Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2155.html
Chương 2155: Trình lân (4)
Trình Lân siết chặt nắm đấm, hình như không phục, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi tránh ánh mắt của anh ta: “Mẹ anh còn là ma vương đúng không? Bà ấy vừa là quái vật, vừa là ma vương...” “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Tôi nhìn Trình Lân: “Ừ
Tôi biết mà.” Anh ta chợt tỏ ra nản lòng, dựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại: “Cậu nói đúng
Bà ấy vừa là quái vật, vừa là ma vương.” Sự trộn lẫn này e là rất2hiếm gặp, rất có thể là duy nhất nữa
Thang Ngữ thì không biến thành ma vương
Đây có lẽ là do lúc Thang Ngữ biến đổi, cũng đã vào năm năm trước, hai thế giới vẫn chưa dung hợp sâu như hiện nay
“Vậy Dương Sơn Ngàn Năm là thế nào? Không phải do các anh à?” Tần Sơ hỏi
Trình Lân vẫn nhắm mắt, trả lời: “Không biết
Tương tự như làm tôi mất trí nhớ cũng nên
Thằng khốn đó lười bịa chuyện cho tất cả mọi người, cũng lười9tạo ra lịch sử của Dương Sơn
Chỗ này hoàn toàn lạc điệu với vùng này và cũng khác so với ban đầu...” Thị trấn đồ chơi.” Tôi lên tiếng: “Anh từng nghe đến chưa?”
“Hả?”
“Cũng có tên là thị trấn Morris.” Tôi bổ sung thêm.
Trình Lân bắt đầu suy nghĩ, Tần Sơ cũng ra chiếu đăm chiêu gì đó
“Tìm một người ở đây hỏi thử xem.” Tôi nhìn ra ngoài cửa
Trình Lân lấy di động ra, đang định bấm số thì ngừng tay lại
“Cậu đang nói, thị trấn6đồ chơi..
là thành phố có một thằng bé làm ma vương, thích biến người ta thành búp bê?” Trình Lân hỏi.
Tôi gật đầu.
Trình Lân tỏ vẻ đã bừng hiểu ra: “Nơi đó..
hơi giống khu Dương Sơn
Nhưng mà, nơi đó có rất nhiều truyền thuyết
Không gọi là thị trấn đồ chơi, thị trấn Morris, mà gọi là thị trấn búp bê
Có rất nhiều truyền thuyết
Lúc tôi tra cứu lịch sử đã tìm ra thị trấn đó...” Anh ta đang nói, thì sắc mặt dần trở nên nặng nề
“Nơi0đó, đã chuyển đến thế giới hiện thực.” Tôi nói
Để phù hợp với nhận thức thông thường ở thế giới hiện thực, khiến người ở thế giới hiện thực không cảm thấy đột ngột, lịch sử của thị trấn đồ chơi rất cặn kẽ, thậm chí có thể nói là phong phú
Biến đổi ấy không phải do năng lực của Tí Còi gây ra, cũng không phải do năng lực của tôi tác động
Mà đó là một vùng đất thử nghiệm được dày công sắp đặt
Năng lực7của tôi và Tí Còi có lẽ cũng là một phần của thử nghiệm
Thật và ảo, đạt đến mức độ khiến người ta khó phân biệt được
Ranh giới của hai thế giới, cũng trở nên vô cùng mơ hồ
Tôi đã có một thoáng hoang mang
Nếu tôi thực sự nghịch chuyển thời gian của thế giới hiện thực trở lại rất lâu về trước, linh hồn của tôi, linh hồn của người thân bạn bè tôi, có còn như bây giờ không? Có lẽ trong số họ sẽ có người thuộc về thế giới tương lai này
Nghĩ đến đây, tôi đã có chút run sợ.
Có lẽ tôi nghịch chuyển thời gian của thế giới hiện thực xong, đến khi tất cả phát sinh đến thời điểm hiện tại, cũng sẽ là cảnh cũ mà người đã khác..
hoặc tệ hơn, tất cả đều trở nên lạ lẫm, biến thành một thế giới mới toanh.
Tần Sơ và Trình Lân tựa như cũng có suy nghĩ như tôi
Cả hai đều đang trầm mặc và hoang mang.
Đây là sự hoang mang xuất phát từ bản thân.
“Ý của cậu là, chúng ta có khả năng, vốn là người ở đây?” Tần Sơ hỏi.
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Tần Sơ như thế nào
Tôi không thể phủ nhận khả năng này
Điều duy nhất có thể khẳng định là linh hồn của Diệp Thanh chắc chắn thuộc thế giới hiện thực, Linh hồn của ma cổ trang thì thuộc thế giới tương lai
Ngoài ra, tôi đều không biết.
Người có năng lực có thể biến thành người bình thường, người bình thường có thể chuyển từ thế giới hiện thực đến thế giới tương lai và cũng có thể làm ngược lại
Muốn truy ngược về nguồn gốc là quá khó
Trình Lân thở hắt ra một hơi: “Mặc kệ mấy chuyện này đi
Bây giờ..
tôi chỉ muốn mẹ mình trở lại bình thường.” Anh ta nhìn tôi: “Cậu không có cách, đúng không?” “Đúng.” Trình Lân trầm ngâm một lát: “Hai người đến đây, có chuyện gì không?” “Chỉ là tò mò, cũng muốn thăm dò một số chuyện.” Tôi thành thật trả lời: “Ở đây có cửa ra vào dị không gian không?”
Trình Lân lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp
Sau khi đến đây, hai hố đen ấy đã biến mất.” “Chưa từng xuất hiện trở lại? Những nơi khác thì sao?” Tôi hỏi
Trình Lân vẫn lắc đầu: “Tôi cũng muốn trở về
Mà có làm được đâu.” “Vậy cậu từ đâu đến?” Tần Sơ hỏi tôi: “Dân Khánh..
Dân Khánh vẫn còn một cái à?” “Ừ
Tôi đã đến từ cái đó.” Tôi vẫn còn nhớ đại khái phương vị
Đó vốn là lựa chọn đầu tiên của tôi
Thời điểm mở ra cửa ra vào dị không gian ấy không cố định, muốn tóm được cơ hội là không hề dễ
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa..
Tôi cảm nhận một chút năng lực trong người, nhìn lại dây xích trên thân mình
Hướng dây xích vươn dài đã có chút thay đổi
Lại có cửa ra vào mở ra, nhưng e là cách đây cực xa
“Tạm thời chỉ đành như vậy
Tử thủ ở một nơi...” Tôi đã có chút ngao ngán
“Để tôi tiễn hai người ra ngoài.” Trình Lân đứng dậy
“Phải rồi
Anh có cảm nhận thấy sự thay đổi về mặt tâm trạng của người ở đây không?” Tôi chợt hỏi: “Chính là thái độ của họ với bến chúng ta và hiểu biết họ về chỗ chúng ta.”
“Dương Sơn không có tình huống này.” Trình Lân đáp
Tôi thất vọng, nhưng nghĩ kĩ lại, đây cũng là chuyện hợp lý
Người ở đây đến từ thế giới hiện thực, bị bóp méo ký ức
Đừng nói chi những tình cảm phức tạp, mà bản thân tình cảm của họ vốn đã khiếm khuyết
Họ từng bị nhào nặn, không thể bình thường hoàn toàn
Với lại, Ông Trời thế giới tương lai khi xử lý họ thì thủ đoạn thô kệch, một “Dương Sơn Nghìn Năm”, chỉ là cái cớ để lấp liếm cho sự xuất hiện đột ngột của một địa phương và một nhóm người.
Có thể Ông Trời thế giới tương lai cũng không muốn làm chuyện này cẩu thả như thế
Có điều, thời điểm ấy không được đúng lúc
Nó có nhiều việc phải làm như thế, một mảnh ruộng thử nghiệm đã đủ nhiều rồi
Nó tức tốc tẩy não cả thế giới hiện thực một lần nên đã hao tổn rất lớn.
“Mong là nhanh nhanh một chút...” Tội lầm bầm.
“Cậu nói gì?” Trình Lần quay qua nhìn tôi
“Không có gì.” Lòng tôi đã có chút dao động
Đây không phải là dấu hiệu tốt
Tâm lý như vậy sẽ ảnh hưởng đến năng lực của tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, trong đầu hiện lên những ký ức liên quan đến người thân, bạn bè
Quyển nhật ký đã bị tôi chính tay tiêu hủy
Tôi cũng đã hủy cả đường lùi của mình
Sẽ không mắc sai lầm
Nếu mắc sai lầm, Diệp Thanh..
Diệp Thanh từng đến đây, sao vẫn chọn thực hiện kế hoạch này? Nhưng linh hồn Diệp Thanh tuyệt đối là thuộc thế giới hiện thực..
Tôi càng suy nghĩ sâu xa, hướng tư duy càng lệch đi
Tôi trầm mặt xuống, tâm trạng cũng dần trầm lắng
“Tiếp đến hai người định đi đâu?” Trình Lân hỏi
Bên ngoài trời đã tối, mặt trời lặn từ khi nào không biết
“Đến hướng đó.” Tôi đảo mắt một lượt, chỉ về một hướng
Dựa vào năng lực của Nam Cung Diệu, tôi không đến nỗi mù tịt phương hướng
Trông về những cảnh vật xa xa, tôi có thể xác định đại khái phương hướng
“Ở đó..
ở đó vốn có thành phố
Lúc trước đã nghe thấy tiếng động của quái vật
Có lẽ đã hết rồi.” Trình Lân phân tích
“Xa hơn chút, qua khỏi đống đổ nát
Lúc tôi đến đây đã nhìn thấy một cánh đồng hoang.” Tôi nói.
Trình Lân thoáng sững sờ: “Đồng hoang..
nếu là đồng hoang..
tôi từng nghe nói, bến đó là nơi có nguy cơ cao
Trước giờ đã có quan niệm như thế này, nơi có cơ hội cao đi kèm với rủi ro cao
Quái vật luôn thích xuất hiện ở nơi như thế.”
Tôi chợt biến sắc mặt, nhớ đến một cảnh tượng mình từng gặp.
Trình Lân siết chặt nắm đấm, hình như không phục, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi tránh ánh mắt của anh ta: “Mẹ anh còn là ma vương đúng không? Bà ấy vừa là quái vật, vừa là ma vương...” “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Tôi nhìn Trình Lân: “Ừ
Tôi biết mà.” Anh ta chợt tỏ ra nản lòng, dựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại: “Cậu nói đúng
Bà ấy vừa là quái vật, vừa là ma vương.” Sự trộn lẫn này e là rất2hiếm gặp, rất có thể là duy nhất nữa
Thang Ngữ thì không biến thành ma vương
Đây có lẽ là do lúc Thang Ngữ biến đổi, cũng đã vào năm năm trước, hai thế giới vẫn chưa dung hợp sâu như hiện nay
“Vậy Dương Sơn Ngàn Năm là thế nào? Không phải do các anh à?” Tần Sơ hỏi
Trình Lân vẫn nhắm mắt, trả lời: “Không biết
Tương tự như làm tôi mất trí nhớ cũng nên
Thằng khốn đó lười bịa chuyện cho tất cả mọi người, cũng lười9tạo ra lịch sử của Dương Sơn
Chỗ này hoàn toàn lạc điệu với vùng này và cũng khác so với ban đầu...” Thị trấn đồ chơi.” Tôi lên tiếng: “Anh từng nghe đến chưa?”
“Hả?”
“Cũng có tên là thị trấn Morris.” Tôi bổ sung thêm.
Trình Lân bắt đầu suy nghĩ, Tần Sơ cũng ra chiếu đăm chiêu gì đó
“Tìm một người ở đây hỏi thử xem.” Tôi nhìn ra ngoài cửa
Trình Lân lấy di động ra, đang định bấm số thì ngừng tay lại
“Cậu đang nói, thị trấn6đồ chơi..
là thành phố có một thằng bé làm ma vương, thích biến người ta thành búp bê?” Trình Lân hỏi.
Tôi gật đầu.
Trình Lân tỏ vẻ đã bừng hiểu ra: “Nơi đó..
hơi giống khu Dương Sơn
Nhưng mà, nơi đó có rất nhiều truyền thuyết
Không gọi là thị trấn đồ chơi, thị trấn Morris, mà gọi là thị trấn búp bê
Có rất nhiều truyền thuyết
Lúc tôi tra cứu lịch sử đã tìm ra thị trấn đó...” Anh ta đang nói, thì sắc mặt dần trở nên nặng nề
“Nơi0đó, đã chuyển đến thế giới hiện thực.” Tôi nói
Để phù hợp với nhận thức thông thường ở thế giới hiện thực, khiến người ở thế giới hiện thực không cảm thấy đột ngột, lịch sử của thị trấn đồ chơi rất cặn kẽ, thậm chí có thể nói là phong phú
Biến đổi ấy không phải do năng lực của Tí Còi gây ra, cũng không phải do năng lực của tôi tác động
Mà đó là một vùng đất thử nghiệm được dày công sắp đặt
Năng lực7của tôi và Tí Còi có lẽ cũng là một phần của thử nghiệm
Thật và ảo, đạt đến mức độ khiến người ta khó phân biệt được
Ranh giới của hai thế giới, cũng trở nên vô cùng mơ hồ
Tôi đã có một thoáng hoang mang
Nếu tôi thực sự nghịch chuyển thời gian của thế giới hiện thực trở lại rất lâu về trước, linh hồn của tôi, linh hồn của người thân bạn bè tôi, có còn như bây giờ không? Có lẽ trong số họ sẽ có người thuộc về thế giới tương lai này
Nghĩ đến đây, tôi đã có chút run sợ.
Có lẽ tôi nghịch chuyển thời gian của thế giới hiện thực xong, đến khi tất cả phát sinh đến thời điểm hiện tại, cũng sẽ là cảnh cũ mà người đã khác..
hoặc tệ hơn, tất cả đều trở nên lạ lẫm, biến thành một thế giới mới toanh.
Tần Sơ và Trình Lân tựa như cũng có suy nghĩ như tôi
Cả hai đều đang trầm mặc và hoang mang.
Đây là sự hoang mang xuất phát từ bản thân.
“Ý của cậu là, chúng ta có khả năng, vốn là người ở đây?” Tần Sơ hỏi.
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Tần Sơ như thế nào
Tôi không thể phủ nhận khả năng này
Điều duy nhất có thể khẳng định là linh hồn của Diệp Thanh chắc chắn thuộc thế giới hiện thực, Linh hồn của ma cổ trang thì thuộc thế giới tương lai
Ngoài ra, tôi đều không biết.
Người có năng lực có thể biến thành người bình thường, người bình thường có thể chuyển từ thế giới hiện thực đến thế giới tương lai và cũng có thể làm ngược lại
Muốn truy ngược về nguồn gốc là quá khó
Trình Lân thở hắt ra một hơi: “Mặc kệ mấy chuyện này đi
Bây giờ..
tôi chỉ muốn mẹ mình trở lại bình thường.” Anh ta nhìn tôi: “Cậu không có cách, đúng không?” “Đúng.” Trình Lân trầm ngâm một lát: “Hai người đến đây, có chuyện gì không?” “Chỉ là tò mò, cũng muốn thăm dò một số chuyện.” Tôi thành thật trả lời: “Ở đây có cửa ra vào dị không gian không?”
Trình Lân lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp
Sau khi đến đây, hai hố đen ấy đã biến mất.” “Chưa từng xuất hiện trở lại? Những nơi khác thì sao?” Tôi hỏi
Trình Lân vẫn lắc đầu: “Tôi cũng muốn trở về
Mà có làm được đâu.” “Vậy cậu từ đâu đến?” Tần Sơ hỏi tôi: “Dân Khánh..
Dân Khánh vẫn còn một cái à?” “Ừ
Tôi đã đến từ cái đó.” Tôi vẫn còn nhớ đại khái phương vị
Đó vốn là lựa chọn đầu tiên của tôi
Thời điểm mở ra cửa ra vào dị không gian ấy không cố định, muốn tóm được cơ hội là không hề dễ
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa..
Tôi cảm nhận một chút năng lực trong người, nhìn lại dây xích trên thân mình
Hướng dây xích vươn dài đã có chút thay đổi
Lại có cửa ra vào mở ra, nhưng e là cách đây cực xa
“Tạm thời chỉ đành như vậy
Tử thủ ở một nơi...” Tôi đã có chút ngao ngán
“Để tôi tiễn hai người ra ngoài.” Trình Lân đứng dậy
“Phải rồi
Anh có cảm nhận thấy sự thay đổi về mặt tâm trạng của người ở đây không?” Tôi chợt hỏi: “Chính là thái độ của họ với bến chúng ta và hiểu biết họ về chỗ chúng ta.”
“Dương Sơn không có tình huống này.” Trình Lân đáp
Tôi thất vọng, nhưng nghĩ kĩ lại, đây cũng là chuyện hợp lý
Người ở đây đến từ thế giới hiện thực, bị bóp méo ký ức
Đừng nói chi những tình cảm phức tạp, mà bản thân tình cảm của họ vốn đã khiếm khuyết
Họ từng bị nhào nặn, không thể bình thường hoàn toàn
Với lại, Ông Trời thế giới tương lai khi xử lý họ thì thủ đoạn thô kệch, một “Dương Sơn Nghìn Năm”, chỉ là cái cớ để lấp liếm cho sự xuất hiện đột ngột của một địa phương và một nhóm người.
Có thể Ông Trời thế giới tương lai cũng không muốn làm chuyện này cẩu thả như thế
Có điều, thời điểm ấy không được đúng lúc
Nó có nhiều việc phải làm như thế, một mảnh ruộng thử nghiệm đã đủ nhiều rồi
Nó tức tốc tẩy não cả thế giới hiện thực một lần nên đã hao tổn rất lớn.
“Mong là nhanh nhanh một chút...” Tội lầm bầm.
“Cậu nói gì?” Trình Lần quay qua nhìn tôi
“Không có gì.” Lòng tôi đã có chút dao động
Đây không phải là dấu hiệu tốt
Tâm lý như vậy sẽ ảnh hưởng đến năng lực của tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, trong đầu hiện lên những ký ức liên quan đến người thân, bạn bè
Quyển nhật ký đã bị tôi chính tay tiêu hủy
Tôi cũng đã hủy cả đường lùi của mình
Sẽ không mắc sai lầm
Nếu mắc sai lầm, Diệp Thanh..
Diệp Thanh từng đến đây, sao vẫn chọn thực hiện kế hoạch này? Nhưng linh hồn Diệp Thanh tuyệt đối là thuộc thế giới hiện thực..
Tôi càng suy nghĩ sâu xa, hướng tư duy càng lệch đi
Tôi trầm mặt xuống, tâm trạng cũng dần trầm lắng
“Tiếp đến hai người định đi đâu?” Trình Lân hỏi
Bên ngoài trời đã tối, mặt trời lặn từ khi nào không biết
“Đến hướng đó.” Tôi đảo mắt một lượt, chỉ về một hướng
Dựa vào năng lực của Nam Cung Diệu, tôi không đến nỗi mù tịt phương hướng
Trông về những cảnh vật xa xa, tôi có thể xác định đại khái phương hướng
“Ở đó..
ở đó vốn có thành phố
Lúc trước đã nghe thấy tiếng động của quái vật
Có lẽ đã hết rồi.” Trình Lân phân tích
“Xa hơn chút, qua khỏi đống đổ nát
Lúc tôi đến đây đã nhìn thấy một cánh đồng hoang.” Tôi nói.
Trình Lân thoáng sững sờ: “Đồng hoang..
nếu là đồng hoang..
tôi từng nghe nói, bến đó là nơi có nguy cơ cao
Trước giờ đã có quan niệm như thế này, nơi có cơ hội cao đi kèm với rủi ro cao
Quái vật luôn thích xuất hiện ở nơi như thế.”
Tôi chợt biến sắc mặt, nhớ đến một cảnh tượng mình từng gặp.