-
Chương 51-55
Chương 51: Anh ta có thể cho, anh cũng có thể cho!
Ôn Noãn thay quần áo ra ngoài.
Lúc gần đi, cô nhìn về hướng phòng sách.
Hoắc Minh vẫn đang làm việc trong phòng sách, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ về trước mười rưỡi.”
Lời nói bình thường khiến Hoắc Minh nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc trong nhà có thêm một người sẽ khác trước.
Thật ra có hơi gò bó và bất tiện, nhưng trước mắt anh cảm thấy cũng không tệ lắm, Ôn Noãn không phải rất dính người nhưng lại đủ dịu dàng, nấu ăn rất hợp khẩu vị, còn biết dọn dẹp, quả thật giống như là...
Hoắc Minh không nghĩ tiếp.
Anh chỉ khẽ “ừ”.
Ôn Noãn ra cửa, chuẩn bị bắt taxi ngay cổng của khu chung cư, nơi này ở vị trí đắc địa, hẳn là rất thuận tiện để bắt xe.
Nhưng không ngờ cô vừa đi ra thì một chiếc xe thể thao màu đen đã chặn trước mặt cô.
Trong gió đêm mạnh mẽ, Cố Trường Khanh xuống xe.
Ôn Noãn vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng run lên, từ tận đáy lòng cô rất sợ ở một mình với hắn, chưa kể vẻ mặt hung ác nham hiểm của hắn lúc này.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cố Trường Khanh chậm rãi đi tới trước mặt cô, cũng không thô lỗ với cô, chỉ nói giọng mỉa mai: “Xem thường em rồi, vậy mà bám được vào Hoắc Minh! Nhưng Ôn Noãn à, em thật sự cảm thấy em sẽ có kết quả với Hoắc Minh sao? Em biết quá khứ của anh ta không? Nếu biết thì em sẽ không đánh giá cao năng lực của mình như vậy đâu.”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô hỏi ngược lại: “Việc này thì liên quan gì tới Tổng Giám đốc Cố?”
Cô cũng không ngu ngốc, cô đã đoán ra trong lòng Hoắc Minh có người khác.
Thái độ của cô bình thản như vậy khiến hô hấp Cố Trường Khanh cứng lại.
Hắn không tự chủ được hỏi: “Em không quan tâm sao? Em đồng ý để anh ta đùa giỡn? Ôn Noãn... Ngoài việc chơi em ra, anh ta còn cho được em cái gì?”
“Anh thì sao?” Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Cố Trường Khanh, lẽ nào anh không như vậy?”
Cô không muốn dây dưa với hắn, đẩy hắn ra rồi đi về phía ven đường.
Cố Trường Khanh bất ngờ nắm lấy tay cô, Ôn Noãn không tránh được, hắn nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt u ám: “Anh ta cho được thì anh cho được, anh ta không cho được thì anh vẫn cho được!”
Lúc này, lòng tự trọng của đàn ông đã chiến thắng tất cả.
Thậm chí hắn nghĩ rằng, nếu Ôn Noãn đồng ý ở bên hắn vài năm, có lẽ hắn có thể ly hôn rồi cưới cô...
Ôn Noãn vô cùng chán ghét.
Cô thấp giọng nói: “Buông tay, nếu không tôi sẽ gọi người tới! Cố Trường Khanh, anh cũng không muốn náo loạn làm mất mặt ảnh hưởng tới hôn ước hạnh phúc của mình chứ?”
Cố Trường Khanh nghiến răng, buông cô ra.
Ôn Noãn đi thẳng ra đường, chặn một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi...
Cố Trường Khanh trơ mắt nhìn cô bỏ đi, hắn đánh mạnh vào nóc xe.
Đằng xa, Hoắc Minh cầm hai cái hộp nhỏ trong tay, trầm tư nhìn mọi chuyện diễn ra.
Ôn Noãn vừa rời đi, anh mới nhớ tới hai hộp bao cao su đã để quên trên xe, không ngờ khi xuống lấy lại nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy.
Hoắc Minh khẽ cong môi dưới, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Trương: “Điều tra tư liệu kiểm toán của tập đoàn Cố Thị mấy năm nay cho tôi, sáng sớm ngày mai đặt trên bàn làm việc của tôi.”
Thư ký Trương bên kia chết lặng.
Tập đoàn Cố Thị là công ty nhà họ Cố, là thông gia của luật sư Hoắc, luật sư Hoắc muốn điều tra họ...thích hợp sao?
Thư ký Trương là người từng trải, dễ dàng nhận ra là vì cô Ôn kia.
Đàn ông nhằm vào nhau, rõ ràng là tranh giành tình nhân đây mà!
***
Khi Ôn Noãn trở về, vừa vặn mười rưỡi.
Hình như Hoắc Minh cũng làm việc xong, anh cầm ly rượu vang dựa vào cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ gì.
Ôn Noãn mở cửa đi vào, anh cũng không quay lại.
Ôn Noãn đứng ở cửa một lúc, cắn môi suy nghĩ.
Cô không biết người khác làm gì để lấy lòng đàn ông, có điều cô biết anh thích cơ thể cô, có muốn cũng là dạng quan hệ đó, vì vậy cô mặt dày đi tới, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau: “Xong việc rồi sao?”
Chương 52: Hoắc Minh, cơ thể tôi không bẩn
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chậm rãi uống hết ly rượu, bàn tay đè lại tay cô, hơi ám muội khẽ vuốt.
Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, mặc dù chưa từng làm chuyện đó với đàn ông nhưng cô vẫn hiểu được ý tứ này, cô kiễng chân ghé sát vào tai anh: “Tôi đi tắm trước nhé?”
Hoắc Minh đặt ly rượu sang một bên.
Sau đó, Ôn Noãn bị anh bế tới trên quầy bar nhỏ.
Phía sau là tấm kính chạm sàn.
Trước mặt là thân hình nóng bỏng của người đàn ông.
Ôn Noãn cảm giác được tâm trạng anh không tốt, lại không biết đã chọc giận anh chỗ nào.
Quả nhiên Hoắc Minh chỉ tùy tiện hôn môi cô, Ôn Noãn gần như không cảm nhận được tình cảm của anh.
Cô kiên nhẫn hôn lại anh.
Nhưng dù sao cô cũng ngây ngô, không thành thạo bằng Hoắc Minh, chỉ chốc lát sau cô đã không chịu nổi mà ôm lấy eo anh, thấp giọng cầu xin: “Anh sao vậy?”
Hoắc Minh vén mái tóc dài màu trà của cô lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết dịu dàng, anh nhìn nó thì bỗng nhớ tới bộ dáng Cố Trường Khanh kéo cô lúc tối.
Hoắc Minh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Em bắt đầu với anh ta như thế nào?”
Ôn Noãn đoán ra nguyên nhân khác thường của anh.
Tóm lại, anh để ý chuyện đó của cô và Cố Trường Khanh.
Quả thật cô từng yêu Cố Trường Khanh, cũng ở chung với nhau bốn năm, nhưng cô không phát sinh quan hệ gì với hắn cả.
Cô ngửa đầu hôn anh, khóe mắt hơi đỏ.
Hoắc Minh thấy mình không phải dạng người sẽ để ý chuyện này, nhưng lúc này anh chỉ không muốn làm tiếp nữa, anh vỗ nhẹ cơ thể cô, khàn giọng nói: “Đi tắm rồi ngủ đi.”
Anh nói như vậy, nhưng bản thân lại châm một điếu thuốc tựa vào quầy bar chậm rãi hút. Anh sinh ra đã đẹp trai, lại còn có quyền có tiền, lúc nào cũng hoàn hảo không chê đâu được.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh, hơi buồn.
Cô không thể xóa bỏ đoạn quá khứ đó, hơn nữa, nếu không có Cố Trường Khanh thì cô cũng không thể gặp được Hoắc Minh, chứ đừng nói tới việc sống cùng nhau.
Cô lấy hết can đảm bước tới.
Hoắc Minh cụp đôi mắt đen láy, nhìn cô...
Ôn Noãn mạnh dạn lấy đi điếu thuốc trên môi anh, dập tắt, rồi ghé sát môi anh, thì thầm: “Hoắc Minh, anh đừng lạnh lùng như vậy, cơ thể tôi không bẩn.”
Đôi mắt Hoắc Minh trở nên nóng rực.
Anh bất ngờ đặt cô trên quầy bar, một tay giữ chặt gáy cô rồi hôn xuống.
Anh hôn môi cô cuồng nhiệt, hoàn toàn khác với sự hờ hững vừa rồi, anh để mặc ngọn lửa bùng cháy, không hề có ý định kiềm lại.
Ôn Noãn ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Nghe lời, ngoan ngoãn...là điều duy nhất cô có thể báo đáp anh.
Nhưng cô không ngờ, Hoắc Minh lại không làm đến cùng, trước khi mất bình tĩnh, anh thì thầm bên tai cô: “Cô giáo Ôn, chờ tôi đánh gục chim nhạn, em nghĩ xem nên kho hay hấp.”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Anh thật sự ngoài lạnh trong nóng còn không biết xấu hổ!
Tâm trạng Hoắc Minh tốt hơn chút, anh cố ý trêu chọc cô: “Còn ôm tôi sao, vẫn muốn tiếp tục?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng.
***
Hoắc Minh ra ngoài từ sớm.
Ôn Noãn mới chuyển tới, nói chung vẫn hơi không quen, càng không cách nào ngủ nướng.
Cô ngồi dậy, chỉ thấy cả người đầy dấu vết... Mặc dù hôm qua Hoắc Minh không làm đến cuối cùng, nhưng anh thật sự rất hưởng thụ cơ thể cô.
Ôn Noãn nghĩ thôi cũng đỏ mặt chứ đừng nói cô liếc nhìn trên tủ đầu giường.
Trên đó đặt hai hộp nhỏ.
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ lại hôm qua khi mang đồ lên, Hoắc Minh cũng không mang theo, vậy là sau đó anh xuống xe lấy lên sao? Trước sau đều có liên quan, cô liền nghĩ ra anh đã nhìn thấy Cố Trường Khanh.
Khó trách anh khác thường như vậy...
Chương 53: Đàn ông ban đầu luôn cảm thấy mới mẻ
Mặt Ôn Noãn nóng lên.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói lát nữa đi bệnh viện thăm bố.
Không ngờ thái độ dì Nguyễn rất kiên quyết nói: “Bố con bên này có dì chăm sóc, con và Hoắc Minh mới bên nhau, cần bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.”
Tim Ôn Noãn đập thình thịch.
Mới ở bên nhau, bồi dưỡng tình cảm!?
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh là loại không thể đem ra nói công khai mà thôi, cô sẽ không tự tiện cho rằng người giúp cô là yêu cô, trong thực tế cũng không có nhiều tình tiết cô bé lọ lem như vậy.
Nhưng cô cũng không muốn dì Nguyễn đau lòng nên cô cũng không nói rõ ràng.
Dì Nguyễn rất vui, bà dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.
Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, cô trầm ngâm một lúc, cũng không phát hiện ra thím Lý đang đứng ngoài cửa.
Thím Lý tới đây là muốn hỏi cô bữa trưa ăn gì, nhưng vừa tới thì thấy Ôn Noãn chỉ mặc chiếc áo sơ mi nam, trên cổ và bả vai lộ ra những vết xanh tím mờ ảo.
Ôi! Luật sư Hoắc cũng mãnh liệt quá.
Thím Lý vui mừng, dùng ánh mắt đã hiểu rồi nói giọng từng trải: “Đàn ông ban đầu luôn cảm thấy mới mẻ nên sẽ hơi mất sức, buổi trưa uống canh bổ thím nấu, rất tốt cho phụ nữ.”
Ôn Noãn biết bà ấy hiểu lầm rồi.
Nhưng cô không cần phải giải thích, dù sao sớm hay muộn...chuyện đó cũng xảy ra.
Vì thế Ôn Noãn cười yếu ớt: “Cảm ơn thím Lý.”
Thím Lý ra ngoài làm việc.
Chờ bà ấy rời khỏi, Ôn Noãn kéo quần áo ra nhìn kỹ cơ thể mình, đúng là khắp nơi đều khó nhìn, cô hít sâu, trực giác cho thấy Hoắc Minh có nhu cầu cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Ôn Noãn quyết định đi tắm.
Khi dòng nước chảy xuống, đầu óc cô sẽ tỉnh táo hơn, cô sẽ phải suy nghĩ xem ngày tháng sau này như thế nào.
...
Ăn bữa trưa xong, Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi cửa hàng lấy rượu giúp anh.
Anh gửi mấy thùng rượu vang cao cấp ở đó, bảo Ôn Noãn lấy hai chai về nhà.
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Ngoan ngoãn, mềm mại...
Luật sư Hoắc đứng trong phòng làm việc cao cấp, kiêu ngạo cao quý, anh mân mê rèm cửa sổ, khẽ cười: “Em không hỏi hôm nay anh làm gì sao?”
Ôn Noãn biết, anh đã giải quyết xong chuyện của bố cô, nói vài câu nhẹ nhàng.
Hoắc Minh lại cười khẽ, anh không nói gì nữa.
Ôn Noãn nhìn điện thoại, cảm thấy anh hơi khó hiểu.
Nếu là lấy rượu giúp anh, người bên kia hiển nhiên biết anh, cô không muốn khiến người đàn ông này mất thể diện nên thay bộ quần áo khá tinh tế, kiểm tra lại địa chỉ.
Không xa lắm, rất gần căn hộ.
Cô quyết định đi qua, vừa có thể tiêu cơm lại có thể tản bộ, gần đây cô thật sự đã quá căng thẳng.
Ôn Noãn thuận lợi lấy rượu rồi trở về.
Đến cửa căn hộ lại bất ngờ bị chặn lại: “Ôn Noãn.”
Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Noãn sửng sốt, nhìn kỹ thì ra là mẹ con nhà họ Cố.
Ôn Noãn đã trải qua tình người nóng lạnh, lúc này nhìn thấy hai người kia làm cổ họng cô như nghẹn lại, cô nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Bà Cố rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đối diện có quán cà phê, chúng ta tới đó nói chuyện đi!”
Ôn Noãn không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, còn cho rằng bà Cố đặc biệt tới đây đưa chi phiếu cho cô.
Cô cười nhẹ, không từ chối.
Ba người ngồi trong quán cà phê, Ôn Noãn không chủ động gọi món.
Mẹ con nhà họ Cố đã quen được cô chi trả, lúc này thấy Ôn Noãn chậm chạp không bỏ tiền, hơi ngượng ngùng gọi ba ly cà phê.
Trong khi uống cà phê, bà Cố nhìn rượu vang trong tay Ôn Noãn, rất nhã nhặn nói: “Loại rượu này cũng không rẻ, một chai cũng hơn hai trăm nghìn.”
Ôn Noãn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt dò xét của bà Cố.
Trong nháy mắt đó, Ôn Noãn hiểu ra mọi chuyện: Quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, người nhà họ Cố đều đã biết.
Chương 54: Mẹ con nhà họ Cố tới đây nhờ vả!
Ôn Noãn không che giấu.
Cô và nhà họ Cố đã sớm cạch mặt nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Vẻ mặt cô bình thường: "Tôi không rõ, tôi lấy giúp người khác."
Em gái Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh, không nhịn được hét lên: "Ôn Noãn, cô thật không biết xấu hổ! Trước đây cô không phải thích anh tôi nhất sao? Chưa được bao lâu mà cô đã ở chung với người khác, mà người này còn là anh vợ của anh tôi. Cô đang cố ý trả thù gia đình chúng tôi sao?"
Trả thù?
Ôn Noãn cười lạnh: "Tôi không bị Cố Trường Khanh chơi chết là tốt rồi, sao tôi có thể trả thù nhà họ Cố chứ?"
Cố Tinh Tinh lại muốn nổi cơn điên, bà Cố thâm độc ngăn cô ta lại.
Thái độ của bà Cố vẫn dịu dàng như trước: "Ôn Noãn, chắc cháu không biết sáng nay công ty của Trường Khanh xảy ra vài vấn đề! Bác nghe nói là Hoắc Minh cố ý gây khó dễ."
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô lập tức nhớ đến sự bất thường đêm qua của Hoắc Minh và những lời anh nói: ‘Đợi đến khi tôi đánh rớt chim nhạn rồi quyết định nên kho hay hấp!’
Cô tưởng anh chỉ đang tán tỉnh cô, không ngờ anh làm thật.
Người đàn ông như thế chắc chắn rất có sức hấp dẫn, Ôn Noãn chỉ nghĩ thôi thì cơ thể nóng lên, đồng thời cũng cảm thấy sảng khoái vì cuối cùng nhà họ Cố cũng gặp xui xẻo.
Ôn Noãn không hề mềm lòng.
Cô nhìn xuống ly cà phê, lặng lẽ nói: "Vậy mọi người nên đến cầu xin Hoắc Minh hoặc Hoắc Minh Châu, sao lại đến tìm cháu?"
Bà Cố mỉm cười, thản nhiên nói: "Ôn Noãn, bác biết cháu là một đứa trẻ thông minh nên sẽ hiểu được đạo lí trong đó! Bác cũng tin rằng cháu không còn cách nào khác mới ở bên Hoắc Minh, người mà cháu thật sự yêu vẫn là Trường Khanh nhà bác, bác đảm bảo với cháu..."
Ôn Noãn không nghe nổi những lời sau đó.
Thật ghê tởm!
Cô tức đến cười chảy nước mắt: "Bà Cố nghĩ nhiều rồi, bây giờ cháu hoàn toàn không nghĩ gì về Cố Trường Khanh nữa! Cháu khuyên bác nên đi khám bác sĩ tâm thần, nếu không thì sao bác cho rằng cháu sẽ yêu một kẻ muốn gia đình mình tan nát cơ chứ!"
Cô quay đầu bỏ đi.
Cố Tinh Tinh ở phía sau mắng: "Ôn Noãn, cô đừng vô liêm sỉ như vậy, tôi không tin cô không còn yêu anh tôi nữa! Cô giúp anh ấy không phải là việc nên làm hay sao?"
Ôn Noãn đứng đó, chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau đớn!
Đúng!
Cô yêu Cố Trường Khanh nên mới dại dột hi sinh nhiều như vậy.
Nên hai mẹ con mới chắc chắn rằng đến tận ngày hôm nay Ôn Noãn cô vẫn sẽ không oán không hận, vì Cố Trường Khanh mà làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng, đã sớm không phải nữa rồi!
Ôn Noãn cô là con người, không phải là con vật không cảm xúc!
Ôn Noãn không nhịn được nữa, tạt hết cà phê chưa uống xong vào mặt Cố Tinh Tinh.
Cố Tinh Tinh tức giận hét lên.
Ôn Noãn lạnh lùng nói: "Cô Cố, cô vẫn nên học hỏi thái độ nhờ vả của bà Cố đi!"
Cố Tinh Tinh chưa bao giờ tức giận như vậy, cô ta cũng muốn tạt cà phê vào Ôn Noãn, nhưng vừa mới giơ tay đã bị cánh tay khác tóm lại.
Người đến là Cố Trường Khanh.
Mọi người xung quanh đều đang im lặng... nhìn bọn họ.
Cố Trường Khanh nghiến răng mắng em gái: "Em làm loạn đủ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Tinh thấy hắn hung dữ như vậy, tủi thân thút thít: "Anh, em vì tốt cho anh mà thôi! Anh nhìn cô ta đi, cô ta hợp tác với người khác đối phó anh, tại sao anh lại muốn giúp cô ta chứ?"
Ôn Noãn không muốn ở lại nên quay người rời đi.
Cố Trường Khanh gọi cô lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ôn Noãn, Cố Trường Khanh anh không cần em nói giúp."
Ôn Noãn không nói một lời.
Cô bước thẳng ra ngoài, bỏ lại quá khứ phía sau, từ nay sẽ không nhặt lên an ủi vuốt ve nữa...
Bà Cố đi theo, bà ta độc ác như thế thì sao đồng ý buông tha Ôn Noãn được chứ?
"Ôn Noãn, cháu không niệm tình cảm trước đây sao?"
Ôn Noãn tức đến cả người run rẩy.
Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm lấy chai rượu vang trong tay cô.
Ôn Noãn nghi hoặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoắc Minh...
Mới năm giờ chiều, sao anh trở về rồi?
Chương 55: Tình địch gặp nhau, cực kỳ ghen tị
Vẻ mặt Ôn Noãn ngơ ngác.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, tự nhiên nói: "Sao em mang rượu đến quán cà phê vậy?"
Tâm trạng Ôn Noãn tốt lên một cách khó hiểu.
Cô không giấu anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi gặp người quen nên nói vài câu.”
Hoắc Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, sau đó nhìn về phía ‘người quen’ đằng sau cô, thái độ ôn hòa: "Là Trường Khanh!"
So với vẻ hờ hững của anh, Cố Trường Khanh căng thẳng hơn nhiều.
Hắn không phải kẻ ngốc, hắn có thể nhìn ra Hoắc Minh rất không thích hắn, không chỉ vì Minh Châu mà có lẽ còn vì Ôn Noãn!
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong không khí tóe lên tia lửa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về thôi!"
Hoắc Minh thu lại ánh mắt, gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bà Cố bước ra khỏi quán cà phê, nhiệt tình chào hỏi: "Thì ra là Hoắc Minh!"
Hình như bà ta mới biết Ôn Noãn và anh quen nhau, ngạc nhiên nói: "Ôn Noãn, sao cháu lại đi cùng Hoắc Minh? Trước đây không phải cháu với Thường Khanh nhà bác có... "
Bà ta đột nhiên ngừng lại, muốn nói nhưng lại do dự.
Hiệu quả này thật đỉnh, nếu là người đàn ông bình thường thì có lẽ sẽ tức giận với Ôn Noãn rồi, nhưng Hoắc Minh là ai? Sao anh có thể bị lay chuyển bởi một người phụ nữ đầy mưu mô như thế?
Anh đưa túi đựng laptop cho Ôn Noãn, móc một bao thuốc lá từ túi áo ra.
Anh vừa châm thuốc vừa thản nhiên nói: "Trường Khanh từng yêu đương rồi sao? Sao cháu lại nghe Minh Châu nói Cố Trường Khanh và con bé là mối tình đầu?"
Hả?
Bà Cố nhìn con trai mình với vẻ mặt không tự nhiên. Sau đó bà ta vội vàng bug thêm cho con trai mình: "Ý tôi là bố của Ôn Noãn là chuyên gia kế toán cao cấp của tập đoàn Cố Thị."
"Thật sao?" Hoắc Minh chậm rãi thổi ra một làn khói rồi đưa tay phủi đi: “Cháu còn tưởng Trường Khanh từng bỏ rơi Ôn Noãn, là kẻ bạc tình bạc nghĩa chứ!"
Gương mặt bà Cố đã sắp không khống chế được nữa.
Lúc này Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi! Em và cô Ôn chưa từng có gì, sau này cũng vậy."
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh lấy tay đang cầm điếu thuốc xoa tóc Ôn Noãn: "Như vậy thì tôi yên tâm rồi!"
Ôn Noãn cảm thấy anh khá độc, nhưng anh đã giúp cô giải vây.
Cô ngước đầu nhìn anh.
Hoắc Minh vốn đã đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự trưởng thành tự tin, trong mắt Ôn Noãn không khỏi có thêm vài phần nữ tính dịu dàng.
Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm nên hắn rất rõ ánh mắt của cô.
Ôn Noãn thích Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh đứng thẳng, bình tĩnh nói với bà Cố: "Đi thôi!"
Bà Cố kéo Cố Tinh Tinh rời đi với vẻ mặt phức tạp, Cố Tinh Tinh không cam tâm nên sau khi lên xe thì nổi cáu: "Mẹ, sao chúng ta không vạch trần Ôn Noãn? Anh Hoắc không phải là thông gia của chúng ta sao? Anh ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta!"
Bà Cố bảo cô ta câm miệng.
Bà Cố cười khẩy nói: "Con cho rằng thông gia thì có thể ngang vai ngang vế sao? Con có thấy thái độ của Hoắc Minh không? Nếu nó không gật đầu thì đám cưới của anh con và Hoắc Minh Châu có thể sẽ không thành."
Cố Tinh Tinh sửng sốt.
Bà Cố không để ý tới cô ta nữa, nhìn về con trai: "Trường Khanh, con nên biết rõ cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào! Mặc kệ con ăn chơi bên ngoài thế nào, nhưng không được đụng vào Ôn Noãn."
Cố Trường Khanh ngồi ở ghế lái không nói gì.
Bà Cố biết hắn hiếu thắng nên cũng không nói gì nữa, bà ta tin Trường Khanh có thể xử lý được.
Hơn nữa, hắn và Ôn Noãn yêu nhau bốn năm nhưng không mấy thích, lúc này chỉ hơi không thoải mái mà thôi, sau khi kết hôn sẽ dần quên đi. Về phần Ôn Noãn và cậu Hoắc kia, chắc chắn sẽ không tu thành chính quả.
Ôn Noãn thay quần áo ra ngoài.
Lúc gần đi, cô nhìn về hướng phòng sách.
Hoắc Minh vẫn đang làm việc trong phòng sách, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ về trước mười rưỡi.”
Lời nói bình thường khiến Hoắc Minh nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc trong nhà có thêm một người sẽ khác trước.
Thật ra có hơi gò bó và bất tiện, nhưng trước mắt anh cảm thấy cũng không tệ lắm, Ôn Noãn không phải rất dính người nhưng lại đủ dịu dàng, nấu ăn rất hợp khẩu vị, còn biết dọn dẹp, quả thật giống như là...
Hoắc Minh không nghĩ tiếp.
Anh chỉ khẽ “ừ”.
Ôn Noãn ra cửa, chuẩn bị bắt taxi ngay cổng của khu chung cư, nơi này ở vị trí đắc địa, hẳn là rất thuận tiện để bắt xe.
Nhưng không ngờ cô vừa đi ra thì một chiếc xe thể thao màu đen đã chặn trước mặt cô.
Trong gió đêm mạnh mẽ, Cố Trường Khanh xuống xe.
Ôn Noãn vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng run lên, từ tận đáy lòng cô rất sợ ở một mình với hắn, chưa kể vẻ mặt hung ác nham hiểm của hắn lúc này.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cố Trường Khanh chậm rãi đi tới trước mặt cô, cũng không thô lỗ với cô, chỉ nói giọng mỉa mai: “Xem thường em rồi, vậy mà bám được vào Hoắc Minh! Nhưng Ôn Noãn à, em thật sự cảm thấy em sẽ có kết quả với Hoắc Minh sao? Em biết quá khứ của anh ta không? Nếu biết thì em sẽ không đánh giá cao năng lực của mình như vậy đâu.”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô hỏi ngược lại: “Việc này thì liên quan gì tới Tổng Giám đốc Cố?”
Cô cũng không ngu ngốc, cô đã đoán ra trong lòng Hoắc Minh có người khác.
Thái độ của cô bình thản như vậy khiến hô hấp Cố Trường Khanh cứng lại.
Hắn không tự chủ được hỏi: “Em không quan tâm sao? Em đồng ý để anh ta đùa giỡn? Ôn Noãn... Ngoài việc chơi em ra, anh ta còn cho được em cái gì?”
“Anh thì sao?” Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Cố Trường Khanh, lẽ nào anh không như vậy?”
Cô không muốn dây dưa với hắn, đẩy hắn ra rồi đi về phía ven đường.
Cố Trường Khanh bất ngờ nắm lấy tay cô, Ôn Noãn không tránh được, hắn nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt u ám: “Anh ta cho được thì anh cho được, anh ta không cho được thì anh vẫn cho được!”
Lúc này, lòng tự trọng của đàn ông đã chiến thắng tất cả.
Thậm chí hắn nghĩ rằng, nếu Ôn Noãn đồng ý ở bên hắn vài năm, có lẽ hắn có thể ly hôn rồi cưới cô...
Ôn Noãn vô cùng chán ghét.
Cô thấp giọng nói: “Buông tay, nếu không tôi sẽ gọi người tới! Cố Trường Khanh, anh cũng không muốn náo loạn làm mất mặt ảnh hưởng tới hôn ước hạnh phúc của mình chứ?”
Cố Trường Khanh nghiến răng, buông cô ra.
Ôn Noãn đi thẳng ra đường, chặn một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi...
Cố Trường Khanh trơ mắt nhìn cô bỏ đi, hắn đánh mạnh vào nóc xe.
Đằng xa, Hoắc Minh cầm hai cái hộp nhỏ trong tay, trầm tư nhìn mọi chuyện diễn ra.
Ôn Noãn vừa rời đi, anh mới nhớ tới hai hộp bao cao su đã để quên trên xe, không ngờ khi xuống lấy lại nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy.
Hoắc Minh khẽ cong môi dưới, lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Trương: “Điều tra tư liệu kiểm toán của tập đoàn Cố Thị mấy năm nay cho tôi, sáng sớm ngày mai đặt trên bàn làm việc của tôi.”
Thư ký Trương bên kia chết lặng.
Tập đoàn Cố Thị là công ty nhà họ Cố, là thông gia của luật sư Hoắc, luật sư Hoắc muốn điều tra họ...thích hợp sao?
Thư ký Trương là người từng trải, dễ dàng nhận ra là vì cô Ôn kia.
Đàn ông nhằm vào nhau, rõ ràng là tranh giành tình nhân đây mà!
***
Khi Ôn Noãn trở về, vừa vặn mười rưỡi.
Hình như Hoắc Minh cũng làm việc xong, anh cầm ly rượu vang dựa vào cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ gì.
Ôn Noãn mở cửa đi vào, anh cũng không quay lại.
Ôn Noãn đứng ở cửa một lúc, cắn môi suy nghĩ.
Cô không biết người khác làm gì để lấy lòng đàn ông, có điều cô biết anh thích cơ thể cô, có muốn cũng là dạng quan hệ đó, vì vậy cô mặt dày đi tới, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau: “Xong việc rồi sao?”
Chương 52: Hoắc Minh, cơ thể tôi không bẩn
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chậm rãi uống hết ly rượu, bàn tay đè lại tay cô, hơi ám muội khẽ vuốt.
Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, mặc dù chưa từng làm chuyện đó với đàn ông nhưng cô vẫn hiểu được ý tứ này, cô kiễng chân ghé sát vào tai anh: “Tôi đi tắm trước nhé?”
Hoắc Minh đặt ly rượu sang một bên.
Sau đó, Ôn Noãn bị anh bế tới trên quầy bar nhỏ.
Phía sau là tấm kính chạm sàn.
Trước mặt là thân hình nóng bỏng của người đàn ông.
Ôn Noãn cảm giác được tâm trạng anh không tốt, lại không biết đã chọc giận anh chỗ nào.
Quả nhiên Hoắc Minh chỉ tùy tiện hôn môi cô, Ôn Noãn gần như không cảm nhận được tình cảm của anh.
Cô kiên nhẫn hôn lại anh.
Nhưng dù sao cô cũng ngây ngô, không thành thạo bằng Hoắc Minh, chỉ chốc lát sau cô đã không chịu nổi mà ôm lấy eo anh, thấp giọng cầu xin: “Anh sao vậy?”
Hoắc Minh vén mái tóc dài màu trà của cô lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết dịu dàng, anh nhìn nó thì bỗng nhớ tới bộ dáng Cố Trường Khanh kéo cô lúc tối.
Hoắc Minh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Em bắt đầu với anh ta như thế nào?”
Ôn Noãn đoán ra nguyên nhân khác thường của anh.
Tóm lại, anh để ý chuyện đó của cô và Cố Trường Khanh.
Quả thật cô từng yêu Cố Trường Khanh, cũng ở chung với nhau bốn năm, nhưng cô không phát sinh quan hệ gì với hắn cả.
Cô ngửa đầu hôn anh, khóe mắt hơi đỏ.
Hoắc Minh thấy mình không phải dạng người sẽ để ý chuyện này, nhưng lúc này anh chỉ không muốn làm tiếp nữa, anh vỗ nhẹ cơ thể cô, khàn giọng nói: “Đi tắm rồi ngủ đi.”
Anh nói như vậy, nhưng bản thân lại châm một điếu thuốc tựa vào quầy bar chậm rãi hút. Anh sinh ra đã đẹp trai, lại còn có quyền có tiền, lúc nào cũng hoàn hảo không chê đâu được.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh, hơi buồn.
Cô không thể xóa bỏ đoạn quá khứ đó, hơn nữa, nếu không có Cố Trường Khanh thì cô cũng không thể gặp được Hoắc Minh, chứ đừng nói tới việc sống cùng nhau.
Cô lấy hết can đảm bước tới.
Hoắc Minh cụp đôi mắt đen láy, nhìn cô...
Ôn Noãn mạnh dạn lấy đi điếu thuốc trên môi anh, dập tắt, rồi ghé sát môi anh, thì thầm: “Hoắc Minh, anh đừng lạnh lùng như vậy, cơ thể tôi không bẩn.”
Đôi mắt Hoắc Minh trở nên nóng rực.
Anh bất ngờ đặt cô trên quầy bar, một tay giữ chặt gáy cô rồi hôn xuống.
Anh hôn môi cô cuồng nhiệt, hoàn toàn khác với sự hờ hững vừa rồi, anh để mặc ngọn lửa bùng cháy, không hề có ý định kiềm lại.
Ôn Noãn ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Nghe lời, ngoan ngoãn...là điều duy nhất cô có thể báo đáp anh.
Nhưng cô không ngờ, Hoắc Minh lại không làm đến cùng, trước khi mất bình tĩnh, anh thì thầm bên tai cô: “Cô giáo Ôn, chờ tôi đánh gục chim nhạn, em nghĩ xem nên kho hay hấp.”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Anh thật sự ngoài lạnh trong nóng còn không biết xấu hổ!
Tâm trạng Hoắc Minh tốt hơn chút, anh cố ý trêu chọc cô: “Còn ôm tôi sao, vẫn muốn tiếp tục?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng.
***
Hoắc Minh ra ngoài từ sớm.
Ôn Noãn mới chuyển tới, nói chung vẫn hơi không quen, càng không cách nào ngủ nướng.
Cô ngồi dậy, chỉ thấy cả người đầy dấu vết... Mặc dù hôm qua Hoắc Minh không làm đến cuối cùng, nhưng anh thật sự rất hưởng thụ cơ thể cô.
Ôn Noãn nghĩ thôi cũng đỏ mặt chứ đừng nói cô liếc nhìn trên tủ đầu giường.
Trên đó đặt hai hộp nhỏ.
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ lại hôm qua khi mang đồ lên, Hoắc Minh cũng không mang theo, vậy là sau đó anh xuống xe lấy lên sao? Trước sau đều có liên quan, cô liền nghĩ ra anh đã nhìn thấy Cố Trường Khanh.
Khó trách anh khác thường như vậy...
Chương 53: Đàn ông ban đầu luôn cảm thấy mới mẻ
Mặt Ôn Noãn nóng lên.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói lát nữa đi bệnh viện thăm bố.
Không ngờ thái độ dì Nguyễn rất kiên quyết nói: “Bố con bên này có dì chăm sóc, con và Hoắc Minh mới bên nhau, cần bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.”
Tim Ôn Noãn đập thình thịch.
Mới ở bên nhau, bồi dưỡng tình cảm!?
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh là loại không thể đem ra nói công khai mà thôi, cô sẽ không tự tiện cho rằng người giúp cô là yêu cô, trong thực tế cũng không có nhiều tình tiết cô bé lọ lem như vậy.
Nhưng cô cũng không muốn dì Nguyễn đau lòng nên cô cũng không nói rõ ràng.
Dì Nguyễn rất vui, bà dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.
Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, cô trầm ngâm một lúc, cũng không phát hiện ra thím Lý đang đứng ngoài cửa.
Thím Lý tới đây là muốn hỏi cô bữa trưa ăn gì, nhưng vừa tới thì thấy Ôn Noãn chỉ mặc chiếc áo sơ mi nam, trên cổ và bả vai lộ ra những vết xanh tím mờ ảo.
Ôi! Luật sư Hoắc cũng mãnh liệt quá.
Thím Lý vui mừng, dùng ánh mắt đã hiểu rồi nói giọng từng trải: “Đàn ông ban đầu luôn cảm thấy mới mẻ nên sẽ hơi mất sức, buổi trưa uống canh bổ thím nấu, rất tốt cho phụ nữ.”
Ôn Noãn biết bà ấy hiểu lầm rồi.
Nhưng cô không cần phải giải thích, dù sao sớm hay muộn...chuyện đó cũng xảy ra.
Vì thế Ôn Noãn cười yếu ớt: “Cảm ơn thím Lý.”
Thím Lý ra ngoài làm việc.
Chờ bà ấy rời khỏi, Ôn Noãn kéo quần áo ra nhìn kỹ cơ thể mình, đúng là khắp nơi đều khó nhìn, cô hít sâu, trực giác cho thấy Hoắc Minh có nhu cầu cao hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Ôn Noãn quyết định đi tắm.
Khi dòng nước chảy xuống, đầu óc cô sẽ tỉnh táo hơn, cô sẽ phải suy nghĩ xem ngày tháng sau này như thế nào.
...
Ăn bữa trưa xong, Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi cửa hàng lấy rượu giúp anh.
Anh gửi mấy thùng rượu vang cao cấp ở đó, bảo Ôn Noãn lấy hai chai về nhà.
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Ngoan ngoãn, mềm mại...
Luật sư Hoắc đứng trong phòng làm việc cao cấp, kiêu ngạo cao quý, anh mân mê rèm cửa sổ, khẽ cười: “Em không hỏi hôm nay anh làm gì sao?”
Ôn Noãn biết, anh đã giải quyết xong chuyện của bố cô, nói vài câu nhẹ nhàng.
Hoắc Minh lại cười khẽ, anh không nói gì nữa.
Ôn Noãn nhìn điện thoại, cảm thấy anh hơi khó hiểu.
Nếu là lấy rượu giúp anh, người bên kia hiển nhiên biết anh, cô không muốn khiến người đàn ông này mất thể diện nên thay bộ quần áo khá tinh tế, kiểm tra lại địa chỉ.
Không xa lắm, rất gần căn hộ.
Cô quyết định đi qua, vừa có thể tiêu cơm lại có thể tản bộ, gần đây cô thật sự đã quá căng thẳng.
Ôn Noãn thuận lợi lấy rượu rồi trở về.
Đến cửa căn hộ lại bất ngờ bị chặn lại: “Ôn Noãn.”
Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Noãn sửng sốt, nhìn kỹ thì ra là mẹ con nhà họ Cố.
Ôn Noãn đã trải qua tình người nóng lạnh, lúc này nhìn thấy hai người kia làm cổ họng cô như nghẹn lại, cô nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Bà Cố rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đối diện có quán cà phê, chúng ta tới đó nói chuyện đi!”
Ôn Noãn không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, còn cho rằng bà Cố đặc biệt tới đây đưa chi phiếu cho cô.
Cô cười nhẹ, không từ chối.
Ba người ngồi trong quán cà phê, Ôn Noãn không chủ động gọi món.
Mẹ con nhà họ Cố đã quen được cô chi trả, lúc này thấy Ôn Noãn chậm chạp không bỏ tiền, hơi ngượng ngùng gọi ba ly cà phê.
Trong khi uống cà phê, bà Cố nhìn rượu vang trong tay Ôn Noãn, rất nhã nhặn nói: “Loại rượu này cũng không rẻ, một chai cũng hơn hai trăm nghìn.”
Ôn Noãn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt dò xét của bà Cố.
Trong nháy mắt đó, Ôn Noãn hiểu ra mọi chuyện: Quan hệ giữa cô và Hoắc Minh, người nhà họ Cố đều đã biết.
Chương 54: Mẹ con nhà họ Cố tới đây nhờ vả!
Ôn Noãn không che giấu.
Cô và nhà họ Cố đã sớm cạch mặt nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Vẻ mặt cô bình thường: "Tôi không rõ, tôi lấy giúp người khác."
Em gái Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh, không nhịn được hét lên: "Ôn Noãn, cô thật không biết xấu hổ! Trước đây cô không phải thích anh tôi nhất sao? Chưa được bao lâu mà cô đã ở chung với người khác, mà người này còn là anh vợ của anh tôi. Cô đang cố ý trả thù gia đình chúng tôi sao?"
Trả thù?
Ôn Noãn cười lạnh: "Tôi không bị Cố Trường Khanh chơi chết là tốt rồi, sao tôi có thể trả thù nhà họ Cố chứ?"
Cố Tinh Tinh lại muốn nổi cơn điên, bà Cố thâm độc ngăn cô ta lại.
Thái độ của bà Cố vẫn dịu dàng như trước: "Ôn Noãn, chắc cháu không biết sáng nay công ty của Trường Khanh xảy ra vài vấn đề! Bác nghe nói là Hoắc Minh cố ý gây khó dễ."
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô lập tức nhớ đến sự bất thường đêm qua của Hoắc Minh và những lời anh nói: ‘Đợi đến khi tôi đánh rớt chim nhạn rồi quyết định nên kho hay hấp!’
Cô tưởng anh chỉ đang tán tỉnh cô, không ngờ anh làm thật.
Người đàn ông như thế chắc chắn rất có sức hấp dẫn, Ôn Noãn chỉ nghĩ thôi thì cơ thể nóng lên, đồng thời cũng cảm thấy sảng khoái vì cuối cùng nhà họ Cố cũng gặp xui xẻo.
Ôn Noãn không hề mềm lòng.
Cô nhìn xuống ly cà phê, lặng lẽ nói: "Vậy mọi người nên đến cầu xin Hoắc Minh hoặc Hoắc Minh Châu, sao lại đến tìm cháu?"
Bà Cố mỉm cười, thản nhiên nói: "Ôn Noãn, bác biết cháu là một đứa trẻ thông minh nên sẽ hiểu được đạo lí trong đó! Bác cũng tin rằng cháu không còn cách nào khác mới ở bên Hoắc Minh, người mà cháu thật sự yêu vẫn là Trường Khanh nhà bác, bác đảm bảo với cháu..."
Ôn Noãn không nghe nổi những lời sau đó.
Thật ghê tởm!
Cô tức đến cười chảy nước mắt: "Bà Cố nghĩ nhiều rồi, bây giờ cháu hoàn toàn không nghĩ gì về Cố Trường Khanh nữa! Cháu khuyên bác nên đi khám bác sĩ tâm thần, nếu không thì sao bác cho rằng cháu sẽ yêu một kẻ muốn gia đình mình tan nát cơ chứ!"
Cô quay đầu bỏ đi.
Cố Tinh Tinh ở phía sau mắng: "Ôn Noãn, cô đừng vô liêm sỉ như vậy, tôi không tin cô không còn yêu anh tôi nữa! Cô giúp anh ấy không phải là việc nên làm hay sao?"
Ôn Noãn đứng đó, chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau đớn!
Đúng!
Cô yêu Cố Trường Khanh nên mới dại dột hi sinh nhiều như vậy.
Nên hai mẹ con mới chắc chắn rằng đến tận ngày hôm nay Ôn Noãn cô vẫn sẽ không oán không hận, vì Cố Trường Khanh mà làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng, đã sớm không phải nữa rồi!
Ôn Noãn cô là con người, không phải là con vật không cảm xúc!
Ôn Noãn không nhịn được nữa, tạt hết cà phê chưa uống xong vào mặt Cố Tinh Tinh.
Cố Tinh Tinh tức giận hét lên.
Ôn Noãn lạnh lùng nói: "Cô Cố, cô vẫn nên học hỏi thái độ nhờ vả của bà Cố đi!"
Cố Tinh Tinh chưa bao giờ tức giận như vậy, cô ta cũng muốn tạt cà phê vào Ôn Noãn, nhưng vừa mới giơ tay đã bị cánh tay khác tóm lại.
Người đến là Cố Trường Khanh.
Mọi người xung quanh đều đang im lặng... nhìn bọn họ.
Cố Trường Khanh nghiến răng mắng em gái: "Em làm loạn đủ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Tinh thấy hắn hung dữ như vậy, tủi thân thút thít: "Anh, em vì tốt cho anh mà thôi! Anh nhìn cô ta đi, cô ta hợp tác với người khác đối phó anh, tại sao anh lại muốn giúp cô ta chứ?"
Ôn Noãn không muốn ở lại nên quay người rời đi.
Cố Trường Khanh gọi cô lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ôn Noãn, Cố Trường Khanh anh không cần em nói giúp."
Ôn Noãn không nói một lời.
Cô bước thẳng ra ngoài, bỏ lại quá khứ phía sau, từ nay sẽ không nhặt lên an ủi vuốt ve nữa...
Bà Cố đi theo, bà ta độc ác như thế thì sao đồng ý buông tha Ôn Noãn được chứ?
"Ôn Noãn, cháu không niệm tình cảm trước đây sao?"
Ôn Noãn tức đến cả người run rẩy.
Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm lấy chai rượu vang trong tay cô.
Ôn Noãn nghi hoặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoắc Minh...
Mới năm giờ chiều, sao anh trở về rồi?
Chương 55: Tình địch gặp nhau, cực kỳ ghen tị
Vẻ mặt Ôn Noãn ngơ ngác.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, tự nhiên nói: "Sao em mang rượu đến quán cà phê vậy?"
Tâm trạng Ôn Noãn tốt lên một cách khó hiểu.
Cô không giấu anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi gặp người quen nên nói vài câu.”
Hoắc Minh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, sau đó nhìn về phía ‘người quen’ đằng sau cô, thái độ ôn hòa: "Là Trường Khanh!"
So với vẻ hờ hững của anh, Cố Trường Khanh căng thẳng hơn nhiều.
Hắn không phải kẻ ngốc, hắn có thể nhìn ra Hoắc Minh rất không thích hắn, không chỉ vì Minh Châu mà có lẽ còn vì Ôn Noãn!
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong không khí tóe lên tia lửa.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về thôi!"
Hoắc Minh thu lại ánh mắt, gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bà Cố bước ra khỏi quán cà phê, nhiệt tình chào hỏi: "Thì ra là Hoắc Minh!"
Hình như bà ta mới biết Ôn Noãn và anh quen nhau, ngạc nhiên nói: "Ôn Noãn, sao cháu lại đi cùng Hoắc Minh? Trước đây không phải cháu với Thường Khanh nhà bác có... "
Bà ta đột nhiên ngừng lại, muốn nói nhưng lại do dự.
Hiệu quả này thật đỉnh, nếu là người đàn ông bình thường thì có lẽ sẽ tức giận với Ôn Noãn rồi, nhưng Hoắc Minh là ai? Sao anh có thể bị lay chuyển bởi một người phụ nữ đầy mưu mô như thế?
Anh đưa túi đựng laptop cho Ôn Noãn, móc một bao thuốc lá từ túi áo ra.
Anh vừa châm thuốc vừa thản nhiên nói: "Trường Khanh từng yêu đương rồi sao? Sao cháu lại nghe Minh Châu nói Cố Trường Khanh và con bé là mối tình đầu?"
Hả?
Bà Cố nhìn con trai mình với vẻ mặt không tự nhiên. Sau đó bà ta vội vàng bug thêm cho con trai mình: "Ý tôi là bố của Ôn Noãn là chuyên gia kế toán cao cấp của tập đoàn Cố Thị."
"Thật sao?" Hoắc Minh chậm rãi thổi ra một làn khói rồi đưa tay phủi đi: “Cháu còn tưởng Trường Khanh từng bỏ rơi Ôn Noãn, là kẻ bạc tình bạc nghĩa chứ!"
Gương mặt bà Cố đã sắp không khống chế được nữa.
Lúc này Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi! Em và cô Ôn chưa từng có gì, sau này cũng vậy."
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh lấy tay đang cầm điếu thuốc xoa tóc Ôn Noãn: "Như vậy thì tôi yên tâm rồi!"
Ôn Noãn cảm thấy anh khá độc, nhưng anh đã giúp cô giải vây.
Cô ngước đầu nhìn anh.
Hoắc Minh vốn đã đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự trưởng thành tự tin, trong mắt Ôn Noãn không khỏi có thêm vài phần nữ tính dịu dàng.
Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm nên hắn rất rõ ánh mắt của cô.
Ôn Noãn thích Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh đứng thẳng, bình tĩnh nói với bà Cố: "Đi thôi!"
Bà Cố kéo Cố Tinh Tinh rời đi với vẻ mặt phức tạp, Cố Tinh Tinh không cam tâm nên sau khi lên xe thì nổi cáu: "Mẹ, sao chúng ta không vạch trần Ôn Noãn? Anh Hoắc không phải là thông gia của chúng ta sao? Anh ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta!"
Bà Cố bảo cô ta câm miệng.
Bà Cố cười khẩy nói: "Con cho rằng thông gia thì có thể ngang vai ngang vế sao? Con có thấy thái độ của Hoắc Minh không? Nếu nó không gật đầu thì đám cưới của anh con và Hoắc Minh Châu có thể sẽ không thành."
Cố Tinh Tinh sửng sốt.
Bà Cố không để ý tới cô ta nữa, nhìn về con trai: "Trường Khanh, con nên biết rõ cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào! Mặc kệ con ăn chơi bên ngoài thế nào, nhưng không được đụng vào Ôn Noãn."
Cố Trường Khanh ngồi ở ghế lái không nói gì.
Bà Cố biết hắn hiếu thắng nên cũng không nói gì nữa, bà ta tin Trường Khanh có thể xử lý được.
Hơn nữa, hắn và Ôn Noãn yêu nhau bốn năm nhưng không mấy thích, lúc này chỉ hơi không thoải mái mà thôi, sau khi kết hôn sẽ dần quên đi. Về phần Ôn Noãn và cậu Hoắc kia, chắc chắn sẽ không tu thành chính quả.
Bình luận facebook