• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (7 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Bảo bối, đừng hối hận

Cố Trường Khanh không tin: "Em mặc kệ chú Ôn và dì Nguyễn như vậy sao? Em định trơ mắt nhìn bọn họ ngồi tù à?"

Ôn Noãn không muốn nhiều lời với hắn.

Cô chỉ nói thêm: "Tôi sẽ không đến biệt thự của anh nữa, chìa khóa tôi đã gửi lại cho thư ký của anh rồi."

Điều gì đã khiến Ôn Noãn đổi ý? Hắn định hỏi nhưng Ôn Noãn đã cúp máy.

Cố Trường Khanh mặt mày u ám gọi điện cho thư ký: "Điều tra tình hình gần đây của Ôn Bá Ngôn rồi báo lại cho tôi."

Thư ký bên kia lập tức đi tìm hiểu, năm phút sau, thư ký gọi điện báo, giọng nói nơi run: "Tổng Giám đốc Cố, Ôn Bá Ngôn đổi luật sư rồi. Tôi đang tiếp tục điều tra."

"Không cần nữa!" Cố Trường Khanh cúp máy.

Hắn định tự mình đến trại tạm giam một chuyến, hắn muốn xem xem là ai không được sự đồng ý của hắn mà dám nhận án tử này, có năng lực thay đổi được tình hình sao?

Cố Trường Khanh nhanh chóng mở cửa xe ra, lái về hướng trại tạm giam. Vết thương trên lưng hắn còn chưa lành hẳn, hành động như này khiến băng gạc bên trong đều đã nhuộm đỏ nhưng hắn không thèm để ý.

Hai mươi phút sau, xe của Cố Trường Khanh dừng lại trước trại tạm giam. Vừa mới xuống xe, hắn đã trông thấy một bóng người như gió nhẹ trăng thanh đang bị đám đông vây quanh.

Chính là Hoắc Minh.

Anh mặc một bộ vest sang trọng, vừa tuấn tú vừa kiêu ngạo.

Lúc này, anh đang đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện với đám lãnh đạo, cử chỉ khiêm nhường.

Thư ký Trương cũng ở đó, cười nói: "Vậy cứ đưa đến đây đi. Chuyện lần này còn phải làm phiền các vị rồi."

Mấy người kia tỏ thái độ mềm mỏng.

Mặt mũi của nhà họ Hoắc, nói thế nào thì cũng phải nể vài phần!

Hoắc Minh hành động có chừng mực, bắt tay nói lời tạm biệt với bọn họ... Chờ Hoắc Minh rời khỏi, mấy người kia nhìn nhau rồi cười, một người trong đó nói: "Diêm Vương sống trong giới Luật chính trị, hôm nay tôi mới gặp lần đầu, đúng là rất đẹp trai."

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Người vừa đẹp trai lại còn có tiền, ai mà không hâm mộ chứ?

...

Cố Trường Khanh chứng kiến tất cả, siết chặt nắm đấm.

Hóa ra Hoắc Minh nhận án này.

Hắn cố ý lựa lúc Hoắc Minh không ở thành phố B để ra tay, không ngờ anh lại quay về sớm. Rõ ràng Hoắc Minh không để ý đến Ôn Noãn như vậy, cùng lắm là chơi bời mà thôi.

Cố Trường Khanh không cam lòng.

Hắn trơ mắt nhìn con cưng của trời đang đi về phía hắn.

Ngoài ý muốn là Hoắc Minh làm như không có chuyện gì xảy ra, vỗ bả vai Cố Trường Khanh, nói: "Minh Châu nói cậu đang bị thương, tôi định đi thăm cậu. Bây giờ nhìn cậu vẫn ổn, tôi yên tâm rồi... Đúng rồi, cùng về nhà ăn một bữa cơm đi."

Mặt Cố Trường Khanh không thay đổi, gật đầu.

Hoắc Minh cười một tiếng, cúi đầu châm thuốc, chậm rãi rít vài hơi rồi đi về phía xe.

Hai người đàn ông lướt qua nhau.

Cố Trường Khanh cảm nhận được một loại cảm giác bức bách từ Hoắc Minh! Từ đầu tới cuối, Cố Trường Khanh không nói một chữ nào về Ôn Noãn.

Không cần hỏi cũng biết, Ôn Noãn đã theo Hoắc Minh rồi.

Đợi xe của Hoắc Minh rời khỏi, Cố Trường Khanh máy móc lấy điện thoại ra, gọi lại cho Ôn Noãn.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ôn Noãn, em giỏi thật đấy!"

Bên kia, Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Cố Trường Khanh... Anh đối xử với tôi như thế nào thì tôi đối xử với anh như vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không vấn đề! Không có vấn đề gì!" Cố Trường Khanh cười khẩy: "Chỉ là, bảo bối, em đừng hối hận đấy."

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Lúc này di động lại phát ra tiếng thông báo, cô mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hoắc Minh.

[Bác trai đã chuyển đến bệnh viện Thế Hữu, em có thể cùng dì vào thăm. Sau khi khỏi hẳn, bác trai có thể về nhà.]

Ôn Noãn đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần.

Lâu đến mức hai mắt mông lung đẫm lệ.

Đến lúc này cô mới có cảm giác mình đã... Phảng phất như đã trở về nhân gian.
Chương 47: Phụ nữ yêu sâu đậm thì sẽ nghe lời

Ôn Noãn cúp điện thoại của Cố Trường Khanh, hắn tức giận đấm mạnh lên thân xe.

Ôn Noãn!

Đây là Ôn Noãn mà hắn biết sao?

Tâm trạng của Cố Trường Khanh rất tệ, hắn không muốn thừa nhận bản thân bị Ôn Noãn ảnh hưởng.

Chỉ là không có được một người phụ nữ mà thôi!

Cố Trường Khanh cũng không đi bệnh viện băng bó vết thương mà lái xe thẳng đến câu lạc bộ xã giao. Câu lạc bộ này rất cao cấp, những người có thể tham gia đều có chút địa vị.

Cố Trường Khanh bao một phòng, uống rượu giải sầu giữa ban ngày.

Sau khi quản lý tới uống với hắn vài ly, rất thấu hiểu hỏi: “Tổng Giám đốc Cố và bạn gái giận dỗi nhau sao? Sáng sớm đã mượn rượu giải sầu rồi! Không được nha, nghe nói viên ngọc quý nhà họ Hoắc là mối tình sâu đậm với ngài cơ mà!”

Cố Trường Khanh tựa lưng trên ghế sô pha bằng da thật, mắt đen cụp xuống: “Mối tình sâu đậm?”

Quản lý cười rồi rót rượu cho hắn: “Phụ nữ yêu sâu đậm thì sẽ nghe lời.”

Cố Trường Khanh im lặng uống hết nửa ly rượu.

Một lúc sau, hắn cười nhạt: “Nếu ngày nào đó không còn nghe lời nghĩa là không còn thích nữa, đúng không?”

“Làm sao có thể chứ Tôi tin năng lực của Tổng Giám đốc Cố.” Quản lý nịnh bợ.

Hắn nhìn ra Cố Trường Khanh vì phụ nữ mà phiền lòng, rất khéo léo gọi một cô gái tới.

Trẻ trung và ngây thơ.

“Trò chuyện giải sầu với Tổng giám đốc Cố đi.” Quản lý nói kín đáo.

Vốn Cố Trường Khanh muốn từ chối, nhưng khi ngước mắt lên thì ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trước mặt giống Ôn Noãn đến sáu phần, đặc biệt góc nghiêng rất giống, hắn nhìn hơi thất thần, đưa tay kéo cô gái đến bên cạnh, gọi một tiếng: “Ôn Noãn?”

Quản lý biết điều rời khỏi.

Trong phòng bao xa hoa, chỉ còn lại cô nam quả nữ.

Cô gái làm việc này, tự nhiên biết làm thế nào khiến đàn ông vui vẻ, cô ta rất chủ động ôm cổ người đàn ông rồi hôn hắn, hôn đến khi có cảm giác, Cố Trường Khanh ấn cô ta lên ghế sô pha...

Xong việc.

Cố Trường Khanh thờ ơ hỏi: “Tên gì?”

“Mạn Mạn.” Cô gái giúp hắn mặc quần áo, rất ngoan ngoãn.

Cố Trường Khanh cười phóng đãng: “Cái tên này rất hay.”

Khuôn mặt Mạn Mạn đỏ lên, nhẹ nhàng ôm eo hắn: “Khi nào Tổng giám đốc Cố lại đến gặp em?”

Cố Trường Khanh châm điếu thuốc, chậm rãi hút vài hơi.

“Nói sau đi!”

Cô gái có chút thất vọng, cô ta định thăm dò xem Tổng Giám đốc Cố có muốn bao nuôi cô ta không, dù sao vừa rồi hắn rất nhiệt tình, không ngừng ôm cô ta kêu ‘Ôn Noãn’.

‘Ôn Noãn’ là ai không quan trọng, điều quan trọng là cô ta có thể câu được con cá lớn.

Cố Trường Khanh không có ý định dây dưa với cô ta quá nhiều, nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ.

Sau khi lên xe, hắn nhìn đồng hồ trên tay, đã mười một giờ trưa, vừa hay là thời gian ăn cơm của nhà họ Hoắc, hắn nghĩ đến Hoắc Minh thì khuôn mặt tuấn tú liền sa sầm…

Điều khiến hắn ngạc nhiên là khi tới nhà họ Hoắc, Hoắc Minh vẫn chưa về.

Hoắc Minh Châu cầm điện thoại xuống tầng, dịu dàng nói với ông bà Hoắc: “Con cũng không biết anh trai đang bận gì, đã nói buổi trưa về ăn cơm nhưng giờ lại đổi thành ba giờ chiều mới về.”

Tay Cố Trường Khanh siết chặt thành quyền.

Hắn rất rõ Hoắc Minh đang bận việc gì.

Nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh tự nhiên, chơi cờ với Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Minh Châu ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng tức giận, anh trai không cố ý mà.”

Cố Trường Khanh cười nhẹ: “Sao có thể chứ?”

Hoắc Chấn Đông khá hài lòng với người con rể tương lai này, ông liếc nhìn đứa con gái bảo bối của mình rồi nói: “Con nghĩ Trường Khanh cũng thích gây rắc rối giống con sao? Nếu cũng giống con thì sao làm nên chuyện gì?”

Cố Trường Khanh dịu dàng ôm vợ chưa cưới: “Minh Châu rất khéo léo hiểu lòng người.”

Trong lòng Hoắc Minh Châu cảm thấy ngọt ngào, cô ấy đang muốn nói, đột nhiên ghé vào vai Cố Trường Khanh ngửi nhẹ: “Cố Trường Khanh, sao trên người anh có mùi nước hoa?”
Chương 48: Gọi điện trước mặt Cố Trường Khanh

Lông mày Cố Trường Khanh nhướn lên.

Hắn nghĩ, có lẽ bị dính lúc ở câu lạc bộ.

Thế là hắn cười một tiếng để giấu diếm: "Sáng sớm anh đến bệnh viện thay băng, có thể là đã cạ vào người y tá."

Hoắc Minh Châu không hài lòng, nghịch móng tay, có hơi nóng nảy: "Cô y tá đó chắc chắn rất trẻ trung xinh đẹp nhỉ? Lúc cô ta đổi thuốc cho anh thì chắc chắn anh rất hưởng thụ."

Cố Trường Khanh phì cười.

Hắn nhéo má cô ấy: "Em ghen à?"

Hoắc Minh Châu yêu hắn sâu đậm nên thật không hề nghi ngờ, hắn dỗ dành một lúc thì cô ấy đã bỏ qua chuyện này, dựa vào vai hắn với vẻ mặt ngọt ngào.

Ông Hoắc đặt quân cờ xuống, nói: "Là con gái thì nên dè dặt chút!"

Làm sao bố mẹ không hiểu con cái cơ chứ? Hoắc Minh đã nhắc nhở rằng tính cách Minh Châu quá thành thật, sẽ bị Cố Trường Khanh ăn tươi nuốt sống.

Hoắc Chấn Đông lại cảm thấy con gái đơn giản, tìm một người biết tính toán như Cố Trường Khanh cũng là chuyện tốt.

Cố Trường Khanh ung dung qua được ải, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Đúng lúc này, bà Hoắc đi tới, cười nói: "Nếu Hoắc Minh không về thì chúng ta ăn trước, người giúp việc đã chuẩn bị xong rồi."

Hoắc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh đứng dậy, thân thiết kéo cánh tay hắn.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông nhìn nhau cười.

Không khí trong phòng ăn rất tốt, Cố Trường Khanh rất biết ăn nói nên được nhà họ Hoắc yêu mến.

...

Sau bữa ăn, Hoắc Minh Châu kéo hắn lên tầng hai, vào phòng ngủ của mình.

Sau khi đóng cửa lại, cô ấy chủ động hôn hắn... Muốn thân mật với hắn.

Nhưng Cố Trường Khanh đang bị thương, buổi sáng vừa làm chuyện đó với người khác, lấy đâu ra sức nữa mà làm? Hơn nữa, hắn cũng không có tâm trạng nên hôn vài cái cho qua chuyện.

Hắn khàn giọng trêu chọc cô ấy: "Đợi thêm vài ngày nữa nhé?"

Hoắc Minh Châu ngượng ngùng.

Cô ấy ôm lấy eo hắn, hít hà mùi hương trên người hắn: “Thật muốn để anh đi tắm để rửa sạch mùi nước hoa, cơ mà là của y tá thì em cũng không so đo."

Ánh mắt Cố Trường Khanh tối sầm lại.



Đôi vợ chồng chưa cưới ngủ trưa.

Dưới lầu có tiếng xe hơi, có lẽ Hoắc Minh đã về, Cố Trường Khanh nhẹ nhàng gỡ tay vợ chưa cưới ra, đi lên sân thượng đứng nhìn.

Quả nhiên là Hoắc Minh.

Nhiệt độ buổi chiều tăng cao nên anh cởi áo khoác, hiện tại anh chỉ mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần tây, đang đứng phía dưới Cố Trường Khanh nói chuyện điện thoại.

"Ừm! Tôi về nhà trước, khoảng năm giờ sẽ đến đón em!"

"Em thu dọn hành lý đi."

...

Cả người Cố Trường Khanh căng cứng, hắn biết người đang nói chuyện điện thoại với Hoắc Minh chính là Ôn Noãn.

Ôn Noãn... muốn sống chung với Hoắc Minh?

Lúc này, Hoắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Trường Khanh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Minh cười khẽ.

Anh dịu dàng nói với người bên kia điện thoại: "Không gì đâu, tôi gặp người quen thôi! Tôi cúp máy trước... Những đồ không mang theo được thì lát nữa đi đường rồi mua."

Nói xong, anh cúp máy.

Sắc mặt Cố Trường Khanh cực kỳ khó coi!

Lúc này, Hoắc Minh Châu cũng đã tỉnh, cô ấy đi tới ôm eo muốn hôn hắn, nhưng Cố Trường Khanh không có tâm trạng: "Anh em đã về, chúng ta xuống lầu đi."

Hoắc Minh Châu dù ngây thơ đến đâu cũng nhận ra sự lạnh nhạt của hắn dành cho mình nên cảm thấy hơi thất vọng.

Cố Trường Khanh dỗ dành cô ấy.

Khi xuống lầu, Hoắc Minh Châu đã vui vẻ trở lại.

Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, Hoắc Minh Châu nhào vào lòng anh: "Anh."

Hoắc Minh nhéo má cô ấy: "Em lớn vậy rồi còn quấn lấy anh, cẩn thận Trường Khanh ghen đó."

"Anh ấy sẽ không ghen đâu." Hoắc Minh Châu ôm lấy tay anh, nũng nịu: "Anh, không phải lần trước anh nói có mấy dự án sao? Đưa cho người ngoài làm không bằng đưa cho người nhà làm."

Hoắc Minh ngước mắt nhìn Cố Trường Khanh, cười ẩn ý: "Bố nói gái lớn gả chồng như bát nước đổ đi thật chẳng sai."

"Anh." Hoắc Minh Châu lại làm nũng.
Chương 49: Đồ cặn bã! Thích đi theo phải không?

Hoắc Minh trêu thì trêu nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

"Em biết anh trai là tốt nhất." Hoắc Minh Châu lại kéo Cố Trường Khanh để hòa hoãn mối quan hệ giữa họ, cô ấy luôn cảm thấy giữa họ có gì đó không thích hợp nhưng không rõ nguyên nhân là gì.

Cố Trường Khanh muốn làm con rể nhà họ Hoắc, tập đoàn Hoắc Thị lớn gấp mấy lần tập đoàn Cố Thị, hơn nữa xét về giao thiệp thì nhà họ Cố càng không thể đánh đồng với nhà họ Hoắc.

Một Ôn Noãn không đủ khiến hắn trở mặt với Hoắc Minh.

Hắn khách sáo nói: "Cảm ơn anh."

Hoắc Minh cười nhạt.

Anh lại cầm cuốn tạp chí lên thản nhiên lật xem, thái độ anh thờ ơ, Hoắc Minh Châu làm nũng cũng không tác dụng.

Bốn giờ rưỡi chiều, Hoắc Minh đứng dậy.

"Con còn có việc nên về trước đây."

Ông bà Hoắc khó lắm mới gặp được con trai nên đương nhiên sẽ giữ anh lại ăn cơm.

"Lần sau đi ạ! Con thật sự có việc." Hoắc Minh sờ đầu em gái.

Sau khi anh đi, Cố Trường Khanh cũng nói sẽ không ở lại ăn cơm.

Hoắc Minh Châu sợ hắn bị làm khó nên chủ động tìm lý do cho hắn rồi tiễn hắn ra xe, trìu mến nói: "Anh đừng để bụng, anh trai em luôn như vậy, không nhiệt tình với ai cả. "

Cố Trường Khanh cười nhạo.

Nếu không nhiệt tình với ai cả, vậy Ôn Noãn thì sao?

Hắn không nói gì mà lên xe, đuổi theo xe của Hoắc Minh, đi theo anh từ xa.

Hoắc Minh vừa cầm vô lăng vừa nhìn vào gương chiếu hậu.

Anh nhìn thấy xe của Cố Trường Khanh.

Anh cười, không định tăng tốc cắt đuôi mà lái không nhanh không chậm để đảm bảo Cố Trường Khanh có thể theo kịp.

Nửa tiếng sau, anh đã đón được Ôn Noãn.

Hẳn là Ôn Noãn đã gặp Ôn Bá Ngôn vì lúc ngồi lên xe, khóe mắt cô vẫn còn hơi đỏ...

Hoắc Minh không phải là người tinh tế, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng lúc này anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Sao thấy tôi rồi còn khóc như vậy? Mắt có đau hay không?"

"Tôi không khóc." Ôn Noãn giấu.

Hoắc Minh cười nhẹ, tiến tới thì thầm: "Hay vì sắp bị tôi bắt nạt nên mới khóc? Tôi còn chưa làm gì mà em đã thế rồi?"

Ôn Noãn nhẹ nhàng quay mặt đi.

Hoắc Minh mỉm cười, khi khởi động xe, anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Thật kiên nhẫn, thế mà vẫn theo được!

...

Hiện tại là giờ tan làm nên trên đường khá đông đúc.

Khi đang chờ đèn đỏ, Hoắc Minh ngẫu nhiên hỏi về tình hình của Ôn Bá Ngôn, Ôn Noãn kể cho anh nghe đầu đuôi ngọn ngành.

"Chỉ có chiếc vali nhỏ như vậy, em mang đủ đồ rồi sao?" Hoắc Minh đột nhiên hỏi.

Ôn Noãn nghĩ ngợi: "Ở chỗ anh không có dép nữ, tôi muốn mua một đôi."

Hoắc Minh “ừ” một tiếng.

Anh hạ kính xe xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc, khi hút thuốc, khuỷu tay anh chống lên kính xe... Đủ để xe phía sau nhìn thấy.

Xe di chuyển rất chậm, phải mất nửa tiếng mới đến gần căn hộ.

Hoắc Minh đỗ xe bên đường.

Anh tháo dây an toàn, xoay đầu nói với Ôn Noãn: “Đối diện có cửa hàng gia dụng, em muốn mua gì thì đi qua đó chọn đi, còn tôi đến tiệm thuốc đối diện để mua ít thuốc."

Vừa nói, anh vừa lấy thẻ bạch kim trong ví ra rồi nói mật khẩu cho Ôn Noãn.

"Sau này chi tiêu trong nhà sẽ dùng cái này."

Ôn Noãn do dự nhưng không từ chối, cô xuống xe bước vào cửa hàng gia dụng, cô không biết đây là nơi mà người dân trong tòa nhà của Hoắc Minh ở thường đến, mỗi lần đi mua sẽ luôn đụng mặt hàng xóm.

Hoắc Minh hút nửa điếu thuốc còn lại rồi mở cửa xe.

Anh bước đến hiệu thuốc bên kia, trực tiếp lấy hai hộp vuông nhỏ trên quầy hàng.

Phía trên ghi số l.

Anh cầm nó trên tay, rất tự nhiên lấy hai tờ 100 trong ví ra rồi đưa cho thu ngân.

Nhân viên thu ngân là một phụ nữ tầm bốn mươi, cô ta trợn mắt nhìn, khi quét mã lấy tiền thì hừng hực lửa nóng, hận không thể dùng cả hai hộp ấy lên người mình...
Chương 50: Ngọt! Anh muốn thế nào cũng được.

Hoắc Minh quay lại xe, đúng lúc Ôn Noãn cũng mua đồ xong.

Cô xách lên xe.

Hoắc Minh nhìn đồ trong tay cô, hỏi: “Em mua gì vậy? Một túi lớn như này.”

“Tôi mua hai đôi dép đi trong nhà và hai cái áo choàng tắm.”

Phụ nữ luôn thích mua sắm, dù là những đồ dùng bình thường trong nhà cũng không kìm lòng mà xem một chút.

Hoắc Minh liếc nhìn: “Đồ đôi?”

Ôn Noãn xấu hổ: “Không phải! Là tôi thấy anh toàn đồ màu trắng…”

Để làm dịu bầu không khí, cô ho nhẹ một tiếng: “Không phải anh mua thuốc à, mua được rồi sao?”

Ánh mắt Hoắc Minh trở nên thâm thúy.

Anh nhìn cô lúc lâu mới chậm rãi ung dung lấy hai hộp đồ từ trong túi quần ra, đặt trên bảng điều khiển … Mấy từ nghe nhiều nên quen kia khiến Ôn Noãn chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.

Sao cô cứ phải hỏi kia chứ?

Hoắc Minh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, bình thường trông rất nghiêm túc nhưng khi riêng tư lại rất thoải mái.

Ôn Noãn không khỏi thắc mắc: Có phải anh thường có loại quan hệ như này hay không?



Hoắc Minh chậm rãi lái xe vào bãi đỗ của căn hộ, hiển nhiên Cố Trường Khanh luôn lái theo sau không vào được, hắn đỗ xe bên ngoài, lẳng lặng ngồi một mình.

Hắn đi theo thì nhìn thấy Ôn Noãn lên xe của Hoắc Minh.

Hắn nhìn thấy cô đi vào cửa hàng gia dụng mua sắm như một người vợ.

Hắn nhìn thấy Hoắc Minh mua hai hộp bao cao su lớn!

Chẳng lẽ tối nay anh ta sẽ muốn Ôn Noãn hay sao?

Cố Trường Khanh tức giận đập mạnh vô lăng, chiếc xe thể thao màu đen lập tức phát ra âm thanh chói tai… Người đi đường xung quanh nhìn hắn như nhìn người bệnh tâm thần.

Cố Trường Khanh chẳng thèm quan tâm.

Tất cả những gì hắn biết là hắn đã mất Ôn Noãn, lúc này có thể cô đã nằm trên giường Hoắc Minh, để mặc anh ta chiếm hữu mình!



Ôn Noãn không hay biết gì về cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông.

Cô về căn hộ với Hoắc Minh, vừa đặt đồ xuống, Hoắc Minh bình tĩnh nói: “Tối nay thím Lý không ở đây, em nấu hai món đơn giản thôi.”

Ôn Noãn không biết những người được bao nuôi khác thì thế nào, cần phải nấu ăn hay không, nhưng cô rất biết ơn Hoắc Minh nên cô sẵn sàng làm tất cả vì anh.

Cô nấu ăn rất giỏi, chỉ là hai món đơn giản cũng rất ngon miệng.

Hoắc Minh rất kinh ngạc.

Anh ngồi xuống ăn vài miếng rồi ngước mắt nhìn cô: “Nấu rất ngon!”

“Cảm ơn.” Ôn Noãn cũng ăn cơm, nhân lúc tâm trạng anh đang tốt, cô nói: “Lát nữa tôi muốn tới nhà luật sư Khương dạy Khương Sinh.”

Hoắc Minh cau mày.

Dù anh đã đồng ý chuyện này nhưng anh vẫn không vui khi cô mới chuyển đến đã muốn đi làm.

Hơn nữa… Anh đã mua thứ kia.

Hoắc Minh nhàn nhạt mở miệng: “Lát nữa ngồi taxi đi, về muộn tôi sẽ đón em.”

Ôn Noãn không dám để anh đón, chủ động nói: “Tôi tự bắt taxi về là được.”

Hoắc Minh không có kiên nhẫn.

Đúng là mối quan hệ giữa anh và Ôn Noãn không cần phải quá dính nhau.

Ăn cơm xong, anh đi phòng sách giải quyết công việc quan trọng.

Ôn Noãn thu dọn bát đĩa rồi rửa sạch, lại dọn dẹp đơn giản, xong việc thì cô phát hiện Hoắc Minh đang cầm cốc tựa vào cửa phòng sách, trầm tư nhìn cô.

Anh lười nhác nói: “Rất siêng năng, tôi còn tưởng mình đã tìm được một đội vệ sinh gương mẫu đấy.”

Ôn Noãn không ngốc, cô đoán chắc anh đã tức giận rồi.

Nên cô ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, kiễng chân hôn lên môi anh: “Tôi dạy xong sẽ về chăm sóc anh mà.”

“Cô giáo Ôn định chăm sóc như thế nào?”

Anh vừa uống cà phê, hơi ranh mãnh hỏi.

Khuôn mặt Ôn Noãn lại ửng đỏ, lấy hết can đảm nói câu khiêu gợi: “Anh muốn như nào cũng được, tôi đều nghe anh.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh cười khẽ: “Được rồi, em đi đi!”

Anh quay người vào phòng sách, trong lòng thầm nghĩ: Như vậy cũng tốt! Người chỉ biết nằm trên giường lấy lòng đàn ông, cũng không có ý nghĩa gì! Người như Ôn Noãn lại làm anh có cảm giác chờ mong!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom