-
Chương 2501-2505
Chương 2501: Tin tưởng
Thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Ba người Diệp Quân đang hái quả cũng giật mình, sự cố này diễn ra quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc mặt đất dưới chân ba người bắt đầu sụp xuống, cây cối xung quanh trồi lên khỏi mặt đất rồi đổ xuống.
“Ông ơi”.
Sắc mặt Phạn Thiện tái nhợt khi nhìn cái cây thẳng tắp mà ông lão đang ở trên đó ngã xuống.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng nhón chân lên, cả người nhảy lên cao, hắn vững vàng đỡ được ông lão đang ngã xuống.
Ông lão nhìn Diệp Quân đỡ lấy mình, không nói gì.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn thấy ông lão từ trên cao rơi xuống nhưng lại cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào, sự bình tĩnh này hơi không bình thường.
Phạn Thiện ở một bên thấy ông lão được Diệp Quân đỡ thì thở phào, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt hai người: “Ông nội…”
Ông lão nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tường Biên Hoang ở đằng kia, mày nhíu chặt, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Diệp Quân cũng nhìn về phía bức tường Biên Hoang, bức tường vẫn chưa sụp xuống, chỉ thấy một tia sáng kỳ lạ trên tường thành Biên Hoang đằng kia.
Trận pháp đã được khởi động.
Ông lão nhìn về phía tường Biên Hoang, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Đi”.
Nói rồi ông ta kéo Diệp Quân và Phạn Thiên quay người đi.
…
Trên tường thành Biên Hoang.
Lúc này sắc mặt Thiên Thần và A Ông trở nên nghiêm trọng, mười mấy cường giả đỉnh cấp mặc giáp đen xuất hiện xung quanh họ.
Mấy người này đều là quân phòng vệ Biên Hoang ở đó.
Một trong các quân đội xuất sắc nhất của vương triều Thiên Mộ.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn phía đằng xa, ánh mắt bình tĩnh: “Điện hạ, yêu tộc Thái Cổ sắp trở lại xâm lược”.
Người nói chính là một trong hai đại thống lĩnh của quân Biên Hoang: Huyền Giám.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn Huyền Giám, nói: “Ta muốn gặp Biên Hoang Vương”.
Huyền Giám lắc đầu: “Bây giờ Vương bế quan, không gặp bất kỳ ai cả”.
Thiên Thần nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng lại che giấu khá tốt, gã gật đầu: “Được”.
Nói rồi gã dẫn A Ông xoay người rời đi.
Huyền Giám không tiễn, cũng không chào, chỉ nhìn ra ngoài tường Biên Hoang.
Trên đường quay về thị trấn, A Ông cung kính nói: “Điện hạ đừng tức giận, Biên Hoang Vương…”
Thiên Thần cười nói: “Ta nào dám tức giận?”
Biên Hoang Vương!
Đây là người thế nào chứ?
Vị Vương khác giới duy nhất còn sống của vương triều Thiên Mộ, đã trấn giữ Biên Hoang hàng chục triệu năm, nếu xét về thực lực thì có thể xếp vào top năm trong vương triều Thiên Mộ, còn xét về thân phận, cho dù phụ hoàng của gã đi gặp thì cũng phải nể mặt.
Người như vậy là trọng thần của quốc gia đấy.
Cho dù gã là Thái tử cũng không có tư cách khoe mẽ trước mặt người này chứ đừng nói gã chỉ là một Điện hạ.
Hơn nữa, nếu người này tỏ ra bất mãn với gã, có thể nói cả đời này gã không thể nào trở thành Thái tử, cho dù gã có long khí cũng không được vì địa vị của người này trong vương triều Thiên Mộ cực kỳ quan trọng.
Nghe Thiên Thần nói thế, A Ông thở phào, địa vị của vị Biên Hoang Vương này thật sự rất đặc biệt ở vương triều Thiên Mộ.
Vị này trở về vương triều Thiên Mộ là có thể mang vũ khí vào điện, không quỳ gối chào Hoàng đế.
Hơn nữa Biên Hoang Vương cũng có thanh danh cực kỳ cao trong lòng người dân vương triều Thiên Mộ, trấn giữ Biên Hoang, bảo vệ vương triều Thiên Mộ, đó là anh hùng.
Thiên Thần trầm giọng nói: “Ông nhìn thấy người lúc nãy ra tay là ai không?”
A Ông lắc đầu: “Không thấy”.
Thiên Thần nhíu chặt mày.
A Ông nói: “Chúng ta phải quay về báo chuyện này lên trên mới được”.
Thiên Thần gật đầu, không nói gì thêm.
…
Lúc này thị trấn đã cực kỳ hỗn loạn, mặc dù không có thương vong gì nhiều nhưng người trong thị trấn đều bất an.
Bởi vì tiếng động lớn trước đó phát ra từ bên cạnh tường Biên Hoang, họ không biết bên kia bức tường là gì, nhưng họ biết bên đó chắc chắn có sinh vật rất mạnh.
Thế là thị trấn đều truyền tai nhau nói có cái gì sắp đánh đến đây.
Hơn nữa càng lan rộng càng hư cấu.
Ba người Diệp Quân quay về thị trấn, sắc mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đi theo ta”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân đi vào trong phòng.
Phạn Thiên cũng muốn đi theo nhưng ông lão lại nói: “Cháu đừng đi theo”.
Phạn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Cháu muốn…”
Ông lão bỗng nghiêm giọng nói: “Nghe lời”.
Giọng ông ta rất nghiêm túc.
Phạn Thiện sửng sốt, ông nội chưa từng nói nặng lời với cô ta, cô ta cảm thấy hơi tủi thân, mũi chua xót, mắt ngấn nước.
Ông lão hơi đau lòng nhưng lại quay đầu đi, xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Quân đi đến cạnh Phạn Thiện, hắn mỉm cười nói: “Đừng vội, lát nữa ông nội nói gì với ta, ta đều nói lại với cô, hê hê”.
“Phụt!”
Phạn Thiện bật cười, mọi sự khó chịu trước đó bỗng chốc biến mất, cô ta vỗ cánh tay Diệp Quân: “Ngươi mau đi đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào phòng.
Sau khi bước vào phòng, ông lão ngồi xuống ghế, mặt mày nghiêm túc.
Diệp Quân nói: “Ông cụ”.
Ông lão chỉ vào cái ghế trước mặt: “Ngồi đi”.
Diệp Quân gật đầu, đi đến trước mặt ông lão ngồi xuống.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Ta có thể tin ngươi không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông cụ, ông muốn nói gì?”
Chương 2502: Kể chuyện
Ông lão rút điếu thuốc ra: “Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Cách đây rất lâu, trong một đế quốc có hai huynh đệ, cả hai người đều là thiên tài vạn cổ, nhưng người em có cơ thể của một nửa yêu quái, giống như với loài yêu, sau đó hai huynh đệ xảy ra mâu thuẫn, một cuộc nội chiến nổ ra trong đế quốc, cuối cùng người em bị đánh bại và dẫn theo tất cả Yêu tộc rời khỏi đế quốc… Sau đó lập ra một chủng tộc hoàn toàn mới ở vùng đất lạnh giá bên ngoài biên giới xa xôi, cũng chính là yêu tộc Thái Cổ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bên ngoài bức tường là yêu tộc Thái Cổ?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông cụ, ông đừng nói với ta ông là người của yêu tộc Thái Cổ đấy nhé.
Ông lão nhìn hắn, không nói gì.
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật: “Ông…”
Ông lão xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, hơi khó hiểu.
Ông lão châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Trong chiếc nhẫn có chín vạn viên tiên tinh Tạo Hóa, cũng như vài viên đan dược và công pháp gì đó, dù sao tất cả những gì ta tích lũy được mấy năm nay đều ở trong đó”.
Diệp Quân biến sắc: “Ông cụ, ông đừng dọa ta”.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta chỉ có một yêu cầu, đưa Tiểu Thiện đi, dẫn nó đến Huyền Vân Cư ở Thiên Đô, sau đó nói với chủ nhân ở đó, hãy nể mặt ta mà giúp cô bé”.
Đây là đang dặn dò hậu sự.
Diệp Quân đứng dậy, trầm giọng nói: “Ông cụ, cho dù là chuyện gì thì chưa đến lúc đường cùng, ông…”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi ngồi xuống đi”.
Diệp Quân ngồi xuống, ông lão nói tiếp: “Mấy ngày nay tiếp xúc với ngươi, ta thấy ngươi không phải là người xấu, ta rất yên tâm giao Tiểu Thiện cho ngươi…”
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, ông lão bỗng nói: “Cầm lấy chiếc nhẫn, dẫn nó đi, đi ngay đi”.
Diệp Quân híp mắt.
Lúc này hắn không hề do dự, cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn rồi xoay người đi, vừa ra khỏi phòng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thiện.
Diệp Quân đi đến trước mặt Tiểu Thiện: “Đi theo ta”.
Tiểu Thiện lại lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt tay phải.
Tiểu Thiện khẽ nói: “Diệp Quân, nếu ngươi đánh ta ngất xỉu, ta sẽ hận ngươi”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Thiện mỉm cười nói: “Ngươi đi một mình đi”.
Diệp Quân lắc đầu.
Tiểu Thiện đang định nói gì đó thì lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo đen đi đến từ cách đó không xa, người tới đều mặc đồ đen, không thấy rõ mặt.
Diệp Quân lập tức trở nên cảnh giác.
Người đồ đen chậm rãi bước đến: “Khuất Túc, đã lâu không gặp”.
Lúc này ông lão bước ra.
Ông lão nhìn thấy người đồ đen: “Giải Cổ, đã lâu không gặp”.
Người đồ đen nói: “Tộc Thái Cổ từng đối xử tệ với ông à?”
Ông lão lắc đầu: “Không”.
Người đồ đen lại nói: “Đại nhân đối xử với ông thế nào?”
Ông lão nói: “Ơn nặng như núi”.
Người đồ đen gật đầu: “Nếu đã thế, vậy tại sao ông còn muốn phản bội tộc?”
Ông lão lắc đầu: “Ta không phản bội tộc, ta chỉ hơi chán thôi”.
Người đồ đen dừng bước, khẽ lắc đầu: “Khuất Túc, ông có từng nghĩ đến người dân của chúng ta không?”
Ông lão im lặng một lúc rồi nói: “Thả cho hai người họ đi, còn ta sẽ để mặc ông xử lý”.
Người đồ đen nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện ở một bên, khẽ cười: “Đúng là thú vị thật, bây giờ ông còn muốn cầu xin cho loài người nữa à…”
Ông lão nhìn người đồ đen: “Giải Cổ, nể tình quen biết, để họ đi đi, không liên quan gì đến chúng cả”.
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Ông nghĩ sao?”
Ông lão bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dẫn nó đi đi”.
Nói rồi ông ta biến thành một tàn ảnh rồi biến mất khỏi đó.
Tia sáng xuất hiện, đao quang lao đến.
Người đồ đen đó cũng biến mất theo…
Lúc này Diệp Quân cõng Phạn Thiện chạy đi.
Phạn Thiện đang định nói gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Này, cô muốn ông nội mình sống thì nghe theo ta, ôm chặt ta, đừng động đậy…”
Nghe Diệp Quân nói thế, Phạn Thiện vội gật đầu: “Được được, Diệp Quân, ta, ta nghe theo ngươi…”
Ầm!
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
Ông lão bị chấn động lùi về sau, máu chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta vừa định ra tay, chỉ nghe thấy Diệp Quân ở đằng xa bỗng nói: “Ông cụ, đừng đánh với ông ta nữa, đi theo ta, mau lên…”
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão do dự một lúc, sau đó lắc mình chạy về phía Diệp Quân.
Người đồ đen nhíu mày, ngay sau đó ông ta biến mất khỏi đó.
Diệp Quân cõng Phạn Thiện chạy một mạch về phía một dinh thự, một thị vệ chặn trước mặt Diệp Quân, vừa định nói gì đó thì Diệp Quân dùng sức lao tới rồi hét lên: “Thần huynh, có người muốn giết huynh, mau chạy đi”.
Thiên Thần đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi thị trấn nhíu mày, giết mình? Ai cơ chứ? To gan vậy à?
Chương 2503: Sảng khoái
Ngay lúc gã đang cảm thấy khó hiểu thì một luồng khí tức cực mạnh ập đến.
Sắc mặt Thiên Thần sa sầm.
Mẹ nó chứ!
Có người đến giết mình thật.
Điên rồi sao?
Ngay lúc người đồ đen đó chạy đến trước dinh thự, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt gã, đấm một quyền.
Người đồ đen cũng tung nắm đấm về phía người đàn ông trung niên.
Bụp!
Sau một tiếng nổ vang lên, người đàn ông trung niên lùi về sau mấy chục trượng.
Nơi này có phong ấn cấm chế đặc biệt, thế nên sức mạnh của hai người bị trấn áp rất nhiều.
Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên sầm mặt nhìn người đồ đen: “Ngươi là ai?”
Người đồ đen nhíu mày, sao nơi này còn có cường giả vậy chứ?
Lúc này Thiên Thần cũng bước ra, lúc nhìn thấy Diệp Quân, gã sửng sốt: “Diệp huynh, là huynh à”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Thần huynh, tên bên ngoài rất mạnh, phải cẩn thận”.
Thiên Thần quay đầu nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy người đồ đen, gã nhíu mày: “Đây là?”
Diệp Quân nói thẳng: “Đến từ bên kia bức tường”.
Bên kia bức tường!
Thiên Thần sầm mặt: “Đúng là to gan, A Ông, bắt sống ông ta”.
Nghe Thiên Thần nói thế, A Ông bỗng lao tới trước, đấm thẳng về phía người đồ đen, cú đấm vô cùng mạnh.
Lúc này người đồ đen bỗng giơ tay lên tung ra một đấm.
Bụp!
Quyền ý của A Ông tan biến, sức mạnh cực lớn khiến ông ta lùi về sau.
Người đồ đen tung một quyền về phía Diệp Quân và Phạn Thiện ở đằng xa, muốn trấn áp hai người mà ông lão để ý này trước.
Nhìn thấy người đồ đen đang nhắm vào mình và Phạn Thiện, Diệp Quân bỗng biến sắc, vội vàng trốn ở sau lưng Thiên Thần: “Thần huynh, huynh phải cẩn thận”.
Thiên Thần hơi hoang mang, mẹ kiếp, rõ ràng là đến đánh ngươi, ngươi lại bảo ta cẩn thận?
Lúc này, người đồ đen lao tới trước mặt ba người, ánh mắt Thiên Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, gã nắm chặt tay phải tung ra nắm đấm.
Trên nắm đấm có Kim Long xuất hiện.
Vèo!
Sau khi tiếng nổ vang lên, người đồ đen bị chấn động lùi về sau mấy chục trượng, nhưng Thiên Thần cũng lùi về sau mười mấy trượng.
Sau khi dừng lại, người đồ đen đó ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thần, khàn giọng nói: “Long khí, ngươi là con cháu hoàng thất của vương triều Thiên Mộ!”
Thiên Thần mình bàn tay hơi nứt ra của mình, sau đó nhìn người đồ đen, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Ngươi là người của yêu tộc Thái Cổ”.
Người đồ đen bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Mặt đất xung quanh bỗng nổ tung rồi nứt ra.
Thấy thế Thiên Thần híp mắt, nếu không phải nơi này có sức mạnh phong ấn cực mạnh, người trước mặt này có thể phá hủy cả thị trấn này dễ dàng.
Lúc này đối phương đang vừa chống lại sức mạnh phong ấn, vừa ra tay với gã.
Thiên Thần cũng không dám sơ suất, gã tiến đến trước, tay phải siết chặt.
Ầm!
Một tia sáng vàng bỗng tuôn ra từ trong người gã, gã tung ra nắm đấm, tia sáng vàng dao động, có tiếng rồng gầm vang lên.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, cả dinh thự nổ tung, vô số mảnh vỡ bay tứ tung.
Diệp Quân xoay người ôm chặt lấy Phạn Thiện.
Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục bình thường, Diệp Quân buông Phạn Thiện trong ngực ra, khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân lúc này, Phạn Thiện không khỏi sửng sốt.
Lúc này xung người Diệp Quân đầy vết thương do mảnh vỡ bắn trúng, nhất là vết thương ở cánh tay trái sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.
Phạn Thiện run giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Vẫn ổn”.
Nói rồi hắn xoay người nhìn hai người ở phía xa, lúc này người đồ đen đã lùi về sau mấy chục trượng.
Vô số tia sáng vàng dao động quanh người Thiên Thần, khí tức cực kỳ mạnh.
Người đồ đen bỗng nói: “Hoàng thất”.
Nói rồi ông ta xoay người rồi biến mất.
Sau khi người đồ đen rời đi, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm quyết tâm phải nhanh chóng tu luyện, để khôi phục tu vi.
“Đau không?”
Lúc này Phạn Thiện cầm lấy tay hắn, mặt đầy vẻ lo lắng và bất an.
Diệp Quân mỉm cười: “Vẫn ổn”.
Lúc này Thiên Thần ở một bên bỗng xòe tay ra, một bình ngọc trắng bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trị vết thương”.
Diệp Quân biết ơn nhìn Thiên Thần: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn mở nắp bình ra, một mùi thuốc xộc vào mũi khiến người ta thoải mái, sảng khoái.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, đây không phải là đan dược bình thường, hắn nhìn Thiên Thần, sau đó lấy một viên đan dược ra uống.
Đan dược vừa vào cơ thể, Diệp Quân cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuống tứ chi từ cổ họng, thoáng chốc vết thương cả người bắt đầu hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Diệp Quân lại nhìn Thiên Thần, chắp tay lại: “Thiên Thần huynh, cảm ơn nhiều”.
Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh, chúng ta nói chuyện nhé?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần nói: “Mời”.
Nói xong gã dẫn Diệp Quân đi sang một bên.
Phạn Thiện hơi lo lắng, lúc này ông lão đi đến cạnh cô ta, sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm trọng.
A Ông ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta.
Chương 2504: Giúp đỡ
Cách đó không xa, Diệp Quân và Thiên Thần sóng vai đi với nhau.
Diệp Quân bỗng nói: “Thiên Thần huynh, thật xin lỗi”.
Thiên Thần cười nói: “Tại sao lại xin lỗi?”
Diệp Quân nói: “Không giấu gì huynh, ta cố ý dẫn người đó đến đây, mặc dù là để sống sót nhưng hành vi này quả thực hơi thất đức. Thiên Thần huynh, lần này xem như là ta nợ huynh một ơn tình, sau này ta sẽ trả”.
Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh, mặc dù huynh hơi xảo trá, nhưng ta phải nói huynh cũng là người chính trực, không coi người khác là kẻ ngốc, tính cách này của huynh rất hợp với ta”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh cũng vậy”.
“Ha ha!”
Thiên Thần bật cười: “Diệp huynh, nếu chúng ta có tính cách như nhau, hay là huynh đi theo ta. Nói thật thì ta là Cửu hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, là hoàng tử nên dĩ nhiên ta cũng có ý muốn với ngôi vị Hoàng đế, huynh đến giúp huynh đệ chút nhé”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thiên Thần huynh, thành thật mà nói, kẻ thù của ta mạnh đến mức huynh không thể tưởng tượng được, nếu bây giờ ta đi với huynh, chỉ có hại chứ không ích gì cho huynh cả”.
Sáng Thế Đạo Điện!
Thế lực này cũng ở nền văn minh vũ trụ cấp chín, hơn nữa còn có Phạn Chiêu Đế…
Đương nhiên, nếu bây giờ đi theo tên này, hắn chắc chắn sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng như thế thật sự không hợp lý, vì một khi Sáng Thế Đạo Điện và Phạn Chiêu Đế xuất hiện, tên này sẽ không có khả năng chống lại chúng.
Nghe Diệp Quân nói thế, Thiên Thần ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cũng được, huynh có dự định gì tiếp theo không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đưa hai người Tiểu Thiện rời khỏi đây trước”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn hai ông cháu Phạn Thiện, trầm giọng nói: “Diệp huynh, chuyện này e là hơi khó, họ đều là tội phạm, không thể để họ rời khỏi đây được nếu không có sự đồng ý của ông cụ nhà ta, hơn nữa thân phận của ông lão đó cực kỳ đáng ngờ, càng không thể để ông ta rời khỏi đây…”
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Thiên Thần lại nói: “Diệp huynh, thứ cho ta nói thắng, bây giờ huynh rời khỏi họ là lựa chọn tốt nhất, thật đấy”.
“Diệp công tử”.
Ngay lúc này ông lão đó bỗng kéo Phạn Thiện đi đến trước mặt Diệp Quân và Thiên Thần.
Ông lão kéo Phạn Thiện đến cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Còn nhớ những lời ta nói trước đó không?”
“Ông nội”.
Phạn Thiện muốn nói nhưng ông lão lắc đầu nói: “Nhóc con, mấy năm nay ông nội đều để mặc cháu muốn làm gì thì làm, nhưng chuyện lần này không thể mặc kệ cháu được, ông nội phải rời đi, cháu đi theo ông thì hai ông cháu chúng ta đều không có đường sống, hiểu không?”
Phạn Thiện cắn môi, sắc mặt hơi tái.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiểu Thiện nhờ ngươi vậy”.
Nói rồi ông ta xoay người đi.
“Ông nội!”
Phạn Thiện bỗng gọi.
Ông lão dừng lại, khẽ nói: “Nhóc con, ông biết cháu đã biết cháu không phải cháu gái của ông từ lâu rồi, nhưng bao năm qua ông vẫn luôn xem cháu như cháu gái của mình. Sau khi ra ngoài, cháu đừng quá tử tế với người khác, cháu cần phải có tầm nhìn hơn, người xấu ở thế giới bên ngoài còn nhiều hơn người tốt nữa đó, người càng lương thiện thì càng không dễ sống”.
Nói rồi ông ta nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
Phạn Thiện đứng đó rơi nước mắt.
Lúc này Thiên Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.
Diệp Quân quay lại nhìn Thiên Thần, Thiên Thần nói: “Lát nữa huynh đi chung với bọn ta đi, nếu không huynh không thể rời khỏi đây”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Thiên Thần huynh, huynh …”
A Ông ở bên cạnh Thiên Thần hơi biến sắc, đang định nói thì bị ánh mắt của Thiên Thần ngăn lại, gã nhìn Thiên Thần: “Diệp huynh, ta cũng nói thật với huynh, ta chỉ có thể đưa hai người các huynh ra ngoài, còn những cái khác thì có lẽ ta không thể giúp được, vì thân phận của cô nương này hơi đặc biệt”.
Nói rồi gã ngừng lại, sau đó lại nói: “Huynh cũng biết ta là người trong hoàng thất, hơn nữa còn ham muốn vị trí Hoàng đế, thế nên, mặc dù ta và vài mấy vị huynh đệ đó ngoài mặt tỏ ra thân thiện với nhau nhưng thật ra đều muốn loại trừ lẫn nhau. Thế nên ta chỉ có thể đưa các ngươi ra ngoài, sau khi ra ngoài, huynh phải giữ bí mật cho ta, nếu không với khả năng bới móc đến từng cọng lông của đám huynh đệ đó, họ có thể sẽ gây ra nhiều phiền toái cho ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Thần huynh, thật sự rất cảm ơn huynh”.
Thiên Thần cười nói: “Chúng ta phải từ biệt, nửa canh giờ nữa sẽ khởi hành rời đi, các ngươi cũng chuẩn bị đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần dẫn A Ông rời khỏi đó.
Trên đường đi.
A Ông nhịn không được nói: “Điện hạ, người quả thật không nên giúp hắn, vốn dĩ người này đã có lai lịch không rõ, hơn nữa cô nương bên cạnh hắn lại là tội phạm, người giúp hắn như vậy, nếu đế Đại điện hạ trong triều biết”.
Thiên Thần bỗng cười nói: “A Ông thúc, lúc ở trong nhà, ta làm bất kỳ chuyện gì đều phải tính toán lợi ích, ở đây ta muốn tùy ý mình”.
“Nhưng!”
A Ông còn muốn nói gì đó.
Thiên Thần bỗng cười nói: “Hơn nữa, Diệp huynh này nói năng nho nhã, vừa khiêm tốn vừa không kiêu ngạo, chắc chắn không phải người bình thường. Mặc dù hiện tại hắn gặp rắc rối như vậy, nhưng sao ông dám cam đoan hắn sẽ không làm nên chuyện gì? Không phải có câu nói ‘trước khác nay khác’ đó sao, hôm nay hắn gặp khó khăn, ta giúp hắn một tay, không chừng sau này ta gặp khó khăn, hắn cũng có thể giúp ta, ha ha”.
Chương 2505: Dẫn ra ngoài
Trong đống hoang tàn.
Phạn Thiện ngồi bó gối trên tảng đá với vẻ trầm mặc.
Diệp Quân ngồi xuống cạnh cô ta rồi khẽ nói: “Ông cô sẽ không sao đâu”.
Phạn Thiện vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp, nhưng Phạn Thiện chợt ngẩng lên nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông đến chỗ tường rồi đúng không?”
Diệp Quân thoáng do dự rồi gật đầu.
Phạn Thiện lại im lặng.
Diệp Quân nói: “Bây giờ, hai kẻ yếu ớt như chúng ta mà đi theo ông ấy thì chỉ gây thêm phiền phức cho ông ấy thôi. Không có chúng ta, khả năng sống sót của ông ấy sẽ cao hơn, cô hiểu không?”
Phạn Thiện gật đầu: “Có”.
Nói rồi, cô ta lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Diệp Quân, ngươi dạy ta tu luyện đi”.
Diệp Quân khẽ xoa đầu cô ta rồi cười nói: “Được”.
Ở phía khác.
Thiên Thần dẫn A Ông đến trước một đại điện trên tường thành Biên Hoang, có hai Biên Hoang Vệ cầm trường thương với khí tức cực mạnh đứng ở cổng.
Thiên Thần dẫn A Ông đi tới gần thì bị một trong hai Biên Hoang Vệ chặn lại.
Thiên Thần chắp tay nói: “Huynh đài, xin vào thông báo một tiếng là có Thiên Thần xin gặp Biên Hoang Vương”.
Biên Hoang Vệ kia lắc đầu: “Cửu điện hạ, Biên Hoang Vương đang bế quan nên không ai được gặp”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó lấy một trục cuốn ra đưa cho Biên Hoang Vệ ấy: “Ban nãy, ta đã gặp cường giả của yêu tộc Thái Cổ ở trong trấn. Kẻ đó có thể âm thầm lẻn vào chỗ của chúng ta, chuyện này thật bất thường. Ta đã biết một bản báo cáo cụ thể, phiền huynh đài đưa cho Biên Hoang Vương giúp”.
Biên Hoang Vệ kia gật đầu: “Được”.
Nói rồi, hắn nhận lấy trục cuốn.
Thiên Thần nhìn vào sâu bên trong đại điện rồi hành lễ, sau đó dẫn A Ông rời đi.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân và Phạn Thiện đã cùng nhóm Thiên Thần rời khỏi thôn.
Lúc này, có khá nhiều người đang vây quanh nơi đây.
Họ đều là người trong trấn.
Vì sự cố ở tường Biên Hoang lúc trước nên người trong trấn đều rất bàng hoàng, họ cho rằng ở đó sắp có gì đấy đánh tới. Vì thế, ai cũng muốn rời đi.
Thiên Thần đương nhiên không thể dẫn tất cả rời đi, tuy gã là hoàng tử nhưng chưa có quyền lực lớn đến vậy.
“Tiểu Thiện tỷ tỷ!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Phạn Thiện ngoái lại nhìn thì thấy là Chu Tiểu Man.
Phạn Thiện bước tới gần, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man rồi nói: “Chăm con thỏ ta đưa cẩn thận, biết chưa?”
Chu Tiểu Man: “Tiểu Thiện tỷ tỷ, mọi người đều bảo người trong trấn sẽ chết hết, có đúng vậy không?”
Phạn Thiện trầm mặc.
Chu Tiểu Man thoáng do dự rồi nói: “Ta không muốn chết”.
Phạn Thiện ngoảnh sang nhìn Diệp Quân mà mắt đã rưng rưng.
Diệp Quân im lặng một lát rồi đi tới gần Phạn Thiện, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man và cười nói: “Trong một thời gian ngắn thì ngươi chưa chết được đâu, vì bên đó không đánh đến nhanh vậy được”.
Chu Tiểu Man hỏi: “Thế lâu dài thì sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta chỉ biết chúc ngươi may mắn thôi”.
Chu Tiểu Man: “…”
Phạn Thiện liếc Diệp Quân một cái rồi nói với Chu Tiểu Man: “Tiểu Man, tỷ tỷ rời đi để tu luyện, chờ tỷ tỷ mạnh lên rồi thì sẽ về cứu ngươi”.
Chu Tiểu Man sáng mắt lên nói: “Được ạ”.
Lúc này, Thiên Thần chợt đi tới: “Các vị, thành Biên Hoang có người rất giỏi trấn thủ, vì thế mọi người đừng lo lắng gì hết”.
Nghe thấy thế, mọi người trong trấn đều thở phào một hơi.
Thiên Thần là đại quan từ bên ngoài tới nên lời nói của gã rất có trọng lượng.
Thiên Thần nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện rời đi cùng Thiên Thần.
Sau khi họ đi đến cuối đường thì không gian ở phía trước chợt dập dềnh như mặt nước, cảnh tượng này khiến Phạn Thiện kinh ngạc.
Khi họ sắp xuyên qua không gian đặc biệt ấy thì có một thị vệ chợt chặn họ lại, sau đó hành lễ với Thiên Thần: “Cửu điện hạ”.
Thiên Thần cười nói: “Ta dẫn hai người đi”.
Thị vệ có vẻ khó xử.
Thiên Thần: “Cương Trầm, ngươi có một đệ đệ tên là Cương Bản đúng không?”
Thị vệ gật đầu: “Vâng”.
Thiên Thần: “Trong phủ ta đang thiếu một thị vệ, ta thấy hắn khá được”.
Thị vệ kia nghe vậy xong thì mừng quýnh, sau đó hành lễ nói: “Đa tạ Cửu điện hạ”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân và Phạn Thiện đi.
Thị vệ kia nhanh chóng tránh sang một bên.
Khi họ xuyên qua thời không đặc biệt ấy thì đã tới một con đường lớn.
Thiên Thần ngoảnh lại cười nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta từ biệt tại đây thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Hẹn gặp lại”.
Thiên Thần: “Diệp huynh, nếu sau này thần vật kia của huynh nhận ta làm chủ thật thì huynh đừng hối hận đấy”.
Diệp Quân cười đáp: “Còn nếu chúng không nhận huynh làm chủ thì đến lúc đó, ta sẽ đền cho huynh thứ khác”.
Thiên Thần cười phá lên: “Diệp huynh, huynh thật thú vị, hẹn gặp lại!”
Thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Ba người Diệp Quân đang hái quả cũng giật mình, sự cố này diễn ra quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc mặt đất dưới chân ba người bắt đầu sụp xuống, cây cối xung quanh trồi lên khỏi mặt đất rồi đổ xuống.
“Ông ơi”.
Sắc mặt Phạn Thiện tái nhợt khi nhìn cái cây thẳng tắp mà ông lão đang ở trên đó ngã xuống.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng nhón chân lên, cả người nhảy lên cao, hắn vững vàng đỡ được ông lão đang ngã xuống.
Ông lão nhìn Diệp Quân đỡ lấy mình, không nói gì.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn thấy ông lão từ trên cao rơi xuống nhưng lại cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào, sự bình tĩnh này hơi không bình thường.
Phạn Thiện ở một bên thấy ông lão được Diệp Quân đỡ thì thở phào, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt hai người: “Ông nội…”
Ông lão nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tường Biên Hoang ở đằng kia, mày nhíu chặt, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Diệp Quân cũng nhìn về phía bức tường Biên Hoang, bức tường vẫn chưa sụp xuống, chỉ thấy một tia sáng kỳ lạ trên tường thành Biên Hoang đằng kia.
Trận pháp đã được khởi động.
Ông lão nhìn về phía tường Biên Hoang, ánh mắt lóe lên tia phức tạp: “Đi”.
Nói rồi ông ta kéo Diệp Quân và Phạn Thiên quay người đi.
…
Trên tường thành Biên Hoang.
Lúc này sắc mặt Thiên Thần và A Ông trở nên nghiêm trọng, mười mấy cường giả đỉnh cấp mặc giáp đen xuất hiện xung quanh họ.
Mấy người này đều là quân phòng vệ Biên Hoang ở đó.
Một trong các quân đội xuất sắc nhất của vương triều Thiên Mộ.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn phía đằng xa, ánh mắt bình tĩnh: “Điện hạ, yêu tộc Thái Cổ sắp trở lại xâm lược”.
Người nói chính là một trong hai đại thống lĩnh của quân Biên Hoang: Huyền Giám.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn Huyền Giám, nói: “Ta muốn gặp Biên Hoang Vương”.
Huyền Giám lắc đầu: “Bây giờ Vương bế quan, không gặp bất kỳ ai cả”.
Thiên Thần nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng lại che giấu khá tốt, gã gật đầu: “Được”.
Nói rồi gã dẫn A Ông xoay người rời đi.
Huyền Giám không tiễn, cũng không chào, chỉ nhìn ra ngoài tường Biên Hoang.
Trên đường quay về thị trấn, A Ông cung kính nói: “Điện hạ đừng tức giận, Biên Hoang Vương…”
Thiên Thần cười nói: “Ta nào dám tức giận?”
Biên Hoang Vương!
Đây là người thế nào chứ?
Vị Vương khác giới duy nhất còn sống của vương triều Thiên Mộ, đã trấn giữ Biên Hoang hàng chục triệu năm, nếu xét về thực lực thì có thể xếp vào top năm trong vương triều Thiên Mộ, còn xét về thân phận, cho dù phụ hoàng của gã đi gặp thì cũng phải nể mặt.
Người như vậy là trọng thần của quốc gia đấy.
Cho dù gã là Thái tử cũng không có tư cách khoe mẽ trước mặt người này chứ đừng nói gã chỉ là một Điện hạ.
Hơn nữa, nếu người này tỏ ra bất mãn với gã, có thể nói cả đời này gã không thể nào trở thành Thái tử, cho dù gã có long khí cũng không được vì địa vị của người này trong vương triều Thiên Mộ cực kỳ quan trọng.
Nghe Thiên Thần nói thế, A Ông thở phào, địa vị của vị Biên Hoang Vương này thật sự rất đặc biệt ở vương triều Thiên Mộ.
Vị này trở về vương triều Thiên Mộ là có thể mang vũ khí vào điện, không quỳ gối chào Hoàng đế.
Hơn nữa Biên Hoang Vương cũng có thanh danh cực kỳ cao trong lòng người dân vương triều Thiên Mộ, trấn giữ Biên Hoang, bảo vệ vương triều Thiên Mộ, đó là anh hùng.
Thiên Thần trầm giọng nói: “Ông nhìn thấy người lúc nãy ra tay là ai không?”
A Ông lắc đầu: “Không thấy”.
Thiên Thần nhíu chặt mày.
A Ông nói: “Chúng ta phải quay về báo chuyện này lên trên mới được”.
Thiên Thần gật đầu, không nói gì thêm.
…
Lúc này thị trấn đã cực kỳ hỗn loạn, mặc dù không có thương vong gì nhiều nhưng người trong thị trấn đều bất an.
Bởi vì tiếng động lớn trước đó phát ra từ bên cạnh tường Biên Hoang, họ không biết bên kia bức tường là gì, nhưng họ biết bên đó chắc chắn có sinh vật rất mạnh.
Thế là thị trấn đều truyền tai nhau nói có cái gì sắp đánh đến đây.
Hơn nữa càng lan rộng càng hư cấu.
Ba người Diệp Quân quay về thị trấn, sắc mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đi theo ta”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân đi vào trong phòng.
Phạn Thiên cũng muốn đi theo nhưng ông lão lại nói: “Cháu đừng đi theo”.
Phạn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Cháu muốn…”
Ông lão bỗng nghiêm giọng nói: “Nghe lời”.
Giọng ông ta rất nghiêm túc.
Phạn Thiện sửng sốt, ông nội chưa từng nói nặng lời với cô ta, cô ta cảm thấy hơi tủi thân, mũi chua xót, mắt ngấn nước.
Ông lão hơi đau lòng nhưng lại quay đầu đi, xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Quân đi đến cạnh Phạn Thiện, hắn mỉm cười nói: “Đừng vội, lát nữa ông nội nói gì với ta, ta đều nói lại với cô, hê hê”.
“Phụt!”
Phạn Thiện bật cười, mọi sự khó chịu trước đó bỗng chốc biến mất, cô ta vỗ cánh tay Diệp Quân: “Ngươi mau đi đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào phòng.
Sau khi bước vào phòng, ông lão ngồi xuống ghế, mặt mày nghiêm túc.
Diệp Quân nói: “Ông cụ”.
Ông lão chỉ vào cái ghế trước mặt: “Ngồi đi”.
Diệp Quân gật đầu, đi đến trước mặt ông lão ngồi xuống.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Ta có thể tin ngươi không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ông cụ, ông muốn nói gì?”
Chương 2502: Kể chuyện
Ông lão rút điếu thuốc ra: “Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Cách đây rất lâu, trong một đế quốc có hai huynh đệ, cả hai người đều là thiên tài vạn cổ, nhưng người em có cơ thể của một nửa yêu quái, giống như với loài yêu, sau đó hai huynh đệ xảy ra mâu thuẫn, một cuộc nội chiến nổ ra trong đế quốc, cuối cùng người em bị đánh bại và dẫn theo tất cả Yêu tộc rời khỏi đế quốc… Sau đó lập ra một chủng tộc hoàn toàn mới ở vùng đất lạnh giá bên ngoài biên giới xa xôi, cũng chính là yêu tộc Thái Cổ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bên ngoài bức tường là yêu tộc Thái Cổ?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông cụ, ông đừng nói với ta ông là người của yêu tộc Thái Cổ đấy nhé.
Ông lão nhìn hắn, không nói gì.
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật: “Ông…”
Ông lão xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, hơi khó hiểu.
Ông lão châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Trong chiếc nhẫn có chín vạn viên tiên tinh Tạo Hóa, cũng như vài viên đan dược và công pháp gì đó, dù sao tất cả những gì ta tích lũy được mấy năm nay đều ở trong đó”.
Diệp Quân biến sắc: “Ông cụ, ông đừng dọa ta”.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta chỉ có một yêu cầu, đưa Tiểu Thiện đi, dẫn nó đến Huyền Vân Cư ở Thiên Đô, sau đó nói với chủ nhân ở đó, hãy nể mặt ta mà giúp cô bé”.
Đây là đang dặn dò hậu sự.
Diệp Quân đứng dậy, trầm giọng nói: “Ông cụ, cho dù là chuyện gì thì chưa đến lúc đường cùng, ông…”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi ngồi xuống đi”.
Diệp Quân ngồi xuống, ông lão nói tiếp: “Mấy ngày nay tiếp xúc với ngươi, ta thấy ngươi không phải là người xấu, ta rất yên tâm giao Tiểu Thiện cho ngươi…”
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, ông lão bỗng nói: “Cầm lấy chiếc nhẫn, dẫn nó đi, đi ngay đi”.
Diệp Quân híp mắt.
Lúc này hắn không hề do dự, cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn rồi xoay người đi, vừa ra khỏi phòng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thiện.
Diệp Quân đi đến trước mặt Tiểu Thiện: “Đi theo ta”.
Tiểu Thiện lại lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt tay phải.
Tiểu Thiện khẽ nói: “Diệp Quân, nếu ngươi đánh ta ngất xỉu, ta sẽ hận ngươi”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Thiện mỉm cười nói: “Ngươi đi một mình đi”.
Diệp Quân lắc đầu.
Tiểu Thiện đang định nói gì đó thì lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo đen đi đến từ cách đó không xa, người tới đều mặc đồ đen, không thấy rõ mặt.
Diệp Quân lập tức trở nên cảnh giác.
Người đồ đen chậm rãi bước đến: “Khuất Túc, đã lâu không gặp”.
Lúc này ông lão bước ra.
Ông lão nhìn thấy người đồ đen: “Giải Cổ, đã lâu không gặp”.
Người đồ đen nói: “Tộc Thái Cổ từng đối xử tệ với ông à?”
Ông lão lắc đầu: “Không”.
Người đồ đen lại nói: “Đại nhân đối xử với ông thế nào?”
Ông lão nói: “Ơn nặng như núi”.
Người đồ đen gật đầu: “Nếu đã thế, vậy tại sao ông còn muốn phản bội tộc?”
Ông lão lắc đầu: “Ta không phản bội tộc, ta chỉ hơi chán thôi”.
Người đồ đen dừng bước, khẽ lắc đầu: “Khuất Túc, ông có từng nghĩ đến người dân của chúng ta không?”
Ông lão im lặng một lúc rồi nói: “Thả cho hai người họ đi, còn ta sẽ để mặc ông xử lý”.
Người đồ đen nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện ở một bên, khẽ cười: “Đúng là thú vị thật, bây giờ ông còn muốn cầu xin cho loài người nữa à…”
Ông lão nhìn người đồ đen: “Giải Cổ, nể tình quen biết, để họ đi đi, không liên quan gì đến chúng cả”.
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Ông nghĩ sao?”
Ông lão bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dẫn nó đi đi”.
Nói rồi ông ta biến thành một tàn ảnh rồi biến mất khỏi đó.
Tia sáng xuất hiện, đao quang lao đến.
Người đồ đen đó cũng biến mất theo…
Lúc này Diệp Quân cõng Phạn Thiện chạy đi.
Phạn Thiện đang định nói gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Này, cô muốn ông nội mình sống thì nghe theo ta, ôm chặt ta, đừng động đậy…”
Nghe Diệp Quân nói thế, Phạn Thiện vội gật đầu: “Được được, Diệp Quân, ta, ta nghe theo ngươi…”
Ầm!
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
Ông lão bị chấn động lùi về sau, máu chảy ra từ khóe miệng.
Ông ta vừa định ra tay, chỉ nghe thấy Diệp Quân ở đằng xa bỗng nói: “Ông cụ, đừng đánh với ông ta nữa, đi theo ta, mau lên…”
Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão do dự một lúc, sau đó lắc mình chạy về phía Diệp Quân.
Người đồ đen nhíu mày, ngay sau đó ông ta biến mất khỏi đó.
Diệp Quân cõng Phạn Thiện chạy một mạch về phía một dinh thự, một thị vệ chặn trước mặt Diệp Quân, vừa định nói gì đó thì Diệp Quân dùng sức lao tới rồi hét lên: “Thần huynh, có người muốn giết huynh, mau chạy đi”.
Thiên Thần đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi thị trấn nhíu mày, giết mình? Ai cơ chứ? To gan vậy à?
Chương 2503: Sảng khoái
Ngay lúc gã đang cảm thấy khó hiểu thì một luồng khí tức cực mạnh ập đến.
Sắc mặt Thiên Thần sa sầm.
Mẹ nó chứ!
Có người đến giết mình thật.
Điên rồi sao?
Ngay lúc người đồ đen đó chạy đến trước dinh thự, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt gã, đấm một quyền.
Người đồ đen cũng tung nắm đấm về phía người đàn ông trung niên.
Bụp!
Sau một tiếng nổ vang lên, người đàn ông trung niên lùi về sau mấy chục trượng.
Nơi này có phong ấn cấm chế đặc biệt, thế nên sức mạnh của hai người bị trấn áp rất nhiều.
Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên sầm mặt nhìn người đồ đen: “Ngươi là ai?”
Người đồ đen nhíu mày, sao nơi này còn có cường giả vậy chứ?
Lúc này Thiên Thần cũng bước ra, lúc nhìn thấy Diệp Quân, gã sửng sốt: “Diệp huynh, là huynh à”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Thần huynh, tên bên ngoài rất mạnh, phải cẩn thận”.
Thiên Thần quay đầu nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy người đồ đen, gã nhíu mày: “Đây là?”
Diệp Quân nói thẳng: “Đến từ bên kia bức tường”.
Bên kia bức tường!
Thiên Thần sầm mặt: “Đúng là to gan, A Ông, bắt sống ông ta”.
Nghe Thiên Thần nói thế, A Ông bỗng lao tới trước, đấm thẳng về phía người đồ đen, cú đấm vô cùng mạnh.
Lúc này người đồ đen bỗng giơ tay lên tung ra một đấm.
Bụp!
Quyền ý của A Ông tan biến, sức mạnh cực lớn khiến ông ta lùi về sau.
Người đồ đen tung một quyền về phía Diệp Quân và Phạn Thiện ở đằng xa, muốn trấn áp hai người mà ông lão để ý này trước.
Nhìn thấy người đồ đen đang nhắm vào mình và Phạn Thiện, Diệp Quân bỗng biến sắc, vội vàng trốn ở sau lưng Thiên Thần: “Thần huynh, huynh phải cẩn thận”.
Thiên Thần hơi hoang mang, mẹ kiếp, rõ ràng là đến đánh ngươi, ngươi lại bảo ta cẩn thận?
Lúc này, người đồ đen lao tới trước mặt ba người, ánh mắt Thiên Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, gã nắm chặt tay phải tung ra nắm đấm.
Trên nắm đấm có Kim Long xuất hiện.
Vèo!
Sau khi tiếng nổ vang lên, người đồ đen bị chấn động lùi về sau mấy chục trượng, nhưng Thiên Thần cũng lùi về sau mười mấy trượng.
Sau khi dừng lại, người đồ đen đó ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thần, khàn giọng nói: “Long khí, ngươi là con cháu hoàng thất của vương triều Thiên Mộ!”
Thiên Thần mình bàn tay hơi nứt ra của mình, sau đó nhìn người đồ đen, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Ngươi là người của yêu tộc Thái Cổ”.
Người đồ đen bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Mặt đất xung quanh bỗng nổ tung rồi nứt ra.
Thấy thế Thiên Thần híp mắt, nếu không phải nơi này có sức mạnh phong ấn cực mạnh, người trước mặt này có thể phá hủy cả thị trấn này dễ dàng.
Lúc này đối phương đang vừa chống lại sức mạnh phong ấn, vừa ra tay với gã.
Thiên Thần cũng không dám sơ suất, gã tiến đến trước, tay phải siết chặt.
Ầm!
Một tia sáng vàng bỗng tuôn ra từ trong người gã, gã tung ra nắm đấm, tia sáng vàng dao động, có tiếng rồng gầm vang lên.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, cả dinh thự nổ tung, vô số mảnh vỡ bay tứ tung.
Diệp Quân xoay người ôm chặt lấy Phạn Thiện.
Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục bình thường, Diệp Quân buông Phạn Thiện trong ngực ra, khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân lúc này, Phạn Thiện không khỏi sửng sốt.
Lúc này xung người Diệp Quân đầy vết thương do mảnh vỡ bắn trúng, nhất là vết thương ở cánh tay trái sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.
Phạn Thiện run giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Vẫn ổn”.
Nói rồi hắn xoay người nhìn hai người ở phía xa, lúc này người đồ đen đã lùi về sau mấy chục trượng.
Vô số tia sáng vàng dao động quanh người Thiên Thần, khí tức cực kỳ mạnh.
Người đồ đen bỗng nói: “Hoàng thất”.
Nói rồi ông ta xoay người rồi biến mất.
Sau khi người đồ đen rời đi, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm quyết tâm phải nhanh chóng tu luyện, để khôi phục tu vi.
“Đau không?”
Lúc này Phạn Thiện cầm lấy tay hắn, mặt đầy vẻ lo lắng và bất an.
Diệp Quân mỉm cười: “Vẫn ổn”.
Lúc này Thiên Thần ở một bên bỗng xòe tay ra, một bình ngọc trắng bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trị vết thương”.
Diệp Quân biết ơn nhìn Thiên Thần: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn mở nắp bình ra, một mùi thuốc xộc vào mũi khiến người ta thoải mái, sảng khoái.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, đây không phải là đan dược bình thường, hắn nhìn Thiên Thần, sau đó lấy một viên đan dược ra uống.
Đan dược vừa vào cơ thể, Diệp Quân cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuống tứ chi từ cổ họng, thoáng chốc vết thương cả người bắt đầu hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Diệp Quân lại nhìn Thiên Thần, chắp tay lại: “Thiên Thần huynh, cảm ơn nhiều”.
Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh, chúng ta nói chuyện nhé?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần nói: “Mời”.
Nói xong gã dẫn Diệp Quân đi sang một bên.
Phạn Thiện hơi lo lắng, lúc này ông lão đi đến cạnh cô ta, sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm trọng.
A Ông ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta.
Chương 2504: Giúp đỡ
Cách đó không xa, Diệp Quân và Thiên Thần sóng vai đi với nhau.
Diệp Quân bỗng nói: “Thiên Thần huynh, thật xin lỗi”.
Thiên Thần cười nói: “Tại sao lại xin lỗi?”
Diệp Quân nói: “Không giấu gì huynh, ta cố ý dẫn người đó đến đây, mặc dù là để sống sót nhưng hành vi này quả thực hơi thất đức. Thiên Thần huynh, lần này xem như là ta nợ huynh một ơn tình, sau này ta sẽ trả”.
Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh, mặc dù huynh hơi xảo trá, nhưng ta phải nói huynh cũng là người chính trực, không coi người khác là kẻ ngốc, tính cách này của huynh rất hợp với ta”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh cũng vậy”.
“Ha ha!”
Thiên Thần bật cười: “Diệp huynh, nếu chúng ta có tính cách như nhau, hay là huynh đi theo ta. Nói thật thì ta là Cửu hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, là hoàng tử nên dĩ nhiên ta cũng có ý muốn với ngôi vị Hoàng đế, huynh đến giúp huynh đệ chút nhé”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thiên Thần huynh, thành thật mà nói, kẻ thù của ta mạnh đến mức huynh không thể tưởng tượng được, nếu bây giờ ta đi với huynh, chỉ có hại chứ không ích gì cho huynh cả”.
Sáng Thế Đạo Điện!
Thế lực này cũng ở nền văn minh vũ trụ cấp chín, hơn nữa còn có Phạn Chiêu Đế…
Đương nhiên, nếu bây giờ đi theo tên này, hắn chắc chắn sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng như thế thật sự không hợp lý, vì một khi Sáng Thế Đạo Điện và Phạn Chiêu Đế xuất hiện, tên này sẽ không có khả năng chống lại chúng.
Nghe Diệp Quân nói thế, Thiên Thần ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cũng được, huynh có dự định gì tiếp theo không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đưa hai người Tiểu Thiện rời khỏi đây trước”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn hai ông cháu Phạn Thiện, trầm giọng nói: “Diệp huynh, chuyện này e là hơi khó, họ đều là tội phạm, không thể để họ rời khỏi đây được nếu không có sự đồng ý của ông cụ nhà ta, hơn nữa thân phận của ông lão đó cực kỳ đáng ngờ, càng không thể để ông ta rời khỏi đây…”
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Thiên Thần lại nói: “Diệp huynh, thứ cho ta nói thắng, bây giờ huynh rời khỏi họ là lựa chọn tốt nhất, thật đấy”.
“Diệp công tử”.
Ngay lúc này ông lão đó bỗng kéo Phạn Thiện đi đến trước mặt Diệp Quân và Thiên Thần.
Ông lão kéo Phạn Thiện đến cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Còn nhớ những lời ta nói trước đó không?”
“Ông nội”.
Phạn Thiện muốn nói nhưng ông lão lắc đầu nói: “Nhóc con, mấy năm nay ông nội đều để mặc cháu muốn làm gì thì làm, nhưng chuyện lần này không thể mặc kệ cháu được, ông nội phải rời đi, cháu đi theo ông thì hai ông cháu chúng ta đều không có đường sống, hiểu không?”
Phạn Thiện cắn môi, sắc mặt hơi tái.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiểu Thiện nhờ ngươi vậy”.
Nói rồi ông ta xoay người đi.
“Ông nội!”
Phạn Thiện bỗng gọi.
Ông lão dừng lại, khẽ nói: “Nhóc con, ông biết cháu đã biết cháu không phải cháu gái của ông từ lâu rồi, nhưng bao năm qua ông vẫn luôn xem cháu như cháu gái của mình. Sau khi ra ngoài, cháu đừng quá tử tế với người khác, cháu cần phải có tầm nhìn hơn, người xấu ở thế giới bên ngoài còn nhiều hơn người tốt nữa đó, người càng lương thiện thì càng không dễ sống”.
Nói rồi ông ta nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
Phạn Thiện đứng đó rơi nước mắt.
Lúc này Thiên Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.
Diệp Quân quay lại nhìn Thiên Thần, Thiên Thần nói: “Lát nữa huynh đi chung với bọn ta đi, nếu không huynh không thể rời khỏi đây”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Thiên Thần huynh, huynh …”
A Ông ở bên cạnh Thiên Thần hơi biến sắc, đang định nói thì bị ánh mắt của Thiên Thần ngăn lại, gã nhìn Thiên Thần: “Diệp huynh, ta cũng nói thật với huynh, ta chỉ có thể đưa hai người các huynh ra ngoài, còn những cái khác thì có lẽ ta không thể giúp được, vì thân phận của cô nương này hơi đặc biệt”.
Nói rồi gã ngừng lại, sau đó lại nói: “Huynh cũng biết ta là người trong hoàng thất, hơn nữa còn ham muốn vị trí Hoàng đế, thế nên, mặc dù ta và vài mấy vị huynh đệ đó ngoài mặt tỏ ra thân thiện với nhau nhưng thật ra đều muốn loại trừ lẫn nhau. Thế nên ta chỉ có thể đưa các ngươi ra ngoài, sau khi ra ngoài, huynh phải giữ bí mật cho ta, nếu không với khả năng bới móc đến từng cọng lông của đám huynh đệ đó, họ có thể sẽ gây ra nhiều phiền toái cho ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Thần huynh, thật sự rất cảm ơn huynh”.
Thiên Thần cười nói: “Chúng ta phải từ biệt, nửa canh giờ nữa sẽ khởi hành rời đi, các ngươi cũng chuẩn bị đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần dẫn A Ông rời khỏi đó.
Trên đường đi.
A Ông nhịn không được nói: “Điện hạ, người quả thật không nên giúp hắn, vốn dĩ người này đã có lai lịch không rõ, hơn nữa cô nương bên cạnh hắn lại là tội phạm, người giúp hắn như vậy, nếu đế Đại điện hạ trong triều biết”.
Thiên Thần bỗng cười nói: “A Ông thúc, lúc ở trong nhà, ta làm bất kỳ chuyện gì đều phải tính toán lợi ích, ở đây ta muốn tùy ý mình”.
“Nhưng!”
A Ông còn muốn nói gì đó.
Thiên Thần bỗng cười nói: “Hơn nữa, Diệp huynh này nói năng nho nhã, vừa khiêm tốn vừa không kiêu ngạo, chắc chắn không phải người bình thường. Mặc dù hiện tại hắn gặp rắc rối như vậy, nhưng sao ông dám cam đoan hắn sẽ không làm nên chuyện gì? Không phải có câu nói ‘trước khác nay khác’ đó sao, hôm nay hắn gặp khó khăn, ta giúp hắn một tay, không chừng sau này ta gặp khó khăn, hắn cũng có thể giúp ta, ha ha”.
Chương 2505: Dẫn ra ngoài
Trong đống hoang tàn.
Phạn Thiện ngồi bó gối trên tảng đá với vẻ trầm mặc.
Diệp Quân ngồi xuống cạnh cô ta rồi khẽ nói: “Ông cô sẽ không sao đâu”.
Phạn Thiện vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp, nhưng Phạn Thiện chợt ngẩng lên nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông đến chỗ tường rồi đúng không?”
Diệp Quân thoáng do dự rồi gật đầu.
Phạn Thiện lại im lặng.
Diệp Quân nói: “Bây giờ, hai kẻ yếu ớt như chúng ta mà đi theo ông ấy thì chỉ gây thêm phiền phức cho ông ấy thôi. Không có chúng ta, khả năng sống sót của ông ấy sẽ cao hơn, cô hiểu không?”
Phạn Thiện gật đầu: “Có”.
Nói rồi, cô ta lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Diệp Quân, ngươi dạy ta tu luyện đi”.
Diệp Quân khẽ xoa đầu cô ta rồi cười nói: “Được”.
Ở phía khác.
Thiên Thần dẫn A Ông đến trước một đại điện trên tường thành Biên Hoang, có hai Biên Hoang Vệ cầm trường thương với khí tức cực mạnh đứng ở cổng.
Thiên Thần dẫn A Ông đi tới gần thì bị một trong hai Biên Hoang Vệ chặn lại.
Thiên Thần chắp tay nói: “Huynh đài, xin vào thông báo một tiếng là có Thiên Thần xin gặp Biên Hoang Vương”.
Biên Hoang Vệ kia lắc đầu: “Cửu điện hạ, Biên Hoang Vương đang bế quan nên không ai được gặp”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó lấy một trục cuốn ra đưa cho Biên Hoang Vệ ấy: “Ban nãy, ta đã gặp cường giả của yêu tộc Thái Cổ ở trong trấn. Kẻ đó có thể âm thầm lẻn vào chỗ của chúng ta, chuyện này thật bất thường. Ta đã biết một bản báo cáo cụ thể, phiền huynh đài đưa cho Biên Hoang Vương giúp”.
Biên Hoang Vệ kia gật đầu: “Được”.
Nói rồi, hắn nhận lấy trục cuốn.
Thiên Thần nhìn vào sâu bên trong đại điện rồi hành lễ, sau đó dẫn A Ông rời đi.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân và Phạn Thiện đã cùng nhóm Thiên Thần rời khỏi thôn.
Lúc này, có khá nhiều người đang vây quanh nơi đây.
Họ đều là người trong trấn.
Vì sự cố ở tường Biên Hoang lúc trước nên người trong trấn đều rất bàng hoàng, họ cho rằng ở đó sắp có gì đấy đánh tới. Vì thế, ai cũng muốn rời đi.
Thiên Thần đương nhiên không thể dẫn tất cả rời đi, tuy gã là hoàng tử nhưng chưa có quyền lực lớn đến vậy.
“Tiểu Thiện tỷ tỷ!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Phạn Thiện ngoái lại nhìn thì thấy là Chu Tiểu Man.
Phạn Thiện bước tới gần, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man rồi nói: “Chăm con thỏ ta đưa cẩn thận, biết chưa?”
Chu Tiểu Man: “Tiểu Thiện tỷ tỷ, mọi người đều bảo người trong trấn sẽ chết hết, có đúng vậy không?”
Phạn Thiện trầm mặc.
Chu Tiểu Man thoáng do dự rồi nói: “Ta không muốn chết”.
Phạn Thiện ngoảnh sang nhìn Diệp Quân mà mắt đã rưng rưng.
Diệp Quân im lặng một lát rồi đi tới gần Phạn Thiện, sau đó xoa đầu Chu Tiểu Man và cười nói: “Trong một thời gian ngắn thì ngươi chưa chết được đâu, vì bên đó không đánh đến nhanh vậy được”.
Chu Tiểu Man hỏi: “Thế lâu dài thì sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta chỉ biết chúc ngươi may mắn thôi”.
Chu Tiểu Man: “…”
Phạn Thiện liếc Diệp Quân một cái rồi nói với Chu Tiểu Man: “Tiểu Man, tỷ tỷ rời đi để tu luyện, chờ tỷ tỷ mạnh lên rồi thì sẽ về cứu ngươi”.
Chu Tiểu Man sáng mắt lên nói: “Được ạ”.
Lúc này, Thiên Thần chợt đi tới: “Các vị, thành Biên Hoang có người rất giỏi trấn thủ, vì thế mọi người đừng lo lắng gì hết”.
Nghe thấy thế, mọi người trong trấn đều thở phào một hơi.
Thiên Thần là đại quan từ bên ngoài tới nên lời nói của gã rất có trọng lượng.
Thiên Thần nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện rời đi cùng Thiên Thần.
Sau khi họ đi đến cuối đường thì không gian ở phía trước chợt dập dềnh như mặt nước, cảnh tượng này khiến Phạn Thiện kinh ngạc.
Khi họ sắp xuyên qua không gian đặc biệt ấy thì có một thị vệ chợt chặn họ lại, sau đó hành lễ với Thiên Thần: “Cửu điện hạ”.
Thiên Thần cười nói: “Ta dẫn hai người đi”.
Thị vệ có vẻ khó xử.
Thiên Thần: “Cương Trầm, ngươi có một đệ đệ tên là Cương Bản đúng không?”
Thị vệ gật đầu: “Vâng”.
Thiên Thần: “Trong phủ ta đang thiếu một thị vệ, ta thấy hắn khá được”.
Thị vệ kia nghe vậy xong thì mừng quýnh, sau đó hành lễ nói: “Đa tạ Cửu điện hạ”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân và Phạn Thiện đi.
Thị vệ kia nhanh chóng tránh sang một bên.
Khi họ xuyên qua thời không đặc biệt ấy thì đã tới một con đường lớn.
Thiên Thần ngoảnh lại cười nói với Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta từ biệt tại đây thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Hẹn gặp lại”.
Thiên Thần: “Diệp huynh, nếu sau này thần vật kia của huynh nhận ta làm chủ thật thì huynh đừng hối hận đấy”.
Diệp Quân cười đáp: “Còn nếu chúng không nhận huynh làm chủ thì đến lúc đó, ta sẽ đền cho huynh thứ khác”.
Thiên Thần cười phá lên: “Diệp huynh, huynh thật thú vị, hẹn gặp lại!”
Bình luận facebook