-
Chương 10: Rất nhiều người thích Ôn Noãn.
Những ngày kế tiếp, Ôn Noãn bề bộn nhiều việc.
Cô gặp luật sư Khương Minh, ông ấy rất có năng lực, sau vài lần gặp mặt đã làm rõ suy nghĩ của mình.
Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, Khương Minh tỉ mỉ xem qua tài liệu Ôn Noãn trình lên, ôn hòa cười cười: "Cô là người Hoắc Minh giới thiệu tới, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cô, tình hình lạc quan một chút thì có thể phán chỉ còn hai năm.”
Tâm trạng của Ôn Noãn hơi phức tạp.
Khương Minh khoanh tay ngồi ung dung, ông ấy lại cười: "Hoắc Minh cũng mở miệng nhờ tôi giúp đỡ thì sao cậu ta không tự mình kiện nhỉ? Nếu là cậu ta thì rất có hi vọng lật lại vụ án và được phán vô tội.”
Ôn Noãn không có mặt mũi nói ra, cô bịa ra một cái cớ: "Có lẽ luật sư Hoắc không rảnh.”
Luật sư Khương Minh cười mà không nói.
Ông ấy khách sáo tiễn Ôn Noãn ra cửa, Ôn Noãn rất biết ơn ông ấy, nhưng cô cũng biết những lễ ngộ này đều là nhờ có mặt mũi của Hoắc Minh.
Ra khỏi thang máy, Ôn Noãn đang định đón xe về nhà.
“Ôn Noãn." Có người gọi cô.
Ôn Noãn quay đầu nhìn sang, là người quen, tên Khương Duệ.
Khương Duệ là bạn thân từ nhỏ của Cố Trường Khanh, tuổi còn trẻ đã tự mình mở một công ty thương mại. Trước đây Ôn Noãn và Cố Trường Khanh còn bên cạnh nhau thì họ đã gặp nhau vài lần trong các bữa tiệc.
Khương Duệ đi tới trước mặt cô, thuận miệng hỏi: "Cậu đến làm việc à?”
Ôn Noãn không giấu diếm: "Tôi tới tìm luật sư Khương Minh.”
Khương Duệ nở nụ cười: "Tìm bố tôi à.”
Ôn Noãn ngơ ngẩn.
Khương Duệ... là con trai của luật sư Khương?
Khương Duệ có vóc dáng cao ráo, tướng mạo thanh tú, là kiểu chó săn mà chị gái yêu thích. Cậu ta nói với Ôn Noãn: "Ôn Noãn, để tôi mời cậu ăn cơm! Chúng ta đều là người quen, có thể giúp cậu thì nhất định sẽ giúp.”
Ôn Noãn do dự một chút rồi đồng ý.
Khương Duệ lái xe tới.
Một chiếc Ferrari màu đỏ, rất phô trương, cậu ta ngồi trong xe nói: "Còn chưa có cô gái nào có thể ngồi xe của tôi đâu, Ôn Noãn, cậu là người đầu tiên đấy.”
Ôn Noãn luôn cảm thấy Khương Duệ có hơi không đáng tin cậy!
Quá nhiệt tình!
Rõ ràng bọn họ cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, không nói chuyện được mấy lần.
Dù thế nào đi nữa, Ôn Noãn cũng không muốn đắc tội với con trai Khương Minh nên cô lên xe.
Khương Duệ chờ cô thắt dây an toàn, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?”
Ôn Noãn không kiểu cách, đề nghị: "Món Thái đi!”
Khương Duệ nhấn ga.
Trên xe, Ôn Noãn vẫn không nói gì, trong đầu cô toàn là chi tiết vụ kiện.
Khương Duệ không quấy rầy cô.
Chỉ là lúc chờ đèn đỏ, cậu ta sẽ lẳng lặng nhìn cô.
Cậu ta luôn thích Ôn Noãn, không ai biết.
Cố Trường Khanh lại càng không biết, hắn vứt bỏ cô bạn gái cũ mà rất nhiều người mơ ước, nếu không có Cố Trường Khanh, không biết có bao nhiêu người sẽ ra tay!
Nửa tiếng sau, Khương Duệ lái xe đến một nhà hàng Thái Lan.
Bởi vì đồ ăn ngon nên có rất nhiều khách.
Khương Duệ muốn chỗ ngồi gần cửa sổ, lúc gọi món thì Ôn Noãn chủ động nói: "Để tôi mời!”
Khương Duệ cười cười: "Đúng là không nhìn ra, Ôn Noãn lại là một cô gái chủ động như vậy.”
Ôn Noãn biết cậu ta nói đùa, vừa gọi món vừa nói: "Khương Duệ đừng đùa tôi nữa, mời một bữa cơm không tính là gì cả.”
Khương Duệ kiềm chế lại.
Ôn Noãn có thể mời cậu ta một bữa cơm, hoàn toàn là xem mặt mũi của ba cậu ta, điều này tự cậu ta hiểu được.
Cậu ta tìm cơ hội trêu chọc cô lần nữa.
Đúng lúc này, một đôi nam nữ xuất sắc đi vào cửa.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.
Không phải người ngoài, chính là Cố Trường Khanh và Hoắc Minh Châu.
Ôn Noãn cũng nhìn thấy, cô lập tức cầm thực đơn che mặt, trong lòng nghĩ: Dính vào Khương Duệ, thật không đáng tin!
Khương Duệ lại sợ Cố Trường Khanh không nhìn thấy mình.
Cậu ta chủ động chào hỏi: "Anh Trường Khanh.”
Cố Trường Khanh thấy cậu ta đang muốn nói chuyện, ánh mắt dừng lại: Cô gái ngồi đối diện Khương Duệ, cho dù che mặt hắn cũng nhận ra là Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh nhíu mày: Tại sao Ôn Noãn lại ở chung với Khương Duệ?
Khương Duệ đặc biệt tốt bụng giải thích cho hắn: "Ôn Noãn nhờ ba tôi giúp cô ấy kiện lên tòa, tôi và cô ấy đang cùng tìm hiểu tình tiết vụ án.”
Đàn ông đều nhạy bén, Khương Duệ nói dăm ba câu đã khiến Cố Trường Khanh đoán được cậu ta đang nghĩ gì.
Khương Duệ thích Ôn Noãn, đây chính là tuyên chiến với hắn!
Cố Trường Khanh cười nhạo: "Khương Duệ, cậu tốt bụng như vậy sao?”
Hắn lại nói với Ôn Noãn: "Em tin cậu ta, có khi bị bán còn giúp cậu ta đếm tiền.”
Trực giác của người phụ nữ khiến Hoắc Minh Châu bất an, cô ấy hỏi: "Cố Trường Khanh, anh biết cô ấy?”
Cô gặp luật sư Khương Minh, ông ấy rất có năng lực, sau vài lần gặp mặt đã làm rõ suy nghĩ của mình.
Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, Khương Minh tỉ mỉ xem qua tài liệu Ôn Noãn trình lên, ôn hòa cười cười: "Cô là người Hoắc Minh giới thiệu tới, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cô, tình hình lạc quan một chút thì có thể phán chỉ còn hai năm.”
Tâm trạng của Ôn Noãn hơi phức tạp.
Khương Minh khoanh tay ngồi ung dung, ông ấy lại cười: "Hoắc Minh cũng mở miệng nhờ tôi giúp đỡ thì sao cậu ta không tự mình kiện nhỉ? Nếu là cậu ta thì rất có hi vọng lật lại vụ án và được phán vô tội.”
Ôn Noãn không có mặt mũi nói ra, cô bịa ra một cái cớ: "Có lẽ luật sư Hoắc không rảnh.”
Luật sư Khương Minh cười mà không nói.
Ông ấy khách sáo tiễn Ôn Noãn ra cửa, Ôn Noãn rất biết ơn ông ấy, nhưng cô cũng biết những lễ ngộ này đều là nhờ có mặt mũi của Hoắc Minh.
Ra khỏi thang máy, Ôn Noãn đang định đón xe về nhà.
“Ôn Noãn." Có người gọi cô.
Ôn Noãn quay đầu nhìn sang, là người quen, tên Khương Duệ.
Khương Duệ là bạn thân từ nhỏ của Cố Trường Khanh, tuổi còn trẻ đã tự mình mở một công ty thương mại. Trước đây Ôn Noãn và Cố Trường Khanh còn bên cạnh nhau thì họ đã gặp nhau vài lần trong các bữa tiệc.
Khương Duệ đi tới trước mặt cô, thuận miệng hỏi: "Cậu đến làm việc à?”
Ôn Noãn không giấu diếm: "Tôi tới tìm luật sư Khương Minh.”
Khương Duệ nở nụ cười: "Tìm bố tôi à.”
Ôn Noãn ngơ ngẩn.
Khương Duệ... là con trai của luật sư Khương?
Khương Duệ có vóc dáng cao ráo, tướng mạo thanh tú, là kiểu chó săn mà chị gái yêu thích. Cậu ta nói với Ôn Noãn: "Ôn Noãn, để tôi mời cậu ăn cơm! Chúng ta đều là người quen, có thể giúp cậu thì nhất định sẽ giúp.”
Ôn Noãn do dự một chút rồi đồng ý.
Khương Duệ lái xe tới.
Một chiếc Ferrari màu đỏ, rất phô trương, cậu ta ngồi trong xe nói: "Còn chưa có cô gái nào có thể ngồi xe của tôi đâu, Ôn Noãn, cậu là người đầu tiên đấy.”
Ôn Noãn luôn cảm thấy Khương Duệ có hơi không đáng tin cậy!
Quá nhiệt tình!
Rõ ràng bọn họ cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, không nói chuyện được mấy lần.
Dù thế nào đi nữa, Ôn Noãn cũng không muốn đắc tội với con trai Khương Minh nên cô lên xe.
Khương Duệ chờ cô thắt dây an toàn, hỏi: "Cậu muốn ăn gì?”
Ôn Noãn không kiểu cách, đề nghị: "Món Thái đi!”
Khương Duệ nhấn ga.
Trên xe, Ôn Noãn vẫn không nói gì, trong đầu cô toàn là chi tiết vụ kiện.
Khương Duệ không quấy rầy cô.
Chỉ là lúc chờ đèn đỏ, cậu ta sẽ lẳng lặng nhìn cô.
Cậu ta luôn thích Ôn Noãn, không ai biết.
Cố Trường Khanh lại càng không biết, hắn vứt bỏ cô bạn gái cũ mà rất nhiều người mơ ước, nếu không có Cố Trường Khanh, không biết có bao nhiêu người sẽ ra tay!
Nửa tiếng sau, Khương Duệ lái xe đến một nhà hàng Thái Lan.
Bởi vì đồ ăn ngon nên có rất nhiều khách.
Khương Duệ muốn chỗ ngồi gần cửa sổ, lúc gọi món thì Ôn Noãn chủ động nói: "Để tôi mời!”
Khương Duệ cười cười: "Đúng là không nhìn ra, Ôn Noãn lại là một cô gái chủ động như vậy.”
Ôn Noãn biết cậu ta nói đùa, vừa gọi món vừa nói: "Khương Duệ đừng đùa tôi nữa, mời một bữa cơm không tính là gì cả.”
Khương Duệ kiềm chế lại.
Ôn Noãn có thể mời cậu ta một bữa cơm, hoàn toàn là xem mặt mũi của ba cậu ta, điều này tự cậu ta hiểu được.
Cậu ta tìm cơ hội trêu chọc cô lần nữa.
Đúng lúc này, một đôi nam nữ xuất sắc đi vào cửa.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.
Không phải người ngoài, chính là Cố Trường Khanh và Hoắc Minh Châu.
Ôn Noãn cũng nhìn thấy, cô lập tức cầm thực đơn che mặt, trong lòng nghĩ: Dính vào Khương Duệ, thật không đáng tin!
Khương Duệ lại sợ Cố Trường Khanh không nhìn thấy mình.
Cậu ta chủ động chào hỏi: "Anh Trường Khanh.”
Cố Trường Khanh thấy cậu ta đang muốn nói chuyện, ánh mắt dừng lại: Cô gái ngồi đối diện Khương Duệ, cho dù che mặt hắn cũng nhận ra là Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh nhíu mày: Tại sao Ôn Noãn lại ở chung với Khương Duệ?
Khương Duệ đặc biệt tốt bụng giải thích cho hắn: "Ôn Noãn nhờ ba tôi giúp cô ấy kiện lên tòa, tôi và cô ấy đang cùng tìm hiểu tình tiết vụ án.”
Đàn ông đều nhạy bén, Khương Duệ nói dăm ba câu đã khiến Cố Trường Khanh đoán được cậu ta đang nghĩ gì.
Khương Duệ thích Ôn Noãn, đây chính là tuyên chiến với hắn!
Cố Trường Khanh cười nhạo: "Khương Duệ, cậu tốt bụng như vậy sao?”
Hắn lại nói với Ôn Noãn: "Em tin cậu ta, có khi bị bán còn giúp cậu ta đếm tiền.”
Trực giác của người phụ nữ khiến Hoắc Minh Châu bất an, cô ấy hỏi: "Cố Trường Khanh, anh biết cô ấy?”
Bình luận facebook