Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
“Anh này, hôm đó rốt cuộc anh đã nhìn thấy cảnh gì? Có thể nói cho tôi biết được không?”
“Ờ, thì là như vầy. Người đó uống quá chén, sau đó thấy con mèo hoang bước tới ăn chỗ thịt dư nên cảm thấy không thoải mái mà trút giận lên con mèo. Con mèo bị đánh choáng váng đầu óc, đến chạy cũng không nổi, thật là đáng thương.”
“Là như vậy à? Anh còn nhớ nó chạy về hướng nào không?”
“Đại khái là ở bên Lục Hoá Đới. Con mèo đó là các cậu nuôi à?”
“Không phải, chỉ là muốn xem thử.”
“Ờ, vậy tuỳ các cậu. Có điều gần đây mèo hoang ở bên này thật sự nhiều lên rồi đó.”
“Có chuyện này sao?”
“Còn không phải sao? Các quầy hàng xung quanh đây vẫn thường bị mèo hoang tới tìm thức ăn. Lần trước còn có một con trộm cá, trực tiếp trộm của tôi một con cá!”
“Ha ha! Thú vị như vậy à?”
“Thú vị cái gì chứ!”
Ngày 17.4.2006, tìm kiếm mèo hoang bị thương, vẫn chưa phát hiện tung tích hay thi thể. Đã tìm thấy một vết máu trong Lục Hoá Đới, lấy mẫu. Số hiệu mẫu 03520060417.
Ngày 19.4.2006, nhận được kết quả phân tích mẫu máu, là mẫu máu người. Thu được mẫu máu của Khổng Dung Đức và Tô Trác Cần. Số hiệu 03520060419(1), 03520060419(2).
Ghi chú: Báo cáo phân tích mẫu 03520060417.
Ngày 20.4.2006, điều tra cho biết Chu Bân đột ngột chết vào năm 2004. Đã liên hệ với bác của Chu Bân. File ghi âm 03520060420.wav.
“A Bân trở về chưa bao lâu thì chết rồi. Cô em dâu đó của tôi khóc đến muốn mù cả mắt. Em trai tôi đi sớm, cô ấy nuôi nấng đứa con trai lớn chừng đó, con trai chết rồi, làm sao không đau lòng cho được? Sau đó sức khoẻ cũng yếu hẳn.”
“Theo những gì chúng tôi biết, Chu Bân là đột ngột qua đời chứ trước đó sức khỏe rất tốt. Bác có biết tình hình trước và trong lúc anh ta chết không?”
“Cái này… Đóng cửa lại, tôi nói với các anh việc này. Lúc viết các anh không cần ghi tên của tôi ha.”
“Bác yên tâm, chúng tôi điều tra rất nhiều người, lúc công bố sẽ không ghi danh tính người được hỏi.”
“Ờ, vậy thì được. Tôi nghĩ A Bân là được ông trời thu nạp rồi!”
“Sao bác lại nói như vậy?”
“Nó do tôi trông nom mà trưởng thành, bên trên có hai người chị, lại thêm một mẹ già. Nó là người đàn ông duy nhất trong gia đình, sẽ không được nuông chiều sao? Từ nhỏ đã vô pháp vô thiên. Các trai làng trong thôn ra ngoài làm công cũng đều gửi tiền về cho gia đình, còn nó thì tốt rồi, là đàn ông duy nhất trong gia đình, không giữ lại mảnh đất trồng trọt, chăm sóc ruộng vườn mà mẹ để dành cho hai người chị lúc lấy chồng mà ngược lại mỗi năm thu hoạch đều phải nhờ gia đình gửi tiền lên cho nó. Chậc!”
“Bác nói "Ông trời thu nhận nạp" là ý chỉ điều gì?”
“Nó chưa từng làm nông, cũng chưa từng làm bếp, giết gà mổ cá cũng đều chưa làm qua. Tôi nhớ có một lần đón giao thừa, em dâu của tôi giết một con gà, đúng lúc nó nhìn thấy. Hỡi ôi, lúc đó nôn tháo ra! Thật là… Mùa xuân năm đó nó trở về, chơi bời lêu lổng, mẹ của nó làm cơm, biết nó sợ nên không cho vào bếp. Hôm đó nó chủ động đi vào giúp giết con gà. Em dâu của tôi mừng rỡ, ai nấy đều nói nó hiểu chuyện. Tôi lại thấy không phải như vậy. Con gà mà nó giết, cái đầu bị chặt đứt ra, bộ đồ lòng cũng bát nháo loạn xị. Con gái của tôi nói, nó giống như bị cái gì cái gì khùng điên mà trên phim truyền hình hay chiếu…”
“Kẻ giết người biến thái?”
“Đúng đúng đúng! Chính là loại người này! Giết rất nhiều người!”
“Bác cho rằng anh ta ở bên ngoài đã làm nhiều việc không tốt nên bị ông trời thu nạp rồi?”
“Đúng vậy! Nếu không thì đang yên đang lành làm sao chết như vậy được?”
“Ngoài việc giết gà này, còn có… ừm chứng cứ khác không?”
“Chứng cứ à?”
“Ba, con mèo của bà Thích!”
“Ài, con nha đầu này không lo làm bài tập, chạy tới đây nghe trộm cái gì chứ! Chỗ người lớn nói chuyện đừng có nói leo!”
“Không phải ba đã nhắc con rồi sao!”
“Em gái nhỏ, con mèo của bà Thích ý là thế nào?”
“Chính là con mèo nhà bà Thích ở phía đông đang nuôi, đó là một con mèo mập rất già, đi không nổi nữa rồi. Hôm đó nó nhìn thấy anh Bân chạy tới thì vội chạy đi, rất linh hoạt!”
“Ơ, thì ra là như vậy à?”
“Tiểu nha đầu nói không sai. Mèo già thành tinh, con mèo già đó khẳng định là đã cảm nhận được điều gì.”
“Tôi không thể liên lạc được với hai người chị của Chu Bân, bác có thể làm trung gian liên hệ giúp được không?”
“Tụi nó không bằng lòng nói chuyện này đâu. Tôi nói thật lòng với các anh, lúc Chu Bân còn sống, tụi nó đã nhận lấy không ít oán trách từ nhà chồng, không đỡ đần công việc nhà chồng mà suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ với đứa em trai có tay có chân mà giúp việc. Việc này gọi là gì? Mẹ chồng của hai đứa nó ở sau lưng rủa Chu Bân, Chu Bân chết đi, có thể không dám sao?”
“Rủa là chửi rủa sao?”
“Nếu không thì có thể là gì?”
“À, không có gì.”
Ngày 23.4.2006, có kết quả phân tích file ghi âm. 03520040415(1)G(1).wav.
“File lần trước có kết quả rồi.”
“Hở? Là âm thanh gì?”
“Các anh nghe cái này.”
Click!
“…Mau tránh ra! A! Beng!… Sột soạt… sột soạt… A! A ngao ngao a!…”
Click!
“Thế nào”
“Vẫn là tạp âm, không có thứ gì cả.”
“Ơ? A Diệp, anh cũng không nghe thấy?”
“Không có. Cậu đã nghe thấy gì?”
“Tiếng nói! Tiếng nói nói chuyện của một người đàn ông!”
Click! Click!
“… Sột soạt… sột soạt…”
“Hắn nói, Phí Văn, anh tìm người tới giết tôi. Khái Khái, tôi làm lại một lần nữa. Click - Phí Văn!!! Anh tìm người tới giết tôi!!!”
“Được rồi, tiếng lớn như vậy làm gì?”
“Thì anh ta thét lớn như vậy mà.”
“Giọng nói này anh đã nghe qua chưa?”
“Ừm? Chắc là chưa.”
“Không phải tiếng của Tô Trác Cần sao?”
“Không phải. A Diệp, anh nghi ngờ là Tô Trác Cần…”
“Ừm, xem ra không phải rồi.”
“Hay là Khổng Dung Đức?”
“Cái này thì cũng có thể. Nhưng chúng tôi không có ghi âm giọng nói của Khổng Dung Đức.”
“Vậy thì tôi bó tay rồi.”
Ngày 25.4.2006, nhận được cuộc điện thoại của người uỷ thác. Ghi âm cuộc gọi 200604252149.mp3.
“Các anh mau đến cứu tôi!”
“Anh Phí Văn?”
Meo~
“Là tôi! Mau đến cứu tôi!”
“Bây giờ anh đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi ở ga tàu tốc hành! Tôi đã nhìn thấy mèo! Rất nhiều mèo hoang! Ở bên ngoài ga tàu! Bọn chúng liên tục kêu lên, còn trèo qua cửa sổ trừng mắt nhìn tôi! Các anh mau đến cứu tôi!”
Meo! Meo! Meo!
“Được rồi, chúng tôi tới ngay. Anh đừng sốt ruột, cũng không cần hoảng, bùa hộ thân lần trước chúng tôi đưa cho anh vẫn còn chứ?”
“Có đây, có đây! Ở trên tay của tôi!”
“Anh cầm chắc nó thì không sao đâu, chúng tôi lập tức tới.”
Ngày 25.4.2006, vội vã đến ga tàu tốc hành, phát hiện bầy mèo hoang, số lượng vượt hơn hai mươi con. Trong đó có một con trông khác thường, không thể tóm lấy được. Xác nhận người uỷ thác an toàn, đưa đến Phòng hành chính Quản trị.
Ngày 26.4.2006, hỏi thăm tình hình người uỷ thác. File ghi âm 03520060426.wav.
“Anh Phí, bây giờ có thể kể chuyện hôm qua được không?”
“Chuyện là như vầy… Tôi tới ga tàu tốc hành, đột nhiên nghe có tiếng mèo kêu làm tôi hoảng sợ. Con mèo đó kêu một tiếng, tôi nghe xong một hồi thì không còn âm thanh gì nữa. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi vào nhà vệ sinh. Sau đó nghe bên ngoài có tiếng rèm cửa bị ai dùng vật gì cào vào, dường như có thứ gì đó muốn tiến vào. Nó cào một hồi, có lẽ là không có tác dụng nên không cào nữa. Khi nó đi khỏi, tôi lại nghe tiếng mèo kêu.”