-
Chương 12: Cô giáo Ôn thật có năng lực
Khương Duệ không dám cãi lại.
Tuy là Hoắc Minh ngang vai vế với bọn họ nhưng sự nghiệp của anh phát triển quá tốt, đúng là đang chèn ép bọn họ.
Khương Duệ nháy máy ra hiệu với Ôn Noãn: "Tôi đợi cậu trên xe."
Ôn Noãn miễn cưỡng cười một tiếng.
Khương Duệ rời đi, mấy chú đội mũ cũng nhìn ra manh mối, cười ha hả nói: "Luật sư Hoắc có chuyện riêng cần phải nói, chúng ta mau đi thôi."
Ôn Noãn: ...
Chờ đến khi bốn phía hoàn toàn yên lặng, Hoắc Minh mới cúi đầu chơi đùa điếu thuốc giữa ngón các ngón tay. Ngón tay của anh thon dài có lực, chỉ là một động tác đơn giản cũng vô cùng quyến rũ.
Chốc lát sau anh nâng mắt nhìn cô: "Cô giáo Ôn thật có năng lực."
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Cô theo bản năng biện minh cho mình: "Chuyện ngày hôm nay với tôi..."
"Cô muốn nói chuyện hôm nay không có liên quan gì đến cô?" Hoắc Minh nở nụ cười nhàn nhạt có mấy phần đùa cợt: "Cô giáo Ôn, chẳng lẽ cô không đoán được lý do bọn họ đánh nhau hay sao?"
Sắc máu trên mặt Ôn Noãn như bị rút hết.
Ở trước mặt một Hoắc Minh lớn mạnh thì tất cả những lời giải thích của cô đều vô cùng yếu ớt. Anh đã nói Đông thì không thể là Tây, bởi vì anh là Hoắc Minh, là một luật sư đứng đầu trong nước.
Ôn Noãn cô cũng chỉ là một cây cỏ dại tầm thường.
Trong lòng cô vô cùng tủi thân, mắt cũng ngấn lệ: "Luật sư Hoắc anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của em gái anh."
Hoắc Minh bỗng đứng phắt dậy, đi thẳng đến chỗ của cô.
Ôn Noãn cũng không hề nhúc nhích.
Cô mở to đôi mắt ngập nước, luống cuống ngẩng lên nhìn anh.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống cô, thậm chí còn đưa tay ra khẽ nhéo khuôn mặt mịn nàng mịn của cô, Ôn Noãn cảm thấy nhục nhã, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Hoắc Minh lạnh nhạt mở miệng nói: "Cô giáo Ôn, cô hẳn rất không cam tâm, rõ ràng do Cố Trường Khanh phản bội tình cảm của cô để đi tìm Minh Châu, ngược lại bây giờ khiến cô như trở thành người thứ ba, có phải cô thấy rất uất ức hay không?"
"Tôi không có!"
"Trong lòng cô còn nghĩ tới hắn?"
"Tôi không có!"
...
Hoắc Minh rút tay về nhàn nhạt cười một cái.
Anh nói: "Tôi tin tưởng sự đảm bảo của cô giáo Ôn."
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa tức giận, dựa vào gì mà Hoắc Minh đối xử với cô như vậy?
Nhưng cô không dám phát tác, chỉ dám nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Hoắc Minh, anh là đồ khốn kiếp!"
Anh cũng không tức giận, chỉ chuyên chú nhìn cô.
Hồi lâu sau Hoắc Minh mới mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Cô không có lỗi gì cả, chỉ sai ở chỗ, cô quá tin tưởng vào tình yêu."
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì Hoắc Minh đã rời đi.
...
Hoắc Minh chuyên tâm lái xe.
Anh thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy em gái mình tựa sát vào vai người đàn ông, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hoắc Minh cong cong khóe miệng, có chút giễu cợt.
Chiếc Continental màu vàng chậm rãi dừng trước cửa nhà hàng, Cố Trường Khanh xuống xe, hắn khom người cảm ơn Hoắc Minh. Khi hai người đàn ông mắt đối mắt mới hiểu ý đối phương.
Hoắc Minh gật đầu nhẹ một cái rồi lái xe rời đi.
Hoắc Minh Châu leo lên ngồi ghế lái phụ.
"Một cô gái phải có dáng vẻ của một cô gái, nhã nhặn một chút." Hoắc Minh mắng em gái.
Hoắc Minh Châu xem thường.
Cô ấy kéo anh tám chuyện: "Cô Ôn kia thật quá xinh đẹp! Thật không nhìn ra Khương Duệ thích dạng như vậy… Anh, em cảm thấy cô Ôn hình như cúp C!"
Hoắc Minh hạ cửa kiếng xe xuống.
Anh đột nhiên cảm thấy thân thể có hơi nóng!
Hoắc Minh Châu vẫn đang lầm bầm lầu bầu: "Cô ấy xinh đẹp như vậy, em còn nghi ngờ cô Ôn và Cố Trường Khanh có chuyện mờ ám... May mà cô ấy là người của Khương Duệ."
Hoắc Minh không trả lời mà chỉ tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt hỏi Hoắc Minh Châu: "Khi nào kết hôn?"
Hoắc Minh Châu có chút thẹn thùng: "Việc này còn phải nghe ý của Cố Trường Khanh, bây giờ anh ấy đang ở thời điểm tập trung vào sự nghiệp nên em cũng không dám làm phiền quá nhiều."
Trước mặt là đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nghiêng người, không thèm đếm xỉa tới tình hình hiện tại: "Anh ta yêu em không?"
"Dĩ nhiên."
"Anh ta yêu em cái gì?"
Hoắc Minh Châu không bị câu hỏi làm khó, cô ấy xòe bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, thuộc như lòng bàn tay mà kể: "Yêu gia thế đời đời hiếu học của em, vẻ ngoài xinh đẹp, thân phận bố mẹ danh giá và một người anh trai tài giỏi ..."
Hoắc Minh nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng.
Tuy là Hoắc Minh ngang vai vế với bọn họ nhưng sự nghiệp của anh phát triển quá tốt, đúng là đang chèn ép bọn họ.
Khương Duệ nháy máy ra hiệu với Ôn Noãn: "Tôi đợi cậu trên xe."
Ôn Noãn miễn cưỡng cười một tiếng.
Khương Duệ rời đi, mấy chú đội mũ cũng nhìn ra manh mối, cười ha hả nói: "Luật sư Hoắc có chuyện riêng cần phải nói, chúng ta mau đi thôi."
Ôn Noãn: ...
Chờ đến khi bốn phía hoàn toàn yên lặng, Hoắc Minh mới cúi đầu chơi đùa điếu thuốc giữa ngón các ngón tay. Ngón tay của anh thon dài có lực, chỉ là một động tác đơn giản cũng vô cùng quyến rũ.
Chốc lát sau anh nâng mắt nhìn cô: "Cô giáo Ôn thật có năng lực."
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Cô theo bản năng biện minh cho mình: "Chuyện ngày hôm nay với tôi..."
"Cô muốn nói chuyện hôm nay không có liên quan gì đến cô?" Hoắc Minh nở nụ cười nhàn nhạt có mấy phần đùa cợt: "Cô giáo Ôn, chẳng lẽ cô không đoán được lý do bọn họ đánh nhau hay sao?"
Sắc máu trên mặt Ôn Noãn như bị rút hết.
Ở trước mặt một Hoắc Minh lớn mạnh thì tất cả những lời giải thích của cô đều vô cùng yếu ớt. Anh đã nói Đông thì không thể là Tây, bởi vì anh là Hoắc Minh, là một luật sư đứng đầu trong nước.
Ôn Noãn cô cũng chỉ là một cây cỏ dại tầm thường.
Trong lòng cô vô cùng tủi thân, mắt cũng ngấn lệ: "Luật sư Hoắc anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của em gái anh."
Hoắc Minh bỗng đứng phắt dậy, đi thẳng đến chỗ của cô.
Ôn Noãn cũng không hề nhúc nhích.
Cô mở to đôi mắt ngập nước, luống cuống ngẩng lên nhìn anh.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống cô, thậm chí còn đưa tay ra khẽ nhéo khuôn mặt mịn nàng mịn của cô, Ôn Noãn cảm thấy nhục nhã, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Hoắc Minh lạnh nhạt mở miệng nói: "Cô giáo Ôn, cô hẳn rất không cam tâm, rõ ràng do Cố Trường Khanh phản bội tình cảm của cô để đi tìm Minh Châu, ngược lại bây giờ khiến cô như trở thành người thứ ba, có phải cô thấy rất uất ức hay không?"
"Tôi không có!"
"Trong lòng cô còn nghĩ tới hắn?"
"Tôi không có!"
...
Hoắc Minh rút tay về nhàn nhạt cười một cái.
Anh nói: "Tôi tin tưởng sự đảm bảo của cô giáo Ôn."
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa tức giận, dựa vào gì mà Hoắc Minh đối xử với cô như vậy?
Nhưng cô không dám phát tác, chỉ dám nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Hoắc Minh, anh là đồ khốn kiếp!"
Anh cũng không tức giận, chỉ chuyên chú nhìn cô.
Hồi lâu sau Hoắc Minh mới mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Cô không có lỗi gì cả, chỉ sai ở chỗ, cô quá tin tưởng vào tình yêu."
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì Hoắc Minh đã rời đi.
...
Hoắc Minh chuyên tâm lái xe.
Anh thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy em gái mình tựa sát vào vai người đàn ông, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hoắc Minh cong cong khóe miệng, có chút giễu cợt.
Chiếc Continental màu vàng chậm rãi dừng trước cửa nhà hàng, Cố Trường Khanh xuống xe, hắn khom người cảm ơn Hoắc Minh. Khi hai người đàn ông mắt đối mắt mới hiểu ý đối phương.
Hoắc Minh gật đầu nhẹ một cái rồi lái xe rời đi.
Hoắc Minh Châu leo lên ngồi ghế lái phụ.
"Một cô gái phải có dáng vẻ của một cô gái, nhã nhặn một chút." Hoắc Minh mắng em gái.
Hoắc Minh Châu xem thường.
Cô ấy kéo anh tám chuyện: "Cô Ôn kia thật quá xinh đẹp! Thật không nhìn ra Khương Duệ thích dạng như vậy… Anh, em cảm thấy cô Ôn hình như cúp C!"
Hoắc Minh hạ cửa kiếng xe xuống.
Anh đột nhiên cảm thấy thân thể có hơi nóng!
Hoắc Minh Châu vẫn đang lầm bầm lầu bầu: "Cô ấy xinh đẹp như vậy, em còn nghi ngờ cô Ôn và Cố Trường Khanh có chuyện mờ ám... May mà cô ấy là người của Khương Duệ."
Hoắc Minh không trả lời mà chỉ tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt hỏi Hoắc Minh Châu: "Khi nào kết hôn?"
Hoắc Minh Châu có chút thẹn thùng: "Việc này còn phải nghe ý của Cố Trường Khanh, bây giờ anh ấy đang ở thời điểm tập trung vào sự nghiệp nên em cũng không dám làm phiền quá nhiều."
Trước mặt là đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nghiêng người, không thèm đếm xỉa tới tình hình hiện tại: "Anh ta yêu em không?"
"Dĩ nhiên."
"Anh ta yêu em cái gì?"
Hoắc Minh Châu không bị câu hỏi làm khó, cô ấy xòe bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, thuộc như lòng bàn tay mà kể: "Yêu gia thế đời đời hiếu học của em, vẻ ngoài xinh đẹp, thân phận bố mẹ danh giá và một người anh trai tài giỏi ..."
Hoắc Minh nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng.
Bình luận facebook