Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2163.html
Chương 2163: Phân tách
“Cậu cảm nhận được chưa?” Ngài Dương mỉm cười hỏi.
Tôi im lặng gật đầu, nhìn về thế giới sặc sỡ muôn màu ở bên ngoài
Dây xích che kín bầu trời, tràn ngập trong hai thế giới đã biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại một số ít ỏi, tựa như ngọn nến sắp tàn, leo lắt trong gió
Nhưng ở2nơi đã trống ra ấy, lại có dây xích mới từ từ hình thành, có điều chúng vẫn còn trong trạng thái bản trong suốt, chưa được ôn định
Hai thế giới đang dung hợp, quy tắc của hai thế giới đang bị dỡ bỏ, tái lập, tuần hoàn không ngớt
Ý thức của mọi linh hồn đều đang bị uốn nắn,9khi đối mặt với cùng một biến đổi lớn, một số ý thức đã kết hợp thành một thể thống nhất
Nơi duy nhất hoàn toàn khác biệt với cả hai thế giới, chính là không gian được ngài Dương duy trì.
Tôi đang thấy hơi lo cho Diệp Thanh.
Tôi không cảm nhận thấy sự tồn tại của Diệp Thanh ở nơi6này.
Tôi có thể nhìn thấy dây xích trên thân mình vươn dài ra xa, dây xích của tôi biến mất trong vô số dây xích khác
Có thể chắc chắn, thân thể của tôi vẫn còn, vẫn còn ở thế giới hiện thực.
Có điều, cớ sao không cảm nhận thấy Diệp Thanh nhỉ?
Ngài Dương ở thế giới tương lai, Diệp Thanh0ở thế giới hiện thực..
đây hẳn là hai linh hồn duy nhất ngoài tối vẫn giữ được ký ức hoàn chỉnh
Ký ức của tôi vẫn còn, vẫn phải cảm ơn Diệp Thanh
Anh ta biến mất rồi sao? Mất đi..
cái tôi rồi? Tôi thở hắt ra một hơi, nén nỗi băn khoăn của mình xuống
Tôi nhìn về phía Ngài Dương khi7vẻ mặt ông ta đang đầy hào hứng
Ông ta cứ như đang ngắm kỳ quan thiên nhiên, ngửa đầu, nhìn hai thế giới đang biến đổi
“Người tiêu diệt kẻ kế nhiệm của cái thứ mới, là ông đúng không?” Tôi hỏi
Ngài Dương ngẫm nghĩ: “À, chuyện đó..
là tôi đã đưa một số ma vượng đi
Nếu các cậu không làm tiêu hao ý chí của thế giới này, thì tôi cũng không có cơ hội để chen tay vào
Chỉ gìn giữ ký ức của mình, tôi cũng đã khổ tâm tốn sức lắm rồi.”
Ông ta thở dài một hơi: “Bây giờ, cuối cùng người chết cũng đã đủ nhiều
Họ cũng đã nhận ra, mình đã chết rồi.” Ông ta nói rất vắn tắt, thái độ này vừa có đôi phần tương tự với Diệp Thanh, vừa có một đặc điểm khác hẳn
Tôi nhớ đến những chuyện ông ta đã làm ở thế giới hiện thực, công ty livestream Nai Sừng To ấy..
Ông ta không phản đối ma vương, ngay từ đầu cũng biết sự tồn tại của ma vương sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho cả thế giới, nhưng ông ta rất biết cách hưởng thụ thân phận ma vương của mình
Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa ông ta với Diệp Thanh và Liễu Triệt
Tôi nén lại nỗi lòng của mình
Những ý thức hết hỗn loạn lại thống nhất đang gào thét trong linh hồn tôi
Ngài Dương ngoảnh đầu nhìn qua tôi: “Trước đây tôi đã nói sai mất rồi
Thật không ngờ cậu có thể làm được đến mức độ này
Vì người thân và bạn bè của cậu đều đã chết?” Ông ta vẫn dùng giọng điệu vắn tắt nhẹ nhàng ấy để nói về cái chết
Tôi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ông ta, ông ta đang dò xét tôi, đang đợi phản ứng của tôi
Tôi kìm nén cảm xúc đang sôi sục trong linh hồn, hỏi: “Ông muốn nói, đây là ý định của Diệp Thanh?”
Ngài Dương đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Sắc mặt ông ta thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng quan sát tôi một cách cực kì trắng trợn, không chút giấu giếm nhận định của mình về tôi.
Linh hồn tôi tựa như đã bị thứ gì đó kéo đi, từ từ bay lên
Tôi đã nhìn thấy dây xích trên bầu trời xoắn lại thành khối, tựa như đã sống lại, cùng dây xích trên người tôi bện lại với nhau.
Tôi bị những dây xích này kéo đi, linh hồn tiếp tục bay lên cao
Cảm xúc của vô số linh hồn ùa vào ý thức của tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ gì được
Bầu trời màu xám đang to dần trước mắt tôi
Không thể như vậy..
Tôi giật mình, ý thức của của bản thân đã đánh tan những cảm xúc mãnh liệt đang gào thét kia
Sống, chết, người, ma, đau khổ và vui cười, đều đã trôi xa ngay trong khoảnh khắc này
Tôi vươn tay, ấn lên bầu trời ấy
Năng lực trong người ào ạt trút ra
Trước mắt, bên tai, không ngừng có cảnh vật lướt qua
Những cảm xúc ấy quay trở lại, như video đang tua ngược
Thế giới của hai thế giới bắt đầu đi ngược dòng thời gian.
Phải sống..
Phải sống..
Phải sống..
Không muốn chết..
Không muốn chết..
Không muốn chết..
Những cảm xúc hỗn loạn kia một lần nữa đã thống nhất
Tôi nhìn thấy những người đã chết, những linh hồn có được kiếp sống mới
Có điều, ngay khoảnh khắc này, họ đều tựa như đã nhớ lại kiếp trước, kiếp trước nữa của mình
Những kiếp sống bình thường ấy đã trôi xa
Những hình ảnh được miêu tả trong nhật ký đã hiện ra trước mắt tôi
Diệp Thanh đang đứng ở góc đường, lặng lẽ nhìn chăm chú một đứa bé đang chơi đùa
Tối thoáng nhìn thấy những linh hồn mà mình quen thuộc, lại nhìn thấy thân thể lạ lẫm của họ
Tôi nhìn thấy Meditation đang không ngừng biến đổi ngoại hình
Nhìn thấy Diệp Chính Nhất đang không ngừng vẽ tranh
Nhìn thấy búp bê sứ nằm trong nhà kho của nhà họ Ngô
Tôi còn nhìn thấy Mạc Vân, nhìn thấy Liễu Triệt đang vừa đăm chiêu vừa nhìn gã chăm chú.
Sa mạc cát vàng mênh mông.
Quần thể kiến trúc bị sa mạc nuốt chửng, sa mạc lại biến thành đại dương bao la
Tôi nhìn thấy Liễu Triệt đang đứng trên mặt biển
Hình như ông ta đã nhìn thấy tôi
Trong những linh hồn này, ông ta là linh hồn duy nhất đã mắt chạm mắt với tôi
Chúng tôi chỉ nhìn nhau một giây, những bãi bể nương dâu, thời gian tựa như đã trôi qua vài chục ngàn năm, Đại dương cuộn sóng, có quái vật trồi lên mặt biển
Rồng biển gầm rống
Bầu trời bị xé toạc, hố đen ấy lan tỏa ra một thứ hơi hám vô cùng kỳ lạ
Tôi đã nhìn thấy một thế giới khác.
Quần thể kiến trúc được ngài Dương giữ gìn đã mở rộng trong thế giới này, lan khắp thế giới như một sinh vật đang sinh trưởng
Hai thế giới tách nhau ra ngay trước mắt tôi
Dây xích của những linh hồn ấy đã tuột khỏi thân thể tôi
Tôi vẫn đang ẩn tay lên bầu trời màu xám kia, Thế giới rực rỡ muôn màu xung quanh lại đang trở về bình thường
Linh hồn tôi bị không gian nuốt chửng
Cả bầu trời đã biến thành màu xám trở lại
“Xoảng” một tiếng
Dây xích trên người tôi cũng đã tuột ra
Mười vòng dây xích quấn quanh linh hồn dần biến mất
Linh hồn tôi tựa như đã được tự do, nhưng tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn bầu trời xám xịt kia càng lúc càng cách xa tôi
Linh hồn tôi chỉ đang rơi xuống mãi
Thế giới bên dưới, những sinh vật có hình dạng kỳ quái đang gào rống
Tôi cảm nhận thấy âm khí của ngài Dương
Âm khí của ông ta tựa như mỏ neo, từ đầu tới cuối luôn không có thay đổi gì
Nhưng qua nó, tôi đã cảm nhận thấy cảm xúc của ông ta đang dâng trào mänh liệt
Âm khí đập mạnh vào linh hồn tôi, ý thức của tôi cũng sắp bị nuốt chửng hoàn toàn
Trong biển ý thức, ký ức tựa như đèn kéo quân, từng chuỗi hình ảnh lướt qua cực nhanh
Nếu..
tôi vẫn còn nhỏ, tôi không kéo cha mẹ mình ra khỏi vụ tai nạn giao thông, thế thì, mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tất cả bắt đầu lại, không có ma quỷ, người thân và bạn bè tôi sẽ có cuộc đời như thế nào nhỉ? Ít nhất, chắc cũng được sống lâu hơn
Không có sợ hãi, không có lo âu, không có nhiều..
sinh ly tử biệt như thế..
Âm khí của ngài Dương đã chạm vào sống lưng tôi
Linh hồn tôi gánh chịu một lực chấn động mạnh, suýt vỡ vụn
Ý thức đã mơ hồ hoàn toàn.
Cảm giác lạnh buốt thấm vào linh hồn
Bất chợt, có một bàn tay nắm lấy vạt áo tôi một cách thô bạo, kéo tôi lên
Tôi tựa như được kéo ra khỏi sống bằng, đột nhiên cảm thấy ấm áp
Đó là nhiệt độ của ánh nắng, rọi lên người tôi, khiến thân thể tôi được thả lỏng, linh hồn cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cậu cảm nhận được chưa?” Ngài Dương mỉm cười hỏi.
Tôi im lặng gật đầu, nhìn về thế giới sặc sỡ muôn màu ở bên ngoài
Dây xích che kín bầu trời, tràn ngập trong hai thế giới đã biến mất hơn một nửa, chỉ còn lại một số ít ỏi, tựa như ngọn nến sắp tàn, leo lắt trong gió
Nhưng ở2nơi đã trống ra ấy, lại có dây xích mới từ từ hình thành, có điều chúng vẫn còn trong trạng thái bản trong suốt, chưa được ôn định
Hai thế giới đang dung hợp, quy tắc của hai thế giới đang bị dỡ bỏ, tái lập, tuần hoàn không ngớt
Ý thức của mọi linh hồn đều đang bị uốn nắn,9khi đối mặt với cùng một biến đổi lớn, một số ý thức đã kết hợp thành một thể thống nhất
Nơi duy nhất hoàn toàn khác biệt với cả hai thế giới, chính là không gian được ngài Dương duy trì.
Tôi đang thấy hơi lo cho Diệp Thanh.
Tôi không cảm nhận thấy sự tồn tại của Diệp Thanh ở nơi6này.
Tôi có thể nhìn thấy dây xích trên thân mình vươn dài ra xa, dây xích của tôi biến mất trong vô số dây xích khác
Có thể chắc chắn, thân thể của tôi vẫn còn, vẫn còn ở thế giới hiện thực.
Có điều, cớ sao không cảm nhận thấy Diệp Thanh nhỉ?
Ngài Dương ở thế giới tương lai, Diệp Thanh0ở thế giới hiện thực..
đây hẳn là hai linh hồn duy nhất ngoài tối vẫn giữ được ký ức hoàn chỉnh
Ký ức của tôi vẫn còn, vẫn phải cảm ơn Diệp Thanh
Anh ta biến mất rồi sao? Mất đi..
cái tôi rồi? Tôi thở hắt ra một hơi, nén nỗi băn khoăn của mình xuống
Tôi nhìn về phía Ngài Dương khi7vẻ mặt ông ta đang đầy hào hứng
Ông ta cứ như đang ngắm kỳ quan thiên nhiên, ngửa đầu, nhìn hai thế giới đang biến đổi
“Người tiêu diệt kẻ kế nhiệm của cái thứ mới, là ông đúng không?” Tôi hỏi
Ngài Dương ngẫm nghĩ: “À, chuyện đó..
là tôi đã đưa một số ma vượng đi
Nếu các cậu không làm tiêu hao ý chí của thế giới này, thì tôi cũng không có cơ hội để chen tay vào
Chỉ gìn giữ ký ức của mình, tôi cũng đã khổ tâm tốn sức lắm rồi.”
Ông ta thở dài một hơi: “Bây giờ, cuối cùng người chết cũng đã đủ nhiều
Họ cũng đã nhận ra, mình đã chết rồi.” Ông ta nói rất vắn tắt, thái độ này vừa có đôi phần tương tự với Diệp Thanh, vừa có một đặc điểm khác hẳn
Tôi nhớ đến những chuyện ông ta đã làm ở thế giới hiện thực, công ty livestream Nai Sừng To ấy..
Ông ta không phản đối ma vương, ngay từ đầu cũng biết sự tồn tại của ma vương sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho cả thế giới, nhưng ông ta rất biết cách hưởng thụ thân phận ma vương của mình
Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa ông ta với Diệp Thanh và Liễu Triệt
Tôi nén lại nỗi lòng của mình
Những ý thức hết hỗn loạn lại thống nhất đang gào thét trong linh hồn tôi
Ngài Dương ngoảnh đầu nhìn qua tôi: “Trước đây tôi đã nói sai mất rồi
Thật không ngờ cậu có thể làm được đến mức độ này
Vì người thân và bạn bè của cậu đều đã chết?” Ông ta vẫn dùng giọng điệu vắn tắt nhẹ nhàng ấy để nói về cái chết
Tôi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ông ta, ông ta đang dò xét tôi, đang đợi phản ứng của tôi
Tôi kìm nén cảm xúc đang sôi sục trong linh hồn, hỏi: “Ông muốn nói, đây là ý định của Diệp Thanh?”
Ngài Dương đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Sắc mặt ông ta thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng quan sát tôi một cách cực kì trắng trợn, không chút giấu giếm nhận định của mình về tôi.
Linh hồn tôi tựa như đã bị thứ gì đó kéo đi, từ từ bay lên
Tôi đã nhìn thấy dây xích trên bầu trời xoắn lại thành khối, tựa như đã sống lại, cùng dây xích trên người tôi bện lại với nhau.
Tôi bị những dây xích này kéo đi, linh hồn tiếp tục bay lên cao
Cảm xúc của vô số linh hồn ùa vào ý thức của tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ gì được
Bầu trời màu xám đang to dần trước mắt tôi
Không thể như vậy..
Tôi giật mình, ý thức của của bản thân đã đánh tan những cảm xúc mãnh liệt đang gào thét kia
Sống, chết, người, ma, đau khổ và vui cười, đều đã trôi xa ngay trong khoảnh khắc này
Tôi vươn tay, ấn lên bầu trời ấy
Năng lực trong người ào ạt trút ra
Trước mắt, bên tai, không ngừng có cảnh vật lướt qua
Những cảm xúc ấy quay trở lại, như video đang tua ngược
Thế giới của hai thế giới bắt đầu đi ngược dòng thời gian.
Phải sống..
Phải sống..
Phải sống..
Không muốn chết..
Không muốn chết..
Không muốn chết..
Những cảm xúc hỗn loạn kia một lần nữa đã thống nhất
Tôi nhìn thấy những người đã chết, những linh hồn có được kiếp sống mới
Có điều, ngay khoảnh khắc này, họ đều tựa như đã nhớ lại kiếp trước, kiếp trước nữa của mình
Những kiếp sống bình thường ấy đã trôi xa
Những hình ảnh được miêu tả trong nhật ký đã hiện ra trước mắt tôi
Diệp Thanh đang đứng ở góc đường, lặng lẽ nhìn chăm chú một đứa bé đang chơi đùa
Tối thoáng nhìn thấy những linh hồn mà mình quen thuộc, lại nhìn thấy thân thể lạ lẫm của họ
Tôi nhìn thấy Meditation đang không ngừng biến đổi ngoại hình
Nhìn thấy Diệp Chính Nhất đang không ngừng vẽ tranh
Nhìn thấy búp bê sứ nằm trong nhà kho của nhà họ Ngô
Tôi còn nhìn thấy Mạc Vân, nhìn thấy Liễu Triệt đang vừa đăm chiêu vừa nhìn gã chăm chú.
Sa mạc cát vàng mênh mông.
Quần thể kiến trúc bị sa mạc nuốt chửng, sa mạc lại biến thành đại dương bao la
Tôi nhìn thấy Liễu Triệt đang đứng trên mặt biển
Hình như ông ta đã nhìn thấy tôi
Trong những linh hồn này, ông ta là linh hồn duy nhất đã mắt chạm mắt với tôi
Chúng tôi chỉ nhìn nhau một giây, những bãi bể nương dâu, thời gian tựa như đã trôi qua vài chục ngàn năm, Đại dương cuộn sóng, có quái vật trồi lên mặt biển
Rồng biển gầm rống
Bầu trời bị xé toạc, hố đen ấy lan tỏa ra một thứ hơi hám vô cùng kỳ lạ
Tôi đã nhìn thấy một thế giới khác.
Quần thể kiến trúc được ngài Dương giữ gìn đã mở rộng trong thế giới này, lan khắp thế giới như một sinh vật đang sinh trưởng
Hai thế giới tách nhau ra ngay trước mắt tôi
Dây xích của những linh hồn ấy đã tuột khỏi thân thể tôi
Tôi vẫn đang ẩn tay lên bầu trời màu xám kia, Thế giới rực rỡ muôn màu xung quanh lại đang trở về bình thường
Linh hồn tôi bị không gian nuốt chửng
Cả bầu trời đã biến thành màu xám trở lại
“Xoảng” một tiếng
Dây xích trên người tôi cũng đã tuột ra
Mười vòng dây xích quấn quanh linh hồn dần biến mất
Linh hồn tôi tựa như đã được tự do, nhưng tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn bầu trời xám xịt kia càng lúc càng cách xa tôi
Linh hồn tôi chỉ đang rơi xuống mãi
Thế giới bên dưới, những sinh vật có hình dạng kỳ quái đang gào rống
Tôi cảm nhận thấy âm khí của ngài Dương
Âm khí của ông ta tựa như mỏ neo, từ đầu tới cuối luôn không có thay đổi gì
Nhưng qua nó, tôi đã cảm nhận thấy cảm xúc của ông ta đang dâng trào mänh liệt
Âm khí đập mạnh vào linh hồn tôi, ý thức của tôi cũng sắp bị nuốt chửng hoàn toàn
Trong biển ý thức, ký ức tựa như đèn kéo quân, từng chuỗi hình ảnh lướt qua cực nhanh
Nếu..
tôi vẫn còn nhỏ, tôi không kéo cha mẹ mình ra khỏi vụ tai nạn giao thông, thế thì, mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tất cả bắt đầu lại, không có ma quỷ, người thân và bạn bè tôi sẽ có cuộc đời như thế nào nhỉ? Ít nhất, chắc cũng được sống lâu hơn
Không có sợ hãi, không có lo âu, không có nhiều..
sinh ly tử biệt như thế..
Âm khí của ngài Dương đã chạm vào sống lưng tôi
Linh hồn tôi gánh chịu một lực chấn động mạnh, suýt vỡ vụn
Ý thức đã mơ hồ hoàn toàn.
Cảm giác lạnh buốt thấm vào linh hồn
Bất chợt, có một bàn tay nắm lấy vạt áo tôi một cách thô bạo, kéo tôi lên
Tôi tựa như được kéo ra khỏi sống bằng, đột nhiên cảm thấy ấm áp
Đó là nhiệt độ của ánh nắng, rọi lên người tôi, khiến thân thể tôi được thả lỏng, linh hồn cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bình luận facebook