Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 10: LUNA LOVEGOOD
Harry trải qua một đêm ngủ không yên. Ba má nó cứ hiện ra rồi biến mất trong những giấc chiêm bao, không hề thốt ra một lời nào; bà Weasley khóc nức nở trước xác chết của Kreacher, trong khi Ron và Hermione đứng ngó, hai đứa nó đều đội vương miện; và một lần nữa Harry thấy nó đi xuống một hành lang tận cùng bằng một cánh cửa khóa chặt. Nó thức giấc đột ngột với cảm giác có kiến bò trên vết thẹo, và nhận ra Ron đã ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện với nó:
- … nhanh lên thì hơn, má đang tất bật như đạn bay, má nói mình sắp trễ tàu…
Trong nhà hết sức rối loạn. Theo như những gì nó nghe được trong khi tròng áo quần vào người với tốc độ nhanh nhất, Harry suy ra được bằng Fred và George đã phù phép khiến mấy cái rương của tụi nó bay xuống cầu thang để miễn cho tụi nó cái phiền toái khiêng vác chúng. Kết quả là mấy cái rương đâm sầm vào Ginny, quật cô bé té văng xuống hai chặng cầu thang, lăn tuốt vô hành lang. Bà Black và bà Weasley cùng gào lên bằng giọng cao nhất mà họ có thể phát ra được.
- … CÓ THỂ LÀM CON BÉ BỊ THƯƠNG TRẦM TRỌNG, NHỮNG THẰNG ĐẦN ĐỘN KIA…
- … ĐỒ LAI CĂNG BẨN THỈU, LÀM NHƠ NHUỐC NGÔI NHÀ CỦA ÔNG CHA TA…
Hermione hối hả chạy vào phòng, có vẻ bối rối khi thấy Harry chỉ mới mặc xong bô đồ thun; con cú Hedwig đang ngồi đung đưa trên vai Hermione, và hai tay cô bé thì đang ôm con mèo Crookshanks õng ẹo.
- Ba má mình vừa mới phái Hedwig trở về.
Con cú vỗ cánh bay lên phụ họa rồi đậu lên nóc chuồng của mình. Hermione hỏi tiếp:
- Mấy bồ xong chưa?
Harry đeo mắt kiếng vào, nói:
- Gần xong… Ginny có sao không?
Hermione nói:
- Bác Weasley đã vá đắp cho nó. Nhưng lúc này thầy Mắt-điên đang phàn nàn là tụi mình không thể lên đường nếu chú Sturgis Podmore không có mặt, vệ sĩ đoàn sẽ thiếu mất một chân.
Harry hỏi.
- Vệ sĩ đoàn? Tụi mình phải có hộ tống tới nhà ga Ngã Tư Vua à?
Hermione sửa sai nó:
- Bồ phải được hộ tống tới nhà ga Ngã Tư Vua.
Harry nổi nóng:
- Tại sao? Mình tưởng đâu Voldermort đang bị cho là án binh bất động chớ, hay là bồ muốn nói cho mình biết là hắn sắp sửa nhảy xổ ra từ một thùng rác nào đó để thử ăn tươi nuốt sống mình?
Cô bé nhìn đồng hồ đeo tay:
- Nhưng nếu tụi mình không liệu đi cho sớm thì chắc chắn tụi mình sẽ trễ tàu…
- TỤI BÂY CÓ LÀM ƠN XUỐNG ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHÔNG?
Tiếng bà Weasley gào vọng lên và Hermione nhảy dựng lên như bị phỏng, hối hả đi ra khỏi phòng. Harry chụp lấy con Hedwig, thô bạo nhét nó vô chuồng, và lật đật theo Hermione xuống cầu thang, kéo lê theo cái rương của nó.
Chân dung bà Black còn đang gào rú điên cuồng nhưng không ai rảnh đâu mà kéo rèm che bà ta lại; đằng nào thì những âm thanh náo động trong hành lang cũng sẽ lại đánh thức bà dậy nhiều lần nữa.
Bà Weasley hét tướng lên để át cái điệp khúc gào rú “ĐỒ MÁU BÙN! ĐỒ CẶN BÃ! ĐỒ BỤI BẶM!”
- Harry, con đi với bác và cô Tonks. Bỏ rương và cú của con lại đó, thầy Alastor sẽ lo vụ hành lý… Ôi, chú Sirius, hãy để phước đức cho con cháu, cụ Dumbledore đã nói là không mà!
Một con chó đen bự như gấu xuất hiện bên cạnh Harry khi nó trèo qua một đống rương đủ loại nằm lộn xộn trong hành lang để tới bên bà Weasley. Bà ngao ngán kêu lên:
- Ôi thiệt tình… thôi thì đành vậy, kệ xác chú làm theo ý chú.
Bà vặn mạnh cánh cửa cái cho nó mở tung rồi bước ra vùng ánh sáng mong manh của tháng chín. Harry và con chó đi theo bà. Cánh cửa đóng mạnh đằng sau họ và tiếng rú của bà Black bị tắt đi ngay tức thì.
Khi hai bác cháu và con chó đi xuống hết mấy bậc thềm đá của căn nhà số mười hai và đặt chân xuống lề đường, ngôi nhà biến mất trong tích tắc. Harry nhìn quanh, hỏi:
- Cô Tonks đâu ạ?
Bà Weasley đảo mắt khỏi con chó đen lúp xúp chạy bên cạnh Harry, nói không tự nhiên:
- Cô đang đợi chúng ta ở đằng kia.
Một bà già chào họ ở góc đường. Tóc mụ hoa râm xoăn tít và mụ đội một cái nón màu tím hồng có hình dạng của một cái bánh dẻo hình con heo.
Mụ nháy mắt nói:
- Chèn ơi, Harry.
Mụ coi đồng hồ đeo tay rồi nói tiếp:
- Nên gấp gáp hơn chứ hả, chị Molly?
- Tôi biết, tôi biết.
Bà Weasley rên rỉ, sải dài bước chân hơn.
- Nhưng anh Mắt-điên muốn chờ anh Sturgis… giá mà anh Arthur có thể mượn cho chúng ta cái xe hơi của Bộ Pháp Thuật một lần nữa… nhưng dạo này thì đến cái bình mực không lão Fudge cũng chẳng chịu cho anh ấy mượn nữa là… Làm sao mà dân Muggle có thể đi lại được mà không cần tới pháp thuật nhỉ…
Nhưng con chó đen kếch sù đã sủa lên một tiếng vui mừng rồi chạy giỡn loanh quanh họ, hù dọa mấy con bồ câu, quay xà quần cắn cái đuôi của chính nó. Harry không thể nhịn bật cười. Chú Sirius đã bị mắc kẹt trong nhà lâu quá ư là lâu. Bà Weasley bĩu môi trông rất phong-cách-dì-Petunia.
Họ mất tới hai mươi phút đi bộ mới đến được Ngã Tư Vua và chẳng có sự cố gì đáng kể ra trong suốt thời gian đó, ngoại trừ chuyện chú Sirius hù hai con mèo sợ hết vía để mua vui cho Harry. Khi đã vào trong ga, họ làm như tình cờ nấn ná bên hàng rào năn giữa sân ga số Chín và sân ga số Mười cho đến khi có dấu hiệu tình hình ổn thỏa, lúc đó từng người lần lượt dựa vào hàng rào rồi nhẹ nhàng lọt vô sân ga số Chín ba phần tư, nơi đoàn tàu tốc hành Hogwarts đang nằm ợ ra đám hơi nước ám khói trên một cái sân chật cứng lũ học trò đang lên đường nhập học và gia đình chúng đến đưa tiễn. Harry hít thở cái mùi quen thuộc và cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên… Nó đang thực sự đi học lại…
- Bác hy vọng mấy đứa kia đến kịp giờ.
Bà Weasley vừa nói vừa lo lắng ngoái nhìn ra đằng sau, chỗ cái vòm cổng bằng sắt bắc ngang qua sân ga. Những người mới đến đều đi qua cái cổng vòm đó.
Một thằng nhóc cao ráo tóc uốn cong từng lọn dài kêu lên:
- Ê, Harry, con chó dễ thương quá.
- Cám ơn, Lee.
Harry đáp, nhe răng cười khì, còn chú Sirius thì ngoắc đuôi như điên.
Giọng bà Weasley vang lên nhẹ nhõm:
- Ôi hay quá, Alastor và hành lý tới rồi, coi…
Một cái nón kết kiểu phu khuân vác kéo sụp xuống che khuất hai con mắt lệch, thầy Moody Mắt-điên đang đi cà nhắc qua cái cổng vòm, tay đẩy một cái xe cút kít đầy nhóc những cái rương. Thầy thì thầm với bà Weasley và cô Tonks:
- Tất cả êm xuôi. Chắc mình không bị theo đuôi đâu…
Vài giây sau, ông Weasley hiện ra trên sân ga cùng với Ron và Hermione. Khi Fred, George, và Ginny xuất hiện cùng với thầy Lupin thì hành lý trên cái xe đẩy của thầy Moody hầu như đã được lấy ra hết.
Thầy Moody làu bàu:
- Không có rắc rối gì hả?
Thầy Lupin nói:
- Không,
Thầy Moody nói:
- Tôi vẫn phải báo cáo cho cụ Dumbledore về Sturgis. Đây là lần thứ hai anh ta không có mặt để làm nhiệm vụ trong vòng một tuần lễ. Anh ta càng ngày càng không đáng tin cậy như lão Mundungus.
Thầy Lupin bắt hết tay mấy đứa trẻ:
- Được rồi, các con tự lo lấy thân.
Thầy bắt tay Harry cuối cùng và vỗ mạnh vai nó, nói:
- Con nữa, Harry, bảo trọng.
Thầy Moody cũng bắt tay Harry.
- Ừ, rán giữ cho cái đầu cúi xuống còn mắt thì mở lớn ra. Và đừng quên, tất cả các con, hãy cẩn thận khi viết thư, nếu không chắc chắn thì đừng viết gì hết trong thư.
Cô Tonks ôm ghì Hermione và Ginny, nói:
- Quen biết các em thiệt là vui. Cô mong sẽ sớm gặp lại các em.
Tiếng còi báo tàu sắp chạy vang lên; lũ học trò còn dưới sân ga vội vã trèo lên tàu. Bà Weasley quính quáng ôm chầm lũ trẻ được đứa nào hay đứa nấy, và ngẫu nhiên ôm Harry đến hai lần.
- Nhớ viết thư… Ngoan nhé… Nếu các con quên cái gì thì ba má sẽ gởi theo sau… Bây giờ lên tàu đi, mau lên…
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con chó đen kếch sù đứng dựng lên hai chân sau của nó và đặt móng hai chân trước lên vai Harry, nhưng bà Weasley đã đẩy Harry về phía cánh cửa toa xe lửa đang rít lên sắp đóng lại.
- Chú Sirius ơi, làm ơn làm phước cư xư cho giống chó hơn nữa kìa!
Từ cửa sổ toa tàu khi tàu bắt đầu chạy, Harry gọi vói ra:
- Hẹn gặp lại!
Ron, Hermione và Ginny đứng sau lưng nó cũng vẫy tay chào. Hình bóng của cô Tonks, thầy Lupin, thầy Moody, và ông bà Weasley nhanh chóng lùi xa nhưng con chó đen kếch sù vẫn chạy rượt theo con tàu, và rồi tàu chạy qua khúc quanh, chú Sirius mất hút.
Hermione nói với một giọng nặng trĩu lo âu:
- Lẽ ra chú Sirius không nên đi tiễn tụi mình.
Ron nói:
- Ôi, bớt lo đi mà! Tội nghiệp chú ấy, suốt mấy tháng trời có được nhìn thấy ánh mặt trời đâu!
Fred vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Thôi, không thể đứng tán dóc cả ngày được, tụi này có công việc phải bàn bạc với Lee. Gặp lại tụi bây sau nhé.
Tàu lửa chạy càng lúc càng nhanh, đến nỗi những cửa sổ toa tàu, những ngôi nhà lướt nhanh như chớp, và trông chúng đứng mà cứ lắc la lắc lư.
Harry hỏi Ron và Hermione:
- Vậy tụi mình đi kiếm một toa ngồi chung với nhau.
Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Ron nói:
- Ơ…
Hermione lúng túng nói:
- Tụi này… Ừ… Ron và mình có nhiệm vụ ở toa dành riêng cho Huynh trưởng.
Ron không nhìn Harry; nó dường như đâm ra say mê kỳ lạ mấy móng tay của bàn tay trái.
Harry nói:
- Ồ. Đúng rồi. Tốt.
Hermione nói nhanh:
- Mình không nghĩ là mình sẽ phải ở đó suốt chuyến tàu. Thư của tụi này nói là tụi này chỉ cần đến nhận chỉ thị của các Thủ lãnh nam và Thủ lãnh nữ rồi thỉnh thoảng đi tuần tra các hành lang.
Harry lập lại:
- Tốt. Ờ… mình vậy mình sẽ gặp lại mấy bạn sau.
- Ừ, chắc chắn mà.
Ron ném cho Harry một cái nhìn lo lắng không mấy chân thật, nói tiếp:
- Phải đi xuống đó thiệt là khổ, mình thà… nhưng mà tụi mình phải đi… ý mình nói là, mình chẳng thích thú chúng nào, mình không phải là anh Percy.
Nó nói dứt câu một cách tức tối.
Harry nhe răng cười, nói:
- Mình biết bồ không phải là anh Percy.
Nhưng khi Ron và Hermione kéo cái rương của tụi nó, cùng con Crookshanks và con Pigwiddgeon trong chuồng đi về phía toa tàu gần đầu máy, Harry có một cảm giác lạc lõng kỳ cục. Trước đây nó chưa từng đi tàu lửa tốc hành Hogwarts mà không có Ron đi cùng,
Ginny nói:
- Đi thôi. Nếu mình nhanh chân lên thì mình có thể xí được chỗ cho họ.
Harry xách cái chuồng cú Hedwig trong một tay, tay kia nắm quai rương, nói:
- Ừ.
Hai đứa trầy trật chen xuống hành lang, dòm vô mọi ô cửa bằng kính của các toa tàu tụi nó đi ngang qua, toa nào cũng đã đầy học trò. Harry không thể không nhận thấy điều này: nhiều đứa trố mắt nhìn lại nó một cách khoái trá và nhiều đứa trong đám còn huých cùi chỏ sang đứa ngồi bên cạnh rồi chỉ chỏ nó. Sau khi gặp phải thái độ như vậy trong năm toa tàu liên tiếp, Harry nhớ ra rằng tờ Nhật Báo Tiên Tri đã mớm cho độc giả suốt mùa hè cái hình ảnh Harry như một tay khoác lác dối trá. Nó tự hỏi một cách ngu xuẩn là liệu mấy đứa đang ngó nó chằm chằm và đang xì xào bàn tán đó có tin vào những câu chuyện trên báo không?
Ở toa tàu cuối cùng, Harry và Ginny gặp Neville Longbottom, bạn cùng năm thứ năm ở chung nhà Gryffindor. Gương mặt tròn trịa của Neville sáng ngời trong khi gắng sức kéo cái rương theo mà vẫn để một bàn tay giữ chặt con cóc đang vùng vẫy của nó, con Trevor.
Neville thở hổn hển:
- Chào Harry… Chào Ginny… Chỗ nào cũng đầy nhóc… mình không kiếm được một chỗ ngồi…
Ginny lách mình qua Neville, dòm vô ngăn tàu sau lưng nó.
- Anh nói sao chứ? Trong ngăn này còn chỗ trống nè, chỉ có một mình Loony Lovegood ở đây…
Neville làu bàu cái gì đó đại khái không muốn làm phiền ai hết. Ginny cười lớn, nói:
- Đừng có ngốc. Bạn ấy hiền khô.
Cô bé đẩy cánh cửa xịch mở ra rồi kéo cái rương của mình vô trong, Harry và Neville làm theo.
Ginny nói:
- Chào Luna. Tụi này ngồi ở đây được không?
Cô bé ngồi bên cửa sổ ngước nhìn lên. nó có mái tóc vàng óng dài tới thắt lưng nhưng dơ hầy và rối bời. Chân mày nó rất nhạt, đôi mắt lại lồi ra khiến cho nó có một cái nhìn ngạc nhiên thường trực. Harry biết ngay tại sao Neville đã bỏ qua ngăn tàu này. Thần sắc con bé để toát ra cái sự ngớ ngẩn lồ lộ. Có lẽ do con bé đã nhét cây đũa phép sau vành tai trái (chắc để cất giữ cho an toàn), hay do con bé đã chọn đeo một xâu chuỗi làm bằng nắp bia bơ, hoặc cũng có thể do con bé đang đọc một tờ tạp chí cầm ngược. Mắt con bé nhìn từ Neville sang đến Harry thì dừng lại. Con bé gật đầu.
Ginny mỉm cười với con bé, nói:
- Cám ơn.
Harry và Neville nhét ba cái rương và cái chuồng con Hedwig vô ngăn để hành lý rồi ngồi xuống. Cô bé tên là Luna quan sát tụi nó qua tờ tạp chí lộn ngược tên là Người Dẻo Mồm. Nó có vẻ không cần chớp mắt nhiều như người bình thường. Nó cứ ngó Harry chằm chằm. Harry lúc này đang ao ước phải chi lúc nãy đừng ngồi xuống cái ghế đối diện với con bé.
Ginny hỏi:
- Hè vui không, Luna?
Luna đáp giọng mơ màng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Harry:
- Vui. Ừ, bồ biết mà, nhưng vẫn thú vị.
Con bé nói thêm:
- Anh là Harry Potter.
- Tôi biết tôi là Harry Potter.
Harry đáp. Neville khúc khích cười. Luna bèn hướng đôi mắt lộ nhợt nhạt qua nhìn Neville:
- Còn anh thì tôi không biết là ai.
Neville nói nhanh:
- Tôi không là ai hết.
Ginny sắc sảo:
- Không đúng vậy. anh Neville Longbottom, đây là Luna Lovegood. Luna cùng năm với em nhưng ở bên nhà Ravenclaw.
Luna nói bằng một giọng ngân nga như hát:
- Oùc tiếu lâm là kho báu lớn nhất của con người.
Cô ta giơ tờ tạp chí lên cao vừa đỉ để che gương mặt mình đi rồi làm thinh. Harry và Neville đưa mắt nhìn nhau, chân mày hai đứa đều nhướn lên. Ginny thì cố nhịn một tiếng cười khúc khích.
Con tàu lắc lư chạy tới, đưa chúng lao về miền quê khoáng đạt. Ngày hôm đó là một ngày thời tiết dở chứng kỳ cục, mới đó toa tàu tràn đầy ánh nắng, thì kế đó tàu chạy qua bên dưới một vùng mây xám âm u đáng sợ.
Neville nói:
- Đoán thử xem quà sinh nhật của mình là gì?
Harry nhớ đến món đồ giống hòn bi mà bà nội Neville đã gửi cho nó nhằm giúp nó mở mang cái trí nhớ không đáy của nó.
Neville thọc bàn tay không bận nắm chặt con cóc Trevor vô cái cặp sách của nó, và sau khi lục lọi một lát, nó móc ra một cái trông giống như một cây xương rồng nhỏ màu xám trong một cái chậu, ngoại trừ chi tiết là cây xương rồng được bao phủ bằng một thứ giống nhớt hơn là giống gai. Nó hãnh diện nói:
- Mimbulus mimbletonia.
Harry tròn mắt ngó cái vật đó. Cây xương rồng co thắt nhè nhẹ, khiến cho nó có cái vẻ gớm ghiếc của bộ phận nội tạng mắc bệnh. Neville hớn hở khoe:
- Nó rất, rất, rất là hiếm. Mình không biết ngay cả trong nhà lồng kiếng ở trường Harry có một cây hay không? Mình nóng lòng muốn đưa cho giáo sư Sprout coi hết sức. Ông chú Algie của mình đem từ xứ Assyria về cho mình đó. Mình sẽ thử xem mình có thể nhân giống nó lên không.
Harry biết môn học Neville thích nhất là môn Thảo dược học, nhưng mà cả đời nó cũng không thể hiểu Neville múôn làm gì với cái cây còi cọc bé tí này. Harry hỏi:
- Nó có… Ơ… làm gì không?
Neville tự hào nói:
- Nhiều việc lắm! Nó có một cơ chế tự vệ hết sức đáng kinh ngạc… Nè, giữ Trevor dùm mình…
Nó liệng phịch con cóc xuống đùi Harry rồi rút từ trong cặp ra một cây viết lông ngỗng. Đôi mắt lồi của Luna Lovegood hiện ra phía trên mép của tờ tạp chí bị lộn ngược, theo dõi hành động của Neville. Neville giơ cây Mimbulus mimbletonia lên ngang tầm mắt, lưỡi nó thè ra giữa hai hàm răng. Nó lựa một mụt nhớt, dùng đầu nhọn của cây viết lông ngỗng đâm cho cái cây một phát sâu bén.
Chất lỏng xịt ra từ mọi mụt nhớt của cái cây, đặc sệt, tanh lợm, hôi hám, màu xanh đậm tạo thành vòi. Mấy vòi nhớt ấy bắn lên tới trần xe lửa, bắn qua cửa sổ, và bắn tung tóe lên tờ tạp chí của Luna Lovegood. Ginny nhờ kịp thời giơ cả hai tay lên che trước mặt, nên chỉ trông có vẻ như đội một cái nón xanh lá cây nhầy nhụa. Nhưng Harry, vì cả hai tay đều mắc giữ con Trevor đang tìm cách trốn chạy, nên lãnh đủ nguyên một mặt nhớt. Nó bốc lên mùi thum thủm như mùi phân chuồng.
Neville thì cả đầu mình đều ướt sũng. Nó lúc lắc cái đầu để rũ bớt phần tệ nhất ra khỏi mắt nó.
- Xin … lỗi…
Nó há hốc miệng lắp bắp.
- Mình chưa từng thử trước… không dè nó quá ư…
Neville vội nói thêm khi thấy Harry nhổ xuống một bụm nhớt.
- Nhưng mà đừng lo… Nhựa thúi không độc…
Vừa đúng lúc đó cánh cửa ngăn tàu của tụi nó xịch mở ra. Một giọng hốt hoảng vang lên.
- Ô… Chào Harry… ừm… xui xẻo há?
Harry chùi tròng mắt kiếng của nó bằng bàn tay không bận giữ con cóc. Một cô gái xinh đẹp vô cùng với mái tóc đen dài óng ả đang đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười với nó; đó là Cho Chang, Tầm thủ của đội Quidditch nhà Ravenclaw.
Harry đực mặt ngố ra:
- Ô… a… chào.
Cho nói:
- Ơ… A… Chỉ tính ghé qua chào thôi… tạm biệt nhé…
Cô ta đóng cửa lại, hai má hơi ửng hồng, rồi bỏ đi.
Harry ngồi phịch trở xuống cái ghế của nó mà rên rỉ. Nó những mong Cho nhìn thấy nó ngồi giữa một đám người lịch lãm cười ngặt nghẽo vì câu chuyện tiếu lâm nó vừa kể; chứ nó đâu có chọn cảnh ngôi giữa một bên là Neville và một bên là Luna Lovegood, tay thì túm chặt một con cóc và đầu cổ thì nhễu nhựa thúi.
- Không sao đâu.
Ginny nói lớn:
- Coi nè, tụi mình có thể tống xuất hết cái thứ này một cách dễ dàng.
Cô bé rút cây đũa phép của mình ra.
- Cạo sách!
Chất nhựa thúi biến mất.
Neville lại nói, giọng lí nhí:
- Xin lỗi.
Gần một giờ sau Ron và Hermione mới xuất hiện. Lúc đó đã quá giờ chiếc xe bán hàng rong đẩy qua. Harry, Ginny, và Neville đã ăn xong món bánh nướng bí rợ và đang bận đổi chác nhau mấy cái thẻ Nhái Sôcôla, thì cửa ngăn tàu mở ra và Hermione cùng Ron bước vào, tháp tùng có con mèo Crookshanks và con cú Pigwiddgeon trong chuồng.
Xếp con Pigwiddgeon cạnh con Hedwig, Ron thộp thỏi Nhái Sôcôla trong tay Harry và tự quăng mình xuống ngồi bên cạnh.
- Đói chết đi được.
Nó xé lớp giấy gói ra, tợp đầu con nhái, rồi dựa ngửa ra sau nhắm mắt lại như thể nó vừa trải qua một buổi sáng lao động mệt lử.
Hermione thì tỏ ra hết sức bực dọc khi cô bé ngồi xuống chỗ của mình và nói:
- Vậy đó, mỗi nhà có hai Huynh trưởng của năm thứ năm, một nam một nữ.
Hai mắt vẫn nhắm, Ron nói:
- Và thử đoán coi Huynh trưởng nhà Slytherin là ai?
- Malfoy.
Harry đáp ngay lập tức. Mối lo sợ tệ lậu nhất của nó đã được xác nhận.
Ron nhét luôn phần còn lại của nhái vô miệng nó rồi chụp luôn một con khác. Nó cay đắng nói:
- Dĩ nhiên.
Hermione hằn học nói:
- Và con bò cái trăm phần trăm Pansy Parkinson. Làm sao mà nó trở thành Huynh trưởng khi mà nó ù hơn cả con quỉ khổng lồ đi rung đất chớ…
Harry hỏi:
- Ai là Huynh trưởng bên nhà Hufflepuff?
Ron khó nhọc đáp:
- Ernie Macmillan và Hannah Abbott.
Hermione nói:
- Và bên nhà Ravenclaw là Anthony Goldstein và Padma Patil.
Một giọng nói mơ hồ vang lên:
- Anh đã dự Vũ hội Yule với Padma Patil.
Mọi người quay nhìn Luna Lovegood. Cô ta đang nhìn Ron chằm chằm không chớp mắt một cái qua mép của tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Ron cố nuốt một họng Nhái. Ra vẻ hơi ngạc nhiên, nó nói:
- Ừ, tôi biết tôi có dự.
Luna chỉ ra cho Ron hiểu:
- Chị ấy đã không mấy thích thú. Chị ấy cho rằng anh đối xử không tốt với chị, bởi vì anh đã không nhảy với chị. Phải em thì em không lấy đó làm phiền.
Con bé nói thêm với vẻ ưu tư:
- Em không thích khiêu vũ lắm.
Nói xong con bé rút lui về sau tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Ron nhìn chòng chọc cái bìa tạp chí, miệng há hốc ra mấy giây, rồi quay lại nhìn Ginny như tìm kiếm một sự giải thích nào đó. Nhưng Ginny đã tọng nắm tay mình vô họng để tự ngăn mình cười. Ron lắc đầu, không tin nổi, rồi ngó đồng hồ đeo tay. Nó nói với Harry và Neville:
- Tụi này có nhiệm vụ tuần tra thường xuyên các hành lang, và tụi này có thể phạt nếu ai xử sự không đúng đắn. Mình nóng ruột chờ tóm hai thằng Crabbe và Goyle lúc nó đang vi phạm cái gì đó…
Hermione ngắt lời Ron:
- Ron! Bạn không được phép lợi dụng chức vụ của mình.
Ron châm biếm:
- Ừ, phải đó, bởi vì Malfoy đâu có đời nào lợi dụng chức vụ của nó há!
- Vậy là bạn sắp tự hạ thấp mình cho ngang tầm với nó hả?
- Không, mình chỉ đảm bảo là mình sẽ chiếu tướng nó trước khi nó đụng tới quân của mình.
- Hãy biết điều, Ron…
- Mình sẽ cho thằng Goyle chép phạt, cái đó sẽ giết nó, nó ghét viết lắm.
Ron hí hửng nói. Nó hạ giọng xuống nhái giọng làu bàu của Goyle, rồi nhăn nhúm mặt lại với vẻ tập trung đau đớn, làm động tác kịch câm viết lên không khí.
- Tôi… không… được… giống… y… như… một… cái… mông… con… khỉ…
Mọi người phá ra cười, nhưng không ai cười dòn hơn Luna Lovegood. Con bé phát ra những tiếng kêu la giỡn chơi vui đến nỗi đánh thức cả con Hedwig khiến nó vỗ cánh giận dữ, còn con mèo Crookshanks thì nhảy phóc lên ngăn để hành lý, rít lên khe khẽ. Luna cười đã đời đến nỗi tờ tạp chí tuột khỏi tay nó, trượt xuống chân, rơi xuống sàn.
- Cái đó vui thiệt!
Đôi mắt khác thường của con bé ràn rụa nước mắt khi nó há hốc miệng ra để thở, rồi lại trừng trừng ngó Ron. Cực kỳ bối rối, Ron nhìn quanh những người khác, mấy người này bây giờ cũng lăn ra cười vì cái vẻ ngố trên gương mặt Ron, và vì tiếng cười kéo dài đến lố bịch của Luna Lovegood. Con bé này còn đang nhấp nhổm chồm tới chồm lui, tay bấu chặt hai bên be sườn.
Ron cau mày nói với Luna:
- Em đang cười giễu đó hả?
Con bé ngạt thở, ôm chặt lấy be sườn.
- Khỉ… đầu chó… cái mông đít…
Mọi người khác đều đang ngắm Lovegood cười. Nhưng Harry, liếc mắt qua tờ tạp chí trên sàn, chợt nhận thấy có một thứ khiến nó phải chú mục vào. Vì lộn ngược nên lúc đầu hơi khó nói cái hình trên trang bìa tờ tạp chí là cái gì. Nhưng giờ đây Harry nhận ra đó là một bức tranh biếm họa hơi xấu xí của Corneluis Fudge; Harry chỉ có thể nhận ra ông ta nhờ cái nón kiểu trái dưa màu xanh cẩm thạch. Một tay của Fudge đang ghì siết quanh một bao vàng, còn tay kia thì siết họng một con yêu tinh. Bức tranh phụ đề là: FUDGE KIẾM CHÁC GRINGOTTS TỚI ĐÂU?
Bên dưới liệt kê tựa những bài viết bên trong tớ tạp chí.
Tham Nhũng Trong Liên Đoàn Quidditch
Làm Sao Kiểm Soát Những Cơn Bão Táp
Bí Mật Những Ký Hiệu Ma Thuật Cổ Được Tiết Lộ
Sirius Black: Tội Phạm Hay Nạn Nhân?
Harry tha thiết hỏi Luna:
- Tôi có thể mượn đọc một chút không?
Con bé gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Ron, đứt hơi nín thở vì cười.
Harry mở tờ tạp chí ra dò mục lục; cho tới lúc này nó đã quên hoàn toàn tờ tạp chí mà ông Kingsley đưa cho ông Weasley để đưa lại cho chú Sirius, nhưng có lẽ đó chính là số báo này của tạp chí Người Dẻo Mồm. Nó kiếm được trang báo và hăm hở đọc bài báo này.
Bài này cũng được minh họa bằng một tranh biếm họa xấu xí; thực ra thì Harry không thể biết được cái hình đó được coi là chú Sirius nếu không nhờ cái chú thích. Chú Sirius đứng trên một đống xương người, tay chĩa cây đũa phép ra. Tựa bài báo là:
Sirius – Black Có Đen Như Bị Vẽ?
Tên Sát Nhân Hàng Loạt Khét Tiếng HAY Ngôi Sao Ca Nhạc Vô Tội?
Harry đã phải đọc đi đọc lại câu này nhiều lần trước khi nó tin là nó không hiểu nhầm. Bởi vì chú Sirius là ngôi sao ca nhạc từ bao giờ chứ?
Trong suốt mười bốn năm, Sirius Black đã bị coi là có tội tàn sát tập thể mười hai người Muggle vô tội và một pháp sư. Cuộc đào thoát táo bạo ra khỏi nhà ngục Azkaban cách đây hai năm đã dẫn đến một cuộc săn lùng tội phạm lớn nhất do Bộ Pháp Thuật tiến hành. Không ai trong chúng ta từng thắc mắc rằng liệu kẻ đào tẩu có đáng bị bắt lại và giao lại cho những tên giám ngục hay không.
NHƯNG HẮN CÓ ĐÁNG BỊ THẾ HAY KHÔNG?
Bằng chứng mới hết sức đáng kinh ngạc gần đây đã tiết lộ rằng Sirius Black có lẽ đã không hề phạm cái tội mà người ta kết án hắn để tống hắn vô nhà ngục Azkaban. Thực ra, Doris Purkiss ở số 18 đường Acanthia, phố Little Norton, nói rằng thậm chí Black có lẽ đã không hề có mặt ở nơi xảy ra vụ giết chóc.
Bà Purkiss nói: “Người ta đã không nhận ra một điều là Sirius Black chỉ là một cái tên giả. Gã đàn ông mà mọi người tin là Sirius Black, thực ra là Stubby Boardman, ca sĩ chính của nhóm nhạc nổi tiếng Lũ Yêu Tinh, nhưng đã mai danh ẩn tích sau khi bị đập vô tai bằng một củ cải ở buổi hòa nhạc ở sảnh đường Nhà thờ Little Norton cách đây mười lăm năm. Tôi nhận ra anh ta ngay khi tôi nhìn thấy hình anh ta trên báo. Vậy đó, Stubby không thể nào phạm những trọng tội đó được, bởi vì vào cái ngày xảy ra vụ thảm sát thì anh ta ngẫu nhiên đang cùng tôi thưởng thức một bữa ăn tối lãng mạn có nến thắp. Tôi đã viết thư cho Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật và tôi mong ông sẽ ân xá vô điều kiện cho Stubby, tức là Sirius, ngay tức thì.
Harry đọc xong nhưng vẫn còn trừng trừng mắt ngó tờ báo không thể nào tin được. Nó nghĩ, có lẽ đây chỉ là chuyện tiếu lâm, có lã tờ tạp chí này chuyên đăng tin vịt. Nó lật lại vài trang trước và tìm thấy bài viết về ông Fudge.
Corneluis Fudge, Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật, đã chối rằng ông không có kế hoạch nào để đoạt quyền cai quản Ngân hàng Pháp thuật Gringotts khi ông được bầu vào chức Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật cách đây năm năm. Ông Fudge luôn luôn nhấn mạnh là ông không mong muốn gì hơn là hợp tác một cách hòa bình với những kẻ bảo vệ vàng cho chúng ta.
NHƯNG LIỆU ÔNG CÓ LÀM NHƯ VẬY KHÔNG?
Những nguồn tin thân cận với Bộ Trưởng gần đây đã tiết lộ rằng tham vọng tha thiết nhất của ông Fudge là kiểm soát được nguồn cung cấp vàng yêu tinh và ông sẽ không ngại ngần sử dụng vũ lực nếu cần thiết.
Một nhân vật bên trong Bộ Pháp Thuật nói: “Mà đây cũng không phải là lần đầu. Corneluis Fudge, người được bạn bè gọi là “máy ghiền yêu tinh” ; nếu bạn nghe được ông ấy nói những khi ông ấy tưởng đang không có ai lắng nghe, ừ, thì ông ấy lúc nào cũng nói về lũ yêu tinh mà ông đã tóm cổ được, ông đã cho dìm chết chúng, ông đã cho liệng chúng xuống từ những tòa nhà cao, ông đã bỏ tù chúng, ông đã cho nướng chúng thành bánh…
Harry không đọc tiếp nữa. Ông Fudge có thể có sai sót, nhưng Harry thấy cực kỳ khó tưởng tượng rằng ông ấy lại có thể ra lệnh cho nướng yêu tinh thành bánh. Nó lật qua phần còn lại, cứ vài ba trang thì ngừng để đọc thấy một bài buộc tội Tutshill Tornados đã thắng Liên đoàn Quidditch nhờ kết hợp hăm dọa tống tiền, và tra tấn; rồi đến một bài phỏng vấn một pháp sư tuyên bố đã bay lên tới Mặt Trăng bằng chổi thần Quét Sạch Sáu và mang về một bịch Nhái Trăng để làm bằng chứng; lại một bài báo về chữ Run cổ, ít nhất thì bài này cũng giải thích được tại sao Luna phải đọc ngược tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Theo tờ tạp chí thì nếu người ta quay ngược đầu chữ Run xuống thì chúng sẽ tiết lộ một câu thần chú có thể biến cái tai của kẻ thù thành ra trái kim quất. Thật ra, so với những bài viết khác trong tờ tạp chí Người Dẻo Mồm thì cái giả thiết chú Sirius có thể là ca sĩ chính của nhóm ca nhạc Lũ Yêu Tinh cũng không đến nỗi nhảm nhí.
Khi Harry xếp tờ tạp chí lại, Ron hỏi:
- Trong đó có gì hay không?
Harry chưa kịp trả lời thì Hermione đã nói giọng khinh miệt:
- Dĩ nhiên là không. Người Dẻo Mồm là đồ lá cải, ai cũng biết.
- Xin lỗi.
Luna nói, giọng cô bé bỗng nhiên mất hết vẻ mơ màng:
- Cha tôi là người biên tập tạp chí này.
Hermione quê độ, ấp úng:
- Tôi… Ư… A… nó cũng có chỗ hay… ý tôi nói… nó cũng khá…
Luna chồm tới giựt tờ báo ra khỏi tay Harry, lạnh lùng nói:
- Tôi xin lại tờ báo, cám ơn.
Lật nhanh tới trang năm mươi bảy, cô bé lật ngược tờ Người Dẻo Mồm lại với vẻ quyết tâm rồi biến mất sau tờ tạp chí. Vừa lúc đó, cánh cửa ngăn tàu mở ra lần thứ ba.
Harry ngoái nhìn ra; nó đã chờ đợi điều này, nhưng có thế thì cũng không làm cho cái cảnh Draco Malfoy đứng giữa hai thằng bạn chí thân Crabbe và Goyle nở nụ cười tự mãn với nó có gì thú vị hơn.
Trước khi Malfoy có thể mở miệng, Harry đã hung hăng hỏi:
- Chuyện gì?
Malfoy cất giọng lè nhè:
- Lễ độ, Potter, nếu không thì tao sẽ phạt cấm túc mày đó.
Mái tóc vàng óng bóng mượt và cái cằm nhọn hoắt của Malfoy giống y chang như cha nó. Nó nói tiếp:
- Mày thấy không, tao được chọn làm Huynh trưởng chứ không như mày, tao muốn nói là tao, không như mày, tao có quyền ra lệnh trừng phạt.
Harry nói:
- Ừ, nhưng mày không như tao, mày là đồ cà chớn, cho nên mày cút khỏi nơi đây ngay để cho tụi tao yên.
Ron, Hermione, và Ginny cùng cười to. Malfoy mím môi lại. Nó hỏi:
- Nói tao nghe coi, bị đứng hạng nhì sau thằng Weasley mày cảm thấy sao hả Potter?
- Câm mồm, Malfoy!
Hermione đanh giọng quát. Malfoy vẫn ngạo nghễ cười:
- Coi bộ tao chạm trúng nọc rồi. Thôi, liệu hồn mày nghe Potter, bởi vì mày mà bước trệch một cái là có chó đánh hơi dấu chân mày đó.
Hermione đứng thẳng dậy, nói:
- Đi ra!
Cười khẩy một cái, Malfoy ném cho Harry một cái nhìn hiểm độc rồi bỏ đi, hai đứa Crabbe và Goyle khệnh khạng theo sát chân nó. Hermione đóng sập cánh cửa ngăn tàu lại rồi quay sang nhìn Harry. Harry biết ngay rằng cô bé, cũng như nó, đã để ý điều Malfoy vừa nói và đã chột dạ không ít về chuyện đó.
Ron thì rõ ràng là chẳng nhận thấy gì hết, nó nói:
- Thảy cho tụi này một con nhái khác.
Harry không thể nói chuyện tự do thoải mái trước mặt Neville và Luna. Nó trao đổi với Hermione một cái nhìn lo âu rồi đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nó vẫn nghĩ chuyện chú Sirius đi cùng với nó đến nhà ga chỉ là một chút đùa vui, nhưng bỗng nhiên nó nhận ra chuyện đó là hết sức liều lĩnh, nếu không nói thẳng là nguy hiểm… Hermione đã nói đúng… Chú Sirius lẽ ra không nên đi tiễn nó. Nếu lão Malfoy để ý thấy con chó đen và nói cho Draco biết, thì sao? Nếu lão ta suy luận ra rằng gia đình Weasley, thầy Lupin, cô Tonks và thầy Moody biết chỗ chú Sirius đang lẩn trốn thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hay là Malfoy chỉ ngẫu nhiên dùng từ “chó”?
Thời tiết thì vẫn nhìn nhằng khi đoàn tàu chạy càng lúc càng xa về phương Bắc. Mưa hờ hững tạt vào cửa sổ, rồi mặt trời lo le nhú lên một chút trước khi lại bị mây che mất. Khi bóng tối buông màn và đèn được thắp lên trong các toa tàu, Luna cuộn tờ tạp chí Người Dẻo Mồm lại, cẩn thận cất nó vô túi xách của mình, và bắt đầu chăm chú nhìn mọi người trong toa tàu.
Harry ngồi tì trán vào cửa sổ con tàu, cố gắng ngóng tìm thoáng hình ảnh xa xăm đầu tiên của trường Hogwarts, nhưng đêm đó không trăng và nước mưa chảy ròng ròng trên cửa sổ con tàu làm cho hình ảnh ngôi trường cũng mờ mịt.
Cuối cùng đoàn tàu bắt đầu giảm tốc độ và bọn trẻ nghe thấy tiếng huyên náo nhộn nhịp thông thường khi mọi người chen nhau lấy hành lý và tập hợp lại bọn thú cưng, chuẩn bị xuống tàu. Ron và Hermione có nhiệm vụ giám sát tất cả những chuyện này; nên hai đứa nó lại biến ra khỏi toa tàu, để lại cho Harry và đứa khác trông coi dùm Crookshanks và Pigwiddgeon.
Khi Neville cẩn thận nhét con cóc Trevor vô túi áo trong của nó, Luna vói tay về phía con Pigwiddgeon, nói với Harry:
- Em sẽ xách dùm con cú đó, nếu anh muốn.
Harry đưa cái chuồng cú cho cô bé và tự mình nhấc cái chuồng Hedwig lên, ôm nó trong cánh tay cho chắc chắn hơn. Nó nói:
- Ơ… a… cám ơn.
Bọn trẻ di chuyển dần ra khỏi toa tàu, cảm nhận cái buốt giá đầu tiên của làn không khí ban đêm táp vào mặt khi chúng nhập vào đám đông lố nhố trên lối đi. Tụi nhỏ nhích đi chậm chạp về phía cửa. Harry ngửi thấy mùi thơm của những cây thông mọc hai bên con đường dẫn xuống hồ. Nó bước xuống sân ga và nhìn quanh, lắng nghe, chờ tiếng gọi quen thuộc: “Các trò năm thứ nhất… lại đây… năm thứ nhất…”
Nhưng tiếng gọi đó không hề vang lên. Thay vào đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, một giọng đàn bà nhanh nhẩu nói:
- Học sinh năm thứ nhất vui lòng sắp hàng tại đây. Tất cả học sinh năm thứ nhất hãy đi theo tôi!
Một ngọn đèn lồng đung đưa về phía Harry, và nhờ ánh sáng của ngọn đèn, Harry nhận ra cái cằm lồi và mái tóc ngắn húi cua của giáo sư Grubbly-Plank, bà giáo phù thủy đã dạy môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của lão Hagrid trong một thời gian hồi năm ngoái. Harry nói lớn:
- Bác Hagrid đâu?
Ginny nói:
- Em không biết. Nhưng mà chúng mình nên đi tới để tránh đường, mình đang đứng án ngay cửa.
- Ờ há.
Harry và Ginny bị tách ra khi tụi nó đi xuống sân ga và đi ra khỏi nhà ga. Harry bị đám đông xô đẩy trong khí nó cố chong mắt nhìn xuyên qua bóng tối để tìm bóng dáng lão Hagrid. Bác ấy phải ở đây, Harry đã trông mong điều đó – gặp lại lão Hagrid là một trong những điều mà nó mong mỏi nhất. Nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào của lão cả.
Không lẽ nào bác ấy lại bỏ đi! Harry tự nhủ khi nó nhích từng bước chậm chạp theo đám đông qua khung cửa hẹp để ra tới con đường bên ngoài. Có lẽ bác ấy bị cảm lạnh hay cúm gì đó…
Nó nhìn quanh tìm kiếm Ron và Hermione, muốn biết tụi nó nghĩ sao về chuyện giáo sư Grubbly-Plank tái xuất hiện. Nhưng nó chẳng thấy đứa nào quanh quẩn gần đó, nên nó đành tự để cho mình bị đẩy đưa về phía con đường tối thui xối xả nước mưa bên ngoài nhà ga Hogsmeade.
Ở đó ước chừng hàng trăm chiếc xe thổ mộ không ngựa kéo luôn túc trực sẵn để đưa học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài. Harry liếc nhanh mấy cỗ xe, rồi xoay đầu để ý tìm Ron và Hermione, thế rồi nó phải quay lạii nhìn những cỗ xe lần nữa.
Những cỗ xe không còn ở tình trạng “không ngựa kéo” nữa. Có những sinh vật gì đó đứng trước mỗi cỗ xe, giữa hai càng xa. Nếu Harry phải gọi mấy sinh vật đó bằng một cái tên thì có lẽ nó sẽ phải gọi mấy con đó là ngựa thôi, mặc dù chúng cũng có cái vẻ thuộc loài bò sát. Chúng hoàn toàn không có bắp thịt, mà chỉ có một bộ vải khoác đen trùm lên bộ xương mà mỗi cái xương đều hiện rõ mồn một. Đầu của chúng hơi giống rồng, và những con mắt không tròng của chúng thì trắng dã và trợn trừng. Từ bên hông bộ xương khô chỉa ra đôi cánh bằng da, đen và rộng, trông như cánh của mấy con dơi khổng lồ mới phải. Những sinh vật này đứng yên và lặng lẽ trong tối tăm ngột ngạt, trông quái gở và hết sức độc ác. Harry không thể hiểu tại sao những cỗ xe lại bị kéo bằng những con ngựa khủng khiếp này khi mà xe hoàn toàn có thể tự chạy được.
Tiếng Ron chợt vang lên, ngay sau lưng Harry:
- Con Pigwiddgeon đâu?
Harry quay phắt đầu lại, đáp:
- Con bé Luna đó xách dùm.
Nó sốt ruột muốn hỏi Ron về lão Hagrid.
- Bồ nghĩ coi bác Hagrid…
- … ở đâu hả? Mình không biết.
Ron nói, giọng có vẻ lo lắng.
- Mong sao bác ấy vẫn khỏe mạnh…
Cách hai đứa nó một đoạn ngắn, Draco Malfoy cùng một đám bạn chí cốt với nó bao gồm Crabbe, Goyle, và Pansy Parkinson đang xô gạt mấy đứa năm thứ hai trông có vẻ nhút nhát để tranh giành cho riêng bọn chúng cả một cỗ xe. Vài giây sau Hermione từ đám đông hiện ra, thở hổn hển.
- Malfoy rõ ràng đang ăn hiếp mấy học sinh năm thứ nhất ở đằng kia, mình thề là mình sẽ báo cáo vụ này, nó mới chỉ đeo phù hiệu Huynh trưởng mới có ba phút mà nó đã lạm quyền hiếp đáp người ta tồi tệ hơn bao giờ hết… Crookshanks đâu?
Harry nói:
- Ginny giữ nó… Nó kìa…
Ginny vừa mới chui ra khỏi đám đông, giữa chặt con Crookshanks đang quằn quại trong tay. Hermione giải thoát Ginny khỏi con Crookshanks:
- Cám ơn nhé. Đi thôi, tụi mình kiếm một cỗ xe đi chung với nhau trước khi các xe đầy nhóc đi…
- Mình chưa kiếm được con Heo!
Ron nói. Nhưng Hermione đã đi về phía cỗ xe còn trống gần tụi nó nhất. Harry còn đứng lại với Ron. Nó hỏi Ron, hất đầu về phía những con ngực khủng khiếp trongkhi những học sinh khác đi vượt qua mặt tụi nó:
- Bồ đoán coi mấy con đó là cái gì?
- Mấy con gì?
- Mấy con ngựa đó…
Luan hiện ra ôm một cái chuồng cú Pigwiddgeon trong tay, con cú nhỏ líu lo đầy kích động như mọi khi. Cô bé nói:
- Của anh đây. Con cú nhỏ dễ thương quá hả?
- Ơ… ừ… nó hiền lắm.
Ron đáp hơi thô lỗ. Nó nói:
- Thôi, đi thôi, tụi mình lên xe… Ờ, bồ nói gì hả Harry?
- Mình nói là mấy con ngựa đó là cái gì?
Harry nói khi nó, Ron, và Luna cùng đi tới cỗ xe mà Ginny và Hermione đã ngồi sẵn.
- Ngựa cái gì?
- Thì mấy con ngựa kéo xe đó!
Harry đáp, hơi mất kiên nhẫn. Tụi nó, xét cho cùng, chỉ đứng cách con ngựa gần nhất chừng ba bước chân, và con ngựa đang nhìn tụi nó bằng hai con mắt trắng dã không tròng. Vậy mà Ron lại nhìn Harry một cách khó hiểu.
- Bồ đang nói về cái gì?
- Mình đang nói về… Cứ nhìn đi!
Harry nắm chặt tay Ron, xoay người nó để cho nó mặt đối mặt với con ngựa có cánh dơi. Ron trợn mắt nhìn thẳng vào con ngựa trong một giây rồi quay lại nhìn Harry:
- Bồ biểu mình nhìn cái gì chứ?
- Nhìn con… đó, giữa hai càng xe đó! Thắng vô cỗ xe! Nó ở ngay ở phía trước…
Nhưng Ron vẫn tiếp tục tỏ ra sửng sốt, và một ý tưởng lạ chợt nảy ra trong đầu Harry:
- Bồ không… không… thấy chúng sao?
- Thấy cái gì?
- Bồ không thấy cái đang kéo xe hả?
Bây giờ Ron trông lo thực sự.
- Bồ có sao không, Harry?
- Mình… ừ… khỏe.
Harry cảm thấy hoang mang dễ sợ. Con ngựa đứng ngay đó, trước mắt nó, rõ ràng cụ thể trong ánh sáng mờ mờ phát ra từ những cửa sổ nhà ga đằng sau tụi nó, hơi thở từ mũi con ngựa như khói tỏa lên trong làn khí đêm lạnh lẽo. Vậy mà Ron không nhìn thấy gì cả – trừ khi nó giả bộ – mà Ron là một đứa giỡn kiểu đó rất kém…
Ron nghi hoặc hỏi, vẫn nhìn Harry như thể lo lắng cho nó:
- Vậy tụi mình có thể lên xe không?
Harry nói:
- Ờ, được. Lên đi…
Khi Ron đã biến mất trong bóng tối bên trong cỗ xe, một giọng nói mơ màng vang lên bên cạnh Harry:
- Không sao đâu. Anh không bị điên hay bị sao hết. Em cũng thấy chúng nữa.
- Em cũng thấy hả?
Harry quay lại nói với Luna một cách tha thiết. Nó nhìn thấy mấy con ngựa có cánh dơi phản chiếu trong đôi mắt to trong veo của cô bé. Luna nói:
- Ừ, em thấy. Em đã thấy được chúng ngay từ ngày đầu tiên em đến đây. Chúng lúc nào cũng kéo xe. Đừng lo. Anh vẫn tỉnh táo như em vậy.
Mỉm cười mơ hồ, cô bé theo sau Ron trèo vô bên trong cỗ xe ẩm mốc. Không được an tâm cho lắm, Harry cũng trèo lên theo cô bé.
Harry trải qua một đêm ngủ không yên. Ba má nó cứ hiện ra rồi biến mất trong những giấc chiêm bao, không hề thốt ra một lời nào; bà Weasley khóc nức nở trước xác chết của Kreacher, trong khi Ron và Hermione đứng ngó, hai đứa nó đều đội vương miện; và một lần nữa Harry thấy nó đi xuống một hành lang tận cùng bằng một cánh cửa khóa chặt. Nó thức giấc đột ngột với cảm giác có kiến bò trên vết thẹo, và nhận ra Ron đã ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện với nó:
- … nhanh lên thì hơn, má đang tất bật như đạn bay, má nói mình sắp trễ tàu…
Trong nhà hết sức rối loạn. Theo như những gì nó nghe được trong khi tròng áo quần vào người với tốc độ nhanh nhất, Harry suy ra được bằng Fred và George đã phù phép khiến mấy cái rương của tụi nó bay xuống cầu thang để miễn cho tụi nó cái phiền toái khiêng vác chúng. Kết quả là mấy cái rương đâm sầm vào Ginny, quật cô bé té văng xuống hai chặng cầu thang, lăn tuốt vô hành lang. Bà Black và bà Weasley cùng gào lên bằng giọng cao nhất mà họ có thể phát ra được.
- … CÓ THỂ LÀM CON BÉ BỊ THƯƠNG TRẦM TRỌNG, NHỮNG THẰNG ĐẦN ĐỘN KIA…
- … ĐỒ LAI CĂNG BẨN THỈU, LÀM NHƠ NHUỐC NGÔI NHÀ CỦA ÔNG CHA TA…
Hermione hối hả chạy vào phòng, có vẻ bối rối khi thấy Harry chỉ mới mặc xong bô đồ thun; con cú Hedwig đang ngồi đung đưa trên vai Hermione, và hai tay cô bé thì đang ôm con mèo Crookshanks õng ẹo.
- Ba má mình vừa mới phái Hedwig trở về.
Con cú vỗ cánh bay lên phụ họa rồi đậu lên nóc chuồng của mình. Hermione hỏi tiếp:
- Mấy bồ xong chưa?
Harry đeo mắt kiếng vào, nói:
- Gần xong… Ginny có sao không?
Hermione nói:
- Bác Weasley đã vá đắp cho nó. Nhưng lúc này thầy Mắt-điên đang phàn nàn là tụi mình không thể lên đường nếu chú Sturgis Podmore không có mặt, vệ sĩ đoàn sẽ thiếu mất một chân.
Harry hỏi.
- Vệ sĩ đoàn? Tụi mình phải có hộ tống tới nhà ga Ngã Tư Vua à?
Hermione sửa sai nó:
- Bồ phải được hộ tống tới nhà ga Ngã Tư Vua.
Harry nổi nóng:
- Tại sao? Mình tưởng đâu Voldermort đang bị cho là án binh bất động chớ, hay là bồ muốn nói cho mình biết là hắn sắp sửa nhảy xổ ra từ một thùng rác nào đó để thử ăn tươi nuốt sống mình?
Cô bé nhìn đồng hồ đeo tay:
- Nhưng nếu tụi mình không liệu đi cho sớm thì chắc chắn tụi mình sẽ trễ tàu…
- TỤI BÂY CÓ LÀM ƠN XUỐNG ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHÔNG?
Tiếng bà Weasley gào vọng lên và Hermione nhảy dựng lên như bị phỏng, hối hả đi ra khỏi phòng. Harry chụp lấy con Hedwig, thô bạo nhét nó vô chuồng, và lật đật theo Hermione xuống cầu thang, kéo lê theo cái rương của nó.
Chân dung bà Black còn đang gào rú điên cuồng nhưng không ai rảnh đâu mà kéo rèm che bà ta lại; đằng nào thì những âm thanh náo động trong hành lang cũng sẽ lại đánh thức bà dậy nhiều lần nữa.
Bà Weasley hét tướng lên để át cái điệp khúc gào rú “ĐỒ MÁU BÙN! ĐỒ CẶN BÃ! ĐỒ BỤI BẶM!”
- Harry, con đi với bác và cô Tonks. Bỏ rương và cú của con lại đó, thầy Alastor sẽ lo vụ hành lý… Ôi, chú Sirius, hãy để phước đức cho con cháu, cụ Dumbledore đã nói là không mà!
Một con chó đen bự như gấu xuất hiện bên cạnh Harry khi nó trèo qua một đống rương đủ loại nằm lộn xộn trong hành lang để tới bên bà Weasley. Bà ngao ngán kêu lên:
- Ôi thiệt tình… thôi thì đành vậy, kệ xác chú làm theo ý chú.
Bà vặn mạnh cánh cửa cái cho nó mở tung rồi bước ra vùng ánh sáng mong manh của tháng chín. Harry và con chó đi theo bà. Cánh cửa đóng mạnh đằng sau họ và tiếng rú của bà Black bị tắt đi ngay tức thì.
Khi hai bác cháu và con chó đi xuống hết mấy bậc thềm đá của căn nhà số mười hai và đặt chân xuống lề đường, ngôi nhà biến mất trong tích tắc. Harry nhìn quanh, hỏi:
- Cô Tonks đâu ạ?
Bà Weasley đảo mắt khỏi con chó đen lúp xúp chạy bên cạnh Harry, nói không tự nhiên:
- Cô đang đợi chúng ta ở đằng kia.
Một bà già chào họ ở góc đường. Tóc mụ hoa râm xoăn tít và mụ đội một cái nón màu tím hồng có hình dạng của một cái bánh dẻo hình con heo.
Mụ nháy mắt nói:
- Chèn ơi, Harry.
Mụ coi đồng hồ đeo tay rồi nói tiếp:
- Nên gấp gáp hơn chứ hả, chị Molly?
- Tôi biết, tôi biết.
Bà Weasley rên rỉ, sải dài bước chân hơn.
- Nhưng anh Mắt-điên muốn chờ anh Sturgis… giá mà anh Arthur có thể mượn cho chúng ta cái xe hơi của Bộ Pháp Thuật một lần nữa… nhưng dạo này thì đến cái bình mực không lão Fudge cũng chẳng chịu cho anh ấy mượn nữa là… Làm sao mà dân Muggle có thể đi lại được mà không cần tới pháp thuật nhỉ…
Nhưng con chó đen kếch sù đã sủa lên một tiếng vui mừng rồi chạy giỡn loanh quanh họ, hù dọa mấy con bồ câu, quay xà quần cắn cái đuôi của chính nó. Harry không thể nhịn bật cười. Chú Sirius đã bị mắc kẹt trong nhà lâu quá ư là lâu. Bà Weasley bĩu môi trông rất phong-cách-dì-Petunia.
Họ mất tới hai mươi phút đi bộ mới đến được Ngã Tư Vua và chẳng có sự cố gì đáng kể ra trong suốt thời gian đó, ngoại trừ chuyện chú Sirius hù hai con mèo sợ hết vía để mua vui cho Harry. Khi đã vào trong ga, họ làm như tình cờ nấn ná bên hàng rào năn giữa sân ga số Chín và sân ga số Mười cho đến khi có dấu hiệu tình hình ổn thỏa, lúc đó từng người lần lượt dựa vào hàng rào rồi nhẹ nhàng lọt vô sân ga số Chín ba phần tư, nơi đoàn tàu tốc hành Hogwarts đang nằm ợ ra đám hơi nước ám khói trên một cái sân chật cứng lũ học trò đang lên đường nhập học và gia đình chúng đến đưa tiễn. Harry hít thở cái mùi quen thuộc và cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên… Nó đang thực sự đi học lại…
- Bác hy vọng mấy đứa kia đến kịp giờ.
Bà Weasley vừa nói vừa lo lắng ngoái nhìn ra đằng sau, chỗ cái vòm cổng bằng sắt bắc ngang qua sân ga. Những người mới đến đều đi qua cái cổng vòm đó.
Một thằng nhóc cao ráo tóc uốn cong từng lọn dài kêu lên:
- Ê, Harry, con chó dễ thương quá.
- Cám ơn, Lee.
Harry đáp, nhe răng cười khì, còn chú Sirius thì ngoắc đuôi như điên.
Giọng bà Weasley vang lên nhẹ nhõm:
- Ôi hay quá, Alastor và hành lý tới rồi, coi…
Một cái nón kết kiểu phu khuân vác kéo sụp xuống che khuất hai con mắt lệch, thầy Moody Mắt-điên đang đi cà nhắc qua cái cổng vòm, tay đẩy một cái xe cút kít đầy nhóc những cái rương. Thầy thì thầm với bà Weasley và cô Tonks:
- Tất cả êm xuôi. Chắc mình không bị theo đuôi đâu…
Vài giây sau, ông Weasley hiện ra trên sân ga cùng với Ron và Hermione. Khi Fred, George, và Ginny xuất hiện cùng với thầy Lupin thì hành lý trên cái xe đẩy của thầy Moody hầu như đã được lấy ra hết.
Thầy Moody làu bàu:
- Không có rắc rối gì hả?
Thầy Lupin nói:
- Không,
Thầy Moody nói:
- Tôi vẫn phải báo cáo cho cụ Dumbledore về Sturgis. Đây là lần thứ hai anh ta không có mặt để làm nhiệm vụ trong vòng một tuần lễ. Anh ta càng ngày càng không đáng tin cậy như lão Mundungus.
Thầy Lupin bắt hết tay mấy đứa trẻ:
- Được rồi, các con tự lo lấy thân.
Thầy bắt tay Harry cuối cùng và vỗ mạnh vai nó, nói:
- Con nữa, Harry, bảo trọng.
Thầy Moody cũng bắt tay Harry.
- Ừ, rán giữ cho cái đầu cúi xuống còn mắt thì mở lớn ra. Và đừng quên, tất cả các con, hãy cẩn thận khi viết thư, nếu không chắc chắn thì đừng viết gì hết trong thư.
Cô Tonks ôm ghì Hermione và Ginny, nói:
- Quen biết các em thiệt là vui. Cô mong sẽ sớm gặp lại các em.
Tiếng còi báo tàu sắp chạy vang lên; lũ học trò còn dưới sân ga vội vã trèo lên tàu. Bà Weasley quính quáng ôm chầm lũ trẻ được đứa nào hay đứa nấy, và ngẫu nhiên ôm Harry đến hai lần.
- Nhớ viết thư… Ngoan nhé… Nếu các con quên cái gì thì ba má sẽ gởi theo sau… Bây giờ lên tàu đi, mau lên…
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con chó đen kếch sù đứng dựng lên hai chân sau của nó và đặt móng hai chân trước lên vai Harry, nhưng bà Weasley đã đẩy Harry về phía cánh cửa toa xe lửa đang rít lên sắp đóng lại.
- Chú Sirius ơi, làm ơn làm phước cư xư cho giống chó hơn nữa kìa!
Từ cửa sổ toa tàu khi tàu bắt đầu chạy, Harry gọi vói ra:
- Hẹn gặp lại!
Ron, Hermione và Ginny đứng sau lưng nó cũng vẫy tay chào. Hình bóng của cô Tonks, thầy Lupin, thầy Moody, và ông bà Weasley nhanh chóng lùi xa nhưng con chó đen kếch sù vẫn chạy rượt theo con tàu, và rồi tàu chạy qua khúc quanh, chú Sirius mất hút.
Hermione nói với một giọng nặng trĩu lo âu:
- Lẽ ra chú Sirius không nên đi tiễn tụi mình.
Ron nói:
- Ôi, bớt lo đi mà! Tội nghiệp chú ấy, suốt mấy tháng trời có được nhìn thấy ánh mặt trời đâu!
Fred vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Thôi, không thể đứng tán dóc cả ngày được, tụi này có công việc phải bàn bạc với Lee. Gặp lại tụi bây sau nhé.
Tàu lửa chạy càng lúc càng nhanh, đến nỗi những cửa sổ toa tàu, những ngôi nhà lướt nhanh như chớp, và trông chúng đứng mà cứ lắc la lắc lư.
Harry hỏi Ron và Hermione:
- Vậy tụi mình đi kiếm một toa ngồi chung với nhau.
Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Ron nói:
- Ơ…
Hermione lúng túng nói:
- Tụi này… Ừ… Ron và mình có nhiệm vụ ở toa dành riêng cho Huynh trưởng.
Ron không nhìn Harry; nó dường như đâm ra say mê kỳ lạ mấy móng tay của bàn tay trái.
Harry nói:
- Ồ. Đúng rồi. Tốt.
Hermione nói nhanh:
- Mình không nghĩ là mình sẽ phải ở đó suốt chuyến tàu. Thư của tụi này nói là tụi này chỉ cần đến nhận chỉ thị của các Thủ lãnh nam và Thủ lãnh nữ rồi thỉnh thoảng đi tuần tra các hành lang.
Harry lập lại:
- Tốt. Ờ… mình vậy mình sẽ gặp lại mấy bạn sau.
- Ừ, chắc chắn mà.
Ron ném cho Harry một cái nhìn lo lắng không mấy chân thật, nói tiếp:
- Phải đi xuống đó thiệt là khổ, mình thà… nhưng mà tụi mình phải đi… ý mình nói là, mình chẳng thích thú chúng nào, mình không phải là anh Percy.
Nó nói dứt câu một cách tức tối.
Harry nhe răng cười, nói:
- Mình biết bồ không phải là anh Percy.
Nhưng khi Ron và Hermione kéo cái rương của tụi nó, cùng con Crookshanks và con Pigwiddgeon trong chuồng đi về phía toa tàu gần đầu máy, Harry có một cảm giác lạc lõng kỳ cục. Trước đây nó chưa từng đi tàu lửa tốc hành Hogwarts mà không có Ron đi cùng,
Ginny nói:
- Đi thôi. Nếu mình nhanh chân lên thì mình có thể xí được chỗ cho họ.
Harry xách cái chuồng cú Hedwig trong một tay, tay kia nắm quai rương, nói:
- Ừ.
Hai đứa trầy trật chen xuống hành lang, dòm vô mọi ô cửa bằng kính của các toa tàu tụi nó đi ngang qua, toa nào cũng đã đầy học trò. Harry không thể không nhận thấy điều này: nhiều đứa trố mắt nhìn lại nó một cách khoái trá và nhiều đứa trong đám còn huých cùi chỏ sang đứa ngồi bên cạnh rồi chỉ chỏ nó. Sau khi gặp phải thái độ như vậy trong năm toa tàu liên tiếp, Harry nhớ ra rằng tờ Nhật Báo Tiên Tri đã mớm cho độc giả suốt mùa hè cái hình ảnh Harry như một tay khoác lác dối trá. Nó tự hỏi một cách ngu xuẩn là liệu mấy đứa đang ngó nó chằm chằm và đang xì xào bàn tán đó có tin vào những câu chuyện trên báo không?
Ở toa tàu cuối cùng, Harry và Ginny gặp Neville Longbottom, bạn cùng năm thứ năm ở chung nhà Gryffindor. Gương mặt tròn trịa của Neville sáng ngời trong khi gắng sức kéo cái rương theo mà vẫn để một bàn tay giữ chặt con cóc đang vùng vẫy của nó, con Trevor.
Neville thở hổn hển:
- Chào Harry… Chào Ginny… Chỗ nào cũng đầy nhóc… mình không kiếm được một chỗ ngồi…
Ginny lách mình qua Neville, dòm vô ngăn tàu sau lưng nó.
- Anh nói sao chứ? Trong ngăn này còn chỗ trống nè, chỉ có một mình Loony Lovegood ở đây…
Neville làu bàu cái gì đó đại khái không muốn làm phiền ai hết. Ginny cười lớn, nói:
- Đừng có ngốc. Bạn ấy hiền khô.
Cô bé đẩy cánh cửa xịch mở ra rồi kéo cái rương của mình vô trong, Harry và Neville làm theo.
Ginny nói:
- Chào Luna. Tụi này ngồi ở đây được không?
Cô bé ngồi bên cửa sổ ngước nhìn lên. nó có mái tóc vàng óng dài tới thắt lưng nhưng dơ hầy và rối bời. Chân mày nó rất nhạt, đôi mắt lại lồi ra khiến cho nó có một cái nhìn ngạc nhiên thường trực. Harry biết ngay tại sao Neville đã bỏ qua ngăn tàu này. Thần sắc con bé để toát ra cái sự ngớ ngẩn lồ lộ. Có lẽ do con bé đã nhét cây đũa phép sau vành tai trái (chắc để cất giữ cho an toàn), hay do con bé đã chọn đeo một xâu chuỗi làm bằng nắp bia bơ, hoặc cũng có thể do con bé đang đọc một tờ tạp chí cầm ngược. Mắt con bé nhìn từ Neville sang đến Harry thì dừng lại. Con bé gật đầu.
Ginny mỉm cười với con bé, nói:
- Cám ơn.
Harry và Neville nhét ba cái rương và cái chuồng con Hedwig vô ngăn để hành lý rồi ngồi xuống. Cô bé tên là Luna quan sát tụi nó qua tờ tạp chí lộn ngược tên là Người Dẻo Mồm. Nó có vẻ không cần chớp mắt nhiều như người bình thường. Nó cứ ngó Harry chằm chằm. Harry lúc này đang ao ước phải chi lúc nãy đừng ngồi xuống cái ghế đối diện với con bé.
Ginny hỏi:
- Hè vui không, Luna?
Luna đáp giọng mơ màng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Harry:
- Vui. Ừ, bồ biết mà, nhưng vẫn thú vị.
Con bé nói thêm:
- Anh là Harry Potter.
- Tôi biết tôi là Harry Potter.
Harry đáp. Neville khúc khích cười. Luna bèn hướng đôi mắt lộ nhợt nhạt qua nhìn Neville:
- Còn anh thì tôi không biết là ai.
Neville nói nhanh:
- Tôi không là ai hết.
Ginny sắc sảo:
- Không đúng vậy. anh Neville Longbottom, đây là Luna Lovegood. Luna cùng năm với em nhưng ở bên nhà Ravenclaw.
Luna nói bằng một giọng ngân nga như hát:
- Oùc tiếu lâm là kho báu lớn nhất của con người.
Cô ta giơ tờ tạp chí lên cao vừa đỉ để che gương mặt mình đi rồi làm thinh. Harry và Neville đưa mắt nhìn nhau, chân mày hai đứa đều nhướn lên. Ginny thì cố nhịn một tiếng cười khúc khích.
Con tàu lắc lư chạy tới, đưa chúng lao về miền quê khoáng đạt. Ngày hôm đó là một ngày thời tiết dở chứng kỳ cục, mới đó toa tàu tràn đầy ánh nắng, thì kế đó tàu chạy qua bên dưới một vùng mây xám âm u đáng sợ.
Neville nói:
- Đoán thử xem quà sinh nhật của mình là gì?
Harry nhớ đến món đồ giống hòn bi mà bà nội Neville đã gửi cho nó nhằm giúp nó mở mang cái trí nhớ không đáy của nó.
Neville thọc bàn tay không bận nắm chặt con cóc Trevor vô cái cặp sách của nó, và sau khi lục lọi một lát, nó móc ra một cái trông giống như một cây xương rồng nhỏ màu xám trong một cái chậu, ngoại trừ chi tiết là cây xương rồng được bao phủ bằng một thứ giống nhớt hơn là giống gai. Nó hãnh diện nói:
- Mimbulus mimbletonia.
Harry tròn mắt ngó cái vật đó. Cây xương rồng co thắt nhè nhẹ, khiến cho nó có cái vẻ gớm ghiếc của bộ phận nội tạng mắc bệnh. Neville hớn hở khoe:
- Nó rất, rất, rất là hiếm. Mình không biết ngay cả trong nhà lồng kiếng ở trường Harry có một cây hay không? Mình nóng lòng muốn đưa cho giáo sư Sprout coi hết sức. Ông chú Algie của mình đem từ xứ Assyria về cho mình đó. Mình sẽ thử xem mình có thể nhân giống nó lên không.
Harry biết môn học Neville thích nhất là môn Thảo dược học, nhưng mà cả đời nó cũng không thể hiểu Neville múôn làm gì với cái cây còi cọc bé tí này. Harry hỏi:
- Nó có… Ơ… làm gì không?
Neville tự hào nói:
- Nhiều việc lắm! Nó có một cơ chế tự vệ hết sức đáng kinh ngạc… Nè, giữ Trevor dùm mình…
Nó liệng phịch con cóc xuống đùi Harry rồi rút từ trong cặp ra một cây viết lông ngỗng. Đôi mắt lồi của Luna Lovegood hiện ra phía trên mép của tờ tạp chí bị lộn ngược, theo dõi hành động của Neville. Neville giơ cây Mimbulus mimbletonia lên ngang tầm mắt, lưỡi nó thè ra giữa hai hàm răng. Nó lựa một mụt nhớt, dùng đầu nhọn của cây viết lông ngỗng đâm cho cái cây một phát sâu bén.
Chất lỏng xịt ra từ mọi mụt nhớt của cái cây, đặc sệt, tanh lợm, hôi hám, màu xanh đậm tạo thành vòi. Mấy vòi nhớt ấy bắn lên tới trần xe lửa, bắn qua cửa sổ, và bắn tung tóe lên tờ tạp chí của Luna Lovegood. Ginny nhờ kịp thời giơ cả hai tay lên che trước mặt, nên chỉ trông có vẻ như đội một cái nón xanh lá cây nhầy nhụa. Nhưng Harry, vì cả hai tay đều mắc giữ con Trevor đang tìm cách trốn chạy, nên lãnh đủ nguyên một mặt nhớt. Nó bốc lên mùi thum thủm như mùi phân chuồng.
Neville thì cả đầu mình đều ướt sũng. Nó lúc lắc cái đầu để rũ bớt phần tệ nhất ra khỏi mắt nó.
- Xin … lỗi…
Nó há hốc miệng lắp bắp.
- Mình chưa từng thử trước… không dè nó quá ư…
Neville vội nói thêm khi thấy Harry nhổ xuống một bụm nhớt.
- Nhưng mà đừng lo… Nhựa thúi không độc…
Vừa đúng lúc đó cánh cửa ngăn tàu của tụi nó xịch mở ra. Một giọng hốt hoảng vang lên.
- Ô… Chào Harry… ừm… xui xẻo há?
Harry chùi tròng mắt kiếng của nó bằng bàn tay không bận giữ con cóc. Một cô gái xinh đẹp vô cùng với mái tóc đen dài óng ả đang đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười với nó; đó là Cho Chang, Tầm thủ của đội Quidditch nhà Ravenclaw.
Harry đực mặt ngố ra:
- Ô… a… chào.
Cho nói:
- Ơ… A… Chỉ tính ghé qua chào thôi… tạm biệt nhé…
Cô ta đóng cửa lại, hai má hơi ửng hồng, rồi bỏ đi.
Harry ngồi phịch trở xuống cái ghế của nó mà rên rỉ. Nó những mong Cho nhìn thấy nó ngồi giữa một đám người lịch lãm cười ngặt nghẽo vì câu chuyện tiếu lâm nó vừa kể; chứ nó đâu có chọn cảnh ngôi giữa một bên là Neville và một bên là Luna Lovegood, tay thì túm chặt một con cóc và đầu cổ thì nhễu nhựa thúi.
- Không sao đâu.
Ginny nói lớn:
- Coi nè, tụi mình có thể tống xuất hết cái thứ này một cách dễ dàng.
Cô bé rút cây đũa phép của mình ra.
- Cạo sách!
Chất nhựa thúi biến mất.
Neville lại nói, giọng lí nhí:
- Xin lỗi.
Gần một giờ sau Ron và Hermione mới xuất hiện. Lúc đó đã quá giờ chiếc xe bán hàng rong đẩy qua. Harry, Ginny, và Neville đã ăn xong món bánh nướng bí rợ và đang bận đổi chác nhau mấy cái thẻ Nhái Sôcôla, thì cửa ngăn tàu mở ra và Hermione cùng Ron bước vào, tháp tùng có con mèo Crookshanks và con cú Pigwiddgeon trong chuồng.
Xếp con Pigwiddgeon cạnh con Hedwig, Ron thộp thỏi Nhái Sôcôla trong tay Harry và tự quăng mình xuống ngồi bên cạnh.
- Đói chết đi được.
Nó xé lớp giấy gói ra, tợp đầu con nhái, rồi dựa ngửa ra sau nhắm mắt lại như thể nó vừa trải qua một buổi sáng lao động mệt lử.
Hermione thì tỏ ra hết sức bực dọc khi cô bé ngồi xuống chỗ của mình và nói:
- Vậy đó, mỗi nhà có hai Huynh trưởng của năm thứ năm, một nam một nữ.
Hai mắt vẫn nhắm, Ron nói:
- Và thử đoán coi Huynh trưởng nhà Slytherin là ai?
- Malfoy.
Harry đáp ngay lập tức. Mối lo sợ tệ lậu nhất của nó đã được xác nhận.
Ron nhét luôn phần còn lại của nhái vô miệng nó rồi chụp luôn một con khác. Nó cay đắng nói:
- Dĩ nhiên.
Hermione hằn học nói:
- Và con bò cái trăm phần trăm Pansy Parkinson. Làm sao mà nó trở thành Huynh trưởng khi mà nó ù hơn cả con quỉ khổng lồ đi rung đất chớ…
Harry hỏi:
- Ai là Huynh trưởng bên nhà Hufflepuff?
Ron khó nhọc đáp:
- Ernie Macmillan và Hannah Abbott.
Hermione nói:
- Và bên nhà Ravenclaw là Anthony Goldstein và Padma Patil.
Một giọng nói mơ hồ vang lên:
- Anh đã dự Vũ hội Yule với Padma Patil.
Mọi người quay nhìn Luna Lovegood. Cô ta đang nhìn Ron chằm chằm không chớp mắt một cái qua mép của tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Ron cố nuốt một họng Nhái. Ra vẻ hơi ngạc nhiên, nó nói:
- Ừ, tôi biết tôi có dự.
Luna chỉ ra cho Ron hiểu:
- Chị ấy đã không mấy thích thú. Chị ấy cho rằng anh đối xử không tốt với chị, bởi vì anh đã không nhảy với chị. Phải em thì em không lấy đó làm phiền.
Con bé nói thêm với vẻ ưu tư:
- Em không thích khiêu vũ lắm.
Nói xong con bé rút lui về sau tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Ron nhìn chòng chọc cái bìa tạp chí, miệng há hốc ra mấy giây, rồi quay lại nhìn Ginny như tìm kiếm một sự giải thích nào đó. Nhưng Ginny đã tọng nắm tay mình vô họng để tự ngăn mình cười. Ron lắc đầu, không tin nổi, rồi ngó đồng hồ đeo tay. Nó nói với Harry và Neville:
- Tụi này có nhiệm vụ tuần tra thường xuyên các hành lang, và tụi này có thể phạt nếu ai xử sự không đúng đắn. Mình nóng ruột chờ tóm hai thằng Crabbe và Goyle lúc nó đang vi phạm cái gì đó…
Hermione ngắt lời Ron:
- Ron! Bạn không được phép lợi dụng chức vụ của mình.
Ron châm biếm:
- Ừ, phải đó, bởi vì Malfoy đâu có đời nào lợi dụng chức vụ của nó há!
- Vậy là bạn sắp tự hạ thấp mình cho ngang tầm với nó hả?
- Không, mình chỉ đảm bảo là mình sẽ chiếu tướng nó trước khi nó đụng tới quân của mình.
- Hãy biết điều, Ron…
- Mình sẽ cho thằng Goyle chép phạt, cái đó sẽ giết nó, nó ghét viết lắm.
Ron hí hửng nói. Nó hạ giọng xuống nhái giọng làu bàu của Goyle, rồi nhăn nhúm mặt lại với vẻ tập trung đau đớn, làm động tác kịch câm viết lên không khí.
- Tôi… không… được… giống… y… như… một… cái… mông… con… khỉ…
Mọi người phá ra cười, nhưng không ai cười dòn hơn Luna Lovegood. Con bé phát ra những tiếng kêu la giỡn chơi vui đến nỗi đánh thức cả con Hedwig khiến nó vỗ cánh giận dữ, còn con mèo Crookshanks thì nhảy phóc lên ngăn để hành lý, rít lên khe khẽ. Luna cười đã đời đến nỗi tờ tạp chí tuột khỏi tay nó, trượt xuống chân, rơi xuống sàn.
- Cái đó vui thiệt!
Đôi mắt khác thường của con bé ràn rụa nước mắt khi nó há hốc miệng ra để thở, rồi lại trừng trừng ngó Ron. Cực kỳ bối rối, Ron nhìn quanh những người khác, mấy người này bây giờ cũng lăn ra cười vì cái vẻ ngố trên gương mặt Ron, và vì tiếng cười kéo dài đến lố bịch của Luna Lovegood. Con bé này còn đang nhấp nhổm chồm tới chồm lui, tay bấu chặt hai bên be sườn.
Ron cau mày nói với Luna:
- Em đang cười giễu đó hả?
Con bé ngạt thở, ôm chặt lấy be sườn.
- Khỉ… đầu chó… cái mông đít…
Mọi người khác đều đang ngắm Lovegood cười. Nhưng Harry, liếc mắt qua tờ tạp chí trên sàn, chợt nhận thấy có một thứ khiến nó phải chú mục vào. Vì lộn ngược nên lúc đầu hơi khó nói cái hình trên trang bìa tờ tạp chí là cái gì. Nhưng giờ đây Harry nhận ra đó là một bức tranh biếm họa hơi xấu xí của Corneluis Fudge; Harry chỉ có thể nhận ra ông ta nhờ cái nón kiểu trái dưa màu xanh cẩm thạch. Một tay của Fudge đang ghì siết quanh một bao vàng, còn tay kia thì siết họng một con yêu tinh. Bức tranh phụ đề là: FUDGE KIẾM CHÁC GRINGOTTS TỚI ĐÂU?
Bên dưới liệt kê tựa những bài viết bên trong tớ tạp chí.
Tham Nhũng Trong Liên Đoàn Quidditch
Làm Sao Kiểm Soát Những Cơn Bão Táp
Bí Mật Những Ký Hiệu Ma Thuật Cổ Được Tiết Lộ
Sirius Black: Tội Phạm Hay Nạn Nhân?
Harry tha thiết hỏi Luna:
- Tôi có thể mượn đọc một chút không?
Con bé gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Ron, đứt hơi nín thở vì cười.
Harry mở tờ tạp chí ra dò mục lục; cho tới lúc này nó đã quên hoàn toàn tờ tạp chí mà ông Kingsley đưa cho ông Weasley để đưa lại cho chú Sirius, nhưng có lẽ đó chính là số báo này của tạp chí Người Dẻo Mồm. Nó kiếm được trang báo và hăm hở đọc bài báo này.
Bài này cũng được minh họa bằng một tranh biếm họa xấu xí; thực ra thì Harry không thể biết được cái hình đó được coi là chú Sirius nếu không nhờ cái chú thích. Chú Sirius đứng trên một đống xương người, tay chĩa cây đũa phép ra. Tựa bài báo là:
Sirius – Black Có Đen Như Bị Vẽ?
Tên Sát Nhân Hàng Loạt Khét Tiếng HAY Ngôi Sao Ca Nhạc Vô Tội?
Harry đã phải đọc đi đọc lại câu này nhiều lần trước khi nó tin là nó không hiểu nhầm. Bởi vì chú Sirius là ngôi sao ca nhạc từ bao giờ chứ?
Trong suốt mười bốn năm, Sirius Black đã bị coi là có tội tàn sát tập thể mười hai người Muggle vô tội và một pháp sư. Cuộc đào thoát táo bạo ra khỏi nhà ngục Azkaban cách đây hai năm đã dẫn đến một cuộc săn lùng tội phạm lớn nhất do Bộ Pháp Thuật tiến hành. Không ai trong chúng ta từng thắc mắc rằng liệu kẻ đào tẩu có đáng bị bắt lại và giao lại cho những tên giám ngục hay không.
NHƯNG HẮN CÓ ĐÁNG BỊ THẾ HAY KHÔNG?
Bằng chứng mới hết sức đáng kinh ngạc gần đây đã tiết lộ rằng Sirius Black có lẽ đã không hề phạm cái tội mà người ta kết án hắn để tống hắn vô nhà ngục Azkaban. Thực ra, Doris Purkiss ở số 18 đường Acanthia, phố Little Norton, nói rằng thậm chí Black có lẽ đã không hề có mặt ở nơi xảy ra vụ giết chóc.
Bà Purkiss nói: “Người ta đã không nhận ra một điều là Sirius Black chỉ là một cái tên giả. Gã đàn ông mà mọi người tin là Sirius Black, thực ra là Stubby Boardman, ca sĩ chính của nhóm nhạc nổi tiếng Lũ Yêu Tinh, nhưng đã mai danh ẩn tích sau khi bị đập vô tai bằng một củ cải ở buổi hòa nhạc ở sảnh đường Nhà thờ Little Norton cách đây mười lăm năm. Tôi nhận ra anh ta ngay khi tôi nhìn thấy hình anh ta trên báo. Vậy đó, Stubby không thể nào phạm những trọng tội đó được, bởi vì vào cái ngày xảy ra vụ thảm sát thì anh ta ngẫu nhiên đang cùng tôi thưởng thức một bữa ăn tối lãng mạn có nến thắp. Tôi đã viết thư cho Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật và tôi mong ông sẽ ân xá vô điều kiện cho Stubby, tức là Sirius, ngay tức thì.
Harry đọc xong nhưng vẫn còn trừng trừng mắt ngó tờ báo không thể nào tin được. Nó nghĩ, có lẽ đây chỉ là chuyện tiếu lâm, có lã tờ tạp chí này chuyên đăng tin vịt. Nó lật lại vài trang trước và tìm thấy bài viết về ông Fudge.
Corneluis Fudge, Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật, đã chối rằng ông không có kế hoạch nào để đoạt quyền cai quản Ngân hàng Pháp thuật Gringotts khi ông được bầu vào chức Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật cách đây năm năm. Ông Fudge luôn luôn nhấn mạnh là ông không mong muốn gì hơn là hợp tác một cách hòa bình với những kẻ bảo vệ vàng cho chúng ta.
NHƯNG LIỆU ÔNG CÓ LÀM NHƯ VẬY KHÔNG?
Những nguồn tin thân cận với Bộ Trưởng gần đây đã tiết lộ rằng tham vọng tha thiết nhất của ông Fudge là kiểm soát được nguồn cung cấp vàng yêu tinh và ông sẽ không ngại ngần sử dụng vũ lực nếu cần thiết.
Một nhân vật bên trong Bộ Pháp Thuật nói: “Mà đây cũng không phải là lần đầu. Corneluis Fudge, người được bạn bè gọi là “máy ghiền yêu tinh” ; nếu bạn nghe được ông ấy nói những khi ông ấy tưởng đang không có ai lắng nghe, ừ, thì ông ấy lúc nào cũng nói về lũ yêu tinh mà ông đã tóm cổ được, ông đã cho dìm chết chúng, ông đã cho liệng chúng xuống từ những tòa nhà cao, ông đã bỏ tù chúng, ông đã cho nướng chúng thành bánh…
Harry không đọc tiếp nữa. Ông Fudge có thể có sai sót, nhưng Harry thấy cực kỳ khó tưởng tượng rằng ông ấy lại có thể ra lệnh cho nướng yêu tinh thành bánh. Nó lật qua phần còn lại, cứ vài ba trang thì ngừng để đọc thấy một bài buộc tội Tutshill Tornados đã thắng Liên đoàn Quidditch nhờ kết hợp hăm dọa tống tiền, và tra tấn; rồi đến một bài phỏng vấn một pháp sư tuyên bố đã bay lên tới Mặt Trăng bằng chổi thần Quét Sạch Sáu và mang về một bịch Nhái Trăng để làm bằng chứng; lại một bài báo về chữ Run cổ, ít nhất thì bài này cũng giải thích được tại sao Luna phải đọc ngược tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Theo tờ tạp chí thì nếu người ta quay ngược đầu chữ Run xuống thì chúng sẽ tiết lộ một câu thần chú có thể biến cái tai của kẻ thù thành ra trái kim quất. Thật ra, so với những bài viết khác trong tờ tạp chí Người Dẻo Mồm thì cái giả thiết chú Sirius có thể là ca sĩ chính của nhóm ca nhạc Lũ Yêu Tinh cũng không đến nỗi nhảm nhí.
Khi Harry xếp tờ tạp chí lại, Ron hỏi:
- Trong đó có gì hay không?
Harry chưa kịp trả lời thì Hermione đã nói giọng khinh miệt:
- Dĩ nhiên là không. Người Dẻo Mồm là đồ lá cải, ai cũng biết.
- Xin lỗi.
Luna nói, giọng cô bé bỗng nhiên mất hết vẻ mơ màng:
- Cha tôi là người biên tập tạp chí này.
Hermione quê độ, ấp úng:
- Tôi… Ư… A… nó cũng có chỗ hay… ý tôi nói… nó cũng khá…
Luna chồm tới giựt tờ báo ra khỏi tay Harry, lạnh lùng nói:
- Tôi xin lại tờ báo, cám ơn.
Lật nhanh tới trang năm mươi bảy, cô bé lật ngược tờ Người Dẻo Mồm lại với vẻ quyết tâm rồi biến mất sau tờ tạp chí. Vừa lúc đó, cánh cửa ngăn tàu mở ra lần thứ ba.
Harry ngoái nhìn ra; nó đã chờ đợi điều này, nhưng có thế thì cũng không làm cho cái cảnh Draco Malfoy đứng giữa hai thằng bạn chí thân Crabbe và Goyle nở nụ cười tự mãn với nó có gì thú vị hơn.
Trước khi Malfoy có thể mở miệng, Harry đã hung hăng hỏi:
- Chuyện gì?
Malfoy cất giọng lè nhè:
- Lễ độ, Potter, nếu không thì tao sẽ phạt cấm túc mày đó.
Mái tóc vàng óng bóng mượt và cái cằm nhọn hoắt của Malfoy giống y chang như cha nó. Nó nói tiếp:
- Mày thấy không, tao được chọn làm Huynh trưởng chứ không như mày, tao muốn nói là tao, không như mày, tao có quyền ra lệnh trừng phạt.
Harry nói:
- Ừ, nhưng mày không như tao, mày là đồ cà chớn, cho nên mày cút khỏi nơi đây ngay để cho tụi tao yên.
Ron, Hermione, và Ginny cùng cười to. Malfoy mím môi lại. Nó hỏi:
- Nói tao nghe coi, bị đứng hạng nhì sau thằng Weasley mày cảm thấy sao hả Potter?
- Câm mồm, Malfoy!
Hermione đanh giọng quát. Malfoy vẫn ngạo nghễ cười:
- Coi bộ tao chạm trúng nọc rồi. Thôi, liệu hồn mày nghe Potter, bởi vì mày mà bước trệch một cái là có chó đánh hơi dấu chân mày đó.
Hermione đứng thẳng dậy, nói:
- Đi ra!
Cười khẩy một cái, Malfoy ném cho Harry một cái nhìn hiểm độc rồi bỏ đi, hai đứa Crabbe và Goyle khệnh khạng theo sát chân nó. Hermione đóng sập cánh cửa ngăn tàu lại rồi quay sang nhìn Harry. Harry biết ngay rằng cô bé, cũng như nó, đã để ý điều Malfoy vừa nói và đã chột dạ không ít về chuyện đó.
Ron thì rõ ràng là chẳng nhận thấy gì hết, nó nói:
- Thảy cho tụi này một con nhái khác.
Harry không thể nói chuyện tự do thoải mái trước mặt Neville và Luna. Nó trao đổi với Hermione một cái nhìn lo âu rồi đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nó vẫn nghĩ chuyện chú Sirius đi cùng với nó đến nhà ga chỉ là một chút đùa vui, nhưng bỗng nhiên nó nhận ra chuyện đó là hết sức liều lĩnh, nếu không nói thẳng là nguy hiểm… Hermione đã nói đúng… Chú Sirius lẽ ra không nên đi tiễn nó. Nếu lão Malfoy để ý thấy con chó đen và nói cho Draco biết, thì sao? Nếu lão ta suy luận ra rằng gia đình Weasley, thầy Lupin, cô Tonks và thầy Moody biết chỗ chú Sirius đang lẩn trốn thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hay là Malfoy chỉ ngẫu nhiên dùng từ “chó”?
Thời tiết thì vẫn nhìn nhằng khi đoàn tàu chạy càng lúc càng xa về phương Bắc. Mưa hờ hững tạt vào cửa sổ, rồi mặt trời lo le nhú lên một chút trước khi lại bị mây che mất. Khi bóng tối buông màn và đèn được thắp lên trong các toa tàu, Luna cuộn tờ tạp chí Người Dẻo Mồm lại, cẩn thận cất nó vô túi xách của mình, và bắt đầu chăm chú nhìn mọi người trong toa tàu.
Harry ngồi tì trán vào cửa sổ con tàu, cố gắng ngóng tìm thoáng hình ảnh xa xăm đầu tiên của trường Hogwarts, nhưng đêm đó không trăng và nước mưa chảy ròng ròng trên cửa sổ con tàu làm cho hình ảnh ngôi trường cũng mờ mịt.
Cuối cùng đoàn tàu bắt đầu giảm tốc độ và bọn trẻ nghe thấy tiếng huyên náo nhộn nhịp thông thường khi mọi người chen nhau lấy hành lý và tập hợp lại bọn thú cưng, chuẩn bị xuống tàu. Ron và Hermione có nhiệm vụ giám sát tất cả những chuyện này; nên hai đứa nó lại biến ra khỏi toa tàu, để lại cho Harry và đứa khác trông coi dùm Crookshanks và Pigwiddgeon.
Khi Neville cẩn thận nhét con cóc Trevor vô túi áo trong của nó, Luna vói tay về phía con Pigwiddgeon, nói với Harry:
- Em sẽ xách dùm con cú đó, nếu anh muốn.
Harry đưa cái chuồng cú cho cô bé và tự mình nhấc cái chuồng Hedwig lên, ôm nó trong cánh tay cho chắc chắn hơn. Nó nói:
- Ơ… a… cám ơn.
Bọn trẻ di chuyển dần ra khỏi toa tàu, cảm nhận cái buốt giá đầu tiên của làn không khí ban đêm táp vào mặt khi chúng nhập vào đám đông lố nhố trên lối đi. Tụi nhỏ nhích đi chậm chạp về phía cửa. Harry ngửi thấy mùi thơm của những cây thông mọc hai bên con đường dẫn xuống hồ. Nó bước xuống sân ga và nhìn quanh, lắng nghe, chờ tiếng gọi quen thuộc: “Các trò năm thứ nhất… lại đây… năm thứ nhất…”
Nhưng tiếng gọi đó không hề vang lên. Thay vào đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, một giọng đàn bà nhanh nhẩu nói:
- Học sinh năm thứ nhất vui lòng sắp hàng tại đây. Tất cả học sinh năm thứ nhất hãy đi theo tôi!
Một ngọn đèn lồng đung đưa về phía Harry, và nhờ ánh sáng của ngọn đèn, Harry nhận ra cái cằm lồi và mái tóc ngắn húi cua của giáo sư Grubbly-Plank, bà giáo phù thủy đã dạy môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của lão Hagrid trong một thời gian hồi năm ngoái. Harry nói lớn:
- Bác Hagrid đâu?
Ginny nói:
- Em không biết. Nhưng mà chúng mình nên đi tới để tránh đường, mình đang đứng án ngay cửa.
- Ờ há.
Harry và Ginny bị tách ra khi tụi nó đi xuống sân ga và đi ra khỏi nhà ga. Harry bị đám đông xô đẩy trong khí nó cố chong mắt nhìn xuyên qua bóng tối để tìm bóng dáng lão Hagrid. Bác ấy phải ở đây, Harry đã trông mong điều đó – gặp lại lão Hagrid là một trong những điều mà nó mong mỏi nhất. Nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào của lão cả.
Không lẽ nào bác ấy lại bỏ đi! Harry tự nhủ khi nó nhích từng bước chậm chạp theo đám đông qua khung cửa hẹp để ra tới con đường bên ngoài. Có lẽ bác ấy bị cảm lạnh hay cúm gì đó…
Nó nhìn quanh tìm kiếm Ron và Hermione, muốn biết tụi nó nghĩ sao về chuyện giáo sư Grubbly-Plank tái xuất hiện. Nhưng nó chẳng thấy đứa nào quanh quẩn gần đó, nên nó đành tự để cho mình bị đẩy đưa về phía con đường tối thui xối xả nước mưa bên ngoài nhà ga Hogsmeade.
Ở đó ước chừng hàng trăm chiếc xe thổ mộ không ngựa kéo luôn túc trực sẵn để đưa học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài. Harry liếc nhanh mấy cỗ xe, rồi xoay đầu để ý tìm Ron và Hermione, thế rồi nó phải quay lạii nhìn những cỗ xe lần nữa.
Những cỗ xe không còn ở tình trạng “không ngựa kéo” nữa. Có những sinh vật gì đó đứng trước mỗi cỗ xe, giữa hai càng xa. Nếu Harry phải gọi mấy sinh vật đó bằng một cái tên thì có lẽ nó sẽ phải gọi mấy con đó là ngựa thôi, mặc dù chúng cũng có cái vẻ thuộc loài bò sát. Chúng hoàn toàn không có bắp thịt, mà chỉ có một bộ vải khoác đen trùm lên bộ xương mà mỗi cái xương đều hiện rõ mồn một. Đầu của chúng hơi giống rồng, và những con mắt không tròng của chúng thì trắng dã và trợn trừng. Từ bên hông bộ xương khô chỉa ra đôi cánh bằng da, đen và rộng, trông như cánh của mấy con dơi khổng lồ mới phải. Những sinh vật này đứng yên và lặng lẽ trong tối tăm ngột ngạt, trông quái gở và hết sức độc ác. Harry không thể hiểu tại sao những cỗ xe lại bị kéo bằng những con ngựa khủng khiếp này khi mà xe hoàn toàn có thể tự chạy được.
Tiếng Ron chợt vang lên, ngay sau lưng Harry:
- Con Pigwiddgeon đâu?
Harry quay phắt đầu lại, đáp:
- Con bé Luna đó xách dùm.
Nó sốt ruột muốn hỏi Ron về lão Hagrid.
- Bồ nghĩ coi bác Hagrid…
- … ở đâu hả? Mình không biết.
Ron nói, giọng có vẻ lo lắng.
- Mong sao bác ấy vẫn khỏe mạnh…
Cách hai đứa nó một đoạn ngắn, Draco Malfoy cùng một đám bạn chí cốt với nó bao gồm Crabbe, Goyle, và Pansy Parkinson đang xô gạt mấy đứa năm thứ hai trông có vẻ nhút nhát để tranh giành cho riêng bọn chúng cả một cỗ xe. Vài giây sau Hermione từ đám đông hiện ra, thở hổn hển.
- Malfoy rõ ràng đang ăn hiếp mấy học sinh năm thứ nhất ở đằng kia, mình thề là mình sẽ báo cáo vụ này, nó mới chỉ đeo phù hiệu Huynh trưởng mới có ba phút mà nó đã lạm quyền hiếp đáp người ta tồi tệ hơn bao giờ hết… Crookshanks đâu?
Harry nói:
- Ginny giữ nó… Nó kìa…
Ginny vừa mới chui ra khỏi đám đông, giữa chặt con Crookshanks đang quằn quại trong tay. Hermione giải thoát Ginny khỏi con Crookshanks:
- Cám ơn nhé. Đi thôi, tụi mình kiếm một cỗ xe đi chung với nhau trước khi các xe đầy nhóc đi…
- Mình chưa kiếm được con Heo!
Ron nói. Nhưng Hermione đã đi về phía cỗ xe còn trống gần tụi nó nhất. Harry còn đứng lại với Ron. Nó hỏi Ron, hất đầu về phía những con ngực khủng khiếp trongkhi những học sinh khác đi vượt qua mặt tụi nó:
- Bồ đoán coi mấy con đó là cái gì?
- Mấy con gì?
- Mấy con ngựa đó…
Luan hiện ra ôm một cái chuồng cú Pigwiddgeon trong tay, con cú nhỏ líu lo đầy kích động như mọi khi. Cô bé nói:
- Của anh đây. Con cú nhỏ dễ thương quá hả?
- Ơ… ừ… nó hiền lắm.
Ron đáp hơi thô lỗ. Nó nói:
- Thôi, đi thôi, tụi mình lên xe… Ờ, bồ nói gì hả Harry?
- Mình nói là mấy con ngựa đó là cái gì?
Harry nói khi nó, Ron, và Luna cùng đi tới cỗ xe mà Ginny và Hermione đã ngồi sẵn.
- Ngựa cái gì?
- Thì mấy con ngựa kéo xe đó!
Harry đáp, hơi mất kiên nhẫn. Tụi nó, xét cho cùng, chỉ đứng cách con ngựa gần nhất chừng ba bước chân, và con ngựa đang nhìn tụi nó bằng hai con mắt trắng dã không tròng. Vậy mà Ron lại nhìn Harry một cách khó hiểu.
- Bồ đang nói về cái gì?
- Mình đang nói về… Cứ nhìn đi!
Harry nắm chặt tay Ron, xoay người nó để cho nó mặt đối mặt với con ngựa có cánh dơi. Ron trợn mắt nhìn thẳng vào con ngựa trong một giây rồi quay lại nhìn Harry:
- Bồ biểu mình nhìn cái gì chứ?
- Nhìn con… đó, giữa hai càng xe đó! Thắng vô cỗ xe! Nó ở ngay ở phía trước…
Nhưng Ron vẫn tiếp tục tỏ ra sửng sốt, và một ý tưởng lạ chợt nảy ra trong đầu Harry:
- Bồ không… không… thấy chúng sao?
- Thấy cái gì?
- Bồ không thấy cái đang kéo xe hả?
Bây giờ Ron trông lo thực sự.
- Bồ có sao không, Harry?
- Mình… ừ… khỏe.
Harry cảm thấy hoang mang dễ sợ. Con ngựa đứng ngay đó, trước mắt nó, rõ ràng cụ thể trong ánh sáng mờ mờ phát ra từ những cửa sổ nhà ga đằng sau tụi nó, hơi thở từ mũi con ngựa như khói tỏa lên trong làn khí đêm lạnh lẽo. Vậy mà Ron không nhìn thấy gì cả – trừ khi nó giả bộ – mà Ron là một đứa giỡn kiểu đó rất kém…
Ron nghi hoặc hỏi, vẫn nhìn Harry như thể lo lắng cho nó:
- Vậy tụi mình có thể lên xe không?
Harry nói:
- Ờ, được. Lên đi…
Khi Ron đã biến mất trong bóng tối bên trong cỗ xe, một giọng nói mơ màng vang lên bên cạnh Harry:
- Không sao đâu. Anh không bị điên hay bị sao hết. Em cũng thấy chúng nữa.
- Em cũng thấy hả?
Harry quay lại nói với Luna một cách tha thiết. Nó nhìn thấy mấy con ngựa có cánh dơi phản chiếu trong đôi mắt to trong veo của cô bé. Luna nói:
- Ừ, em thấy. Em đã thấy được chúng ngay từ ngày đầu tiên em đến đây. Chúng lúc nào cũng kéo xe. Đừng lo. Anh vẫn tỉnh táo như em vậy.
Mỉm cười mơ hồ, cô bé theo sau Ron trèo vô bên trong cỗ xe ẩm mốc. Không được an tâm cho lắm, Harry cũng trèo lên theo cô bé.
Bình luận facebook