-
Chương 101-102
Chương 101: Cô yêu ai ‘yêu cả đường đi'
Hoắc Minh trở về căn hộ.
Ôn Noãn đã tắm xong, không mặc đồ ngủ mà lại mặc chiếc áo sơ mi đen của anh.
Rộng rãi thoải mái, kết hợp với mái tóc đen dài.
Hiệu quả kinh người!
Cô quỳ bên cạnh giường, lấy một lọ sữa dưỡng da thoa lên người. Theo động tác đường cong cơ thể liên tục phập phồng, rất quyến rũ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau.
Anh vòng qua người Ôn Noãn, nhận lấy lọ sữa dưỡng da trong tay cô, thay thế cho đôi tay của cô.
Ôn Noãn khẽ tựa vào người anh, nhẹ nhàng hỏi: " Đi rồi?"
Hoắc Minh "ừ' bằng âm mũi.
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Ôn Noãn, chăm sóc bề mặt da mềm mại phía sau cổ cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Màu tóc giữ được một ngày thôi đúng không? Sao không gội?"
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy anh thích, mai tôi sẽ gội."
Hoắc Minh nhẹ cười ra tiếng.
Anh chậm rãi thoa cho cô xong, sau đó đẩy cô xuống, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Mái tóc đen dài hòa quyện với ga trải giường, khuôn mặt nhỏ xinh như tranh vẽ, đôi chân mảnh mai mềm mại, quyến rũ lòng người...
Hoắc Minh bị Cố Trường Khanh kích động, không tránh khỏi thô lỗ hơn thường ngày một chút...
Ôn Noãn ôm chặt anh, đôi mắt sáng lạn.
Đợi anh thỏa mãn, đã qua 2 giờ sáng.
Ôn Noãn dựa vào lòng Hoắc Minh, ngửi mùi thơm trên cơ thể anh, cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô bỗng nhớ tới một việc, nhẹ nhàng hỏi anh: "Minh Châu đã lấy số điện thoại của tôi, nếu cô ấy đến nữa thì sao?"
Hoắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Con bé muốn đến thì để con bé đến thôi."
Ôn Noãn giơ một cánh tay lên.
Cô vươn ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt nhẹ sống mũi cao của anh, sau khi do dự một lúc mới hỏi: "Hoắc Minh, có nên nói với Minh Châu rằng tôi... tôi và...?
Hoắc Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Quá khứ của cô và Cố Trường Khanh?"
Ôn Noãn có hơi căng thẳng, không thể nói nên lời.
Hoắc Minh lại nhắm mắt, kéo cô vào lòng, khẽ chạm trán cô nói:"Không cần thiết."
Ôn Noãn cứ nhai đi nhai lại những từ này, không hiểu được ý của anh là gì.
...
Sau đó, Hoắc Minh Châu lại đến hai lần nữa.
Cũng may là cô ấy không đưa Cố Trường Khanh đến, một mình đến ăn bữa khuya mà thôi.
Hoắc Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ nhưng tính cách rất đơn thuần, thậm chí cô ấy còn mang đến một số món quà nhỏ cho Ôn Noãn xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười
Đêm nay cô vừa tiễn Hoắc Minh Châu, Hoắc Minh đúng lúc trở về, anh ngửi thấy mùi thức ăn liền nhăn mày: "Minh Châu đã đến?"
"Làm sao anh biết?"
Ôn Noãn nhận chiếc áo khoác trong tay anh rồi móc nó lên.
Hoắc Minh véo má Ôn Noãn: "Mùi dầu mỡ chiên rán! Bình thường em không thích ăn những món này." Ôn Noãn thích đồ ăn nhẹ, làn da vô cùng mịn màng, Hoắc Minh cho rằng thói quen này rất tốt.
Ôn Noãn ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hoắc Minh tuổi trẻ dồi dào sinh lực, sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì hầu như mỗi đêm đều 'làm'.
Khi Ôn Noãn chủ động, anh liền tưởng cô muốn.
Anh ôm cô, hôn đến nỗi loạng choạng, gần như muốn ‘làm’ ngay tại cửa vào.
Ôn Noãn hôn một hồi, tựa vào sống mũi thẳng tắp của anh rồi thì thầm: “Hôm nay tôi cũng ăn! Ăn ngon lắm, Minh Châu mang nồi chiên không dầu tới.”
Hoắc Minh cảm thấy bất ngờ.
Anh không ngờ Ôn Noãn có thể chơi với Minh Châu, còn bị cô ấy ảnh hưởng.
Anh uể oải vỗ vai cô nói: Cái tốt không học? Học theo con bé đó."
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng: "Tôi thấy không có gì không tốt cả!"
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu ghé gần tai cô, hỏi: "Có vẻ như cô khá thích Minh Châu, cô giáo Ôn, phải chăng là yêu ai yêu cả đường đi hay không?
Chương 102: Thật có lỗi, đêm nay tôi không thể đi với em
Ôn Noãn đỏ mặt.
"Tôi không thích anh đâu!" Cô gượng gạo nhỏ giọng phản bác, sau đó chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
Tuy nhiên, Hoắc Minh lại tháo cà vạt, xắn tay áo.
"Đừng dọn dẹp, tôi sẽ ăn cái này."
Đêm nay anh đặc biệt dễ chịu nên Ôn Mạn chủ động chiên cho anh một ít cánh gà và đồ ăn nhẹ, đồng thời khui một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Minh hiếm khi ăn những món này, nhưng lại cảm thấy hương vị không tồi.
Anh uống một ngụm rượu vang đỏ, đầu lưỡi được kích thích vị giác, cảm nhận hương thơm nhẹ dịu của rượu vang đỏ.
Trong vấn đề tình cảm nam nữ, Ôn Noãn khá chủ động.
Cô ôm anh từ phía sau, đặt môi lên môi anh, hôn triền miên một hồi lâu. Hoắc Minh không nhịn được nữa, anh kéo cô lên đùi, nửa ly rượu đỏ đổ trên sàn nhà...
Nhưng không ai quan tâm!
Ôn Noãn không hề biết mình có một mặt như vậy, dám cả gan thân thiết với một người đàn ông trong phòng ăn, khi Hoắc Minh dùng đôi mắt đỏ rực xác nhận với cô, cô có chút do dự.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Trong nhà không có người khác, thỉnh ‘làm’ trong phòng khách một lần cũng là bình thường."
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh.
Cô cảm thấy chính mình đã sa đọa...
Hoắc Minh nhẹ nhàng gọi tên cô: "Ôn Noãn, được không?"
Ôn Noãn tựa mình vào vai anh, vòng tay ôm lấy eo anh...
...
Sau đó, cô cảm thấy bản thân thật phóng túng, đặc biệt là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cơ thể đau nhức.
Trên đầu giường, có một cành hoa hồng trắng.
Cô biết đó là Hoắc Minh sáng sớm ra ngoài chạy bộ hái, vẫn còn đọng sương sớm.
Ôn Noãn rất thích.
Cô chỉ yêu hai lần, lúc bên cạnh Cố Trường Khanh giống như một đoạn dây dưa nhạt nhòa, nhiều nhất chỉ là một cái hôn nhẹ. Sau khi ở bên Hoắc Minh, cô mới thực sự trải nghiệm được cảm giác mãnh liệt.
Ôn Noãn vuốt nhẹ chiếc gối trắng tinh, trong lòng nghĩ, người như Hoắc Minh thì có người phụ nữ nào mà không chìm đắm đây? Lúc này, cô hiểu rất rõ điều này không tốt, nhưng cô vẫn không muốn thay đổi...
Ôn Noãn nằm thêm một lúc, sau đó đứng dậy để dọn dẹp nhà.
Nhà ăn bên ngoài đã được dọn sạch sẽ, chỉ có quần áo nam và nữ vẫn bị vương vãi trên ghế sofa trong phòng khách, Ôn Noãn đoán là Hoắc Minh cố ý.
Cô dọn dẹp xong.
Vào buổi trưa, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Minh, nhắc anh tối nay đừng quên buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Minh gọi điện thoại trả lời.
Anh nói xin lỗi Ôn Noãn, bảo tối nay anh có một vụ án phải thảo luận với đương sự nên có lẽ sẽ không đi cùng cô được.
Ôn Noãn cảm thấy có chút thất vọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Quan hệ giữa em với Bạch Vi không phải tốt lắm sao, em mời cô ấy đi nhé."
Bạch Vi?
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài, mấy ngày nay Bạch Vi đã đến Hồng Kông du lịch, vốn dĩ không ở trong nước.
Sau khi cúp máy suy nghĩ một lúc, cô quyết định mời Khương Sinh đi nghe. Khương Sinh có tài năng âm nhạc và là học sinh duy nhất của cô, mời cô ấy đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên thì cũng không lãng phí vé VIP này.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Khương Sinh.
Dù Khương Sinh còn nhỏ tuổi nhưng rất ngưỡng mộ Kiều Cảnh Niên, cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên.
"Cảm ơn cô giáo Ôn.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắc Khương Sinh mặc váy.
Khương Sinh dù nhỏ tuổi nhưng rất khôn ngoan: "Em biết ạ, đây là lễ nghi!"
Ôn Noãn khẽ cười, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô chọn một chiếc váy hoa, thắt lưng mỏng màu nâu quanh eo, rất hợp với màu tóc của cô, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và lãng mạn.
Cô bắt taxi đến đón Khương Sinh.
Đúng lúc, luật sư Khương Minh cũng ở nhà, thấy Ôn Noãn, nhiệt tình chào hỏi: "Ôn Noãn đến rồi, con bé Khương Sinh chờ cô lâu rồi, trông dáng vẻ vui không tả được."
Ôn Noãn mỉm cười: "Sau khi xem buổi biểu diễn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Khương Minh tự tay pha cho cô một ly cà phê, cười: "Có cô ở đây, tôi không lo gì! Đợi lát nữa tài xế đưa các cô đến đó."
Ôn Noãn không từ chối ý tốt của ông ấy.
Khương Sinh nhảy nhót đi xuống: "Cô giáo Ôn!
Phía sau cô ấy có Khương Duệ đi theo.
Khương Duệ chậm rãi đi xuống lầu, đôi mắt hoa anh đào nhìn Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Bố, để con đưa họ đi là được."
Khương Minh cười ha hả: "Cũng được! Con đưa họ đi đi."
Hoắc Minh trở về căn hộ.
Ôn Noãn đã tắm xong, không mặc đồ ngủ mà lại mặc chiếc áo sơ mi đen của anh.
Rộng rãi thoải mái, kết hợp với mái tóc đen dài.
Hiệu quả kinh người!
Cô quỳ bên cạnh giường, lấy một lọ sữa dưỡng da thoa lên người. Theo động tác đường cong cơ thể liên tục phập phồng, rất quyến rũ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau.
Anh vòng qua người Ôn Noãn, nhận lấy lọ sữa dưỡng da trong tay cô, thay thế cho đôi tay của cô.
Ôn Noãn khẽ tựa vào người anh, nhẹ nhàng hỏi: " Đi rồi?"
Hoắc Minh "ừ' bằng âm mũi.
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Ôn Noãn, chăm sóc bề mặt da mềm mại phía sau cổ cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Màu tóc giữ được một ngày thôi đúng không? Sao không gội?"
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy anh thích, mai tôi sẽ gội."
Hoắc Minh nhẹ cười ra tiếng.
Anh chậm rãi thoa cho cô xong, sau đó đẩy cô xuống, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Mái tóc đen dài hòa quyện với ga trải giường, khuôn mặt nhỏ xinh như tranh vẽ, đôi chân mảnh mai mềm mại, quyến rũ lòng người...
Hoắc Minh bị Cố Trường Khanh kích động, không tránh khỏi thô lỗ hơn thường ngày một chút...
Ôn Noãn ôm chặt anh, đôi mắt sáng lạn.
Đợi anh thỏa mãn, đã qua 2 giờ sáng.
Ôn Noãn dựa vào lòng Hoắc Minh, ngửi mùi thơm trên cơ thể anh, cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô bỗng nhớ tới một việc, nhẹ nhàng hỏi anh: "Minh Châu đã lấy số điện thoại của tôi, nếu cô ấy đến nữa thì sao?"
Hoắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Con bé muốn đến thì để con bé đến thôi."
Ôn Noãn giơ một cánh tay lên.
Cô vươn ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt nhẹ sống mũi cao của anh, sau khi do dự một lúc mới hỏi: "Hoắc Minh, có nên nói với Minh Châu rằng tôi... tôi và...?
Hoắc Minh mở đôi mắt hẹp dài ra, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Quá khứ của cô và Cố Trường Khanh?"
Ôn Noãn có hơi căng thẳng, không thể nói nên lời.
Hoắc Minh lại nhắm mắt, kéo cô vào lòng, khẽ chạm trán cô nói:"Không cần thiết."
Ôn Noãn cứ nhai đi nhai lại những từ này, không hiểu được ý của anh là gì.
...
Sau đó, Hoắc Minh Châu lại đến hai lần nữa.
Cũng may là cô ấy không đưa Cố Trường Khanh đến, một mình đến ăn bữa khuya mà thôi.
Hoắc Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ nhưng tính cách rất đơn thuần, thậm chí cô ấy còn mang đến một số món quà nhỏ cho Ôn Noãn xúc tiến tình cảm vợ chồng.
Ôn Noãn dở khóc dở cười
Đêm nay cô vừa tiễn Hoắc Minh Châu, Hoắc Minh đúng lúc trở về, anh ngửi thấy mùi thức ăn liền nhăn mày: "Minh Châu đã đến?"
"Làm sao anh biết?"
Ôn Noãn nhận chiếc áo khoác trong tay anh rồi móc nó lên.
Hoắc Minh véo má Ôn Noãn: "Mùi dầu mỡ chiên rán! Bình thường em không thích ăn những món này." Ôn Noãn thích đồ ăn nhẹ, làn da vô cùng mịn màng, Hoắc Minh cho rằng thói quen này rất tốt.
Ôn Noãn ôm cổ anh, chủ động hôn anh.
Hoắc Minh tuổi trẻ dồi dào sinh lực, sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau thì hầu như mỗi đêm đều 'làm'.
Khi Ôn Noãn chủ động, anh liền tưởng cô muốn.
Anh ôm cô, hôn đến nỗi loạng choạng, gần như muốn ‘làm’ ngay tại cửa vào.
Ôn Noãn hôn một hồi, tựa vào sống mũi thẳng tắp của anh rồi thì thầm: “Hôm nay tôi cũng ăn! Ăn ngon lắm, Minh Châu mang nồi chiên không dầu tới.”
Hoắc Minh cảm thấy bất ngờ.
Anh không ngờ Ôn Noãn có thể chơi với Minh Châu, còn bị cô ấy ảnh hưởng.
Anh uể oải vỗ vai cô nói: Cái tốt không học? Học theo con bé đó."
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng: "Tôi thấy không có gì không tốt cả!"
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu ghé gần tai cô, hỏi: "Có vẻ như cô khá thích Minh Châu, cô giáo Ôn, phải chăng là yêu ai yêu cả đường đi hay không?
Chương 102: Thật có lỗi, đêm nay tôi không thể đi với em
Ôn Noãn đỏ mặt.
"Tôi không thích anh đâu!" Cô gượng gạo nhỏ giọng phản bác, sau đó chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
Tuy nhiên, Hoắc Minh lại tháo cà vạt, xắn tay áo.
"Đừng dọn dẹp, tôi sẽ ăn cái này."
Đêm nay anh đặc biệt dễ chịu nên Ôn Mạn chủ động chiên cho anh một ít cánh gà và đồ ăn nhẹ, đồng thời khui một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Minh hiếm khi ăn những món này, nhưng lại cảm thấy hương vị không tồi.
Anh uống một ngụm rượu vang đỏ, đầu lưỡi được kích thích vị giác, cảm nhận hương thơm nhẹ dịu của rượu vang đỏ.
Trong vấn đề tình cảm nam nữ, Ôn Noãn khá chủ động.
Cô ôm anh từ phía sau, đặt môi lên môi anh, hôn triền miên một hồi lâu. Hoắc Minh không nhịn được nữa, anh kéo cô lên đùi, nửa ly rượu đỏ đổ trên sàn nhà...
Nhưng không ai quan tâm!
Ôn Noãn không hề biết mình có một mặt như vậy, dám cả gan thân thiết với một người đàn ông trong phòng ăn, khi Hoắc Minh dùng đôi mắt đỏ rực xác nhận với cô, cô có chút do dự.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Trong nhà không có người khác, thỉnh ‘làm’ trong phòng khách một lần cũng là bình thường."
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh.
Cô cảm thấy chính mình đã sa đọa...
Hoắc Minh nhẹ nhàng gọi tên cô: "Ôn Noãn, được không?"
Ôn Noãn tựa mình vào vai anh, vòng tay ôm lấy eo anh...
...
Sau đó, cô cảm thấy bản thân thật phóng túng, đặc biệt là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cơ thể đau nhức.
Trên đầu giường, có một cành hoa hồng trắng.
Cô biết đó là Hoắc Minh sáng sớm ra ngoài chạy bộ hái, vẫn còn đọng sương sớm.
Ôn Noãn rất thích.
Cô chỉ yêu hai lần, lúc bên cạnh Cố Trường Khanh giống như một đoạn dây dưa nhạt nhòa, nhiều nhất chỉ là một cái hôn nhẹ. Sau khi ở bên Hoắc Minh, cô mới thực sự trải nghiệm được cảm giác mãnh liệt.
Ôn Noãn vuốt nhẹ chiếc gối trắng tinh, trong lòng nghĩ, người như Hoắc Minh thì có người phụ nữ nào mà không chìm đắm đây? Lúc này, cô hiểu rất rõ điều này không tốt, nhưng cô vẫn không muốn thay đổi...
Ôn Noãn nằm thêm một lúc, sau đó đứng dậy để dọn dẹp nhà.
Nhà ăn bên ngoài đã được dọn sạch sẽ, chỉ có quần áo nam và nữ vẫn bị vương vãi trên ghế sofa trong phòng khách, Ôn Noãn đoán là Hoắc Minh cố ý.
Cô dọn dẹp xong.
Vào buổi trưa, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Minh, nhắc anh tối nay đừng quên buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Minh gọi điện thoại trả lời.
Anh nói xin lỗi Ôn Noãn, bảo tối nay anh có một vụ án phải thảo luận với đương sự nên có lẽ sẽ không đi cùng cô được.
Ôn Noãn cảm thấy có chút thất vọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Quan hệ giữa em với Bạch Vi không phải tốt lắm sao, em mời cô ấy đi nhé."
Bạch Vi?
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài, mấy ngày nay Bạch Vi đã đến Hồng Kông du lịch, vốn dĩ không ở trong nước.
Sau khi cúp máy suy nghĩ một lúc, cô quyết định mời Khương Sinh đi nghe. Khương Sinh có tài năng âm nhạc và là học sinh duy nhất của cô, mời cô ấy đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên thì cũng không lãng phí vé VIP này.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Khương Sinh.
Dù Khương Sinh còn nhỏ tuổi nhưng rất ngưỡng mộ Kiều Cảnh Niên, cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên.
"Cảm ơn cô giáo Ôn.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắc Khương Sinh mặc váy.
Khương Sinh dù nhỏ tuổi nhưng rất khôn ngoan: "Em biết ạ, đây là lễ nghi!"
Ôn Noãn khẽ cười, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô chọn một chiếc váy hoa, thắt lưng mỏng màu nâu quanh eo, rất hợp với màu tóc của cô, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và lãng mạn.
Cô bắt taxi đến đón Khương Sinh.
Đúng lúc, luật sư Khương Minh cũng ở nhà, thấy Ôn Noãn, nhiệt tình chào hỏi: "Ôn Noãn đến rồi, con bé Khương Sinh chờ cô lâu rồi, trông dáng vẻ vui không tả được."
Ôn Noãn mỉm cười: "Sau khi xem buổi biểu diễn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Khương Minh tự tay pha cho cô một ly cà phê, cười: "Có cô ở đây, tôi không lo gì! Đợi lát nữa tài xế đưa các cô đến đó."
Ôn Noãn không từ chối ý tốt của ông ấy.
Khương Sinh nhảy nhót đi xuống: "Cô giáo Ôn!
Phía sau cô ấy có Khương Duệ đi theo.
Khương Duệ chậm rãi đi xuống lầu, đôi mắt hoa anh đào nhìn Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Bố, để con đưa họ đi là được."
Khương Minh cười ha hả: "Cũng được! Con đưa họ đi đi."
Bình luận facebook