• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (5 Viewers)

  • Chương 541-545

Chương 541 Sau trận đấu là tiệc rượu.​


Buổi chiều Hoắc Minh đến còng ty.
Trời lạnh, ôn Noãn không ra ngoài nhưng cô lại gọi điện cho ai đó.
Là Xa Tuyết.
Xa Tuyết lái xe tới, vừa xuống xe, người giúp việc trong biệt thự cười nói: “Mợ chủ đang ở phòng sách trên lầu hai, mời cô Xa tới nói chuyện.”
Xa Tuyết gật đầu.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, ả lên cầu thang.
Lần nữa đến căn biệt thự sang trọng này, tâm trạng của ả hoàn toàn khác.
Đi đến tầng hai.
Người hầu gõ cửa: “Mợ chủ, cô Xa đến rồi.”
òn Noãn nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
Người hầu mở cửa.
Xa Tuyết nhìn quanh, thấy phòng làm việc được trang trí theo phong cách cố điển và thấy một bộ ghế sô pha da màu xanh đậm đặt cạnh cửa sổ kính trong suốt sát đất, chỉ nhìn thôi cũng
có cảm giác đắt tiền.
Ôn Noãn mặc một chiếc váy hoa, mái tóc dài màu nâu xõa ngang eo.
Cả người trông lười biếng và quyến rũ.
Sự quyến rũ trưởng thành như vậy chắc chắn không thế thiếu sự nuông chiều của đàn ông, Xa Tuyết lập tức nghĩ về Hoắc Minh.
Nhưng bây giờ ả không dám có ý nghĩ không an phận nữa.
Đúng lúc ả đang đánh giá ôn Noãn, ôn Noãn ngước mắt lên, cười nhẹ: “Nào, ngồi đi!”
Xa Tuyết có chút kiềm chế ngồi xuống đối diện với Ôn Noãn.
Ôn Noãn quay đầu ra lệnh cho người hầu: “Pha cho cô Xa một tách cà phê.”
Xa Tuyết uống cà phê, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Ả có việc muốn nhờ vả ôn Noãn.
Ả vừa từ chỗ Đinh Tranh qua đây, Đinh Tranh căm hận ả, làm khó dễ ả ở khắp nơi.
Chỉ uống được nửa cốc cà phê, ả đã không nhịn được nói: “Đinh Tranh rất giỏi nịnh nọt! Cô ta thật sự đi nịnh nọt mấy ông lớn, lần nào cũng gây rắc rối cho tôi. Lần trước tôi suýt chút nữa không được ra khỏi bữa tiệc tối.”
Thực ra chỉ cần ả cũng kiếm một ông lớn thì có lẽ cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng khi Xa Tuyết ký hợp đồng với ôn Noãn, ả không muốn làm loại chuyện đó nữa, ả muốn sống một cuộc sống trong sạch.
ốn Noãn nghe xong, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Qua một lớp cửa kính, tuyết mịn bắt đầu rơi bên ngoài.
Ôn Noãn vươn ngón tay thon dài ra, chỉ hoa nhỏ nói: “Năm nay tuyết nhiều quá.”
Xa Tuyết không hiếu tại sao ôn Noãn lại nhắc đến điều này.
Ánh mắt Ôn Noãn rất bình tĩnh, không rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, giọng nói của cô trở nên ôn hòa hơn: “Mặc dù hiện tại cô là người của tôi, nhưng chưa chắc đã không thể lấy lòng cô ta!”
Xa Tuyết không hiếu lắm.
Ôn Noãn từ trong sách lấy ra hai tấm vé, cười nói: “Tuần sau có giải đua xe F1! Nghe nói tài xế đều trẻ đẹp, Giám đốc Đinh chắc là sẽ thích.”
Xa Tuyết hiểu được một chút.
Ôn Noãn không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cô có chịu giúp tôi không?”
Xa Tuyết suy nghĩ vài giây rồi gật đầu chắc
chắn.
Ôn Noãn gọi ả lại, nhỏ giọng nói vài câu.
Xa Tuyết rất ngạc nhiên.
Ôn Noãn nhìn như một người yếu đuối, thực sự không thế tin được cô lại đi một nước cờ lớn như vậy. Ả tin rằng khối u ác tinh trong ngành như Đinh Tranh sớm muộn gì cũng xong đời.
Xa Tuyết ở lại thêm một lúc nữa.
Trong sân vang lên tiếng ô tô, sau đó là tiếng trẻ con vui đùa.
Một lúc sau, Hoắc Tây và Sùng Quang chạy lên lầu.
Tiếu Hoắc Tây đầu tiên chạy đến phòng em bé, lay Doãn Tư đang ngủ ngon lành, dùng bàn tay nhỏ bé vổ vổ vào mặt cậu nhóc: “Hoắc Doãn Tư, em mau dậy đi!”
Doãn Tư òa một tiếng bật khóc.
Hoắc Tây hôn lên má cậu bé, nhịn không được ôm lấy nhóc.
Trương Sùng Quang cau mày, vươn tay chạm vào tã của Doãn Tư và nói: “Thằng bé tè ra quần.”
Hoắc Tây nhảy dựng lên: “Hoắc Doãn Tư, em lại tè ra quần.”
Cô bé ngơ ngác nhìn Trương Sùng Quang.
Tiểu Sùng Quang nhanh chóng lật Doãn Tư lại, cởi quần ra thay một chiếc tã mới, còn dùng khăn giấy ướt lau mông, vừa làm vừa thì thầm: “Doãn Tư không phải búp bê Tây Dương, lần sau cậu nhẹ nhàng chút.”
Có lần Sùng Quang chỉ cho cô bé cách thay tã.
“Học được chưa?”
Hoắc Tây chống tay lên khuôn mặt trắng nõn lên cười: “Trương Sùng Quang, chẳng phải còn có cậu ở đây sao?”
Trương Sùng Quang quay lại nhìn cô bé.
Rồi… sau đó không dám nhìn nữa!
Hoắc Doãn Tư được thay tã mới, được Hoắc Tây và Trương Sùng Quang bế tới chỗ ôn Noãn.
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Mẹ, Hoắc Doãn Tư đói bụng.”
Ôn Noãn hiểu rõ nhất những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô bé.
Cô nuôi dưỡng Doãn Tư cũng giống như bao nhà khác, ôn Noãn tự mình đi pha sữa mà không nói gì rồi tự mình đút cho Doãn Tư.
Trương Sùng Quang ngồi sang một bên và đọc sách.
Tiếu Hoắc Tây xem đến đỏ mắt, cũng muốn đút cho bé ăn, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo cô bé lại.
Đọc sách cùng cậu nhóc.
Hình ảnh quá yên tĩnh và đẹp đẽ, khiến Xa Tuyết có chút ghen tị.
Khi bước ra khỏi biệt thự, ả thậm chí còn nghĩ rằng thật đáng tiếc cho ôn Noãn, tuổi còn trẻ đã một nách hai con, nhưng ả cũng cho rằng đó là lựa chọn của ôn Noãn, chọn sống một cuộc sổng vừa có tiền, nhàn hạ lại có chồng yêu thương.
Hai ngày sau, Xa Tuyết gặp Đinh Tranh ở quán rượu.
Đinh Tranh mới nói đôi ba câu đã chuốc say Xa Tuyết.
Quản lý của Xa Tuyết nhìn tên béo bên cạnh Đinh Tranh, tức giận không dám nói gì, đỡ người vào phòng vệ sinh.
Người say rượu nôn mửa.
Thật thê thảm!
Hình ảnh của Đinh Tranh hiện lên trong gương, cô ta từ từ tô lại son môi, khẽ mỉm cười: “Sau khi phản bội tôi, nhất định cảm thấy khó chịu! Xa Tuyết… Tôi vốn định nâng đỡ cô, nhưng
cô lại đi theo ôn Noãn!”
Xa Tuyết mở vòi nước và dùng hết sức vấy vào mặt.
Khi tỉnh táo một chút, ả nói với giọng khàn khàn: “Nhưng những việc cô yêu cầu tôi làm là gì? Hoắc Minh không phải là người đàn ông tôi có thể xử lý được!”
Đinh Tranh mỉm cười.
Cô ta dựa vào tường và rút ra một điếu thuốc thon dài, động tác trông khá quyến rũ.
Cô ta nghĩ đến Hoắc Minh.
Anh thực sự không dễ dàng dính líu đến phụ nữ, đồ đạc của anh dường như được làm riêng cho Ôn Noãn.
Đinh Tranh chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông như vậy.
Cô ta nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói từ đôi môi đỏ mọng, “Xa Tuyết, chỉ cần có tôi, cô sẽ không có cuộc sống tốt.”
Đôi mắt của Xa Tuyết đỏ hoe.
Đinh Tranh cười: “Ai bảo cô đi theo nhầm người? ôn Noãn có bối cảnh vững vàng, nhưng cô ta không có nhiều tham vọng, cũng sẽ không tốn nhiều tâm sức để bồi dưỡng cô. Nghĩ xem, tương lai của cô sẽ ra sao, đi cùng cô ta cô làm gì được lợi ích gì?”
Xa Tuyết đang suy nghĩ.
Đinh Tranh vỗ vỗ vai cô: “Nghĩ lại đi!”
Nói xong cô ta quay người rời đi.
Đi được khoảng mười bước, Xa Tuyết do dự, từ phía sau gọi cô ta: “Giám đốc Đinh.”
Đinh Tranh khá tự cao.
Xa Tuyết lau mặt cho sạch sẽ, nhìn chằm chằm vào mặt Đinh Tranh nói: “Tôi là người đã phản bội Giám đổc Đinh. Nếu muốn quay lại, tôi phải lập công cho Giám đốc Đinh và trở về trong vinh quang. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những người khác bị tâm phục khẩu phục.”
Đinh Tranh khá bất ngờ.
“Tôi biết Giám đốc Đinh muốn đầu tư vào một bộ phim, nhưng thiếu vốn đầu tư!”
Đinh Tranh bắt đầu có hứng thú: “Ý cô là, cô có thể thu hút đầu tư cho tôi không?”
Xa Tuyết lắc đầu.
Thấy Đinh Tranh thất vọng, ả vội vàng nói: “Tôi có cách làm giàu!”
Nói xong, ả lấy trong túi xách ra một tấm vé khán đài VIP trường đua xe F1, hạ giọng: “Những cuộc thi này đều có chuyện bên trong, ông chủ đằng sai muốn ai thắng thì thắng, chỉ cần có mối quan hệ là có thể kiếm nhiều tiền.”
Đinh Tranh nghi ngờ: “Cô biết người này sao?”
Xa Tuyết mỉm cười.
Ả trang điểm trước gương, trông thật xinh đẹp.
Đinh Tranh chợt nhận ra Xa Tuyết vừa đẹp vừa là ngôi sao nổi tiếng, một người đàn ông giàu có sẵn sàng lấy lòng ả là chuyện bình thường.
Ngày diễn ra cuộc đua F1.
Ôn Noãn và Hoắc Minh cũng tới đó, ngồi ở vị trí tốt nhất.
Là một phòng riêng.
Xa Tuyết cùng Đinh Tranh đứng cạnh nhau, Đinh Tranh trong tay cầm ốm nhòm nhìn về phương xa, thấp giọng hỏi: “Lần này tôi cược số 5, có xảy ra chuyện gì không? Tin tức của cô có đáng tin không?”
Số 5 không ai khác chính là Chu Mộ Ngôn.
Qua ống nhòm, anh ta mặc bộ đồ đi xe máy và đội mũ bảo hiếm, nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp trai.
Đinh Tranh lấm bấm: “Rất trẻ tuổi.”
Xa Tuyết nhắc nhở cô ta: “Là con trai duy nhất của nhà họ Chu ở phía Nam, nhưng hiện giờ
đã kết hôn!”
Đinh Tranh có chút tiếc nuối, nhưng sau đó lại nghĩ, có việc gì đâu?
Người đàn ông nào mà không ra ngoài ăn vụng?
Đoán được suy nghĩ của cô ta, Xa Tuyết thấp giọng nói: “Anh ta không chơi đùa với phụ nữ! Trong đội của anh ta có vài người hợp mắt với Giám đổc Đinh. Tôi nghe nói số 8 rất trêu hoa ghẹo nguyệt, biết rất rõ về phụ nữ. Sau này tôi sẽ giới thiệu cậu ta với Giám đốc Đinh được chứ?”
Đinh Tranh đã qua lại với nhiều người đàn ông, cô ta đang ở độ tuổi có nhu cầu rất lớn.
Cô ta không quá kén chọn.
Cô ta mỉm cười xem như đồng ý.
Cuộc thi chính thức bắt đầu và khá căng thẳng, kết quả đúng như Xa Tuyết đã nói, số 5 Chu Mộ Ngôn xếp đầu tiên.
Đồng đội sổ 8 của anh xếp thứ hai.
Đinh Tranh nhìn thân hình mảnh khảnh và đôi chân khỏe khoắn của người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Trận đấu này tôi thắng mười triệu! Xa Tuyết… cô thật sự khiến tôi ấn tượng.”
Ngoài tiền ra còn có những chàng trai trẻ khỏe.
Điều này quá hấp dần đối với Đinh Tranh!
Xa Tuyết mặc áo khoác trắng, đeo kính râm, nghịch nghịch móng tay đẹp đẽ, thản nhiên nói: “Lần này vẫn là mâm nhỏ, chưa tính là gì!”
Đinh Tranh nhìn ả với ánh mắt coi trọng hơn một chút.
Sau trận đấu là tiệc rượu.
Ngoài các tuyển thủ còn có chủ câu lạc bộ và những người nổi tiếng đến từ thành phố B.
Ôn Noãn và Hoắc Minh đương nhiên cũng được mời, không những vậy còn là khách quý.
Đinh Tranh và cô là đối thủ không đội trời chung.
“Ôn Noãn!” Đinh Tranh cầm ly rượu cười nói: “Không ngờ lại gặp được cô ở đây! Sao vậy… cô cũng có hứng thú với đua xe?”
Sắc mặt Ôn Noãn bình tĩnh.
Cô cười nhạt: “Tôi chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi! Không nhờ Giám đốc Đinh cũng có mặt ở đây, nghe nói Giám đốc Đinh mấy ngày trước bị triệu tập vì liên quan đến một vụ án giết người, không ngờ Giám đốc Đinh dù đang vướng vào một vụ kiện vẫn hứng thú đi xem thi đấu.”
Sắc mặt Đinh Tranh hơi thay đối.
Nhưng cô ta lại giả vờ bình tĩnh: “Cây ngay
không sợ chết đứng!
Ôn Noãn đang định nói gì đó thì bên kia đã có người đi tới: “Giám đốc Đinh! Chúng ta…”
Lời vừa dứt, đối phương cảm thấy có chút xấu hố.
Đó là Xa Tuyết!
Ôn Noãn nhìn Xa Tuyết, khẽ cau mày: “Cô còn liên lạc với cô ta sao?”
Xa Tuyết không dám nói.
Sấc mặt Ôn Noãn trở nên lạnh lùng: “Xa Tuyết, cô đã ký hợp đồng với công ty của tòi nhưng vẫn liên lạc với Giám đốc Đinh… Cô đã vi phạm điều cấm ky của tôi!”


Chương 542 Hoắc Minh chắc vẫn luôn đế ý!​

Ôn Noãn lạnh mặt, trông rất có khí thế.
Xa Tuyết có hơi bẽ mặt.
Đinh Tranh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “ôn Noãn, cô từng nói tôi không giữ được người, bây giờ tôi trả lại câu này cho cô! Mặc dù Xa Tuyết đã ký hợp đồng với cỏ nhưng cô ấy vẫn có quyền kết bạn mà nhỉ?”
“Giám đốc Đinh nói đúng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Nhiều ngày không gặp, công phu mồm mép của Giám đổc Đinh tăng lên rồi! Nhưng mà tôi nghe nói các dự án của Giám đốc Đinh luôn trì trệ, hy vọng sự nghiệp của Giám đốc Đinh có thế lưu loát như mồm mép vậy!”
Cô kích thích một hồi, thấy tốt thì ngừng.
Đinh Tranh nhìn ôn Noãn, cô được Hoắc Minh bảo vệ rất chặt chẽ.
Đinh Tranh không dám ra tay lần nữa.
Tiếp tục chơi nữa thì cô ta xong đời mất.
Cô ta cực kỳ ghen tị, cười lạnh nói với Xa Tuyết: “Cứ chờ xem!”
Xa Tuyết do dự một chút, nói: “Thứ Giám đốc Đinh thiếu nhất bây giờ chính là kinh phí. Có kinh phí rồi thì có dự án nào mà không thể khởi động
được? Đến lúc đó đâu còn chỗ cho cô ta đắc ý!”
Lời nói của ả đã đâm trúng tim đen của Đinh Tranh.
Đinh Tranh như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn ôm Khương Sinh tới, bên cạnh là tay đua sổ 8 tên cố Vân Phàm.
Xa Tuyết lập tức giới thiệu, đặc biệt nhắc tới Đinh Tranh.
“Đây là sếp cũ của tôi, Giám đốc Đinh, đang nắm trong tay mấy dự án lớn.
Nhà họ Chu làm ăn lớn, chu Mộ Ngôn tự nhiên không thèm đế vào mắt.
Cố Vân Phàm lại có vẻ ân cần hơn nhiều.
Người đàn ông này cao khoảng 186 cm, đôi mắt hoa đào, sau vài lần trao đổi ánh mắt với Đinh Tranh thì xác định tâm ý của đối phương… lập tức ăn nhịp với nhau.
Nửa giờ sau, phòng khách sạn.
Đối nam nữ liên tục quấn quýt lấy nhau, hận không thế nhào nát cơ thể đối phương.
Mồ hôi tuôn như mưa, trong không khí dường như có thứ gì đó mập mờ lửng lơ…
Cuối cùng thì mọi thứ cũng lắng xuống.
Thân hình cường tráng của chàng trai dựa
vào đầu giường, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói.
Đinh Tranh dựa đầu vào vai cậu ta, cảm thấy vô cùng thỏa mãn về cả thế chất lẫn tinh thần, nhưng trong lòng cô ta cũng biết rất rõ cố Ván Phàm là một tay chơi, chỉ thích hợp giao lưu thân thể với cậu ta.
Hai người ôm nhau một lúc, cố Vân Phàm lại có thêm sức lực.
Thế là lại không tránh khỏi một trận kịch liệt!
Đinh Tranh không cưỡng lại được sự đòi hỏi của cậu ta, bèn tranh thủ nằm trên giường nghỉ ngơi trong khi cậu ta đi tắm.
Người đàn ông quấn khăn tắm bước ra, cũng không tránh né cô ta mà trực tiếp thay quần áo.
Đinh Tranh cười khấy: Đúng là trực tiếp.
Cô ta cũng không để ý lắm, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Còn có lần sau không?”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, dáng vẻ ít nhiều có chút thờơ: “Xem tình hình đi! Khi nào có thời gian tôi sẽ liên lạc với cô.”
Đinh Tranh mặc áo choàng tắm rồi xuống giường.
Cô ta ôm cậu ta từ phía sau, cài cúc áo cho cậu ta, thấp giọng hỏi: “Anh có người phụ nữ khác à?”
Người đàn ông mỉm cười, không phủ nhận.
Đinh Tranh và cậu ta không phải là tình yêu nam nữ đơn thuần, cô ta còn có mục đích khác. Vì thế cô ta áp sát vào lưng cậu ta, nửa tán tỉnh nửa thăm dò: “Anh đã làm với Xa Tuyết chưa?”
Cố Vân Phàm cau mày.
Cậu ta kéo tay cô ta ra, nhàn nhạt nói: “Cô ấy là người của chủ câu lạc bộ.”
Đinh Tranh yên tâm: Xem ra lời Xa Tuyết nói là sự thật.
Cố Vân Phàm đeo thắt lưng vào: “Sao thế, ghen à?”
Đinh Tranh ngồi ở cuối giường, sóng mắt trêu ngươi: “Tôi có một dự án điện ảnh, nhân vật chính là một tay đua, nam chính vẩn chưa quyết định.”
Cố Vân Phàm dựa vào tủ TV nhìn cô ta.
Đinh Tranh không chơi đoán đố với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng dự án đang thiếu vốn! Xa Tuyết nói chỗ các anh có thế nhanh chóng kiếm tiền, tôi không tin cô ta cho lắm! Nhưng nếu tôi để anh làm nam chính thì chúng ta chính là người cùng thuyền, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không lừa tôi.”
Cố Vân Phàm không đồng ý ngay.
Cậu ta nói cậu ta không có kinh nghiệm diễn
xuất.
Đinh Tranh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có giáo viên diễn xuất đi theo, anh sợ cái gì? Vân Phàm, anh có điều kiện tốt như vậy, nếu diễn bộ phim này, tôi có thể cam đoan anh sẽ trở nên nối tiếng.”
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc, thong dong nói: “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút.”
Đinh Tranh mỉm cười buông cậu ta ra.
Cố Vân Phàm rời khỏi phòng.
Bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra…
Xa Tuyết đi ngang qua cậu ta, nhưng chỉ cười không nói.
Cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại ở một góc phòng tiệc, Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh đang nói chuyện với một người phụ nữ rất xinh đẹp. Là bạn thân nhiều năm của Chu Mộ Ngôn, cậu ta biết người phụ nữ đó tên là ôn Noãn.
Rất đẹp, cũng rất có hương vị phụ nữ.
Cố Vân Phàm đi tới, gọi một tiếng: “Mộ Ngôn, Khương Sinh… Tổng Giám đốc ôn!”
Chu Mộ Ngôn ôm vợ.
Ngước mắt lên nhìn thấy cậu ta thì lên tiếng mời cậu ta ngồi xuống, lại chính thức giới thiệu.
Cố Vân Phàm móc hộp thuốc lá từ trong túi
ra, ném lên bàn trà nhỏ, cười nhạt: “Đại danh Tống Giám đốc ốn như sấm bên tai!”
Chu Mộ Ngôn nghe ra sự xem thường.
Cậu ta ho khẽ: “Cậu đủ rồi! Khương Sinh còn ở đây!”
Khương Sinh cười híp mắt: “Em không ngại! Năm đó khi anh trai em theo đuổi cô giáo ôn còn chật vật hơn.”
Chu Mộ Ngôn bị chọc tức, làm bộ muốn bóp cố cô ấy.
“Có vợ của ai hào phóng như em không!… Khương Sinh, rốt cuộc em yêu anh hay yêu cô giáo Ôn của em?”
Khương Sinh cười làm lành.
Chu Mộ Ngôn nhéo mặt cô ấy: “Chỉ biết giả ngu!”
Vừa lúc đó có người gọi cậu ta nên cậu ta bèn đưa Khương Sinh đi xã giao.
Trong góc chỉ có ôn Noãn và cố Vân Phàm.
Ánh mắt Cố Vân Phàm có hơi càn rỡ, không đứng đắn nói: “Tôi hy sinh cho Tống Giám đốc ôn nhiều như vậy, tổng Giám đốc ôn cảm ơn tôi như thế nào?”
Ôn Noãn nhìn cậu ta.
Một lúc sau, cô lấy từ trong ví ra một tờ chi
phiếu, đặt trước mặt cố Vân Phàm.
“Phí cực khố của cậu cổ!”
“Một nửa còn lại sẽ chuyển hết cho cậu sau khi chuyện thành công.”
Cố Vân Phàm nhìn chi phiếu: Hai mươi triệu.
Cậu ta khẽ cong môi: “Tổng Giám đốc ôn thật hào phóng!”
Ôn Noãn đứng dậy.
Cô khẽ vén chiếc khăn choàng Dior trên người mình, nói với giọng rất bình tĩnh: “Nếu có thế giải quyết bằng tiền thì bình thường tôi sẽ không trả bằng bất cứ thứ gì khác.”
Cô nói đến đó thì ngừng, biến mất trong phòng tiệc.
Cố Vân Phàm nhận lấy tấm chi phiếu, liếm môi.
Thật là một người phụ nữ thông minh, cô nhận ra mình có hứng thú với cô, nhưng lại không tìm thấy ở cô một chút vui vẻ nào, cũng không có sự bài xích đối với cậu ta.
Thật đặc biệt.
Cố Vân Phàm ma xui quỷ khiến đi theo.
Trước cửa khách sạn năm sao, một chiếc RV màu đen đang chờ sẵn, ôn Noãn cùng trợ lý của
cô bước ra khỏi cửa.
Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh xuống xe đi tới ôm vợ, dịu dàng nói: “Mau lên xe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười với anh.
Kể từ khi biết anh đã khôi phục trí nhớ, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
Hoắc Minh vừa vui vẻ vừa hài lòng.
Anh đóng cửa xe cho cô, đang định đi vòng sang phía bên kia thì khóe mắt nhìn thấy ai đó đang đứng ở huyền quan.
Hoắc Minh nhận ra người này.
Cố Vân Phàm, con trai riêng của một nhà tài phiệt nào đó ở thành phô’ H, sống đời phóng túng.
Con trai ruột của một ồng lớn chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Rõ ràng cậu ta là người thừa kế duy nhất nhưng vẫn không chịu kế thừa gia nghiệp mà cứ lang thang bên ngoài.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau.
Cố Vân Phàm nở nụ cười rất khẽ, lấy tấm chi phiếu ra, hôn một cái.
Hoắc Minh: Ha ha!
Xe chạy về nhà.
Ôn Noãn không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tâm trạng cô rất tốt vì mọi việc đã có chút tiến triển.
Trên đường đi, Hoắc Minh không ít lần nhìn cô.
Số lần nhiều đến mức ôn Noãn không sao làm lơ nổi, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao luôn nhìn em thế?”
“Em đẹp!”
Phía trước đúng lúc có một ngã tư, đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nghiêng người chăm chú nhìn cô.
Quen Ôn Noãn sắp tám năm rồi, anh cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều cả về sinh lý lẫn tâm lý nhưng vợ anh lại hấp dẫn hơn trước.
Còn đang mang thai nữa chứ!
Thế mà vẩn có đàn ỏng nhìn nóng mắt!
Hơn nữa, ôn Noãn chọc phải hang ố họ cố rồi cũng nên!
Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, giả vờ chỉnh lại khăn choàng: “Em không có ý đó! Hơn nữa… Hoắc Minh anh nghĩ em ăn quàng như vậy sao?”
Hoắc Minh đương nhiên biết.
Bằng không, bao năm qua cô đã có rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng cô vần là của anh.
Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Anh ghen! Thực sự muốn nhốt em lại, bà Hoắc à.”
Một người đàn ông thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy, phụ nữ đều thích.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn sang một bên khác: “Bớt nói mấy lời buồn nôn lại đi!”
Bàn tay Hoắc Minh giữ sau gáy cô, ấn cô sang bên này.
Ôn Noãn nhẹ giọng gọi anh: “Minh.”
Anh tùy ý đáp lại, sau đó nghiêng người hôn lên môi cô, dịu dàng ngậm lấy khiến cô có được trải nghiệm tốt nhất, ốn Noãn cưỡng lại một lúc, không nhịn được mà đáp lại.
Hai người thay nhau chủ động.
Một nụ hôn gần như khiến đêm đông bốc cháy.
Xe phía sau điên cuồng bấm còi, ôn Noãn tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy anh ra.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh vuốt ve môi cô, anh khàn giọng nói: “Bọn họ ghen tị với anh!”
ôn Noãn:…
Hoắc Minh mỉm cười khởi động xe.
Về đến nhà thì trời đã khuya, ôn Noãn đến thăm bọn trẻ trước.
Hoắc Minh pha trà gừng cho cô.
Sau khi làm xong, cô đã ngồi trong phòng sách, bật máy tính xem tài liệu.
Hoắc Minh đặt trà gừng xuống, hôn lên khóe miệng cô: “Mấy đứa nhỏ ngủ rồi à?”
Nghĩ đến mấy đứa bé mềm mại kia, trái tim òn Noãn cũng mềm đi. Cô ừ một tiếng, vừa uống trà gừng vừa tiếp tục xem tài liệu.
Hoắc Minh có chút đau lòng.
Anh cúi xuống ôm cô từ phía sau, gặm phần thịt mềm mại sau tai cô: “Vậy Tổng Giám đốc ôn cũng đế đứa trong bụng nghỉ ngơi nhé?”
Anh gọi cô là Tổng Giám đốc ôn luôn mang theo ý nghĩa kỳ lạ.
Trong lòng ôn Noãn biết anh vẫn còn băn khoăn về cố Vân Phàm!
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thực sự đế ý như vậy sao? Vậy em sẽ không liên lạc với cậu ta nữa.”
Hoắc Minh tin tưởng cô, cũng không muốn tỏ ra rụt rè. Anh thưởng thức đôi tai trắng nõn của cô, giả vờ không thèm để tâm: “Chỉ là một thằng
nhóc thôi, anh không để vào mắt!”
Lời này nghe kiểu gì cũng thấy chua chua.
Ôn Noãn cười nhạt không nói, uống trà gừng rồi chuẩn tiếp tục xem tài liệu.
Hoắc Minh luôn muốn chứng tỏ mình hấp dẫn hơn đàn ông trẻ tuổi nên một tay bế cô đi vào phòng ngủ, ốn Noãn nhanh chóng vòng tay qua cố anh: “Em có chính sự mà.”
Hoắc Minh hôn cô: “Bà Hoắc, việc của anh cũng là chính sự!”
Ôn Noãn không thế làm gì được anh.
Cô dứt khoát ngoan ngoãn phục tùng. Gả cho anh đã lâu, cô biết rõ anh thích nhất điều gì… cho nên bầu không khí rất tốt.
Hoắc Minh chỉ để lại một chiếc đèn ngủ.
Anh rất dịu dàng, không nóng nảy, ôn Noãn phải thừa nhận cô rất hưởng thụ.
Chuyện vợ chồng là thế đó, thoả mãn thị giác, thoả mãn cảm giác thì mọi thứ đều được thoả mãn.
Làm xong, ôn Noãn tựa vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em không dậy nổi để làm chính sự rồi đáy này.”
Hoắc Minh cười rất thất đức.
Dù vậy, sáng ôn Noãn vẫn dậy sớm. Cô vào
phòng sách tiếp tục tìm tư liệu.
Nhưng một chồng tài liệu dày đã được in ra.
Vừa vặn lại là thứ cô cần.
Phía trên tập tài liệu còn có một bông hồng trắng tươi, là loại còn đọng sương sớm.
Ôn Noãn ngồi xuống cầm lên ngửi, trong lòng không khỏi nghĩ: Hoắc Minh đã gần ba mươi sáu tuổi rồi, lấy đâu ra sức lực tốt như vậy?
Ban đêm chơi điên cuồng, nửa đêm kiếm tài liệu, sáng sớm còn chạy bộ!
Anh quả thực không phải con người!
Điện thoại di động trên bàn reo lên, nhìn tên thì là của Cố Vân Phàm.
òn Noãn nhấc máy: “Có chuyện gì?”
Giọng nói cố Ván Phàm mang vẻ bất cần đời: “Tháng sau có một trận thi đấu, tỷ lệ cược khá lớn! Mọi người đều đặt cược Chu Mộ Ngôn sẽ thắng.”
Ôn Noãn im lặng nghe.
Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha trong khách sạn, liếc nhìn Chu Mộ Ngôn rồi nói: “Thật ra từ khi lấy vợ thì chân cậu ta đã yếu đi rồi, nếu tôi không nhường cậu ta thì cậu ta có cái rắm mà được hạng nhất.”
ôn Noãn: “Nói điếm chính!”
Cố Vân Phàm cười: “Cuộc tranh tài này, tôi có thế móc sạch túi tiền của Giám đổc Đinh kia! Tống Giám đốc òn cảm ơn tôi như thế nào?”
Ôn Noãn nhàn nhạt nói: “Không phải cậu thu được cả người lẫn tiền hay sao? Còn muốn cảm ơn thế nào?”
Ý cô là thay đổi người khác!
Cố Vân Phàm ngăn cô lại: “Được rồi được rồi, đùa chút thôi! Nế mặt Mộ Ngôn tôi cũng sẽ giúp cô!”
Ôn Noãn lặng lẽ trợn mắt.
Đó là do cậu cũng không kén chọn đấy thôi!
Cúp điện thoại, cổ Vân Phàm xoa khóe môi, khẽ cười.
Chu Mộ Ngôn đang gửi tin nhắn cho vợ, thờ ơ nói: “Tôi cảnh cáo cậu, ôn Noãn đã có chồng, Hoắc Minh càng khó chọc! Cậu bớt trêu chọc cô ấy cho tôi, nếu không Khương Sinh biết rồi đêm nào cũng khóc với tôi thì tôi không chịu nổi đâu.”
Cố Vân Phàm tựa người vào ghế sô pha.
Đôi chân dài bắt chéo, cậu ta nở nụ cười như có như không: “Nếu không có cậu, tôi thật sự muốn chinh phục cô ấy!”
Cậu ta nghĩ, chơi trò tình cảm với một người
phụ nữ như vậy nhất định rất kích thích.
Chu Mộ Ngôn đứng dậy, dùng điện thoại di động gõ cậu ta một cái: “Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy không phải bạn chơi của cậu!”
Cố Vân Phàm không tin.
Chu Mộ Ngôn biết rất rõ Vân Phàm nửa thật nửa giả, ít nhiều gì cũng đã động lòng.
Cậu ta bước đến bên cửa số, cười nhạt: “Vân Phàm, lúc đó tôi nửa chơi nửa nghiêm túc! Nhưng anh trai Khương Sinh là Khương Duệ hãm rất sâu. Anh ta thích ôn Noãn nhiều năm nhưng không có kết quả gì! Tinh cảm là như vậy, thứ tự trước sau, anh đến tôi đi… thiếu một phút một giây, dù chỉ một chút xíu thôi cũng không được!”
Nếu bàn về điều cấm kỵ ở thành phố B.
Tinh cảm của Khương Duệ dành cho ôn Noãn chính là một trong những điều không thế nói.
Hoắc Minh chắc vẫn luôn đế ý!
Vì vậy trong nhiều năm qua, hai người tổng cộng không gặp nhau quá ba lần.
Chu Mộ Ngôn nói xong, hơi quay đầu lại: “Tôi cũng thích ôn Noãn, nhưng tôi chắc chắn tình cảm của tôi đối với cô ấy bây giờ là tình thân! ôn Noãn giống như chị gái tôi vậy. Ván Phàm, cậu có thể chơi đùa bất cứ ai nhưng đừng trêu chọc ôn
Noãn! Dù tin hay không thì cuối cùng người bị thương vẫn là chính cậu!”
Cổ Vân Phàm nhún vai: “Tôi biết rồi!”
Cậu ta kéo người muốn đi tập lái xe, Chu Mộ Ngôn lại nói: “Tôi và Khương Sinh phải về thành phố H rồi. Hẹn gặp lại ở cuộc đua tháng sau nhé!”
Chu Mộ Ngôn rời đi.
Cố Vân Phàm ngồi một mình một lúc.
Cậu ta nhớ lại những lời của Chu Mộ Ngôn, nhưng rất phản đối.
Cậu ta ta đặt mua một bó hoa hồng, bảo người ta giao đến biệt thự của ôn Noãn trong giờ ăn tối…
Khi đó, Minh châu tình cờ đi cùng ôn Noãn.
Hoa được đưa đến.
Minh Châu mởto mắt, lắp bắp nói: “ôn Noãn, có người theo đuối nha!”
Cô ấy lại nóng lòng nhìn vào bụng ôn Noãn.
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười.
Cô biết đây là trò đùa của cố Vân Phàm, người này cũng chẳng có tình cảm gì với cô, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.
Ôn Noãn cho người vứt hoa đi.
Cô gọi một cuộc điện thoại cho Xa Tuyết,
cuôc qọi kết nối, cô khẽ dăn môt câu…

Chương 543 Hay là thêm viên hồng ngọc này​

Ôn Noãn nói xong thì cúp điện thoại.
Cô tiếp tục nói chuyện phiếm với Minh Châu, Minh Châu muốn hỏi nhưng không dám.
Kỳ lạ, rõ ràng ôn Noãn nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, hơn nữa cô ấy và Lục Khiêm… theo một góc độ nào đó thì cô ấy cũng là mợ của ôn Noãn, sao lại không dám hỏi thêm một câu nhỉ?
Minh Châu hận mình nhát gan.
Cô ấy đi theo sau ôn Noãn đến vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự, trong nhà kính trồng đầy hoa hồng trắng, chắc chắn là do anh Hai của cô trồng cho ôn Noãn.
Anh Hai lãng mạn ghê!
Ôn Noãn lấy kéo cắt vài nhánh hoa hồng, lại thêm vài chiếc lá, chăm chú cắm vài bó hoa.
Rất đẹp.
Cô thản nhiên nói: “Mấy loại hoa anh trai em trồng đã đủ để chị chăm sóc rồi.”
Minh Châu hơi ngốc, hồi lâu sau mới hiếu ý cô.
Ôn Noãn thích hoa hồng, nhưng cô chỉ cần loại anh Hai tặng.
Thấy thế, Cố Minh cháu có chút ngưỡng
mộ…
Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của cô ấy thì không khỏi mỉm cười: “Nhớ đến cậu à?”
Khuôn mặt Minh châu ửng đỏ.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Chị nghe nói, cậu muốn dẫn em và Thước Thước về thành phố c ăn Tết, em nghĩ thế nào?”
Bình thường Minh Châu rất tin tưởng cô.
Cho dù Lục Khiêm là chú của ôn Noãn, nhưng Minh Cháu vẫn nói cho cô nghe mọi chuyện.
Cô ấy có chút ỷ lại, tựa vào vai ồn Noãn như một cô bé, vẻ mặt ít nhiều có chút mờ mịt: “Chị dâu, em vẫn chưa nghĩthông! Em muốn đi, nhưng cũng sợ một mình liều lĩnh mà lại bị phụ lòng!” “
Ôn Noãn dịu dàng vỗ về cô ấy.
Minh Châu không nói gì nữa, chỉ dựa vào người cô…
Hoắc Minh đón mấy đứa nhỏ về nhà tình cờ nhìn thấy cảnh này, anh đế Hoắc Tây và Sùng Quang tự chơi với nhau, còn mình thì rảo bước tới bên này, vì đang ở ngoài trời nên anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau khi rít một hơi thì cười cười: “Thế này là sao đây, lại còn làm nũng với chị dâu của em nữa!”
Mắt Minh Châu đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu đi.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh một cái.
Ánh mắt trách móc.
Nhưng bên trong lại mang theo thứ tình cảm mà chỉ có vợ chồng mới có thế hiếu được.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, hai má hóp vào, nhìn rất nam tính.
Anh khẽ mỉm cười, không hề né tránh sự có mặt của em gái mà véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của Ồn Noãn một cái, đây là hành động trước đây anh thường làm, ôn Noãn hơi rung động.
Cô cúi đầu nghịch nghịch bình hoa, mi mắt ngoan hiền.
Hoắc Minh dập thuốc lá, lại sờ bụng cô, khàn giọng hỏi: “Nhóc con hôm nay có ngoan hay không?”
Ôn Noãn gật đầu.
Thai này là bé gái, rất ngoan.
Minh Châu chịu hết nối chạy thật nhanh, đế lại không gian cho hai vợ chồng họ…
Em gái đi rồi, Hoắc Minh cũng không thèm quan tâm.
Anh ôm lấy eo ôn Noãn từ phía sau, hai tay ôm bụng cô chậm rãi vuốt ve, dán vào tai cô nhẹ
nhàng hỏi: “Nghe nói có người tặng hoa đến?”
Ôn Noãn cau mày: Sao anh lại biết?
Ngay sau đó, cô xoay người lại, ôm lấy vai anh, dịu dàng nói: “Anh đừng so đo! cố Vân Phàm hiện tại rất hữu dụng.”
Hoắc Minh biết cô phải đối phó với Đinh Tranh.
Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Có phải là phiền lắm không?”
Vẻ mặt anh có chút tức giận, ôn Noãn khẽ vuốt lông mày anh, hạ giọng nói: “Em biết anh đang nghĩ gì! Nhưng mà Hoắc Minh, chúng ta không giống bọn họ!”
Hoắc Minh bật cười: “Bà Hoắc à, anh lại cảm thấy phương pháp của em thất đức quá!”
Nói xong, anh có chút giật mình.
Anh nhớ đến thầy Thanh Thủy.
Anh nghĩ, nếu Đinh Tranh không làm chuyện ác thì Ôn Noãn đã không xảy ra chuyện, thầy Thanh Thủy cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn nào.
Kết cục của Đinh Tranh rất thảm.
Ôn Noãn ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Khi con người cảm thấy suy sụp, đó là lúc họ dê dàng bị nhìn thấu nội tám nhất! Mà cái em chờ đợi chính
là khoảnh khắc Đinh Tranh suy sụp kia, lúc đó…”
Đó sẽ là lúc cô dốc sức ra tay.
Hoắc Minh nhìn chăm chú vào mi mắt dịu dàng của cô, vui mừng vì cô yêu mình sâu đậm.
Chỉ có hai vợ chồng, anh cũng không muốn tiếp tục nói về những kẻ làm mất vui, thế là thay đổi đề tài: “Sắp đến sinh nhật Thước Thước rồi, em nói xem nên tặng quà gì thì được đây?”
ỏn Noãn biết anh thương Thước Thước, cũng thương Minh Châu hơn cả.
Quà sinh nhật chỉ là ngụy trang, đó chính là cơ hội để tặng gì đó cho Minh Châu.
Ôn Noãn theo anh đi vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Trong phòng thay đồ có một cánh cửa bí mật, khi mở ra sẽ nhìn thấy một dãy két sắt, bên trong toàn là những bộ trang sức, đều là đồ quý hiếm.
Ôn Noãn lựa chọn tỉ mỉ, thỉnh thoảng sẽ hỏi ý Hoắc Minh.
“Bộ ngọc phỉ thúy cao cấp này thế nào?”
“Hay là thêm viên hồng ngọc này.”
“Hoắc Minh… anh có nghiêm túc lẳng nghe không?”
ôn Noãn quay đầu lại, có chút bất mãn nói.
Hoắc Minh dựa vào cái tủ phía đối diện đang thong thả duỗi thân thế cao dài, nghe vậy thì lười biếng cười cười: “Không phải là sinh nhật của Thước Thước à, sao em lại chọn trang sức cho Minh Châu thế, em đừng chiều hư con bé.”
Hoắc Minh tình cảm nói.
Anh không nhịn được bước tới ôm eo bà xã mình, hôn cò.
Sau khi Ôn Noãn có thai, mỗi lần thân mật, Hoắc Minh đều rất chú ý, cho dù chỉ là một nụ hôn thì anh cũng sẽ cấn thận để không ép vào bụng cô.
Ôn Noãn bị anh ôm tựa vào tủ.
Cô ngẩng đầu hòn anh, cũng cảm thấy rung động.
Cuối cùng, anh áp vào môi cô, thì thầm: “ôn Noãn, em giỏi chiều con nít quá.”
Ôn Noãn nghịch cài thắt lưng của anh.
“Đó là bởi vì em biết anh đang nghĩ gì!”
Hoắc Minh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn cười khẽ: “Thật ra thì em cũng có lòng riêng! Hoắc Minh, anh đã từng nói, sau này
tập đoàn Tây Á sẽ giao cho Hoắc Tây, nhà họ Hoắc sẽ do Doãn Tư thừa kế, vậy còn Thước Thước thì sao?”
Hoắc Minh tự nhiên nói: “Chẳng phải còn có cậu sao?”
Vẻ mặt Ôn Noãn càng thêm dịu dàng: “Cho nên, những thứ em tặng cho Minh Châu bây giờ xem như là của nhà mẹ đẻ, không chỉ đồ trang sức mà em còn muốn đưa biệt thự lớn cho Thước Thước, cho thằng bé sau này lấy vợ!”
Cô cố ý nói như vậy, sau đó xoay đi chọn đồ trang sức tiếp.
Hoắc Minh xúc động vô cùng, ỏm lấy cô từ phía sau: “Em đúng là giỏi chiều con nít! Em tặng cái này tặng cái kia, vậy tặng gì cho anh đây?”
Ôn Noãn hơi dừng lại.
Chốc lát sau, cô đặt tay mình lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng: “Em tặng chính mình cho anh!”
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận khoảnh khắc bình yên đẹp đẽ này…

Chương 544 Họ phải bình đẳng.​

Minh Chấu trốn đến sảnh lớn, ngồi trên ghế salon chơi game.
Đang lúc nhập tâm thì điện thoại bị một bàn tay giật lấy.
Cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó khẽ chớp mắt, không thế tin được mà nhìn người trước mặt.
Là Lục Khiêm!
Chẳng phải ông đang bộn bề nhiều việc sao, không phải nói đến Tết vẫn không có thời gian à, sao lại đến đây rồi?
Cô vốn hơi ngốc, thế là hỏi thẳng.
Lục Khiêm đã dành chút thời gian đế đến thành phố B.
Trước hết đi chùa, sau là sinh nhật của Thước Thước, vốn thật sự không có thời gian, thế là tranh thủ suổt mấy ngày đêm, cuối cùng cũng đến được đáy.
Nhìn thấy cô, mới biết rằng mình nhớ thương muốn chết.
Nhưng dù sao nơi này cũng không phải chỗ của mình, dù có khó nhịn thì ông cũng chỉ có thể sờ đầu cô, nói với giọng cưng chiều: “Đừng có chơi game suốt ngày, hư mắt đấy.”
Minh Châu rất không muốn bị ông quản, nhưng cô lại không đành lòng phản bác.
Cô đặt điện thoại xuống: “Đến mừng sinh nhật Thước Thước à?”
Lục Khiêm mỉm cười.
Ồng nói: “vẫn chưa mua quà sinh nhật cho con trai! Em là mẹ, hay là đi với tôi đi, em biết con thích gì mà!”
Mặt Minh Châu hơi nóng lên.
Lục Khiêm nói gì vậy…
Con, người làm mẹ, nghe như cô và ông thân thiết lắm vậy.
Cô và ông đã xa nhau mấy năm, sau khi gặp lại việc thân mật nhất cùng lắm cũng chỉ làm một hai lần, gần đây lại còn lơ nhau đi, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Cô cầm điện thoại lên, giả bộ tiếp tục chơi game.
Lục Khiêm tịch thu của cô.
Minh Châu nhìn bàn tay trống khỏng của mình, cắn môi dưới: “Chú làm gì vậy!”
Lục Thiển kéo cô dậy: “Đi mua sắm với tôi!”
Cho đến lúc ngồi lên xe thì cô vẫn phản đối: “Sắp dọn cơm rồi, đồ ăn tối nay ngon lắm!”
Lục Khiêm bảo tài xế lái xe.
Người tài xế là người thân cận của Lục
Khiêm, nghe thấy vế sau thì cười.
Ngài Lục tìm đến cô Minh châu cũng tốt, những cô gái trẻ luôn mang lại sức sống, nhìn giống như đôi tình nhân trẻ vậy.
Minh Châu tìm điện thoại di động trong túi áo Lục Khiêm.
Tìm nửa ngày cũng không thấy.
Thì ra ông đã bỏ điện thoại di động vào túi quần, cô mò đến, Lục Khiêm đẩy tay cô ra, giọng điệu thì trách móc nhưng âm thanh lại khàn khàn: “Đàng hoàng chút đi!”
Minh Châu ngước lên nhìn ông.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Lục Khiêm lộ ra chút dục vọng.
Dù sao cũng từng trải qua nhiều lần, cô hiểu ra.
Sau đó, cô bèn ngồi cách xa ông ra.
Lục Khiêm sửa sang lại quần áo, liếc nhìn cô: “Đàng hoàng rồi à?”
Minh Châu quay đầu đi không nhìn ông.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Lục Khiêm, chẳng phải là chú không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta hay sao?”
Lục Khiêm vuốt tóc cô.
Ngốc nghếch!
Bị thiệt thòi mà còn nói cho ông nghe.
Trong xe tối tăm, ông nhẹ giọng nói: “Sau này không như thế nữa! Minh Châu, chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau.”
Ông nghĩ thầm: Chỉ cần em không chê tôi già!
Rõ ràng là giọng điệu của ông rất dịu dàng, nhưng mũi của Minh Châu lại hơi chua xót.
Đúng lúc này Hoắc Minh gọi tới hỏi cô đang ở đâu, nói sắp đến giờ cơm rồi.
Minh Châu không biết nói thế nào.
Lục Khiêm cầm lấy điện thoại, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, là tôi!… ừ, tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn, sau đó sẽ đưa thẳng về căn hộ, không đến chỗ cậu!”
Sau khi nói ngắn gọn mấy câu, ông cúp điện thoại, nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ đang nhìn trộm mình.
Chốc lát sau, ông hỏi với giọng vô cùng dịu dàng: “Còn giận tôi à? Chú Lục nhận lỗi với em có được không?”
Chú Lục…
Môi Minh Châu hơi run lên, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng nào.
Lục Khiêm cũng hơi mất mát trong lòng, ông biết mình đã phụ lòng cô quá nhiều lần, cô đã thật sự không còn dám tùy tiện đón nhận hạnh phúc nữa.
Ông cũng không biện bạch gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô.
Minh Châu giãy giụa mấy cái rồi cũng không giãy nữa, đây là một sự thỏa hiệp vô cùng bất đắc dĩ của cô.
Không phải vì Thước Thước.
Mà là vì cô đã quá yêu người đàn ông này!
Quà sinh nhật đã chuấn bị xong từ lâu.
Chủ yếu là Lục Khiêm muốn đưa cô đi ăn một bữa cơm, địa điếm là nơi lần trước họ đã đến, vẫn nhà hàng đó, vẫn căn phòng đó.
Cũng là do thư ký Liễu sắp xếp, đã đợi sẵn.
Đôi mắt Minh châu ửng đỏ.
Lục Khiêm lau sạch nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đã lớn vậy rồi mà động chút là khóc nhè, sao làm gương cho con trai của chúng ta được đây!”
“Biến đi!” Minh châu đá ông một cái.
Thư ký Liễu bật cười nói: “Minh Châu, ngồi bên này.”
Lục Khiêm biết cấp dưới của mình đang xem trò vui, ông nên cởi áo khoác ra vắt lên lưng ghế, nói với giọng gây khó dễ: “Đế cậu xem chuyện cười rồi!”
Thư ký Liễu rót rượu ấm cho họ.
Trước giờ anh ta luôn biết cách khuấy động bầu không khí, cười tủm tỉm nói: “Cô Minh Châu vẫn còn nhỏ tuổi, ngài Lục nhường nhịn cô ấy cũng là việc nên làm.”
Lục Khiêm ho nhẹ: “Cậu càng ngày càng biết cách ăn nói.”
Ông quay đầu, dịu dàng nói với Minh Châu: “Cởi áo khoác ra đi! Nếu không lát nữa ra ngoài sẽ bị cảm lạnh.”
Thư ký Liễu: “Ngài Lục biết cách săn sóc quá!”
Ánh mắt Minh Châu ươn ướt.
Cô cố ý nói: ‘Vi chú ấy lớn tuổi!”
Lục Khiêm đang ung dung gắp thức ăn cho cô, nghe vậy hơi khựng lại.
Lớn tuổi…
Ông nở nụ cười lịch sự tao nhã, thong thả hạ giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Xem ra tôi đã phục vụ em không tốt rồi! Là lỗi của tôi! Tối nay chú Lục sẽ bồi thường cho em.”
Minh Châu: Không biết xấu hố!
Quan hệ của họ bây giờ coi như là đã công khai, không cần giấu giếm nữa, thư ký Liễu cũng bông đùa vài câu trên bàn ăn.
Minh Châu không đáp lại.
Nhưng Lục Khiêm nhìn ra được cô không khó chịu.
Lục Khiêm không phải là một người đàn ông vô tâm thò lổ, cô càng mềm mại dễ nói chuyện thì ông càng thấy thương cô hơn.
Ông nợ cô quá nhiều.
Ăn được một lúc, ông lấy ra một lá bùa bình an, bỏ vào ví giúp cô.
Nhưng bên trong ví…
vẫn còn một lá bùa cũ, là cái mà ông đã tặng cho cô nhiều năm trước.
Lục Khiêm vô thức vuốt ve: “Em còn giữ à?”
Minh Châu không nói gì, nhưng đôi mắt cô lại vô cùng ẩm ướt, cô nghĩ mình đồng ý ra ngoài với ông cũng chỉ đế nhận được một câu trả lời hợp lý.
Thư ký Liễu thấy đã đến lúc nên cũng thức thời rời đi.
Trong phòng ăn, Minh Châu cúi đầu hỏi: “Ý
chú là gì?”
Giọng của Lục Khiêm vẫn dịu dàng như đang nói chuyện với người con người cháu mình yêu quý: “Em nói xem tôi có ý gì?”
Nhưng Minh Châu cảm thấy thế này vẫn chưa đủ.
Cô ngước mắt lên, dũng cảm nhìn ông chăm chăm, lại hỏi một lần nữa: “Tôi không biết! Lục Khiêm, chú nói rõ ra cho tôi, mấy năm nay trong lòng chú có tôi hay không, tình cảm chú dành cho tôi là gì? Giữa chúng ta là một mình tôi đơn phương hay chú cũng yêu tôi như thế?”
Lúc hỏi, giọng cô run rẩy.
Nhưng cô vẫn nói ra hết điều mình muốn nói.
Sau đó, chờ đợi số phận tuyên án.
Cô nghĩ, chỉ cần Lục Khiêm yêu cô thì cô sẽ sẵn sàng buông bỏ bất cứ điều gì…
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.
Giống như nhiều năm trước vậy.
Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.
Cô đang cần tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đến từ phía ông, không phải là thứ trách nhiệm chết bằm kia, cũng không phải sự bất cẩn lau súng cướp cò như năm
đó, thứ cô cần là tình yêu nam nữ.
Cuối cùng, Lục Khiêm cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Minh Châu, trước em tôi chưa từng yêu ai! Tôi thừa nhận mình yêu thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ người nào, thậm chí tôi còn có ý định độc thân đến già, nhưng với em thì không giống vậy, tôi đã thay đối kế hoạch cuộc đời mình vì em.”
“Minh Châu, tôi không biết mình yêu em được bao nhiêu!”
“Nhưng nếu yêu có mười phần, thì ắt hẳn tôi yêu em cả mười phần!”
Cô nức nở.
Kể từ lần ông đã chạy đến trường quay đưa trà sữa cho cô.
Cô đã có suy nghĩ, ông đừng hòng lừa cô như trước nữa.
Họ phải bình đẳng.
Lục Khiêm nói xong thì nhẹ giọng thở dài: “Em thì sao, em còn cần chú Lục của em nữa hay không?”
Minh Châu nhìn thẳng vào ông.
Ông vẫn đẹp trai như thế.
Nhưng suy cho cùng cũng có thêm một vài
dấu vết do tháng năm mài dũa, trông vừa trưởng thành vừa quyến rũ, cô rất thích.
Cô biết, nhiều người phụ nữ khác cũng thích.
“Em cần!” Cô nói thật nhỏ.
Nói xong một lần, dường như sợ ông nghe không rõ, hay là sợ chính mình nghe không rõ nên cô lặp lại một lần nữa: “Lục Khiêm, em cần!”
Lục Khiêm đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Trong lòng ông cảm thấy vừa khó chịu vừa kích động vô cùng, hồi láu sau mới nói: “Mấy ngày tới anh sẽ tính chuyên cầu hôn, có được khônq?”


Chương 545 Nói ông lớn tuổi!​



  • Lục Khiêm nói cầu hôn!
    Trong lòng Minh Châu rất vui vẻ, nhưng cô cũng đã lớn, đã có sự dè dặt của một người phụ nữ.
    Vì vậy ậm ờ nói: “Anh cầu hôn thì liên quan gì đến em?”
    Nói xong cô cũng cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch, có chút ngượng ngùng, thế là cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động.
    Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
    Hồi lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Em là đứa con gái duy nhất trong nhà, em nói xem, anh cầu hôn thì có liên quan gì đến em?”
    Ngón tay Minh Châu khựng lại.
    Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Lục Khiêm, đây là mơ sao?”
    “Không phải mơ! Minh châu, sau này chúng ta đã có thể quang minh chính đại!”
    “Em có thể nói với bất cứ ai rằng em là bà xã của anh.”
    “Thước Thước đến nhà trẻ, anh cũng có thể đưa đón thằng bé với em.”
    Lúc nói những lời này, ông rất nhẹ nhàng, nhưng cũng lộ vẻ đau xót.
    Những công việc này là hoạt động thường của những người bình thường, nhưng lại vô cùng khó khăn đối với ông.
    Ông nắm lấy tay Minh Châu, nói nhỏ: “Sau khi dự án kết thúc, anh sẽ không còn là ngài Lục nữa, sẽ chỉ là chú Lục của em.”
    Anh ôm cô vào lòng.
    Mặt cô áp vào bụng ông, đã ở độ tuối này mà vóc dáng của ông được gìn giữ rất tốt.
    Bằng phẳng rắn chắc, không hề có chút gì là sự phát tướng của đàn ông trung niên.
    Minh Châu nhắm mắt lại.
    Ôm ấp hồi lâu, cô mới thì thầm: “Cho dù… cho dù có kết hôn thì em vẫn muốn đi làm.”
    Ông đồng ý.
    Ông nợ cô quá nhiều, sẽ không giam cầm cô ở nhà.
    Cô bé của ông đã cao lớn trưởng thành, ông sẽ không đế cô trở lại như xưa.
    Minh Châu rất thỏa mãn.
    Cô lặng lẽ duỗi ngón tay ra nhìn chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp trên đó.
    Cô nhẹ giọng nói: “Anh đó, tuổi đã cao rồi,
    sính lễ đưa không nhiều cũng không sao! Anh trai và chị dâu đưa cho em rất nhiều thứ, em và Thước Thước không cần anh nuôi.”
    Lục Khiêm nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
    Ông nhẹ nhàng nhéo má cô.
    ở trong lòng cô, ngay cả vợ con mà chú Lục cũng nuôi không nối sao?
    “Lát nữa chúng ta về căn hộ cũ nhé?” ông trầm giọng nói.
    Minh Châu muốn đi dạo phố.
    Cô và ông qua lại từ đó đến nay đã nhiều năm, nhưng thực sự bước ra ngoài một cách quang minh chính đại thì chưa bao giờ.
    Cảm giác này rất mới mẻ.
    Không phải Lục Khiêm không chịu đi cùng cô mà do ông thích ở một mình hơn.
    Vả lại, vừa rồi ông đã thực sự bị cô kích động.
    Cô nói ông đã lớn tuối.
    Rời khỏi nhà hàng, Lục Khiêm tự mình lái xe.
    Minh Châu đã không còn là một cô bé nữa, đàn ông muốn chở mình đến căn hộ, cô ít nhiều cũng đoán được dụng ý của ông, nhưng ông đã không nói trắng ra thì cô cũng sẽ không tự làm
    xấu mặt mà chủ động mở miệng.
    Xe thế thao màu đen đi qua Fortune Plaza.
    Lục Khiêm nhớ đến Nguyên Đán năm đó, rõ ràng là thích cô nhưng ông lại quan tâm đến tuổi tác và thân phận của họ.
    Nhiều năm sau, họ vẫn ở bên nhau.
    Minh Châu ngồi bên cạnh phát hiện ra cảm xúc của ông.
    Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
    Lục Khiêm cười nhẹ một cái, nắm tay cô không nói gì.
    Rất nhanh xe đã đến căn hộ nhỏ trên đường Quảng Nguyên.
    Xuống xe đi lên lầu, cửa mở ra, bên trong không mở lò sưởi nên hơi lạnh.
    Có lẽ là vì đã quá lâu không ở cùng nhau, những chuyện trai gái đối với cả hai đều có chút lạnh nhạt, hay nói thẳng ra là ngượng ngùng.
    Lục Khiêm mở đèn, cởi áo khoác lông ea: “Mở lò sưởi đi em, ấm lên rồi thì em hằng cởi áo.”
    Minh Châu làm ổ trên ghế sa lon, tiếp tục chơi game.
    Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “Ai muốn cởi chứ?”
    Lục Khiêm lặng lẽ mỉm cười.
    ông cũng không lo cho cô nữa, chỉ nói: “Có người mẹ nào suốt ngày ôm điện thoại di động như em không?”
    Minh Châu sợ ông lấy mất.
    Cô hỏi ngược lại: “Có người mẹ nào một mình vất vả nuôi con giống như em không?”
    Lục Khiêm:…
    Ông sờ mũi một cái, mở lò sưởi rồi đun nước, tiếp đó còn gọi đặt hàng một ít rau củ, trái cây, rau, đồ ăn vặt, thịt thà các loại, rõ ràng đến nơi này vào tối nay được quyết định vào phút chót.
    Một lúc sau, người giao hàng giao đồ tới.
    Người đàn ông bận bịu trong bếp.
    Minh Châu len lén nhìn ông, ông rất cao, dáng người thon dài, nhìn từ phía sau thật sự rất trẻ.
    Cô khẽ khịt mũi: Trông trầm tĩnh thật đấy.
    Dù sao thì Lục Khiêm cũng là một người đàn ông trải đời, lại có thân phận địa vị.
    Đương nhiên có dáng vẻ trầm tĩnh này.
    Ông thích cơ thế cô, thích chuyện nam nữ, nhưng ông cũng thích chăm sóc cô. Mỗi lần cô ăn đồ ăn do tự tay ông nấu với vẻ mặt thỏa mãn, ông đều rất vui vẻ.
    Vừa rồi ở nhà hàng cô không ăn được bao nhiêu.
    Ông nấu cho cô món súp xương bò, thêm rau ngò và một ít mì.
    Cô gái quan tâm đến vóc dáng, luôn nói rằng phải ít ăn ngọt.
    Ông cũng chú ý điều này.
    Lục Khiêm nấu xong, để lên mâm, bưng tới phòng ăn nhỏ.
    Minh Châu ngửi thấy mùi thơm thì đi tới, thấy chỉ có một bát bèn hỏi: “Sao anh không ăn?”
    Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
    Ông cười khẽ: “Trước giờ anh không quá ham muốn với chuyện ăn uống.”
    Minh Châu nghĩ lại, dường như Lục Khiêm rất ít ăn khuya, khấu phần bữa chính của ông cũng được kiểm soát rất tốt, rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân, cô hừ nhẹ một tiếng: “Ham đẹp thế làm gì, dụ dỗ mấy cô bé nhỏ à?”
    Lục Khiêm cũng không giận cô.
    Ông liếc nhìn cô: “Không phải dụ được em rồi sao?”
    Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng, cô không khỏi nhớ tới năm đó khi lần đầu tiên gặp ỏng ở
    nhà họ Hoắc.
    Giống như nhìn thấy thần tiên vậy!
    Ngay cả bây giờ, ông vẫn rất có vốn liếng.
    Tao nhã lịch sự, nhưng sao có thể ngờ rằng ở trên giường lại hung hãn như vậy!
    Cô nghĩ tới chuyện không đứng đắn, không dám nói gì thêm nữa.
    Lục Khiêm hiểu cô nhất, ông nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng bật cười.
    Ánh mắt ông mang tính xâm lược, nhưng ông lại không có bất kỳ hành động gì, giống như dùng dao cùn giết người vậy.
    Minh Châu không chịu nổi.
    Cô chậm rãi ăn xong, nhìn cái bát không rồi lại ngước lên nhìn ông.
    Lục Khiêm vẫn bất động.
    Những ngón tay thon dài nghịch điếu thuốc trắng như tuyết, chậm rãi vân vê làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng…
    Tay cầm điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ vuốt qua khuôn mặt mịn màng của cô, từ từ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng gãi vào cố cô, khiến trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
    Giọng nói của Minh Châu hơi nức nở: “Anh không được làm như vậy.”
    Rõ ràng là đang đùa cợt.
    Lục Khiêm ngẩng đầu lên, đặt điếu thuốc trên môi rồi châm lửa.
    Ông rít một hơi, cười khẽ: “Không thích à?”
    Không phải không thích, mà là không chịu nối, đạo hạnh của cô so với ông thì kém xa, ông làm vậy khiến cô cảm thấy bị ăn hiếp…
    Minh Châu gần như không dám nhìn ông.
    Lục Khiêm đứng dậy bế cô lên…
    Minh Châu sợ hết hồn, lại có chút ngại ngùng, tay cô giơ lên giữa lưng chừng hồi lâu mới thả xuống, cô níu lấy tay áo sơ mi của ông: “Thả em xuống.”
    Lục Khiêm vẫn không dừng bước.
    Ông cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Em ăn no rồi, có phải nên đến lượt của anh hay không?”
    Cái gì mà… ăn no…
    Cô đỏ mặt, tay chân không biết phải làm sao.
    Đã quá lâu rồi, quá lâu chưa từng…
    Nhưng dù cô có căng thẳng đến đâu thì vẫn bị Lục Khiêm đặt xuống cuối giường, thân thể bị vùi lấp vào chiếc giường êm ái, chóp mũi toàn là mùi bụi bặm nhàn nhạt, dù sao thì nơi đây cũng đã rất lâu không có người ở.
    Lục Khiêm giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng hôn cô một lúc.
    Ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lần đầu tiên thốt ra những lời âu yếm: “Minh Châu, em đẹp quá.”
    Tuy là lời âu yếm, nhưng cũng là lời thật lòng.
    Anh em nhà họ Hoắc, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.
    Lúc này, mái tóc đen dài như rong biến của cô xõa trên ga giường trắng như tuyết, cộng với khuôn mặt đẹp như đóa phù dung khiến lòng ông rung động vô cùng.
    Tuổi của cô nhỏ hơn ông rất nhiều, Lục Khiêm rất thương cô.
    Ông hôn khắp nơi dọc theo khuôn mặt cô, sau đó mới đứng dậy.
    Ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình ra rồi lót nó lên ga giường.
    Sau đó, cô được ông bế lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo màu xanh nhạt kia.
    “Đã lâu không có người ngủ, sợ trên giường có côn trùng.” ông giải thích.
    Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.
    Lục Khiêm khuỵu gối, từ từ áp sát, bắt đầu
    yêu thương cô.
    Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn…
    Cô yếu ớt ôm lấy cố ông, nhỏ giọng nói: “Thật sự có côn trùng à?”
    Lục Khiêm cười khẽ.
    Đến lúc này rồi mà cô vẫn có thể nghĩ tới những chuyện kia…
    Đến khi cô bị ông làm cho bật khóc, người đàn ông mới ghé vào sau tai cô, xấu xa khẽ hỏi: “Còn sợ côn trùng hay không, hửm?”
    Minh Châu đấm ông, nấc lên.
    Lục Khiêm không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, ai bảo cô nói sai…
    Nói ông lớn tuổi!
    Đàn ônq lớn tuối thích qái trẻ nhất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom