Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Ngồi trong khu nghỉ ngơi chờ tro cốt, cô gặp rất nhiều người nhà của người đã mất, đa số bọn họ đều đỏ mắt nhưng lại mang3 theo nụ cười, là nụ cười miễn cưỡng, vì lo lắng cho người nhà và bạn bè của họ, cũng là vì mình, bọn họ cố gắng cười, g4iống như câu nói – “Mặc dù sau này gặp phải bao nhiêu khó khăn thì vẫn phải bước đi, cứ khóc lóc chi bằng mỉm cười mà ti8ến bước.”
Những nụ cười gượng như vậy khiến Kỷ Ương cảm thấy đến nhà tang lễ không chỉ mang ý nghĩa kết thúc mà 7nó còn mang ý nghĩa bắt đầu lại từ đầu.
Cô cũng không sợ, không bài xích nơi này…
Giờ khắc này, cô quyết2 định rút lại câu nói đó!
“…” Anh ngẩn người, một lát sau, dường như hiểu rõ ý tứ của cô, trịnh trọng gật đầu.
Thấy vậy, Miêu Tiêu mới dời mắt, lại cất bước đi tiếp.
Khang Kiều lập tức đuổi theo.
Cô bước chậm lại, anh cũng đi chậm theo; cô tăng tốc, anh cũng tăng tốc theo… Quả thật là phát huy câu nói “nhắm mắt theo đuôi” vô cùng tinh tế.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Cuối cùng, Miêu Tiêu không thể nhịn nổi cắn răng hỏi.
“Cô Kỷ, cô vẫn ổn chứ?”
Đối diện với lời hỏi thăm không tính là dịu dàng nhưng lại khiến Kỷ Ương khẽ buông lỏng một chút, cô hít sâu, cố gắng không muốn khiến bọn họ thêm phiền: “Vẫn… vẫn tốt.”
“Ừm.” Miêu Tiêu gật đầu thật nhẹ, không nói thêm gì nữa, chuyển mắt nhìn sang Khang Kiều.
“…” Nhìn tôi làm gì? Anh hơi mơ hồ.
Miêu Tiêu nhíu mày lại, nháy mắt liên tục với anh.
Lần này đi vào nhà tang lễ hoàn toàn khác biệt so với cảm nhận lần trước.
Khi bọn họ đến mới hơn sáu giờ, sắc trời vẫn chưa sáng rõ, sau đó, cô nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của nhà tang lễ.
Mặc dù đã có không ít nhân viên công tác chuẩn bị nhưng những người kia dường như không nói chuyện với nhau, cũng không có biểu cảm gì, càng không nói đến việc mỉm cười. Kỷ Ương không cảm thấy được chút sức sống nào trên người họ, thậm chí cô cảm thấy mình như vừa lỡ bước vào một tòa thành chết.
Cô hoàn toàn không chuẩn bị một chút tâm tư nào, đối mặt với bầu không khí như thế này khó tránh sẽ cảm thấy khó chịu.
Điều khiến cô không ngờ là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của cô và dừng lại thể hiện sự quan tâm lại là Miêu Tiêu.
“Không phải cô muốn tôi đi theo cô sao?” Khang Kiều vô tội hỏi.
Miêu Tiêu càng vô tội hơn: “Tôi bảo anh đi theo lúc nào vậy?”
“Vừa rồi đó, cô liên tục nháy mắt với tôi… như này… như này…” Anh học theo vẻ không ngừng nháy mắt ra hiệu vừa rồi của cô: “Đây chẳng lẽ không phải là ý muốn tôi giữ một khoảng cách với Kỷ Ương, chỉ được đi theo cô sao?”
“Anh bị thần kinh à!” Miêu Tiêu mất khống chế rống lên, cảm nhận được Kỷ Ương sau lưng quăng một ánh mắt tò mò đến, cô tranh thủ thời gian thấp giọng nói tiếp: “Tôi muốn anh trấn an bạn gái cũ của anh một chút!”
“… Là vậy sao?”
“Không thì còn thế nào?”
Khang Kiều hơi thất vọng nhếch môi, giọng điệu không được vui: “Có gì phải trấn an chứ, không phải cô ấy rất ổn sao?”
“Anh có phải là bác sĩ tâm lý thật không đấy?” Miêu Tiêu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh: “Ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra cô ấy đang gồng lên, anh không nhìn ra sao?”
“Nhìn ra thì như thế nào? Đâu có liên quan đến tôi?”
“Cô ấy không phải là bạn gái cũ của anh sao?”
“Cô cũng nói là bạn gái ‘cũ’ rồi…” Khang Kiều tức giận nghiêng đầu nhìn cô, xem ra giảng đạo lý không thông rồi, chỉ có thể cố gắng khiến cô đặt mình vào hoàn cảnh người khác để hiểu anh thôi: “Cô sẽ quan tâm đến bạn trai cũ sao?”
Cô không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Đúng vậy.”
“Cô có bạn trai cũ à?” Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu rồi!
“Bác sĩ Khang, có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không?” Miêu Tiêu nhíu chặt mày lại, không vui nhìn anh: “Vẻ ngoài tôi cũng không xấu, sao có thể chưa từng yêu đương chứ?”
“Nói vậy là có ý gì…”
“Sao vậy? Đối với vẻ ngoài của tôi anh có ý kiến gì không?”
“Không, tôi thừa nhận vẻ ngoài cô không xấu, nhưng chuyện này với việc yêu đương có liên quan gì? Bạn trai cũ của cô coi trọng cô cũng chỉ vì gương mặt thôi sao? Rõ ràng con người cô có nhiều điểm sáng như vậy, anh ta đều không nhìn thấy sao? Anh ta thiểu năng trí tuệ à!”
“…”
“Tôi thì không như thế, EQ của tôi cao, IQ cũng rất cao.” Lúc nói câu này, anh tỏ ra rất đắc ý.
Miêu Tiêu không đồng tình, còn khinh thường đáp: “Thôi đi, sợ là anh cũng thiểu năng trí tuệ rồi.”
“Hả?” Khang Kiều đang đắm chìm trong niềm kiêu ngạo nhất thời không phản ứng kịp.
“Không có gì, đi nhanh lên.” Miêu Tiêu rất không tự nhiên tránh ánh mắt anh, tăng nhanh tốc độ. Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, nhưng động tác tay và chân lại bán đứng cô rồi.
Bình tĩnh cái rắm! Bây giờ tim cô đập loạn vô cùng, nhất định mặt cũng đang đỏ vô cùng!
“Không phải…” Khang Kiều không thèm quan tâm mà đuổi theo: “Cô nói rõ ràng trước đã, tại sao tôi lại thiểu năng trí tuệ chứ?”
“…” Còn có thể thảo luận chuyện này ở nhà tang lễ, còn là trước khi cô đối mặt với xác chết, đây không phải là thiểu năng trí tuệ thì là gì? Đây rõ ràng là lời thoại khi đoàn tụ sum vầy bên hoa dưới trăng!
“Hả? Sao cô lại đỏ mặt?”
“Bác sĩ Khang, anh có thể im đi không?” Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào anh. Bởi vì bị vạch trần, gương mặt của cô càng thêm nóng: “Còn để tôi làm việc tốt nữa không chứ!”
“À.” Anh gật đầu một cái, nhưng chỉ im lặng một lát đã không kiềm chế được: “Nhưng rốt cuộc vì sao cô lại đỏ mặt?”
“…” Ơ kìa! Thật muốn ném anh ta vào trong lò thiêu!
Mặc dù dục vọng muốn giết chết Khang Kiều của Miêu Tiêu rất mãnh liệt, nhưng lọt vào mắt của Kỷ Ương ở phía sau lại thành liếc mắt đưa tình.
Nói không hề ghen đương nhiên không thể, giống như đại bộ phận những người mong mà không được, Kỷ Ương cũng không tránh khỏi cảm thấy hoang mang – tại sao có thể là Miêu Tiêu chứ?
Luận về vẻ bề ngoài, có lẽ Miêu Tiêu được cho là thanh tú, cũng chỉ là có lẽ thôi, trên thực tế, kiểu ăn mặc vừa lố lăng vừa lôi thôi lếch thếch kia của cô ta quá ngứa mắt, khiến người khác căn bản không khơi dậy nổi hứng thú nghiên cứu xem dáng dấp của cô ta như thế nào.
Luận về cá tính, cô ta quá thẳng tính, yêu ghét rõ ràng, hoàn toàn không biết cách che giấu, càng sẽ không vì lấy đại cục làm trọng mà khiến mình tủi thân. Kiểu người này nói dễ nghe là thẳng tính, nói trực tiếp một chút chính là EQ thấp, rõ ràng Khang Kiều không giỏi đối phó với loại hình này nhất.
Tóm lại, Kỷ Ương không nhìn được một chút ánh sáng nào mà Khang Kiều nhắc đến trên người cô ta.
Đương nhiên Kỷ Ương cũng thừa nhận, bởi vì vấn đề lập trường, có lẽ đánh giá của cô với Miêu Tiêu không được khách quan, nhưng muốn cô hoàn toàn hết hy vọng, cũng không cần phải làm cái chuyện kiểu như “cho dù không cam lòng đến đâu cũng không thể không nhận thua” như thế chứ?
Ngay khi Kỷ Ương nghĩ như vậy, bọn họ đi qua chỗ rẽ, cuối hành lang có nhân viên công tác, dáng vẻ như đang chờ bọn họ.
Đối phương vừa nhìn thấy bọn họ liền đi lên đón, sau khi chào hỏi mấy câu với Miêu Tiêu bèn quay lại nhìn Kỷ Ương.
So với những nhân viên công tác vừa gặp, vị trước mắt này cũng có vẻ có tình người hơn rồi, mặc dù không thể hiện rõ nhưng Kỷ Ương có thể cảm nhận được anh ta đang cười, đó là một nụ cười lễ phép mà không mất đi vẻ trang trọng.
“Đây là bạn của Chiêm Thanh.” Miêu Tiêu giới thiệu đơn giản với đối phương.
“Cô Kỷ, xin chào.” Rõ ràng đối phương nhận ra cô, nhưng biểu hiện rất bình tĩnh, khiến người khác có cảm giác khá là chuyên nghiệp.
“Vị này là chuyên gia Quách phụ trách kỹ thuật in 3D.” Sau khi giới thiệu xong đối phương, Miêu Tiêu đi thẳng vào vấn đề: “Một lát nữa cô đi theo chuyên gia Quách là được, không cần quá căng thẳng, chỉ cần cung cấp ảnh chụp và một số thông tin cá nhân của Chiêm Thanh cho anh ấy là được, anh ấy sẽ vẽ ra khuôn mặt của Chiêm Thanh sau đó để cô xác nhận. Nếu như có chỗ nào cần điều chỉnh thì nhất định phải nói cho anh ấy biết. Sau khi điều chỉnh xong thì có thể làm ra mô hình không gian ba chiều, đến lúc đó anh ấy sẽ để cô xác nhận lại một lượt, không có vấn đề gì thì có thể in, đến bước này là công việc của cô sẽ kết thúc.”
“Chỉ như vậy là được sao?” Kỷ Ương hơi kinh ngạc, cô cho rằng nhiệm vụ mình đang chờ đợi nghiêm trọng hơn, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đối mặt với xác chết của Chiêm Thanh rồi.
“Ừ.” Miêu Tiêu gật đầu nhẹ một cái: “Tuy nghe rất đơn giản, nhưng công việc phục hồi của chúng tôi đều phải dựa trên mô hình 3D, vì vậy, nhờ cả vào cô đó.”
Ở giữa hai lông mày của Miêu Tiêu, Kỷ Ương nhìn thấy sự tin cậy, theo lý thuyết giữa bọn họ không nên tồn tại điều đó. Từ sáng Miêu Tiêu nhìn thấy cô đã tỏ rõ thái độ không chào đón, bọn họ đều có thành kiến với đối phương.
Nhưng vào giờ khắc này, Miêu Tiêu như biến thành người khác.
Không hề lố bịch chút nào, cô cảm thấy Miêu Tiêu đang tỏa sáng, dù đó là một ánh sáng yếu ớt.
Kỷ Ương dường như đã hiểu ra tại sao lại là Miêu Tiêu? Cũng không phải gu của Khang Kiều thay đổi, giống như năm đó anh bị dáng vẻ khi bơi lội của cô thu hút, kiểu tính cách vì sở thích của mình có thể vứt bỏ tất cả này đúng là khiến Khang Kiều yêu thích. Miêu Tiêu có sự nhiệt tình giống cô, lại có sự khác biệt với người luôn được hình dung là mặt trời như cô. Mặc dù Miêu Tiêu chỉ là một chấm nhỏ, dù cho bản thân ở trong bóng tối cũng cố gắng tỏa ánh sáng lấp lánh, điểm xuyết cho bầu trời đêm đen kịt, đối với những người chờ đợi bình minh, không thể nghi ngờ chấm nhỏ này chính là người bầu bạn tốt nhất.
Nếu là mấy năm trước, cô có đầy đủ lòng tin có thể thắng Miêu Tiêu, bởi vì thời điểm đó Khang Kiều là nghé con mới sinh, hăng hái chạy dưới ánh mặt trời, không rảnh ngắm sao trời.
Nhưng bây giờ… cho dù không cam lòng đến đâu cô cũng phải nhận thua… Mùi vị này, rốt cuộc cô vẫn phải nếm.
Bóng tối của Khang Kiều có một nửa là do cô, mà Miêu Tiêu lại là người có thể thắp sáng bóng tối ấy.
Cô thở dài một hơi, vừa thoải mái, vừa bất đắc dĩ, hoàn toàn kéo mình ra khỏi thành kiến, chỉ dùng thân phận bạn của Chiêm Thanh và Lưu Kỳ nhìn Miêu Tiêu, trịnh trọng cam đoan: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Miêu Tiêu lúng túng nhìn Kỷ Ương, cảm thấy hơi thở từ trên người cô khác với vừa nãy, nhưng lại không thể chỉ rõ sự khác biệt này.
Vậy nên Miêu Tiêu lại không ngừng nháy mắt với Khang Kiều.
“… Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, biết rồi.” Khang Kiều nhận lệnh đi lên trước, tới trước mặt vị chuyên gia Quách kia: “Đi thôi, tôi đi với cô ấy.”
“…” Thần kinh à! Ý của cô là, bảo anh cách xa Kỷ Ương một chút, đừng làm chuyện gì khiến đối phương hiểu lầm!
Đối với Kỷ Ương, Miêu Tiêu cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cô cũng từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Kinh nghiệm mách bảo cô rằng Kỷ Ương hơi bất thường, kiểu bất thường đó hình như cô cũng từng trải qua, là cảm giác đi trên vách núi. Thời điểm này, từ góc độ lý trí thì hi vọng mong manh rằng đối phương có thể đẩy mạnh mình một cái, dứt khoát khiến cho mình hết hy vọng, rơi xuống thịt nát xương tan. Nhưng từ góc độ tình cảm, dù đối phương không làm gì, chỉ đứng trên vách núi lẳng lặng nhìn cô, cô đều sẽ nhận định là người đó chưa buông bỏ.
Nói như vậy, cũng có thể Khang Kiều thật sự chưa buông bỏ được nhỉ?
Last edited: