Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Tích tắc.
Kim giây và kim phút trùng nhau, năm giờ đúng.
Cửa phòng khám bị đẩy ra, một bóng dáng đi vào.
Tới rồi! Cô gái mặt3 đơ kia quả nhiên lại tới!
Cô ta cúi đầu, mái tóc dài ngang vai bóng loáng đầy dầu, không biết đã mấy ngày không gội, tóc mái dài thật dài 4che đi hơn nửa khuôn mặt của cô ta, khăn quàng cổ sặc sỡ đủ màu sắc che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt tương đối xinh đẹp, có điều vẻ8 đẹp ấy lại bị bộ đồ quá ư nổi bật của cô ta làm lu mờ hẳn đi, áo len màu xanh lá, quần màu vàng, áo khoác màu đỏ… Hôm qua cũng vậy, áo khoác xanh 7lam, áo len dài tay đỏ tươi phối với quần màu hồng… Ngày hôm kia cũng thế…
Tóm lại, đúng năm giờ mỗi ngày cô ta đều có mặt, đã kéo dài suốt2 hai tháng, lần nào cũng ăn mặc sặc sỡ như thế.
Tại một phòng khám tâm lý, thường xuyên có thể nhìn thấy đủ loại người kỳ lạ, thật ra thì như vậy cũng không gọi là mới mẻ gì.
Nhưng vấn đề là cô ta không có bệnh, ít nhất bác sĩ Khang luôn kiên trì nói rằng cô ta không có bệnh, trước sau không muốn điều trị cho cô ta, dù cho cô ta đã bám riết lấy hơn hai tháng.
Dĩ nhiên, mọi người đều biết, điều kiện tiên quyết để bác sĩ Khang phán đoán một người là có bệnh hay không, đó chính là… nhìn xem người đó có tiền hay không.
Cho nên lời của anh ta hoàn toàn không thể tin, cô gái này tuyệt đối là có bệnh! Có phải cô cảm thấy mình là một cây thông Noel hay không?
Cây thông Noel này… à nhầm, cô gái này ngay đến liếc mắt cũng không liếc các cô một cái, đi thẳng vào khu chờ khám bệnh. Lúc này đã gần hết giờ làm việc, cũng không có khách nào đang đợi, cô càng coi đây như nhà của mình. Cô thản nhiên ngồi xuống, mở túi xách, lấy di động ra, đeo tai nghe vào, mở ứng dụng video xem một tiết mục giải trí vừa nhàm chán vừa vô bổ và tất nhiên là do bác sĩ Khang tham gia làm cố vấn tâm lý.
Ngay sau đó, cô lại lấy từ trong túi ra một hộp cổ vịt, một lon nước…
Đang đi picnic đấy à?
Hai y tá bên bàn tư vấn kia đưa mắt nhìn nhau, đùn đẩy nhau một lúc, cuối cùng lẳng lặng chơi đoán số.
Người thắng nhíu mày ra hiệu, người thua thì khóc không ra nước mắt, đành đứng lên nhận trọng trách đi tới khu chờ khám bệnh.
“Cô Miêu, chào cô.” Mỉm cười, bất kể là mất kiên nhẫn tới đâu cũng phải giữ vững nụ cười, đây là tác phong chuyên nghiệp của một người làm công việc tư vấn tâm lý!
“Vâng?” Miêu Tiêu vội vàng rút tai nghe ra, “Có chuyện gì sao?”
“Là như vậy…” Cô y tá nở nụ cười hơi cứng nhắc, “Xin hỏi cô đến có chuyện gì?” “À, tôi tới tìm bác sĩ Khang.”
“Thật ngại quá, bác sĩ Khang không có ở đây, hay là ngày mai cô tới…” Lời kịch đã thành quen vừa nói được một nửa, cô ta vội vàng dừng lại, sửa lời: “Lần sau, lần sau lại tới đi.”
“Anh ta có ở đây, tôi nhìn thấy xe của anh ta ở bãi đỗ xe, bảo vệ dưới tầng chỗ các cô cũng nói hôm nay bác sĩ Khang không ra ngoài.”
“Nhưng bác sĩ Khang vẫn còn bệnh nhân.”
“Không sao, tôi có thể đợi.” Miêu Tiêu bình tĩnh đáp lại.
“Cô…” Có nói lý lẽ hay không đây! Cô y tá bất đắc dĩ ôm trán, cô đang suy nghĩ, cái gọi là tác phong chuyên nghiệp chẳng phải thứ chỉ cần khi ứng xử với bệnh nhân hay sao? Vị Miêu tiểu thư này cũng không phải là bệnh nhân của bọn họ, cần tác phong đấy để làm gì nhỉ? Một khi đã không liên quan tới nghề nghiệp, cô hoàn toàn cho phép mình tự do, “Cô là ngu thật hay giả vờ ngốc vậy? Bác sĩ Khang vốn không muốn gặp cô, dù cô có bám lấy anh ấy thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi. Bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước cũng đâu chỉ có mình anh ấy, thời gian ấy tại sao cô không thử đi tìm một người khác xem?”
Miêu Tiêu bĩu môi, ấm ức lẩm bẩm, “Bởi vì tôi không có tiền…”
“…” Chẳng trách bác sĩ Khang lại khăng khăng nói cô ta không bị bệnh.
“Những bác sĩ tâm lý có giấy phép hành nghề thu phí đều rất đắt, cố vấn tâm lý bình thường mặc dù giá rẻ nhưng không giúp được gì cho tôi.”
“Bác sĩ Khang của chúng tôi thu phí cũng không rẻ đâu.” Cô y tá cảm thấy, nếu cứ muốn quấn lấy người ta để người ta khám bệnh miễn phí cho cô, thì tại sao cứ phải là bác sĩ Khang chứ? Cũng có thể thử quấn lấy một bác sĩ nào đó khác mà, nói không chừng sẽ có người động lòng trắc ẩn thì sao? Dù sao bác sĩ Khang nhà bọn họ khẳng định là không có loại lòng trắc ẩn này.
“Chuyện này tôi biết, nhưng…” Cô âm thầm cắn răng, tức giận nói: “Là anh ta phá hủy cuộc sống mới của tôi!”
“Hả?” Có chuyện hay! Cô y tá mắt sáng quắc, cầm lấy một cái cổ vịt trong hộp đặt trên ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống, từng bước dẫn dắt, “Xảy ra chuyện gì? Có tiện nói cho tôi nghe không? Có lẽ tôi có thể giúp được việc gì đó.” “Chuyện là thế này...”
Vừa nghe là biết đây hẳn là một đoạn mở đầu lê thê dài dòng, cô y tá không kìm lòng được, lấy một cái cổ vịt nữa để gặm, tràn đầy hứng thú chờ đợi phần sau.
Không ngờ, Miêu Tiêu bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn cô y tá một lúc, thấy cô ta đang ăn ngon lành bèn thay đổi sự chú ý, “Cô vẫn không nên biết nhiều thì hơn.”
Theo như kinh nghiệm, bất kì ai sau khi biết được nghề nghiệp của cô, phàm là những món ăn cô mang đến thì đều không có ai dám ăn, những ai đã trót ăn rồi thậm chí sẽ móc họng cố ép mình nôn ra.
“Á…” Cô y tá sửng sốt, ở đâu ra chuyện như vậy, nói nửa chừng thì chẳng lịch sự tí nào! Nghĩ tới hiện giờ mình là người có việc cần xin xỏ người ta, không thể nổi giận, cô y tá bèn nén giận, ý cười càng sâu hơn, đang định nghĩ cách dụ dỗ Miêu Tiêu nói tiếp. Nhưng còn chưa kịp thi triển công lực thì…
Khang Kiều bỗng nhiên mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thẳng đến khu chờ khám, khẽ gầm lên, “Cô đang làm gì đó?”
Cô y tá bị dọa cho hú hồn hú vía, vội vàng ném cái cổ vịt trong tay về chỗ cũ, đầu cũng không dám ngoảnh lại, đứng bật dậy, xoay theo chiều gió, nhắc nhở Miêu Tiêu rất chuyên nghiệp: “Cô Miêu, nói bao nhiêu lần rồi, phiền cô đừng tới nữa, bác sĩ Khang của chúng tôi cũng rất bận, cô quấy nhiễu nghiêm trọng đến công việc hằng ngày của chúng tôi như vậy, nếu như cô vẫn kiên quyết, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát tới xử lý.”
Miêu Tiêu nhìn cô ta, lúng túng chớp chớp mắt, cúi đầu tìm kiếm rồi lấy khăn ướt từ trong túi, đưa cho cô ta, “Hay cô lau tay trước đi đã.”
“…” Bà cô này rõ ràng là cố ý! Ăn uống ở phòng khám chính là tối kỵ của bác sĩ Khang! Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, càng ngày càng gần… Trái tim cô y tá như bị ai đó treo lên, căng thẳng nhắm nghiền hai mắt, âm thầm cầu nguyện trong lòng hôm nay tâm trạng bác sĩ Khang tốt, không chừng sẽ bỏ qua chuyện cũ…
Nhưng, hi vọng của cô ta như rơi vào khoảng không.
Khang Kiều dừng bước phía sau cô ta, lớn tiếng quát: “Ăn nói kiểu gì thế? Cô đối xử với khách hàng như vậy đấy à!”
“Dạ dạ dạ, là tôi không đúng, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm…” Cô y tá nhận sai theo bản năng, vừa nói cô ta vừa kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn bác sĩ Khang, “Khách hàng?”
“Có vấn đề gì không? Người tới là khách, câu này cô chưa từng nghe sao?” Khang Kiều bày ra vẻ nghiêm túc hỏi lại.
“Từng nghe từng nghe, nhưng mà…” Nhưng lần trước anh ta đâu có nói như vậy! Rõ ràng anh ta đã nói nếu cô gái này còn dám tới, báo cảnh sát cũng được, ném thẳng ra ngoài luôn cũng được, tìm mấy tên xã hội đen đe dọa cô ta cũng không sao, tóm lại là đừng để anh ta nhìn thấy cô ta! Sao đột nhiên lại trở thành “người tới là khách”?
“Nhưng cái gì mà nhưng, rửa tay đi!”
“A…” Cô ta đáp lại với giọng buồn bã, không dám nhiều lời nữa, bước từng bước, quay đầu rồi xoay người bỏ đi.
Không đợi cô ta đi xa thì bác sĩ Khang đã mang vẻ mặt lấy lòng cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn ăn nói khép nép như hối lỗi, “Thật ngại quá, bình thường tôi quá dung túng cho mấy nhân viên này, khiến cô chê cười rồi.”
Không chỉ có cô y tá kia ngạc nhiên tới rớt quai hàm, ngay cả Miêu Tiêu cũng cảm thấy kì lạ, nhưng trái tim cô chỉ đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát rồi hồi phục như bình thường, “Không sao…”
“Làm gì có chuyện không sao chứ…” Vừa nói, anh vừa khom người nhận lấy túi của Miêu Tiêu, nhét hết đồ vào cho cô, khi cầm lấy hộp cổ vịt, trong đôi mắt anh rõ ràng hiện vẻ ghét bỏ nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Cuối cùng anh còn dùng hết sức buộc chặt túi nilon lại, bỏ vào trong túi cô, không nói gì đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế, “Tôi mời cô đi ăn nhé, coi như là xin lỗi.”
“Không cần, nếu thật sự anh cảm thấy áy náy thì khám bệnh cho tôi là được rồi…”
Khang Kiều mỉm cười ngắt lời cô, “Chuyện đó đi ăn rồi từ từ bàn bạc.”
“Vậy…” Cô nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Tôi muốn ăn lẩu, có được không?”
“Dĩ nhiên, mời cô đi ăn đương nhiên do cô chọn.”
“Tôi muốn ăn lẩu đầu cá ếch Mỹ, chính là tiệm mà ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng vào ăn. Bạn tôi nói với tôi thật ra không cần tự mình xếp hàng, bỏ ra một trăm đồng mua số từ đám cò mồi là được.” Cô thèm thuồng từ lâu rồi, đáng tiếc một trăm đồng này thật sự không có để bỏ ra.
“… Được, mua mua mua.”
Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi phòng khám, cô y tá mới hồi phục tinh thần, kích động chạy tới bên bàn tư vấn, lôi kéo người đồng nghiệp còn lại tìm kiếm đồng minh, “Tiêu rồi tiêu rồi, bác sĩ Khang không phải bị bệnh rồi chứ? Chẳng phải tục ngữ có câu ‘thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình’ sao? Làm sao đây, chúng ta có bị mất việc hay không?”
“Ủa, kì lạ…” Cô y tá kia liếc nhìn cô ta, “Vừa nhìn đã biết, bác sĩ Khang nhất định là có việc cần nhờ cậy.”
“Cô nói, anh ấy có việc cần nhờ cái cây thông Noel kia á?”
“Đúng rồi.”
“Xong rồi xong rồi, sao càng ngày anh ta càng keo kiệt vậy, không phải anh ta nghĩ sắp tới Giáng sinh rồi mà ngay tới một cây thông cũng không mua nổi, dù sao cô Miêu ngày nào cũng tới, nên để cô ta đứng ở một góc làm vật trang trí luôn?”
“Ồ… Cũng… cũng có thể.” Nghe có phần hại não, nhưng lại cảm thấy ngoài khả năng đó ra, thật sự không nghĩ ra được bác sĩ Khang còn có thể nhờ cô Miêu đó việc gì khác.