Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Mãi đến khi theo Khang Kiều về nhà…
Cô đứng ngây ngốc bên bàn ăn, kinh ngạc nhìn hình bóng đang bận rộn kia, vẫn còn chưa ph3ản ứng kịp.
“Sao vậy?” Cảm thấy cô hoảng hốt, Khang Kiều không khỏi lo lắng.
“Em cảm thấy hơi kỳ lạ.” Miêu Tiêu nhí4u chặt mày, hỏi: “Sao anh biết em uống trà chiều ở đâu? Em không nói với anh mà.”
Chuyện này á? Anh nhẹ nhàng thở ra, vùi đ8ầu tiếp tục bận rộn, hờ hững trả lời một câu: “Không phải đã nói ở bên cạnh phòng khám sao?”
“Bên cạnh có rất nhiều nơi có 7thể uống trà chiều.”
“Hỏi thăm y tá trong phòng khám, nổi tiếng nhất chính là quán đó.” Sở dĩ không hỏi thẳng cô, ít nhiều 2cũng là để làm cô ngạc nhiên. Ở bên cạnh phòng khám của anh, quá nửa là các nơi mà Miêu Tiêu có thể chọn. Mà cô là người theo đuổi với một món nhất định, cho dù là trà chiều hẳn sẽ không tìm bừa một quán ngồi tạm. Vì vậy đến cửa hàng nổi tiếng nhất kia tìm cô khả năng hơn 50% là chính xác.
Đương nhiên, anh cũng khá may mắn, nếu như không tìm thấy cũng chỉ có thể hỏi cô.
Sự thật chứng minh, anh vẫn rất hiểu Miêu Tiêu, điều này khiến Khang Kiều cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu đỏ mặt thẹn thùng cười, sợ bị Khang Kiều nhìn ra tâm tư hơi buồn cười kia của mình, cô cố ý nói: “Keo kiệt như anh còn có thể có bạn gái. Chuyện này còn kỳ lạ hơn cả chuyện anh đột nhiên chạy đi uống trà chiều nhỉ?”
“Không thể nói vậy…” Khang Kiều dùng lời nói chính nghĩa mà biện bạch cho mình: “Đối với bạn gái anh vẫn rất hào phóng!”
“… Không nhìn ra luôn.”
“Không phải là đã đưa thẻ ngân hàng cho em rồi sao!” Đối với anh, đây chính là chuyện không dễ dàng.
Khóe miệng Miêu Tiêu hơi run lên: “Anh nói đến tấm thẻ ngân hàng chỉ còn lại 334 tệ 2 hào kia sao?”
“Như vậy sao…” Miêu Tiêu hơi chép miệng, thăm dò tiếp: “Đột nhiên hỏi người ta nơi uống trà chiều, các cô ấy không cảm thấy kỳ lạ à?”
“Đương nhiên thấy kỳ lạ rồi, nói móc anh vì sao lại có hứng thú uống trà chiều.”
“…” Bác sĩ Khang, anh vẫn tự biết mình đó chứ.
Anh giương mắt lên nhìn về phía cô cười nói: “Anh nói muốn đi tìm bạn gái.”
Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi! Khang Kiều không muốn giấu giếm quan hệ của bọn họ.
“Là 532 tệ hai hào, vừa rồi trả tiền trà chiều hết 198 tệ.”
“Em vẫn nên trả 198 tệ này cho anh thôi nhỉ?”
“À không cần.” Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh nói, anh tiết kiệm tiền cũng là cho em xài mà.”
“… Đã như vậy, cũng không cần tính toán chi li!”
“Anh chỉ đang nói cho em biết tiền lương của anh tiêu vào đâu thôi.”
“Tiền lương của anh chỉ có 532 tệ hai hào thôi á?”
“Sao có thể?” Anh xùy nhẹ một tiếng nói: “Bạn trai em dù sao cũng là nhân tài lương chục triệu một năm.”
“Vậy xin hỏi anh làm thế nào tiêu chục triệu tới mức chỉ còn 532 tệ hai hào?” Chuyển tài sản chắc!
Miêu Tiêu không có hứng thú với tiền của anh, nhưng anh đã luôn miệng nói tiết kiệm tiền là để cho cô tiêu, vậy thì nhất định phải nói rõ ràng. Chuyện này cô không gánh nổi.
“Mua nhà, mua cửa hàng, mua bảo hiểm, mua sản phẩm quản lý tài sản…” Anh nhẹ gật đầu: “Ừ, chắc là những thứ này.”
“… Anh và ba mẹ em nhất định có tiếng nói chung.” Sở thích thật sự giống nhau, anh so với người lớn tuổi chỉ thiếu “mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe” thôi.
“Thật sao?” Anh dường như không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của cô, ngược lại còn rất vui vẻ, kích động hỏi: “Vậy em tính bao giờ dẫn anh đi gặp ba mẹ em?”
“…” Thật sự là đàn gảy tai trâu!
“Đã vậy, có phải anh nên chuẩn bị sính lễ không?”
“Không cần…”
“Như vậy sao được? Vẫn nên có sính lễ, để ai thiệt thòi chứ không thể để em thiệt thòi.”
“Em nói là, tạm thời không cần, không có ai lần đầu gặp bề trên đã đưa sính lễ!” Nghĩ gì vậy, chuyện hôn nhân đại sự, sao cô có thể để bản thân thiệt thòi!
Anh nhíu mày, bộ dạng không thể gật bừa: “Cũng không thể đi tay không.”
“Đúng vậy, sẽ không có ai lần đầu gặp bề trên mà đi tay không.” Miêu Tiêu cắn răng nói: “Bình thường mọi người sẽ mang ‘quà gặp mặt’.”
Ba chữ “quà gặp mặt” cô nói chắc nịch, cố ý nhấn mạnh vào.
Dường như anh nghe được, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy ba mẹ em thích gì?”
“Đồ khô.”
“… Nghiêm túc à?”
“Nghe rất kỳ lạ đúng không? Em cũng thấy rất kỳ lạ. Nhưng ba mẹ em thật sự thích các loại đồ khô, giống như là nấm hương, mộc nhĩ, hải sâm…” Cô bẻ ngón tay đếm, dùng hành động thực tế chứng minh, cô rất nghiêm túc muốn tiến xa hơn với Khang Kiều.
Mà anh cũng dùng hành động thực tế chứng minh, anh rất nghiêm túc đến nhà cầu hôn: “Nhưng dùng đồ khô làm sính lễ có phải quá bủn xỉn không?”
“Vậy mới nói đây không phải là sính lễ! Là! Quà! Gặp! Mặt!” Cô gằn từng chữ.
“Được rồi.” Cuối cùng Khang Kiều từ bỏ: “Ăn cơm trước đã.”
Nói xong, anh tắt bếp, bưng chiếc nồi đất lên trên bàn ăn, múc một bát đưa cho Miêu Tiêu.
Cô lúng túng nhận lấy, cụp mắt ngắm nghía, không nén nổi ngạc nhiên: “Cháo Mỹ Linh?”
“Ừm.” Anh đưa thìa cho cô: “Nếm thử xem vị ra sao.”
Cháo còn rất nóng, Miêu Tiêu múc một thìa nhỏ, thổi thổi, cẩn thận nếm. Một hương vị quen thuộc thấm vào lưỡi cô, cô không dám tin nhìn Khang Kiều: “Bà dạy anh sao?”
“Tìm sách dạy nấu ăn trên mạng.” Tuy đúng là trong phòng bệnh quấn lấy bà lão ồn ào mấy lần, nhưng đó cũng chỉ là làm dịu bầu không khí khi đó. Về sau bà không dạy anh, anh đương nhiên không tiện truy hỏi nữa.
“Thật hay giả đó?” Vẻ mặt cô tràn đầy nghi ngờ: “Nhưng mùi vị này…”
“Rất giống do bà cụ làm phải không?” Anh khẩn trương hỏi.
“Quả là giống như đúc!” Miêu Tiêu vẫn không dám tin: “Thật sự là tìm cách nấu trên mạng sao? Anh làm như thế nào?”
Anh xem thường nhún vai: “Làm bừa đi thôi, chỉ có thể nói anh có năng khiếu bẩm sinh.”
Miêu Tiêu tức giận lườm anh, chẳng buồn coi thường luôn. Thật ra là không có tâm tư coi thường anh, tất cả sự chú ý của cô đều bị bát cháo trong tay hấp dẫn.
Thấy bộ dạng ăn như hổ đói của cô, Khang Kiều không nén nổi bật cười: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
“Ưm…” Cô hờ hững tranh thủ thời gian trả lời, động tác cũng không hề chậm lại.
Thấy vậy, ý cười thỏa mãn lặng lẽ treo bên khóe miệng Khang Kiều.
Ở đâu ra năng khiếu bẩm sinh chứ? Với anh mà nói, nấu món cháo này thật sự không khó, khó khăn là làm ra mùi vị quen thuộc với Miêu Tiêu.
Anh chưa bao giờ ăn cháo Mỹ Linh của bà cụ Ngô. Thậm chí anh không biết rốt cuộc nó có hương vị gì, chỉ có thể tìm Trang Du giúp đỡ.
Sau khi thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng Trang Du cũng gật đầu.
Cho dù đã có cháu gái của bà lão chứng nhận, anh vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, mãi đến khi Miêu Tiêu múc thêm một bát nữa…
“Thích ăn như vậy sao?” Anh thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc cô.
“Ừm, em không có sức chống đỡ với đồ ngọt.” Cô ngẩng đầu, tươi cười dịu dàng nhìn anh: “Cháo này rất ngọt.”
“Rất ngọt sao?” Khang Kiều hơi hoang mang, tự nhủ: “Anh không cho nhiều đường mà.”
“Anh nếm thử xem?” Cô đặt bát cháo trong tay đến trước mặt anh.
Anh đưa tay nhận, cô lại dời bát cháo đi, tay kia nắm lên cổ tay anh, nhón chân lên, cánh môi mềm mại in lên khóe miệng anh.
Chuồn chuồn lướt nước, lặng yên không một tiếng động, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Khang Kiều còn chưa phản ứng thì đã kết thúc rồi.
“Ngọt không?” Cô nghiêng đầu, vui vẻ cười hỏi.
“Quả nhiên ngọt quá rồi…” Trong lòng anh dấy lên xúc động: “Ngọt khiến con người ta mất khống chế.”
Nói xong, Khang Kiều nhận lấy bát cháo trong tay cô đặt ở một bên bàn ăn. Anh thuận thế cúi người, chính xác cướp lấy cánh môi đang khẽ nhếch lên của cô. Còn cô dường như theo bản năng mà thuận theo, cẩn thận từng chút một thăm dò đầu lưỡi. Anh bắt được quấn lấy nó, nhắm mắt lại, khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Đầu ngón tay anh thuần thục vén áo len cô lên, cảm giác lành lạnh khiến cô không kiềm chế được mà run rẩy, đáy lòng cảm thấy ngứa ngáy, dường như có vật gì đó vẽ vào vô cùng sinh động. Cô ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy anh, dựa theo bản năng đòi hỏi nhiều hơn từ anh.
Nhưng thật sự không ngờ, Khang Kiều bỗng nhiên dừng lại, thu dọn qua quýt.
Cô không bình tĩnh được, ngơ ngác nhìn về phía anh.
“Ăn cơm đi…” Nói xong, anh tỉ mỉ giúp cô chỉnh lại quần áo, rất rõ ràng không có ý định tiến thêm bước nữa.
Đàn ông vào lúc này sẽ không ăn cơm mới đúng chứ!
Người này thật sự định mang theo thân xử nam vào trong quan tài sao?
Cô cảm thấy xấu hổ, giận dữ, thậm chí còn khó chịu. Mà rõ ràng anh cũng hiểu rõ cảm nhận của cô, vì vậy khẽ cười, làm như không có việc gì quay người đi khỏi phòng bếp.
Không truy đến cùng là phương pháp xử lý tốt nhất, lẽ ra cô nên phối hợp mới đúng. Nhưng kinh nghiệm lúc trước mách bảo cô, làm như vậy không giải quyết được bất cứ chuyện gì, ngược lại sẽ khiến mâu thuẫn âm thầm nảy sinh mà thôi.
Thế là, Miêu Tiêu kéo anh lại, hơi hùng hổ hỏi: “Vì sao không tiếp tục? Không phải nói ngọt khiến con người ta mất khống chế sao? Vậy anh có mất khống chế không?”
Bước chân của anh dừng lại, không ngờ cô lại chọn đánh thẳng, thẳng đến mức khiến anh không biết phải làm gì mới được.
Sau khi hoảng hốt chốc lát, Khang Kiều mới dời mắt nhìn lại về phía cô, dùng giọng nói nửa đùa nửa thật: “Em rất muốn sao?”
“…” Đến phiên Miêu Tiêu không biết phải trả lời như thế nào.
“Vì sao?” Anh tiếp tục hỏi.
“Vì… vì sao?” Càng khó trả lời! Cô chớp mắt, thật sự không thể hiểu được mạch não của Khang Kiều: “Chuyện như thế này cần lý do sao? Chúng ta không phải là người yêu ư? Thuận… thuận theo tự nhiên…”
“Chỉ vì là người yêu?”
“… Như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Ừm, vẫn chưa đủ.” Anh nhìn cô, không chớp mắt nhìn cô: “Em yêu anh không?”
Vấn đề này khiến Miêu Tiêu buồn bực không thôi, cảm xúc cũng không kiềm chế được mà trở nên kích động: “Không yêu sao có thể ở bên anh? Sao có thể muốn tiến thêm một bước? Anh cảm thấy em là cô gái dễ dãi sao?”
“Vậy tại sao không chịu chuyển đến ở cùng nhau?”
“…” Bỗng nhiên Miêu Tiêu nghẹn lời.
Anh cười cười, hơi tự giễu: “Anh xuống tầng mua vài thứ, em đói bụng thì ăn trước đi.”
Miêu Tiêu không phải là cô gái dễ dãi, điểm này anh biết rất rõ.
Anh không nghi ngờ tính cách của cô, anh chỉ nghi ngờ rằng - đến chính cô cũng không phân biệt được rõ ràng cô đối với anh là yêu hay là ỷ lại.
Có rất nhiều chuyện chưa tìm được đáp án, nhưng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn theo bản năng.
Anh hy vọng biết bao, là do mình cả nghĩ, cô không muốn chuyển đến nhà anh chẳng qua chỉ là cảm thấy tiến triển quá nhanh thôi. Dựa vào cá tính của cô, dù nói rằng quan hệ giữa họ phải tiến triển tới mức chắc chắn đi tới hôn nhân mới có thể sống thử, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí hoàn toàn có thể chấp nhận.
Sự thật chứng minh, cô không như vậy.
Không phải sợ quá nhanh, mà sợ yêu chưa đủ đậm sâu…
Sợ sẽ khiến Miêu Tiêu phát hiện ra điểm này, anh không dám tiếp tục truy hỏi ngọn nguồn, mà lựa chọn trốn tránh.
Last edited:
Bình luận facebook