-
Chương 531-535
Chương 531 Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!
Nhà hát thành phố b.
Trong lễ đường, buổi lễ kỷ niệm của trường học viện âm nhạc đang được tổ chức náo nhiệt.
Trên sân khấu đế một chiếc dương cầm morningdew.
Nghe nói đây là chiếc đó Louis II đã từng đàn, bây giờ Hoắc Minh lại mua tặng cho giai nhân, tất cả mọi người đều đang chờ đợi biểu diễn chút nữa của ôn Noãn.
Dưới sân khấu có khá nhiều người quen ngồi.
Cảnh Sâm, Bạch Vi, Diêu Tử An, Đinh Tranh… Còn có Cổ Trường Khanh.
Sau khi Cố Thị nhận được tài trợ của Hoắc Minh, kinh doanh đã có chút xoay chuyến, dù sao Cố Trường Khanh cũng là người đàn ông đặt sự nghiệp trên hết, đến hôm nay hắn đã không còn lo lắng.
Hắn dẫn theo cố Hi Quang đến, xem ôn Noãn đàn dương cầm.
Đinh Tranh ngồi không xa, nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn hắn, bất kể cô ta đê tiện như thế nào nhưng từ đầu đến cuối trong lòng cô ta yêu là cổ Trường Khanh.
Nhưng cố Trường Khanh không quan tâm cô ta.
Đinh Tranh cắn răng cười lạnh.
Hắn có thích ôn Noãn thì sao chứ, chút nữa khi òn Noãn biểu diễn…. Tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Đinh Tranh hơi giương cằm lên, im lặng chờ đợi.
Ánh đèn từ từ tắt đi, một bóng hình màu trắng bước đến trước đàn dương cầm, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Đinh Tranh cũng khỏng ngoại lệ, thậm chí cô ta mỉm cười chút nữa người mặc bộ lễ phục màu trắng này sẽ nhuộm đầy máu tươi… Không ai ngờ tới là cô ta làm.
Trên sân khấu vang lên tiếng đàn dương cầm, đàn không phải ca khúc ôn Noãn định sẵn.
Mà là “người yêu ánh trăng”.
Ánh đèn từ từ sáng lên, đợi nhìn rõ người trên sân khấu mọi người đều kinh ngạc.
Không phải là ôn Noãn mà là Hoắc Minh.
Lúc này anh đang mặt bộ lễ phục màu trắng, ngồi dưới ánh đèn đàn dương cầm, cao quý nho nhã.
Chưa từng có ai biết, Hoắc Minh đại đàn dương cầm hay như vật.
Tất cả mọi người mê như điếu đổ, cũng không so đo chuyện thay đối người.
Sắc mặt của Đinh Tranh tái nhợt.
Làm sao có thế, sao lại là Hoắc Minh.
Cô ngấng đầu lên nhìn dây thép cột đèn treo thuỷ tinh kéo căng đã hơi loạng choảng, sắp đứt rồi.
Cô ta muốn lên tiếng nhưng lại không nói không ra lời nào.
Cô ta vô cùng sợ hãi.
Nếu như người xảy ra chuyện là Hoắc Minh thì nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ dùng hết mọi cách đế điều tra ra, nhưng vậy Đinh Tranh cô ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Đinh Tranh đứng phắt dậy.
Ngay lúc này, đèn thuỷ tinh bắt đầu dao động…
Rõ ràng Hoắc Minh có thế tránh ra nhưng anh vẫn ngồi ở đó, đàn dương cầm giống như không có chuyện gì.
Dường như dưới tay anh chính là người yêu ánh trăng của anh.
Cuối cùng, dây thép đứt rồi.
Đèn thuỷ tinh bịch một tiếng rơi xuống, tất cả mọi người đều phát ra tiếng thét.
Bóng dáng màu trắng đó vẫn ngồi yên ở đó.
Tiếng đàn của dương cầm chưa dừng.
Cho dù trán của anh, trên lễ phục màu trắng của anh đã nhuổm đầy máu tươi, nhưng anh lại không nhíu mày tiếp tục đàn bài õn Noãn thích nhất.
Mỗi nốt nhạc đều đang nói: ốn Noãn, theo anh về nhà!
Trong mớ hỗn độn, cửa chính lề đường bị đẩy ra, ánh sáng chiếu vào.
Là Ôn Noãn.
Cô xách tà váy mặc kệ tất cả chạy về phía Hoắc Minh, khoé mắt của cô mang theo nước mắt: “Hoắc Minh…”
Xung quanh dường như im lặng.
Tất cả mọi người, tất cả âm thanh đều biến mất hết…
Chỉ có cô và Hoắc Minh!
Ôn Noãn cố gắng chạy về phía anh, nhưng bất kể cô nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào tiếp cận anh, cô cứ như vậy nhìn anh ngồi ở đó, toàn thân đều là máu, đàn “người yêu ánh trăng”.
Dương cầm morningdew…
Căn hộ, cô đút Tiểu Bạch…
Trong lòng ôn Noãn đau xót!
Hoắc Minh, vì sao anh đột nhiên xuất hiện, lại vì sao không thể em tiếp cận?
Bổng dưng…
Cơ thể của người đàn ông mặc áo vest màu trắng đang dần trở nên trong suốt, giống như có thế biến mất bất cứ lúc nào vậy, anh dừng tay lại nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.
Tiếng dương cầm vẫn đang tiếp tục.
Cuối cùng ôn Noãn có thể đến gần anh.
Tay gần như trong suốt của Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Sao lại đến đây rồi?”
Cò bật khóc: “Hoắc Minh!”
Cô đột nhiên cảm thấy là giấc mơ, nhưng trong giấc mơ cũng biết đau mà…
“Đừng khóc.”
Anh an ủi cô gái nhỏ của anh: “Anh không đau! Ôn Noãn, quan trọng nhất chúng ta vẫn còn ở bên nhau… Tin anh!”
Môi cô run rấy, một hồi lâu mới nhấc lên được.
Cô đưa anh xem nhẫn ở ngón tay: “Hoắc Minh, em tin anh!”
Hoắc Minh cười rất nhẹ cho dù nụ cười ấy đã mờ ảo, anh muốn chạm vào cô nhưng không còn cách nào chạm vào cơ thể cô nữa.
Anh biến mất ở trên sân khấu.
Cánh hoa hồng ở xung quanh cũng từ từ dâng lên…
“Hoắc Minh!” ôn Noãn ởtuối hai mươi khóc đến thấu ruột thấu gan, từ từ quỳ xuống.
Hoắc Minh, anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất như vậy, Hoắc Minh anh kêu em phải làm sao?
Thật sự là một giấc mơ sao?
Anh có còn quay về không?
“Hoắc Minh!”
“Hoắc Minh, đừng, đừng làm như vậy!”
Bệnh viện tốt nhất thành phố B, ôn Noãn hôn mê bảy ngày không ngừng nói mớ, đột nhiên cô mở mắt ra.
Bởi vì cơ thể không vận động thời gian dài nên căng cứng.
Hơi động đậy, thần kinh cũng kéo đến đau vô cùng.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, bà Hoắc mừng đến chảy nước mắt.
“Ôn Noãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Ôn Noãn nhìn trong phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Hoắc Minh, cô khó khăn hỏi: “Mẹ… Hoắc Minh đâu rồi?”
Sắc mặt của bà Hoắc khó coi.
Ôn Noãn hối thúc hỏi thêm lần nữa.
bà Hoắc dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nói sự thật với cô: “Hoắc Minh vào trong núi gặp thầy Thanh Thuỷ rồi.”
Vào núi?
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô nhìn ra bên ngoài, trời đất đều trắng xóa, đang rơi tuyết rất dày.
Sao anh lên núi được?
Trong mắt ôn Noãn gấp gáp, bà Hoắc lau nước mắt: “Mẹ lập tức gọi điện thoại báo cho nó biết tin tốt này, con đừng gấp chăm sóc cho bản thân trước!”
Nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Điện thoại vang rất lâu mới bắt máy, là giọng nói quen thuộc nhưng yếu ớt của Hoắc Minh: “Mẹ!”
Bà Hoắc bật khóc.
Có trời mới biết bà lo lắng bao nhiêu cho Hoắc Minh, may mà ông trời phù hộ.
Bà kìm nén cảm xúc, nói: “ôn Noãn tỉnh rồi.”
Phía bên đó im lặng vài giây, giọng nói hơi khàn nhưng ấm áp: “Cho ôn Noãn nói chuyện với con!”
Bà Hoắc nhanh chóng đặt điện thoại bên tai Ôn Noãn.
vẫn là im lặng.
Ai cũng không nói chuyện trước, bởi vì sự đau khổ khắc cốt ghi tâm trong giấc mơ còn như kim đâu.
Rất lâu sau đó, Ôn Noãn lên tiếng.
Giọng nói của cô khàn đến không ra dạng gì: “Minh, em mơ một giấc mơ!”
Phía bên đó yết hầu của Hoắc Minh chuyến động, anh kìm nén rất lâu mới tiếp lời: “Anh cũng mơ một giấc mơ! ôn Noãn… Anh mơ thấy chúng ta yêu nhau, là một giấc mơ rất tốt đẹp.”
Ôn Noãn bật khóc.
Sao anh có thể miêu tả hời hợt như vậy, rõ ràng cuối cùng anh rất đau nhưng anh lại nói rất tốt đẹp.
“Đừng khóc! ôn Noãn đừng khóc.” Anh dỗ dành cô.
Từ trước đến nay ôn Noãn hướng nội, cô rất ít khi thể hiện tình cảm trước mắt người khác với Hoắc minh, nhưng bây giờ cô rất muốn gặp anh, muốn chạm vào anh, muốn biết anh còn ổn không.
“Hoắc Minh… Em muốn gặp anh.”
Hoắc Minh cũng muốn gặp cô.
Nhưng bây giờ anh không đi được, không chỉ là đường núi bị tuyết phủ kín mà còn bì chân của anh bị phỏng lạnh rồi, anh đã quỳ cả đêm, bây giờ một bước cũng đi không nổi.
Nhà chùa đơn giản.
Anh trải qua đau đớn vạn tiễn xuyên tim ở trong giấc mơ, khi tỉnh lại dỗ dành vợ của anh.
“Tuyết dừng rồi, anh sẽ ngồi trực thăng đến có được không?”
Ôn Noãn nằm nghiêng người, nước mắt đầy mặt.
Là giấc mơ nhưng cô lại nhớ rõ như thế, cô cũng không khó đoán được anh phải trả giá như thế nào.
Rất có thế anh không ra được.
Ngón tay của ỏn Noãn nhẹ nhàng chạm vào điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Em đợi anh…”
Em đợi anh…
Câu nói này giống như đã đợi bốn năm.
Phía bên đó, Hoắc Minh hơi giương cằm lên, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Anh nói: “ôn Noãn, tuyết dừng rồi anh sẽ về.”
Cúp điện thoại, anh khẽ vuốt lòng ngực mình.
Đập mãnh liệt đến như thế!
Ôn Noãn tỉnh lại.
Không khí nhà họ Hoắc vô cùng vui vẻ, Hoắc Chấn Đông bôn ba nhiều ngày cũng xem như yên tâm.
Ông gọi điện cho con trai biểu dương.
Sau đó lại dẫn theo mấy đứa cháu bảo bối đến thăm ôn Noãn.
Cửa vừa mở ra, ba đứa trẻ chạy vào còn có một Doãn Tư được ông bế ở trong lòng, Tiểu Doãn Tư đã hơn một tuổi rồi đang biết u ơ gọi: “Mẹ.”
Ôn Noãn từ từ hồi phục được chút, dựa vào đầu giường đưa tay ra.
Hoắc Chấn Đông lại không cho Doãn Tư qua đó: “Mẹ không khoẻ, trong bụng còn có em bé, ông nội bế bảo bổi Doãn Tư của chúng nhé.”
Tiểu Doãn Tư cái hiểu cái không.
Cậu bé thích ông nội, cái tay mập mạp trắng ngần nâng mặt của Hoắc Chấn Đông, hôn một miếng.
Hoắc Chấn Đông nhìn ôn Noãn, không tự chủ được rơi lệ.
Ống nói một hơi: “Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt! Đứa trẻ này con không tỉnh dậy nữa thì Minh sắp điên mất rồi.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Tiếu Hoắc Tây cùng Sùng Quang đi qua, cùng dựa vào bên cạnh cô.
Ôn Noãn dịu dàng sờ đầu bọn trẻ, đặc biệt là Tiếu Hoắc Tây đáng thương nhìn mẹ.
Ôn Noãn mềm lòng, gọi cô bé vào trong chăn.
Tiếu Hoắc Tây lập tức tháo giày da nhỏ xuống, chui vào trong chăn cẩn thận sờ bụng của mẹ.
Ôn Noãn cũng nhẹ nhàng sờ bụng.
Cô nhớ trong mơ Minh nói đứa trẻ này tên Hoắc Kiều.
Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!
Trương Sùng Quang ở bên cạnh đưa tay sờ tóc của Tiểu Hoắc Tây, cảm thấy cô bé rất thích làm nũng. Cô bé đã lớn như vậy rồi còn suốt ngày
chui vào trong mẹ.
Cậu nhóc nghĩ: Hoắc Tây lớn rồi chắc chắn rất quấn người.
Ôn Noãn cũng sờ đầu cậu nhóc.
Bà Hoắc bưng chén cháo thơm lừng, ngồi bên mép giường, chăm sóc dịu dàng: “Bây giờ Minh Châu có việc, buổi chiều sẽ qua.”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Trong phòng bệnh ấm áp, ngay lúc này cửa được đấy ra.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn sau đó ngơ người ra.
Là Hoắc Minh.
Anh ốm đi rất nhiều, hơi tiều tuy nhưng vẫn anh tuấn, đẹp trai, lúc này đôi mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm cô… mang theo nhiệt độ khiến nqười khác đỏ mặt tim đập nhanh.
Chương 532 Là anh hại tôi hay tôi đã hại anh
Ôn Noãn có phần không chịu nổi nữa.
Cô hắng giọng, khẽ hỏi: “Chẳng phải đã nói là chiều đến sao?”
Hoắc Minh đi đến giường bệnh.
Bà Hoắc nhường một bên để anh ngồi xuống, anh nhẹ nhàng xoa mặt cô, thẳng thắn không vòng vo: “Không đợi được nữa, đế bác sĩ tiêm một mũi kiềm lại rồi qua đây! ôn Noãn…”
Anh vươn tay xoa mặt cô, lòng bàn tay ấm nóng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Bọn họ cùng trải qua mộng cảnh kia, gặp lại nhau cảm giác khác biệt, có rất nhiều lời muốn nói nhưng người nhiều không tiện, lại nói trong chăn còn có Hoắc Tây đang mở lớn mắt nhìn.
Hoắc Minh không quan tâm nhiều.
Bổ mẹ, con cái đều có mặt, vậy thì sao chứ?
Anh muốn hôn cô.
Anh cúi người, dịu dàng hôn vợ, cô có chút kinh ngạc sau đó lại theo bản năng chổng cự.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, sau đó lại hôn sáu hơn.
Hoắc Chấn Đông không còn bình tĩnh nữa.
Người trẻ tuổi đều trực tiếp như vậy sao?
Gương mặt già của ông đỏ ửng lên gọi vợ, đưa mấy đứa nhỏ đi, kể cả Tiểu Hoắc Tây đang vùi trong chăn kia… Phòng bệnh lập tức đã trống vắng hơn nhiều.
Hôn một lúc lâu, Hoắc Minh vùi mặt vào cổ cô.
Anh thấp giọng nói: “Bác sĩ đã đến thăm khám chưa? Đứa nhỏ vẫn ổn chứ?”
“Đứa nhỏ không sao.”
Ôn Noãn khẽ vuốt ve cánh tay anh, cơ bắp đã giảm đi một chút, sau đó lại xoa cổ anh rồi đến ngực… Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng nói: “Cho dù có muốn thì anh cũng không có.”
Ngón tay mảnh khảnh của ôn Noãn khẽ điếm vào môi anh.
Người này, rõ ràng yêu cô nhưng lúc nào cũng không đứng đắn.
Hai mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Hoắc Minh vẫn nói: “ôn Noãn, anh rất nhớ em!”
Bày ngày cô hôn mê, đối với anh mà nói như ngồi trên đống lửa vậy.
Sao Ôn Noãn không biết được chứ?
Anh gầy đi rất nhiều, cô rất đau lòng, nhưng những lời tình cảm thì cô không nói thành lời được, cô nhớ là người đàn ông này kéo cô ra khỏi vực sâu, dùng bản thân anh để trả giá.
Ôn Noãn khẽ kéo anh lên giường.
Cô nghẹn ngào: “Hoắc Minh, chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi khỏe rồi chúng ta lại đến khu nhà xem xem.”
Anh nói được.
Lập tức tựa vào đầu cô, cùng nằm đó.
Đến giờ cơm trưa, chân Hoắc Minh không chịu nối nữa, bác sĩ làm cấp cứu cho anh, sau đó… Sau đó thì tạm thời ngồi xe lăn, ít nhất cũng phải dưỡng nửa tháng mới khỏe được.
Thân thể ôn Noãn cũng ngày một khỏe hơn.
Nhất là bảo bối trong bụng, rất kiên cường.
Sau buối trưa, òn Noãn đứng trước mặt Hoắc Minh, đế anh xoa nhẹ phần bụng khẽ nhô lên, cô bổng lên tiếng: “Thật sự muốn đặt tên Hoắc Kiều sao?”
Hoắc Minh khẽ cười: “Không thích sao?”
“Tên thì hay! Nhưng chữ Kiều này có bộ Kiều…”
Ôn Noãn nói xong, nhìn chằm chằm lại anh.
Trong phòng bệnh không có ai khác, Hoắc
Minh cũng lớn gan hơn, khẽ kéo ôn Noãn lên đùi mình, anh vươn tay vào bên trong đồ bệnh nhân, vuốt ve phần bụng của cô, chậm rãi thong thả nói: “Chuyện của năm tháng nào rồi, vẫn còn ghen sao bà Hoắc.”
Anh lại gần bên tai cô, không đứng đắn nói: “Mạng của anh đã giao cho em rồi, còn muốn bày tỏ lòng trung thành gì nữa?”
Hoắc Kiều…
Ôn Noãn là người yêu kiều của anh, liên quan gì đến người khác?
Anh vuốt ve, lại càng không đứng đắn.
Đương nhiên ôn Noãn có thể cảm nhận được.
Cô không kìm được nghĩ đến cảnh trong mộng, bản thân cô năm hai mươi tuổi chủ động làm với anh rồi, cảm giác đó e rằng từ trong mộng cho đến hiện tại vẫn đang khắc ghi trong cơ thể cô…
Ôn Noãn đỏ mặt, giữ tay anh: “Anh kiềm chế chút đi.”
Hoắc Minh thật sự rất muốn.
Thân thể ôn Noãn không tiện, chân anh không tiện, nhưng những cái khác thì vẩn có thế làm.
Anh dỗ cô cởi đồ bệnh nhân ra…
Bụng nhỏ cô khẽ nhô lên, không những không khó nhìn, mà trái lại cũng có chút hương vị phụ nữ.
Ôn Noãn không cho anh chạm vào, ôm cổ anh thấp giọng nói: “vẫn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi xinh hơn, có phải không?”
Mọi thứ đều ổn…
Hoắc Minh ít nhiều cũng có chút tâm tư tán tỉnh.
Lại nói, mấy lần hoan hảo trong mơ đó, anh cũng có chút dư vị.
Hoắc Minh dán sát bên tai, nồng nhiệt nói:” Nha đầu hai mươi tuối nào có thể so với tổng giám đốc ôn được, tiểu nha đầu chỉ là ngây ngô mà thôi, nào có thể như chúng ta phối hợp nước sữa tốt như vậy chứ.”
Anh không cần mặt mũi, ôn Noãn sớm đã biết rõ.
Cô cũng mặc kệ quần áo mình, chỉ dán sát vào lòng anh, vuốt ve thân thể anh từng chút một. Thực sự gầy đi nhiều rồi, ôn Noãn cũng đau lòng cho anh.
Cuối cùng, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cởi bỏ lưng quần anh.
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh hơi khàn giọng.
Ôn Noãn dán sát bên tai anh, thì thầm nói:
“Đừng nói chuyện, Hoắc Minh, em muốn đối xử tốt với anh.”
Bọn họ là vợ chồng.
Anh ham muốn dục vọng, anh thích chuyện này, vậy cô sẽ phối hợp với anh.
Chỉ cần anh thích thì cô đều nguyện ý.
Trong phòng bệnh, một mảng xuân sắc mập mờ.
Sau khi kết thúc, đã là chuyện của một tiếng sau, Ôn Noãn không tránh khỏi oán hận anh tham lam muốn quá nhiều.
Trong phòng vệ sinh.
Hoắc Minh từ phía sau ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Đứa nhỏ không sao chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Bọn họ cũng không làm thật, nhưng cô cũng được thoải mái, đứa nhó dù sao cũng có chút cảm giác chứ!
Cô không nói, Hoắc Minh cũng hiếu.
Bàn tay anh vòng qua bụng cô, khẽ cười: “Cũng khá mỏng manh nhỉ.”
Ôn Noãn không cho anh nói tiếp, bảo anh ngồi lên xe lăn: “Bác sĩ nói anh tốt nhất phải ngồi xe lăn mới có thế mau khỏi được.”
Hoắc Minh cũng không xem là chuyện lớn gì.
Hai giờ rưỡi chiều, Hoắc Minh ngủ trưa cùng Ôn Mạn.
Vệ sĩ đấy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Hoắc, có mấy người bên đoàn phim muốn gặp tống giám đốc ôn.”
Hoắc Minh vốn muốn từ chối, nhưng lúc này Ôn Đình đã tỉnh, cô ngồi dậy khẽ cười: “Để bọn họ vào đi!”
Vệ sĩ ra ngoài mời họ vào.
Hoắc Minh giúp ôn Đình vén tóc lại, nói: “Đang thời gian dưỡng bệnh, gặp nhiều người làm gì chứ!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Em biết anh muốn để em an tâm nghỉ ngơi, nhưng người ta cũng đã đến rồi, không gặp thì cũng không nên… Lại nói, đèn treo rơi xuống, thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Cô nói, rồi khẽ lắc đầu: “Thiệu Đình, em không tin.”
Hoắc Minh đau lòng, vuốt nhẹ mặt cô, cũng không nói gì.
Lúc này, Lục Khiêm từ ngoài cửa đi vào.
Cò Hồ, Xa Tuyết, còn có cả đạo diễn và mấy diễn viên mới đi theo.
ốn Noãn thấy kỳ lạ: cố Hi Quang đâu?
Chỉ là nhiều người, cô cũng không tiện hỏi.
Cô Hồ là gần gũi với cô nhất, đương nhiên so với những người bên cạnh thì gần gũi hơn chút, tặng trái cây tươi xong ngồi dên giường nắm tay cô: “Xem như là may rồi! Hy Quang…”
Ôn Noãn khẽ nhíu mày: “Cố Hi Quang làm sao?”
Đầu cô bị đập một cái, bị chấn động nhẹ, tình hình lúc đó gần như đã quên rồi.
Chỉ biết, Hoắc Minh vẫn luôn gọi cô.
Hoắc Minh liếc nhìn cô Hồ.
Cô Hồ căng thẳng trong lòng, biết mình lỡ miệng, chuyện này rõ ràng Hoắc Minh không muốn cho ôn Noãn biết.
Vì thế, cô ta lại ấp úng.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, trong lòng sáng tỏ như gương, cô cũng không hỏi nhiều.
Thân thế cô còn yếu, mọi người cũng không ở lại lâu.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Ôn Noãn đi đến bên cửa số sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ hỏi: “Cố Hi Quang là thế nào?”
Lúc này, thư ký Trương đang đẩy cửa vào.
Hoắc Minh đóng laptop lại, ý bảo anh ta đợi bên ngoài một lát.
cửa khép lại, anh đứng dậy ôm eo ôn Noãn từ phía sau, thấp giọng nói: “Anh ta vì cứu em mà mặt bị huy dung, anh đã mời chuyên gia nước ngoài tốt nhất, đã làm xong phẫu thuật giai đoạn đầu tiên.”
Cổ Hi Quang bị thương nặng, ít nhất cũng phải làm phẫu thuật năm sáu lần.
Nhưng vẫn không đảm bảo có thể giống như lúc trước.
Ôn Noãn yên lặng nghe, trong lòng cũng khó chịu.
Một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Khóa bình an mà cố Trường Khanh đưa cũng vỡ rồi đúng chứ!”
Khóa bình an, cố Hi Quang…
Ôn Noãn nhớ đến người đã qua đời, trong lòng rất khó chịu, trong mộng cố Trường Khanh đã buông bã, đi bước trên con đường cuộc đời khác, nhưng giờ đã tỉnh mộng, anh ta thực sự không còn nữa.
ỏn Noãn không vội gặp cố Trường Khanh.
Chàng trai trẻ tuối xinh đẹp như vậy, dù sao cũng có tự tôn của mình, bộ dạng mặt mũi quấn đầy băng gạc như vậy sẽ không muốn để người khác nhìn thây.
Thế nhưng, ôn Noãn lại muốn đi thăm cố
Trường Khanh.
Trước khi xuất viện một ngày.
Hoắc Minh không có ở đây, ôn Noãn nhờ vệ sĩ sắp xếp xe, nói muốn ra ngoài một chuyến.
Vệ sĩ do dự: “Chuyện này vẫn nên báo với tống giám đốc Hoắc.”
Ôn Noãn cũng không ngăn anh ta.
Vệ sĩ gọi điện xong, khẽ nói: “Tống giám đốc Hoắc đã dặn, mong cô đừng đi quá xa, nói là buổi chiều sẽ có tuyết rơi.”
Ôn Noãn cười nhạt một tiếng.
Cô bảo trợ lý mua một bó cúc họa mi, rồi mặc đồ đen.
Đây là lần đầu cô đến mộ cố Trường Khanh.
Bước xuống xe, sắc trời đã u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi.
Ôn Mặc mặc áo lông rộng, không nhìn ra được là mang thai.
Cô chậm rãi bước về phía mộ cố Trường Khanh, nơi đó lại có một bóng dáng gầy ốm đang đứng, lại gần nhìn thì thấy là Đinh Tranh.
Ai hại mình, ôn Noãn đều biết.
Nhưng đến bây giờ Hoắc Minh vẫn chưa phát tác, không có chứng cứ.
Còn cách khoảng mấy bước, ôn Noãn đứng lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Tranh.
Đi cùng ôn Noãn là bốn vệ sĩ và một trợ lý, đương nhiên Đinh Tranh cảm nhận được, cô ta nói đầy sắc bén: “Bà Hoắc ra ngoài, đúng là chuẩn bị trận địa lớn thật!”
Ôn Noãn lạnh nhạt khẽ cười.
Bốn vệ sĩ tiến lên, kéo Đinh Tranh qua một bên.
Ôn Noãn đi đến trước mộ, nhìn chăm chú bức ảnh Cố Trường Khanh trẻ trung.
Bức ảnh là do cô chụp cho anh ta năm đó.
Nghĩ lại, là mong muốn cuối cùng của anh ta.
Trời đất u ám, òn Noãn trong lòng khó chịu, cô khom người khẽ chạm vào gương mặt trẻ tuối kia, thì thầm: “Tại sao phải nói những lời đó với Hi Quang! cố Trường Khanh, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tại sao còn không buông bỏ!”
Nếu anh ta buông bỏ, thì sẽ không rời đi sớm như vậy.
Sống chết có số, ôn Noãn không tự trách đến vậy, cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Cố Trường Khanh có xuất thân tốt, cần bề ngoài có bề ngoài, cần năng lực cũng có năng lực, anh ta vốn nên sống một đời thoải mái thư
thả… Nhưng anh ta lại không có kết quả tốt.
“Cổ Trường Khanh, tôi không phân rõ được nữa, là anh hại tôi hay tôi đã hại anh.”
òn Noãn có chút chua xót trong lòng.
ở bên cạnh, Đình Tranh như bệnh tâm thần: “Ôn Noãn, cô hại chết anh ấy rồi, hà tất còn ở đây giả mù mưa sa?”
Ôn Noãn rũ mắt khẽ cười: “Vậy sao?”
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn Đinh Tranh: “Cô thì sao! Cô thì làm gì?”
Đinh Trinh lập tức cảm thấy chột dạ.
Hôm đó, cũng là ngày tuyết rơi thế này, cô ta vì muốn giữ cố Trường Khanh ở lại nên cho anh ta ăn ít đồ ăn khiến người ta buồn ngủ, tinh thần không tập trung.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn mặc áo khoác, rời khỏi khách sạn.
Trên đường đến nhà ôn Noãn, anh ta xảy ra tai nạn xe…
Chương 533 Nhớ lại rồi
Ôn Noãn nhìn chằm chằm Đỉnh Tranh.
Vẻ mặt Đinh Tranh đã bán đứng cô ta.
Không có chứng cứ, ôn Noãn cũng không phí lời thêm, cô chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đinh Tranh, thực ra từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng yêu anh ấy! Cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi!”
Đối với Đinh Tranh mà nói, cố Trường Khanh giống như món đồ chơi không có được mà thôi.
Phần tình cảm này vốn đã biến thái rồi.
Ôn Noãn nói xong, quay đầu rời đi.
Cô đi rất chậm, trợ lý Từ bên cạnh khẽ đỡ cô, bóng lưng cô vẫn thong dong bình tĩnh như vậy.
Đinh Tranh ghen tỵ đến mức mặt mũi thay đối.
Ôn Noãn có quá nhiều!
Quyền thế, tài phú, còn có nhiều người đàn ông yêu cô như vậy.
Hôm đó, nếu không phải cổ Hi Quang chắc chắn ốn Noãn sẽ không sống nổi, cô không còn thì Đinh Tranh này sẽ thoải mái hơn hẳn!
Tại tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh ký giấy tờ còn tồn động xong,
đứng trước cửa số sát đất, tay cầm một ly cà phê.
Anh nhìn chăm chú bên ngoài.
Sắc trời trắng muốt, dấu hiệu như sắp có tuyết rơi.
Thư ký Trương đứng sau lưng, thấp giọng nói: “Ôn Noãn đi đến nghĩa trang, nhưng hiện tại đã quay về bệnh viện rồi.”
Hoắc Minh siết chặt ly trong tay.
Anh không nói gì.
Bên ngoài cửa số, tuyết bắt đầu rơi.
Mấy hôm nữa là đến lễ giáng sinh rồi, gia đình đoàn tụ, nhưng trải qua nhiều chuyện lại thêm giấc mộng kia, anh nghĩ, tâm trạng ôn Noãn cũng phức tạp.
Hoắc Minh có thể hiếu được tâm trạng phức tạp này của cô.
Nhưng anh nghĩ, luôn có tin tốt chỉ là cô không biết.
Ví dụ như, anh đã khôi phục ký ức trước đây.
Hôm sau, ôn Noãn xuất viện.
Vốn dĩ nhà họ Hoắc muốn làm tiệc rượu, nhưng nghĩ đến chuyện ôn Noãn mang thai nên hủy bỏ, chỉ vui vẻ trong nhà thôi.
Dưới lầu, lấu dê đã làm xong, mùi thơm ngào ngạt khiến mấy đứa nhỏ ghé mắt trông ngóng,
Hoắc Minh để bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, còn mình lên lầu gọi ôn Noãn ăn cơm.
Phòng khách trên lầu hai, hệ thổng sưởi vừa đủ.
Ôn Noãn thoải mái tựa vào sô pha, đang xem sách dưỡng thai.
Hoắc Minh đứng trước cửa, yên lặng nhìn chăm chú.
Cô mặc chiếc áo lông rộng màu hồng nhạt, phía dưới là váy hoa nhí, không nhìn rõ đang mang thai, trái lại càng có hương vị phụ nữ.
Tuy nói lần này ở bệnh viện, bọn họ cũng từng gần gũi nhau.
Nhưng dù sao cũng không bằng trong nhà.
Hoắc Minh đi đế, không nhịn được cúi người hôn vào sau tai mềm mại của cô, thấp giọng năn nỉ: “Đã sinh hai đứa rồi mà sao vẫn xinh đẹp vậy!”
Ôn Noãn đương nhiên cứ để cho anh hôn.
Hôn một lúc lâu, cô dịu dàng thì thầm: “Em là muốn đế bố đứa nhỏ cũng nhìn thấy, không thể đế một mình em cực khố được.”
Hoăc Minh nhớ lại chuyện xưa.
Lúc Ôn Noãn sinh Hoắc Tây, anh nhất quyết đến Anh kiện tụng, sáng sớm hôm đó biệt thự xảy ra vụ nố.
Lúc Ôn Noãn sinh Doãn Tư, bởi vì sở Liên mà cô cũng không ở cữ được.
Bây giờ nhớ lại, anh rất đau lòng.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cô, tựa vào trán cô: “Anh sẽ chăm sóc mẹ đứa nhỏ, cô giáo ôn yên tâm!”
Ôn Noãn nâng mắt nhìn anh, hàng mi khẽ run.
Cô giáo Ôn…
Có phải anh nhớ lại rồi không?
Hoắc Minh cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh lấy một món đồ từ trong túi áo, đặt vào tay ôn Noãn, anh nói: “Cái này cho em, em nhận đi!”
Ôn Noãn cúi đầu.
Trong lòng bàn tay là khóa bình an đã được khâu lại.
Chính là khóa bình an mà cố Trường Khanh tặng.
Nếu không có cái này, lúc đó có lẽ cô đã không còn mạng rồi…
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve: “Luật sư Hoắc của chúng ta từ khi nào lại trở nên rộng lượng vậy rồi?”
Cô gọi anh là luật sư Hoắc, chứng tỏ cô
cũng không quên giấc mộng kia.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, khẽ cười: “Em nói xem, có lúc nào anh không rộng lượng?”
Ôn Noãn khẽ cười.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình thản của cô, bỗng giác rung động.
Anh chắc chắn bản thân mình yêu cô, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cảm giác lại khác đi.
Những ngày tháng tươi đẹp của anh và ôn Noãn, có rất nhiều chuyện mà người bên cạnh không biết, đến nhật ký cũng không có.
Những chuyện bí mật đó, chỉ có hai người bọn họ biết.
Hoắc Minh tựa cằm lên vai ôn Noãn, khẽ nói: “Lễ giáng sinh chúng ta đi ra ngoài, có được không?”
Ôn Noãn cầm chiếc hộp, cất món đ’ô đi.
Cô tùy ý hỏi: “Anh chuẩn bị đi đâu?”
“Căn hộ.”
Anh nói xong, gương mặt ôn Noãn khẽ ửng đỏ, dù sao trong giấc mộng kia, bọn họ đã triền miên vô số lần ở căn hộ, hiện tại anh nhắc đến, chắc chắn là không tốt lành gì.
Ôn Noãn cầm chiếc hộp.
Cô nghiêng đầu hôn anh, rồi lại vuốt ve
gương mặt anh tuấn của anh, ừ một tiếng.
Hoắc Minh vui vẻ không thôi, nhưng ít nhiều cũng có ý so sánh, anh kéo òn Noãn vào lòng nhẹ giọng hỏi: “ôn Noãn, trong lòng em, anh có thắng nổi Cố Trường Khanh không?”
Rõ ràng, bọn họ đã có ba đứa con rồi.
Nhưng anh vẫn lo được lo mất.
Đàn ông để ý đến mình, phụ nữ có thể cảm nhận được, ồn Noãn cũng hưởng thụ cảm giác này.
Lúc xuống lầu ăn cơm, cô không an tâm hỏi anh: “Chân anh không sao chứ?”
Hoắc Thiệu trực tiếp ôm cô lên: “ôm em xuống lầu, chắc chắn là không vấn đề.”
Ôn Noãn đấy anh: “Thả em xuống, bố mẹ đang ở đây!”
“Không thả! chúng ta là vợ chòng hợp pháp!”
Hoắc Minh thì thầm, sau đó hôn môi cô một cái, ánh mắt sáng rực.
Dưới lầu, vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không nói gì, nhìn chán rồi!
Nhưng trong nhiều lại có thêm một người…
Không phải ai khác, chính là Lục Khiêm.
Lục Khiêm mới đến, trên người vẫn còn
vướng bông tuyết, vừa vào đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, ông cười lạnh: “Ha ha, Hoắc Minh tuổi trẻ còn dài, so với lúc trước còn biết làm mấy trò lãng mạn rồi!”
Hoắc Minh khôi phục ký ức, người khác vẫn chưa biết.
Năng lượng anh lại tràn trề, ôm ôn Noãn lên ghế, mỉm cười điềm tĩnh: “Cậu à, cháu mới ba mươi lăm thôi!”
Lục Khiêm lạnh nhạt, không tự nhiên lắm.
Hoắc Minh nhìn Lục Thước ngồi trên bàn ngoan ngoãn, vẩn chưa dám gọi bố.
Hoắc Minh xoa đầu cậu bé: “ông cậu đến rồi, sao không chào vậy?”
Tiếu Thước Thước mập mạp mềm mịn, gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm khẽ vỗ đầu cậu bé: “Thằng bé ngốc!”
Nói xong, ánh mắt ông nhìn sang Hoắc Minh, tên này giấu được người khác nhưng sao giấu được ông, đây là nhớ được gì rồi sao?
Tinh thú vợ chồng người ta, Lục Khiêm cũng không muốn làm rõ.
Ông ngồi bên cạnh Minh Châu, khẽ giải thích: “Dạo này bận đến chân cũng không chạm đất, nhân nửa ngày trống lịch nên đến thăm em,
lát nữa phải bay đi rồi.”
Nếu lỡ không bay được thì ông phải đi xe về.
Minh Châu không nói gì.
Mấy tháng trước, ông đã chuấn bị nhà cho bọn họ, lúc đó cô cảm thấy khổ tận cam lai, thực sự có cảm giác xúc động muốn chấp nhận lời cầu hôn của ông, nhưng ông lúc nào cũng có việc bận làm không xong.
Còn cô, cứ chờ đợi mòn mỏi, cũng dần mất niềm tin.
Lục Khiêm hiểu rõ trong lòng.
Chỉ là đông người, ông không tiện nói gì!
Cả nhà ăn uống trò chuyện, lúc Hoắc Minh dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho òn Noãn thì Lục Khiêm rất hâm mộ, hâm mộ bọn họ có một gia đình trọn vẹn, cho dù phải trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau.
Còn ông ấy, lại tuyệt vọng bao nhiêu!
Lục Khiêm im lặng.
Tiếu Thước Thước gắp đồ ăn cho ông ấy: “Bố ăn cơm đi.”
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, xoa đầu con trai, rồi lại nhìn sang mẹ của đứa nhỏ.
Minh Châu giả vờ như không biết.
Ăn cơm xong cô còn phải quay quảng cáo
nữa, trợ lý đã đợi cô trong xe rồi…
Trong phòng rửa tay, Lục Khiêm chặn cô ở bên trong.
Ông nhìn gương mặt yêu kiều trong gương, khàn giọng nói: “Không thể dời lại sao? Hiếm có cơ hội gặp mặt một lần.”
Minh Châu dặm lại son, quay người khẽ đấy ông: “Em sắp trễ rồi!”
Lục Khiêm không tránh.
Ông vòng một tay qua eo cô, khóa trái cửa phòng vệ sinh.
Minh Châu không đấy ông ra được.
Cô dứt khoát dựa vào tường, hơi ngấng đầu, vẻ mặt cũng có chút thất thần.
Cô nói nhẹ nhàng: “Lục Khiêm, anh lúc nào cũng có việc bận không hết, có lẽ đến cả sinh nhật con trai anh cũng không nhớ là ngày nào đâu! Em biết trong mắt anh, công việc của em không có gì quan trọng, cho nên em nên phối hợp với anh vô điều kiện, anh đến rồi thì em phải đấy lùi công việc, vậy anh biết em lùi lại nửa ngày cần phải chào hỏi với bao nhiêu người không, rồi phải nợ nhân tình biết bao nhiêu người?”
“Lục Khiêm, anh căn bản sẽ không nghĩ đến!”
“Tâm trạng của em, anh căn bản không quan
tâm đến.”
Có lẽ là quá thất vọng, nên cô đơn giản chỉ nói ra.
Thật ra cô đã hiểu ra, thay vì chờ đợi Lục Khiêm, chi bằng tự đầu tự vào bản thân đi.
Tiếu Thước, cũng cần cô làm gương.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ông không thể phản bác lại cho chính mình, ông cũng có thế cảm nhận được bằng trực giác, cô gái nhỏ luôn quấn lấy mình gọi chú Lục thực sự đã trưởng thành rồi.
Nhưng ông thà rằng cô vĩnh viễn đơn thuần.
Minh Châu có chút khó chịu, cô không muốn cãi nhau với ông.
Cô cúi đầu thấp giọng nói: “Em phải đi rồi! Mấy giờ anh đi… Nếu có thời gian thì chơi cùng Thước Thước đi! Tuổi này của thằng bé sớm đã đi nhà trẻ rồi, anh không biết thằng bé hám mộ Hoăc Tây và Sùng Quang thế nào đâu.”
Lục Khiêm nghe vậy, trong lòng chợt khó chịu.
Ông vẫn không để cô đi, một tay giữ lấy bờ vai gầy gò của cô, tay kia lấy điếu thuốc ra châm.
Ông chỉ hút được một nửa rồi ngừng, sau đó quay qua hôn cô.
Lục Khiêm hôn triền miên, nhưng không làm gì khác, chỉ hung hăng chiếm lấy bờ môi cò, khiến cả người cô lấp đầy bởi mùi hương của ông…
Minh Châu dần dần không chịu nối, sau đó cả người mềm nhũn ra.
Chỉ là đôi mắt cô ấy ngấn nước.
Lục Khiêm buông cô ra, vẫn tựa vào trán cô, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho cô.
Là ông phụ bạc cô, khiến cô phải chịu khổ.
Dự án kia chắc chắn phải hoàn thành trước cuối năm, nhưng Lục Khiêm không có dũng khí hứa với cô điều gì được, chỉ sợ cô lại thất vọng.
Một lúc lâu sau, ông mới thấp giọng nói: “Đừng đế Thước Thước nhìn ra, còn nghĩ là anh ức hiếp em.”
Minh Châu tủi thân, khẽ đánh mấy cái lên vai ông.
Cô ấy đẩy cửa đi ra.
Lục Khiêm đi ra theo, nhìn cô lên xe, trên xe không chỉ có trợ lý của cô, mà còn có một chàng trai rất trẻ, có lẽ là người trong phòng làm việc.
Lục Khiêm im lặng đứng nhìn.
Chiếc xe dù sao vẫn phải đi.
Lục Khiêm quay về biệt thự, trong phòng khách rộng lớn, chỉ có Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Lục Khiêm ngồi đối diện với anh, thản nhiên hỏi: “Nhớ lại rồi?”
Chương 534 Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Lục Khiêm hỏi, Hoắc Minh cũng không giấu giếm.
Anh chỉ cười nhạt.
Nhất thời, Lục Khiêm hơi hâm mộ, nhấp một ngụm trà để che giấu.
Hoắc Minh giở tạp chí liên tục, hời hợt nói: “Nếu cậu có lòng, cũng tình nguyện từ bỏ tất cả vì Minh Châu, dự án đã gần xong rồi, không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu.”
Lời này, Lục Khiêm nghe lọt.
Đúng lúc Tiếu Thước Thước từ trên lầu đi xuống, thấy Lục Khiêm vẫn còn ở đó thì đỏ mặt nhào vào lòng ông gọi bố.
Lục Khiêm sờ đầu con trai.
Trong đôi mắt đen lay láy của Tiếu Thước Thước tràn đầy mong đợi: “Đợi tuyết rơi lớn hơn, bổ làm người tuyết với con được không?”
Lục Khiêm không nói gì.
Ông bế con trai đặt lên đùi, lấy một viên kẹo trong túi áo ra cho cậu bé.
Tiếu Thước Thước ngậm kẹo trong miệng, nhìn ông đầy chờ mong.
Lục Khiêm rất muốn ở lại, để con trai vui vẻ,
nhưng mà ông phải đi, ở căn cứ còn có rất nhiều chuyện chờ ông giải quyết nữa.
Ông hơi do dự.
Hoắc Minh nhìn thấy thì ôm lấy Tiểu Thước Thước, vỗ vai cậu bé: “Em lên lầu chơi với anh Sùng Quang đi, anh nói chuyện với bố em đã.”
Nhất thời, gương mặt trắng nõn đó tràn đầy vẻ tủi thân.
Nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi lên lầu.
Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.
Năm nay Lục Thước đã mười tuổi rồi, ông làm bố lại không ở bên cậu bé được mấy ngày cả, quả thực là không làm tròn bổn phận.
Ngay cả việc đắp người tuyết, ông cũng không thể nào đồng ý được.
Hoắc Minh nhìn mặt ông ấy, biết tâm trạng của ông ấy không tốt.
Tinh cảm của Lục Khiêm và Minh châu, anh không thế nào xen vào quá nhiều, dù sao hai người đó cũng yêu nhau.
Trong lòng anh luôn hy vọng Minh Châu có thể khố tận cam lai, nên anh đã rót trà cho Lục Khiêm, cân nhắc hỏi: “Sau khi dự án này kết thúc, cậu có tính toán gì không?”
Lục Khiêm bưng ly trà, nhìn tuyết rơi bên
ngoài.
Ông hiếu ý Hoắc Minh.
Ông nhỏ giọng nói: “Chuyện làm ăn của nhà họ Lục, đám con cháu xử lý không tốt, cậu muốn gây dựng lại, có lẽ có thể làm ra chút thành quả.”
Hoắc Minh không nói gì nữa…
Lục Khiêm sẽ bay lúc bốn giờ chiều.hưng ông rời đi lúc hai giờ.
Hoắc Minh hiếu rõ.
Lục Khiêm ôm con trai rồi rời đi trong tuyết. Khi ông ngồi lên xe, thư kí Liễu không nhịn được mà nói: “Còn chưa tới giờ, sao ngài ra rồi ạ?”
Lục Khiêm cởi bao tay, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía trước.
“Đi đến studio đi.”
“Đúng rồi, trên đường dừng một tiệm trà sữa, tôi muốn mua một ly.”
Thư kí Liễu cười tủm tỉm, ông Lục định đi gặp cô Minh châu đây mà.
Vì vậy, anh ta trêu đùa: “Lát nữa cô ấy thấy ngài, chắc chắn sẽ rất vui.”
Lòng Lục Khiêm hơi ê ẩm.
Một lát sau, ông ấy đè giọng nói: “Tôi nợ mẹ con họ quá nhiều.”
Thư kí Liễu định an ủi mấy câu, cuối cùng vẫn từ bỏ, khẽ thở dài.
Trời đổ tuyết nhỏ.
Rất lạnh.
Trong studio không có lò sưởi, Minh Châu lại quay quảng cáo dầu gội đầu, mặc váy mùa hè. Sau khi quay xong, trợ lý lập tức lấy chăn ra trùm cho cô.
Cô lạnh đến run rẩy, còn đi xem video, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lục Khiêm đứng ở cửa nhìn cô.
Cô nói, cho dù công việc của cô nhỏ nhặt khồng đáng kể, nhưng cô chỉ muổn sổng yên phận nên dù ông đau lòng thì cũng không qua quấy fây cô.
Nhưng Minh Châu đã nhìn thấy ông.
Người xung quanh đều nhìn người đàn ông lịch sự nhã nhặn, khí chất nho nhã đó.
Đạo diễn nhận ra Lục Khiêm.
Anh ta không vạch trân, nhỏ giọng hỏi Minh Châu: “Tìm cô à?”
Minh Châu nhìn chằm chằm Lục khiêm.
Thư kí Liễu rất thông minh, lập tức mang trà sữa vào phát cho mọi người, cũng cười nói: “ông Lục đi ngang qua, thuận đường tới thăm cô Hoắc.
Trời đang lạnh, mọi người uống chút trà nóng đi.”
Anh ta đưa ly trà sữa nóng nhất cho Hoắc Minh Châu.
Minh Châu cầm ly trà sữa, đi tới trước mặt Lục Khiêm.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ông cởi áo choàng ra, khoác lên vai cô, nhẹ nhàng kéo kín lại: “Còn không biết mặc nhiều quần áo nữa, đã lớn vậy rồi.”
Tuy trách cứ, nhưng giọng rất dịu dàng.
Tim Minh châu đập loạn nhịp, cô hỏi nhỏ: “Anh cố ý qua thăm em à?”
Lục Khiêm nhìn xung quanh, sau đó hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cố ý mang trà sữa đến cho mấy tên đực rựa này sao?”
Minh Châu không lên tiếng.
Cô cúi đầu xuống uổng một ngụm, rất nóng, trong lòng cũng ấm áp.
“Em nói chuyện với anh như vậy, anh không giận em à?”
Đôi mắt đen của Lục Khiêm nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới cười nói: “Em nhỏ hơn anh nhiều như thế, anh giận em cái gì chứ?”
Rốt cuộc ông vẫn sờ đầu cô.
Tay ông còn khẽ vuốt ve, như người chồng
sắp đi xa.
Minh Châu được đối xử dịu dàng nên không muốn phá hỏng bầu không khí.
Lục Khiêm hạ thấp giọng nói: “Quay xong thì về sớm đi! Thước Thước muốn chơi đắp người tuyết, em trông nó nhé, thế chất của nó dễ sốt lắm. Còn nữa, em cũng phải uống trà gừng, mẹ luôn bảo phải dẫn em đến thành phố c để chỉnh em đấy.”
Tim Minh châu không khỏi đập loạn nhịp.
Ngay lúc này, bên kia lại chuẩn bị quay.
Minh Châu cởi áo choàng ra, trả lại cho ông…
Lục Khiêm không nhận.
Ông thấp giọng nói: “Khi nào nghỉ thì khoác! Đến tết, anh đón em và Thước Thước qua thành phố c đón tết đươc khônq?”
Chương 535 Đinh Tranh đã ra tay diệt khấu.
Lời đề nghị của Lục Khiêm quả thực rất hấp dẫn.
Minh Châu cũng muốn.
Nhưng cô lại do dự.
Nếu một mình cô thì làm liều cũng chẳng sao, nhưng cô còn mang theo con nữa.
Nếu không viên mãn, sẽ rất khó chịu.
Lục Khiêm hiểu tâm tư của cô.
Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Để sau hẵng nói! Quay xong thì về sớm nhé.
Nói xong, ông vốn nên đi rồi, nhưng vẫn ở lại thêm mấy phút nữa. Thực sự, hai người rất khó gặp được nhau.
Rốt cuộc, cô vẫn phải đi quay tiếp.
Lục Khiêm đi ra khỏi studio, gió lạnh tấn công tới.
Thư kí Liều định cởi áo khoác của mình đưa cho ông nhưng Lục Khiêm lại từ chối: “Chút lạnh này đã là gì đâu, tôi cũng không phải ông già tám mươi tuổi.”
Thư kí Liễu không nghĩ nhiều, cười nói: “Ngài đã tuổi này rồi, nên chăm sóc bản thân!”
Lục Khiêm:
Thư kí Liễu đi mở cửa xe. Sau khi ngồi vào xe, Lục Khiêm phủi tuyết dính trên áo len, tự giễu: “Đúng vậy, đã tuổi này rồi, vẫn không thể cho vợ con một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Thư kí Liễu cũng xúc động.
Bên kia, từ khi Lục Khiêm rời đi, trạng thái của Hoắc Minh châu không được tốt cho lắm.
Cô đã cổ gắng điều chỉnh rồi, cuối cùng quay xong quảng cáo, cô từ chối khéo lời đề nghị đi ăn lẩu của đoàn.
Trợ lí của cô rất biết cách đối nhân xử thế, đã bỏ tiền mời mọi người ăn lẩu.
Minh Châu rất nhớ Thước Thước.
Cô về sớm, muốn đón Thước Thước về nhà trọ của mình, nhưng cô phải đến biệt thự của Hoắc Minh, trời đã tối rồi, còn có tuyết rơi nữa…
Hoắc Minh ngồi trên salon, xử lý công việc trên laptop.
Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Tối nay ở đây đi! Thước Thước muốn chơi tuyết, đã đợi cả ngày rồi đấy.”
Minh Châu nhìn con trai.
Tiếu Thước Thước đi tới, kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Con muốn chơi cùng Hoắc Tây và anh
Sùng Quang.”
Trước nay Minh Châu luôn cảm thấy nợ cậu bé, nên đâu có từ chối được.
Cô sờ đầu con trai: “Đi đi! Mặc áo lông vào nhé.”
Tiểu Thước Thước gào lên rồi chạy theo Hoắc Tây và Trương Sùng Quang ra ngoài chơi tuyết. Nhìn mấy đứa bé chơi đùa sôi nối giữa mùa Đông, hai mắt Minh Châu ướt át.
Chẳng biết Hoắc Minh đã thôi làm việc từ khi nào.
Anh lẳng lặng nhìn em gái mình.
Những năm qua, vì tình cảm dành cho Lục Khiêm, Minh châu đã thay đối quá nhiều.
Cô đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi. Nhưng Hoắc Minh lại muốn cô cứ ngây thơ, đơn thuần mãi, mãi không biết đau lòng là gì… Ánh mắt anh nhìn qua tay cô.
Một ly trà sữa chỉ còn nửa!
Hoắc Minh hời hợt hỏi: “Lục Khiêm mua cho em à? Coi trọng thế?”
Minh Châu mím môi, không lên tiếng.
Cô sợ anh sẽ không vui.
Hoắc Minh liếc cô, chỉ tiếc cô không chịu cố gắng: “Không phải ban chiều cứng rắn lắm à? Sao
bây giờ mới có một ly trà sữa đã cảm động rồi?”
Minh Châu: “Anh à!”
Hoắc Minh vẫn yêu thương cô, đâu có trách cứ cô được. Anh nhẹ giọng nói: “Muốn đợi thì đợi đi, con gái lớn rồi không giữ ở nhà được.”
Anh nói xong thì lên lầu với ôn Noãn.
Minh Châu ngồi một mình trong phòng khách.
Cô bưng ly trà sữa đó, đi tới trước cửa sổ sát đất, tuyết bên ngoài rơi càng ngày càng lớn…
Máy bay của Lục Khiêm đã đáp xuống chưa?
Ông có an toàn không?
Bây giờ cô đã hối hận vì chiều nay mình hơi mâu thuẫn. Rõ ràng ông cứ rảnh là qua đây thăm cô và Thước Thước ngay, nếu cồ khỏng dổi ông, thì hai người sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Cô do dự rất lâu mới gọi đi.
Điện thoại được nhận…
Minh Châu hít mũi: “Anh, đi xe về thành phổ Cà?”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của thư ký và tài xế, xem ra còn đi trên đường.
Trong lòng Minh Châu rất khó chịu, nói linh tinh: “Chú ý an toàn.”
Lục Khiêm yên lặng một hồi mới nói: “Chăm sóc tốt con trai nhé, anh rảnh sẽ qua thăm hai người.”
Minh Châu muốn nói không cần đâu.
Nhưng cô lại không nỡ nói như thế…
Ôn Noãn mang thai nên ngủ rất nhiều.
Hoắc Minh đẩy cửa vào, cô mới tỉnh, trỏng rất mềm mại. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt cô, thấy rõ cả lông tơ, khiến người ta đau lòng.
Anh ngồi xuống mép giường, ôn Noãn không nhúc nhích.
Cô chỉ vươn tay ra, vòng qua eo anh.
Hoắc Minh rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp nữa, Ôn Noãn rất thích ôm anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Mấy đứa Hoắc Tây đang chơi bên ngoài à?”
Hoắc Minh thờ tơ ừ một tiếng.
“Minh Châu sẽ trông chúng.”
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng sờ tay cô, giọng anh hơi khàn: “Sao không mặc đồ ngủ?”
Mặc Ôn Noãn đỏ ửng, vẫn không chịu thừa
nhận.
Vì vậy, người đàn ông thò tay vào chăn: “Để anh kiếm tra xem.”
òn Noãn vội vàng kéo tay anh, nhưng đã trễ rồi, anh đã chạm vào…
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên, sau đó ngón tay chậm rãi chơi đùa. Anh vuốt ve một hồi thì bắt đầu hôn cô.
Trong phòng ngủ ấm áp, anh kéo cô ra khỏi chăn.
Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến ôn Noãn sợ anh sẽ làm càn, vội vàng cậu xin: “Đừng làm tổn thương con.”
Hoắc Minh sờ bụng cô.
Nơi này đang che chở đứa con thứ ba của họ. Thể chất của ôn Noãn rất tốt, dù đã sinh hai đứa rồi nhưng cũng không có dấu hiệu rõ ràng, da vẫn đàn hồi trắng mịn, mang thai gần bổn tháng nhưng bụng chỉ hơi nhô lên thôi.
Có lẽ đàn ông trẻ tuối sẽ không thích phụ nữ có thai.
Nhưng đối với một người đàn ỏng trưởng thành như Hoắc Minh, phụ nữ mang thai thú vị hơn nhiều.
Đặc biệt là khi cô bị anh ức hiếp, muốn khóc ra.
Bờ mi dài vương nước mắt, khóe mất hơi hồng hồng, khiến người ta vô cùng yêu thương.
Hoắc Minh cấn thận yêu cô, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của cô. ôn Noãn hé môi nhưng không chịu nói chuyện. Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng trêu chọc: “Như thế này có thích không?”
òn Noãn không chịu nổi nên quay mặt đi chỗ khác, trên mặt là nét đỏ ửng động lòng người.
Anh săn sóc cho cơ thể cô nên chỉ làm qua một lần thôi.
Làm tình xong, anh lại ôm cô, vuốt ve, nói những lời khiến người ta đỏ mặt.
Trong bầu không khí ây, điện thoại của Hoắc Minh reo lên, là một số lạ.
Anh nhận, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi phòng nói chuyện. Khoảng hai phút sau, Hoắc Minh quay lại, mặc áo vào: “Anh phải ra ngoài một chuyến!”
Nói xong, anh dứt khoát cài thắt lưng lại.
Ôn Noãn rất bất mãn: “Đang đổ tuyết mà anh còn ra ngoài.”
Hoắc Minh cúi người hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng nói: “Chính sự mà! Tóm lại không có phụ nữ theo đâu, cô ôn cứ yên tâm.”
Ôn Noãn tự vào đầu giường, cả người đều
mềm mại.
Cô ôm cổ anh, ngửa đầu nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Minh, em sẽ không nghi ngờ anh đâu.”
Chỉ một câu đơn giản lại khiến lòng Hoắc Minh hơi chua xót.
Anh và Ôn Noãn đã trải qua nhiều chuyện mới đổi được một câu không hề giấu giếm này. Anh rất quý trọng hôn lên môi cô: “Anh chắc chắn sẽ về trước mười giờ! Anh còn phải dỗ vợ ngủ nữa mà!”
Ôn Noãn hôn lại anh.
Hoắc Minh khó khăn buông ra, cười nói: “Còn không đi sẽ làm một lần nữa đấy!”
Anh mặc áo khoác lên, xuống lầu, đi trong gió tuyết.
Hoắc Minh tự lái xe.
Một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen dừng dưới một tòa nhà cho thuê.
Anh xuống xe, đóng cửa lại.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuối lập tức tiến lên đón, có vẻ là thám tử. Anh ta báo cáo cho anh: “Giám đốc Hoắc, lúc tôi đến người đã tắt thở rồi, bị sợi dây siết chết! Hiện trường… Anh đi xem là biết!”
Hoắc Minh móc bao thuốc lá ra, lấy hai điếu.
Hai người đàn ông châm thuốc, một trước một sau đi vào tòa nhà cũ kĩ.
Phòng 302
Cánh cửa két một tiếng mở ra.
Trong căn phòng chật hẹp, một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên chiếc giường cũ.
Thân dưới không có quần áo.
Cổ có dấu vết bị siết, người cũng đã cứng rồi.
Thám tử họ Trương nói nhỏ: “Còn mới, chưa đến hai tiếng, khi còn sống từng vận động mạnh.”
Hoắc Minh đeo bao tay vào.
Anh cầm lấy một tấm thẻ công tác trên chiếc bàn cũ: giới tính nam, hai mươi tư tuổi, nghề thợ điện.
Hoắc Minh nhìn xung quanh một lần.
Anh đoán được là ai làm, cũng đoán sẽ không tìm được dịch cơ thể, chắc chắn đã bị dọn sạch rồi…
Đinh Tranh đã ra tay diệt khấu.
ở mép giường có một trăm ngàn.
“Giao cho cục trưởng Hách điều tra đi! Ngoài ra, kiểm tra lai lịch của người này, cho người nhà năm mươi vạn phí mai táng, đừng nói là tôi cho.”
Thám tử Trương không hiểu.
Hoắc Minh cũng không cần anh ta hiểu.
Anh lẳng lặng đi ra khỏi căn nhà khiến người ta ngột ngạt đó, dáng vẻ khi chết của thanh niên kia còn đọng lại trong đầu anh.
Anh đứng trong tuyết, hút hết nửa gói thuốc lá nhưng không xua được cái mùi tử vong kia.
Mãi khi về đến nhà, ánh đèn ấm áp của biệt thự mới khiến anh tốt hơn chút…
Bình luận facebook