Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Chiếc xe đang lao nhanh đã đụng bay người đàn ông, thân thể anh ta bị hất lên cao, rơi mạnh xuống đường.
Nữ công an giao thông ôm đầu thét lên, đứa trẻ thì khoái trá chạy vòng quanh người đàn ông và nữ công an. Nữ công an vươn tay muốn bắt đứa trẻ lại, thân ảnh đứa trẻ đã biến mất, để lại một mình nữ công an ngơ ngác nhìn người đàn ông nằm dưới đường giữa đám người vây quanh.
Ngày 10 tháng 6 năm 2008, liên lạc với hồn ma của người ủy thác. File ghi âm 04920080610.wav.
“Nó lại giết người rồi...”
“Chúng tôi biết.”
“Chồng tôi không sao chứ?”
“Không sao. Đó chắc là kế điệu hổ li sơn, nó không bám theo chồng chị. Chồng chị cũng không phải là loại người ngu ngốc quên mình vì người khác một cách kích động đúng không?”
“Anh ấy bình tĩnh hơn tôi, anh ấy sẽ không ngu ngốc như tôi.”
“Trên thế gian này có nhiều kẻ ngốc như vậy hơn một ít thì tốt hơn.”
“Các anh... tiếp theo chuẩn bị làm gì?”
“Nó muốn chơi, vậy thì chơi thôi.”
Ngày 11 tháng 6 năm 2008, đi đến nghĩa trang Tiên Hạc đào mộ, lấy ra hũ tro cốt của Tiết Thao, rải trên đường Minh Giang.”
Ngày 12 tháng 6 năm 2008, file video giám sát 04920080612.avi.
Ban ngày xe cộ qua lại không ngừng, một đứa trẻ chạy băng băng giữa dòng xe cộ, gào thét điên cuồng, vẻ mặt dữ dằn đau khổ. Vài tiếng đồng hồ sau, nó đối mặt với nữ công an giao thông cùng với ba người trẻ tuổi gồm hai nam một nữ thì thân ảnh biến mất.
Những hình ảnh khác đều vô cùng rõ nét, duy chỉ có khuôn mặt của ba người trẻ tuổi đó là mơ hồ.
Ngày 13 tháng 6 năm 2008, đi đến đường Minh Giang điều tra, nhưng Tiết Thao chưa hề xuất hiện.
Ngày 01 tháng 7 năm 2008, liên lạc với Đàm Á Kỳ. File ghi âm 04920080701.wav.
“Chị Đàm, lại đến làm phiền chị rồi.”
“Các anh đã thành công chưa? Tên tạp chủng đó đã bị xử lý chưa?”
“Rất đáng tiếc, nó xấu xa giảo hoạt vượt quá tưởng tượng của chúng tôi.”
“Nó... Có phải nó đã làm ra chuyện gì đó? Có phải là sau chuyện của chồng tôi...”
“Đúng vậy, ngoài chồng chị ra, vẫn còn có những người khác bị hại. Chúng tôi đã nghĩ ra một vài biện pháp, nhưng nó luôn luôn trốn tránh chúng tôi, cũng không bị chúng tôi làm cho nổi giận, chúng tôi chỉ có thể đến nhờ chị giúp đỡ.”
“Giúp đỡ ư?”
“Chắc hẳn chị là người mà nó căm hận nhất. Chúng tôi muốn dùng chị làm mồi nhử, sắp đặt một cạm bẫy.”
“Các anh muốn tôi làm như thế nào?”
“Chúng tôi sẽ làm bảo lãnh cho chị ra tù để nhập viện, đến lúc đó, chị chỉ cần đứng ở nơi mà chúng tôi chỉ định, xuất hiện ở trước mặt nó, nghĩ biện pháp thu hút nó đến bên cạnh chị là được rồi. Người cộng tác của chúng tôi sẽ phối hợp với chị.”
“Như vậy có ổn không? Lần đó nó... đã giết chồng tôi... Tôi đã giết cả nhà nó, nó cũng không có làm gì cả...”
“Bởi vì chuyện đó không chọc trúng nỗi đau của nó. Điều nó muốn được thấy là sự đau khổ của chị, chồng chị chết khiến chị đau khổ, mà chị cho dù đã giết cả nhà nó, cũng không có cách nào khiến cho nó cảm thấy đau khổ.”
“Nó là con ác quỷ...”
“Không sai. Nhưng mà, chúng tôi có thủ đoạn thu phục ác quỷ. Chỉ cần chị sống thật tốt, khiến nó lại dấy lên lòng căm hận là được. Đã qua vài năm rồi, nó đã giết rất nhiều người, cũng đã không còn yếu đuối như khi vừa mới chết nữa, nó sẽ chủ động tấn công chị. Nhưng chị cũng không cần sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ chị thật tốt. Chỉ cần chị làm theo sự sắp xếp của chúng tôi thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
“Không hề gì, tôi có thế nào cũng chẳng sao cả! Tôi chỉ muốn nó chết!”
“Nó nhất định sẽ phải chết.”
Ngày 12 tháng 7 năm 2008, làm bảo lãnh cho Đàm Á Kỳ ra tù để nhập viện. Sắp đặt xong cạm bẫy bắt quỷ trên đường Minh Giang. Liện lạc với hồn ma người ủy thác. File ghi âm 049200800712.wav.
“Các anh đang làm gì vậy?”
“Làm cạm bẫy. Chúng tôi chuẩn bị gài bẫy nó. Chị đừng đạp vào khu vực này. Đến lúc đó khi nhìn thấy nó, cũng đừng để lộ ra sơ hở.”
“Chỉ cần nó bước vào trong thì nó sẽ có thể bị bắt sao?”
“Lã Mộng Nhất, nếu như chị không có cách nào kiềm chế sự hưng phấn, tôi sẽ giải quyết chị trước.”
“Tôi sẽ không thế nữa!”
“Bây giờ chị vẫn chưa kiềm chế được hưng phấn. Chị muốn đến lúc đó sẽ bắt nó ném vào trong cạm bẫy, đúng không? Chắc hẳn chị đã nếm thử rồi, chị vốn dĩ không thể đụng được vào nó. Đừng có làm chuyện vô bổ nữa.”
“Trước đây không được, bây giờ chưa chắc...”
“Nếu như lần này thất bại, thì chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp càng tàn nhẫn hơn đó.”
“Biện pháp gì thế?”
“Xua quỷ giết quỷ, dùng người sống tế quỷ, luyện chế thi cổ...”
“Những cái đó là gì chứ?”
“Một vài tà pháp. Ban ngày ở đây người qua lại quá nhiều, Tiết Thao lại cẩn thận quá mức. Lần trước đã rải tro cốt của nó lên đường cho xe chạy cán qua, nó cũng không mất đi lí trí. Nếu như cách nhử mồi này cũng không thành công, tôi chỉ có thể dùng loại tà pháp hiểm độc để thu phục nó thôi.”
“Xua quỷ, giết quỷ... Anh có thể sai khiến tôi ư?”
“Ha ha, chị? Chị là một người tốt, tư chất quá kém cỏi rồi. Vả lại chị cho rằng xua quỷ là một chuyện rất nhẹ nhàng sao? Trước tiên tôi phải nhờ người dùng lửa âm ty để luyện chế chị, lấy tư chất của chị, sẽ không thể chịu đựng quá ba ngày.”
“Vậy những cách khác thì sao?”
“Chỉ cần chị không gây phiền phức, thì cạm bẫy này của tôi có thể bắt được nó. Nếu chị không kiềm chế được sự hưng phấn thì biến mất đi cho tôi, đừng có xuất hiện ở chỗ này làm vướng chân.”
“Sếp, đừng nghiêm khắc như vậy chứ. Cô ấy chỉ là một người bình thường.”
“Tôi có thể giúp được các anh mà, tôi...”
“Cô nghe không hiểu lời tôi nói sao?”
“Chị Lã, ở đây thực sự không cần chị giúp đỡ, chị cũng không giúp được gì đâu. Chuyện cạm bẫy chúng tôi đã sắp xếp xong rồi.”
“Tôi muốn tự tay giết chết nó. Tôi muốn giết nó...”
“Chị Lã, chúng tôi rất thông cảm và thấu hiểu ý nghĩ của chị, nhưng nếu chị cứ khăng khăng như thế này, không nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn khác để giải quyết chị trước. Chị có muốn xem được kết cục của Tiết Thao hay không?”
...
“Được rồi, sếp. Có thể kết thúc công việc rồi chứ?”
“Lã Mộng Nhất, tôi nói lại lần cuối cùng, không được xuất hiện, không được gây ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng tôi.”
“...”
“Nếu không, tôi sẽ đem chồng chị ra làm người sống để tế quỷ, giải quyết Tiết Thao.”
“Anh nói cái gì? Tại sao anh lại có thể làm như vậy!”
“Đương nhiên tôi có thể, bởi vì tôi có năng lực để làm vậy, mà chị thì không có năng lực để ngăn cản. Lã Mộng Nhất, ngay khi chị thấy tò mò đối với chuyện này, bước vào phòng nghiên cứu của chúng tôi, thì nên có giác ngộ rồi. Những chuyện quái dị không phải là trò chơi có thể thỏa mãn lòng tò mò ngu xuẩn của chị và về lòng cảm thông, chị đã chết rồi, vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm sao?”
“Hu... Hức... Hu... Anh không thể làm như vậy...”
“Đừng có hành động theo bản năng nữa, khi làm việc phải động não một chút.”
...
“Sếp, sao lại hà khắc với cô ta như vậy?”
“Dạo này anh ta chướng mắt với kẻ ngốc.”
“Ôi... Lã Mộng Nhất cũng rất đáng thương.”
“Người đáng thương là Thích Tử Hiên.”
“Sếp, anh sẽ không thực sự đem anh ta đi tế quỷ chứ? Ha ha, lần trước bắt cóc cũng đã thất bại rồi, còn có thể bắt đi tế quỷ sao?”
“Câm miệng!”
“Đồ ngốc. Trong những chuyện quái dị, người đáng thương nhất mãi mãi là người sống tiếp.”
“Ôi...”
Ngày 14 tháng 7 năm 2008, đi cùng Đàm Á Kỳ đến đường Minh Giang. File ghi âm 04920080714.wav, file video 04920080714.avi.
“Chị Đàm, thả lỏng, làm giống như khi tập luyện vậy, khoác tay tôi, cười với tôi, giả vờ nói chuyện.”
“Nó sẽ bị mắc lừa chứ?”
“Sẽ mắc lừa. Tin chúng tôi đi.”
Trên đường đã xuất hiện thân ảnh của một đứa trẻ, nhìn chòng chọc vào hai người có vẻ giống một đôi tình nhân ở trên vỉa hè. Người phụ nữ dáng vẻ rõ ràng, người đàn ông thì lại mơ hồ.
“Nó xuất hiện rồi. Đàm Á Kỳ, quay đầu tự nhiên một chút, đã nhìn thấy Tiết Thao ở giữa đường chưa?”
Người phụ nữ quay đầu qua.
“Tôi nhìn thấy rồi!”
“Chị Đàm, chú ý biểu cảm của chị. Kinh ngạc, sau đó là chán ghét và tội nghiệp.”
“Hừ...”
“Tiết Thao đã nhìn thấy hai người rồi. Nam Cung, quay đầu nhìn một chút. Tốt. Các cậu tiếp tục đi về phía trước.”
Người đàn ông cũng quay đầu nhìn đường cái một chút, lại quay đầu lại dường như đang nói gì đó với người phụ nữ. Hai người không nhìn qua ngó lại mà đi về phía trước, người đàn ông đang cười nói không ngừng, người phụ nữ thỉnh thoảng đáp lời một chút.
“Đúng lúc rồi.”