-
Chương 3046-3050
Chương 3046: Cô cô của ngươi rất mạnh đúng không?
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Cổ Bàn đang nổi giận: "Ngu xuẩn, hắn đang cố ý gây xích mích ly gián, hiểu không?"
Cổ Bàn lạnh lùng liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó lại nhìn sang Diệp Quân: "Hai người các ngươi đều không phải hạng tốt lành gì".
Diệp Quân đột nhiên nói: "Chó Đại Đạo, ông có biết lai lịch của cái giếng này không?"
"Ăn nói đàng hoàng!"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có giáo dưỡng không? Hả?"
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Ta cảm thấy hắn gọi ngươi là chó cũng không có vấn đề gì, ngươi còn chó hơn cả chó mà".
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn: "Ông đây muốn vả ngươi lâu lắm rồi".
Cổ Bàn khinh thường nói: "Chỉ với ngươi?"
Chủ nhân bút Đại Đạo trừng gã một cái, sau đó nhìn về cái giếng cổ kia, ông ta đi đến, hơi thở ở trong giếng vẫn đang xao động, xích sắt không ngừng rung lên.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới bên mép giếng, ông ta nghiêng người nhìn, nhưng chẳng mấy chốc đã thối lui về sau, khẽ nói: "Xích Tỏa Thần..."
"Ai!"
Bên trong miệng giếng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ngươi là ai, sao lại biết xích Tỏa Thần này?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào miệng giếng: "Sao xích Tỏa Thần lại xuất hiện ở đây?"
Người trong giếng cả giận nói: "Rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi có cùng một phe với bọn họ không... Á á!"
Chẳng mấy chốc, xích sắt kia rung lên dữ dội, từng luồng khí thế mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ tỏng giếng, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí gắt gao đè lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: "Ngươi có từng nghe đến chủ nhân bút Đại Đạo chưa?"
"Chưa từng nghe!"
Người trong giếng nói: "Là thứ gì?"
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức đen kịt lại: "Đáng đời bị giam!"
Nói xong, ông ta đi về phía xa.
Diệp Quân liếc mắt nhìn cái giếng kia, thầm thấy tiếc, kiếm Thanh Huyên còn dùng được thì hắn chắc chắn đã có thêm một trợ thủ siêu cấp rồi.
Bởi vì không có phong ấn nào có thể chống lại được sức tàn phá của kiếm Thanh Huyên!
Cổ Bàn lạnh lùng liếc mắt nhìn cái giếng kia, rồi cũng xoay người rời đi.
Thấy đám người chủ nhân bút Đại Đạo rời đi, người trong giếng lập tức vội vàng gọi theo: "Ngươi là ai, ngươi có cùng một phe với họ không...."
Chủ nhân bút Đại Đạo không hề quay đầu lại.
Chẳng mấy chốc, trong giếng đã vang lên tiếng rít gào điên cuồng.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo đi ở trước nhất, cách ông ta không xa về phía bên trái là Cổ Bàn, bên phải là Diệp Quân.
Ba người đều không nói chuyện!
Tất cả đều có địch ý với nhau, nhưng không một ai ra tay, bởi vị họ đều biết bây giờ không ai làm gì được ai cả.
Nhưng cả ba đều có chung một suy nghĩ!
Chủ nhân bút Đại Đạo: Chờ ông đây khôi phục thực lực, hai bọn bây chỉ là gà con chíp chíp thôi!
Cổ Bàn: Chờ ông đây khôi phục thực lực, hai bọn bây chỉ là giun dế!
Diệp Quân: Chờ ông đây gọi được cha đến, hai ngươi đi đầu thai liền!
Đi được một đoạn, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: "Tên khốn kia, có phải rất tò mò về nước Cổ Thần và xích Tỏa Thần đúng không?"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không tò mò".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha: "Nào nào, để ta phổ cập miễn phí cho, biết xích Tỏa Thần đến từ đâu không?"
Diệp Quân không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Xích Tỏa Thần đó cũng đến từ giao điểm Hư Chân".
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: "Có phải là bắt đầu tò mò rồi không? Ha ha..."
Diệp Quân nói: "Mạnh lắm à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Giết người thì dễ như trở bàn tay".
Diệp Quân hỏi: "Có mạnh hơn cô cô ta không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Cô cô của ngươi mạnh lắm à?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn gã rồi nói: "Đánh chết tên chủ nhân bút Đại Đạo này dễ như trở bàn tay".
Cổ Bàn cười nhạo: "Đó không phải là chuyện rất đơn giản à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là một dòng sông rộng mấy trăm trượng, không nhìn thấy đầu đuôi.
Diệp Quân nhìn về phía dòng sông kia, nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện thần thức của mình không thể tiếp cận được dòng sông kia.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: "Đây là sông Đại Đạo trong truyền thuyết... Nước Cổ Thần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Cổ Bàn rất tò mò, nhưng không hỏi.
Diệp Quân cũng không hỏi.
Ai cũng không muốn để cho chủ nhân bút Đại Đạo khoe mẽ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai người một cái: "Biết sông Đại Đạo là gì không?"
Hai người không đáp.
Chủ nhân bút Đại Đạo giễu cợt một tiếng: "Sông Đại Đạo mà cũng không biết, đúng là bọn dế choắt không có kiến thức!"
Sắc mặt Cổ Bàn lập tức lạnh xuống.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Sông Đại Đạo này rất mạnh à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Sông này hội tụ ba nghìn sáu trăm loại Đại Đạo, mỗi loại đều đã đạt đến cực hạn nơi đây, ít nhất cũng phải đến trình độ chín phần Chân, chín phần Chân à... Thực lực của ngươi bây giờ dù có thêm sức mạnh tín ngưỡng cùng sức mạnh huyết mạch vào thì cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến gần năm phần Chân thôi, nhưng ba nghìn sáu trăm Đại Đạo trong sông này, mỗi một Đạo đều đạt đến chín phần Chân... Ngươi thấy mình yếu cỡ nào chưa, hả..."
Diệp Quân hỏi: "Mạnh như vậy thì có hơn được ông nội ta không?"
"Cút cút cút cút cút!"
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức nổi cáu.
...
Chương 3047: Sông Đại Đạo
Chủ nhân bút Đại Đạo quắc mắt trừng Diệp Quân, chỉ hận không thể vặt đầu thằng lỏi con này xuống.
Hở ra là gọi người với chả nhà, cái này đã không còn là vô liêm sỉ nữa mà là lười chảy thây luôn rồi.
Không được.
Sau này nó mà không còn thấy áy náy gì khi cầu cứu nữa thì ai đỡ nổi nó?
Mà hắn còn ghét ông ta như vậy, người đầu tiên hắn muốn diệt sẽ chính là ông ta.
Đệt mẹ nó.
Ván này phải thắng!
Ông ta nhìn sông Đại Đạo như có điều suy nghĩ.
Ưu thế của ông ta bên ngoài không còn nữa, chỉ có nơi đây là cơ hội lật ngược tình thế cuối cùng.
Cổ Bàn hết nhìn hai người một lượt rồi cũng đăm chiêu quan sát dòng sông với vẻ tò mò, sau đó dần trở nên nghiêm túc.
Diệp Quân thì ngược lại, vì không cảm nhận được khí tức của con sông nên không biết nó có thật sự đáng sợ như chủ nhân bút Đại Đạo nói không.
Mặt sông tĩnh lặng như vật chết, lại toát ra sự kỳ lạ khi thần thức chỉ cần mon men đến gần là sẽ biến mất.
Diệp Quân: “Ê chủ nhân bút Đại Đạo, ông nói trong này có ba nghìn sáu trăm Đại Đạo, cái nào cũng đã tiếp cận Chân được chín phần. Vậy cả con sông này là bảo vật à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là Đế khí”.
Diệp Quân lặp lại: “Đế khí?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếm khi không mỉa mai hắn: “Thần vật cao cấp nhất trong thời không dưới điểm giao Hư Chân, mà cho dù ở đểm giao Hư Chân thì cũng xem như vô địch”.
Diệp Quân tò mò: “Vậy tại sao nó lại ở đây? Với xem ra thì giống như nó đang bị nhốt thì đúng hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không phải bị nhốt, mà là bị đánh nát”.
Diệp Quân ngạc nhiên.
Cổ Bàn nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Hai ngươi không nhìn ra chứ gì?"
Diệp Quân quyết định không gây sự, chỉ gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không gây hấn mà chỉ vào con sông: “Ba nghìn sáu trăm Đại Đạo bên trong nó đã bị đánh nát, hầu như đang ngủ say, giờ nó chẳng làm được cái tích sự gì cả”.
Diệp Quân: “Nhưng chữa được đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo sao lại không biết hắn đang nghĩ gì: “Muốn thu phục nó à? Mơ đi”.
Diệp Quân: “Thì ta nói cha ta làm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sượng ngắt.
Ánh mắt của Cổ Bàn đi từ Diệp Quân sang con sông, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân lại tò mò: “Ông biết ai đánh nát nó không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Nhưng khi hắn nhìn sang, ông ta lại nói: “Dòng sông Đại Đạo là một trong những Đế khí hộ quốc của nước Cổ Thần. Lấy sức mạnh của bọn họ, dưới Tam Kiếm chỉ có duy nhất một người có thể vừa diệt quốc, vừa biến con sông thành ra như thế này”.
Diệp Quân: “Là ai?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta”.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn im lặng nãy giờ cũng không nhịn được mà mỉa mai: “Ngươi? Nực cười. Ngươi thì khác gì bị thịt đâu chứ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vứt sang một ánh mắt lạnh lùng, nhưng không cãi lại mà chỉ hỏi: “Tên khốn kia, ngươi có muốn thu phục nó không?"
Diệp Quân quả quyết lắc đầu.
Hắn muốn chứ nhưng rõ ràng bây giờ hắn không thể, chưa kể ông ta hỏi như vậy rõ ràng là đang muốn chơi hắn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ngươi muốn thì ta có thể giúp. Dù sao thì bây giờ tình trạng nó như thế này cũng dễ đối phó”.
Diệp Quân trở mặt ngay: “Chơi luôn”.
Lần này đến chủ nhân bút Đại Đạo ngẩn ra.
Diệp Quân khiêu khích: “Ông dám giúp thì ta dám thu phục”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi chắc chứ?"
Diệp Quân đáp ngay: “Chắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Được”.
Rồi ông ta khom người, gọi Đạo Ấn hiện lên trong tay phải. Dòng sông chấn động trước khi hóa thành một bản thu nhỏ nằm gọn trong tay ông ta.
Ông ta đưa nó cho Diệp Quân.
Hắn lập tức thu vào.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Tốt”.
Diệp Quân gật đầu.
Chương 3048: Gọi tên, rút hồn
Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người, trong lòng thầm hỏi đang làm cái quái gì vậy.
Bỗng sực nhớ ra gì, gã lên tiếng nhắc nhở: “Thần vật này bản thân nó tự có nhân quả, lại bị người khác đánh nát nên càng có thêm nhân quả. Hai loại nhân quả trong một thứ, ông ta đang cho ngươi tai họa chứ chẳng phải thần vật gì đâu”.
Không phải gã ngứa mắt Diệp Quân mà là ngứa mắt chủ nhân bút Đại Đạo nên mới nói.
Diệp Quân chỉ cười: “Kệ nó”.
Cổ Bàn lắc đầu: “Ngu xuẩn”.
Diệp Quân không sửng cồ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười cười: “Đi tiếp đi, xem chỗ này có gì”.
Rồi nhấc chân đi tới.
Diệp Quân đi theo.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Thứ này rất kỳ quặc. Trực giác của ta nói nó nguy hiểm lắm, ngươi có chắc ngươi muốn nó chứ?"
Diệp Quân: “Ta không muốn”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi còn...”
Diệp Quân không giải thích.
Ba người lại đi tiếp, thấy mấy ngàn cường giả mặc giáp đen đứng nghiêm trang trước một đại điện, ai nấy đều là những pho tượng không còn hơi thở.
Cả ba chỉ nhìn họ một chút rồi đi tiếp.
Không ai nói gì, chỉ hướng về phía đại điện.
Đến gần, họ phát hiện các binh lính đã không còn thần hồn, chỉ còn lại thân xác và đôi mắt mở trừng trừng ngập chiến ý.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Thuật rút hồn”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe ông ta nói: “Thần hồn của họ bị rút ra trong nháy mắt. Vấn đề là nó không nên xuất hiện ở nơi này”.
Ông ta nhíu mày.
Diệp Quân: “Là sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Loại thuật này là cấm kỵ, khi tu luyện đến cực hạn thì chỉ cần đọc tên là có thể rút hồn, cường giả chín phần Chân cũng khó mà cản”.
Diệp Quân giật mình: “Ông biết lai lịch của nó?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đương nhiên. Ta nghĩ người tạo ra nó đã chết rồi, nhưng nó lại xuất hiện ở đây”.
Ông ta nhìn xung quanh: “Rốt cuộc là sao?"
Diệp Quân: “Tưởng ông cái gì cũng biết”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt: “Biết cái đéo”.
Rồi giở giọng mỉa mai: “Ta ngày nào cũng phải vắt óc đánh với ngươi, lấy đâu ra thời gian sức lực đi lo chỗ khác? Mẹ, ở chỗ này riết bị tách rời khỏi vũ trụ luôn”.
Diệp Quân: “Nếu không phải ông tối ngày cứ nhằm vào ta thì bây giờ ta không vô địch thế gian thì cũng có thể đánh mấy chiêu với cha rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Về mơ tiếp đi”.
Rồi nhíu mày nhìn ngôi đại điện.
Nơi này có gì đó không đúng.
Ông ta không biết một nền văn minh quá yếu thì là chuyện thường, nhưng không biết một thế lực đã tiêu diệt cả nước Cổ Thần thì lại bất thường.
Lần đầu tiên ông ta không nắm được đại cục trong tay.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Diệp Quân thấy chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm mặt thì cũng đề phòng. Hắn nhìn ra được ông ta không biết Cổ Thần bị ai diệt quốc, hay nói cách khác là không biết về một người hoặc một nền văn minh hùng mạnh nào đó.
Cổ Bàn nhìn xung quanh, tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng đang âm thầm đề phòng.
Gã cũng nhận thấy nơi này bất thường.
Từ miệng giếng đến con sông Đại Đạo hay nơi này đều vô cùng kỳ quặc và nguy hiểm.
Sự tự tin của gã cũng giảm đi từng chút một.
Nhưng cả ba người vẫn tỏ ra mình nắm được mọi việc trong tay, không chịu yếu thế.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện. Diệp Quân lại dừng bước nhìn mấy pho tượng, thở dài nói: “Bọn họ chết rồi mà còn phải phơi nắng gió ở đây, ta không đành lòng chút nào”.
Rồi vung tay thu hết vào nhẫn.
Diệp Quân: “Ta sẽ an táng cho họ chu đáo”.
Cổ Bàn nhíu mày: “Ăn no rửng mỡ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nó muốn lột giáp của họ thôi”.
Cổ Bàn: “...”
Diệp Quân liếc xéo ông ta: “Bỉ ổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bớt ra vẻ. Ngươi chưa cởi quần ta đã biết ngươi định đái ra gì rồi”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện.
Cổ Bàn liếc nhìn Diệp Quân: “Ở nơi thấp kém nên trong mắt cũng chỉ có nhiêu đó. Mà thôi, nhìn ngươi thì chắc hồi đó thiếu ăn thiếu mặc, có tư tưởng đó cũng không lạ”.
Diệp Quân gật gù: “Thiếu thốn thật”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang Cổ Bàn: “***”.
Chương 3049: Nước Cổ Thần!
Nghe vậy, Cổ Bàn lập tức giận tím mặt, không nghĩ nhiều đã đột nhiên đấm một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã không còn sợ gã, giơ tay lên đấm lại một quyền sang.
Ầm ầm!
Hai người đồng thời thối lui liên tục.
Sau khi Cổ Bàn dừng lại, gã nhìn trân trân vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Sớm muộn gì ông đây cũng giết chết ngươi".
Chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường nói: "Chỉ với mỗi ngươi à?"
Sắc mặt Cổ Bàn cực kỳ khó coi, mẹ kiếp, giờ khắc này gã thật sự hận!
Nếu bản thể có thể thoát ra ngoài thì há có chuyện phải ngậm cục tức này?
Đều do Mật Phật kia!
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng liếc mắt Cổ Bàn, so với tên Cổ Bàn này, ông ta đột nhiên cảm thấy Diệp Quân... Không đúng, đờ mờ không có đứa nào tốt lành hết!
Ba người lại đi về phía tòa cung điện kia, lúc đi đến trước đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên trên cổng chính của điện, chợt nhíu mày.
Ánh mắt Diệp Quân cũng rơi vào phía trên cánh cổng kia, ở đó có khắc ba chữ cổ.
Không hiểu!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, ông ta khẽ đẩy một cái, cửa đại điện chậm chạp hé mở, một đám bụi không biết đã đọng lại được bao nhiêu năm tháng chợt phả vào mặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo lên, đám bụi lâu năm kia lập tức biến mất.
Ba người đi vào trong đại điện, trong điện trống trải, mà trước mặt ông ta không xa có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng, thân thể người đó vẫn hoàn hảo không tì vết, nhưng lại không hề có hơi thở!
Linh hồn đã mất!
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Bị giết trong nháy mắt".
Diệp Quân thì lại tò mò đánh giá bốn phía, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía sau người đàn ông, nơi đó có đặt một thanh kiếm ngay ngắn.
Diệp Quân đi tới, hắn xòe tay ra, thanh kiếm kia khẽ rung lên, sau đó bay đến trong tay hắn, nhưng thoáng chốc, nó lại bay ngược về chỗ cũ.
Diệp Quân sửng sốt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Nó khinh ngươi đó, ha ha..."
Diệp Quân: "..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Tên khốn kia, biết người đàn ông trước mắt này có cảnh giới gì không? Ít nhất phải là gần bảy phần Chân, ngươi yếu hơn ông ta quá quá nhiều, sao nó xem trọng ngươi được?"
Diệp Quân nhìn về phía thanh kiếm kia, kiếm dài khoảng ba thước, thân kiếm tản ra u quang nhàn nhạt, nơi chuôi kiếm có một vòng xoáy màu xanh đậm, bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sao trời, trông rất đẹp mắt.
Diệp Quân có hơi tò mò.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Đây là một trong bốn thanh kiếm nổi tiếng của nước Cổ Thần - U Tuyền, bên trong thanh kiếm này chứa cả một hệ vũ trụ, người sở hữu nó có thể mượn sức mạnh sao trời của vũ trụ đó, tuy vẫn còn kém xa Đế khí, nhưng cũng thuộc đẳng cấp Tiên khí, xếp vào bảo vật hạng hai ở vũ trụ này".
Diệp Quân cười nói: "Xem ra ông rất hiểu biết về đất nước này".
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười: "Không phải là ta hiểu biết nhiều, mà là do các ngươi nông cạn, tất nhiên ta cũng hiểu cho, dù sao hai người đều là gà con mới nở, chưa từng va chạm xã hội!"
Cổ Bàn nhìn chòng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, suýt nữa đã không nhịn được mà ra tay đánh người.
Diệp Quân cũng không hơn thua với chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đưa mắt nhìn thanh kiếm kia, mặc dù rất tò mò nhưng cũng không quá để trong lòng lắm.
Dù sao hắn đã có Thanh Huyên rồi!
Thấy Diệp Quân không đốp chát lại, chủ nhân bút Đại Đạo thấy hơi nhàm chán, ông ta nhìn về phía thanh kiếm, cười bảo: "Thanh kiếm nhà ngươi dù cấp bậc không thấp, nhưng chung quy lại cũng chỉ thế thôi, giống như tên mặc đồ đen nào đó, có chút thực lực thì tưởng mình là bá chủ thiên hạ, đâu ngờ bản thân chỉ là một đống c*c!"
Lần này Cổ Bàn không thể nhẫn nhịn nữa, gã giơ tay tung một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo...
Diệp Quân thấy mà tê cả đầu, bởi vì hai tên này bây giờ không ai đánh hơn ai cả, đúng là hắn từng nghĩ đến việc liên thủ với Cổ Bàn để đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn biết khả năng này cực kì nhỏ. Bởi vì Cổ Bàn không thật sự tin tưởng hắn, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn mặc dù đang giao thủ, nhưng cả hai đều đang phòng bị hắn, chỉ lo hắn đột nhiên đâm ra một kiếm!
Hai người vừa đánh nhau, cả tòa đại điện đã bị đánh sập, Diệp Quân chỉ ngồi xuống một bên, nhìn hai người chí chóe.
Diệp Quân quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, người này không để lại bất kỳ tia thần hồn hay ảo ảnh nào, ngay từ đầu người này đã bị rút hồn phách, có thể nói là đã hồn phi phách tán.
Nước Cổ Thần!
Diệp Quân nhíu chặt mày lại.
Hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo đến nơi này chắc chắn là vì muốn lấy được thứ gì đó, cuộc tranh giành Đại Đạo giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn chưa kết thúc.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nhóc con, nơi này rất quỷ dị".
Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Tháp đáp: "Không biết, ta chỉ cảm thấy vậy thôi, ngươi cẩn thận vào".
Diệp Quân gật gật đầu.
Một lát sau, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn rốt cục cũng ngừng lại, bởi vì hai bên đều không thể làm gì được đối phương.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực chất.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười lạnh một tiếng, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, sau đó bước về phía xa.
Diệp Quân đứng dậy đi theo.
Cổ Bàn trầm mặc một lát rồi cũng đuổi theo sau.
Chương 3050: Xem thường người khác
Lúc này, thanh kiếm U Tuyền kia đột nhiên khẽ rung rồi bay lên, đến trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức khua tay chặn lại: "Ông đây không tu kiếm, đừng có theo ông".
Kiếm U Tuyền khẽ run lên, sau đó lại bay đến trước mặt Cổ Bàn, Cổ Bàn lập tức giơ chân đá: "Cút!"
U Tuyền bị đá bay. Nó vẫn không cam lòng, lại bay về chỗ chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng vẫn bị ông ta từ chối.
Cuối cùng, sau nhiều lần bị chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn từ chối nhiều lần, nó không thể làm gì hơn, phải bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Kiếm U Tuyền trước mặt, không nói gì mà lấy kiếm Thanh Huyên ra, công năng của Thanh Huyên vẫn còn, chỉ là không thể dùng mà thôi.
Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên đến Trước mặt U Tuyền, không nói một lời, như đang im lặng chứng minh rằng, xem đi, ta có thứ tốt hơn mi nhiều.
U Tuyền: "..."
Diệp Quân thu kiếm về rồi bước đi.
Thật ra thanh kiếm U Tuyền này rất tốt, cũng có một sự trợ giúp rất lớn đối với hắn hiện tại, thế nhưng hắn luôn tin rằng giữa người và kiếm có duyên phận, ban đầu kiếm đã không nhìn lọt mắt hắn, mà bây giờ phải bất đắc dĩ tìm đến thì cũng chỉ là cưỡng cầu, không nhận thì tốt hơn.
Kiếm muốn nhận, nhưng Diệp Quân không còn muốn nữa.
Kiếm cũng giống vợ, không thích chính là không thích, đừng bao giờ thuận theo tạm bợ, nếu không trước sau gì cũng bị cắm sừng.
Ba người bỏ qua U Tuyền, tiếp tục tiến lên.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Sợ nhân quả không?"
Diệp Quân đáp: "Không sợ".
Chủ nhân bút Đại Đạo châm chọc: "Có người trong nhà chống, tất nhiên là không sợ".
Diệp Quân nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ông đừng dùng phép khích tướng với ta, ta nói cho ông hay, ta không muốn gọi người thì sẽ không gọi, còn ta đã muốn gọi thì có chơi chiêu gì với ta cũng không thay đổi được đâu".
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Diệp Quân, nếu ngươi thật sự chọn cách gọi người thì cả đời này ngươi đừng hòng vượt qua bậc trưởng bối của mình".
Diệp Quân cười mà không nói gì, hắn biết, tên này đang sợ hắn sẽ thật sự mục nát.
Vượt qua người trong nhà?
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó hít một hơi thật sâu, ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định.
Hắn không phải là một người cổ hủ, làm người mà cố chấp, không biết thay đổi thì trước sau gì cũng thua thiệt, cha đã từng sai lầm như thế, hắn sẽ không lặp lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng tự có tính toán trong lòng, hiện tại với ông ta mà nói, chỉ cần ông ta không phá vỡ quy tắc thì nhà họ Dương sẽ không nói gì. Bởi vậy chỉ cần đánh bại Diệp Quân trong quy tắc chế định của nhà họ Dương thì họ sẽ phải thua tâm phục khẩu phục.
Đây là cơ hội nghìn năm có một của ông ta!
Lần này nếu thất bại nữa thì sau này ông ta không thể quấy rầy tên khốn này nữa, không chỉ thế mà còn phải giúp đỡ tên khốn thành lập trật tự...
Vừa nghĩ đến trường hợp này thôi ông ta đã khó chịu đến mức muốn chết quách đi!
Cổ Bàn lạnh lùng nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, gã cũng có suy nghĩ riêng. Chỉ cần bản thể được thả ra, một tay gã cũng có thể giết chết hai con sâu bọ này, nhất là cái thứ tên chủ nhân bút Đại Đạo kia, không chỉ phải giết chết mà còn phải đày đọa hành hạ!
Chỉ cần bản thể được thả ra!
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn về phía xa xôi, ánh mắt của gã dần trở nên quyết đoán, gã biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Vù!
Đúng lúc này, phía sau ba người đột nhiên có một tiếng kiếm reo lên.
Ba người dừng bước, xoay người, chỉ thấy thanh U Tuyền kia đã hóa thành một luồng kiếm quang ánh sao chém mạnh về phía Diệp Quân.
Hả?
Diệp Quân thấy thế thì hoang mang luôn, chuyện đếch gì vậy?
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn.
Diệp Quân vung tay chém kiếm ra.
Ầm!
Thanh kiếm U Tuyền kia lập tức bị đánh bay, nhưng vừa dừng lại thì nó đã rung lên bần bật, sau đó lại mang theo một luồng sức mạnh sao trời khủng bố chém thẳng về phía Diệp Quân.
Lúc này, đất trời như thể đã biến thành một dãy ngân hà.
Kiếm Vực!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, thanh kiếm này lại còn biết tạo Kiếm Vực!
Diệp Quân lại lần nữa đâm kiếm ra, thanh U Tuyền kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, tuy nó rất mạnh nhưng hiển nhiên không thể đọ lại được với Diệp Quân, dù sao nó cũng chỉ là một Tiên khí chứ không phải Đế khí.
Sau khi thanh U Tuyền kia dừng lại, thân kiếm của nó rung lên kịch liệt, từng luồn sức mạnh sao trời không ngừng trào ra từ trong thân kiếm.
Nhưng giờ khắc này nó không động thủ nữa, hiển nhiên nó không ngờ rằng Diệp Quân có thực lực yếu nhất trong ba người lại mạnh như thế.
Diệp Quân không sử dụng sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tín ngưỡng và cả sự hỗ trợ của Hư Chân Linh, lại thêm hắn không tu theo cảnh giới nên bởi vậy thoạt nhìn hắn yếu nhất trong nhóm.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Biết tại sao nó ra tay với ngươi không?"
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Bởi vì bây giờ người không có số kiếp thiên mệnh củng cố, trông ngươi chẳng có chỗ nào là xuất chúng cả... Thanh kiếm này liên tục bị cự tuyệt nhiều lần, nó thẹn quá hóa giận... Hoặc phải nói bị ta và tên ngu nào đó từ chối nhưng nó không dám làm gì chúng ta, bởi vì thực lực của bọn ta hơn xa nó, nhưng bị ngươi từ chối thì nó cảm giác như mình bị vũ nhục. Ha ha..."
Diệp Quân liếc mắt nhìn thanh kiếm U Tuyền kia, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài nói: "Ngay cả một thanh kiếm cũng có tật mắt chó xem thường người khác, huống gì là con ngươi..."
Nói rồi, ông ta liếc nhìn Cổ Bàn ở cách đó không xa...
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Cổ Bàn đang nổi giận: "Ngu xuẩn, hắn đang cố ý gây xích mích ly gián, hiểu không?"
Cổ Bàn lạnh lùng liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó lại nhìn sang Diệp Quân: "Hai người các ngươi đều không phải hạng tốt lành gì".
Diệp Quân đột nhiên nói: "Chó Đại Đạo, ông có biết lai lịch của cái giếng này không?"
"Ăn nói đàng hoàng!"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có giáo dưỡng không? Hả?"
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Ta cảm thấy hắn gọi ngươi là chó cũng không có vấn đề gì, ngươi còn chó hơn cả chó mà".
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn: "Ông đây muốn vả ngươi lâu lắm rồi".
Cổ Bàn khinh thường nói: "Chỉ với ngươi?"
Chủ nhân bút Đại Đạo trừng gã một cái, sau đó nhìn về cái giếng cổ kia, ông ta đi đến, hơi thở ở trong giếng vẫn đang xao động, xích sắt không ngừng rung lên.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới bên mép giếng, ông ta nghiêng người nhìn, nhưng chẳng mấy chốc đã thối lui về sau, khẽ nói: "Xích Tỏa Thần..."
"Ai!"
Bên trong miệng giếng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ngươi là ai, sao lại biết xích Tỏa Thần này?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào miệng giếng: "Sao xích Tỏa Thần lại xuất hiện ở đây?"
Người trong giếng cả giận nói: "Rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi có cùng một phe với bọn họ không... Á á!"
Chẳng mấy chốc, xích sắt kia rung lên dữ dội, từng luồng khí thế mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ tỏng giếng, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí gắt gao đè lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: "Ngươi có từng nghe đến chủ nhân bút Đại Đạo chưa?"
"Chưa từng nghe!"
Người trong giếng nói: "Là thứ gì?"
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức đen kịt lại: "Đáng đời bị giam!"
Nói xong, ông ta đi về phía xa.
Diệp Quân liếc mắt nhìn cái giếng kia, thầm thấy tiếc, kiếm Thanh Huyên còn dùng được thì hắn chắc chắn đã có thêm một trợ thủ siêu cấp rồi.
Bởi vì không có phong ấn nào có thể chống lại được sức tàn phá của kiếm Thanh Huyên!
Cổ Bàn lạnh lùng liếc mắt nhìn cái giếng kia, rồi cũng xoay người rời đi.
Thấy đám người chủ nhân bút Đại Đạo rời đi, người trong giếng lập tức vội vàng gọi theo: "Ngươi là ai, ngươi có cùng một phe với họ không...."
Chủ nhân bút Đại Đạo không hề quay đầu lại.
Chẳng mấy chốc, trong giếng đã vang lên tiếng rít gào điên cuồng.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo đi ở trước nhất, cách ông ta không xa về phía bên trái là Cổ Bàn, bên phải là Diệp Quân.
Ba người đều không nói chuyện!
Tất cả đều có địch ý với nhau, nhưng không một ai ra tay, bởi vị họ đều biết bây giờ không ai làm gì được ai cả.
Nhưng cả ba đều có chung một suy nghĩ!
Chủ nhân bút Đại Đạo: Chờ ông đây khôi phục thực lực, hai bọn bây chỉ là gà con chíp chíp thôi!
Cổ Bàn: Chờ ông đây khôi phục thực lực, hai bọn bây chỉ là giun dế!
Diệp Quân: Chờ ông đây gọi được cha đến, hai ngươi đi đầu thai liền!
Đi được một đoạn, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: "Tên khốn kia, có phải rất tò mò về nước Cổ Thần và xích Tỏa Thần đúng không?"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không tò mò".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha: "Nào nào, để ta phổ cập miễn phí cho, biết xích Tỏa Thần đến từ đâu không?"
Diệp Quân không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Xích Tỏa Thần đó cũng đến từ giao điểm Hư Chân".
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: "Có phải là bắt đầu tò mò rồi không? Ha ha..."
Diệp Quân nói: "Mạnh lắm à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Giết người thì dễ như trở bàn tay".
Diệp Quân hỏi: "Có mạnh hơn cô cô ta không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Cô cô của ngươi mạnh lắm à?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn gã rồi nói: "Đánh chết tên chủ nhân bút Đại Đạo này dễ như trở bàn tay".
Cổ Bàn cười nhạo: "Đó không phải là chuyện rất đơn giản à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là một dòng sông rộng mấy trăm trượng, không nhìn thấy đầu đuôi.
Diệp Quân nhìn về phía dòng sông kia, nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện thần thức của mình không thể tiếp cận được dòng sông kia.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: "Đây là sông Đại Đạo trong truyền thuyết... Nước Cổ Thần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Cổ Bàn rất tò mò, nhưng không hỏi.
Diệp Quân cũng không hỏi.
Ai cũng không muốn để cho chủ nhân bút Đại Đạo khoe mẽ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai người một cái: "Biết sông Đại Đạo là gì không?"
Hai người không đáp.
Chủ nhân bút Đại Đạo giễu cợt một tiếng: "Sông Đại Đạo mà cũng không biết, đúng là bọn dế choắt không có kiến thức!"
Sắc mặt Cổ Bàn lập tức lạnh xuống.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Sông Đại Đạo này rất mạnh à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Sông này hội tụ ba nghìn sáu trăm loại Đại Đạo, mỗi loại đều đã đạt đến cực hạn nơi đây, ít nhất cũng phải đến trình độ chín phần Chân, chín phần Chân à... Thực lực của ngươi bây giờ dù có thêm sức mạnh tín ngưỡng cùng sức mạnh huyết mạch vào thì cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến gần năm phần Chân thôi, nhưng ba nghìn sáu trăm Đại Đạo trong sông này, mỗi một Đạo đều đạt đến chín phần Chân... Ngươi thấy mình yếu cỡ nào chưa, hả..."
Diệp Quân hỏi: "Mạnh như vậy thì có hơn được ông nội ta không?"
"Cút cút cút cút cút!"
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức nổi cáu.
...
Chương 3047: Sông Đại Đạo
Chủ nhân bút Đại Đạo quắc mắt trừng Diệp Quân, chỉ hận không thể vặt đầu thằng lỏi con này xuống.
Hở ra là gọi người với chả nhà, cái này đã không còn là vô liêm sỉ nữa mà là lười chảy thây luôn rồi.
Không được.
Sau này nó mà không còn thấy áy náy gì khi cầu cứu nữa thì ai đỡ nổi nó?
Mà hắn còn ghét ông ta như vậy, người đầu tiên hắn muốn diệt sẽ chính là ông ta.
Đệt mẹ nó.
Ván này phải thắng!
Ông ta nhìn sông Đại Đạo như có điều suy nghĩ.
Ưu thế của ông ta bên ngoài không còn nữa, chỉ có nơi đây là cơ hội lật ngược tình thế cuối cùng.
Cổ Bàn hết nhìn hai người một lượt rồi cũng đăm chiêu quan sát dòng sông với vẻ tò mò, sau đó dần trở nên nghiêm túc.
Diệp Quân thì ngược lại, vì không cảm nhận được khí tức của con sông nên không biết nó có thật sự đáng sợ như chủ nhân bút Đại Đạo nói không.
Mặt sông tĩnh lặng như vật chết, lại toát ra sự kỳ lạ khi thần thức chỉ cần mon men đến gần là sẽ biến mất.
Diệp Quân: “Ê chủ nhân bút Đại Đạo, ông nói trong này có ba nghìn sáu trăm Đại Đạo, cái nào cũng đã tiếp cận Chân được chín phần. Vậy cả con sông này là bảo vật à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là Đế khí”.
Diệp Quân lặp lại: “Đế khí?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếm khi không mỉa mai hắn: “Thần vật cao cấp nhất trong thời không dưới điểm giao Hư Chân, mà cho dù ở đểm giao Hư Chân thì cũng xem như vô địch”.
Diệp Quân tò mò: “Vậy tại sao nó lại ở đây? Với xem ra thì giống như nó đang bị nhốt thì đúng hơn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không phải bị nhốt, mà là bị đánh nát”.
Diệp Quân ngạc nhiên.
Cổ Bàn nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Hai ngươi không nhìn ra chứ gì?"
Diệp Quân quyết định không gây sự, chỉ gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không gây hấn mà chỉ vào con sông: “Ba nghìn sáu trăm Đại Đạo bên trong nó đã bị đánh nát, hầu như đang ngủ say, giờ nó chẳng làm được cái tích sự gì cả”.
Diệp Quân: “Nhưng chữa được đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo sao lại không biết hắn đang nghĩ gì: “Muốn thu phục nó à? Mơ đi”.
Diệp Quân: “Thì ta nói cha ta làm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sượng ngắt.
Ánh mắt của Cổ Bàn đi từ Diệp Quân sang con sông, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân lại tò mò: “Ông biết ai đánh nát nó không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Nhưng khi hắn nhìn sang, ông ta lại nói: “Dòng sông Đại Đạo là một trong những Đế khí hộ quốc của nước Cổ Thần. Lấy sức mạnh của bọn họ, dưới Tam Kiếm chỉ có duy nhất một người có thể vừa diệt quốc, vừa biến con sông thành ra như thế này”.
Diệp Quân: “Là ai?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta”.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn im lặng nãy giờ cũng không nhịn được mà mỉa mai: “Ngươi? Nực cười. Ngươi thì khác gì bị thịt đâu chứ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vứt sang một ánh mắt lạnh lùng, nhưng không cãi lại mà chỉ hỏi: “Tên khốn kia, ngươi có muốn thu phục nó không?"
Diệp Quân quả quyết lắc đầu.
Hắn muốn chứ nhưng rõ ràng bây giờ hắn không thể, chưa kể ông ta hỏi như vậy rõ ràng là đang muốn chơi hắn.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ngươi muốn thì ta có thể giúp. Dù sao thì bây giờ tình trạng nó như thế này cũng dễ đối phó”.
Diệp Quân trở mặt ngay: “Chơi luôn”.
Lần này đến chủ nhân bút Đại Đạo ngẩn ra.
Diệp Quân khiêu khích: “Ông dám giúp thì ta dám thu phục”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi chắc chứ?"
Diệp Quân đáp ngay: “Chắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Được”.
Rồi ông ta khom người, gọi Đạo Ấn hiện lên trong tay phải. Dòng sông chấn động trước khi hóa thành một bản thu nhỏ nằm gọn trong tay ông ta.
Ông ta đưa nó cho Diệp Quân.
Hắn lập tức thu vào.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Tốt”.
Diệp Quân gật đầu.
Chương 3048: Gọi tên, rút hồn
Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người, trong lòng thầm hỏi đang làm cái quái gì vậy.
Bỗng sực nhớ ra gì, gã lên tiếng nhắc nhở: “Thần vật này bản thân nó tự có nhân quả, lại bị người khác đánh nát nên càng có thêm nhân quả. Hai loại nhân quả trong một thứ, ông ta đang cho ngươi tai họa chứ chẳng phải thần vật gì đâu”.
Không phải gã ngứa mắt Diệp Quân mà là ngứa mắt chủ nhân bút Đại Đạo nên mới nói.
Diệp Quân chỉ cười: “Kệ nó”.
Cổ Bàn lắc đầu: “Ngu xuẩn”.
Diệp Quân không sửng cồ lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười cười: “Đi tiếp đi, xem chỗ này có gì”.
Rồi nhấc chân đi tới.
Diệp Quân đi theo.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Thứ này rất kỳ quặc. Trực giác của ta nói nó nguy hiểm lắm, ngươi có chắc ngươi muốn nó chứ?"
Diệp Quân: “Ta không muốn”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi còn...”
Diệp Quân không giải thích.
Ba người lại đi tiếp, thấy mấy ngàn cường giả mặc giáp đen đứng nghiêm trang trước một đại điện, ai nấy đều là những pho tượng không còn hơi thở.
Cả ba chỉ nhìn họ một chút rồi đi tiếp.
Không ai nói gì, chỉ hướng về phía đại điện.
Đến gần, họ phát hiện các binh lính đã không còn thần hồn, chỉ còn lại thân xác và đôi mắt mở trừng trừng ngập chiến ý.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Thuật rút hồn”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe ông ta nói: “Thần hồn của họ bị rút ra trong nháy mắt. Vấn đề là nó không nên xuất hiện ở nơi này”.
Ông ta nhíu mày.
Diệp Quân: “Là sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Loại thuật này là cấm kỵ, khi tu luyện đến cực hạn thì chỉ cần đọc tên là có thể rút hồn, cường giả chín phần Chân cũng khó mà cản”.
Diệp Quân giật mình: “Ông biết lai lịch của nó?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đương nhiên. Ta nghĩ người tạo ra nó đã chết rồi, nhưng nó lại xuất hiện ở đây”.
Ông ta nhìn xung quanh: “Rốt cuộc là sao?"
Diệp Quân: “Tưởng ông cái gì cũng biết”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt: “Biết cái đéo”.
Rồi giở giọng mỉa mai: “Ta ngày nào cũng phải vắt óc đánh với ngươi, lấy đâu ra thời gian sức lực đi lo chỗ khác? Mẹ, ở chỗ này riết bị tách rời khỏi vũ trụ luôn”.
Diệp Quân: “Nếu không phải ông tối ngày cứ nhằm vào ta thì bây giờ ta không vô địch thế gian thì cũng có thể đánh mấy chiêu với cha rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Về mơ tiếp đi”.
Rồi nhíu mày nhìn ngôi đại điện.
Nơi này có gì đó không đúng.
Ông ta không biết một nền văn minh quá yếu thì là chuyện thường, nhưng không biết một thế lực đã tiêu diệt cả nước Cổ Thần thì lại bất thường.
Lần đầu tiên ông ta không nắm được đại cục trong tay.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Diệp Quân thấy chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm mặt thì cũng đề phòng. Hắn nhìn ra được ông ta không biết Cổ Thần bị ai diệt quốc, hay nói cách khác là không biết về một người hoặc một nền văn minh hùng mạnh nào đó.
Cổ Bàn nhìn xung quanh, tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng đang âm thầm đề phòng.
Gã cũng nhận thấy nơi này bất thường.
Từ miệng giếng đến con sông Đại Đạo hay nơi này đều vô cùng kỳ quặc và nguy hiểm.
Sự tự tin của gã cũng giảm đi từng chút một.
Nhưng cả ba người vẫn tỏ ra mình nắm được mọi việc trong tay, không chịu yếu thế.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện. Diệp Quân lại dừng bước nhìn mấy pho tượng, thở dài nói: “Bọn họ chết rồi mà còn phải phơi nắng gió ở đây, ta không đành lòng chút nào”.
Rồi vung tay thu hết vào nhẫn.
Diệp Quân: “Ta sẽ an táng cho họ chu đáo”.
Cổ Bàn nhíu mày: “Ăn no rửng mỡ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nó muốn lột giáp của họ thôi”.
Cổ Bàn: “...”
Diệp Quân liếc xéo ông ta: “Bỉ ổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bớt ra vẻ. Ngươi chưa cởi quần ta đã biết ngươi định đái ra gì rồi”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện.
Cổ Bàn liếc nhìn Diệp Quân: “Ở nơi thấp kém nên trong mắt cũng chỉ có nhiêu đó. Mà thôi, nhìn ngươi thì chắc hồi đó thiếu ăn thiếu mặc, có tư tưởng đó cũng không lạ”.
Diệp Quân gật gù: “Thiếu thốn thật”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang Cổ Bàn: “***”.
Chương 3049: Nước Cổ Thần!
Nghe vậy, Cổ Bàn lập tức giận tím mặt, không nghĩ nhiều đã đột nhiên đấm một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã không còn sợ gã, giơ tay lên đấm lại một quyền sang.
Ầm ầm!
Hai người đồng thời thối lui liên tục.
Sau khi Cổ Bàn dừng lại, gã nhìn trân trân vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Sớm muộn gì ông đây cũng giết chết ngươi".
Chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường nói: "Chỉ với mỗi ngươi à?"
Sắc mặt Cổ Bàn cực kỳ khó coi, mẹ kiếp, giờ khắc này gã thật sự hận!
Nếu bản thể có thể thoát ra ngoài thì há có chuyện phải ngậm cục tức này?
Đều do Mật Phật kia!
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng liếc mắt Cổ Bàn, so với tên Cổ Bàn này, ông ta đột nhiên cảm thấy Diệp Quân... Không đúng, đờ mờ không có đứa nào tốt lành hết!
Ba người lại đi về phía tòa cung điện kia, lúc đi đến trước đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên trên cổng chính của điện, chợt nhíu mày.
Ánh mắt Diệp Quân cũng rơi vào phía trên cánh cổng kia, ở đó có khắc ba chữ cổ.
Không hiểu!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, ông ta khẽ đẩy một cái, cửa đại điện chậm chạp hé mở, một đám bụi không biết đã đọng lại được bao nhiêu năm tháng chợt phả vào mặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo lên, đám bụi lâu năm kia lập tức biến mất.
Ba người đi vào trong đại điện, trong điện trống trải, mà trước mặt ông ta không xa có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng, thân thể người đó vẫn hoàn hảo không tì vết, nhưng lại không hề có hơi thở!
Linh hồn đã mất!
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Bị giết trong nháy mắt".
Diệp Quân thì lại tò mò đánh giá bốn phía, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía sau người đàn ông, nơi đó có đặt một thanh kiếm ngay ngắn.
Diệp Quân đi tới, hắn xòe tay ra, thanh kiếm kia khẽ rung lên, sau đó bay đến trong tay hắn, nhưng thoáng chốc, nó lại bay ngược về chỗ cũ.
Diệp Quân sửng sốt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Nó khinh ngươi đó, ha ha..."
Diệp Quân: "..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Tên khốn kia, biết người đàn ông trước mắt này có cảnh giới gì không? Ít nhất phải là gần bảy phần Chân, ngươi yếu hơn ông ta quá quá nhiều, sao nó xem trọng ngươi được?"
Diệp Quân nhìn về phía thanh kiếm kia, kiếm dài khoảng ba thước, thân kiếm tản ra u quang nhàn nhạt, nơi chuôi kiếm có một vòng xoáy màu xanh đậm, bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sao trời, trông rất đẹp mắt.
Diệp Quân có hơi tò mò.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Đây là một trong bốn thanh kiếm nổi tiếng của nước Cổ Thần - U Tuyền, bên trong thanh kiếm này chứa cả một hệ vũ trụ, người sở hữu nó có thể mượn sức mạnh sao trời của vũ trụ đó, tuy vẫn còn kém xa Đế khí, nhưng cũng thuộc đẳng cấp Tiên khí, xếp vào bảo vật hạng hai ở vũ trụ này".
Diệp Quân cười nói: "Xem ra ông rất hiểu biết về đất nước này".
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười: "Không phải là ta hiểu biết nhiều, mà là do các ngươi nông cạn, tất nhiên ta cũng hiểu cho, dù sao hai người đều là gà con mới nở, chưa từng va chạm xã hội!"
Cổ Bàn nhìn chòng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, suýt nữa đã không nhịn được mà ra tay đánh người.
Diệp Quân cũng không hơn thua với chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đưa mắt nhìn thanh kiếm kia, mặc dù rất tò mò nhưng cũng không quá để trong lòng lắm.
Dù sao hắn đã có Thanh Huyên rồi!
Thấy Diệp Quân không đốp chát lại, chủ nhân bút Đại Đạo thấy hơi nhàm chán, ông ta nhìn về phía thanh kiếm, cười bảo: "Thanh kiếm nhà ngươi dù cấp bậc không thấp, nhưng chung quy lại cũng chỉ thế thôi, giống như tên mặc đồ đen nào đó, có chút thực lực thì tưởng mình là bá chủ thiên hạ, đâu ngờ bản thân chỉ là một đống c*c!"
Lần này Cổ Bàn không thể nhẫn nhịn nữa, gã giơ tay tung một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo...
Diệp Quân thấy mà tê cả đầu, bởi vì hai tên này bây giờ không ai đánh hơn ai cả, đúng là hắn từng nghĩ đến việc liên thủ với Cổ Bàn để đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn biết khả năng này cực kì nhỏ. Bởi vì Cổ Bàn không thật sự tin tưởng hắn, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn mặc dù đang giao thủ, nhưng cả hai đều đang phòng bị hắn, chỉ lo hắn đột nhiên đâm ra một kiếm!
Hai người vừa đánh nhau, cả tòa đại điện đã bị đánh sập, Diệp Quân chỉ ngồi xuống một bên, nhìn hai người chí chóe.
Diệp Quân quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, người này không để lại bất kỳ tia thần hồn hay ảo ảnh nào, ngay từ đầu người này đã bị rút hồn phách, có thể nói là đã hồn phi phách tán.
Nước Cổ Thần!
Diệp Quân nhíu chặt mày lại.
Hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo đến nơi này chắc chắn là vì muốn lấy được thứ gì đó, cuộc tranh giành Đại Đạo giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn chưa kết thúc.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nhóc con, nơi này rất quỷ dị".
Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Tháp đáp: "Không biết, ta chỉ cảm thấy vậy thôi, ngươi cẩn thận vào".
Diệp Quân gật gật đầu.
Một lát sau, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn rốt cục cũng ngừng lại, bởi vì hai bên đều không thể làm gì được đối phương.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực chất.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười lạnh một tiếng, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, sau đó bước về phía xa.
Diệp Quân đứng dậy đi theo.
Cổ Bàn trầm mặc một lát rồi cũng đuổi theo sau.
Chương 3050: Xem thường người khác
Lúc này, thanh kiếm U Tuyền kia đột nhiên khẽ rung rồi bay lên, đến trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức khua tay chặn lại: "Ông đây không tu kiếm, đừng có theo ông".
Kiếm U Tuyền khẽ run lên, sau đó lại bay đến trước mặt Cổ Bàn, Cổ Bàn lập tức giơ chân đá: "Cút!"
U Tuyền bị đá bay. Nó vẫn không cam lòng, lại bay về chỗ chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng vẫn bị ông ta từ chối.
Cuối cùng, sau nhiều lần bị chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn từ chối nhiều lần, nó không thể làm gì hơn, phải bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Kiếm U Tuyền trước mặt, không nói gì mà lấy kiếm Thanh Huyên ra, công năng của Thanh Huyên vẫn còn, chỉ là không thể dùng mà thôi.
Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên đến Trước mặt U Tuyền, không nói một lời, như đang im lặng chứng minh rằng, xem đi, ta có thứ tốt hơn mi nhiều.
U Tuyền: "..."
Diệp Quân thu kiếm về rồi bước đi.
Thật ra thanh kiếm U Tuyền này rất tốt, cũng có một sự trợ giúp rất lớn đối với hắn hiện tại, thế nhưng hắn luôn tin rằng giữa người và kiếm có duyên phận, ban đầu kiếm đã không nhìn lọt mắt hắn, mà bây giờ phải bất đắc dĩ tìm đến thì cũng chỉ là cưỡng cầu, không nhận thì tốt hơn.
Kiếm muốn nhận, nhưng Diệp Quân không còn muốn nữa.
Kiếm cũng giống vợ, không thích chính là không thích, đừng bao giờ thuận theo tạm bợ, nếu không trước sau gì cũng bị cắm sừng.
Ba người bỏ qua U Tuyền, tiếp tục tiến lên.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Sợ nhân quả không?"
Diệp Quân đáp: "Không sợ".
Chủ nhân bút Đại Đạo châm chọc: "Có người trong nhà chống, tất nhiên là không sợ".
Diệp Quân nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ông đừng dùng phép khích tướng với ta, ta nói cho ông hay, ta không muốn gọi người thì sẽ không gọi, còn ta đã muốn gọi thì có chơi chiêu gì với ta cũng không thay đổi được đâu".
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Diệp Quân, nếu ngươi thật sự chọn cách gọi người thì cả đời này ngươi đừng hòng vượt qua bậc trưởng bối của mình".
Diệp Quân cười mà không nói gì, hắn biết, tên này đang sợ hắn sẽ thật sự mục nát.
Vượt qua người trong nhà?
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó hít một hơi thật sâu, ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định.
Hắn không phải là một người cổ hủ, làm người mà cố chấp, không biết thay đổi thì trước sau gì cũng thua thiệt, cha đã từng sai lầm như thế, hắn sẽ không lặp lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng tự có tính toán trong lòng, hiện tại với ông ta mà nói, chỉ cần ông ta không phá vỡ quy tắc thì nhà họ Dương sẽ không nói gì. Bởi vậy chỉ cần đánh bại Diệp Quân trong quy tắc chế định của nhà họ Dương thì họ sẽ phải thua tâm phục khẩu phục.
Đây là cơ hội nghìn năm có một của ông ta!
Lần này nếu thất bại nữa thì sau này ông ta không thể quấy rầy tên khốn này nữa, không chỉ thế mà còn phải giúp đỡ tên khốn thành lập trật tự...
Vừa nghĩ đến trường hợp này thôi ông ta đã khó chịu đến mức muốn chết quách đi!
Cổ Bàn lạnh lùng nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, gã cũng có suy nghĩ riêng. Chỉ cần bản thể được thả ra, một tay gã cũng có thể giết chết hai con sâu bọ này, nhất là cái thứ tên chủ nhân bút Đại Đạo kia, không chỉ phải giết chết mà còn phải đày đọa hành hạ!
Chỉ cần bản thể được thả ra!
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn về phía xa xôi, ánh mắt của gã dần trở nên quyết đoán, gã biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Vù!
Đúng lúc này, phía sau ba người đột nhiên có một tiếng kiếm reo lên.
Ba người dừng bước, xoay người, chỉ thấy thanh U Tuyền kia đã hóa thành một luồng kiếm quang ánh sao chém mạnh về phía Diệp Quân.
Hả?
Diệp Quân thấy thế thì hoang mang luôn, chuyện đếch gì vậy?
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn.
Diệp Quân vung tay chém kiếm ra.
Ầm!
Thanh kiếm U Tuyền kia lập tức bị đánh bay, nhưng vừa dừng lại thì nó đã rung lên bần bật, sau đó lại mang theo một luồng sức mạnh sao trời khủng bố chém thẳng về phía Diệp Quân.
Lúc này, đất trời như thể đã biến thành một dãy ngân hà.
Kiếm Vực!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, thanh kiếm này lại còn biết tạo Kiếm Vực!
Diệp Quân lại lần nữa đâm kiếm ra, thanh U Tuyền kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, tuy nó rất mạnh nhưng hiển nhiên không thể đọ lại được với Diệp Quân, dù sao nó cũng chỉ là một Tiên khí chứ không phải Đế khí.
Sau khi thanh U Tuyền kia dừng lại, thân kiếm của nó rung lên kịch liệt, từng luồn sức mạnh sao trời không ngừng trào ra từ trong thân kiếm.
Nhưng giờ khắc này nó không động thủ nữa, hiển nhiên nó không ngờ rằng Diệp Quân có thực lực yếu nhất trong ba người lại mạnh như thế.
Diệp Quân không sử dụng sức mạnh huyết mạch, sức mạnh tín ngưỡng và cả sự hỗ trợ của Hư Chân Linh, lại thêm hắn không tu theo cảnh giới nên bởi vậy thoạt nhìn hắn yếu nhất trong nhóm.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Biết tại sao nó ra tay với ngươi không?"
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Bởi vì bây giờ người không có số kiếp thiên mệnh củng cố, trông ngươi chẳng có chỗ nào là xuất chúng cả... Thanh kiếm này liên tục bị cự tuyệt nhiều lần, nó thẹn quá hóa giận... Hoặc phải nói bị ta và tên ngu nào đó từ chối nhưng nó không dám làm gì chúng ta, bởi vì thực lực của bọn ta hơn xa nó, nhưng bị ngươi từ chối thì nó cảm giác như mình bị vũ nhục. Ha ha..."
Diệp Quân liếc mắt nhìn thanh kiếm U Tuyền kia, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài nói: "Ngay cả một thanh kiếm cũng có tật mắt chó xem thường người khác, huống gì là con ngươi..."
Nói rồi, ông ta liếc nhìn Cổ Bàn ở cách đó không xa...
Bình luận facebook