Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Cô tỏ vẻ bướng bỉnh, mắt nhìn thẳng phía trước hòng qua mặt để đi về phía thang cuốn. Khang Kiều cũng đi lên theo, “Cô…”
“Đừng nói3 nữa, tôi không giúp được hai người đâu!” Cô thô bạo cắt ngang lời Khang Kiều.
“Không phải…”
“Dù anh có nói gì đi nữa, th4ì không giúp được chính là không giúp được!”
“Vậy cô đưa lại chìa khóa xe cho tôi cái đã.”
Miêu Tiêu: “…”
Khang K8iều: “…”
Sau một hồi im lặng khá dài, thang cuốn đã đi đến tầng hai, Miêu Tiêu bước lên phía trước, đứng sang một bên, thở phì ph7ò lôi chìa khóa xe của Khang Kiều từ trong túi ra, ném trả cho anh: “Lần sau mong anh hãy nhớ mặc quần áo có túi ấy!”
“Tôi có mà.2” Khang Kiều vén áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc áo nỉ bên trong.
Đâu chỉ là có túi, mà còn là cái loại túi thông giữa hai bên, trông rất giống chiếc túi lớn của Doraemon!
Miêu Tiêu ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh trong giây lát: “Có túi mà anh còn ném chìa khóa vào trong túi tôi làm cái gì?”
“Để cô không thể tùy ý chạy mất chứ sao.”
“…” Nếu không phải biết anh ta có việc muốn nhờ vả mình thì có lẽ cô đã nghĩ rằng mình vừa bị trêu chọc rồi.
Sự im lặng của cô khiến Khang Kiều lầm tưởng rằng cô vẫn còn khoan nhượng: “Quay lại kia nhé.”
“Không muốn.” Cô lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh.
Anh hơi nhíu mày, cố tỏ vẻ nhẫn nại nói: “Nói đi là đi ngay như thế không hề lễ phép chút nào, ít nhất cũng nên nói lời tạm biệt với huấn luyện viên Triệu đã chứ.”
Dựa theo sự tiếp xúc của anh với Miêu Tiêu trong mấy ngày vừa rồi, cô là một người rất khó khống chế, quả thực không có cách nào suy đoán được hành động kế tiếp của cô theo lẽ thường được. Ví dụ như thích làm theo ý mình mà không để ý đến lời người khác nói, nhưng lại là một người vô cùng quan tâm đến lễ nghĩa, cho dù ngày nào anh cũng không đếm xỉa đến cô nhưng lúc gần đi cô vẫn kiên trì nói lời chào tạm biệt anh.
Chính vì lẽ đó, nói không chừng có thể dụ cô quay lại chỗ kia.
Thế nhưng, cô lại một lần nữa vượt ra khỏi dự tính của Khang Kiều…
“Bác sĩ Khang, trong nghề chúng tôi có một quy tắc này, bình thường sẽ không ai nói
‘Tạm biệt’ với người sống cả, không may mắn chút nào đâu.” Cô nói cực kỳ nghiêm túc.
“… Vậy sao ngày nào cô cũng đều nói câu đó với tôi?”
“Ừ ha.”
“Ừ cái đầu cô ấy!” Giọng điệu giả ngây giả ngô này cùng vẻ mặt không chút cảm xúc kia của cô thực sự không hề tương xứng!
“Không cẩn thận phá vỡ quy tắc thôi mà.”
“Như thế mà cô bảo là không cẩn thận à?” Rõ ràng là cố ý thì có! Ngày nào cũng trù ẻo tôi chết đi, thế mà tôi lại còn âm thầm khen ngợi sự lễ phép của cô!
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Nói dứt câu, cô thản nhiên quay người đi: “Tạm biệt.”
“Cô quay lại cho tôi!” Khang Kiều bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô trở về.
Lại cân nhắc rằng mình đang có chuyện cần nhờ người ta, anh quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ, tỏ ý nhún nhường: “Thực sự không thể suy nghĩ lại được sao?”
“Không thể!” Cô quả quyết từ chối.
Khang Kiều âm thầm hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc lại, cố gắng thuyết phục: “Tuy Phan Duyệt không nổi tiếng như Kỷ Ương, nhưng cũng là một vận động viên rất xuất sắc, cô không thể cho cô ấy ra đi có chút thể diện được sao?”
Miêu Tiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt đơ, giọng điệu vẫn cứng nhắc: “Người chết thì cũng chết rồi, sẽ chẳng có chút cảm giác gì, không biết cười không biết khóc cũng sẽ không biết đau, thì còn quan tâm có thể diện hay không làm gì nữa?”
“…” Khang Kiều nhíu mày tỏ vẻ không có cách nào tán đồng với cách nói này, anh không thể tin rằng đây lại là lời do một thợ trang điểm cho xác chết nói ra.
“Huống hồ, nhân viên làm việc trong nhà tang lễ đều rất chuyên nghiệp, về chuyện này có lẽ anh có thể yên tâm được rồi.”
Anh lấy lại tinh thần, nhưng vẫn chưa buông bỏ việc thuyết phục: “Thế nhưng bọn họ cũng không hiểu rõ được quan hệ giữa Phan Duyệt và Kỷ Ương.” “Xuỳ, tôi biết ngay mà…” Miêu Tiêu bỗng nhiên “xùy” một tiếng, nhìn về phía Khang Kiều bằng vẻ mặt khinh thường: “Không phải nói là muốn cho Phan Duyệt một chút thể diện sao? Vậy thì có liên quan gì đến Kỷ Ương?”
“…” Khang Kiều nghẹn lời.
“Thừa nhận đi, cái gọi là làm hậu sự thì cũng chỉ là làm cho người sống xem, mà mấy người như các anh, lúc có việc cần nhờ người ta thì nói là ‘Xin cô đấy, đã làm phiền cô rồi, xin hãy tận tâm hết sức’, còn những lúc bản thân mình không cần hoặc khi mọi việc đã xong xuôi thì lại đối xử với chúng tôi bằng ánh mắt khác thường.” Nói đến đây, Miêu Tiêu không kìm được mà nắm chặt hai tay, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Vừa nghĩ tới việc chúng tôi lại phải phục vụ cho những người như thế là tôi cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng!”
“Tôi… Được rồi, tôi thừa nhận, quả thật thái độ trước đó của tôi với cô không được tốt lắm, nhưng đó là bởi vì…” Bởi vì tôi cũng chỉ là người bình thường thôi được không hả! Trong tình huống chưa kịp chuẩn bị gì bỗng biết được nghề nghiệp của cô, lại nghĩ rằng lúc đấy cô đang coi tôi như xác chết, đương nhiên việc tôi tức giận cũng là chuyện bình thường mà! Lời nói này nghe cứ như đang cố biện minh, chắc hẳn cũng không phải là đáp án mà cô muốn nghe. Anh nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định nuốt cái câu giải thích kia lại, sửa lời: “Không nói đến những chuyện này nữa, thái độ của tôi cũng không thể đại diện cho Kỷ Ương được, quả thật cô ấy rất cần đến sự giúp đỡ của cô.”
“Cô ấy đâu có quen biết gì tôi.” Miêu Tiêu tức giận lầu bầu.
“Cô ấy đã 25 tuổi rồi, là một tuyển thủ đang trong giai đoạn chạy nước rút, cũng sắp sửa chạm tới đích của cái nghề này rồi, vốn dĩ cô ấy định tham gia giải đấu thế giới này xong thì sẽ giải nghệ, mà đây đồng thời cũng chính là cơ hội cuối cùng của Phan Duyệt, hoặc có thể nói rằng… đây là cơ hội duy nhất của Phan Duyệt. Đây là lần đầu tiên cô gái ấy được góp mặt trong đoàn đại diện quốc gia, tuy rằng với độ tuổi của cô ấy thì nó cũng chỉ mang tính chất an ủi, nhưng cô ấy vẫn rất quý trọng nó. Đáng tiếc… cuối cùng cô ấy vẫn không thể chạm tới giải đấu thế giới. Kỷ Ương hi vọng có thể thay Phan Duyệt hoàn thành giấc mơ này, thế nhưng hiện giờ cô ấy không thể nào bơi lội được nữa, chỉ cần nhìn thấy nước là cô ấy sẽ lại thấy khuôn mặt hoàn toàn biến dạng trước khi chết của Phan Duyệt. Tôi đã từng thử rất nhiều biện pháp, đáng tiếc lại không giúp được gì, nếu như có thể để cô ấy nhìn thấy khuôn mặt Phan Duyệt trong tang lễ giống hệt với khuôn mặt trước kia, chưa biết chừng cũng sẽ có ích phần nào đối với cô ấy.” Cũng chỉ là “chưa biết chừng” mà thôi, dù Khang Kiều cũng biết hi vọng này rất xa vời, nhưng anh vẫn muốn thử xem sao.
“Vậy còn bóng ma tâm lý của tôi thì sao?” Cô sợ run nhìn Khang Kiều, cắn răng cố sức nói: “Thứ cô ấy nhìn thấy chỉ là Phan Duyệt, còn tôi, tôi chỉ cần đứng trước bàn làm việc thôi là sẽ thấy đủ loại khuôn mặt chẳng ra hình ra dạng gì, hơn nữa còn là phiên bản phóng đại!”
Khang Kiều sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được ý của cô: “Đây chính là bệnh mà cô nói?”
Cuối cùng anh ta cũng chịu lắng nghe tình huống của cô rồi sao? Miêu Tiêu có chút kích động: “Đúng! Tôi nghi ngờ mình đã mắc phải Hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên*!”
(*) Hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên (AIWS –Hội chứng Dismetropsia): được xác định và đặt tên vào năm 1955 bởi bác sĩ tâm thần người Anh – John Todd. AIWS ảnh hưởng đến cảm giác về thị giác, cảm ứng và thính giác, cũng như hình ảnh cơ thể của chính mình. Con người sẽ trải qua ảo giác về những biến dạng kích thước như micropsia (thấy vật thể nhỏ đi), macropsia (thấy vật thể to ra), pelopsia (thấy vật thể tiến lại gần), hoặc teleopsia (thấy vật thể tiến ra xa) do suy giảm chức năng tạm thời của thùy đỉnh của não. Sự biến dạng kích thước này có thể xảy ra ở các phương thức cảm giác khác nhau. Bệnh này thường liên quan đến chứng đau nửa đầu khi sử dụng các loại thuốc thần kinh hoặc cũng có thể là triệu chứng ban đầu của virus Epstein-Barr – virus gây ung thư.
“Cô giỏi thật đấy.” Khang Kiều nhìn về phía cô, nở nụ cười đầy tính chuyên nghiệp:
“Ngay cả mình bị bệnh gì cũng biết, vậy thì cần gì bác sĩ nữa, tự mình chữa cho mình là được rồi, cố lên nhé!”
Nghe đồn rằng phần lớn bác sĩ đều không thích nghe thấy bệnh nhân nói mấy lời kiểu như “tôi nghi ngờ”, “trên mạng nói”, xem ra quả nhiên là đúng rồi.
Tuy rằng anh đang cười nhưng cô lại cảm nhận được rõ ràng khói thuốc súng trong nụ cười kia, thế là cô đành nhanh chóng nhận sai: “Bác sĩ, tôi sai rồi.” Khang Kiều trợn mắt liếc cô, hờ hững hỏi: “Triệu chứng bệnh cụ thể như thế nào?”
“Tôi chỉ cần chăm chú nhìn vào một thứ gì đó thì những vật ấy sẽ đột nhiên phóng đại, trở nên rất rất to, to đến mức…” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: “Gần như là chiếm hết toàn bộ tầm mắt của tôi. Sau đó, tình trạng càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, có lúc còn cảm thấy toàn bộ không gian vặn vẹo biến dạng, rồi nôn mửa, thậm chí còn ngất xỉu.”
“Vậy thì bạn trai cô cũng nhẹ nhõm thật đấy.”
“Tại sao vậy?” Cô chớp mắt, bày ra dáng vẻ chăm chỉ học hỏi.
“Không có gì…” Lúc lên giường với cô sẽ không cần phải lo lắng về việc “cậu nhỏ” của mình liệu có khiến cô thất vọng hay không, dù sao thì chính bản thân cô cũng đã có một “tác dụng” rất lớn rồi, chỉ cần tìm cách để cô tập trung là được, nhẹ nhõm biết bao!
Nhưng lời như thế này mà được nói ra khỏi miệng thì đừng hòng mơ tưởng nhờ cô ta giúp đỡ, có khi chuyện anh có nhìn thấy được mặt trời ngày mai hay không cũng còn là vấn đề nữa kìa. Cân nhắc đến an toàn tính mạng của bản thân, anh liền quyết định quay trở lại đề tài: “Bắt đầu xuất hiện hiện tượng này từ lúc nào?”
“Có lẽ khoảng hai năm trước.”
Khang Kiều hơi nhíu mày, hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“… Có thể không trả lời được không?” Cô thực sự không muốn đối diện với tuổi tác của mình cho lắm.
“Cũng được. Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên này thường phát bệnh ở lứa tuổi thiếu nhi.” Anh hơi ngừng một chút: “Mà cô lại nói với tôi rằng hai mươi tám tuổi cô mắc phải hội chứng này. Chị gái à, cô đang giỡn tôi đấy phỏng?”
“Sao anh lại biết năm nay tôi ba mươi tuổi rồi?” Chẳng lẽ cô đã hiểu nhầm anh ta rồi sao, thật ra lúc trước anh ta đã xem rất kĩ bệnh án của cô?
“Số tuổi của cô đề rất rõ ở trên mặt đấy.”
Quả nhiên là cô đã suy nghĩ nhiều quá mà! Miêu Tiêu che mặt bằng hai tay theo bản năng: “Vậy anh dựa vào cái gì mà gọi tôi là chị gái? Tôi từng thăm dò tư liệu cá nhân của anh rồi, rõ ràng anh đã ba mươi tuổi, còn lớn hơn tôi tận hai tháng!”
“Thế à?” Khang Kiều ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng khẽ run lên, ngại ngùng nói: “Điều này thì đúng là không nhìn ra đâu đấy.”
“… Bác sĩ Khang, anh thật sự muốn nhờ vả tôi sao?”
“Em gái này…” Anh bất thình lình thay đổi thái độ, trưng ra nụ cười lôi kéo làm quen, vươn tay quàng qua vai cô: “Gần đây tôi cũng đang có một nghiên cứu rất nghiêm túc vấn đề liên quan đến căn bệnh của cô, cũng đã đạt được một số kết quả sơ bộ rồi. Cô biết đấy, phần lớn các chứng bệnh tâm lý ấy mà, nếu như càng trốn tránh thì sẽ càng trở nên nghiêm trọng, còn nếu chịu đối mặt với nó thì sẽ càng có hi vọng chữa khỏi được.”
“Vậy lỡ như tôi không vượt qua được thì sao?”
“Không phải vẫn còn có tôi ở đây rồi à?”
Cô có phần kích động ngước mắt nhìn anh: “Ý anh là, anh đồng ý chữa trị cho tôi?”
“Hửm?” Anh hoang mang hỏi: “Có cả cái ý này nữa à?”
“Hả?” Cô lại càng lộ ra vẻ hoang mang: “Chẳng lẽ không phải ý anh là ‘Chỉ cần tôi có thể giúp đỡ Kỷ Ương thì anh liền đồng ý chữa trị cho tôi’ à?”
“… Như vậy thì cũng có thể cân nhắc.”
“Miễn phí?”
“… Ừ!” Anh cố nhịn đau, cắn răng, gật đầu.
“Đồng ý!” Cô rất tự nhiên bước lên nắm lấy tay Khang Kiều đập vào tay mình tỏ ý giao dịch thành công.
“…” Cô gái này có độc rồi! Nhìn bề ngoài thì trông đần đần, nhưng thực tế lại cực kỳ biết cách dùng việc lừa gạt người khác làm lợi thế cho bản thân, ví dụ như anh đây này! Thế mà lại đưa ra được cái loại giao dịch kiểu uy hiếp anh như thế, khó từ chối lắm đấy!
Không đợi anh kịp phản ứng gì, Miêu Tiêu đã đẩy cánh tay đang khoác trên vai cô ra, hơi quay người lại, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Tôi cần xem ảnh chụp của Phan Duyệt, không phải là kiểu có thể tùy tiện kiếm được trên Internet, tôi cần những bức ảnh kiểu cuộc sống hàng ngày, càng nhiều càng tốt.”
Có vẻ Khang Kiều đang không theo kịp tiết tấu của cô, ngớ người một lúc mới phản ứng lại được, khẽ gật đầu: “Có tiện đến nhà tôi không?”
Cô hơi nhíu mày, bỗng nhiên lùi lại phía sau mấy bước, khuôn mặt tràn ngập vẻ phòng bị: “Không ngờ anh lại là loại người này.”
“Hả? Loại người nào?”
“Không phải nói là bác sĩ tuyệt đối không thể ‘ra tay’ với bệnh nhân hay sao? Sao ngay cả đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất mà anh cũng không có thế?”
“… Chẳng lẽ tôi lại bụng đói ăn quàng đến mức đấy à?”
“Cũng khó nói lắm.” Miêu Tiêu đánh giá bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Có chuyện này tôi cần nói rõ với anh trước, con người ta có năm giác quan, nhưng bệnh này của tôi hiện tại mới là chướng ngại về thị giác, nói cách khác cho dù thị giác có phóng đại, nhưng xúc giác thì vẫn bình thường, cho nên làm bạn trai tôi thì cũng không phải việc gì nhẹ nhõm đâu.”
“…” Vừa nãy cô giả vờ ngu đấy à?
Hay là nên nói, ngay từ lần đầu tiên cô xuất hiện ở phòng khám thì đã bắt đầu giả ngu rồi!
Cô gái này biết nếu không có tiền thì sẽ rất khó khăn trong việc nhờ anh chữa bệnh giúp mình cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chiến đấu trong thời gian dài, thế nên ngày hôm trước mới chọn cách không tiếp tục dây dưa nữa, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian mà.
Thậm chí cô còn có thể biết được hôm nay anh sẽ muốn cầu cạnh cô, một loạt những hành động lạt mềm buộc chặt vừa nãy chỉ là để khiến anh đồng ý chữa trị miễn phí cho mình.
Có vẻ như anh vẫn luôn bị cô dắt mũi thì phải???
Last edited:
Bình luận facebook