6.
Một người đàn ông đang đứng không xa bên phải tôi tiến đến, hắn là đối thủ trò chơi mà cô nàng thỏ phân công cho tôi.
Người đàn ông có thân hình cao lớn vạm vỡ, nhưng khí chất không hề thô lỗ, ngược lại còn rất hào hoa phong nhã.
Dù là đối thủ, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng dịu dàng.
Hắn đưa tay về phía tôi, thân thiện nói: "Xin chào, tôi tên là Hứa Hạc, là một bác sĩ phẫu thuật."
Tôi không thèm để ý đến hắn, quay sang hỏi cô nàng thỏ: "Nội dung trò chơi là gì?"
Cô nàng thỏ huy động một tấm màn hình ảo, hàng chục ô vuông màu xanh xuất hiện trước mặt, trong đó có vài ô đã bị mờ đi.
Nó nói: "Mỗi nhóm người chơi sẽ tham gia một trò chơi khác nhau, hai người có thể chọn ngẫu nhiên một trò chơi."
Hứa Hạc lịch sự nói: "Để cô gái chọn đi."
Chẳng có gì để lựa chọn cả, bất kể là trò chơi gì, tôi cũng nhất định phải thắng.
Tôi tùy ý nhấp vào một ô vuông màu xanh, nó lập tức phóng to ra trước mắt tôi, dòng chữ màu đỏ thẫm hiện ra trên đó, là nội dung trò chơi thứ hai.
[Địa điểm trò chơi: Khu vực nhà tù đơn lẻ.]
Nhiệm vụ của người chơi Đỗ Tình: Giữ nguyên thân phận tù nhân, trong vòng hai giờ, tìm và ghép lại bàn tay trái hoàn chỉnh của trưởng giám ngục.
Nhiệm vụ của người chơi Hứa Hạc: Chuyển đổi thân phận thành linh hồn của trưởng giám ngục, bắt Đỗ Tình.
Tiêu chuẩn phán định trò chơi: Trong vòng hai giờ, nếu người chơi Đỗ Tình thành công ghép lại bàn tay trái của trưởng giám ngục, sẽ được coi là thắng trò chơi.
Nếu hết giờ mà không tìm được mục tiêu trò chơi, hoặc trong thời gian chơi bị người chơi Hứa Hạc bắt được, sẽ được coi là người chơi Hứa Hạc thắng trò chơi.]
Sau khi ghi nhớ quy tắc trò chơi, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt.
Dựa theo chỉ dẫn của cô nàng thỏ, tôi và Hứa Hạc cùng nhau bước lên ánh sáng trắng, trước mặt lại là con đường màu trắng quen thuộc.
Bước qua con đường này, đồng nghĩa với việc trò chơi thứ hai chính thức bắt đầu.
Bốn phía im lặng không tiếng động, trong con đường chỉ có tiếng bước chân của tôi và Hứa Hạc vang vọng.
Hắn vốn dĩ ở phía sau tôi, đột nhiên tăng tốc hai bước đi đến bên cạnh tôi, giọng điệu như đang trò chuyện: "Cô tên Đỗ Tình à? Là Tình của trời xanh? Đây là lần đầu tiên cô tham gia trò chơi hả?"
Tôi lạnh lùng cắt ngang: "Quan hệ anh chết tôi sống, không cần phải tán gẫu."
Hắn gãi mũi, cười gượng gạo một chút: "Tôi chỉ đang nghĩ, có lẽ trong trò chơi sẽ có cách ẩn giấu để vượt qua, có thể giúp chúng ta đạt được hai mục tiêu, đều không cần lên dụng cụ tra tấn."
Con đường đã đi đến cuối, bước thêm một bước nữa chính là bối cảnh trò chơi thứ hai.
Chân tôi hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái: "Một người chơi xa lạ, còn chưa xứng đáng để tôi thử lỗi."
Một bước bước ra khỏi con đường, ánh sáng trắng và nụ cười trên mặt Hứa Hạc đều biến mất sau lưng, tôi xuất hiện một mình trong văn phòng của giám ngục khu nhà tù đơn lẻ.
7.
Cảnh vật xung quanh văn phòng cực kỳ rách nát tối tăm.
Dấu tay máu in đầy trên tường bong tróc, trên bàn mốc meo có một số mảnh da người đã thối rữa.
Đèn dầu phủ đầy máu, cửa sắt gỉ sét, tất cả đều thể hiện nơi này cực kỳ âm u quỷ dị.
Nhìn xuyên thấu qua song sắt có thể thấy toàn bộ tình cảnh chung của khu nhà tù.
Ở đây không có NPC nào, nhìn đâu cũng trống rỗng, không biết Hứa Hạc đã được đưa đến nơi nào.
Nhưng tôi lờ mờ nghe thấy được rất nhiều âm thanh.
m thanh đau đớn than khóc, âm thanh xích sắt kéo lê trên mặt đất, âm thanh gậy gộc đánh vào da thịt.
Có thể tưởng tượng, nơi đây từng sinh ra vô số linh hồn chết thảm.
Tôi xoa xoa tai.
Có chút ồn ào.
Bố trí văn phòng đơn giản, tôi dùng tốc độ nhanh nhất tìm tòi một lần, trong một tủ sắt cũ kỹ tìm thấy bản đồ.
Toàn bộ khu nhà tù có hình chữ U, phòng giam đơn ở trung tâm của chữ U chuyên giam giữ những tù nhân nặng nhất, bên ngoài ba mặt giam giữ những tù nhân cấp thấp hơn.
Phía bên này của văn phòng tôi là khu vực làm việc của giám ngục về, ngoài hai văn phòng làm việc bên ngoài ra thì còn lại đều là các phòng tra tấn tù nhân riêng biệt.
Sau khi đảm bảo Hứa Hạc không ở bên ngoài, tôi nhanh chóng lẻn vào văn phòng bên cạnh.
Cảnh vật bố trí giống hệt nhau như đúc, điều khác biệt duy nhất chính là tôi đã tìm thấy một con dao trong tủ sắt.
Con dao đã được mài sắc, nhưng bề mặt sáng bóng như mới, rõ ràng là chưa qua sử dụng, không phù hợp với nơi rách nát hư thối như này.
Có lẽ là đạo cụ trò chơi.
Tôi cất kỹ con dao, quay người rời đi, bước vào phòng tra tấn bên cạnh.
So với văn phòng của giám ngục thì phòng tra tấn rõ ràng lớn hơn rất nhiều, bên trong bày đầy các dụng cụ tra tấn thời Trung Cổ Châu u, năm con búp bê mặc áo giáp gai nhọn được xếp hàng cạnh nhau ở trong cùng, nhìn một cái cũng làm người ta da đầu tê dại.
Tôi đang định tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên xa xa.
Chắc là Hứa Hạc đang đi tới đây.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt tôi dừng lại trên con búp bê mặc áo giáp gai nhọn.
Tôi lấy một trong những con búp bê ra đặt trong quan tài đinh, sau đó nhanh chóng mặc áo giáp cho mình, đeo mặt nạ mũ giáp bao phủ toàn bộ đầu, đứng vào vị trí của con búp bê ban đầu.
Mới vừa làm xong tất cả không lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở cửa.
Sau đó, chủ nhân của tiếng bước chân dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi đạp cửa đi vào.
8.
Mũ giáp là một bộ phận của dụng cụ tra tấn, không có lỗ mở ở đôi mắt, nhằm mục đích lấy đi tầm nhìn của phạm nhân, khiến bọn họ bị nhấn chìm trong bóng tối, hoàn toàn bị sợ hãi bao phủ.
Giờ phút này trước mắt tôi là một màu đen kịt, bởi vậy thính giác trở nên nhạy bén hơn.
Tôi nghe được Hứa Hạc mở ra búp bê sắt, đùa nghịch cái khung sắt một cái, rồi sau đó chậm rì rì mà bước đến bên cạnh tôi.
Thời gian dường như đang trôi chậm lại, hơi lạnh trong hơi thở của hắn, dường như có thể xuyên qua mặt nạ mũ giáp mà tôi đang đeo bất cứ lúc nào.
Sau một lúc im lặng trong không khí, tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn: "Cô có ở trong đó không, Đỗ Tình?"
Tôi nhẹ nhàng kiểm soát nhịp thở, cố gắng hết sức không cho mình phát ra một âm thanh nào.
Hứa Hạc không có động tác tiếp theo, vẫn còn đang nói chuyện: "Cô biết tại sao tôi lại làm bác sĩ phẫu thuật không?"
Hắn khẽ liếm môi một cái, giọng nói đột nhiên trở nên có phần mê đắm.
"Bởi vì tôi thích mùi vị của máu. Ngọt ngào, mang theo mùi sắt rỉ, kết cấu đặc quánh sẽ khiến mùi vị lưu lại lâu hơn, còn quyến rũ hơn cả nước hoa."
“Mỗi lần phẫu thuật cho bệnh nhân trong phòng mổ, đối với tôi đều là một bữa tiệc của khứu giác."
“Cho nên. tôi sẽ tự tay đưa cô lên giá treo cổ, máu trong cơ thể cô sẽ chảy ra trước mặt tôi."
Thì ra đây là một kẻ biến thái đội lốt con người.
Kế tiếp, tôi nghe thấy tiếng kim loại sắc nhọn bị đẩy mạnh, tiếng sắt rỉ sét ma sát với nhau phát ra âm thanh.
9.
Mặc dù không nhìn thấy gì trước mắt, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, lúc này biểu cảm trên mặt Hứa Hạc nhất định là ngỡ ngàng.
Hắn đẩy không phải là gai sắt trên áo giáp của tôi, mà là đinh trên quan tài sắt nằm bên cạnh tôi.
"Rắc" một tiếng, nắp quan tài bị đẩy ra, Hứa Hạc khẽ hít một hơi nhẹ, có chút bất lực nói: "A... đoán sai rồi, cô lại không ở đây."
"Vậy... cô sẽ ở đâu?"
Một cỗ cảm giác bị chú ý mạnh mẽ ập đến, tôi lập tức nín thở.
Tiếng bước chân vang lên hai tiếng rồi biến mất, tiếp theo là tiếng kim loại ma sát.
Hắn đang kiểm tra những con búp bê mặc áo giáp khác bên cạnh tôi!
Tôi nghe thấy tiếng mũ giáp rơi xuống đất liên tiếp.
Một cái, hai cái... bốn cái.
Thời gian trở nên vô cùng chậm chạp, từng giây trôi qua đều rất khó chịu.
Đúng lúc này, bộ giáp mặc ở trước ngực hơi run nhè nhẹ một chút.
Là Hứa Hạc đang kiểm tra!
Chỉ cần hắn lật mở mũ giáp, lập tức sẽ bắt được tôi, trò chơi sẽ lập tức kết thúc.
Nhưng tôi chợt nghĩ, sao hắn lại tìm đến đây nhanh như vậy? Là gợi ý riêng của trò chơi sao?
Chưa kịp suy nghĩ, chiếc mũ giáp đã bị lật lên một góc, ánh sáng mờ ảo từ khe hở len vào tầm nhìn, ngay lúc đó, trong phòng tra tấn đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử:
"Thời gian tìm kiếm năm phút đã kết thúc, người chơi Hứa Hạc sắp bị dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu, chỉ có thể vào lại sau mười phút."
“Lạch cạch” một tiếng, mũ giáp trở lại vị trí cũ, ánh sáng biến mất, căn phòng lại không một tiếng động.
Lại chờ một lúc nữa, xác nhận Hứa Hạc không còn ở đây, tôi cởi bỏ toàn bộ áo giáp trên người, phát hiện ra một tấm thẻ ánh sáng nằm trên mặt đất.
Kích thước bằng một lá bài, phát ra ánh sáng xanh nhạt, trên đó có một dòng chữ đỏ máu:
[Đạo cụ: Bản đồ dịch chuyển một lần.
Chức năng: Có thể điều tra phòng hiện tại mà người chơi Đỗ Tình đang đứng, cũng dịch chuyển đến vị trí gần đó.
Hạn chế: Có thời gian hiệu lực là năm phút. Sau khi hết thời hạn, người chơi sẽ lập tức dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu.
Ghi chú: Đạo cụ này đã hết hiệu lực.]
Trò chơi này thế nhưng thật sự có đạo cụ, một luồng khí lạnh nháy mắt chạy dọc sống lưng.
Nếu không phải Hứa Hạc quá mức tự tin, lãng phí quá nhiều thời gian vô nghĩa, giờ này tôi đã bị hắn bắt lấy, kết thúc trò chơi rồi.
Chỉ là... tôi chạm tay vào con dao nhỏ được đặt sau lưng, không biết nó có tác dụng gì.
10.
Trong khi tìm kiếm phòng tra tấn, tôi dễ dàng tìm thấy bàn tay của trưởng giám ngục.
Nó nằm ở trong một góc của quan tài, trước đó Hứa Hạc chưa mở nắp quan tài hoàn toàn, cho nên cũng không phát hiện ra.
Nhưng như tôi dự đoán, trò chơi cũng không thông báo tôi vượt qua thành công.
Bàn tay đã thối rữa bong tróc, lộ ra bên trong là những đường vân cơ bắp màu nâu, bốn ngón tay trên đó sắp rơi ra, chỉ có ngón út không biết đi đâu.
Xem ra để hoàn thành trò chơi, tôi vẫn cần tìm ra ngón tay út không rõ tung tích kia mới được.
Hứa Hạc mất đạo cụ không có ngoại tuyến, chỉ cần tôi đủ cẩn thận, chú ý không phát ra quá nhiều tiếng động, hắn muốn tìm thấy tôi trong khu vực nhà tù rộng lớn như này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng tôi cũng lâm vào tình cảnh bế tắc.
Tôi lật tung cả khu vực nhà tù gần như lộn ngược, nhưng vẫn không tìm thấy ngón tay út đó.
Lúc này, tôi đứng ở trung tâm khu vực "hình chữ U", trước mặt là phòng giam đơn dành cho tù nhân có cấp độ cao nhất, cũng là phòng cuối cùng tôi cần tìm kiếm.
Nhưng khi lật tung căn phòng, tôi vẫn không tìm thấy ngón tay út đó.
Cảm giác kỳ lạ lại ùa về.
Cô nàng thỏ rõ ràng không ưa tôi, nhưng trong trò chơi nhà tù, nó luôn tuân theo công bằng.
Mỗi người chơi đều có vòng cổ, không phải bởi vì nhắm vào tôi mà chỉ đeo cho tôi.
Trò chơi 1v1 là do người chơi tự mình lựa chọn, mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng cũng nói rõ nó chẳng muốn thao túng nội dung trò chơi.
Cũng vì vậy, từ lâu, trong đầu tôi đã nảy ra một câu hỏi——-
Trò chơi này có thực sự công bằng không?
Theo điều kiện vượt qua, tôi phải thu thập đầy đủ bàn tay của trưởng giám ngục, nhưng Hứa Hạc chỉ cần bắt được tôi hoặc kiên nhẫn chờ đợi hai giờ trò chơi kết thúc, hắn sẽ được coi là chiến thắng
Nói cách khác, chỉ có điều kiện vượt qua của tôi là duy nhất.
Liệu trò chơi không công bằng, hay ẩn chứa cách vượt qua có lợi cho tôi, chỉ là tôi chưa tìm ra?
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện sau lưng tôi, tôi vô thức xoay người, thấy Hứa Hạc đứng ở cửa, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
"Tôi tìm được cô rồi."
Bình luận facebook