-
Chương 3056-3060
Chương 3056: Khốn nạn vô liêm sỉ!
Nguyên Phiên vội can: “Trời đã tối rồi, đại nhân không nên lên đường”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao lại nói vậy?"
Nguyên Phiên: “Đường từ đây đến thành Khâu Ung nguy hiểm vô cùng, tốt nhất không nên đi vào ban đêm để an toàn. Nếu không chê, xin mời các vị nghỉ lại đây một đêm, sáng mai đi hãy còn kịp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao cả, chúng ta đều có bản lĩnh trong người, chút nguy hiểm ấy không thành vấn đề”.
Nguyên Phiên nghe vậy thì không khuyên can nữa mà gọi thiếu nữ: “Nguyệt Nhi, mang đồ ra đây”.
Cô bé xoay người vào trong rồi mang ra một tay nải đưa cho Nguyên Phiên, lại vội vàng nấp ra sau ông ta.
Nguyên Phiên đưa tay nải cho chủ nhân bút Đại Đạo: “Đường sá xa xôi, trong đây có ít lương thực, các vị hãy mang theo đề phòng bất trắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không từ chối: “Vậy cảm ơn ông”.
Rồi cả ba lên đường.
Đi được mấy bước, Diệp Quân dừng lại hỏi Nguyên Phiên: “Ban nãy ông nói làng các ông hay tranh chấp nguồn nước với làng kế bên?"
Ông ta gật đầu: “Vâng. Nước chảy từ đầu nguồn xuống nên làm ruộng, ăn uống gì đều cần đến nó. Nó lại chảy qua giữa hai làng nên...”
Diệp Quân: “Vì sao không tự đào giếng đi?"
Nguyên Phiên cười khổ: “Chúng tôi đã thử rồi nhưng đất quá cứng, chỉ đào được vài thước là không làm gì được nữa”.
Diệp Quân cười: “Vậy để ta làm cho”.
Hắn nhìn nhìn xung quanh rồi chọn trúng một khoảnh đất trống gần đó, hai tay khép lại, kiếm quang lóe lên găm vào đất, nào ngờ lập tức bể tan tành làm hắn sững người.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng ngạc nhiên không kém.
Người trước đi tới quan sát một phen, nhíu mày: “Dưới lòng đất có phong ấn... Rất mờ, ngay cả ta cũng không nhận ra”.
Diệp Quân nhoài người nhòm xuống hố.
Quả nhiên nhìn thấy được phù văn nhấp nháy.
Thế là chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân nhìn nhau, quyết định ở lại đây.
Mục đích của họ vốn là đến đây tìm đồ tốt, mà phong ấn kia rõ ràng không thể nào kém chất lượng.
Cổ Bàn đề nghị: “Cứ phá thử xem?"
Diệp Quân lắc đầu: “Không được, mạnh như thế này nếu cứ phá tới thì sẽ phá hủy cả làng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Hẳn là có lối vào. Chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai đi tìm”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cổ Bàn nhìn hai người một hồi rồi cũng đồng ý.
Nguyên Phiên cười nói: “Nhà ta có một phòng trống, nhà kế bên có hai phòng nữa, các vị...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cảm ơn ông”.
Rồi đi vào căn nhà bên trái.
Cổ Bàn chọn nhà bên phải.
Diệp Quân chỉ đành ở nhờ nhà trưởng làng.
Nguyên Phiên: “Nguyệt Nhi, dẫn công tử đi nghỉ ngơi”.
Thiếu nữ nhỏ giọng lên tiếng: “Mời công tử theo ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Làm phiền rồi”.
Hắn đi theo vào một gian phòng trống, thấy cô gái đang sửa soạn chăn mền cho, bèn nói.
"Cô nương không cần làm vậy đâu”.
Cô gái cuống quít nói: “Đã... đã sắp xong rồi ạ”.
Sau đó vội vàng lui ra ngoài.
Diệp Quân đi đến bên cửa sổ đứng một hồi, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy cô gái lại bưng một thau nước vào.
Hắn thắc mắc không hiểu gì, lại nghe cô gái ấp úng.
"Công tử... rửa chân...”
Diệp Quân cười: “Người tu đạo chúng ta không cần làm vậy”.
Cô gái hỏi lại: “Tu đạo?"
Diệp Quân ngẫm nghỉ một hồi: “Cô đặt thau xuống đi”.
Cô gái gật đầu làm theo rồi vội vàng rời đi, lại bị Diệp Quân gọi.
"Nguyệt Nhi cô nương”.
Cô gái xoay người, thấy hắn cười nói: “Cảm ơn cô”.
Cô gái vội nói: “Kh- không có chi ạ”.
Rồi bỏ chạy mất.
Diệp Quân nhắm mắt nằm trên giường, không biết đang suy nghỉ gì.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Cổ Bàn đã rời khỏi phòng đi đến cuối làng, sau đó chợt biến sắc.
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo mất tiêu rồi!
Hai tên kia căn bản làm gì đợi đến buổi sáng mới đi tìm lối vào mà đã đi từ khuya hôm qua.
Sắc mặt y tái mét: “Hai tên khốn nạn vô liêm sỉ!"
Chương 3057: Đồ nhà quê
Ba tiếng trước, ở phía trước một vách núi, Diệp Quân đánh giá vách núi ở trước mặt, hắn đi lên trước đang muốn lấy kiếm ra, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo đạo sĩ từ từ đi đến.
Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt của Diệp Quân đột nhiên trầm xuống, mẹ nó vậy mà đồ chết tiệt đó cũng đến.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên cười: “Ta biết thứ ngu ngốc như cậu không đứng đắn, ha ha....”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Như nhau mà thôi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hừ một tiếng, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đánh giá cánh cửa đó một cái cười chậc chậc: “Ta không nên đến, để cho thứ ngu ngốc như cậu bị thiệt.”
Diệp Quân nhìn về phía cánh cửa đá đó, cửa đá ngăn cách thần thức, hiển nhiên có tồn tại của phong ấn, hơn nữa chắc chắn không phải phong ấn bình thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đồ ngốc, ta có cách phá giải phong ấn này nhưng mà cậu phải cho ta chút lợi ích.”
Diệp Quân nói: “Ông có thể lựa chọn không phá.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Ông phá thì ta vào, ông không phá thì ta không vào, chỉ cần ông muốn tốn sức.”
“Không biết xấu hổ!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến không chịu được: “Cậu lựa chọn không cần chút mặt mũi nào cả!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bây giờ phá, hai người chia đợi chút Cổ Bàn đó tỉnh dậy... Vậy thì phải ba người rồi.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trầm xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái: “Cậu hay.”
Nói xong, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đưa một ngón tay ra chấm một cái nhẹ, cửa đá vỡ nát nhưng phía sau cửa đá là một bức tường phù văn, những phù văn đó chằng chịt giống như kiến vậy, lan toả ra sức mạnh màu đen kỳ lạ.
Thấy những phù văn này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nhíu mày thật chặt: “Vậy mà lại là thuật phong ấn này, mẹ nó... Quả nhiên có liên quan đến vật đó...”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta lại không có giải thích, hai tay bắt đầu ra dấu những phù văn đó bắt đầu động đậy từ chút một, mà những sức mạnh kỳ lạ bọn chúng lan toả vậy mà bắt đầu biến mất từng chút một.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái, không thể không nói người này cũng có vài chiêu.
Mà khi những phù văn này sắp biến mất, sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên thay đổi, bởi vì những phù văn này đột nhiên hoá thành một cột sáng bao phủ ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo kinh ngạc nói: “Căn nguyên của trận pháp này không phải ở đây, ở trong đó cậu mau vào để phá căn nguyên đó...”
Diệp Quân trực tiếp xông vào trong.
Nhìn thấy Diệp Quân xông vào trong, khoé môi của chủ nhân bút Đại Đạo hơi nhếch lên, ông ta cứ đợi như vậy cũng không biết đợi bao lâu, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút không đúng, tay phải nhẹ nhàng vung lên những sức mạnh kỳ lạ bao phủ ông ta đột nhiên biến mất hết.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi vào trong, sau khi vào được hang động một lúc sắc mặt của ông ta đột nhiên trầm lại, bởi vì Diệp Quân đang ngồi xếp bằng ở đó không xa để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo đi vào, hai mắt của Diệp Quân mở ra, cười nói: “Ông đến rồi à!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân không nói chuyện.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần sau khi ông giả vờ có thể giả cho giống chút được không? Nếu không vừa đang sỉ nhục ta cũng đang sỉ nhục bản thân ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Mặt tốt của cha cậu thì không thừa hưởng, những thứ lung tung thì cậu lại thừa hưởng hết.”
Nói xong, ông ta đi vào bên trong.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái cũng đi theo.
Đi theo tên này, bất cứ lúc nào ông ta cũng đều là trang thái cảnh giác cao độ, không có có chút xem nhẹ và buông lỏng.
Hai người đi vào bên trong, đi không bao lâu con đường đột nhiên trở nên rộng rãi, lại đi một lúc hai người sau khi đi qua một cánh cửa vòm thì nghênh đón chính là một toà cung điện cổ xưa rất to.
Thế giới dưới đất!
Phía trên của toà cung điện này đang lơ lửng một vầng trăng sáng nhưng lại là màu đen tối, hơn nữa toả ra màu đen kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Chân mày của Diệp Quân cũng nhíu chặt lại, nơi này yên tĩnh như tờ, khắp nơi đều lộ ra sự kỳ lạ, hơn như thoạt nhìn cung điện này cứ giống như một ngôi mộ.
Thấy biểu cảm của chủ nhân bút Đại Đạo ngưng lại, đứng bất động ở đó, Diệp Quân biết chỗ này chắc chắn vô cùng không đơn giản, hắn cũng không động trong lòng âm thầm phòng bị
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên bật cười: “Thật là thú vị...”
Mặc dù trong lòng Diệp Quân tò mò nhưng cũng không hỏi, hỏi chính là tự rước lấy nhục, hơn nữa nếu như hắn hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này không nhất định sẽ nói, nếu không hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này ngược lại có thể sẽ chủ động nói.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng thú.”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt: “Vốn dĩ muốn nói với cậu về phong ấn ở đây nhưng nếu như cậu không cảm thấy hứng thú vậy thì không nói nữa.”
Nói xong, ông ta đi ra nơi xa.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Thứ này rất mạnh sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Cậu không phải không có hứng thú sao?”
Diệp Quân nhìn xung quanh một cái, bình tĩnh nói: “Phong ấn này hình như cũng chẳng ra sao.”
“Đồ nhà quê!”
Chương 3058: Một thật một giả
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Biết phong ấn ở nơi này là cái gì tồn tại không? Là tồn tại còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Đại Đạo Hà đó ở trong cơ thể cậu, cậu...”
Diệp Quân đột nhiên cắt ngang lời nói của ông ta: “Nó lợi hại như vậy, đánh lại bác cả Tiêu Dao Tử vô địch của ta không?”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đơ ra, ông ta trực tiếp bị tức đến bật cười: “Cậu chưa xong có phải không? Hả?”
Diệp Quân nói: “Ta chỉ hỏi thử, ông gấp cái gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cậu sớm muộn cũng bị người khác đánh chết.”
Nói xong, ông ta quay người đi về phía toà đại điện ở phía xa.
Diệp Quân cũng đi theo.
Tiểu Tháp: “Ngươi cố ý chọc tức ông ta làm gì?”
Diệp Quân nói: “Sảng khoái!”
Tiểu Tháp: “...”
Hai người đi đến trước cửa đại điện đó, trước đại điện có hai người giấy đang đứng, trông có vẻ giống như loại cúng tế, phiêu dạt ở đây rất kỳ lạ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai người giấy đó, biểu cảm có chút ngưng lại.
Diệp Quân nói: “Hai tên này, ông từng đánh qua chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, tức đến cười: “Cậu một chút sức cũng không muốn ra, có phải không?”
Diệp Quân nói: “Mỗi người đánh một con?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Cậu lựa một con.”
Diệp Quân nói: “Ta không đánh!”
“Hèn!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Cậu cứ muốn ngồi không đó phải không?”
Diệp Quân cười nói: “Đùa chút thôi.”
Nói xong, hắn nhìn về phía người giấy ở bên phải: “Ta đánh con này.”
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó lòng bàn tay mở ra một đạo ấn từ trong bàn tay ông ta ngưng tụ.
Mà ngay lúc này hai người giấy ở nơi xa đột nhiên mở to mắt, thoáng chốc sắc mặt của Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời thay đổi, tiếp đến hai người nghĩ cũng không nghĩ quay người bỏ chạy.
Bởi vì khí tức của hai người giấy quả thật không đúng!
Trong thời gian ngắn, hai người chạy ra khỏi hang, sau khi đến được bên ngoài nhìn thấy hai người giấy đó không có đuổi theo, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sắc của của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi: “Xúc chân thất trùng cảnh... Làm sao có thể!”
Vẻ mặt của Diệp Quân cũng có chút ngưng lại, khí tức hai người giấy toả ra vô cùng không bình thường...
Không đúng!
Hai người đột nhiên quay đều nhìn nhau, tiếp đến hai người quay người vòng lại lần nữa đi đến trước cửa điện.
Hai người giấy còn đang đứng ở đó.
Đôi mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại: “Mệ nó, vậy mà bị doạ sợ.”
Sắc mặt của Diệp Quân cũng có chút khó coi.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Làm sao?”
Diệp Quân nhìn hai người giấy đó: “Đều là giả, hai đạo khí tức đó đều là một loại huyễn thuật.”
“Mẹ nó!”
Tiểu Tháp có chút kinh ngạc: “Cái này... Không thể nào chứ?”
Diệp Quân nói: “Có lẽ không sai được.”
Tiểu Tháp nói: “Hai người làm sao phát hiện ra vậy?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tốc độ, nếu như thật sự là cường giả Xúc Chân cấp bảy thì tốc độ không thể nào chậm hơn bọn ta, nhưng bọn ta trong một lúc đã kéo ra khoảng cách với bọn chúng vì vậy hai thứ này đang cáo mượn oai hùm.”
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân đột nhiên đi về trước một bước, khí tức của hắn đột nhiên toả ra, nơi ra hai người giấy đột nhiên mở to hai mắt, sau đó giống như bị mê hoặc phiêu dạt về phía hắn, khí tức đó thật sự mạnh vô cùng, cảm giác chèn ép vô hình khiến cho lúc này hai người cảm thấy không thể nào thở được, không chỉ như vậy mà còn có một khí tức chết chóc đang đến gần.
Nhưng mà lúc này hai người không động đậy, mặc cho hai người giấy đó phiêu dạt đến rất nhanh hai người giấy đã phiêu dạt đến trước mặt hai người, bọn chúng tung cú đấm về phía Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo.
Cú đấm này khiến cho sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Mặc dù hai người đều cảm thấy gì nhưng sức mạnh của cú đấm này cũng quá chân thật, đấm còn chưa tới thì sức mạnh của cú đấm đã cưỡng ép trấn áp lại hai người, cảm giác cái chết đến gần còn mạnh hơn gấp mười lần lúc nãy.
Không thể không nói, lúc này hai người đều hoảng loạn.
Nhưng Diệp Quân nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo không có động đậy, hắn cũng cắn răng không động mà chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân cũng không hề động đậy đương nhiên ông ta cũng không thể yếu thế, vì vậy ông ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Giả!
Đều là giả!
Giờ phút này trong đầu hai người chỉ có một tín niệm!
Bịch!
Hai cú đấm lần lượt đấm ở trước ngực của Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo...
Một người người trực tiếp bay đến, thoáng chốc đã bay đến ngoài hang, sau đó lại rơi mạnh xuống đất, mặt đất trong chốc lát bị đập ra một cái vực cực lớn...
Chính là chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân không nhúc nhích nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã như mưa, cú đấm của người giấy đó đấm vào lồng ngực của hắn, không có sức lực nào, quả thật là giả...
Nhưng người giấy bên cạnh là thật.
Đáy vực sâu, thân xác của chủ nhân bút Đại Đạo đã vỡ nát, linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng, ông ta bò lên run rẩy nói: “Mẹ nó... Một thật một giả... Chơi như vậy đúng không...”
Chương 3059: Không biết
Giọng nói vừa dứt, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang từ trong động bay ra!
Chủ nhân bút Đại Đạo hoảng hốt, nghĩ cũng không nghĩ hoá thành một đạo ánh đen biến mất trong bóng tối.
Người giết chính là Diệp Quân.
Nhân lúc ông ta bị thương đã lấy mạng của ông ta.
Diệp Quân đương nhiên muốn nhân cơ hội này một kiếm giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo này quả thật chạy quá nhanh, chỉ trong nháy mắt linh hồn đã biến mất không thấy, mà ở nơi này, có rất nhiều nơi cấm kỵ, vì vậy thần thức của hắn không có cách nào mở rộng ra ngoài, cũng không dám mở rộng, thần thức quét qua nếu như quét trúng người của đại lão thì đồng nghĩa là khiêu khích.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã chạy đi, sắc mặt của Diệp Quân có chút khó coi, không do dự nhiều hắn quay người về lại trong hang động.
Hai người giấy vẫn còn đứng ở đó, giống như thần cửa vậy.
Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại, hắn cũng không ngờ đến hai tên này vậy mà là một thật một giả... Người nghĩ ra chiêu này không phải ác bình thường.
Đồng thời hắn cũng thầm vui nếu như cú đấm vừa nãy đấm vào lồng ngực hắn e rằng hắn đã chết tại chỗ rồi.
Không thể không nói, chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự mạnh, vậy mà chỉ nát thân xác!
Diệp Quân thu suy nghĩ lại, hắn nhìn chằm chằm hai người giấy đó, bên trái là thật bên phải là giả, ánh mắt của hắn rơi vào người giấy bên phải, ánh mắt liếc nhìn cửa điện một cái, hắn buộc phải nhanh xông vào trong điện trước khi người giấy thật ra tay.
Nhanh!
Vì đề phòng bất trắc, Diệp Quân trực tiếp triệu tập mười hai vị Hư Chân Linh hộ thể.
Mà ngay lúc Diệp Quân muốn xông vào đột nhiên chân mày của hắn nhíu lại, quay đầu nhìn về phía người giấy bên trái.
Sau một lúc im lặng, cơ thể của hắn đột nhiên run lên, chạy thẳng đến người giấy đó.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đến trước mặt người giấy, đâm một kiếm ra gần như đồng thời cú đấm của người giấy của đấm về phía hắn.
Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại cũng có chút căng thẳng.
Rầm.
Kiếm dễ như trở bàn tay xé nát cú đấm của người giấy, chớp mắt Diệp Quân đã phá cửa điện đi vào trong.
Mà ở bên ngoài người giấy thật cũng không đuổi vào theo.
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, chủ nhân ở đây thật là nham hiểm, may mà hắn hành động ngược lại nếu không nhát kiếm vừa nãy của hắn chính là người giấy thật rồi.
Vậy mà còn biết thay đổi vị trí!
Xấu quá đi!
Diệp Quân quay đầu nhìn ngoài điện, sau đó quay người nhìn xung quanh, trong điện vô cùng tối tăm, rất khó chịu.
Mà ở trung tâm điện, nơi đó để một cỗ quan tài, trước quan tài còn có ba cây nhang.
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
“Lâu rồi không có người đến.”
Lúc này bên trong quan tài đột nhiên truyền tới một tiếng nói: “Ủa... Ba loại huyết mạch đặc thù, Hư Chân Linh... Kiếm này của ngươi cũng rất thú vị... Ngươi có phải người của nước Cổ Thần?”
Diệp Quân nói: “Không phải.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Không phải là tốt, thiếu niên ngươi rất không tầm thường đó.”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, vãn bối chỉ là đi qua nơi này, nhìn thấy nơi này có chút đặc biệt vì vậy vào xem thử, không làm phiền người chứ?”
Người trong quan tài nhẹ giọng: “Đương nhiên là không, ta đã ở nơi này vô số năm tháng, không dễ dàng gì có người đến, ta vui còn không kịp nữa!”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Vậy thì tốt.”
Người bên trong quan tài lại nói: “Huyết mạch này của ngươi có chút đặc biệt, ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch đặc biệt như vậy...”
Diệp Quân có chút kiêu ngạo nói: “Cha ta rất lợi hại, ông ấy là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy.”
“Ha ha!”
Người trong quan tài cười nói: “Bảy phần Chân ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người bên trong cười nói: “Người trẻ tuổi, bảy phần Chân ở vũ trụ này không phải là cường giả cao cấp gì, nếu như nơi điểm giao của Hư Chân vậy thì càng yếu nữa.”
Diệp Quân nói: “Tiền bối, người đến từ nơi điểm giao Hư Chân?”
Người bên trong quan tài nói: “Ừ.”
Diệp Quân đột nhiên có chút hiếu kỳ: “Tiền bối, sao người ở nơi đây?”
Người trong quan tài nói: “Trận đại chiến năm đó quá kịch liệt, ta bị thương vì vậy ở nơi này trị thương...”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngươi có muốn nâng cao thực lực không?”
Diệp Quân nhanh chóng nói: “Đương nhiên muốn rồi... Tiền bối, người giấy bên ngoài là do người chế tạo ư?”
Người trong quan tài nói: “Đúng, chính là vì để tránh có người đến làm phiền ta.”
Trong lòng của Diệp Quân còn sợ hãi: “Người giấy đó thật lợi hại, may mà ta chạy tương đối nhanh nếu không bị nó đánh chết rồi.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi có muốn học không?”
Ánh mắt của Diệp Quân đột nhiên sáng lên, hắn do dự chút sau đó nói: “Tiền bối có điều kiện gì không?”
“Ha ha!”
Người bên trong quan tài cười ta: “Chẳng qua chỉ là thuật Khôi Âm, cần điều kiện gì?”
Khi đang nói chuyện, một quyển cổ tịch màu đen từ từ bay ra, cuối cùng rơi ở trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân cầm quyển cổ tịch màu đen đó, phía bên trên có cổ tịch có ghi ba chữ cổ xưa, hắn chưa từng nhìn thấy loại chữ này.
Người trong quan tài cười nói: “Không biết à?”
Diệp Quân gật đầu.
Chương 3060: Dời hồn
Người bên trong quan tài nói: “Đây là chữ của nơi điểm giao Hư Chân... Ngươi thả thần thức ra, ta sẽ truyền chữ và ngôn ngữ của nơi này cho ngươi.”
Diệp Quân nhìn quan tài, không nói chuyện.
“Ha ha!”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi cũng khá phòng bị, ngươi sợ ta chiếm đoạt?”
Diệp Quân gật đầu: “Có chút.”
Người trong quan tài cười nói: “Ngươi phòng bị cũng bình thường, dù sao phòng bị người khác không thể không có...”
Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng từ trong quan tài bay ra, cuối cùng rơi ở trước mặt Diệp Quân.
Người trong quan tài nói: “Ngươi có thể điều tra trước sau đó mới chiếm đoạt.”
Diệp Quân cẩn thận kiểm tra đạo quang kia một cái, nhìn thấy không vấn đề gì lúc này hắn mới chiếm đạo quang đó, rất nhanh một loại chữ của văn minh hoàn toàn mới xuất hiện trong đầu của hắn.
Người bên trong quan tài nói: “Thuật Khôi Âm này là một loại thần thông thần bí của nơi điểm giao Hư Chân, ở nơi đó cũng không xem như quá cao minh nhưng ở nơi này đương nhiên tương đối hiếm có.”
Diệp Quân cúi người thật sâu chào: “Đa tạ tiền bối.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Vật nhỏ mà thôi.”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đối với tiền bối mà nói chỉ là một thứ nhỏ nhưng đối với vãn bối mà nói đó là thần vật siêu cấp...”
Nói xong, hắn lại hành lễ thật sâu.
Người bên trong quan tài nói: “Luyện chế khôi âm cần bốn món, thứ nhất là máu của bản thân, thứ hai là cần gỗ âm hồn, thứ đồ này đến từ nơi điểm giao của Hư Chân, thế giới này tương đối ít, thứ ba là cần thờ phụng Ngụy Thần, mượn sức mạnh của Ngụy Thần để tăng sức mạnh của Khôi Âm.”
Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Ngụy Thần?”
Người bên trong quan tài cười nói: “Nơi điểm giao Hư Chân có một vị được gọi là thật, thuật này chính là người đó sáng tạo, ngươi không cần lo lắng Ngụy Thần đó cản bản không có cách nào đến được nơi này, vì vậy ngươi tín ngưỡng hắn ta cũng chẳng qua đi quá trình thôi.”
Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là như thế.”
Người bên trong quan tài nói: “Bản chất của ngươi không tệ, ta cũng không có gì có thể dạy ngươi, ở chỗ ta có mấy thứ cũng không tồi tặng ngươi vậy.”
Nói xong, một chiến nhẫn không gian từ trong quan tài từ từ bay ra.
Diệp Quân nhận lấy nhận không gian nhìn thử, trong nhẫn không gian có ba loại thần khí cấp thần vật, tuy kém hơn Đại Đạo Hà nhưng đều hơn cây kiếm U Tuyền đó, ngoài ra trong nhẫn không gian còn có một số tinh thạch đặc thù.
Người bên trong quan tài nói: “Loại tinh thạch này đến từ chỗ điểm giao Hư Chân, là Chân Linh tinh, có lợi ích cực lớn với ngươi hiện tại.”
Diệp Quân sau khi cất nhẫn không gian, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối.”
Người bên trong quan tài lại nói: “Ngươi mau rời đi đi! Nơi này bởi vì đại chiến năm đó là để lại một số cường giả đến từ nơi điểm gia Hư Chân, bọn họ đối với những sinh linh đến từ thế giới này tương đối ác ý, với thực lực bây giờ của ngươi căn bản không có cách nào đối kháng với sinh linh lớn mạnh đó, đừng bởi vì một số tham niệm của bản thân mà hại tính mạng.”
Diệp Quân nói: “Vãn bối hiểu.”
Nói xong, hắn hành lễ sau đó quay người rời đi.
Nhưng lúc đến cửa điện, hắn đột nhiên dừng bước chân lại, sau đó quay người nhìn về phía quan tài: “Tiền bối, thuật Khôi Âm này...”
Người ở bên trong quan tài: “Có chỗ không hiểu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vật, trong bí tịch tiền bối cho vãn bối có cách chế tạo Khôi Âm nhưng lại không có cách tín ngưỡng Ngụy Thần...”
Người bên trong quan tài cười nói: “Cái này thật ra rất đơn giản, chỉ cần làm một nghi thức đơn giản là được, chỉ cần tín ngưỡng Ngụy Thần, nhận được sức mạnh tín ngưỡng của Ngụy Thần hạ xuống thì có thể dùng để luyện Khôi Âm.
Diệp Quân: “Xin tiền bối dạy ta.”
Người bên trong quan tài nói: “Chút nữa ngươi đọc với ta...”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Được!”
Nói xong hắn dừng lại, có chút lo lắng: “Tiền bối, tín ngưỡng Ngụy Thần này có...”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi sợ nhân quả chưa biết?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người bên trong quan tài nói: “Không có vấn đề gì, nếu như ngươi thật sự lo lắng cũng không cần dùng cách này, nhưng mà cần ngươi đạt đến xúc chân tám phân mới được, lúc đó ngươi không cần mượn sức mạnh tín ngưỡng của Ngụy Thần, chỉ xem ngươi có đồng ý đợi không thôi.”
Sau khi Diệp Quân nghĩ một lúc, nói: “Vẫn xin tiền bối dạy ta.”
Người trong quan tài cười nói: “Được, chút nữa ngươi đọc theo ta...”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Được.”
Một lát sau, Diệp Quân đột nhiên đưa ngón tay ra, ngón tay nứt ra một giọt máu tươi chảy ra, hắn bắt đầu đọc theo: “Diệp Huyên ta lấy máu để thề, kính phụng Ngụy Thần... Nam ma mà hắc dát kéo nha thổi vải la kia dát la uy đức la oa kia dát kéo nha a đất mục để khánh tư mà sau kia oa ti ni...”
Khi giọng nói của Diệp Quân dứt thì trong nháy mắt ---
Oang!
Một trụ máu đột nhiên từ trên trời hạ xuống, rơi thẳng vào trong cơ thể của Diệp Quân, đôi mắt của Diệp Quân mở to, trong mắt xuất hiện màu đèn kỳ lạ.
“Ha ha!”
Người lúc này người trong quan tài đột nhiên cười lớn: “Ta biết ngươi đọc là tên giả... Nhưng chắc chắn ngươi không ngờ đến bùa chú này một khi thành thì ngươi cùng với người mà ngươi đọc tên sẽ cùng chịu huyết tế dời hồn... Ủa, người mà ngươi đọc cũng khá mạnh, ha ha... Thật sự là trời cũng giúp ta, ha ha...”
...
Nguyên Phiên vội can: “Trời đã tối rồi, đại nhân không nên lên đường”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao lại nói vậy?"
Nguyên Phiên: “Đường từ đây đến thành Khâu Ung nguy hiểm vô cùng, tốt nhất không nên đi vào ban đêm để an toàn. Nếu không chê, xin mời các vị nghỉ lại đây một đêm, sáng mai đi hãy còn kịp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao cả, chúng ta đều có bản lĩnh trong người, chút nguy hiểm ấy không thành vấn đề”.
Nguyên Phiên nghe vậy thì không khuyên can nữa mà gọi thiếu nữ: “Nguyệt Nhi, mang đồ ra đây”.
Cô bé xoay người vào trong rồi mang ra một tay nải đưa cho Nguyên Phiên, lại vội vàng nấp ra sau ông ta.
Nguyên Phiên đưa tay nải cho chủ nhân bút Đại Đạo: “Đường sá xa xôi, trong đây có ít lương thực, các vị hãy mang theo đề phòng bất trắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không từ chối: “Vậy cảm ơn ông”.
Rồi cả ba lên đường.
Đi được mấy bước, Diệp Quân dừng lại hỏi Nguyên Phiên: “Ban nãy ông nói làng các ông hay tranh chấp nguồn nước với làng kế bên?"
Ông ta gật đầu: “Vâng. Nước chảy từ đầu nguồn xuống nên làm ruộng, ăn uống gì đều cần đến nó. Nó lại chảy qua giữa hai làng nên...”
Diệp Quân: “Vì sao không tự đào giếng đi?"
Nguyên Phiên cười khổ: “Chúng tôi đã thử rồi nhưng đất quá cứng, chỉ đào được vài thước là không làm gì được nữa”.
Diệp Quân cười: “Vậy để ta làm cho”.
Hắn nhìn nhìn xung quanh rồi chọn trúng một khoảnh đất trống gần đó, hai tay khép lại, kiếm quang lóe lên găm vào đất, nào ngờ lập tức bể tan tành làm hắn sững người.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng ngạc nhiên không kém.
Người trước đi tới quan sát một phen, nhíu mày: “Dưới lòng đất có phong ấn... Rất mờ, ngay cả ta cũng không nhận ra”.
Diệp Quân nhoài người nhòm xuống hố.
Quả nhiên nhìn thấy được phù văn nhấp nháy.
Thế là chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân nhìn nhau, quyết định ở lại đây.
Mục đích của họ vốn là đến đây tìm đồ tốt, mà phong ấn kia rõ ràng không thể nào kém chất lượng.
Cổ Bàn đề nghị: “Cứ phá thử xem?"
Diệp Quân lắc đầu: “Không được, mạnh như thế này nếu cứ phá tới thì sẽ phá hủy cả làng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Hẳn là có lối vào. Chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai đi tìm”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Cổ Bàn nhìn hai người một hồi rồi cũng đồng ý.
Nguyên Phiên cười nói: “Nhà ta có một phòng trống, nhà kế bên có hai phòng nữa, các vị...”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cảm ơn ông”.
Rồi đi vào căn nhà bên trái.
Cổ Bàn chọn nhà bên phải.
Diệp Quân chỉ đành ở nhờ nhà trưởng làng.
Nguyên Phiên: “Nguyệt Nhi, dẫn công tử đi nghỉ ngơi”.
Thiếu nữ nhỏ giọng lên tiếng: “Mời công tử theo ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Làm phiền rồi”.
Hắn đi theo vào một gian phòng trống, thấy cô gái đang sửa soạn chăn mền cho, bèn nói.
"Cô nương không cần làm vậy đâu”.
Cô gái cuống quít nói: “Đã... đã sắp xong rồi ạ”.
Sau đó vội vàng lui ra ngoài.
Diệp Quân đi đến bên cửa sổ đứng một hồi, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy cô gái lại bưng một thau nước vào.
Hắn thắc mắc không hiểu gì, lại nghe cô gái ấp úng.
"Công tử... rửa chân...”
Diệp Quân cười: “Người tu đạo chúng ta không cần làm vậy”.
Cô gái hỏi lại: “Tu đạo?"
Diệp Quân ngẫm nghỉ một hồi: “Cô đặt thau xuống đi”.
Cô gái gật đầu làm theo rồi vội vàng rời đi, lại bị Diệp Quân gọi.
"Nguyệt Nhi cô nương”.
Cô gái xoay người, thấy hắn cười nói: “Cảm ơn cô”.
Cô gái vội nói: “Kh- không có chi ạ”.
Rồi bỏ chạy mất.
Diệp Quân nhắm mắt nằm trên giường, không biết đang suy nghỉ gì.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Cổ Bàn đã rời khỏi phòng đi đến cuối làng, sau đó chợt biến sắc.
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo mất tiêu rồi!
Hai tên kia căn bản làm gì đợi đến buổi sáng mới đi tìm lối vào mà đã đi từ khuya hôm qua.
Sắc mặt y tái mét: “Hai tên khốn nạn vô liêm sỉ!"
Chương 3057: Đồ nhà quê
Ba tiếng trước, ở phía trước một vách núi, Diệp Quân đánh giá vách núi ở trước mặt, hắn đi lên trước đang muốn lấy kiếm ra, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo đạo sĩ từ từ đi đến.
Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt của Diệp Quân đột nhiên trầm xuống, mẹ nó vậy mà đồ chết tiệt đó cũng đến.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên cười: “Ta biết thứ ngu ngốc như cậu không đứng đắn, ha ha....”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Như nhau mà thôi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hừ một tiếng, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đánh giá cánh cửa đó một cái cười chậc chậc: “Ta không nên đến, để cho thứ ngu ngốc như cậu bị thiệt.”
Diệp Quân nhìn về phía cánh cửa đá đó, cửa đá ngăn cách thần thức, hiển nhiên có tồn tại của phong ấn, hơn nữa chắc chắn không phải phong ấn bình thường.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đồ ngốc, ta có cách phá giải phong ấn này nhưng mà cậu phải cho ta chút lợi ích.”
Diệp Quân nói: “Ông có thể lựa chọn không phá.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Ông phá thì ta vào, ông không phá thì ta không vào, chỉ cần ông muốn tốn sức.”
“Không biết xấu hổ!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến không chịu được: “Cậu lựa chọn không cần chút mặt mũi nào cả!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bây giờ phá, hai người chia đợi chút Cổ Bàn đó tỉnh dậy... Vậy thì phải ba người rồi.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trầm xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái: “Cậu hay.”
Nói xong, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đưa một ngón tay ra chấm một cái nhẹ, cửa đá vỡ nát nhưng phía sau cửa đá là một bức tường phù văn, những phù văn đó chằng chịt giống như kiến vậy, lan toả ra sức mạnh màu đen kỳ lạ.
Thấy những phù văn này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nhíu mày thật chặt: “Vậy mà lại là thuật phong ấn này, mẹ nó... Quả nhiên có liên quan đến vật đó...”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta lại không có giải thích, hai tay bắt đầu ra dấu những phù văn đó bắt đầu động đậy từ chút một, mà những sức mạnh kỳ lạ bọn chúng lan toả vậy mà bắt đầu biến mất từng chút một.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái, không thể không nói người này cũng có vài chiêu.
Mà khi những phù văn này sắp biến mất, sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên thay đổi, bởi vì những phù văn này đột nhiên hoá thành một cột sáng bao phủ ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo kinh ngạc nói: “Căn nguyên của trận pháp này không phải ở đây, ở trong đó cậu mau vào để phá căn nguyên đó...”
Diệp Quân trực tiếp xông vào trong.
Nhìn thấy Diệp Quân xông vào trong, khoé môi của chủ nhân bút Đại Đạo hơi nhếch lên, ông ta cứ đợi như vậy cũng không biết đợi bao lâu, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút không đúng, tay phải nhẹ nhàng vung lên những sức mạnh kỳ lạ bao phủ ông ta đột nhiên biến mất hết.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi vào trong, sau khi vào được hang động một lúc sắc mặt của ông ta đột nhiên trầm lại, bởi vì Diệp Quân đang ngồi xếp bằng ở đó không xa để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo đi vào, hai mắt của Diệp Quân mở ra, cười nói: “Ông đến rồi à!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân không nói chuyện.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần sau khi ông giả vờ có thể giả cho giống chút được không? Nếu không vừa đang sỉ nhục ta cũng đang sỉ nhục bản thân ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Mặt tốt của cha cậu thì không thừa hưởng, những thứ lung tung thì cậu lại thừa hưởng hết.”
Nói xong, ông ta đi vào bên trong.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái cũng đi theo.
Đi theo tên này, bất cứ lúc nào ông ta cũng đều là trang thái cảnh giác cao độ, không có có chút xem nhẹ và buông lỏng.
Hai người đi vào bên trong, đi không bao lâu con đường đột nhiên trở nên rộng rãi, lại đi một lúc hai người sau khi đi qua một cánh cửa vòm thì nghênh đón chính là một toà cung điện cổ xưa rất to.
Thế giới dưới đất!
Phía trên của toà cung điện này đang lơ lửng một vầng trăng sáng nhưng lại là màu đen tối, hơn nữa toả ra màu đen kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Chân mày của Diệp Quân cũng nhíu chặt lại, nơi này yên tĩnh như tờ, khắp nơi đều lộ ra sự kỳ lạ, hơn như thoạt nhìn cung điện này cứ giống như một ngôi mộ.
Thấy biểu cảm của chủ nhân bút Đại Đạo ngưng lại, đứng bất động ở đó, Diệp Quân biết chỗ này chắc chắn vô cùng không đơn giản, hắn cũng không động trong lòng âm thầm phòng bị
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên bật cười: “Thật là thú vị...”
Mặc dù trong lòng Diệp Quân tò mò nhưng cũng không hỏi, hỏi chính là tự rước lấy nhục, hơn nữa nếu như hắn hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này không nhất định sẽ nói, nếu không hỏi thì chủ nhân bút Đại Đạo này ngược lại có thể sẽ chủ động nói.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không có hứng thú.”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt: “Vốn dĩ muốn nói với cậu về phong ấn ở đây nhưng nếu như cậu không cảm thấy hứng thú vậy thì không nói nữa.”
Nói xong, ông ta đi ra nơi xa.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Thứ này rất mạnh sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Cậu không phải không có hứng thú sao?”
Diệp Quân nhìn xung quanh một cái, bình tĩnh nói: “Phong ấn này hình như cũng chẳng ra sao.”
“Đồ nhà quê!”
Chương 3058: Một thật một giả
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Biết phong ấn ở nơi này là cái gì tồn tại không? Là tồn tại còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Đại Đạo Hà đó ở trong cơ thể cậu, cậu...”
Diệp Quân đột nhiên cắt ngang lời nói của ông ta: “Nó lợi hại như vậy, đánh lại bác cả Tiêu Dao Tử vô địch của ta không?”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đơ ra, ông ta trực tiếp bị tức đến bật cười: “Cậu chưa xong có phải không? Hả?”
Diệp Quân nói: “Ta chỉ hỏi thử, ông gấp cái gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cậu sớm muộn cũng bị người khác đánh chết.”
Nói xong, ông ta quay người đi về phía toà đại điện ở phía xa.
Diệp Quân cũng đi theo.
Tiểu Tháp: “Ngươi cố ý chọc tức ông ta làm gì?”
Diệp Quân nói: “Sảng khoái!”
Tiểu Tháp: “...”
Hai người đi đến trước cửa đại điện đó, trước đại điện có hai người giấy đang đứng, trông có vẻ giống như loại cúng tế, phiêu dạt ở đây rất kỳ lạ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hai người giấy đó, biểu cảm có chút ngưng lại.
Diệp Quân nói: “Hai tên này, ông từng đánh qua chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, tức đến cười: “Cậu một chút sức cũng không muốn ra, có phải không?”
Diệp Quân nói: “Mỗi người đánh một con?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Cậu lựa một con.”
Diệp Quân nói: “Ta không đánh!”
“Hèn!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Cậu cứ muốn ngồi không đó phải không?”
Diệp Quân cười nói: “Đùa chút thôi.”
Nói xong, hắn nhìn về phía người giấy ở bên phải: “Ta đánh con này.”
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó lòng bàn tay mở ra một đạo ấn từ trong bàn tay ông ta ngưng tụ.
Mà ngay lúc này hai người giấy ở nơi xa đột nhiên mở to mắt, thoáng chốc sắc mặt của Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời thay đổi, tiếp đến hai người nghĩ cũng không nghĩ quay người bỏ chạy.
Bởi vì khí tức của hai người giấy quả thật không đúng!
Trong thời gian ngắn, hai người chạy ra khỏi hang, sau khi đến được bên ngoài nhìn thấy hai người giấy đó không có đuổi theo, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sắc của của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi: “Xúc chân thất trùng cảnh... Làm sao có thể!”
Vẻ mặt của Diệp Quân cũng có chút ngưng lại, khí tức hai người giấy toả ra vô cùng không bình thường...
Không đúng!
Hai người đột nhiên quay đều nhìn nhau, tiếp đến hai người quay người vòng lại lần nữa đi đến trước cửa điện.
Hai người giấy còn đang đứng ở đó.
Đôi mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại: “Mệ nó, vậy mà bị doạ sợ.”
Sắc mặt của Diệp Quân cũng có chút khó coi.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Làm sao?”
Diệp Quân nhìn hai người giấy đó: “Đều là giả, hai đạo khí tức đó đều là một loại huyễn thuật.”
“Mẹ nó!”
Tiểu Tháp có chút kinh ngạc: “Cái này... Không thể nào chứ?”
Diệp Quân nói: “Có lẽ không sai được.”
Tiểu Tháp nói: “Hai người làm sao phát hiện ra vậy?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tốc độ, nếu như thật sự là cường giả Xúc Chân cấp bảy thì tốc độ không thể nào chậm hơn bọn ta, nhưng bọn ta trong một lúc đã kéo ra khoảng cách với bọn chúng vì vậy hai thứ này đang cáo mượn oai hùm.”
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân đột nhiên đi về trước một bước, khí tức của hắn đột nhiên toả ra, nơi ra hai người giấy đột nhiên mở to hai mắt, sau đó giống như bị mê hoặc phiêu dạt về phía hắn, khí tức đó thật sự mạnh vô cùng, cảm giác chèn ép vô hình khiến cho lúc này hai người cảm thấy không thể nào thở được, không chỉ như vậy mà còn có một khí tức chết chóc đang đến gần.
Nhưng mà lúc này hai người không động đậy, mặc cho hai người giấy đó phiêu dạt đến rất nhanh hai người giấy đã phiêu dạt đến trước mặt hai người, bọn chúng tung cú đấm về phía Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo.
Cú đấm này khiến cho sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Mặc dù hai người đều cảm thấy gì nhưng sức mạnh của cú đấm này cũng quá chân thật, đấm còn chưa tới thì sức mạnh của cú đấm đã cưỡng ép trấn áp lại hai người, cảm giác cái chết đến gần còn mạnh hơn gấp mười lần lúc nãy.
Không thể không nói, lúc này hai người đều hoảng loạn.
Nhưng Diệp Quân nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo không có động đậy, hắn cũng cắn răng không động mà chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân cũng không hề động đậy đương nhiên ông ta cũng không thể yếu thế, vì vậy ông ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Giả!
Đều là giả!
Giờ phút này trong đầu hai người chỉ có một tín niệm!
Bịch!
Hai cú đấm lần lượt đấm ở trước ngực của Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo...
Một người người trực tiếp bay đến, thoáng chốc đã bay đến ngoài hang, sau đó lại rơi mạnh xuống đất, mặt đất trong chốc lát bị đập ra một cái vực cực lớn...
Chính là chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân không nhúc nhích nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã như mưa, cú đấm của người giấy đó đấm vào lồng ngực của hắn, không có sức lực nào, quả thật là giả...
Nhưng người giấy bên cạnh là thật.
Đáy vực sâu, thân xác của chủ nhân bút Đại Đạo đã vỡ nát, linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng, ông ta bò lên run rẩy nói: “Mẹ nó... Một thật một giả... Chơi như vậy đúng không...”
Chương 3059: Không biết
Giọng nói vừa dứt, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang từ trong động bay ra!
Chủ nhân bút Đại Đạo hoảng hốt, nghĩ cũng không nghĩ hoá thành một đạo ánh đen biến mất trong bóng tối.
Người giết chính là Diệp Quân.
Nhân lúc ông ta bị thương đã lấy mạng của ông ta.
Diệp Quân đương nhiên muốn nhân cơ hội này một kiếm giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo này quả thật chạy quá nhanh, chỉ trong nháy mắt linh hồn đã biến mất không thấy, mà ở nơi này, có rất nhiều nơi cấm kỵ, vì vậy thần thức của hắn không có cách nào mở rộng ra ngoài, cũng không dám mở rộng, thần thức quét qua nếu như quét trúng người của đại lão thì đồng nghĩa là khiêu khích.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã chạy đi, sắc mặt của Diệp Quân có chút khó coi, không do dự nhiều hắn quay người về lại trong hang động.
Hai người giấy vẫn còn đứng ở đó, giống như thần cửa vậy.
Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại, hắn cũng không ngờ đến hai tên này vậy mà là một thật một giả... Người nghĩ ra chiêu này không phải ác bình thường.
Đồng thời hắn cũng thầm vui nếu như cú đấm vừa nãy đấm vào lồng ngực hắn e rằng hắn đã chết tại chỗ rồi.
Không thể không nói, chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự mạnh, vậy mà chỉ nát thân xác!
Diệp Quân thu suy nghĩ lại, hắn nhìn chằm chằm hai người giấy đó, bên trái là thật bên phải là giả, ánh mắt của hắn rơi vào người giấy bên phải, ánh mắt liếc nhìn cửa điện một cái, hắn buộc phải nhanh xông vào trong điện trước khi người giấy thật ra tay.
Nhanh!
Vì đề phòng bất trắc, Diệp Quân trực tiếp triệu tập mười hai vị Hư Chân Linh hộ thể.
Mà ngay lúc Diệp Quân muốn xông vào đột nhiên chân mày của hắn nhíu lại, quay đầu nhìn về phía người giấy bên trái.
Sau một lúc im lặng, cơ thể của hắn đột nhiên run lên, chạy thẳng đến người giấy đó.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đến trước mặt người giấy, đâm một kiếm ra gần như đồng thời cú đấm của người giấy của đấm về phía hắn.
Biểu cảm của Diệp Quân ngưng lại cũng có chút căng thẳng.
Rầm.
Kiếm dễ như trở bàn tay xé nát cú đấm của người giấy, chớp mắt Diệp Quân đã phá cửa điện đi vào trong.
Mà ở bên ngoài người giấy thật cũng không đuổi vào theo.
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, chủ nhân ở đây thật là nham hiểm, may mà hắn hành động ngược lại nếu không nhát kiếm vừa nãy của hắn chính là người giấy thật rồi.
Vậy mà còn biết thay đổi vị trí!
Xấu quá đi!
Diệp Quân quay đầu nhìn ngoài điện, sau đó quay người nhìn xung quanh, trong điện vô cùng tối tăm, rất khó chịu.
Mà ở trung tâm điện, nơi đó để một cỗ quan tài, trước quan tài còn có ba cây nhang.
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
“Lâu rồi không có người đến.”
Lúc này bên trong quan tài đột nhiên truyền tới một tiếng nói: “Ủa... Ba loại huyết mạch đặc thù, Hư Chân Linh... Kiếm này của ngươi cũng rất thú vị... Ngươi có phải người của nước Cổ Thần?”
Diệp Quân nói: “Không phải.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Không phải là tốt, thiếu niên ngươi rất không tầm thường đó.”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, vãn bối chỉ là đi qua nơi này, nhìn thấy nơi này có chút đặc biệt vì vậy vào xem thử, không làm phiền người chứ?”
Người trong quan tài nhẹ giọng: “Đương nhiên là không, ta đã ở nơi này vô số năm tháng, không dễ dàng gì có người đến, ta vui còn không kịp nữa!”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Vậy thì tốt.”
Người bên trong quan tài lại nói: “Huyết mạch này của ngươi có chút đặc biệt, ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch đặc biệt như vậy...”
Diệp Quân có chút kiêu ngạo nói: “Cha ta rất lợi hại, ông ấy là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy.”
“Ha ha!”
Người trong quan tài cười nói: “Bảy phần Chân ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người bên trong cười nói: “Người trẻ tuổi, bảy phần Chân ở vũ trụ này không phải là cường giả cao cấp gì, nếu như nơi điểm giao của Hư Chân vậy thì càng yếu nữa.”
Diệp Quân nói: “Tiền bối, người đến từ nơi điểm giao Hư Chân?”
Người bên trong quan tài nói: “Ừ.”
Diệp Quân đột nhiên có chút hiếu kỳ: “Tiền bối, sao người ở nơi đây?”
Người trong quan tài nói: “Trận đại chiến năm đó quá kịch liệt, ta bị thương vì vậy ở nơi này trị thương...”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên chuyển chủ đề: “Ngươi có muốn nâng cao thực lực không?”
Diệp Quân nhanh chóng nói: “Đương nhiên muốn rồi... Tiền bối, người giấy bên ngoài là do người chế tạo ư?”
Người trong quan tài nói: “Đúng, chính là vì để tránh có người đến làm phiền ta.”
Trong lòng của Diệp Quân còn sợ hãi: “Người giấy đó thật lợi hại, may mà ta chạy tương đối nhanh nếu không bị nó đánh chết rồi.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi có muốn học không?”
Ánh mắt của Diệp Quân đột nhiên sáng lên, hắn do dự chút sau đó nói: “Tiền bối có điều kiện gì không?”
“Ha ha!”
Người bên trong quan tài cười ta: “Chẳng qua chỉ là thuật Khôi Âm, cần điều kiện gì?”
Khi đang nói chuyện, một quyển cổ tịch màu đen từ từ bay ra, cuối cùng rơi ở trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân cầm quyển cổ tịch màu đen đó, phía bên trên có cổ tịch có ghi ba chữ cổ xưa, hắn chưa từng nhìn thấy loại chữ này.
Người trong quan tài cười nói: “Không biết à?”
Diệp Quân gật đầu.
Chương 3060: Dời hồn
Người bên trong quan tài nói: “Đây là chữ của nơi điểm giao Hư Chân... Ngươi thả thần thức ra, ta sẽ truyền chữ và ngôn ngữ của nơi này cho ngươi.”
Diệp Quân nhìn quan tài, không nói chuyện.
“Ha ha!”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi cũng khá phòng bị, ngươi sợ ta chiếm đoạt?”
Diệp Quân gật đầu: “Có chút.”
Người trong quan tài cười nói: “Ngươi phòng bị cũng bình thường, dù sao phòng bị người khác không thể không có...”
Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng từ trong quan tài bay ra, cuối cùng rơi ở trước mặt Diệp Quân.
Người trong quan tài nói: “Ngươi có thể điều tra trước sau đó mới chiếm đoạt.”
Diệp Quân cẩn thận kiểm tra đạo quang kia một cái, nhìn thấy không vấn đề gì lúc này hắn mới chiếm đạo quang đó, rất nhanh một loại chữ của văn minh hoàn toàn mới xuất hiện trong đầu của hắn.
Người bên trong quan tài nói: “Thuật Khôi Âm này là một loại thần thông thần bí của nơi điểm giao Hư Chân, ở nơi đó cũng không xem như quá cao minh nhưng ở nơi này đương nhiên tương đối hiếm có.”
Diệp Quân cúi người thật sâu chào: “Đa tạ tiền bối.”
Người bên trong quan tài cười nói: “Vật nhỏ mà thôi.”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đối với tiền bối mà nói chỉ là một thứ nhỏ nhưng đối với vãn bối mà nói đó là thần vật siêu cấp...”
Nói xong, hắn lại hành lễ thật sâu.
Người bên trong quan tài nói: “Luyện chế khôi âm cần bốn món, thứ nhất là máu của bản thân, thứ hai là cần gỗ âm hồn, thứ đồ này đến từ nơi điểm giao của Hư Chân, thế giới này tương đối ít, thứ ba là cần thờ phụng Ngụy Thần, mượn sức mạnh của Ngụy Thần để tăng sức mạnh của Khôi Âm.”
Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Ngụy Thần?”
Người bên trong quan tài cười nói: “Nơi điểm giao Hư Chân có một vị được gọi là thật, thuật này chính là người đó sáng tạo, ngươi không cần lo lắng Ngụy Thần đó cản bản không có cách nào đến được nơi này, vì vậy ngươi tín ngưỡng hắn ta cũng chẳng qua đi quá trình thôi.”
Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là như thế.”
Người bên trong quan tài nói: “Bản chất của ngươi không tệ, ta cũng không có gì có thể dạy ngươi, ở chỗ ta có mấy thứ cũng không tồi tặng ngươi vậy.”
Nói xong, một chiến nhẫn không gian từ trong quan tài từ từ bay ra.
Diệp Quân nhận lấy nhận không gian nhìn thử, trong nhẫn không gian có ba loại thần khí cấp thần vật, tuy kém hơn Đại Đạo Hà nhưng đều hơn cây kiếm U Tuyền đó, ngoài ra trong nhẫn không gian còn có một số tinh thạch đặc thù.
Người bên trong quan tài nói: “Loại tinh thạch này đến từ chỗ điểm giao Hư Chân, là Chân Linh tinh, có lợi ích cực lớn với ngươi hiện tại.”
Diệp Quân sau khi cất nhẫn không gian, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối.”
Người bên trong quan tài lại nói: “Ngươi mau rời đi đi! Nơi này bởi vì đại chiến năm đó là để lại một số cường giả đến từ nơi điểm gia Hư Chân, bọn họ đối với những sinh linh đến từ thế giới này tương đối ác ý, với thực lực bây giờ của ngươi căn bản không có cách nào đối kháng với sinh linh lớn mạnh đó, đừng bởi vì một số tham niệm của bản thân mà hại tính mạng.”
Diệp Quân nói: “Vãn bối hiểu.”
Nói xong, hắn hành lễ sau đó quay người rời đi.
Nhưng lúc đến cửa điện, hắn đột nhiên dừng bước chân lại, sau đó quay người nhìn về phía quan tài: “Tiền bối, thuật Khôi Âm này...”
Người ở bên trong quan tài: “Có chỗ không hiểu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vật, trong bí tịch tiền bối cho vãn bối có cách chế tạo Khôi Âm nhưng lại không có cách tín ngưỡng Ngụy Thần...”
Người bên trong quan tài cười nói: “Cái này thật ra rất đơn giản, chỉ cần làm một nghi thức đơn giản là được, chỉ cần tín ngưỡng Ngụy Thần, nhận được sức mạnh tín ngưỡng của Ngụy Thần hạ xuống thì có thể dùng để luyện Khôi Âm.
Diệp Quân: “Xin tiền bối dạy ta.”
Người bên trong quan tài nói: “Chút nữa ngươi đọc với ta...”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Được!”
Nói xong hắn dừng lại, có chút lo lắng: “Tiền bối, tín ngưỡng Ngụy Thần này có...”
Người bên trong quan tài cười nói: “Ngươi sợ nhân quả chưa biết?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người bên trong quan tài nói: “Không có vấn đề gì, nếu như ngươi thật sự lo lắng cũng không cần dùng cách này, nhưng mà cần ngươi đạt đến xúc chân tám phân mới được, lúc đó ngươi không cần mượn sức mạnh tín ngưỡng của Ngụy Thần, chỉ xem ngươi có đồng ý đợi không thôi.”
Sau khi Diệp Quân nghĩ một lúc, nói: “Vẫn xin tiền bối dạy ta.”
Người trong quan tài cười nói: “Được, chút nữa ngươi đọc theo ta...”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Được.”
Một lát sau, Diệp Quân đột nhiên đưa ngón tay ra, ngón tay nứt ra một giọt máu tươi chảy ra, hắn bắt đầu đọc theo: “Diệp Huyên ta lấy máu để thề, kính phụng Ngụy Thần... Nam ma mà hắc dát kéo nha thổi vải la kia dát la uy đức la oa kia dát kéo nha a đất mục để khánh tư mà sau kia oa ti ni...”
Khi giọng nói của Diệp Quân dứt thì trong nháy mắt ---
Oang!
Một trụ máu đột nhiên từ trên trời hạ xuống, rơi thẳng vào trong cơ thể của Diệp Quân, đôi mắt của Diệp Quân mở to, trong mắt xuất hiện màu đèn kỳ lạ.
“Ha ha!”
Người lúc này người trong quan tài đột nhiên cười lớn: “Ta biết ngươi đọc là tên giả... Nhưng chắc chắn ngươi không ngờ đến bùa chú này một khi thành thì ngươi cùng với người mà ngươi đọc tên sẽ cùng chịu huyết tế dời hồn... Ủa, người mà ngươi đọc cũng khá mạnh, ha ha... Thật sự là trời cũng giúp ta, ha ha...”
...
Bình luận facebook