• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (1 Viewer)

  • Chương 167-168

Chương 167: Ôn Noãn, con phải chịu thiệt một chút!

Bầu không khí có hơi ngại ngùng.

Ôn Noãn hiểu rõ Hoắc Minh, cô sợ anh mất hứng.

Không nghĩ tới anh không hề không thích, ngược lại bước đến bên cô, hết sức dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ôn Noãn lắc đầu.

Cô nhìn vào mắt anh, chính là sự tin tưởng tuyệt đối.

Hoắc Minh mỉm cười, quay đầu nói chuyện với Hoắc Chấn Đông: “Bố, đây là Ôn Noãn!”

Anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Noãn: “Chào bố đi em!”

Hoắc Chấn Đông đã ngoài năm mươi, thân thể được chăm sóc rất kỹ lưỡng, nhìn vẻ bề ngoài thì Hoắc Minh được thừa hưởng nhiều nét từ Hoắc Chấn Đông.

Ôn Noãn lễ phép lên tiếng chào bác trai.

Hoắc Chấn Đông từ từ bước xuống lầu.

Lúc này bà Hoắc vừa bước đến, thấy chồng không lên tiếng liền đẩy ông: “Con bé đang gọi ông kìa, bày đặt ra vẻ gì chứ!”

Ánh mắt Hoắc Chấn Đông sâu xa.

Ở sinh nhật Minh Châu, ông biết thằng nhóc Hoắc Minh này có dẫn theo một người con gái về!

Nhưng nó không giới thiệu cho ông biết, ông cũng không để trong lòng.

Không ngờ, còn có thể tu thành chính quả!

Hoắc Chấn Đông dùng ánh mắt sắc bén quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới.

Vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhìn cũng đoan trang.

Nghe nói sự nghiệp rất thành công!

Hoắc Chấn Đông thật sự rất thích kiểu con gái này, nhưng từ nãy đến giờ ông vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhẹ gật đầu nói với vợ: “Lần đầu tiên đến nhà chúng ta lại là năm mới, bao lì xì đâu rồi bà?”

Bà Hoắc chuẩn bị một bao lì xì lớn màu đỏ.

Ngoại trừ một xấp tiền dày, còn có một con mèo nhỏ bằng vàng, rất nặng.

Ôn Noãn cảm thấy kì lạ.

Bà Hoắc trìu mến nói: “Tuổi con là tuổi Mèo, năm nay lại là năm Mèo, tặng con mèo nhỏ mạ vàng cho may mắn.”

Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn bà.

Hoắc Minh liếc nhìn cô, mặt cười như không cười, Ôn Noãn hơi ảo não nhưng cảm thấy có chút hạnh phúc.

Hoắc Minh Châu đang chơi với chó cũng chạy vào.

Trong phòng khách, chỉ riêng Cố Trường Khanh không vui, hắn biết Hoắc Minh và Ôn Noãn xem như đã xác định mối quan hệ.

Lúc ăn cơm, tâm trạng của Hoắc Chấn Đông vui, uống gần nửa chai rượu đế.

Bà Hoắc không đến ngăn cản ông.

Lúc đầu Ôn Noãn có hơi mất tự nhiên, nhưng hiếm khi Hoắc Minh ân cần chăm sóc như thế.

“Ôn Noãn, món này là canh tẩm bổ.”

“Đây chính là món em thích ăn.”



Ôn Noãn vốn dĩ đang rất xúc động, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh hiện lên sự hung dữ và nham hiểm, cô liền đoán ra được ý định xấu xa của Hoắc Minh.

Anh chính làm vậy chính là muốn để Cố Trường Khanh xem!

Ôn Noãn vừa tức giận vừa khó chịu, còn không có biện pháp nào để xử lý anh.

Phía dưới bàn ăn, một bàn tay Hoắc Minh đặt trên đùi cô, cực kì tự nhiên vuốt ve nhẹ nhàng.

Từ hướng của Cố Trường Khanh, thấy rất rõ.

Ôn Noãn kéo tay của Hoắc Minh ra, một lát anh lại đưa tay tới, còn thuận tay sờ soạng mấy lần.

Cô nhìn anh.

Khoé mắt đuôi mày của Hoắc Minh đều là những tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành và phong lưu.

Anh thảo luận với Hoắc Chấn Đông về vàng và chứng khoán, nhìn không ra đang thực hiện hành vi đê tiện nào ở dưới bàn ăn, Ôn Noãn lặng lẽ nắm lấy tay anh, đề phòng anh làm bậy.

Lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, mười ngón đan xen.

Sắc mặt của Cố Trường Khanh trắng nhợt như tờ giấy.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày, người mà hắn không cần lại có thể khiến hắn đau đớn khó chịu như thế.

Ăn xong, cùng ngồi uống trà.

Người đàn ông bàn về chuyện làm ăn, những chuyện trên thương trường, phụ nữ thì tâm sự về chuyện cá nhân.

Bà Hoắc vô cùng phấn khích.

Bà định chờ lát nữa sẽ cùng đi ra ngoài với Minh Châu và Ôn Noãn.

Dạo quanh trung tâm thương mại, rồi giả vờ đến quán mà mấy chị em thường ngồi.

Tết Nguyên Đán, không phải nên mang con dâu ra khoe khoang sao?

Bà Hoắc lên lầu thay quần áo, trùng hợp người giúp việc chạy lại thông báo.

“Thưa ông, có ông Kiều đến đây.”

Hoắc Chấn Đông có chút kinh ngạc: “Là Cảnh Niên sao? Ông ấy không ở Anh Quốc à!”

Kinh ngạc đến sửng sốt, ngay lập tức ông vẫn bước đến cửa nghênh đón.

Là Tết Nguyên Đán nhưng sắc mặt của Kiều Cảnh Niên hốc hác, trông không ổn chút nào.

Ông ta bước vào phòng khách thì thấy Ôn Noãn, tự nhiên như là con dâu nhà họ Hoắc, thần sắc ông hơi thu lại, muốn nói gì đó nhưng khó mở miệng.

Hoắc Chấn Đông phân phó người giúp việc bưng trà lên.

Kiều Cảnh Niên uống một ngụm trà, ông ấy mới bình tĩnh lại.

Nhưng lời đến bên miệng ông ấy lại do dự, dù sao nhìn Hoắc Minh giống như đã đưa ra quyết định… Ông ấy nhắc lại chuyện này khó tránh khỏi có chút quá đáng.

Nhưng Kiều An chính là đứa con gái duy nhất của ông ấy, khó nói đến đâu vẫn phải nói ra.

“Chấn Đông… Con bé Kiều An muốn ly hôn!”

“Con bé bị chồng bạo lực gia đình đánh gãy hai cái xương sườn, tinh thần cũng không tốt lắm, tôi và Tố Dung mang con bé về thành phố B để tịnh dưỡng. Chắc chắn phải ly hôn, nhưng thân phận đối phương đặc biệt, tôi tính nhờ Hoắc Minh giúp khởi tố vụ kiện này…hơn nữa giải thích cho Kiều An thông suốt, lời cậu ấy nói Kiều An có thể lắng nghe một chút.”

Kiều Cảnh Niên nói xong, ánh mắt tha thiết.

Chuyện này, Hoắc Chấn Đông chưa đồng ý ngay.

Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Noãn chính thức đến nhà chơi, ông không thể làm rét lạnh trái tim con gái nhà người ta được.

Hoắc Chấn Đông đắn đo mãi.

Kiều Cảnh Niên lại chờ không được.

Ông ta nhìn Hoắc Minh với đôi mắt đẫm lệ: “Minh à, cháu coi như giúp đỡ chú Kiều một tay đi, chú và thím chỉ có một đứa con gái là Kiều An, nếu như con bé xảy ra chuyện thì mẹ của nó sẽ không chịu nỗi đả kích này!”

Hoắc Minh còn chưa lên tiếng, nhưng toàn thân Ôn Noãn đã lạnh ngắt!

Hoắc Minh liếc nhìn cô.

Anh cười nhạt: “Chú Kiều, chú cảm thấy việc cháu giúp chú khởi tố vụ kiện này, thích hợp sao?”

Dưới tình thế cấp bách, lỡ lời nói ra.

Ông ta nói: “Minh à, chú biết cháu còn tình cảm với Kiều An!”

Bầu không khí sượng trân.

Không ai nghĩ tới Kiều Cảnh Niên đứng trước mặt Ôn Noãn, nói ra được những lời vô duyên như này.

Hoắc Minh đang muốn mở miệng, bà Hoắc bước xuống từ lầu hai.

Bà đều nghe được, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Niên, tôi có thể hiểu được nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ của anh! Nhưng hiện giờ Minh và Ôn Noãn đã xác nhận yêu đương, anh nói như thế có phần không thích hợp.”

Kiều Cảnh Niên im lặng.

Hoắc Minh Châu cũng không nhịn được lên tiếng: “Chị Kiều An muốn khởi kiện, chúng ta bỏ tiền ra là được rồi! Sao nhất định phải là anh trai cháu đi? Nếu như chú Kiều mang chuyện ân tình đến nói chuyện, vậy thì kêu Kiều An cũng nhảy xuống nước, bố cháu nhất định sẽ cứu chị ấy!”

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch, cực kỳ lúng túng.

Hoắc Chấn Đông la con gái: “Minh Châu, xin lỗi chú Kiều ngay!”

Hoắc Minh Châu miễn cưỡng nói xin lỗi!

Ngữ điệu Hoắc Chấn Đông dịu nhẹ nói với ông bạn già: “Minh Châu không hiểu chuyện, Cảnh Niên ông đừng để ở trong lòng! Về vụ khởi kiện, tôi sẽ thương lượng với thằng nhóc Minh, lát nữa tôi sẽ báo cho ông!”

Kiều Cảnh Niên chỉ đành phải thế.

Lúc ông ấy rời đi, không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt chứa lời cầu xin.

Thân thể Ôn Noãn lạnh lẽo.

Cô không phải là người con gái vô tâm, nhưng mà cô không đủ rộng lượng đến mức độ đó, cô chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy Kiều Cảnh Niên.

Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng.

Khi ông ta rời đi, phòng khách lặng ngắt như tờ, trong lòng ai cũng không được thoải mái.

Hoắc Chấn Đông từ từ uống hết một tách trà.

Ông nhìn con trai mà mình tự hào nhất và Ôn Noãn, mở miệng nói: “Hai đứa con theo bố đến phòng sách!”

Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh đến phòng sách lầu hai.

Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Chấn Đông không vui!

Nhưng lúc ông nhìn Ôn Noãn lại ôn hoà, nói chuyện cũng dịu dàng, như là người trong nhà với nhau.

“Ôn Noãn, con pha bình trà đi!”

Ôn Noãn hơi ngạc nhiên.

Nhưng cô không ngốc, cô đoán rằng sự ôn nhu này của Hoắc Chấn Đông, chính là muốn cô hy sinh và nhượng bộ.

Lúc này cô không thể gay gắt.

Ôn Noãn yên lặng pha trà…

Lúc Ôn Noãn pha trà, Hoắc Chấn Đông không nói gì.

Ông thầm lặng quan sát cô gái này.

Lông mày cong xuống theo phần đuôi mắt, hiền lành và ngoan ngoãn… Nhìn rất có học thức, xuất sắc hơn Kiều An nhiều!

Hoắc Chấn Đông thật thích Ôn Noãn, hơn nữa ông cũng qua tuổi trẻ từng trải chuyện yêu đương, ông không hề muốn tổn thương cô, thế nhưng năm đó Kiều Cảnh Niên liều mạng cứu Minh Châu!

Tấm ân tình này, không thể nào báo đáp!

Ôn Noãn rót trà cho bọn họ, ánh mắt Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.

Anh mở miệng nói với Hoắc Chấn Đông: “Bố, chuyện này không thể!”

Hoắc Chấn Đông ra hiệu: “Minh, trước hết con hãy nghe bố nói!”

Ông cúi đầu, nhìn hơi nước lượn lờ, vẻ mặt như rơi vào trong dòng ký ức.

“Năm đó chú Kiều con cứu được Minh Châu, vốn không cần phải lấy thân báo đáp! Thế nhưng con lại không biết, sở dĩ chú Kiều của con và thím Kiều chỉ có đứa con nuôi Kiều An này, ngoài chuyện thím Kiều của con ở bên ngoài không thể sinh con, một nguyên nhân nữa chính là chú Kiều của con lần đó bị ngâm trong băng quá lâu, mất khả năng sinh sản, không bao giờ có con được nữa!”

Hoắc Minh và Ôn Noãn khiếp sợ!

Hoắc Minh khó khăn mở miệng: “Bố, bố chưa từng nói chuyện này!”

Hoắc Chấn Đông cười gượng.

Loại chuyện bí mật này, bởi vì không còn cách nào khác, sao có thể để cho người ngoài biết được chứ?

Ông thở dài: “Chú Kiều của con có đứa con thất lạc ở bên ngoài, nhưng đừng nói tìm không thấy, chính là tìm được thì sao, với thân phận và địa vị của chú Kiều của con, có thể nhận lại nhau được sao?”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Hoắc Chấn Đông bất đắc dĩ cười một tiếng: “Minh à, vụ kiện này con giúp khởi kiện, là chuyện hợp tình hợp lý!”

Ông nhìn Ôn Noãn, giọng nói rất dịu dàng: “Ôn Noãn, chuyện này con phải chịu thiệt một chút! Bác trai bằng lòng bù đắp cho con ở phương diện khác! Nhưng con yên tâm, Minh và Kiều An đã hoàn toàn chấm dứt, về chuyện này con phải tin tưởng Minh.”

Ôn Noãn không phải không biết điều.

Hoắc Chấn Đông là người có thân phận, đối đãi với cô thân mến như vậy.

Thái độ của ông đã gần như xem cô là con dâu. Nếu như cô ngăn cản thì sẽ trở thành người không biết nghĩ cho đại cục.

Nhưng trong lòng Ôn Noãn chính là không tình nguyện.

Tuy nhiên bây giờ cô ngoài việc rộng lượng, không còn lựa chọn nào khác!

Cô nhìn Hoắc Minh, anh cũng đang nhìn cô.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn nhẹ nói: “Con tin anh ấy!”

Hoắc Chấn Đông quả thật rất thích Ôn Noãn, bởi vì chuyện này ông rất băn khoăn, liền tặng Ôn Noãn một căn nhà, nhưng Ôn Noãn không lấy!
Chương 168: Đêm dài, Hoắc Minh vẫn chưa về!

Bước ra khỏi phòng sách, Hoắc Minh kéo Ôn Noãn lại.

Anh ôm cô vào trong lòng, không nói gì. Ôn Noãn dù sao có chút chịu thiệt.

Hiện giờ là năm mới, hơn nữa đang ở trong nhà của anh, cô không thể tức giận được.

Cô dựa vào vai anh, ngửi mùi kem cạo râu dễ ngửi trên người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ về rất muộn sao?”

Chút nữa Hoắc Minh phải đến văn phòng luật.

Chồng Kiều An mời luật sư, đang chờ thương lượng.

Hoắc Minh nghĩ, nói: “Trước bữa cơm chiều, anh sẽ trở về! Anh về cùng ăn cơm với em, sau đó cùng nhau về căn hộ… Ôn Noãn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”

Ôn Noãn cười gượng gạo.

Buổi chiều, Hoắc Minh cùng đi với Hoắc Chấn Đông.

Vốn dĩ bà Hoắc muốn mang hai đứa con ra ngoài, lúc này không còn tâm trạng nữa.

Bầu không khí ở nhà họ Hoắc hơi ngột ngạt.

Ôn Noãn ngồi chờ cả ngày từ sáng đến tối, cũng không chờ được Hoắc Minh trở về.

Nhưng anh có gọi điện, bảo cô ăn cơm trước sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về căn hộ, anh nói anh sẽ về trễ.

Ôn Noãn không hỏi mấy giờ.

Về chuyện liên quan đến Kiều An, cô luôn có vài phần kiêu ngạo và tự tôn.

Tám giờ tối, lúc Ôn Noãn dắt Tiểu Bạch về, bà Hoắc thấy vô cùng có lỗi.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Không sao đâu ạ!”

Trong lòng cô hiểu rõ, cả ngày hôm nay ngoại trừ cay đắng thì vẫn là cay đắng.

Cô bước lên xe.

Tài xế không lái xe ngay, cửa sau xe lại bị kéo ra.

Cố Trường Khanh xuất hiện trong màn đêm.

Tài xế rất biết điều, anh ta nhìn thấy cậu Cố và cô Ôn có chút chuyện, anh ta không nên nhiều chuyện sẽ tốt hơn.

Cố Trường Khanh vịn nóc xe, nhìn Ôn Noãn: “Anh có lời muốn nói với em.”

Tâm trạng của Ôn Noãn không vui, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Cố Trường Khanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi xe…

Ban đêm gió thổi rất mạnh.

Ôn Noãn nhìn hắn chằm chằm, Cố Trường Khanh cúi đầu hút điếu thuốc lá, lúc hắn nhìn cô qua màn khói mù mịt bay lên: “Chuyện đã như vậy, em vẫn muốn ở bên anh ta sao? Khởi kiện ly hôn xuyên quốc gia cũng kéo dài hai năm, em muốn nhìn Hoắc Minh luôn qua lại với người yêu cũ à? Kiều An cắt động mạch, Hoắc Minh liền đến bệnh viện làm một người con có hiếu… Ôn Noãn, em muốn loại tình yêu này sao? Em muốn chịu tủi thân như vậy sao?”

Những lời này thật sự không dễ nghe, còn Cố Trường Khanh cô cũng thấy ghét.

Thế nhưng lời hắn nói lại đúng!

Giọng điệu Ôn Noãn bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… Tôi trải qua tốt hay không, cũng chẳng có liên quan gì với anh!”

Cố Trường Khanh đột nhiên đập xuống nóc xe!

Tài xế giật mình.

Trong bóng tối sắc mặt Cố Trường Khanh đáng sợ, hắn chất vấn cô: “Ôn Noãn, chẳng lẽ trong lòng em anh chính là một thằng không có tình người, không hi vọng em sống tốt hay sao? Thế nhưng là chính em có nghĩ tới hay không, anh mẹ nó cũng muốn em hạnh phúc!”

Cố Trường Khanh có vẻ rất kích động.

Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá run rẩy: “Em mẹ nó để nước rửa sạch sẽ mọi thứ trong đầu đi, so với anh ta em đi theo Khương Duệ còn tốt hơn gấp trăm lần!”

Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch.

Cố Trường Khanh yên lặng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Ôn Noãn, hoặc là em cho anh một cơ hội! Anh sẽ không làm em thất vọng nữa!”

Ôn Noãn bước lên xe.

Cô ngồi ở ghế sau, lạnh nhạt nói: “Cố Trường Khanh, quá muộn rồi!”

Nói xong, cô kêu tài xế lái xe đi.

Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.

Trên đường, Ôn Noãn vẫn luôn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô Ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói linh tinh!”

Ôn Noãn không lên tiếng.

Bây giờ cô…dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!

Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ…

Đợi Hoắc Minh trở về!

Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.

Ban đêm rất yên tĩnh…

Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đằng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.

Ôn Noãn ngồi xuống cây đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vẫn chưa trở về.

Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cô.

Ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.

Cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui…

Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.

Sáng sớm, Ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ của mình.

Đại khái Hoắc Minh trở về, gọi điện thoại hỏi thăm cô.

Ôn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.

Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.

Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.

Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.

Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, Ôn Noãn cảm thấy thần sắc của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vài câu.

“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nói với cô.



Ôn Noãn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.

Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”

“Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”

Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.

Ôn Noãn để ly cà phê xuống.

Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ Sĩ với chị!”

Chị Lê lắc đầu.

Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.

Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.

Chị Lê nói rất nhiều.

Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.

Cô không muốn mượn tiền của Hoắc Minh!

Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm

Dì Nguyễn thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.

Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, Ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”

Dì Nguyễn trở về phòng, đếm thử.

Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.

Dì Nguyễn rất giỏi ở phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bố con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”

Ôn Noãn không đồng ý.

Cuối cùng Ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”

Ôn Noãn áy náy, dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”

Căn nhà này nằm ở khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.

Không quá ba ngày, đã bán được.

Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”

Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”



Trong tay Ôn Noãn còn một ít.

Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.

Cô ấy muốn uống cà phê.

Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”

Chị Lê cười.

Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.

Chị Lê không chịu nhận.

Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”

Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.

Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.

Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.

Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”

Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?

Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!

Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!

Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.

Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.

Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!

Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!

Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.

Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.

Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”

Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.

Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.

Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.



“Ôn Noãn…”

Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.

Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”

Hoắc Minh khẽ “ừ”

Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”

Ôn Noãn không từ chối.

Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”

Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”

Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.

Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”

Ôn Noãn không phản đối.

Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!

Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”

Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.

Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.

Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”

Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.

Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.

Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”

Bầu không khí im lặng…

Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”

Ôn Noãn không trả lời.

Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…

Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom