Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
Chương 140 Hướng Lập Hiên, dây chuyền của tôi đâu?
Ánh mắt của Lê Hân Dư bất chợt tối đi, cô tốt ư?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hình như cũng không tốt lắm, chỉ có vẻ ngoài sáng sủa mà thôi.
Cô nhìn Lê Ngưng đang ăn uống như hổ vồ rồi sững sờ, hỏi: "Cô chưa ăn sáng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ừm.”
"Vậy phải ăn chậm lại chút, đừng ăn một lúc quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu. Cứ thế này thì sau này sẽ bị đau dạ dày đó.”
Lúc Lê Ngưng vùi đầu ăn uống thì cô ấy buông thả hết tâm tư: “Tôi phải ăn nhiều chút, như thế thì tối nay sẽ tiết kiệm được một bữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư cảm thấy xót xa: “Nếu sinh sống ở thành phố A khó khăn như vậy, tại sao còn phải trở về đây, tìm một công việc ở dưới quê chẳng phải tốt hơn sao?"
"Không tốt." Lê Ngưng lắc đầu: "Bố mẹtôi nói con gái ở thành phố lớn mới có cơ hội ăn nên làm ra."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ấy khựng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tôi không muốn khiến họ thất vọng."
Cô biết một thôn núi nuôi một sinh viên đại học là vất vả cỡ nào.
Lê Ngưng thấy Lê Hân Dư đã dừng đũa, vẻ mặt cô đau lòng cho mình, cô ấy mở miệng cười với cô: "Ôi dào, cô đừng lo lắng cho tôi nữa, cô xem đi, tôi có thể sống rất tốt mà. Thành phố lớn có nhiều cơ hội, cho dù không tìm được việc làm thì làm một nhân viên vệ sinh hay nhặt rác, tôi vẫn có thể sống tiếp được."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Lê Ngưng, cô thật tốt.” Cô cũng đã từng nghĩ như cô ấy nhưng hiện tại xem ra, họ rõ ràng tầm tuổi nhau nhưng cõi lòng cô ấy già dặn hơn cô quá nhiều.
Lê Ngưng cười híp cả mắt: “Chúng ta đều tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy rằng cô ấy không biết mình tốt chỗ nào nhưng nghe Hân Dư nói mình tốt, vậy thì cứ tốt thôi.Không có bất cứ nguyên nhân gì nhưng cô ấy cứ yêu mến Lê Hân Dư, cứ tin tưởng Lê Hân Du như thế.
Lê Hân Dư hỏi: “Cô vẫn chưa đổi số điện thoại chứ? Lần trước tôi lưu lại xong vẫn chưa từng gọi."
"Không có đổi, không có đổi. Vẫn mở máy hai mươi tư giờ!" Cô lấy chiếc điện thoại kiểu cũ trong túi ra huơ huơ: "Siêu tiết kiệm pin, sẽ không xuất hiện tình trạng hết pin không gọi tới được.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây rõ ràng là một chuyện đáng buồn nhưng Lê Hân Dư lại bị cô ấy chọc cười.
Một cô gái quật cường như vậy. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn giúp đỡ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Ngưng như đôi bụng vô cùng, cứ vùi đầu vào ăn cơm. Lê Hân Dư không đói, chỉ ngồi nhìn cô ấy.
Thật ra Lê Ngưng trông rất đáng yêu, mất tròn xoe, mặt cũng trắng trẻo không giống người đi ra từ nơi nghèo khổ.
Cô đang suy nghĩ thật chuyên tâm thìmột bàn tay bỗng vỗ lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư xoay đầu nhìn sang thì thấy Hướng Lập Hiên cũng đang khom người nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Anh ta dường như đã chạy qua đây, hơi thở không đều, cô cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của anh ta. Mắt Hướng Lập Hiên đen láy lại sáng lấp lánh, dường như đang vui vẻ vì nhìn thấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ là khoảng cách hơi quá gần, cô đứng dậy, đưa tay về phía anh ta, tự giãn khoảng cách ra một cách tự nhiên: “Hướng Lập Hiên, dây chuyền của tôi đâu?"
“Chậc, vừa mở miệng chỉ nhớ đến dây chuyền của cô, tôi còn tưởng là kiểu gì cô cũng phải chào hỏi tôi trước chứ." Hướng Lập Hiên bĩu môi, cảm thấy vô vị.
Anh ta họp cả buổi sáng, vừa mới tan họp mở điện thoại lên thì phát hiện cuộc gọi nhỡ từ Lê Hân Dư.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Lập Hiên lập tức xông ra ngoài hỏi lễ tân có ai tới tìm mình không, lễtân ngây người nói có, anh ta liền tìm đến theo hướng này.
Thế nhưng không ngờ Lê Hân Dư là một người qua cầu rút ván, chỉ nhớ đến dây chuyền của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi giúp cô tìm được dây chuyện rồi, cô cảm ơn tôi thế nào đây?" Hướng Lập Hiên ghen ty: "Cô còn chưa mời tôi ăn cơm mà sao lại mời một cô nhóc ăn trước rồi?"
Lê Ngưng đang nhai thịt bỗng khựng lại, cô nhóc thì làm sao? Cô nhóc thì không có quyền ăn cơm à?
Thế nhưng cô thấy Hướng Lập Hiên ăn mặc chỉnh tề, trông có lai lịch không nhỏ bèn không dám nói gì, chỉ im lặng gặm xương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư vẫn đưa tay ra, không rụt trở về: “Vậy anh cũng phải trả lại dây chuyền cho tôi trước mới được chứ?”
Hướng Lập Hiên cảm thấy ngạc nhiên: "Cô không nhận được dây chuyền sao?"
Ánh mắt của Lê Hân Dư bất chợt tối đi, cô tốt ư?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hình như cũng không tốt lắm, chỉ có vẻ ngoài sáng sủa mà thôi.
Cô nhìn Lê Ngưng đang ăn uống như hổ vồ rồi sững sờ, hỏi: "Cô chưa ăn sáng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ừm.”
"Vậy phải ăn chậm lại chút, đừng ăn một lúc quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu. Cứ thế này thì sau này sẽ bị đau dạ dày đó.”
Lúc Lê Ngưng vùi đầu ăn uống thì cô ấy buông thả hết tâm tư: “Tôi phải ăn nhiều chút, như thế thì tối nay sẽ tiết kiệm được một bữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư cảm thấy xót xa: “Nếu sinh sống ở thành phố A khó khăn như vậy, tại sao còn phải trở về đây, tìm một công việc ở dưới quê chẳng phải tốt hơn sao?"
"Không tốt." Lê Ngưng lắc đầu: "Bố mẹtôi nói con gái ở thành phố lớn mới có cơ hội ăn nên làm ra."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ấy khựng lại một lúc rồi nói tiếp: "Tôi không muốn khiến họ thất vọng."
Cô biết một thôn núi nuôi một sinh viên đại học là vất vả cỡ nào.
Lê Ngưng thấy Lê Hân Dư đã dừng đũa, vẻ mặt cô đau lòng cho mình, cô ấy mở miệng cười với cô: "Ôi dào, cô đừng lo lắng cho tôi nữa, cô xem đi, tôi có thể sống rất tốt mà. Thành phố lớn có nhiều cơ hội, cho dù không tìm được việc làm thì làm một nhân viên vệ sinh hay nhặt rác, tôi vẫn có thể sống tiếp được."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Lê Ngưng, cô thật tốt.” Cô cũng đã từng nghĩ như cô ấy nhưng hiện tại xem ra, họ rõ ràng tầm tuổi nhau nhưng cõi lòng cô ấy già dặn hơn cô quá nhiều.
Lê Ngưng cười híp cả mắt: “Chúng ta đều tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy rằng cô ấy không biết mình tốt chỗ nào nhưng nghe Hân Dư nói mình tốt, vậy thì cứ tốt thôi.Không có bất cứ nguyên nhân gì nhưng cô ấy cứ yêu mến Lê Hân Dư, cứ tin tưởng Lê Hân Du như thế.
Lê Hân Dư hỏi: “Cô vẫn chưa đổi số điện thoại chứ? Lần trước tôi lưu lại xong vẫn chưa từng gọi."
"Không có đổi, không có đổi. Vẫn mở máy hai mươi tư giờ!" Cô lấy chiếc điện thoại kiểu cũ trong túi ra huơ huơ: "Siêu tiết kiệm pin, sẽ không xuất hiện tình trạng hết pin không gọi tới được.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây rõ ràng là một chuyện đáng buồn nhưng Lê Hân Dư lại bị cô ấy chọc cười.
Một cô gái quật cường như vậy. Nếu có cơ hội, cô cũng muốn giúp đỡ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Ngưng như đôi bụng vô cùng, cứ vùi đầu vào ăn cơm. Lê Hân Dư không đói, chỉ ngồi nhìn cô ấy.
Thật ra Lê Ngưng trông rất đáng yêu, mất tròn xoe, mặt cũng trắng trẻo không giống người đi ra từ nơi nghèo khổ.
Cô đang suy nghĩ thật chuyên tâm thìmột bàn tay bỗng vỗ lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư xoay đầu nhìn sang thì thấy Hướng Lập Hiên cũng đang khom người nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Anh ta dường như đã chạy qua đây, hơi thở không đều, cô cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của anh ta. Mắt Hướng Lập Hiên đen láy lại sáng lấp lánh, dường như đang vui vẻ vì nhìn thấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ là khoảng cách hơi quá gần, cô đứng dậy, đưa tay về phía anh ta, tự giãn khoảng cách ra một cách tự nhiên: “Hướng Lập Hiên, dây chuyền của tôi đâu?"
“Chậc, vừa mở miệng chỉ nhớ đến dây chuyền của cô, tôi còn tưởng là kiểu gì cô cũng phải chào hỏi tôi trước chứ." Hướng Lập Hiên bĩu môi, cảm thấy vô vị.
Anh ta họp cả buổi sáng, vừa mới tan họp mở điện thoại lên thì phát hiện cuộc gọi nhỡ từ Lê Hân Dư.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Lập Hiên lập tức xông ra ngoài hỏi lễ tân có ai tới tìm mình không, lễtân ngây người nói có, anh ta liền tìm đến theo hướng này.
Thế nhưng không ngờ Lê Hân Dư là một người qua cầu rút ván, chỉ nhớ đến dây chuyền của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi giúp cô tìm được dây chuyện rồi, cô cảm ơn tôi thế nào đây?" Hướng Lập Hiên ghen ty: "Cô còn chưa mời tôi ăn cơm mà sao lại mời một cô nhóc ăn trước rồi?"
Lê Ngưng đang nhai thịt bỗng khựng lại, cô nhóc thì làm sao? Cô nhóc thì không có quyền ăn cơm à?
Thế nhưng cô thấy Hướng Lập Hiên ăn mặc chỉnh tề, trông có lai lịch không nhỏ bèn không dám nói gì, chỉ im lặng gặm xương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lê Hân Dư vẫn đưa tay ra, không rụt trở về: “Vậy anh cũng phải trả lại dây chuyền cho tôi trước mới được chứ?”
Hướng Lập Hiên cảm thấy ngạc nhiên: "Cô không nhận được dây chuyền sao?"