Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 12: GIÁO SƯ UMBRIDGE
Sáng hôm sau, Seamus mặc quần áo với tốc độ tối đa rồi ra khỏi phòng ngủ trước khi Harry kịp mang vớ vô. Khi vạt áo của Seamus vừa phất khỏi tầm mắt nó, Harry hỏi lớn:
- Bộ nó tưởng nếu nó ở chung trong một phòng với tôi quá lâu thì nó sẽ hóa ra thằng mạt hạng hay sao chớ?
- Hơi đâu mà lo chuyện đó, Harry.
Dean nói khẽ, khoác cái cặp lên vai.
- Chẳng qua nó là…
Nhưng rõ ràng là Dean không thể nói chính xác Seamus là cái gì, nên sau một lúc ngắc ngứ làm thinh nó lại theo Seamus ra khỏi phòng.
Neville và Ron cùng nhìn Harry với cái vẻ tại-thằng-đó-cà-chớn-chứ-không-phải-tại-mình, nhưng Harry cũng chẳng được an ủi bao nhiêu. Nó còn phải gặp thêm bao nhiêu vụ như vầy nữa?
Năm phút sau Hermione bắt kịp Harry và Ron đang đi tới giữa phòng sinh hoạt chung trên đường đi ăn sáng. Hermione hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Bồ ngó bộ hết sức… ôi hết chỗ nói rồi!
Cô bé đang trợn tròn mắt ngó tấm bảng thông báo của phòng sinh hoạt chung, trên đó một tấm biển to tướng mới toanh đã được trương lên:
HÀNG ĐỐNG VÀNG
Tiền túi không đủ để ăn chơi ư?
Muốn kiếm thêm một ít vàng để dư xài chứ?
...
Hãy liên hệ với Fred và George Weasley
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor
Để nhận công việc đơn giản làm lúc rảnh rỗi và hầu như khỏe re.
(Tụi này rất tiếc người xin việc phải tự chịu lấy rủi ro trong tất cả các công việc)
Hermione lột xuống tấm bảng mà trên đó Fred và George đã gắn lên một tấm áp phích thông báo ngày giờ chuyến đi phố cuối tuần đầu tiên ở Hogsmead vào tháng Mười. Cô bé nói một cách dứt khoát:
- Họ quá quắt lắm rồi! Ron, chúng ta sẽ phải nói chuyện với họ.
Ron thực sự hoảng hốt:
- Tại sao?
- Tại vì chúng ta là Huynh trưởng.
Hermione nói khi tụi nó chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo.
- Chúng ta có nhiệm vụ phải ngăn chặn chuyện như vậy!
Ron không nói gì. Harry ngó cái mặt ủ dột cau có của Ron không thôi cũng có thể nói, rằng cái viễn cảnh ngăn chặn Fred và George không được làm cái điều mà hai anh chàng này khoái, thiệt không phải là cái công việc mà Ron thấy hấp dẫn cho lắm.
Khi ba đứa tụi nó đi xuống một chặng cầu thang treo đầy chân dung các phù thủy và pháp sư, tất cả đều không đếm xỉa gì đến tụi nó, mà chỉ mải mê bàn tán chuyện trò với nhau. Hermione tiếp tục:
- Mà này, có chuyện gì vậy, Harry? Bồ có vẻ giận dữ thiệt tình về chuyện gì đó.
Harry không trả lời nên Ron nói ngắn gọn:
- Seamus cho là Harry nói láo về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Harry tưởng Hermione sẽ bênh nó mà phản ứng một cách tức tối, dè đâu cô nàng chỉ thở dài và rầu rĩ nói:
- Ừ, Lavender cũng nghĩ vậy.
Harry la lớn:
- Vậy là được một phen đấu hót với nhỏ đó là liệu mình có là một thằng ngu nói láo chơi nổi không chứ gì?
Hermione bình tĩnh nói:
- Không. Thực tình là mình đã bảo nó đừng có há cái miệng mỡ ra nói bậy bạ về bồ. Và nếu bồ đừng có nhảy vô họng mình và họng Ron thì sẽ tốt biết chừng nào, bởi vì Harry à, nếu bồ vẫn chưa nhận ra điều này, thì tụi này phải nói, là tụi này về phe bồ mà.
Một thoáng im lặng. Rồi Harry nói nhỏ:
- Xin lỗi.
Hermione chững chạc nói:
- Không có chi. Bồ không nhớ thầy Dumbledore nói gì trong bữa tiệc bế giảng niên học vừa rồi sao?
Cả Ron và Hermione đều ngây ra nhìn Hermione, và cô nàng lại thở dài:
- Về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Thầy nói, “Hắn rất giỏi gieo rắc mối bất hòa và gây ra thù địch. Chúng ta chỉ có thể chống lại hắn bằng cách chứng tỏ một tình hữu nghị mạnh mẽ bình đẳng và tin cậy lẫn nhau.”
Ron nhìn Hermione một cách đầy ngưỡng mộ:
- Làm sao bồ có thể nhớ như in những câu như vậy?
Hermione đáp với một chút khắt khe:
- Mình lắng nghe, Ron à.
- Mình cũng vậy, nhưng mình không thể nào lặp lại vanh vách điều mà…
Hermione sốt ruột nói to:
- Điểm mấu chốt là điều đó chính xác là điều thầy Dumbledore đã nói đến. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chỉ mới trở lại có hai tháng, mà chúng ta đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau rồi. Và lời khuyên của cái Nón Phân loại cũng tương tự – Đoàn kết, nương tựa vào nhau…
Ron vặn lại:
- Và Harry đã nói hồi tối hôm qua rồi, nếu điều đó có nghĩa là tụi mình phải bồ bịch thân thiết với tụi Slytherin thì thiệt là đen đủi.
Hermione gắt:
- Thiệt tình, mình nghĩ chúng ta mà không cố gắng giữ được hòa khí giữa các Nhà thì quả là đáng tiếc.
Cả bọn đã đi tới chân của cầu thang cẩm thạch. Một hàng học sinh năm thứ tư của Nhà Ravenclaw đang đi ngang qua Tiền sảnh, tụi nó nhìn thấy Harry và vội vàng dồi lại thành một đám co cụm, như thể hoảng sợ Harry có thể tập kích đứa nào lêu bêu lạc bầy.
Harry mỉa mai nó:
- Ừ, tụi mình quả thiệt là nên cố gắng kết thân với những người như bọn đó.
Tụi nó đi theo đám Ravenclaw vô đại sảnh đường, theo bản năng, vừa bước chân vào là ngó lên dãy bàn dài của các giáo sư. Giáo sư Grubby-Plank đang trò chuyện với giáo sư Sinistra dạy môn Thiên văn học, và một lần nữa lão Hagrid chỉ gây được sự chú ý bằng sự vắng mặt của mình. Cái trần Đại Sảnh đường được phù phép phía trên đầu tụi nó phản ánh tâm trạng của Harry; nó xám xịt mây đen thảm sầu.
Khi tụi nó đi ngang qua Đại Sảnh đường để đến dãy bàn của nhà Gryffindor, Harry nói:
- Thầy Dumbledore thậm chí không hề nói cái bà Grubbly-Plank đó sẽ ở lại bao lâu.
Hermione nói vẻ đầy ưu tư:
- Có lẽ…
Ron và Harry cùng hỏi:
- Sao?
- À… có lẽ thầy không muốn gây chú ý tới việc bác Hagrid không có mặt ở đây.
Ron suýt bật cười:
- Ý bồ là sao? Gây chú ý tới chuyện đó à? Làm sao mình có thể không chú ý được chứ?
Trước khi Hermione có thể trả lời Ron thì một cô gái đen cao dong dỏng với bím tóc dài đã đi tới bên Harry.
- Chào Angelina.
Cô ta lanh lợi đáp:
- Chào! Nghỉ hè vui không?
Và không đợi trả lời, cô ta nói tiếp:
- Nghe nè, tôi vừa được cử làm đội trưởng đội Quidditch Gryffindor.
Harry nhe răng cười với cô gái:
- Một quyết định sáng suốt.
Nó nghĩ là những lời động viên cổ vũ trước trận đấu của Angelina có lẽ sẽ không đến nỗi lê thê vô tận như những bài diễn văn Oliver Wood từng đăng đàn trước đây; và như vậy thì chỉ có thể coi đó là một sự tiến bộ.
- Ừ, này, bây giờ Oliver đã ra trường rồi, tụi mình cần một người giữ ngôn mới. Cuộc kiểm tra sẽ vào lúc năm giờ ngày thứ sáu và mình muốn tất cả đội sẽ có mặt ở đó, được chứ? Lúc đó mình sẽ xem người mới có thích hợp với chỗ khuyết hay không.
- Được.
Harry đáp. Cô gái mỉm cười với Harry rồi bỏ đi.
Hermione ngồi xuống bên cạnh Ron và kéo một dĩa bánh mì nướng về phía mình, nói một cách lơ đãng:
- Mình quên béng đi là anh Wood đã ra trường. Chắc là chuyện đó khiến đội có khác đi ít nhiều.
Harry ngồi xuống cái băng ghế đối diện:
- Mình chắc vậy. Anh ấy là một Thủ quân giỏi.
Ron nói:
- Biết thế, nhưng có thêm luồng sinh khí mới cho đội thì cũng đâu có tổn hại gì, đúng không?
Một tiếng vút vang lên kèm theo tiếng xao xạc, rồi hàng trăm con cú bay ào vô qua những khung cửa sổ trên cao. Bọn cú đáp xuống khắp Đại Sảnh đường, đem thư từ bưu kiện cho chủ nhân của chúng và làm cho mấy người đang ăn điểm tâm bị tắm bất đắc dĩ dưới những giọt nước bọn cú làm nhễu xuống. Rõ ràng là bên ngoài trời đang mưa to. Chẳng thấy con Hedwig đâu hết, nhưng Harry chẳng lấy làm ngạc nhiên chút nào; người duy nhất thư từ với nó là chú Sirius, và nó không tin chỉ mới chia tay được hăm bốn tiếng mà chú Sirius đã có tin gì mới để viết cho nó. Tuy nhiên Hermione phải nhanh tay dọn ly nước cam của nó qua một bên để có chỗ cho một con cú trại ướt nhẹp ngậm trong mỏ một tờ Nhật Báo Tiên Tri cũng ướt mem.
Khi Hermione đặt một đồng Knut vô cái túi da đeo bên chân con cú và con cú cất canh bay đi thì Harry tức tối:
- Bồ còn đặt mua tờ báo đó làm gì? Mình chẳng hơi đâu… một mớ rác rưởi.
Hermione nói một cách khó hiểu:
- Tốt nhất cũng nên biết kẻ thù đang nói cái gì.
Cô nàng mở tờ báo ra và biến mất đằng sau tờ báo, cho đến khi Ron và Harry ăn xong mới lại hiện ra. Cuộn tờ báo lại và đặt nó xuống bên cạnh dĩa ăn của mình, Hermione nói:
- Không có gì. Không có gì về bồ hay thầy Dumbledore hay cái gì cả.
Giáo sư McGonagall lúc ấy đang đi dọc theo bàn ăn để phát thời khóa biểu. Ron rên rỉ:
- Coi ngày hôm nay nè! Một tiết Lịch sử Pháp thuật, hai tiết Độc dược, một tiết Tiên tri, và hai tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám… thầy Binns, thầy Snape, cô Trelawney, và mụ Umbridge đó… cả thảy trong một ngày! Mình cầu cho anh Fred và George gấp gáp lên chế cho xong cái món Aên vặt Cúp cua…
- Lỗ tai tui có lùng bùng không ta?
Fred vừa đến một lúc với George và chen vô ngồi xuống cái băng ghế, cạnh bên Harry.
- Huynh trưởng Hogwarts nhất định là đâu có muốn cúp cua hả?
Ron dí cái thời khóa biểu của nó sát mũi Fred mà gắt gỏng:
- Coi tụi em học cái gì bữa nay nè. Em chưa từng thấy thứ hai nào tồi tệ như vầy.
Fred liếc qua các cột của thời khoá biểu:
- Quan điểm đúng đắn đó, chú em. Nếu em thích có thể xài một tí kẹo Nuga Sắc-máu-mũi rẻ tiền.
Ron nghi hoặc:
- Tại sao lại rẻ tiền?
George vừa tự lấy cho mình món cá trích hun khói vừa nói:
- Bởi vì em sẽ bị sặc máu cho đến khi em quắt queo cả người lại, tụi anh chưa chế ra được thuốc giải tà.
Ron nhét cai thời khóa biểu vô túi, ủ rũ nói:
- Hay đấy! Nhưng có lẽ em nghĩ em phải vô lớp thôi.
Đôi mắt tròn sáng như hạt huyền hướng lom lom về phía George và Fred, Hermione nói:
- Và nhân nói về món Aên vặt Cúp cua, các anh không được quảng cáo kiếm người thí nghiệm trên bảng thông báo Gryffindor.
George tỏ ra kinh ngạc, hỏi:
- Ai nói?
Hermione đáp:
- Em nói. Và Ron.
Ron hấp tấp đính chánh:
- Chừa mình ra trong vụ này đi.
Hermione trừng mắt nhìn Ron. Fred và George rúc rích cười.
Quết đậm bơ lên miếng bánh xốp, Fred nói:
- Hermione à, chẳng bao lâu em sẽ ca giọng khác cho coi. Các em đang bắt đầu năm thứ năm, chẳng bao lâu nữa đâu các em sẽ xin xỏ món Ăn vặt Cúp cua cho coi.
Hermione hỏi:
- Mà tại sao bắt đầu năm thứ năm lại có nghĩa là em muốn Aên vặt Cúp cua chứ?
George nói:
- Bởi vì năm thứ năm là năm thi bằng Pháp sư Thường đẳng.
- Thì sao?
Fred nói với vẻ mãn nguyện:
- Thì em sẽ phải chuẩn bị thi cử, chứ còn sao nữa? Mấy kỳ thi sẽ khiến các em chúi mũi vô học miệt mài đến tróc da đầu luôn.
George vui vẻ nói thêm:
- Một nửa đám bạn học cùng năm với anh bị suy sụp khi gần tới kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Nào là khóc lóc, nổi cơn tam bành… Patricia Stimpson thì cứ xỉu lên xỉu xuống…
Fred nhớ lại:
- Kenneth Towler thì phát nhọt đinh, em nhớ không?
George nói:
- Đó là tại vì anh bỏ Bột Nhọt trâu vô đồ ngủ của nó.
Fred nhe răng cười khì.
- Ừ há. Anh quên mất tiêu… đôi khi cũng khó nhớ hết mọi thứ, đúng không?
George lại nói:
- Đằng nào đi nữa thì năm thứ năm cũng là một cơn ác mộng, ấy là nếu em bận tâm đến kết quả thi cử. Dù sao thì Fred và anh cũng đã xoay được cách giữ vững tinh thần.
Ron nói:
- Ừ… vậy mỗi anh chắc lấy được ba cái… cái đó kêu là gì? Bắng cấp Pháp sư Thường Đẳng hả?
- Đúng!
Fred nói một cách vô tâm.
- Nhưng mà tụi anh không cảm thấy tương lai mình nằm trong thế giới của thành tích kinh viện.
George hớn hở:
- Tụi này đã nghiêm túc bàn bạc xem liệu tụi này có nên mất công trở lại đây học tiếp năm thứ bảy hay không, khi mà giờ đây tụi này đã có…
Anh chàng ngừng ngang xương khi bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của Harry. Nó biết là George sắp nhắc tới giải thưởng Tam Pháp Thuật mà nó đã tặng cho hai anh em sinh đôi làm vốn liếng. George bèn hấp tấp nói trớ đi:
- … bây giờ tụi này đã có bằng Pháp sư Thường đẳng rồi. Ý anh nói, là tụi này không biết có cần cái bằng K. T. P. T. N. T [ (Nguyên gốc là N. E. W. T, Nastily Exhausting Wizarding Test: Kiểm Tra Pháp Thuật Nhừ Tử) ] không? Nhưng tụi này không cho là má có thể kham nổi chuyện tụi này ra trường sớm, nhất là thêm cái vụ anh Percy trở thành thằng đần vĩ đại nhất thế giới.
Hermione ngờ vực hỏi:
- Nhưng mà các anh kiếm đâu ra vàng để mở tiệm Giỡn? Các anh sẽ phải cần tất cả những nguyên liệu và vật liệu… và một cơ ngơi nữa, em cho là…
Harry tránh nhìn hai anh em sinh đôi. Nó cảm thấy mặt nóng bừng lên. nó cố tình làm rơi cái nĩa rồi giả bộ thụp xuống dưới bàn để kiếm. Nó nghe Fred nói phía trên bàn:
- Hermione ơi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nếu em đừng hỏi gì hết. Tụi mình đi thôi, George, nếu tụi mình đến::146a7:: sớm thì tụi mình có cơ may bán được vài cái Bành Trướng Nhĩ trước khi vô lớp Dược Thảo học.
Harry chui từ dưới gầm bàn lên thì thấy Fred và George đã bước đi, mỗi người cầm một đống bánh mì nướng.
Hermione hết nhìn Harry lại nhìn sang Ron:
- Như vậy nghĩa là sao? “Nếu đừng hỏi gì hết…” phải chăng có nghĩa là hai ảnh đã có được vàng để mở tiệm Giỡn rồi?
Ron nhíu đôi mày lại thành rãnh sâu giữa trán.
- Mấy bồ biết không, mình cũng đang thắc mắc chuyện đó. hai ảnh mua cho mình một bộ áo thụng mới vào mùa hè vừa rồi, mà mình thì không thể hiểu được hai ảnh kiếm đâu ra Galleon…
Harry quyết định là đã tới lúc lái câu chuyện ra khỏi vùng nước nguy hiểm này.
- Mấy bồ có cho là năm nay sẽ là một năm học gay go không? Vì mấy vụ thi cử ấy?
Ron kêu lên:
- Ừ há! Chắc là đúng rồi, chứ còn sao nữa? Bằng cấp Pháp sư Thường đẳng thực sự quan trọng, ảnh hưởng đến chuyện sau này bồ múôn nộp đơn xin công việc gì cũng như mọi thứ khác. Anh Bill cũng nói với mình là tụi mình cũng sẽ được hướng nghiệp, trong năm nay nhưng say này. Để mà mình có thể chọn chuyên ngành K. T. P. T. N. T mà mình muốn theo đuổi vào năm tới.
Một lát sau đó tụi nó rời Đại Sảnh đường đi về phía phòng học Lịch sử Pháp thuật. Harry hỏi hai người bạn:
- Mấy bố có biết mấy bồ muốn làm gì sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts không?
Ron chậm rãi nói:
- Không thực sự… Ngoại trừ… ừ…
Trông nó có vẻ hơi ngượng ngùng. Harry giục:
- Sao?
Ron nói như thể ứng khẩu nói đại:
- Chà, làm Dũng sĩ diệt Hắc ám cũng oai lắm chớ.
Harry nồng nhiệt tán thành:
- Đúng vậy.
Ron nói:
- Nhưng mà họ là dân quí tộc, mình phải thiệt là giỏi mới hòng. Còn bồ thì sao Hermione?
Hermione nói:
- Mình không biết. Mình nghĩ mình thiệt tình muốn làm một điều gì đó cho bõ công học tập.
Harry nói:
- Làm Dũng sĩ diệt Hắc ám cũng bõ công vậy!
Hermione nói một cách ưu tư:
- Ừ, nhưng đó đâu phải là việc duy nhất đáng làm. Ý mình nói là nếu mình có thể phát triển Hội đấu tranh cho Quyền lợi Gia tinh…
Harry và Ron cẩn thận tránh đưa mắt nhìn nhau,
Môn Lịch sử Pháp thuật theo ý kiến chung là môn học chán nhất trong mớ di sản của loài Pháp sư phù thủy. Giáo sư Binns, ông thầy giáo ma, có một giọng khò khè đều đều hầu như bảo đảm gây ra được cơn mơ màng mười phút, còn nếu thời tiết ấm áp thì chỉ năm phút thôi. Thầy không bao giờ thay đổi hình thức của bài học, chỉ thuyết giảng triền miên bất tận trong khi lũ học trò cặm cụi ghi chép, hay đúng hơn, chằm chằm ngó vô thinh không mơ màng ngái ngủ. Harry và Ron cho tới nay ì ạch qua được mấy kỳ thi môn này chẳng qua là nhờ cóp-pi tập của Hermione trước khi đi thi. Chỉ một mình Hermione là có vẻ như có khả năng kháng cự lại sức gây mê của giọng nói giáo sư Binns.
Bữa nay nó phải chịu đựng một giờ rưỡi bị ru trong giọng đều đều về chủ đề chiến tranh bọn khổng lồ. Trong vòng mười phút đầu Harry nghe vừa đủ để nhận thức lờ mờ là môn học này mà vô tay thầy khác giảng dạy may ra có thể hấp dẫn ở mức trung bình, nhưng rồi bộ não của nó mức trung bình, nhưng rồi bộ não của nó bắt đầu rỗng dần, và nó tiêu một giờ hai mươi phút còn lại chơi đánh ca rô với Ron trên một góc của miếng giấy da, trong khi Hermione liếc nhìn tụi nó khó chịu.
Khi tụi nó ra khỏi phòng để nghỉ giải lao (giáo sư Binns lướt xuyên qua tấm bảng đen), Hermione lạnh lùng hỏi:
- Nếu năm nay mình không cho mấy bồ mượn tập chép nữa, thì sẽ ra sao?
Ron nói:
- Thì tụi này sẽ thi rớt Pháp sư Thường đẳng. Nếu bồ muốn lương tâm cắn rứt về chuyện đó thì Hermione à…
Hermione nạt ngang:
- Cho đáng đời bồ. Bồ thậm chí không thèm cố gắng nghe thầy giảng nữa là!
Ron nói:
- Tụi này có cố gắng chứ. Tụi này chỉ không có được bộ não của bồ, hay trí nhớ, hay sự tập trung của bồ – chẳng qua bồ thông mình hơn tụi này – kể ra cũng tốt nếu nhét được vô chứ bộ.
- Ôi thôi, đừng nói chuyện nhảm nhí.
Hermione có vẻ hơi dịu lại khi cô nàng dẫn đường đi ra sân trường ẩm ướt.
Trời đang mưa phùn và sa mù rất đẹp, cho nên hình ảnh những người đứng chúm chụm nhau quanh rìa sân trông nhòa nhạt lơ mơ. Harry, Ron và Hermione chọn một góc khuất dưới một hàng hiên nước chảy ròng ròng, lật cổ áo thụng của tụi nó lên để chống lại cái rét mướt của không khí tháng chín và nói với nhau chuyện thầy Snape sẽ có thể làm gì để hành tụi nó trong bữa học đầu tiên của năm học mới. Tụi nó đang tiến gần tới chỗ nhất trí là rất có thể thầy sẽ cho làm cái gì đó cực kỳ khó, chỉ nhằm bắt giò và lôi tụi nó ra khỏi kỳ nghỉ hai tháng, thì lúc đó một người đi vòng qua góc sân hướng về ba đứa.
- Chào Harry!
Đó là Cho Chang, hơn nữa, lần này cô bé lại đi có một mình. Đây là chuyện bất thường nhất: Cho hầu như luôn luôn bị một đám con gái líu tíu vây quanh; Harry còn nhớ nỗi đau khổ đã một phen cố gắng gặp cô nàng một mình để mời nàng tham dự Vũ hội Giáng sinh.
- Chào.
Harry nói, cảm thấy mặt mình nóng lên. Nó tự nhủ, ít nhất thì lần này mình không bị ngập trong nhựa thúi. Dường như Cho cũng đang có cùng mạch suy nghĩ như vậy.
- Vậy là bạn gỡ được cái chất đó ra rồi hả?
- Ừ.
Harry nói, cố gắng nhe răng cười như thể ký ức về cuộc gặp gỡ vừa rồi của hai người buồn cười lắm, chứ không đến nỗi xấu hổ ê mặt.
- Vậy… ơ… bạn có… nghỉ hè vui không?
Ngay khi vừa mới nó ra câu này Harry hối tiếc ngay mình đã lỡ miệng. Cedric trước đây là bạn trai của Cho và ký ức về cái chết của anh ta ắt hẳn là đã ảnh hưởng đến kỳ hè của Cho một cách tồi tệ như đã ảnh hưởng đến kỳ nghỉ hè của Harry vậy. Có cái gì đó dường như căng ra trên gương mặt Cho, nhưng cô bé vẫn nói:
- Ôi, cũng tạm… bạn biết…
Thình lình Ron chỉ vô ngực áo chùng của Cho, nơi có cài một huy hiệu màu xanh da trời được trang trí với hai chữ T bằng vàng, hỏi gặng:
- Có phải huy hiệu đội Tornados đó không? Bạn ủng hộ đội đó à?
Cho nói:
- Vâng, tôi ủng hộ.
- Bạn ủng hộ từ hồi nào đến giờ hay chỉ mới ủng hộ họ từ khi họ thắng giải liên đoàn?
Ron hỏi bằng một cái giọng mà Harry cho là giọng cáo buộc không cần thiết.
Cho vẫn điềm tĩnh đáp:
- Tôi ủng hộ họ từ hồi tôi sáu tuổi. Aø thôi… hẹn gặp lại, Harry nhé.
Cô bé bước đi. Hermione chờ cho đến khi Cho đi qua một nửa sân trường rồi mới quay lại tấn công Ron.
- Sao mà bồ thiếu ý tứ vậy hả?
- Cái gì? Mình chỉ hỏi nó là…
- Chẳng lẽ bồ không thấy là bạn ấy muốn nói chuyện với Harry một mình thôi sao?
- Vậy sao? Thì ra bạn ấy cứ nói, mình đâu về đội Quidditch chớ?
- Kiếm chuyện? Mình đâu có kiếm chuyện với bạn ấy, mình chỉ…
- Ai bận tâm bạn ấy có ủng hộ đội Tornados hay không?
- Ôi, thôi đi, một nửa số người bồ thấy đeo huy hiệu chỉ mới mua nó từ mùa thi đấu vừa rồi…
- Thì đã làm sao?
- Có nghĩa là họ không phải là “dân ái mộ” thực sự, họ chỉ ăn theo mà thôi…
- Chuông reo kìa!
Harry uể oải nói, bởi vì Ron và Hermione cãi nhau to tiếng quá nên không nghe tiếng chuông reo. Hai đứa vẫn không ngừng cãi nhau trên suốt quãng đường xuống tới lớp học dưới hầm của thầy Snape, nhờ vậy Harry có cả khối thì giờ để ngẫm nghĩ ra là nó sẽ may mắn biết chừng nào nếu cạnh tranh được với Ron và Neville để có hai phút chuyện trò cho ra hồn với Cho, mà sau này nhớ lại nó không đến nỗi phải bỏ xứ mà đi.
Khi tụi nó nhập vô đám học trò đứng xếp hàng bên ngoài cửa lớp học thầy Snape, Harry nghĩ, vậy mà Cho đã tự đến và bắt chuyện với nó, chẳng phải sao? Cho đã từng là bồ của Credic; cô ấy có thể dễ dàng căm ghét Harry vì đã sống sót khi ra khỏi mê cung cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật trong khi Credic thì chết, vậy mà cô ấy vẫn nói chuyện với nó một cách hết sức thân tình, chứ không thể như cô ấy cho là nó điên khùng hay nói láo, hay bằng cách khủng khiếp nào đó phải chịu trách nhiệm về cái chết của Credic… Ừ, cô ấy rõ ràng là đã tự ý đến và trò chuyện với Harry, và đó là lần thức hai trong vòng hai ngày… Nghĩ đến đây, tinh thần Harry phấn chấn hẳn lên. Thậm chí cái âm thanh đáng ngại của cánh cửa hầm thầy Snape kọt kẹt mở ra cũng không đâm thủng được cái bong bóng căng đầy hy vọng dường như đang phồng lên trong lồng ngực nó. Nó nối đuôi Ron và Hermione đi vào lớp học và theo hai đứa đến cái bàn quen thuộc của tụi nó ở cuối lớp, rồi nó ngồi xuống giữa Ron và Hermione, phớt lờ đi tiếng lục đục ngọ nguậy cáu kỉnh quạu quọ phát ra từ cả hai đứa kia.
Thầy Snape đóng cánh cửa sau lưng, lạnh lùng nói:
- Oån định.
Thực ra thì đâu cần kêu gọi trật tự; ngay khi bọn học trò nghe tiếng cánh cửa đóng lại, thì tất cả đã nín khe và không còn ai nhúc nhích cục cữa nữa.
Bước nhanh tới cái bàn của mình và đưa mắt nhìn chằm chằm khắp cả lớp, thầy Snape nói:
- Trước khi bắt đầu bài học hôm nay, ta nghĩ là cần thiết phải nhắc nhở các trò rằng tháng sáu tới các trò sẽ tham dự một kỳ thi quan trọng, qua đó các trò sẽ chứng tỏ các trò học được bao nhiêu về pha chế và sử dụng Độc dược Pháp thuật. Tuy nhiên trong một số trong lớp này chắc chắn là đồ thoái hóa, ta mong các trò moi được lời phê “có thể chấp nhận” trong bằng cấp Pháp sư Thường đẳng của mình…, nếu không thì liệu mà chịu đựng… nỗi bực mình của ta.
Cái nhìn chòng chọc của thầy lúc này đang nấn ná ở chỗ Neville, cậu chàng đang mắc nghẹn. Thầy Snape tiếp tục:
- Dĩ nhiên sau năm học này, nhiều người trong số các trò sẽ thôi học với ta. Ta chỉ nhận những học sinh giỏi nhất vào các lớp Độc dược K. T. P. T. N. T của ta, có nghĩa là một số trong chúng ta chắc chắn sẽ nói lời vĩnh biệt.
Đôi mắt thầy dừng lại ở Harry và môi thầy cong lên. Harry trừng mắt nhìn lại, cảm thấy một niềm vui ác liệt khi nghĩ là mình sẽ có thể khỏi bị học môn::147ơ80:: c dược sau năm thứ năm.
Thầy Snape nói nhẹ nhàng:
- Nhưng chúng ta vẫn còn phải đi lại với nhau một năm nữa trước khi có được niềm vui chia tay. Cho nên dù các trò có ý định theo đuổi K. T. P. T. N. T hay không, ta khuyên các trò nên tập trung nỗ lực vào việc đạt lấy thứ hạng cao mà ta kỳ vọng ở các học sinh Thường đẳng Pháp sư của ta. Hôm nay chúng ta sẽ pha chế một độc dược thường dùng được ra đề trong kỳ thì Pháp sư Thường đẳng: liều thuốc Hòa Bình, một dược phẩm làm dịu nỗi lo âu và làm nguôi cơn kích động. Hãy cẩn thận: nếu các trò quá mạnh tay với các nguyên liệu thì các trò sẽ đưa người uống vào một giấc ngủ sâu và đôi khi không thể cứu vãn được. Cho nên các trò cần phải để tâm chú ý cẩn thận đến công việc mình đang làm.
Bên trái harry, Hermione ngồi thẳng lưng hơn nữa, vẻ mặt cô nàng tỏ ra chăm chú hết sức nói. Thầy Snape gõ cây đũa phép:
- Nguyên liệu và phương pháp trên bảng đen – (Chúng xuất hiện trên bảng) – Các trò sẽ tìm thấy mọi thứ mà các trò cần – thầy gõ nhẹ cây đũa phép một cái nữa – trong ngăn tủ dự trữ – (cánh cửa của các ngăn tủ du nói tới mở bung ra) – Các trò có một giờ rưỡi… Bắt đầu!
Đúng như Harry, Ron và Hermione tiên đoán, thầy Snape chưa từng ra cho chúng một bài tập bào chế độc dược nào khó khăn tỉ mỉ hơn cái món này. Các nguyên liệu phải được cho vô vạc theo đúng chính xác thứ tự và số lượng, hợp chất phải được khuấy đúng chính xác số lần quy định, trước tiên là theo chiều kim đồng hồ, kế đến là ngược chiều kim đồng hồ; nhiệt độ của ngọn lửa giữ cho hợp chất ở trong quá trình sôi phải được hạ thấp xuống một cách chính xác cho đúng mức trong một số quy định trước khi nguyên liệu cuối cùng được thêm vào. Còn khoảng chừng mười phút nữa hết giờ thì thầy Snape lên tiếng:
- Tới lúc này một làn khí bạc mong manh sẽ bốc lên từ món thuốc của các trò.
Harry đang toát mồ hôi đầm đìa, đưa mắt nhìn quanh căn hầm một cách tuyệt vọng. Cái vạc của nó đang bốc lên ngùn ngụt hàng cuộn hơi nước xám sậm. Chảo của Ron thì đang luống cuống cời lên ngọn lửa dưới vạc của nó bằng đầu cây đũa phép bởi vì lửa đã tắt ngấm. Tuy nhiên trên bề mặt của món thuốc Hermione bào chế là một lớp sương mù lung linh của làm khí bạc, và khi thầy Snape đi ngang qua, thầy nhìn xuống món thuốc của Hermione qua cái mũi khoằm của thầy mà không nhận xét gì hết, có nghĩa là không có gì để chê bai được hết. Nhưng khi ngừng ở bên cái vạc của Harry, thầy Snape nhìn xuống Harry với một nụ cười nhếch mép khủng khiếp trên mặt.
- Potter, cái này có thể coi là cái gì hả?
Đám Slytherin ở phía trước lớp cùng ngước nhìn lên háo hức; tụi nó khoái nghe thầy Snape mắng nhiếc Harry lắm lắm.
Harry đáp một cách căng thẳng:
- Thưa thầy, Liều thuốc Hòa bình.
Thầy Snape nhỏ nhẹ:
- Hãy nói cho ta biết, Potter, trò có biết đọc không?
Draco Malfoy phá ra cười. Harry ghì chặt mấy ngón tay quanh cây đũa phép.
- Thưa thầy, em biết.
- Vậy đọc lên dòng thứ ba của lời hướng dẫn dùm ta, Potter.
Harry liếc lên tấm bảng đen; không dễ gì mà nhận ra được lời hướng dẫn xuyên qua lớp sương mù các làn hơi nước đủ màu lúc này đang tỏa mờ mịt căn hầm.
- Thêm nguyệt thạch nghiền, khuấy ba lần ngược chiều kim đồng hồ, để cho sôi liu riu trong bảy phút, rồi thêm vào hai giọt si-rô cây lê lư.
Trái tim Harry rớt bịch xuống. Nó đã không cho thêm si rô cây lê lư vô, mà nhảy thẳng qua dòng thứ tư của bản hướng dẫn sau khi để cho món thuốc của nó sôi bảy phút.
- Trò có làm hết mọi thao tác của dòng thứ ba không, Potter?
Harry đáp rất khẽ:
- Thưa thầy, không.
- Ta nghe chưa rõ.
Harry nói to hơn:
- Thưa thầy, không. Con quên mất si rô cây lê lư…
- Ta biết trò quên, Potter à, có nghĩa là cái mớ hổ lốn hoàn toàn vô giá trị. Biến.
Khối lượng món thuốc của Harry biến mất ngay; nó đứng chơ vơ một cách đần độn bên cái vạc trống trơn. Thầy Snape nói:
- Những ai trong số các trò có chịu khó đọc lời hướng dẫn hãy đổ đầy một hũ thuốc mẫu mà các trò pha chế được, ghi rõ ràng tên họ của mình, rồi đem lên bàn của ta để kiểm nghiệm. Bài tập về nhà: Mười hai inches [ (khoảng 30 cm) ] giấy da về thuộc tính của nguyệt thạch và ứng dụng của nó trong pha chế dược phẩm, nộp vào ngày thứ năm.
Trong khi mọi người chung quanh Harry đổ dược phẩm vô hũ, nó dọn dẹp đồ dùng, uất ức cành hông. Món thuốc của nó nó cũng đâu có tệ gì hơn thuốc của Ron hay của Neville: cái món thuốc của Ron lúc này đang bốc lên mùi tanh của trứng thúi; còn thuốc của Neville thì đạt được độ bền chắc của xi măng mới trộn đến nỗi Neville bây giờ phải đục nó ra khỏi cái vạc. Vậy mà chỉ có nó, Harry, bị lãnh trứng ngỗng cho bài tập hôm nay. Nó tọng cây đũa phép trở vô cặp và ngồi phịch xuống chỗ ngồi, nhìn mọi người lũ lượt đi lên bàn thầy Snape với cái hũ đầy thuốc đóng nút kỹ. Cuối cùng khi chuông reo, Harry là người đầu tiên bỏ ra khỏi căn hầm và khi Ron và Hermione kịp nhập bọn với nó trong Đại sảnh đường thì nó đã bắt đầu ăn bữa trưa của nó rồi.
Trần Đại sảnh đường đã đổi sang màu xám còn u ám hơn cả buổi sáng. Mưa quật xối xả vào mấy khung cửa sổ cao ngất.
Hermione ngồi xuống bên cạnh Harry, tự lấy cho mình món thịt băm hầm với khoai tây, nói giọng an ủi:
- Như vậy thiệt là bất công. Món thuốc của bồ đâu đến nỗi tệ như món thuốc của Goyle, khi thằng ấy chế thuốc vô hũ thì toàn bộ món thuốc văng tung tóe làm cái áo chùng của nó bốc cháy.
Harry nhìn trừng trừng cái dĩa của nó, nói:
- Ừ… Mà có bao giờ thầy Snape công bằng với mình đâu?
Cả hai đứa kia đều không trả lời nó. Cả ba đứa tụi nó đều biết là mối thâm thù giữa thầy Snape và Harry đã bắt đầu vô điều kiện từ cái phút mà Harry đặt chân vô trường Hogwarts.
Hermione nói bằng một giọng nản lòng:
- Mình đã tưởng là năm nay có lẽ thầy sẽ khá hơn một tí. Mình muốn nói là… mấy bồ biết…
Hermione cẩn thận nhìn quanh; có khoảng nửa tá ghế trống ở mỗi bên của tụi nó và không có ai lảng vảng gần bàn ăn. Hermione nói tiếp:
- Bây giờ thầy đã ở trong Hội kín và mọi thứ…
Ron nói giọng triết lý:
- Nấm độc không thay đổi đốm. Dù sao đi nữa, mình vẫn luôn luôn nghĩ là thầy Dumbledore hơi gàn trong chuyện tin tưởng thầy Snape, đâu có bằng chứng gì cho thấy lão đã thực sự thôi làm việc cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Hermione ngắt lời Ron:
- Mình nghĩ là thầy Dumbledore có lẽ có rất nhiều bằng chứng, cho dù thầy không cho bồ biết, Ron à.
Ron há miệng toan nói cãi lại thì Harry nặng nhọc lên tiếng:
- Thôi, hai người im đi.
Cả Ron và Hermione đều lặng người, tỏ vẻ tức giận và bị xúc phạm. Harry nói:
- Hia người có thể để sóng yên gió lặng một chút không? Hai người cứ hục hặc vời nhau hoài, khiên tôi muốn điên luôn.
Rồi bỏ mứa món thịt bằm hầm khoai tây, nó lẳng cái cặp qua vai mà đi, bỏ mặc hai đứa kia ngồi lặng tại chỗ.
Nó bước hai bậc một lên cái cầu thang cẩm thạch, ngang qua nhiều đứa học trò đang hối hả đi ăn trưa. Cơn giận vừa bùng lên quá bất ngờ vẫn còn bừng bừng trong lòng nó, và hình ảnh gương mặt sửng sốt của Ron và Hermione khiến cho nó có một cảm giác hài lòng sâu sắc. Nó nghĩ “đáng đời tụi nó. Tại sao tụi nó không để cho sóng yên gió lặng chứ? Lúc nào cũng cãi vã nhau toàn chuyện vặt vãnh nhiêu đó đủ khiến cho bất cứ ai cũng phải phát khùng”.
Nó đi ngang qua bức tranh khổng lồ của Ngài Hiệp sĩ Cadogan ở đầu cầu thang; Ngài Cadogan đã rút gươm ra và khua loạn xạ về phía Harry, mà nó chẳng ngó ngàng gì tới ông ta. Bằng một giọng bị nghẹt trong tấm che mặt của bộ áo giáp, Ngài Hiệp sĩ Cadogan gào lên:
- Đến đây, đồ đê tiện, đứng thẳng lên và chiến đấu!
Nhưng Harry chỉ dửng dưng bước tới, và khi Ngài Cadoran ráng đuổi theo nó bằng cách chạy qua bức tranh kế bên, thì ngài bị cư dân ở đó, một con chó lai sói có vẻ giận dữ, khăng khăng cự tuyệt.
Harry dành thời gian còn lại của giờ ăn trưa ngồi một mình bên dưới cái cửa sập trên đỉnh của ngọn Tháp Bắc, do đó mà nó là người đầu tiên trèo lên cái thang bạc dẫn tới phòng học của giáo sư Sibyll Trelawney khi chuông reo.
Môn Tiên tri là môn học Harry ghét nhất, sau môn Độc dược, chủ yếu là tại vì thói quen của cô Trelawney cứ mỗi vài ba bài học lại tiên đoán cái chết yểu của nó. Là một người đàn bà gầy gò quấn kỹ càng trong những tấm khăn choàng và lóng la lóng lánh những chuỗi hạt, cô Trelawney luôn gợi cho Harry nhớ đến tloại côn trùng nào đó, với đôi mắt kiếng khuếch đại làm đôi mắt cô hết sức bự. Khi Harry bước vào, cô Trelawney đang bận đặt mấy cuốn sách đóng bằng da xộc xệch lên từng cái bàn nhỏ chênh vênh bày bừa bãi trong phòng, nhưng ánh sáng tỏa ra từ mấy bóng đèn trùm khăn và ngọn lửa cháy yếu ớt và bốc mùi bệnh hoạn quá mù mờ đến nỗi cô có vẻ không để ý đến nó khi nó ngồi xuống một cái ghế trong bóng tối. Năm phút sau những học sinh khác đến đủ. Ron hiện ra từ cánh cửa sập, cẩn thận nhìn quanh, tìm thấy Harry và đi thẳng, hoặc đúng ra là đi con đường ít lòng vòng nhất qua những bàn ghế và gối nệm nhồi quá căng để tới chỗ nó. Ron ngồi xuống bên cạnh Harry, nói:
- Hermione và mình hết cãi nhau rồi.
Harry làu bàu:
- Tốt.
Ron nói:
- Nhưng Hermione nói bạn ấy nghĩ là nếu bồ thôi trút cơn nóng giận của bồ vô tụi này thì hay hơn.
- Mình đâu có…
Ron nói át lời Harry:
- Mình chỉ nhắn lời lại thôi. Nhưng mình nghĩ là bạn ấy nói đúng. Tụi này đâu có trách nhiệm trong cách Seamus và thầy Snape đối xử với bồ.
- Mình không hề nói là…
- Chào các em.
Giáo sư Trelawney cất lên giọng nói mơ màng mập mờ quen thuộc của cô, và Harry ngừng nói, cảm thấy vừa bực mình lại vừa xấu hổ với chính mình một lần nữa.
- Chào mừng các em trở lại với lớp học Tiên tri. Dĩ nhiên lâu nay cô vẫn theo dõi vận mệnh các em trong suốt kỳ nghỉ hè một cách cẩn thận, và cô vui mừng thấy là tất cả các em đều trở về trường Hogwarts an toàn – bởi vì, dĩ nhiên, cô biết là các em sẽ trở về an toàn. Các em sẽ tìm thấy trên bàn trước mặt mình quyển sách Giải Sấm Mộng của Ignigo Imago. Diễn giải những giấc mộng là cách thức tiên đoán tương lai quan trọng nhất và là một môn học rất có thể được kiểm tra trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng của các em. Dĩ nhiên là không phải tôi cho chuyện đậu hay rớt kỳ thi không quan trọng mấy khi nói đến nghệ thuật tiên tri thiêng liêng. Nếu các em có Nội nhãn, thì bằng và thứ hạng không đáng kể lắm. Tuy nhiên, thầy hiệu trưởng muốn các em làm bài thi cho nên…
Giọng nói của cô Trelawney kéo dài ngân nga một cách ý nhị, khiến cho cả lũ học trò tin rằng giáo sư Trelawney đặt môn học của cô lên trên những chuyện tầm thường vụn vặt như chuyện thi cử.
- Mời các em mở sách đến phần giới thiệu và đọc những gì Imago phải nói về vấn đề giải mộng. Sau đó các em chia thành từng đôi. Dùng quyển Giải Sấm Mộng mà giải cho nhau giấc mộng mới đây nhất của nhau. Làm ngay.
Cái hay duy nhất đáng nói về lớp học này nó chỉ kéo dài một tiết mà thôi. Khi mà tất cả đọc xong phần giới thiệu của cuốn sách thì tụi nó chỉ còn chừng mười phút để giải mộng. Bên cạnh bàn của Ron và Harry, Dean đã kết đôi với Neville, anh chàng này ngay lập tức lao vào công việc giải thích vòng vo lê thê một cơn ác mộng liên quan đến một cây kéo khổng lồ mang cái nón đẹp nhất của bà nội nó. Harry và Ron thì chỉ nhìn nhau rầu rĩ. Ron nói:
- Mình chẳng bao giờ nhớ những giấc mơ của mình. Bồ nói giấc mơ của bồ đi.
Harry sốt ruột nói:
- Bồ phải nhớ ra một giấc mơ nào đó.
Nó sẽ không chia sẻ giấc mơ của nó với ai hết. Nó biết quá rõ là cơn ác mộng thường xuyên của nó về cái nghĩa địa mang ý nghĩa gì, nó không cần Ron hay giáo sư Trelawney hay quyển Giải Sấm Mộng ngu ngốc nói cho nó biết…
Ron đành nhăn mặt lại trong một nỗ lực cố nhớ lại:
- Ừ, hôm kia minh nằm mơ thấy mình chơi Quidditch. Bồ cho là điều đó có ý nghĩa gì?
Harry lật lật quyển Giải Sấm Mộng không có chút hứng thú nào hết.
- Có lẽ bồ sắp bị cây thục quỳ khổng lồ ăn mất, hay đại khái như vậy.
Tra cứu những mẫu chiêm bao trong cuốn Giải Sấm Mộng là một công việc hết sức chán phèo. Harry lại càng không phấn khởi khi giáo sư Trelawney giao cho tụi nó công việc ghi nhật ký chiêm bao trong một tháng coi như bài tập làm ở nhà. Khi chuông reo, nó và Ron dẫn đầu lớp leo xuống cái thang dây, Ron làu bàu lớn tiếng.
- Bồ có nhận ra tụi mình đã có bao nhiêu bài tập về nhà chưa? Thầy Binns giao một bài luận dài một bộ rưỡi [ (khoảng 45 cm) ] về chiến tranh bọn khổng lồ, thầy Snape đòi một bộ [ (khoảng 30 cm) ] về sử dụng nguyệt thạch, và bây giờ tụi mình có thêm một tháng nhật ký chiêm bao của cô Trelawney! Anh Fred và anh George chẳng sai chút nào năm thi Thường đẳng Pháp sư, đúng không? Mụ Umbridge tốt hơn là đừng giao cho tụi mình thêm…
Khi tụi nó bước vào lớp học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tụi nó thấy giáo sư Umbridge đã an tọa ở bàn giáo sư rồi. Bà mặc một cái áo len hồng phủ lông tơ của đêm trước và một cái nơ nhung đen cài trên đỉnh đầu. Một lần nữa Harry lại được gợi nhớ hết sức kinh động đến hình ảnh của một con ruồi bự chảng đang ngu xuẩn đậu trên mõm của một con cóc còn bự tổ chảng hơn nữa.
Lớp học khá im lìm khi tụi nó bước vô phòng, bởi vì giáo sư Umbridge vẫn còn là một ẩn số chưa được biết và cũng chưa ai biết bà có thể là người tôn trọng kỷ luật khắt khe đến cỡ nào.
Cuối cùng, khi cả lớp đã ngồi xuống, bà lên tiếng:
- Tốt, chào các em.
Vài đứa lầm bầm đáp lại:
- Chào cô.
Giáo sư Umbridge nói:
- Này này, như thế không ra thể thống gì cả, phải không nào? Tôi yêu cầu các em hãy vui lòng đáp là “Chúng em xin chào giáo sư Umbridge”. Xin vui lòng làm lại một lần nữa: Chào các em.
Cả lớp ngân nga trầm bổng:
- Chúng em xin chào giáo sư Umbridge!
Giáo sư Umbridge ngọt ngào nói:
- Bây giờ thì tốt rồi đấy. Lễ phép đâu có khó khăn, phải không nào? xin vui lòng cất đũa phép và lấy viết ra.
Nhiều đứa nhìn nhau rầu rĩ; cái mệnh lệnh “cất đũa phép” chưa bao giờ mở đầu một buổi học mà tụi nó thấy thú vị. Harry nhét cây đũa phép trở vô trong cặp và rút cây viết lông ngỗng, bình mực, và giấy da ra. Giáo sư Umbridge mở túi xách tay của bà, rút cây đũa phép ra, cây này đặc biệt ngắn ngủn, và gõ mạnh nó lên tấm bảng đen. chữ hiện ra trên bảng ngay tức thì.
Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
Trở về nguyên tắc căn bản
Quay mặt về phía lớp học với hai bàn tay siết chặt trước ngực, giáo sư Umbridge tuyên bố:
- Bây giờ chú ý này, việc giảng dạy bộ môn này cho các em lâu nay đã bị gián đoạn và dở dang, phải không nào? Việc thay đổi giáo sư thường xuyên, nhiều người dường như lại không dạy theo bất cứ một chương trình nào được Bộ Pháp Thuật chấp nhận, khiến cho các em nhận lãnh cái hậu quả không may mắn là tụt hậu quá xa trình độ mà chúng ta trông mong ở các em vào năm thi Pháp sư Thường đẳng. Tuy nhiên các em sẽ vui mừng mà biết là những vấn đề này giờ đây đang được chấn chỉnh. Niên học này chúng ta sẽ theo một khóa pháp thuật phòng thủ được Bộ Pháp Thuật công nhận, tập trung vào lý thuyết, và được kết cấu cẩn thận.
Bà lại gõ nhanh lên bảng đen một lần nữa. Thông điệp đầu tiên biến mất và được thay thế bằng:
Mục đích khóa học:
1. Thấu hiểu những nguyên lý căn bản pháp thuật phòng thủ.
2. Học nhận biết những tình huống theo đó pháp thuật phòng thủ có thể được sử dụng hợp pháp.
3. Đưa việc sử dụng phù thủy phòng thủ vào một bối cảnh ứng dụng thực tiễn.
Trong hai phút, lớp học vang lên tiếng viết lông ngỗng sột soạt trên giấy da. Khi mọi người đã chép xong ba dòng mục đích khóa học của giáo sư Umbridge, bà nói:
- Tất cả các em đã có quyển Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ của Wilbert Slinkhard chưa?
Khắp lớp học vang lên tiếng rì rầm uể oải xác nhận có sách.
Giáo sư Umbridge nói:
- Tôi nghĩ là chúng ta nên thử làm lại. khi nào tôi đặt ra câu hỏi, tôi muốn các em trả lời “Thưa giáo sư, có ạ” hoặc là “Thưa giáo sư, không ạ”. Thế, tất cả các em đã có quyển Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ của Wilbert Slinkhard chưa?
Tiếng ngân nga vang khắp cả lớp:
- Thưa giáo sư, có ạ.
Giáo sư Umbridge nói:
- Tốt lắm. Tôi muốn các em hãy mở sách ra trang năm và đọc chương một, “Căn bản cho Người Bắt đầu”. Không cần phải bàn tán gì cả.
Giáo sư Umbridge rời tấm bảng đen và tự an vị trên một cái ghế đằng sau bàn giáo sư, quan sát cặn kẽ tất cả lũ học trò bằng đôi mắt cóc mòng mọng. Harry mở đến trang năm của quyển sách Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ và bắt đầu đọc.
Chương sách chán phèo một cách vô vọng, tệ lậu gần bằng như phải nghe giáo sư Binns giảng bài. Harry cảm thấy nó bị vuột mất dần khả năng tập trung; và chẳng mấy chốc nó cứ đọc một dòng sáu lần mà không nuốt trôi được quá vài ba chữ đầu tiên. Nhiều phút im lặng trôi qua. bên cạnh Harry, Ron lơ đãng xoay qua xoay lại cây viết lông ngỗng giữa mấy ngón tay của nó, mắt đăm đăm nhìn mỗi một điểm nào đó trên trang giấy. Harry nhìn qua bên phải và bị một trận ngạc nhiên lay nó ra khỏi cơn lờ đờ chán ngán. Hermione thậm chí không thèm mở sách Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ ra. Cô nàng chằm chằm ngó giáo sư Umbridge với cánh tay giơ cao trong không trung.
Harry không thể nhớ nổi Hermione có bao giờ xao nhãng đọc sách khi được chỉ bảo không, hay đúng ra là kháng cự lại niềm thích thú mở ra bất kỳ quyển sách nào đặt trước mũi cô nàng không. Harry nhìn Hermione thắc mắc, nhưng cô nàng chỉ nhẹ lắc đầu để ngụ ý là cô nàng chưa sẵn sàng trả lời các câu hỏi đâu, và cô nàng tiếp tục chăm chú nhìn giáo sư Umbridge, bà ta vẫn một mực khăng khăng ngó đi chỗ khác.
Tuy nhiên, sau nhiều phút nữa trôi qua, Harry không phải là người duy nhất ngó Hermione. Cái chương sách mà lũ học trò bị bắt đọc ấy chán ngắt đến nỗi càng lúc càng có nhiều người thà ngó Hermione câm lặng nỗ lực chụp cho được ánh mắt của giáo sư Umbridge hơn là vật lộn với “Căn bản cho Người Bắt đầu”.
Khi đã có khoảng chừng một nửa lớp chăm chú ngó Hermione thay vì nhìn vô sách, thì giáo sư Umbridge dường như quyết định là bà không thể phớt lờ tình thế hơn được nữa.
Bà hỏi Hermione, như thể bà chỉ mới chú ý tới cô học trò.
- Em muốn hỏi gì về chương Một hả em yêu quí?
Hermione nói:
- Thưa cô, em không hỏi về chương Một.
Giáo sư Umbridge nhe hàm răng nhỏ tí và nhọn hoắt ra.
- À, hiện giờ chúng ta đang đọc chương Một. Nếu em có những thắc mắc khác thì chúng ta có thể giải quyết vào cuối giờ học.
Hermione nói:
- Thưa cô, em có một thắc mắc về mục đích khóa học.
Giáo sư Umbridge nhướn mày lên:
- Và em tên là…
Hermione đáp:
- Hermione Granger.
Giáo sư Umbridge cất giọng ngọt ngào kiên quyết:
- Vâng, cô Granger à, tôi nghĩ là nếu cô đọc hết một cách cẩn thận thì sẽ thấy mục đích khóa học hoàn toàn rõ ràng.
Hermione đáp thẳng thừng:
- Dạ, em chưa được đọc. Chẳng có gì được viết trên đó về việc sử dụng bùa chú phòng vệ cả.
Lớp học lặng trang một lát, và trong khoảnh khắc im lặng đó, nhiều học sinh trong lớp quay đầu cau mày nheo mắt nhìn lên ba mục đích khóa học được ghi trên bảng.
Giáo sư Umbridge bật cười và lặp lại:
- Sử dụng bùa chú phòng vệ à? chà, cô Granger à, tôi không thể tưởng tượng nổi lại có bất kỳ tình huống nào xảy ra trong lớp học của tôi đòi hỏi cô phải sử dụng tới bùa chú phòng vệ cả. Chắc chắn là cô cũng đâu có mong muốn mình bị tấn công trong lớp học, đúng không nào?
Ron bật nói lớn:
- Vậy chúng em không được phép dùng pháp thuật sao?
- Học sinh muốn phát biểu trong lớp của tôi phải giơ tay xin phép, nào thưa ông…
- Weasley.
Ron đáp và chọc ngón tay nó lên trời.
Giáo sư Umbridge, với nụ cười nhếch mép khiến cái mồm rộng của bà rộng hơn nữa, quay lưng về phía Ron. Harry và Hermione cũng lập tức giơ cao tay lên. đôi mắt mòng mọng của giáo sư Umbridge chần chừ ở Harry một chút trước khi bà nói với Hermione:
- Nào cô Granger, cô muốn hỏi thêm điều gì nữa?
Hermione nói:
- Thưa cô, chắc chắn là trọng điểm bao trùm của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là thực hành bùa chú phòng vệ.
Giáo sư Umbridge hỏi vặn lại bằng giọng ngọt ngào giả dối của bà:
- Cô có phải là một chuyên viên giáo dục được Bộ Pháp Thuật huấn luyện không, cô Granger?
- Không, nhưng mà…
- Vậy thì, tôi e rằng cô không đủ phẩm chất để quyết định cái gì là “trọng điểm bao trùm” của bất cứ lớp học nào. Các pháp sư lớn tuổi hơn cô và thông minh giỏi giang hơn cô nhiều đã lập ra chương trình học mới của chúng ta. Cô sẽ được học về bùa chú phòng vệ một cách an toàn, không mạo hiểm…
Harry nói lớn:
- Học vậy để làm gì chứ? Nếu chúng ta bị tấn công nay mai thì cái học đó sẽ không…
- Giơ tay xin phép phát biểu, ông Potter!
Giọng bà Umbridge ré lên. Harry giơ cả nắm đấm của nó lên không trung. Giáo sư Umbridge lập tức quay lưng lại nó một lần nữa. Nhưng lúc này đã có thêm nhiều bàn tay khác cũng giơ tay lên cao.
Bà Umbridge hỏi Dean:
- Và tên của em là gì?
- Dean Thomas.
- Nào, mời ông Thomas.
Dean nói:
- Dạ, như Harry nói, có đúng không ạ? Nếu chúng ta bị tấn công, thì không phải là không nguy hiểm…
Giáo sư Umbridge trả lời Dean với một nụ cười quạu đeo rất kiểu cọ:
- Tôi lập lại, em có mong muốn bị tấn công trong suốt những buổi học với tôi không?
- Dạ, không, nhưng mà…
Giáo sư Umbridge nói át:
- Tôi không muốn chỉ trích cách thức công việc điều hành ở trường này.
Một nụ cười “tin không nổi” kéo hai mép cái miệng rộng của bà tới tận mang tai. Bà nói tiếp:
- Nhưng mà lâu nay các em đã bị giao vào tay những pháp sư rất ư vô trách nhiệm trong bộ môn này, thực tế là hết sức vô trách nhiệm – ấy là chưa kể đến…
Bà cất tiếng cười thô lỗ:
- … bọn lai căng cực kỳ nguy hiểm.
Dean nói to lên một cách giận dữ:
- Nếu cô ám chỉ giáo sư Lupin, thì em xin nói thầy là người giỏi nhất mà tụi em từng…
- Giơ tay xin phép, ông Thomas! Như tôi đã nói – Các em đã bị dạy những bùa chú quá phức tạp, không phù hợp với nhóm tuổi các em, và có khả năng gây chết người. Các em đã bị hù dọa cho sợ hãi rồi tin là cứ mỗi hai ngày các em có thể bị thế lực Hắc ám tấn công…
Hermione nói:
- Không, tụi em không bị hù dọa, tụi em chỉ…
- Cô Granger, cô không giơ tay xin phep!
Hermione giơ tay lên; giáo sư Umbridge quay lưng lại cô bé.
- Theo như tôi biết thì người tiền nhiệm của tôi không những biểu diễn bùa chú độc địa bất hợp pháp cho các em coi, mà thực tế ông ta còn ếm cả các em nữa…
- Dạ, nhưng đó là lúc thầy đã bị hóa điên, đúng không ạ? Dù vậy xin cô nhớ cho, tụi em vẫn học được rất nhiều…
Giáo sư Umbridge rít lên:
- Ông Thomas, ông không giơ tay xin phép! Giờ đây, Bộ Pháp Thuật có quan điểm là một hiểu biết lý thuyết thôi cũng đủ cho các em vượt qua kỳ thi, mà nói cho cùng, thi cử mới là mục đích chính của trường học.
Bà trừng mắt ngó Parvati vừa giơ tay lên, nói thêm:
- Và tên trò là gì?
- Parvati Patil. Thưa cô, trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng môn Phòng chống Nghệ thuận Hắc ám có phần thực hành không ạ? Tụi em có được yêu cầu chứng tỏ rằng tụi em có thể thực sự giải nguyền, trừ ếm hay tương tự không?
Giáo sư Umbridge sẵng giọng một cách thô bạo:
- Miễn là các em học lý thuyết chăm chỉ, thì không có lý do gì các em lại không thể thực hiện bùa chú trong điều kiện thi cử được kiểm soát cẩn thận.
Parvati ngờ vực:
- Mà không được thực hành các bùa chú trước hay sao? Chẳng lẽ cô đang bảo tụi em là vô tới phòng thi tụi em mới phải đọc thần chú ếm bùa lần đầu tiên?
- Tôi lập lại, miễn là các em học lý thuyết cho kỹ vào…
Nắm tay của Harry lại giơ lên cao, nó nói to:
- Nhưng mà lý thuyết sẽ có ích gì trong thế giới thực kia chứ?
Giáo sư Umbridge ngước nhìn lên. Bà nhỏ nhẹ nói:
- Đây là trường học, ông Potter à, chứ không phải thế giới thực.
- Vậy là tụi em không cần được chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi ở ngoài đời?
- Không có gì đang chờ đợi ở ngoài đời cả, ông Potter à.
- Không có sao?
Harry kêu lên. Cơn giận của nó âm ỉ sủi bọt dưới bề mặt suốt cả ngày, giờ đây đạt tới đỉnh điểm sôi sục.
Giáo sư Umbridge chất vấn bằng giọng nói đường mật ghê rợn:
- Em tưởng tượng ra ai là người muốn tấn công bọn trẻ con như các em hở?
Nhái giọng suy tư, Harry nói:
- Chà… để nghĩ xem… có thể Chúa tể Voldermort chăng?
Ron há hốc miệng ra; Lavender Brown bật ra một tiếng thét khe khẽ; Neville trượt khỏi cái ghế của nó, ngã qua một bên. Tuy nhiên giáo sư Umbridge không hề nao núng. Bà nhìn chòng chọc Harry với một vẻ thỏa mãn dứt khoát hiện rõ trên gương mặt.
- Nhà Gryffindor bị trừ mười điểm vì ông, ông Potter à.
Lớp học lặng trang và im phắc. Mọi người sửng sốt, không nhìn giáo sư Umbridge thì nhìn Harry.
- Bây giờ hãy để cho tôi giải thích đôi điều cho rõ ràng.
Giáo sư Umbridge đứng dậy và chồm về phía lũ học trò, hai bàn tay với những ngón tay ngắn ú na ú nần của bà xòe rộng trên mặt bàn.
- Các em đã được bảo cho biết rằng một phù thủy hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết…
Harry tức giận kêu lên:
- Hắn chưa chết, nhưng đúng, hắn đã trở về!
- Ông-Potter-ông-đã-làm-mất-mười-điểm-cho-nhà-Gryffindor-rồi-ông-đừng-khiến-cho-tình-hình-xấu-thêm-cho-chính-bản-thân-ông.
Giáo sư Umbridge nói một hơi mà không thèm nhìn tới Harry.
- Như tôi nói, các em đã được bảo là có một phù thủy Hắc ám nào đó đang một phen nữa tự do tung hoành ngoài đời. Điều này là dối trá.
Harry kêu lên:
- Đó KHÔNG phải là dối trá! Em đã nhìn thấy hắn! Em đã chiến đầu với hắn!
- Cấm túc, ông Potter!
Giáo sư Umbridge kêu lên đắc thắng:
- Tối mai. Đúng năm giờ. Tại văn phòng của tôi. Tôi lặp lại, Điều này là dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các em không hề bị một mối nguy hiểm nào từ bất kỳ một pháp sư Hắc ám nào cả. Nếu các em vẫn còn lo lắng, thì đương nhiên hãy cứ đến gặp tôi sau giờ học. Nếu có ai làm các em lo lắng vì những chuyện bịa đặt về những pháp sư Hắc ám hồi sinh, thì tôi sẽ rất muốn biết về chuyện đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các em. Và bây giờ, các em hãy vui lòng đọc tiếp. Trang năm, “Căn bản cho Người Bắt đầu”.
Giáo sư Umbridge lại ngồi xuống đằng sau cái bàn của bà. Tuy nhiên, Harry vẫn đứng. Mọi người ngó nó chằm chằm. Seamus trông có vẻ nửa hoảng sợ nửa mê hoặc.
Hermione kéo tay áo Harry, thì thầm bằng giọng van xin:
- Đừng, Harry!
Nhưng Harry giật cánh tay ra khỏi tầm với của Hermione. Giọng run lên vì giận, Harry hỏi:
- Vậy, theo cô, Cedric Diggory tự một mình lăn đùng ra chết hay sao?
Cả lớp cùng hớp không khí một lượt để lấy hơi, bởi vì không ai trong đám học trò, ngoại trừ Ron và Hermione, từng nghe Harry kể chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm Cedric qua đời. Tụi nó chăm chú say sưa hết nhìn Harry đến nhìn giáo sư Umbridge. Còn bà thì nhướn mày lên nhìn Harry trừng trừng, quên mất cả việc điểm trang cho gương mặt mình một nụ cười giả tạo. Rồi bà lạnh lùng nói:
- Cái chết của Cedric là một tai nạn thê thảm.
- Đây là một vụ ám sát.
Harry nói. Nó cảm thấy toàn thân mình đang run lên. Nó đã hầu như không nói với bất cứ ai về chuyện này, ít nhất thì cũng không nói với đứa nào trong ba chục đứa đang ngồi ở đây hau háu lắng nghe.
- Gương mặt giáo sư Umbridge ngây ra. Trong một thoáng, Harry tưởng bà sắp gào thét vào mặt nó. Nhưng rồi bà nói, bằng cái giọng ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất của bà.
- Lại đây, ông Potter thân mến.
Harry đá cái ghế của nó qua một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione, đi lên bàn giáo sư. Nó cảm thấy cả lớp đang nín thở. Nó giận đến nỗi bất cần chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Giáo sư Umbridge rút từ trong giỏ xách tay của bà ra một cụôn nhỏ giấy da màu hồng, trải nó lên mặt bàn, chấm cây viết lông ngỗng của bà vô bình mực, và bắt đầu hý hoáy viết, khum mình trên tờ giấy để Harry không thể đọc thấy bà đang viết cái gì. Không ai nói năng gì hết. Một phút sau hay cỡ đó, bà cuộn tấm giấy da lại và gõ nhẹ nó bằng cây đũa phép của bà, khiến nó tự niêm phong lại mà không cần chỉ may keo dán, và để cho Harry không thể nào mở ra được.
Voldermort giết bạn ấy, và cô biết điều đó.
- Đưa cuộn giấy da cho giáo sư McGonagall, nhé em yêu.
Harry nhận cuộn giấy da từ tay bà Umbridge mà không nói một lời nào, rồi xoay gót, bỏ đi ra khỏi phòng, thậm chí không thèm nhìn lại cả Ron lẫn Hermione, và đóng sầm cánh cửa phòng học sau lưng. Nó bước rất nhanh dọc theo hành lang, bàn tay nắm chặt bức thư gởi cho giáo sư McGonagall, và khi quẹo qua một góc tường, nó đâm thẳng vô con ma Peeves, là một gã đàn ông nhỏ tí, mặt rộng bè bè đang lơ lửng trôi ngửa trong không trung, tung hứng mấy hũ mực.
- Uûa, Potty Nhí Potter đây mà!
Con ma Peeves cười khục khặc, để hai hũ mực rớt xuống đất bể tan tành và bắn mực tung tóe lên các bức tường; Harry nhảy lùi lại để tránh, kèm theo tiếng gầm gừ:
- Tránh đường ra, Peeves!
- Uùi cha, nhà tư duy khác đời đang mắc quạu!
Peeves vừa nói vừa đuổi theo Harry dọc hành lang, và phóng vọt lên trên, liếc mắt nhìn Harry hết sức đểu cáng.
- Lần này thì là chuyện gì nữa đây, hở bồ tèo Potty bảnh chọe của ta? Nghe thấy tiếng nói hả? Thấy ảo ảnh hả? Nói bằng…
Peeves chu mỏ búng lưỡi một cái tróc thiệt to.
- … ngoại ngữ hả?
Harry bỏ chạy về phía cầu thang gần nhất, hét tướng lên:
- Tôi đã bảo, hãy để tôi yên MỘT MÌNH!
Nhưng Peeves chỉ đơn giản nằm ngửa trên lan can cầu thang mà trượt xuống song song với Harry.
Ôi, đa số cứ tưởng nó sủa, thằng Potty bé bỏng
Nhưng một vài người tử tế hơn nghĩ là nó buồn
Riêng Peevesy biết rõ và nói là nó khùng…
- CÂM HỌNG!
Bỗng một cánh cửa ở phía bên trái nó mở bung ra và giáo sư McGonagall từ văn phòng của bà đi ra, trông nghiêm khắc và tỏ vẻ bị quấy rầy. Bà ngắt lời Harry trong khi con ma Peeves khúc khích cười khoái trá và vọt biến đi.
- Potter, con quát tháo cái quỷ gì ở đây hả? Tại sao con không ngồi trong lớp học?
Harry đáp một cách khó nhọc:
- Con bị phái đi gặp cô.
- Phái? Con nói “phái đi” là nghĩa làm sao?
Harry đưa ra lá thư của giáo sư Umbridge nhận bức thư từ tay Harry, cau mày lại, xé nó ra bằng cách gõ cây đũa phép của bà lên cuộn giấy da, trải nó ra, và bắt đầu đọc. Đôi mắt của bà vọt từ phía này qua phía kia đằng sau cặp kiếng vuông khi bà đọc cái mà bà Umbridge viết, và cứ sau mỗi dòng, cặp mắt bà McGonagall lại nheo hẹp hơn.
- Con vào đây, Potter.
Nó đi theo giáo sư Umbridge vô văn phòng của bà. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ.
Giáo sư McGonagall quay lại Harry, nói:
- Sao? Điều này đúng không?
Harry hỏi lại, hơi hung hăng ngoài ý muốn:
- Điều gì đúng?
Cố gắng tỏ ra lễ phép hơn, nó thêm:
- Thưa giáo sư?
- Có đúng là con hét vào mặt giáo sư Umbridge không?
Harry đáp:
- Dạ, có.
- Con gọi bà ấy là kẻ dối trá.
- Dạ.
- Con nói với bà ấy là Hắn-kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã trở lại à?
- Dạ.
Giáo sư McGonagall ngồi xuống đằng sau bàn giấy của bà, ngắm kỹ Harry. Rồi bà nói:
- Aên bánh quy đi, Potter.
- Dạ, ăn… cái gì ạ?
- Aên bánh quy.
Bà kiên nhẫn lặp lại, ra dấu chỉ một cái hộp thiếc có ngăn ô vuông đựng đầy bánh quy nhỏ, nằm chót vót trên một trong những đống giấy tờ trên bàn làm việc của bà.
- Và ngồi xuống đi con.
Trước đây cũng đã có một phen Harry cứ tưởng nó sẽ bị giáo sư McGonagall hét cho một trận, nào ngờ lại được bà chỉ định vô đội Quidditch của nhà Gryffindor. Nó ngồi thụp xuống chiếc ghế đặt đối diện bà và tự lấy cho mình một cái bánh quy gừng, cảm thấy bối rối và bất ngờ y như nó đã trải qua ở lần trước.
Giáo sư McGonagall đặt lá thư của giáo sư Umbridge xuống bàn và nghiêm nghị nhìn Harry:
- Potter, con cần phải cẩn thận.
Harry nuốt ực một họng bánh quy gừng và chăm chú ngó giáo sư McGonagall. Giọng của bà không giống chút nào hết với giọng nói mà nó vẫn quen thuộc: chậm rãi, quả quyết, và nghiêm trang; giờ đây giọng giáo sư trầm trầm và lo âu, và không biết vì sao mà nghe bỗng nhân hậu hơn bình thường nhiều lắm.
- Hạnh kiểm xấu trong lớp học của giáo sư Umbridge có thể gây hại cho con nhiều hơn là chuyện mất điểm cho Nhà và bị cấm túc.
- Cô muốn nói…
- Potter, con hãy dùng lý trí thông thường mà suy nghĩ.
Giáo sư McGonagall ngắt lời Harry và đột ngột trở lại phong cách thông thường của bà.
- Con biết bà ấy từ đâu đến, con ắt phải biết bà ấy sẽ báo cáo lại cho ai.
Tiếng chuông reo báo hết giờ học. Phía trên đầu họ và khắp chung quanh họ vang lên những âm thanh rần rần của hàng trăm học sinh di chuyển nghe như voi đi.
Giáo sư McGonagall lại nhìn xuống bức thư của bà Umbridge.
- Thư này nói là bà ấy sẽ phạt cấm túc con mọi buổi tối trong tuần này, bắt đầu từ ngày mai.
Harry thảng thốt lập lại:
- Mọi buổi tối trong tuần này à? Nhưng, thưa giáo sư, cô có thể…?
- Không, cô không thể…
Giáo sư McGonagall nói thẳng thừng:
- Nhưng…
- Bà ấy là cô giáo của con và có tất cả mọi quyền hạn phạt cấm túc con. Con sẽ đến phòng bà ấy vào đúng năm giờ chiều mai để chịu phạt đêm đầu tiên. Con chỉ cần nhớ: đi đứng hết sức cẩn thận xung quanh Dolores Umbridge.
Harry giận cành hông:
- Nhưng con nói lên sự thật mà! Voldermort đang trở lại, cô- Làm ơn làm phước, Potter!
Giáo sư McGonagall sửa gọng kiếng ngay ngắn lại, giận dữ nói. (Bà đã nhăn mặt lại đầy vẻ ghê tởm khi Harry dùng đến cái tên Voldermort.)
- Chẳng lẽ con thiệt tình nghĩ đây chỉ là chuyện nói thật nói dối hay sao? Vấn đề là giữ cho cái đầu con bình tĩnh lại và tánh khí con được thuần phục!
Bà đứng lên, mũi thì phồng rộng ra, môi thì mím mỏng lại, Harry cũng đứng lên. Bà đẩy cái hộp thiếc bánh quy về phía Harry và nói giọng cáu kỉnh:
biết hắn trở lại, thầy Dumbledore biết hắn…
- Ăn thêm một cái bánh quy đi.
Harry lạnh lùng đáp:
- Dạ thôi, cám ơn cô.
Bà nạt nó:
- Đừng có lố bịch.
Nó lấy một cái bánh. Rồi miễn cưỡng nói:
- Cám ơn cô.
- Con có nghe bài diễn thuyết của bà Dolores Umbridge trong buổi khai giảng niên học mới không Potter?
Harry nói:
- Dạ… A… bà ấy nói… sự tiến bộ sẽ bị ngăn cấm hoặc là… dạ… có nghĩa là… Bộ Pháp Thuật đang cố gắng xen vào công việc trường Hogwarts.
Giáo sư McGonagall nhìn nó thân thiết một lát, rồi khụt khịt mũi, rồi đi vòng qua cái bàn, mở cửa cho nó. Bà chỉ tay đuổi nó ra khỏi văn phòng, nói:
- Tốt. Dù sao đi nữa, cô cũng mừng là con biết nghe lời Hermione.
Sáng hôm sau, Seamus mặc quần áo với tốc độ tối đa rồi ra khỏi phòng ngủ trước khi Harry kịp mang vớ vô. Khi vạt áo của Seamus vừa phất khỏi tầm mắt nó, Harry hỏi lớn:
- Bộ nó tưởng nếu nó ở chung trong một phòng với tôi quá lâu thì nó sẽ hóa ra thằng mạt hạng hay sao chớ?
- Hơi đâu mà lo chuyện đó, Harry.
Dean nói khẽ, khoác cái cặp lên vai.
- Chẳng qua nó là…
Nhưng rõ ràng là Dean không thể nói chính xác Seamus là cái gì, nên sau một lúc ngắc ngứ làm thinh nó lại theo Seamus ra khỏi phòng.
Neville và Ron cùng nhìn Harry với cái vẻ tại-thằng-đó-cà-chớn-chứ-không-phải-tại-mình, nhưng Harry cũng chẳng được an ủi bao nhiêu. Nó còn phải gặp thêm bao nhiêu vụ như vầy nữa?
Năm phút sau Hermione bắt kịp Harry và Ron đang đi tới giữa phòng sinh hoạt chung trên đường đi ăn sáng. Hermione hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Bồ ngó bộ hết sức… ôi hết chỗ nói rồi!
Cô bé đang trợn tròn mắt ngó tấm bảng thông báo của phòng sinh hoạt chung, trên đó một tấm biển to tướng mới toanh đã được trương lên:
HÀNG ĐỐNG VÀNG
Tiền túi không đủ để ăn chơi ư?
Muốn kiếm thêm một ít vàng để dư xài chứ?
...
Hãy liên hệ với Fred và George Weasley
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor
Để nhận công việc đơn giản làm lúc rảnh rỗi và hầu như khỏe re.
(Tụi này rất tiếc người xin việc phải tự chịu lấy rủi ro trong tất cả các công việc)
Hermione lột xuống tấm bảng mà trên đó Fred và George đã gắn lên một tấm áp phích thông báo ngày giờ chuyến đi phố cuối tuần đầu tiên ở Hogsmead vào tháng Mười. Cô bé nói một cách dứt khoát:
- Họ quá quắt lắm rồi! Ron, chúng ta sẽ phải nói chuyện với họ.
Ron thực sự hoảng hốt:
- Tại sao?
- Tại vì chúng ta là Huynh trưởng.
Hermione nói khi tụi nó chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo.
- Chúng ta có nhiệm vụ phải ngăn chặn chuyện như vậy!
Ron không nói gì. Harry ngó cái mặt ủ dột cau có của Ron không thôi cũng có thể nói, rằng cái viễn cảnh ngăn chặn Fred và George không được làm cái điều mà hai anh chàng này khoái, thiệt không phải là cái công việc mà Ron thấy hấp dẫn cho lắm.
Khi ba đứa tụi nó đi xuống một chặng cầu thang treo đầy chân dung các phù thủy và pháp sư, tất cả đều không đếm xỉa gì đến tụi nó, mà chỉ mải mê bàn tán chuyện trò với nhau. Hermione tiếp tục:
- Mà này, có chuyện gì vậy, Harry? Bồ có vẻ giận dữ thiệt tình về chuyện gì đó.
Harry không trả lời nên Ron nói ngắn gọn:
- Seamus cho là Harry nói láo về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Harry tưởng Hermione sẽ bênh nó mà phản ứng một cách tức tối, dè đâu cô nàng chỉ thở dài và rầu rĩ nói:
- Ừ, Lavender cũng nghĩ vậy.
Harry la lớn:
- Vậy là được một phen đấu hót với nhỏ đó là liệu mình có là một thằng ngu nói láo chơi nổi không chứ gì?
Hermione bình tĩnh nói:
- Không. Thực tình là mình đã bảo nó đừng có há cái miệng mỡ ra nói bậy bạ về bồ. Và nếu bồ đừng có nhảy vô họng mình và họng Ron thì sẽ tốt biết chừng nào, bởi vì Harry à, nếu bồ vẫn chưa nhận ra điều này, thì tụi này phải nói, là tụi này về phe bồ mà.
Một thoáng im lặng. Rồi Harry nói nhỏ:
- Xin lỗi.
Hermione chững chạc nói:
- Không có chi. Bồ không nhớ thầy Dumbledore nói gì trong bữa tiệc bế giảng niên học vừa rồi sao?
Cả Ron và Hermione đều ngây ra nhìn Hermione, và cô nàng lại thở dài:
- Về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Thầy nói, “Hắn rất giỏi gieo rắc mối bất hòa và gây ra thù địch. Chúng ta chỉ có thể chống lại hắn bằng cách chứng tỏ một tình hữu nghị mạnh mẽ bình đẳng và tin cậy lẫn nhau.”
Ron nhìn Hermione một cách đầy ngưỡng mộ:
- Làm sao bồ có thể nhớ như in những câu như vậy?
Hermione đáp với một chút khắt khe:
- Mình lắng nghe, Ron à.
- Mình cũng vậy, nhưng mình không thể nào lặp lại vanh vách điều mà…
Hermione sốt ruột nói to:
- Điểm mấu chốt là điều đó chính xác là điều thầy Dumbledore đã nói đến. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chỉ mới trở lại có hai tháng, mà chúng ta đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau rồi. Và lời khuyên của cái Nón Phân loại cũng tương tự – Đoàn kết, nương tựa vào nhau…
Ron vặn lại:
- Và Harry đã nói hồi tối hôm qua rồi, nếu điều đó có nghĩa là tụi mình phải bồ bịch thân thiết với tụi Slytherin thì thiệt là đen đủi.
Hermione gắt:
- Thiệt tình, mình nghĩ chúng ta mà không cố gắng giữ được hòa khí giữa các Nhà thì quả là đáng tiếc.
Cả bọn đã đi tới chân của cầu thang cẩm thạch. Một hàng học sinh năm thứ tư của Nhà Ravenclaw đang đi ngang qua Tiền sảnh, tụi nó nhìn thấy Harry và vội vàng dồi lại thành một đám co cụm, như thể hoảng sợ Harry có thể tập kích đứa nào lêu bêu lạc bầy.
Harry mỉa mai nó:
- Ừ, tụi mình quả thiệt là nên cố gắng kết thân với những người như bọn đó.
Tụi nó đi theo đám Ravenclaw vô đại sảnh đường, theo bản năng, vừa bước chân vào là ngó lên dãy bàn dài của các giáo sư. Giáo sư Grubby-Plank đang trò chuyện với giáo sư Sinistra dạy môn Thiên văn học, và một lần nữa lão Hagrid chỉ gây được sự chú ý bằng sự vắng mặt của mình. Cái trần Đại Sảnh đường được phù phép phía trên đầu tụi nó phản ánh tâm trạng của Harry; nó xám xịt mây đen thảm sầu.
Khi tụi nó đi ngang qua Đại Sảnh đường để đến dãy bàn của nhà Gryffindor, Harry nói:
- Thầy Dumbledore thậm chí không hề nói cái bà Grubbly-Plank đó sẽ ở lại bao lâu.
Hermione nói vẻ đầy ưu tư:
- Có lẽ…
Ron và Harry cùng hỏi:
- Sao?
- À… có lẽ thầy không muốn gây chú ý tới việc bác Hagrid không có mặt ở đây.
Ron suýt bật cười:
- Ý bồ là sao? Gây chú ý tới chuyện đó à? Làm sao mình có thể không chú ý được chứ?
Trước khi Hermione có thể trả lời Ron thì một cô gái đen cao dong dỏng với bím tóc dài đã đi tới bên Harry.
- Chào Angelina.
Cô ta lanh lợi đáp:
- Chào! Nghỉ hè vui không?
Và không đợi trả lời, cô ta nói tiếp:
- Nghe nè, tôi vừa được cử làm đội trưởng đội Quidditch Gryffindor.
Harry nhe răng cười với cô gái:
- Một quyết định sáng suốt.
Nó nghĩ là những lời động viên cổ vũ trước trận đấu của Angelina có lẽ sẽ không đến nỗi lê thê vô tận như những bài diễn văn Oliver Wood từng đăng đàn trước đây; và như vậy thì chỉ có thể coi đó là một sự tiến bộ.
- Ừ, này, bây giờ Oliver đã ra trường rồi, tụi mình cần một người giữ ngôn mới. Cuộc kiểm tra sẽ vào lúc năm giờ ngày thứ sáu và mình muốn tất cả đội sẽ có mặt ở đó, được chứ? Lúc đó mình sẽ xem người mới có thích hợp với chỗ khuyết hay không.
- Được.
Harry đáp. Cô gái mỉm cười với Harry rồi bỏ đi.
Hermione ngồi xuống bên cạnh Ron và kéo một dĩa bánh mì nướng về phía mình, nói một cách lơ đãng:
- Mình quên béng đi là anh Wood đã ra trường. Chắc là chuyện đó khiến đội có khác đi ít nhiều.
Harry ngồi xuống cái băng ghế đối diện:
- Mình chắc vậy. Anh ấy là một Thủ quân giỏi.
Ron nói:
- Biết thế, nhưng có thêm luồng sinh khí mới cho đội thì cũng đâu có tổn hại gì, đúng không?
Một tiếng vút vang lên kèm theo tiếng xao xạc, rồi hàng trăm con cú bay ào vô qua những khung cửa sổ trên cao. Bọn cú đáp xuống khắp Đại Sảnh đường, đem thư từ bưu kiện cho chủ nhân của chúng và làm cho mấy người đang ăn điểm tâm bị tắm bất đắc dĩ dưới những giọt nước bọn cú làm nhễu xuống. Rõ ràng là bên ngoài trời đang mưa to. Chẳng thấy con Hedwig đâu hết, nhưng Harry chẳng lấy làm ngạc nhiên chút nào; người duy nhất thư từ với nó là chú Sirius, và nó không tin chỉ mới chia tay được hăm bốn tiếng mà chú Sirius đã có tin gì mới để viết cho nó. Tuy nhiên Hermione phải nhanh tay dọn ly nước cam của nó qua một bên để có chỗ cho một con cú trại ướt nhẹp ngậm trong mỏ một tờ Nhật Báo Tiên Tri cũng ướt mem.
Khi Hermione đặt một đồng Knut vô cái túi da đeo bên chân con cú và con cú cất canh bay đi thì Harry tức tối:
- Bồ còn đặt mua tờ báo đó làm gì? Mình chẳng hơi đâu… một mớ rác rưởi.
Hermione nói một cách khó hiểu:
- Tốt nhất cũng nên biết kẻ thù đang nói cái gì.
Cô nàng mở tờ báo ra và biến mất đằng sau tờ báo, cho đến khi Ron và Harry ăn xong mới lại hiện ra. Cuộn tờ báo lại và đặt nó xuống bên cạnh dĩa ăn của mình, Hermione nói:
- Không có gì. Không có gì về bồ hay thầy Dumbledore hay cái gì cả.
Giáo sư McGonagall lúc ấy đang đi dọc theo bàn ăn để phát thời khóa biểu. Ron rên rỉ:
- Coi ngày hôm nay nè! Một tiết Lịch sử Pháp thuật, hai tiết Độc dược, một tiết Tiên tri, và hai tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám… thầy Binns, thầy Snape, cô Trelawney, và mụ Umbridge đó… cả thảy trong một ngày! Mình cầu cho anh Fred và George gấp gáp lên chế cho xong cái món Aên vặt Cúp cua…
- Lỗ tai tui có lùng bùng không ta?
Fred vừa đến một lúc với George và chen vô ngồi xuống cái băng ghế, cạnh bên Harry.
- Huynh trưởng Hogwarts nhất định là đâu có muốn cúp cua hả?
Ron dí cái thời khóa biểu của nó sát mũi Fred mà gắt gỏng:
- Coi tụi em học cái gì bữa nay nè. Em chưa từng thấy thứ hai nào tồi tệ như vầy.
Fred liếc qua các cột của thời khoá biểu:
- Quan điểm đúng đắn đó, chú em. Nếu em thích có thể xài một tí kẹo Nuga Sắc-máu-mũi rẻ tiền.
Ron nghi hoặc:
- Tại sao lại rẻ tiền?
George vừa tự lấy cho mình món cá trích hun khói vừa nói:
- Bởi vì em sẽ bị sặc máu cho đến khi em quắt queo cả người lại, tụi anh chưa chế ra được thuốc giải tà.
Ron nhét cai thời khóa biểu vô túi, ủ rũ nói:
- Hay đấy! Nhưng có lẽ em nghĩ em phải vô lớp thôi.
Đôi mắt tròn sáng như hạt huyền hướng lom lom về phía George và Fred, Hermione nói:
- Và nhân nói về món Aên vặt Cúp cua, các anh không được quảng cáo kiếm người thí nghiệm trên bảng thông báo Gryffindor.
George tỏ ra kinh ngạc, hỏi:
- Ai nói?
Hermione đáp:
- Em nói. Và Ron.
Ron hấp tấp đính chánh:
- Chừa mình ra trong vụ này đi.
Hermione trừng mắt nhìn Ron. Fred và George rúc rích cười.
Quết đậm bơ lên miếng bánh xốp, Fred nói:
- Hermione à, chẳng bao lâu em sẽ ca giọng khác cho coi. Các em đang bắt đầu năm thứ năm, chẳng bao lâu nữa đâu các em sẽ xin xỏ món Ăn vặt Cúp cua cho coi.
Hermione hỏi:
- Mà tại sao bắt đầu năm thứ năm lại có nghĩa là em muốn Aên vặt Cúp cua chứ?
George nói:
- Bởi vì năm thứ năm là năm thi bằng Pháp sư Thường đẳng.
- Thì sao?
Fred nói với vẻ mãn nguyện:
- Thì em sẽ phải chuẩn bị thi cử, chứ còn sao nữa? Mấy kỳ thi sẽ khiến các em chúi mũi vô học miệt mài đến tróc da đầu luôn.
George vui vẻ nói thêm:
- Một nửa đám bạn học cùng năm với anh bị suy sụp khi gần tới kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Nào là khóc lóc, nổi cơn tam bành… Patricia Stimpson thì cứ xỉu lên xỉu xuống…
Fred nhớ lại:
- Kenneth Towler thì phát nhọt đinh, em nhớ không?
George nói:
- Đó là tại vì anh bỏ Bột Nhọt trâu vô đồ ngủ của nó.
Fred nhe răng cười khì.
- Ừ há. Anh quên mất tiêu… đôi khi cũng khó nhớ hết mọi thứ, đúng không?
George lại nói:
- Đằng nào đi nữa thì năm thứ năm cũng là một cơn ác mộng, ấy là nếu em bận tâm đến kết quả thi cử. Dù sao thì Fred và anh cũng đã xoay được cách giữ vững tinh thần.
Ron nói:
- Ừ… vậy mỗi anh chắc lấy được ba cái… cái đó kêu là gì? Bắng cấp Pháp sư Thường Đẳng hả?
- Đúng!
Fred nói một cách vô tâm.
- Nhưng mà tụi anh không cảm thấy tương lai mình nằm trong thế giới của thành tích kinh viện.
George hớn hở:
- Tụi này đã nghiêm túc bàn bạc xem liệu tụi này có nên mất công trở lại đây học tiếp năm thứ bảy hay không, khi mà giờ đây tụi này đã có…
Anh chàng ngừng ngang xương khi bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của Harry. Nó biết là George sắp nhắc tới giải thưởng Tam Pháp Thuật mà nó đã tặng cho hai anh em sinh đôi làm vốn liếng. George bèn hấp tấp nói trớ đi:
- … bây giờ tụi này đã có bằng Pháp sư Thường đẳng rồi. Ý anh nói, là tụi này không biết có cần cái bằng K. T. P. T. N. T [ (Nguyên gốc là N. E. W. T, Nastily Exhausting Wizarding Test: Kiểm Tra Pháp Thuật Nhừ Tử) ] không? Nhưng tụi này không cho là má có thể kham nổi chuyện tụi này ra trường sớm, nhất là thêm cái vụ anh Percy trở thành thằng đần vĩ đại nhất thế giới.
Hermione ngờ vực hỏi:
- Nhưng mà các anh kiếm đâu ra vàng để mở tiệm Giỡn? Các anh sẽ phải cần tất cả những nguyên liệu và vật liệu… và một cơ ngơi nữa, em cho là…
Harry tránh nhìn hai anh em sinh đôi. Nó cảm thấy mặt nóng bừng lên. nó cố tình làm rơi cái nĩa rồi giả bộ thụp xuống dưới bàn để kiếm. Nó nghe Fred nói phía trên bàn:
- Hermione ơi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nếu em đừng hỏi gì hết. Tụi mình đi thôi, George, nếu tụi mình đến::146a7:: sớm thì tụi mình có cơ may bán được vài cái Bành Trướng Nhĩ trước khi vô lớp Dược Thảo học.
Harry chui từ dưới gầm bàn lên thì thấy Fred và George đã bước đi, mỗi người cầm một đống bánh mì nướng.
Hermione hết nhìn Harry lại nhìn sang Ron:
- Như vậy nghĩa là sao? “Nếu đừng hỏi gì hết…” phải chăng có nghĩa là hai ảnh đã có được vàng để mở tiệm Giỡn rồi?
Ron nhíu đôi mày lại thành rãnh sâu giữa trán.
- Mấy bồ biết không, mình cũng đang thắc mắc chuyện đó. hai ảnh mua cho mình một bộ áo thụng mới vào mùa hè vừa rồi, mà mình thì không thể hiểu được hai ảnh kiếm đâu ra Galleon…
Harry quyết định là đã tới lúc lái câu chuyện ra khỏi vùng nước nguy hiểm này.
- Mấy bồ có cho là năm nay sẽ là một năm học gay go không? Vì mấy vụ thi cử ấy?
Ron kêu lên:
- Ừ há! Chắc là đúng rồi, chứ còn sao nữa? Bằng cấp Pháp sư Thường đẳng thực sự quan trọng, ảnh hưởng đến chuyện sau này bồ múôn nộp đơn xin công việc gì cũng như mọi thứ khác. Anh Bill cũng nói với mình là tụi mình cũng sẽ được hướng nghiệp, trong năm nay nhưng say này. Để mà mình có thể chọn chuyên ngành K. T. P. T. N. T mà mình muốn theo đuổi vào năm tới.
Một lát sau đó tụi nó rời Đại Sảnh đường đi về phía phòng học Lịch sử Pháp thuật. Harry hỏi hai người bạn:
- Mấy bố có biết mấy bồ muốn làm gì sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts không?
Ron chậm rãi nói:
- Không thực sự… Ngoại trừ… ừ…
Trông nó có vẻ hơi ngượng ngùng. Harry giục:
- Sao?
Ron nói như thể ứng khẩu nói đại:
- Chà, làm Dũng sĩ diệt Hắc ám cũng oai lắm chớ.
Harry nồng nhiệt tán thành:
- Đúng vậy.
Ron nói:
- Nhưng mà họ là dân quí tộc, mình phải thiệt là giỏi mới hòng. Còn bồ thì sao Hermione?
Hermione nói:
- Mình không biết. Mình nghĩ mình thiệt tình muốn làm một điều gì đó cho bõ công học tập.
Harry nói:
- Làm Dũng sĩ diệt Hắc ám cũng bõ công vậy!
Hermione nói một cách ưu tư:
- Ừ, nhưng đó đâu phải là việc duy nhất đáng làm. Ý mình nói là nếu mình có thể phát triển Hội đấu tranh cho Quyền lợi Gia tinh…
Harry và Ron cẩn thận tránh đưa mắt nhìn nhau,
Môn Lịch sử Pháp thuật theo ý kiến chung là môn học chán nhất trong mớ di sản của loài Pháp sư phù thủy. Giáo sư Binns, ông thầy giáo ma, có một giọng khò khè đều đều hầu như bảo đảm gây ra được cơn mơ màng mười phút, còn nếu thời tiết ấm áp thì chỉ năm phút thôi. Thầy không bao giờ thay đổi hình thức của bài học, chỉ thuyết giảng triền miên bất tận trong khi lũ học trò cặm cụi ghi chép, hay đúng hơn, chằm chằm ngó vô thinh không mơ màng ngái ngủ. Harry và Ron cho tới nay ì ạch qua được mấy kỳ thi môn này chẳng qua là nhờ cóp-pi tập của Hermione trước khi đi thi. Chỉ một mình Hermione là có vẻ như có khả năng kháng cự lại sức gây mê của giọng nói giáo sư Binns.
Bữa nay nó phải chịu đựng một giờ rưỡi bị ru trong giọng đều đều về chủ đề chiến tranh bọn khổng lồ. Trong vòng mười phút đầu Harry nghe vừa đủ để nhận thức lờ mờ là môn học này mà vô tay thầy khác giảng dạy may ra có thể hấp dẫn ở mức trung bình, nhưng rồi bộ não của nó mức trung bình, nhưng rồi bộ não của nó bắt đầu rỗng dần, và nó tiêu một giờ hai mươi phút còn lại chơi đánh ca rô với Ron trên một góc của miếng giấy da, trong khi Hermione liếc nhìn tụi nó khó chịu.
Khi tụi nó ra khỏi phòng để nghỉ giải lao (giáo sư Binns lướt xuyên qua tấm bảng đen), Hermione lạnh lùng hỏi:
- Nếu năm nay mình không cho mấy bồ mượn tập chép nữa, thì sẽ ra sao?
Ron nói:
- Thì tụi này sẽ thi rớt Pháp sư Thường đẳng. Nếu bồ muốn lương tâm cắn rứt về chuyện đó thì Hermione à…
Hermione nạt ngang:
- Cho đáng đời bồ. Bồ thậm chí không thèm cố gắng nghe thầy giảng nữa là!
Ron nói:
- Tụi này có cố gắng chứ. Tụi này chỉ không có được bộ não của bồ, hay trí nhớ, hay sự tập trung của bồ – chẳng qua bồ thông mình hơn tụi này – kể ra cũng tốt nếu nhét được vô chứ bộ.
- Ôi thôi, đừng nói chuyện nhảm nhí.
Hermione có vẻ hơi dịu lại khi cô nàng dẫn đường đi ra sân trường ẩm ướt.
Trời đang mưa phùn và sa mù rất đẹp, cho nên hình ảnh những người đứng chúm chụm nhau quanh rìa sân trông nhòa nhạt lơ mơ. Harry, Ron và Hermione chọn một góc khuất dưới một hàng hiên nước chảy ròng ròng, lật cổ áo thụng của tụi nó lên để chống lại cái rét mướt của không khí tháng chín và nói với nhau chuyện thầy Snape sẽ có thể làm gì để hành tụi nó trong bữa học đầu tiên của năm học mới. Tụi nó đang tiến gần tới chỗ nhất trí là rất có thể thầy sẽ cho làm cái gì đó cực kỳ khó, chỉ nhằm bắt giò và lôi tụi nó ra khỏi kỳ nghỉ hai tháng, thì lúc đó một người đi vòng qua góc sân hướng về ba đứa.
- Chào Harry!
Đó là Cho Chang, hơn nữa, lần này cô bé lại đi có một mình. Đây là chuyện bất thường nhất: Cho hầu như luôn luôn bị một đám con gái líu tíu vây quanh; Harry còn nhớ nỗi đau khổ đã một phen cố gắng gặp cô nàng một mình để mời nàng tham dự Vũ hội Giáng sinh.
- Chào.
Harry nói, cảm thấy mặt mình nóng lên. Nó tự nhủ, ít nhất thì lần này mình không bị ngập trong nhựa thúi. Dường như Cho cũng đang có cùng mạch suy nghĩ như vậy.
- Vậy là bạn gỡ được cái chất đó ra rồi hả?
- Ừ.
Harry nói, cố gắng nhe răng cười như thể ký ức về cuộc gặp gỡ vừa rồi của hai người buồn cười lắm, chứ không đến nỗi xấu hổ ê mặt.
- Vậy… ơ… bạn có… nghỉ hè vui không?
Ngay khi vừa mới nó ra câu này Harry hối tiếc ngay mình đã lỡ miệng. Cedric trước đây là bạn trai của Cho và ký ức về cái chết của anh ta ắt hẳn là đã ảnh hưởng đến kỳ hè của Cho một cách tồi tệ như đã ảnh hưởng đến kỳ nghỉ hè của Harry vậy. Có cái gì đó dường như căng ra trên gương mặt Cho, nhưng cô bé vẫn nói:
- Ôi, cũng tạm… bạn biết…
Thình lình Ron chỉ vô ngực áo chùng của Cho, nơi có cài một huy hiệu màu xanh da trời được trang trí với hai chữ T bằng vàng, hỏi gặng:
- Có phải huy hiệu đội Tornados đó không? Bạn ủng hộ đội đó à?
Cho nói:
- Vâng, tôi ủng hộ.
- Bạn ủng hộ từ hồi nào đến giờ hay chỉ mới ủng hộ họ từ khi họ thắng giải liên đoàn?
Ron hỏi bằng một cái giọng mà Harry cho là giọng cáo buộc không cần thiết.
Cho vẫn điềm tĩnh đáp:
- Tôi ủng hộ họ từ hồi tôi sáu tuổi. Aø thôi… hẹn gặp lại, Harry nhé.
Cô bé bước đi. Hermione chờ cho đến khi Cho đi qua một nửa sân trường rồi mới quay lại tấn công Ron.
- Sao mà bồ thiếu ý tứ vậy hả?
- Cái gì? Mình chỉ hỏi nó là…
- Chẳng lẽ bồ không thấy là bạn ấy muốn nói chuyện với Harry một mình thôi sao?
- Vậy sao? Thì ra bạn ấy cứ nói, mình đâu về đội Quidditch chớ?
- Kiếm chuyện? Mình đâu có kiếm chuyện với bạn ấy, mình chỉ…
- Ai bận tâm bạn ấy có ủng hộ đội Tornados hay không?
- Ôi, thôi đi, một nửa số người bồ thấy đeo huy hiệu chỉ mới mua nó từ mùa thi đấu vừa rồi…
- Thì đã làm sao?
- Có nghĩa là họ không phải là “dân ái mộ” thực sự, họ chỉ ăn theo mà thôi…
- Chuông reo kìa!
Harry uể oải nói, bởi vì Ron và Hermione cãi nhau to tiếng quá nên không nghe tiếng chuông reo. Hai đứa vẫn không ngừng cãi nhau trên suốt quãng đường xuống tới lớp học dưới hầm của thầy Snape, nhờ vậy Harry có cả khối thì giờ để ngẫm nghĩ ra là nó sẽ may mắn biết chừng nào nếu cạnh tranh được với Ron và Neville để có hai phút chuyện trò cho ra hồn với Cho, mà sau này nhớ lại nó không đến nỗi phải bỏ xứ mà đi.
Khi tụi nó nhập vô đám học trò đứng xếp hàng bên ngoài cửa lớp học thầy Snape, Harry nghĩ, vậy mà Cho đã tự đến và bắt chuyện với nó, chẳng phải sao? Cho đã từng là bồ của Credic; cô ấy có thể dễ dàng căm ghét Harry vì đã sống sót khi ra khỏi mê cung cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật trong khi Credic thì chết, vậy mà cô ấy vẫn nói chuyện với nó một cách hết sức thân tình, chứ không thể như cô ấy cho là nó điên khùng hay nói láo, hay bằng cách khủng khiếp nào đó phải chịu trách nhiệm về cái chết của Credic… Ừ, cô ấy rõ ràng là đã tự ý đến và trò chuyện với Harry, và đó là lần thức hai trong vòng hai ngày… Nghĩ đến đây, tinh thần Harry phấn chấn hẳn lên. Thậm chí cái âm thanh đáng ngại của cánh cửa hầm thầy Snape kọt kẹt mở ra cũng không đâm thủng được cái bong bóng căng đầy hy vọng dường như đang phồng lên trong lồng ngực nó. Nó nối đuôi Ron và Hermione đi vào lớp học và theo hai đứa đến cái bàn quen thuộc của tụi nó ở cuối lớp, rồi nó ngồi xuống giữa Ron và Hermione, phớt lờ đi tiếng lục đục ngọ nguậy cáu kỉnh quạu quọ phát ra từ cả hai đứa kia.
Thầy Snape đóng cánh cửa sau lưng, lạnh lùng nói:
- Oån định.
Thực ra thì đâu cần kêu gọi trật tự; ngay khi bọn học trò nghe tiếng cánh cửa đóng lại, thì tất cả đã nín khe và không còn ai nhúc nhích cục cữa nữa.
Bước nhanh tới cái bàn của mình và đưa mắt nhìn chằm chằm khắp cả lớp, thầy Snape nói:
- Trước khi bắt đầu bài học hôm nay, ta nghĩ là cần thiết phải nhắc nhở các trò rằng tháng sáu tới các trò sẽ tham dự một kỳ thi quan trọng, qua đó các trò sẽ chứng tỏ các trò học được bao nhiêu về pha chế và sử dụng Độc dược Pháp thuật. Tuy nhiên trong một số trong lớp này chắc chắn là đồ thoái hóa, ta mong các trò moi được lời phê “có thể chấp nhận” trong bằng cấp Pháp sư Thường đẳng của mình…, nếu không thì liệu mà chịu đựng… nỗi bực mình của ta.
Cái nhìn chòng chọc của thầy lúc này đang nấn ná ở chỗ Neville, cậu chàng đang mắc nghẹn. Thầy Snape tiếp tục:
- Dĩ nhiên sau năm học này, nhiều người trong số các trò sẽ thôi học với ta. Ta chỉ nhận những học sinh giỏi nhất vào các lớp Độc dược K. T. P. T. N. T của ta, có nghĩa là một số trong chúng ta chắc chắn sẽ nói lời vĩnh biệt.
Đôi mắt thầy dừng lại ở Harry và môi thầy cong lên. Harry trừng mắt nhìn lại, cảm thấy một niềm vui ác liệt khi nghĩ là mình sẽ có thể khỏi bị học môn::147ơ80:: c dược sau năm thứ năm.
Thầy Snape nói nhẹ nhàng:
- Nhưng chúng ta vẫn còn phải đi lại với nhau một năm nữa trước khi có được niềm vui chia tay. Cho nên dù các trò có ý định theo đuổi K. T. P. T. N. T hay không, ta khuyên các trò nên tập trung nỗ lực vào việc đạt lấy thứ hạng cao mà ta kỳ vọng ở các học sinh Thường đẳng Pháp sư của ta. Hôm nay chúng ta sẽ pha chế một độc dược thường dùng được ra đề trong kỳ thì Pháp sư Thường đẳng: liều thuốc Hòa Bình, một dược phẩm làm dịu nỗi lo âu và làm nguôi cơn kích động. Hãy cẩn thận: nếu các trò quá mạnh tay với các nguyên liệu thì các trò sẽ đưa người uống vào một giấc ngủ sâu và đôi khi không thể cứu vãn được. Cho nên các trò cần phải để tâm chú ý cẩn thận đến công việc mình đang làm.
Bên trái harry, Hermione ngồi thẳng lưng hơn nữa, vẻ mặt cô nàng tỏ ra chăm chú hết sức nói. Thầy Snape gõ cây đũa phép:
- Nguyên liệu và phương pháp trên bảng đen – (Chúng xuất hiện trên bảng) – Các trò sẽ tìm thấy mọi thứ mà các trò cần – thầy gõ nhẹ cây đũa phép một cái nữa – trong ngăn tủ dự trữ – (cánh cửa của các ngăn tủ du nói tới mở bung ra) – Các trò có một giờ rưỡi… Bắt đầu!
Đúng như Harry, Ron và Hermione tiên đoán, thầy Snape chưa từng ra cho chúng một bài tập bào chế độc dược nào khó khăn tỉ mỉ hơn cái món này. Các nguyên liệu phải được cho vô vạc theo đúng chính xác thứ tự và số lượng, hợp chất phải được khuấy đúng chính xác số lần quy định, trước tiên là theo chiều kim đồng hồ, kế đến là ngược chiều kim đồng hồ; nhiệt độ của ngọn lửa giữ cho hợp chất ở trong quá trình sôi phải được hạ thấp xuống một cách chính xác cho đúng mức trong một số quy định trước khi nguyên liệu cuối cùng được thêm vào. Còn khoảng chừng mười phút nữa hết giờ thì thầy Snape lên tiếng:
- Tới lúc này một làn khí bạc mong manh sẽ bốc lên từ món thuốc của các trò.
Harry đang toát mồ hôi đầm đìa, đưa mắt nhìn quanh căn hầm một cách tuyệt vọng. Cái vạc của nó đang bốc lên ngùn ngụt hàng cuộn hơi nước xám sậm. Chảo của Ron thì đang luống cuống cời lên ngọn lửa dưới vạc của nó bằng đầu cây đũa phép bởi vì lửa đã tắt ngấm. Tuy nhiên trên bề mặt của món thuốc Hermione bào chế là một lớp sương mù lung linh của làm khí bạc, và khi thầy Snape đi ngang qua, thầy nhìn xuống món thuốc của Hermione qua cái mũi khoằm của thầy mà không nhận xét gì hết, có nghĩa là không có gì để chê bai được hết. Nhưng khi ngừng ở bên cái vạc của Harry, thầy Snape nhìn xuống Harry với một nụ cười nhếch mép khủng khiếp trên mặt.
- Potter, cái này có thể coi là cái gì hả?
Đám Slytherin ở phía trước lớp cùng ngước nhìn lên háo hức; tụi nó khoái nghe thầy Snape mắng nhiếc Harry lắm lắm.
Harry đáp một cách căng thẳng:
- Thưa thầy, Liều thuốc Hòa bình.
Thầy Snape nhỏ nhẹ:
- Hãy nói cho ta biết, Potter, trò có biết đọc không?
Draco Malfoy phá ra cười. Harry ghì chặt mấy ngón tay quanh cây đũa phép.
- Thưa thầy, em biết.
- Vậy đọc lên dòng thứ ba của lời hướng dẫn dùm ta, Potter.
Harry liếc lên tấm bảng đen; không dễ gì mà nhận ra được lời hướng dẫn xuyên qua lớp sương mù các làn hơi nước đủ màu lúc này đang tỏa mờ mịt căn hầm.
- Thêm nguyệt thạch nghiền, khuấy ba lần ngược chiều kim đồng hồ, để cho sôi liu riu trong bảy phút, rồi thêm vào hai giọt si-rô cây lê lư.
Trái tim Harry rớt bịch xuống. Nó đã không cho thêm si rô cây lê lư vô, mà nhảy thẳng qua dòng thứ tư của bản hướng dẫn sau khi để cho món thuốc của nó sôi bảy phút.
- Trò có làm hết mọi thao tác của dòng thứ ba không, Potter?
Harry đáp rất khẽ:
- Thưa thầy, không.
- Ta nghe chưa rõ.
Harry nói to hơn:
- Thưa thầy, không. Con quên mất si rô cây lê lư…
- Ta biết trò quên, Potter à, có nghĩa là cái mớ hổ lốn hoàn toàn vô giá trị. Biến.
Khối lượng món thuốc của Harry biến mất ngay; nó đứng chơ vơ một cách đần độn bên cái vạc trống trơn. Thầy Snape nói:
- Những ai trong số các trò có chịu khó đọc lời hướng dẫn hãy đổ đầy một hũ thuốc mẫu mà các trò pha chế được, ghi rõ ràng tên họ của mình, rồi đem lên bàn của ta để kiểm nghiệm. Bài tập về nhà: Mười hai inches [ (khoảng 30 cm) ] giấy da về thuộc tính của nguyệt thạch và ứng dụng của nó trong pha chế dược phẩm, nộp vào ngày thứ năm.
Trong khi mọi người chung quanh Harry đổ dược phẩm vô hũ, nó dọn dẹp đồ dùng, uất ức cành hông. Món thuốc của nó nó cũng đâu có tệ gì hơn thuốc của Ron hay của Neville: cái món thuốc của Ron lúc này đang bốc lên mùi tanh của trứng thúi; còn thuốc của Neville thì đạt được độ bền chắc của xi măng mới trộn đến nỗi Neville bây giờ phải đục nó ra khỏi cái vạc. Vậy mà chỉ có nó, Harry, bị lãnh trứng ngỗng cho bài tập hôm nay. Nó tọng cây đũa phép trở vô cặp và ngồi phịch xuống chỗ ngồi, nhìn mọi người lũ lượt đi lên bàn thầy Snape với cái hũ đầy thuốc đóng nút kỹ. Cuối cùng khi chuông reo, Harry là người đầu tiên bỏ ra khỏi căn hầm và khi Ron và Hermione kịp nhập bọn với nó trong Đại sảnh đường thì nó đã bắt đầu ăn bữa trưa của nó rồi.
Trần Đại sảnh đường đã đổi sang màu xám còn u ám hơn cả buổi sáng. Mưa quật xối xả vào mấy khung cửa sổ cao ngất.
Hermione ngồi xuống bên cạnh Harry, tự lấy cho mình món thịt băm hầm với khoai tây, nói giọng an ủi:
- Như vậy thiệt là bất công. Món thuốc của bồ đâu đến nỗi tệ như món thuốc của Goyle, khi thằng ấy chế thuốc vô hũ thì toàn bộ món thuốc văng tung tóe làm cái áo chùng của nó bốc cháy.
Harry nhìn trừng trừng cái dĩa của nó, nói:
- Ừ… Mà có bao giờ thầy Snape công bằng với mình đâu?
Cả hai đứa kia đều không trả lời nó. Cả ba đứa tụi nó đều biết là mối thâm thù giữa thầy Snape và Harry đã bắt đầu vô điều kiện từ cái phút mà Harry đặt chân vô trường Hogwarts.
Hermione nói bằng một giọng nản lòng:
- Mình đã tưởng là năm nay có lẽ thầy sẽ khá hơn một tí. Mình muốn nói là… mấy bồ biết…
Hermione cẩn thận nhìn quanh; có khoảng nửa tá ghế trống ở mỗi bên của tụi nó và không có ai lảng vảng gần bàn ăn. Hermione nói tiếp:
- Bây giờ thầy đã ở trong Hội kín và mọi thứ…
Ron nói giọng triết lý:
- Nấm độc không thay đổi đốm. Dù sao đi nữa, mình vẫn luôn luôn nghĩ là thầy Dumbledore hơi gàn trong chuyện tin tưởng thầy Snape, đâu có bằng chứng gì cho thấy lão đã thực sự thôi làm việc cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Hermione ngắt lời Ron:
- Mình nghĩ là thầy Dumbledore có lẽ có rất nhiều bằng chứng, cho dù thầy không cho bồ biết, Ron à.
Ron há miệng toan nói cãi lại thì Harry nặng nhọc lên tiếng:
- Thôi, hai người im đi.
Cả Ron và Hermione đều lặng người, tỏ vẻ tức giận và bị xúc phạm. Harry nói:
- Hia người có thể để sóng yên gió lặng một chút không? Hai người cứ hục hặc vời nhau hoài, khiên tôi muốn điên luôn.
Rồi bỏ mứa món thịt bằm hầm khoai tây, nó lẳng cái cặp qua vai mà đi, bỏ mặc hai đứa kia ngồi lặng tại chỗ.
Nó bước hai bậc một lên cái cầu thang cẩm thạch, ngang qua nhiều đứa học trò đang hối hả đi ăn trưa. Cơn giận vừa bùng lên quá bất ngờ vẫn còn bừng bừng trong lòng nó, và hình ảnh gương mặt sửng sốt của Ron và Hermione khiến cho nó có một cảm giác hài lòng sâu sắc. Nó nghĩ “đáng đời tụi nó. Tại sao tụi nó không để cho sóng yên gió lặng chứ? Lúc nào cũng cãi vã nhau toàn chuyện vặt vãnh nhiêu đó đủ khiến cho bất cứ ai cũng phải phát khùng”.
Nó đi ngang qua bức tranh khổng lồ của Ngài Hiệp sĩ Cadogan ở đầu cầu thang; Ngài Cadogan đã rút gươm ra và khua loạn xạ về phía Harry, mà nó chẳng ngó ngàng gì tới ông ta. Bằng một giọng bị nghẹt trong tấm che mặt của bộ áo giáp, Ngài Hiệp sĩ Cadogan gào lên:
- Đến đây, đồ đê tiện, đứng thẳng lên và chiến đấu!
Nhưng Harry chỉ dửng dưng bước tới, và khi Ngài Cadoran ráng đuổi theo nó bằng cách chạy qua bức tranh kế bên, thì ngài bị cư dân ở đó, một con chó lai sói có vẻ giận dữ, khăng khăng cự tuyệt.
Harry dành thời gian còn lại của giờ ăn trưa ngồi một mình bên dưới cái cửa sập trên đỉnh của ngọn Tháp Bắc, do đó mà nó là người đầu tiên trèo lên cái thang bạc dẫn tới phòng học của giáo sư Sibyll Trelawney khi chuông reo.
Môn Tiên tri là môn học Harry ghét nhất, sau môn Độc dược, chủ yếu là tại vì thói quen của cô Trelawney cứ mỗi vài ba bài học lại tiên đoán cái chết yểu của nó. Là một người đàn bà gầy gò quấn kỹ càng trong những tấm khăn choàng và lóng la lóng lánh những chuỗi hạt, cô Trelawney luôn gợi cho Harry nhớ đến tloại côn trùng nào đó, với đôi mắt kiếng khuếch đại làm đôi mắt cô hết sức bự. Khi Harry bước vào, cô Trelawney đang bận đặt mấy cuốn sách đóng bằng da xộc xệch lên từng cái bàn nhỏ chênh vênh bày bừa bãi trong phòng, nhưng ánh sáng tỏa ra từ mấy bóng đèn trùm khăn và ngọn lửa cháy yếu ớt và bốc mùi bệnh hoạn quá mù mờ đến nỗi cô có vẻ không để ý đến nó khi nó ngồi xuống một cái ghế trong bóng tối. Năm phút sau những học sinh khác đến đủ. Ron hiện ra từ cánh cửa sập, cẩn thận nhìn quanh, tìm thấy Harry và đi thẳng, hoặc đúng ra là đi con đường ít lòng vòng nhất qua những bàn ghế và gối nệm nhồi quá căng để tới chỗ nó. Ron ngồi xuống bên cạnh Harry, nói:
- Hermione và mình hết cãi nhau rồi.
Harry làu bàu:
- Tốt.
Ron nói:
- Nhưng Hermione nói bạn ấy nghĩ là nếu bồ thôi trút cơn nóng giận của bồ vô tụi này thì hay hơn.
- Mình đâu có…
Ron nói át lời Harry:
- Mình chỉ nhắn lời lại thôi. Nhưng mình nghĩ là bạn ấy nói đúng. Tụi này đâu có trách nhiệm trong cách Seamus và thầy Snape đối xử với bồ.
- Mình không hề nói là…
- Chào các em.
Giáo sư Trelawney cất lên giọng nói mơ màng mập mờ quen thuộc của cô, và Harry ngừng nói, cảm thấy vừa bực mình lại vừa xấu hổ với chính mình một lần nữa.
- Chào mừng các em trở lại với lớp học Tiên tri. Dĩ nhiên lâu nay cô vẫn theo dõi vận mệnh các em trong suốt kỳ nghỉ hè một cách cẩn thận, và cô vui mừng thấy là tất cả các em đều trở về trường Hogwarts an toàn – bởi vì, dĩ nhiên, cô biết là các em sẽ trở về an toàn. Các em sẽ tìm thấy trên bàn trước mặt mình quyển sách Giải Sấm Mộng của Ignigo Imago. Diễn giải những giấc mộng là cách thức tiên đoán tương lai quan trọng nhất và là một môn học rất có thể được kiểm tra trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng của các em. Dĩ nhiên là không phải tôi cho chuyện đậu hay rớt kỳ thi không quan trọng mấy khi nói đến nghệ thuật tiên tri thiêng liêng. Nếu các em có Nội nhãn, thì bằng và thứ hạng không đáng kể lắm. Tuy nhiên, thầy hiệu trưởng muốn các em làm bài thi cho nên…
Giọng nói của cô Trelawney kéo dài ngân nga một cách ý nhị, khiến cho cả lũ học trò tin rằng giáo sư Trelawney đặt môn học của cô lên trên những chuyện tầm thường vụn vặt như chuyện thi cử.
- Mời các em mở sách đến phần giới thiệu và đọc những gì Imago phải nói về vấn đề giải mộng. Sau đó các em chia thành từng đôi. Dùng quyển Giải Sấm Mộng mà giải cho nhau giấc mộng mới đây nhất của nhau. Làm ngay.
Cái hay duy nhất đáng nói về lớp học này nó chỉ kéo dài một tiết mà thôi. Khi mà tất cả đọc xong phần giới thiệu của cuốn sách thì tụi nó chỉ còn chừng mười phút để giải mộng. Bên cạnh bàn của Ron và Harry, Dean đã kết đôi với Neville, anh chàng này ngay lập tức lao vào công việc giải thích vòng vo lê thê một cơn ác mộng liên quan đến một cây kéo khổng lồ mang cái nón đẹp nhất của bà nội nó. Harry và Ron thì chỉ nhìn nhau rầu rĩ. Ron nói:
- Mình chẳng bao giờ nhớ những giấc mơ của mình. Bồ nói giấc mơ của bồ đi.
Harry sốt ruột nói:
- Bồ phải nhớ ra một giấc mơ nào đó.
Nó sẽ không chia sẻ giấc mơ của nó với ai hết. Nó biết quá rõ là cơn ác mộng thường xuyên của nó về cái nghĩa địa mang ý nghĩa gì, nó không cần Ron hay giáo sư Trelawney hay quyển Giải Sấm Mộng ngu ngốc nói cho nó biết…
Ron đành nhăn mặt lại trong một nỗ lực cố nhớ lại:
- Ừ, hôm kia minh nằm mơ thấy mình chơi Quidditch. Bồ cho là điều đó có ý nghĩa gì?
Harry lật lật quyển Giải Sấm Mộng không có chút hứng thú nào hết.
- Có lẽ bồ sắp bị cây thục quỳ khổng lồ ăn mất, hay đại khái như vậy.
Tra cứu những mẫu chiêm bao trong cuốn Giải Sấm Mộng là một công việc hết sức chán phèo. Harry lại càng không phấn khởi khi giáo sư Trelawney giao cho tụi nó công việc ghi nhật ký chiêm bao trong một tháng coi như bài tập làm ở nhà. Khi chuông reo, nó và Ron dẫn đầu lớp leo xuống cái thang dây, Ron làu bàu lớn tiếng.
- Bồ có nhận ra tụi mình đã có bao nhiêu bài tập về nhà chưa? Thầy Binns giao một bài luận dài một bộ rưỡi [ (khoảng 45 cm) ] về chiến tranh bọn khổng lồ, thầy Snape đòi một bộ [ (khoảng 30 cm) ] về sử dụng nguyệt thạch, và bây giờ tụi mình có thêm một tháng nhật ký chiêm bao của cô Trelawney! Anh Fred và anh George chẳng sai chút nào năm thi Thường đẳng Pháp sư, đúng không? Mụ Umbridge tốt hơn là đừng giao cho tụi mình thêm…
Khi tụi nó bước vào lớp học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tụi nó thấy giáo sư Umbridge đã an tọa ở bàn giáo sư rồi. Bà mặc một cái áo len hồng phủ lông tơ của đêm trước và một cái nơ nhung đen cài trên đỉnh đầu. Một lần nữa Harry lại được gợi nhớ hết sức kinh động đến hình ảnh của một con ruồi bự chảng đang ngu xuẩn đậu trên mõm của một con cóc còn bự tổ chảng hơn nữa.
Lớp học khá im lìm khi tụi nó bước vô phòng, bởi vì giáo sư Umbridge vẫn còn là một ẩn số chưa được biết và cũng chưa ai biết bà có thể là người tôn trọng kỷ luật khắt khe đến cỡ nào.
Cuối cùng, khi cả lớp đã ngồi xuống, bà lên tiếng:
- Tốt, chào các em.
Vài đứa lầm bầm đáp lại:
- Chào cô.
Giáo sư Umbridge nói:
- Này này, như thế không ra thể thống gì cả, phải không nào? Tôi yêu cầu các em hãy vui lòng đáp là “Chúng em xin chào giáo sư Umbridge”. Xin vui lòng làm lại một lần nữa: Chào các em.
Cả lớp ngân nga trầm bổng:
- Chúng em xin chào giáo sư Umbridge!
Giáo sư Umbridge ngọt ngào nói:
- Bây giờ thì tốt rồi đấy. Lễ phép đâu có khó khăn, phải không nào? xin vui lòng cất đũa phép và lấy viết ra.
Nhiều đứa nhìn nhau rầu rĩ; cái mệnh lệnh “cất đũa phép” chưa bao giờ mở đầu một buổi học mà tụi nó thấy thú vị. Harry nhét cây đũa phép trở vô trong cặp và rút cây viết lông ngỗng, bình mực, và giấy da ra. Giáo sư Umbridge mở túi xách tay của bà, rút cây đũa phép ra, cây này đặc biệt ngắn ngủn, và gõ mạnh nó lên tấm bảng đen. chữ hiện ra trên bảng ngay tức thì.
Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
Trở về nguyên tắc căn bản
Quay mặt về phía lớp học với hai bàn tay siết chặt trước ngực, giáo sư Umbridge tuyên bố:
- Bây giờ chú ý này, việc giảng dạy bộ môn này cho các em lâu nay đã bị gián đoạn và dở dang, phải không nào? Việc thay đổi giáo sư thường xuyên, nhiều người dường như lại không dạy theo bất cứ một chương trình nào được Bộ Pháp Thuật chấp nhận, khiến cho các em nhận lãnh cái hậu quả không may mắn là tụt hậu quá xa trình độ mà chúng ta trông mong ở các em vào năm thi Pháp sư Thường đẳng. Tuy nhiên các em sẽ vui mừng mà biết là những vấn đề này giờ đây đang được chấn chỉnh. Niên học này chúng ta sẽ theo một khóa pháp thuật phòng thủ được Bộ Pháp Thuật công nhận, tập trung vào lý thuyết, và được kết cấu cẩn thận.
Bà lại gõ nhanh lên bảng đen một lần nữa. Thông điệp đầu tiên biến mất và được thay thế bằng:
Mục đích khóa học:
1. Thấu hiểu những nguyên lý căn bản pháp thuật phòng thủ.
2. Học nhận biết những tình huống theo đó pháp thuật phòng thủ có thể được sử dụng hợp pháp.
3. Đưa việc sử dụng phù thủy phòng thủ vào một bối cảnh ứng dụng thực tiễn.
Trong hai phút, lớp học vang lên tiếng viết lông ngỗng sột soạt trên giấy da. Khi mọi người đã chép xong ba dòng mục đích khóa học của giáo sư Umbridge, bà nói:
- Tất cả các em đã có quyển Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ của Wilbert Slinkhard chưa?
Khắp lớp học vang lên tiếng rì rầm uể oải xác nhận có sách.
Giáo sư Umbridge nói:
- Tôi nghĩ là chúng ta nên thử làm lại. khi nào tôi đặt ra câu hỏi, tôi muốn các em trả lời “Thưa giáo sư, có ạ” hoặc là “Thưa giáo sư, không ạ”. Thế, tất cả các em đã có quyển Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ của Wilbert Slinkhard chưa?
Tiếng ngân nga vang khắp cả lớp:
- Thưa giáo sư, có ạ.
Giáo sư Umbridge nói:
- Tốt lắm. Tôi muốn các em hãy mở sách ra trang năm và đọc chương một, “Căn bản cho Người Bắt đầu”. Không cần phải bàn tán gì cả.
Giáo sư Umbridge rời tấm bảng đen và tự an vị trên một cái ghế đằng sau bàn giáo sư, quan sát cặn kẽ tất cả lũ học trò bằng đôi mắt cóc mòng mọng. Harry mở đến trang năm của quyển sách Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ và bắt đầu đọc.
Chương sách chán phèo một cách vô vọng, tệ lậu gần bằng như phải nghe giáo sư Binns giảng bài. Harry cảm thấy nó bị vuột mất dần khả năng tập trung; và chẳng mấy chốc nó cứ đọc một dòng sáu lần mà không nuốt trôi được quá vài ba chữ đầu tiên. Nhiều phút im lặng trôi qua. bên cạnh Harry, Ron lơ đãng xoay qua xoay lại cây viết lông ngỗng giữa mấy ngón tay của nó, mắt đăm đăm nhìn mỗi một điểm nào đó trên trang giấy. Harry nhìn qua bên phải và bị một trận ngạc nhiên lay nó ra khỏi cơn lờ đờ chán ngán. Hermione thậm chí không thèm mở sách Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ ra. Cô nàng chằm chằm ngó giáo sư Umbridge với cánh tay giơ cao trong không trung.
Harry không thể nhớ nổi Hermione có bao giờ xao nhãng đọc sách khi được chỉ bảo không, hay đúng ra là kháng cự lại niềm thích thú mở ra bất kỳ quyển sách nào đặt trước mũi cô nàng không. Harry nhìn Hermione thắc mắc, nhưng cô nàng chỉ nhẹ lắc đầu để ngụ ý là cô nàng chưa sẵn sàng trả lời các câu hỏi đâu, và cô nàng tiếp tục chăm chú nhìn giáo sư Umbridge, bà ta vẫn một mực khăng khăng ngó đi chỗ khác.
Tuy nhiên, sau nhiều phút nữa trôi qua, Harry không phải là người duy nhất ngó Hermione. Cái chương sách mà lũ học trò bị bắt đọc ấy chán ngắt đến nỗi càng lúc càng có nhiều người thà ngó Hermione câm lặng nỗ lực chụp cho được ánh mắt của giáo sư Umbridge hơn là vật lộn với “Căn bản cho Người Bắt đầu”.
Khi đã có khoảng chừng một nửa lớp chăm chú ngó Hermione thay vì nhìn vô sách, thì giáo sư Umbridge dường như quyết định là bà không thể phớt lờ tình thế hơn được nữa.
Bà hỏi Hermione, như thể bà chỉ mới chú ý tới cô học trò.
- Em muốn hỏi gì về chương Một hả em yêu quí?
Hermione nói:
- Thưa cô, em không hỏi về chương Một.
Giáo sư Umbridge nhe hàm răng nhỏ tí và nhọn hoắt ra.
- À, hiện giờ chúng ta đang đọc chương Một. Nếu em có những thắc mắc khác thì chúng ta có thể giải quyết vào cuối giờ học.
Hermione nói:
- Thưa cô, em có một thắc mắc về mục đích khóa học.
Giáo sư Umbridge nhướn mày lên:
- Và em tên là…
Hermione đáp:
- Hermione Granger.
Giáo sư Umbridge cất giọng ngọt ngào kiên quyết:
- Vâng, cô Granger à, tôi nghĩ là nếu cô đọc hết một cách cẩn thận thì sẽ thấy mục đích khóa học hoàn toàn rõ ràng.
Hermione đáp thẳng thừng:
- Dạ, em chưa được đọc. Chẳng có gì được viết trên đó về việc sử dụng bùa chú phòng vệ cả.
Lớp học lặng trang một lát, và trong khoảnh khắc im lặng đó, nhiều học sinh trong lớp quay đầu cau mày nheo mắt nhìn lên ba mục đích khóa học được ghi trên bảng.
Giáo sư Umbridge bật cười và lặp lại:
- Sử dụng bùa chú phòng vệ à? chà, cô Granger à, tôi không thể tưởng tượng nổi lại có bất kỳ tình huống nào xảy ra trong lớp học của tôi đòi hỏi cô phải sử dụng tới bùa chú phòng vệ cả. Chắc chắn là cô cũng đâu có mong muốn mình bị tấn công trong lớp học, đúng không nào?
Ron bật nói lớn:
- Vậy chúng em không được phép dùng pháp thuật sao?
- Học sinh muốn phát biểu trong lớp của tôi phải giơ tay xin phép, nào thưa ông…
- Weasley.
Ron đáp và chọc ngón tay nó lên trời.
Giáo sư Umbridge, với nụ cười nhếch mép khiến cái mồm rộng của bà rộng hơn nữa, quay lưng về phía Ron. Harry và Hermione cũng lập tức giơ cao tay lên. đôi mắt mòng mọng của giáo sư Umbridge chần chừ ở Harry một chút trước khi bà nói với Hermione:
- Nào cô Granger, cô muốn hỏi thêm điều gì nữa?
Hermione nói:
- Thưa cô, chắc chắn là trọng điểm bao trùm của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là thực hành bùa chú phòng vệ.
Giáo sư Umbridge hỏi vặn lại bằng giọng ngọt ngào giả dối của bà:
- Cô có phải là một chuyên viên giáo dục được Bộ Pháp Thuật huấn luyện không, cô Granger?
- Không, nhưng mà…
- Vậy thì, tôi e rằng cô không đủ phẩm chất để quyết định cái gì là “trọng điểm bao trùm” của bất cứ lớp học nào. Các pháp sư lớn tuổi hơn cô và thông minh giỏi giang hơn cô nhiều đã lập ra chương trình học mới của chúng ta. Cô sẽ được học về bùa chú phòng vệ một cách an toàn, không mạo hiểm…
Harry nói lớn:
- Học vậy để làm gì chứ? Nếu chúng ta bị tấn công nay mai thì cái học đó sẽ không…
- Giơ tay xin phép phát biểu, ông Potter!
Giọng bà Umbridge ré lên. Harry giơ cả nắm đấm của nó lên không trung. Giáo sư Umbridge lập tức quay lưng lại nó một lần nữa. Nhưng lúc này đã có thêm nhiều bàn tay khác cũng giơ tay lên cao.
Bà Umbridge hỏi Dean:
- Và tên của em là gì?
- Dean Thomas.
- Nào, mời ông Thomas.
Dean nói:
- Dạ, như Harry nói, có đúng không ạ? Nếu chúng ta bị tấn công, thì không phải là không nguy hiểm…
Giáo sư Umbridge trả lời Dean với một nụ cười quạu đeo rất kiểu cọ:
- Tôi lập lại, em có mong muốn bị tấn công trong suốt những buổi học với tôi không?
- Dạ, không, nhưng mà…
Giáo sư Umbridge nói át:
- Tôi không muốn chỉ trích cách thức công việc điều hành ở trường này.
Một nụ cười “tin không nổi” kéo hai mép cái miệng rộng của bà tới tận mang tai. Bà nói tiếp:
- Nhưng mà lâu nay các em đã bị giao vào tay những pháp sư rất ư vô trách nhiệm trong bộ môn này, thực tế là hết sức vô trách nhiệm – ấy là chưa kể đến…
Bà cất tiếng cười thô lỗ:
- … bọn lai căng cực kỳ nguy hiểm.
Dean nói to lên một cách giận dữ:
- Nếu cô ám chỉ giáo sư Lupin, thì em xin nói thầy là người giỏi nhất mà tụi em từng…
- Giơ tay xin phép, ông Thomas! Như tôi đã nói – Các em đã bị dạy những bùa chú quá phức tạp, không phù hợp với nhóm tuổi các em, và có khả năng gây chết người. Các em đã bị hù dọa cho sợ hãi rồi tin là cứ mỗi hai ngày các em có thể bị thế lực Hắc ám tấn công…
Hermione nói:
- Không, tụi em không bị hù dọa, tụi em chỉ…
- Cô Granger, cô không giơ tay xin phep!
Hermione giơ tay lên; giáo sư Umbridge quay lưng lại cô bé.
- Theo như tôi biết thì người tiền nhiệm của tôi không những biểu diễn bùa chú độc địa bất hợp pháp cho các em coi, mà thực tế ông ta còn ếm cả các em nữa…
- Dạ, nhưng đó là lúc thầy đã bị hóa điên, đúng không ạ? Dù vậy xin cô nhớ cho, tụi em vẫn học được rất nhiều…
Giáo sư Umbridge rít lên:
- Ông Thomas, ông không giơ tay xin phép! Giờ đây, Bộ Pháp Thuật có quan điểm là một hiểu biết lý thuyết thôi cũng đủ cho các em vượt qua kỳ thi, mà nói cho cùng, thi cử mới là mục đích chính của trường học.
Bà trừng mắt ngó Parvati vừa giơ tay lên, nói thêm:
- Và tên trò là gì?
- Parvati Patil. Thưa cô, trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng môn Phòng chống Nghệ thuận Hắc ám có phần thực hành không ạ? Tụi em có được yêu cầu chứng tỏ rằng tụi em có thể thực sự giải nguyền, trừ ếm hay tương tự không?
Giáo sư Umbridge sẵng giọng một cách thô bạo:
- Miễn là các em học lý thuyết chăm chỉ, thì không có lý do gì các em lại không thể thực hiện bùa chú trong điều kiện thi cử được kiểm soát cẩn thận.
Parvati ngờ vực:
- Mà không được thực hành các bùa chú trước hay sao? Chẳng lẽ cô đang bảo tụi em là vô tới phòng thi tụi em mới phải đọc thần chú ếm bùa lần đầu tiên?
- Tôi lập lại, miễn là các em học lý thuyết cho kỹ vào…
Nắm tay của Harry lại giơ lên cao, nó nói to:
- Nhưng mà lý thuyết sẽ có ích gì trong thế giới thực kia chứ?
Giáo sư Umbridge ngước nhìn lên. Bà nhỏ nhẹ nói:
- Đây là trường học, ông Potter à, chứ không phải thế giới thực.
- Vậy là tụi em không cần được chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi ở ngoài đời?
- Không có gì đang chờ đợi ở ngoài đời cả, ông Potter à.
- Không có sao?
Harry kêu lên. Cơn giận của nó âm ỉ sủi bọt dưới bề mặt suốt cả ngày, giờ đây đạt tới đỉnh điểm sôi sục.
Giáo sư Umbridge chất vấn bằng giọng nói đường mật ghê rợn:
- Em tưởng tượng ra ai là người muốn tấn công bọn trẻ con như các em hở?
Nhái giọng suy tư, Harry nói:
- Chà… để nghĩ xem… có thể Chúa tể Voldermort chăng?
Ron há hốc miệng ra; Lavender Brown bật ra một tiếng thét khe khẽ; Neville trượt khỏi cái ghế của nó, ngã qua một bên. Tuy nhiên giáo sư Umbridge không hề nao núng. Bà nhìn chòng chọc Harry với một vẻ thỏa mãn dứt khoát hiện rõ trên gương mặt.
- Nhà Gryffindor bị trừ mười điểm vì ông, ông Potter à.
Lớp học lặng trang và im phắc. Mọi người sửng sốt, không nhìn giáo sư Umbridge thì nhìn Harry.
- Bây giờ hãy để cho tôi giải thích đôi điều cho rõ ràng.
Giáo sư Umbridge đứng dậy và chồm về phía lũ học trò, hai bàn tay với những ngón tay ngắn ú na ú nần của bà xòe rộng trên mặt bàn.
- Các em đã được bảo cho biết rằng một phù thủy hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết…
Harry tức giận kêu lên:
- Hắn chưa chết, nhưng đúng, hắn đã trở về!
- Ông-Potter-ông-đã-làm-mất-mười-điểm-cho-nhà-Gryffindor-rồi-ông-đừng-khiến-cho-tình-hình-xấu-thêm-cho-chính-bản-thân-ông.
Giáo sư Umbridge nói một hơi mà không thèm nhìn tới Harry.
- Như tôi nói, các em đã được bảo là có một phù thủy Hắc ám nào đó đang một phen nữa tự do tung hoành ngoài đời. Điều này là dối trá.
Harry kêu lên:
- Đó KHÔNG phải là dối trá! Em đã nhìn thấy hắn! Em đã chiến đầu với hắn!
- Cấm túc, ông Potter!
Giáo sư Umbridge kêu lên đắc thắng:
- Tối mai. Đúng năm giờ. Tại văn phòng của tôi. Tôi lặp lại, Điều này là dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các em không hề bị một mối nguy hiểm nào từ bất kỳ một pháp sư Hắc ám nào cả. Nếu các em vẫn còn lo lắng, thì đương nhiên hãy cứ đến gặp tôi sau giờ học. Nếu có ai làm các em lo lắng vì những chuyện bịa đặt về những pháp sư Hắc ám hồi sinh, thì tôi sẽ rất muốn biết về chuyện đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các em. Và bây giờ, các em hãy vui lòng đọc tiếp. Trang năm, “Căn bản cho Người Bắt đầu”.
Giáo sư Umbridge lại ngồi xuống đằng sau cái bàn của bà. Tuy nhiên, Harry vẫn đứng. Mọi người ngó nó chằm chằm. Seamus trông có vẻ nửa hoảng sợ nửa mê hoặc.
Hermione kéo tay áo Harry, thì thầm bằng giọng van xin:
- Đừng, Harry!
Nhưng Harry giật cánh tay ra khỏi tầm với của Hermione. Giọng run lên vì giận, Harry hỏi:
- Vậy, theo cô, Cedric Diggory tự một mình lăn đùng ra chết hay sao?
Cả lớp cùng hớp không khí một lượt để lấy hơi, bởi vì không ai trong đám học trò, ngoại trừ Ron và Hermione, từng nghe Harry kể chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm Cedric qua đời. Tụi nó chăm chú say sưa hết nhìn Harry đến nhìn giáo sư Umbridge. Còn bà thì nhướn mày lên nhìn Harry trừng trừng, quên mất cả việc điểm trang cho gương mặt mình một nụ cười giả tạo. Rồi bà lạnh lùng nói:
- Cái chết của Cedric là một tai nạn thê thảm.
- Đây là một vụ ám sát.
Harry nói. Nó cảm thấy toàn thân mình đang run lên. Nó đã hầu như không nói với bất cứ ai về chuyện này, ít nhất thì cũng không nói với đứa nào trong ba chục đứa đang ngồi ở đây hau háu lắng nghe.
- Gương mặt giáo sư Umbridge ngây ra. Trong một thoáng, Harry tưởng bà sắp gào thét vào mặt nó. Nhưng rồi bà nói, bằng cái giọng ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất của bà.
- Lại đây, ông Potter thân mến.
Harry đá cái ghế của nó qua một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione, đi lên bàn giáo sư. Nó cảm thấy cả lớp đang nín thở. Nó giận đến nỗi bất cần chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Giáo sư Umbridge rút từ trong giỏ xách tay của bà ra một cụôn nhỏ giấy da màu hồng, trải nó lên mặt bàn, chấm cây viết lông ngỗng của bà vô bình mực, và bắt đầu hý hoáy viết, khum mình trên tờ giấy để Harry không thể đọc thấy bà đang viết cái gì. Không ai nói năng gì hết. Một phút sau hay cỡ đó, bà cuộn tấm giấy da lại và gõ nhẹ nó bằng cây đũa phép của bà, khiến nó tự niêm phong lại mà không cần chỉ may keo dán, và để cho Harry không thể nào mở ra được.
Voldermort giết bạn ấy, và cô biết điều đó.
- Đưa cuộn giấy da cho giáo sư McGonagall, nhé em yêu.
Harry nhận cuộn giấy da từ tay bà Umbridge mà không nói một lời nào, rồi xoay gót, bỏ đi ra khỏi phòng, thậm chí không thèm nhìn lại cả Ron lẫn Hermione, và đóng sầm cánh cửa phòng học sau lưng. Nó bước rất nhanh dọc theo hành lang, bàn tay nắm chặt bức thư gởi cho giáo sư McGonagall, và khi quẹo qua một góc tường, nó đâm thẳng vô con ma Peeves, là một gã đàn ông nhỏ tí, mặt rộng bè bè đang lơ lửng trôi ngửa trong không trung, tung hứng mấy hũ mực.
- Uûa, Potty Nhí Potter đây mà!
Con ma Peeves cười khục khặc, để hai hũ mực rớt xuống đất bể tan tành và bắn mực tung tóe lên các bức tường; Harry nhảy lùi lại để tránh, kèm theo tiếng gầm gừ:
- Tránh đường ra, Peeves!
- Uùi cha, nhà tư duy khác đời đang mắc quạu!
Peeves vừa nói vừa đuổi theo Harry dọc hành lang, và phóng vọt lên trên, liếc mắt nhìn Harry hết sức đểu cáng.
- Lần này thì là chuyện gì nữa đây, hở bồ tèo Potty bảnh chọe của ta? Nghe thấy tiếng nói hả? Thấy ảo ảnh hả? Nói bằng…
Peeves chu mỏ búng lưỡi một cái tróc thiệt to.
- … ngoại ngữ hả?
Harry bỏ chạy về phía cầu thang gần nhất, hét tướng lên:
- Tôi đã bảo, hãy để tôi yên MỘT MÌNH!
Nhưng Peeves chỉ đơn giản nằm ngửa trên lan can cầu thang mà trượt xuống song song với Harry.
Ôi, đa số cứ tưởng nó sủa, thằng Potty bé bỏng
Nhưng một vài người tử tế hơn nghĩ là nó buồn
Riêng Peevesy biết rõ và nói là nó khùng…
- CÂM HỌNG!
Bỗng một cánh cửa ở phía bên trái nó mở bung ra và giáo sư McGonagall từ văn phòng của bà đi ra, trông nghiêm khắc và tỏ vẻ bị quấy rầy. Bà ngắt lời Harry trong khi con ma Peeves khúc khích cười khoái trá và vọt biến đi.
- Potter, con quát tháo cái quỷ gì ở đây hả? Tại sao con không ngồi trong lớp học?
Harry đáp một cách khó nhọc:
- Con bị phái đi gặp cô.
- Phái? Con nói “phái đi” là nghĩa làm sao?
Harry đưa ra lá thư của giáo sư Umbridge nhận bức thư từ tay Harry, cau mày lại, xé nó ra bằng cách gõ cây đũa phép của bà lên cuộn giấy da, trải nó ra, và bắt đầu đọc. Đôi mắt của bà vọt từ phía này qua phía kia đằng sau cặp kiếng vuông khi bà đọc cái mà bà Umbridge viết, và cứ sau mỗi dòng, cặp mắt bà McGonagall lại nheo hẹp hơn.
- Con vào đây, Potter.
Nó đi theo giáo sư Umbridge vô văn phòng của bà. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ.
Giáo sư McGonagall quay lại Harry, nói:
- Sao? Điều này đúng không?
Harry hỏi lại, hơi hung hăng ngoài ý muốn:
- Điều gì đúng?
Cố gắng tỏ ra lễ phép hơn, nó thêm:
- Thưa giáo sư?
- Có đúng là con hét vào mặt giáo sư Umbridge không?
Harry đáp:
- Dạ, có.
- Con gọi bà ấy là kẻ dối trá.
- Dạ.
- Con nói với bà ấy là Hắn-kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã trở lại à?
- Dạ.
Giáo sư McGonagall ngồi xuống đằng sau bàn giấy của bà, ngắm kỹ Harry. Rồi bà nói:
- Aên bánh quy đi, Potter.
- Dạ, ăn… cái gì ạ?
- Aên bánh quy.
Bà kiên nhẫn lặp lại, ra dấu chỉ một cái hộp thiếc có ngăn ô vuông đựng đầy bánh quy nhỏ, nằm chót vót trên một trong những đống giấy tờ trên bàn làm việc của bà.
- Và ngồi xuống đi con.
Trước đây cũng đã có một phen Harry cứ tưởng nó sẽ bị giáo sư McGonagall hét cho một trận, nào ngờ lại được bà chỉ định vô đội Quidditch của nhà Gryffindor. Nó ngồi thụp xuống chiếc ghế đặt đối diện bà và tự lấy cho mình một cái bánh quy gừng, cảm thấy bối rối và bất ngờ y như nó đã trải qua ở lần trước.
Giáo sư McGonagall đặt lá thư của giáo sư Umbridge xuống bàn và nghiêm nghị nhìn Harry:
- Potter, con cần phải cẩn thận.
Harry nuốt ực một họng bánh quy gừng và chăm chú ngó giáo sư McGonagall. Giọng của bà không giống chút nào hết với giọng nói mà nó vẫn quen thuộc: chậm rãi, quả quyết, và nghiêm trang; giờ đây giọng giáo sư trầm trầm và lo âu, và không biết vì sao mà nghe bỗng nhân hậu hơn bình thường nhiều lắm.
- Hạnh kiểm xấu trong lớp học của giáo sư Umbridge có thể gây hại cho con nhiều hơn là chuyện mất điểm cho Nhà và bị cấm túc.
- Cô muốn nói…
- Potter, con hãy dùng lý trí thông thường mà suy nghĩ.
Giáo sư McGonagall ngắt lời Harry và đột ngột trở lại phong cách thông thường của bà.
- Con biết bà ấy từ đâu đến, con ắt phải biết bà ấy sẽ báo cáo lại cho ai.
Tiếng chuông reo báo hết giờ học. Phía trên đầu họ và khắp chung quanh họ vang lên những âm thanh rần rần của hàng trăm học sinh di chuyển nghe như voi đi.
Giáo sư McGonagall lại nhìn xuống bức thư của bà Umbridge.
- Thư này nói là bà ấy sẽ phạt cấm túc con mọi buổi tối trong tuần này, bắt đầu từ ngày mai.
Harry thảng thốt lập lại:
- Mọi buổi tối trong tuần này à? Nhưng, thưa giáo sư, cô có thể…?
- Không, cô không thể…
Giáo sư McGonagall nói thẳng thừng:
- Nhưng…
- Bà ấy là cô giáo của con và có tất cả mọi quyền hạn phạt cấm túc con. Con sẽ đến phòng bà ấy vào đúng năm giờ chiều mai để chịu phạt đêm đầu tiên. Con chỉ cần nhớ: đi đứng hết sức cẩn thận xung quanh Dolores Umbridge.
Harry giận cành hông:
- Nhưng con nói lên sự thật mà! Voldermort đang trở lại, cô- Làm ơn làm phước, Potter!
Giáo sư McGonagall sửa gọng kiếng ngay ngắn lại, giận dữ nói. (Bà đã nhăn mặt lại đầy vẻ ghê tởm khi Harry dùng đến cái tên Voldermort.)
- Chẳng lẽ con thiệt tình nghĩ đây chỉ là chuyện nói thật nói dối hay sao? Vấn đề là giữ cho cái đầu con bình tĩnh lại và tánh khí con được thuần phục!
Bà đứng lên, mũi thì phồng rộng ra, môi thì mím mỏng lại, Harry cũng đứng lên. Bà đẩy cái hộp thiếc bánh quy về phía Harry và nói giọng cáu kỉnh:
biết hắn trở lại, thầy Dumbledore biết hắn…
- Ăn thêm một cái bánh quy đi.
Harry lạnh lùng đáp:
- Dạ thôi, cám ơn cô.
Bà nạt nó:
- Đừng có lố bịch.
Nó lấy một cái bánh. Rồi miễn cưỡng nói:
- Cám ơn cô.
- Con có nghe bài diễn thuyết của bà Dolores Umbridge trong buổi khai giảng niên học mới không Potter?
Harry nói:
- Dạ… A… bà ấy nói… sự tiến bộ sẽ bị ngăn cấm hoặc là… dạ… có nghĩa là… Bộ Pháp Thuật đang cố gắng xen vào công việc trường Hogwarts.
Giáo sư McGonagall nhìn nó thân thiết một lát, rồi khụt khịt mũi, rồi đi vòng qua cái bàn, mở cửa cho nó. Bà chỉ tay đuổi nó ra khỏi văn phòng, nói:
- Tốt. Dù sao đi nữa, cô cũng mừng là con biết nghe lời Hermione.
Bình luận facebook