11.
Hắn ôm hai tay, khoan thai tựa vào cửa, không vội vã tiến vào.
"Xem ra cô không có thu thập đủ bàn tay, trò chơi này, cô thua rồi."
Tôi rút con dao ra, thành thạo cầm trong tay ước lượng một chút.
Ánh mắt của Hứa Hạc dừng lại trên con dao một lúc, trên mặt hơi châm biếm: "Muốn dùng nó để tự vệ à? Chỉ cần tôi chạm vào cô một cái, trò chơi sẽ kết thúc, cho dù tôi bị cô đâm bị thương cũng không sao, cô nên biết chứ?"
Tôi gật đầu: "Cho nên con dao này không phải dùng để tự vệ."
Đây cũng là vấn đề mà tôi luôn nghĩ đến.
Nếu như nói tấm thẻ màn hình và con dao tôi tìm được đều là đạo cụ trong trò chơi, vậy tại sao chỉ có thẻ mới có chú thích?
Con dao này rốt cuộc là dùng để làm gì?
Tiêu chuẩn vượt qua của hai người chơi vốn đã không công bằng, cộng thêm tác dụng hỗ trợ của đạo cụ, trò chơi này đối với tôi quá nhiều bất lợi.
Trừ khi... Tôi qua cửa phải đơn giản hơn nhiều, tác dụng của con dao cũng rất rõ ràng, cho nên trò chơi phải giấu tất cả thông tin này đi, để tránh trò chơi mất cân bằng.
Hứa Hạc đã cất bước đi đến, cách tôi chỉ còn vài bước.
Đối với hắn mà nói, trò chơi đã gần như thắng lợi, cho nên hắn không vội vàng tới bắt tôi, ngược lại chậm rãi tiến lại gần, giống như chờ thưởng thức tôi sẽ suy sụp vậy.
Tôi chợt nhớ đến trước khi vào trò chơi đã nhìn thấy Lâm Nguyệt.
Mất đi cả cánh tay, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Hóa ra là như vậy.
Tôi hơi nhếch khoé môi, nói với Hứa Hạc: “Anh biết không, nếu như anh thua ván này, vậy anh chắc chắn chết do quá tự phụ."
Hứa Hạc nhướng mày, nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, tôi cầm dao chém xuống, nhanh chóng chặt đứt ngón út trái của mình, ghép nó lên bàn tay của trưởng giám ngục.
Một ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ chỗ nối, dần dần bao phủ toàn bộ bàn tay.
Hứa Hạc rống giận đánh tới chỗ tôi, nhưng ngay trước khi chạm vào tôi, cả người biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ tầm nhìn, ngay sau đó, tôi đã trở lại trung tâm phòng tra tấn trước khi bắt đầu màn chơi thứ hai, mà đối diện tôi là Hứa Hạc đã bị cột vào dụng cụ tra tấn “Thiết Xử Nữ”.
m thanh của cô nàng thỏ đột nhiên vang lên:
"Chúc mừng người chơi Đỗ Tỉnh đã thành công tìm thấy mục tiêu của trò chơi ‘Cánh tay của trưởng giám ngục', thuận lợi qua cửa."
"Bây giờ vui lòng đóng lại dụng cụ tra tấn 'Thiết Xử Nữ', lấy máu của người chơi thất bại."
Hứa Hạc cũng không giống như dự đoán yếu đuối như vậy. Tên biến thái này, sắp chết đến nơi vẫn có thể giữ được bộ dạng vân đạm phong khinh, lo lắng nói với tôi:
"Cô dám ra tay ư? Nếu ra tay thì tôi sẽ chết dưới tay cô, cô sẽ không cảm thấy tội lỗi hay sợ hãi sao?"
Tôi bước lên hai bước, tay đặt lên 'Thiết Xử Nữ', nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Trước khi vào trò chơi, anh hỏi tôi liệu tôi có phải là lần đầu tiên tham gia trò chơi hay không.”
"Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, trước đây tôi đã tham gia bốn trò chơi, tận mắt chứng kiến vô số người chơi chết đi. Tôi thấy nhiều người chết còn hơn anh đã thấy ở bệnh viện.”
"Chỉ có tôi mới có thể sống sót sau mỗi lần, anh biết tại sao không?"
Trong khi khuôn mặt của Hứa Hạc đang thay đổi, tôi đóng cửa 'Thiết Xử Nữ' lại.
"Bởi vì tôi không sợ hãi, không đồng cảm, càng sẽ không tuyệt vọng đau lòng. Cho nên anh biết rồi chứ? Muốn một người không có nhân tính bởi vì cái chết của anh mà cảm thấy hối hận là điều viển vông."
Bây giờ, hắn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng máu thịt bị gai sắt đâm xuyên qua.
Theo tiếng thống khổ kêu gào, lỗ hõm dưới chân Hứa Hạc bắt đầu nhanh chóng tụ lại máu loãng, chảy về phía đĩa tròn ở giữa phòng tra tấn.
Hắn thích ngửi mùi máu, bây giờ hắn có thể ngửi thỏa thích rồi.
12.
Thời gian sau đó, liên tục có người chơi khác vượt qua màn đầu tiên, sau đó lập tức được truyền đến màn thứ hai.
Tôi không có gì để làm, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi người chơi khác kết thúc trò chơi.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Nguyệt đi về phía tôi, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt cô bé vẫn trắng bệch một mảnh, đôi mắt vô hồn, như thể đã phải chịu một cú sốc lớn.
Tôi hiểu rồi.
Ngoài việc phải tự chặt đi cánh tay, việc tự tay trừng phạt đối thủ trong trò chơi cũng đã trở thành ác mộng đối với cô bé này.
Tôi nhìn vào vết dao gọn gàng ở chỗ ngón út tay trái, dừng lại một chút rồi nói: "Trò chơi này khiến người chơi phải tranh giành, tàn sát lẫn nhau, kẻ thua cuộc sẽ mất đi tính mạng, kẻ thắng cuộc sẽ phải chịu đựng nội tâm dày vò, từ đó đánh mất đi ý chí chiến đấu, đó chính là thú vị trong trò chơi này."
"Nếu nhóc không thể vượt qua được rào cản này, thì nhóc đã chết ở đây rồi, nếu cảm thấy tội lỗi, nhóc có thể tự sát để xin lỗi đối thủ của mình."
Có thể thuận lợi vượt qua cửa thứ hai, may mà nhờ vết thương của cô bé đã cho tôi cảm hứng, tôi nhắc nhở hai câu cũng không tính là gì.
Tuy Lâm Nguyệt là trẻ con, nhưng có thể sống sót qua vòng hai, đã thông minh hơn nhiều so với người thường, ánh mắt cô bé biết ơn nhìn tôi, rồi không nói gì nữa.
Máu trên đĩa trung tâm đã đầy lên, bắt đầu sôi sục bốc lên bong bóng.
Giữa những bong bóng máu đang sôi sục, một linh hồn phủ đầy máu từ từ chui ra.
Có lẽ đó là linh hồn của trưởng giám ngục.
Cô nàng thỏ vung tay lên, cánh cửa sắt trên tường lại lần nữa hiện ra, linh hồn đi đến, hoàn toàn hoà mình vào bên trong cánh cửa sắt.
Ít phút sau, kèm theo tiếng "ầm" một tiếng, cánh cửa sắt vỡ thành từng mảnh vụn, ánh sáng bên ngoài chiếu vào không chút cản trở.
13.
Bên ngoài ngục giam là hải đảo, theo chỉ dẫn của cô nàng thỏ, sau khi tất cả 36 người chơi sống sót đều ra ngoài, nhà tù rộng lớn tối tăm như một con quái vật khổng lồ phía sau đột nhiên biến mất, như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Bầu trời là tầng mây đen nghìn nghịt, theo gió mạnh thổi qua, tầng mây càng ngày càng thấp, rõ ràng trời sắp mưa.
Búp bê thỏ lơ lửng ở giữa không trung, giọng nói máy móc không pha lẫn bất kỳ cảm xúc nào.
“Chúc mừng các người chơi đã vượt qua hai vòng đầu tiên, trốn thoát khỏi cánh cửa nhà tù.”
Theo tiếng nói của nó, một con tàu chở khách từ từ xuất hiện ở mép hòn đảo xa xa.
“Cửa ải thứ ba của trò chơi, cũng chính là việc cuối cùng mà các bạn cần làm, là rời khỏi hòn đảo, lên con tàu ở bờ biển.”
“Trong vòng hai giờ, những người thành công lên thuyền sẽ được coi là vượt qua trò chơi, có thể nhận được phần thưởng bất ngờ."
Lúc nói đến "phần thưởng", ánh mắt của cô nàng thỏ lại một lần nữa nhìn tôi, giống như là cố ý nói cho tôi nghe.
Khoé môi nó gợi lên nụ cười lạnh băng, tuyên bố trò chơi cuối cùng đã chính thức bắt đầu.
"Vậy thì, chúc các người chơi may mắn nhé."
Sau khi giọng nói rơi xuống, thân hình nó lại một lần nữa biến mất, ngay sau đó, cơn mưa bão tích tụ từ lâu đổ xuống như trút nước, rơi xuống người tạo ra cảm giác bỏng rát.
Quần áo dính nước mưa lập tức bị cháy thành lỗ đen, mùi cháy xém của sợi vải phát ra một mùi hôi thối, chậm rãi len lỏi vào đầu mũi.
Giọt mưa rơi xuống bề mặt cơ thể thì không gặp bất kỳ trở ngại nào mà ăn mòn da.
Trên mặt, cánh tay bị cháy thành một đám lỗ máu, nếu không nhanh chóng tìm được chỗ trú mưa, tất cả mọi người sẽ bị nung chảy thành bộ xương khô.
Các người chơi lại một lần nữa rối tung lên.
“Chạy đi, đây là mưa axit!"
"Không được! Nếu chạy thẳng như vậy, chưa đợi lên tàu thì đã bị axit ăn mòn mà chết!"
"Các người mau quay lại xem!"
Một người chơi chỉ tay về phía sau, hét lên.
Ở vị trí ban đầu của nhà tù, xuất hiện 20 chiếc quan tài sắt được xếp ngay ngắn, quan tài không lớn, mỗi chiếc chỉ có thể chứa một người.
Tôi tức khắc hiểu ra, đây là nơi trú mưa tạm thời!
Quan tài chỉ có 20 cái, nhưng người chơi sống sót lại có 36 người, chỉ có một nửa có được suất, phải tranh giành!
Tôi kéo Lâm Nguyệt qua bên cạnh, bay nhanh chạy đến hai chiếc quan tài gần nhất, mở cửa một trong hai chiếc quan tài, một tay đẩy cô bê vào.
Lâm Nguyệt bỗng nhiên thét chói tai: "Không được, không được đóng cửa! Em mắc chứng sợ hãi không gian kín!"
Cô bé nắm lấy tay tôi vội vàng nói: "Nếu em bị nhốt trong không gian kín, sẽ khó thở, không thở được!"
Tôi bẻ tay cô bé ra, nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Đóng cửa lại, nhóc chỉ là khó thở, không đóng cửa, nhóc sẽ chết."
Tay Lâm Nguyệt cứng đờ, cuối cùng cũng buông tay.
Nhưng do mất thời gian, chiếc quan tài còn lại gần tôi nhất đã bị người khác chiếm trước.
Tôi quét mắt một vòng, phát hiện ra chiếc quan tài trống không ai chú ý đến thế nhưng chỉ còn lại một cái, ở góc cuối cùng của đàn quan tài, bởi vậy vẫn chưa bị chiếm giữ.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Thừa dịp những người chơi xung quanh đang tranh giành những chiếc quan tài khác, tôi chạy nhanh về phía sau.
Lúc chạy đến một bên, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau, không cần quay đầu lại cũng biết, có người chơi khác cũng có mục tiêu giống tôi.
Lúc tôi cuối cùng cũng chạm vào cửa quan tài, một bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của tôi.
Một người đàn ông trung niên nhìn tôi với vẻ cầu xin: "Xin hãy cứu tôi, tôi thật sự không thể chết được..."
Tôi có chút ấn tượng với khuôn mặt này.
Trong trò chơi vòng đầu tiên, hắn đã sớm mở được cánh cửa sắt mà mình tìm thấy, nhưng không vội vàng rời đi, mà là nhiệt tình giúp đỡ những người chơi khác giải mã mối quan hệ giữa "chìa khóa" và cánh cửa sắt, thậm chí còn hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.
Tôi bình tĩnh mà nhìn hắn, giọng nói không chút gợn sóng: "Tôi cứu anh, ai sẽ cứu tôi?"
Khuôn mặt cầu xin của người đàn ông nháy mắt trở nên méo mó, dữ tợn, hắn buông vạt áo của tôi ra, đưa tay định nắm lấy cổ tay tôi, "Bốp" một tiếng, tôi đá vào bụng hắn.
Trong khe hở hắn lùi lại hai bước do quán tính, tôi nhanh chóng mở cửa quan tài, lẻn vào trong.
Trong không gian chật hẹp kín mít, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa dần nhỏ lại, tôi thử đẩy cửa quan tài ra, nhưng bất ngờ phát hiện, cửa không hề nhúc nhích.
Tôi bị nhốt ở bên trong.
14.
Nhiệt độ trong quan tài bắt đầu tăng lên, nhanh chóng lên đến khoảng 30°C.
Lúc này, một màn hình điện tử xuất hiện ở trước mặt, trên nền xanh lam nhạt, hiện lên hai hàng chữ máu đỏ thẫm.
[Boss lớn nhất trong nhà tù đảo là ai?]
[Mẹo: Người chơi có hai cơ hội trả lời, trả lời đúng có thể mở thành công cửa quan tài.]
Nếu xét từ góc độ thiết lập trò chơi, boss rõ ràng là cô nàng thỏ.
Nhưng thân phận chính của nó là người điều hành trò chơi, chứ không phải NPC tham gia vào nội dung trò chơi, điều này không phù hợp với thiết lập của boss.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi giơ tay lên, không do dự, viết xuống ba chữ "Trưởng giám ngục".
Trưởng giám ngục là "chìa khóa" quan trọng để rời khỏi nhà tù, cũng là mục tiêu chính của người chơi ở cửa thứ hai, nói là boss cũng không quá.
Màn hình dồn dập nhấp nháy gấp đôi, màu đỏ của chữ máu dày đặc vài phần, thậm chí trên màn hình còn ngoằn ngoèo vài vệt máu.
[Boss lớn nhất trong nhà tù đảo là ai?]
[Mẹo: Người chơi chỉ có một cơ hội trả lời, trả lời đúng có thể mở thành công cửa quan tài.]
Thế nhưng không phải là trưởng giám ngục.
Nhưng ngoài hắn ra, trong trò chơi không hề xuất hiện NPC nào cả!
Tôi xoa xoa ngón tay, bắt đầu nhớ lại quá trình vượt qua trò chơi sau khi được dịch chuyển vào trò chơi cho đến nay.
Cửa thứ nhất, người chơi cần tìm chìa khóa để mở cửa sắt tương ứng, kiểm tra sự nhạy bén của người chơi, còn có quyết định khi đối mặt với ý định xấu.
Cửa thứ hai, người chơi phải đối đầu với nhau, kiểm tra chính là dứt khoát và tàn nhẫn.
Cửa thứ ba...
Tôi giơ tay chạm vào thành quan tài.
Theo thời gian, nhiệt độ bên trong quan tài tăng lên nhanh chóng, hiện tại cảm giác cơ thể khoảng 37 độ, trán tôi đã chảy đầy mồ hôi, quần áo cũng dính chặt vào người, chỉ cần động một chút cũng có cảm giác nhớp nháp.
Thời gian gấp gáp, giới hạn số lần trả lời, nhiệt độ liên tục tăng lên, trong điều kiện bất lợi muốn tìm ra câu trả lời chính xác duy nhất, kiểm tra chính là ổn định cảm xúc.
Mà mỗi nội dung được kiểm tra trong mỗi phần được tổng hợp lại, một câu trả lời xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi giơ tay lên, cúi xuống viết hai chữ "lòng người" trên màn hình.
Màn hình lại một lần nữa nhấp nháy nhanh chóng, chữ máu dần dần chuyển từ màu đỏ sang màu đen, cuối cùng biến mất trên màn hình.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa quan tài di chuyển sang một bên, tôi thành công trốn thoát.
Mà cảnh tượng trước mắt, nói là địa ngục cũng không sai.
Trên bãi cỏ có hơn mười thi thể nằm la liệt ngổn ngang, máu thịt đều bị mưa axit ăn mòn hầu như không còn gì, chỉ còn lại bộ xương màu xám.
Mà ở phía sau tôi, nhiều quan tài đột nhiên bốc cháy, biến thành tro bụi trong tiếng thét nghẹn ngào.
Một vài người chơi trốn thoát, vốn đang trao đổi về những câu đố khác nhau mà họ gặp phải, giờ phút này cũng lẳng lặng đứng một bên nhìn thảm kịch trước mắt, trên mặt đều là biểu hiện kinh hãi.
Tôi vô thức nhìn về phía quan tài của Lâm Nguyệt, thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng cô bé vẫn không có động tĩnh gì.
Mà ngay giây tiếp theo, ở trước mắt tôi, ngọn lửa bùng lên dữ dội từ dưới đất, lập tức bao vây lấy quan tài.
...Xem ra cô bé không thể vượt qua chứng sợ hãi của mình.
Bình luận facebook