-
Chương 3041-3045
Chương 3041: Bao lâu
Thiên Vực.
Cường giả nhà họ Thiên, Đế Quốc và các cường giả Trụ tộc đối mặt nhau từ phía xa, hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch, giương cung bạt kiếm.
Nhưng lại không hề ra tay.
Hiện giờ đứng đầu nhà họ Trụ là tiên tổ của Trụ tộc, sắc mặt ông ta giờ đang vô cùng khó coi, vốn tưởng là một bàn cờ đã nắm chắc phần thắng, bây giờ lại thành ra như vậy…
Cục diện bây giờ có phần bất lợi với bọn họ.
Tiên tổ nhà họ Thiên liếc nhìn đám người Đế Quốc, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người tiên tổ Trụ tộc: “Nếu bây giờ Trụ tộc rút lui, nhà họ Thiên ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Chỉ cần Trụ tộc rời đi, nhà họ Thiên sẽ có lợi thế rất lớn trước Đế Quốc, bởi vì linh hồn tiên tổ của Đế Quốc đã biến mất, nhưng ông ta vẫn còn, có thể nói, chỉ cần Trụ tộc rút lui, nhà họ Thiên nhất định sẽ giành thắng lợi trong trận chiến này.
Nghe tiên tổ nhà họ Thiên nói vậy, một đám cường giả Đế Quốc lập tức biến sắc, đồng loại nhìn tiên tổ Trụ tộc, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Nghe thấy lời của tiên tổ nhà họ Thiên, tiên tổ Trụ tộc lại cười lớn: “Ta thừa nhận, lần này Trụ tộc ta đã liều lĩnh chọn phe, quả thực có phần mạo hiểm, nhưng như vậy thì sao? Trụ tộc ta thắng được cũng thua được, tiên tổ nhà họ Thiên ta nói cho ông biết, Trụ tộc ta tuyệt đối sẽ không lật lọng, làm một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, hôm nay, Trụ tộc ta sẽ cùng Đế Quốc đồng sinh ra tử, nhà họ Thiên các người có bản lĩnh thì tới diệt Trụ tộc ta đi!”
Nghe tiên tổ Trụ tộc nói vậy, trong lòng đám cường giả Đế Quốc lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn một đám cường giả nhà họ Thiên, trong mắt lửa giận ngút trời.
Tiên tổ nhà họ Thiên cũng có phần bất ngờ, nhưng rất nhanh ông ta lại mỉm cười: “Vậy thì chiến đấu thôi.”
Chuyện đã tới nước này, hai bên ngoại trừ ngươi chết ta sống, cũng đã không còn đường nào khác rồi.
Tiên tổ Trụ tộc nói: “Chúng ta đánh tới mức ngươi chết ta sống thì có ý nghĩa gì? Kết quả cuối cùng không phải còn chờ xem Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Tiên tổ nhà họ Thiên trầm mặc.
Tiên tổ Trụ tộc cười nói: “Có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể phân thắng bại rồi, đợi xem sao?”
Tiên tổ nhà họ Thiên ngẩng đầu lên nhìn phía cuối chân trời: “Vậy đợi thử xem.”
Đúng như tiên tổ Trụ tộc nói, bọn họ ở đây đánh nhau ác liệt hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cuối cùng còn phải xem chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân.
Hai người họ ai sẽ thắng?
Tiên tổ nhà họ Thiên nhìn về phía cuối chân trời xa xa, yên lặng không nói.
Ông ta cũng không dám chắc chắn!
Bởi vì cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo hay là Diệp Quân, thì trước mắt họ đều không phải là những người mà bọn họ có thể chống lại được, xuất thân của hai người, ngay cả ông ta cũng nhìn không thấu.
Lúc này, Thiên Diêm dẫn theo Thiên Liên đi tới bên cạnh tiên tổ nhà họ Thiên, ông ta nhỏ giọng nói: “Tiên tổ, đây là Thiên Liên, là phu nhân của… tộc trưởng.”
Phu nhân!
Thiên Liên khẽ sửng sốt, có phần ngạc nhiên nhìn Thiên Diêm.
Tiên tổ nhà họ Thiên nhìn Thiên Liên, không nói gì, tất nhiên ông ta biết Diệp Quân và Thiên Liên chỉ là quan hệ gặp dịp thì chơi.
Thiên Diêm do dự một lát rồi nói: “Tiên tổ, nếu tộc trưởng thắng… Ta hy vọng hắn và Thiên Liên có thể vì nhà họ Thiên ta sinh ra…”
“Đại trưởng lão!”
Thiên Liên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thiên Diêm, sắc mặt có phần trắng bệch.
Thiên Diêm không dám nhìn vào ánh mắt của cô ta, ông ta thấp giọng thở dài: “Nha đầu, ta biết không ai thích bị ép buộc. Ta cũng không muốn làm những chuyện như thế này, nhưng cô nên biết rằng đây là một lựa chọn tốt nhất với nhà họ Thiên ta…”
Tiên tổ nhà họ Thiên lại lắc đầu: “Ngươi sai rồi.”
Thiên Diêm nhìn tiên tổ nhà họ Thiên, tiên tổ nhà họ Thiên nói: “Vị Diệp công tử này hiện giờ qua lại với nhà họ Thiên ta, quý là ở sự thẳng thắn, nếu bây giờ nhà họ Thiên bắt đầu tính kế, thì sẽ chỉ lợi bất cập hại. Hơn nữa, nhà họ Thiên ta đứng giữa trời đất, dám nhận là đường đường chính chính, há lại hy sinh phụ nữ trong tộc mình để giành lấy lợi ích?”
Thiên Diêm nhìn tiên tổ nhà họ Thiên.
Tiên tổ nhà họ Thiên tiếp tục nói: “Nếu như bọn họ lưỡng tình tương duyệt, đó tất nhiên là chuyện tốt, nếu hai bên đã không có tình cảm vậy làm bạn bè là được rồi.”
Dứt lời, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Thiên Liên: “Nhớ kỹ, hãy làm theo trái tim mình, thích chính là thích, nhà họ Thiên không cần một người phụ nữ phải đi hy sinh bản thân mình, nếu thực sự có chuyện đó, nhà họ Thiên này bỏ đi cũng được.”
Thiên Liên hành lễ thật sâu: “Rõ.”
Con cháu của nhà họ Thiên có mặt ở đây cũng đồng loạt hành lễ, vẻ mặt cung kính.
Ánh mắt Thiên Diêm lóe lên một tia phức tạp, tầm nhìn của mình… thực sự quá hạn hẹp rồi.
Tiên tổ nhà họ Thiên ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời, trong mắt hiện ra sự lo lắng.
…
Khoảng một khắc sau, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đã tới “thần quặng Giới Ngoại”. Lúc này, ở sâu bên trong tòa thần quặng Giới Ngoại, từng luồng linh khí khủng bố đang không ngừng tràn ra, những linh khí này đã trở thành vật chất, ngưng tụ lại thành khí lưu, bao trùm lấy cả trời đất này.
Thấy cảnh này, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng u ám: “Ông ta muốn phá phong ấn, đi!”
Dứt lời, ông ta đi về phía trước, nhưng đi được hai bước ông ta lại dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đồ xảo trá, cậu sẽ không giở trò sau lưng ta đấy chứ?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Câu này nên là ta hỏi ông mới đúng?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy, không nói thêm gì nữa, ông ta đi sâu vào bên trong thần quặng Giới Ngoại.
Diệp Quân liếc nhìn phía sau đầu chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, hai người dọc theo đường lớn đi sâu vào trong lòng đất, chưa đi được bao lâu, bọn họ phát hiện bức tường ở bốn xung quanh đã biến thành màu máu kỳ dị, không chỉ vậy, còn có máu tươi không ngừng rỉ ra từ trong bức tường, dưới chân đã biến thành một hồ máu.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân cùng cau mày lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khoảng một khắc sau, hai người tới trước một cánh cửa máu, đằng sau cánh cửa máu tản ra từng luồng khí tức tà ác, bên trong luồng khí tức này còn bao hàm hận ý và lệ khí, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là huyết mạch phong ma vĩnh viễn của Diệp Quân thì cũng có phần khó thích ứng được khi cảm nhận luồng hận ý và lệ khí này, bởi vì hận ý và lệ khí thực sự quá mạnh,
Tên này đã bị phong ấn bao lâu rồi?
Chương 3042:Gọi bừa
Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới trước cánh cửa máu, ông ta đánh giá qua cánh cửa máu này rồi đột nhiên cau mày: “Mật ấn… Đạo pháp của Mật Tông…”
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Mật Tông gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh giọng nói: “Không phải cậu rất thông minh sao? Đoán thử xem!”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, rất nhanh, cánh cửa máu khẽ chấn động, ngay sau đó, cánh cửa máu từ từ mở ra hai bên, vừa mở ra, một luồng lệ khí và hận ý ngập trời như thủy triều cuồn cuộn lao tới.
Diệp Quân phất tay áo lên, sức mạnh huyết mạch trào dâng, trực tiếp hấp thụ toàn bộ chỗ hận ý và lệ khí đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo mặc dù không ra tay, nhưng đám lệ khí và hận ý đó lại không thể đến gần ông ta.
Hai người đi vào bên trong cánh cửa máu, vừa bước vào, một bức tượng phật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo. Bức tượng phật đó cao khoảng trăm trượng, khắc từ đá lớn mà thành, hai tay chắp lại trang nghiêm. Phía dưới bức tượng có một người đàn ông áo đen đang ngồi đó, dưới thân người đàn ông áo đen có khắc một kí tự khổng lồ.
Trước mặt người đàn ông áo đen còn trôi nổi một linh hồn hư ảo, chính là linh hồn của “Cơ Chiến”.
Hiển nhiên, người đàn ông áo đen ngồi đó mới là bản thể chân chính của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bức tượng phật đó, hai mắt khẽ nheo lại: “Phật sống Mật Tông… Sao có thể.”
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn hắn: “Sao, muốn biết à? Cầu xin ta đi, cậu cầu xin ta rồi ta sẽ nói cho…”
Diệp Quân trực tiếp cắt đứt lời ông ta: “Đánh lại được cô cô ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Xa xa, luồng hư ảnh đó đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta mỉm cười: “Muốn ngăn cản ta sao? Thật nực cười, thật nực cười!”
Dứt lời, ánh mắt ông ta dừng lại trên người chủ nhân bút Đại Đạo: “Chủ nhân bút Đại Đạo, phải nói rằng kiến thức của ông quả thực rất rộng, ngay cả Phật sống Mật Tông mà cũng biết… Nhưng biết nhiều thì cũng có tác dụng gì? Vẫn không phải yếu đuối như một tên phế vật hay sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo giận dữ chỉ vào hư ảnh: “Con mẹ nó! Ông ngạo mạn cái gì? Hả?”
Hư ảnh mỉa mai nói: “Vô năng sủa loạn.”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận tới mức một quyền đánh mạnh về phía hư ảnh, nhưng sức mạnh của ông ta còn chưa tới gần hư ảnh đã biến mất không còn dấu vết.
Thấy cảnh này, chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Hư ảnh mỉa mai nói: “Phế vật!”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, bởi vì hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, phật ấn mà người đàn ông áo đen ở cách đó không xa ngồi lên đang dần trở lên ảm đạm.
Tên này sắp thoát ra ngoài rồi.
Tay phải Diệp Quân nắm chặt ý kiếm, đang định ra tay thì luồng “hư ảnh” đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm rền.
Lúc này sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trở lên vô cùng khó coi.
Trong cơ thể người đàn ông áo đen đang ngồi xếp bằng đột nhiên tràn ra một luồng khí tức cực kỳ khủng bố, chỉ là một luồng khí tức mà lại khiến cho Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo hít thở không thông!
Bây giờ hai người đã trực tiếp bị trấn áp!
Sắc mặt của Diệp Quân nghiêm túc, luồng khí tức này… đừng nói là trạng thái hiện giờ của hắn, cho dù là trạng thái đỉnh cao của hắn cũng đánh không lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo chợt lui về phía sau.
Muốn chạy!
Nhưng một giây sau, một luồng khí tức trực tiếp khóa chặt ông ta lại.
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Bây giờ muốn trốn sao? Cái đồ đầu heo này, ông nghĩ thế nào vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Khí tức của người đàn ông áo đen càng lúc càng mạnh, phong ấn sắp bị phá vỡ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Gọi người, nhanh lên.”
Diệp Quân cau mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Nhanh gọi người tới, cậu gọi thì không tính là cậu thua, nhanh lên.”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Chủ nhân bút Đại Đạo có phần sốt ruột: “Con mẹ nó, ta đã nói là không tính là cậu thua, tên này sắp phá phong ấn rồi, một khi phong ấn bị phá bỏ, chúng ta đều phải chết…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Không gọi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, cậu gọi người lần này không tính cậu thua… Cậu nghe không hiểu ý của ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Xa xa, cơ thể của người đàn ông áo đen đột nhiên cử động.
Trái tim của chủ nhân bút Đại Đạo đập mạnh, ông ta lại nhìn Diệp Quân một lần nữa, vội nói: “Đại ca, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng giận dỗi nữa, mau, mau gọi ông nội cậu, cô cô cậu hay cha cậu cũng được, gọi bừa một người đi, mau lên, con mẹ nó!”
Diệp Quân quan sát người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Ta phải dựa vào chính mình.”
“Đệt!”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu bị bệnh…”
Chương 3043: Quá đáng
Ở phía xa, khí tức của người đàn ông mặc áo đen ngồi xếp bằng ở dưới đất bây giờ đã đạt đến mức độ vô cùng khủng bố, chỉ một luồng khí tức đã nghiền ép Diệp Quân với chủ nhân bút Đại Đạo không thở được
Đây chắc chắn không phải người bây giờ bọn họ có thể đối kháng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ nhân bút Đại Đạo run rẩy nói: “Đồ ngốc, cậu đừng miễn cưỡng nữa, cậu nghe ta nói con người sống ở trên đời, ai dám nói bản thân trăm phần trăm không dựa vào người khác? Hơn nữa, cô cô của cậu, ông nội và cha của cậu đều là người của mình, gọi người của mình đó chính là lẽ bất di bất dịch... Cậu có hiểu không?
Hai tay của Diệp Quân nắm chặt: “Gọi nhiều người sẽ có sự ỷ lại, sẽ có thần trong lòng, ta muốn dựa vào bản thân.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, biểu cảm đó giống như không cẩn thận ăn phải phân nhưng ông ta vẫn cố nhịn lại sự buồn nôn trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu nói không sai, gọi nhiều người sẽ có sự ỷ lại... Nhưng mà đó cũng tùy tình hình! Cậu xem thử thực lực của người đối diện kia đã vượt qua hơn cậu mười lần, tình hình này cậu không gọi người đó chính là kẻ khùng đó!”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo đen đó: “Ta phải dựa vào bản thân mới được!”
“Cậu được cái quần què!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nổi giận, ông ta giận dữ nhìn Diệp Quân: “Được được, cậu không gọi người vậy cậu kêu cha cậu hồi phục lại sức mạnh đạo pháp cho ta... Nhưng nói trước đây không xem như ta thua, đợi giải quyết xong người trước mặt, chúng ta tiếp tục...”
Diệp Quân nói: “Tự ông kêu đi!”
Chủ nhân bút Đại Đạo giận dữ: “Kêu cái gì mà kêu! Ta kêu cha cậu, ông ấy đồng ý sao?”
Nói xong ông ta đột nhiên hối hận, mẹ nó bị thằng ngốc này tức đến đầu óc không bình thường rồi.
Ánh mắt của Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen, lúc này ấn ký “Vạn” màu kim dưới người của người đàn ông áo đen đã mờ đến trong suốt, lập tức sắp hoàn toàn biến mất, còn khí tức của ông ta còn đang điên cuồng tăng lên, theo sự tăng lên khí tức của ông ta tượng phật đá sau lưng ông ta đã bắt đầu hơi run chuyển.
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi, mẹ nó nếu như người thần bí ở trước mặt này hồi phục, ông ta còn không chừng bị sỉ nhục như thế nào nữa!
Người thần bí kia đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm, động đậy cuồn cuộn, chấn động mọi thứ.
Lúc này, chữ Vạn dưới thân người đàn ông áo đen đã hoàn toàn biến mất không thấy, người đàn ông áo đen mở mắt lên một luồng khí lên vào lòng người đột nhiên bao trùm lấy trời đất này, ông ta từ từ đứng dậy nhưng ngay lúc này tượng phật đá sau lưng ông ta đột nhiên từ từ mở mắt ra, tiếp đến một giọng nói như đến từ năm tháng cổ xưa từ từ vang lên: “A di đà phật....”
Phật mở mắt!
Rầm!
Một đạo phật pháp khí tức đột nhiên từ trong trời đất tràn ngập ra, hung hăng nghiền ép về phía người đàn ông áo đen đó.
Người đàn ông áo đen điên cường cười lớn: “Mật Phật, ngươi cho rằng ngươi còn nhốt được ta sao?”
Nói xong, ông ta chợt đứng dậy, cách không trung đấm một đấm về phía chân trời, cú đấm cuồn cuộn tựa như sống trào này tựa như, vô tận mà huỷ diệt tất cả.
Đạo khí tức phật pháp kia vậy mà không có cách nào chống lại, bị chèn ép đến liên tục lùi về sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông áo đen điên cuồng cười lớn, có chút khùng điên.
Thoát khỏi cảnh khốn khó sắp đến!
Nhưng ngay vào lúc này, tượng phật đá đó đột nhiên nhấc tay phải lên, sau đó từ từ hạ xuống trong miện thầm niệm phật ngữ cổ xưa: “Nam mô a di đà phật, nam mô phật đà u nam mô tăng à, chước yếu la phạt, chấn nhiều mạt ni, ma ha bát đặng mệ, lỗ lỗ lỗ, để sắt trá...”
Tuỳ theo tượng phật này thầm niệm, một đạo phật ấn chữ Vạn màu vàng đột nhiên lần nữa ngưng tụ lại ở dưới thân của người đàn ông áo đen, chỉ trong nháy mắt một phật ấn chữ “Vạn” lại lần nữa xuất hiện, tiếp đến một đạo sức mạnh phật pháp khủng bố từ mặt đất dâng lên sau đó cứ như thế trấn áp người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen đột nhiên trở nên điên loạn: “Còn có phong ấn!! Mật Phật vậy mà người còn giữ lại một đạo phong ấn... Ngươi không phải là người!!”
Hai tay ông ta đập mạnh loạn xạ, từng đạo lực Đại Đạo không ngừng đánh vào những lực phật pháp, nhưng đạo phong ấn đó vẫn tăng lên, sức mạnh của ông ta căn bản không có cách nào rung chuyển những đạo lực phật pháp đó, mà tượng phật đá kia còn đang niệm pháp ngữ cổ xưa: “Úm, bát đạp ma chấn nhiều mạt nị, thuyên hồng...”
Theo như ông ta niệm, phật quang của phật ấn chữ Vạn dưới thân người đàn ông áo đen ngày càng rực rỡ, mà nỗi hận với oán khí của người đàn ông áo đen vậy mà cứ bị trấn áp như thế.
Bên cạnh Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ tiếng nói: “Tiểu Thập chú...”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta liếc nhìn hắn một cái: “Không hiểu phải không? Muốn biết, muốn biết thì cậu...”
Diệp Quân nói: “Mạnh bằng ông nội ta sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Nơi xa theo sự trấn áp của tượng phật đá đó, người đàn ông áo đen cuối cùng bị không đỡ nỗi, bị trấn áp nằm rạp trên đất, không động đậy...
Mà ở trước mắt ông ta, “Cơ Chiến” đó cũng đang điên cuồng chống cứ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm “Cơ Chiến”, đột nhiên cười lớn: “Ôi trời, không ra được nữa! Ha ha ha ha ha...”
Diệp Quân: “...”
“Đại đạo chó!”
“Cơ Chiến” đó quay đầu giận dữ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi đừng sủa ta nghe, ngươi...”
“Con mẹ nó...”
Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp giận dữ chỉ vào “Cơ Chiến” đó: “Ngươi qua đây đánh ông đi! Ngươi đến đi!”
“Cơ Chiến” đó tức đến cơ thể đều đang run, nhưng lúc này bản thể bị trấn áp lần nữa mà ông ta chì là một đạo ý thức, lại thêm chịu ảnh hưởng của phong ấn phật gia đó, vì vậy thực lực giảm bớt đi nhiều...”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại lộ ra vẻ phách lối: “Chậc chậc, một đạo “tiểu thập chú” đã phong ấn ngươi, ta vốn cho rằng ngươi là nhân vật đáng người như thế nào, thì ra là một kẻ vô dụng! Ha ha!”
Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông quá đáng rồi đấy.”
Chương 3044: Không quen
“Cậu câm miệng lại cho ông đây!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận chỉ Diệp Quân: “Cậu cũng không phải thứ tốt gì...”
Diệp Quân: “...”
Hiển nhiên vừa nãy chủ nhân bút Đại Đạo bị Diệp Quân chọc tức không nhẹ, vì thế tiếp tục nói: “Còn dựa vào bản thân... Chậc chậc, nói lời này cậu có đỏ mặt không? Từ khi bắt đầu đến bây giờ, cậu có mấy lần dựa vào bản thân? Lần nào không phải dựa vào người trong nhà cậu giải quyết vấn đề? Ta cũng thay cậu đỏ mặt...”
Diệp Quân không chút tức giận, bình tĩnh nói: “Ồ...”
Hành động này của chủ nhân bút Đại Đạo giống như đánh vào bông gòn, không trút được cơn tức trái lại càng tức hơn.
Chủ nhân bút Đại Đạo quyết định tha cho người không biết xấu hổ này, ông ta nhìn “Cơ Chiến” ở nơi xa, lúc này sắc mặt của “Cơ Chiến” vô cùng khó coi, bản thân của ông ta đã hoàn toàn bị phong ấn, hơn nữa phong ấn này còn mặt hơn cả lúc trước, lúc này ông ta đã tuyệt vọng.
Nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của “Cơ Chiến”, chủ nhân bút Đại Đạo lại cười lần nữa: “Đồ lang thang, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất điên cuồng sao? Ngươi kêu đi!”
“Đại Đạo chó!”
“Cơ Chiến” trực tiếp xoay người hung dữ chạy về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Lúc này “Cơ Chiến” bởi vì nguyên nhân bản thể bị cưỡng ép trấn áp ở dưới phong ấn, thực lực cũng giảm đi nhiều, vì vậy ra tay của ông ta căn bản không thể làm gì được chủ nhân bút Đại Đạo, trái lại còn bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh đến không ngừng lui.
Ánh mắt của Diệp Quân vẫn luôn ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn không ra tay bởi vì hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo trông dường như “giao chiến” với “Cơ Chiến” thật ra vẫn luôn phòng bị hắn, bởi vậy bây giờ hắn ra tay không còn ý nghĩa gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn về người đàn ông áo đen trên ấn chữ “Vạn” ở nơi xa, lúc này người đàn ông áo đen đó đã bị trấn áp nằm rạp trên đất, không động đậy hoàn toàn nằm yên.
Diệp Quân nhìn về phía tượng phật đá đó, phật đá lúc này đã dần hồi phục lại bình tĩnh, hai mắt của nó vẫn còn đang mở, khí tức của nó vẫn còn nghiêm túc trang nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm.
Mật Phật?
Diệp Quân có chút hiếu kỳ, hiển nhiên tượng mật đá này không phải đến từ vũ trụ này.
Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo và “Cơ Chiến” đó đã dừng lại, bây giờ bọn họ ai cũng không làm được gì ai.
Sắc mặt của “Cơ Chiến vô cùng âm trầm khó coi.
Chủ nhân bút Đại Đạo không tiếp tục sỉ nhục “Cơ Chiến” mà là quay đầu nhìn về phía tượng phật đá ở nơi xa, ánh mắt của tượng phật đá lúc này cũng rơi trên người chủ nhân bút Đại Đạo, tượng phật đá lên tiếng: “Chủ nhân bút Đại Đạo, sao ngươi lại sa sút đến như vậy?”
Mặt của chủ nhân bút Đại Đạo không biểu cảm: “Ta tự phong ấn tu luyện đến đây đến tu luyện.”
Phật đá nói: “Thì ra là như thế... Nhưng... Tu vi của ngươi hình như bị người khác phong ấn rồi.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm: “Mật Phật, sao ngươi lại đến đây?”
Tượng Mật Phật ở trước mắt đương nhiên không phải bản thể, mà là một tượng phật điêu khắc phân thân, nhưng lại có sức mạnh phật pháp vô biên.
Mật Phật nói: “Ta ở lại thân phật này là vì để trấn áp lão này...”
“Mật Phật!”
“Cơ Chiến” đó đột nhiên gằn giọng: “Ngươi đã trấn áp ta tám chục triệu năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Mật Phật nhìn về phía 'Cơ Chiến”: "Hận ý chưa tan, oán khí không trừ, đương nhiên không thể thả ngươi ra, nếu không, lại làm hại thế gian."
'Cơ Chiến' gằn giọng nói: "Ngươi phong ấn ta tám chục ngàn năm, còn muốn ta không hận, không oán khí... Thật là buồn cười, buồn cười!"
Mật Phật bình tĩnh nói: “Cổ Bàn có hậu quả ngày hôm nay thì có nguyên nhân của ngươi ngày xưa, bây giờ đến bước đường này đều do lỗi của ngươi, không trách được người khác.”
Cổ Bàn nhìn chằm chằm Mật Phật, trong mắt đều là oán độc: “Nếu như có ngày ta nhìn thấy lại mặt trời nhất định sẽ giết hết người Mật tông của ngươi!”
Mật Phật không để ý đến “Cơ Chiến” mà nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh: “Ngươi đến đây chỉ là vì di chỉ của nước Cổ Thần?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nhíu mày: “Di chỉ của nước Cổ Thần?”
Mật Phật có chút kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu.
Mật Phật nghi ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Di chỉ của nước Cổ Thần ở nơi này?”
Sau khi Mật Phật yên lặng, nói: “Đạo huynh như vậy thế nào, ta tiễn các người đến di chỉ của nước Cổ Thần để làm báo đáp, ngươi sẽ lấy giúp ta một món phật trong đó...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhanh chóng nói: “Đưa một mình ta là được rồi, ta không quen với đồ ngốc ở bên cạnh.”
Chương 3045: Mau đánh nhau đi!
Di chỉ của nước Cổ Thần!
Nghe Mật Phật nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo thật sự có chút bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng di chỉ của nước Cổ Thần lại ở chỗ này.
Chuyện này quả thật là một niềm vui bất ngờ!
Phải biết lúc trước ông ta cũng đi tìm di chỉ của nước Cổ Thần, nhưng không tìm được,
Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Mật Phật nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng là có duyên, vậy cùng đi đi".
Diệp Quân chắp tay: "Đa tạ".
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sầm lại.
Mật Phật nói: "Đạo huynh, mặc dù nước Cổ Thần đã bị diệt, nhưng nơi này vẫn hung hiểm vạn phần, bây giờ huynh ở trạng thái như thế này... Phải hết sức cẩn thận".
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Yên tâm, chỉ cần ta không muốn chết thì chắc chắn sẽ không chết".
Diệp Quân liếc mắt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì.
Mật Phật gật gật đầu, chắp tay trước ngực, trong chốc lát, Diệp Quân cùng chủ nhân bút Đại Đạo đã biến mất, cùng đó là Cổ Bàn, tất nhiên không phải là bản thể.
Nhóm Diệp Quân đi rồi, Mật Phật mới khẽ nói: "Hi vọng sự xuất hiện của hai người này có thể nghịch chuyển được mệnh số nhân quả của ngươi..."
Dứt lời, ông ấy chậm rãi nhắm mắt lại, phật quang tản đi, lại khôi phục thành tượng đá, đất trời trở về tĩnh mịch.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một cánh đồng hoang vu.
Đất trời âm u tối sầm, ngột ngạt cực kỳ.
Cách hắn không xa chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn.
Tất nhiên Cổ Bàn vẫn còn chút mê man, rõ ràng gã cũng không ngờ Mật Phật cũng truyền tống gã đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lại nhìn Cổ Bàn, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm, cũng không nói gì, chỉ yên lặng chữa thương.
Từ đầu đến giờ hắn sở dĩ không ra tay cũng là vì đang bị thương, bây giờ thương thế của hắn đã khôi phục sáu bảy phần rồi, nhưng vẫn chưa đủ, hắn phải hồi phục hoàn toàn thì mới có thể giết chết tên chó Đại Đạo này được.
Chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào nơi xa xăm, nơi đó có một miệng giếng, một sợi dây xích sắt tho to như cây cột quấn lấy thân giếng, còn một đầu khác thì đâm xuống miệng giếng.
Ba người không hẹn mà cùng đi về phía chiếc giếng kia, lúc đến gần mới phát hiện giếng này thật ra rất lớn, rộng chừng mấy chục trượng, miệng giếng có hình bát quái, xích sắt cực kỳ thô to, quấn chặt quanh thân giếng, mà bên trên miệng giếng còn có một tấm bia đá, trên bia có ba chữ cổ.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn chữ cổ trên mặt bia, mí mắt giật lên, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
Ánh mắt của Diệp Quân cũng rơi vào tấm bia đá kia, nhưng hắn đọc không hiểu, chữ trên đó là văn tự của một nền văn minh hắn chưa từng gặp.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt ông ta bình tĩnh.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, không nói lời nào.
Ngươi không động thì ông đây cũng đứng yên luôn.
Hiện tại tuy thực lực hắn không yếu, nhưng hắn biết rõ nơi này không bình thường, phải vô cùng cẩn thận, không thể có bất kỳ sự sơ xuất nào, chỉ lơ là một cái thôi thì khả năng cao sẽ lật thuyền.
Mà Cổ Bàn lại đi tới trước cái giếng kia, lúc đến sát miệng giếng thì cúi đầu nhìn xuống, một khắc sau, tròng mắt gã chợt co rụt lại, vừa định lùi về sau thì đúng lúc này, có một cái tay đột nhiên vụt ra từ trong giếng, nhanh như sét đánh chụp lấy cần cổ Cổ Bàn muốn kéo gã thẳng xuống. Sắc mặt Cổ Bàn lập tức tái đi, hai tay chống lấy miệng giếng, điên cuồng vận dụng khí tức trong người để chống lại.
Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo không hề có sự bất ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Bây giờ chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể giết gã".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, khó tin nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, sao ông có thể đê tiện đến vậy? Thứ gặp cháy hôi của như ông ta không dám làm đồng loại đâu".
Lời của hắn nói rất lớn, Cổ Bàn bị túm ở phía xa nghe rất rõ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
"A!"
Xa xa, Cổ Bàn đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, ngay sau đó, hai tay gã đột nhiên đánh mạnh vào trong miệng giếng một cái.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Cổ Bàn lập tức tránh thoát được cái tay kia rồi liên tục thối lùi về sau, mà cái tay trong miệng giếng cũng cố vươn theo ra, lao đến Cổ Bàn, nhưng một khắc sau, xích sắt rung lên kịch liệt, mạnh mẽ kéo ngược nó về trong giếng.
Chẳng mấy chốc, trong giếng truyền đến tiếng gầm gừ không cam lòng.
Đất trời chấn động!
Có hơi thở mạnh mẽ phun trào từ trong giếng sâu, nhưng lại bị xích sắt kia khóa chặt lại, căn bản không thể nhúc nhích được, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong rất đáng sợ, cho dù cách một miệng giếng nhưng họ vẫn cảm nhận được một cám giác áp bức cực kỳ kinh khủng từ bên trong.
Trong mắt Diệp Quân ánh lên một tia kiêng dè, thứ này là quái vật gì vậy?
Mà vẻ mặt của Cổ Bàn thì vô cùng khó coi, gã nhìn chòng chọc vào cái giếng kia, giận đến mức nổi điên: "Làm càn, quả thật làm càn!"
Lúc này gã thật sự vô cùng tức giận, nếu không do bản thể bị phong ấn tu vi, Cổ Bàn gã làm sao yếu đến mức này được? Lại còn suýt bị người ta đánh lén chết nữa, đúng là vô cùng nhục nhã!
Như nghĩ đến điều gì, gã đột nhiên quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt không hề che giấu sát ý.
Diệp Quân thấy thế thì vui vẻ trong lòng, mau đánh nhau đi!
Thiên Vực.
Cường giả nhà họ Thiên, Đế Quốc và các cường giả Trụ tộc đối mặt nhau từ phía xa, hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch, giương cung bạt kiếm.
Nhưng lại không hề ra tay.
Hiện giờ đứng đầu nhà họ Trụ là tiên tổ của Trụ tộc, sắc mặt ông ta giờ đang vô cùng khó coi, vốn tưởng là một bàn cờ đã nắm chắc phần thắng, bây giờ lại thành ra như vậy…
Cục diện bây giờ có phần bất lợi với bọn họ.
Tiên tổ nhà họ Thiên liếc nhìn đám người Đế Quốc, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người tiên tổ Trụ tộc: “Nếu bây giờ Trụ tộc rút lui, nhà họ Thiên ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Chỉ cần Trụ tộc rời đi, nhà họ Thiên sẽ có lợi thế rất lớn trước Đế Quốc, bởi vì linh hồn tiên tổ của Đế Quốc đã biến mất, nhưng ông ta vẫn còn, có thể nói, chỉ cần Trụ tộc rút lui, nhà họ Thiên nhất định sẽ giành thắng lợi trong trận chiến này.
Nghe tiên tổ nhà họ Thiên nói vậy, một đám cường giả Đế Quốc lập tức biến sắc, đồng loại nhìn tiên tổ Trụ tộc, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Nghe thấy lời của tiên tổ nhà họ Thiên, tiên tổ Trụ tộc lại cười lớn: “Ta thừa nhận, lần này Trụ tộc ta đã liều lĩnh chọn phe, quả thực có phần mạo hiểm, nhưng như vậy thì sao? Trụ tộc ta thắng được cũng thua được, tiên tổ nhà họ Thiên ta nói cho ông biết, Trụ tộc ta tuyệt đối sẽ không lật lọng, làm một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, hôm nay, Trụ tộc ta sẽ cùng Đế Quốc đồng sinh ra tử, nhà họ Thiên các người có bản lĩnh thì tới diệt Trụ tộc ta đi!”
Nghe tiên tổ Trụ tộc nói vậy, trong lòng đám cường giả Đế Quốc lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn một đám cường giả nhà họ Thiên, trong mắt lửa giận ngút trời.
Tiên tổ nhà họ Thiên cũng có phần bất ngờ, nhưng rất nhanh ông ta lại mỉm cười: “Vậy thì chiến đấu thôi.”
Chuyện đã tới nước này, hai bên ngoại trừ ngươi chết ta sống, cũng đã không còn đường nào khác rồi.
Tiên tổ Trụ tộc nói: “Chúng ta đánh tới mức ngươi chết ta sống thì có ý nghĩa gì? Kết quả cuối cùng không phải còn chờ xem Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Tiên tổ nhà họ Thiên trầm mặc.
Tiên tổ Trụ tộc cười nói: “Có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể phân thắng bại rồi, đợi xem sao?”
Tiên tổ nhà họ Thiên ngẩng đầu lên nhìn phía cuối chân trời: “Vậy đợi thử xem.”
Đúng như tiên tổ Trụ tộc nói, bọn họ ở đây đánh nhau ác liệt hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cuối cùng còn phải xem chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân.
Hai người họ ai sẽ thắng?
Tiên tổ nhà họ Thiên nhìn về phía cuối chân trời xa xa, yên lặng không nói.
Ông ta cũng không dám chắc chắn!
Bởi vì cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo hay là Diệp Quân, thì trước mắt họ đều không phải là những người mà bọn họ có thể chống lại được, xuất thân của hai người, ngay cả ông ta cũng nhìn không thấu.
Lúc này, Thiên Diêm dẫn theo Thiên Liên đi tới bên cạnh tiên tổ nhà họ Thiên, ông ta nhỏ giọng nói: “Tiên tổ, đây là Thiên Liên, là phu nhân của… tộc trưởng.”
Phu nhân!
Thiên Liên khẽ sửng sốt, có phần ngạc nhiên nhìn Thiên Diêm.
Tiên tổ nhà họ Thiên nhìn Thiên Liên, không nói gì, tất nhiên ông ta biết Diệp Quân và Thiên Liên chỉ là quan hệ gặp dịp thì chơi.
Thiên Diêm do dự một lát rồi nói: “Tiên tổ, nếu tộc trưởng thắng… Ta hy vọng hắn và Thiên Liên có thể vì nhà họ Thiên ta sinh ra…”
“Đại trưởng lão!”
Thiên Liên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thiên Diêm, sắc mặt có phần trắng bệch.
Thiên Diêm không dám nhìn vào ánh mắt của cô ta, ông ta thấp giọng thở dài: “Nha đầu, ta biết không ai thích bị ép buộc. Ta cũng không muốn làm những chuyện như thế này, nhưng cô nên biết rằng đây là một lựa chọn tốt nhất với nhà họ Thiên ta…”
Tiên tổ nhà họ Thiên lại lắc đầu: “Ngươi sai rồi.”
Thiên Diêm nhìn tiên tổ nhà họ Thiên, tiên tổ nhà họ Thiên nói: “Vị Diệp công tử này hiện giờ qua lại với nhà họ Thiên ta, quý là ở sự thẳng thắn, nếu bây giờ nhà họ Thiên bắt đầu tính kế, thì sẽ chỉ lợi bất cập hại. Hơn nữa, nhà họ Thiên ta đứng giữa trời đất, dám nhận là đường đường chính chính, há lại hy sinh phụ nữ trong tộc mình để giành lấy lợi ích?”
Thiên Diêm nhìn tiên tổ nhà họ Thiên.
Tiên tổ nhà họ Thiên tiếp tục nói: “Nếu như bọn họ lưỡng tình tương duyệt, đó tất nhiên là chuyện tốt, nếu hai bên đã không có tình cảm vậy làm bạn bè là được rồi.”
Dứt lời, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Thiên Liên: “Nhớ kỹ, hãy làm theo trái tim mình, thích chính là thích, nhà họ Thiên không cần một người phụ nữ phải đi hy sinh bản thân mình, nếu thực sự có chuyện đó, nhà họ Thiên này bỏ đi cũng được.”
Thiên Liên hành lễ thật sâu: “Rõ.”
Con cháu của nhà họ Thiên có mặt ở đây cũng đồng loạt hành lễ, vẻ mặt cung kính.
Ánh mắt Thiên Diêm lóe lên một tia phức tạp, tầm nhìn của mình… thực sự quá hạn hẹp rồi.
Tiên tổ nhà họ Thiên ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời, trong mắt hiện ra sự lo lắng.
…
Khoảng một khắc sau, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đã tới “thần quặng Giới Ngoại”. Lúc này, ở sâu bên trong tòa thần quặng Giới Ngoại, từng luồng linh khí khủng bố đang không ngừng tràn ra, những linh khí này đã trở thành vật chất, ngưng tụ lại thành khí lưu, bao trùm lấy cả trời đất này.
Thấy cảnh này, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng u ám: “Ông ta muốn phá phong ấn, đi!”
Dứt lời, ông ta đi về phía trước, nhưng đi được hai bước ông ta lại dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đồ xảo trá, cậu sẽ không giở trò sau lưng ta đấy chứ?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Câu này nên là ta hỏi ông mới đúng?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy, không nói thêm gì nữa, ông ta đi sâu vào bên trong thần quặng Giới Ngoại.
Diệp Quân liếc nhìn phía sau đầu chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, hai người dọc theo đường lớn đi sâu vào trong lòng đất, chưa đi được bao lâu, bọn họ phát hiện bức tường ở bốn xung quanh đã biến thành màu máu kỳ dị, không chỉ vậy, còn có máu tươi không ngừng rỉ ra từ trong bức tường, dưới chân đã biến thành một hồ máu.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân cùng cau mày lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khoảng một khắc sau, hai người tới trước một cánh cửa máu, đằng sau cánh cửa máu tản ra từng luồng khí tức tà ác, bên trong luồng khí tức này còn bao hàm hận ý và lệ khí, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là huyết mạch phong ma vĩnh viễn của Diệp Quân thì cũng có phần khó thích ứng được khi cảm nhận luồng hận ý và lệ khí này, bởi vì hận ý và lệ khí thực sự quá mạnh,
Tên này đã bị phong ấn bao lâu rồi?
Chương 3042:Gọi bừa
Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới trước cánh cửa máu, ông ta đánh giá qua cánh cửa máu này rồi đột nhiên cau mày: “Mật ấn… Đạo pháp của Mật Tông…”
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Mật Tông gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh giọng nói: “Không phải cậu rất thông minh sao? Đoán thử xem!”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, rất nhanh, cánh cửa máu khẽ chấn động, ngay sau đó, cánh cửa máu từ từ mở ra hai bên, vừa mở ra, một luồng lệ khí và hận ý ngập trời như thủy triều cuồn cuộn lao tới.
Diệp Quân phất tay áo lên, sức mạnh huyết mạch trào dâng, trực tiếp hấp thụ toàn bộ chỗ hận ý và lệ khí đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo mặc dù không ra tay, nhưng đám lệ khí và hận ý đó lại không thể đến gần ông ta.
Hai người đi vào bên trong cánh cửa máu, vừa bước vào, một bức tượng phật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo. Bức tượng phật đó cao khoảng trăm trượng, khắc từ đá lớn mà thành, hai tay chắp lại trang nghiêm. Phía dưới bức tượng có một người đàn ông áo đen đang ngồi đó, dưới thân người đàn ông áo đen có khắc một kí tự khổng lồ.
Trước mặt người đàn ông áo đen còn trôi nổi một linh hồn hư ảo, chính là linh hồn của “Cơ Chiến”.
Hiển nhiên, người đàn ông áo đen ngồi đó mới là bản thể chân chính của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bức tượng phật đó, hai mắt khẽ nheo lại: “Phật sống Mật Tông… Sao có thể.”
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn hắn: “Sao, muốn biết à? Cầu xin ta đi, cậu cầu xin ta rồi ta sẽ nói cho…”
Diệp Quân trực tiếp cắt đứt lời ông ta: “Đánh lại được cô cô ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Xa xa, luồng hư ảnh đó đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta mỉm cười: “Muốn ngăn cản ta sao? Thật nực cười, thật nực cười!”
Dứt lời, ánh mắt ông ta dừng lại trên người chủ nhân bút Đại Đạo: “Chủ nhân bút Đại Đạo, phải nói rằng kiến thức của ông quả thực rất rộng, ngay cả Phật sống Mật Tông mà cũng biết… Nhưng biết nhiều thì cũng có tác dụng gì? Vẫn không phải yếu đuối như một tên phế vật hay sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo giận dữ chỉ vào hư ảnh: “Con mẹ nó! Ông ngạo mạn cái gì? Hả?”
Hư ảnh mỉa mai nói: “Vô năng sủa loạn.”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận tới mức một quyền đánh mạnh về phía hư ảnh, nhưng sức mạnh của ông ta còn chưa tới gần hư ảnh đã biến mất không còn dấu vết.
Thấy cảnh này, chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Hư ảnh mỉa mai nói: “Phế vật!”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, bởi vì hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, phật ấn mà người đàn ông áo đen ở cách đó không xa ngồi lên đang dần trở lên ảm đạm.
Tên này sắp thoát ra ngoài rồi.
Tay phải Diệp Quân nắm chặt ý kiếm, đang định ra tay thì luồng “hư ảnh” đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm rền.
Lúc này sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trở lên vô cùng khó coi.
Trong cơ thể người đàn ông áo đen đang ngồi xếp bằng đột nhiên tràn ra một luồng khí tức cực kỳ khủng bố, chỉ là một luồng khí tức mà lại khiến cho Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo hít thở không thông!
Bây giờ hai người đã trực tiếp bị trấn áp!
Sắc mặt của Diệp Quân nghiêm túc, luồng khí tức này… đừng nói là trạng thái hiện giờ của hắn, cho dù là trạng thái đỉnh cao của hắn cũng đánh không lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo chợt lui về phía sau.
Muốn chạy!
Nhưng một giây sau, một luồng khí tức trực tiếp khóa chặt ông ta lại.
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Bây giờ muốn trốn sao? Cái đồ đầu heo này, ông nghĩ thế nào vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Khí tức của người đàn ông áo đen càng lúc càng mạnh, phong ấn sắp bị phá vỡ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Gọi người, nhanh lên.”
Diệp Quân cau mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Nhanh gọi người tới, cậu gọi thì không tính là cậu thua, nhanh lên.”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Chủ nhân bút Đại Đạo có phần sốt ruột: “Con mẹ nó, ta đã nói là không tính là cậu thua, tên này sắp phá phong ấn rồi, một khi phong ấn bị phá bỏ, chúng ta đều phải chết…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Không gọi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, cậu gọi người lần này không tính cậu thua… Cậu nghe không hiểu ý của ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Xa xa, cơ thể của người đàn ông áo đen đột nhiên cử động.
Trái tim của chủ nhân bút Đại Đạo đập mạnh, ông ta lại nhìn Diệp Quân một lần nữa, vội nói: “Đại ca, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng giận dỗi nữa, mau, mau gọi ông nội cậu, cô cô cậu hay cha cậu cũng được, gọi bừa một người đi, mau lên, con mẹ nó!”
Diệp Quân quan sát người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Ta phải dựa vào chính mình.”
“Đệt!”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu bị bệnh…”
Chương 3043: Quá đáng
Ở phía xa, khí tức của người đàn ông mặc áo đen ngồi xếp bằng ở dưới đất bây giờ đã đạt đến mức độ vô cùng khủng bố, chỉ một luồng khí tức đã nghiền ép Diệp Quân với chủ nhân bút Đại Đạo không thở được
Đây chắc chắn không phải người bây giờ bọn họ có thể đối kháng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ nhân bút Đại Đạo run rẩy nói: “Đồ ngốc, cậu đừng miễn cưỡng nữa, cậu nghe ta nói con người sống ở trên đời, ai dám nói bản thân trăm phần trăm không dựa vào người khác? Hơn nữa, cô cô của cậu, ông nội và cha của cậu đều là người của mình, gọi người của mình đó chính là lẽ bất di bất dịch... Cậu có hiểu không?
Hai tay của Diệp Quân nắm chặt: “Gọi nhiều người sẽ có sự ỷ lại, sẽ có thần trong lòng, ta muốn dựa vào bản thân.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, biểu cảm đó giống như không cẩn thận ăn phải phân nhưng ông ta vẫn cố nhịn lại sự buồn nôn trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ: “Cậu nói không sai, gọi nhiều người sẽ có sự ỷ lại... Nhưng mà đó cũng tùy tình hình! Cậu xem thử thực lực của người đối diện kia đã vượt qua hơn cậu mười lần, tình hình này cậu không gọi người đó chính là kẻ khùng đó!”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo đen đó: “Ta phải dựa vào bản thân mới được!”
“Cậu được cái quần què!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nổi giận, ông ta giận dữ nhìn Diệp Quân: “Được được, cậu không gọi người vậy cậu kêu cha cậu hồi phục lại sức mạnh đạo pháp cho ta... Nhưng nói trước đây không xem như ta thua, đợi giải quyết xong người trước mặt, chúng ta tiếp tục...”
Diệp Quân nói: “Tự ông kêu đi!”
Chủ nhân bút Đại Đạo giận dữ: “Kêu cái gì mà kêu! Ta kêu cha cậu, ông ấy đồng ý sao?”
Nói xong ông ta đột nhiên hối hận, mẹ nó bị thằng ngốc này tức đến đầu óc không bình thường rồi.
Ánh mắt của Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen, lúc này ấn ký “Vạn” màu kim dưới người của người đàn ông áo đen đã mờ đến trong suốt, lập tức sắp hoàn toàn biến mất, còn khí tức của ông ta còn đang điên cuồng tăng lên, theo sự tăng lên khí tức của ông ta tượng phật đá sau lưng ông ta đã bắt đầu hơi run chuyển.
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi, mẹ nó nếu như người thần bí ở trước mặt này hồi phục, ông ta còn không chừng bị sỉ nhục như thế nào nữa!
Người thần bí kia đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm, động đậy cuồn cuộn, chấn động mọi thứ.
Lúc này, chữ Vạn dưới thân người đàn ông áo đen đã hoàn toàn biến mất không thấy, người đàn ông áo đen mở mắt lên một luồng khí lên vào lòng người đột nhiên bao trùm lấy trời đất này, ông ta từ từ đứng dậy nhưng ngay lúc này tượng phật đá sau lưng ông ta đột nhiên từ từ mở mắt ra, tiếp đến một giọng nói như đến từ năm tháng cổ xưa từ từ vang lên: “A di đà phật....”
Phật mở mắt!
Rầm!
Một đạo phật pháp khí tức đột nhiên từ trong trời đất tràn ngập ra, hung hăng nghiền ép về phía người đàn ông áo đen đó.
Người đàn ông áo đen điên cường cười lớn: “Mật Phật, ngươi cho rằng ngươi còn nhốt được ta sao?”
Nói xong, ông ta chợt đứng dậy, cách không trung đấm một đấm về phía chân trời, cú đấm cuồn cuộn tựa như sống trào này tựa như, vô tận mà huỷ diệt tất cả.
Đạo khí tức phật pháp kia vậy mà không có cách nào chống lại, bị chèn ép đến liên tục lùi về sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông áo đen điên cuồng cười lớn, có chút khùng điên.
Thoát khỏi cảnh khốn khó sắp đến!
Nhưng ngay vào lúc này, tượng phật đá đó đột nhiên nhấc tay phải lên, sau đó từ từ hạ xuống trong miện thầm niệm phật ngữ cổ xưa: “Nam mô a di đà phật, nam mô phật đà u nam mô tăng à, chước yếu la phạt, chấn nhiều mạt ni, ma ha bát đặng mệ, lỗ lỗ lỗ, để sắt trá...”
Tuỳ theo tượng phật này thầm niệm, một đạo phật ấn chữ Vạn màu vàng đột nhiên lần nữa ngưng tụ lại ở dưới thân của người đàn ông áo đen, chỉ trong nháy mắt một phật ấn chữ “Vạn” lại lần nữa xuất hiện, tiếp đến một đạo sức mạnh phật pháp khủng bố từ mặt đất dâng lên sau đó cứ như thế trấn áp người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen đột nhiên trở nên điên loạn: “Còn có phong ấn!! Mật Phật vậy mà người còn giữ lại một đạo phong ấn... Ngươi không phải là người!!”
Hai tay ông ta đập mạnh loạn xạ, từng đạo lực Đại Đạo không ngừng đánh vào những lực phật pháp, nhưng đạo phong ấn đó vẫn tăng lên, sức mạnh của ông ta căn bản không có cách nào rung chuyển những đạo lực phật pháp đó, mà tượng phật đá kia còn đang niệm pháp ngữ cổ xưa: “Úm, bát đạp ma chấn nhiều mạt nị, thuyên hồng...”
Theo như ông ta niệm, phật quang của phật ấn chữ Vạn dưới thân người đàn ông áo đen ngày càng rực rỡ, mà nỗi hận với oán khí của người đàn ông áo đen vậy mà cứ bị trấn áp như thế.
Bên cạnh Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ tiếng nói: “Tiểu Thập chú...”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta liếc nhìn hắn một cái: “Không hiểu phải không? Muốn biết, muốn biết thì cậu...”
Diệp Quân nói: “Mạnh bằng ông nội ta sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Nơi xa theo sự trấn áp của tượng phật đá đó, người đàn ông áo đen cuối cùng bị không đỡ nỗi, bị trấn áp nằm rạp trên đất, không động đậy...
Mà ở trước mắt ông ta, “Cơ Chiến” đó cũng đang điên cuồng chống cứ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm “Cơ Chiến”, đột nhiên cười lớn: “Ôi trời, không ra được nữa! Ha ha ha ha ha...”
Diệp Quân: “...”
“Đại đạo chó!”
“Cơ Chiến” đó quay đầu giận dữ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi đừng sủa ta nghe, ngươi...”
“Con mẹ nó...”
Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp giận dữ chỉ vào “Cơ Chiến” đó: “Ngươi qua đây đánh ông đi! Ngươi đến đi!”
“Cơ Chiến” đó tức đến cơ thể đều đang run, nhưng lúc này bản thể bị trấn áp lần nữa mà ông ta chì là một đạo ý thức, lại thêm chịu ảnh hưởng của phong ấn phật gia đó, vì vậy thực lực giảm bớt đi nhiều...”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại lộ ra vẻ phách lối: “Chậc chậc, một đạo “tiểu thập chú” đã phong ấn ngươi, ta vốn cho rằng ngươi là nhân vật đáng người như thế nào, thì ra là một kẻ vô dụng! Ha ha!”
Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông quá đáng rồi đấy.”
Chương 3044: Không quen
“Cậu câm miệng lại cho ông đây!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận chỉ Diệp Quân: “Cậu cũng không phải thứ tốt gì...”
Diệp Quân: “...”
Hiển nhiên vừa nãy chủ nhân bút Đại Đạo bị Diệp Quân chọc tức không nhẹ, vì thế tiếp tục nói: “Còn dựa vào bản thân... Chậc chậc, nói lời này cậu có đỏ mặt không? Từ khi bắt đầu đến bây giờ, cậu có mấy lần dựa vào bản thân? Lần nào không phải dựa vào người trong nhà cậu giải quyết vấn đề? Ta cũng thay cậu đỏ mặt...”
Diệp Quân không chút tức giận, bình tĩnh nói: “Ồ...”
Hành động này của chủ nhân bút Đại Đạo giống như đánh vào bông gòn, không trút được cơn tức trái lại càng tức hơn.
Chủ nhân bút Đại Đạo quyết định tha cho người không biết xấu hổ này, ông ta nhìn “Cơ Chiến” ở nơi xa, lúc này sắc mặt của “Cơ Chiến” vô cùng khó coi, bản thân của ông ta đã hoàn toàn bị phong ấn, hơn nữa phong ấn này còn mặt hơn cả lúc trước, lúc này ông ta đã tuyệt vọng.
Nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của “Cơ Chiến”, chủ nhân bút Đại Đạo lại cười lần nữa: “Đồ lang thang, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất điên cuồng sao? Ngươi kêu đi!”
“Đại Đạo chó!”
“Cơ Chiến” trực tiếp xoay người hung dữ chạy về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Lúc này “Cơ Chiến” bởi vì nguyên nhân bản thể bị cưỡng ép trấn áp ở dưới phong ấn, thực lực cũng giảm đi nhiều, vì vậy ra tay của ông ta căn bản không thể làm gì được chủ nhân bút Đại Đạo, trái lại còn bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh đến không ngừng lui.
Ánh mắt của Diệp Quân vẫn luôn ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn không ra tay bởi vì hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo trông dường như “giao chiến” với “Cơ Chiến” thật ra vẫn luôn phòng bị hắn, bởi vậy bây giờ hắn ra tay không còn ý nghĩa gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn về người đàn ông áo đen trên ấn chữ “Vạn” ở nơi xa, lúc này người đàn ông áo đen đó đã bị trấn áp nằm rạp trên đất, không động đậy hoàn toàn nằm yên.
Diệp Quân nhìn về phía tượng phật đá đó, phật đá lúc này đã dần hồi phục lại bình tĩnh, hai mắt của nó vẫn còn đang mở, khí tức của nó vẫn còn nghiêm túc trang nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm.
Mật Phật?
Diệp Quân có chút hiếu kỳ, hiển nhiên tượng mật đá này không phải đến từ vũ trụ này.
Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo và “Cơ Chiến” đó đã dừng lại, bây giờ bọn họ ai cũng không làm được gì ai.
Sắc mặt của “Cơ Chiến vô cùng âm trầm khó coi.
Chủ nhân bút Đại Đạo không tiếp tục sỉ nhục “Cơ Chiến” mà là quay đầu nhìn về phía tượng phật đá ở nơi xa, ánh mắt của tượng phật đá lúc này cũng rơi trên người chủ nhân bút Đại Đạo, tượng phật đá lên tiếng: “Chủ nhân bút Đại Đạo, sao ngươi lại sa sút đến như vậy?”
Mặt của chủ nhân bút Đại Đạo không biểu cảm: “Ta tự phong ấn tu luyện đến đây đến tu luyện.”
Phật đá nói: “Thì ra là như thế... Nhưng... Tu vi của ngươi hình như bị người khác phong ấn rồi.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm: “Mật Phật, sao ngươi lại đến đây?”
Tượng Mật Phật ở trước mắt đương nhiên không phải bản thể, mà là một tượng phật điêu khắc phân thân, nhưng lại có sức mạnh phật pháp vô biên.
Mật Phật nói: “Ta ở lại thân phật này là vì để trấn áp lão này...”
“Mật Phật!”
“Cơ Chiến” đó đột nhiên gằn giọng: “Ngươi đã trấn áp ta tám chục triệu năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Mật Phật nhìn về phía 'Cơ Chiến”: "Hận ý chưa tan, oán khí không trừ, đương nhiên không thể thả ngươi ra, nếu không, lại làm hại thế gian."
'Cơ Chiến' gằn giọng nói: "Ngươi phong ấn ta tám chục ngàn năm, còn muốn ta không hận, không oán khí... Thật là buồn cười, buồn cười!"
Mật Phật bình tĩnh nói: “Cổ Bàn có hậu quả ngày hôm nay thì có nguyên nhân của ngươi ngày xưa, bây giờ đến bước đường này đều do lỗi của ngươi, không trách được người khác.”
Cổ Bàn nhìn chằm chằm Mật Phật, trong mắt đều là oán độc: “Nếu như có ngày ta nhìn thấy lại mặt trời nhất định sẽ giết hết người Mật tông của ngươi!”
Mật Phật không để ý đến “Cơ Chiến” mà nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh: “Ngươi đến đây chỉ là vì di chỉ của nước Cổ Thần?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nhíu mày: “Di chỉ của nước Cổ Thần?”
Mật Phật có chút kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu.
Mật Phật nghi ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Di chỉ của nước Cổ Thần ở nơi này?”
Sau khi Mật Phật yên lặng, nói: “Đạo huynh như vậy thế nào, ta tiễn các người đến di chỉ của nước Cổ Thần để làm báo đáp, ngươi sẽ lấy giúp ta một món phật trong đó...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhanh chóng nói: “Đưa một mình ta là được rồi, ta không quen với đồ ngốc ở bên cạnh.”
Chương 3045: Mau đánh nhau đi!
Di chỉ của nước Cổ Thần!
Nghe Mật Phật nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo thật sự có chút bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng di chỉ của nước Cổ Thần lại ở chỗ này.
Chuyện này quả thật là một niềm vui bất ngờ!
Phải biết lúc trước ông ta cũng đi tìm di chỉ của nước Cổ Thần, nhưng không tìm được,
Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Mật Phật nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng là có duyên, vậy cùng đi đi".
Diệp Quân chắp tay: "Đa tạ".
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sầm lại.
Mật Phật nói: "Đạo huynh, mặc dù nước Cổ Thần đã bị diệt, nhưng nơi này vẫn hung hiểm vạn phần, bây giờ huynh ở trạng thái như thế này... Phải hết sức cẩn thận".
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Yên tâm, chỉ cần ta không muốn chết thì chắc chắn sẽ không chết".
Diệp Quân liếc mắt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì.
Mật Phật gật gật đầu, chắp tay trước ngực, trong chốc lát, Diệp Quân cùng chủ nhân bút Đại Đạo đã biến mất, cùng đó là Cổ Bàn, tất nhiên không phải là bản thể.
Nhóm Diệp Quân đi rồi, Mật Phật mới khẽ nói: "Hi vọng sự xuất hiện của hai người này có thể nghịch chuyển được mệnh số nhân quả của ngươi..."
Dứt lời, ông ấy chậm rãi nhắm mắt lại, phật quang tản đi, lại khôi phục thành tượng đá, đất trời trở về tĩnh mịch.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một cánh đồng hoang vu.
Đất trời âm u tối sầm, ngột ngạt cực kỳ.
Cách hắn không xa chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn.
Tất nhiên Cổ Bàn vẫn còn chút mê man, rõ ràng gã cũng không ngờ Mật Phật cũng truyền tống gã đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lại nhìn Cổ Bàn, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm, cũng không nói gì, chỉ yên lặng chữa thương.
Từ đầu đến giờ hắn sở dĩ không ra tay cũng là vì đang bị thương, bây giờ thương thế của hắn đã khôi phục sáu bảy phần rồi, nhưng vẫn chưa đủ, hắn phải hồi phục hoàn toàn thì mới có thể giết chết tên chó Đại Đạo này được.
Chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào nơi xa xăm, nơi đó có một miệng giếng, một sợi dây xích sắt tho to như cây cột quấn lấy thân giếng, còn một đầu khác thì đâm xuống miệng giếng.
Ba người không hẹn mà cùng đi về phía chiếc giếng kia, lúc đến gần mới phát hiện giếng này thật ra rất lớn, rộng chừng mấy chục trượng, miệng giếng có hình bát quái, xích sắt cực kỳ thô to, quấn chặt quanh thân giếng, mà bên trên miệng giếng còn có một tấm bia đá, trên bia có ba chữ cổ.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn chữ cổ trên mặt bia, mí mắt giật lên, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
Ánh mắt của Diệp Quân cũng rơi vào tấm bia đá kia, nhưng hắn đọc không hiểu, chữ trên đó là văn tự của một nền văn minh hắn chưa từng gặp.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt ông ta bình tĩnh.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, không nói lời nào.
Ngươi không động thì ông đây cũng đứng yên luôn.
Hiện tại tuy thực lực hắn không yếu, nhưng hắn biết rõ nơi này không bình thường, phải vô cùng cẩn thận, không thể có bất kỳ sự sơ xuất nào, chỉ lơ là một cái thôi thì khả năng cao sẽ lật thuyền.
Mà Cổ Bàn lại đi tới trước cái giếng kia, lúc đến sát miệng giếng thì cúi đầu nhìn xuống, một khắc sau, tròng mắt gã chợt co rụt lại, vừa định lùi về sau thì đúng lúc này, có một cái tay đột nhiên vụt ra từ trong giếng, nhanh như sét đánh chụp lấy cần cổ Cổ Bàn muốn kéo gã thẳng xuống. Sắc mặt Cổ Bàn lập tức tái đi, hai tay chống lấy miệng giếng, điên cuồng vận dụng khí tức trong người để chống lại.
Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo không hề có sự bất ngờ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Bây giờ chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể giết gã".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, khó tin nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, sao ông có thể đê tiện đến vậy? Thứ gặp cháy hôi của như ông ta không dám làm đồng loại đâu".
Lời của hắn nói rất lớn, Cổ Bàn bị túm ở phía xa nghe rất rõ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
"A!"
Xa xa, Cổ Bàn đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, ngay sau đó, hai tay gã đột nhiên đánh mạnh vào trong miệng giếng một cái.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Cổ Bàn lập tức tránh thoát được cái tay kia rồi liên tục thối lùi về sau, mà cái tay trong miệng giếng cũng cố vươn theo ra, lao đến Cổ Bàn, nhưng một khắc sau, xích sắt rung lên kịch liệt, mạnh mẽ kéo ngược nó về trong giếng.
Chẳng mấy chốc, trong giếng truyền đến tiếng gầm gừ không cam lòng.
Đất trời chấn động!
Có hơi thở mạnh mẽ phun trào từ trong giếng sâu, nhưng lại bị xích sắt kia khóa chặt lại, căn bản không thể nhúc nhích được, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong rất đáng sợ, cho dù cách một miệng giếng nhưng họ vẫn cảm nhận được một cám giác áp bức cực kỳ kinh khủng từ bên trong.
Trong mắt Diệp Quân ánh lên một tia kiêng dè, thứ này là quái vật gì vậy?
Mà vẻ mặt của Cổ Bàn thì vô cùng khó coi, gã nhìn chòng chọc vào cái giếng kia, giận đến mức nổi điên: "Làm càn, quả thật làm càn!"
Lúc này gã thật sự vô cùng tức giận, nếu không do bản thể bị phong ấn tu vi, Cổ Bàn gã làm sao yếu đến mức này được? Lại còn suýt bị người ta đánh lén chết nữa, đúng là vô cùng nhục nhã!
Như nghĩ đến điều gì, gã đột nhiên quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt không hề che giấu sát ý.
Diệp Quân thấy thế thì vui vẻ trong lòng, mau đánh nhau đi!
Bình luận facebook