-
Chương 61-65
Chương 61: Họ xứng đôi quá đi!
Ôn Noãn uống say nên lá gan cực kỳ lớn, cô không chỉ không sợ mà còn ôm cổ anh thì thầm: “Tâm trạng tôi không tốt, không muốn nấu ăn.”
Bạch Vi nhìn đến mức nhiệt huyết dâng trào.
Luật sư Hoắc đang ôm Ôn Noãn, cảnh tượng này xấu hổ quá đi.
Cô ấy rất muốn nhìn thêm một lúc, nhưng Hoắc Minh lại không muốn để người khác xem náo nhiệt nên bế Ôn Noãn đi rồi đặt vào chiếc Bentley vàng kim đỗ ở cửa.
Cũng may Ôn Noãn uống rượu vào không quậy phá gì, ngoan ngoãn ngồi đó.
Hoắc Minh đóng cửa xe, quay người, rất có phong độ hỏi Bạch Vi: “Cần tôi đưa cô về không?”
Bạch Vi sao dám để anh đưa về chứ, nhanh chóng xua tay: “Không cần đâu, anh chăm sóc tốt cho Ôn Noãn là được rồi!”
Hoắc Minh đã nghe qua ‘danh hiệu’ của Bạch Vi, rất biết ăn chơi, không ngờ với tính cách của cô ấy mà có thể thân thiết với Ôn Noãn đến vậy.
Hoắc Minh cẩn thận gật đầu rồi vòng qua xe mở cửa ngồi vào.
Chiếc Bentley vàng kim quý giá chậm rãi rời đi…
Bạch Vi che mặt thán phục: “Họ xứng đôi quá đi!”
Bỗng nhiên cô ấy dùng sức tát mình một cái… Không phải mơ! Là sự thật! Ôn Noãn bé nhỏ của cô ấy đã tìm được cho mình một người đàn ông cực kỳ trâu bò!
…
Hoắc Minh lái xe đi xa, tới một ngã tư đèn đỏ, anh nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Ngay cả sau khi uống rượu rồi cô vẫn rất ngoan, không ầm ĩ.
Trên người càng không có mùi rượu khó chịu, ngược lại vì uống say nên hơi quyến rũ.
Khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ, mắt long lanh nước.
Hoắc Minh chợt muốn hút thuốc, nhưng chú ý đến Ôn Noãn đang trong xe nên anh lại từ bỏ, im lặng lái xe về căn hộ.
Xe dừng lại, Ôn Noãn mơ màng hỏi: “Đến rồi sao?”
Cô duỗi tay muốn mở cửa xe, lại bị một cánh tay mạnh mẽ đè lại.
Ôn Noãn hơi sửng sốt.
Cô chớp mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Hoắc Minh cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, nếu không phải cô cảm nhận rõ sức lực anh đè lại cô, người ngoài xe vốn chẳng thể nhìn ra được lúc này anh mạnh mẽ đến thế nào.
“Hoắc Minh…” Ôn Noãn không có sức lên tiếng.
Trong xe vang lên âm thanh rất nhỏ, là tiếng anh khoá cửa xe.
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Ngồi lên người anh.”
Hả?
Ôn Noãn xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp chảy máu, đầu óc cô mơ hồ, vốn không dám nghĩ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy…
Hoắc Minh cũng không thúc giục, ngược lại quét mắt lên xuống người cô một lượt.
Váy cô chỉ dài tới đầu gối, còn làm bằng tơ tằm.
Rất mềm mại…để lộ bắp chân càng trắng nõn, mịn màng.
Hoắc Minh tự nhận mình không có sở thích gì đặc biệt, nhưng anh biết rõ bản thân thật thích đôi chân của Ôn Noãn, mỗi lần ôm nhau ngủ, luôn quyến luyến không buông.
Vừa rồi ở một mình với cô, mùi rượu thoang thoảng trong xe làm anh hơi phấn khích.
Bây giờ anh rất muốn hôn cô.
Ôn Noãn nhìn chăm chú khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô hệt như bị chuốc thuốc cởi dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên người anh… Cô không biết hầu hạ thế nào, chỉ ôm cổ anh rên khẽ.
Hoắc Minh cúi đầu, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là tôi phục vụ em hay em phục vụ tôi vậy?”
Đầu óc Ôn Noãn nóng lên.
Cô khá thích khuôn mặt đẹp trai trước mặt, cố gắng hôn anh nhưng vẫn rất bỡ ngỡ.
Hoắc Minh nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cởi dây an toàn, hạ ghế xuống.
Trong xe là cảnh sắc xuân kiều diễm…
***
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là mười hai giờ đêm.
Cô ngồi dậy khỏi giường, gãi tóc nhớ lại những gì xảy ra trong quán bar, còn có nụ hôn cháy bỏng trong xe.
“Uống rượu hỏng việc mà!”
Cô đang muốn gửi tin nhắn cho Bạch Vi thì Hoắc Minh đi vào phòng ngủ.
Anh dựa vào cửa, thản nhiên nói: “Em không nấu bữa tối.”
Ôn Noãn vội vàng xuống giường: “Anh muốn ăn gì, bây giờ tôi sẽ đi nấu.”
Vừa tới cửa phòng ngủ thì cô bị Hoắc Minh chặn lại…
Chương 62: Chúng ta yêu nhau
Ôn Noãn cho rằng anh đang không vui.
Nào biết Hoắc Minh kéo cô lại gần, thì thầm vào tai cô: “Bữa tối tôi đã ăn rồi.”
Ôn Noãn đỏ mặt, anh thật không biết xấu hổ!
Tâm trạng Hoắc Minh không tệ, đi tới phòng ăn: “Lại đây ăn cơm!”
Ôn Noãn đi rửa mặt trước.
Vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rồi tạt nước lạnh lên mặt… cố gắng bình tĩnh lại.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Đinh Tranh.
Cô không định nói chuyện này với Hoắc Minh, cô đã làm phiền anh quá nhiều rồi, cô hiểu rõ quan hệ giữa họ, không phải lúc cô gặp khó khăn thì chỉ cần đi làm nũng là được.
Thời gian của luật sư Hoắc rất quý giá!
Ôn Noãn điều chỉnh tốt tâm trạng rồi ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn trên bàn, phong phú hơn rất nhiều so với cô làm.
Hoắc Minh lên tiếng: “Anh bảo đầu bếp ở nhà đưa tới.”
Anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu em không thích nấu ăn thì để thím Lý làm đi!”
Ôn Noãn vội vàng nói: “Không cần đâu, em sẽ làm.” Ôn Noãn biết Hoắc Minh rất chú trọng sự riêng tư, buổi tối thím Lý mà tới chắc chắn sẽ phiền công việc của anh, cô không đủ can đảm để anh hy sinh vì cô.
Hoắc Minh không kiên trì nữa, yên tĩnh ăn cơm.
Ôn Noãn biết bản thân tới đây là để phục vụ anh, thế nên rất chủ động múc cho anh bát canh rồi đưa tới trước mặt anh.
Hoắc Minh ngước nhìn.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Trông rất ngon.”
Hoắc Minh cũng không uống canh ngay mà nói câu đầy ẩn ý: “Nếu khi hôn môi em chủ động như này, tôi sẽ rất vui đấy.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu, cả hai người đều nghĩ tới nụ hôn lúc trong xe khi đó.
Nói là hôn, thật ra còn nhiều hơn thế.
Ôn Noãn đỏ bừng mặt: Người này lúc ăn cơm còn nghĩ đến chuyện trong xe nữa!
Cơm nước xong xuôi, Ôn Noãn thu dọn bát đĩa rồi mở điện thoại xem ghi hình.
Lúc này đầu óc cô tỉnh táo, cô nhận ra muốn kiện Đinh Tranh rất khó, cô ta làm việc rất cẩn thận, lựa lời nghi vấn mang nhiều nghĩa khác nhau nên sẽ không thể cấu thành tội.
Thật đáng ghét!
Sắc mặt Ôn Noãn tái nhợt, dù sao vẫn không cam lòng.
Một bàn tay thon dài đoạt lấy điện thoại của cô, lướt vài cái rồi hờ hững nói: “Thật sự không kiện được.”
Ôn Noãn hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Anh biết rồi à?”
Hoắc Minh trả lại điện thoại cho cô, ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Là biết em bị nhắm vào hay là biết Cố Trường Khanh có phụ nữ bên ngoài?”
Ôn Noãn cảm thấy trái tim anh thật lớn!
Cô từng gặp Hoắc Minh Châu, cũng nhìn ra tình cảm anh em họ rất tốt, Cố Trường Khanh ở bên ngoài xằng bậy như vậy, Hoắc Minh cũng không để ý sao?
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh vuốt nhẹ cằm Ôn Noãn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Em từng thấy ai quan tâm tới đồ chơi hay chưa? Chỉ cần đồ chơi biết chủ nó là ai, chỉ cần nó nghe lời…thì có liên quan gì? Vì đến cuối cùng thì đồ chơi cũng bị vứt bỏ mà thôi.”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết phản ứng thế nào.
Hoắc Minh dứt khoát nói rõ ràng cho cô.
“Minh Châu từng tự sát, cho nên bây giờ không thể bắt con bé chia tay được! Nếu đã không thể chia tay thì để cho con bé chơi đủ, chờ con bé chơi đủ rồi sẽ không còn mới mẻ nữa! Cho nên Cố Trường Khanh có sạch sẽ hay không, con người hắn thế nào thì có gì quan trọng chứ? Chỉ cần bây giờ Minh Châu vui vẻ là được.”
Trong lòng Ôn Noãn ngổn ngang cảm xúc.
Mặc dù anh đang nói tới Cố Trường Khanh, nhưng đâu phải không nói tới Ôn Noãn cô? Hoắc Minh vô cùng tốt với cô nhưng cũng chỉ là hai chữ.
Vui vẻ!
Cô im lặng hồi lâu, Hoắc Minh là người thế nào, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô?
Anh chậm rãi vuốt ve mặt cô, khẽ nói: “Chúng ta khác! Chúng ta là hai bên tình nguyện, nói dễ nghe hơn là cả hai đều có ý với nhau… Ôn Noãn, lẽ nào em không thích khuôn mặt tôi, không thích cơ thể tôi hay sao?”
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt.
Đúng vậy! Cô thích!
Chương 63: Tôi không đứng đắn chỗ nào, hửm?
Ôn Noãn biết mình thích anh.
Cho dù đó là thích vì cảm kích, hay thích vì ngoại hình nổi bật của Hoắc Minh, dù có thế nào thì đó cũng là thích.
Hơn nữa cô ở bên anh cũng vì khiến anh vui vẻ mà.
Vậy tâm trạng sa sút hiện giờ của cô rõ là vô lý!
Ôn Noãn nhẹ cụp mắt, thốt ra hai chữ khe khẽ như mèo con: “Thích lắm!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa môi cô, động tác chậm rãi thoáng chút mập mờ.
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh.
Nhưng cô cũng không quên việc chính, khẽ ôm cổ anh hỏi: “Chuyện Đinh Tranh hãm hại tôi hết cách thật rồi hả?”
“Em để ý ánh mắt người đời đến thế sao?”
Ôn Noãn nũng nịu lấy lòng anh, đợi anh vui vẻ thì mới nói: “Tôi không muốn mấy bạn nhỏ tôi từng dạy phải thất vọng về tôi, rồi nghĩ cô giáo Ôn của bọn chúng là người không đứng đắn.”
Hoắc Minh vùi mặt vào gáy cô, cúi đầu mỉm cười.
Nụ cười của anh thoáng chút giễu cợt.
“Bây giờ cô giáo Ôn nằm dưới người tôi, có chỗ nào đứng đắn nhỉ?”
Ôn Noãn: ...
Mặc dù cô và anh đã từng ngủ chung vài lần nhưng vẫn chưa làm tới bước cuối cùng, làm gì có đen tối như anh nói.
Cô ngại ngùng đẩy anh ra, chạy vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính.
Đêm nay Hoắc Minh rất hăng hái, nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi Ôn Noãn rửa mặt rồi bôi kem dưỡng da xong, anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm cọ lên bả vai cô: “Giận à?”
“Đâu có!”
“Tôi nào dám giận?”
Hoặc Minh giữ lấy cằm cô, ép cô quay đầu hôn anh. Hôn triền miên một lúc lâu, anh mới xoay cả người cô lại rồi ôm lấy.
Ôn Noãn sợ anh nên không dám lộn xộn.
Con ngươi đen nhánh của Hoắc Minh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chuyện thế này không cần phải thưa kiện, cứ giao cho tôi. Hôm đó em chỉ cần đến buổi họp lớp như bình thường là được.”
Ôn Noãn hơi do dự hỏi: “Anh sẽ không đi phải không?”
“Tôi không thể đi à?”
“Hay em nghĩ đi cùng một ông già còn vẻ vang hơn?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng giải thích: “Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi không rõ vì sao anh lại không kiêng dè quan hệ của chúng ta chút nào!”
Hoặc Minh không đồng ý: “Chúng ta đều chưa kết hôn, chỉ gặp gỡ bình thường thì kiêng dè gì chứ!”
Ôn Noãn không nói gì.
Cô vẫn còn hơi say, ôm lấy eo anh, thả lỏng dựa vào ngực anh.
Không rõ đã ngủ hay chưa.
Hoặc Minh bế thẳng cô đến giường, Ôn Noãn kéo chăn, nghiêng người ngủ... Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy sau lưng mát lạnh, là Hoắc Minh vừa tắm xong đã quay lại ngủ.
Anh thích cơ thể cô, nên lâu lâu lại động chạm.
Ôn Noãn bị anh đánh thức, nhưng cô đã quá mệt nên không buồn phản ứng.
Thế là vờ ngủ!
Hoắc Minh có thể phát hiện nhờ tiếng thở dồn dập của cô, nhưng anh không ép cô mà chỉ đặt tay lên bờ vai mảnh mai, hạ giọng hỏi: “Của em mấy ngày thì hết?”
Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.
Lát sau, cô mới khẽ đáp: “Năm ngày.”
Hoắc Minh thu tay về, xoay người nằm ngang... Cuối cùng cũng tha cho cô.
*
Sáng sớm, Ôn Noãn chủ động thắt cà vạt cho anh.
Trong nắng sớm dịu dàng, gương mặt nhỏ nhắn của cô như tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt đầy thu hút.
Hoắc Minh cầm lấy tay cô, nhẹ nói: “Không phải em sắp tham gia buổi họp lớp à? Rảnh thì đi dạo, mua thêm vài bộ đồ đi.”
Ôn Noãn đã quen với việc tiết kiệm.
Nên cô thật thà trả lời Hoắc Minh: “Sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Hoắc Minh cười cười.
Anh đã ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra, hiển nhiên sẽ không thiếu tiền, chỉ thấy thú vị khi nghe Ôn Noãn nói vậy.
Anh xoa mặt cô, sau đó đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá một triệu: “Mua quần áo thì tốn bao nhiêu được chứ, em hệt như cô vợ nhỏ báo cáo với ông chồng lãnh đạo ấy... Ừm, đúng lúc chuyển mùa, tôi cũng thiếu vài chiếc áo sơ mi, em tiện chọn giúp tôi vài chiếc.”
Ôn Noãn biết anh chỉ nói vậy mà thôi, trong phòng để đồ của anh đã có đủ các loại sơ mi.
Nhưng dù sao con gái cũng thích mua sắm.
Ôn Noãn khẽ nói cảm ơn.
Hoắc Minh cúi người hôn cô: “Cô giáo Ôn khách sáo quá.”
Chương 64: Trong đầu hắn toàn là Ôn Noãn
Ôn Noãn cũng rất muốn dỗ anh vui vẻ.
Cô ôm cổ anh, trìu mến gọi một tiếng “Papa”.
Mới đầu Hoắc Minh còn sửng sốt.
Sau đó trong lòng anh dâng lên chút xao động.
Chút xao động này kéo dài đến tận văn phòng, ngay cả thư ký Trương cũng phát hiện tâm trạng hôm nay của luật sư Hoắc tốt hơn bình thường, còn trông đẹp trai hơn hẳn.
Mười giờ sáng, thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô ấy mỉm cười nói: “Luật sư Hoắc, cố vấn pháp lý của tập đoàn Cố Thị muốn gặp ngài! Tôi đã xem lịch trình của ngài, bốn giờ chiều nay...”
“Không gặp!” Hoặc Minh lạnh nhạt nói: “Hiện tại các ban ngành liên quan đã đề cập đến việc truy tố công khai các vấn đề tài chính của tập đoàn Cố thị, vấn đề của họ thì để họ tự xử lý.”
Thư ký Trương có hơi bất ngờ.
Tập đoàn Cố Thị và luật sư Hoắc có quan hệ thông gia, nhưng luật sư Hoắc lại không nể mặt họ chút nào.
Thư ký Trương duy trì nụ cười công nghiệp: “Vâng, luật sư Hoắc.”
Cô ấy quay về phòng thư ký, trả lời cố vấn pháp lý của tập đoàn Cố thị.
Đương nhiên tin này sẽ truyền tới tai Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không bất ngờ lắm.
Hoắc Minh làm vậy rõ vì ghi thù với hắn, lúc này bỏ đá xuống giếng còn không kịp, nói chi là cứu giúp?
Mối nguy lần này không lớn cũng không nhỏ, đủ để Cố Trường Khanh không kịp trở tay.
Ví dụ như dây dưa với Ôn Noãn.
Hay lại ví dụ như đối phó Ôn Bá Ngôn.
Hoắc Minh quả không hổ là Diêm Vương giới luật, rất giỏi thao túng người ngoài. Cố Trường Khanh tự nhận bản thân lăn lộn trong giới kinh doanh nên đã rành cái trò độc ác từ lâu, thế nhưng nếu so với Hoắc Minh thì...
Hắn đành chịu thua!
Cố Trường Khanh phiền não.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc nọ.
Nhớ khi tập đoàn Cố Thị phải đương đầu với mối nguy lớn nhất, hắn cũng chẳng hút thuốc nhiều vậy, bởi vì khi đó có giọng nói mềm mại của Ôn Noãn bảo rằng: “Hút thuốc nhiều không tốt đâu.”
Rồi lại nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng hắn.
Cảm giác lành lạnh.
Thật ra lúc ấy Cố Trường Khanh thấy cô rất phiền, Ôn Noãn có làm gì cũng chẳng quan trọng.
Tuy ngoại hình cô đẹp, nhưng lại không hiểu tình thú.
Nếu không có Ôn Bá Ngôn ở đó thì sao hắn có thể dây dưa với cô tận bốn năm cơ chứ? Nhưng khi mất cô thật rồi, hắn lại thấy lồng ngực trống rỗng.
Là do chưa quen thôi!
Cố Trường Khanh tự nói với mình, chỉ là do chưa quen thôi!
Ngoài văn phòng vang lên tiếng đập cửa.
Thư ký của hắn bước vào, nói hắn biết trung tâm thương mại mà hắn mua hồi đầu năm đang gặp vấn đề.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Đi xem.”
Nửa tiếng sau, xe của Cố Trường Khanh dừng lại trước trung tâm thương mại Trường Đằng.
Hắn mất cả buổi để xử lý công việc, xong xuôi thì đã là bốn giờ chiều. Thư ký mang một bữa ăn đơn giản lên cho hắn: “Tổng Giám đốc Cố, ngài còn chưa ăn trưa! Hãy ăn một chút đi ạ.”
Cố Trường Khanh không thấy đói.
Hắn lạnh nhạt nói: “Về công ty đã.”
Lúc đi từ trung tâm văn phòng trên tầng bốn xuống, thang máy bất ngờ gặp sự cố, nên họ chỉ đành đi bằng thang máy dành cho khách.
Tâm trạng Cố Trường Khanh lại càng khó chịu, sắc mặt âm trầm.
Khi thang máy gần xuống đến tầng một, ánh mắt hắn lóe lên.
Hắn nhìn thấy Ôn Noãn.
Một mình Ôn Noãn dạo phố, trên tay xách vài cái túi. Lúc này cô đang chọn quần áo trong một cửa hàng trang phục nam nổi tiếng, ánh mắt cực kỳ tập trung, thậm chí là dịu dàng.
Cố Trường Khanh biết cô đang chọn đồ cho Hoắc Minh.
Cảnh tượng này khiến hắn thấy mà gai mắt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thêm. Hắn bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, ngồi vào xe.
Cố Trường Khanh khẽ chợp mắt, dặn tài xế lái xe về nhà.
Thư ký cũng nhìn thấy Ôn Mạn, nhưng không dám nói cũng không dám hỏi...
Cố Trường Khanh về đến nhà, bà Cố thấy hắn về thì thoáng giật mình, định hỏi chuyện công ty. Cố Trường Khanh vừa lên lầu vừa tháo cà vạt: “Mẹ, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Bà Cố nhìn sắc mặt hắn, muốn nói rồi lại thôi.
Cố Trường Khanh vào phòng, đóng sầm cửa lại. Hắn nằm trên giường, khoác một tay che mắt, đôi mắt hắn nóng lên, trong đầu toàn là dáng vẻ dịu dàng của Ôn Noãn...
Chương 65: Không thể ngủ vào đêm không có anh
Cố Trường Khanh đột nhiên xoay người.
Hắn lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh riêng tư.
Bên trong chỉ có một bức ảnh duy nhất của Ôn Noãn.
Chuyện đã xảy ra cách đây hai ba năm trước, lúc đó, ngày nào hắn cũng tăng ca đến tận khuya, Ôn Noãn luôn chuẩn bị cơm chờ hắn về. Đêm đó, vì đợi quá lâu nên cô đã ngủ gục.
Cô trắng nõn nà, ngủ trông rất ngoan.
Về đến nhà, tuy mệt mỏi nhưng lòng hắn lại mềm nhũn khi thấy dáng ngủ của Ôn Noãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đã chụp được bức ảnh này.
Sau đó, hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, dứt khoát chia tay cô, nhưng mãi vẫn không xóa ảnh... Bản thân Cố Trường Khanh cũng không biết tại sao mình lại không xóa.
Rõ ràng hắn chẳng thích lắm!
Rõ ràng quá khứ của hắn với cô cũng không tốt lắm!
Hắn nhìn bức ảnh rất lâu, tận đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, giọng bà Cố truyền vào: "Trường Khanh, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Cố Trường Khanh trả lời rồi cất điện thoại đi.
Bà Cố đẩy cửa bước vào, bà ta đau lòng khi thấy gương mặt con trai mình hốc hác, nhưng dù đau lòng thế nào thì lời cần nói vẫn phải nói.
"Trường Khanh, con và Ôn Noãn đã là chuyện của quá khứ."
"Con đã đính hôn với Minh Châu, đừng để con bé thất vọng!"
"Ôn Noãn sống chung với đàn ông, sớm muộn gì cũng mang tiếng xấu. Nhà họ Cố chúng ta sao có thể chấp nhận cô con dâu như vậy?"
Bà Cố gay gắt nói.
Cố Trường Khanh cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ấy cũng không định sẽ về bên con." Nói xong, hắn cầm áo khoác lên, tỏ vẻ muốn ra ngoài.
Bà Cố đuổi theo, gọi hắn: “Con đi đâu?”
“Về công ty ạ.”
Cố Trường Khanh lên chiếc xe thể thao Lotus nhưng lại không khởi động xe ngay.
Hắn nhắm mắt, nghĩ đến lời của mẹ, đặc biệt là câu 'bây giờ Ôn Noãn đang sống cùng đàn ông' khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả chết.
Hắn nghĩ, nếu không phải lúc đầu Ôn Noãn bị hắn ép quá mức thì chẳng phải cô đã không gặp được Hoắc Minh sao?
Cô càng sẽ không sống cùng Hoắc Minh!
*
Ôn Noãn trở về căn hộ trước năm giờ.
Hoắc Minh thường về lúc bảy giờ nên Ôn Noãn tranh thủ nấu cơm trước.
Cô thích sạch sẽ, nấu cơm xong thì cô liền đi tắm.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt, cô treo từng bộ đồ đã mua hôm nay vào tủ quần áo của Hoắc Minh, những bộ đồ làm từ vải mềm mại treo cùng chỗ với bộ đồ đắt tiền của anh tự nhiên hài hòa đến lạ.
Cuối cùng, cô lấy những thứ cô mua giúp anh ra.
Hai chiếc áo sơ mi và một chiếc thắt lưng.
Tất cả đều là thương hiệu quốc tế và giá rất đắt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng dáng vẻ anh tuấn khi mặc nó lên của Hoắc Minh khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là Hoắc Minh.
Tính tình Hoắc Minh không tốt, nhưng một khi 'mối quan hệ' này được xác định thì anh lại rất tốt với cô.
"Tôi đang nhận một vụ án khó nhằn nên dạo này phải tăng ca."
Ôn Noãn hỏi anh: "Vậy anh không về ăn tối à?"
Hoắc Minh ậm ừ, lẽ ra nên cúp máy nhưng anh vẫn nói thêm vài câu: "Dạo này chắc chỉ có thời gian quay về thay quần áo thôi."
Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi với số tiền đã tiêu hôm nay.
Hoắc Minh bên đó thật đang rất bận nên nhanh chóng cúp máy.
Ôn Noãn cất điện thoại, lặng lẽ nhìn chiếc áo sơ mi đang treo, niềm vui mơ hồ dần tan biến.
Cô đã ăn tối một mình.
Một mình trên giường, có hơi không quen, bình thường Hoắc Minh sẽ ôm cô làm gì đó...
Ôn Noãn đột nhiên đỏ mặt.
Sao cô lại chờ mong cái ôm của Hoắc Minh chứ?
Cô buộc mình phải ngủ, thế nhưng trong đêm lại bừng tỉnh nhiều lần, mãi đến sáng Hoắc Minh vẫn chưa về mà thím Lý đã tới...
Thím Lý quen thuộc nói: "Luật sư Hoắc thường xuyên bận rộn như vậy, cô Ôn đừng lo lắng!"
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Cả đêm Hoắc Minh không về, cô cũng không yên tâm vui vẻ ở nhà hưởng phúc, suy nghĩ một hồi, cô nhờ thím Lý làm bữa sáng để cô đem tới cho anh.
Ôn Noãn uống say nên lá gan cực kỳ lớn, cô không chỉ không sợ mà còn ôm cổ anh thì thầm: “Tâm trạng tôi không tốt, không muốn nấu ăn.”
Bạch Vi nhìn đến mức nhiệt huyết dâng trào.
Luật sư Hoắc đang ôm Ôn Noãn, cảnh tượng này xấu hổ quá đi.
Cô ấy rất muốn nhìn thêm một lúc, nhưng Hoắc Minh lại không muốn để người khác xem náo nhiệt nên bế Ôn Noãn đi rồi đặt vào chiếc Bentley vàng kim đỗ ở cửa.
Cũng may Ôn Noãn uống rượu vào không quậy phá gì, ngoan ngoãn ngồi đó.
Hoắc Minh đóng cửa xe, quay người, rất có phong độ hỏi Bạch Vi: “Cần tôi đưa cô về không?”
Bạch Vi sao dám để anh đưa về chứ, nhanh chóng xua tay: “Không cần đâu, anh chăm sóc tốt cho Ôn Noãn là được rồi!”
Hoắc Minh đã nghe qua ‘danh hiệu’ của Bạch Vi, rất biết ăn chơi, không ngờ với tính cách của cô ấy mà có thể thân thiết với Ôn Noãn đến vậy.
Hoắc Minh cẩn thận gật đầu rồi vòng qua xe mở cửa ngồi vào.
Chiếc Bentley vàng kim quý giá chậm rãi rời đi…
Bạch Vi che mặt thán phục: “Họ xứng đôi quá đi!”
Bỗng nhiên cô ấy dùng sức tát mình một cái… Không phải mơ! Là sự thật! Ôn Noãn bé nhỏ của cô ấy đã tìm được cho mình một người đàn ông cực kỳ trâu bò!
…
Hoắc Minh lái xe đi xa, tới một ngã tư đèn đỏ, anh nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Ngay cả sau khi uống rượu rồi cô vẫn rất ngoan, không ầm ĩ.
Trên người càng không có mùi rượu khó chịu, ngược lại vì uống say nên hơi quyến rũ.
Khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ, mắt long lanh nước.
Hoắc Minh chợt muốn hút thuốc, nhưng chú ý đến Ôn Noãn đang trong xe nên anh lại từ bỏ, im lặng lái xe về căn hộ.
Xe dừng lại, Ôn Noãn mơ màng hỏi: “Đến rồi sao?”
Cô duỗi tay muốn mở cửa xe, lại bị một cánh tay mạnh mẽ đè lại.
Ôn Noãn hơi sửng sốt.
Cô chớp mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Hoắc Minh cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, nếu không phải cô cảm nhận rõ sức lực anh đè lại cô, người ngoài xe vốn chẳng thể nhìn ra được lúc này anh mạnh mẽ đến thế nào.
“Hoắc Minh…” Ôn Noãn không có sức lên tiếng.
Trong xe vang lên âm thanh rất nhỏ, là tiếng anh khoá cửa xe.
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Ngồi lên người anh.”
Hả?
Ôn Noãn xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp chảy máu, đầu óc cô mơ hồ, vốn không dám nghĩ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy…
Hoắc Minh cũng không thúc giục, ngược lại quét mắt lên xuống người cô một lượt.
Váy cô chỉ dài tới đầu gối, còn làm bằng tơ tằm.
Rất mềm mại…để lộ bắp chân càng trắng nõn, mịn màng.
Hoắc Minh tự nhận mình không có sở thích gì đặc biệt, nhưng anh biết rõ bản thân thật thích đôi chân của Ôn Noãn, mỗi lần ôm nhau ngủ, luôn quyến luyến không buông.
Vừa rồi ở một mình với cô, mùi rượu thoang thoảng trong xe làm anh hơi phấn khích.
Bây giờ anh rất muốn hôn cô.
Ôn Noãn nhìn chăm chú khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô hệt như bị chuốc thuốc cởi dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên người anh… Cô không biết hầu hạ thế nào, chỉ ôm cổ anh rên khẽ.
Hoắc Minh cúi đầu, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là tôi phục vụ em hay em phục vụ tôi vậy?”
Đầu óc Ôn Noãn nóng lên.
Cô khá thích khuôn mặt đẹp trai trước mặt, cố gắng hôn anh nhưng vẫn rất bỡ ngỡ.
Hoắc Minh nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cởi dây an toàn, hạ ghế xuống.
Trong xe là cảnh sắc xuân kiều diễm…
***
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là mười hai giờ đêm.
Cô ngồi dậy khỏi giường, gãi tóc nhớ lại những gì xảy ra trong quán bar, còn có nụ hôn cháy bỏng trong xe.
“Uống rượu hỏng việc mà!”
Cô đang muốn gửi tin nhắn cho Bạch Vi thì Hoắc Minh đi vào phòng ngủ.
Anh dựa vào cửa, thản nhiên nói: “Em không nấu bữa tối.”
Ôn Noãn vội vàng xuống giường: “Anh muốn ăn gì, bây giờ tôi sẽ đi nấu.”
Vừa tới cửa phòng ngủ thì cô bị Hoắc Minh chặn lại…
Chương 62: Chúng ta yêu nhau
Ôn Noãn cho rằng anh đang không vui.
Nào biết Hoắc Minh kéo cô lại gần, thì thầm vào tai cô: “Bữa tối tôi đã ăn rồi.”
Ôn Noãn đỏ mặt, anh thật không biết xấu hổ!
Tâm trạng Hoắc Minh không tệ, đi tới phòng ăn: “Lại đây ăn cơm!”
Ôn Noãn đi rửa mặt trước.
Vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rồi tạt nước lạnh lên mặt… cố gắng bình tĩnh lại.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Đinh Tranh.
Cô không định nói chuyện này với Hoắc Minh, cô đã làm phiền anh quá nhiều rồi, cô hiểu rõ quan hệ giữa họ, không phải lúc cô gặp khó khăn thì chỉ cần đi làm nũng là được.
Thời gian của luật sư Hoắc rất quý giá!
Ôn Noãn điều chỉnh tốt tâm trạng rồi ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn trên bàn, phong phú hơn rất nhiều so với cô làm.
Hoắc Minh lên tiếng: “Anh bảo đầu bếp ở nhà đưa tới.”
Anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu em không thích nấu ăn thì để thím Lý làm đi!”
Ôn Noãn vội vàng nói: “Không cần đâu, em sẽ làm.” Ôn Noãn biết Hoắc Minh rất chú trọng sự riêng tư, buổi tối thím Lý mà tới chắc chắn sẽ phiền công việc của anh, cô không đủ can đảm để anh hy sinh vì cô.
Hoắc Minh không kiên trì nữa, yên tĩnh ăn cơm.
Ôn Noãn biết bản thân tới đây là để phục vụ anh, thế nên rất chủ động múc cho anh bát canh rồi đưa tới trước mặt anh.
Hoắc Minh ngước nhìn.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Trông rất ngon.”
Hoắc Minh cũng không uống canh ngay mà nói câu đầy ẩn ý: “Nếu khi hôn môi em chủ động như này, tôi sẽ rất vui đấy.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu, cả hai người đều nghĩ tới nụ hôn lúc trong xe khi đó.
Nói là hôn, thật ra còn nhiều hơn thế.
Ôn Noãn đỏ bừng mặt: Người này lúc ăn cơm còn nghĩ đến chuyện trong xe nữa!
Cơm nước xong xuôi, Ôn Noãn thu dọn bát đĩa rồi mở điện thoại xem ghi hình.
Lúc này đầu óc cô tỉnh táo, cô nhận ra muốn kiện Đinh Tranh rất khó, cô ta làm việc rất cẩn thận, lựa lời nghi vấn mang nhiều nghĩa khác nhau nên sẽ không thể cấu thành tội.
Thật đáng ghét!
Sắc mặt Ôn Noãn tái nhợt, dù sao vẫn không cam lòng.
Một bàn tay thon dài đoạt lấy điện thoại của cô, lướt vài cái rồi hờ hững nói: “Thật sự không kiện được.”
Ôn Noãn hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Anh biết rồi à?”
Hoắc Minh trả lại điện thoại cho cô, ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Là biết em bị nhắm vào hay là biết Cố Trường Khanh có phụ nữ bên ngoài?”
Ôn Noãn cảm thấy trái tim anh thật lớn!
Cô từng gặp Hoắc Minh Châu, cũng nhìn ra tình cảm anh em họ rất tốt, Cố Trường Khanh ở bên ngoài xằng bậy như vậy, Hoắc Minh cũng không để ý sao?
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh vuốt nhẹ cằm Ôn Noãn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Em từng thấy ai quan tâm tới đồ chơi hay chưa? Chỉ cần đồ chơi biết chủ nó là ai, chỉ cần nó nghe lời…thì có liên quan gì? Vì đến cuối cùng thì đồ chơi cũng bị vứt bỏ mà thôi.”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết phản ứng thế nào.
Hoắc Minh dứt khoát nói rõ ràng cho cô.
“Minh Châu từng tự sát, cho nên bây giờ không thể bắt con bé chia tay được! Nếu đã không thể chia tay thì để cho con bé chơi đủ, chờ con bé chơi đủ rồi sẽ không còn mới mẻ nữa! Cho nên Cố Trường Khanh có sạch sẽ hay không, con người hắn thế nào thì có gì quan trọng chứ? Chỉ cần bây giờ Minh Châu vui vẻ là được.”
Trong lòng Ôn Noãn ngổn ngang cảm xúc.
Mặc dù anh đang nói tới Cố Trường Khanh, nhưng đâu phải không nói tới Ôn Noãn cô? Hoắc Minh vô cùng tốt với cô nhưng cũng chỉ là hai chữ.
Vui vẻ!
Cô im lặng hồi lâu, Hoắc Minh là người thế nào, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô?
Anh chậm rãi vuốt ve mặt cô, khẽ nói: “Chúng ta khác! Chúng ta là hai bên tình nguyện, nói dễ nghe hơn là cả hai đều có ý với nhau… Ôn Noãn, lẽ nào em không thích khuôn mặt tôi, không thích cơ thể tôi hay sao?”
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt.
Đúng vậy! Cô thích!
Chương 63: Tôi không đứng đắn chỗ nào, hửm?
Ôn Noãn biết mình thích anh.
Cho dù đó là thích vì cảm kích, hay thích vì ngoại hình nổi bật của Hoắc Minh, dù có thế nào thì đó cũng là thích.
Hơn nữa cô ở bên anh cũng vì khiến anh vui vẻ mà.
Vậy tâm trạng sa sút hiện giờ của cô rõ là vô lý!
Ôn Noãn nhẹ cụp mắt, thốt ra hai chữ khe khẽ như mèo con: “Thích lắm!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa môi cô, động tác chậm rãi thoáng chút mập mờ.
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh.
Nhưng cô cũng không quên việc chính, khẽ ôm cổ anh hỏi: “Chuyện Đinh Tranh hãm hại tôi hết cách thật rồi hả?”
“Em để ý ánh mắt người đời đến thế sao?”
Ôn Noãn nũng nịu lấy lòng anh, đợi anh vui vẻ thì mới nói: “Tôi không muốn mấy bạn nhỏ tôi từng dạy phải thất vọng về tôi, rồi nghĩ cô giáo Ôn của bọn chúng là người không đứng đắn.”
Hoắc Minh vùi mặt vào gáy cô, cúi đầu mỉm cười.
Nụ cười của anh thoáng chút giễu cợt.
“Bây giờ cô giáo Ôn nằm dưới người tôi, có chỗ nào đứng đắn nhỉ?”
Ôn Noãn: ...
Mặc dù cô và anh đã từng ngủ chung vài lần nhưng vẫn chưa làm tới bước cuối cùng, làm gì có đen tối như anh nói.
Cô ngại ngùng đẩy anh ra, chạy vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính.
Đêm nay Hoắc Minh rất hăng hái, nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi Ôn Noãn rửa mặt rồi bôi kem dưỡng da xong, anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm cọ lên bả vai cô: “Giận à?”
“Đâu có!”
“Tôi nào dám giận?”
Hoặc Minh giữ lấy cằm cô, ép cô quay đầu hôn anh. Hôn triền miên một lúc lâu, anh mới xoay cả người cô lại rồi ôm lấy.
Ôn Noãn sợ anh nên không dám lộn xộn.
Con ngươi đen nhánh của Hoắc Minh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chuyện thế này không cần phải thưa kiện, cứ giao cho tôi. Hôm đó em chỉ cần đến buổi họp lớp như bình thường là được.”
Ôn Noãn hơi do dự hỏi: “Anh sẽ không đi phải không?”
“Tôi không thể đi à?”
“Hay em nghĩ đi cùng một ông già còn vẻ vang hơn?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng giải thích: “Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi không rõ vì sao anh lại không kiêng dè quan hệ của chúng ta chút nào!”
Hoặc Minh không đồng ý: “Chúng ta đều chưa kết hôn, chỉ gặp gỡ bình thường thì kiêng dè gì chứ!”
Ôn Noãn không nói gì.
Cô vẫn còn hơi say, ôm lấy eo anh, thả lỏng dựa vào ngực anh.
Không rõ đã ngủ hay chưa.
Hoặc Minh bế thẳng cô đến giường, Ôn Noãn kéo chăn, nghiêng người ngủ... Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy sau lưng mát lạnh, là Hoắc Minh vừa tắm xong đã quay lại ngủ.
Anh thích cơ thể cô, nên lâu lâu lại động chạm.
Ôn Noãn bị anh đánh thức, nhưng cô đã quá mệt nên không buồn phản ứng.
Thế là vờ ngủ!
Hoắc Minh có thể phát hiện nhờ tiếng thở dồn dập của cô, nhưng anh không ép cô mà chỉ đặt tay lên bờ vai mảnh mai, hạ giọng hỏi: “Của em mấy ngày thì hết?”
Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.
Lát sau, cô mới khẽ đáp: “Năm ngày.”
Hoắc Minh thu tay về, xoay người nằm ngang... Cuối cùng cũng tha cho cô.
*
Sáng sớm, Ôn Noãn chủ động thắt cà vạt cho anh.
Trong nắng sớm dịu dàng, gương mặt nhỏ nhắn của cô như tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt đầy thu hút.
Hoắc Minh cầm lấy tay cô, nhẹ nói: “Không phải em sắp tham gia buổi họp lớp à? Rảnh thì đi dạo, mua thêm vài bộ đồ đi.”
Ôn Noãn đã quen với việc tiết kiệm.
Nên cô thật thà trả lời Hoắc Minh: “Sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Hoắc Minh cười cười.
Anh đã ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra, hiển nhiên sẽ không thiếu tiền, chỉ thấy thú vị khi nghe Ôn Noãn nói vậy.
Anh xoa mặt cô, sau đó đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá một triệu: “Mua quần áo thì tốn bao nhiêu được chứ, em hệt như cô vợ nhỏ báo cáo với ông chồng lãnh đạo ấy... Ừm, đúng lúc chuyển mùa, tôi cũng thiếu vài chiếc áo sơ mi, em tiện chọn giúp tôi vài chiếc.”
Ôn Noãn biết anh chỉ nói vậy mà thôi, trong phòng để đồ của anh đã có đủ các loại sơ mi.
Nhưng dù sao con gái cũng thích mua sắm.
Ôn Noãn khẽ nói cảm ơn.
Hoắc Minh cúi người hôn cô: “Cô giáo Ôn khách sáo quá.”
Chương 64: Trong đầu hắn toàn là Ôn Noãn
Ôn Noãn cũng rất muốn dỗ anh vui vẻ.
Cô ôm cổ anh, trìu mến gọi một tiếng “Papa”.
Mới đầu Hoắc Minh còn sửng sốt.
Sau đó trong lòng anh dâng lên chút xao động.
Chút xao động này kéo dài đến tận văn phòng, ngay cả thư ký Trương cũng phát hiện tâm trạng hôm nay của luật sư Hoắc tốt hơn bình thường, còn trông đẹp trai hơn hẳn.
Mười giờ sáng, thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô ấy mỉm cười nói: “Luật sư Hoắc, cố vấn pháp lý của tập đoàn Cố Thị muốn gặp ngài! Tôi đã xem lịch trình của ngài, bốn giờ chiều nay...”
“Không gặp!” Hoặc Minh lạnh nhạt nói: “Hiện tại các ban ngành liên quan đã đề cập đến việc truy tố công khai các vấn đề tài chính của tập đoàn Cố thị, vấn đề của họ thì để họ tự xử lý.”
Thư ký Trương có hơi bất ngờ.
Tập đoàn Cố Thị và luật sư Hoắc có quan hệ thông gia, nhưng luật sư Hoắc lại không nể mặt họ chút nào.
Thư ký Trương duy trì nụ cười công nghiệp: “Vâng, luật sư Hoắc.”
Cô ấy quay về phòng thư ký, trả lời cố vấn pháp lý của tập đoàn Cố thị.
Đương nhiên tin này sẽ truyền tới tai Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không bất ngờ lắm.
Hoắc Minh làm vậy rõ vì ghi thù với hắn, lúc này bỏ đá xuống giếng còn không kịp, nói chi là cứu giúp?
Mối nguy lần này không lớn cũng không nhỏ, đủ để Cố Trường Khanh không kịp trở tay.
Ví dụ như dây dưa với Ôn Noãn.
Hay lại ví dụ như đối phó Ôn Bá Ngôn.
Hoắc Minh quả không hổ là Diêm Vương giới luật, rất giỏi thao túng người ngoài. Cố Trường Khanh tự nhận bản thân lăn lộn trong giới kinh doanh nên đã rành cái trò độc ác từ lâu, thế nhưng nếu so với Hoắc Minh thì...
Hắn đành chịu thua!
Cố Trường Khanh phiền não.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc nọ.
Nhớ khi tập đoàn Cố Thị phải đương đầu với mối nguy lớn nhất, hắn cũng chẳng hút thuốc nhiều vậy, bởi vì khi đó có giọng nói mềm mại của Ôn Noãn bảo rằng: “Hút thuốc nhiều không tốt đâu.”
Rồi lại nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng hắn.
Cảm giác lành lạnh.
Thật ra lúc ấy Cố Trường Khanh thấy cô rất phiền, Ôn Noãn có làm gì cũng chẳng quan trọng.
Tuy ngoại hình cô đẹp, nhưng lại không hiểu tình thú.
Nếu không có Ôn Bá Ngôn ở đó thì sao hắn có thể dây dưa với cô tận bốn năm cơ chứ? Nhưng khi mất cô thật rồi, hắn lại thấy lồng ngực trống rỗng.
Là do chưa quen thôi!
Cố Trường Khanh tự nói với mình, chỉ là do chưa quen thôi!
Ngoài văn phòng vang lên tiếng đập cửa.
Thư ký của hắn bước vào, nói hắn biết trung tâm thương mại mà hắn mua hồi đầu năm đang gặp vấn đề.
Cố Trường Khanh lạnh lùng nói: “Đi xem.”
Nửa tiếng sau, xe của Cố Trường Khanh dừng lại trước trung tâm thương mại Trường Đằng.
Hắn mất cả buổi để xử lý công việc, xong xuôi thì đã là bốn giờ chiều. Thư ký mang một bữa ăn đơn giản lên cho hắn: “Tổng Giám đốc Cố, ngài còn chưa ăn trưa! Hãy ăn một chút đi ạ.”
Cố Trường Khanh không thấy đói.
Hắn lạnh nhạt nói: “Về công ty đã.”
Lúc đi từ trung tâm văn phòng trên tầng bốn xuống, thang máy bất ngờ gặp sự cố, nên họ chỉ đành đi bằng thang máy dành cho khách.
Tâm trạng Cố Trường Khanh lại càng khó chịu, sắc mặt âm trầm.
Khi thang máy gần xuống đến tầng một, ánh mắt hắn lóe lên.
Hắn nhìn thấy Ôn Noãn.
Một mình Ôn Noãn dạo phố, trên tay xách vài cái túi. Lúc này cô đang chọn quần áo trong một cửa hàng trang phục nam nổi tiếng, ánh mắt cực kỳ tập trung, thậm chí là dịu dàng.
Cố Trường Khanh biết cô đang chọn đồ cho Hoắc Minh.
Cảnh tượng này khiến hắn thấy mà gai mắt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thêm. Hắn bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, ngồi vào xe.
Cố Trường Khanh khẽ chợp mắt, dặn tài xế lái xe về nhà.
Thư ký cũng nhìn thấy Ôn Mạn, nhưng không dám nói cũng không dám hỏi...
Cố Trường Khanh về đến nhà, bà Cố thấy hắn về thì thoáng giật mình, định hỏi chuyện công ty. Cố Trường Khanh vừa lên lầu vừa tháo cà vạt: “Mẹ, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Bà Cố nhìn sắc mặt hắn, muốn nói rồi lại thôi.
Cố Trường Khanh vào phòng, đóng sầm cửa lại. Hắn nằm trên giường, khoác một tay che mắt, đôi mắt hắn nóng lên, trong đầu toàn là dáng vẻ dịu dàng của Ôn Noãn...
Chương 65: Không thể ngủ vào đêm không có anh
Cố Trường Khanh đột nhiên xoay người.
Hắn lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh riêng tư.
Bên trong chỉ có một bức ảnh duy nhất của Ôn Noãn.
Chuyện đã xảy ra cách đây hai ba năm trước, lúc đó, ngày nào hắn cũng tăng ca đến tận khuya, Ôn Noãn luôn chuẩn bị cơm chờ hắn về. Đêm đó, vì đợi quá lâu nên cô đã ngủ gục.
Cô trắng nõn nà, ngủ trông rất ngoan.
Về đến nhà, tuy mệt mỏi nhưng lòng hắn lại mềm nhũn khi thấy dáng ngủ của Ôn Noãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đã chụp được bức ảnh này.
Sau đó, hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, dứt khoát chia tay cô, nhưng mãi vẫn không xóa ảnh... Bản thân Cố Trường Khanh cũng không biết tại sao mình lại không xóa.
Rõ ràng hắn chẳng thích lắm!
Rõ ràng quá khứ của hắn với cô cũng không tốt lắm!
Hắn nhìn bức ảnh rất lâu, tận đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, giọng bà Cố truyền vào: "Trường Khanh, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Cố Trường Khanh trả lời rồi cất điện thoại đi.
Bà Cố đẩy cửa bước vào, bà ta đau lòng khi thấy gương mặt con trai mình hốc hác, nhưng dù đau lòng thế nào thì lời cần nói vẫn phải nói.
"Trường Khanh, con và Ôn Noãn đã là chuyện của quá khứ."
"Con đã đính hôn với Minh Châu, đừng để con bé thất vọng!"
"Ôn Noãn sống chung với đàn ông, sớm muộn gì cũng mang tiếng xấu. Nhà họ Cố chúng ta sao có thể chấp nhận cô con dâu như vậy?"
Bà Cố gay gắt nói.
Cố Trường Khanh cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ấy cũng không định sẽ về bên con." Nói xong, hắn cầm áo khoác lên, tỏ vẻ muốn ra ngoài.
Bà Cố đuổi theo, gọi hắn: “Con đi đâu?”
“Về công ty ạ.”
Cố Trường Khanh lên chiếc xe thể thao Lotus nhưng lại không khởi động xe ngay.
Hắn nhắm mắt, nghĩ đến lời của mẹ, đặc biệt là câu 'bây giờ Ôn Noãn đang sống cùng đàn ông' khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả chết.
Hắn nghĩ, nếu không phải lúc đầu Ôn Noãn bị hắn ép quá mức thì chẳng phải cô đã không gặp được Hoắc Minh sao?
Cô càng sẽ không sống cùng Hoắc Minh!
*
Ôn Noãn trở về căn hộ trước năm giờ.
Hoắc Minh thường về lúc bảy giờ nên Ôn Noãn tranh thủ nấu cơm trước.
Cô thích sạch sẽ, nấu cơm xong thì cô liền đi tắm.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt, cô treo từng bộ đồ đã mua hôm nay vào tủ quần áo của Hoắc Minh, những bộ đồ làm từ vải mềm mại treo cùng chỗ với bộ đồ đắt tiền của anh tự nhiên hài hòa đến lạ.
Cuối cùng, cô lấy những thứ cô mua giúp anh ra.
Hai chiếc áo sơ mi và một chiếc thắt lưng.
Tất cả đều là thương hiệu quốc tế và giá rất đắt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng dáng vẻ anh tuấn khi mặc nó lên của Hoắc Minh khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là Hoắc Minh.
Tính tình Hoắc Minh không tốt, nhưng một khi 'mối quan hệ' này được xác định thì anh lại rất tốt với cô.
"Tôi đang nhận một vụ án khó nhằn nên dạo này phải tăng ca."
Ôn Noãn hỏi anh: "Vậy anh không về ăn tối à?"
Hoắc Minh ậm ừ, lẽ ra nên cúp máy nhưng anh vẫn nói thêm vài câu: "Dạo này chắc chỉ có thời gian quay về thay quần áo thôi."
Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi với số tiền đã tiêu hôm nay.
Hoắc Minh bên đó thật đang rất bận nên nhanh chóng cúp máy.
Ôn Noãn cất điện thoại, lặng lẽ nhìn chiếc áo sơ mi đang treo, niềm vui mơ hồ dần tan biến.
Cô đã ăn tối một mình.
Một mình trên giường, có hơi không quen, bình thường Hoắc Minh sẽ ôm cô làm gì đó...
Ôn Noãn đột nhiên đỏ mặt.
Sao cô lại chờ mong cái ôm của Hoắc Minh chứ?
Cô buộc mình phải ngủ, thế nhưng trong đêm lại bừng tỉnh nhiều lần, mãi đến sáng Hoắc Minh vẫn chưa về mà thím Lý đã tới...
Thím Lý quen thuộc nói: "Luật sư Hoắc thường xuyên bận rộn như vậy, cô Ôn đừng lo lắng!"
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Cả đêm Hoắc Minh không về, cô cũng không yên tâm vui vẻ ở nhà hưởng phúc, suy nghĩ một hồi, cô nhờ thím Lý làm bữa sáng để cô đem tới cho anh.
Bình luận facebook