-
Chương 91-95
Chương 91: Ôn Noãn, tôi dạy em nhé?
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, Ôn Noãn tức khắc bị kỹ năng thành thạo của anh chinh phục, cô ôm lấy cổ anh rồi ngoan ngoãn để anh hôn...
Hôn được một lúc lâu, Hoắc Minh trêu chọc: "Cô giáo Ôn không cho phép thì sao tôi vào được?"
Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng anh lại nói cực kỳ mập mờ.
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng nhưng cô không muốn lộ ra.
Cô ôm anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Hoắc Minh cởi áo khoác ra bước vào nhìn, anh khá ngạc nhiên với thẩm mỹ của Ôn Noãn, đây đúng thật là một thiết kế thuộc trình độ chuyên nghiệp.
"Tự em chọn à?"
"Ừm... Anh thích không?"
Hoắc Minh bế cô lên rồi đi thẳng về phía Morning Dew.
Ôn Noãn được anh đặt xuống.
Phía dưới người cô là nắp đàn dương cầm lạnh lẽo còn phía trên là cơ thể nam tính nóng bỏng. Cô hơi lo lắng vì cô nghe nói vài người rất thích ‘chơi’ trên đàn dương cầm...
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
"Thích... Sao lại không thích chứ? Morning Dew bé nhỏ của tôi đàn một bản nhạc cho tôi nghe đi."
Ôn Noãn nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hơi xấu hổ tự hỏi, chẳng lẽ trên phương diện tình yêu nam nữ, cô còn nóng vội hơn cả Hoắc Minh sao? Cô không muốn thừa nhận nên vội che giấu suy nghĩ.
Dáng vẻ chơi dương cầm của Ôn Noãn rất đẹp.
Cô mặc chiếc váy dài trắng ôm trọn vòng eo thon, dáng người rất chuẩn, rất thích hợp cho đàn ông ôm.
Hoắc Minh đứng phía sau lặng lẽ quan sát...
Khi Ôn Noãn đàn xong, cô quay đầu lại, đang định nói chuyện với anh thì Hoắc Minh bước về phía cô.
Anh cúi xuống hôn cô.
Ôn Noãn đỏ mặt tiếp nhận. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng cơ thể cô bị anh nhẹ ấn xuống đàn dương cầm... Morning Dew không chịu được sức nặng phát ra những tiếng trầm choáng ngợp.
Ôn Noãn chợt tỉnh lại.
Cô chống vào vai anh, cắn môi cầu xin: "Đừng ở đây!"
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt chìm trong dục vọng, khàn giọng nói: "Em không thích ở đây à? Hay là em không thích làm chuyện đó với tôi?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi nào trả lời.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây thắt lưng anh... Cô không biết cách sử dụng dây thắt lưng nam, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo được.
Hoắc Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô.
"Để tôi dạy em!"
Mặt Ôn Noãn nóng bừng, sau đó, cô được anh bế vào phòng ngủ chính.
Đêm nay, Hoắc Minh dịu dàng lạ thường, tựa như anh đã dạy cô bằng tất cả sự cẩn thận và kiên nhẫn, Ôn Noãn được hưởng thụ niềm hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ...
Xong việc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.
Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.
Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh Niên."
Kiều Cảnh Niên?
Ôn Noãn ngồi dậy.
Cô nhìn Hoắc Minh: "Anh quen Kiều Cảnh Niên?"
Đôi mắt đen của Hoắc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: "Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?"
Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.
Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô...
Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.
...
Sáng sớm.
Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên ham muốn.
Đang lúc trầm mê, bên ngoài có tiếng động nhẹ, chắc là thím đến làm việc nhà.
Ôn Noãn xấu hổ từ chối.
Cô dựa vào vai Hoắc Minh: "Đừng... Thím ấy đang ở đây."
Chương 92: Ngoan, đừng vì chút chuyện nhỏ mà giận tôi
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh áp vào tai cô, khàn giọng nói: “Vậy tôi cho thím ấy nghỉ phép nửa năm nhé? Khi đó, cả căn hộ chỉ còn lại hai chúng ta, bất cứ lúc nào làm cũng được! Ôn Noãn... Em nói xem được không?"
“Đừng gây chuyện, buổi tối chúng ta làm tiếp!” Ôn Noãn dỗ dành anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn khẽ kêu một tiếng, tựa vào vai anh rồi im lặng.
Hoắc Minh trấn an cô, nhanh chóng để bản thân sảng khoái...
Ở bên ngoài, thím đang lặng lẽ làm việc nhà thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ chính. Bà ấy là người từng trải nên rất nhanh đoán được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ bừng.
Lặng lẽ nghe được một lúc, thím thầm nghĩ, trong cuộc đời luật sư Hoắc chưa từng có phụ nữ, tiếng động lại lớn như vậy, một người dịu dàng như cô Ôn không nên bị khi dễ như thế chứ?!
...
Trong phòng ngủ.
Hoắc Minh kiêng dè về giờ làm việc, dù sao anh vẫn chưa thỏa mãn.
Anh vào phòng tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, thắt cà vạt rồi đi về phía giường lớn.
Cả đêm chỉ lo ‘làm’ nên xém quên mất việc quan trọng.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng sờ má Ôn Noãn: “Nếu sáng nay em có rảnh thì đi chọn vài bộ váy dự tiệc nhé?”
Ôn Noãn nửa quỳ, dịu dàng thắt cà vạt cho anh.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam mà anh đã cởi tối xuống qua, hiện tại cúi xuống tự động lộ ra không ít cảnh nóng bỏng. Hoắc Minh vốn đã nhiều dục vọng, lúc này không nhịn được mà nheo mắt lại.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, hơi thở có chút rối loạn.
Ôn Noãn đỏ mặt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Lần trước tôi đã mua mấy bộ váy, chắc có thể dùng được.”
Hoắc Minh cau mày, dường như hơi không vui.
Nhưng giọng điệu anh lại dịu dàng: “Tôi sẽ nhờ thư ký Trương mang đến!”
Ôn Noãn thấy sắc mặt anh không vui lắm, đoán rằng anh chê cô hiểu biết ít. Bản thân Ôn Noãn cũng biết điều này, vì dù sao gia đình cô cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, còn lâu mới trở thành gia đình quyền thế.
Lúc này, cô không diễn tả được cảm giác trong lòng, từ chối cũng không ổn mà không từ chối lại càng tệ hơn.
Cô hiểu rõ rằng không phải lúc nào Hoắc Minh cũng nghĩ tới tâm trạng của cô.
Cô thắt cà vạt xong, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn...
Bầu không khí ngưng đọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Em giận à? Tôi chỉ nhờ thư ký Trương mang đến cho em để em không phải lựa thôi. Nếu em không thích thì có thể gọi Bạch Vi đi xem cùng em.”
Ôn Noãn cảm thấy anh rất coi trọng bữa tiệc này, cô cũng biết đồ mình chọn sẽ không lọt vào mắt anh.
Nghĩ trước nghĩ sau, cô khẽ mỉm cười: “Để thư ký Trương mang đến đi, cô ấy rất có khiếu thẩm mỹ.”
Hoắc Minh không kiên trì nữa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dỗ dành: “Đừng giận tôi chỉ vì chút việc cỏn con thế này, được không?”
Ôn Noãn không phải là người không biết điều, nhưng câu nói vô ý của anh lại nhắc nhở cô mối quan hệ của họ dù sao vẫn không bình đẳng.
Hoắc Minh nắm quyền chủ động.
Anh muốn làm gì đều là lẽ chính đáng...
Giống như vừa nãy thím qua đây, cô không muốn tiếp tục làm nhưng Hoắc Minh lại muốn cô phục vụ anh... Anh chưa tận hứng nên tính tình không tốt, cô vẫn phải chịu đựng.
Tâm trạng Ôn Noãn thật phức tạp.
Cô cảm thấy hơi tủi thân nhưng lại không thể nói ra. Mối quan hệ này vốn là như vậy, cô sống ở đây chỉ để làm anh vui vẻ, làm sao cô có thể mong đợi anh luôn dỗ dành, nhường nhịn cô
Hoắc Minh biết cô thật sự không vui.
Gần đây, anh và cô sống chung rất ổn, hơn nữa anh rất thích làm chuyện đó với cô nên cố nhịn để dỗ dành cô: “Tối nay tôi mang cho em một sợi dây chuyền nhé? Trước đây trên cổ em hình như có đeo một sợi, sao giờ tôi không thấy em đeo nữa?”
Thật ra anh không nhớ kiểu dáng dây chuyền mà Ôn Noãn đeo, chỉ là bây giờ hai người họ không vui nên tìm chủ đề để nói chuyện.
Hoắc Minh nhường một bước, Ôn Noãn cũng thuận theo.
Cô không nói thật với anh mà chỉ qua loa: “Tôi không cẩn thận làm mất rồi.”
Hoắc Minh nhân cơ hội thì thầm vào tai cô, mập mờ nói: “Sao em cứ thích làm mất thế? Một đêm làm mất mấy lần... đúng không?”
Chương 93: Cách luật sư Hoắc cưng chiều phụ nữ
Ôn Noãn bị lời tán tỉnh của anh làm cho đỏ mặt.
Cô lấy ngón tay vuốt ve những đường nét anh tuấn trên gương mặt anh, thì thầm: “Anh còn không đi thì muộn mất.”
Hoắc Minh nhìn cô.
Thật ra anh cũng không biết mình sao nữa, anh rõ ràng không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng khi làm chuyện đó với cô, anh đều nhịn không được mà nói những lời khiến cô lúng túng, xấu hổ.
Về chuyện nam nữ, Ôn Noãn là trang giấy trắng tinh. Hoắc Minh thích dạy bảo cô trở thành dáng vẻ mà anh muốn, đó là cảm giác đạt được thành tựu to lớn của một người đàn ông.
Hoắc Minh ra ngoài, rốt cuộc anh vẫn là người biết quan tâm, ăn sáng xong thì để thím trở về.
Thím không chịu.
“Luật sư Hoắc, cậu mời tôi đến đây làm việc, việc hôm nay vẫn chưa làm xong thì sao tôi có thể nhận tiền lương của cậu chứ?”
Hoắc Minh chậm rãi uống hết cà phê đen.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ vậy đi, tôi sẽ nhờ thư ký Trương chuyển cho thím ba tháng lương, thím có thể ở nhà nghỉ ngơi trong ba tháng này... Ba tháng sau tính tiếp.”
Điều này tùy vào mức độ quan tâm của anh đối với Ôn Noãn. Nếu ba tháng sau vẫn như bây giờ thì thím còn phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Anh nói mà mặt không hề đỏ, tim không hề loạn nhịp, ngược lại lại khiến thím đỏ mặt!
Mới sáng sớm mà luật sư Hoắc đã ồn ào lớn thế nên bà ấy lờ mờ nghe được không ít. Thím là người bảo thủ, trước giờ bà ấy không biết hóa ra lúc đàn ông làm những việc này lại kêu như thế...
Thím không dám nghĩ tới nữa.
Thím khá biết điều còn rất vui vẻ, vì lấy tiền lương không cần làm việc, có thể về quê thăm chồng con.
Thím thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.
Trước khi gần đi, bà ấy nhỏ giọng nhắn nhủ: “Luật sư Hoắc, cậu hãy đối xử tốt với cô Ôn, cô ấy là một cô gái tốt.”
Hoắc Minh gấp tờ báo trong tay lại, mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.”
...
Ôn Noãn bị tra tấn suốt đêm, cô mệt đến mức tận trưa mới thức dậy.
Sau khi ăn qua loa vài thứ, thư ký Trương dẫn một nhóm người đi tới. Nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm và nhân viên của các cửa hàng sang trọng đều kéo theo nhiều chiếc vali lớn tới, Ôn Noãn bị sự khoa trương của họ dọa cho sợ hãi.
Thư ký Trương là nhân viên kỳ cựu ở công ty nên nhìn người khá chuẩn, mặc dù hiện giờ sếp đang ở bên cạnh Ôn Noãn nhưng cô ấy có thể nhìn ra anh rất thích Ôn Noãn, nói không chừng ngày nào đó làm vợ sếp thì sao?
Vì vậy, thư ký Trương đặc biệt quan tâm đến chuyện của Ôn Noãn.
Cô ấy ra lệnh cho nhân viên các cửa hàng sang trọng lấy hết váy dự tiệc ra. Có tổng cộng 30 bộ đủ kiểu theo mùa thuộc các nhãn hàng thời trang cao cấp, mỗi bộ đều là kích cỡ của Ôn Noãn.
Thư ký Trương mỉm cười nói: “Ý của luật sư Hoắc chính là, để cô chọn ra năm bộ thuộc các nhãn hiệu mà cô thích để sau này sử dụng.”
Cô ấy nhấn mạnh: “Sau này cô sẽ có nhiều cơ hội đi xã giao với luật sư Hoắc, đây là những thứ cơ bản nhất, còn có trang sức đằng sau đi kèm nữa.”
Ôn Noãn là con gái, làm gì có chuyện con gái không thích quần áo đẹp chứ?
Nhưng khi dọn đến đây, cô chưa từng nghĩ đến việc cùng Hoắc Minh đi xã giao, cô tưởng mình chỉ cần giải quyết nhu cầu thể xác của anh thôi.
Thư ký Trương nhắc nhở cô: “Mối quan hệ của luật sư Hoắc rất sâu rộng, đừng lãng phí những nguồn lực thế này.”
Cô ấy còn nói: “Làm phụ nữ nhất định đừng ngu ngốc, thứ cầm trong tay mới là thứ quan trọng nhất.”
Mặc dù Ôn Noãn không hiểu điều này nhưng cô biết thư ký Trương có lòng tốt.
Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi tập trung chọn váy dự tiệc.
Khi vô tình nhìn thấy giá trên mác quần áo, trong lòng Ôn Noãn thầm giật mình. Những nhãn hàng này có giá khởi điểm ít nhất là năm mươi nghìn đến sáu mươi nghìn, còn một bộ trang sức cao cấp đắt nhất có giá hơn hai triệu, hơn nữa về cơ bản thì những bộ váy này chỉ mặc một lần.
Ôn Noãn không muốn khiến Hoắc Minh mất mặt nên cô giữ bình tĩnh chọn cho mình vài bộ phù hợp, tính toán sơ cũng hơn ba triệu.
Phá của, tiêu tiền như nước!
Chương 94: Dáng vẻ của Ôn Noãn khiến anh kinh ngạc
Thư ký Trương mỉm cười: “Mắt thẩm mỹ của cô Ôn rất tốt! Tôi thấy nơi đây thay đổi rất nhiều, khó trách sáng sớm luật sư Hoắc đã nói cô Ôn khéo tay và rất có gu thẩm mỹ.”
Cô ấy thật sự rất giỏi ăn nói, cuộc trò chuyện này đã khiến thái độ hờn dỗi trước đó của Ôn Noãn đối với Hoắc Minh biến mất hoàn toàn, cô cũng thản nhiên nhận những bộ váy dự tiệc này.
Tâm trạng cô thả lỏng, để thợ trang điểm cho mình.
Bữa tiệc này có phần riêng tư cho nên không cần quá long trọng. Thợ trang điểm chọn cho cô một chiếc váy đen nhỏ, thiết kế hai dây, phần thân trên ôm sát cơ thể, gấu váy xòe ra một cách tự nhiên để lộ đôi bắp chân thon dài trắng nõn.
Thợ trang điểm khen ngợi: “Dáng người cô Ôn rất đẹp, làn da cũng không chê vào đâu được.”
Cô nhìn kỹ lại…
Khuôn mặt Ôn Noãn nhỏ nhắn, các đường nét trên khuôn mặt rất xinh đẹp, màu tóc nâu nhạt.
Thợ trang điểm bàn bạc với cô: “Bộ trang phục này hợp với tóc màu đen hơn, tôi tạo kiểu cho cô Ôn, nếu cô Ôn thích thì có thể đến cửa tiệm của tôi để nhuộm vĩnh viễn.”
Ôn Noãn khẽ vuốt mái tóc dài của mình, màu tóc của cô là màu tự nhiên.
Cô cũng muốn thử những màu khác.
Thợ trang điểm nhanh nhẹn, nhanh chóng duỗi thẳng mái tóc dài của cô ra, sau đó xịt thuốc nhuộm tóc dùng một lần rồi sửa lại.
Mỗi khâu trang điểm đều làm tốt nhất, thợ trang điểm khẽ nói: “Cô rất giống nữ chính trong MV Sứ Thanh Hoa, nhưng da của cô Ôn trắng trẻo hơn, chân cũng thẳng hơn.”
Những người khác cũng hùa theo, cũng cảm thấy giống.
Chính Ôn Noãn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hóa ra cô có thể xinh đẹp như vậy, cái này… Là sức mạnh của đồng tiền sao?
Sau khi tiễn những người khác đi, thư ký Trương sợ người trang điểm không cho cô ấy làm gì nên tự mình treo những bộ váy mà Ôn Noãn chọn sang một ngăn tủ khác.
Cô ấy tự nhiên nói: “Hai ngày nữa, tôi sẽ đem một số trang sức phù hợp với các loại trang phục đến đây.”
Ôn Noãn không từ chối, cô biết đây là công việc của thư ký Trương.
Lúc thư ký Trương rời đi, cô ấy lại nhìn Ôn Noãn thật sâu, cô ấy thầm nghĩ gần đây luật sư Hoắc đi làm muộn cũng là chuyện bình thường, có một người xinh đẹp vừa ý như vậy ở nhà, ai cam lòng rời giường chứ?
…
Buổi tối bảy giờ Hoắc Minh về nhà.
Anh định thay đổi quần rồi đưa Ôn Noãn đi dự tiệc, nhưng khi nhìn thấy Ôn Noãn, anh không thể nào rời mắt…
“Váy rất đẹp.” Giọng anh khàn khàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi.
Ôn Noãn đưa cho anh một cái áo sơ mi đen,
Tối nay anh mặc áo sơ mi đen phối với áo vest, áo vest màu nâu nhạt và cà vạt mỏng màu nâu sẫm.
Kẹp cà vạt cũng rất tỉ mỉ, có trang sức đính trên đó.
Hoắc Minh chậm chạp không cầm lấy, đôi mắt màu đen của anh nhuốm một tầng dục vọng, thậm chí giọng nói còn khàn khàn: “Tôi thay sau.”
Ôn Noãn vẫn chưa nhận ra thì cơ thể cô đã rơi vào vòng tay anh.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay thon dài của anh vuốt ve vòng eo uyển chuyển của cô, dùng lời nói tán tỉnh cô: “Thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn bị anh làm cho mềm cả người, cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, khẽ hừ một tiếng: “Sắp muộn rồi.”
Hoắc Minh không buông tha cô.
Anh giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó anh mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, thậm chí còn vùi mặt vào cổ cô, trêu chọc: “Làm một lần.”
Nói xong anh xoay người cô lại, điên cuồng hôn lên môi cô.
Chiếc váy màu xanh sẫm rơi lả tả trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn duyên dáng, còn Ôn Noãn bị anh giữ trong phòng thay đồ thì thỏa thích hưởng thụ…
Mọi thứ kết thúc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn ra ngoài, Hoắc Minh nhã nhặn sửa sang lại trang phục cho cô, sau đó lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên cái cổ mềm mại của cô.
“Thích không? Tôi tự chọn đó.” Anh hôn lên vành tai cô, nhìn bóng hình trong gương.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô có thể nhìn ra chiếc dây chuyền kim cương này rất đắt, cũng rất hợp với cô, quan trọng nhất là thành ý của anh.
Lúc này, hiềm khích lúc sáng sớm đã biến mất hoàn toàn, cô quay người lại ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: “Rất đẹp, tôi rất thích…”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nguôi giận rồi? Nếu em nguôi giận, sau bữa tiệc về, chúng ta lại tiếp tục…”
Chương 95: Cô Ôn, cô làm tôi nhớ đến một người quen cũ
Đến khi ngồi lên trên xe thì cũng đã muộn rồi.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh Hoắc Minh, thực sự cô không dám nhìn phần sườn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, trong lòng cô không khỏi nảy lên suy nghĩ, chẳng biết anh đã giường không gối chiếc bao lâu rồi mới không thể tiết chế như vậy.
Không biết ngày đêm …
Có lẽ là đoán được cô đang suy nghĩ gì, đến chỗ đèn đỏ ngã tư, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
“Em đoán thử xem?”
Ôn Noãn còn lâu mới thèm đoán, mặt cô ửng hồng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, che giấu chính mình.
Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, cười: “Tôi không buông thả như em nghĩ đâu, cũng không có người phụ nữ nào khác, công việc cũng bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi để chơi gái chứ!”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập, anh đúng là không biết xấu hổ!
Anh mà không chơi, vậy thì mấy ngày nay anh toàn làm gì thế hả?
Hoắc Minh xán lại gần bên tai cô, cố ý nói: “Không phải lần nào cô giáo Ôn cũng gấp không chờ nổi, hai ta ai chơi ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn ngây ngô như thế, làm sao có thể chống chịu được những lời như vậy, cô tức giận không thèm để ý tới anh.
Nhưng giận thì giận thế, đến lúc vào buổi tiệc thì cô vẫn rất giữ thể diện cho Hoắc Minh.
Ở thành phố B, Hoắc Minh rất có tiếng tăm, cũng có quyền thế, anh vừa bước vào sảnh tiệc thì đã bị vây quanh khen ngợi, bọn họ cũng rất ngạc nhiên với bạn gái của Hoắc Minh.
Dạo gần đây bọn họ đều nghe nói luật sư Hoắc đang yêu chiều một cô gái, ai nấy đều cảm thấy tò mò muốn gặp. Hiện giờ thấy, quả nhiên rất xinh đẹp, mà trông mặt mày rất hiền dịu, rất được lòng đám đàn ông.
Đồng nghiệp Hoắc Minh nói chuyện qua lại, Ôn Noãn bèn khoác cánh tay anh, rất biết điều mà không quấy rầy.
Hoắc Minh sợ cô nhàm chán, định dẫn Ôn Noãn đi chọn chút đồ ăn rồi về chỗ ngồi.
“Anh ơi.”
Có tiếng người nũng nịu gọi, Hoắc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh lại đây.
Lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh, cả người Ôn Noãn thoáng gồng cứng lại, cô không ngờ sẽ gặp lại hắn ở chỗ này.
Sự thay đổi của cơ thể cô không giấu được Hoắc Minh.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó quay ra cười xòa với em gái mình: “Anh còn tưởng là em không đến cơ đấy.”
Hoắc Minh Châu mềm mại tựa lên đầu vai Cố Trường Khanh, làm nũng: “Thì tại Cố Trường Khanh muốn gặp chú Kiều đó mà, nên em dẫn anh ấy qua đây xem sao.”
Cô ấy mân mê nút thắt áo sơ mi của chồng sắp cưới, nói lẫy: “Trước kia cũng đâu thấy anh kính ngưỡng nghệ thuật thế bao giờ.”
Cố Trường Khanh dỗ cô ấy hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Hoắc Minh cười khẩy.
Anh thì rất rõ tại sao Cố Trường Khanh lại tới đây, chẳng phải vì muốn gặp Ôn Noãn đó ư? Nhiều khi anh cũng rất bội phục Cố Trường Khanh, có miếng thịt treo bên miệng suốt bốn năm trời chẳng thèm đoái hoài, đến bây giờ thịt bị người khác ngậm đi rồi thì lại ra vẻ thâm tình.
Đúng là ngu lâu dốt dai!
Cũng may lúc này Kiều Cảnh Niên đi tới, ông khoác chiếc áo bành tô màu đen, vì được chăm sóc kỹ nên trông rất trẻ trung anh tuấn.
“Hoắc Minh, Minh Châu.”
Kiều Cảnh Niên khẽ vỗ vai Hoắc Minh, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hoắc Minh lễ phép gật đầu, lại giới thiệu Ôn Noãn cho ông: “Bạn gái cháu - Ôn Noãn, em ấy học đàn từ nhỏ, cực kỳ ngưỡng mộ chú Kiều, biết chú Kiều hôm nay sẽ tham gia buổi tiệc này nên cũng nhõng nhẽo đòi tới.”
Ôn Noãn?
Kiều Cảnh Niên ngẩn ra một thoáng.
Cái tên này làm ông nhớ đến chuyện năm xưa, khi đó ông vẫn là một tên nhóc hai mươi tuổi nghèo túng, bạn gái ông là Lục Tiểu Noãn lại là con gái nhà giàu, bà đã sinh sống suốt một năm trời với ông trong một căn phòng chưa đến 10 mét vuông, bọn họ yêu thương lẫn nhau, nhưng vì hiểu lầm mà ông đã khiến bà tức giận bỏ đi, sau này ông kết hôn rồi mới ngoài ý muốn biết được khi ấy bà đã có thai…
Ông hối hận vô cùng, điên cuồng tìm bà khắp nơi!
Thế nhưng ông không sao tìm được bất cứ tin tức gì về bà, nhà họ Lục ở thành phố B cũng không biết hành tung của bà ra sao, có người nói vì bà chưa lập gia đình mà đã có thai nên bị đuổi khỏi nhà họ Lục…
“Chú Kiều?” Giọng Hoắc Minh hơi khàn.
Kiều Cảnh Niên giật mình tỉnh lại từ trong mông lung, ông xin lỗi cười bảo: “Tên của cô Ôn làm chú nhớ đến một người quen cũ, nếu là con do bà ấy sinh ra thì đứa bé này chắc cũng lớn bằng cô Ôn đấy."
Lúc ông nói những lời này thì ánh mắt cũng lộ ra sự xót xa.
Ôn Noãn suy đoán, Kiều Cảnh Niên từng yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, người quen cũ đó chính là người yêu của ông, đứa trẻ không biết tên kia hẳn chính là máu thịt ruột rà với Kiều Cảnh Niên …
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, Ôn Noãn tức khắc bị kỹ năng thành thạo của anh chinh phục, cô ôm lấy cổ anh rồi ngoan ngoãn để anh hôn...
Hôn được một lúc lâu, Hoắc Minh trêu chọc: "Cô giáo Ôn không cho phép thì sao tôi vào được?"
Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng anh lại nói cực kỳ mập mờ.
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng nhưng cô không muốn lộ ra.
Cô ôm anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Hoắc Minh cởi áo khoác ra bước vào nhìn, anh khá ngạc nhiên với thẩm mỹ của Ôn Noãn, đây đúng thật là một thiết kế thuộc trình độ chuyên nghiệp.
"Tự em chọn à?"
"Ừm... Anh thích không?"
Hoắc Minh bế cô lên rồi đi thẳng về phía Morning Dew.
Ôn Noãn được anh đặt xuống.
Phía dưới người cô là nắp đàn dương cầm lạnh lẽo còn phía trên là cơ thể nam tính nóng bỏng. Cô hơi lo lắng vì cô nghe nói vài người rất thích ‘chơi’ trên đàn dương cầm...
Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
"Thích... Sao lại không thích chứ? Morning Dew bé nhỏ của tôi đàn một bản nhạc cho tôi nghe đi."
Ôn Noãn nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hơi xấu hổ tự hỏi, chẳng lẽ trên phương diện tình yêu nam nữ, cô còn nóng vội hơn cả Hoắc Minh sao? Cô không muốn thừa nhận nên vội che giấu suy nghĩ.
Dáng vẻ chơi dương cầm của Ôn Noãn rất đẹp.
Cô mặc chiếc váy dài trắng ôm trọn vòng eo thon, dáng người rất chuẩn, rất thích hợp cho đàn ông ôm.
Hoắc Minh đứng phía sau lặng lẽ quan sát...
Khi Ôn Noãn đàn xong, cô quay đầu lại, đang định nói chuyện với anh thì Hoắc Minh bước về phía cô.
Anh cúi xuống hôn cô.
Ôn Noãn đỏ mặt tiếp nhận. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng cơ thể cô bị anh nhẹ ấn xuống đàn dương cầm... Morning Dew không chịu được sức nặng phát ra những tiếng trầm choáng ngợp.
Ôn Noãn chợt tỉnh lại.
Cô chống vào vai anh, cắn môi cầu xin: "Đừng ở đây!"
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt chìm trong dục vọng, khàn giọng nói: "Em không thích ở đây à? Hay là em không thích làm chuyện đó với tôi?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi nào trả lời.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây thắt lưng anh... Cô không biết cách sử dụng dây thắt lưng nam, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo được.
Hoắc Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô.
"Để tôi dạy em!"
Mặt Ôn Noãn nóng bừng, sau đó, cô được anh bế vào phòng ngủ chính.
Đêm nay, Hoắc Minh dịu dàng lạ thường, tựa như anh đã dạy cô bằng tất cả sự cẩn thận và kiên nhẫn, Ôn Noãn được hưởng thụ niềm hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ...
Xong việc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.
Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.
Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh Niên."
Kiều Cảnh Niên?
Ôn Noãn ngồi dậy.
Cô nhìn Hoắc Minh: "Anh quen Kiều Cảnh Niên?"
Đôi mắt đen của Hoắc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: "Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?"
Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.
Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô...
Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.
...
Sáng sớm.
Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên ham muốn.
Đang lúc trầm mê, bên ngoài có tiếng động nhẹ, chắc là thím đến làm việc nhà.
Ôn Noãn xấu hổ từ chối.
Cô dựa vào vai Hoắc Minh: "Đừng... Thím ấy đang ở đây."
Chương 92: Ngoan, đừng vì chút chuyện nhỏ mà giận tôi
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh áp vào tai cô, khàn giọng nói: “Vậy tôi cho thím ấy nghỉ phép nửa năm nhé? Khi đó, cả căn hộ chỉ còn lại hai chúng ta, bất cứ lúc nào làm cũng được! Ôn Noãn... Em nói xem được không?"
“Đừng gây chuyện, buổi tối chúng ta làm tiếp!” Ôn Noãn dỗ dành anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn khẽ kêu một tiếng, tựa vào vai anh rồi im lặng.
Hoắc Minh trấn an cô, nhanh chóng để bản thân sảng khoái...
Ở bên ngoài, thím đang lặng lẽ làm việc nhà thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ chính. Bà ấy là người từng trải nên rất nhanh đoán được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ bừng.
Lặng lẽ nghe được một lúc, thím thầm nghĩ, trong cuộc đời luật sư Hoắc chưa từng có phụ nữ, tiếng động lại lớn như vậy, một người dịu dàng như cô Ôn không nên bị khi dễ như thế chứ?!
...
Trong phòng ngủ.
Hoắc Minh kiêng dè về giờ làm việc, dù sao anh vẫn chưa thỏa mãn.
Anh vào phòng tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, thắt cà vạt rồi đi về phía giường lớn.
Cả đêm chỉ lo ‘làm’ nên xém quên mất việc quan trọng.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng sờ má Ôn Noãn: “Nếu sáng nay em có rảnh thì đi chọn vài bộ váy dự tiệc nhé?”
Ôn Noãn nửa quỳ, dịu dàng thắt cà vạt cho anh.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam mà anh đã cởi tối xuống qua, hiện tại cúi xuống tự động lộ ra không ít cảnh nóng bỏng. Hoắc Minh vốn đã nhiều dục vọng, lúc này không nhịn được mà nheo mắt lại.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, hơi thở có chút rối loạn.
Ôn Noãn đỏ mặt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Lần trước tôi đã mua mấy bộ váy, chắc có thể dùng được.”
Hoắc Minh cau mày, dường như hơi không vui.
Nhưng giọng điệu anh lại dịu dàng: “Tôi sẽ nhờ thư ký Trương mang đến!”
Ôn Noãn thấy sắc mặt anh không vui lắm, đoán rằng anh chê cô hiểu biết ít. Bản thân Ôn Noãn cũng biết điều này, vì dù sao gia đình cô cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, còn lâu mới trở thành gia đình quyền thế.
Lúc này, cô không diễn tả được cảm giác trong lòng, từ chối cũng không ổn mà không từ chối lại càng tệ hơn.
Cô hiểu rõ rằng không phải lúc nào Hoắc Minh cũng nghĩ tới tâm trạng của cô.
Cô thắt cà vạt xong, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn...
Bầu không khí ngưng đọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Em giận à? Tôi chỉ nhờ thư ký Trương mang đến cho em để em không phải lựa thôi. Nếu em không thích thì có thể gọi Bạch Vi đi xem cùng em.”
Ôn Noãn cảm thấy anh rất coi trọng bữa tiệc này, cô cũng biết đồ mình chọn sẽ không lọt vào mắt anh.
Nghĩ trước nghĩ sau, cô khẽ mỉm cười: “Để thư ký Trương mang đến đi, cô ấy rất có khiếu thẩm mỹ.”
Hoắc Minh không kiên trì nữa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dỗ dành: “Đừng giận tôi chỉ vì chút việc cỏn con thế này, được không?”
Ôn Noãn không phải là người không biết điều, nhưng câu nói vô ý của anh lại nhắc nhở cô mối quan hệ của họ dù sao vẫn không bình đẳng.
Hoắc Minh nắm quyền chủ động.
Anh muốn làm gì đều là lẽ chính đáng...
Giống như vừa nãy thím qua đây, cô không muốn tiếp tục làm nhưng Hoắc Minh lại muốn cô phục vụ anh... Anh chưa tận hứng nên tính tình không tốt, cô vẫn phải chịu đựng.
Tâm trạng Ôn Noãn thật phức tạp.
Cô cảm thấy hơi tủi thân nhưng lại không thể nói ra. Mối quan hệ này vốn là như vậy, cô sống ở đây chỉ để làm anh vui vẻ, làm sao cô có thể mong đợi anh luôn dỗ dành, nhường nhịn cô
Hoắc Minh biết cô thật sự không vui.
Gần đây, anh và cô sống chung rất ổn, hơn nữa anh rất thích làm chuyện đó với cô nên cố nhịn để dỗ dành cô: “Tối nay tôi mang cho em một sợi dây chuyền nhé? Trước đây trên cổ em hình như có đeo một sợi, sao giờ tôi không thấy em đeo nữa?”
Thật ra anh không nhớ kiểu dáng dây chuyền mà Ôn Noãn đeo, chỉ là bây giờ hai người họ không vui nên tìm chủ đề để nói chuyện.
Hoắc Minh nhường một bước, Ôn Noãn cũng thuận theo.
Cô không nói thật với anh mà chỉ qua loa: “Tôi không cẩn thận làm mất rồi.”
Hoắc Minh nhân cơ hội thì thầm vào tai cô, mập mờ nói: “Sao em cứ thích làm mất thế? Một đêm làm mất mấy lần... đúng không?”
Chương 93: Cách luật sư Hoắc cưng chiều phụ nữ
Ôn Noãn bị lời tán tỉnh của anh làm cho đỏ mặt.
Cô lấy ngón tay vuốt ve những đường nét anh tuấn trên gương mặt anh, thì thầm: “Anh còn không đi thì muộn mất.”
Hoắc Minh nhìn cô.
Thật ra anh cũng không biết mình sao nữa, anh rõ ràng không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng khi làm chuyện đó với cô, anh đều nhịn không được mà nói những lời khiến cô lúng túng, xấu hổ.
Về chuyện nam nữ, Ôn Noãn là trang giấy trắng tinh. Hoắc Minh thích dạy bảo cô trở thành dáng vẻ mà anh muốn, đó là cảm giác đạt được thành tựu to lớn của một người đàn ông.
Hoắc Minh ra ngoài, rốt cuộc anh vẫn là người biết quan tâm, ăn sáng xong thì để thím trở về.
Thím không chịu.
“Luật sư Hoắc, cậu mời tôi đến đây làm việc, việc hôm nay vẫn chưa làm xong thì sao tôi có thể nhận tiền lương của cậu chứ?”
Hoắc Minh chậm rãi uống hết cà phê đen.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ vậy đi, tôi sẽ nhờ thư ký Trương chuyển cho thím ba tháng lương, thím có thể ở nhà nghỉ ngơi trong ba tháng này... Ba tháng sau tính tiếp.”
Điều này tùy vào mức độ quan tâm của anh đối với Ôn Noãn. Nếu ba tháng sau vẫn như bây giờ thì thím còn phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Anh nói mà mặt không hề đỏ, tim không hề loạn nhịp, ngược lại lại khiến thím đỏ mặt!
Mới sáng sớm mà luật sư Hoắc đã ồn ào lớn thế nên bà ấy lờ mờ nghe được không ít. Thím là người bảo thủ, trước giờ bà ấy không biết hóa ra lúc đàn ông làm những việc này lại kêu như thế...
Thím không dám nghĩ tới nữa.
Thím khá biết điều còn rất vui vẻ, vì lấy tiền lương không cần làm việc, có thể về quê thăm chồng con.
Thím thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.
Trước khi gần đi, bà ấy nhỏ giọng nhắn nhủ: “Luật sư Hoắc, cậu hãy đối xử tốt với cô Ôn, cô ấy là một cô gái tốt.”
Hoắc Minh gấp tờ báo trong tay lại, mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.”
...
Ôn Noãn bị tra tấn suốt đêm, cô mệt đến mức tận trưa mới thức dậy.
Sau khi ăn qua loa vài thứ, thư ký Trương dẫn một nhóm người đi tới. Nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm và nhân viên của các cửa hàng sang trọng đều kéo theo nhiều chiếc vali lớn tới, Ôn Noãn bị sự khoa trương của họ dọa cho sợ hãi.
Thư ký Trương là nhân viên kỳ cựu ở công ty nên nhìn người khá chuẩn, mặc dù hiện giờ sếp đang ở bên cạnh Ôn Noãn nhưng cô ấy có thể nhìn ra anh rất thích Ôn Noãn, nói không chừng ngày nào đó làm vợ sếp thì sao?
Vì vậy, thư ký Trương đặc biệt quan tâm đến chuyện của Ôn Noãn.
Cô ấy ra lệnh cho nhân viên các cửa hàng sang trọng lấy hết váy dự tiệc ra. Có tổng cộng 30 bộ đủ kiểu theo mùa thuộc các nhãn hàng thời trang cao cấp, mỗi bộ đều là kích cỡ của Ôn Noãn.
Thư ký Trương mỉm cười nói: “Ý của luật sư Hoắc chính là, để cô chọn ra năm bộ thuộc các nhãn hiệu mà cô thích để sau này sử dụng.”
Cô ấy nhấn mạnh: “Sau này cô sẽ có nhiều cơ hội đi xã giao với luật sư Hoắc, đây là những thứ cơ bản nhất, còn có trang sức đằng sau đi kèm nữa.”
Ôn Noãn là con gái, làm gì có chuyện con gái không thích quần áo đẹp chứ?
Nhưng khi dọn đến đây, cô chưa từng nghĩ đến việc cùng Hoắc Minh đi xã giao, cô tưởng mình chỉ cần giải quyết nhu cầu thể xác của anh thôi.
Thư ký Trương nhắc nhở cô: “Mối quan hệ của luật sư Hoắc rất sâu rộng, đừng lãng phí những nguồn lực thế này.”
Cô ấy còn nói: “Làm phụ nữ nhất định đừng ngu ngốc, thứ cầm trong tay mới là thứ quan trọng nhất.”
Mặc dù Ôn Noãn không hiểu điều này nhưng cô biết thư ký Trương có lòng tốt.
Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi tập trung chọn váy dự tiệc.
Khi vô tình nhìn thấy giá trên mác quần áo, trong lòng Ôn Noãn thầm giật mình. Những nhãn hàng này có giá khởi điểm ít nhất là năm mươi nghìn đến sáu mươi nghìn, còn một bộ trang sức cao cấp đắt nhất có giá hơn hai triệu, hơn nữa về cơ bản thì những bộ váy này chỉ mặc một lần.
Ôn Noãn không muốn khiến Hoắc Minh mất mặt nên cô giữ bình tĩnh chọn cho mình vài bộ phù hợp, tính toán sơ cũng hơn ba triệu.
Phá của, tiêu tiền như nước!
Chương 94: Dáng vẻ của Ôn Noãn khiến anh kinh ngạc
Thư ký Trương mỉm cười: “Mắt thẩm mỹ của cô Ôn rất tốt! Tôi thấy nơi đây thay đổi rất nhiều, khó trách sáng sớm luật sư Hoắc đã nói cô Ôn khéo tay và rất có gu thẩm mỹ.”
Cô ấy thật sự rất giỏi ăn nói, cuộc trò chuyện này đã khiến thái độ hờn dỗi trước đó của Ôn Noãn đối với Hoắc Minh biến mất hoàn toàn, cô cũng thản nhiên nhận những bộ váy dự tiệc này.
Tâm trạng cô thả lỏng, để thợ trang điểm cho mình.
Bữa tiệc này có phần riêng tư cho nên không cần quá long trọng. Thợ trang điểm chọn cho cô một chiếc váy đen nhỏ, thiết kế hai dây, phần thân trên ôm sát cơ thể, gấu váy xòe ra một cách tự nhiên để lộ đôi bắp chân thon dài trắng nõn.
Thợ trang điểm khen ngợi: “Dáng người cô Ôn rất đẹp, làn da cũng không chê vào đâu được.”
Cô nhìn kỹ lại…
Khuôn mặt Ôn Noãn nhỏ nhắn, các đường nét trên khuôn mặt rất xinh đẹp, màu tóc nâu nhạt.
Thợ trang điểm bàn bạc với cô: “Bộ trang phục này hợp với tóc màu đen hơn, tôi tạo kiểu cho cô Ôn, nếu cô Ôn thích thì có thể đến cửa tiệm của tôi để nhuộm vĩnh viễn.”
Ôn Noãn khẽ vuốt mái tóc dài của mình, màu tóc của cô là màu tự nhiên.
Cô cũng muốn thử những màu khác.
Thợ trang điểm nhanh nhẹn, nhanh chóng duỗi thẳng mái tóc dài của cô ra, sau đó xịt thuốc nhuộm tóc dùng một lần rồi sửa lại.
Mỗi khâu trang điểm đều làm tốt nhất, thợ trang điểm khẽ nói: “Cô rất giống nữ chính trong MV Sứ Thanh Hoa, nhưng da của cô Ôn trắng trẻo hơn, chân cũng thẳng hơn.”
Những người khác cũng hùa theo, cũng cảm thấy giống.
Chính Ôn Noãn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hóa ra cô có thể xinh đẹp như vậy, cái này… Là sức mạnh của đồng tiền sao?
Sau khi tiễn những người khác đi, thư ký Trương sợ người trang điểm không cho cô ấy làm gì nên tự mình treo những bộ váy mà Ôn Noãn chọn sang một ngăn tủ khác.
Cô ấy tự nhiên nói: “Hai ngày nữa, tôi sẽ đem một số trang sức phù hợp với các loại trang phục đến đây.”
Ôn Noãn không từ chối, cô biết đây là công việc của thư ký Trương.
Lúc thư ký Trương rời đi, cô ấy lại nhìn Ôn Noãn thật sâu, cô ấy thầm nghĩ gần đây luật sư Hoắc đi làm muộn cũng là chuyện bình thường, có một người xinh đẹp vừa ý như vậy ở nhà, ai cam lòng rời giường chứ?
…
Buổi tối bảy giờ Hoắc Minh về nhà.
Anh định thay đổi quần rồi đưa Ôn Noãn đi dự tiệc, nhưng khi nhìn thấy Ôn Noãn, anh không thể nào rời mắt…
“Váy rất đẹp.” Giọng anh khàn khàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi.
Ôn Noãn đưa cho anh một cái áo sơ mi đen,
Tối nay anh mặc áo sơ mi đen phối với áo vest, áo vest màu nâu nhạt và cà vạt mỏng màu nâu sẫm.
Kẹp cà vạt cũng rất tỉ mỉ, có trang sức đính trên đó.
Hoắc Minh chậm chạp không cầm lấy, đôi mắt màu đen của anh nhuốm một tầng dục vọng, thậm chí giọng nói còn khàn khàn: “Tôi thay sau.”
Ôn Noãn vẫn chưa nhận ra thì cơ thể cô đã rơi vào vòng tay anh.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay thon dài của anh vuốt ve vòng eo uyển chuyển của cô, dùng lời nói tán tỉnh cô: “Thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn bị anh làm cho mềm cả người, cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, khẽ hừ một tiếng: “Sắp muộn rồi.”
Hoắc Minh không buông tha cô.
Anh giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó anh mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, thậm chí còn vùi mặt vào cổ cô, trêu chọc: “Làm một lần.”
Nói xong anh xoay người cô lại, điên cuồng hôn lên môi cô.
Chiếc váy màu xanh sẫm rơi lả tả trên mặt đất, vẽ ra một vòng tròn duyên dáng, còn Ôn Noãn bị anh giữ trong phòng thay đồ thì thỏa thích hưởng thụ…
Mọi thứ kết thúc.
Ôn Noãn mệt đến mức không muốn ra ngoài, Hoắc Minh nhã nhặn sửa sang lại trang phục cho cô, sau đó lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên cái cổ mềm mại của cô.
“Thích không? Tôi tự chọn đó.” Anh hôn lên vành tai cô, nhìn bóng hình trong gương.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô có thể nhìn ra chiếc dây chuyền kim cương này rất đắt, cũng rất hợp với cô, quan trọng nhất là thành ý của anh.
Lúc này, hiềm khích lúc sáng sớm đã biến mất hoàn toàn, cô quay người lại ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: “Rất đẹp, tôi rất thích…”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nguôi giận rồi? Nếu em nguôi giận, sau bữa tiệc về, chúng ta lại tiếp tục…”
Chương 95: Cô Ôn, cô làm tôi nhớ đến một người quen cũ
Đến khi ngồi lên trên xe thì cũng đã muộn rồi.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh Hoắc Minh, thực sự cô không dám nhìn phần sườn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, trong lòng cô không khỏi nảy lên suy nghĩ, chẳng biết anh đã giường không gối chiếc bao lâu rồi mới không thể tiết chế như vậy.
Không biết ngày đêm …
Có lẽ là đoán được cô đang suy nghĩ gì, đến chỗ đèn đỏ ngã tư, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
“Em đoán thử xem?”
Ôn Noãn còn lâu mới thèm đoán, mặt cô ửng hồng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, che giấu chính mình.
Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, cười: “Tôi không buông thả như em nghĩ đâu, cũng không có người phụ nữ nào khác, công việc cũng bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi để chơi gái chứ!”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập, anh đúng là không biết xấu hổ!
Anh mà không chơi, vậy thì mấy ngày nay anh toàn làm gì thế hả?
Hoắc Minh xán lại gần bên tai cô, cố ý nói: “Không phải lần nào cô giáo Ôn cũng gấp không chờ nổi, hai ta ai chơi ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn ngây ngô như thế, làm sao có thể chống chịu được những lời như vậy, cô tức giận không thèm để ý tới anh.
Nhưng giận thì giận thế, đến lúc vào buổi tiệc thì cô vẫn rất giữ thể diện cho Hoắc Minh.
Ở thành phố B, Hoắc Minh rất có tiếng tăm, cũng có quyền thế, anh vừa bước vào sảnh tiệc thì đã bị vây quanh khen ngợi, bọn họ cũng rất ngạc nhiên với bạn gái của Hoắc Minh.
Dạo gần đây bọn họ đều nghe nói luật sư Hoắc đang yêu chiều một cô gái, ai nấy đều cảm thấy tò mò muốn gặp. Hiện giờ thấy, quả nhiên rất xinh đẹp, mà trông mặt mày rất hiền dịu, rất được lòng đám đàn ông.
Đồng nghiệp Hoắc Minh nói chuyện qua lại, Ôn Noãn bèn khoác cánh tay anh, rất biết điều mà không quấy rầy.
Hoắc Minh sợ cô nhàm chán, định dẫn Ôn Noãn đi chọn chút đồ ăn rồi về chỗ ngồi.
“Anh ơi.”
Có tiếng người nũng nịu gọi, Hoắc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh lại đây.
Lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh, cả người Ôn Noãn thoáng gồng cứng lại, cô không ngờ sẽ gặp lại hắn ở chỗ này.
Sự thay đổi của cơ thể cô không giấu được Hoắc Minh.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó quay ra cười xòa với em gái mình: “Anh còn tưởng là em không đến cơ đấy.”
Hoắc Minh Châu mềm mại tựa lên đầu vai Cố Trường Khanh, làm nũng: “Thì tại Cố Trường Khanh muốn gặp chú Kiều đó mà, nên em dẫn anh ấy qua đây xem sao.”
Cô ấy mân mê nút thắt áo sơ mi của chồng sắp cưới, nói lẫy: “Trước kia cũng đâu thấy anh kính ngưỡng nghệ thuật thế bao giờ.”
Cố Trường Khanh dỗ cô ấy hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Hoắc Minh cười khẩy.
Anh thì rất rõ tại sao Cố Trường Khanh lại tới đây, chẳng phải vì muốn gặp Ôn Noãn đó ư? Nhiều khi anh cũng rất bội phục Cố Trường Khanh, có miếng thịt treo bên miệng suốt bốn năm trời chẳng thèm đoái hoài, đến bây giờ thịt bị người khác ngậm đi rồi thì lại ra vẻ thâm tình.
Đúng là ngu lâu dốt dai!
Cũng may lúc này Kiều Cảnh Niên đi tới, ông khoác chiếc áo bành tô màu đen, vì được chăm sóc kỹ nên trông rất trẻ trung anh tuấn.
“Hoắc Minh, Minh Châu.”
Kiều Cảnh Niên khẽ vỗ vai Hoắc Minh, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hoắc Minh lễ phép gật đầu, lại giới thiệu Ôn Noãn cho ông: “Bạn gái cháu - Ôn Noãn, em ấy học đàn từ nhỏ, cực kỳ ngưỡng mộ chú Kiều, biết chú Kiều hôm nay sẽ tham gia buổi tiệc này nên cũng nhõng nhẽo đòi tới.”
Ôn Noãn?
Kiều Cảnh Niên ngẩn ra một thoáng.
Cái tên này làm ông nhớ đến chuyện năm xưa, khi đó ông vẫn là một tên nhóc hai mươi tuổi nghèo túng, bạn gái ông là Lục Tiểu Noãn lại là con gái nhà giàu, bà đã sinh sống suốt một năm trời với ông trong một căn phòng chưa đến 10 mét vuông, bọn họ yêu thương lẫn nhau, nhưng vì hiểu lầm mà ông đã khiến bà tức giận bỏ đi, sau này ông kết hôn rồi mới ngoài ý muốn biết được khi ấy bà đã có thai…
Ông hối hận vô cùng, điên cuồng tìm bà khắp nơi!
Thế nhưng ông không sao tìm được bất cứ tin tức gì về bà, nhà họ Lục ở thành phố B cũng không biết hành tung của bà ra sao, có người nói vì bà chưa lập gia đình mà đã có thai nên bị đuổi khỏi nhà họ Lục…
“Chú Kiều?” Giọng Hoắc Minh hơi khàn.
Kiều Cảnh Niên giật mình tỉnh lại từ trong mông lung, ông xin lỗi cười bảo: “Tên của cô Ôn làm chú nhớ đến một người quen cũ, nếu là con do bà ấy sinh ra thì đứa bé này chắc cũng lớn bằng cô Ôn đấy."
Lúc ông nói những lời này thì ánh mắt cũng lộ ra sự xót xa.
Ôn Noãn suy đoán, Kiều Cảnh Niên từng yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, người quen cũ đó chính là người yêu của ông, đứa trẻ không biết tên kia hẳn chính là máu thịt ruột rà với Kiều Cảnh Niên …
Bình luận facebook