Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2157.html
Chương 2157: Khó phân biệt thật giả (2)
Trình Lân không hề kinh ngạc đổi với chuyện này, gật đầu với cha mình, không có ý sẽ giới thiệu tôi và Tần Sơ.
Trình Cửu cũng không chú ý đến hai chúng tôi nữa
Ông ta quay đầu lại, âu yếm nhìn người phụ nữ2nửa người nửa cá đang ở trong lòng
Tôi quan sát hồi lâu, ánh mắt lưu lại trên thân người phụ nữ
Tôi đã nhìn thấy dây xích trên linh hồn, giống như người bình thường, chỉ có chín vòng
Khác với người thường ở chỗ, dây xích9vươn dài từ đầu mút của chín vòng xích có vết xước rõ rệt
Từng vết xước lưu trên bề mặt dây xích, khiển dây xích vươn dài vào hư không mất đi ánh sáng, trông rất cũ và nát.
Trên thân người phụ nữ còn có6hơi thở của ma vương
Âm khí trên người bà ta ào ạt tỏa ra, biến thành những hạt âm khí mịn tách biệt trong không khí.
Một nhà ba người đều có khí, nhưng lại khác nhau.
Âm khí của Trình Cửu là âm khí của ma0vương thông thường
Âm khí của người phụ nữ thì không thể bám sát thân, chỉ có thể không ngừng phát tán ra
m khi trên thân Trình Lân lại cực kì bó gọn, là loại âm khí cô đặc nhất.
Ba người họ, xuất thân khác nhau,7bản chất linh hồn khác nhau, chuyện họ gặp phải cũng không giống nhau.
Họ đã biến thành ba loại ma vương khác nhau.
Tôi tựa như đang đứng trên ngã rẽ của lịch sử, nhìn thấy tương lai đang đi theo những hướng khác nhau.
Không, phải nói là, tôi đã nhìn thấy những ma vương khác nhau trên cùng một tuyến thời gian mới đúng.
Trình Cửu, vợ ông ta, Trình Lân..
đây tựa như là quá trình dung hợp của thế giới.
Vấn đề duy nhất còn tồn tại, là vợ của Trình cửu sẽ duy trì trạng thái này, hay sẽ tiếp tục biến đổi theo sự dung hợp của hai thế giới? Có thể bà ta biến thành ma vương triệt để, giống như Trình Lân bây giờ, cũng có thể sẽ biến thành quái vật hoàn toàn, giống như Thang Ngữ
Nghĩ đến đây, tôi phát hiện đã quên mất chính mình, quên mất chuyện mình phải làm
Trong lòng tôi dâng trào những cảm giác kỳ lạ
Nhìn Trình Cửu đang dịu dàng tình tứ, lòng tôi trở nên nặng trĩu
Nếu mọi thứ trở về số không, bắt đầu lại từ đầu, Trình cửu sẽ không thể gặp gỡ vợ mình
Cũng không thể sinh ra Trình Lân.
Cuộc gặp gỡ giữa người với người này, sẽ không còn tồn tại
Không những họ, mà còn rất nhiều người..
Nếu ngay từ đầu..
bắt đầu từ Liễu Triệt, bắt đầu từ trước khi Liễu Triệt ra đời..
Trong ký ức tôi lướt qua rất nhiều bóng người, hiện lên rất nhiều cảnh tượng
Dòng sông cứ trôi, bóng của Trình Cửu và vợ cứ thế dần trôi xa trước mắt chúng tôi
Tần Sơ thở dài, sau khi phát ra một chút âm thanh, thì lập tức ngậm miệng lại
Trình Lần ngoài đầu qua, đưa mắt tiễn cha mẹ mình rời xa, lên tiếng: “Họ đã như thể rất lâu rồi
Khi mẹ tôi không mang xu hướng tấn công, họ sẽ như vậy
Khi bà ấy sắp bắt đầu tấn công xung quanh, cha tôi sẽ ở ngay bên cạnh..
chạy đông lạnh tây
Lúc chạy đông lạnh tây, còn muốn đến gần, dỗ dành bà ấy
Ông có chút thơ ngây và ngờ nghệch”
Tôi cũng có nhận định như thể về Trình Cửu
Trong cảnh mộng, tôi cũng thấy ông ta quả đúng là như vậy.
Có chút thơ ngây, có chút ngờ nghệch
Nhưng sẽ không khiến người ta thấy ghét
Trình Lân lại nói: “Nếu..
họ sẽ thế nào?” Anh không nói “ngu” gì, chắc anh ta cũng không biết “nếu” đó là gì
Tần Sơ bất giác nhìn qua tôi, rồi lại liếc nhìn Trình Lân, vẻ mặt rối rắm, không che giấu sự đồng cảm của mình
Đúng lúc Trình Lân quay đầu lại, vốn cũng nhìn tôi, nhưng vừa xoay đầu qua đã nhìn thấy Tần Sơ.
Tần Sơ tỏ vẻ hơi ngượng.
“Tôi không biết.” Tôi thành thật đáp: “Sau khi gặp anh, gặp cha mẹ anh, thì có chút..
Tôi không biết sẽ ra sao.” Tôi không tài nào phân biệt được từng linh hồn đang thuộc về bên nào.
Cái loại phân chia này không có ý nghĩa gì cả
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ mới, đó là cứ để hai bên dung hợp, có lẽ sẽ tốt hơn
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến quyển nhật ký kia, nhớ đến Trần Dật Hàm, nhớ đến Diệp Thanh
Khuôn mặt của vô số người chết xoay vần trong đầu tôi
Nếu tôi không trải qua những chuyện này, có thể tôi vẫn thơ ngây mà tin chắc rằng dung hợp sẽ tốt hơn
Tôi cảm nhận thấy áp lực nặng nề trên vai mình.
“Duy trì hiện trạng, không phải là chuyện tốt đối với chúng ta
Nếu họ được ở bên nhau, cùng..
chưa hẳn đã là chuyện tốt.” Trình Lân nói: “Cha tôi sẽ không chịu rời xa mẹ tôi
Nhưng con người ông ấy, sức mạnh ý chí và năng lực hành động đều không ra làm sao.”
Tôi gượng cười: “Nếu vậy.” Diệp Thanh đã kiên cường đi qua không biết bao lần luân hồi, đến giờ cũng chưa từng bỏ cuộc, đã chiếm được ưu thế tuyệt đối
Dẫu là tôi, cũng tự tin tối hơn Trình Cửu ở khía cạnh này.
“Hai người muốn làm gì thì cứ đi làm.” Trình Lân nói: “Cha tôi không có chí hướng gì, tôi cũng không
Hãy kết thúc sớm đi.”
Tôi gật đầu
Tần Sơ im lặng nãy giờ, sắc mặt rất tệ, cực kì nặng nề
Tôi đang định gọi Tần Sơ cùng nhau rời đi, thì nghe thấy tiếng hát
Trong tiếng hát vui vẻ đi kèm những tiếng động khe khẽ của dây xích
Tối quay người lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ đang men theo con đường đi lại
Bên cạnh thiếu nữ còn có bóng của một người đàn ông
Hình như cô ta đã để ý thấy chúng tôi
Khác với cảnh ảo trong thành phố này, cô gái có thể nhìn thấy chúng tôi
Tiếng hát cô ta chợt ngưng lại
“Bác sĩ Trình.” Cô ta bước nhanh tới vài bước, dây xích do đó đã phát ra những tiếng động dày đặc hơn
Tôi đã thấy rõ mười vòng dây xích trên người cô ta
Trên dây xích quấn một sợi dây xích có màu khác, không có thuộc tính của kim loại
Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là, dây xích ấy có màu hồng, tựa như được sơn lên, lại lấp lánh ánh sáng kim loại kỳ lạ
Ánh mắt tôi men theo dây xích ấy, di chuyển đến người đàn ông kia
Trên thân anh ta không có dây xích của linh hồn, mà chỉ có dây xích màu hồng ấy
Anh ta theo cô gái tiến lại, dưới ánh đèn đường, khiến tôi thấy rõ diện mạo của anh ta
Tôi sững sờ.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu với chúng tôi, rất lịch sự và đầy phong độ
Tần Sơ “A” một tiếng, tựa như đã nhận ra thân phận của người đàn ông này.
Tôi nhìn sang cô gái.
“A...” Cô gái lúc này cũng đã nhận ra tôi: “Anh lúc đó đã cùng Nam thần..
Sao anh lại đến đây? Nam thần...” Mặt cô ta chợt biển sắc
Anh chàng kia đã đi đến bên cạnh cô gái, thân thiết choàng vai cô
“Tiểu Vũ, là bạn em hả?”.
Cả giọng nói cũng giống hệt.
Tôi nhìn chăm chăm người đàn ông một lát, rồi lại nhìn sang cô gái
“Vâng, à..
có lẽ anh không nhớ tôi
Tôi là Tô Tiểu Vũ, trước đây ở khu Dương Sơn, anh và..
từng giúp tôi
Lúc đó các anh còn kéo tôi đi.” Tô Tiểu Vũ giải thích một cách hơi ngắc ngứ, vẻ mặt và giọng điệu đều không tự nhiên
“Thì ra là người đã từng giúp Tiểu Vũ
Cảm ơn anh.” Anh chàng kia chia tay về phía tôi, thân thiện mỉm cười
“Anh là...” Tôi không đưa tay ra, mà chỉ nhìn anh ta.
“Tôi tên Nam Thiên, là một diễn viên, có lẽ anh đã từng thấy tôi trên tivi.” Anh ta trả lời vô cùng tự nhiên, tựa như đây là một sự thật mà ai cũng biết.
Tần Sơ “à” một tiếng: “Nãy giờ tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm
Không ngờ...” Tôi chau mày, nhìn Tô Tiểu Vũ
Cô ta đang cúi mặt, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi đã có dự cảm không lành, muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu
“Các anh đến đây chơi à? Tìm được chỗ ở chưa?” Anh chàng kia thân thiết hỏi thăm
“Chúng tôi sắp đi rồi.” Tần Sơ nhận thấy thái độ khác thường của tôi, đã thay tôi đáp lời
“Tôi vậy rồi, sao không ở lại đây một đêm? Ở đấy đi lại ban đêm rất bất tiện
Mới rồi vừa xảy ra chuyện quái vật tấn công, gần đây chắc không có chỗ nghỉ ngơi
Dù các anh không cần..
nhưng ban đêm cũng không an toàn
Nếu lại có quái vật tấn công, sẽ rất phiền phức.” Anh chàng kia vẫn tỏ vẻ thân thiết.
Tôi có cảm giác ớn lạnh.
“Tô Tiểu Vũ, đây là..
cách nghĩ của cô?” Tôi hỏi: “Những gì anh ta nói, là suy nghĩ của cô?”
Trình Lân không hề kinh ngạc đổi với chuyện này, gật đầu với cha mình, không có ý sẽ giới thiệu tôi và Tần Sơ.
Trình Cửu cũng không chú ý đến hai chúng tôi nữa
Ông ta quay đầu lại, âu yếm nhìn người phụ nữ2nửa người nửa cá đang ở trong lòng
Tôi quan sát hồi lâu, ánh mắt lưu lại trên thân người phụ nữ
Tôi đã nhìn thấy dây xích trên linh hồn, giống như người bình thường, chỉ có chín vòng
Khác với người thường ở chỗ, dây xích9vươn dài từ đầu mút của chín vòng xích có vết xước rõ rệt
Từng vết xước lưu trên bề mặt dây xích, khiển dây xích vươn dài vào hư không mất đi ánh sáng, trông rất cũ và nát.
Trên thân người phụ nữ còn có6hơi thở của ma vương
Âm khí trên người bà ta ào ạt tỏa ra, biến thành những hạt âm khí mịn tách biệt trong không khí.
Một nhà ba người đều có khí, nhưng lại khác nhau.
Âm khí của Trình Cửu là âm khí của ma0vương thông thường
Âm khí của người phụ nữ thì không thể bám sát thân, chỉ có thể không ngừng phát tán ra
m khi trên thân Trình Lân lại cực kì bó gọn, là loại âm khí cô đặc nhất.
Ba người họ, xuất thân khác nhau,7bản chất linh hồn khác nhau, chuyện họ gặp phải cũng không giống nhau.
Họ đã biến thành ba loại ma vương khác nhau.
Tôi tựa như đang đứng trên ngã rẽ của lịch sử, nhìn thấy tương lai đang đi theo những hướng khác nhau.
Không, phải nói là, tôi đã nhìn thấy những ma vương khác nhau trên cùng một tuyến thời gian mới đúng.
Trình Cửu, vợ ông ta, Trình Lân..
đây tựa như là quá trình dung hợp của thế giới.
Vấn đề duy nhất còn tồn tại, là vợ của Trình cửu sẽ duy trì trạng thái này, hay sẽ tiếp tục biến đổi theo sự dung hợp của hai thế giới? Có thể bà ta biến thành ma vương triệt để, giống như Trình Lân bây giờ, cũng có thể sẽ biến thành quái vật hoàn toàn, giống như Thang Ngữ
Nghĩ đến đây, tôi phát hiện đã quên mất chính mình, quên mất chuyện mình phải làm
Trong lòng tôi dâng trào những cảm giác kỳ lạ
Nhìn Trình Cửu đang dịu dàng tình tứ, lòng tôi trở nên nặng trĩu
Nếu mọi thứ trở về số không, bắt đầu lại từ đầu, Trình cửu sẽ không thể gặp gỡ vợ mình
Cũng không thể sinh ra Trình Lân.
Cuộc gặp gỡ giữa người với người này, sẽ không còn tồn tại
Không những họ, mà còn rất nhiều người..
Nếu ngay từ đầu..
bắt đầu từ Liễu Triệt, bắt đầu từ trước khi Liễu Triệt ra đời..
Trong ký ức tôi lướt qua rất nhiều bóng người, hiện lên rất nhiều cảnh tượng
Dòng sông cứ trôi, bóng của Trình Cửu và vợ cứ thế dần trôi xa trước mắt chúng tôi
Tần Sơ thở dài, sau khi phát ra một chút âm thanh, thì lập tức ngậm miệng lại
Trình Lần ngoài đầu qua, đưa mắt tiễn cha mẹ mình rời xa, lên tiếng: “Họ đã như thể rất lâu rồi
Khi mẹ tôi không mang xu hướng tấn công, họ sẽ như vậy
Khi bà ấy sắp bắt đầu tấn công xung quanh, cha tôi sẽ ở ngay bên cạnh..
chạy đông lạnh tây
Lúc chạy đông lạnh tây, còn muốn đến gần, dỗ dành bà ấy
Ông có chút thơ ngây và ngờ nghệch”
Tôi cũng có nhận định như thể về Trình Cửu
Trong cảnh mộng, tôi cũng thấy ông ta quả đúng là như vậy.
Có chút thơ ngây, có chút ngờ nghệch
Nhưng sẽ không khiến người ta thấy ghét
Trình Lân lại nói: “Nếu..
họ sẽ thế nào?” Anh không nói “ngu” gì, chắc anh ta cũng không biết “nếu” đó là gì
Tần Sơ bất giác nhìn qua tôi, rồi lại liếc nhìn Trình Lân, vẻ mặt rối rắm, không che giấu sự đồng cảm của mình
Đúng lúc Trình Lân quay đầu lại, vốn cũng nhìn tôi, nhưng vừa xoay đầu qua đã nhìn thấy Tần Sơ.
Tần Sơ tỏ vẻ hơi ngượng.
“Tôi không biết.” Tôi thành thật đáp: “Sau khi gặp anh, gặp cha mẹ anh, thì có chút..
Tôi không biết sẽ ra sao.” Tôi không tài nào phân biệt được từng linh hồn đang thuộc về bên nào.
Cái loại phân chia này không có ý nghĩa gì cả
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ mới, đó là cứ để hai bên dung hợp, có lẽ sẽ tốt hơn
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến quyển nhật ký kia, nhớ đến Trần Dật Hàm, nhớ đến Diệp Thanh
Khuôn mặt của vô số người chết xoay vần trong đầu tôi
Nếu tôi không trải qua những chuyện này, có thể tôi vẫn thơ ngây mà tin chắc rằng dung hợp sẽ tốt hơn
Tôi cảm nhận thấy áp lực nặng nề trên vai mình.
“Duy trì hiện trạng, không phải là chuyện tốt đối với chúng ta
Nếu họ được ở bên nhau, cùng..
chưa hẳn đã là chuyện tốt.” Trình Lân nói: “Cha tôi sẽ không chịu rời xa mẹ tôi
Nhưng con người ông ấy, sức mạnh ý chí và năng lực hành động đều không ra làm sao.”
Tôi gượng cười: “Nếu vậy.” Diệp Thanh đã kiên cường đi qua không biết bao lần luân hồi, đến giờ cũng chưa từng bỏ cuộc, đã chiếm được ưu thế tuyệt đối
Dẫu là tôi, cũng tự tin tối hơn Trình Cửu ở khía cạnh này.
“Hai người muốn làm gì thì cứ đi làm.” Trình Lân nói: “Cha tôi không có chí hướng gì, tôi cũng không
Hãy kết thúc sớm đi.”
Tôi gật đầu
Tần Sơ im lặng nãy giờ, sắc mặt rất tệ, cực kì nặng nề
Tôi đang định gọi Tần Sơ cùng nhau rời đi, thì nghe thấy tiếng hát
Trong tiếng hát vui vẻ đi kèm những tiếng động khe khẽ của dây xích
Tối quay người lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ đang men theo con đường đi lại
Bên cạnh thiếu nữ còn có bóng của một người đàn ông
Hình như cô ta đã để ý thấy chúng tôi
Khác với cảnh ảo trong thành phố này, cô gái có thể nhìn thấy chúng tôi
Tiếng hát cô ta chợt ngưng lại
“Bác sĩ Trình.” Cô ta bước nhanh tới vài bước, dây xích do đó đã phát ra những tiếng động dày đặc hơn
Tôi đã thấy rõ mười vòng dây xích trên người cô ta
Trên dây xích quấn một sợi dây xích có màu khác, không có thuộc tính của kim loại
Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là, dây xích ấy có màu hồng, tựa như được sơn lên, lại lấp lánh ánh sáng kim loại kỳ lạ
Ánh mắt tôi men theo dây xích ấy, di chuyển đến người đàn ông kia
Trên thân anh ta không có dây xích của linh hồn, mà chỉ có dây xích màu hồng ấy
Anh ta theo cô gái tiến lại, dưới ánh đèn đường, khiến tôi thấy rõ diện mạo của anh ta
Tôi sững sờ.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu với chúng tôi, rất lịch sự và đầy phong độ
Tần Sơ “A” một tiếng, tựa như đã nhận ra thân phận của người đàn ông này.
Tôi nhìn sang cô gái.
“A...” Cô gái lúc này cũng đã nhận ra tôi: “Anh lúc đó đã cùng Nam thần..
Sao anh lại đến đây? Nam thần...” Mặt cô ta chợt biển sắc
Anh chàng kia đã đi đến bên cạnh cô gái, thân thiết choàng vai cô
“Tiểu Vũ, là bạn em hả?”.
Cả giọng nói cũng giống hệt.
Tôi nhìn chăm chăm người đàn ông một lát, rồi lại nhìn sang cô gái
“Vâng, à..
có lẽ anh không nhớ tôi
Tôi là Tô Tiểu Vũ, trước đây ở khu Dương Sơn, anh và..
từng giúp tôi
Lúc đó các anh còn kéo tôi đi.” Tô Tiểu Vũ giải thích một cách hơi ngắc ngứ, vẻ mặt và giọng điệu đều không tự nhiên
“Thì ra là người đã từng giúp Tiểu Vũ
Cảm ơn anh.” Anh chàng kia chia tay về phía tôi, thân thiện mỉm cười
“Anh là...” Tôi không đưa tay ra, mà chỉ nhìn anh ta.
“Tôi tên Nam Thiên, là một diễn viên, có lẽ anh đã từng thấy tôi trên tivi.” Anh ta trả lời vô cùng tự nhiên, tựa như đây là một sự thật mà ai cũng biết.
Tần Sơ “à” một tiếng: “Nãy giờ tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm
Không ngờ...” Tôi chau mày, nhìn Tô Tiểu Vũ
Cô ta đang cúi mặt, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi đã có dự cảm không lành, muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu
“Các anh đến đây chơi à? Tìm được chỗ ở chưa?” Anh chàng kia thân thiết hỏi thăm
“Chúng tôi sắp đi rồi.” Tần Sơ nhận thấy thái độ khác thường của tôi, đã thay tôi đáp lời
“Tôi vậy rồi, sao không ở lại đây một đêm? Ở đấy đi lại ban đêm rất bất tiện
Mới rồi vừa xảy ra chuyện quái vật tấn công, gần đây chắc không có chỗ nghỉ ngơi
Dù các anh không cần..
nhưng ban đêm cũng không an toàn
Nếu lại có quái vật tấn công, sẽ rất phiền phức.” Anh chàng kia vẫn tỏ vẻ thân thiết.
Tôi có cảm giác ớn lạnh.
“Tô Tiểu Vũ, đây là..
cách nghĩ của cô?” Tôi hỏi: “Những gì anh ta nói, là suy nghĩ của cô?”