1.
Bảo tàng trước mắt nằm giữa một khu rừng khô cằn với những cây cối mục nát.
Rất lớn, rộng rãi, toàn thân đen nhánh, tràn ngập hơi thở của cái chết.
Trên đầu vô số con quạ không ngừng bay lượn, đôi mắt ánh lên màu nâu vàng tối tăm, gắt gao nhìn vào những người chơi trên mặt đất.
Giống như đang chuẩn bị lao xuống, gặm cắn thi thể của bọn họ.
Tất cả người chơi đều tập trung trên khoảng đất trống trước bảo tàng, sau khi tôi quan sát cảnh vật xung quanh, cúi đầu xuống kiểm tra lại đạo cụ trong tay một lần nữa.
[Chìa khoá của quái vật: Mở khu vực an toàn bất chấp hoàn cảnh, có tác dụng trong thời hạn 5 phút.]
[Kim cài áo của phu nhân Rose: Phản xạ một lần tấn công của kẻ thù, không giảm sát thương.]
[Thanh kiếm của Độc Thối Tích Binh: Một đòn chí mạng, có thể giết chết bất kỳ đối tượng nào.]
Lúc vừa được đưa vào đây, ba đạo cụ này đã ở trong tay tôi.
Vòng tay điện tử trên cổ tay đưa ra một lời nhắc nhở.
[Tất cả đều là đạo cụ dùng một lần, mời người chơi sử dụng cẩn thận.]
m thanh điện tử đột nhiên vang lên, khu đất trống vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im lặng.
"Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn bảo tàng ma quái."
Mọi người đều nín thở, chờ đợi thêm thông tin về quy tắc trò chơi.
Chỉ là, sau khi âm thanh điện tử phát xong câu này, lại không còn tiếng động nào nữa.
Thay vào đó, 18 trục khắc họa tiết phức tạp ở cửa ra vào bảo tàng, trong một trận động đất đã tách ra khỏi hành lang, bắt đầu tốc độ cao xoay tròn, lao về phía người chơi đang tập trung trên khu đất trống.
Lúc đầu, không ai phản ứng kịp.
Cho đến khi nhóm trục lao vào trung tâm người chơi, tạo ra một tiếng kêu thảm thiết.
Bị tốc độ cao cắt đứt các chi và nội tạng bay trong không trung, trong đêm tối, máu và xác thịt vẽ nên một vài bức tranh màu đỏ máu.
Ngắn ngủi lại tàn nhẫn.
Bên cạnh tôi không xa, một người chơi thất thần lẩm bẩm: "Đây chẳng khác gì một máy xay thịt khổng lồ, là địa ngục..."
Hắn còn chưa nói xong, một thanh trụ tròn nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn.
Thậm chí trước khi hắn kịp kêu lên, nửa bên trái cơ thể hắn đã biến thành một đống thịt vụn.
Trước đó con quạ vẫn luôn lượn vòng trên bầu trời, nhìn thấy mảnh xác thi thể nằm ngang bốn phía trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng kêu phấn khích, cúi người lao xuống bắt đầu đoạt thức ăn.
Đây càng tạo thành trở ngại cho người chơi trốn thoát, ngày càng nhiều sinh mạng bị tước đi.
Một người đàn ông nằm rạp trên mặt đất nắm lấy ống quần của tôi, khuôn mặt thống khổ tràn đầy cầu xin: "Cứu tôi, tôi không muốn chết..."
Tôi nhìn theo thân thể của hắn.
Hắn đã mất nửa thân dưới, dưới lớp ruột lộ ra là một vũng thịt máu trộn lẫn với mảnh xương.
Ở một nơi quỷ dị như vậy, bị thương nặng như thế, rõ ràng hắn sống không nổi.
Hơn nữa, tôi vốn dĩ không có lòng tốt cứu người.
Chán ghét nhíu nhíu mày, tôi một cước đá văng bàn tay đang kéo ống quần tôi của hắn, định bỏ đi, chợt cảm thấy tiếng động bên tai không ổn.
Tôi chợt ngẩng đầu.
Bốn trụ tròn trước sau trái phải, đang quay thẳng về phía tôi, lập tức bao vây lấy tôi.
Mà bên ngoài khe hở của bốn trụ tròn, cũng có trụ tròn đang thu hoạch thi thể.
Tôi rõ ràng không thể trốn thoát.
2.
Trong khoảnh khắc hình trụ sắp chạm vào người tôi, không chút do dự, tôi lập tức kích hoạt đạo cụ - chìa khóa quái vật.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi xuất hiện trong một toa tàu điện ngầm.
Nơi này dường như là một không gian tách biệt khỏi bảo tàng, nhìn qua cửa sổ xe có thể nhìn rõ thảm kịch vẫn chưa kết thúc trên sân trống.
Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, bữa tiệc của bầy quạ còn đem nơi đây trở thành địa ngục trần gian.
Tôi nhìn về phía xa, có người chơi may mắn trốn thoát khỏi sân trống, chạy đến khu rừng khô, nhưng chỉ một lúc sau, những người chơi trốn thoát này lại chạy trở lại, khuôn mặt máu me bê bết, không một mảnh da lành lặn.
Giống như ở đó có thứ gì đó đáng sợ hơn cả hình trụ.
Năm phút trôi qua nhanh chóng, tôi trở lại sân trống lần nữa, hình trụ đã trở lại trạng thái ban đầu, xếp ngay ngắn chỉnh tề trên cửa.
Nếu không phải mỗi hình trụ đều treo đầy máu thịt, sẽ khiến người ta có ảo giác chúng chưa từng di chuyển.
Không khí trên sân trống tràn ngập mùi máu tanh, khắp nơi đều là tàn tích thịt vụn chân tay bị cụt nát.
Tôi vừa đi được hai bước, cảm thấy dưới chân không ổn, cúi xuống nhìn, nửa cái đầu người đối diện với tôi, trong đồng tử còn sót lại vẫn ánh lên sự kinh hãi.
Lúc này, vòng tay điện tử nhảy ra một hàng số: [463/1000]
Nghĩa là, trước khi cuộc tàn sát bắt đầu, có 1000 người chơi đứng san sát nhau ở đây.
Hiện tại, chỉ còn chưa đến một nửa sống sót.
"Chúc mừng các bạn đã học thành công cách sử dụng đạo cụ, sống sót thành công trong vòng kiểm tra đạo cụ."
Một con búp bê có đầu thân đều có chất liệu kim loại xuất hiện trên không trung, khoé miệng cười ngoác đến mang tai:
"Bảo tàng huyền bí lưu giữ mọi thứ trên thế giới. Thánh địa tà ác, đạo cụ triệu hồi tà ma, thậm chí là những hồn ma quỷ quái có thể khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng người, đều có thể được chiêm ngưỡng ở đây~”
“Đây là một bảo tàng độc nhất vô nhị, làm cho người ta tuyệt đối không thể nào quên, bây giờ, cánh cửa của nó sắp mở ra cho bạn."
3
Khi nó vừa dứt lời, cánh cửa bảo tàng từ từ mở ra.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, sau tiền sảnh, cánh cửa thực tế là một cái đầu rắn khổng lồ.
Cửa không mở sang hai bên mà là con rắn há to miệng, như đang chờ đợi người chơi chủ động đưa mình vào bụng.
Tôi vừa bước qua cửa, trước mắt lập tức bị bao phủ bởi một màu đen.
Lúc ánh sáng khôi phục trở lại, tôi cảm giác nơi trung tâm trái tim truyền đến một cơn đau mãnh liệt, âm thanh điện tử quen thuộc lại vang lên bên tai:
"Tượng đá trên đảo Phục sinh là bảo vật của bảo tàng, cũng là trò chơi đầu tiên mà mọi người sẽ thách thức.”
"Giới thiệu trò chơi: Tượng đá trên đảo Phục sinh có linh hồn riêng, chúng rất ghét bị tham quan, để trả thù, chúng sẽ lấy trộm trái tim của người chơi lúc họ không chú ý. Để an toàn rời khỏi đảo Phục sinh, bạn phải tìm lại trái tim của mình trước.”
"Quy tắc trò chơi: Trong bảo tàng ma quái, việc tạm thời mất trái tim sẽ không khiến người chơi chết, nhưng thời tiết trên đảo Phục sinh rất nóng, dưới ánh nắng mặt trời, trái tim lộ ra bên ngoài sẽ nhanh chóng khô héo co lại, người chơi cần tìm trái tim trong vòng hai giờ, nếu không sẽ mất đi khả năng sống sót.”
“Chú ý 1. Có 600 bức tượng đá trên đảo Phục sinh, trái tim của người chơi được giấu trong những bức tượng này. Tìm được bức tượng tương ứng với số vòng đeo tay của bạn sẽ tìm thấy trái tim của mình.”
“2. Trò chơi này cấm người chơi tấn công thân thể trực tiếp, ngoài ra, không hạn chế người chơi ở bất kỳ khía cạnh nào. Nói cách khác, nếu bạn nhìn thấy ai đó không vừa mắt, hãy cướp trái tim trước mặt họ rồi phá đi, sẽ là một lựa chọn rất tốt.”
“3. Trò chơi sẽ kết thúc sau hai giờ, xin mời các người chơi cố gắng sống sót, vượt qua an toàn."
Trước mắt là một hòn đảo, cỏ xanh mượt mà, trên đó có 600 bức tượng đá, trên đầu mỗi bức tượng đều đội một chiếc mũ, trong đó có 463 chiếc mũ đều treo một trái tim.
Nhưng nếu nói chúng là tượng đá, thì thà nói chúng là những người khổng lồ đáng sợ được tạo hình từ đá còn hơn.
Mỗi bức tượng đá đều cao thấp khác nhau, nhưng bức thấp nhất cũng cao khoảng hai mét, đôi mắt hẹp dài, tròng mắt được sơn trắng, dán con ngươi cực kỳ nhỏ, giống như lỗ kim vậy, nhìn qua cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Hơn nữa chúng đều biết đi biết chạy, thậm chí tốc độ di chuyển cũng không tính là chậm.
Vòng đeo tay của tôi có số hiệu là 170, nói cách khác, khó khăn đầu tiên tôi đang phải đối mặt lúc này là phải tìm ra bức tượng trên 600 bức tượng đang chạy lung tung này, bức tượng có khắc chữ "170" trên người.
"Anh định làm gì!" Một cô gái che ngực hét lên, phẫn nộ nhìn vào một gã béo cách đó không xa.
Gã béo nhặt mấy viên đá có cạnh sắc nhọn trên mặt đất, nhắm vào một bức tượng đá vừa lúc đang ở gần chúng tôi, liên tục ném đá lên đầu nó.
"Đó là trái tim của cô sao?"
Hắn quay đầu lại, mặt đầy ác ý mà nhìn cô gái, nở một nụ cười dữ tợn: "Ai biết trong trò chơi này có giới hạn số người vượt qua không, lỡ như tôi tìm trái tim của mình quá muộn, số người được vượt qua sẽ bị những người khác cướp mất thì sao bây giờ?"
"Không bằng trước tiên tôi phá hủy vài trái tim của người khác, dù sao quy tắc trò chơi cũng khuyến khích như vậy, không phải sao?"
Giọng điệu hắn lạnh lùng, quay đầu tiếp tục cố gắng ném đá vào trái tim trên đỉnh đầu bức tượng.
Gã béo có sức mạnh rất lớn, viên đá ném ra vừa chuẩn vừa mạnh, chỉ trong chốc lát, màu máu đỏ sẫm chảy xuống từ đỉnh đầu, giống như trên mặt bức tượng, chảy ra một dòng nước mắt máu.
Cô gái kia không hề ngoài ý muốn mà chết, tất cả người chơi vây xem đều hít một hơi lạnh.
Gã béo càn rỡ cười vang một tiếng, hung ác nói: "Thay vì ở đây xem, tốt hơn hết các người nên cầu nguyện trái tim đừng bị tôi chạm vào, nếu không, các người chắc chắn sẽ chết dưới tay tôi."
Lòng tôi nháy mắt chìm xuống.
Nguy hiểm lớn nhất của trò chơi này là ở đây.
Người chơi có thể tham gia trò chơi này, trải qua cuộc tàn sát của hình trụ, tâm lý vốn là cực kỳ không ổn định, trong hoàn cảnh sinh tử không biết trước, phần lớn những ý niệm xấu xa trong lòng mọi người sẽ được phóng đại vô hạn, dẫn đến tự tàn sát lẫn nhau.
Những người như gã béo sẽ không chỉ có một.
Theo thời gian trôi qua, người chơi sẽ ngày càng trở nên bực bội, hành vi chủ động tấn công trái tim của người chơi khác sẽ ngày càng nhiều.
Phải nhanh chóng tìm thấy trái tim của mình trước khi những người khác tấn công, nhưng —
Tôi đã đi vòng quanh đảo một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy bức tượng "170" chết tiệt đó.
Mà ngay lúc này, ngực tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói.
Điều này có nghĩa là có người chơi nhắm vào trái tim của tôi, cũng đang tiến hành tấn công.
4
Tầm mắt tôi nhanh chóng dạo qua bốn phía một vòng.
Hiện tại trò chơi mới bắt đầu chưa lâu, nên số người lâm vào điên cuồng chủ động tấn công trái tim của người chơi khác cũng không nhiều.
Mặc dù khó tìm được tượng đá trái tim của chính mình, nhưng tìm một người đang tấn công tượng đá thì dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện ra một người phụ nữ tóc ngắn.
Trong tay cô ta cầm một cây cung tên tự chế, nhắm vào trái tim trên đỉnh tượng đá cách đó không xa, đang liên tục tấn công.
Tôi nhìn theo, con số khổng lồ khắc trên thân tượng đá đúng là "170".
Lực đàn hồi của cây cung rất yếu, độ chính xác của cô ta cũng không tốt, năm sáu lần cũng không thể không bắn trúng một lần.
Nhưng cô ta hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.
Ánh mắt đầy ác ý giống hệt như của gã béo lúc nãy, cô ta dán mắt vào trái tim của tôi, dường như không phá hủy nó thì nhất quyết không bỏ qua.
Bằng chứng trực quan nhất là cảm giác đau đớn ở ngực tôi ngày càng tăng.
Để tự cứu lấy mình, cách tốt nhất là giết ngay người phụ nữ đó.
Nhưng quy tắc trò chơi không cho phép người chơi tấn công thân thể trực tiếp lẫn nhau, cách này rõ ràng là không khả thi.
Cách khác là, cướp trước cô ta, trước tiên phá hủy trái tim của cô ta.
Màn hình hiển thị ảo được tạo ra bởi vòng ánh sáng điện tử trên cổ tay của mỗi người sẽ hiển thị số thứ tự của người chơi trong không trung.
Số thứ tự sẽ không biến mất và màn hình hiển thị ảo cũng đủ lớn, nếu bạn có ý định, bạn có thể hoàn toàn nhìn thấy số thứ tự của người chơi khác là bao nhiêu.
Số thứ tự của cô ta là "359", tôi không mất nhiều thời gian liền tìm thấy tượng đá tương tự.
Khóe môi tôi hơi cong lên một nụ cười.
Bây giờ, chỉ còn xem ai có thể giết trái tim của đối phương trước.
5.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, trước khi tôi ra tay, đã có người tấn công trái tim của "359".
Gã béo người đã tấn công người chơi nữ ngay từ đầu trò chơi, đang ra sức ném đá vào trái tim của người phụ nữ tóc ngắn.
Mà ở xung quanh hắn, đã có ba hoặc bốn bức tượng đá, bởi vì trái tim ở đỉnh đầu tan vỡ mà mặt chảy đầy máu—-
Không có gì ngạc nhiên, đó đều là tác phẩm của hắn.
Xem ra không cần tôi phải tốn sức.
Tôi im lặng ở một bên chờ, quả nhiên, sau khi gã béo lại ném một viên đá có cạnh sắc như dao, một tiếng "bẹp" nhỏ vang lên trong không khí.
Là âm thanh của trái tim vỡ.
Bức tượng đá có in số "359" khổng lồ, máu bắt đầu từ đỉnh đầu dần dần lan ra khắp cơ thể, giống như bị một cơn mưa máu tưới.
Lúc tôi quay lại, người phụ nữ tóc ngắn đã nằm trên mặt đất, mặt đầy đau đớn cộng thêm không thể tin được.
Bức tượng đá của tôi lấy tốc độ cực nhanh liên tục quay vòng, đây cũng là lý do khiến người phụ nữ tóc ngắn rất khó đánh trúng.
Kỳ quái chính là, lúc tôi đi qua, bức tượng đá bắt đầu di chuyển chậm lại, cuối cùng dừng lại.
Giống như nó biết tôi cần trái tim trên đầu nó, nên cố ý phối hợp với tôi.
Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, đặt tay lên tượng đá -
Ngay khi chạm vào, con số "170" trên người tượng đá phát ra ánh sáng màu đỏ sẫm, ánh sáng phát ra từ vòng tay của tôi nhấp nháy hai lần cùng tần số.
Như là đang nói cho tôi biết, trái tim của tôi ở trên đỉnh đầu nó, hãy nhanh chóng lấy nó.
Tượng đá "170" rất cao, ước tính khoảng bốn mét, cũng may bề mặt có rất nhiều hốc, vừa vặn có thể bám vào leo lên.
Nhưng tay tôi mới vừa đặt vào một hốc, cơ thể bức tượng đột nhiên từ trong ra ngoài, bắt đầu phun ra một lượng lớn chất lỏng màu xanh thẫm.
Chất lỏng có một mùi tanh nhàn nhạt, hơn nữa vô cùng trơn trượt, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân bức tượng.
Bề mặt trơn trượt, tôi căn bản không thể nắm được điểm tựa, kế hoạch leo lên lấy trái tim hoàn toàn không thể thực hiện được.
Chiều cao ngắn ngủi 4 mét, lại ở trước mặt tôi tạo thành một con đường chết.
Tôi đành buông tay lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của bức tượng -
Không biết từ lúc nào, khóe miệng vốn dính thành một đường thẳng của nó đã cong lên, giống như đang chế giễu sự ngu ngốc của tôi.
Thì ra là thế.
Không trách sao thời gian trò chơi còn chưa được phân nửa, đã có nhiều người chơi rơi vào trạng thái suy sụp như vậy.
Bọn họ có lẽ đã tìm thấy tượng đá của mình từ lâu, nhưng lại phát hiện ra căn bản không có cách nào lấy được trái tim.
Tượng đá sẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi, trên người phát ra ánh sáng, chỉ là để tạo cho người chơi hy vọng giả dối.
Chất lỏng trơn trượt chảy ra, rõ ràng nói cho người chơi biết việc leo lên tượng đá, lấy đi trái tim là không thể, hy vọng bị đập tan sẽ ngay lập tức phản tác dụng vào lý trí của người chơi, khiến bọn họ nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng và điên cuồng.
Toàn thân tượng đá phủ đầy chất lỏng màu sẫm cực kỳ nổi bật, nhưng cũng không có ai phát hiện ra chỗ này dị thường.
Xem ra chỉ có người chơi mục tiêu của tượng đá mới có thể phát hiện ra nó thay đổi.
Toàn bộ thiết lập của trò chơi, chẳng khác nào đang đẩy một nhóm người đi từng bước một lên tuyệt vọng.
Đùa bỡn lý trí, đùa bỡn nhân tính, cuối cùng buộc mọi người phải tàn sát lẫn nhau.
6
Tôi rời khỏi tượng đá “170”.
Cho dù trò chơi được thiết kế tàn bạo biến thái đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không cho người chơi đường chết.
Tôi tìm một vị trí cách xa, cố gắng đưa tất cả các bức tượng vào tầm nhìn rồi bắt đầu quan sát.
Tượng đá khổng lồ cao thấp không đều, di chuyển nhanh chóng, trông giống như ...
Đôi đồng tử của tôi hơi co lại.
Thoạt nhìn giống như bậc thang di chuyển!
Trong tầm nhìn của tôi ở cự ly xa, bức tượng cao thấp không đều dần dần bị nén lại, cuối cùng hợp thành một bậc thang nhấp nhô không ngừng như sóng.
Bậc thang sẽ di chuyển, muốn đi lên từng tầng, cần phải có lựa chọn hoàn hảo và thời cơ thích hợp.
Trong đầu tôi nhanh chóng lên kế hoạch.
Bức tượng có số thứ tự không trùng với vòng tay của người chơi sẽ không từ chối người chơi leo lên.
Tìm bức tượng thấp nhất để leo lên, nhân lúc chúng di chuyển để nhảy qua các khe hở, từng bậc từng bậc nhảy lên đỉnh của bức tượng cao, cuối cùng nhảy lên bức tượng của chính mình, là có thể lấy được trái tim!
Bức tượng thấp nhất cao khoảng chừng hai mét, leo lên rất dễ dàng, tôi hầu như không tốn chút sức lực nào, chỉ cần dựa vào các chỗ lõm trên bề mặt của nó để leo lên đỉnh.
Mũ của bức tượng trống rỗng, cho thấy bức tượng này không được phân bổ trái tim.
Tôi đứng dậy, dùng hướng tới bức tượng "170” làm mục tiêu, tìm kiếm "bậc thang" tiếp theo có thể nhảy qua.
Lúc va chạm với một bức tượng cao hơn đầu một chút, tôi dùng lực chân thành công nhảy qua, xem ra phương pháp này có thể thực hiện.
Theo cách tương tự nhảy lên đỉnh bức tượng thứ tư, tôi dừng lại.
Đây là bức tượng có trái tim đầu tiên mà tôi gặp, vừa rồi lúc nhảy qua, tôi suýt chút nữa đã giẫm phải nó.
Màng bên ngoài trái tim có màu đỏ sẫm, đang đập đều đặn từng nhịp một.
Tôi giữ vững chân, cố gắng tránh chạm vào nó.
Chạm vào máu của người khác sẽ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Chỉ là, tôi nhớ lại con số bức tượng "105" vừa rồi tôi nhìn thấy, không hiểu sao lại cảm thấy quen mắt.
Ngay lúc tôi đang nhớ lại mình đã thấy nó ở đâu, cách đó không xe vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc.
Từ khi bước vào trò chơi này, tiếng hô khóc tiếng cầu cứu đủ kiểu không ngừng vang lên, làm cho người ta nghe thấy mà sinh lòng phiền chán.
Nhưng tiếng này khác.
Tôi rất quen thuộc với nó, thậm chí ngay cả trước lúc bước vào trò chơi một tháng, tôi còn gặp chủ nhân của tiếng nói đó.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, gã béo đã phá hủy vài trái tim, đang tấn công một trái tim khác.
Ở phái sau hắn, một cô gái mặc quần jean tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, ánh mắt cầu xin.
Khuôn mặt của cô gái hoàn toàn trùng khớp với một người trong ký ức của tôi, không sai một chút nào.
Tôi có chút ngạc nhiên nhướng mày, cô ấy sao lại tiến vào trò chơi?
Bình luận facebook