Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 437
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một ý nghĩ đau buồn nhất lướt qua tâm trí cô, khiến trái tim cô đau đến tê dại.
Nếu đúng là như vậy...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vậy thì cô chẳng còn gì để giãy giụa nữa rồi.
Lê Hân Dư đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi sinh con xong thì ly hôn.
Cô không ham muốn mọi thứ của nhà họ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lăng, cô chỉ muốn con của mình.
Dù sao đối với anh mà nói, đứa bé chẳng là gì cả, cùng lắm nó chỉ là một công cụ lấy máu quan trọng mà thôi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lăng Diệu vừa đi, Lê Ngưng liền trở về phòng bệnh.
Lê Ngưng vốn tưởng rằng Lê Hân Dư sẽ khóc lóc, sẽ đau buồn, nhưng sự bình tĩnh của Lê Hân Dư khiến cô sợ hãi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Có câu nói thế nào nhỉ?
Sự yên tĩnh trước cơn bão. Lê Hân Dư yên lặng như vậy, lúc cô bộc phát sẽ thế nào nhỉ?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lê Ngưng rụt cổ lại, không muốn suy nghĩ lung tung nữa.
Ngày hôm sau Lăng Diệu lại đúng giờ đến phòng bệnh, anh mang hoa quả đến. Lê Ngưng nhận lấy sau đó đuổi anh ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên thực tế, bản thân Lê Ngưng không đến nỗi dám đuổi Lăng Diệu, nhưng Lê Hân Dư đã mở lời rồi, cho dù cô muốn nhát gan cũng không được.
Lăng Diệu cũng rất phối hợp, anh sợ tâm trạng Lê Hân Dư kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên chỉ đành yên lặng đứng ngoài cửa nhìn vào trong một lát rồi mới rời đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau đó, mỗi lần Lăng Diệu đến bệnh viện lại mang theo rất nhiều đồ chơi trẻ em cho cô. Cũng không biết là anh đang coi cô là đứa bé để dỗ dành hay đang dỗ đứa con trong bụng cô.
Lê Hân Dư chỉ liếc mắt nhìn những thứ đó, sau đó bảo Lê Ngưng đem cất đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô cảm thấy rất mỉa mai. Trước đó, khi cô chưa xác nhận việc thử tủy thì anh chưa bao giờ làm những chuyện này.
Bây giờ cô đã đồng ý thử tủy thì Lăng Diệu giống như bắt được hy vọng, cố gắng hết sức lấy lòng cô, như chỉ sợ cô đổi ý. Lê Ngưng ôm một đống đồ trở về. Lê Hân Dư nằm thẳng cho nên cũng không nhìn rõ trong tay cô ấy đang cầm thứ gì.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Lăng Diệu đưa tới.
Lê Ngưng chất đống đồ sang một bên, nghiêng người trước mặt Lê Hân Dư, cười hỏi cô ấy: “Hân Dư, cô có muốn ngồi lên xem không. Hôm nay chủ tịch Lăng cho người mang đến một cặp búp bê rất dễ thương, trông đáng yêu lắm!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một cặp búp bê trẻ em bằng vải nỉ, một nam một nữ được làm cực kỳ dễ thương. Quần áo trên thân búp bê có thể cởi hết ra, rất thú vị.
Lê Hân Dư cũng mỉm cười với Lê Hân Dư, sau đó lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi muốn nằm nghỉ, bây giờ con của tôi vẫn không chịu nổi giày vò
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lê Ngưng cảm thấy cũng phải, bác sĩ đã dặn dò nên hạn chế vận động.
Lê Ngưng lại nhìn cặp búp bê nhỏ, sau đó thuận tiện chất vào tủ cùng với những thứ khác. Cập nhật chương mới nhất tại Tгцуe*nАРР.cом
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong ngăn tủ ngột ngạt, trong cơ thể của con búp bê nhỏ những lời mà Lăng Diệu chưa kịp nói với cô cũng bị giấu kín vào bên trong.
Lê Ngưng sợ Lăng Diệu xông vào phòng bệnh cho nên cô rất thông minh khóa cửa phòng bệnh lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Cô cho rằng Lăng Diệu lại đến, vừa mở ra nhìn lại phát hiện Hưởng Lập Hiện vẻ mặt không tốt đang đứng ở ngoài.
Lê Ngưng không nhận thấy sự thay đổi trên mặt anh ta, vì vậy cô lùi về sau để anh ta đi vào: “Hướng Lập Hiện, bình thường không phải anh toàn chờ lúc ăn cơm trưa mới tới à. Hôm nay sao không chờ tới lúc ấy hãy tới?" Lê Ngưng nói xong thì liếc anh, sau đó ghét bỏ nói: “Thậm chí hôm nay anh còn không mang hoa tới nữa cơ đấy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hướng Lập Hiên lạnh lùng, đứng yên tại chỗ.
Lê Ngưng chống tay lên cửa, mỉm cười: “Anh không vào thì tôi đóng cửa lại đấy."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hướng Lập Hiên chợt lôi Lê Ngưng ra cửa, khiến cửa phòng bệnh đóng lại. “Lê Ngưng, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô? Mẹ kiếp! Vậy mà tôi lại không nhìn ra được tâm tư của cô sâu xa khó lường hơn ai hết đấy. Tôi cứ tưởng chúng ta đôi bên cùng có lợi, nhưng không ngờ suýt nữa tôi đã rơi vào tay cô”
**********
Chương 437
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một ý nghĩ đau buồn nhất lướt qua tâm trí cô, khiến trái tim cô đau đến tê dại.
Nếu đúng là như vậy...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vậy thì cô chẳng còn gì để giãy giụa nữa rồi.
Lê Hân Dư đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi sinh con xong thì ly hôn.
Cô không ham muốn mọi thứ của nhà họ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lăng, cô chỉ muốn con của mình.
Dù sao đối với anh mà nói, đứa bé chẳng là gì cả, cùng lắm nó chỉ là một công cụ lấy máu quan trọng mà thôi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lăng Diệu vừa đi, Lê Ngưng liền trở về phòng bệnh.
Lê Ngưng vốn tưởng rằng Lê Hân Dư sẽ khóc lóc, sẽ đau buồn, nhưng sự bình tĩnh của Lê Hân Dư khiến cô sợ hãi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Có câu nói thế nào nhỉ?
Sự yên tĩnh trước cơn bão. Lê Hân Dư yên lặng như vậy, lúc cô bộc phát sẽ thế nào nhỉ?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lê Ngưng rụt cổ lại, không muốn suy nghĩ lung tung nữa.
Ngày hôm sau Lăng Diệu lại đúng giờ đến phòng bệnh, anh mang hoa quả đến. Lê Ngưng nhận lấy sau đó đuổi anh ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên thực tế, bản thân Lê Ngưng không đến nỗi dám đuổi Lăng Diệu, nhưng Lê Hân Dư đã mở lời rồi, cho dù cô muốn nhát gan cũng không được.
Lăng Diệu cũng rất phối hợp, anh sợ tâm trạng Lê Hân Dư kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên chỉ đành yên lặng đứng ngoài cửa nhìn vào trong một lát rồi mới rời đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau đó, mỗi lần Lăng Diệu đến bệnh viện lại mang theo rất nhiều đồ chơi trẻ em cho cô. Cũng không biết là anh đang coi cô là đứa bé để dỗ dành hay đang dỗ đứa con trong bụng cô.
Lê Hân Dư chỉ liếc mắt nhìn những thứ đó, sau đó bảo Lê Ngưng đem cất đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô cảm thấy rất mỉa mai. Trước đó, khi cô chưa xác nhận việc thử tủy thì anh chưa bao giờ làm những chuyện này.
Bây giờ cô đã đồng ý thử tủy thì Lăng Diệu giống như bắt được hy vọng, cố gắng hết sức lấy lòng cô, như chỉ sợ cô đổi ý. Lê Ngưng ôm một đống đồ trở về. Lê Hân Dư nằm thẳng cho nên cũng không nhìn rõ trong tay cô ấy đang cầm thứ gì.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Lăng Diệu đưa tới.
Lê Ngưng chất đống đồ sang một bên, nghiêng người trước mặt Lê Hân Dư, cười hỏi cô ấy: “Hân Dư, cô có muốn ngồi lên xem không. Hôm nay chủ tịch Lăng cho người mang đến một cặp búp bê rất dễ thương, trông đáng yêu lắm!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một cặp búp bê trẻ em bằng vải nỉ, một nam một nữ được làm cực kỳ dễ thương. Quần áo trên thân búp bê có thể cởi hết ra, rất thú vị.
Lê Hân Dư cũng mỉm cười với Lê Hân Dư, sau đó lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi muốn nằm nghỉ, bây giờ con của tôi vẫn không chịu nổi giày vò
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lê Ngưng cảm thấy cũng phải, bác sĩ đã dặn dò nên hạn chế vận động.
Lê Ngưng lại nhìn cặp búp bê nhỏ, sau đó thuận tiện chất vào tủ cùng với những thứ khác. Cập nhật chương mới nhất tại Tгцуe*nАРР.cом
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong ngăn tủ ngột ngạt, trong cơ thể của con búp bê nhỏ những lời mà Lăng Diệu chưa kịp nói với cô cũng bị giấu kín vào bên trong.
Lê Ngưng sợ Lăng Diệu xông vào phòng bệnh cho nên cô rất thông minh khóa cửa phòng bệnh lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Cô cho rằng Lăng Diệu lại đến, vừa mở ra nhìn lại phát hiện Hưởng Lập Hiện vẻ mặt không tốt đang đứng ở ngoài.
Lê Ngưng không nhận thấy sự thay đổi trên mặt anh ta, vì vậy cô lùi về sau để anh ta đi vào: “Hướng Lập Hiện, bình thường không phải anh toàn chờ lúc ăn cơm trưa mới tới à. Hôm nay sao không chờ tới lúc ấy hãy tới?" Lê Ngưng nói xong thì liếc anh, sau đó ghét bỏ nói: “Thậm chí hôm nay anh còn không mang hoa tới nữa cơ đấy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hướng Lập Hiên lạnh lùng, đứng yên tại chỗ.
Lê Ngưng chống tay lên cửa, mỉm cười: “Anh không vào thì tôi đóng cửa lại đấy."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hướng Lập Hiên chợt lôi Lê Ngưng ra cửa, khiến cửa phòng bệnh đóng lại. “Lê Ngưng, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô? Mẹ kiếp! Vậy mà tôi lại không nhìn ra được tâm tư của cô sâu xa khó lường hơn ai hết đấy. Tôi cứ tưởng chúng ta đôi bên cùng có lợi, nhưng không ngờ suýt nữa tôi đã rơi vào tay cô”
Bình luận facebook