-
Chương 163-166
Chương 163: Ôn Noãn là con gái của Kiều Cảnh Niên
Ôn Noãn như vừa bị vớt ra từ trong nước.
Trong đêm giao thừa ấy, Hoắc Minh cho cô trải nghiệm mà cô chưa từng trải, điên đảo toàn bộ nhận thức của cô từ trước đến nay.
Ánh đèn sáng bừng lên.
Anh hôn môi cô, thưởng thức khuôn mặt hồng hào của cô.
“Ôn Noãn, dáng vẻ của em lúc này thật xinh đẹp, em muốn nhìn xem không?”
Ôn Noãn che mắt lại.
Cô không muốn xem, cô không muốn xem một chút nào!
Hoắc Minh lại mạnh mẽ bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, Ôn Noãn tựa vào trên vai anh, dùng sức cắn thịt trên vai của anh cũng không có tác dụng.
Cô bị người ta ôm từ sau lưng đặt xuống trước bồn rửa mặt, anh ôm lấy eo cô, đứng ở phía sau lưng cùng cô cảm nhận.
“Ôn Noãn, vừa rồi mặt em còn đỏ hơn bây giờ nữa.”
Anh nói lời âu yếm không biết liêm sỉ bên tai cô.
Ôn Noãn muốn chạy trốn, cô vừa mới xoay người đã bị anh xoay ngược lại!
Khuôn mặt mịn màng sắc nét bị nâng lên nhẹ nhàng, đầu hơi ngẩng lên với tấm gương.
Đương nhiên Ôn Noãn biết dáng vẻ của mình hiện tại đang rất rối bời, cho dù lúc này quần áo cô vẫn chỉnh tề nhưng mới vừa rồi cô bị anh đùa giỡn biến thành dáng vẻ kia…
Ôn Noãn biết sinh hoạt cá nhân của anh không lộn xộn nhưng tóm lại anh vẫn là người trong giới đó.
Cô hoài nghi, anh còn hiểu về phụ nữ hơn cả mấy người như Cảnh Sâm.
Có phải người ưu tú nào làm luật sư tốt thì phương diện kia cũng sẽ tốt hơn người bình thường không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng điệu mang ý xin tha!
“Hoắc Minh, anh đừng như vậy!”
Hoắc Minh bắt nạt cô đủ rồi.
Anh ôm cô đứng trước gương thưởng thức dáng vẻ tinh tế của cô, lại săn sóc giúp cô sửa sang váy áo phẳng phiu, sau đó anh nhịn không được đành nói: “Đêm nay đừng về! Anh không làm gì cả, chúng ta cùng đón năm mới.”
Đêm 30, bọn họ đều nên ở cùng người nhà.
Cho nên đêm nay anh muốn được ăn Tết trước.
Ôn Noãn thoáng bình ổn lại.
Cô từ từ mở to mắt, toàn bộ vành tai đều đỏ hồng.
Đối với cô, đêm nay giống như tuyết tan đầu mùa, có người phụ nữ nào mà trốn thoát được tay anh bằng những hành động lãng mạn mà anh đã làm chứ.
Ôn Noãn không muốn tiến triển quá nhanh.
Cô do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn nên về thôi!”
Hoắc Minh có chút thất vọng nhưng anh vẫn tôn trọng cô, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhẹ giọng nói: “Ở lại với anh thêm một chút, Ôn Noãn… Anh muốn em ở lại với anh.”
Chữ “với anh” mà anh nói tất nhiên là làm mấy chuyện mặt đỏ tim đập.
Lúc rời đi, rặng mây hồng trên mặt Ôn Noãn lan đến tận cổ.
Cô có cảm giác trong khoảng thời gian trước khi bọn họ ở bên nhau, mấy trò Hoắc Minh chơi với cô chẳng qua chỉ là trò chơi con, anh chưa từng làm thật.
Đêm khuya.
Chiếc Bentley vàng kim từ từ chạy vào trong khu nhà Ôn Noãn sống.
Xe ngừng lại, Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã ba giờ rồi, hay anh ở lại qua đêm nhé?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Minh không chịu cho cô xuống xe, ôm cô ngồi bên trong.
Cứ ôm nhau như vậy cũng khiến lòng người rung động.
Không biết qua bao lâu…
Ôn Noãn tựa lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi lên đây.”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, luôn mang theo chút ham muốn: “Năm sau dọn về chỗ anh, nhé?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Cô biết đêm nay quá mập mờ cho nên anh mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, cái này không trách anh.
Là do cô không nói rõ ràng.
Ôn Noãn đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt tóc, chần chừ một hồi mới mở miệng: “Hoắc Minh, không phải chúng ta như bây giờ cũng khá tốt sao?”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh có xuất thân tốt, được người ta tâng bốc đã quen, đây là lần đầu tiên theo đuổi một người phụ nữ. Còn nữa, đêm nay anh đã đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng.
Đến cả “chuyện đó”, anh cũng đã làm!
Anh cũng nhẹ nhàng ngồi thẳng, bàn tay đẹp khẽ vuốt tay lái.
“Ôn Noãn, thứ anh muốn chính là yêu đương nghiêm túc.”
…
Ôn Noãn không lên tiếng.
Thật ra cô cũng không thể tin tưởng anh hoàn toàn, hơn nữa mặc dù Kiều An kết hôn nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
Cô lựa chọn bảo vệ chính mình, không sai.
Tính thiếu gia của Hoắc Minh trỗi dậy, nói chuyện không còn dễ nghe như trước: “Ôn Noãn, em sướng rồi không thèm nhận nợ à? Lúc anh hầu hạ em, em cũng đâu có lạnh lùng như thế!”
Anh nhéo mặt cô: “Muốn anh nhắc bài cho em sao?”
Ôn Noãn vỗ vào tay anh.
Cô cũng không sợ anh, chỉ đỏ mặt: “Là anh tự nguyện, đâu phải tôi yêu cầu!”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên sâu thẳm.
Ôn Noãn cảm thấy tiếp tục nói thêm sẽ không còn vui vẻ gì nữa, vì thế đẩy cửa xuống xe.
Tay cô bị giữ lại.
Cả người cô lọt vào trong vòng ôm của anh.
Hoắc Minh dán môi lên vành tai cô, hạ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt! Anh quá nóng nảy! Ôn Noãn… Anh thật sự muốn ở bên em, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ lên giường làm chuyện ấy.”
Thật ra anh không hề muốn kết hôn, nhưng Ôn Noãn muốn.
Anh muốn sống chung với nhau một thời gian, nếu ở những phương diện khác không có xích mích gì lớn thì bọn họ sẽ kết hôn, Ôn Noãn rất phù hợp với anh.
Anh không muốn buông tay.
Ôn Noãn nghe thấy mấy lời nói không dễ nghe đó thì giờ đây đã không dỗ được nữa, vẫn muốn xuống xe.
Hoắc Minh dùng sức ôm cô, không cho cô đi.
Cuối cùng, anh ấn đầu cô cười gian.
“Thoải mái rồi thì không thèm để ý đến anh nữa?”
“Ôn Noãn, chúng ta là ai đang đùa giỡn ai đây?”
…
Ôn Noãn tức giận đến mức đuôi lông mày cũng hiện gân xanh, nhìn rất mê người, Hoắc Minh nhịn không hôn lên đó.
Cô lại tiếp tục giãy giụa, anh vẫn không cho cô xuống xe.
Đêm nay anh ở trong xe cùng cô cả một đêm.
Ít nhiều Ôn Noãn cũng động lòng.
Cô có hơi tuyệt vọng, cô không thể nào cản được sức hấp dẫn của Hoắc Minh, chỉ cần anh suy tính một chút là cô đã đầu hàng hoàn toàn.
Chỉ là cô không muốn dễ dàng buông xuống mà thôi!
Trời dần sáng, Ôn Noãn tỉnh lại từ trong lòng ngực của Hoắc Minh.
Điện thoại anh vẫn reo liên tục nhưng dường như Hoắc Minh rất mệt, không tỉnh dậy.
Ôn Noãn đẩy anh: “Hoắc Minh, anh có điện thoại.”
Hoắc Minh mở mắt.
Đôi mắt dài đẹp lại mang theo vẻ phong lưu của anh nhìn cô chăm chú, sau đó xoay mặt cô lại rồi hôn cô.
“Anh có… Điện thoại!”
Ôn Noãn thở hồng hộc.
Hoắc Minh cười, buông cô ra.
Anh chuẩn bị nhận điện thoại nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì mặt mày tối lại, sau đó cúp luôn.
Ôn Noãn ngạc nhiên một hồi rồi hiểu.
Là điện thoại của Kiều An.
Cô không nói gì định xuống xe nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, ấn chặt cô trong ngực.
“Ôn Noãn, anh không liên quan gì tới cô ấy!”
“Cô ấy đã kết hôn!”
…
Ôn Noãn ‘ừ’ một tiếng.
Nhưng cô cũng không cho rằng Kiều An sẽ chịu bỏ qua, nếu không đã chẳng gọi điện tới vào lúc sáng sớm thế này, nếu nghĩ kỹ thì thời gian này đang trong ba ngày đầu tân hôn của cô ta cơ mà!
Đã không chờ nổi mà gọi điện cho mối tình đầu rồi sao?
*
Anh Quốc, Luân Đôn.
Kiều An mặc bộ áo ngủ bằng ren gợi cảm, ngồi trong phòng khách.
Trong phòng người hầu ở dưới lầu có tiếng nam nữ vui đùa ầm ỹ phát ra vô cùng mờ ám.
Đó là chồng cô ta đang yêu đương vụng trộm với hầu gái, cô ta lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì cô ta không hề yêu gã!
Lúc này, ánh mắt Kiều An lạnh băng.
Cô ta nhìn chăm chú vào một phong thư trong tay.
Đây là tin gửi từ thành phố B tới đây, một người thợ kim hoàn đã tỉnh lại sau khoảng thời gian điều trị ngắn ngủi, ông ta gửi tin tức mà Kiều Cảnh Niên muốn biết tới bằng thư.
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn tìm đứa con ruột của mình!
Thợ kim hoàn kia đã điều tra được manh mối.
Trong thư có thêm một bức ảnh, mà bức ảnh này Kiều An không thể nào quen hơn…
Là Ôn Noãn!
Chương 164: Hoắc Minh, chúng ta thử lại lần nữa!
Hoắc Minh không bắt máy của cô ta.
Có phải... anh đã yêu Ôn Noãn rồi không?
Ôn Noãn lại còn là con gái ruột của bố!
Làm sao có thể!
Sao cô có thể cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ta!
Vẻ mặt Kiều An hiện lên sự cố chấp, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Ruột thịt thì sao chứ?
Chỉ cần cô ta hủy diệt chứng cứ, lại xử lý sạch sẽ cửa hàng châu báu chết dở kia, không ai biết được sự thật này, như vậy cô ta vẫn là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Kiều Cảnh Niên!
Kiều An nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ta xé nát bức thư đó!
Dưới lầu, chồng của cô ta lại đang “ngủ” với người giúp việc, dù tạo ra tiếng động rất lớn nhưng hoàn toàn không kiêng dè cô vợ mới cưới này...
Kiều An không quan tâm!
*
Đêm 30, thành phố B.
Cuối năm, Hoắc Minh đi dự tiệc rất nhiều, bọn họ đã mấy ngày không gặp.
Ôn Noãn đi theo vợ chồng Ôn Bá Ngôn đón năm mới.
“Ôi chao... Ống nước hỏng rồi!”
Trong bếp, dì Nguyễn kêu lên một tiếng. Lúc dì đi ra, trên tạp dề đẫm nước, nhỏ xuống sàn nhà.
Ôn Bá Ngôn vội vàng nói: “Mau thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Dì Nguyễn được chồng quan tâm nên trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bà ấy vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nói với Ôn Noãn: “Noãn Noãn, con gọi điện bảo bên quản lý bất động sản đến sửa đường ống đi, nếu không chúng ta không có cách nào ăn bữa cơm tất niên được.”
Ôn Noãn “dạ” một tiếng.
Cô tìm số điện thoại của quản lý bất động sản rồi báo với họ.
Năng suất làm việc của bên đó cũng rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau tiếng chuông cửa liền vang lên, Ôn Noãn đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, bên ngoài lại là Hoắc Minh.
Áo sơ mi màu xanh đậm, quần tây màu xám.
Áo khoác cao cấp màu xám đậm.
Dáng vẻ trưởng thành ưu tú!
Ôn Noãn giật mình hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút dịu dàng: “Mới làm xong việc nên tới ngay.”
Ôn Noãn muốn đi ra ngoài với anh để nói chuyện.
Dì Nguyễn thay quần áo đi ra, vừa lúc nhìn thấy: “Hoắc Minh tới à!”
Hoắc Minh nhân cơ hội đi vào, còn nhanh nhẹn đặt quà trong tay lên trên bàn ở cửa ra vào, theo thói quen cởi áo khoác đưa cho Ôn Noãn: “Văn phòng luật có nhiều việc quá, nếu không cháu đã sớm tới thăm bác trai rồi ạ.”
Dì Nguyễn rất vui vẻ.
“Người đến là được rồi, quà cáp làm chi!”
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, chậm rãi nói: “Đây là năm đầu tiên, là việc cần làm ạ.”
Dì Nguyễn nghe hiểu ý của anh.
Bà ấy bình tĩnh nhìn Ôn Bá Ngôn, ý bảo ông ấy đưa ra quy tắc gì đó.
Ôn Bá Ngôn cũng nhìn ra được.
Hoắc Minh thật lòng muốn qua lại với con gái nhà họ, nhưng bố mẹ hai bên chưa từng gặp mặt, cho dù ăn cơm tất niên ở nhà ai thì đều không hợp lễ nghĩa.
Ôn Bá Ngôn mỉm cười nói: “Cuối năm hơi bận bịu một chút! Ôn Noãn, con tiếp đãi Hoắc Minh đi nhưng cũng đừng giữ người ta quá lâu, buổi tối cậu ấy còn phải về nhà ăn cơm tất niên.”
Dì Nguyễn chuẩn bị nước trà.
Bà ấy vừa rót trà vừa nói: “Ôn Noãn, con gọi hỏi bên quản lý bất động sản xem, sao người sửa ống nước còn chưa tới?”
Ôn Noãn không muốn tiếp Hoắc Minh, vì thế cô lập tức muốn trở về phòng gọi điện thoại.
Hoắc Minh lại nói: “Thưa dì, không cần phiền phức vậy đâu, để cháu làm cho!”
Dì Nguyễn cười như hoa nở.
“Không ngờ cháu còn biết sửa cái này? Mà thôi khỏi đi... kẻo lát nữa quần áo bị bẩn.”
“Không sao đâu dì.”
…
Hoắc Minh đã xắn tay áo lên, cầm dụng cụ làm việc.
Dì Nguyễn bảo Ôn Noãn giúp đỡ.
Phòng bếp nhỏ hẹp, cửa bị đóng lại.
Ôn Noãn và Hoắc Minh ngồi xổm cạnh nhau, thực ra cô rất bất ngờ khi nhìn thấy động tác thành thạo của anh: “Không ngờ anh còn biết cái này!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Một lúc lâu anh mới nhẹ nhàng cười: “Anh biết làm rất nhiều!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Người này thật không đứng đắn!
Hoắc Minh quả thật không nói quá, anh sửa ống nước cũng không qua loa, làm vài cái đã xong.
Ai cũng nói đàn ông khi làm việc là hấp dẫn nhất, trước đây Ôn Noãn không hiểu, nhưng hiện giờ cô ở bên cạnh anh, nhìn sườn mặt đẹp trai của anh đủ khiến tim cô đập thình thịch.
Hoắc Minh thu dọn đồ đạc, nghiêng đầu cười mỉm.
“Nhìn đến choáng váng rồi à? Chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như anh ư?”
Ôn Noãn mất tự nhiên, muốn đứng lên.
Hoắc Minh không buông, anh xích lại gần cô khẽ nói: “Buổi tối anh phải về nhà ăn cơm! Lát nữa chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh có quà năm mới muốn tặng em.”
Ôn Noãn hơi do dự.
Cô có hơi động lòng...... Nhưng mà......
Ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Bỗng nhiên, anh nghiêng người hôn lên má cô một cái.
…
“Hoắc Minh, đã sửa xong chưa?”
Cửa được nhẹ nhàng mở ra, dì Nguyễn vừa vặn nhìn thấy cảnh hôn trộm kia.
Mặt Ôn Noãn nóng lên, đang không biết phải làm thế nào, Hoắc Minh cực kỳ mặt dày vừa đứng dậy rửa tay, vừa mỉm cười nói: “Dì Nguyễn... Lát nữa cháu muốn đưa Ôn Noãn ra ngoài mua chút đồ Tết, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian đi dạo với cô ấy.”
Tất nhiên dì Nguyễn đồng ý.
“Người trẻ tuổi nên ra ngoài nhiều một chút.”
……
Hoắc Minh rửa tay xong thì sửa sang lại áo sơ mi.
Anh rất lễ phép nói: “Trước bữa cơm chiều cháu sẽ đưa Ôn Noãn về, mùng năm cháu muốn dẫn cô ấy về nhà gặp bố mẹ nên muốn xin phép bác trai và dì một tiếng ạ.”
Dì Nguyễn đè nén sự vui sướng xuống, bảo Ôn Noãn thay quần áo đi hẹn hò với Hoắc Minh.
Mười phút sau, Ôn Noãn ngồi lên chiếc Bentley vàng kim.
Cô khẽ cắn môi: “Em còn chưa đồng ý gặp bố mẹ anh.”
Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, tay gác lên cửa sổ xe...
Anh cười mỉm: “Anh gặp bố mẹ em, chẳng lẽ em không nên gặp bố mẹ anh một lần sao? Hay là em cảm thấy chuyện kết hôn không cần phải nói với bố mẹ, mà tự mình quyết định?"
Ôn Noãn tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Một tay Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, một tay giữ đầu cô lại.
Anh hôn cô...
Hôn một hồi lâu, trán anh áp lên trán cô, lẩm bẩm: “Ngủ không thôi thì không cần thông báo cho bọn họ, nhưng kết hôn vẫn phải báo.”
Ôn Noãn không muốn nhanh như vậy.
Cô hỏi anh: “Không phải anh nói có quà năm mới tặng em sao?”
Hoắc Minh cười, anh ấn tàn thuốc xuống rồi khởi động xe.
Lái về phía căn hộ của anh, nhưng nửa đường anh dừng xe một lần.
Hoắc Minh xuống xe mua bao thuốc lá, ngoài ra còn có một hộp đồ nhỏ, nghênh ngang đặt trên ngăn để đồ.
Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng quay mặt đi: “Hoắc Minh, quà năm mới của anh là cái này ư?”
Hoắc Minh thắt dây an toàn.
Nghe vậy, anh quay sang vuốt nhẹ khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của cô rồi cười khẽ: “Ai nói sẽ dùng cái này trên người em? Cô giáo Ôn, có phải em vừa thấy cái này đã muốn làm gì gì đó với anh rồi không?”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn mặc kệ anh.
Hoắc Minh ngồi thẳng, nhìn về phía trước.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Khụ... Ôn Noãn... phương diện kia của anh không kém chứ?”
Ôn Noãn quả thực không thể nói tiếp đề tài này nữa.
Cô chưa từng có người khác, người duy nhất từng “làm” là Hoắc Minh, nhưng cô lờ mờ đoán được nhu cầu của Hoắc Minh rất lớn, kỹ thuật rất tốt.
Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến anh biết đáp án.
Kế tiếp mọi thứ như nước chảy thành sông...
Nam nữ trưởng thành không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được ham muốn của nhau.
Mới vừa vào nhà, Hoắc Minh đã ôm Ôn Noãn từ phía sau, eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh tựa vào lưng cô, lẩm bẩm: “Muốn ở phòng khách hay là vào phòng ngủ... Hửm?”
Ôn Noãn bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Cô hơi ngửa đầu, kéo căng cần cổ trắng nõn...
“Vào phòng ngủ...”
“Hoắc Minh... Đừng...”
Chương 165 Ôn Noãn, em thích nhẫn kim cương không?
Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thể cô không buông, Ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần...
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bốn lần.”
“Hoắc Minh... Đừng nói nữa!”
……
Hoắc Minh mỉm cười, sau đó hướng về bên ngoài kêu lên một tiếng.
Sàn nhà vang lên âm thanh tí tách.
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh...
Khóe miệng Hoắc Minh nở nụ cười mê hoặc: “Quà năm mới anh tặng em, xem thử có thích không.”
Anh vừa nói xong, một chú chó trắng nhỏ đi vào phòng ngủ.
Đó là chú chó nhỏ mà Ôn Noãn thường cho ăn.
Bây giờ nó đã thay đổi, lông gọn gàng sạch sẽ, còn đeo một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ôn Noãn rất vui, cô muốn ôm chú chó, nhưng cô không mặc quần áo.
Hoắc Minh bế nó lên.
Anh tháo xuống một vật nhỏ đeo trên cổ chú chó vừa nói: “Anh đã triệt sản cho nó, sau này nhóc con này sẽ là của em.”
Ôn Noãn không chú ý tới thứ trên tay anh, mà chỉ vui vẻ vuốt ve chú chó nhỏ.
Đây thực sự là món quà năm mới tuyệt vời.
Chó trắng nhỏ nhận ra Ôn Noãn nên nó ngoan ngoan để cô vuốt ve.
Hoắc Minh để cho bọn họ chơi một lát, rồi cho chó con đi ra ngoài, anh cầm lấy tay Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Còn có một món quà nữa!”
Tay Ôn Noãn bị anh nắm chặt, mà trong tay anh có một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê.
Màu đỏ đẹp mắt, nét cắt hoàn mỹ!
Ôn Noãn ngơ ngẩn.
Cô vừa “làm” với anh, lúc này cho dù là thể xác hay tinh thần đều cực kỳ mềm mại.
Anh lại tặng nhẫn kim cương cho cô.
Dù sao thì ý nghĩa của nhẫn kim cương đối với phụ nữ không đơn giản, Ôn Noãn hơi vui mừng.
Giọng nói của Hoắc Minh vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn... em thích không? Để anh đeo cho em.”
Tim Ôn Noãn đập nhanh hơn.
Cô quấn chăn tựa vào người anh, ngón tay mảnh khảnh cong lên có hơi luống cuống: “Hoắc Minh...”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Không muốn sao?”
Sao lại không muốn?
Không có người phụ nữ nào không muốn!
Huống chi lại là người đàn ông mình thích tặng...
Không khí bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, Ôn Noãn nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra trước mắt anh.
Hoắc Minh đeo nhẫn vào ngón giữa của cô...
Rất hợp, cũng rất đẹp.
Trong đôi mắt của Ôn Noãn hơi lóe lên sự mất mát, anh không đeo vào ngón áp út của cô.
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô.
Anh khàn giọng nói: “Lúc kết hôn lại đổi... được không?”
Ôn Noãn cực kỳ dịu hiền, ngẩng đầu để anh hôn, bởi vì món quà đặc biệt này nên tình cảm của bọn họ tóm lại không giống trước, cô cảm thấy anh nghiêm túc, cô cũng muốn nghiêm túc ở chung với anh.
Ôn Noãn thích anh.
Cô nghĩ, cho dù có Kiều An tồn tại, nhưng cô bằng lòng dũng cảm một lần.
Có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Cô gái buông xuống mọi đề phòng, sau đó liền mạnh dạn chủ động rất nhiều, thân thể của cô bị anh kéo ra từ trong chăn, mặc dù ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, quấn quýt hôn môi với anh ...
Mái tóc dài màu trà mang theo hơi ẩm.
Ở trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng đẩy ra…
…
Mọi thứ kết thúc vào năm giờ rưỡi.
Lúc Ôn Noãn mặc quần áo mới sực nhớ ra, bọn họ ở đây chơi cả buổi, chưa có mua đồ Tết.
Sau khi về nhà chắc chắn sẽ rất lúng túng.
Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, cười khẽ: “Anh bảo thư ký Trương mua rồi đưa tới, đang để ở trong phòng khách, lát nữa em mang về, được chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Thư ký Trương đến sao?
Đến lúc nào? Vậy chẳng phải là biết bọn họ ban ngày ban mặt...
“Thư ký Trương là người từng trải, biết thì có sao đâu?”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Hoắc Minh hôn lên vành tai mềm mại của cô, không nhịn được mà nói: “Thật sự không muốn đưa em về chút nào!”
Ôn Noãn để anh hôn.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Hoắc Minh, em phải về.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, ôm cô rồi giúp cô sửa sang lại váy lông cừu.
“Mùng bốn anh đón em ở qua đêm, mùng năm đến nhà anh ăn cơm, đồng ý không?”
Anh nói xong, lại không kìm lòng được mà vuốt ve người cô, anh nói: “Váy rất đẹp, lần sau mặc váy đi, rất tiện.”
Khi anh nói câu này có dáng vẻ phong lưu của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn chẳng những đã quen, còn rất dễ dàng cảm nhận được...
Cô để mặc anh bồng cô xuống lầu.
Hoắc Minh rất chu đáo, chẳng những đưa cô về tận nhà còn mang đồ đạc lên lầu, còn chào hỏi Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn, rất tôn trọng Ôn Noãn...
Lúc anh rời đi, Ôn Noãn không nỡ.
Cô tiễn anh xuống lầu, pháo hoa bắn đầy trời, anh khẽ khàng hôn cô.
Mặc dù không cùng nhau ăn cơm tất niên, nhưng sau một khoảng thời gian rất dài, Ôn Noãn nhớ lại đều cảm thấy đây là ngày tốt đẹp nhất mà bọn họ từng trải qua.
Không có Kiều An, không có người ngoài.
Chỉ có Hoắc Minh và cô......
Hôm nay, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về cô!
*
Hoắc Minh lái xe trở lại nhà họ Hoắc đã là bảy giờ tối.
Anh dắt theo Tiểu Bạch, giao cho người hầu.
Hoắc Minh Châu ở phòng khách thấy anh trở lại, nhanh chóng nhào tới kéo cánh tay anh: “Anh! Tiền lì xì.”
Hoắc Minh cho cô ấy một bao lì xì lớn.
Hoắc Minh Châu vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Nhóc con này ở đâu ra thế? Nhìn không ra giống gì.”
Hoắc Minh bước vào phòng khách, thấy Cố Trường Khanh cũng ở đây.
Anh ngồi xuống tựa vào sô pha, lười biếng nói: “Là chó dưới lầu! Ôn Noãn rất thích nên mang về, sau này Ôn Noãn sẽ nuôi nó.”
Hoắc Minh Châu hít hít mũi.
“Em nói mà, sao anh trai lại có lòng tốt như vậy được, thì ra là vì lấy lòng Ôn Noãn.”
Bà Hoắc từ phòng bếp ra tới.
Bà thấy con trai trở về một mình thì bất mãn: “Nghe thư ký Trương nói con đến nhà Noãn Noãn rồi, sao không đưa con bé về ăn cơm tất niên?”
Hoắc Minh hời hợt: “Mùng năm con sẽ đưa về!”
Lúc này bà Hoắc mới vui vẻ, quả nhiên vị đại sư kia nói rất chính xác, sau vụ này bà nhất định phải đi tạ lễ mới được.
…
Cố Trường Khanh vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Minh từ khi trở về đến giờ, vẫn mang bộ dáng lười biếng.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất!
Chỉ có phóng túng rất nhiều lần mới có thể thỏa mãn đến mức không muốn nhúc nhích chút nào.
Hôm nay, Hoắc Minh đã làm chuyện đó với Ôn Noãn...
Mùng năm Ôn Noãn tới ăn cơm, vậy có nghĩa là chuyện giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn đã xác định rồi ư? Sau này, hắn phải gọi Ôn Noãn là chị dâu?
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh lẽo.
Lúc không ai biết hắn lặng lẽ siết chặt tay lại.
“Trường Khanh, sao không ăn?”
Một miếng sườn đặt trong bát của hắn, Hoắc Minh dịu dàng khuyên nhủ: “Gần đây thấy cậu gầy đi rất nhiều, nên ăn nhiều một chút, nếu không Minh Châu sẽ đau lòng!”
Hoắc Minh Châu la hét: “Em không thèm đau lòng đâu!”
Cố Trường Khanh sợ hãi bừng tỉnh.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh nói với em gái: “Lát nữa dẫn em đi đốt pháo hoa, sau đó chụp lại cho Ôn Noãn xem.”
Hiển nhiên Hoắc Minh Châu vui vẻ.
Cô ấy xoay người nói với Cố Trường Khanh: “Cố Trường Khanh, lát nữa anh chụp cho em và anh trai, nhớ chụp anh trai đẹp trai một chút, Ôn Noãn xem xong chắc chắn sẽ động lòng, không thể chờ được mà muốn kết hôn với anh trai.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh tái nhợt.
Hoắc Minh mỉm cười: “Ừm... Hôm nay anh tặng nhẫn cho cô ấy.”
Chương 166: Hoắc Minh, em chỉ thích anh!
Đêm 30.
Ôn Noãn nhận được pháo hoa đẹp nhất.
Trong sân nhà họ Hoắc, Hoắc Minh bắn rất nhiều pháo hoa...
Hoắc Minh Châu cầm một cây pháo nhỏ chạy quanh anh, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời. Mà khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh tràn đầy niềm vui, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tiếng chuông nửa đêm vang lên.
Ôn Noãn nhận được điện thoại của anh, anh nói: “Ôn Noãn, năm mới vui vẻ.”
Ôn Noãn tựa vào bên cửa sổ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng: “Em cũng chúc anh năm mới vui vẻ!”
Bọn họ đều không cúp điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau...
Ôn Noãn có thể nghe thấy âm thanh bên kia.
Cô thậm chí còn nghe được tiếng Cố Trường Khanh đang nói chuyện, nhưng lúc này thể xác và tinh thần của cô đều bị Hoắc Minh chiếm giữ, đến cùng thì đã không thể chứa ai được nữa!
Hai giờ sáng, giọng Hoắc Minh vẫn vang lên cùng cô đi vào giấc ngủ.
Ôn Noãn mơ màng nghĩ.
Năm nay thật đẹp!
…
Mùng bốn tết.
Hoắc Minh tới đón Ôn Noãn, đương nhiên vợ chồng Ôn Bá Ngôn đồng ý.
Ôn Noãn ngồi lên xe, nhẹ nhàng cởi áo khoác: “Đi đâu?”
Một tay Hoắc Minh cầm tay lái, nghiêng người nhìn cô.
Năm mới, bên trong Ôn Noãn mặc một chiếc váy lông cừu màu đỏ, lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, đặc biệt đẹp mắt.
Giọng Hoắc Minh hơi khàn: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh khẽ nắm tay cô, không nói gì mà chỉ lái chiếc Bentley vàng kim về căn hộ của anh.
Khi đến nhà anh, Ôn Noãn tìm Tiểu Bạch.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau: “Nó đang ở biệt thự, ngày mai là có thể nhìn thấy!”
Trên người anh nóng quá, Ôn Noãn có hơi chịu không nổi.
Trong lòng cô lờ mờ biết anh muốn gì, nhưng sự rụt rè của phụ nữ không cho phép cô lập tức triền miên với anh, sao Hoắc Minh có thể không biết ý nghĩ của cô được chứ?
Anh ôm cô dỗ dành, nói rất nhiều lời âu yếm.
Ôn Noãn cảm thấy không người phụ nữ nào có thể chịu nổi, vì thế chỉ đành ỡm ờ...
Lần làm lành này có cảm giác tốt hơn lần trước!
Trước kia, anh luôn băn khoăn cô không có kinh nghiệm, nhưng lúc này anh không giống với trước kia, anh luôn dùng những kỹ thuật xấu hổ kia để kích thích cơ thể cô...
Ôn Noãn đã làm với anh rất nhiều lần, cũng từ từ đoán ra được Hoắc Minh thích thô bạo một chút.
Người phụ nữ thích đàn ông.
Nên lúc trên giường sẽ dung túng họ.
Đêm nay điên cuồng, phá vỡ tất cả tưởng tượng của Ôn Noãn!
Khắp thế giới, đều là dáng vẻ đẹp trai anh tuấn của Hoắc Minh.
Bên tai vang lên âm thanh động tình của anh.
Lửa bùng cháy suốt một đêm!
…
Sáng sớm, Ôn Noãn nhẹ nhàng mở mắt.
Trước mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh.
Anh buông thả một đêm, lúc này vẫn giữ được dáng vẻ ngời ngời tràn trề sức lực, không thấy mệt mỏi!
Ôn Noãn nhìn anh lập tức nghĩ đến đêm qua, bất kỳ một hình ảnh nào trong đó cũng khiến cô đỏ mặt.
…
“Morning Dew!”
Hoắc Minh hôn và thân thiết gọi cô.
“Morning Dew bé nhỏ, dậy thôi.”
…
Ôn Noãn kìm lòng không được mà ôm và chủ động hôn anh.
Hoắc Minh chạm vào môi cô, lẩm bẩm: “Anh rất muốn làm, nhưng chúng ta không thể đến muộn, cùng đi mua quà nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn sáng lấp lánh.
Đó là vẻ mặt chỉ có phụ nữ chìm đắm trong tình yêu mới có.
Hoắc Minh hôn lên mắt cô, trầm ngâm một chút rồi nói: “Đi thay quần áo! Cố Trường Khanh cũng ở đó, không thể mặc bộ váy kia cho hắn ta xem được.”
Người đàn ông công khai thể hiện sự ghen tuông, nhưng thực ra người phụ nữ lại rất hưởng thụ.
Ôn Noãn hôn anh, lần đầu tiên thổ lộ.
“Hoắc Minh, hiện giờ em chỉ thích anh.”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, duỗi tay vào trong chăn......
“Để anh kiểm tra xem em có nói dối không!”
Ôn Noãn bị anh đùa giỡn, không kìm lòng được nâng người lên.
Cô thốt lên xin tha: “Không phải nói muốn đi mua quà sao?”
Hoắc Minh ngừng tay, chỉ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn rõ từng thớ da thịt của cô.
Ôn Noãn bị anh nhìn đến run rẩy.
Cô chủ động hôn anh, nhỏ giọng nói: “Buổi tối chúng ta trở về lại làm tiếp.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười, từ từ thu tay lại, dáng vẻ phong lưu kia khiến Ôn Noãn không dám nhìn.
Khi đến phòng thay đồ chọn quần áo, tâm trạng cô rất khác.
Trước đây Ôn Noãn có chút bài xích những trang sức, quần áo quý giá kia, cảm thấy mình giống như người phụ nữ được Hoắc Minh bao nuôi, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã thay đổi, lúc này cô chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Ôn Noãn rất có chừng mực, chọn một chiếc váy lông cừu màu tím nhạt, đeo khuyên tai trân châu.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đang chờ cô.
“Ra ngoài ăn sáng thôi.”
Ôn Noãn không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào, Hoắc Minh rất thích.
Anh lái xe đưa cô ra ngoài.
Mùng năm, người trong trung tâm thương mại không tính nhiều.
Ôn Noãn chọn cho bà Hoắc một cái khăn quàng cổ LV, Hoắc Minh Châu là một cái túi xách số lượng có hạn, còn Hoắc Chấn Đông, cô chọn một bộ bút lông sói màu tím quý giá.
Lúc thanh toán, Hoắc Minh muốn quẹt thẻ.
Ôn Noãn khẽ nói: “Để em! Cái này anh trả tiền không tốt lắm.”
Hoắc Minh nhìn cô, nở nụ cười, hơi có ý trêu đùa.
Ôn Noãn mất tự nhiên, mặt nóng hây hẩy.
Đến khi tới nhà họ Hoắc, cô vẫn chưa hết bối rối.
Hoắc Minh dừng xe, anh nghiêng người khẽ nhéo khuôn mặt cô: “Ôn Noãn, mua quà cho bố mẹ chồng và em chồng tương lai không có gì phải mắc cỡ! Da mặt mỏng như vậy, tối hôm qua ai là người cứ cưỡi trên người anh không chịu xuống thế?”
Ôn Noãn đang muốn nổi giận...
Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh Châu ôm Tiểu Bạch lại gần, cực kỳ thân thiết nói: “Ôn Noãn, chị tới rồi!”
Ôn Noãn đành phải buông tha Hoắc Minh.
Cô xuống xe, đưa quà cho Hoắc Minh Châu: “Đây là quà tặng cho em.”
Hoắc Minh Châu còn chưa nhìn đã ồn ào: “Sao chị biết em thích cái này?”
Hoắc Minh cười nhạo.
Cô em gái này hết thuốc chữa rồi!
Anh dẫn Ôn Noãn đi gặp Hoắc Chấn Đông và bà Hoắc, khi mới bước vào phòng khách thì đã thấy Cố Trường Khanh ngồi trên sô pha.
Gặp lại người xưa trong hoàn cảnh mới…
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
Thật ra Ôn Noãn từng suy xét, cô và Hoắc Minh ở bên nhau sẽ không thoát khỏi Cố Trường Khanh, nhưng cô thích Hoắc Minh, hơn nữa... Cố Trường Khanh đã là chuyện thật lâu về trước!
Hơn nữa bọn họ lại không có quan hệ gì!
Hoắc Minh lên lầu gặp Hoắc Chấn Đông, Hoắc Minh Châu dắt chó ra sân chơi, trong phòng khách chỉ còn Cố Trường Khanh và Ôn Noãn…
Cố Trường Khanh nở nụ cười mỉa mai.
“Quyết định rồi? Muốn gả cho Hoắc Minh sao?”
Ôn Noãn lãnh đạm nói: “Cố Trường Khanh, chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng được không?”
“Không thể!”
Cố Trường Khanh híp mắt: “Em cảm thấy anh có thể mỗi ngày nhìn em gần gũi với anh ta ư?”
Cho dù Ôn Noãn có chuẩn bị trước cũng không khỏi khó chịu.
“Cố Trường Khanh, thực ra bốn năm của chúng ta chẳng là cái thá gì cả, đối với tôi mà nói chẳng qua là một âm mưu mà thôi, anh buông tha tôi cũng buông tha chính mình, đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh liếc xuống.
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay cô......
Hắn bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Em... Muốn kết hôn?”
Ôn Noãn đang muốn nói chuyện thì trên lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Bố con nhà họ Hoắc từ từ xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh trước, sau đó lại nhìn đôi mắt hơi đỏ của Ôn Noãn, ánh mắt sâu không lường được...
Ôn Noãn như vừa bị vớt ra từ trong nước.
Trong đêm giao thừa ấy, Hoắc Minh cho cô trải nghiệm mà cô chưa từng trải, điên đảo toàn bộ nhận thức của cô từ trước đến nay.
Ánh đèn sáng bừng lên.
Anh hôn môi cô, thưởng thức khuôn mặt hồng hào của cô.
“Ôn Noãn, dáng vẻ của em lúc này thật xinh đẹp, em muốn nhìn xem không?”
Ôn Noãn che mắt lại.
Cô không muốn xem, cô không muốn xem một chút nào!
Hoắc Minh lại mạnh mẽ bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, Ôn Noãn tựa vào trên vai anh, dùng sức cắn thịt trên vai của anh cũng không có tác dụng.
Cô bị người ta ôm từ sau lưng đặt xuống trước bồn rửa mặt, anh ôm lấy eo cô, đứng ở phía sau lưng cùng cô cảm nhận.
“Ôn Noãn, vừa rồi mặt em còn đỏ hơn bây giờ nữa.”
Anh nói lời âu yếm không biết liêm sỉ bên tai cô.
Ôn Noãn muốn chạy trốn, cô vừa mới xoay người đã bị anh xoay ngược lại!
Khuôn mặt mịn màng sắc nét bị nâng lên nhẹ nhàng, đầu hơi ngẩng lên với tấm gương.
Đương nhiên Ôn Noãn biết dáng vẻ của mình hiện tại đang rất rối bời, cho dù lúc này quần áo cô vẫn chỉnh tề nhưng mới vừa rồi cô bị anh đùa giỡn biến thành dáng vẻ kia…
Ôn Noãn biết sinh hoạt cá nhân của anh không lộn xộn nhưng tóm lại anh vẫn là người trong giới đó.
Cô hoài nghi, anh còn hiểu về phụ nữ hơn cả mấy người như Cảnh Sâm.
Có phải người ưu tú nào làm luật sư tốt thì phương diện kia cũng sẽ tốt hơn người bình thường không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng điệu mang ý xin tha!
“Hoắc Minh, anh đừng như vậy!”
Hoắc Minh bắt nạt cô đủ rồi.
Anh ôm cô đứng trước gương thưởng thức dáng vẻ tinh tế của cô, lại săn sóc giúp cô sửa sang váy áo phẳng phiu, sau đó anh nhịn không được đành nói: “Đêm nay đừng về! Anh không làm gì cả, chúng ta cùng đón năm mới.”
Đêm 30, bọn họ đều nên ở cùng người nhà.
Cho nên đêm nay anh muốn được ăn Tết trước.
Ôn Noãn thoáng bình ổn lại.
Cô từ từ mở to mắt, toàn bộ vành tai đều đỏ hồng.
Đối với cô, đêm nay giống như tuyết tan đầu mùa, có người phụ nữ nào mà trốn thoát được tay anh bằng những hành động lãng mạn mà anh đã làm chứ.
Ôn Noãn không muốn tiến triển quá nhanh.
Cô do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn nên về thôi!”
Hoắc Minh có chút thất vọng nhưng anh vẫn tôn trọng cô, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhẹ giọng nói: “Ở lại với anh thêm một chút, Ôn Noãn… Anh muốn em ở lại với anh.”
Chữ “với anh” mà anh nói tất nhiên là làm mấy chuyện mặt đỏ tim đập.
Lúc rời đi, rặng mây hồng trên mặt Ôn Noãn lan đến tận cổ.
Cô có cảm giác trong khoảng thời gian trước khi bọn họ ở bên nhau, mấy trò Hoắc Minh chơi với cô chẳng qua chỉ là trò chơi con, anh chưa từng làm thật.
Đêm khuya.
Chiếc Bentley vàng kim từ từ chạy vào trong khu nhà Ôn Noãn sống.
Xe ngừng lại, Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã ba giờ rồi, hay anh ở lại qua đêm nhé?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Minh không chịu cho cô xuống xe, ôm cô ngồi bên trong.
Cứ ôm nhau như vậy cũng khiến lòng người rung động.
Không biết qua bao lâu…
Ôn Noãn tựa lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi lên đây.”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, luôn mang theo chút ham muốn: “Năm sau dọn về chỗ anh, nhé?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Cô biết đêm nay quá mập mờ cho nên anh mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, cái này không trách anh.
Là do cô không nói rõ ràng.
Ôn Noãn đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt tóc, chần chừ một hồi mới mở miệng: “Hoắc Minh, không phải chúng ta như bây giờ cũng khá tốt sao?”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh có xuất thân tốt, được người ta tâng bốc đã quen, đây là lần đầu tiên theo đuổi một người phụ nữ. Còn nữa, đêm nay anh đã đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng.
Đến cả “chuyện đó”, anh cũng đã làm!
Anh cũng nhẹ nhàng ngồi thẳng, bàn tay đẹp khẽ vuốt tay lái.
“Ôn Noãn, thứ anh muốn chính là yêu đương nghiêm túc.”
…
Ôn Noãn không lên tiếng.
Thật ra cô cũng không thể tin tưởng anh hoàn toàn, hơn nữa mặc dù Kiều An kết hôn nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
Cô lựa chọn bảo vệ chính mình, không sai.
Tính thiếu gia của Hoắc Minh trỗi dậy, nói chuyện không còn dễ nghe như trước: “Ôn Noãn, em sướng rồi không thèm nhận nợ à? Lúc anh hầu hạ em, em cũng đâu có lạnh lùng như thế!”
Anh nhéo mặt cô: “Muốn anh nhắc bài cho em sao?”
Ôn Noãn vỗ vào tay anh.
Cô cũng không sợ anh, chỉ đỏ mặt: “Là anh tự nguyện, đâu phải tôi yêu cầu!”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên sâu thẳm.
Ôn Noãn cảm thấy tiếp tục nói thêm sẽ không còn vui vẻ gì nữa, vì thế đẩy cửa xuống xe.
Tay cô bị giữ lại.
Cả người cô lọt vào trong vòng ôm của anh.
Hoắc Minh dán môi lên vành tai cô, hạ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt! Anh quá nóng nảy! Ôn Noãn… Anh thật sự muốn ở bên em, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ lên giường làm chuyện ấy.”
Thật ra anh không hề muốn kết hôn, nhưng Ôn Noãn muốn.
Anh muốn sống chung với nhau một thời gian, nếu ở những phương diện khác không có xích mích gì lớn thì bọn họ sẽ kết hôn, Ôn Noãn rất phù hợp với anh.
Anh không muốn buông tay.
Ôn Noãn nghe thấy mấy lời nói không dễ nghe đó thì giờ đây đã không dỗ được nữa, vẫn muốn xuống xe.
Hoắc Minh dùng sức ôm cô, không cho cô đi.
Cuối cùng, anh ấn đầu cô cười gian.
“Thoải mái rồi thì không thèm để ý đến anh nữa?”
“Ôn Noãn, chúng ta là ai đang đùa giỡn ai đây?”
…
Ôn Noãn tức giận đến mức đuôi lông mày cũng hiện gân xanh, nhìn rất mê người, Hoắc Minh nhịn không hôn lên đó.
Cô lại tiếp tục giãy giụa, anh vẫn không cho cô xuống xe.
Đêm nay anh ở trong xe cùng cô cả một đêm.
Ít nhiều Ôn Noãn cũng động lòng.
Cô có hơi tuyệt vọng, cô không thể nào cản được sức hấp dẫn của Hoắc Minh, chỉ cần anh suy tính một chút là cô đã đầu hàng hoàn toàn.
Chỉ là cô không muốn dễ dàng buông xuống mà thôi!
Trời dần sáng, Ôn Noãn tỉnh lại từ trong lòng ngực của Hoắc Minh.
Điện thoại anh vẫn reo liên tục nhưng dường như Hoắc Minh rất mệt, không tỉnh dậy.
Ôn Noãn đẩy anh: “Hoắc Minh, anh có điện thoại.”
Hoắc Minh mở mắt.
Đôi mắt dài đẹp lại mang theo vẻ phong lưu của anh nhìn cô chăm chú, sau đó xoay mặt cô lại rồi hôn cô.
“Anh có… Điện thoại!”
Ôn Noãn thở hồng hộc.
Hoắc Minh cười, buông cô ra.
Anh chuẩn bị nhận điện thoại nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì mặt mày tối lại, sau đó cúp luôn.
Ôn Noãn ngạc nhiên một hồi rồi hiểu.
Là điện thoại của Kiều An.
Cô không nói gì định xuống xe nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, ấn chặt cô trong ngực.
“Ôn Noãn, anh không liên quan gì tới cô ấy!”
“Cô ấy đã kết hôn!”
…
Ôn Noãn ‘ừ’ một tiếng.
Nhưng cô cũng không cho rằng Kiều An sẽ chịu bỏ qua, nếu không đã chẳng gọi điện tới vào lúc sáng sớm thế này, nếu nghĩ kỹ thì thời gian này đang trong ba ngày đầu tân hôn của cô ta cơ mà!
Đã không chờ nổi mà gọi điện cho mối tình đầu rồi sao?
*
Anh Quốc, Luân Đôn.
Kiều An mặc bộ áo ngủ bằng ren gợi cảm, ngồi trong phòng khách.
Trong phòng người hầu ở dưới lầu có tiếng nam nữ vui đùa ầm ỹ phát ra vô cùng mờ ám.
Đó là chồng cô ta đang yêu đương vụng trộm với hầu gái, cô ta lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì cô ta không hề yêu gã!
Lúc này, ánh mắt Kiều An lạnh băng.
Cô ta nhìn chăm chú vào một phong thư trong tay.
Đây là tin gửi từ thành phố B tới đây, một người thợ kim hoàn đã tỉnh lại sau khoảng thời gian điều trị ngắn ngủi, ông ta gửi tin tức mà Kiều Cảnh Niên muốn biết tới bằng thư.
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn tìm đứa con ruột của mình!
Thợ kim hoàn kia đã điều tra được manh mối.
Trong thư có thêm một bức ảnh, mà bức ảnh này Kiều An không thể nào quen hơn…
Là Ôn Noãn!
Chương 164: Hoắc Minh, chúng ta thử lại lần nữa!
Hoắc Minh không bắt máy của cô ta.
Có phải... anh đã yêu Ôn Noãn rồi không?
Ôn Noãn lại còn là con gái ruột của bố!
Làm sao có thể!
Sao cô có thể cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ta!
Vẻ mặt Kiều An hiện lên sự cố chấp, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Ruột thịt thì sao chứ?
Chỉ cần cô ta hủy diệt chứng cứ, lại xử lý sạch sẽ cửa hàng châu báu chết dở kia, không ai biết được sự thật này, như vậy cô ta vẫn là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Kiều Cảnh Niên!
Kiều An nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ta xé nát bức thư đó!
Dưới lầu, chồng của cô ta lại đang “ngủ” với người giúp việc, dù tạo ra tiếng động rất lớn nhưng hoàn toàn không kiêng dè cô vợ mới cưới này...
Kiều An không quan tâm!
*
Đêm 30, thành phố B.
Cuối năm, Hoắc Minh đi dự tiệc rất nhiều, bọn họ đã mấy ngày không gặp.
Ôn Noãn đi theo vợ chồng Ôn Bá Ngôn đón năm mới.
“Ôi chao... Ống nước hỏng rồi!”
Trong bếp, dì Nguyễn kêu lên một tiếng. Lúc dì đi ra, trên tạp dề đẫm nước, nhỏ xuống sàn nhà.
Ôn Bá Ngôn vội vàng nói: “Mau thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Dì Nguyễn được chồng quan tâm nên trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bà ấy vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nói với Ôn Noãn: “Noãn Noãn, con gọi điện bảo bên quản lý bất động sản đến sửa đường ống đi, nếu không chúng ta không có cách nào ăn bữa cơm tất niên được.”
Ôn Noãn “dạ” một tiếng.
Cô tìm số điện thoại của quản lý bất động sản rồi báo với họ.
Năng suất làm việc của bên đó cũng rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau tiếng chuông cửa liền vang lên, Ôn Noãn đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, bên ngoài lại là Hoắc Minh.
Áo sơ mi màu xanh đậm, quần tây màu xám.
Áo khoác cao cấp màu xám đậm.
Dáng vẻ trưởng thành ưu tú!
Ôn Noãn giật mình hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút dịu dàng: “Mới làm xong việc nên tới ngay.”
Ôn Noãn muốn đi ra ngoài với anh để nói chuyện.
Dì Nguyễn thay quần áo đi ra, vừa lúc nhìn thấy: “Hoắc Minh tới à!”
Hoắc Minh nhân cơ hội đi vào, còn nhanh nhẹn đặt quà trong tay lên trên bàn ở cửa ra vào, theo thói quen cởi áo khoác đưa cho Ôn Noãn: “Văn phòng luật có nhiều việc quá, nếu không cháu đã sớm tới thăm bác trai rồi ạ.”
Dì Nguyễn rất vui vẻ.
“Người đến là được rồi, quà cáp làm chi!”
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, chậm rãi nói: “Đây là năm đầu tiên, là việc cần làm ạ.”
Dì Nguyễn nghe hiểu ý của anh.
Bà ấy bình tĩnh nhìn Ôn Bá Ngôn, ý bảo ông ấy đưa ra quy tắc gì đó.
Ôn Bá Ngôn cũng nhìn ra được.
Hoắc Minh thật lòng muốn qua lại với con gái nhà họ, nhưng bố mẹ hai bên chưa từng gặp mặt, cho dù ăn cơm tất niên ở nhà ai thì đều không hợp lễ nghĩa.
Ôn Bá Ngôn mỉm cười nói: “Cuối năm hơi bận bịu một chút! Ôn Noãn, con tiếp đãi Hoắc Minh đi nhưng cũng đừng giữ người ta quá lâu, buổi tối cậu ấy còn phải về nhà ăn cơm tất niên.”
Dì Nguyễn chuẩn bị nước trà.
Bà ấy vừa rót trà vừa nói: “Ôn Noãn, con gọi hỏi bên quản lý bất động sản xem, sao người sửa ống nước còn chưa tới?”
Ôn Noãn không muốn tiếp Hoắc Minh, vì thế cô lập tức muốn trở về phòng gọi điện thoại.
Hoắc Minh lại nói: “Thưa dì, không cần phiền phức vậy đâu, để cháu làm cho!”
Dì Nguyễn cười như hoa nở.
“Không ngờ cháu còn biết sửa cái này? Mà thôi khỏi đi... kẻo lát nữa quần áo bị bẩn.”
“Không sao đâu dì.”
…
Hoắc Minh đã xắn tay áo lên, cầm dụng cụ làm việc.
Dì Nguyễn bảo Ôn Noãn giúp đỡ.
Phòng bếp nhỏ hẹp, cửa bị đóng lại.
Ôn Noãn và Hoắc Minh ngồi xổm cạnh nhau, thực ra cô rất bất ngờ khi nhìn thấy động tác thành thạo của anh: “Không ngờ anh còn biết cái này!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Một lúc lâu anh mới nhẹ nhàng cười: “Anh biết làm rất nhiều!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Người này thật không đứng đắn!
Hoắc Minh quả thật không nói quá, anh sửa ống nước cũng không qua loa, làm vài cái đã xong.
Ai cũng nói đàn ông khi làm việc là hấp dẫn nhất, trước đây Ôn Noãn không hiểu, nhưng hiện giờ cô ở bên cạnh anh, nhìn sườn mặt đẹp trai của anh đủ khiến tim cô đập thình thịch.
Hoắc Minh thu dọn đồ đạc, nghiêng đầu cười mỉm.
“Nhìn đến choáng váng rồi à? Chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như anh ư?”
Ôn Noãn mất tự nhiên, muốn đứng lên.
Hoắc Minh không buông, anh xích lại gần cô khẽ nói: “Buổi tối anh phải về nhà ăn cơm! Lát nữa chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh có quà năm mới muốn tặng em.”
Ôn Noãn hơi do dự.
Cô có hơi động lòng...... Nhưng mà......
Ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.
Bỗng nhiên, anh nghiêng người hôn lên má cô một cái.
…
“Hoắc Minh, đã sửa xong chưa?”
Cửa được nhẹ nhàng mở ra, dì Nguyễn vừa vặn nhìn thấy cảnh hôn trộm kia.
Mặt Ôn Noãn nóng lên, đang không biết phải làm thế nào, Hoắc Minh cực kỳ mặt dày vừa đứng dậy rửa tay, vừa mỉm cười nói: “Dì Nguyễn... Lát nữa cháu muốn đưa Ôn Noãn ra ngoài mua chút đồ Tết, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian đi dạo với cô ấy.”
Tất nhiên dì Nguyễn đồng ý.
“Người trẻ tuổi nên ra ngoài nhiều một chút.”
……
Hoắc Minh rửa tay xong thì sửa sang lại áo sơ mi.
Anh rất lễ phép nói: “Trước bữa cơm chiều cháu sẽ đưa Ôn Noãn về, mùng năm cháu muốn dẫn cô ấy về nhà gặp bố mẹ nên muốn xin phép bác trai và dì một tiếng ạ.”
Dì Nguyễn đè nén sự vui sướng xuống, bảo Ôn Noãn thay quần áo đi hẹn hò với Hoắc Minh.
Mười phút sau, Ôn Noãn ngồi lên chiếc Bentley vàng kim.
Cô khẽ cắn môi: “Em còn chưa đồng ý gặp bố mẹ anh.”
Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, tay gác lên cửa sổ xe...
Anh cười mỉm: “Anh gặp bố mẹ em, chẳng lẽ em không nên gặp bố mẹ anh một lần sao? Hay là em cảm thấy chuyện kết hôn không cần phải nói với bố mẹ, mà tự mình quyết định?"
Ôn Noãn tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Một tay Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, một tay giữ đầu cô lại.
Anh hôn cô...
Hôn một hồi lâu, trán anh áp lên trán cô, lẩm bẩm: “Ngủ không thôi thì không cần thông báo cho bọn họ, nhưng kết hôn vẫn phải báo.”
Ôn Noãn không muốn nhanh như vậy.
Cô hỏi anh: “Không phải anh nói có quà năm mới tặng em sao?”
Hoắc Minh cười, anh ấn tàn thuốc xuống rồi khởi động xe.
Lái về phía căn hộ của anh, nhưng nửa đường anh dừng xe một lần.
Hoắc Minh xuống xe mua bao thuốc lá, ngoài ra còn có một hộp đồ nhỏ, nghênh ngang đặt trên ngăn để đồ.
Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ mặt.
Cô nhẹ nhàng quay mặt đi: “Hoắc Minh, quà năm mới của anh là cái này ư?”
Hoắc Minh thắt dây an toàn.
Nghe vậy, anh quay sang vuốt nhẹ khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của cô rồi cười khẽ: “Ai nói sẽ dùng cái này trên người em? Cô giáo Ôn, có phải em vừa thấy cái này đã muốn làm gì gì đó với anh rồi không?”
Anh không biết xấu hổ, Ôn Noãn mặc kệ anh.
Hoắc Minh ngồi thẳng, nhìn về phía trước.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Khụ... Ôn Noãn... phương diện kia của anh không kém chứ?”
Ôn Noãn quả thực không thể nói tiếp đề tài này nữa.
Cô chưa từng có người khác, người duy nhất từng “làm” là Hoắc Minh, nhưng cô lờ mờ đoán được nhu cầu của Hoắc Minh rất lớn, kỹ thuật rất tốt.
Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến anh biết đáp án.
Kế tiếp mọi thứ như nước chảy thành sông...
Nam nữ trưởng thành không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được ham muốn của nhau.
Mới vừa vào nhà, Hoắc Minh đã ôm Ôn Noãn từ phía sau, eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh tựa vào lưng cô, lẩm bẩm: “Muốn ở phòng khách hay là vào phòng ngủ... Hửm?”
Ôn Noãn bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Cô hơi ngửa đầu, kéo căng cần cổ trắng nõn...
“Vào phòng ngủ...”
“Hoắc Minh... Đừng...”
Chương 165 Ôn Noãn, em thích nhẫn kim cương không?
Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thể cô không buông, Ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần...
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bốn lần.”
“Hoắc Minh... Đừng nói nữa!”
……
Hoắc Minh mỉm cười, sau đó hướng về bên ngoài kêu lên một tiếng.
Sàn nhà vang lên âm thanh tí tách.
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh...
Khóe miệng Hoắc Minh nở nụ cười mê hoặc: “Quà năm mới anh tặng em, xem thử có thích không.”
Anh vừa nói xong, một chú chó trắng nhỏ đi vào phòng ngủ.
Đó là chú chó nhỏ mà Ôn Noãn thường cho ăn.
Bây giờ nó đã thay đổi, lông gọn gàng sạch sẽ, còn đeo một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ôn Noãn rất vui, cô muốn ôm chú chó, nhưng cô không mặc quần áo.
Hoắc Minh bế nó lên.
Anh tháo xuống một vật nhỏ đeo trên cổ chú chó vừa nói: “Anh đã triệt sản cho nó, sau này nhóc con này sẽ là của em.”
Ôn Noãn không chú ý tới thứ trên tay anh, mà chỉ vui vẻ vuốt ve chú chó nhỏ.
Đây thực sự là món quà năm mới tuyệt vời.
Chó trắng nhỏ nhận ra Ôn Noãn nên nó ngoan ngoan để cô vuốt ve.
Hoắc Minh để cho bọn họ chơi một lát, rồi cho chó con đi ra ngoài, anh cầm lấy tay Ôn Noãn, khàn giọng nói: “Còn có một món quà nữa!”
Tay Ôn Noãn bị anh nắm chặt, mà trong tay anh có một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê.
Màu đỏ đẹp mắt, nét cắt hoàn mỹ!
Ôn Noãn ngơ ngẩn.
Cô vừa “làm” với anh, lúc này cho dù là thể xác hay tinh thần đều cực kỳ mềm mại.
Anh lại tặng nhẫn kim cương cho cô.
Dù sao thì ý nghĩa của nhẫn kim cương đối với phụ nữ không đơn giản, Ôn Noãn hơi vui mừng.
Giọng nói của Hoắc Minh vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn... em thích không? Để anh đeo cho em.”
Tim Ôn Noãn đập nhanh hơn.
Cô quấn chăn tựa vào người anh, ngón tay mảnh khảnh cong lên có hơi luống cuống: “Hoắc Minh...”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Không muốn sao?”
Sao lại không muốn?
Không có người phụ nữ nào không muốn!
Huống chi lại là người đàn ông mình thích tặng...
Không khí bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, Ôn Noãn nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra trước mắt anh.
Hoắc Minh đeo nhẫn vào ngón giữa của cô...
Rất hợp, cũng rất đẹp.
Trong đôi mắt của Ôn Noãn hơi lóe lên sự mất mát, anh không đeo vào ngón áp út của cô.
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô.
Anh khàn giọng nói: “Lúc kết hôn lại đổi... được không?”
Ôn Noãn cực kỳ dịu hiền, ngẩng đầu để anh hôn, bởi vì món quà đặc biệt này nên tình cảm của bọn họ tóm lại không giống trước, cô cảm thấy anh nghiêm túc, cô cũng muốn nghiêm túc ở chung với anh.
Ôn Noãn thích anh.
Cô nghĩ, cho dù có Kiều An tồn tại, nhưng cô bằng lòng dũng cảm một lần.
Có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Cô gái buông xuống mọi đề phòng, sau đó liền mạnh dạn chủ động rất nhiều, thân thể của cô bị anh kéo ra từ trong chăn, mặc dù ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, quấn quýt hôn môi với anh ...
Mái tóc dài màu trà mang theo hơi ẩm.
Ở trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng đẩy ra…
…
Mọi thứ kết thúc vào năm giờ rưỡi.
Lúc Ôn Noãn mặc quần áo mới sực nhớ ra, bọn họ ở đây chơi cả buổi, chưa có mua đồ Tết.
Sau khi về nhà chắc chắn sẽ rất lúng túng.
Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, cười khẽ: “Anh bảo thư ký Trương mua rồi đưa tới, đang để ở trong phòng khách, lát nữa em mang về, được chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Thư ký Trương đến sao?
Đến lúc nào? Vậy chẳng phải là biết bọn họ ban ngày ban mặt...
“Thư ký Trương là người từng trải, biết thì có sao đâu?”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Hoắc Minh hôn lên vành tai mềm mại của cô, không nhịn được mà nói: “Thật sự không muốn đưa em về chút nào!”
Ôn Noãn để anh hôn.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Hoắc Minh, em phải về.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, ôm cô rồi giúp cô sửa sang lại váy lông cừu.
“Mùng bốn anh đón em ở qua đêm, mùng năm đến nhà anh ăn cơm, đồng ý không?”
Anh nói xong, lại không kìm lòng được mà vuốt ve người cô, anh nói: “Váy rất đẹp, lần sau mặc váy đi, rất tiện.”
Khi anh nói câu này có dáng vẻ phong lưu của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn chẳng những đã quen, còn rất dễ dàng cảm nhận được...
Cô để mặc anh bồng cô xuống lầu.
Hoắc Minh rất chu đáo, chẳng những đưa cô về tận nhà còn mang đồ đạc lên lầu, còn chào hỏi Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn, rất tôn trọng Ôn Noãn...
Lúc anh rời đi, Ôn Noãn không nỡ.
Cô tiễn anh xuống lầu, pháo hoa bắn đầy trời, anh khẽ khàng hôn cô.
Mặc dù không cùng nhau ăn cơm tất niên, nhưng sau một khoảng thời gian rất dài, Ôn Noãn nhớ lại đều cảm thấy đây là ngày tốt đẹp nhất mà bọn họ từng trải qua.
Không có Kiều An, không có người ngoài.
Chỉ có Hoắc Minh và cô......
Hôm nay, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về cô!
*
Hoắc Minh lái xe trở lại nhà họ Hoắc đã là bảy giờ tối.
Anh dắt theo Tiểu Bạch, giao cho người hầu.
Hoắc Minh Châu ở phòng khách thấy anh trở lại, nhanh chóng nhào tới kéo cánh tay anh: “Anh! Tiền lì xì.”
Hoắc Minh cho cô ấy một bao lì xì lớn.
Hoắc Minh Châu vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Nhóc con này ở đâu ra thế? Nhìn không ra giống gì.”
Hoắc Minh bước vào phòng khách, thấy Cố Trường Khanh cũng ở đây.
Anh ngồi xuống tựa vào sô pha, lười biếng nói: “Là chó dưới lầu! Ôn Noãn rất thích nên mang về, sau này Ôn Noãn sẽ nuôi nó.”
Hoắc Minh Châu hít hít mũi.
“Em nói mà, sao anh trai lại có lòng tốt như vậy được, thì ra là vì lấy lòng Ôn Noãn.”
Bà Hoắc từ phòng bếp ra tới.
Bà thấy con trai trở về một mình thì bất mãn: “Nghe thư ký Trương nói con đến nhà Noãn Noãn rồi, sao không đưa con bé về ăn cơm tất niên?”
Hoắc Minh hời hợt: “Mùng năm con sẽ đưa về!”
Lúc này bà Hoắc mới vui vẻ, quả nhiên vị đại sư kia nói rất chính xác, sau vụ này bà nhất định phải đi tạ lễ mới được.
…
Cố Trường Khanh vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Minh từ khi trở về đến giờ, vẫn mang bộ dáng lười biếng.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất!
Chỉ có phóng túng rất nhiều lần mới có thể thỏa mãn đến mức không muốn nhúc nhích chút nào.
Hôm nay, Hoắc Minh đã làm chuyện đó với Ôn Noãn...
Mùng năm Ôn Noãn tới ăn cơm, vậy có nghĩa là chuyện giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn đã xác định rồi ư? Sau này, hắn phải gọi Ôn Noãn là chị dâu?
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh lẽo.
Lúc không ai biết hắn lặng lẽ siết chặt tay lại.
“Trường Khanh, sao không ăn?”
Một miếng sườn đặt trong bát của hắn, Hoắc Minh dịu dàng khuyên nhủ: “Gần đây thấy cậu gầy đi rất nhiều, nên ăn nhiều một chút, nếu không Minh Châu sẽ đau lòng!”
Hoắc Minh Châu la hét: “Em không thèm đau lòng đâu!”
Cố Trường Khanh sợ hãi bừng tỉnh.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh nói với em gái: “Lát nữa dẫn em đi đốt pháo hoa, sau đó chụp lại cho Ôn Noãn xem.”
Hiển nhiên Hoắc Minh Châu vui vẻ.
Cô ấy xoay người nói với Cố Trường Khanh: “Cố Trường Khanh, lát nữa anh chụp cho em và anh trai, nhớ chụp anh trai đẹp trai một chút, Ôn Noãn xem xong chắc chắn sẽ động lòng, không thể chờ được mà muốn kết hôn với anh trai.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh tái nhợt.
Hoắc Minh mỉm cười: “Ừm... Hôm nay anh tặng nhẫn cho cô ấy.”
Chương 166: Hoắc Minh, em chỉ thích anh!
Đêm 30.
Ôn Noãn nhận được pháo hoa đẹp nhất.
Trong sân nhà họ Hoắc, Hoắc Minh bắn rất nhiều pháo hoa...
Hoắc Minh Châu cầm một cây pháo nhỏ chạy quanh anh, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời. Mà khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh tràn đầy niềm vui, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tiếng chuông nửa đêm vang lên.
Ôn Noãn nhận được điện thoại của anh, anh nói: “Ôn Noãn, năm mới vui vẻ.”
Ôn Noãn tựa vào bên cửa sổ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng: “Em cũng chúc anh năm mới vui vẻ!”
Bọn họ đều không cúp điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau...
Ôn Noãn có thể nghe thấy âm thanh bên kia.
Cô thậm chí còn nghe được tiếng Cố Trường Khanh đang nói chuyện, nhưng lúc này thể xác và tinh thần của cô đều bị Hoắc Minh chiếm giữ, đến cùng thì đã không thể chứa ai được nữa!
Hai giờ sáng, giọng Hoắc Minh vẫn vang lên cùng cô đi vào giấc ngủ.
Ôn Noãn mơ màng nghĩ.
Năm nay thật đẹp!
…
Mùng bốn tết.
Hoắc Minh tới đón Ôn Noãn, đương nhiên vợ chồng Ôn Bá Ngôn đồng ý.
Ôn Noãn ngồi lên xe, nhẹ nhàng cởi áo khoác: “Đi đâu?”
Một tay Hoắc Minh cầm tay lái, nghiêng người nhìn cô.
Năm mới, bên trong Ôn Noãn mặc một chiếc váy lông cừu màu đỏ, lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, đặc biệt đẹp mắt.
Giọng Hoắc Minh hơi khàn: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh khẽ nắm tay cô, không nói gì mà chỉ lái chiếc Bentley vàng kim về căn hộ của anh.
Khi đến nhà anh, Ôn Noãn tìm Tiểu Bạch.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau: “Nó đang ở biệt thự, ngày mai là có thể nhìn thấy!”
Trên người anh nóng quá, Ôn Noãn có hơi chịu không nổi.
Trong lòng cô lờ mờ biết anh muốn gì, nhưng sự rụt rè của phụ nữ không cho phép cô lập tức triền miên với anh, sao Hoắc Minh có thể không biết ý nghĩ của cô được chứ?
Anh ôm cô dỗ dành, nói rất nhiều lời âu yếm.
Ôn Noãn cảm thấy không người phụ nữ nào có thể chịu nổi, vì thế chỉ đành ỡm ờ...
Lần làm lành này có cảm giác tốt hơn lần trước!
Trước kia, anh luôn băn khoăn cô không có kinh nghiệm, nhưng lúc này anh không giống với trước kia, anh luôn dùng những kỹ thuật xấu hổ kia để kích thích cơ thể cô...
Ôn Noãn đã làm với anh rất nhiều lần, cũng từ từ đoán ra được Hoắc Minh thích thô bạo một chút.
Người phụ nữ thích đàn ông.
Nên lúc trên giường sẽ dung túng họ.
Đêm nay điên cuồng, phá vỡ tất cả tưởng tượng của Ôn Noãn!
Khắp thế giới, đều là dáng vẻ đẹp trai anh tuấn của Hoắc Minh.
Bên tai vang lên âm thanh động tình của anh.
Lửa bùng cháy suốt một đêm!
…
Sáng sớm, Ôn Noãn nhẹ nhàng mở mắt.
Trước mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh.
Anh buông thả một đêm, lúc này vẫn giữ được dáng vẻ ngời ngời tràn trề sức lực, không thấy mệt mỏi!
Ôn Noãn nhìn anh lập tức nghĩ đến đêm qua, bất kỳ một hình ảnh nào trong đó cũng khiến cô đỏ mặt.
…
“Morning Dew!”
Hoắc Minh hôn và thân thiết gọi cô.
“Morning Dew bé nhỏ, dậy thôi.”
…
Ôn Noãn kìm lòng không được mà ôm và chủ động hôn anh.
Hoắc Minh chạm vào môi cô, lẩm bẩm: “Anh rất muốn làm, nhưng chúng ta không thể đến muộn, cùng đi mua quà nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn sáng lấp lánh.
Đó là vẻ mặt chỉ có phụ nữ chìm đắm trong tình yêu mới có.
Hoắc Minh hôn lên mắt cô, trầm ngâm một chút rồi nói: “Đi thay quần áo! Cố Trường Khanh cũng ở đó, không thể mặc bộ váy kia cho hắn ta xem được.”
Người đàn ông công khai thể hiện sự ghen tuông, nhưng thực ra người phụ nữ lại rất hưởng thụ.
Ôn Noãn hôn anh, lần đầu tiên thổ lộ.
“Hoắc Minh, hiện giờ em chỉ thích anh.”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, duỗi tay vào trong chăn......
“Để anh kiểm tra xem em có nói dối không!”
Ôn Noãn bị anh đùa giỡn, không kìm lòng được nâng người lên.
Cô thốt lên xin tha: “Không phải nói muốn đi mua quà sao?”
Hoắc Minh ngừng tay, chỉ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn rõ từng thớ da thịt của cô.
Ôn Noãn bị anh nhìn đến run rẩy.
Cô chủ động hôn anh, nhỏ giọng nói: “Buổi tối chúng ta trở về lại làm tiếp.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười, từ từ thu tay lại, dáng vẻ phong lưu kia khiến Ôn Noãn không dám nhìn.
Khi đến phòng thay đồ chọn quần áo, tâm trạng cô rất khác.
Trước đây Ôn Noãn có chút bài xích những trang sức, quần áo quý giá kia, cảm thấy mình giống như người phụ nữ được Hoắc Minh bao nuôi, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã thay đổi, lúc này cô chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Ôn Noãn rất có chừng mực, chọn một chiếc váy lông cừu màu tím nhạt, đeo khuyên tai trân châu.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đang chờ cô.
“Ra ngoài ăn sáng thôi.”
Ôn Noãn không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào, Hoắc Minh rất thích.
Anh lái xe đưa cô ra ngoài.
Mùng năm, người trong trung tâm thương mại không tính nhiều.
Ôn Noãn chọn cho bà Hoắc một cái khăn quàng cổ LV, Hoắc Minh Châu là một cái túi xách số lượng có hạn, còn Hoắc Chấn Đông, cô chọn một bộ bút lông sói màu tím quý giá.
Lúc thanh toán, Hoắc Minh muốn quẹt thẻ.
Ôn Noãn khẽ nói: “Để em! Cái này anh trả tiền không tốt lắm.”
Hoắc Minh nhìn cô, nở nụ cười, hơi có ý trêu đùa.
Ôn Noãn mất tự nhiên, mặt nóng hây hẩy.
Đến khi tới nhà họ Hoắc, cô vẫn chưa hết bối rối.
Hoắc Minh dừng xe, anh nghiêng người khẽ nhéo khuôn mặt cô: “Ôn Noãn, mua quà cho bố mẹ chồng và em chồng tương lai không có gì phải mắc cỡ! Da mặt mỏng như vậy, tối hôm qua ai là người cứ cưỡi trên người anh không chịu xuống thế?”
Ôn Noãn đang muốn nổi giận...
Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh Châu ôm Tiểu Bạch lại gần, cực kỳ thân thiết nói: “Ôn Noãn, chị tới rồi!”
Ôn Noãn đành phải buông tha Hoắc Minh.
Cô xuống xe, đưa quà cho Hoắc Minh Châu: “Đây là quà tặng cho em.”
Hoắc Minh Châu còn chưa nhìn đã ồn ào: “Sao chị biết em thích cái này?”
Hoắc Minh cười nhạo.
Cô em gái này hết thuốc chữa rồi!
Anh dẫn Ôn Noãn đi gặp Hoắc Chấn Đông và bà Hoắc, khi mới bước vào phòng khách thì đã thấy Cố Trường Khanh ngồi trên sô pha.
Gặp lại người xưa trong hoàn cảnh mới…
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
Thật ra Ôn Noãn từng suy xét, cô và Hoắc Minh ở bên nhau sẽ không thoát khỏi Cố Trường Khanh, nhưng cô thích Hoắc Minh, hơn nữa... Cố Trường Khanh đã là chuyện thật lâu về trước!
Hơn nữa bọn họ lại không có quan hệ gì!
Hoắc Minh lên lầu gặp Hoắc Chấn Đông, Hoắc Minh Châu dắt chó ra sân chơi, trong phòng khách chỉ còn Cố Trường Khanh và Ôn Noãn…
Cố Trường Khanh nở nụ cười mỉa mai.
“Quyết định rồi? Muốn gả cho Hoắc Minh sao?”
Ôn Noãn lãnh đạm nói: “Cố Trường Khanh, chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng được không?”
“Không thể!”
Cố Trường Khanh híp mắt: “Em cảm thấy anh có thể mỗi ngày nhìn em gần gũi với anh ta ư?”
Cho dù Ôn Noãn có chuẩn bị trước cũng không khỏi khó chịu.
“Cố Trường Khanh, thực ra bốn năm của chúng ta chẳng là cái thá gì cả, đối với tôi mà nói chẳng qua là một âm mưu mà thôi, anh buông tha tôi cũng buông tha chính mình, đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh liếc xuống.
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay cô......
Hắn bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Em... Muốn kết hôn?”
Ôn Noãn đang muốn nói chuyện thì trên lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Bố con nhà họ Hoắc từ từ xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh trước, sau đó lại nhìn đôi mắt hơi đỏ của Ôn Noãn, ánh mắt sâu không lường được...
Bình luận facebook