Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Gặp nạn nhân
Tấm ảnh đặc tả khuôn mặt một cô gái, thực tế là anh chỉ dựa vào độ dài mái tóc để đoán bởi khuôn mặt cô gái đã nát bét như thể bị một chiếc máy nghiền qua, trông vô cùng đáng sợ, đã thế còn có một con ngươi treo bên ngoài tròng mắt càng thêm khủng khiếp.
Quách Dung Dung nghiêng đầu quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không có vẻ gì là hoảng hốt thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cho dù là cảnh sát hình sự chuyên nghiệp như cô ta cũng không dám nhìn bức ảnh ghê rợn như này, nói ra thì có hơi mất mặt nhưng phản ứng của Đinh Chiến giống như pháp y ở tổ bọn họ vậy, hai… hai mắt cá chết vô cảm. Đây là đánh giá mà Quách Dung Dung cảm thấy hợp lý nhất.
“Cô ấy là người bị hại đầu tiên mà báo đưa tin trong vụ án zombie, người bị hại trong vụ án thứ 2 cũng bị tấn công tương tự”.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“…”
“Ban đầu, bên tiếp nhận vụ án là đội cảnh sát hình sự thành phố Bình Giang. Bọn họ điều tra gần ba tháng nhưng vẫn không có kết quả. Hiện tại lại xảy ra vụ án zombie thứ 2, bọn họ cảm thấy vấn đề đã trở nên nghiêm trọng nên mới gửi vụ án lên tỉnh. Tổ điều tra vụ án đặc biệt chúng tôi chuyên xử lý những vụ án kỳ lạ như thế này… Anh vừa hỏi tôi dựa vào đâu mà cho rằng hai vụ án này đều là do zombie gây ra, thực ra ban đầu chúng tôi cũng không tin là zombie có tồn tại. Anh có biết hung thủ làm thế nào mà biến khuôn mặt nạn nhân thành thế này không?”
Quách Dung Dung đột nhiên hỏi ngược lại khiến Đinh Chiến ngây ra.
“Gã dùng răng cắn. Đây là kết quả mà pháp y giám định ra được”.
Đến lúc này, vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Chiến mới lộ ra tia bất an.
“Người bị hại thứ 2 cũng bị cắn. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất thê thảm, đúng không? Camera ven đường còn quay được cảnh kỳ lạ hơn. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ nhưng lại quay được tư thế đi đường hoàn toàn khác với người bình thường của hắn…”
“…Đội cảnh sát hình sự thành phố đến hiện trường thì phát hiện nữ nạn nhân bị cởi quần, họ từng nghi rằng hung thủ vì giở trò đồi bại mà giết người. Nếu là vụ án giết người hiếp dâm thì còn dễ hiểu nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy phần dưới của người bị hại không có dấu hiệu bị xâm phạm, tiến hành điều tra bước nữa thì phát hiện người bị hại tự cởi quần, lúc đó cô ta đang đi vệ sinh. Như vậy, hung thủ hoàn toàn không có hứng thú với cơ thể của cô ấy, cũng không lấy tiền. Đây không phải một vụ án thông thường. Chúng tôi không hiểu rốt cuộc hung thủ… vì sao lại làm như vậy, hoặc là vì sao hắn lại biến thành như vậy?”
“Vì thế các cô tìm tôi là vì muốn hỏi cái này?”
“Cục trưởng Tống nói anh nghiên cứu rất sâu về tâm lý con người. Không biết anh thấy thế nào về loại người dị biệt thế này?”
“Nói thật, tôi đã từng tiếp xúc với đảo ngược tình dục, bệnh thần kinh, trầm cảm nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với “zombie”.
“Vậy anh cảm thấy rốt cuộc zombie có tồn tại hay không?”
“Vậy phải xem chúng ta định nghĩa như thế nào. Như vừa rồi tôi đã nói trong tiết học, về nghĩa hẹp, tôi cảm thấy không thể có loại sinh vật chết não, cả người sứt sẹo, không có tư duy mà lại đi lại được. Loại sinh vật đó chỉ tồn tại trên phim ảnh, tiểu thuyết bởi dù sao cơ thể con người là một kết cấu rất phức tạp, bộ não là trung ương điều khiển hành vi duy nhất, nếu bộ não đã chết thì con người cũng tử vong”.
“Chẳng lẽ không có ngoại lệ?”
“Nói rộng ra thì, giả dụ tổ chức não bộ một người không bị ngừng hoạt động nhưng bị thoái hóa thì có lẽ sẽ thể hiện một số đặc điểm giống như zombie. Vụ án zombie bên Mỹ mà cô nhắc đến cũng như vậy, hung thủ cũng được gọi là Ma Nhai Mặt. Hành vi của hung thủ rất giống với những gì mà các cô miêu tả về vụ án này. Nguyên nhân là vì hung thủ sử dụng thuốc phiện dẫn đến rối loạn thần kinh từ đó nảy sinh ảo giác rồi hành hung người khác. Đối với những người không rõ chân tướng, hắn đã bị ma hóa, biến thành một zombie khiến người khác sợ hãi”.
“Vậy vì sao hắn lại cắn mặt nạn nhân? Chẳng lẽ người hít “muối tắm” thì đều thích làm vậy à?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Về việc này thì hít “muối tắm” mặc dù sẽ khiến người ta sinh ra xu hướng bạo lực nhưng không có minh chứng lâm sàng chứng minh sẽ khiến con nghiện nảy sinh dục vọng cắn mặt người khác. Cá nhân tôi cho rằng việc zombie cắn mặt xảy ra ở Mỹ chỉ là ngẫu nhiên, nếu đổi sang hoàn cảnh khác thì hung thủ có lẽ đã tấn công nơi khác rồi”.
“Vậy vụ án này thì sao, cũng là ngẫu nhiên?”, Quách Dung Dung chỉ tấm ảnh trong tay Đinh Chiến.
“Tại sao lại không thể? Mỹ và Hoa Hạ cách nhau xa như vậy, hai vụ án nhất định không liên quan đến nhau. Ngẫu nhiên xuất hiện tình huống tương tự cũng không có gì khác thường. Cảnh sát các cô hẳn không thể cứ gặp nạn nhân mặt bị thương thì nói là bị zombie tấn công chứ”.
Lời nói của Đinh Chiến ít nhiều cũng mang theo sự trào phúng. Anh cảm thấy cảnh sát thực sự nghĩ quá viển vông, thế mà lại tin rằng zombie có tồn tại. Có lẽ quá vội phá án lại không biết phải làm thế nào, nếu không họ cũng không đến mức có bệnh vái tứ phương, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng đến tìm.
Quách Dung Dung nghe ra ý tứ của anh nhưng không phản ứng gì. Cô nói với Đinh Chiến: “Quên mất không nói với anh, nạn nhân trong vụ án xảy ra gần đây không chết, anh có muốn cùng tôi đến bệnh viện gặp cô ấy không?”
Đinh Chiến hơi cau mày, nghĩ thầm, nếu cô ta còn sống thì hẳn sẽ nhớ khuôn mặt của hung thủ, vậy bọn họ còn đến tìm anh phân tích làm gì?
Anh nghĩ vậy xong không nói ra. Anh cũng là lần đầu tiên gặp vụ án ly kỳ thế này nên có hơi tò mò.
…
…
Bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình Giang. Phòng ICU.
Quách Dung Dung mở cửa phòng bệnh, khẽ khàng tiến vào trong, Đinh Chiến cũng theo sau.
Phòng bệnh rộng như vậy chỉ có một bệnh nhân, từ thể hình có thể nhận ra đó là một cô gái nhưng lại không nhìn rõ được khuôn mặt cô ta.
Cô gái này vô cùng gầy gò, chỉ còn da bọc xương, qua lớp quần áo cũng có thể nhận ra dáng vẻ gầy đến dọa người của cô ta, bộ quần áo bệnh nhân rộng bọc lên người cô ta cứ như thể tờ giấy dán lên khung diều.
Cả khuôn mặt cô ta đều bị quấn băng kín mít khiến đầu phình ra như một đứa bé đầu to, chỉ lộ ra hai con mắt cùng non nửa bên mặt, phần lớn khuôn mặt đều bị che dưới lớp vải.
Nhìn thì có vẻ tuổi tác cô ta không lớn lắm, vì đang ngủ nên đôi mắt nhắm chặt. Đầu giường đặt mấy quyển truyện tranh.
Nhưng Quách Dung Dung vừa tựa vào gần giường thì cô gái đột nhiên giật mình tỉnh dậy, miệng phát ra tiếng kêu than. Cô ta sợ hãi trốn vào góc giường.
“Là tôi, cô đừng sợ. Hai ngày trước tôi từng đến. Tôi là cảnh sát, cô quên rồi à”, Quách Dung Dung chỉ vào khuôn mặt mình để cô gái nhìn rõ.
Cô gái nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghi hoặc, dường như đang cố gắng nhớ lại, sau đó lại nhìn sang Đinh Chiến. Cô ta rõ ràng càng thêm đề phòng anh.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Đinh Chiến lập tức đưa ra kết luận từ hành vi cùng biểu tình của cô ta.
Quách Dung Dung nghiêng đầu quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không có vẻ gì là hoảng hốt thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cho dù là cảnh sát hình sự chuyên nghiệp như cô ta cũng không dám nhìn bức ảnh ghê rợn như này, nói ra thì có hơi mất mặt nhưng phản ứng của Đinh Chiến giống như pháp y ở tổ bọn họ vậy, hai… hai mắt cá chết vô cảm. Đây là đánh giá mà Quách Dung Dung cảm thấy hợp lý nhất.
“Cô ấy là người bị hại đầu tiên mà báo đưa tin trong vụ án zombie, người bị hại trong vụ án thứ 2 cũng bị tấn công tương tự”.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“…”
“Ban đầu, bên tiếp nhận vụ án là đội cảnh sát hình sự thành phố Bình Giang. Bọn họ điều tra gần ba tháng nhưng vẫn không có kết quả. Hiện tại lại xảy ra vụ án zombie thứ 2, bọn họ cảm thấy vấn đề đã trở nên nghiêm trọng nên mới gửi vụ án lên tỉnh. Tổ điều tra vụ án đặc biệt chúng tôi chuyên xử lý những vụ án kỳ lạ như thế này… Anh vừa hỏi tôi dựa vào đâu mà cho rằng hai vụ án này đều là do zombie gây ra, thực ra ban đầu chúng tôi cũng không tin là zombie có tồn tại. Anh có biết hung thủ làm thế nào mà biến khuôn mặt nạn nhân thành thế này không?”
Quách Dung Dung đột nhiên hỏi ngược lại khiến Đinh Chiến ngây ra.
“Gã dùng răng cắn. Đây là kết quả mà pháp y giám định ra được”.
Đến lúc này, vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Chiến mới lộ ra tia bất an.
“Người bị hại thứ 2 cũng bị cắn. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất thê thảm, đúng không? Camera ven đường còn quay được cảnh kỳ lạ hơn. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ nhưng lại quay được tư thế đi đường hoàn toàn khác với người bình thường của hắn…”
“…Đội cảnh sát hình sự thành phố đến hiện trường thì phát hiện nữ nạn nhân bị cởi quần, họ từng nghi rằng hung thủ vì giở trò đồi bại mà giết người. Nếu là vụ án giết người hiếp dâm thì còn dễ hiểu nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy phần dưới của người bị hại không có dấu hiệu bị xâm phạm, tiến hành điều tra bước nữa thì phát hiện người bị hại tự cởi quần, lúc đó cô ta đang đi vệ sinh. Như vậy, hung thủ hoàn toàn không có hứng thú với cơ thể của cô ấy, cũng không lấy tiền. Đây không phải một vụ án thông thường. Chúng tôi không hiểu rốt cuộc hung thủ… vì sao lại làm như vậy, hoặc là vì sao hắn lại biến thành như vậy?”
“Vì thế các cô tìm tôi là vì muốn hỏi cái này?”
“Cục trưởng Tống nói anh nghiên cứu rất sâu về tâm lý con người. Không biết anh thấy thế nào về loại người dị biệt thế này?”
“Nói thật, tôi đã từng tiếp xúc với đảo ngược tình dục, bệnh thần kinh, trầm cảm nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với “zombie”.
“Vậy anh cảm thấy rốt cuộc zombie có tồn tại hay không?”
“Vậy phải xem chúng ta định nghĩa như thế nào. Như vừa rồi tôi đã nói trong tiết học, về nghĩa hẹp, tôi cảm thấy không thể có loại sinh vật chết não, cả người sứt sẹo, không có tư duy mà lại đi lại được. Loại sinh vật đó chỉ tồn tại trên phim ảnh, tiểu thuyết bởi dù sao cơ thể con người là một kết cấu rất phức tạp, bộ não là trung ương điều khiển hành vi duy nhất, nếu bộ não đã chết thì con người cũng tử vong”.
“Chẳng lẽ không có ngoại lệ?”
“Nói rộng ra thì, giả dụ tổ chức não bộ một người không bị ngừng hoạt động nhưng bị thoái hóa thì có lẽ sẽ thể hiện một số đặc điểm giống như zombie. Vụ án zombie bên Mỹ mà cô nhắc đến cũng như vậy, hung thủ cũng được gọi là Ma Nhai Mặt. Hành vi của hung thủ rất giống với những gì mà các cô miêu tả về vụ án này. Nguyên nhân là vì hung thủ sử dụng thuốc phiện dẫn đến rối loạn thần kinh từ đó nảy sinh ảo giác rồi hành hung người khác. Đối với những người không rõ chân tướng, hắn đã bị ma hóa, biến thành một zombie khiến người khác sợ hãi”.
“Vậy vì sao hắn lại cắn mặt nạn nhân? Chẳng lẽ người hít “muối tắm” thì đều thích làm vậy à?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Về việc này thì hít “muối tắm” mặc dù sẽ khiến người ta sinh ra xu hướng bạo lực nhưng không có minh chứng lâm sàng chứng minh sẽ khiến con nghiện nảy sinh dục vọng cắn mặt người khác. Cá nhân tôi cho rằng việc zombie cắn mặt xảy ra ở Mỹ chỉ là ngẫu nhiên, nếu đổi sang hoàn cảnh khác thì hung thủ có lẽ đã tấn công nơi khác rồi”.
“Vậy vụ án này thì sao, cũng là ngẫu nhiên?”, Quách Dung Dung chỉ tấm ảnh trong tay Đinh Chiến.
“Tại sao lại không thể? Mỹ và Hoa Hạ cách nhau xa như vậy, hai vụ án nhất định không liên quan đến nhau. Ngẫu nhiên xuất hiện tình huống tương tự cũng không có gì khác thường. Cảnh sát các cô hẳn không thể cứ gặp nạn nhân mặt bị thương thì nói là bị zombie tấn công chứ”.
Lời nói của Đinh Chiến ít nhiều cũng mang theo sự trào phúng. Anh cảm thấy cảnh sát thực sự nghĩ quá viển vông, thế mà lại tin rằng zombie có tồn tại. Có lẽ quá vội phá án lại không biết phải làm thế nào, nếu không họ cũng không đến mức có bệnh vái tứ phương, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng đến tìm.
Quách Dung Dung nghe ra ý tứ của anh nhưng không phản ứng gì. Cô nói với Đinh Chiến: “Quên mất không nói với anh, nạn nhân trong vụ án xảy ra gần đây không chết, anh có muốn cùng tôi đến bệnh viện gặp cô ấy không?”
Đinh Chiến hơi cau mày, nghĩ thầm, nếu cô ta còn sống thì hẳn sẽ nhớ khuôn mặt của hung thủ, vậy bọn họ còn đến tìm anh phân tích làm gì?
Anh nghĩ vậy xong không nói ra. Anh cũng là lần đầu tiên gặp vụ án ly kỳ thế này nên có hơi tò mò.
…
…
Bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình Giang. Phòng ICU.
Quách Dung Dung mở cửa phòng bệnh, khẽ khàng tiến vào trong, Đinh Chiến cũng theo sau.
Phòng bệnh rộng như vậy chỉ có một bệnh nhân, từ thể hình có thể nhận ra đó là một cô gái nhưng lại không nhìn rõ được khuôn mặt cô ta.
Cô gái này vô cùng gầy gò, chỉ còn da bọc xương, qua lớp quần áo cũng có thể nhận ra dáng vẻ gầy đến dọa người của cô ta, bộ quần áo bệnh nhân rộng bọc lên người cô ta cứ như thể tờ giấy dán lên khung diều.
Cả khuôn mặt cô ta đều bị quấn băng kín mít khiến đầu phình ra như một đứa bé đầu to, chỉ lộ ra hai con mắt cùng non nửa bên mặt, phần lớn khuôn mặt đều bị che dưới lớp vải.
Nhìn thì có vẻ tuổi tác cô ta không lớn lắm, vì đang ngủ nên đôi mắt nhắm chặt. Đầu giường đặt mấy quyển truyện tranh.
Nhưng Quách Dung Dung vừa tựa vào gần giường thì cô gái đột nhiên giật mình tỉnh dậy, miệng phát ra tiếng kêu than. Cô ta sợ hãi trốn vào góc giường.
“Là tôi, cô đừng sợ. Hai ngày trước tôi từng đến. Tôi là cảnh sát, cô quên rồi à”, Quách Dung Dung chỉ vào khuôn mặt mình để cô gái nhìn rõ.
Cô gái nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghi hoặc, dường như đang cố gắng nhớ lại, sau đó lại nhìn sang Đinh Chiến. Cô ta rõ ràng càng thêm đề phòng anh.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Đinh Chiến lập tức đưa ra kết luận từ hành vi cùng biểu tình của cô ta.
Bình luận facebook