-
Chương 204-205
Chương 204: Yên tâm, cháu vẫn đang theo đuổi!
Chương 206: Ôn Noãn, đừng lạnh nhạt với anh như vậy
Hai người ở bên nhau thêm nửa tháng.
Không nóng cũng không lạnh.
Hoắc Minh muốn đi hẹn hò, Ôn Noãn rất ít khi từ chối, thường đồng ý với anh, nhưng cô luôn dịu dàng mà thản nhiên, thiếu đi tính tình hơi nóng nảy khi xưa.
So với sự bình tĩnh của cô, Hoắc Minh càng lúc càng bất mãn.
Anh thà rằng cô tức giận với anh!
Cho dù tát anh một bạt tai cũng không sao, chẳng phải trước đây cô vẫn luôn ngang ngược với anh đó sao?
Giờ anh mới biết được, khi cô yêu anh sẽ không ngại làm nũng, sẽ dám động tay với anh.
Bây giờ đã không còn yêu nữa thì đối xử lịch sự khách sáo, không phạm phải chút sai lầm nào, lúc nào cũng sẵn sàng bỏ của chạy lấy người đầy thể diện!
Mẹ nó chứ thể diện!
Hoắc Minh ngồi uống rượu trong câu lạc bộ…
Trong phòng riêng, vẫn có một đám người vây quanh anh như cũ, bao gồm cả Cố Trường Khanh.
Cảnh Sâm sau khi kết hôn thì hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ khi nghe nói Hoắc Minh sẽ tới, anh ta mới chịu đến tụ tập cùng mọi người, dù sao thì Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng là ân nhân lớn nhất trong chuyện của anh ta và Bạch Vi!
Cảnh Sâm vỗ vai anh: "Thế nào? Nếu không tôi đưa cậu về nhé?"
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên chậm rãi nhả khói, trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.
Trong phòng riêng cũng có vài cô gái trẻ, tất cả đều lén lút nhìn Hoắc Minh, nhưng không một ai dám lại gần bắt chuyện, bởi luật sư Hoắc nổi tiếng là người không thích nói chuyện với người khác.
Mấy cô cũng chỉ có thể ngắm nhìn tán thưởng.
Cảnh Sâm nhìn ra được Hoắc Minh đang có chuyện phiền lòng, mỉm cười: "Với vẻ ngoài như thế này, làm gì còn ai không bị rung động nữa chứ?"
"Bớt đi!"
Hoắc Minh liếc mắt nhìn anh ta, thâm sâu nói: "Chẳng phải có Ôn Noãn đó sao? Cảnh Sâm… Cậu nói xem, tôi dốc hết tâm can đối xử tốt với cô ấy, mà sao cô ấy lại không nhiệt tình lấy một lần? Trước đây cô ấy rất quan tâm, đối xử ân cần với tôi, thấy tôi một cái là đã đỏ mặt, còn thích làm chuyện đó với tôi!"
Cảnh Sâm cười gượng.
Phụ nữ khác với đàn ông, khi rất yêu một người thì đương nhiên sẽ muốn làm, nhưng khi hết yêu rồi thì sẽ vô cùng miễn cưỡng!
Anh ta không dám khích Hoắc Minh, chỉ đành khuyên anh mau trở về.
"Cậu uống nhiều thế, để tôi đưa cậu về, ngày mai cậu còn có phiên thẩm vấn đúng không?"
Hoắc Minh lại liếc nhìn anh ta.
Sau đó anh ném điện thoại của mình cho anh ta: "Cậu gọi cho Ôn Noãn đi, giờ này chắc cô ấy vẫn còn ở trung tâm âm nhạc, bảo cô ấy đến đón tôi về!"
Cảnh Sâm kinh sợ.
Có người vô liêm sỉ đến mức ấy sao?
Anh ta gượng cười: "Hoắc Minh, cậu đang say thật hay giả say đấy?"
Hoắc Minh không đáp lời, dập tàn thuốc rồi uống nốt nửa ly Brandy, dáng vẻ kia là muốn tự chuốc say chính mình.
Cảnh Sâm kẹt ở giữa không biết nên làm gì.
Nhưng anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ra ngoài gọi điện thoại.
Sau bốn, năm hồi chuông, Ôn Noãn bắt máy.
Cảnh Sâm vội vàng cười hòa: "Ôn Noãn, tôi là Cảnh Sâm đây… Hoắc Minh quá chén rồi, cô có tiện lại đây đón cậu ấy không?"
Ôn Noãn vừa mới họp xong.
Chu Truyền Nhân ở thành phố H giao cho cô một dự án rất lớn, cô vừa mới sắp xếp xong thành viên cho nhóm dự án, ngày mai phải đi công tác, ước chừng phải đi khoảng nửa tháng.
Cảnh Sâm nói xong, Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô biết tâm trạng của Hoắc Minh không tốt có liên quan đến mình, cô không thể nói mình không hề có cảm giác gì, nhưng Ôn Noãn sẽ không cảm thấy đau lòng vì anh nữa.
Bọn họ đã chia tay rồi, cứ giữ mối quan hệ như bây giờ đi.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái xinh đẹp, cô nghĩ dù cho không có cô đi chăng nữa, điều kiện của anh cũng đủ để có được mối tình mà anh muốn.
Ôn Noãn không từ chối.
Ngày mai cô phải đi rồi, kiểu gì cũng phải giải thích rõ ràng với anh.
Ôn Noãn gật đầu: "Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, nửa tiếng nữa tôi đến!"
Cảnh Sâm vô cùng cảm kích: "Ôn Noãn, cô tốt quá đi mất!"
Ôn Noãn cũng đùa lại với anh ta: "Đừng nói nhiều nữa! Về sớm với Bạch Vi đi!"
Cảnh Sâm lập tức nói vài câu dí dỏm đáp lời khiến Ôn Noãn cũng cảm thấy vui lây, nhưng vừa cúp điện thoại, anh ta đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, Ôn Noãn đồng ý tới đón, thế nhưng Hoắc Minh uống say ra làm sao…
Cô không hề hỏi lấy một câu!
Cảnh Sâm lạnh toát từ đầu đến chân!
Trước đây anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ thật sự nói không nên lời.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Vừa định tắt đèn rời đi, ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt âm trầm của con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn ở cạnh cửa… nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn hòa hoãn nói: "Biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ!"
Chu Mộ Ngôn đi vào, ngồi xuống bàn làm việc của cô, thu lại ánh mắt âm trầm hung dữ, thản nhiên hỏi: "Cô muốn đi gặp Hoắc Minh?"
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Chu Mộ Ngôn nhíu mày: "Cô thật là! Thích anh ta đến vậy sao?"
Ôn Noãn hơi ngẩn người.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Cậu bớt hỏi về việc riêng của tôi đi, chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi mà! Việc hợp tác lần này với giám đốc Chu liên quan đến quan hệ của cậu, cho nên tôi sẽ chia cho cậu 30% hoa hồng từ dự án đó… Cậu đừng xem tiền chỉ là tiền, đây đều là vốn tích lũy ban đầu cho cậu đó!"
Hốc mắt Chu Mộ Ngôn ửng đỏ.
Cậu ta không thể nói nên lời, người phụ nữ này lúc nào cũng nói mấy thứ như đều vì tốt cho cậu ta, thế thì có khác gì bố cậu ta đâu!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Báo với mẹ tôi, sáng mai tôi sẽ về."
Chu Mộ Ngôn mỉa mai cô: "Ồ! Cô còn có thời gian đến thăm dì cơ đấy, tôi còn tưởng cô chỉ biết dính đến tên họ Hoắc kia thôi!"
Ôn Noãn cảm thấy tên này thiếu đòn lắm rồi!
Cuối cùng, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chu Mộ Ngôn lái chiếc BMW của cô, Ôn Noãn thì thuê một chiếc xe có tài xế khác chuyên đi theo…
Cô lên xe, nói tên câu lạc bộ.
Tài xế sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Chỗ đó tốt lắm đấy, nghe đồn là thiên đường trên nhân gian cơ mà!"
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, nghiêng đầu nhìn xe cộ và ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ đếm ngày… thời hạn một năm giữa cô và Hoắc Minh, đã quá hai tháng rồi!
Thời gian thật ra trôi qua rất nhanh.
Chiếc xe màu đen dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cảnh Sâm đã đỡ người ra ngoài sẵn.
Ôn Noãn thấy Hoắc Minh đã uống một chút, nhưng không đến mức say khướt, cô biết anh đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói với tài xế: "Anh đỡ luật sư Hoắc giúp tôi nhé!"
Tài xế cũng đoán được chuyện của hai người bọn họ, hơi nghẹn lời: "Tổng Giám đốc Ôn, cô cũng thật rộng lượng!"
Ôn Noãn cười nhạt.
Tài xế và Cảnh Sâm đỡ Hoắc Minh lên xe.
Sau khi Hoắc Minh lên xe, hơi thở nam tính tỏa ra khắp bên trong, sự kết hợp giữa hương rượu và hơi thở nhuốm mùi gỗ thông thoang thoảng khiến người khác không khỏi nóng mặt.
Ôn Noãn quay đầu, lạnh nhạt hỏi: "Sao lại uống thành ra như vậy?"
Hoắc Minh tựa vào ghế sau.
Anh đưa tay kéo cà-vạt ra, rồi cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa…
Sau khi uống rượu, cả làn da anh nhuộm màu hồng nhạt, toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt.
Tài xế còn ngồi ở phía trước, Ôn Noãn sợ anh cởi ra thêm nữa sẽ mất thể diện nên vội vàng đè tay anh lại: "Cho dù không thoải mái thì cũng đợi về nhà rồi hãy cởi!"
Hoắc Minh dừng tay, quay đầu nhìn cô.
Ôn Noãn cố mỉm cười, đưa mắt về phía trước.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi say, nhưng ước chừng mười phút sau, anh đột nhiên nhẹ giọng thở dài: "Ôn Noãn, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy!"
Tài xế ở phía trước ho nhẹ.
Ôn Noãn chỉ có thể giả ngu!
Nửa tiếng sau, xe dừng ở biệt thự của Hoắc Minh, Ôn Noãn đỡ anh xuống xe, để tài xế đi trước.
Rõ ràng là, Hoắc Minh là người có tiếng nói trong ba người.
Anh chỉ muốn gặp cô.
Ôn Noãn dìu anh vào ngồi trong phòng khách, sau đó cô vào phòng bếp pha trà giải rượu, thứ nhất là anh cần uống, thứ hai là cô không muốn đối mặt với anh… Cô mở nội dung cuộc họp hôm nay ra, xem lại hết một lượt.
Vòng eo nhỏ nhắn của cô chợt bị ôm lấy từ phía sau.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, cô không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng lộn xộn, tôi pha trà giải rượu cho anh, Cảnh Sâm nói sáng mai anh còn có phiên tòa thẩm vấn! Anh không nên uống thành ra như vậy!"
Hoắc Minh cười khẽ.
Anh hôn vào sau vành tai của cô, dùng răng nanh cắn nhẹ vào làn da non mềm đó…
Chỗ đó của Ôn Noãn rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái mà toàn thân cô đã run rẩy, gần đây anh rất thích làm những hành động như vậy, như thể chỉ có trêu chọc cô mới nhận được một chút phản ứng đáng thương từ cô.
Sau khi trêu chọc thật lâu, anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng thở dốc.
"Ôn Noãn, chúng ta trải qua đêm Thất tịch cùng nhau nhé!"
Đêm Thất tịch?
Ôn Noãn hơi ngẩn ra.
Gần đây cô luôn bộn bề công việc, gần như quên mất hôm nay là ngày nào tháng nào, không nhận ra rằng lễ Thất tịch đang đến gần…
Hoắc Minh thò tay vào túi quần, sờ chiếc hộp nhung nhỏ bên trong, khàn giọng nói: "Lần này để anh sắp xếp nhé, được không?"
Ôn Noãn chậm rãi pha trà giải rượu, hơi dừng một lát rồi nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác!"
Chương 205: Gọi Minh!
Khóe miệng Ôn Noãn hơi cong lên: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?”
Khi cô nói lời này, có chút ý châm chọc.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ trên khóe miệng cô, nhìn vô cùng chăm chú vì cô rất ít khi cười trước mặt anh.
Lại thả lỏng như vậy!
Anh không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn: “Đây là công việc trước kia anh đảm nhận, anh không gặp cô ta!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Hoắc Minh vẫn nhìn cô, dường như đang chờ gì đó nhưng cuối cùng lại không đợi được.
Anh không rõ mình muốn phản ứng gì từ cô.
Ghen tuông hay cãi vã!
Nhưng còn tốt hơn là bình thản như này!
Tâm trạng của Hoắc Minh lại trầm xuống, một mặt là bà cụ trong nhà qua đời, mặt khác là thái độ của Ôn Noãn, anh bớt lo lắng hơn nhưng anh tự nhủ.
Đàn ông cần phải bình tĩnh!
Anh muốn làm lại từ đầu với cô, đương nhiên anh cũng để tâm hơn trước.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự, Ôn Noãn có phòng thay đồ riêng, Hoắc Minh đã chuẩn bị cho cô một ít quần áo để thay, đều là thương hiệu nhỏ mà bình thường Ôn Noãn thích mặc, thậm chí một số bộ còn có kiểu dáng giống hệt tủ quần áo của cô!
Cô luôn thích mang công việc qua, anh đã làm thêm cho cô phòng sách.
Những suy nghĩ chu đáo này của Hoắc Minh, dù sao Ôn Noãn vẫn cảm nhận được.
Tuy không đáp lại nhưng cô sẵn sàng chung sống hòa bình với anh, cho nên tâm trạng anh không tốt thì ít nhiều cô cũng nhường nhịn anh, chẳng hạn như sau bữa tối anh nhất quyết muốn đi phòng nghe nhìn xem phim.
Ôn Noãn khép lại tài liệu.
Khi cô đứng dậy, tự nhiên Hoắc Minh nắm lấy đầu ngón tay của cô, dường như cái chạm nhẹ đó còn cảm động hơn tất cả những ký ức còn sót lại trong quá khứ!
Trong trí nhớ của Ôn Noãn, rất ít khi Hoắc Minh dịu dàng như vậy.
Anh thích ồn ào trên giường hơn.
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo cô lại gần, ôm lấy vai cô: “Anh bật phim kinh dị rồi, còn tắt đèn nữa, lát nữa chắc chắn em sẽ sợ!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Thật sao? Thật sự đáng sợ như vậy?”
Hoắc Minh thích nhìn cô cười.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.
Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.
Hoắc Minh xem say mê.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.
“Sao vậy?”
Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”
Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”
Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”
“Cũng được!”
Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô...
Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.
Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.
Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”
Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.
Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.
Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”
Không khí hơi ngưng đọng.
Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.
Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế... m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.
Anh mất kiểm soát.
Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Minh, tắt đèn đi!”
Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.
Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tinh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng ‘Minh’, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!
Nhưng bây giờ cô không muốn.
Hoắc Minh... phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?
Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.
Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”
Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.
Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.
Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.
Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục...
Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.
Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.
Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.
Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.
Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.
Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.
Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ... Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”
Cô không muốn lừa dối anh.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.
Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.
Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn... tôi không cho được rồi!”
Những lời này anh đã từng nói với cô.
Bây giờ đổi lại là cô nói.
Âm thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt.
Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh...”
Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!
Chương 206: Ôn Noãn, đừng lạnh nhạt với anh như vậy
Hai người ở bên nhau thêm nửa tháng.
Không nóng cũng không lạnh.
Hoắc Minh muốn đi hẹn hò, Ôn Noãn rất ít khi từ chối, thường đồng ý với anh, nhưng cô luôn dịu dàng mà thản nhiên, thiếu đi tính tình hơi nóng nảy khi xưa.
So với sự bình tĩnh của cô, Hoắc Minh càng lúc càng bất mãn.
Anh thà rằng cô tức giận với anh!
Cho dù tát anh một bạt tai cũng không sao, chẳng phải trước đây cô vẫn luôn ngang ngược với anh đó sao?
Giờ anh mới biết được, khi cô yêu anh sẽ không ngại làm nũng, sẽ dám động tay với anh.
Bây giờ đã không còn yêu nữa thì đối xử lịch sự khách sáo, không phạm phải chút sai lầm nào, lúc nào cũng sẵn sàng bỏ của chạy lấy người đầy thể diện!
Mẹ nó chứ thể diện!
Hoắc Minh ngồi uống rượu trong câu lạc bộ…
Trong phòng riêng, vẫn có một đám người vây quanh anh như cũ, bao gồm cả Cố Trường Khanh.
Cảnh Sâm sau khi kết hôn thì hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ khi nghe nói Hoắc Minh sẽ tới, anh ta mới chịu đến tụ tập cùng mọi người, dù sao thì Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng là ân nhân lớn nhất trong chuyện của anh ta và Bạch Vi!
Cảnh Sâm vỗ vai anh: "Thế nào? Nếu không tôi đưa cậu về nhé?"
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên chậm rãi nhả khói, trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.
Trong phòng riêng cũng có vài cô gái trẻ, tất cả đều lén lút nhìn Hoắc Minh, nhưng không một ai dám lại gần bắt chuyện, bởi luật sư Hoắc nổi tiếng là người không thích nói chuyện với người khác.
Mấy cô cũng chỉ có thể ngắm nhìn tán thưởng.
Cảnh Sâm nhìn ra được Hoắc Minh đang có chuyện phiền lòng, mỉm cười: "Với vẻ ngoài như thế này, làm gì còn ai không bị rung động nữa chứ?"
"Bớt đi!"
Hoắc Minh liếc mắt nhìn anh ta, thâm sâu nói: "Chẳng phải có Ôn Noãn đó sao? Cảnh Sâm… Cậu nói xem, tôi dốc hết tâm can đối xử tốt với cô ấy, mà sao cô ấy lại không nhiệt tình lấy một lần? Trước đây cô ấy rất quan tâm, đối xử ân cần với tôi, thấy tôi một cái là đã đỏ mặt, còn thích làm chuyện đó với tôi!"
Cảnh Sâm cười gượng.
Phụ nữ khác với đàn ông, khi rất yêu một người thì đương nhiên sẽ muốn làm, nhưng khi hết yêu rồi thì sẽ vô cùng miễn cưỡng!
Anh ta không dám khích Hoắc Minh, chỉ đành khuyên anh mau trở về.
"Cậu uống nhiều thế, để tôi đưa cậu về, ngày mai cậu còn có phiên thẩm vấn đúng không?"
Hoắc Minh lại liếc nhìn anh ta.
Sau đó anh ném điện thoại của mình cho anh ta: "Cậu gọi cho Ôn Noãn đi, giờ này chắc cô ấy vẫn còn ở trung tâm âm nhạc, bảo cô ấy đến đón tôi về!"
Cảnh Sâm kinh sợ.
Có người vô liêm sỉ đến mức ấy sao?
Anh ta gượng cười: "Hoắc Minh, cậu đang say thật hay giả say đấy?"
Hoắc Minh không đáp lời, dập tàn thuốc rồi uống nốt nửa ly Brandy, dáng vẻ kia là muốn tự chuốc say chính mình.
Cảnh Sâm kẹt ở giữa không biết nên làm gì.
Nhưng anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ra ngoài gọi điện thoại.
Sau bốn, năm hồi chuông, Ôn Noãn bắt máy.
Cảnh Sâm vội vàng cười hòa: "Ôn Noãn, tôi là Cảnh Sâm đây… Hoắc Minh quá chén rồi, cô có tiện lại đây đón cậu ấy không?"
Ôn Noãn vừa mới họp xong.
Chu Truyền Nhân ở thành phố H giao cho cô một dự án rất lớn, cô vừa mới sắp xếp xong thành viên cho nhóm dự án, ngày mai phải đi công tác, ước chừng phải đi khoảng nửa tháng.
Cảnh Sâm nói xong, Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô biết tâm trạng của Hoắc Minh không tốt có liên quan đến mình, cô không thể nói mình không hề có cảm giác gì, nhưng Ôn Noãn sẽ không cảm thấy đau lòng vì anh nữa.
Bọn họ đã chia tay rồi, cứ giữ mối quan hệ như bây giờ đi.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái xinh đẹp, cô nghĩ dù cho không có cô đi chăng nữa, điều kiện của anh cũng đủ để có được mối tình mà anh muốn.
Ôn Noãn không từ chối.
Ngày mai cô phải đi rồi, kiểu gì cũng phải giải thích rõ ràng với anh.
Ôn Noãn gật đầu: "Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, nửa tiếng nữa tôi đến!"
Cảnh Sâm vô cùng cảm kích: "Ôn Noãn, cô tốt quá đi mất!"
Ôn Noãn cũng đùa lại với anh ta: "Đừng nói nhiều nữa! Về sớm với Bạch Vi đi!"
Cảnh Sâm lập tức nói vài câu dí dỏm đáp lời khiến Ôn Noãn cũng cảm thấy vui lây, nhưng vừa cúp điện thoại, anh ta đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, Ôn Noãn đồng ý tới đón, thế nhưng Hoắc Minh uống say ra làm sao…
Cô không hề hỏi lấy một câu!
Cảnh Sâm lạnh toát từ đầu đến chân!
Trước đây anh ta cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ thật sự nói không nên lời.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Vừa định tắt đèn rời đi, ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt âm trầm của con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn ở cạnh cửa… nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn hòa hoãn nói: "Biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ!"
Chu Mộ Ngôn đi vào, ngồi xuống bàn làm việc của cô, thu lại ánh mắt âm trầm hung dữ, thản nhiên hỏi: "Cô muốn đi gặp Hoắc Minh?"
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Chu Mộ Ngôn nhíu mày: "Cô thật là! Thích anh ta đến vậy sao?"
Ôn Noãn hơi ngẩn người.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Cậu bớt hỏi về việc riêng của tôi đi, chúng ta đã đồng ý chuyện này rồi mà! Việc hợp tác lần này với giám đốc Chu liên quan đến quan hệ của cậu, cho nên tôi sẽ chia cho cậu 30% hoa hồng từ dự án đó… Cậu đừng xem tiền chỉ là tiền, đây đều là vốn tích lũy ban đầu cho cậu đó!"
Hốc mắt Chu Mộ Ngôn ửng đỏ.
Cậu ta không thể nói nên lời, người phụ nữ này lúc nào cũng nói mấy thứ như đều vì tốt cho cậu ta, thế thì có khác gì bố cậu ta đâu!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Báo với mẹ tôi, sáng mai tôi sẽ về."
Chu Mộ Ngôn mỉa mai cô: "Ồ! Cô còn có thời gian đến thăm dì cơ đấy, tôi còn tưởng cô chỉ biết dính đến tên họ Hoắc kia thôi!"
Ôn Noãn cảm thấy tên này thiếu đòn lắm rồi!
Cuối cùng, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chu Mộ Ngôn lái chiếc BMW của cô, Ôn Noãn thì thuê một chiếc xe có tài xế khác chuyên đi theo…
Cô lên xe, nói tên câu lạc bộ.
Tài xế sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Chỗ đó tốt lắm đấy, nghe đồn là thiên đường trên nhân gian cơ mà!"
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, nghiêng đầu nhìn xe cộ và ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ đếm ngày… thời hạn một năm giữa cô và Hoắc Minh, đã quá hai tháng rồi!
Thời gian thật ra trôi qua rất nhanh.
Chiếc xe màu đen dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cảnh Sâm đã đỡ người ra ngoài sẵn.
Ôn Noãn thấy Hoắc Minh đã uống một chút, nhưng không đến mức say khướt, cô biết anh đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói với tài xế: "Anh đỡ luật sư Hoắc giúp tôi nhé!"
Tài xế cũng đoán được chuyện của hai người bọn họ, hơi nghẹn lời: "Tổng Giám đốc Ôn, cô cũng thật rộng lượng!"
Ôn Noãn cười nhạt.
Tài xế và Cảnh Sâm đỡ Hoắc Minh lên xe.
Sau khi Hoắc Minh lên xe, hơi thở nam tính tỏa ra khắp bên trong, sự kết hợp giữa hương rượu và hơi thở nhuốm mùi gỗ thông thoang thoảng khiến người khác không khỏi nóng mặt.
Ôn Noãn quay đầu, lạnh nhạt hỏi: "Sao lại uống thành ra như vậy?"
Hoắc Minh tựa vào ghế sau.
Anh đưa tay kéo cà-vạt ra, rồi cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa…
Sau khi uống rượu, cả làn da anh nhuộm màu hồng nhạt, toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt.
Tài xế còn ngồi ở phía trước, Ôn Noãn sợ anh cởi ra thêm nữa sẽ mất thể diện nên vội vàng đè tay anh lại: "Cho dù không thoải mái thì cũng đợi về nhà rồi hãy cởi!"
Hoắc Minh dừng tay, quay đầu nhìn cô.
Ôn Noãn cố mỉm cười, đưa mắt về phía trước.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi say, nhưng ước chừng mười phút sau, anh đột nhiên nhẹ giọng thở dài: "Ôn Noãn, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy!"
Tài xế ở phía trước ho nhẹ.
Ôn Noãn chỉ có thể giả ngu!
Nửa tiếng sau, xe dừng ở biệt thự của Hoắc Minh, Ôn Noãn đỡ anh xuống xe, để tài xế đi trước.
Rõ ràng là, Hoắc Minh là người có tiếng nói trong ba người.
Anh chỉ muốn gặp cô.
Ôn Noãn dìu anh vào ngồi trong phòng khách, sau đó cô vào phòng bếp pha trà giải rượu, thứ nhất là anh cần uống, thứ hai là cô không muốn đối mặt với anh… Cô mở nội dung cuộc họp hôm nay ra, xem lại hết một lượt.
Vòng eo nhỏ nhắn của cô chợt bị ôm lấy từ phía sau.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, cô không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng lộn xộn, tôi pha trà giải rượu cho anh, Cảnh Sâm nói sáng mai anh còn có phiên tòa thẩm vấn! Anh không nên uống thành ra như vậy!"
Hoắc Minh cười khẽ.
Anh hôn vào sau vành tai của cô, dùng răng nanh cắn nhẹ vào làn da non mềm đó…
Chỗ đó của Ôn Noãn rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái mà toàn thân cô đã run rẩy, gần đây anh rất thích làm những hành động như vậy, như thể chỉ có trêu chọc cô mới nhận được một chút phản ứng đáng thương từ cô.
Sau khi trêu chọc thật lâu, anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng thở dốc.
"Ôn Noãn, chúng ta trải qua đêm Thất tịch cùng nhau nhé!"
Đêm Thất tịch?
Ôn Noãn hơi ngẩn ra.
Gần đây cô luôn bộn bề công việc, gần như quên mất hôm nay là ngày nào tháng nào, không nhận ra rằng lễ Thất tịch đang đến gần…
Hoắc Minh thò tay vào túi quần, sờ chiếc hộp nhung nhỏ bên trong, khàn giọng nói: "Lần này để anh sắp xếp nhé, được không?"
Ôn Noãn chậm rãi pha trà giải rượu, hơi dừng một lát rồi nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác!"
Chương 205: Gọi Minh!
Khóe miệng Ôn Noãn hơi cong lên: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?”
Khi cô nói lời này, có chút ý châm chọc.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ trên khóe miệng cô, nhìn vô cùng chăm chú vì cô rất ít khi cười trước mặt anh.
Lại thả lỏng như vậy!
Anh không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn: “Đây là công việc trước kia anh đảm nhận, anh không gặp cô ta!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Hoắc Minh vẫn nhìn cô, dường như đang chờ gì đó nhưng cuối cùng lại không đợi được.
Anh không rõ mình muốn phản ứng gì từ cô.
Ghen tuông hay cãi vã!
Nhưng còn tốt hơn là bình thản như này!
Tâm trạng của Hoắc Minh lại trầm xuống, một mặt là bà cụ trong nhà qua đời, mặt khác là thái độ của Ôn Noãn, anh bớt lo lắng hơn nhưng anh tự nhủ.
Đàn ông cần phải bình tĩnh!
Anh muốn làm lại từ đầu với cô, đương nhiên anh cũng để tâm hơn trước.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự, Ôn Noãn có phòng thay đồ riêng, Hoắc Minh đã chuẩn bị cho cô một ít quần áo để thay, đều là thương hiệu nhỏ mà bình thường Ôn Noãn thích mặc, thậm chí một số bộ còn có kiểu dáng giống hệt tủ quần áo của cô!
Cô luôn thích mang công việc qua, anh đã làm thêm cho cô phòng sách.
Những suy nghĩ chu đáo này của Hoắc Minh, dù sao Ôn Noãn vẫn cảm nhận được.
Tuy không đáp lại nhưng cô sẵn sàng chung sống hòa bình với anh, cho nên tâm trạng anh không tốt thì ít nhiều cô cũng nhường nhịn anh, chẳng hạn như sau bữa tối anh nhất quyết muốn đi phòng nghe nhìn xem phim.
Ôn Noãn khép lại tài liệu.
Khi cô đứng dậy, tự nhiên Hoắc Minh nắm lấy đầu ngón tay của cô, dường như cái chạm nhẹ đó còn cảm động hơn tất cả những ký ức còn sót lại trong quá khứ!
Trong trí nhớ của Ôn Noãn, rất ít khi Hoắc Minh dịu dàng như vậy.
Anh thích ồn ào trên giường hơn.
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo cô lại gần, ôm lấy vai cô: “Anh bật phim kinh dị rồi, còn tắt đèn nữa, lát nữa chắc chắn em sẽ sợ!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Thật sao? Thật sự đáng sợ như vậy?”
Hoắc Minh thích nhìn cô cười.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh dẫn cô ngồi xuống.
Anh chiếu một bộ phim kinh điển xưa, nói là phim kinh dị, thực ra chẳng qua là phim tình cảm được ngụy trang thành phim kinh dị.
Hoắc Minh xem say mê.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Xung quanh tối om, thực ra ai cũng không thấy rõ nhưng Ôn Noãn vừa quay đầu thì anh đã bắt được.
“Sao vậy?”
Anh ôm vai cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
Hành động này làm cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trong bóng tối, anh cười khẽ: “Em sợ à?”
Ôn Noãn nhanh chóng phủ nhận: “Không có!”
Hoắc Minh lại cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô: “Phim hay không?”
“Cũng được!”
Hoắc Minh không hỏi nữa, anh cúi đầu hôn cô...
Ôn Noãn hơi sửng sốt, ngón tay nắm lấy tay anh hơi siết chặt nhưng cuối cùng cũng không đẩy anh ra.
Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thầm vào tai cô: “Có thể không?”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.
Cô thì thầm: “Đừng ở đây!”
Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.
Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.
Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhau!”
Không khí hơi ngưng đọng.
Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.
Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lắng.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tinh tế... m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.
Anh mất kiểm soát.
Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Minh, tắt đèn đi!”
Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.
Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tinh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng ‘Minh’, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!
Nhưng bây giờ cô không muốn.
Hoắc Minh... phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?
Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.
Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”
Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.
Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.
Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.
Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục...
Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.
Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.
Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.
Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.
Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.
Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.
Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ... Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”
Cô không muốn lừa dối anh.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù.
Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.
Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn... tôi không cho được rồi!”
Những lời này anh đã từng nói với cô.
Bây giờ đổi lại là cô nói.
Âm thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt.
Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh...”
Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!
Bình luận facebook