-
Chương 41-45
Chương 41: Cứu rỗi! Sự dịu dàng của Hoắc Minh
Ôn Noãn rời khỏi biệt thự.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trời đất mù mịt, dưới đèn đường mờ ảo ánh lên những vũng nước trên mặt đất.
Ôn Noãn mang giày cao gót, thẫn thờ đi trong đêm mưa lạnh lẽo, cô đi rất lâu, mãi đến khi giày cao gót mài rách da khiến máu đỏ tươi chảy xuống mu bàn chân trắng nõn.
Đau, đau quá...
Ôn Noãn khẽ ngẩng đầu, mặc cho nước mưa lạnh lẽo tạt xuống mặt.
Yêu Cố Trường Khanh là lỗi của cô!
Bây giờ cô chỉ hận hắn, cô không muốn phải dùng cả đời để trả thù, cô thà chết cùng hắn còn hơn.
Trong mắt Ôn Noãn tràn ngập nước mắt, nhưng nước mắt của cô không là gì trong đêm mưa lạnh giá! Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, mặc kệ nước mưa gột rửa...
Bỗng một chiếc ô đen che trên đỉnh đầu cô, rồi một bóng hình cao lớn phủ lấy cơ thể cô.
Ôn Noãn ngửa mặt lên.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh.
Anh mặc bộ lễ phục, giống như vừa rời khỏi một nơi trang trọng nào đó, anh tuấn chín chắn. Lúc này, anh chăm chú nhìn cô, nhiệt độ trong mắt anh khiến Ôn Noãn rung động.
Lại là anh, Hoắc Minh!
Tại sao anh luôn xuất hiện vào lúc cô chật vật nhất, và cô...được cứu rỗi.
“Cô giáo Ôn, tôi tìm cô cả đêm.” Giọng nói của Hoắc Minh trầm khàn, thậm chí còn quyến rũ hơn tiếng đàn Cello.
Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn anh đưa tay về phía mình.
Cô vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ đến mức không thể phản ứng.
“Nhóc đáng thương.” Hoắc Minh khẽ thở dài.
Anh dứt khoát cúi xuống bế cô lên, cả người cô đã sớm ướt sũng, liên lụy quần áo anh cũng bị ướt, nhưng ai thèm để ý?
Cơ thể Hoắc Minh rất nóng, khiến Ôn Noãn bất giác hoàn hồn.
Cô cách gương mặt anh rất gần, thậm chí chỉ cần cô cúi đầu xuống liền vùi vào cổ anh, tư thế hai người thân mật đến mức khiến Ôn Noãn sinh ra ảo tưởng...
Cô cảm thấy không ổn, muốn giãy dụa.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đừng cử động!”
Anh nhẹ nhàng đặt cán ô vào tay cô, lòng bàn tay của anh nóng đến mức Ôn Noãn muốn rút lại, nhưng anh không cho phép, anh nhanh chóng bao bọc bàn tay mềm mại của cô trong tay mình.
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn anh, mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi cám dỗ.
Hoắc Minh cúi đầu, hôn cô say đắm trong màn mưa.
Mưa như trút nước, trời đất thì yên tĩnh đến mức dường như xung quanh chỉ còn lại hai người họ. Ban đầu Ôn Noãn kháng cự, nhưng Hoắc Minh trong chuyện nam nữ lại cực kỳ bá đạo, cô dần bị khuất phục.
Chiếc ô lớn màu đen rơi xuống đất, bị gió thổi bay...
Ôn Noãn không nhịn được ôm lấy cổ người đàn ông, ngửa đầu hôn môi anh, giống như đang dâng bản thân mình cho anh, những âm thanh gợi tình đó càng làm cho mặt cô ửng đỏ, tim đập thình thịch...
Giờ phút này không cần nói điều gì, họ đều ngầm hiểu trong lòng!
Cố Trường Khanh, không còn quan trọng nữa.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn tới căn hộ sang trọng của anh ở một khu phồn hoa, anh nhìn quần áo ướt nhẹp trên người Ôn Noãn, lấy một chiếc áo đen từ trong tủ quần áo ra rồi đưa cô: “Cô đi tắm rồi thay quần áo. Mặc tạm áo này trước, sáng mai tôi bảo thư ký đưa đồ tới.”
Ôn Noãn đã hai mươi bốn tuổi, không phải tuổi ngây ngô đến mức cái gì cũng không biết.
Cô im lặng nhận chiếc áo sơ mi rồi ngước lên nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh lại cầm đồ đi tới phòng khách, Ôn Noãn rất ngạc nhiên nhưng cũng không quá hồi hộp. Lúc này, cô mới có thời gian quan sát phòng ngủ của Hoắc Minh.
Anh thích nghệ thuật hiện đại bằng kim loại nặng, nên toàn bộ phòng ngủ được trang trí theo phong cách lạnh lùng và cứng rắn, thể hiện phong cách cá nhân rất mạnh mẽ.
Đồ nội thất màu xám đậm.
Ga trải giường màu đen, rèm cửa sổ cũng màu đen.
Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, đi vào phòng tắm... Khi đi ra, trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh.
Hoắc Minh rất cao, khoảng một mét tám mươi sáu, Ôn Noãn mặc quần áo của anh thành đồ ngủ, màu sắc nhã nhặn và rộng rãi rất hợp với làn da, dưới vạt áo là đôi chân trắng nõn, thon dài xinh đẹp.
Khi Hoắc Minh đi vào lấy tài liệu thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Yết hầu anh không kìm được nhấp nhô hai cái.
Chương 42: Ôn Noãn đang ở cùng tôi!
Dưới ánh mắt của anh, cơ thể Ôn Noãn khẽ run rẩy.
Hoắc Minh đưa điện thoại của mình cho cô: “Gọi điện thoại cho dì của cô đi, đừng để bà ấy phải lo lắng!... Điện thoại của cô đã tắt máy suốt một ngày rồi!”
Ôn Noãn nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng nói cảm ơn, đi tới trước cửa sổ gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vẫn đang lo lắng cô sẽ thỏa hiệp với Cố Trường Khanh, không khỏi hỏi nhiều thêm mấy câu.
Ôn Noãn cắn môi, không biết phải nói thế nào.
Một bàn tay thon dài đỡ lấy chiếc điện thoại trên tay cô, giọng Hoắc Minh vô cùng điềm đạm, nói: “Dì Nguyễn, Ôn Noãn đang đi cùng với tôi! Tôi họ Hoắc, luật sư Hoắc Minh.”
Ôn Noãn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Cô thật sự không ngờ Hoắc Minh lại đồng ý công khai mối quan hệ này… Anh ta có biết mình đang làm gì hay không?
Không chỉ riêng cô, dì Nguyễn ở phía đầu dây bên kia cũng sợ ngây người.
Bà tự véo mình một cái thật mạnh: Không phải là mơ!
Người phía bên kia thực sự là Hoắc Minh?
Anh vợ của tên khốn Cố Trường Khanh kia?
Lưỡi của dì Nguyễn như bị mèo tha mất, không thốt lên được lời nào, Hoắc Minh lại vô cùng tự nhiên, giải thích mấy câu lý do tại sao Ôn Noãn lại đang ở chỗ anh.
Cúp điện thoại, Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn: “Cô tự vào bếp pha chút trà gừng, uống đi rồi hẵng ngủ… Tôi còn chút việc phải xử lý.”
Nói xong, anh liền đi về phía phòng sách.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh: “Hoắc Minh.”
Hoắc Minh quay lại nhìn cô.
Ôn Noãn nói một cách khó khăn: “Tôi với… Tôi với Cố Trường Khanh…” Cô đang nói đến thỏa thuận giữa cô và Cố Trường Khanh.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Minh tối lại, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ lúc cô theo tôi về đây là đã đưa ra lựa chọn của mình rồi.”
Anh vươn tay ra đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Giữa cô và Cố Trường Khanh không có bất cứ chuyện gì cả.”
Hoắc Minh nói xong thì đi vào phòng sách, Ôn Noãn suy đi nghĩ lại về hàm ý trong câu nói của anh… Sau đó cô lại nghĩ, có lẽ anh tình nguyện phá lệ chủ yếu là vì Hoắc Minh Châu! Chỉ khi anh muốn cô, Cố Trường Khanh mới bằng lòng từ bỏ.
Trong lòng Ôn Noãn thấy thoải mái hơn chút.
Cô vào bếp chuẩn bị pha trà gừng. Phòng bếp của Hoắc Minh là một căn bếp tiêu chuẩn, cô nghi ngờ anh chưa dùng bao giờ, thế nhưng khi mở tủ lạnh, cô lại phát hiện ra bên trong có đầy đủ các loại thực phẩm, thịt, trứng, sữa,… đều có.
Ôn Noãn lấy một củ gừng tươi, nấu hai cốc trà gừng.
Cô định đưa một cốc cho Hoắc Minh.
Trong phòng sách, Hoắc Minh đang gọi điện thoại, thấy Ôn Noãn đi tới cửa, anh cũng không tránh đi, đưa tay ra hiệu cho cô tiến vào.
Ôn Noãn đặt tách trà gừng lên bàn làm việc của anh, định rời đi ngay.
Thế nhưng cổ tay của cô bị giữ lại, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hoắc Minh tiếp tục nói chuyện với luật sư Khương Minh, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, Ôn Noãn bị anh trêu ghẹo tới mức không chịu nổi, nằm nhoài trên vai, nhẹ cắn đầu vai anh.
Đôi mắt đen của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, trong mắt dường như có một ngọn lửa âm ỉ đang nhảy múa.
Khương Minh ở đầu dây bên kia bỗng nhiên nhắc tới Ôn Noãn.
Hoắc Minh cười nhạt: “Cô ấy đang ở cùng tôi, ông có muốn nói chuyện với cô ấy không?”
Luật sư Khương sửng sốt, lập tức trêu chọc anh: “Cậu cũng nhanh quá rồi đấy, Khương Duệ mà biết sẽ ngồi ở nhà khóc nhè mất.”
“Cậu ta không mỏng manh như vậy đâu!” Hoắc Minh nói thêm vài câu cho qua chuyện này.
Anh nhanh chóng bàn bạc xong công việc, lại nhận mấy tệp tài liệu, tất cả đều về vụ án của Ôn Bá Ngôn.
Đến khi hơi rảnh rỗi một chút, anh nhấp một ngụm trà gừng, bảo Ôn Noãn đi ngủ trước, nói mình vẫn còn việc phải làm.
Ôn Noãn cũng không cố chấp đòi ngủ trong phòng dành cho khách, cô biết rất rõ anh muốn gì!
Vào phòng ngủ chính, Ôn Noãn lật chiếc chăn mỏng lên, cẩn thận nằm xuống. Trong bóng tối, làn da của cô trông vô cùng nổi bật trên tấm ga trải giường màu đen, nhìn trong suốt như pha lê…
Cô thấy hơi hồi hộp, cô không biết khi nào Hoắc Minh mới về đây ngủ.
Liệu anh có…
Chương 43: Thật ra Ôn Noãn rất "sạch"
Ôn Noãn rất mệt.
Nhưng giờ mới nửa đêm, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, mỗi khi mê mang ngủ, cô sẽ cảm thấy mình được ôm lấy bởi một vòng tay rắn chắc, và người đàn ông sẽ nhẹ nhàng gọi tên cô: “Ôn Noãn…”
Cô sực tỉnh.
Trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, khiến người ta cảm thấy mơ hồ và không chân thật.
Ôn Noãn ngồi dậy, vỗ nhẹ vào mặt mình.
Không phải mơ.
Cô đang ở nhà Hoắc Minh, còn ngủ trên giường anh…
Cửa phòng nhẹ mở ra, Hoắc Minh làm xong việc định trở về ngủ, vừa bước vào đã thấy Ôn Noãn ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt giống như cún con đáng thương.
Hoắc Minh từ bỏ ý định bật đèn, ngồi xuống bên mép giường, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Ôn Noãn thuận theo tay anh, dịu ngoan dựa vào đầu vai anh.
Hoắc Minh biết cô muốn hỏi gì, thì thầm bên tai cô: “Tôi vừa sắp xếp rồi, sáng mai tôi đi một chuyến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể nộp tiền bảo lãnh ra rồi.”
Ôn Noãn vô cùng biết ơn.
Cô không nói gì, chỉ ôm cổ anh.
Hoắc Minh vẫn đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, anh sẽ không để mình chịu thiệt. Vì thế mọi việc diễn ra tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người ôm hôn triền miên…
Đây là lần đầu tiên của Ôn Noãn nên ít nhiều gì cô cũng hơi căng thẳng, không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Cơ thể run rẩy đến rối tinh rối mù.
Càng như vậy, Hoắc Minh càng thêm động tình …
Khi cả hai đều trong cơn ý loạn tình mê, Ôn Noãn nhíu mày nhẹ kêu đau.
“Sao vậy?” Hoắc Minh thở ra hơi nóng rực, ghé vào bên tai cô, khẽ hỏi.
Giọng nói Ôn Noãn run run: “Gót chân bị xước, hơi đau.”
Bàn tay của Hoắc Minh nâng đầu cô lên, nhìn cô từ trên cao xuống. Ôn Noãn sợ anh không vui, ôm chặt cổ anh rồi thỏ thẻ: “Không đau nữa.”
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Cô giáo Ôn, em còn sốt ruột hơn tôi nhỉ?”
Mặt Ôn Noãn đỏ đến sắp nhỏ máu.
Hoắc Minh không trêu cô nữa, với tay bật đèn đầu giường, ánh đèn vàng sáng lên, thấy rõ ràng sắc mặt của nhau.
Ôn Noãn vội vàng lấy khăn trải giường che lại.
Hoắc Minh cười cười: “Ngại ngùng thế sao? Làm tôi còn tưởng em là cô bé ngây thơ không hiểu sự đời, không dám ra tay đấy.”
Anh vốn chỉ nói đùa, lại không biết Ôn Noãn thật chưa từng qua lại với đàn ông.
Anh xuống giường lấy hòm thuốc cho cô, Ôn Noãn nhìn bóng lưng anh.
Dáng người anh rất đẹp, cơ bắp hơi mỏng trên khung xương cao lớn, thon dài cũng không quá cường tráng.
Trước khi Hoắc Minh quay lại, Ôn Noãn vội mặc áo sơ mi lên.
Một lát sau, Hoắc Minh cầm hòm thuốc quay lại, Ôn Noãn đã ngồi ở mép giường, cô nói nhỏ: “Tôi tự bôi được.”
Hoắc Minh đè cô lại.
Anh ngồi xổm xuống, quỳ gối nắm một chân của Ôn Noãn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Ôn Noãn cảm thấy bất an.
Trong mối quan hệ này, cô cảm thấy Hoắc Minh không cần phải đối xử tốt với cô như vậy, ít nhất không cần chăm sóc như thế.
Hoắc Minh ngước mắt: “Đừng quấy.”
Đại khái đoán ra suy nghĩ của cô, giọng nói của anh lãnh đạm: “Tôi không thích cưỡng ép, trong khoảng thời gian này chúng ta bình đẳng ở bên nhau… Ừm, trạng thái lý tưởng nhất là vui vẻ cùng nhau.”
Câu này thật hư hỏng.
Ôn Noãn muốn hỏi anh đã từng có bao nhiêu kiểu quan hệ như này, nhưng lời nói chưa cất lên đã thu lại: Thật ra giữa bọn họ chẳng là gì hết! Hoắc Minh không nói rõ, nhưng cô hiểu ý anh, anh đối xử tốt với cô, nhưng đến khi anh chán rồi thì đó là lúc quan hệ này kết thúc!
Ôn Noãn nghĩ thầm: Có lẽ cô nên cảm kích anh, vào lúc cô chật vật nhất đã giữ chút tự tôn cuối cho cô.
Chương 44: Cô giáo Ôn, thích không?
Mặc kệ xuất phát từ sự biết ơn hay vẫn do sức hấp dẫn của Hoắc Minh.
Ôn Noãn ôm cổ anh, hôn nhẹ anh một cái.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng bỏng khiến cho cả người Ôn Noãn nóng lên, cô lấy hết can đảm hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?”
Bỗng nhiên Hoắc Minh nghiêng người.
Anh tiến cô lùi… Ôn Noãn bị ép nằm xuống, khó khăn dùng tay chống đỡ bản thân.
Cô không dám nhìn Hoắc Minh, cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, hàng mi dài tỏa bóng xuống như một hàng quạt nhỏ.
Anh nắm chặt một bàn tay cô, áp lên khuôn mặt đẹp trai của mình, để cô cảm nhận.
“Cô giáo Ôn, thích không?”
Ôn Noãn mở to hai mắt, mặt đỏ bừng.
Hoắc Minh dùng mũi huých tay cô, rất tự tin mà nói: “Hai ta ở chung, cũng không biết ai hời ai đâu, tôi muốn nhìn dáng vẻ mong muốn của em.”
“Tôi không có! Tôi muốn ngủ.” Ôn Noãn chui vào chăn.
Hoắc Minh ra vẻ đáng tiếc.
Thực tế mấy ngày qua anh bận rộn, đã rất mệt rồi, nhưng mới vừa vào đã bị dáng vẻ mặc áo sơ mi đen của Ôn Noãn quyến rũ, sau đó bị ngừng giữa chừng thì không còn tâm trạng làm tiếp.
Anh cất hòm thuốc xong, leo lên giường, không quen trên giường có thêm một người, anh dứt khoát kéo Ôn Noãn vào lòng, mười ngón tay đan vào nhau.
Ôn Noãn nằm trong lồng ngực anh, không dám động đậy.
Cô cho rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay là đêm Ôn Noãn ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây.
…
Tỉnh lại, đã là 8 giờ sáng.
Cô bật dậy, thấy Hoắc Minh đã rời giường, anh đang đứng bên mép giường đeo cà vạt.
Áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám.
Trưởng thành đĩnh đạc.
Hoắc Minh thấy cô đã dậy, tự nhiên mà nói: “Lát nữa tôi ra ngoài! Ban ngày em về nhà dọn đồ, tối tôi qua đón.”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi nào anh tìm thì tôi lại qua, không phải tốt hơn à?”
Hoắc Minh cười nhẹ: “Sống ở đây tiện hơn.”
Anh bận đi công tác, thi thoảng có hứng lại phải đi đón người, rất phiền.
Ôn Noãn không phản đối nữa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quét dọn rất nhỏ, còn có mùi thơm của đồ ăn bay vào.
Ôn Noãn có hơi ngoài ý muốn.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt của cô, giải thích: “Đó là thím Lý! Mỗi sáng thím ấy sẽ qua đây lúc 4 giờ, nấu bữa sáng với dọn vệ sinh, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày đâu.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô xuống giường đeo cà vạt cho anh.
Ngón tay Ôn Noãn linh hoạt, thắt cà vạt cũng đẹp.
Hoắc Minh nhịn không được hỏi: “Trước giờ vẫn luôn thắt cho Cố Trường Khanh?”
Trong lòng Ôn Noãn khẽ nhói.
Thật ra cũng không phải, cô luyện tay nghề này nhờ việc thường xuyên đeo cà vạt giúp bố cô, Cố Trường Khanh… Không thích cô chạm vào anh ta, anh ta luôn giữ khoảng cách với cô.
Ôn Noãn nhỏ giọng cãi: “Hoắc Minh, về sau chúng ta đừng nhắc đến anh ta được không?”
Hoắc Minh không nói thêm gì nữa, chỉ vào túi giấy trên tủ đầu giường rồi nói: “Lúc sáng thư ký Trương đã đưa đến, ngoài quần áo ra còn có quần lót, cô thử xem.”
Mặt Ôn Noãn nóng lên, cô không dám nghĩ thư ký Trương đã nghĩ gì.
Hoắc Minh véo nhẹ mặt cô, “Lại xấu hổ nữa? Việc nam nữ, người khác sẽ không nói linh tinh.”
Nói xong anh ra khỏi phòng ngủ.
Ôn Noãn đỏ mặt cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, quần áo rất vừa người, ngay cả kích cỡ quần lót cũng đúng, tưởng tượng đây là kích cỡ mà Hoắc Minh cung cấp, cô càng thấy vô cùng xấu hổ.
Phòng ăn to như vậy, Hoắc Minh vừa uống cà phê vừa đọc báo kinh tế tài chính mới nhất.
Ngoài văn phòng luật sư, anh còn những nguồn thu nhập khác nữa, nhưng phần lớn giao cho đội xử lý chuyên nghiệp, anh không cần phải bỏ nhiều công sức.
Ôn Noãn ra khỏi phòng ngủ.
Anh ngước mắt nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Rất đẹp.”
Chương 45: Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi
Ôn Noãn cũng nhận thấy chiếc váy dài này rất hợp với mình. Cô ngồi xuống rồi khen thư ký Trương: "Thư ký Trương thật có mắt nhìn!"
Hoắc Minh không phản đối.
Thím Lý từ trong nhà bưng ra một suất bữa sáng kiểu Tây, nói lời xin lỗi: "Tôi không biết cô giáo Ôn sẽ đến! Hôm nay ăn tạm món này nhé, nếu cô giáo Ôn muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng mai tôi sẽ làm cho cô."
Ôn Noãn thích bữa sáng kiểu Hoa, nhưng đây là nhà của Hoắc Minh, thím cũng do anh mời đến nên cô không có lý do gì để sai việc người ta.
Ôn Noãn cười nhẹ, nói: "Món này cũng rất ngon ạ."
Thím Lý thở phào một hơi: Xem ra đây là một cô gái dễ chung sống. Bà ấy vuốt tay, sau đó vào phòng bếp tiếp tục làm việc.
Hoắc Minh gấp tờ báo lại.
Anh khẽ nhìn Ôn Noãn, cô đang rũ mắt uống sữa. Rốt cuộc cô cũng được sinh ra từ một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu nên cách ăn uống cũng rất lịch sự, người khác nhìn vào không có cảm giác ra vẻ.
Hoắc Minh cảm thấy vui tai vui mắt.
Lúc anh vừa ra đời thì đã quý giá hơn người khác, sau này lớn lên vì có ngoại hình đẹp nên được vô số phụ nữ theo đuổi. Mắt nhìn của Hoắc Minh rất cao, lại hay soi xét, có lẽ những người đàn ông khác sẽ hài lòng với những người có tính cách ngây thơ không rành sự đời, nhưng Hoắc Minh thì không. Người phụ nữ có thể bên cạnh anh, trước hết phải xem xét đến mức độ phù hợp, hoàn cảnh gia đình rất quan trọng.
Từ ngoại hình đến tính cách của Ôn Noãn, anh đều rất thích.
Thậm chí anh còn nguyện ý ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn nào biết những việc này, cô uống hết nửa ly sữa, sau đó suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với anh: "Những công việc khác đã không còn nữa, tôi chỉ còn lớp học của Khương Sinh mà thôi, tối mai có tiết với cô ấy."
Hoắc Minh không có ý kiến.
Anh khẽ hỏi: "Thích dương cầm đến vậy sao? Tôi thấy khả năng của em của khá, tại sao không đào tạo chuyên sâu?" Với gia thế của Ôn Noãn cũng không phải không chu cấp nổi.
Ôn Noãn cười nhạt.
Thật ra cô từng nghĩ đến chuyện này, cô từng nhận được thông báo nhập học của Học viện âm nhạc Anh quốc, hành lý cũng đã thu xếp xong, nhưng dì Nguyễn lại một mực phản đối, bà ấy nói bà ấy đã vất vả nuôi Ôn Noãn từ nhỏ đến lớn nên không thể để cô đi.
Cả đời của dì Nguyễn không có mong cầu nào, chỉ riêng với Ôn Noãn thì có lòng chiếm hữu rất mạnh.
Giằng co một tháng, Ôn Noãn ở lại thành phố B.
Giáo viên của cô rất lấy làm tiếc, nói: "Ôn Noãn, em là học sinh có năng khiếu nhất mà tôi từng thấy, không đi du học nước ngoài quả rất đáng tiếc."
Nhưng việc này, Ôn Noãn cảm thấy không cần thiết phải nói với Hoắc Minh, vì đây là cuộc sống của cô.
Hoắc Minh nhìn thấy thái độ khác lạ của cô, định lên tiếng thì di động của anh vang lên.
Là tin nhắn do bố anh gửi đến.
[Hoắc Minh, chú Kiều của con đã có được thông tin về cô gái con tìm kiếm nhiều năm qua, đợi khi chú ấy từ nước ngoài trở về thì con dành ra một ít thời gian nhé.]
Ông Hoắc còn gửi kèm một bức ảnh.
Là một chuỗi dây chuyền hồng nhạt.
Hoắc Minh vừa nhìn đã thấy rất quen, nhưng trong tích tắc không nhớ ra được.
Lúc này, thư ký Trương gọi điện đến, anh lập tức thoát ra khỏi thư viện ảnh.
Năng suất làm việc của thư ký Trương rất nhanh, đã sắp xếp xong việc bảo lãnh Ôn Bá Ngôn, chỉ chờ Hoắc Minh đến ký.
Hoắc Minh cúp di động.
Anh nói với Ôn Noãn: "Tôi đến trại giam, em về nhà đợi tin tức của tôi, hôm nay có thể gặp được người rồi."
Ôn Noãn rất biết ơn anh, khẽ nói cám ơn.
Hoắc Minh đứng dậy cầm áo khoác, phong độ nhẹ nhàng, Ôn Noãn thay giày rồi xuống lầu cùng anh.
Có một chiếc xe nhà lưu động màu đen cao cấp đang đậu phía dưới.
Thư ký Trương đứng chờ cạnh xe, nhìn Ôn Noãn rồi gật đầu lịch sự: "Cô Ôn."
Ôn Noãn cũng gật đầu.
Hoắc Minh mở cửa ngồi vào xe, ngoại hình của anh rất đẹp, từ hành động đến tác phong đều là số một, nhìn vô cùng cao quý kiêu ngạo.
Ôn Noãn chợt nhớ đến lời của anh.
[Ôn Noãn, giữa hai ta, chưa biết là ai đang chiếm hơi của ai đâu!]
Bây giờ, cô cực kỳ đồng ý với câu nói đó.
Cô dõi theo chiếc xe chở Hoắc Minh rời đi, vừa định bước lên tầng thì di động đổ chuông.
Là Cố Trường Khanh gọi.
Ôn Noãn chần chừ một lúc mới bấm nghe, cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi."
Ôn Noãn rời khỏi biệt thự.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trời đất mù mịt, dưới đèn đường mờ ảo ánh lên những vũng nước trên mặt đất.
Ôn Noãn mang giày cao gót, thẫn thờ đi trong đêm mưa lạnh lẽo, cô đi rất lâu, mãi đến khi giày cao gót mài rách da khiến máu đỏ tươi chảy xuống mu bàn chân trắng nõn.
Đau, đau quá...
Ôn Noãn khẽ ngẩng đầu, mặc cho nước mưa lạnh lẽo tạt xuống mặt.
Yêu Cố Trường Khanh là lỗi của cô!
Bây giờ cô chỉ hận hắn, cô không muốn phải dùng cả đời để trả thù, cô thà chết cùng hắn còn hơn.
Trong mắt Ôn Noãn tràn ngập nước mắt, nhưng nước mắt của cô không là gì trong đêm mưa lạnh giá! Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, mặc kệ nước mưa gột rửa...
Bỗng một chiếc ô đen che trên đỉnh đầu cô, rồi một bóng hình cao lớn phủ lấy cơ thể cô.
Ôn Noãn ngửa mặt lên.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh.
Anh mặc bộ lễ phục, giống như vừa rời khỏi một nơi trang trọng nào đó, anh tuấn chín chắn. Lúc này, anh chăm chú nhìn cô, nhiệt độ trong mắt anh khiến Ôn Noãn rung động.
Lại là anh, Hoắc Minh!
Tại sao anh luôn xuất hiện vào lúc cô chật vật nhất, và cô...được cứu rỗi.
“Cô giáo Ôn, tôi tìm cô cả đêm.” Giọng nói của Hoắc Minh trầm khàn, thậm chí còn quyến rũ hơn tiếng đàn Cello.
Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn anh đưa tay về phía mình.
Cô vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ đến mức không thể phản ứng.
“Nhóc đáng thương.” Hoắc Minh khẽ thở dài.
Anh dứt khoát cúi xuống bế cô lên, cả người cô đã sớm ướt sũng, liên lụy quần áo anh cũng bị ướt, nhưng ai thèm để ý?
Cơ thể Hoắc Minh rất nóng, khiến Ôn Noãn bất giác hoàn hồn.
Cô cách gương mặt anh rất gần, thậm chí chỉ cần cô cúi đầu xuống liền vùi vào cổ anh, tư thế hai người thân mật đến mức khiến Ôn Noãn sinh ra ảo tưởng...
Cô cảm thấy không ổn, muốn giãy dụa.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đừng cử động!”
Anh nhẹ nhàng đặt cán ô vào tay cô, lòng bàn tay của anh nóng đến mức Ôn Noãn muốn rút lại, nhưng anh không cho phép, anh nhanh chóng bao bọc bàn tay mềm mại của cô trong tay mình.
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn anh, mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi cám dỗ.
Hoắc Minh cúi đầu, hôn cô say đắm trong màn mưa.
Mưa như trút nước, trời đất thì yên tĩnh đến mức dường như xung quanh chỉ còn lại hai người họ. Ban đầu Ôn Noãn kháng cự, nhưng Hoắc Minh trong chuyện nam nữ lại cực kỳ bá đạo, cô dần bị khuất phục.
Chiếc ô lớn màu đen rơi xuống đất, bị gió thổi bay...
Ôn Noãn không nhịn được ôm lấy cổ người đàn ông, ngửa đầu hôn môi anh, giống như đang dâng bản thân mình cho anh, những âm thanh gợi tình đó càng làm cho mặt cô ửng đỏ, tim đập thình thịch...
Giờ phút này không cần nói điều gì, họ đều ngầm hiểu trong lòng!
Cố Trường Khanh, không còn quan trọng nữa.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn tới căn hộ sang trọng của anh ở một khu phồn hoa, anh nhìn quần áo ướt nhẹp trên người Ôn Noãn, lấy một chiếc áo đen từ trong tủ quần áo ra rồi đưa cô: “Cô đi tắm rồi thay quần áo. Mặc tạm áo này trước, sáng mai tôi bảo thư ký đưa đồ tới.”
Ôn Noãn đã hai mươi bốn tuổi, không phải tuổi ngây ngô đến mức cái gì cũng không biết.
Cô im lặng nhận chiếc áo sơ mi rồi ngước lên nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh lại cầm đồ đi tới phòng khách, Ôn Noãn rất ngạc nhiên nhưng cũng không quá hồi hộp. Lúc này, cô mới có thời gian quan sát phòng ngủ của Hoắc Minh.
Anh thích nghệ thuật hiện đại bằng kim loại nặng, nên toàn bộ phòng ngủ được trang trí theo phong cách lạnh lùng và cứng rắn, thể hiện phong cách cá nhân rất mạnh mẽ.
Đồ nội thất màu xám đậm.
Ga trải giường màu đen, rèm cửa sổ cũng màu đen.
Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, đi vào phòng tắm... Khi đi ra, trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh.
Hoắc Minh rất cao, khoảng một mét tám mươi sáu, Ôn Noãn mặc quần áo của anh thành đồ ngủ, màu sắc nhã nhặn và rộng rãi rất hợp với làn da, dưới vạt áo là đôi chân trắng nõn, thon dài xinh đẹp.
Khi Hoắc Minh đi vào lấy tài liệu thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Yết hầu anh không kìm được nhấp nhô hai cái.
Chương 42: Ôn Noãn đang ở cùng tôi!
Dưới ánh mắt của anh, cơ thể Ôn Noãn khẽ run rẩy.
Hoắc Minh đưa điện thoại của mình cho cô: “Gọi điện thoại cho dì của cô đi, đừng để bà ấy phải lo lắng!... Điện thoại của cô đã tắt máy suốt một ngày rồi!”
Ôn Noãn nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng nói cảm ơn, đi tới trước cửa sổ gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vẫn đang lo lắng cô sẽ thỏa hiệp với Cố Trường Khanh, không khỏi hỏi nhiều thêm mấy câu.
Ôn Noãn cắn môi, không biết phải nói thế nào.
Một bàn tay thon dài đỡ lấy chiếc điện thoại trên tay cô, giọng Hoắc Minh vô cùng điềm đạm, nói: “Dì Nguyễn, Ôn Noãn đang đi cùng với tôi! Tôi họ Hoắc, luật sư Hoắc Minh.”
Ôn Noãn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Cô thật sự không ngờ Hoắc Minh lại đồng ý công khai mối quan hệ này… Anh ta có biết mình đang làm gì hay không?
Không chỉ riêng cô, dì Nguyễn ở phía đầu dây bên kia cũng sợ ngây người.
Bà tự véo mình một cái thật mạnh: Không phải là mơ!
Người phía bên kia thực sự là Hoắc Minh?
Anh vợ của tên khốn Cố Trường Khanh kia?
Lưỡi của dì Nguyễn như bị mèo tha mất, không thốt lên được lời nào, Hoắc Minh lại vô cùng tự nhiên, giải thích mấy câu lý do tại sao Ôn Noãn lại đang ở chỗ anh.
Cúp điện thoại, Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn: “Cô tự vào bếp pha chút trà gừng, uống đi rồi hẵng ngủ… Tôi còn chút việc phải xử lý.”
Nói xong, anh liền đi về phía phòng sách.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh: “Hoắc Minh.”
Hoắc Minh quay lại nhìn cô.
Ôn Noãn nói một cách khó khăn: “Tôi với… Tôi với Cố Trường Khanh…” Cô đang nói đến thỏa thuận giữa cô và Cố Trường Khanh.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Minh tối lại, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ lúc cô theo tôi về đây là đã đưa ra lựa chọn của mình rồi.”
Anh vươn tay ra đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Giữa cô và Cố Trường Khanh không có bất cứ chuyện gì cả.”
Hoắc Minh nói xong thì đi vào phòng sách, Ôn Noãn suy đi nghĩ lại về hàm ý trong câu nói của anh… Sau đó cô lại nghĩ, có lẽ anh tình nguyện phá lệ chủ yếu là vì Hoắc Minh Châu! Chỉ khi anh muốn cô, Cố Trường Khanh mới bằng lòng từ bỏ.
Trong lòng Ôn Noãn thấy thoải mái hơn chút.
Cô vào bếp chuẩn bị pha trà gừng. Phòng bếp của Hoắc Minh là một căn bếp tiêu chuẩn, cô nghi ngờ anh chưa dùng bao giờ, thế nhưng khi mở tủ lạnh, cô lại phát hiện ra bên trong có đầy đủ các loại thực phẩm, thịt, trứng, sữa,… đều có.
Ôn Noãn lấy một củ gừng tươi, nấu hai cốc trà gừng.
Cô định đưa một cốc cho Hoắc Minh.
Trong phòng sách, Hoắc Minh đang gọi điện thoại, thấy Ôn Noãn đi tới cửa, anh cũng không tránh đi, đưa tay ra hiệu cho cô tiến vào.
Ôn Noãn đặt tách trà gừng lên bàn làm việc của anh, định rời đi ngay.
Thế nhưng cổ tay của cô bị giữ lại, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hoắc Minh tiếp tục nói chuyện với luật sư Khương Minh, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, Ôn Noãn bị anh trêu ghẹo tới mức không chịu nổi, nằm nhoài trên vai, nhẹ cắn đầu vai anh.
Đôi mắt đen của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, trong mắt dường như có một ngọn lửa âm ỉ đang nhảy múa.
Khương Minh ở đầu dây bên kia bỗng nhiên nhắc tới Ôn Noãn.
Hoắc Minh cười nhạt: “Cô ấy đang ở cùng tôi, ông có muốn nói chuyện với cô ấy không?”
Luật sư Khương sửng sốt, lập tức trêu chọc anh: “Cậu cũng nhanh quá rồi đấy, Khương Duệ mà biết sẽ ngồi ở nhà khóc nhè mất.”
“Cậu ta không mỏng manh như vậy đâu!” Hoắc Minh nói thêm vài câu cho qua chuyện này.
Anh nhanh chóng bàn bạc xong công việc, lại nhận mấy tệp tài liệu, tất cả đều về vụ án của Ôn Bá Ngôn.
Đến khi hơi rảnh rỗi một chút, anh nhấp một ngụm trà gừng, bảo Ôn Noãn đi ngủ trước, nói mình vẫn còn việc phải làm.
Ôn Noãn cũng không cố chấp đòi ngủ trong phòng dành cho khách, cô biết rất rõ anh muốn gì!
Vào phòng ngủ chính, Ôn Noãn lật chiếc chăn mỏng lên, cẩn thận nằm xuống. Trong bóng tối, làn da của cô trông vô cùng nổi bật trên tấm ga trải giường màu đen, nhìn trong suốt như pha lê…
Cô thấy hơi hồi hộp, cô không biết khi nào Hoắc Minh mới về đây ngủ.
Liệu anh có…
Chương 43: Thật ra Ôn Noãn rất "sạch"
Ôn Noãn rất mệt.
Nhưng giờ mới nửa đêm, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, mỗi khi mê mang ngủ, cô sẽ cảm thấy mình được ôm lấy bởi một vòng tay rắn chắc, và người đàn ông sẽ nhẹ nhàng gọi tên cô: “Ôn Noãn…”
Cô sực tỉnh.
Trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, khiến người ta cảm thấy mơ hồ và không chân thật.
Ôn Noãn ngồi dậy, vỗ nhẹ vào mặt mình.
Không phải mơ.
Cô đang ở nhà Hoắc Minh, còn ngủ trên giường anh…
Cửa phòng nhẹ mở ra, Hoắc Minh làm xong việc định trở về ngủ, vừa bước vào đã thấy Ôn Noãn ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt giống như cún con đáng thương.
Hoắc Minh từ bỏ ý định bật đèn, ngồi xuống bên mép giường, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Ôn Noãn thuận theo tay anh, dịu ngoan dựa vào đầu vai anh.
Hoắc Minh biết cô muốn hỏi gì, thì thầm bên tai cô: “Tôi vừa sắp xếp rồi, sáng mai tôi đi một chuyến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể nộp tiền bảo lãnh ra rồi.”
Ôn Noãn vô cùng biết ơn.
Cô không nói gì, chỉ ôm cổ anh.
Hoắc Minh vẫn đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, anh sẽ không để mình chịu thiệt. Vì thế mọi việc diễn ra tự nhiên, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người ôm hôn triền miên…
Đây là lần đầu tiên của Ôn Noãn nên ít nhiều gì cô cũng hơi căng thẳng, không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Cơ thể run rẩy đến rối tinh rối mù.
Càng như vậy, Hoắc Minh càng thêm động tình …
Khi cả hai đều trong cơn ý loạn tình mê, Ôn Noãn nhíu mày nhẹ kêu đau.
“Sao vậy?” Hoắc Minh thở ra hơi nóng rực, ghé vào bên tai cô, khẽ hỏi.
Giọng nói Ôn Noãn run run: “Gót chân bị xước, hơi đau.”
Bàn tay của Hoắc Minh nâng đầu cô lên, nhìn cô từ trên cao xuống. Ôn Noãn sợ anh không vui, ôm chặt cổ anh rồi thỏ thẻ: “Không đau nữa.”
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Cô giáo Ôn, em còn sốt ruột hơn tôi nhỉ?”
Mặt Ôn Noãn đỏ đến sắp nhỏ máu.
Hoắc Minh không trêu cô nữa, với tay bật đèn đầu giường, ánh đèn vàng sáng lên, thấy rõ ràng sắc mặt của nhau.
Ôn Noãn vội vàng lấy khăn trải giường che lại.
Hoắc Minh cười cười: “Ngại ngùng thế sao? Làm tôi còn tưởng em là cô bé ngây thơ không hiểu sự đời, không dám ra tay đấy.”
Anh vốn chỉ nói đùa, lại không biết Ôn Noãn thật chưa từng qua lại với đàn ông.
Anh xuống giường lấy hòm thuốc cho cô, Ôn Noãn nhìn bóng lưng anh.
Dáng người anh rất đẹp, cơ bắp hơi mỏng trên khung xương cao lớn, thon dài cũng không quá cường tráng.
Trước khi Hoắc Minh quay lại, Ôn Noãn vội mặc áo sơ mi lên.
Một lát sau, Hoắc Minh cầm hòm thuốc quay lại, Ôn Noãn đã ngồi ở mép giường, cô nói nhỏ: “Tôi tự bôi được.”
Hoắc Minh đè cô lại.
Anh ngồi xổm xuống, quỳ gối nắm một chân của Ôn Noãn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Ôn Noãn cảm thấy bất an.
Trong mối quan hệ này, cô cảm thấy Hoắc Minh không cần phải đối xử tốt với cô như vậy, ít nhất không cần chăm sóc như thế.
Hoắc Minh ngước mắt: “Đừng quấy.”
Đại khái đoán ra suy nghĩ của cô, giọng nói của anh lãnh đạm: “Tôi không thích cưỡng ép, trong khoảng thời gian này chúng ta bình đẳng ở bên nhau… Ừm, trạng thái lý tưởng nhất là vui vẻ cùng nhau.”
Câu này thật hư hỏng.
Ôn Noãn muốn hỏi anh đã từng có bao nhiêu kiểu quan hệ như này, nhưng lời nói chưa cất lên đã thu lại: Thật ra giữa bọn họ chẳng là gì hết! Hoắc Minh không nói rõ, nhưng cô hiểu ý anh, anh đối xử tốt với cô, nhưng đến khi anh chán rồi thì đó là lúc quan hệ này kết thúc!
Ôn Noãn nghĩ thầm: Có lẽ cô nên cảm kích anh, vào lúc cô chật vật nhất đã giữ chút tự tôn cuối cho cô.
Chương 44: Cô giáo Ôn, thích không?
Mặc kệ xuất phát từ sự biết ơn hay vẫn do sức hấp dẫn của Hoắc Minh.
Ôn Noãn ôm cổ anh, hôn nhẹ anh một cái.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng bỏng khiến cho cả người Ôn Noãn nóng lên, cô lấy hết can đảm hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?”
Bỗng nhiên Hoắc Minh nghiêng người.
Anh tiến cô lùi… Ôn Noãn bị ép nằm xuống, khó khăn dùng tay chống đỡ bản thân.
Cô không dám nhìn Hoắc Minh, cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, hàng mi dài tỏa bóng xuống như một hàng quạt nhỏ.
Anh nắm chặt một bàn tay cô, áp lên khuôn mặt đẹp trai của mình, để cô cảm nhận.
“Cô giáo Ôn, thích không?”
Ôn Noãn mở to hai mắt, mặt đỏ bừng.
Hoắc Minh dùng mũi huých tay cô, rất tự tin mà nói: “Hai ta ở chung, cũng không biết ai hời ai đâu, tôi muốn nhìn dáng vẻ mong muốn của em.”
“Tôi không có! Tôi muốn ngủ.” Ôn Noãn chui vào chăn.
Hoắc Minh ra vẻ đáng tiếc.
Thực tế mấy ngày qua anh bận rộn, đã rất mệt rồi, nhưng mới vừa vào đã bị dáng vẻ mặc áo sơ mi đen của Ôn Noãn quyến rũ, sau đó bị ngừng giữa chừng thì không còn tâm trạng làm tiếp.
Anh cất hòm thuốc xong, leo lên giường, không quen trên giường có thêm một người, anh dứt khoát kéo Ôn Noãn vào lòng, mười ngón tay đan vào nhau.
Ôn Noãn nằm trong lồng ngực anh, không dám động đậy.
Cô cho rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay là đêm Ôn Noãn ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây.
…
Tỉnh lại, đã là 8 giờ sáng.
Cô bật dậy, thấy Hoắc Minh đã rời giường, anh đang đứng bên mép giường đeo cà vạt.
Áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám.
Trưởng thành đĩnh đạc.
Hoắc Minh thấy cô đã dậy, tự nhiên mà nói: “Lát nữa tôi ra ngoài! Ban ngày em về nhà dọn đồ, tối tôi qua đón.”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi nào anh tìm thì tôi lại qua, không phải tốt hơn à?”
Hoắc Minh cười nhẹ: “Sống ở đây tiện hơn.”
Anh bận đi công tác, thi thoảng có hứng lại phải đi đón người, rất phiền.
Ôn Noãn không phản đối nữa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quét dọn rất nhỏ, còn có mùi thơm của đồ ăn bay vào.
Ôn Noãn có hơi ngoài ý muốn.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt của cô, giải thích: “Đó là thím Lý! Mỗi sáng thím ấy sẽ qua đây lúc 4 giờ, nấu bữa sáng với dọn vệ sinh, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày đâu.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô xuống giường đeo cà vạt cho anh.
Ngón tay Ôn Noãn linh hoạt, thắt cà vạt cũng đẹp.
Hoắc Minh nhịn không được hỏi: “Trước giờ vẫn luôn thắt cho Cố Trường Khanh?”
Trong lòng Ôn Noãn khẽ nhói.
Thật ra cũng không phải, cô luyện tay nghề này nhờ việc thường xuyên đeo cà vạt giúp bố cô, Cố Trường Khanh… Không thích cô chạm vào anh ta, anh ta luôn giữ khoảng cách với cô.
Ôn Noãn nhỏ giọng cãi: “Hoắc Minh, về sau chúng ta đừng nhắc đến anh ta được không?”
Hoắc Minh không nói thêm gì nữa, chỉ vào túi giấy trên tủ đầu giường rồi nói: “Lúc sáng thư ký Trương đã đưa đến, ngoài quần áo ra còn có quần lót, cô thử xem.”
Mặt Ôn Noãn nóng lên, cô không dám nghĩ thư ký Trương đã nghĩ gì.
Hoắc Minh véo nhẹ mặt cô, “Lại xấu hổ nữa? Việc nam nữ, người khác sẽ không nói linh tinh.”
Nói xong anh ra khỏi phòng ngủ.
Ôn Noãn đỏ mặt cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, quần áo rất vừa người, ngay cả kích cỡ quần lót cũng đúng, tưởng tượng đây là kích cỡ mà Hoắc Minh cung cấp, cô càng thấy vô cùng xấu hổ.
Phòng ăn to như vậy, Hoắc Minh vừa uống cà phê vừa đọc báo kinh tế tài chính mới nhất.
Ngoài văn phòng luật sư, anh còn những nguồn thu nhập khác nữa, nhưng phần lớn giao cho đội xử lý chuyên nghiệp, anh không cần phải bỏ nhiều công sức.
Ôn Noãn ra khỏi phòng ngủ.
Anh ngước mắt nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Rất đẹp.”
Chương 45: Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi
Ôn Noãn cũng nhận thấy chiếc váy dài này rất hợp với mình. Cô ngồi xuống rồi khen thư ký Trương: "Thư ký Trương thật có mắt nhìn!"
Hoắc Minh không phản đối.
Thím Lý từ trong nhà bưng ra một suất bữa sáng kiểu Tây, nói lời xin lỗi: "Tôi không biết cô giáo Ôn sẽ đến! Hôm nay ăn tạm món này nhé, nếu cô giáo Ôn muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng mai tôi sẽ làm cho cô."
Ôn Noãn thích bữa sáng kiểu Hoa, nhưng đây là nhà của Hoắc Minh, thím cũng do anh mời đến nên cô không có lý do gì để sai việc người ta.
Ôn Noãn cười nhẹ, nói: "Món này cũng rất ngon ạ."
Thím Lý thở phào một hơi: Xem ra đây là một cô gái dễ chung sống. Bà ấy vuốt tay, sau đó vào phòng bếp tiếp tục làm việc.
Hoắc Minh gấp tờ báo lại.
Anh khẽ nhìn Ôn Noãn, cô đang rũ mắt uống sữa. Rốt cuộc cô cũng được sinh ra từ một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu nên cách ăn uống cũng rất lịch sự, người khác nhìn vào không có cảm giác ra vẻ.
Hoắc Minh cảm thấy vui tai vui mắt.
Lúc anh vừa ra đời thì đã quý giá hơn người khác, sau này lớn lên vì có ngoại hình đẹp nên được vô số phụ nữ theo đuổi. Mắt nhìn của Hoắc Minh rất cao, lại hay soi xét, có lẽ những người đàn ông khác sẽ hài lòng với những người có tính cách ngây thơ không rành sự đời, nhưng Hoắc Minh thì không. Người phụ nữ có thể bên cạnh anh, trước hết phải xem xét đến mức độ phù hợp, hoàn cảnh gia đình rất quan trọng.
Từ ngoại hình đến tính cách của Ôn Noãn, anh đều rất thích.
Thậm chí anh còn nguyện ý ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn nào biết những việc này, cô uống hết nửa ly sữa, sau đó suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với anh: "Những công việc khác đã không còn nữa, tôi chỉ còn lớp học của Khương Sinh mà thôi, tối mai có tiết với cô ấy."
Hoắc Minh không có ý kiến.
Anh khẽ hỏi: "Thích dương cầm đến vậy sao? Tôi thấy khả năng của em của khá, tại sao không đào tạo chuyên sâu?" Với gia thế của Ôn Noãn cũng không phải không chu cấp nổi.
Ôn Noãn cười nhạt.
Thật ra cô từng nghĩ đến chuyện này, cô từng nhận được thông báo nhập học của Học viện âm nhạc Anh quốc, hành lý cũng đã thu xếp xong, nhưng dì Nguyễn lại một mực phản đối, bà ấy nói bà ấy đã vất vả nuôi Ôn Noãn từ nhỏ đến lớn nên không thể để cô đi.
Cả đời của dì Nguyễn không có mong cầu nào, chỉ riêng với Ôn Noãn thì có lòng chiếm hữu rất mạnh.
Giằng co một tháng, Ôn Noãn ở lại thành phố B.
Giáo viên của cô rất lấy làm tiếc, nói: "Ôn Noãn, em là học sinh có năng khiếu nhất mà tôi từng thấy, không đi du học nước ngoài quả rất đáng tiếc."
Nhưng việc này, Ôn Noãn cảm thấy không cần thiết phải nói với Hoắc Minh, vì đây là cuộc sống của cô.
Hoắc Minh nhìn thấy thái độ khác lạ của cô, định lên tiếng thì di động của anh vang lên.
Là tin nhắn do bố anh gửi đến.
[Hoắc Minh, chú Kiều của con đã có được thông tin về cô gái con tìm kiếm nhiều năm qua, đợi khi chú ấy từ nước ngoài trở về thì con dành ra một ít thời gian nhé.]
Ông Hoắc còn gửi kèm một bức ảnh.
Là một chuỗi dây chuyền hồng nhạt.
Hoắc Minh vừa nhìn đã thấy rất quen, nhưng trong tích tắc không nhớ ra được.
Lúc này, thư ký Trương gọi điện đến, anh lập tức thoát ra khỏi thư viện ảnh.
Năng suất làm việc của thư ký Trương rất nhanh, đã sắp xếp xong việc bảo lãnh Ôn Bá Ngôn, chỉ chờ Hoắc Minh đến ký.
Hoắc Minh cúp di động.
Anh nói với Ôn Noãn: "Tôi đến trại giam, em về nhà đợi tin tức của tôi, hôm nay có thể gặp được người rồi."
Ôn Noãn rất biết ơn anh, khẽ nói cám ơn.
Hoắc Minh đứng dậy cầm áo khoác, phong độ nhẹ nhàng, Ôn Noãn thay giày rồi xuống lầu cùng anh.
Có một chiếc xe nhà lưu động màu đen cao cấp đang đậu phía dưới.
Thư ký Trương đứng chờ cạnh xe, nhìn Ôn Noãn rồi gật đầu lịch sự: "Cô Ôn."
Ôn Noãn cũng gật đầu.
Hoắc Minh mở cửa ngồi vào xe, ngoại hình của anh rất đẹp, từ hành động đến tác phong đều là số một, nhìn vô cùng cao quý kiêu ngạo.
Ôn Noãn chợt nhớ đến lời của anh.
[Ôn Noãn, giữa hai ta, chưa biết là ai đang chiếm hơi của ai đâu!]
Bây giờ, cô cực kỳ đồng ý với câu nói đó.
Cô dõi theo chiếc xe chở Hoắc Minh rời đi, vừa định bước lên tầng thì di động đổ chuông.
Là Cố Trường Khanh gọi.
Ôn Noãn chần chừ một lúc mới bấm nghe, cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi."