Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Ngày 21 tháng 12 năm 2005, liên lạc với Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200512211042.mp3.
“Chào cô Chu.”
“Chào anh. Có phải anh đã điều tra được gì không?”
“Đúng vậy. Bây giờ chúng tôi có thể khẳng định rằng cô đã gặp phải một hiện tượng quái dị. Tình hình cụ thể ra sao, cô có thể đến phòng nghiên cứu của chúng tôi để chúng tôi nói rõ hơn với cô không?”
“Được. Tối nay tôi sẽ đến phòng nhghiên cứu của các anh.”
“Vậy chúng tôi sẽ đợi cô ở phòng nghiên cứu.”
Ngày 21 tháng 12 năm 2005, liên lạc với Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm 02820051221.wav.
“Cô Chu, mời vào.”
“Các anh đã điều tra được gì vậy?”
“Cô bình tĩnh lại đã. Chúng tôi đã tiến hành cắt file ghi âm. Và đây chính là đoạn ghi âm có tiếng động bất thường.”
Click!
[... Rầm... Lạch cạch... Lạch cạch... Hí hí...]
“Đây... Đây là tiếng cười của con nít đúng không? Có phải chính là nó không?”
“Theo tình hình trước mắt, chúng tôi nghĩ rằng thứ này không phải là ma mà là thứ gì đó khác, có khả năng đây là loài yêu quái có khả năng biến hình. Cô chắc từng đọc qua những tác phẩm về đề tài thần thoại, huyền huyễn rồi chứ nhỉ? Đại khái chính là loài yêu quái trong những tác phẩm đó.”
“Các anh đang nói nghiêm túc, đúng không?”
“Mắt âm dương không nhìn thấy có sự hiện diện âm khí của ma quỷ trong nhà cô. Thứ này không phải là ma, lại cũng không phải là người, bằng phương pháp loại trừ, chúng tôi phỏng đoán rằng thứ này là yêu quái.”
“Tôi... tôi vẫn chưa thể chấp nhận được kết quả như vậy.”
“Đây không phải vấn đề cô có chấp nhận được hay không. Chúng tôi cũng có kinh nghiệm giải quyết những chuyện như vậy. Theo kết quả mà chúng tôi điều tra được từ hôm đến nhà cô thì: Tình huống thứ nhất là cái thứ này không ở trong nhà cô, nên nó không hề hay biết gì về những gì mà chúng ta nói, tiếp tục đi phá hoại, nhưng hành động của nó không nhắm vào một đối tượng cụ thể nào. Tình huống thứ hai là thứ này đang bám theo bố mẹ cô, chẳng hạn như là vật gì đó trên người bố mẹ cô đã thành tinh, nhưng nó không có nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta, không hay biết gì về kế hoạch của chúng ta nên nó tiếp tục quậy phá. Nếu là tình huống thứ nhất thì còn dễ giải quyết chứ nếu là tình huống thứ hai thì hơi khó khăn, cô cần phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định.”
“Ý anh nói vậy là sao?”
“Nếu là tình huống thứ nhất, chúng tôi sẽ bố trí sẵn bẫy trong nhà cô, đến lúc đó chỉ cần đợi nó lọt lưới thôi. Nhưng cô yên tâm, những chiếc bẫy này sẽ không gây nguy hiểm gì cho con người cả. Chỉ là khi làm như vậy thì chúng tôi cần phải có mặt tại hiện trường, bố mẹ cô có đồng ý không? Nếu họ không đồng ý, cô có thể thuyết phục họ tạm thời rời khỏi nhà không?”
“Tôi... Tôi có thể thử thuyết phục họ ra ngoài. Vậy anh nói tình huống thứ hai cần tôi suy nghĩ kĩ càng rồi mới quyết định, ý anh là muốn tôi giữ lại cái vật đó, đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu như thứ này là một vật gì đó của bố mẹ cô thì cô phải tìm cách để lấy được nó. Vì cô không thể thuyết phục bố mẹ cô chấp nhận chuyện trong nhà có yêu quái, đúng vậy không?”
“Ừ...”
“Dựa vào hành vi và tính cách của nó, chúng tôi có thể đoán được rằng đây là một đứa trẻ khá lì lợm, thích trêu chọc người khác, ngoài ra còn một điểm rất quan trọng, đó là thứ này có ác cảm với cô. Cô có từng vứt bỏ hay làm hư vật gì của bố mẹ cô không?”
“Tôi làm sao có thể làm ra những hành động như vậy được chứ?”
“Rất có thể là cô đã từng làm như vậy nhưng do cô không để ý thôi. Trong mắt loài người, những vật dụng vốn không hề có tiếng nói, không hề có cảm xúc. Người ta có thể tiện tay vứt bỏ một chiếc móc khoá cũ, hay khi mắt cận lên độ, người ta sẽ thay mắt kính mới. Nhưng nếu như những vật đó tu luyện thành tinh, trở thành yêu quái, có thể biến hình thì mọi chuyện lại trở nên khác đi. Đương nhiên những vật dụng được các nhà máy sản xuất hàng loạt như là móc khoá hay mắt kính thì thường sẽ không có khả năng biến hình. Những vật dụng có nguồn gốc từ thiên nhiên sẽ có khả năng cao tu luyện thành tinh hơn. Những loài có sự sống như là động vật, thực vật chẳng hạn, thông thường những vật này sẽ dễ biến hình hơn. Những vật dụng mà bố mẹ cô mang theo bên mình có nguồn gốc từ động vật hay thực vật không?”
“Anh đợi tôi chút, để tôi suy nghĩ lại đã...”
“Ừ được. Cô cứ suy nghĩ kĩ lại xem.”
“Hừm... Thuốc lá... Cái này có được tính không? Bố tôi hay hút thuốc, tôi luôn khuyên ông ấy bỏ thuốc lá. Ngoài hút thuốc lá, bố tôi còn hút xì gà. Tôi từng tự ý vứt bỏ gói thuốc của ông ấy. Loại này... Nó có được tính là sản phẩm có nguồn gốc từ thực vật không?”
“Quãng đời của thuốc lá vốn là rất ngắn, vả lại thuốc lá được làm ra chính là để con người hút, vật này không thể biến hình được.”
“Vậy để tôi suy nghĩ tiếp xem nào. Tôi từng tặng mẹ một cái ví tiền mới, sau đó bà ấy đã không còn xài cái ví tiền da cũ mà bà ấy đang xài nữa.”
“Cô nói mẹ cô không còn xài cái ví tiền cũ nữa, ý cô là bà ấy không mang theo bên mình hay là đã vứt bỏ luôn cái ví tiền ấy?”
“Mẹ tôi cất cái ví tiền ấy vào trong tủ. À cái tủ ấy được đặt trong phòng ngủ, chắc không có liên quan tới cái này.”
“Món đồ đó chắc chắn đang được bố mẹ cô mang theo bên mình. Nếu như muốn chối bỏ sự tồn tại của nó và khuyên bố mẹ cô bỏ vật đó, chắc chắn họ sẽ không đồng ý. Ngoài ra cô cũng có thể nghĩ xem bản thân mình có từng phá hỏng vật gì đó không?”
“Chẳng hạn như là lỡ tay làm rơi vỡ vật gì đó hay là lỡ chân đạp lên, cô có thể suy nghĩ thử xem.”
“Phạm vi suy nghĩ này lớn quá, tôi làm sao có thể nhớ ra được chứ?”
“Nếu vậy thì chúng ta có thể thử áp dụng biện pháp tìm kiếm chi tiết.”
“Anh nói sao cơ?”
“Đây là bùa hộ thân của phòng nghiên cứu chúng tôi. Cô có thể mang theo bên mình, sau đó cô hãy xin bố mẹ cô những vật dụng mang theo bên mình của họ.”
“Nó có phản kháng không?”
“Nếu không hiện nguyên hình thì sức phản kháng của nó sẽ rất yếu, ví dụ như là nó sẽ khiến cô trượt chân té ngã xuống đất. Thế nhưng khi cô đeo bùa hộ thân này rồi. Cô sẽ không còn phải lo lắng vấn đề an toàn này nữa. Sau khi xác định được thực thể của nó thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Nếu được thì tốt nhất cô hãy thu nhỏ phạm vi lại. Thật ra thời gian là một yếu tố có thể giúp cô thu nhỏ phạm vi lại. Cô hãy thử nghĩ kĩ xem, trước khi xảy ra hiện tượng quái dị, cô có từng làm gì không?”
“Tôi cũng không biết nữa. Bình thường tôi ít khi chú ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy.”
“Nhưng nếu yêu quái đó lòng dạ hẹp hòi. Không cần cô ấy làm gì có lỗi với nó, một câu nói vô tình nào đó của cô cũng có thể khiến nó ghi hận trong lòng, như vậy thì rất khó để thu nhỏ được phạm vi.”
“Theo tôi thấy, kết quả xấu nhất chính là cô hãy nói thật với bố mẹ cô. Cho dù là cô phải chịu thiệt thòi, đạt được thoả thuận với họ, khiến họ đồng ý để chúng tôi đến nhà cô bố trí bẫy. Nếu bắt được yêu quái, bố mẹ cô có thể sẽ thay đổi cách nhìn, nhưng nếu không bắt được yêu quái, rất có thể họ sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần để tiến hành chữa trị.”
“Tôi...”
“Những chuyện như vậy chúng tôi không có quyền quyết định thay cô. Cô Chu, chúng tôi chỉ có thể đưa ra cho cô những hướng giải quyết và cái lợi, cái hại của từng biện pháp.”
“Tôi đã đeo bùa hộ thân, như vậy cũng không được sao?”
“Thứ đó có thực thể. Bây giờ thì nó chỉ tiến hành phá hoại, nhưng sau này thì sao? Chúng tôi không thể đảm bảo rằng cô không gặp phải nguy hiểm gì khác.”
“Cái gì? Ý anh muốn nói là nó còn có thể tấn công tôi sao?”
“Bây giờ nó đã không còn cảm thấy hả hê bởi việc phá hỏng những tác phẩm nghệ thuật của cô nữa rồi.”
“Hừm...”
“Nếu như cô đã lấy được món đồ đó và muốn mang đến phòng nghiên cứu của chúng tôi thì cô phải báo trước cho chúng tôi biết. À, với lại sau khi cô đã lấy được món đồ đó rồi thì cô phải lập tức giao nó cho chúng tôi xử lí. Chúng tôi có thể đợi cô ở ngoài cổng, sau khi cô lấy được vật đó thì cô có thể chạy ra giao cho chúng tôi liền.”
“Các anh để tôi suy nghĩ thêm đã. Thường cuối tuần tôi mới về nhà.”
“Vậy cũng được.”
Ngày 22 tháng 12 năm 2005, phân tích file ghi âm. Kèm file ghi âm 02820051219G(1).wav.
“Ma Cô, cậu đã phát hiện được gì sao?”
“Đây này.”
Click!
[... Rầm... Lạch cạch... Lạch cạch... Lạch cạch...]
Click!
“Sao vậy? Có gì bất thường sao?”
“Tuy rằng tôi không phải là trinh thám. Thế nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của tôi, tôi cảm thấy tiếng động này có gì đó khác thường.”
“Tiếng động đó có gì khác thường vậy?”
“Cái vật này, khá là nặng.”
“Hử?”
“Anh hãy nghe thử xem.”
Click! Click!
[... Rầm...]
Click!
“Chúng ta đều biết, yêu quái này là một đứa con nít, thể trọng của nó sẽ không quá nặng. Nhưng tiếng động mà nó gây ra lại rất lớn. Trừ phi là vật này rơi xuống từ một chỗ rất cao mới có thể gây ra tiếng động lớn như vậy. Những vật dụng bên mình chắc không ai lại đặt ở chỗ cao như vậy đâu nhỉ?”
“Hừm... Cậu nói rất có lí.”
“Còn nữa, anh hãy nghe thử tiếng bước chân này xem.”
Click!
[... Lạch cạch... Lạch cạch... Lạch cạch...]
Click!
“Thế nào? Có phải anh vẫn cảm thấy nó là một vật rất nặng đúng không? Vẫn như lúc nãy tôi đã nói qua, thể trọng nhẹ, nhưng tiếng động lại rất vang, điều này chứng tỏ thứ này khá là nặng. Ít nhất nó sẽ nặng hơn một đứa trẻ loài người. So với đứa trẻ loài người, nó nặng hơn rất nhiều, ít nhất là nặng hơn gấp mười lần.”
“Nhưng đây là một vật có thể mang theo bên mình, điều đó chứng tỏ mật độ phân tử của vật này rất dày đặc.”
“Có khi nào là sau khi bị yêu quái nhập vào, vật này trở nên nặng hơn không?”
“Yêu quái cũng phải dựa vào thực thể của nó chứ. Thực thể của nó vốn không thể là một vật mềm nhẹ, cộng thêm những yếu tố khác nữa, chúng ta có thể phỏng đoán đây rất có thể là một vật được làm từ kim loại hoặc được làm từ đá quặng.”
“Đá quặng sao? Có người sẽ đeo thứ đó à?”
“Hoặc cũng có thể nó được làm từ đá ngọc, đá quý.”
“Vậy là phạm vi đã được thu nhỏ rồi.”
“Anh hãy thông báo cho Chu Liễu Nhan để cô ấy suy nghĩ thêm.”