-
Chương 71-75
Chương 71: Kiều Cảnh Niên từng có một cô con gái ruột.
Kiều Cảnh Niên mỉm cười: "Đã mấy năm rồi! Hoắc Minh, nghe nói sự nghiệp cháu khá tốt."
Hoắc Minh khiêm tốn.
Hai người lại trò chuyện thoải mái vài câu, Hoắc Minh Châu từ dưới lầu đi lên, cô ấy rất thích Kiều Cảnh Niên, vẫn giống như lúc nhỏ nắm cánh tay Kiều Cảnh Niên làm nũng: "Chú Kiều, bố cháu mời chú xuống ạ."
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Minh Châu.
Cực kỳ từ ái.
Hoắc Minh Châu tươi cười rạng rỡ, đi cùng ông xuống lầu: "Lần này chị Kiều An không về ạ?"
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Ông theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Minh.
Người đó tựa vào bên cửa sổ sát đất, quần áo đậm màu hòa thành một thể với đêm tối bên ngoài, lúc này anh nhíu mày, khẽ nhếch cằm, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, chậm rãi hút lấy...
Kiều Cảnh Niên cảm khái, Hoắc Minh quả nhiên vượt trội hơn người.
Vẻ mặt ông buồn bã nói nhỏ với Hoắc Minh Châu: "Ừ, tạm thời không trở về."
Hoắc Minh Châu nói gì nữa nhưng anh nghe không rõ...
Trên sân thượng, Hoắc Minh chậm rãi hút xong điếu thuốc. Dưới tầng dưới truyền đến tiếng thúc giục của người nhà, anh mới chậm rãi đi xuống.
Tối nay, biệt thự nhà họ Hoắc có khách quan trọng.
Người giúp việc trong nhà bận rộn chạy đôn chạy đáo, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Chấn Đông đã chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn để đón tiếp bạn tốt, ông đứng dậy kéo Kiều Cảnh Niên, thân thiết nói: "Cảnh Niên, đã vài năm không gặp, ông vẫn phong độ như trước! Còn tôi thì không được rồi, nhìn là biết tuổi đã cao."
Hoắc Minh Châu nhẹ giọng: "Bố, chẳng lẽ bố còn muốn tìm mùa xuân thứ hai hay sao?"
Lời nói khiến mọi người trong bàn đều nở nụ cười.
Bà Hoắc cười mắng yêu: "Chỉ toàn nói bậy! Xem bố con có chỉnh đốn con hay không."
Hoắc Minh Châu thè lưỡi cười: "Chú Kiều sẽ che chở cho con."
Bà Hoắc khẽ cười, bà ôn hoà nói với Kiều Cảnh Niên: "Từ nhỏ Minh Châu đã thích bám theo cậu."
Kiều Cảnh Niên nhìn Hoắc Minh Châu, trong lòng đau xót.
Dù ông và vợ mình có một cô con gái nhưng không phải con ruột mà là con nuôi. Nếu năm đó ông không coi trọng lòng tự trọng của mình đến thế, khiến người yêu thất vọng bỏ đi, có phải Kiều Cảnh Niên ông cũng có cốt nhục thân sinh rồi không?
Hoạt bát đáng yêu như Hoắc Minh Châu vậy!
Trong lòng ông khổ sở, nhẹ giọng nói: "Quả thật Minh Châu khiến người khác yêu thích!" Nói xong ông còn sờ đầu Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu không hiểu, ánh mắt ngây thơ chớp chớp.
Hoắc Chấn Đông sợ bạn cũ buồn phiền nên chuyển chủ đề sang hướng khác, không khí sôi động trở lại. Chỉ là trong lúc vui vẻ, Hoắc Chấn Đông nhận ra tâm trạng con trai không tốt, khuôn mặt luôn lạnh nhạt.
Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng thở dài.
Bữa tiệc kéo dài đến rạng sáng.
Bà Hoắc sớm đã cho người dọn phòng khách, nhưng Kiều Cảnh Niên kiên quyết ở lại khách sạn. Ông bà Hoắc không thể thuyết phục ông nên chỉ đành đồng ý, nhờ tài xế đưa ông về khách sạn.
Phồn hoa kết thúc.
Phòng ăn rộng lớn, dưới ánh đèn pha lê, đặc biệt quạnh quẽ, chỉ còn người giúp việc dọn dẹp tàn cuộc, phát ra âm thanh chén đĩa va chạm rất nhỏ.
Hoắc Minh đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Chấn Đông gọi lại: "Hoắc Minh, bố có điều muốn nói với con.”
Hoắc Minh thâm thúy nhìn đăm đăm bố mình.
Hoắc Chấn Đông đi lên lầu trên, khi vượt qua anh thì thầm: "Đến phòng sách nói chuyện."
Sau một lúc, hai cha con đến phòng sách.
Hoắc Minh đóng cửa lại, rót một tách trà giải rượu cho Hoắc Chấn Đông, giọng thản nhiên: "Bố, chuyện gì mà phải nói giữa đêm vậy ạ?"
Hoắc Chấn Đông cầm tách trà nhưng không uống mà đặt nó bên cạnh.
Vẻ mặt ông nghiêm túc: "Hoắc Minh, hôm nay khi chú Kiều đến sao con không vui chút nào!"
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá, cúi đầu và châm lửa.
Làn khói mỏng bay lên, khiến khuôn mặt của cả hai đều mờ nhạt, Hoắc Minh cười lạnh nhạt: "Không có gì đâu ạ! Có lẽ gần đây quá mệt mỏi."
Hiểu con không ai ngoài bố!
Lời này không thể giấu được Hoắc Chấn Đông.
Sau khi cân nhắc, ông chậm rãi nói: "Hoắc Minh, bố không quan tâm đến quá khứ của con với con gái nhà họ Kiều! Chỉ có một điều, con cháu các con đừng càn quấy ảnh hưởng tới tình bạn giữa bố và chú Kiều."
Hoắc Minh rít mạnh một hơi thuốc, sau đó vùi tàn thuốc vào hũ tro màu nâu.
Anh đứng dậy cười nhạt: "Con về trước đây ạ."
Chương 72: Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc.
Hoắc Chấn Đông rất không vui: "Đây không phải là nhà của con sao? Đêm khuya còn chạy đi đâu?"
Tính tình Hoắc Chấn Đông không được tốt, đối với ai cũng độc đoán.
Người khác sợ ông nhưng Hoắc Minh thì không.
Giọng nói của anh lại trở nên lạnh nhạt hơn: "Quay về xem tài liệu."
Hoắc Chấn Đông cũng không có cách nào, phất tay: "Cút nhanh! Làm một luật sư tầm thường, ngày ngày lau mông cho người ta còn bận rộn đến mức đó à!"
Giọng điệu Hoắc Minh giễu cợt: "Tập đoàn Hoắc thị mỗi năm trả 80 triệu để mời con làm cố vấn pháp lý, con tưởng bố biết chứ!"
Hoắc Chấn Đông cầm đồ chặn giấy ném qua.
"Cút!"
Hoắc Minh nhanh chóng rời khỏi.
Vừa mới ngồi vào xe, bố anh theo xuống mở toang cửa mắng: "Giỏi rồi, uống gần nửa lít rượu trắng mà vẫn tự lái xe về? Con có năng lực như vậy sao không lái tên lửa đại bác lên trời luôn đi!”
Hoắc Minh xuống xe, đưa chìa khóa cho tài xế.
Tài xế là một người lớn tuổi, nhận ra tâm trạng của cậu cả không tốt, khi lái xe cũng không dám nói quá nhiều, chỉ đưa anh đến căn hộ.
Xe dừng lại.
Hoắc Minh tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Chú Lý, chú về trước đi!"
Chú Lý đành phải rời đi.
Hoắc Minh vẫn trong tư thế đó, lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi.
Bật lửa sáng lên.
Ngón tay thanh nhã kẹp điếu thuốc trắng như tuyết, từ từ hít vào nhả ra. Khói thuốc xâm nhập vào phổi, cơn đau đớn ập đến.
Nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu!
Sau khi hút bốn năm điếu thuốc anh mới xuống xe, vào nhà.
Mở cửa, phòng khách tối tăm.
Nhưng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, màn cửa phòng khách được kéo ra, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, trông có mấy phần đẹp đẽ lãng mạn.
Hoắc Minh ném áo khoác lên ghế sofa, khẽ bước vào phòng ngủ chính, bật đèn trên đầu giường.
Ôn Noãn đã ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ xinh tinh khiết áp trên gối, mái tóc dài màu nâu trải đầy gối, xinh đẹp không tả nỗi.
Hoắc Minh vón tay vào chăn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Ôn Noãn bị anh làm cho tỉnh giấc.
Đôi mắt ướt át, cắn môi nhìn anh.
Cô không dám ngăn cản cũng không dám né đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Minh nâng đầu cô lên, hôn cô.
Càng day dưa càng sâu đậm...
Một lúc sau, Ôn Noãn không chịu được nữa đặt khuôn mặt lên vai anh, không cho anh hôn nữa.
Hơi thở cô hơi loạn: "Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc như vậy."
Hoắc Minh thở ra, lên tiếng: "Ừ, có uống chút rượu trắng."
Anh ôm cô ngồi lên giường, nhưng hình như không có ý định làm gì, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: "Anh đi tắm, tôi giúp anh lấy đồ nhé?"
Giọng cô thật mềm mại, Hoắc Minh không kìm được, lại cúi xuống hôn cô.
Hôn môi triền miên, day dứt...
Có một loại mong muốn, là hôn tới chân trời góc bể.
Ôn Noãn không kiềm lòng được ôm chặt lấy anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô tạo ra vài vết nhăn trên áo sơ mi sau lưng anh, thật ra thì lúc này cả hai đều đang động tình, Hoắc Minh muốn ‘làm’ ngay.
Nhưng anh lại cảm thấy, nếu làm trong đêm nay thì có hơi qua loa với Ôn Noãn.
Rốt cuộc anh vẫn kết thúc nụ hôn này.
"Tôi đi tắm! Em làm mì gà sợi nấm hương."
Anh vừa nói vừa cởi áo đi vào phòng tắm, người cẩn thận như anh lại vứt áo đầy sàn nhà... Ôn Noãn biết anh cố ý.
Mặt cô đỏ lên, tim đập mạnh, hoàn toàn không dám nhìn vào cơ thể anh.
Ôn Noãn nhặt áo lên và bỏ vào trong giỏ quần áo, sau đó đi xuống nhà bếp. Chưa đầy 10 phút, cô đã làm xong.
Xanh xanh trắng trắng.
Rồi thêm vài giọt dầu mè.
Đẹp mắt và thơm lừng.
Hoắc Minh tắm xong đi ra, ngồi vào bàn, bắt đầu ăn mì.
Do thường xuyên đi xã giao ở bên ngoài, anh thích món ăn gia đình hơn, tài nấu nướng của Ôn Noãn không quá tinh tế nhưng phù hợp với khẩu vị của anh.
Anh vừa ăn vừa xử lý vài công việc trên điện thoại, sau đó nhìn về phía Ôn Noãn.
"Em mới làm tóc sao?"
Chương 73: Ham muốn khống chế của Hoắc Minh rất mạnh.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, đáng tiếc nói: "Vì ngủ nên có hơi rối."
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh lại nói: "Gửi thời gian và địa điểm cho tôi, tôi còn phải bận mấy ngày nữa."
Ôn Noãn vội vã quay về phòng ngủ lấy điện thoại, gửi tin nhắn đến cho anh.
Hoắc Minh lưu lại trong bản ghi nhớ.
Vừa nhấc mắt đã thấy Ôn Noãn chăm chú nhìn mình.
Anh biết cô khá thích ngoại hình của anh, lúc này không tránh khỏi dâng lên chút hư vinh của đàn ông, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô: "Nhìn đến ngây người rồi à? Vừa rồi tôi tắm sao em không dám nhìn?"
Khi anh nói lời này, khóe mắt đuôi mày của anh đều mang nét lịch lãm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô giả vờ muốn thu dọn chén bát nhưng tay lại bị Hoắc Minh giữ lại, giọng điệu của anh trầm khàn lạ thường: "Để sáng mai thím tới thu dọn."
Ôn Noãn nghe được chút ý tứ từ giọng nói của anh, nhưng tính cách của cô không phải loại chủ động, hơn nữa anh chậm chạp không làm gì, cô cũng không đoán được ý của anh.
Hoắc Minh ôm cô trở lại phòng ngủ chính, giống như đêm qua, chỉ đơn giản thỏa mãn rồi thu tay.
Ôn Noãn tựa vào ngực anh.
Anh ghé vào tai cô: "Còn những việc khác giữ sang thứ bảy làm, nhé?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi để nói chuyện, chỉ vùi mặt mình vào chiếc cổ ấm áp của anh, dù gì cả hai cũng sống chung được một khoảng thời gian rồi nên cô khá hiểu anh.
Hoắc Minh có ham muốn khống chế rất mạnh.
Ngay cả chuyện trên giường cũng do anh quyết định. Khi nào làm, làm đến đâu, tất cả đều do anh kiểm soát.
Ôn Noãn chỉ có thể nghe theo anh!
Đêm khuya, cô mệt mỏi thiếp đi.
Trong bóng tối, Hoắc Minh lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng ngần của Ôn Noãn
Thật ra tối nay tâm trạng anh không tốt, nhưng khi quay về căn hộ, lại có một người dịu dàng chăm sóc anh từng li từng tí, tùy theo ý anh, cảm giác này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không tệ!
Hoắc Minh bất chợt muốn cưng chiều cô.
...
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đã không còn ở căn hộ, ngay cả thím cũng đã làm xong việc nhà và rời đi trước.
Ôn Noãn cảm thấy chính mình đã sa đọa.
Cô bị sự dịu dàng của Hoắc Minh mê hoặc! Quan hệ bọn họ rõ ràng là như thế, nhưng mỗi khi anh thân thiết với cô, cô lại động tình đến cùng cực.
Ôn Noãn suy nghĩ: Liệu bản thân mình... đã thế này từ trước? Chỉ vì trước đây không nhận ra, mà bây giờ Hoắc Minh khám phá ra được một mặt này của cô rồi?
Cô không dám nghĩ thêm, vội vàng rời giường rửa mặt.
Gần đây cô không có việc gì, thời gian rảnh rỗi chỉ dành để ở bên bố và dì Nguyễn.
Ôn Bá Ngôn đã xuất viện, chuyển về khu chung cư cao cấp lúc đầu.
Ôn Noãn không ở nhà.
Mỗi khi Ôn Bá Ngôn hỏi đến, dì Nguyễn đều che giấu giúp cô.
Sau bữa trưa, cô ở trong nhà bếp giúp dì Nguyễn rửa trái cây.
Dì Nguyễn nhỏ giọng hỏi: “Dì nghe nói gần đây tên khốn Cố Trường Khanh kia sống rất khó khăn, thật vậy sao? Hoắc Minh đã ra tay với hắn ta rồi à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Về việc của Cố Trường Khanh, cô nghe từ Bạch Vi, Bạch Vi nói Hoắc Minh không xuống chiêu độc, dù tạm thời Cố Trường Khanh hơi thảm hại chút nhưng sau một hoặc hai tháng nữa sẽ ổn.
Ôn Noãn nói với dì Nguyễn, dì Nguyễn cắn răng: "Hắn ta quá hời rồi!"
Nhưng Ôn Noãn lại rất bình thản: "Chuyện quan trọng nhất là bố không sao! Cố Trường Khanh dù gì cũng là quan hệ thông gia với Hoắc Minh, anh ấy sẽ không vì con mà thật sự phá hoại hôn nhân của em gái."
Dì Nguyễn hoảng hốt một hồi rồi bỗng nói: "Ôn Noãn, dì có lỗi với con!"
Bà ấy đã nói sẽ không bán con gái mình, nhưng cuối cùng lại trơ mắt nhìn Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh, dù bà ấy biết rõ Hoắc Minh không phải người lương thiện nhưng vẫn lừa người dối mình để lương tâm được an ổn.
Ôn Noãn lắc đầu: "Dì Nguyễn, không liên quan đến dì!"
Cô không phải con ruột của Ôn Bá Ngôn, nhưng Ôn Bá Ngôn đã trao tất cả tình yêu thương cho cô, thậm chí còn không muốn sinh con riêng, Ôn Noãn dù cho báo đáp ân tình ấy bằng cả cuộc đời mình cũng không trả nổi.
Chương 74: Cố Trường Khanh, anh bớt mặt dày đi!
Đoạn đối thoại này khiến bầu không khí trở nên vi diệu.
Ôn Noãn định ngồi một lát rồi quay về.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, dì Nguyễn đang chăm lo cho Ôn Bá Ngôn nên thuận miệng nói: “Ôn Noãn, con ra mở cửa đi.”
Ôn Noãn đi ra mở cửa.
Sau khi cửa mở, khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt.
Bên ngoài là Cố Trường Khanh đang đứng, cạnh chân hắn có bảy, tám mẩu thuốc lá, cũng không biết đã đứng bao lâu... Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn là sự u phiền mãi không thể tan biến.
Giọng nói của dì Nguyễn từ bên trong truyền ra: “Ai vậy?”
Ôn Noãn vội nói: “Là bán bảo hiểm thôi ạ!” Nói rồi cô liền ra ngoài, đóng cửa lại.
Gặp lại Cố Trường Khanh, Ôn Noãn đã không còn những cảm xúc khi trước.
Cô lạnh giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì? Nếu như đến thăm bố tôi thì không cần, anh cảm thấy bố tôi chịu đả kích chưa đủ hay sao?”
Cố Trường Khanh ném điếu thuốc xuống đất, đôi giày da từ Ý tinh xảo giẫm lên dập tắt, lúc giương lên nhìn cô, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Ôn Noãn, anh tới gặp em!”
Hắn còn nói: “Trước tiên đến căn hộ cũ ngồi một lát đi! Nơi ấy còn đồ của em, vừa hay có thể tới lấy về.”
Ôn Noãn cảm thấy buồn cười.
Trước kia cô cho rằng căn hộ ấy là hồi ức tốt đẹp nhất, càng về sau cô mới biết là viên đạn bọc đường, cô không hề nghĩ ngợi đã nói: “Tôi không cần! Anh cứ vứt nó đi.”
Cố Trường Khanh không bất ngờ gì việc cô từ chối.
Hầu kết hắn nhấp nhô, nói nhỏ: “Em biết anh sẽ không ném! Ôn Noãn, anh không ném được!”
“Tùy anh!”
Ôn Noãn mở cửa định đi vào.
Cố Trường Khanh bỗng ôm lấy cô từ phía sau, hắn dán chặt vào người cô, thì thào mở miệng: “Ôn Noãn, em đừng lạnh lùng như vậy, trước kia em không phải thế này!”
Giờ khắc này Ôn Noãn cực kỳ hận hắn.
Cô cố gắng tránh thoát, vung tay tát hắn một cái.
“Cố Trường Khanh, anh bớt mặt dày đi!”
“Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi!”
...
Cố Trường Khanh kinh ngạc, gương mặt anh tuấn bị thương, nhưng dù bị tát hắn vẫn không tức giận.
Ôn Noãn chẳng hề mềm lòng.
Cô rất hiểu Cố Trường Khanh, bây giờ hắn đang buồn phiền nhưng lại không thể kể khổ với vị hôn thê yêu kiều nhà mình nên mới nhớ đến cái tốt của cô. Tuy nhiên Ôn Noãn cô là con người, không phải cái máy xử lý rác thải cảm xúc.
Cô cũng không phải giấy vệ sinh!
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh, nói rõ với Cố Trường Khanh: “Anh Cố, sau này anh và tôi nước sông không phạm nước giếng! Tôi quên những chuyện đã qua rồi, cũng mong anh hãy quên đi!”
Cố Trường Khanh nhìn Cố Noãn trước mặt.
Vẫn là gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng đó, thế nhưng đã chẳng còn ngoan ngoãn như trước.
Trong chuyện tình cảm của bọn họ, Ôn Noãn luôn là người hy sinh nhiều hơn, mà Cố Trường Khanh hắn chẳng phí chút sức nào. Đến lúc hắn cảm thấy thời cơ đã tới thì lập tức theo đuổi Hoắc Minh Châu, chia tay với Ôn Noãn, từ đầu tới cuối hắn chẳng nghĩ tới việc giải thích chớ nói chi là xin lỗi.
Hắn cứ tưởng Ôn Noãn sẽ mãi yêu hắn như vậy, cả đời này cô chính là người phụ nữ của Cố Trường Khanh hắn!
Đến tận bây giờ, Ôn Noãn đã buông xuôi rồi.
Nhưng ngược lại, Cố Trường Khanh hắn không buông được, cứ hoài niệm về quá khứ.
Dù sao Cố Trường Khanh cũng rất kiêu ngạo, hắn bỏ tay vào túi áo, siết chặt chìa khóa căn hộ.
Đây là chiếc Ôn Noãn từng dùng trước đây!
Hắn cười, vờ nói như mình chẳng thèm để ý: “Phải! Chúng ta đều nên quên đi thì mới có lợi cho cả hai.”
Ôn Noãn không nói gì.
Cố Trường Khanh tiến lại gần, giọng điệu xen lẫn vài phần nguy hiểm: “Nhưng em nghĩ Hoắc Minh yêu em thật lòng à? Em xem trên tạp chí, báo chí đi, có biết bao cô gái muốn kết hôn với anh ta chứ?”
Lúc này Cố Trường Khanh có phần xúc động.
Ôn Noãn là mồi thịt hắn không ăn được, lúc trước chẳng cảm thấy gì, hiện tại ngày nhớ đêm mong!
Chương 75: Cô thật tuyệt tình! Cắt đứt sạch sẽ
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt.
Cô biết quan hệ giữa mình và Hoắc Minh thế nào, nhưng Hoắc Minh không hề bạc đãi cô, ít nhất là luôn công khai ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn im lặng.
Cố Trường Khanh khó khăn cười nhạt.
Lúc trước hắn cứ nghĩ tình cách cô nhu nhược, đến giờ mới biết Ôn Noãn tuyệt tình cỡ nào!
Phải! Sao hắn lại không nghĩ đến kia chứ!
Lúc ấy khi hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, chỉ gọi một cuộc nói chia tay với Ôn Noãn, hắn còn tưởng cô sẽ khóc lóc níu kéo hắn, nhưng cô lại chỉ im lặng một phút rồi nhẹ nhàng nói ‘Được’.
Kể từ hôm đó, Ôn Noãn chưa từng liên lạc lại với hắn.
Như thể quá khứ của họ không hề tồn tại, như thể cô chưa từng thích hắn bốn năm, cô không lấy đồ đạc trong căn hộ đi, chủ động chặn vòng bạn bè của nhau.
Cô cắt đứt rất sạch sẽ!
Có lúc Cố Trường Khanh còn phải thảng thốt: Ôn Noãn có thật từng yêu hắn hay chưa? Nếu có thì sao khi ấy cô lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Cố Trường Khanh đột nhiên quay đầu rời đi.
Lúc xuống lầu, hắn lấy chiếc chìa khóa căn hộ từ túi áo ra, tiện tay ném vào thùng rác...
Ôn Noãn đứng đó một lúc.
Giọng nói của dì Nguyễn truyền ra: “Ôn Noãn, sao còn đứng ngoài đó thế!”
Ôn Noãn đáp một tiếng, bình ổn tâm trạng rồi vào nhà.
Ôn Bá Ngôn đang ngủ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi rời đi, dì Nguyễn đi theo tiễn cô.
Cửa mở, dưới đất có đầy tàn thuốc nhưng chẳng thấy ai.
Dì Nguyễn suy ngẫm, có hơi kích động: “Tên khốn kia tới tìm con à? Ôn Noãn, con phải nghĩ cho kỹ, Cố Trường Khanh là tên phản bội.”
Ôn Noãn vỗ về tay dì Nguyễn, nhẹ giọng đáp: “Yên tâm, con không dại dột đâu.”
Vừa lúc Hoắc Minh gọi điện đến.
Có dì Nguyễn ở đây nên Ôn Noãn không thoải mái nói chuyện được.
Dì Nguyễn hiểu ý, chủ động trở vào nhà, chỉ là khi đóng cửa lại, bà ấy liền nghĩ: Nếu Ôn Noãn và cậu luật sư Hoắc kia thành một cặp thật thì tốt biết bao! Đứa nhỏ Ôn Noãn này số khổ, tuy cô không nói nhưng dì Nguyễn đã phát hiện chiếc vòng cổ kim cương màu hồng trên cổ cô biến mất.
Đó là di vật duy nhất mà mẹ Ôn Noãn để lại cho cô.
*
Hoắc Minh ở lại văn phòng thêm vài ngày.
Thứ sáu, anh gọi điện cho Ôn Noãn nói mình sẽ về nhà, mặt Ôn Noãn hơi ửng đỏ: “Biết rồi.”
Hoắc Minh và cô đã vài ngày không gặp nên anh hào hứng tán tỉnh.
“Vui đến vậy, nhớ tôi rồi à?”
“Nhớ tôi ở chỗ nào nhỉ?”
...
Ôn Noãn thấy anh đúng là mặt dày.
Luật sư Hoắc bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, bên trong thì phóng đãng.
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong nên nhẹ nói: “Chỗ nào cũng nhớ!”
Hoắc Minh ở đầu dây bên kia cứng đờ.
Anh thật sự không ngờ Ôn Noãn sẽ bạo dạn đến vậy, dám chủ động trêu ghẹo anh. Điều này khiến anh càng mong đợi cuộc tình tối mai hơn, mặc dù Ôn Noãn từng ám chỉ mình chưa từng làm vậy với bất kỳ ai, nhưng Hoắc Minh chỉ cảm thấy đó là tình thú giữa nam và nữ.
Không thể xem là thật được!
Yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Bé con nghịch ngợm!”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Để tôi xả nước tắm giúp anh!” Nói rồi cô cúp máy.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh cong lên, kéo lấy cà vạt.
Anh lập tức tắt máy tính, cầm áo khoác lên bước ra ngoài. Thư ký Trường thấy anh thì thoáng bất ngờ, cô ấy cứ tưởng luật sư Hoắc sẽ qua đêm lại đây.
Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh ký một tờ chi phiếu trị giá năm mươi nghìn rồi đưa cho mấy người thư ký Trương để liên hoan, coi như đền bù cho khoảng thời gian làm việc vất vả trước đó.
Lúc anh ký chi phiếu, gương mặt tuấn tú còn nở nụ cười nhạt.
Đẹp hớp hồn!
Thư ký Trương thầm nghĩ: Trông gió xuân phơi phới chưa kìa, chắc chắn là đang vội về nhà gặp cô Ôn! Xem ra luật sư Hoắc rất thích cô Ôn. Cô ấy còn chưa thấy luật sư Hoắc đưa phụ nữ về nhà bao giờ đâu.
Kiều Cảnh Niên mỉm cười: "Đã mấy năm rồi! Hoắc Minh, nghe nói sự nghiệp cháu khá tốt."
Hoắc Minh khiêm tốn.
Hai người lại trò chuyện thoải mái vài câu, Hoắc Minh Châu từ dưới lầu đi lên, cô ấy rất thích Kiều Cảnh Niên, vẫn giống như lúc nhỏ nắm cánh tay Kiều Cảnh Niên làm nũng: "Chú Kiều, bố cháu mời chú xuống ạ."
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Minh Châu.
Cực kỳ từ ái.
Hoắc Minh Châu tươi cười rạng rỡ, đi cùng ông xuống lầu: "Lần này chị Kiều An không về ạ?"
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Ông theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Minh.
Người đó tựa vào bên cửa sổ sát đất, quần áo đậm màu hòa thành một thể với đêm tối bên ngoài, lúc này anh nhíu mày, khẽ nhếch cằm, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, chậm rãi hút lấy...
Kiều Cảnh Niên cảm khái, Hoắc Minh quả nhiên vượt trội hơn người.
Vẻ mặt ông buồn bã nói nhỏ với Hoắc Minh Châu: "Ừ, tạm thời không trở về."
Hoắc Minh Châu nói gì nữa nhưng anh nghe không rõ...
Trên sân thượng, Hoắc Minh chậm rãi hút xong điếu thuốc. Dưới tầng dưới truyền đến tiếng thúc giục của người nhà, anh mới chậm rãi đi xuống.
Tối nay, biệt thự nhà họ Hoắc có khách quan trọng.
Người giúp việc trong nhà bận rộn chạy đôn chạy đáo, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Chấn Đông đã chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn để đón tiếp bạn tốt, ông đứng dậy kéo Kiều Cảnh Niên, thân thiết nói: "Cảnh Niên, đã vài năm không gặp, ông vẫn phong độ như trước! Còn tôi thì không được rồi, nhìn là biết tuổi đã cao."
Hoắc Minh Châu nhẹ giọng: "Bố, chẳng lẽ bố còn muốn tìm mùa xuân thứ hai hay sao?"
Lời nói khiến mọi người trong bàn đều nở nụ cười.
Bà Hoắc cười mắng yêu: "Chỉ toàn nói bậy! Xem bố con có chỉnh đốn con hay không."
Hoắc Minh Châu thè lưỡi cười: "Chú Kiều sẽ che chở cho con."
Bà Hoắc khẽ cười, bà ôn hoà nói với Kiều Cảnh Niên: "Từ nhỏ Minh Châu đã thích bám theo cậu."
Kiều Cảnh Niên nhìn Hoắc Minh Châu, trong lòng đau xót.
Dù ông và vợ mình có một cô con gái nhưng không phải con ruột mà là con nuôi. Nếu năm đó ông không coi trọng lòng tự trọng của mình đến thế, khiến người yêu thất vọng bỏ đi, có phải Kiều Cảnh Niên ông cũng có cốt nhục thân sinh rồi không?
Hoạt bát đáng yêu như Hoắc Minh Châu vậy!
Trong lòng ông khổ sở, nhẹ giọng nói: "Quả thật Minh Châu khiến người khác yêu thích!" Nói xong ông còn sờ đầu Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu không hiểu, ánh mắt ngây thơ chớp chớp.
Hoắc Chấn Đông sợ bạn cũ buồn phiền nên chuyển chủ đề sang hướng khác, không khí sôi động trở lại. Chỉ là trong lúc vui vẻ, Hoắc Chấn Đông nhận ra tâm trạng con trai không tốt, khuôn mặt luôn lạnh nhạt.
Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng thở dài.
Bữa tiệc kéo dài đến rạng sáng.
Bà Hoắc sớm đã cho người dọn phòng khách, nhưng Kiều Cảnh Niên kiên quyết ở lại khách sạn. Ông bà Hoắc không thể thuyết phục ông nên chỉ đành đồng ý, nhờ tài xế đưa ông về khách sạn.
Phồn hoa kết thúc.
Phòng ăn rộng lớn, dưới ánh đèn pha lê, đặc biệt quạnh quẽ, chỉ còn người giúp việc dọn dẹp tàn cuộc, phát ra âm thanh chén đĩa va chạm rất nhỏ.
Hoắc Minh đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Chấn Đông gọi lại: "Hoắc Minh, bố có điều muốn nói với con.”
Hoắc Minh thâm thúy nhìn đăm đăm bố mình.
Hoắc Chấn Đông đi lên lầu trên, khi vượt qua anh thì thầm: "Đến phòng sách nói chuyện."
Sau một lúc, hai cha con đến phòng sách.
Hoắc Minh đóng cửa lại, rót một tách trà giải rượu cho Hoắc Chấn Đông, giọng thản nhiên: "Bố, chuyện gì mà phải nói giữa đêm vậy ạ?"
Hoắc Chấn Đông cầm tách trà nhưng không uống mà đặt nó bên cạnh.
Vẻ mặt ông nghiêm túc: "Hoắc Minh, hôm nay khi chú Kiều đến sao con không vui chút nào!"
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá, cúi đầu và châm lửa.
Làn khói mỏng bay lên, khiến khuôn mặt của cả hai đều mờ nhạt, Hoắc Minh cười lạnh nhạt: "Không có gì đâu ạ! Có lẽ gần đây quá mệt mỏi."
Hiểu con không ai ngoài bố!
Lời này không thể giấu được Hoắc Chấn Đông.
Sau khi cân nhắc, ông chậm rãi nói: "Hoắc Minh, bố không quan tâm đến quá khứ của con với con gái nhà họ Kiều! Chỉ có một điều, con cháu các con đừng càn quấy ảnh hưởng tới tình bạn giữa bố và chú Kiều."
Hoắc Minh rít mạnh một hơi thuốc, sau đó vùi tàn thuốc vào hũ tro màu nâu.
Anh đứng dậy cười nhạt: "Con về trước đây ạ."
Chương 72: Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc.
Hoắc Chấn Đông rất không vui: "Đây không phải là nhà của con sao? Đêm khuya còn chạy đi đâu?"
Tính tình Hoắc Chấn Đông không được tốt, đối với ai cũng độc đoán.
Người khác sợ ông nhưng Hoắc Minh thì không.
Giọng nói của anh lại trở nên lạnh nhạt hơn: "Quay về xem tài liệu."
Hoắc Chấn Đông cũng không có cách nào, phất tay: "Cút nhanh! Làm một luật sư tầm thường, ngày ngày lau mông cho người ta còn bận rộn đến mức đó à!"
Giọng điệu Hoắc Minh giễu cợt: "Tập đoàn Hoắc thị mỗi năm trả 80 triệu để mời con làm cố vấn pháp lý, con tưởng bố biết chứ!"
Hoắc Chấn Đông cầm đồ chặn giấy ném qua.
"Cút!"
Hoắc Minh nhanh chóng rời khỏi.
Vừa mới ngồi vào xe, bố anh theo xuống mở toang cửa mắng: "Giỏi rồi, uống gần nửa lít rượu trắng mà vẫn tự lái xe về? Con có năng lực như vậy sao không lái tên lửa đại bác lên trời luôn đi!”
Hoắc Minh xuống xe, đưa chìa khóa cho tài xế.
Tài xế là một người lớn tuổi, nhận ra tâm trạng của cậu cả không tốt, khi lái xe cũng không dám nói quá nhiều, chỉ đưa anh đến căn hộ.
Xe dừng lại.
Hoắc Minh tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Chú Lý, chú về trước đi!"
Chú Lý đành phải rời đi.
Hoắc Minh vẫn trong tư thế đó, lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi.
Bật lửa sáng lên.
Ngón tay thanh nhã kẹp điếu thuốc trắng như tuyết, từ từ hít vào nhả ra. Khói thuốc xâm nhập vào phổi, cơn đau đớn ập đến.
Nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu!
Sau khi hút bốn năm điếu thuốc anh mới xuống xe, vào nhà.
Mở cửa, phòng khách tối tăm.
Nhưng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, màn cửa phòng khách được kéo ra, ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, trông có mấy phần đẹp đẽ lãng mạn.
Hoắc Minh ném áo khoác lên ghế sofa, khẽ bước vào phòng ngủ chính, bật đèn trên đầu giường.
Ôn Noãn đã ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ xinh tinh khiết áp trên gối, mái tóc dài màu nâu trải đầy gối, xinh đẹp không tả nỗi.
Hoắc Minh vón tay vào chăn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Ôn Noãn bị anh làm cho tỉnh giấc.
Đôi mắt ướt át, cắn môi nhìn anh.
Cô không dám ngăn cản cũng không dám né đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Minh nâng đầu cô lên, hôn cô.
Càng day dưa càng sâu đậm...
Một lúc sau, Ôn Noãn không chịu được nữa đặt khuôn mặt lên vai anh, không cho anh hôn nữa.
Hơi thở cô hơi loạn: "Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc như vậy."
Hoắc Minh thở ra, lên tiếng: "Ừ, có uống chút rượu trắng."
Anh ôm cô ngồi lên giường, nhưng hình như không có ý định làm gì, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: "Anh đi tắm, tôi giúp anh lấy đồ nhé?"
Giọng cô thật mềm mại, Hoắc Minh không kìm được, lại cúi xuống hôn cô.
Hôn môi triền miên, day dứt...
Có một loại mong muốn, là hôn tới chân trời góc bể.
Ôn Noãn không kiềm lòng được ôm chặt lấy anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô tạo ra vài vết nhăn trên áo sơ mi sau lưng anh, thật ra thì lúc này cả hai đều đang động tình, Hoắc Minh muốn ‘làm’ ngay.
Nhưng anh lại cảm thấy, nếu làm trong đêm nay thì có hơi qua loa với Ôn Noãn.
Rốt cuộc anh vẫn kết thúc nụ hôn này.
"Tôi đi tắm! Em làm mì gà sợi nấm hương."
Anh vừa nói vừa cởi áo đi vào phòng tắm, người cẩn thận như anh lại vứt áo đầy sàn nhà... Ôn Noãn biết anh cố ý.
Mặt cô đỏ lên, tim đập mạnh, hoàn toàn không dám nhìn vào cơ thể anh.
Ôn Noãn nhặt áo lên và bỏ vào trong giỏ quần áo, sau đó đi xuống nhà bếp. Chưa đầy 10 phút, cô đã làm xong.
Xanh xanh trắng trắng.
Rồi thêm vài giọt dầu mè.
Đẹp mắt và thơm lừng.
Hoắc Minh tắm xong đi ra, ngồi vào bàn, bắt đầu ăn mì.
Do thường xuyên đi xã giao ở bên ngoài, anh thích món ăn gia đình hơn, tài nấu nướng của Ôn Noãn không quá tinh tế nhưng phù hợp với khẩu vị của anh.
Anh vừa ăn vừa xử lý vài công việc trên điện thoại, sau đó nhìn về phía Ôn Noãn.
"Em mới làm tóc sao?"
Chương 73: Ham muốn khống chế của Hoắc Minh rất mạnh.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, đáng tiếc nói: "Vì ngủ nên có hơi rối."
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh lại nói: "Gửi thời gian và địa điểm cho tôi, tôi còn phải bận mấy ngày nữa."
Ôn Noãn vội vã quay về phòng ngủ lấy điện thoại, gửi tin nhắn đến cho anh.
Hoắc Minh lưu lại trong bản ghi nhớ.
Vừa nhấc mắt đã thấy Ôn Noãn chăm chú nhìn mình.
Anh biết cô khá thích ngoại hình của anh, lúc này không tránh khỏi dâng lên chút hư vinh của đàn ông, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô: "Nhìn đến ngây người rồi à? Vừa rồi tôi tắm sao em không dám nhìn?"
Khi anh nói lời này, khóe mắt đuôi mày của anh đều mang nét lịch lãm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô giả vờ muốn thu dọn chén bát nhưng tay lại bị Hoắc Minh giữ lại, giọng điệu của anh trầm khàn lạ thường: "Để sáng mai thím tới thu dọn."
Ôn Noãn nghe được chút ý tứ từ giọng nói của anh, nhưng tính cách của cô không phải loại chủ động, hơn nữa anh chậm chạp không làm gì, cô cũng không đoán được ý của anh.
Hoắc Minh ôm cô trở lại phòng ngủ chính, giống như đêm qua, chỉ đơn giản thỏa mãn rồi thu tay.
Ôn Noãn tựa vào ngực anh.
Anh ghé vào tai cô: "Còn những việc khác giữ sang thứ bảy làm, nhé?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi để nói chuyện, chỉ vùi mặt mình vào chiếc cổ ấm áp của anh, dù gì cả hai cũng sống chung được một khoảng thời gian rồi nên cô khá hiểu anh.
Hoắc Minh có ham muốn khống chế rất mạnh.
Ngay cả chuyện trên giường cũng do anh quyết định. Khi nào làm, làm đến đâu, tất cả đều do anh kiểm soát.
Ôn Noãn chỉ có thể nghe theo anh!
Đêm khuya, cô mệt mỏi thiếp đi.
Trong bóng tối, Hoắc Minh lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng ngần của Ôn Noãn
Thật ra tối nay tâm trạng anh không tốt, nhưng khi quay về căn hộ, lại có một người dịu dàng chăm sóc anh từng li từng tí, tùy theo ý anh, cảm giác này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không tệ!
Hoắc Minh bất chợt muốn cưng chiều cô.
...
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đã không còn ở căn hộ, ngay cả thím cũng đã làm xong việc nhà và rời đi trước.
Ôn Noãn cảm thấy chính mình đã sa đọa.
Cô bị sự dịu dàng của Hoắc Minh mê hoặc! Quan hệ bọn họ rõ ràng là như thế, nhưng mỗi khi anh thân thiết với cô, cô lại động tình đến cùng cực.
Ôn Noãn suy nghĩ: Liệu bản thân mình... đã thế này từ trước? Chỉ vì trước đây không nhận ra, mà bây giờ Hoắc Minh khám phá ra được một mặt này của cô rồi?
Cô không dám nghĩ thêm, vội vàng rời giường rửa mặt.
Gần đây cô không có việc gì, thời gian rảnh rỗi chỉ dành để ở bên bố và dì Nguyễn.
Ôn Bá Ngôn đã xuất viện, chuyển về khu chung cư cao cấp lúc đầu.
Ôn Noãn không ở nhà.
Mỗi khi Ôn Bá Ngôn hỏi đến, dì Nguyễn đều che giấu giúp cô.
Sau bữa trưa, cô ở trong nhà bếp giúp dì Nguyễn rửa trái cây.
Dì Nguyễn nhỏ giọng hỏi: “Dì nghe nói gần đây tên khốn Cố Trường Khanh kia sống rất khó khăn, thật vậy sao? Hoắc Minh đã ra tay với hắn ta rồi à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Về việc của Cố Trường Khanh, cô nghe từ Bạch Vi, Bạch Vi nói Hoắc Minh không xuống chiêu độc, dù tạm thời Cố Trường Khanh hơi thảm hại chút nhưng sau một hoặc hai tháng nữa sẽ ổn.
Ôn Noãn nói với dì Nguyễn, dì Nguyễn cắn răng: "Hắn ta quá hời rồi!"
Nhưng Ôn Noãn lại rất bình thản: "Chuyện quan trọng nhất là bố không sao! Cố Trường Khanh dù gì cũng là quan hệ thông gia với Hoắc Minh, anh ấy sẽ không vì con mà thật sự phá hoại hôn nhân của em gái."
Dì Nguyễn hoảng hốt một hồi rồi bỗng nói: "Ôn Noãn, dì có lỗi với con!"
Bà ấy đã nói sẽ không bán con gái mình, nhưng cuối cùng lại trơ mắt nhìn Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh, dù bà ấy biết rõ Hoắc Minh không phải người lương thiện nhưng vẫn lừa người dối mình để lương tâm được an ổn.
Ôn Noãn lắc đầu: "Dì Nguyễn, không liên quan đến dì!"
Cô không phải con ruột của Ôn Bá Ngôn, nhưng Ôn Bá Ngôn đã trao tất cả tình yêu thương cho cô, thậm chí còn không muốn sinh con riêng, Ôn Noãn dù cho báo đáp ân tình ấy bằng cả cuộc đời mình cũng không trả nổi.
Chương 74: Cố Trường Khanh, anh bớt mặt dày đi!
Đoạn đối thoại này khiến bầu không khí trở nên vi diệu.
Ôn Noãn định ngồi một lát rồi quay về.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, dì Nguyễn đang chăm lo cho Ôn Bá Ngôn nên thuận miệng nói: “Ôn Noãn, con ra mở cửa đi.”
Ôn Noãn đi ra mở cửa.
Sau khi cửa mở, khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt.
Bên ngoài là Cố Trường Khanh đang đứng, cạnh chân hắn có bảy, tám mẩu thuốc lá, cũng không biết đã đứng bao lâu... Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn là sự u phiền mãi không thể tan biến.
Giọng nói của dì Nguyễn từ bên trong truyền ra: “Ai vậy?”
Ôn Noãn vội nói: “Là bán bảo hiểm thôi ạ!” Nói rồi cô liền ra ngoài, đóng cửa lại.
Gặp lại Cố Trường Khanh, Ôn Noãn đã không còn những cảm xúc khi trước.
Cô lạnh giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì? Nếu như đến thăm bố tôi thì không cần, anh cảm thấy bố tôi chịu đả kích chưa đủ hay sao?”
Cố Trường Khanh ném điếu thuốc xuống đất, đôi giày da từ Ý tinh xảo giẫm lên dập tắt, lúc giương lên nhìn cô, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Ôn Noãn, anh tới gặp em!”
Hắn còn nói: “Trước tiên đến căn hộ cũ ngồi một lát đi! Nơi ấy còn đồ của em, vừa hay có thể tới lấy về.”
Ôn Noãn cảm thấy buồn cười.
Trước kia cô cho rằng căn hộ ấy là hồi ức tốt đẹp nhất, càng về sau cô mới biết là viên đạn bọc đường, cô không hề nghĩ ngợi đã nói: “Tôi không cần! Anh cứ vứt nó đi.”
Cố Trường Khanh không bất ngờ gì việc cô từ chối.
Hầu kết hắn nhấp nhô, nói nhỏ: “Em biết anh sẽ không ném! Ôn Noãn, anh không ném được!”
“Tùy anh!”
Ôn Noãn mở cửa định đi vào.
Cố Trường Khanh bỗng ôm lấy cô từ phía sau, hắn dán chặt vào người cô, thì thào mở miệng: “Ôn Noãn, em đừng lạnh lùng như vậy, trước kia em không phải thế này!”
Giờ khắc này Ôn Noãn cực kỳ hận hắn.
Cô cố gắng tránh thoát, vung tay tát hắn một cái.
“Cố Trường Khanh, anh bớt mặt dày đi!”
“Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi!”
...
Cố Trường Khanh kinh ngạc, gương mặt anh tuấn bị thương, nhưng dù bị tát hắn vẫn không tức giận.
Ôn Noãn chẳng hề mềm lòng.
Cô rất hiểu Cố Trường Khanh, bây giờ hắn đang buồn phiền nhưng lại không thể kể khổ với vị hôn thê yêu kiều nhà mình nên mới nhớ đến cái tốt của cô. Tuy nhiên Ôn Noãn cô là con người, không phải cái máy xử lý rác thải cảm xúc.
Cô cũng không phải giấy vệ sinh!
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh, nói rõ với Cố Trường Khanh: “Anh Cố, sau này anh và tôi nước sông không phạm nước giếng! Tôi quên những chuyện đã qua rồi, cũng mong anh hãy quên đi!”
Cố Trường Khanh nhìn Cố Noãn trước mặt.
Vẫn là gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng đó, thế nhưng đã chẳng còn ngoan ngoãn như trước.
Trong chuyện tình cảm của bọn họ, Ôn Noãn luôn là người hy sinh nhiều hơn, mà Cố Trường Khanh hắn chẳng phí chút sức nào. Đến lúc hắn cảm thấy thời cơ đã tới thì lập tức theo đuổi Hoắc Minh Châu, chia tay với Ôn Noãn, từ đầu tới cuối hắn chẳng nghĩ tới việc giải thích chớ nói chi là xin lỗi.
Hắn cứ tưởng Ôn Noãn sẽ mãi yêu hắn như vậy, cả đời này cô chính là người phụ nữ của Cố Trường Khanh hắn!
Đến tận bây giờ, Ôn Noãn đã buông xuôi rồi.
Nhưng ngược lại, Cố Trường Khanh hắn không buông được, cứ hoài niệm về quá khứ.
Dù sao Cố Trường Khanh cũng rất kiêu ngạo, hắn bỏ tay vào túi áo, siết chặt chìa khóa căn hộ.
Đây là chiếc Ôn Noãn từng dùng trước đây!
Hắn cười, vờ nói như mình chẳng thèm để ý: “Phải! Chúng ta đều nên quên đi thì mới có lợi cho cả hai.”
Ôn Noãn không nói gì.
Cố Trường Khanh tiến lại gần, giọng điệu xen lẫn vài phần nguy hiểm: “Nhưng em nghĩ Hoắc Minh yêu em thật lòng à? Em xem trên tạp chí, báo chí đi, có biết bao cô gái muốn kết hôn với anh ta chứ?”
Lúc này Cố Trường Khanh có phần xúc động.
Ôn Noãn là mồi thịt hắn không ăn được, lúc trước chẳng cảm thấy gì, hiện tại ngày nhớ đêm mong!
Chương 75: Cô thật tuyệt tình! Cắt đứt sạch sẽ
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt.
Cô biết quan hệ giữa mình và Hoắc Minh thế nào, nhưng Hoắc Minh không hề bạc đãi cô, ít nhất là luôn công khai ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn im lặng.
Cố Trường Khanh khó khăn cười nhạt.
Lúc trước hắn cứ nghĩ tình cách cô nhu nhược, đến giờ mới biết Ôn Noãn tuyệt tình cỡ nào!
Phải! Sao hắn lại không nghĩ đến kia chứ!
Lúc ấy khi hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, chỉ gọi một cuộc nói chia tay với Ôn Noãn, hắn còn tưởng cô sẽ khóc lóc níu kéo hắn, nhưng cô lại chỉ im lặng một phút rồi nhẹ nhàng nói ‘Được’.
Kể từ hôm đó, Ôn Noãn chưa từng liên lạc lại với hắn.
Như thể quá khứ của họ không hề tồn tại, như thể cô chưa từng thích hắn bốn năm, cô không lấy đồ đạc trong căn hộ đi, chủ động chặn vòng bạn bè của nhau.
Cô cắt đứt rất sạch sẽ!
Có lúc Cố Trường Khanh còn phải thảng thốt: Ôn Noãn có thật từng yêu hắn hay chưa? Nếu có thì sao khi ấy cô lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Cố Trường Khanh đột nhiên quay đầu rời đi.
Lúc xuống lầu, hắn lấy chiếc chìa khóa căn hộ từ túi áo ra, tiện tay ném vào thùng rác...
Ôn Noãn đứng đó một lúc.
Giọng nói của dì Nguyễn truyền ra: “Ôn Noãn, sao còn đứng ngoài đó thế!”
Ôn Noãn đáp một tiếng, bình ổn tâm trạng rồi vào nhà.
Ôn Bá Ngôn đang ngủ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi rời đi, dì Nguyễn đi theo tiễn cô.
Cửa mở, dưới đất có đầy tàn thuốc nhưng chẳng thấy ai.
Dì Nguyễn suy ngẫm, có hơi kích động: “Tên khốn kia tới tìm con à? Ôn Noãn, con phải nghĩ cho kỹ, Cố Trường Khanh là tên phản bội.”
Ôn Noãn vỗ về tay dì Nguyễn, nhẹ giọng đáp: “Yên tâm, con không dại dột đâu.”
Vừa lúc Hoắc Minh gọi điện đến.
Có dì Nguyễn ở đây nên Ôn Noãn không thoải mái nói chuyện được.
Dì Nguyễn hiểu ý, chủ động trở vào nhà, chỉ là khi đóng cửa lại, bà ấy liền nghĩ: Nếu Ôn Noãn và cậu luật sư Hoắc kia thành một cặp thật thì tốt biết bao! Đứa nhỏ Ôn Noãn này số khổ, tuy cô không nói nhưng dì Nguyễn đã phát hiện chiếc vòng cổ kim cương màu hồng trên cổ cô biến mất.
Đó là di vật duy nhất mà mẹ Ôn Noãn để lại cho cô.
*
Hoắc Minh ở lại văn phòng thêm vài ngày.
Thứ sáu, anh gọi điện cho Ôn Noãn nói mình sẽ về nhà, mặt Ôn Noãn hơi ửng đỏ: “Biết rồi.”
Hoắc Minh và cô đã vài ngày không gặp nên anh hào hứng tán tỉnh.
“Vui đến vậy, nhớ tôi rồi à?”
“Nhớ tôi ở chỗ nào nhỉ?”
...
Ôn Noãn thấy anh đúng là mặt dày.
Luật sư Hoắc bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, bên trong thì phóng đãng.
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong nên nhẹ nói: “Chỗ nào cũng nhớ!”
Hoắc Minh ở đầu dây bên kia cứng đờ.
Anh thật sự không ngờ Ôn Noãn sẽ bạo dạn đến vậy, dám chủ động trêu ghẹo anh. Điều này khiến anh càng mong đợi cuộc tình tối mai hơn, mặc dù Ôn Noãn từng ám chỉ mình chưa từng làm vậy với bất kỳ ai, nhưng Hoắc Minh chỉ cảm thấy đó là tình thú giữa nam và nữ.
Không thể xem là thật được!
Yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Bé con nghịch ngợm!”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Để tôi xả nước tắm giúp anh!” Nói rồi cô cúp máy.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh cong lên, kéo lấy cà vạt.
Anh lập tức tắt máy tính, cầm áo khoác lên bước ra ngoài. Thư ký Trường thấy anh thì thoáng bất ngờ, cô ấy cứ tưởng luật sư Hoắc sẽ qua đêm lại đây.
Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh ký một tờ chi phiếu trị giá năm mươi nghìn rồi đưa cho mấy người thư ký Trương để liên hoan, coi như đền bù cho khoảng thời gian làm việc vất vả trước đó.
Lúc anh ký chi phiếu, gương mặt tuấn tú còn nở nụ cười nhạt.
Đẹp hớp hồn!
Thư ký Trương thầm nghĩ: Trông gió xuân phơi phới chưa kìa, chắc chắn là đang vội về nhà gặp cô Ôn! Xem ra luật sư Hoắc rất thích cô Ôn. Cô ấy còn chưa thấy luật sư Hoắc đưa phụ nữ về nhà bao giờ đâu.
Bình luận facebook