Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Mặc dù cực kỳ khinh thường, nhưng Khang Kiều vẫn nhịn được.
Sau khi bị cô nói như vậy, đến anh cũng cảm thấy dẫn cô về nhà quả thật 3không nghiêm túc cho lắm.
Thế là, bọn họ hẹn mười giờ sáng hôm sau gặp ở phòng khám.
Vì tiếp đón cô, Khang Kiều hủy tất cả 4lịch hẹn trước, chuẩn bị cà phê, bánh ngọt.
Việc riêng tư của bệnh nhân cần phải bảo mật tuyệt đối, nhất là ở phương diện tâm lý, đa số bệnh nhân đều giữ kín như bưng, không chủ động dò hỏi không chỉ đơn giản là đạo đức nghề nghiệp, mà chính là đạo đức cơ bản nhất của một con người.
“Vừa nói là trong lúc vô tình nghe thấy mà!” Y tá kia lớn tiếng nhấn mạnh: “Hơn nữa, Miêu Tiêu này cũng không phải bệnh nhân của phòng khám chúng ta.”
Cũng có đạo lý như vậy sao? Sau khi mọi người ngơ ngác nhìn nhau, y tá trưởng ra mặt nói: “Tiếp đi.”
Cô ta hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Miêu Tiêu là người trang điểm cho xác chết, các cô nói xem bác sĩ Khang còn có thể có chuyện gì nhờ đến cô ấy đây? Đương nhiên là chuyện cần người trang điểm cho xác chết ra tay rồi. Nhưng mọi người đều biết, cha mẹ của bác sĩ Khang đều đã không còn rồi, hình như cũng không qua lại với những họ hàng khác, vậy thì chỉ còn lại chính anh ta thôi. Tôi nghi ngờ có lẽ bác sĩ Khang có bệnh gì không thể chữa, anh ta đang sắp xếp hậu sự cho bản thân mình!”
Im lặng.
Hình thức long trọng như thế này cũng không phải hiếm thấy, xưa nay Khang Kiều vẫn luôn8 đối đãi với khách hàng quan trọng như vậy, nhưng khi phát hiện anh dùng hình thức này để tiếp đón Miêu Tiêu, các y tá trong phòng khám suý7t nữa thì rơi cả kính…
“Kỳ lạ thật, rốt cuộc là bác sĩ Khang có chuyện gì cần Miêu Tiêu giúp đỡ nhỉ?”
“Tôi biết tôi biết!”2
Có một y tá nào đó vung tay lên hô, những người khác đều đồng loạt vây quanh cô ta. Cô ta hắng giọng một cái, bắt đầu nói: “Lần đầu tiên cô ấy đến tìm bác sĩ Khang, tôi vô tình nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện của bọn họ…”
“Hóa ra cô nghe lén bác sĩ Khang nói chuyện với bệnh nhân sao?” Bên cạnh có người không nhịn được nói xen vào.
Vô cùng im lặng.
Đột nhiên có một y tá lên tiếng trách móc: “Cô không nói sớm! Hôm qua tôi đã ăn cổ vịt mà Miêu Tiêu mang đến đó! Nước súc miệng đâu? Các cô có ai mang theo nước súc miệng không? Nhanh cho tôi đi!”
“Tại sao cô lại như vậy chứ, dù sao cũng là người làm y tế, mặc dù là chuyên khoa tâm lý nhưng cũng coi như tiếp xúc với sinh lão bệnh tử nhiều hơn so với người bình thường. Tại sao lại giống hệt những người khác có thành kiến với người trang điểm cho xác chết chứ, nghề ấy thật vĩ đại, cần phải tôn trọng mới đúng.”
Y tá đang tìm nước súc miệng khắp nơi kia dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đồng nghiệp đang đứng ở vị trí đạo đức ngời ngời mà khuyên nhủ cô ta, lạnh lùng nói: “Tiện đây nói thêm một câu, bánh bích quy cô đang ăn cũng là Miêu Tiêu mang đến, nghe nói là tối qua cô ấy tự làm, về phần trước khi làm có rửa tay không thì cũng không rõ nữa. Tuy nhiên cô tôn trọng cô ấy như vậy, hẳn cũng không để ý đến những thứ này đâu nhỉ?”
Nghe thấy vậy, y tá kia giống như bị điểm huyệt, giật mình lo lắng, im lặng để bánh bích quy trong tay xuống, hô lên: “Nhanh đi tìm tủ quần áo của Tiểu Hứa! Ngày nào cô ấy cũng mang theo nước súc miệng!”
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều chạy về phía phòng thay đồ.
Lát sau, trong toilet, các y tá đứng thành hàng trước bồn rửa tay, lặp đi lặp lại động tác súc miệng.
Đây là một nghề nghiệp đáng phải tôn trọng, không nên ghét bỏ, nhất là người làm trong ngành y tế như bọn họ càng phải bày tỏ sự thông cảm mới đúng… Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, nhưng muốn vượt qua chướng ngại tâm lý cũng không phải chuyện dễ dàng, mà người làm y tế còn phải vượt qua chướng ngại sinh lý. Bọn họ còn hiểu rõ hơn so với người bình thường, loại nghề nghiệp giống như trang điểm cho xác chết tiếp xúc trực tiếp với người chết rất có thể nhiễm một số loại vi khuẩn, virus…
Súc miệng xong rồi, cuối cùng mới có người nhớ đến việc quan trọng hơn: “Không đúng, ngộ nhỡ bác sĩ Khang thực sự bị bệnh gì không thể chữa khỏi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy.” Có người tỉnh ngộ: “Nếu như không có bác sĩ Khang ở đây, vậy phòng khám này cũng không tồn tại, không phải chúng ta nên tranh thủ thời gian tìm chỗ khác sao?”
“Không biết bác sĩ Khang có trả phí thôi việc cho chúng ta không?”
“Hẳn là có, tuy anh ta keo kiệt, nhưng bình thường phúc lợi cũng khá tốt. Hơn nữa, những năm qua anh ta cũng kiếm được không ít tiền! Giữ lại làm gì chứ, cũng không mang theo được.”
“À! Nói như vậy, thảo nào đột nhiên tháng trước bác sĩ Khang phát cho chúng ta nhiều tiền thưởng như vậy, hóa ra là ‘Người sắp chết lời nói cũng thiện lương’.”
“Haizz, nghĩ kĩ thì, bình thường bác sĩ Khang đối xử với chúng ta cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy, quá đáng thương, trẻ tuổi đã phải lần lượt tiễn đưa cha mẹ thì không nói, bây giờ ngay cả bản thân còn trẻ cũng mất sớm.”
“Hay là bây giờ chúng ta ở bên cạnh anh ta nhiều hơn một chút, không chừng tâm trạng tốt sẽ tốt cho bệnh tình, cho dù không xảy ra kỳ tích, cũng khiến cho chặng đường cuối cùng trong cuộc đời của anh ta có nhiều hồi ức vui vẻ.”
“Rất đúng, mở một bữa tiệc chia tay vui vẻ thì sao?”
“Hơi kỳ quái, đây là chuyện nên ‘chia tay vui vẻ’ sao?”
“Cũng đúng.”
“Hay là ăn chung với nhau nhiều hơn? Tôi thấy mỗi ngày sau khi tan làm anh ta đều một mình xuống lầu dưới của phòng khám ăn qua loa thứ gì đó, thật đáng thương!”
“Ừ, ăn xong đi hát karaoke, tôi sẽ không chê anh ta hát dở nữa.”
Chẳng biết tại sao, Khang Kiều cảm thấy có hơi lạnh vây quanh người anh, khiến anh hắt xì hơi liên tục.
Miêu Tiêu đang ngồi trên ghế sofa đối diện với anh không nhìn được nữa, ngước mắt lên, có phần quan tâm nói: “Bác sĩ Khang, nếu như anh cảm thấy lạnh thì có thể mở điều hòa.”
“Không được, tiền điện rất đắt.”
“… Nhưng tôi cũng thấy rất lạnh.”
Anh đứng lên, mang máy sưởi dưới bàn làm việc đến bên cạnh cô, cắm phích cắm vào ổ điện, khom người lại gần máy sưởi, xoa xoa hai tay, nhướng mày đắc ý với Miêu Tiêu:
“Tạo nhiệt nhanh chóng, luồng khí lưu thông mạnh mẽ liên tục, tự động đo lường và làm sạch không khí, thiết kế nhỏ gọn chiếm ít diện tích, quan trọng nhất chính là tiết kiệm điện.”
“…” Anh đốt lửa lên luôn đi! Hạn chế khí cacbonic, bảo vệ môi trường mà không tốn điện!
“Sao vậy? Có ý kiến gì không?” Cho cô dùng máy sưởi đã là tốt lắm rồi!
“Bác sĩ Khang, anh có bạn gái chưa?”
Anh hừ một tiếng coi thường: “Định nói người keo kiệt như tôi sẽ cô đơn cả đời sao?
Không sao, tôi không để ý đâu, có tiền là được rồi.”
“Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi muốn nói nếu như anh chưa có bạn gái, hay là cân nhắc đến tôi đi.”
“…”
“Tôi rất thích kiểu đàn ông sống keo kiệt như anh.”
Sau khi anh im lặng một lúc lâu, lại đứng lên lần nữa, đi đến bên cạnh tường, mở công tắc của máy điều hòa, trở lại ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã bắt tréo chân, ra vẻ địa chủ, dang tay nói: “Vừa rồi đùa cô thôi. Thật không dám giấu giếm, bình thường tôi đều mở máy điều hòa hai mươi bốn giờ.”
“Hết giờ làm việc cũng không tắt sao?”
“Sao phải tắt chứ, tôi tùy tiện ăn một bữa cơm cũng mất hơn nghìn tệ, chút tiền điện ấy tính là gì.”
Cô khẽ nhíu mày: “Vậy quên đi, anh đừng nên cân nhắc đến tôi thì hơn.”
“Được rồi, tôi sẽ không cân nhắc, cô yên tâm đi.” Anh đồng ý vô cùng sảng khoái.
Qua một lúc lâu, anh mới phát hiện ra – có phải lại bị bày kế rồi không?
“Cô…” Anh muốn hỏi rõ ràng, nhưng lời vừa chuẩn bị nói ra thì nhìn thấy Miêu Tiêu đang nghiêm túc xem ảnh chụp trong máy tính ở trước mặt, nét mặt chuyên chú khiến người khác không dám quấy rầy.
Anh chỉ có thể im lặng nuốt lại lời nói vào trong, lẳng lặng… lẳng lặng duỗi chân ra… dùng mũi chân ngoắc ngoắc cho phích cắm của máy sưởi ấm rơi khỏi ổ điện…
“Bác sĩ Khang, anh có bạn gái chưa?” Bỗng nhiên Miêu Tiêu ngước mắt lên, hỏi lại lần nữa.
“… Tôi đi cắm lại! Cắm lại còn không được sao!” Nói xong, anh cam chịu mà khom người nhặt phích cắm lên.
“Không phải…” Khóe môi Miêu Tiêu hơi giật giật: “Tôi nói là, trước kia anh từng có bạn gái chưa?”
Anh dừng lại: “Liên quan gì đến cô?”
“Nếu như cô bạn gái đó là Kỷ Ương, vậy thì hẳn có liên quan đến tôi rồi chứ?”
“Cô…” Vì sao cô biết?
Last edited:
Bình luận facebook