Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2165.html
Chương 2165: Cuộc sống (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trên màn hình, chợt thấy một người phụ nữ hiền hậu dịu dàng đang cười tươi như một đứa trẻ
Sau lưng cô ấy là một tủ gấu bông đồ chơi
Trong khung hình trên tường, cô ấy và người thân của mình đang tươi cười rạng rỡ
Nụ cười hạnh phúc ấy không giống với nụ cười đáng yêu của cô ấy trước ống kính trong lúc này
Đoạn cuối bản tin, chồng và con trai của cô ấy cũng xuất hiện trước ống kính
Người chồng tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng nụ cười rất hiền
Đứa con trai thì rất hoạt bát, có chút ấm ức trách mẹ chỉ thiết kế gấu bông, không thiết kế xe hơi
Nó khoe chiếc xe hơi nhỏ xíu mình đang cầm, giới thiệu cho phóng2viên biết cha nó đã giúp nó cải tiến đồ chơi như thế nào, các bạn nó quen đã thèm thuồng ghen tị ra sao
Nụ cười của hai vợ chồng kia đã dần trở thành vẻ mặt ngượng ngùng.
Tôi không khỏi phì cười, nhìn phóng viên trêu chọc gia đình thú vị này
Bản tin liên quan đến họ đã nhanh chóng kết thúc
Tôi cũng sắp tới trạm, xoay người, chen ra khỏi đám đông
Bên tai là tiếng tivi đang tiếp tục phát
Trong khoang xe chen chúc, tiếng tivi không lớn, cần lắng tai mới có thể nghe rõ nội dung trong ấy
Nội dung mới là bản tin giải trí nước ngoài
Liveshow kỷ niệm nữ danh ca Christina hôm qua đã diễn ra thành công, không ít người9nổi tiếng trong giới âm nhạc đã đến tham dự, tưởng niệm ngôi sao ca nhạc huyền thoại mất sớm
Xe đến trạm, một nhóm đông ào xuống xe
Tiếng tivi trên xe cũng im bặt
Tôi nhớ tới video được đăng trên mạng cách đây không lâu, là một chương trình tìm kiếm tài năng của nước ngoài, trong đó có một thí sinh nhí đã hát bài hát của Chrsitina, khiến mọi người chấn động, được ca tụng là Christina tái sinh.
Cũng không biết là thổi phồng, hay quả đúng là thế, thí sinh này lúc được phỏng vấn sau cuộc thi đã nói kiếp trước mình đã ca hát rồi, vô cùng thích hát, muốn hát cho cả thế giới nghe
Được biết, đây cũng là tâm nguyện6mà Chiristina khi còn sống vẫn thường hay nói.
Tôi cùng lúc vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa gọi điện cho Tỉ Còi
Chưa được mấy bước, tôi đã đến cổng đơn vị của cậu ta, đợi cậu ta ra
Tí Còi chưa ra, tôi đã chứng kiến một vụ tai nạn ở giao lộ
Một chiếc xe hơi đã quệt phải một chiếc xe đạp
Tôi thấy rất rõ, chiếc xe đạp đó muốn rẽ cua, chưa đến giao lộ đã bẻ lái trước, đụng phải xe hơi, tự ngã xuống đất
Người đạp xe là một dân văn phòng trẻ tuổi, trông trạc tuổi tôi, sau khi ngã xuống đất, thì có chút sững sờ
Người lái xe xuống xe, có vẻ lớn tuổi hơn người làm văn phòng kia một0chút
“Không sao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi
“À à, không sao, không sao
Xin lỗi, do tôi không nhìn đường.” “Cậu không sao thì tốt.” Người lái xe đỡ cậu ta dậy, cúi đầu, chỉ vào ống quần của người trẻ tuổi: “Cậu không sao thật chứ?” Trên ống quần của người trẻ tuổi có một vết hắn
Bản thân cậu ta cũng luống cuống giẫm giẫm chân, phủi phủi quần: “Không sao, vấp một cái thôi, vẫn ổn.” Xe hơi ở phía sau bóp còi, tài xế kia thò đầu ra quát: “Đừng có chắn đường! Mau tránh ra cái!” Người trong cuộc chưa kịp nói gì, một di lớn tuổi đạp xe ngang qua đã phán: “Kiếp trước ống tông chết người ta phải không? Đang vội7đi đầu thai đấy à?” Tài xế kia điên tiết: “Bà mới tông chết người ấy! Ông đây chỉ bán thịt heo lên mốc...” Nói ra lời này, ông ta lập tức im bặt, đầu cũng đã rụt vào trong
Những người xung quanh đồng loạt cười ồ lên
“Ồ, vậy ở dưới đó chắc chắn ông đã bị cho ăn đến thối nát rồi
Hèn gì mồm thối thế” Dì kia lại chọc, chỉ chỉ trỏ trỏ chiếc xe
“Lòng dạ thối tha, bán thịt ôi thiu.” “Bây giờ anh đang làm gì thế, người anh em? Còn bán thịt không?” “Khờ thế, còn bán thịt sao?” “Kiếp này chắc chắc ăn chay đấy, bị ám ảnh tâm lý mà.” “Thôi ông đừng có nói nữa, chuyện này quả thực ám ảnh lắm
Một đứa bạn thời tiểu học của tôi cũng...” “Nói không phải chứ, thật là khờ mà, lại bán thịt tiếp à.”
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Hai người trong cuộc đưa mắt nhìn nhau
Người lái xe lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Cậu có chuyện gì cứ gọi tôi
Nhớ đến bệnh viện khám thử nhé.” “Thật ngại quá, là tôi đâm vào anh mà...”
“Được rồi.”
Người lái xe xua xua tay, lên xe.
Người trẻ tuổi kia nhấc xe đặt qua một bên, vẫy vẫy tay với anh ta
Cậu ta có chút thất thần, vừa vung tay, tấm danh thiếp đã văng đi
Gió chợt ùa đến, danh thiếp lượn tròn một vòng, sau khi rơi xuống đất, lại lướt đi thêm đoạn nữa
Cậu ta lóng ngóng định đuổi theo
Tôi nhác thầy, liền bước tới vài bước, khom lưng nhặt tấm danh thiếp lên
Tên in trên danh thiếp là “Lưu Miểu”
“Cảm ơn anh
Cảm ơn nhiều lắm.” Người trẻ tuổi chạy lại thở hổn hển nói
Tôi đưa danh thiếp cho cậu ta, chợt nghe thấy di động trong túi cậu ta đổ chuông
Cậu ta lại lóng nga lóng ngóng, cuống quýt nghe máy
“Chị Ngô, ái, em tới giao lộ rồi, sắp tới công ty rồi
Xin lỗi, xin lỗi chị
Dạ, dạ dược, thật ngại quá.” Cậu ta xin lỗi lia lịa, không biết đã nhấn phải phím nào mà âm thanh chợt phóng to
Tôi nghe thấy tiếng nói bất lực của phụ nữ ở đầu dây bên kia
“Điển Dịch Phàm, tôi không giận, cậu cũng không cần phải xin lỗi như thế
Được rồi, mau đến đây đi.” Cậu ta dạ dạ rồi ngắt máy, tên hiển thị trên màn hình là “Ngổ Linh”
Người trẻ tuổi cứ như vừa bị sốc, động tác cát di động vào cực kì chậm chạp, còn gục đầu, đứng cúi đầu trước mặt tôi, tựa như một học sinh đang bị răn dạy
Tôi đưa tấm danh thiếp đến trước mắt cậu ta: “Không phải cậu có việc gấp à?” “Hả?” Cậu ta ta ngẩng lên, vô trán một cái: “Phải rồi
Cảm ơn anh.” Cậu ta vội cầm lấy danh thiếp, rồi cuống quýt chạy lại chỗ xe đạp của mình
Tôi đứng nhìn cậu ta lóng ngóng đạp xe hòa vào dòng xe cộ đang trên đường đi làm lần nữa
Lần này cậu ta đạp xe rất cẩn thận, chú ý tình hình xe cộ xung quanh
Một chiếc xe buýt chạy ngang qua
Thân xe dán bảng quảng cáo đã che khuất tầm nhìn của tôi.
“Bộp” một tiếng, vai tôi bị ai đó vỗ một cái.
Tôi vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Còi
“Anh Kỳ, nhìn gì thế? Ủa...” Cậu ta thò đầu tới nhìn nhìn, sau khi hiểu ra thì thở dài một tiếng: “Hiệp khách giang hồ à
Tay họ Nam Cung ấy, kỹ thuật quá khủng
Lần này nhờ Bạch An vẽ đồ họa, chắc chơi còn đã hơn game vua chiến tranh các kia nữa.” Tôi liếc nhìn chiếc xe buýt đã chạy qua
Bảng quảng cáo trên thân xe là game “Hiệp khách giang hồ” được quảng cáo rầm rộ gần đây
Người thật trên hình ảnh là đại diện trò chơi Có Nhan.
Nghiên cứu và phát triển trò chơi là công ty game Tử Hải trực thuộc tập đoàn tài chính Tứ Hải
Trên mạng đồn rằng Tổng giám đốc của game Tử Hải là con trai cả của tập đoàn gia tộc tài chính Tứ Hải
Con cả không hứng thú làm việc trong tập đoàn tài chính của gia đình, mà ra ngoài sản xuất game, cứ thế đã làm được nhiều năm, gian nan không nản chí, có thể nói là vô cùng đam mê
Hiện đang thực tập tại tài chính Tứ Hải là em của anh ta, cũng là cậu con trai thứ hai của nhà Nam Cung
Cậu thứ hai này còn mạnh tay đầu tư vốn cho anh mình, cật lực quảng bá game do anh mình làm ra.
Những thông tin hành lang này còn được người ta chú ý hơn cả bản thân trò chơi.
Ít nhất, đối với người không chơi game như tôi, thì hóng chuyện quan trọng hơn.
Tỉ Còi là dân chơi game, trước đây đã thao thao bất tuyệt giới thiệu cho chúng tôi nghe về Nam Cung Diệu, lần nào cũng ấm ức bất bình, trách anh ta sao không tìm người làm đồ họa giỏi hơn chút, tiền toàn dùng để nuôi mèo
Con mèo của nhà Nam Cung Diệu còn là một hiện tượng nổi tiếng trên mạng nữa
Kỳ Bạch bạn gái Tỉ Còi cực kì mê con mèo này, còn theo dõi trang mạng xã hội của Nam Cung Diệu, cũng như rất nhiều con sen của mèo, thúc giục Tổng giám đốc cập nhật sát sao trạng thái của con mèo
Cô ấy còn kéo Tiết Tĩnh Duyệt - vợ của Gả Béo sa vào vũng lầy này
Lúc này đang trong giờ làm, Tí Còi cũng không kìm nổi mà giảng giải đổi câu rồi mới đưa chìa khóa cho tôi
Tôi cầm chìa khóa lắc lắc: “Đây là chìa khóa của ai?”
“Của anh chứ ai.”
“Đấy đâu phải của anh.” Hai chúng tôi trố mắt nhìn nhau
“Vậy là của Gã Béo rồi.” Tô Còi nhác thấy móc khóa cặp tình nhân) trên chìa khóa, liền nói
“Thổi được rồi, cậu lên làm đi
Tôi gọi điện cho cậu ta.” Tôi thở dài
“Ồ
Anh đi đường cẩn thận nhé.” Tì Còi nói đầy chân thành, rồi vẫy tay lia lịa chào tôi như đang xua ruồi, rồi hối hả chạy trở vào đơn vị Tôi lấy di động ra, định gọi cho Gã Béo, thì thấy thông báo có tin nhắn đến
Mẹ gửi hình lên group chat của gia đình tôi
Mẹ với cha và các dì dượng cậu mợ chú thím đang ngồi thành một vòng tròn, hôm nay họ cùng chụp chung một tấm ảnh trong giờ ăn sáng
Sau đó là một chuỗi ảnh, đều là chụp cận cảnh bữa sáng
Tôi chỉ đáp lại bằng icon ngón tay cái, rồi tắt khung chat, gọi điện cho Gà Béo
Hôm qua cậy ta mới đi du lịch tuần trăng mật cùng Tiết Tình Duyệt về, hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ cưới, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy
Tôi bảo chuyện chìa khóa, cậu ta liền gọi bà xã bằng giọng ngái ngủ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Sau lưng cô ấy là một tủ gấu bông đồ chơi
Trong khung hình trên tường, cô ấy và người thân của mình đang tươi cười rạng rỡ
Nụ cười hạnh phúc ấy không giống với nụ cười đáng yêu của cô ấy trước ống kính trong lúc này
Đoạn cuối bản tin, chồng và con trai của cô ấy cũng xuất hiện trước ống kính
Người chồng tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng nụ cười rất hiền
Đứa con trai thì rất hoạt bát, có chút ấm ức trách mẹ chỉ thiết kế gấu bông, không thiết kế xe hơi
Nó khoe chiếc xe hơi nhỏ xíu mình đang cầm, giới thiệu cho phóng2viên biết cha nó đã giúp nó cải tiến đồ chơi như thế nào, các bạn nó quen đã thèm thuồng ghen tị ra sao
Nụ cười của hai vợ chồng kia đã dần trở thành vẻ mặt ngượng ngùng.
Tôi không khỏi phì cười, nhìn phóng viên trêu chọc gia đình thú vị này
Bản tin liên quan đến họ đã nhanh chóng kết thúc
Tôi cũng sắp tới trạm, xoay người, chen ra khỏi đám đông
Bên tai là tiếng tivi đang tiếp tục phát
Trong khoang xe chen chúc, tiếng tivi không lớn, cần lắng tai mới có thể nghe rõ nội dung trong ấy
Nội dung mới là bản tin giải trí nước ngoài
Liveshow kỷ niệm nữ danh ca Christina hôm qua đã diễn ra thành công, không ít người9nổi tiếng trong giới âm nhạc đã đến tham dự, tưởng niệm ngôi sao ca nhạc huyền thoại mất sớm
Xe đến trạm, một nhóm đông ào xuống xe
Tiếng tivi trên xe cũng im bặt
Tôi nhớ tới video được đăng trên mạng cách đây không lâu, là một chương trình tìm kiếm tài năng của nước ngoài, trong đó có một thí sinh nhí đã hát bài hát của Chrsitina, khiến mọi người chấn động, được ca tụng là Christina tái sinh.
Cũng không biết là thổi phồng, hay quả đúng là thế, thí sinh này lúc được phỏng vấn sau cuộc thi đã nói kiếp trước mình đã ca hát rồi, vô cùng thích hát, muốn hát cho cả thế giới nghe
Được biết, đây cũng là tâm nguyện6mà Chiristina khi còn sống vẫn thường hay nói.
Tôi cùng lúc vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa gọi điện cho Tỉ Còi
Chưa được mấy bước, tôi đã đến cổng đơn vị của cậu ta, đợi cậu ta ra
Tí Còi chưa ra, tôi đã chứng kiến một vụ tai nạn ở giao lộ
Một chiếc xe hơi đã quệt phải một chiếc xe đạp
Tôi thấy rất rõ, chiếc xe đạp đó muốn rẽ cua, chưa đến giao lộ đã bẻ lái trước, đụng phải xe hơi, tự ngã xuống đất
Người đạp xe là một dân văn phòng trẻ tuổi, trông trạc tuổi tôi, sau khi ngã xuống đất, thì có chút sững sờ
Người lái xe xuống xe, có vẻ lớn tuổi hơn người làm văn phòng kia một0chút
“Không sao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi
“À à, không sao, không sao
Xin lỗi, do tôi không nhìn đường.” “Cậu không sao thì tốt.” Người lái xe đỡ cậu ta dậy, cúi đầu, chỉ vào ống quần của người trẻ tuổi: “Cậu không sao thật chứ?” Trên ống quần của người trẻ tuổi có một vết hắn
Bản thân cậu ta cũng luống cuống giẫm giẫm chân, phủi phủi quần: “Không sao, vấp một cái thôi, vẫn ổn.” Xe hơi ở phía sau bóp còi, tài xế kia thò đầu ra quát: “Đừng có chắn đường! Mau tránh ra cái!” Người trong cuộc chưa kịp nói gì, một di lớn tuổi đạp xe ngang qua đã phán: “Kiếp trước ống tông chết người ta phải không? Đang vội7đi đầu thai đấy à?” Tài xế kia điên tiết: “Bà mới tông chết người ấy! Ông đây chỉ bán thịt heo lên mốc...” Nói ra lời này, ông ta lập tức im bặt, đầu cũng đã rụt vào trong
Những người xung quanh đồng loạt cười ồ lên
“Ồ, vậy ở dưới đó chắc chắn ông đã bị cho ăn đến thối nát rồi
Hèn gì mồm thối thế” Dì kia lại chọc, chỉ chỉ trỏ trỏ chiếc xe
“Lòng dạ thối tha, bán thịt ôi thiu.” “Bây giờ anh đang làm gì thế, người anh em? Còn bán thịt không?” “Khờ thế, còn bán thịt sao?” “Kiếp này chắc chắc ăn chay đấy, bị ám ảnh tâm lý mà.” “Thôi ông đừng có nói nữa, chuyện này quả thực ám ảnh lắm
Một đứa bạn thời tiểu học của tôi cũng...” “Nói không phải chứ, thật là khờ mà, lại bán thịt tiếp à.”
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Hai người trong cuộc đưa mắt nhìn nhau
Người lái xe lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Cậu có chuyện gì cứ gọi tôi
Nhớ đến bệnh viện khám thử nhé.” “Thật ngại quá, là tôi đâm vào anh mà...”
“Được rồi.”
Người lái xe xua xua tay, lên xe.
Người trẻ tuổi kia nhấc xe đặt qua một bên, vẫy vẫy tay với anh ta
Cậu ta có chút thất thần, vừa vung tay, tấm danh thiếp đã văng đi
Gió chợt ùa đến, danh thiếp lượn tròn một vòng, sau khi rơi xuống đất, lại lướt đi thêm đoạn nữa
Cậu ta lóng ngóng định đuổi theo
Tôi nhác thầy, liền bước tới vài bước, khom lưng nhặt tấm danh thiếp lên
Tên in trên danh thiếp là “Lưu Miểu”
“Cảm ơn anh
Cảm ơn nhiều lắm.” Người trẻ tuổi chạy lại thở hổn hển nói
Tôi đưa danh thiếp cho cậu ta, chợt nghe thấy di động trong túi cậu ta đổ chuông
Cậu ta lại lóng nga lóng ngóng, cuống quýt nghe máy
“Chị Ngô, ái, em tới giao lộ rồi, sắp tới công ty rồi
Xin lỗi, xin lỗi chị
Dạ, dạ dược, thật ngại quá.” Cậu ta xin lỗi lia lịa, không biết đã nhấn phải phím nào mà âm thanh chợt phóng to
Tôi nghe thấy tiếng nói bất lực của phụ nữ ở đầu dây bên kia
“Điển Dịch Phàm, tôi không giận, cậu cũng không cần phải xin lỗi như thế
Được rồi, mau đến đây đi.” Cậu ta dạ dạ rồi ngắt máy, tên hiển thị trên màn hình là “Ngổ Linh”
Người trẻ tuổi cứ như vừa bị sốc, động tác cát di động vào cực kì chậm chạp, còn gục đầu, đứng cúi đầu trước mặt tôi, tựa như một học sinh đang bị răn dạy
Tôi đưa tấm danh thiếp đến trước mắt cậu ta: “Không phải cậu có việc gấp à?” “Hả?” Cậu ta ta ngẩng lên, vô trán một cái: “Phải rồi
Cảm ơn anh.” Cậu ta vội cầm lấy danh thiếp, rồi cuống quýt chạy lại chỗ xe đạp của mình
Tôi đứng nhìn cậu ta lóng ngóng đạp xe hòa vào dòng xe cộ đang trên đường đi làm lần nữa
Lần này cậu ta đạp xe rất cẩn thận, chú ý tình hình xe cộ xung quanh
Một chiếc xe buýt chạy ngang qua
Thân xe dán bảng quảng cáo đã che khuất tầm nhìn của tôi.
“Bộp” một tiếng, vai tôi bị ai đó vỗ một cái.
Tôi vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Còi
“Anh Kỳ, nhìn gì thế? Ủa...” Cậu ta thò đầu tới nhìn nhìn, sau khi hiểu ra thì thở dài một tiếng: “Hiệp khách giang hồ à
Tay họ Nam Cung ấy, kỹ thuật quá khủng
Lần này nhờ Bạch An vẽ đồ họa, chắc chơi còn đã hơn game vua chiến tranh các kia nữa.” Tôi liếc nhìn chiếc xe buýt đã chạy qua
Bảng quảng cáo trên thân xe là game “Hiệp khách giang hồ” được quảng cáo rầm rộ gần đây
Người thật trên hình ảnh là đại diện trò chơi Có Nhan.
Nghiên cứu và phát triển trò chơi là công ty game Tử Hải trực thuộc tập đoàn tài chính Tứ Hải
Trên mạng đồn rằng Tổng giám đốc của game Tử Hải là con trai cả của tập đoàn gia tộc tài chính Tứ Hải
Con cả không hứng thú làm việc trong tập đoàn tài chính của gia đình, mà ra ngoài sản xuất game, cứ thế đã làm được nhiều năm, gian nan không nản chí, có thể nói là vô cùng đam mê
Hiện đang thực tập tại tài chính Tứ Hải là em của anh ta, cũng là cậu con trai thứ hai của nhà Nam Cung
Cậu thứ hai này còn mạnh tay đầu tư vốn cho anh mình, cật lực quảng bá game do anh mình làm ra.
Những thông tin hành lang này còn được người ta chú ý hơn cả bản thân trò chơi.
Ít nhất, đối với người không chơi game như tôi, thì hóng chuyện quan trọng hơn.
Tỉ Còi là dân chơi game, trước đây đã thao thao bất tuyệt giới thiệu cho chúng tôi nghe về Nam Cung Diệu, lần nào cũng ấm ức bất bình, trách anh ta sao không tìm người làm đồ họa giỏi hơn chút, tiền toàn dùng để nuôi mèo
Con mèo của nhà Nam Cung Diệu còn là một hiện tượng nổi tiếng trên mạng nữa
Kỳ Bạch bạn gái Tỉ Còi cực kì mê con mèo này, còn theo dõi trang mạng xã hội của Nam Cung Diệu, cũng như rất nhiều con sen của mèo, thúc giục Tổng giám đốc cập nhật sát sao trạng thái của con mèo
Cô ấy còn kéo Tiết Tĩnh Duyệt - vợ của Gả Béo sa vào vũng lầy này
Lúc này đang trong giờ làm, Tí Còi cũng không kìm nổi mà giảng giải đổi câu rồi mới đưa chìa khóa cho tôi
Tôi cầm chìa khóa lắc lắc: “Đây là chìa khóa của ai?”
“Của anh chứ ai.”
“Đấy đâu phải của anh.” Hai chúng tôi trố mắt nhìn nhau
“Vậy là của Gã Béo rồi.” Tô Còi nhác thấy móc khóa cặp tình nhân) trên chìa khóa, liền nói
“Thổi được rồi, cậu lên làm đi
Tôi gọi điện cho cậu ta.” Tôi thở dài
“Ồ
Anh đi đường cẩn thận nhé.” Tì Còi nói đầy chân thành, rồi vẫy tay lia lịa chào tôi như đang xua ruồi, rồi hối hả chạy trở vào đơn vị Tôi lấy di động ra, định gọi cho Gã Béo, thì thấy thông báo có tin nhắn đến
Mẹ gửi hình lên group chat của gia đình tôi
Mẹ với cha và các dì dượng cậu mợ chú thím đang ngồi thành một vòng tròn, hôm nay họ cùng chụp chung một tấm ảnh trong giờ ăn sáng
Sau đó là một chuỗi ảnh, đều là chụp cận cảnh bữa sáng
Tôi chỉ đáp lại bằng icon ngón tay cái, rồi tắt khung chat, gọi điện cho Gà Béo
Hôm qua cậy ta mới đi du lịch tuần trăng mật cùng Tiết Tình Duyệt về, hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ cưới, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy
Tôi bảo chuyện chìa khóa, cậu ta liền gọi bà xã bằng giọng ngái ngủ.