-
Chương 2496-2500
Chương 2496: Tò mò
Bé trai chớp mắt, “Vì sao chứ?”
Phạn Thiện nghiêm túc: “Con thỏ này có em bé rồi.”
“A!”
Bé trai lập tức kinh ngạc, “Có em bé?”
Phạn Thiện gật đầu, “Bây giờ đệ ăn nó, nó sẽ không sống được nữa.”
Bé trai do dự, sau đó nói: “Ta không thể ăn nó, vậy ai bồi thường thiệt hại cho ta đây?”
Phạn Thiện cười hì hì, cô ta cầm miếng tiền đồng đưa cho bé trai, “Tỷ tỷ bồi thường cho đệ, đệ cầm đi mua đồ ăn đi.”
Cậu bé cười mỉm nhận tiền đồng, sau đó nói: “Tiểu Thiện tỷ, con thỏ này sẽ sinh bao nhiêu con thỏ con, có thể cho ta một con không? Ta không ăn nó đâu, ta sẽ nuôi cho nó lớn, đợi nó sinh thêm mấy con nữa mới ăn.”
Con thỏ: “…”
Phạn Thiện cười nói: “Nếu đệ bảo đảm là không ăn nó, ta có thể cho đệ một con.”
Bé trai suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”
Phạn Thiện mỉm cười, “Đi chơi đi!”
Nói rồi, cô ta ôm con thỏ kia xoay người lại đi về phía nhà sàn.
Bé trai vẫn chưa đi, lại bước tới trước mặt Diệp Quân, cậu bé mặc quần thủng đáy, vì vậy, bé chim nhỏ hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Nhìn thấy bé trai đi tới trước mặt mình, Diệp Quân hơi tò mò, “Làm gì thế?”
Bé trai quan sát Diệp Quân, “Ngươi là ai? Vì sao lại ở nhà Tiểu Thiện tỷ tỷ?”
Diệp Quân cười nói: “Ta là bạn của Tiểu Thiện tỷ tỷ.”
Bé trai hỏi: “Bạn bình thường, hay là bạn bè trên mức hữu nghị?”
Nghe xong, Diệp Quân lập tức sững sờ, hắn quan sát bé trai, nhóc con này có chút lề lối đấy.
Bé trai liếc Diệp Quân, sau đó nói: “Nhóc kia, ta nói cho ngươi hay, cha ta là cao thủ đệ nhất trong thị trấn, biệt hiệu là Chu đại hiệp, còn ta, chính là con trai của ông ấy, mệnh danh là Chu tiểu hiệp, bây giờ ta lấy danh nghĩa của cha ta cảnh cáo ngươi, cách xa Tiểu Thiện tỷ một chút!”
Diệp Quân cười nói: “Vì sao?”
Bé trai lườm Diệp Quân, “Nhìn thằng nhóc ngươi không giống người tốt.”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhóc con, nhìn từ vẻ ngoài thì không nhận ra người tốt được đâu.”
Bé trai hừ một tiếng, “Dù sao ta cũng đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ngươi không cách xa Tiểu Thiện tỷ một chút, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí. Ta nói cho ngươi hay, Chu đại hiệp cha ta vung một đấm là có thể đánh chết một con trâu đấy!”
Nói rồi, cậu bé giơ nắm đấm lên.
Diệp Quân cười nói: “Cha ngươi có thể đánh chết một con trâu, thì có liên quan gì tới ngươi?”
A Man khinh thường nhìn Diệp Quân, “Cha ta sinh ra ta, cảnh giới của cha ta chính là cảnh giới của ta, con mượn sức cha, đạo lí hiển nhiên, hiểu chưa?”
Diệp Quân suy nghĩ, “Rất có lý.”
“Chu tiểu hiệp!”
Đúng lúc này, lại có một bé trai chạy tới, nhóc thở hổn hển nói: “Mau, ba ngươi đánh nhau với mẹ ngươi kìa.”
Cái gì!”
A Man lập tức kinh ngạc, “Đánh nhau? Ngươi không nhìn nhầm chứ Nhị Cẩu?”
Nhị Cẩu vội lắc đầu, “Không, không, ta lén nhìn thấy, bọn họ đánh nhau trên giường, không mặc quần áo gì cả, mẹ ngươi cứ kêu a a a a a, ngươi mau đi đi.”
Diệp quân: “…”
Nghe thấy mẹ mình bị đánh rất thảm, cậu bé vội quay người chạy đi.
Vốn dĩ Nhị Cẩu cũng muốn đi theo, nhưng thật sự là quá mệt rồi, cậu nhóc thở mấy hơi nặng nhọc, sau đó nhìn Diệp Quân, “Cha nó thật sự rất độc ác, đánh mẹ nó sắp chết rồi, đúng là quá nhẫn tâm. Ông ấy còn dùng sức nữa.”
Diệp Quân nhìn Nhị Cẩu, “Hay là ngươi nhanh đi trốn đi?”
Nhị Cậu hơi nghi ngờ, “Trốn cái gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tí nữa có thể nó sẽ liều mạng với ngươi đấy.”
Nhị Cẩu càng nghi ngờ: “Cha nó đánh mẹ nó, nó nên liều mạng với cha nó, liều mạng với ta làm gì?”
Diệp Quân không nói gì.
“Nhị Cẩu!”
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ xé ruột xé gan đột nhiên truyền từ xa tới nhà sàn.
Nhị Cẩu quay đầu nhìn, chỉ thấy từ đằng xa, A Man đột nhiên xách một con dao lao tới.
“A a a!”
A Man trách mắng, “Nhị Cẩu Tử, ông đây chém chết ngươi!”
Nhìn thấy thế trận này, Nhị Cẩu Tử lập tức ngơ ngẩn, sau đó quay đầu chạy đi.
Một đứa chạy, một đứa đuổi.
Trong thị trấn, nhiều người thấy cảnh này, đều cười lớn.
Diệp Quân cũng lắc đầu.
Đúng lúc này, ông nội của Phạn Thiện đi tới trước mặt Diệp Quân, “Mai chúng ta sẽ đi tới tường Biên Hoang một chuyến, ngươi đi cùng không?”
Diệp Quân hơi tò mò, “Tường Biên Hoang?”
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta sẽ đi tới đó thu thập ít đồ đạc, hay là ngươi đi cùng xem thử?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”
Hắn cũng khá tò mò với tường Biên Hoang đó.
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Quân tiếp tục tu luyện, điều bây giờ khiến hắn khá phiền não là, không có linh khí, nếu có linh khí, hắn có thể nhanh chóng tu luyện tới một cảnh giới nhất định, cho dù không thể đi lại thoải mái trong vũ trụ này, nhưng bảo vệ mình thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Linh khí!
Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới thiếu niên mặc bào kia.
Hắn trầm ngâm.
Trong phòng.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào tòa tháp tàn phế và thanh kiếm gãy trước mắt, gã đã lấy ra tất cả tiên tinh Tạo Hóa mà mình có cho tòa tháp và thanh kiếm này nuốt chửng rồi.
Song, thanh kiếm và tòa tháp này vẫn không có bất kì phản ứng gì.
Thiên Thần đột nhiên thu hai món bảo vật lại, nói: “Đi, đi tìm thằng nhóc kia, chắc chắn hắn có biện pháp.”
Chương 2497: Mãi sẽ biết
Thiên Thần dẫn A Ông tới tìm Diệp Quân, lúc đó Diệp Quân đang vung nắm đấm, rèn luyện cơ thể.
Bây giờ y không thể tu luyện khí, vì vậy, chỉ đành rèn luyện thân thể nhiều hơn, khiến thân thể mình trở nên càng linh hoạt, thuận tiện thích ứng với cánh tay mới mọc dài ra.
Nhìn thấy Thiên Thần và A Ông tới, Diệp Quân dừng lại, cười nói “Huynh đài có chuyện gì thế?”
Thiên Thần cũng cười, “Vẫn chưa biết xưng hô với các hạ thế nào?”
Diệp Quân nói “Diệp Quân.”
Thiên Thần gật đầu, “Ta tên là Thiên Thần, Diệp huynh, ta đi thẳng vào vấn đề vậy.”
Nói rồi, gã lấy tòa tháp và cây kiếm gãy ra, “Diệp huynh, làm sao mới có thể đánh thức linh hồn của bọn nó?”
Diệp Quân nhìn tòa tháp và kiếm Thanh Huyên, sau đó nói, “Rất đơn giản, cho chúng đủ linh khí là được.”
Thiên Thần trầm giọng nói, “Ta đã cho bọn chúng rất nhiều, rất nhiều linh khí rồi.”
Diệp Quân nói, “Không đủ, hai món bảo vật này không phải là bảo vật bình thường, vì bọn chúng có vài nguyên nhân đặc biệt, nên linh hồn chìm vào giấc ngủ sâu, do đó, cần cực kì nhiều linh khí, mới có thể đánh thức được.”
Thiên Thần nhìn Diệp Quân, “Cụ thể là bao nhiêu?”
Diệp Quân lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Thiên Thần lập tức cau mày.
Diệp Quân quan sát thanh kiếm và tòa tháp, sau đó nói, “Chắc không bao nhiêu nữa đâu.”
Thiên Thần đột nhiên cười nói, “Diệp huynh, huynh không phải người thường nhỉ.”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, “Gia đình sa sút, suy bại tới mức này, không có gì đáng nói cả.”
Thiên Thần mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên nói, “Huynh có linh thạch không?”
Thiên Thần hơi tò mò, “Sao vậy?”
Diệp Quân cười nói, “Ta xem thử.”
Thiên Thần không nghĩ nhiều, quay người nhìn A Ông, A Ông cầm ra một miếng tinh thể Tạo Hóa đưa cho Diệp Quân, sau khi Diệp Quân quan sát, tim lập tức nhảy lên.
Linh khí tinh thuần quá!
Từ trước tới nay đây là tinh thể tinh thuần nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh muốn linh thể làm gì?”
Diệp Quân quan sát tinh thể trong tay, sau đó nói, “Thiên Thần huynh, cấp bậc của tinh thể này quá thấp, độ tinh thuần của linh khí không cao, do đó không giúp đỡ cho tòa tháp và thanh kiếm này được nhiều lắm.”
Thiên Thần trầm giọng nói, “Diệp huynh, nhưng đây là tinh thể Tạo Hóa, linh khí mà trong đó bao hàm, rất khủng bố rồi.”
Diệp Quân lắc đầu, “Vẫn chưa đủ, chưa đủ nhiều lắm.”
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh có thể nói rõ đầu đuôi với ta không, rốt cuộc thì cấp bậc của hai món bảo vật này là gì?”
Diệp Quân nói, “Cho dù là cấp bậc gì, bây giờ nó cũng là của Thiên Thần huynh rồi, đương nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở Thiên Thần huynh, sau khi linh hồn của hai bảo vật này thức tỉnh, cuối cùng bọn nó có bằng lòng lựa chọn Thiên Thần huynh hay không, ta không dám xác định.”
“Ha ha!”
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh đúng là thú vị.”
Diệp Quân cười, không nói gì.
Thiên Thần cười nói, “Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
Nói rồi, gã xoay người rời đi.
A Ông nhìn tinh thể trong tay Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Ta nghiên cứu thêm.”
A Ông hơi nghi ngờ, “Ngươi nghiên cứu cái gì?”
Diệp Quân nói, “Đến lúc đó ta sẽ nói với ông.”
A Ông: “…”
Dù A Ông nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Sau khi A Ông và Thiên Thần rời đi, Diệp Quân nhìn miếng tinh thể Tạo Hóa trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Trước mắt đúng là miếng tinh thể này có trợ giúp cực lớn cực lớn với hắn.
Ban đêm.
Diệp Quân và Phạn Thiện ngồi quanh ông nội của Phạn Thiện, trên bàn chỉ có bốn món ăn, không có thịt, nhưng rất thơm.
Diệp Quân há to miệng ăn cơm.
Sau khi tu vi của hắn bị phong ấn, bây giờ hắn giống như người thường, cũng phải ăn cơm.
Phạn Thiên đột nhiên nói, “Ông nội, mai đi tường Biên Hoang à?”
Ông lão gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện lập tức nói, “Con cũng đi.”
Ông lão nhìn cô ta, “Có thể không cho con đi à?”
Phạn Thiện cười hi hi, sau đó vội vàng bỏ thuốc lá cho ông lão.
Ông lão đột nhiên nhìn Diệp Quân, “Ngươi biết ngươi tới đây như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Kí ức cuối cùng của hắn vẫn dừng lại ở trong trận chiến đó, những chuyện về sau, hắn không biết gì cả.
Ông lão trầm giọng nói, “Vậy chắc ngươi cũng biết mình là người ở đâu chứ?”
Diệp Quân gật đầu, “Vũ trụ Quan Huyên!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Ông lão cau mày, “Là của thế giới Thiên Mộ à?”
Diệp Quân lắc đầu.
Ông lão nhìn Diệp Quân, “Chỉ cần không phải đến từ tường Biên Hoang là được.”
Diệp Quân hơi tò mò, “Ông lão, rốt cuộc thì tường Biên Hoang là sự tồn tại gì?”
Ông lão nói, “Mai ngươi sẽ biết.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng và hết cơm trong bát, sau đó cầm điếu thuốc mà Phạn Thiện đã nhét thuốc lá, đứng dậy rời đi.
Phạn Thiện ngồi một bên, cười nói, “Ngươi nói ngươi tới từ vũ trụ Quan Huyên gì đó à?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện hơi tò mò nói, “Tay của ngươi…”
Diệp Quân bình tĩnh nói, “Một người phụ nữ chém đứt.”
Phạn Thiện nói, “Vậy người phụ nữ đó rất lợi hại à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện ăn một miếng cơm, sau đó nói, “Vậy ngươi có muốn báo thù không?”
Diệp Quân gật đầu, “Muốn.”
Phạn Thiện cười nói, “Nhỡ vẫn đánh thua, thì làm sao?”
Diệp Quân im lặng.
Phạn Chiêu Đế!
Thực lực của người phụ nữ đó mạnh đến mức nào?
Hắn cũng không biết.
Lúc đối phương chưa dung hợp hoàn toàn với Ác Đạo, hắn đã không phải là đối thủ của cô ta rồi, mà hiện tại, cô ta đã dung hợp hoàn toàn với Ác Đạo.
Đại Đạo hoàn mỹ thực sự!
Thực lực của Phạn Chiêu Đế bây giờ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng vậy thì sao?
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, dù lúc trong lòng nghĩ tới người phụ nữ đó, vẫn sẽ có một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực, nhưng với hắn mà nói, mục tiêu trong cuộc sống này, chính là giết chết người phụ nữ đó.
Những gì mình đã từng đánh mất!
Phải đoạt về!
Phạn Thiện đột nhiên nói, “Sau này ngươi sẽ rời khỏi đây à?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Phạn Thiện, gật đầu, “Ừ.”
“Ồ!”
Phạn Thiện ăn cơm, không nói gì.
Diệp Quân cười nói, “Có phải ngươi rất muốn ra ngoài đi dạo không?”
Phạn Thiện gật đầu, “Ừ.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói, “Mặc dù nơi này không thể tu luyện, nhưng, nơi này rất an toàn, bên ngoài là một thế giới phức tạp, cô hiểu không?”
Cô nhóc này quá lương thiện, rời khỏi đây, ra bên ngoài, sợ là hoàn toàn không sống được.
Phạn Thiện nhìn Diệp Quân, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Chương 2498: Bất ngờ
Diệp Quân cũng không thể hứa gì, bây giờ thực lực của hắn không cho phép hắn hứa gì cả, có điều, hắn cũng sẽ không quên ơn cứu mạng của cô nhóc này và ông nội cô ta.
Khi thực lực của hắn khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó dẫn bọn họ theo, tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Quân ra ngoài, lúc này bầu trời đầy sao, rất lộng lẫy.
Diệp Quân đi tới lầu dưới của nhà sàn, hắn dựa vào một cục đá, ngẩng đầu nhìn trời xanh, bây giờ hắn rất mong muốn được nhìn thấy Tháp gia và Tiểu Hồn, vì chỉ có bọn nó, mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra sau trận đấu đó.
Chân tỷ!
Còn tất cả mọi người!
Sống...
Hay là đã chết?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh Diệp Quân truyền tới.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn, người tới chính là Phạn Thiện.
Phạn Thiện ngồi cạnh hắn, sau đó lấy một quả trái cây đã rửa sạch đưa cho hắn.
Diệp Quân nói “Cảm ơn.”
Nói rồi, hắn nhận trái cây cắn một miếng, cũng không biết đây là trái cây gì, vào miệng là giòn tan ngọt ngào, mùi vị siêu ngon.
Phạn Thiện cười nói, “Ta thật sự có thể tu luyện à?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, Phạn Thiện khẽ cười, “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân cười nói, “Muốn bay ư?”
Phạn Thiện quay đầu nhìn chân trời, nhẹ giọng nói, “Ta muốn biết rốt cuộc ta là ai?”
Diệp Quân ngơ ngác, “Cô hả?”
Phạn Thiện khẽ cười, “Ta và ông nội không có bất kì quan hệ huyết thống gì, thật ra ta là em bé bị bỏ rơi mà ông ấy nhặt được ở cửa thị trấn, ông ấy cho rằng ta không biết, thật ra, ta đều biết cả, bởi vì ta có kí ức!”
Diệp Quân trầm giọng nói, “Cô có kí ức?”
Phạn Thiện gật đầu, “Một người đàn ông và một người phụ nữ đặt ta trước cửa vào thị trấn nhưng ta chỉ nhớ mấy cái này.”
Diệp Quân nói, “Cho nên, cô muốn ra ngoài à?”
Phạn Thiện nói, “Đúng nhưng ta lại luyến tiếc ông nội, ta đi rồi, chắc chắn ông ấy sẽ rất đau lòng, rất lo lắng.”
Diệp Quân khẽ cười nói, “Đừng lo, đợi ta nỗ lực một chút, đến lúc đó sẽ giúp cô.”
Phạn Thiện quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói, “Vậy ta cảm ơn ngươi trước!”
Diệp Quân nói, “Là ta phải cảm ơn cô và ông cụ, cảm ơn các người cứu ta.”
Phạn Thiện xua tay, “Chỉ là thuận tay thôi, chuyện nhỏ.”
Diệp Quân lắc đầu, “Với ta mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.”
“Được rồi!”
Phạn Thiện cười nói, “Ta tin nếu như ta ngã ở đó, ngươi mà nhìn thấy, khẳng định ngươi cũng sẽ cứu giúp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện khẽ cười nói, “Chính là vậy đó.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Cô biết không? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, không phải tất cả mọi người đều là người tốt đâu.”
Phạn Thiện gật đầu, “Ta biết ý của ngươi, người xấu rất nhiều, không chỉ bên ngoài, trong thị trấn cũng có vài người xấu, nhưng ta luôn tin rằng, trên thế giới này, người tốt còn nhiều hơn người xấu, nếu không có, vậy chúng ta cũng có thể biến người xấu thành người tốt.”
Diệp Quân cười nói, “Nếu người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?”
Phạn Thiện vung tay, “Vậy thì tiêu diệt hết đi, như vậy, chỉ còn lại người tốt rồi.”
Diệp Quân ngơ ngác.
Phạn Thiện đột nhiên khẽ thở dài, “Thế giới này, không thể chỉ có người tốt hoặc người xấu được.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là vậy.”
Phạn Thiện đột nhiên cười nói, “Thiện ác có thể cùng tồn tại, nhưng không thể để người xấu nhiều hơn người tốt, cũng không thể để người xấu kiêu ngạo!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện.
Phạn Thiện chớp mắt, “Nhìn ta làm gì? Nói không đúng à?”
Diệp Quân cười nói, “Nói rất đúng.”
Phạn Thiện cười rạng rỡ, “Ta rất lợi hại đó, hi hi!”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhìn ra rồi.”
Phạn Thiện đấm Diệp Quân một phát, lườm hắn, “Không được cười.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Ta nghiêm túc mà.”
Phạn Thiện trợn mắt nhìn hắn, sau đó nói, “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên, vậy có thể nói cho ta nghe chuyện bên chỗ các ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu, “Có thể chứ, ta nói hệ Ngân Hà cho cô nghe, chỗ đó rất vui!”
“Được đó!”
“…”
Núi Phạn Tịnh ở Hệ Ngân Hà
Vì là kì nghỉ, nên hôm nay núi Phạn Tịnh náo nhiệt cực kì, từ đỉnh núi tới chân núi, người chi chít, có thể nói là đông nghìn nghịt.
Mặc dù cực kì nhiều người, nhưng người chơi rất vui, vì đây là kì nghỉ nhàn rỗi hiếm hoi trong năm của bọn họ.
Đỉnh núi, biển mây như thủy triều, trước một tòa đại điện, một người đàn ông đang cầm chổi cầm quét dọn.
Người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Sau khi tu vi bị phong ấn, ông ta chỉ có thể về chỗ này làm lại từ đầu, kiếm cơm đủ ăn.
Chủ nhân bút Đại Đại vừa quét dọn vừa lẩm bẩm nói, “Đã nghỉ hết cả rồi, ta vẫn phải đi làm, đúng là khiến người ta tức chết mà.”
Lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ bức tượng đá trong đại điện phía sau ông ta, “Chỉ thế này đã nhận thua rồi à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, ông ta im lặng hồi lâu, khẽ cười, “Sao có thể chứ? Đây không phải vừa bắt đầu à?”
Nói rồi, hai tay ông ta cầm chổi, từ từ ngẩng đầu nhìn biển mây nơi xa, nhẹ giọng nói, “Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, ngươi đang tính kế bọn ta, chẳng phải bọn ta cũng đang tính kế cho đường lối thiện ác của ngươi đây sao, phân rồi hợp, từng người làm chủ, vua lại thêm vua, nếu khoảnh khắc thằng nhóc kia biết được Thiện Đạo, chắc sẽ rất bất ngờ đấy, ha ha.”
Âm thanh kia nói, “Ngươi biết người phụ nữ đó vô địch, thật sự vẫn muốn tiếp tục làm vậy à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu ánh mắt về, nhẹ giọng nói, “Trừ phi một ngày nào đó thằng nhóc đó mạnh đến mức đủ để trói buộc cô cô và ông nội hắn, còn cả cha hắn nữa, nếu không, cái gọi là trật tự của hắn đều là nói linh tinh thôi, nếu có một ngày hắn thật sự làm được như vậy, hoặc nếu có suy nghĩ như vậy, ta sẽ tuân theo trật tự của hắn, giúp hắn một tay.”
Yến Kinh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ từ từ đi vào, đầu người phụ nữ đầy tóc bạc, cô ta mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng, cô ta từ từ đi tới trước bàn sách, trên bàn sách vẫn còn hai tờ giấy nháp.
Cô ta nhặt hai tờ giấy nháp lên, sau khi nhìn rất lâu, cô ta hơi ngơ ngác, đột nhiên, dường như cô ta ý thức được gì đó, nhìn cánh tay phải của mình, chỉ thấy trên cánh tay trắng tinh như khắc một hàng chữ nhỏ đỏ như máu, Tiểu Quân, để ta yêu ngươi một lần nữa.
Khắc cực kì sâu!
“Tiểu Quân là ai?”
Người phụ nữ lẩm bẩm với mình, càng ngày càng mù tịt, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa lông mày của cô ta đột nhiên xuất hiện một dấu ấn Đại Đạo màu đỏ nhạt.
Ầm!
Người phụ nữ chỉ cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, hai tay ôm đầu co quắp trên mặt đất, rùng mình, đau muốn chết.
Đàn áp nhân tính.
Nhớ lại.
Sống không bằng chết!
Chương 2499: Đi thôi
Phạn Thiện rất có hứng thú với hệ Ngân Hà, giữ Diệp Quân lại nói chuyện đến nửa đêm…
Cô ta hỏi mấy vấn đề khá kỳ quái.
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại sống theo cách mệt mỏi như vậy?”
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại tổn cả đời để trả nợ?”
“Ồ ồ… chủ đề này không được nói chứ gì?”
“…”
Cứ thế Diệp Quân nói chuyện với cô ta rất lâu, mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa mới lưu luyến quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cảm thấy hơi mệt, không ngờ cô gái này lại có hứng thú với hệ Ngân Hà như vậy, nhưng cũng bình thường thôi, so ra thì mấy thứ kỳ lạ của hệ Ngân Hà vẫn có sức hút rất lớn với thế giới của người tu hành.
Người ở hệ Ngân Hà cũng cực kỳ có hứng thú với thế giới của người tu luyện, ngươi ngưỡng mộ ta, ta ngưỡng mộ ngươi.
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, lấy tiên tinh Tạo Hóa ra, sau đó thi triển Vũ Trụ Quan Huyên Pháp. Sau khi thi triển công pháp, tiên tinh Tạo Hóa rung lên, sau đó biến thành từng dòng linh khí đi vào cơ thể hắn.
Khi linh khí tràn vào cơ thể, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu chậm rãi dẫn dắt linh khí phân tán vào tứ chi và xương cốt…
Lúc đầu hắn vẫn hơi lo lắng, vì dù sao trong cơ thể hắn cũng có phong ấn mà Phạn Chiêu Đế để lại, nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra phong ấn không hề ngăn cản linh khí trong cơ thể hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong ấn mà Phạn Chiêu Đế ở lại chỉ phong ấn tu vi trước kia của hắn.
Hắn cũng khá khó hiểu tại sao tu vi hiện giờ của hắn không bị phong ấn.
Lẽ nào là đường lui mà người cứu mình để lại cho mình sao?
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Sau khi có được linh khí, cộng thêm Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt, hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần có huyền khí, hắn có thể phát huy được sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù trận chiến đó bị đánh bại, nhưng cũng làm cho hắn tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ này không chỉ về mặt sức chiến đấu, còn về mặt tinh thần.
Tất nhiên hắn cũng không dám sơ suất ở nơi này, dù sao nơi này cũng là nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Sống lại một kiếp, mọi việc đều phải cẩn thận.
Diệp Quân thu lại suy nghĩ, bình tâm lại chuyên tâm hấp thụ huyền khí.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông vẫn đang nghiên cứu kiếm gãy và tháp hỏng đó.
Sau khi tách khỏi Diệp Quân quay về viện, gã bảo A Ông lấy tất cả tiên tinh Tạo Hóa ra để Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy này nuốt chửng, thế nhưng sau khi hấp thụ tất cả tiên tinh Tạo Hóa, Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy vẫn không có phản ứng gì.
Hai người đều cảm thấy cạn lời.
Thiên Thần ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm kiếm gãy và Tiểu Tháp, trầm giọng nói: “Ta không tin tà nữa”.
A Ông nói: “Điện hạ, hai thứ này hơi lạ”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn A Ông, A Ông trầm giọng nói: “Huyền khí trong người của ngươi và ta, cộng thêm gần một vạn tiên tinh Tạo Hóa cũng không thể đánh thức linh hồn của hai thần vật này, rất bất thường”.
Thiên Thần híp mắt: “Ý ông là có thể hai thần vật này đã hồi phục linh hồn, nhưng muốn nhiều huyền khí hơn?”
A Ông gật đầu.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn thanh kiếm gãy và Tiểu Tháp, sau đó lắc đầu: “Không có khả năng, thần vật như vậy sao có thể làm ra chuyện này? Ông đừng suy bụng ta ra bụng người”.
A Ông cười gượng, không nói gì.
Thật ra gã cũng cảm thấy không có khả năng lắm, dù sao rất có thể hai thần vật này đều là thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết, thần vật ở cấp bậc này sao có thể làm được chuyện như vậy?
Hoàn toàn không có khả năng.
Thiên Thần nhìn hai thần vật đó một lúc rồi nói: “Còn phải kiếm vài viên tiên tinh Tạo Hóa mới được”.
A Ông hơi bất lực nói: “Điện hạ, tiên tinh Tạo Hóa chúng ta đem theo đã dùng hết cho nó rồi”.
Thiên Thần nhìn A Ông, A Ông do dự một lát rồi nói: “Còn để lại hơn một trăm viên, nhưng ngày mai chúng ta phải đi kiểm tra tường Biên Hoang, để phòng ngừa bất trắc, chúng ta vẫn nên cần sức chiến đấu mới được”.
Thiên Thần gật đầu: “Ừ, tạm thời cứ để hai thần vật này ở đó trước, đợi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta quay lại giải quyết”.
A Ông gật đầu: “Được”.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Quân dậy từ rất sớm, hắn đến dưới lầu nhìn cành cây cách đó không xa, dấy lên suy nghĩ.
Vù!
Một âm thanh xé toạc không khí vang lên, cành cây bay thẳng lên rồi bắn vào một cây cổ thụ cách đó mười trượng như tia chớp.
Thấy thế, khóe môi Diệp Quân cong lên.
Cuối cùng hắn cũng có một ít sức chiến đấu rồi.
Lúc này hắn quay đầu lại thì thấy một cánh cửa trên lầu mở ra, ông nội của Phạn Thiện đi ra, ông ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải dày, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Lúc này Phạn Thiện cũng đi ra khỏi phòng, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo vải bông màu tím đơn giản, bên dưới mặc chiếc quần đen bó sát, nhưng không có vẻ béo lắm, tóc được buộc thắt bím dài, trống rất dễ thương, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Phạn Thiện vẫy tay với Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân cười nói: “Chào buổi sáng”.
Lúc này ông cụ nói: “Đi thôi”.
Ba người xuất phát đến tường Biên Hoang.
Chương 2500: Ta đùa thôi
Nói chuyện với ông lão mới biết được tường Biên Hoang đã tồn tại từ thời đại thượng cổ, cách nay đã vài trăm triệu năm rồi…
Vài trăm triệu năm!
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nếu là ở hệ Ngân Hà chắc chắn là một chuyện khó có thể tưởng tượng, vì toàn bộ nền văn minh lịch sử loài người chỉ tồn tại được bốn năm ngàn năm.
Nhưng nếu ở các vũ trụ khác, thật ra mấy trăm triệu năm cũng không phải là rất dài, dù sao tuổi thọ của người tu luyện cũng khá dài, có cường giả đỉnh cấp sống đến mấy trăm triệu năm cũng không phải là chuyện rất khó.
Còn tác dụng tồn tại của tường Biên Hoang là gì, ông ta biết cũng không nhiều, chỉ nói có thể là một bên khác của tường phòng vệ.
Một lúc sau, ba người đã đến sa mạc Tử Vong đó, muốn đến được tường Biên Hoang trước tiên phải vượt qua sa mạc Tử Vong này.
Sau khi đi vào sa mạc Tử Vong, ông lão đi đầu bỗng trở nên đề phòng mọi thứ, tay trái đặt lên thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Ba người cũng đi nhanh hơn.
Phạn Thiện bên cạnh Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ta nói ngươi nghe nơi này có loại côn trùng lớn, gọi là Sa Trùng, có thể ăn sạch một người chỉ một phát cắn, ngươi phải đi theo sát ta và ông nội, biết không?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Cô không sợ sao?”
Phạn Thiên nghiêm túc nói: “Ông nội ta rất lợi hại, cho dù có một trăm con Sa Trùng đến thì ông ấy cũng có thể giết chết chúng chỉ bằng một nhát đao, ông ấy được mệnh danh là Đao Thần, một nhát đao có thể chém đối phương thành đôi”.
Diệp Quân bật cười.
Ông lão nhìn Phạn Thiện, lắc đầu khẽ cười.
Ba người bước đi nhanh hơn, lần này rất suôn sẻ, không gặp Sa Trùng trong truyền thuyết đó.
Sau khi đi qua sa mạc, ba người đến một thảo nguyên, bị giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Cuối tầm mắt, một bức tường thành cao mấy ngàn trượng, ngang bằng một ngọn núi, đứng sừng sững trước mặt họ như một bức tường trời, vô cùng hùng vĩ.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là tường Biên Hoang sao?”
Ông lão nhìn bức tường, gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hùng vĩ quá”.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội nghe nói bên kia bức tường có mấy vị Thiên Thú hung dữ, là thật sao?”
Ông lão nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Ai biết chứ? Ông nội chưa từng đến đó”.
Phạn Thiện cười nói: “Vậy chúng ta có thể lên đó xem thử không?”
Ông lão lắc đầu: “Thôi”.
Nói rồi ông ta đi sang một bên.
Diệp Quân và Phạn Thiện đi theo.
Hôm nay họ đến để hái một loại quả đặc biệt, gọi là quả Linh Dị, loại quả này có mùi vị rất ngon và rất được ưa chuộng trong thị trấn, đây cũng là nguồn thu nhập chính của hai ông cháu, đến một lần có thể sống được mấy tháng.
Nhưng vì sa mạc Tử Vong nên người trong thị trấn không muốn mạo hiểm.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội, chúng ta vừa đến chưa được mấy ngày, sao lại đến nữa? Tiền chúng ta kiếm được còn có thể sử dụng được khá lâu”.
Ông lão nói: “Có thêm một người nữa”.
Diệp Quân cảm thấy xấu hổ.
Phạn Thiện cười: “Sức ăn của Diệp Quân quả thật rất nhiều, người bình thường thật sự không nuôi nổi hắn”.
Diệp Quân: “…”
Chẳng bao lâu, ba người đi tới một khu rừng, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, trên mấy cây cao chót vót cách đó không xa có mấy chục quả Linh Dị.
Ông lão lấy một sợi dây ra rồi đi đến một cái cây trong đó, ông ta buộc dây vào trên cây, sau đó hai chân đạp lên cây mượn sức để trèo lên.
Phạn Thiện để hai tay lên bên miệng: “Ông nội cẩn thận”.
Ông lão rất thành tạo, chẳng mấy chốc đã trèo lên mấy chục trượng đến giữa cây.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn tường Biên Hoang, phải nói là bức tường này cao lớn thật, lúc này hắn cũng khá tò mò bên kia bức tường là gì?
Ngay lúc này ông lão trên cây bỗng nói: “Tiếp lấy”.
Vừa dứt lời, một quả Linh Dị rơi xuống.
Phạn Thiện vội lấy một cái lưới chạy đến, sau đó vững vàng bắt được quả Linh Dị đó, cũng rất thành thục.
Không lâu sau, quả Linh Dị trên cây đã được hái xong, ông lão lại sang cây thứ hai.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông đi đến trên tường tường Biên Hoang, hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài bức tường thành, một vùng đất hoang vu, nhìn không thấy điểm cuối.
A Ông nói: “Trước kia tình báo nói bên Biên Hoang có động tĩnh, giờ xem ra rất bình yên”.
Thiên Thần bỗng nói: “Có cần sang đó xem thử không?”
Sắc mặt A Ông bỗng thay đổi: “Điện hạ, không được làm như vậy. Bên ngoài tường thành là nơi cực kỳ nguy hiểm, cơ thể ngàn vàng của điện hạ không thể gặp nguy hiểm được”.
Thiên Thần cười nói: “Ta đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn tận cuối tầm nhìn, lúc này không biết nhìn thấy gì mà nụ cười trên môi gã biến mất: “Đó là gì?”
A Ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một ngọn giáo xuyên qua không trung ở cuối tầm mắt, thoáng chốc ngọn giáo đã xuyên thủng bức tường thành.
Ầm!
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, toàn bộ vùng đất Biên Hoang giống như đang gặp một trận động đất lớn, mặt đất nứt ra, núi non sụp đổ.
Bé trai chớp mắt, “Vì sao chứ?”
Phạn Thiện nghiêm túc: “Con thỏ này có em bé rồi.”
“A!”
Bé trai lập tức kinh ngạc, “Có em bé?”
Phạn Thiện gật đầu, “Bây giờ đệ ăn nó, nó sẽ không sống được nữa.”
Bé trai do dự, sau đó nói: “Ta không thể ăn nó, vậy ai bồi thường thiệt hại cho ta đây?”
Phạn Thiện cười hì hì, cô ta cầm miếng tiền đồng đưa cho bé trai, “Tỷ tỷ bồi thường cho đệ, đệ cầm đi mua đồ ăn đi.”
Cậu bé cười mỉm nhận tiền đồng, sau đó nói: “Tiểu Thiện tỷ, con thỏ này sẽ sinh bao nhiêu con thỏ con, có thể cho ta một con không? Ta không ăn nó đâu, ta sẽ nuôi cho nó lớn, đợi nó sinh thêm mấy con nữa mới ăn.”
Con thỏ: “…”
Phạn Thiện cười nói: “Nếu đệ bảo đảm là không ăn nó, ta có thể cho đệ một con.”
Bé trai suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”
Phạn Thiện mỉm cười, “Đi chơi đi!”
Nói rồi, cô ta ôm con thỏ kia xoay người lại đi về phía nhà sàn.
Bé trai vẫn chưa đi, lại bước tới trước mặt Diệp Quân, cậu bé mặc quần thủng đáy, vì vậy, bé chim nhỏ hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Nhìn thấy bé trai đi tới trước mặt mình, Diệp Quân hơi tò mò, “Làm gì thế?”
Bé trai quan sát Diệp Quân, “Ngươi là ai? Vì sao lại ở nhà Tiểu Thiện tỷ tỷ?”
Diệp Quân cười nói: “Ta là bạn của Tiểu Thiện tỷ tỷ.”
Bé trai hỏi: “Bạn bình thường, hay là bạn bè trên mức hữu nghị?”
Nghe xong, Diệp Quân lập tức sững sờ, hắn quan sát bé trai, nhóc con này có chút lề lối đấy.
Bé trai liếc Diệp Quân, sau đó nói: “Nhóc kia, ta nói cho ngươi hay, cha ta là cao thủ đệ nhất trong thị trấn, biệt hiệu là Chu đại hiệp, còn ta, chính là con trai của ông ấy, mệnh danh là Chu tiểu hiệp, bây giờ ta lấy danh nghĩa của cha ta cảnh cáo ngươi, cách xa Tiểu Thiện tỷ một chút!”
Diệp Quân cười nói: “Vì sao?”
Bé trai lườm Diệp Quân, “Nhìn thằng nhóc ngươi không giống người tốt.”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhóc con, nhìn từ vẻ ngoài thì không nhận ra người tốt được đâu.”
Bé trai hừ một tiếng, “Dù sao ta cũng đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ngươi không cách xa Tiểu Thiện tỷ một chút, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí. Ta nói cho ngươi hay, Chu đại hiệp cha ta vung một đấm là có thể đánh chết một con trâu đấy!”
Nói rồi, cậu bé giơ nắm đấm lên.
Diệp Quân cười nói: “Cha ngươi có thể đánh chết một con trâu, thì có liên quan gì tới ngươi?”
A Man khinh thường nhìn Diệp Quân, “Cha ta sinh ra ta, cảnh giới của cha ta chính là cảnh giới của ta, con mượn sức cha, đạo lí hiển nhiên, hiểu chưa?”
Diệp Quân suy nghĩ, “Rất có lý.”
“Chu tiểu hiệp!”
Đúng lúc này, lại có một bé trai chạy tới, nhóc thở hổn hển nói: “Mau, ba ngươi đánh nhau với mẹ ngươi kìa.”
Cái gì!”
A Man lập tức kinh ngạc, “Đánh nhau? Ngươi không nhìn nhầm chứ Nhị Cẩu?”
Nhị Cẩu vội lắc đầu, “Không, không, ta lén nhìn thấy, bọn họ đánh nhau trên giường, không mặc quần áo gì cả, mẹ ngươi cứ kêu a a a a a, ngươi mau đi đi.”
Diệp quân: “…”
Nghe thấy mẹ mình bị đánh rất thảm, cậu bé vội quay người chạy đi.
Vốn dĩ Nhị Cẩu cũng muốn đi theo, nhưng thật sự là quá mệt rồi, cậu nhóc thở mấy hơi nặng nhọc, sau đó nhìn Diệp Quân, “Cha nó thật sự rất độc ác, đánh mẹ nó sắp chết rồi, đúng là quá nhẫn tâm. Ông ấy còn dùng sức nữa.”
Diệp Quân nhìn Nhị Cẩu, “Hay là ngươi nhanh đi trốn đi?”
Nhị Cậu hơi nghi ngờ, “Trốn cái gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tí nữa có thể nó sẽ liều mạng với ngươi đấy.”
Nhị Cẩu càng nghi ngờ: “Cha nó đánh mẹ nó, nó nên liều mạng với cha nó, liều mạng với ta làm gì?”
Diệp Quân không nói gì.
“Nhị Cẩu!”
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ xé ruột xé gan đột nhiên truyền từ xa tới nhà sàn.
Nhị Cẩu quay đầu nhìn, chỉ thấy từ đằng xa, A Man đột nhiên xách một con dao lao tới.
“A a a!”
A Man trách mắng, “Nhị Cẩu Tử, ông đây chém chết ngươi!”
Nhìn thấy thế trận này, Nhị Cẩu Tử lập tức ngơ ngẩn, sau đó quay đầu chạy đi.
Một đứa chạy, một đứa đuổi.
Trong thị trấn, nhiều người thấy cảnh này, đều cười lớn.
Diệp Quân cũng lắc đầu.
Đúng lúc này, ông nội của Phạn Thiện đi tới trước mặt Diệp Quân, “Mai chúng ta sẽ đi tới tường Biên Hoang một chuyến, ngươi đi cùng không?”
Diệp Quân hơi tò mò, “Tường Biên Hoang?”
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta sẽ đi tới đó thu thập ít đồ đạc, hay là ngươi đi cùng xem thử?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”
Hắn cũng khá tò mò với tường Biên Hoang đó.
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Quân tiếp tục tu luyện, điều bây giờ khiến hắn khá phiền não là, không có linh khí, nếu có linh khí, hắn có thể nhanh chóng tu luyện tới một cảnh giới nhất định, cho dù không thể đi lại thoải mái trong vũ trụ này, nhưng bảo vệ mình thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Linh khí!
Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới thiếu niên mặc bào kia.
Hắn trầm ngâm.
Trong phòng.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào tòa tháp tàn phế và thanh kiếm gãy trước mắt, gã đã lấy ra tất cả tiên tinh Tạo Hóa mà mình có cho tòa tháp và thanh kiếm này nuốt chửng rồi.
Song, thanh kiếm và tòa tháp này vẫn không có bất kì phản ứng gì.
Thiên Thần đột nhiên thu hai món bảo vật lại, nói: “Đi, đi tìm thằng nhóc kia, chắc chắn hắn có biện pháp.”
Chương 2497: Mãi sẽ biết
Thiên Thần dẫn A Ông tới tìm Diệp Quân, lúc đó Diệp Quân đang vung nắm đấm, rèn luyện cơ thể.
Bây giờ y không thể tu luyện khí, vì vậy, chỉ đành rèn luyện thân thể nhiều hơn, khiến thân thể mình trở nên càng linh hoạt, thuận tiện thích ứng với cánh tay mới mọc dài ra.
Nhìn thấy Thiên Thần và A Ông tới, Diệp Quân dừng lại, cười nói “Huynh đài có chuyện gì thế?”
Thiên Thần cũng cười, “Vẫn chưa biết xưng hô với các hạ thế nào?”
Diệp Quân nói “Diệp Quân.”
Thiên Thần gật đầu, “Ta tên là Thiên Thần, Diệp huynh, ta đi thẳng vào vấn đề vậy.”
Nói rồi, gã lấy tòa tháp và cây kiếm gãy ra, “Diệp huynh, làm sao mới có thể đánh thức linh hồn của bọn nó?”
Diệp Quân nhìn tòa tháp và kiếm Thanh Huyên, sau đó nói, “Rất đơn giản, cho chúng đủ linh khí là được.”
Thiên Thần trầm giọng nói, “Ta đã cho bọn chúng rất nhiều, rất nhiều linh khí rồi.”
Diệp Quân nói, “Không đủ, hai món bảo vật này không phải là bảo vật bình thường, vì bọn chúng có vài nguyên nhân đặc biệt, nên linh hồn chìm vào giấc ngủ sâu, do đó, cần cực kì nhiều linh khí, mới có thể đánh thức được.”
Thiên Thần nhìn Diệp Quân, “Cụ thể là bao nhiêu?”
Diệp Quân lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Thiên Thần lập tức cau mày.
Diệp Quân quan sát thanh kiếm và tòa tháp, sau đó nói, “Chắc không bao nhiêu nữa đâu.”
Thiên Thần đột nhiên cười nói, “Diệp huynh, huynh không phải người thường nhỉ.”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, “Gia đình sa sút, suy bại tới mức này, không có gì đáng nói cả.”
Thiên Thần mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên nói, “Huynh có linh thạch không?”
Thiên Thần hơi tò mò, “Sao vậy?”
Diệp Quân cười nói, “Ta xem thử.”
Thiên Thần không nghĩ nhiều, quay người nhìn A Ông, A Ông cầm ra một miếng tinh thể Tạo Hóa đưa cho Diệp Quân, sau khi Diệp Quân quan sát, tim lập tức nhảy lên.
Linh khí tinh thuần quá!
Từ trước tới nay đây là tinh thể tinh thuần nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh muốn linh thể làm gì?”
Diệp Quân quan sát tinh thể trong tay, sau đó nói, “Thiên Thần huynh, cấp bậc của tinh thể này quá thấp, độ tinh thuần của linh khí không cao, do đó không giúp đỡ cho tòa tháp và thanh kiếm này được nhiều lắm.”
Thiên Thần trầm giọng nói, “Diệp huynh, nhưng đây là tinh thể Tạo Hóa, linh khí mà trong đó bao hàm, rất khủng bố rồi.”
Diệp Quân lắc đầu, “Vẫn chưa đủ, chưa đủ nhiều lắm.”
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh có thể nói rõ đầu đuôi với ta không, rốt cuộc thì cấp bậc của hai món bảo vật này là gì?”
Diệp Quân nói, “Cho dù là cấp bậc gì, bây giờ nó cũng là của Thiên Thần huynh rồi, đương nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở Thiên Thần huynh, sau khi linh hồn của hai bảo vật này thức tỉnh, cuối cùng bọn nó có bằng lòng lựa chọn Thiên Thần huynh hay không, ta không dám xác định.”
“Ha ha!”
Thiên Thần cười nói, “Diệp huynh, huynh đúng là thú vị.”
Diệp Quân cười, không nói gì.
Thiên Thần cười nói, “Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
Nói rồi, gã xoay người rời đi.
A Ông nhìn tinh thể trong tay Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Ta nghiên cứu thêm.”
A Ông hơi nghi ngờ, “Ngươi nghiên cứu cái gì?”
Diệp Quân nói, “Đến lúc đó ta sẽ nói với ông.”
A Ông: “…”
Dù A Ông nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Sau khi A Ông và Thiên Thần rời đi, Diệp Quân nhìn miếng tinh thể Tạo Hóa trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Trước mắt đúng là miếng tinh thể này có trợ giúp cực lớn cực lớn với hắn.
Ban đêm.
Diệp Quân và Phạn Thiện ngồi quanh ông nội của Phạn Thiện, trên bàn chỉ có bốn món ăn, không có thịt, nhưng rất thơm.
Diệp Quân há to miệng ăn cơm.
Sau khi tu vi của hắn bị phong ấn, bây giờ hắn giống như người thường, cũng phải ăn cơm.
Phạn Thiên đột nhiên nói, “Ông nội, mai đi tường Biên Hoang à?”
Ông lão gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện lập tức nói, “Con cũng đi.”
Ông lão nhìn cô ta, “Có thể không cho con đi à?”
Phạn Thiện cười hi hi, sau đó vội vàng bỏ thuốc lá cho ông lão.
Ông lão đột nhiên nhìn Diệp Quân, “Ngươi biết ngươi tới đây như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Kí ức cuối cùng của hắn vẫn dừng lại ở trong trận chiến đó, những chuyện về sau, hắn không biết gì cả.
Ông lão trầm giọng nói, “Vậy chắc ngươi cũng biết mình là người ở đâu chứ?”
Diệp Quân gật đầu, “Vũ trụ Quan Huyên!”
Vũ trụ Quan Huyên!
Ông lão cau mày, “Là của thế giới Thiên Mộ à?”
Diệp Quân lắc đầu.
Ông lão nhìn Diệp Quân, “Chỉ cần không phải đến từ tường Biên Hoang là được.”
Diệp Quân hơi tò mò, “Ông lão, rốt cuộc thì tường Biên Hoang là sự tồn tại gì?”
Ông lão nói, “Mai ngươi sẽ biết.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng và hết cơm trong bát, sau đó cầm điếu thuốc mà Phạn Thiện đã nhét thuốc lá, đứng dậy rời đi.
Phạn Thiện ngồi một bên, cười nói, “Ngươi nói ngươi tới từ vũ trụ Quan Huyên gì đó à?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện hơi tò mò nói, “Tay của ngươi…”
Diệp Quân bình tĩnh nói, “Một người phụ nữ chém đứt.”
Phạn Thiện nói, “Vậy người phụ nữ đó rất lợi hại à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện ăn một miếng cơm, sau đó nói, “Vậy ngươi có muốn báo thù không?”
Diệp Quân gật đầu, “Muốn.”
Phạn Thiện cười nói, “Nhỡ vẫn đánh thua, thì làm sao?”
Diệp Quân im lặng.
Phạn Chiêu Đế!
Thực lực của người phụ nữ đó mạnh đến mức nào?
Hắn cũng không biết.
Lúc đối phương chưa dung hợp hoàn toàn với Ác Đạo, hắn đã không phải là đối thủ của cô ta rồi, mà hiện tại, cô ta đã dung hợp hoàn toàn với Ác Đạo.
Đại Đạo hoàn mỹ thực sự!
Thực lực của Phạn Chiêu Đế bây giờ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng vậy thì sao?
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, dù lúc trong lòng nghĩ tới người phụ nữ đó, vẫn sẽ có một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực, nhưng với hắn mà nói, mục tiêu trong cuộc sống này, chính là giết chết người phụ nữ đó.
Những gì mình đã từng đánh mất!
Phải đoạt về!
Phạn Thiện đột nhiên nói, “Sau này ngươi sẽ rời khỏi đây à?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Phạn Thiện, gật đầu, “Ừ.”
“Ồ!”
Phạn Thiện ăn cơm, không nói gì.
Diệp Quân cười nói, “Có phải ngươi rất muốn ra ngoài đi dạo không?”
Phạn Thiện gật đầu, “Ừ.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói, “Mặc dù nơi này không thể tu luyện, nhưng, nơi này rất an toàn, bên ngoài là một thế giới phức tạp, cô hiểu không?”
Cô nhóc này quá lương thiện, rời khỏi đây, ra bên ngoài, sợ là hoàn toàn không sống được.
Phạn Thiện nhìn Diệp Quân, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Chương 2498: Bất ngờ
Diệp Quân cũng không thể hứa gì, bây giờ thực lực của hắn không cho phép hắn hứa gì cả, có điều, hắn cũng sẽ không quên ơn cứu mạng của cô nhóc này và ông nội cô ta.
Khi thực lực của hắn khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó dẫn bọn họ theo, tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Quân ra ngoài, lúc này bầu trời đầy sao, rất lộng lẫy.
Diệp Quân đi tới lầu dưới của nhà sàn, hắn dựa vào một cục đá, ngẩng đầu nhìn trời xanh, bây giờ hắn rất mong muốn được nhìn thấy Tháp gia và Tiểu Hồn, vì chỉ có bọn nó, mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra sau trận đấu đó.
Chân tỷ!
Còn tất cả mọi người!
Sống...
Hay là đã chết?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh Diệp Quân truyền tới.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn, người tới chính là Phạn Thiện.
Phạn Thiện ngồi cạnh hắn, sau đó lấy một quả trái cây đã rửa sạch đưa cho hắn.
Diệp Quân nói “Cảm ơn.”
Nói rồi, hắn nhận trái cây cắn một miếng, cũng không biết đây là trái cây gì, vào miệng là giòn tan ngọt ngào, mùi vị siêu ngon.
Phạn Thiện cười nói, “Ta thật sự có thể tu luyện à?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, Phạn Thiện khẽ cười, “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân cười nói, “Muốn bay ư?”
Phạn Thiện quay đầu nhìn chân trời, nhẹ giọng nói, “Ta muốn biết rốt cuộc ta là ai?”
Diệp Quân ngơ ngác, “Cô hả?”
Phạn Thiện khẽ cười, “Ta và ông nội không có bất kì quan hệ huyết thống gì, thật ra ta là em bé bị bỏ rơi mà ông ấy nhặt được ở cửa thị trấn, ông ấy cho rằng ta không biết, thật ra, ta đều biết cả, bởi vì ta có kí ức!”
Diệp Quân trầm giọng nói, “Cô có kí ức?”
Phạn Thiện gật đầu, “Một người đàn ông và một người phụ nữ đặt ta trước cửa vào thị trấn nhưng ta chỉ nhớ mấy cái này.”
Diệp Quân nói, “Cho nên, cô muốn ra ngoài à?”
Phạn Thiện nói, “Đúng nhưng ta lại luyến tiếc ông nội, ta đi rồi, chắc chắn ông ấy sẽ rất đau lòng, rất lo lắng.”
Diệp Quân khẽ cười nói, “Đừng lo, đợi ta nỗ lực một chút, đến lúc đó sẽ giúp cô.”
Phạn Thiện quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói, “Vậy ta cảm ơn ngươi trước!”
Diệp Quân nói, “Là ta phải cảm ơn cô và ông cụ, cảm ơn các người cứu ta.”
Phạn Thiện xua tay, “Chỉ là thuận tay thôi, chuyện nhỏ.”
Diệp Quân lắc đầu, “Với ta mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.”
“Được rồi!”
Phạn Thiện cười nói, “Ta tin nếu như ta ngã ở đó, ngươi mà nhìn thấy, khẳng định ngươi cũng sẽ cứu giúp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện khẽ cười nói, “Chính là vậy đó.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Cô biết không? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, không phải tất cả mọi người đều là người tốt đâu.”
Phạn Thiện gật đầu, “Ta biết ý của ngươi, người xấu rất nhiều, không chỉ bên ngoài, trong thị trấn cũng có vài người xấu, nhưng ta luôn tin rằng, trên thế giới này, người tốt còn nhiều hơn người xấu, nếu không có, vậy chúng ta cũng có thể biến người xấu thành người tốt.”
Diệp Quân cười nói, “Nếu người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?”
Phạn Thiện vung tay, “Vậy thì tiêu diệt hết đi, như vậy, chỉ còn lại người tốt rồi.”
Diệp Quân ngơ ngác.
Phạn Thiện đột nhiên khẽ thở dài, “Thế giới này, không thể chỉ có người tốt hoặc người xấu được.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là vậy.”
Phạn Thiện đột nhiên cười nói, “Thiện ác có thể cùng tồn tại, nhưng không thể để người xấu nhiều hơn người tốt, cũng không thể để người xấu kiêu ngạo!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện.
Phạn Thiện chớp mắt, “Nhìn ta làm gì? Nói không đúng à?”
Diệp Quân cười nói, “Nói rất đúng.”
Phạn Thiện cười rạng rỡ, “Ta rất lợi hại đó, hi hi!”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhìn ra rồi.”
Phạn Thiện đấm Diệp Quân một phát, lườm hắn, “Không được cười.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Ta nghiêm túc mà.”
Phạn Thiện trợn mắt nhìn hắn, sau đó nói, “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên, vậy có thể nói cho ta nghe chuyện bên chỗ các ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu, “Có thể chứ, ta nói hệ Ngân Hà cho cô nghe, chỗ đó rất vui!”
“Được đó!”
“…”
Núi Phạn Tịnh ở Hệ Ngân Hà
Vì là kì nghỉ, nên hôm nay núi Phạn Tịnh náo nhiệt cực kì, từ đỉnh núi tới chân núi, người chi chít, có thể nói là đông nghìn nghịt.
Mặc dù cực kì nhiều người, nhưng người chơi rất vui, vì đây là kì nghỉ nhàn rỗi hiếm hoi trong năm của bọn họ.
Đỉnh núi, biển mây như thủy triều, trước một tòa đại điện, một người đàn ông đang cầm chổi cầm quét dọn.
Người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Sau khi tu vi bị phong ấn, ông ta chỉ có thể về chỗ này làm lại từ đầu, kiếm cơm đủ ăn.
Chủ nhân bút Đại Đại vừa quét dọn vừa lẩm bẩm nói, “Đã nghỉ hết cả rồi, ta vẫn phải đi làm, đúng là khiến người ta tức chết mà.”
Lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ bức tượng đá trong đại điện phía sau ông ta, “Chỉ thế này đã nhận thua rồi à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, ông ta im lặng hồi lâu, khẽ cười, “Sao có thể chứ? Đây không phải vừa bắt đầu à?”
Nói rồi, hai tay ông ta cầm chổi, từ từ ngẩng đầu nhìn biển mây nơi xa, nhẹ giọng nói, “Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, ngươi đang tính kế bọn ta, chẳng phải bọn ta cũng đang tính kế cho đường lối thiện ác của ngươi đây sao, phân rồi hợp, từng người làm chủ, vua lại thêm vua, nếu khoảnh khắc thằng nhóc kia biết được Thiện Đạo, chắc sẽ rất bất ngờ đấy, ha ha.”
Âm thanh kia nói, “Ngươi biết người phụ nữ đó vô địch, thật sự vẫn muốn tiếp tục làm vậy à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu ánh mắt về, nhẹ giọng nói, “Trừ phi một ngày nào đó thằng nhóc đó mạnh đến mức đủ để trói buộc cô cô và ông nội hắn, còn cả cha hắn nữa, nếu không, cái gọi là trật tự của hắn đều là nói linh tinh thôi, nếu có một ngày hắn thật sự làm được như vậy, hoặc nếu có suy nghĩ như vậy, ta sẽ tuân theo trật tự của hắn, giúp hắn một tay.”
Yến Kinh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ từ từ đi vào, đầu người phụ nữ đầy tóc bạc, cô ta mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng, cô ta từ từ đi tới trước bàn sách, trên bàn sách vẫn còn hai tờ giấy nháp.
Cô ta nhặt hai tờ giấy nháp lên, sau khi nhìn rất lâu, cô ta hơi ngơ ngác, đột nhiên, dường như cô ta ý thức được gì đó, nhìn cánh tay phải của mình, chỉ thấy trên cánh tay trắng tinh như khắc một hàng chữ nhỏ đỏ như máu, Tiểu Quân, để ta yêu ngươi một lần nữa.
Khắc cực kì sâu!
“Tiểu Quân là ai?”
Người phụ nữ lẩm bẩm với mình, càng ngày càng mù tịt, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa lông mày của cô ta đột nhiên xuất hiện một dấu ấn Đại Đạo màu đỏ nhạt.
Ầm!
Người phụ nữ chỉ cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, hai tay ôm đầu co quắp trên mặt đất, rùng mình, đau muốn chết.
Đàn áp nhân tính.
Nhớ lại.
Sống không bằng chết!
Chương 2499: Đi thôi
Phạn Thiện rất có hứng thú với hệ Ngân Hà, giữ Diệp Quân lại nói chuyện đến nửa đêm…
Cô ta hỏi mấy vấn đề khá kỳ quái.
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại sống theo cách mệt mỏi như vậy?”
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại tổn cả đời để trả nợ?”
“Ồ ồ… chủ đề này không được nói chứ gì?”
“…”
Cứ thế Diệp Quân nói chuyện với cô ta rất lâu, mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa mới lưu luyến quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cảm thấy hơi mệt, không ngờ cô gái này lại có hứng thú với hệ Ngân Hà như vậy, nhưng cũng bình thường thôi, so ra thì mấy thứ kỳ lạ của hệ Ngân Hà vẫn có sức hút rất lớn với thế giới của người tu hành.
Người ở hệ Ngân Hà cũng cực kỳ có hứng thú với thế giới của người tu luyện, ngươi ngưỡng mộ ta, ta ngưỡng mộ ngươi.
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, lấy tiên tinh Tạo Hóa ra, sau đó thi triển Vũ Trụ Quan Huyên Pháp. Sau khi thi triển công pháp, tiên tinh Tạo Hóa rung lên, sau đó biến thành từng dòng linh khí đi vào cơ thể hắn.
Khi linh khí tràn vào cơ thể, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu chậm rãi dẫn dắt linh khí phân tán vào tứ chi và xương cốt…
Lúc đầu hắn vẫn hơi lo lắng, vì dù sao trong cơ thể hắn cũng có phong ấn mà Phạn Chiêu Đế để lại, nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra phong ấn không hề ngăn cản linh khí trong cơ thể hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong ấn mà Phạn Chiêu Đế ở lại chỉ phong ấn tu vi trước kia của hắn.
Hắn cũng khá khó hiểu tại sao tu vi hiện giờ của hắn không bị phong ấn.
Lẽ nào là đường lui mà người cứu mình để lại cho mình sao?
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Sau khi có được linh khí, cộng thêm Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tốc độ tu luyện của hắn tăng vọt, hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần có huyền khí, hắn có thể phát huy được sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù trận chiến đó bị đánh bại, nhưng cũng làm cho hắn tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ này không chỉ về mặt sức chiến đấu, còn về mặt tinh thần.
Tất nhiên hắn cũng không dám sơ suất ở nơi này, dù sao nơi này cũng là nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Sống lại một kiếp, mọi việc đều phải cẩn thận.
Diệp Quân thu lại suy nghĩ, bình tâm lại chuyên tâm hấp thụ huyền khí.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông vẫn đang nghiên cứu kiếm gãy và tháp hỏng đó.
Sau khi tách khỏi Diệp Quân quay về viện, gã bảo A Ông lấy tất cả tiên tinh Tạo Hóa ra để Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy này nuốt chửng, thế nhưng sau khi hấp thụ tất cả tiên tinh Tạo Hóa, Tiểu Tháp và thanh kiếm gãy vẫn không có phản ứng gì.
Hai người đều cảm thấy cạn lời.
Thiên Thần ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm kiếm gãy và Tiểu Tháp, trầm giọng nói: “Ta không tin tà nữa”.
A Ông nói: “Điện hạ, hai thứ này hơi lạ”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn A Ông, A Ông trầm giọng nói: “Huyền khí trong người của ngươi và ta, cộng thêm gần một vạn tiên tinh Tạo Hóa cũng không thể đánh thức linh hồn của hai thần vật này, rất bất thường”.
Thiên Thần híp mắt: “Ý ông là có thể hai thần vật này đã hồi phục linh hồn, nhưng muốn nhiều huyền khí hơn?”
A Ông gật đầu.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn thanh kiếm gãy và Tiểu Tháp, sau đó lắc đầu: “Không có khả năng, thần vật như vậy sao có thể làm ra chuyện này? Ông đừng suy bụng ta ra bụng người”.
A Ông cười gượng, không nói gì.
Thật ra gã cũng cảm thấy không có khả năng lắm, dù sao rất có thể hai thần vật này đều là thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết, thần vật ở cấp bậc này sao có thể làm được chuyện như vậy?
Hoàn toàn không có khả năng.
Thiên Thần nhìn hai thần vật đó một lúc rồi nói: “Còn phải kiếm vài viên tiên tinh Tạo Hóa mới được”.
A Ông hơi bất lực nói: “Điện hạ, tiên tinh Tạo Hóa chúng ta đem theo đã dùng hết cho nó rồi”.
Thiên Thần nhìn A Ông, A Ông do dự một lát rồi nói: “Còn để lại hơn một trăm viên, nhưng ngày mai chúng ta phải đi kiểm tra tường Biên Hoang, để phòng ngừa bất trắc, chúng ta vẫn nên cần sức chiến đấu mới được”.
Thiên Thần gật đầu: “Ừ, tạm thời cứ để hai thần vật này ở đó trước, đợi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta quay lại giải quyết”.
A Ông gật đầu: “Được”.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Quân dậy từ rất sớm, hắn đến dưới lầu nhìn cành cây cách đó không xa, dấy lên suy nghĩ.
Vù!
Một âm thanh xé toạc không khí vang lên, cành cây bay thẳng lên rồi bắn vào một cây cổ thụ cách đó mười trượng như tia chớp.
Thấy thế, khóe môi Diệp Quân cong lên.
Cuối cùng hắn cũng có một ít sức chiến đấu rồi.
Lúc này hắn quay đầu lại thì thấy một cánh cửa trên lầu mở ra, ông nội của Phạn Thiện đi ra, ông ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải dày, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Lúc này Phạn Thiện cũng đi ra khỏi phòng, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo vải bông màu tím đơn giản, bên dưới mặc chiếc quần đen bó sát, nhưng không có vẻ béo lắm, tóc được buộc thắt bím dài, trống rất dễ thương, đeo một thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Phạn Thiện vẫy tay với Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân cười nói: “Chào buổi sáng”.
Lúc này ông cụ nói: “Đi thôi”.
Ba người xuất phát đến tường Biên Hoang.
Chương 2500: Ta đùa thôi
Nói chuyện với ông lão mới biết được tường Biên Hoang đã tồn tại từ thời đại thượng cổ, cách nay đã vài trăm triệu năm rồi…
Vài trăm triệu năm!
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nếu là ở hệ Ngân Hà chắc chắn là một chuyện khó có thể tưởng tượng, vì toàn bộ nền văn minh lịch sử loài người chỉ tồn tại được bốn năm ngàn năm.
Nhưng nếu ở các vũ trụ khác, thật ra mấy trăm triệu năm cũng không phải là rất dài, dù sao tuổi thọ của người tu luyện cũng khá dài, có cường giả đỉnh cấp sống đến mấy trăm triệu năm cũng không phải là chuyện rất khó.
Còn tác dụng tồn tại của tường Biên Hoang là gì, ông ta biết cũng không nhiều, chỉ nói có thể là một bên khác của tường phòng vệ.
Một lúc sau, ba người đã đến sa mạc Tử Vong đó, muốn đến được tường Biên Hoang trước tiên phải vượt qua sa mạc Tử Vong này.
Sau khi đi vào sa mạc Tử Vong, ông lão đi đầu bỗng trở nên đề phòng mọi thứ, tay trái đặt lên thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Ba người cũng đi nhanh hơn.
Phạn Thiện bên cạnh Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ta nói ngươi nghe nơi này có loại côn trùng lớn, gọi là Sa Trùng, có thể ăn sạch một người chỉ một phát cắn, ngươi phải đi theo sát ta và ông nội, biết không?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Cô không sợ sao?”
Phạn Thiên nghiêm túc nói: “Ông nội ta rất lợi hại, cho dù có một trăm con Sa Trùng đến thì ông ấy cũng có thể giết chết chúng chỉ bằng một nhát đao, ông ấy được mệnh danh là Đao Thần, một nhát đao có thể chém đối phương thành đôi”.
Diệp Quân bật cười.
Ông lão nhìn Phạn Thiện, lắc đầu khẽ cười.
Ba người bước đi nhanh hơn, lần này rất suôn sẻ, không gặp Sa Trùng trong truyền thuyết đó.
Sau khi đi qua sa mạc, ba người đến một thảo nguyên, bị giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Cuối tầm mắt, một bức tường thành cao mấy ngàn trượng, ngang bằng một ngọn núi, đứng sừng sững trước mặt họ như một bức tường trời, vô cùng hùng vĩ.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là tường Biên Hoang sao?”
Ông lão nhìn bức tường, gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hùng vĩ quá”.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội nghe nói bên kia bức tường có mấy vị Thiên Thú hung dữ, là thật sao?”
Ông lão nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Ai biết chứ? Ông nội chưa từng đến đó”.
Phạn Thiện cười nói: “Vậy chúng ta có thể lên đó xem thử không?”
Ông lão lắc đầu: “Thôi”.
Nói rồi ông ta đi sang một bên.
Diệp Quân và Phạn Thiện đi theo.
Hôm nay họ đến để hái một loại quả đặc biệt, gọi là quả Linh Dị, loại quả này có mùi vị rất ngon và rất được ưa chuộng trong thị trấn, đây cũng là nguồn thu nhập chính của hai ông cháu, đến một lần có thể sống được mấy tháng.
Nhưng vì sa mạc Tử Vong nên người trong thị trấn không muốn mạo hiểm.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội, chúng ta vừa đến chưa được mấy ngày, sao lại đến nữa? Tiền chúng ta kiếm được còn có thể sử dụng được khá lâu”.
Ông lão nói: “Có thêm một người nữa”.
Diệp Quân cảm thấy xấu hổ.
Phạn Thiện cười: “Sức ăn của Diệp Quân quả thật rất nhiều, người bình thường thật sự không nuôi nổi hắn”.
Diệp Quân: “…”
Chẳng bao lâu, ba người đi tới một khu rừng, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, trên mấy cây cao chót vót cách đó không xa có mấy chục quả Linh Dị.
Ông lão lấy một sợi dây ra rồi đi đến một cái cây trong đó, ông ta buộc dây vào trên cây, sau đó hai chân đạp lên cây mượn sức để trèo lên.
Phạn Thiện để hai tay lên bên miệng: “Ông nội cẩn thận”.
Ông lão rất thành tạo, chẳng mấy chốc đã trèo lên mấy chục trượng đến giữa cây.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn tường Biên Hoang, phải nói là bức tường này cao lớn thật, lúc này hắn cũng khá tò mò bên kia bức tường là gì?
Ngay lúc này ông lão trên cây bỗng nói: “Tiếp lấy”.
Vừa dứt lời, một quả Linh Dị rơi xuống.
Phạn Thiện vội lấy một cái lưới chạy đến, sau đó vững vàng bắt được quả Linh Dị đó, cũng rất thành thục.
Không lâu sau, quả Linh Dị trên cây đã được hái xong, ông lão lại sang cây thứ hai.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông đi đến trên tường tường Biên Hoang, hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài bức tường thành, một vùng đất hoang vu, nhìn không thấy điểm cuối.
A Ông nói: “Trước kia tình báo nói bên Biên Hoang có động tĩnh, giờ xem ra rất bình yên”.
Thiên Thần bỗng nói: “Có cần sang đó xem thử không?”
Sắc mặt A Ông bỗng thay đổi: “Điện hạ, không được làm như vậy. Bên ngoài tường thành là nơi cực kỳ nguy hiểm, cơ thể ngàn vàng của điện hạ không thể gặp nguy hiểm được”.
Thiên Thần cười nói: “Ta đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn tận cuối tầm nhìn, lúc này không biết nhìn thấy gì mà nụ cười trên môi gã biến mất: “Đó là gì?”
A Ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một ngọn giáo xuyên qua không trung ở cuối tầm mắt, thoáng chốc ngọn giáo đã xuyên thủng bức tường thành.
Ầm!
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, toàn bộ vùng đất Biên Hoang giống như đang gặp một trận động đất lớn, mặt đất nứt ra, núi non sụp đổ.
Bình luận facebook