Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Nạn nhân may mắn 1
Những người mắc chứng bệnh này, thường đã trực tiếp trải qua hoặc chứng kiến một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, hoặc là từng bị chấn thương nghiêm trọng, nên dẫn tới hiện tượng cảm xúc bị chai lì, phản ứng chậm chạp, những người mắc chứng bệnh này sống trong cảm giác sợ hãi một thời gian dài, không thể tự khống chế bản thân, mà cứ nhớ lại những kí ức khủng khiếp đó. Những trường hợp nghiêm trọng hơn, có thể sẽ dẫn tới trầm cảm, thậm chí còn có khuynh hướng muốn tự sát.
Đinh Chiến đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc cô gái này đã trải qua chuyện khủng khiếp như thế nào mới trở thành bộ dạng bây giờ.
"Cô ta là nạn nhân thứ hai?", Đinh Chiến hỏi.
Về nạn nhân may mắn này, Quách Dung Dung cũng chưa nói rõ, cô chỉ lái xe chở Đinh Chiến tới bệnh viện.
"Ừ".
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Còn mặt cô ta thì sao?"
"Anh chắc cũng đoán được một phần nào rồi đúng không, lát nữa đợi y tá tới thay thuốc anh tự coi đi".
Cô gái như búp bê với đôi mắt to tròn nhìn về phía bọn họ, nhưng dường như không biết họ đang nói về chính mình.
Rốt cuộc đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với cô gái này chứ?
Đinh Chiến đem theo rất nhiều thắc mắc cùng với Quách Dung Dung đợi ở trong phòng bệnh, trước khi vào phòng bệnh Quách Dung Dung đem từ xe xuống một chiếc túi nhỏ, không rõ bên trong đựng những gì.
Cô đổ chiếc túi nhỏ đó xuống giường, hóa ra là một đống đồ ăn vặt: đậu hũ khô, tủy gà, cổ vịt, từng bao từng bao một xếp ra giường, lại còn đem thêm một quyển tạp chí có ảnh bìa của Lee Minho.
Cô gái nhìn thấy những thứ đó, đôi mắt lập tức phát sáng.
Trên đầu cô quấn nhiều lớp băng gạc, đến cả việc ăn uống cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn vô cùng háo hức cầm lấy cổ vịt mà Quách Dung Dung đưa, bóc ra và gặm một miếng.
Đinh Chiến thầm cảm thán, quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, dù cho có tận thế, chỉ cần có đống đồ ăn vặt này, họ vẫn có thể vui vẻ sống qua ngày.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, hai y tá đẩy xe bước vào thay thuốc cho bệnh nhân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền lập tức cuống quýt, y tá mập mạp giọng nói có phần nghiêm trọng: "Mấy người là ai, sao lại cho bệnh nhân ăn những thức ăn có hại thế này!!"
Cô gái đang ngậm tủy gà trong miệng, chốc lát bị dọa ngồi ngây một chỗ, khúc xương một nửa còn lòi ra bên ngoài.
Quách Dung Dung vội vàng giải thích, hai y tá cũng không nói gì nữa.
Do băng gạc trên đầu cô gái quá dày, cần hai người mới có thể làm xong, hai y tá bận rộn, dùng nhíp gắp từng vòng băng gạc xuống, cứ một lúc lại phải giữ lấy tay cô gái, đề phòng cô chịu không nổi mà tự làm tổn thương mặt mình.
Khi băng gạc trên mặt cô gái được gỡ xuống hết, Đinh Chiến và Quách Dung Dung trong chốc lát như chết lặng.
Này có còn là mặt người không vậy?
Trừ đôi mắt và nửa mặt dưới lộ ra ban nãy, những bộ phận khác đều không còn nổi lớp da nguyên vẹn, chỉ còn từng thớ thịt đỏ au quấn quanh các khớp xương, vết máu và vết thuốc đọng lại thành những cục máu đông, bị gỡ xuống cùng với đống băng gạc, vết thương mới lại tiếp tục gỉ máu, các khớp xương cũng bắt đầu co rút kịch liệt, như những vật thể sống tụ lại một chỗ, khiến cho những người có mặt ở đó cũng cảm nhận được nỗi đau đớn của cô gái.
Cổ họng cô phát ra những tiếng "ư ư ư", đây dường như là cách duy nhất để cô bộc lộ cảm xúc lúc này.
"Mặt của cô ấy rốt cuộc bị gì vậy?", Đinh Chiến hỏi.
"Giống như nạn nhân đầu tiên, dùng răng để nhai".
"......"
"Đây là kết quả giám định của pháp y, sẽ không sai được đâu. Thông qua vết tích của những vết cắn có thể thấy, đây là vết răng người. Hơn nữa khắp người cô ấy từ trên xuống dưới, chỉ có một chỗ bị thương duy nhất. Hiện tại, đã có hai vụ án nhai mặt rồi, đều xảy ra tại đây, anh nghĩ chuyện này là ngẫu nhiên ư?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
".......", Đinh Chiến trầm tư.
Quả thật điều này vượt qua ngoài dự đoán của anh. Anh từ trước tới nay chưa từng gặp phải vụ án thế này. Chẳng trách cả cục cảnh sát đều nghi ngờ do zombie gây án. Giờ đến cả Đinh Chiến cũng có chút nghi hoặc rồi.
"Cô ấy và nạn nhân đầu tiên đều là những cô gái độc thân, bộ phận bị tấn công chính cũng đều là phần mặt. Hai vụ án cách nhau khoảng tầm ba tháng..."
"Mọi người nghi ngờ là do cùng một đối tượng gây án?"
"Đúng. Rất giống như một vụ án mạng liên hoàn, nhưng chúng ta trước mắt chưa có cách nào để xác định được thân phận của hung thủ và động cơ gây án. Tuy rằng ở Mỹ trước đây từng xảy ra vụ án nhai mặt tương tự, nhưng thông tin chi tiết về vụ án đó chúng ta không nắm rõ, anh nói là do hung thủ đã dùng một lượng lớn chất kích thích mới dẫn tới mất kiểm soát, nhưng thực tế có phải như vậy hay không giờ chúng ta cũng không chắc chắn được. Anh là bác sĩ tâm lý, anh đối với loại thuốc thế này có nắm lòng không?"
"Cũng một phần thôi, tôi từng chữa trị cho ba bệnh nhân vì dùng thuốc kích thích dẫn tới tinh thần rối loạn".
"Vậy sao", Quách Dung Dung kinh ngạc.
"Methcathinone là một loại gây mê, hay còn được gọi là Zombie Methcathinone, thực sự có thể khiến một bộ phận người trở nên mất kiểm soát, nhưng cũng giống như tôi đã nói đó, nó không có biểu hiện lâm sàng nào rõ ràng hết, dùng loại thuốc này nhất định sẽ xuất hiện hành vi cắn mặt người khác. Trong ba bệnh nhân mà tôi từng tiếp xúc, người đầu tiên lúc phát bệnh từng định ôm theo bạn gái nhảy lầu, người thứ hai không những cắn người mà còn dùng bất cứ vật gì có thể để tấn công những người xung quanh, còn người thứ ba thì khá giống với ma nhai mặt mà cô miêu tả, lúc phát bệnh sẽ dùng răng cắn người, nhưng không phải chỉ có mỗi mặt, mà giống như chó dại vậy cắn khắp người".
"Ý của anh là, anh nghi ngờ hung thủ đã sử dụng Methcathinone nên mới dẫn tới việc mất kiểm soát hành vi?"
"Ừ, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn có cách nào khác có thể khiến con người trở nên như vậy".
"Anh là bác sĩ tâm lý, chắc chắn biết nhiều loại thuốc thần kinh. Có loại thuốc nào có thể khiến người ta trở nên như vậy không?", Quách Dung Dung mong đợi. Một trong những mục đích mà họ mời Đinh Chiến tới giúp đỡ chính là để tìm hiểu về những loại thuốc này.
Đinh Chiến lắc đầu.
"Vậy còn có cách nào mà không cần dùng thuốc cũng có thể biến người thành zombie không? Chẳng hạn như áp lực tâm lý đến cùng cực liền trở nên biến thái điên loạn?"
Đinh Chiến tiếp tục lắc đầu.
"Hoặc như có bệnh tinh thần zombie không. Như kiểu người mắc phải bệnh này sẽ mất hết lý trí, không kiểm soát được hành động tấn công người khác, giống như một zombie vậy?"
"Cô lợi hại thật đó!"
"Tôi đoán đúng rồi?!"
"Cô hợp đi viết chuyện kinh dị hơn là làm cảnh sát đó".
"Anh..."
"Giờ tôi đã hiểu cô tìm tôi tới là để làm gì rồi. Đừng trách tôi nói thẳng, tôi đã chữa trị cho rất nhiều người có vấn đề tâm lý, cũng gặp qua rất nhiều bệnh nhân tâm thần, bao gồm cả nhân cách phân liệt, hoặc từng giết người. Nhưng tôi cũng chưa từng gặp qua những trường hợp như cô nói".
"Nếu như không khả năng nào có thể xảy ra, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất. Hung thủ chính là zombie có một không hai".
"......", Đinh Chiến khẽ nhếch môi, nhưng không lên tiếng.
"Tôi biết anh muốn nói gì, anh muốn phản bác tôi rằng trên đời này hoàn toàn không có zombie gì hết, tôi là một cảnh sát làm sao có thể đi tin những điều vô lý như vậy... Nhưng anh phải tìm được lý do để thuyết phục tôi, anh có tìm ra được không?", cô gái chừng đôi mắt tròn vo nhìn anh, tay chống eo, phản bác một cách hùng hồn.
"......", Đinh Chiến thật sự bị cô hỏi tới mức cạn lời rồi.
Anh quay đầu nhìn cô gái bị thương kia, hỏi Quách Dung Dung: "Cô ấy chắc đã nhìn thấy hung thủ chứ, cô ấy nói sao?"
"Cô ấy không nhìn thấy mặt hung thủ".
"Những điểm đặc trưng của hung thủ, cô ấy ít nhiều cũng sẽ có ấn tượng nhỉ..."
Đinh Chiến đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc cô gái này đã trải qua chuyện khủng khiếp như thế nào mới trở thành bộ dạng bây giờ.
"Cô ta là nạn nhân thứ hai?", Đinh Chiến hỏi.
Về nạn nhân may mắn này, Quách Dung Dung cũng chưa nói rõ, cô chỉ lái xe chở Đinh Chiến tới bệnh viện.
"Ừ".
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Còn mặt cô ta thì sao?"
"Anh chắc cũng đoán được một phần nào rồi đúng không, lát nữa đợi y tá tới thay thuốc anh tự coi đi".
Cô gái như búp bê với đôi mắt to tròn nhìn về phía bọn họ, nhưng dường như không biết họ đang nói về chính mình.
Rốt cuộc đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với cô gái này chứ?
Đinh Chiến đem theo rất nhiều thắc mắc cùng với Quách Dung Dung đợi ở trong phòng bệnh, trước khi vào phòng bệnh Quách Dung Dung đem từ xe xuống một chiếc túi nhỏ, không rõ bên trong đựng những gì.
Cô đổ chiếc túi nhỏ đó xuống giường, hóa ra là một đống đồ ăn vặt: đậu hũ khô, tủy gà, cổ vịt, từng bao từng bao một xếp ra giường, lại còn đem thêm một quyển tạp chí có ảnh bìa của Lee Minho.
Cô gái nhìn thấy những thứ đó, đôi mắt lập tức phát sáng.
Trên đầu cô quấn nhiều lớp băng gạc, đến cả việc ăn uống cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn vô cùng háo hức cầm lấy cổ vịt mà Quách Dung Dung đưa, bóc ra và gặm một miếng.
Đinh Chiến thầm cảm thán, quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, dù cho có tận thế, chỉ cần có đống đồ ăn vặt này, họ vẫn có thể vui vẻ sống qua ngày.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, hai y tá đẩy xe bước vào thay thuốc cho bệnh nhân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền lập tức cuống quýt, y tá mập mạp giọng nói có phần nghiêm trọng: "Mấy người là ai, sao lại cho bệnh nhân ăn những thức ăn có hại thế này!!"
Cô gái đang ngậm tủy gà trong miệng, chốc lát bị dọa ngồi ngây một chỗ, khúc xương một nửa còn lòi ra bên ngoài.
Quách Dung Dung vội vàng giải thích, hai y tá cũng không nói gì nữa.
Do băng gạc trên đầu cô gái quá dày, cần hai người mới có thể làm xong, hai y tá bận rộn, dùng nhíp gắp từng vòng băng gạc xuống, cứ một lúc lại phải giữ lấy tay cô gái, đề phòng cô chịu không nổi mà tự làm tổn thương mặt mình.
Khi băng gạc trên mặt cô gái được gỡ xuống hết, Đinh Chiến và Quách Dung Dung trong chốc lát như chết lặng.
Này có còn là mặt người không vậy?
Trừ đôi mắt và nửa mặt dưới lộ ra ban nãy, những bộ phận khác đều không còn nổi lớp da nguyên vẹn, chỉ còn từng thớ thịt đỏ au quấn quanh các khớp xương, vết máu và vết thuốc đọng lại thành những cục máu đông, bị gỡ xuống cùng với đống băng gạc, vết thương mới lại tiếp tục gỉ máu, các khớp xương cũng bắt đầu co rút kịch liệt, như những vật thể sống tụ lại một chỗ, khiến cho những người có mặt ở đó cũng cảm nhận được nỗi đau đớn của cô gái.
Cổ họng cô phát ra những tiếng "ư ư ư", đây dường như là cách duy nhất để cô bộc lộ cảm xúc lúc này.
"Mặt của cô ấy rốt cuộc bị gì vậy?", Đinh Chiến hỏi.
"Giống như nạn nhân đầu tiên, dùng răng để nhai".
"......"
"Đây là kết quả giám định của pháp y, sẽ không sai được đâu. Thông qua vết tích của những vết cắn có thể thấy, đây là vết răng người. Hơn nữa khắp người cô ấy từ trên xuống dưới, chỉ có một chỗ bị thương duy nhất. Hiện tại, đã có hai vụ án nhai mặt rồi, đều xảy ra tại đây, anh nghĩ chuyện này là ngẫu nhiên ư?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
".......", Đinh Chiến trầm tư.
Quả thật điều này vượt qua ngoài dự đoán của anh. Anh từ trước tới nay chưa từng gặp phải vụ án thế này. Chẳng trách cả cục cảnh sát đều nghi ngờ do zombie gây án. Giờ đến cả Đinh Chiến cũng có chút nghi hoặc rồi.
"Cô ấy và nạn nhân đầu tiên đều là những cô gái độc thân, bộ phận bị tấn công chính cũng đều là phần mặt. Hai vụ án cách nhau khoảng tầm ba tháng..."
"Mọi người nghi ngờ là do cùng một đối tượng gây án?"
"Đúng. Rất giống như một vụ án mạng liên hoàn, nhưng chúng ta trước mắt chưa có cách nào để xác định được thân phận của hung thủ và động cơ gây án. Tuy rằng ở Mỹ trước đây từng xảy ra vụ án nhai mặt tương tự, nhưng thông tin chi tiết về vụ án đó chúng ta không nắm rõ, anh nói là do hung thủ đã dùng một lượng lớn chất kích thích mới dẫn tới mất kiểm soát, nhưng thực tế có phải như vậy hay không giờ chúng ta cũng không chắc chắn được. Anh là bác sĩ tâm lý, anh đối với loại thuốc thế này có nắm lòng không?"
"Cũng một phần thôi, tôi từng chữa trị cho ba bệnh nhân vì dùng thuốc kích thích dẫn tới tinh thần rối loạn".
"Vậy sao", Quách Dung Dung kinh ngạc.
"Methcathinone là một loại gây mê, hay còn được gọi là Zombie Methcathinone, thực sự có thể khiến một bộ phận người trở nên mất kiểm soát, nhưng cũng giống như tôi đã nói đó, nó không có biểu hiện lâm sàng nào rõ ràng hết, dùng loại thuốc này nhất định sẽ xuất hiện hành vi cắn mặt người khác. Trong ba bệnh nhân mà tôi từng tiếp xúc, người đầu tiên lúc phát bệnh từng định ôm theo bạn gái nhảy lầu, người thứ hai không những cắn người mà còn dùng bất cứ vật gì có thể để tấn công những người xung quanh, còn người thứ ba thì khá giống với ma nhai mặt mà cô miêu tả, lúc phát bệnh sẽ dùng răng cắn người, nhưng không phải chỉ có mỗi mặt, mà giống như chó dại vậy cắn khắp người".
"Ý của anh là, anh nghi ngờ hung thủ đã sử dụng Methcathinone nên mới dẫn tới việc mất kiểm soát hành vi?"
"Ừ, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn có cách nào khác có thể khiến con người trở nên như vậy".
"Anh là bác sĩ tâm lý, chắc chắn biết nhiều loại thuốc thần kinh. Có loại thuốc nào có thể khiến người ta trở nên như vậy không?", Quách Dung Dung mong đợi. Một trong những mục đích mà họ mời Đinh Chiến tới giúp đỡ chính là để tìm hiểu về những loại thuốc này.
Đinh Chiến lắc đầu.
"Vậy còn có cách nào mà không cần dùng thuốc cũng có thể biến người thành zombie không? Chẳng hạn như áp lực tâm lý đến cùng cực liền trở nên biến thái điên loạn?"
Đinh Chiến tiếp tục lắc đầu.
"Hoặc như có bệnh tinh thần zombie không. Như kiểu người mắc phải bệnh này sẽ mất hết lý trí, không kiểm soát được hành động tấn công người khác, giống như một zombie vậy?"
"Cô lợi hại thật đó!"
"Tôi đoán đúng rồi?!"
"Cô hợp đi viết chuyện kinh dị hơn là làm cảnh sát đó".
"Anh..."
"Giờ tôi đã hiểu cô tìm tôi tới là để làm gì rồi. Đừng trách tôi nói thẳng, tôi đã chữa trị cho rất nhiều người có vấn đề tâm lý, cũng gặp qua rất nhiều bệnh nhân tâm thần, bao gồm cả nhân cách phân liệt, hoặc từng giết người. Nhưng tôi cũng chưa từng gặp qua những trường hợp như cô nói".
"Nếu như không khả năng nào có thể xảy ra, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất. Hung thủ chính là zombie có một không hai".
"......", Đinh Chiến khẽ nhếch môi, nhưng không lên tiếng.
"Tôi biết anh muốn nói gì, anh muốn phản bác tôi rằng trên đời này hoàn toàn không có zombie gì hết, tôi là một cảnh sát làm sao có thể đi tin những điều vô lý như vậy... Nhưng anh phải tìm được lý do để thuyết phục tôi, anh có tìm ra được không?", cô gái chừng đôi mắt tròn vo nhìn anh, tay chống eo, phản bác một cách hùng hồn.
"......", Đinh Chiến thật sự bị cô hỏi tới mức cạn lời rồi.
Anh quay đầu nhìn cô gái bị thương kia, hỏi Quách Dung Dung: "Cô ấy chắc đã nhìn thấy hung thủ chứ, cô ấy nói sao?"
"Cô ấy không nhìn thấy mặt hung thủ".
"Những điểm đặc trưng của hung thủ, cô ấy ít nhiều cũng sẽ có ấn tượng nhỉ..."
Bình luận facebook