15.
Ban đầu có 300 người chơi, đến bây giờ chỉ còn 9 người còn sống, bao gồm cả tôi.
Tất cả mọi người bắt đầu chạy về phía bờ biển, trong lòng ai cũng biết, ở lại trên đảo thêm một giây cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm một phần nguy hiểm.
Đường đi rất thuận lợi, nhưng lúc cách chiếc thuyền ở bờ biển chỉ còn 400 mét, tai nạn bất ngờ xảy ra.
Người chơi nam chạy ở phía trước hét lên một tiếng, sau đó cơ thể nhanh chóng chìm xuống, chỉ trong vài giây, đã hoàn toàn bị mặt đất nuốt chửng, không thấy bóng dáng.
Tôi lập tức dừng chân lại, quả nhiên cảm thấy chân mình có cảm giác hút nhẹ, như thể đang nuốt chửng cơ thể tôi.
Là đầm lầy.
Mặt đầm lầy phủ đầy cỏ dại, từ xa nhìn căn bản không thể phát hiện ra bất thường.
Mà chờ khi đến gần mới phát hiện thì đã bị đầm lầy nắm chặt, không kịp chạy trốn.
Hầu hết người chơi hoảng loạn vẫy vùng, kết quả là càng vùng vẫy, tốc độ bị đầm lầy nuốt chửng càng nhanh.
Nguy hiểm hơn nữa là, trong đầm lầy có ẩn nấp một con cá sấu.
Bùn lầy bao phủ toàn bộ cơ thể nó, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vô số gai nhọn nổi lên trên bề mặt cơ thể nó, còn có chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra khi nó há miệng.
Lực cắn của cá sấu rất kinh người, trong tình huống này bị nó bắt được, chỉ có một con đường chết.
Nó di chuyển thoăn thoắt trong bùn, tốc độ không nhanh, nhưng đối với người chơi không thể chạy trốn mà nói, tốc độ nhanh hay chậm của con cá sấu cũng không thể thay đổi được kết cục.
Trong nháy mắt, người chơi còn sống ngoại trừ tôi, thế nhưng chỉ còn lại một người.
Đó là người đàn ông gầy gò từng cố gắng cướp chìa khóa của tôi ở màn đầu tiên.
Hắn và tôi đều đang đứng vững trong đầm lầy, vẫn không nhúc nhích, bởi vậy tốc độ chìm xuống cực kỳ chậm.
Con cá sấu đã ăn ba người chơi liên tiếp, bụng phình to, nằm sấp ở một bên để tiêu hóa thức ăn, cho nên nó không vội vàng lao đến săn mồi.
Người đàn ông gầy cũng nhìn thấy tôi, nhưng lúc này, bất kỳ lời đối thoại nào cũng là thừa thãi, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tôi không quên hắn cũng là một người chơi dày dặn kinh nghiệm đã trải qua các trò chơi khác.
Cho nên hắn cũng biết, mỗi lần vượt qua cửa trò chơi, chỉ cho phép một người chiến thắng.
Lúc này đầm lầy đã nuốt chửng đến bắp chân của tôi, tốc độ cơ thể chìm xuống ngược lại càng chậm hơn.
Sau khi hít một hơi, tôi siết chặt cơ bắp chân, lấy đùi làm điểm tựa, từ từ nằm ngửa ra —
Tăng diện tích tiếp xúc với bề mặt đầm lầy, sẽ khiến đầm lầy chịu áp lực giảm đột ngột.
Thành công nằm xuống, lại đảm bảo mình không bị chìm thêm, tôi dùng sức nửa người trên, lần lượt rút chân đã bị đầm lầy nuốt chửng ra, vừa định lăn ra khỏi vòng đầm lầy, liếc mắt lại thấy con cá sấu đang bò về phía tôi.
Con mắt nó tròn trịa nhìn chằm chằm vào tôi, tròng mắt đục ngầu chứa đầy thèm khát muốn ăn.
Lúc phát hiện tôi đã thoát khỏi bị đầm lầy giam cầm, tốc độ nó nhanh hơn, dùng tốc độ tối đa bò về phía tôi.
Không chút do dự, tôi dùng tốc độ nhanh nhất lăn ra khỏi vòng đầm lầy.
Lúc chạm vào mặt đất cứng, sau gáy truyền đến tiếng gió, tôi quay đầu lại nhìn, con cá sấu đang há to miệng không ngừng cắn, muốn nuốt tôi vào bụng.
Nhưng nó chỉ có thể di chuyển trong đầm lầy, không thể tiến thêm bước nào nữa.
Tôi đứng dậy phủi bùn trên người, chỉ vào hướng người đàn ông gầy gò, mặt không chút biểu cảm nói với nó: "Nếu chưa no thì đằng sau còn có một người nữa đấy."
Người đàn ông gầy gò vừa mới tự mình rút ra khỏi đầm lầy, đang nhìn chằm chằm vào đây, nghe thấy lời tôi nói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tôi lạnh lùng cong môi cười với hắn, quay người đi về phía thuyền.
Nếu như không phải vừa rồi hắn không ngừng ném bùn vào tôi, con cá sấu làm sao có thể chú ý đến tôi nhanh như vậy chứ?
Không lâu sau, sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết cộng thêm tiếng vật thể lăn lộn trên bề mặt bùn.
Tôi nhìn chiếc thuyền trước mặt, cất bước đạp lên.
Chỉ còn lại một người chơi, lần này tôi cũng có thể thắng.
16.
Đứng trên boong thuyền, cô nàng thỏ xuất hiện ở trước mặt tôi.
Nó đi vòng quanh tôi hai vòng, toàn thân cũng toát ra vẻ không hài lòng: "Sao lại là cô sống sót đến cuối cùng thế này? Thật nhàm chán."
Tôi liếc nhìn nó, nó bĩu môi: "Làm người điều hành trò chơi thì không thể thể hiện quá nhiều cảm xúc cá nhân được, tôi rất chuyên nghiệp! Giờ trò chơi kết thúc rồi, tôi có thể muốn nói gì thì nói."
Nó giơ tay lên, chỉ vào tấm ván ở đuôi thuyền, có chút không kiên nhẫn nói: "Giải thưởng trò chơi của cô ở đó, tự đi lấy đi."
Tấm ván như một chiếc cầu bập bênh, một nửa bị thùng rượu đặt ở trên boong thuyền, một nửa lơ lửng giữa không trung.
Lúc tôi đi đến trung tâm, tôi quay lại nhìn cô nàng thỏ, nó nở một nụ cười ác độc.
"Sao, sợ rồi à? Tôi vẫn chưa tuyên bố kết thúc trò chơi, cho nên muốn rời khỏi đây, bước lên đó là bước cần thiết, cô sẽ chọn thế nào?"
Tôi xả ra một nụ cười mỉa mai: "So với những con búp bê điều hành trò chơi trước kia, cô kém xa."
Trong tiếng thét giận dữ chói tai của nó, tôi bước lên đỉnh tấm ván, sau đó chiếc thùng gỗ lật nghiêng, cơ thể của tôi nhanh chóng lao xuống, chìm xuống biển sâu.
17.
Cảm giác nghẹt thở như dự đoán cũng không xuất hiện, thậm chí nước biển cũng không tồn tại, tôi dường như đang ở trong một khoảng không màu xanh đen.
Vô số tinh tú lao về phía tôi, rồi lại lướt qua, trong vô số tinh tú, tôi nghe thấy một giọng nói bao la như chứa đựng vạn vật:
"Đỗ Tình, chúc mừng cô đã đến đây."
"Anh là ai?"
"Cô không phải vẫn luôn muốn gặp tôi sao?" Hắn cười nhẹ một tiếng, bổ sung nói, "Thậm chí muốn giết tôi."
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng.
Hắn là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những trò chơi ngớ ngẩn, là Chủ thần trong miệng con búp bê.
Cuối cùng tôi cũng có thể hỏi câu hỏi đó:
"Mục đích của trò chơi là gì?"
Không biết từ lúc nào, những ngôi sao đã tụ lại trước mặt tôi, dần dần hình thành một hình người đang chuyển động.
Hắn nói: "Tất cả các vì sao trong vũ trụ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, bao gồm cả con người. Tôi nhìn các bạn giống như nhìn con mình vậy.”
"Nhưng quá trình phát triển của con người thực sự quá chậm, trong mắt tôi, giống như đứa con không học vấn không nghề nghiệp trong số nhiều đứa con, thật đáng đau đầu."
“Cho nên tôi chế tạo búp bê, cô nàng thỏ, còn có NPC mà cô đã từng gặp trong các trò chơi khác, để bọn họ cải tạo con người thông qua trò chơi."
Giọng nói hắn tràn ngập sức mạnh dịu dàng, như ánh nắng ban mai đầu tiên, mang lại hy vọng.
Nhưng những gì hắn nói tiếp theo lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn:
"Đối với toàn thể nhân loại, những cá nhân không đủ tiêu chuẩn giống như tế bào ung thư trong cơ thể trẻ em, không có lợi cho sự phát triển của nhân loại, cho nên tôi thông qua trò chơi để loại bỏ chúng."
"Mà trong muôn vàn trò chơi, chỉ có cô là không làm tôi thất vọng. Cô đủ thông minh, đủ bình tĩnh, đúng là sinh ra để chơi trò chơi, sinh ra để thực hiện sứ mệnh của nhân loại."
"Trò chơi lần này càng khiến tôi tin cô nên hợp tác với tôi, phối hợp cả trong lẫn ngoài, chúng ta cùng nhau cải tạo con người."
Có lẽ là để tỏ ý tốt đẹp, vết thương do bị axit mưa đốt trên người tôi, thậm chí cả ngón tay út mà tôi đã bỏ lại trong tù, thế nhưng trong nháy mắt đều được hồi phục như cũ.
Tôi nhẹ nhàng cụp mắt xuống, thứ chủ thần gì vậy, quả thực chính là kẻ tà thần.
Trong vô số trò chơi không biết đã chết bao nhiêu người, trong mắt hắn, tất cả đều trở thành những tế bào ung thư đáng bị xử tử.
Quả thực so với tôi còn điên hơn.
Tôi hỏi: "Anh muốn tôi làm gì?"
Những ngôi sao tạo thành hình người bị tan ra, bắt đầu xoay quanh tôi với tốc độ cao.
Tôi nghe thấy giọng nói phấn khích của hắn: "Cô và tôi sẽ hợp tác để tạo ra nhiều trò chơi thú vị hơn nữa. Chúng ta có thể loại bỏ tất cả những thứ rác thải đang kéo chân con người, sau đó lại sàng lọc ra những người như cô, con người sẽ trở thành những đứa con yêu quý nhất của tôi!”
“Tất nhiên, để đền đáp, tôi sẽ cho cô vô số của cải, thậm chí là cuộc sống vĩnh cửu."
Tôi nhẹ nhàng cười một chút, nhìn một ngôi sao đã dừng lại trước mặt tôi lúc nào không hay, thản nhiên nói: "Anh biết không, về nuôi dạy con cái, tôi vẫn luôn có một ý tưởng."
"Ý tưởng gì?"
"Bất cứ ai muốn làm cha mẹ đều phải tham gia một kỳ thi trước. Nếu không bọn họ sẽ giống như anh, rõ ràng không đủ tư cách để thao túng bất kỳ ai, nhưng lại muốn lấy danh nghĩa cha mẹ để tuỳ tiện hủy hoại sinh mệnh."
Những ngôi sao đang xoay quanh tôi nháy mắt dừng lại. Giọng nói của hắn vang lên từ những ánh sáng rực rỡ này, mang theo sự tức giận có thể phá hủy thế giới:
"Cô muốn từ chối tôi? Cô có biết hậu quả của việc từ chối tôi là gì không?"
"Nếu cô từ chối, tôi sẽ ném cô vào vô số trò chơi một lần nữa, cho đến khi cô chết ở một cấp độ nào đó, cô sẽ hối hận.”
“Cho nên, hãy nói cho tôi biết, lựa chọn của cô là gì?"
18.
Có lẽ đã qua hàng nghìn năm, hoặc có thể chỉ là một khoảnh khắc, lúc tôi mở mắt ra, tôi đã trở lại căn phòng của mình.
Một lá bài nhỏ bằng kích thước thẻ bài poker nằm yên trên mặt bàn, tôi nhìn vào hoa văn mặt sau của nó, không vội vàng mở ra.
Trong đầu tôi, một giọng nói vang vọng không ngừng:
"Hãy chơi một trò chơi nhỏ nhé. Sau khi trở lại thế giới loài người, cô sẽ quên đi lựa chọn của mình, nhưng tôi sẽ dùng thẻ bài để cho cô biết. Hãy cùng đoán xem, trong chốc lát nữa, cô có hài lòng với lựa chọn mà cô đã đưa ra ngay bây giờ hay không?"
Là [hợp tác với Chủ thần, cùng nhau tạo ra trò chơi để cải tạo loài người].
Hay là [từ chối Chủ thần, để cuộc sống của mình kết thúc trong trò chơi vô tận] ?
Tay nhẹ nhàng đặt lên thẻ bài, tôi có chút tò mò, liệu suy nghĩ của tôi ở một lát trước có giống với suy nghĩ của tôi lúc này hay không?
Cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi ư?
- Hết -
Bình luận facebook