-
Chương 212: Cô có con với Hoắc Minh!
Lục Khiêm mỉm cười: “Là nhà họ Hoắc sao?”
Quản gia gượng cười, sau đó nhìn qua Ôn Noãn… Chuyện của cô cả và vị nhà họ Hoắc kia, tất cả người lớn nhỏ trong nhà đều biết.
Lục Khiêm hơi đắn đo, cho người tiến vào.
Một dãy 18 chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, 88 phần quà đắt tiền, đều có đôi có cặp…
Lục Khiêm chỉ vào những món này hỏi: “Đây là tặng quà hay là cầu hôn?
Người đại diện của nhà họ Hoắc cười nhẹ.
Bà cụ đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khiêm nói nhỏ bên tai bà: “Con từng gặp người này, đẹp trai lịch thiệp, chấp nhận được!”
Bà cụ rất tin tưởng đứa con trai, gật đầu.
Lục Khiêm lấy một nửa quà tặng, không có ý định đồng ý.
Ông ấy làm như vậy, cũng giúp Ôn Noãn có vị thế trong nhà họ Lục!
Cô cháu ngoại này của ông ấy rất quý giá, nhà giàu nhất phương Bắc cũng đến cầu hôn, ông ấy muốn Ôn Noãn giữ vững vị trí cô cả của nhà họ Lục này!
Trong lòng Ôn Noãn xúc động.
Hoắc Minh, anh làm như vậy là có ý gì?
Đến tận buổi tối cô mới có thời gian, đang muốn gọi điện cho anh, ngược lại Hoắc Minh lại gọi đến trước.
Ôn Noãn bắt máy.
Giọng điệu anh dịu dàng lạ thường: “Em ở thành phố C chơi vui chứ?”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng được!”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói vào vấn đề chính với anh: “Sau này đừng đến nhà họ Lục tặng quà, tôi sợ…”
“Sợ người khác hiểu lầm sao?”
“Ôn Noãn, anh vốn dĩ muốn cầu hôn em, nhưng cậu của em từ chối!”
…
Trong đêm khuya, âm thanh mê người của Hoắc Minh vang lên: “Anh phải làm gì bây giờ, dường như anh theo đuổi em ngày càng khó! Ôn Noãn, em có muốn anh đến đó không?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Nhận người thân chính là nhận người thân, không liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ.
Hoắc Minh rõ ràng đang đục nước béo cò*.
*đục nước béo cò: việc tìm kiếm lợi ích cá nhân, thường là một cách không minh bạch hoặc không trung thực.
Ôn Noãn giữ vững tinh thần.
Cô nói khẽ: “Tôi có việc, chờ tôi về thành phố B rồi hãy nói!”
Bên kia Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, có phải em… đang từ chối anh bước vào cuộc đời của em hay không?”
Đời này của nhà họ Lục, cô là đứa con gái duy nhất.
Thái độ của Lục Khiêm chính là muốn cô về thành phố C, nếu Ôn Noãn bằng lòng, vậy bọn họ…còn có cơ hội sao?
Anh hỏi xong, hai bên cũng không nói gì.
Ôn Noãn biết anh muốn hứa hẹn, nhưng bây giờ cô thật sự không thể cho anh!
Cô không muốn vì xúc động nhất thời, lại lần nữa qua loa gửi gắm tình cảm bản thân, hoàn toàn trao bản thân đi.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúp máy.
…
Ôn Noãn ở nhà họ Lục ba ngày rồi trở về thành phố B.
Tài xế đưa cô về nhà, một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở chỗ đó, cửa sổ mở ra, một cánh tay thon dài gác tại chỗ đó, đang không ngừng hút thuốc.
Chính là Hoắc Minh.
Anh nhìn thấy Ôn Noãn, mở cửa bước xuống xe, nhận lấy đống hành lý trong tay cô: “Về rồi à?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Họ đã không gặp nhau gần nửa tháng, bây giờ nhìn nhau có chút xa lạ.
Hoắc Minh giẫm tắt khói thuốc, lên lầu trước cô.
Lúc đầu Ôn Noãn muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh thì cô đành nuốt xuống, lên theo anh.
Khi Ôn Noãn mở cửa, Hoắc Minh liền nhịn không được ôm lấy cô từ đằng sau.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh có thể cảm giác được, anh sát vào tai cô: “Anh không chạm vào em, chúng ta đã rất lâu chưa ăn cơm cùng nhau, ăn mì gà sợi có được không?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô mở cửa bước vào, Hoắc Minh đi theo sau lưng cô, nhìn một vòng hỏi: “Chú chó của chúng ta đâu?”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Sống ở thành phố C.”
Hoắc Minh xoay người cô lại, nhẹ nhàng đè cô trên sô pha nhỏ, trầm giọng hỏi: “Em cũng định cho nhóc ấy mang họ Lục hay sao?”
Ôn Noãn cảm thấy anh thật vô vị.
Cô đẩy anh ra rồi xuống phòng bếp phía dưới, chính cô cũng chưa ăn cơm trưa, muốn ăn gì đó nóng.
Hoắc Minh hâm ly sữa bò cho cô.
Anh dựa bên cạnh bồn rửa, như rất hờ hững nói: “Nghe nói hạng mục ở thành phố H đã triển khai rất thành công.”
Ôn Noãn gật đầu: “Không sai! Tôi cho Chu Mộ Ngôn ở lại nơi đó hai tháng, hạng mục do cậu ta hoàn toàn chịu trách nhiệm… Anh không cần lo cậu ta không đủ năng lực, Tổng giám đốc Chu sẽ theo dõi cậu ta, thời điểm mấu chốt sẽ giúp cậu ta một chút!”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Một tháng này, Ôn Noãn như lột xác.
Anh rất thích nhưng lại không thoả mãn, anh muốn khiến cô hoàn toàn là của riêng anh.
Sự xuất hiện của Lục Khiêm đã khiến anh mất bình tĩnh.
Nhân cơ hội cô đang rửa rau, anh ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “Sau này em sẽ đến thành phố C đúng không?”
Ôn Noãn dừng lại: “Ừ, đang dự định như vậy!”
Lòng Hoắc Minh có chút nặng nề, nhưng anh lại nhẫn nại hỏi: “Sau đó rồi sao, xem mắt theo sự sắp xếp của nhà họ Lục? Ôn Noãn, anh phải làm gì bây giờ? Em xếp anh ở vị trí nào cơ chứ?”
Nói chuyện cả buổi, cuối cùng anh cũng hỏi trọng tâm.
Vẫn là muốn hứa hẹn với cô!
Ôn Noãn không phải người mạnh mẽ.
Cô trải qua cay đắng của tình yêu, cô cũng biết Hoắc Minh thích cô, thế nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân, thích nhau…không nhất định cũng phải ở bên nhau.
Ở bên anh quả thực rất vui vẻ, nhưng đâu ai biết sau này sẽ thế nào, có phải một đêm nào đó anh sẽ lại nhận cuộc điện thoại của nhà họ Kiều, sau đó lại vứt bỏ cô.
Ôn Noãn tiếp tục rửa rau.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vòi nước chảy róc rách…
Hoắc Minh hiểu ý của cô.
Anh từ từ buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút thuốc!”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn: “Bớt hút thuốc lại đi, lần gần nhất thấy anh không rời tay khỏi khói thuốc.”
…
“Em đang quan tâm anh sao?”
…
Ôn Noãn xoay người, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, chúng ta còn phải sống chung với nhau 9 tháng nữa, tôi quan tâm anh một chút cũng không gì lạ!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên bồn rửa.
Đá cẩm thạch lạnh ngắt, khác hẳn con người nóng bỏng đang đứng trước mặt, Ôn Noãn không chịu nổi cảm giác này, cô chống đầu vai anh, nhẹ giọng phản kháng: “Hoắc Minh, đừng ở chỗ này!”
Hoắc Minh giữ chặt cằm cô, hôn cô.
Môi lưỡi dây dưa, hôn điên cuồng.
Ôn Noãn không cho phép, ra sức giãy dụa, nhưng anh dường như cố ý muốn làm ở chỗ này, sau lúc lâu cô cuối cùng cũng nghe theo anh, thân thể mềm mại dán vào người anh, hai tay ôm chặt cổ anh.
Âm thanh dây thắt lưng phát lên rất nhỏ, anh hoàn toàn chiếm hữu cô…
Anh đã nhịn thời gian dài nên hiển nhiên một lần vẫn chưa đủ, anh chiếm lấy cô cả một buổi chiều. Ôn Noãn cảm thấy Hoắc Minh hơi điên rồi, lúc kết thúc hai bên đều có phần mơ hồ…
Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là nửa đêm.
Bên cạnh cô không có ai.
Ôn Noãn mở to mắt, trong bóng tối yên lặng sững sờ…
Họ đã vượt qua ranh giới.
Vốn dĩ quy định thời hạn một năm, anh chưa đủ thỏa mãn nên cưỡng ép cô nhiều lần, còn cô… Ôn Noãn bình thường nói khó nghe, cô cũng biết cô dễ mềm lòng, nếu không đêm nay cô sẽ không cho phép anh qua đêm ở chỗ này.
Hoắc Minh…
Cô muốn thử bên anh anh một lần nữa sao?
Ôn Noãn định để thời gian trả lời!
Sau lúc đó, Hoắc Minh không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần anh hẹn hò với cô một lần, có hôm ở biệt thự của anh, có hôm ra ngoài ăn cơm…
Đếm từng phút trôi qua, không biết tự lúc nào đã đến Giáng Sinh.
Dì Nguyễn còn ở thành phố C chưa về.
Ôn Noãn bay qua đó hai lần, mỗi lần ở nơi đó hai ba ngày, mỗi tháng cô cũng sẽ đi thành phố H, đến xem thành tích của sói nhỏ, cậu ta làm rất tốt!
Ôn Noãn cảm thấy đời người rất đẹp.
Cô hẹn Bạch Vi ăn cơm, ăn cơm tại nhà hàng Huy Châu.
Bụng bầu của Bạch Vi đã tám, chín tháng, sắp sinh, đi đâu cũng có người hầu hạ, Cảnh Sâm xem cô ấy như tổ tiên mà cúng bái, quan hệ của bọn họ với bố mẹ nhà họ Cảnh cũng đã dễ chịu đi một chút.
Ôn Noãn múc thêm cho cô ấy một chén canh bổ nữa.
Bạch Vi tự nhéo mặt mình nói: “Cậu nhìn tớ đã béo ra thành dạng gì này! Ôn Noãn, tớ mặc kệ, hôm nay không có Cảnh Sâm ở đây tớ muốn ăn món hơi cay, chúng ta đặt món Hồ Nam để người ta giao thức ăn đến!”
Ôn Noãn liếc cô ấy một cái: “Ở chỗ này mà còn gọi thức ăn ngoài, cậu thấy cần thiết không?”
Bạch Vi bóp mũi uống canh bổ.
Uống xong cô ấy lè lưỡi, bắt đầu tám chuyện: “Cậu biết gì chưa, Hoắc Minh Châu đã thực sự chia tay với Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh hành hạ cô người yêu bé nhỏ kia thật thê thảm, đừng nói sau này lăn lộn trong giới giải trí, chính là ra ngoài kiếm ăn cũng không ai dám nhận!”
Ôn Noãn không thấy gì lạ, cô cười: “Cố Trường Khanh trước giờ đã vậy!”
Chẳng qua cô thật vui mừng giùm Hoắc Minh Châu, cô ấy là một cô gái đơn thuần, xứng đáng với những điều tốt hơn.
Không biết vì nghĩ tới Cố Trường Khanh hay không mà dạ dày Ôn Noãn có hơi không thoải mái.
Cô nói với Bạch Vi: “Cậu ngồi chờ một lát, tớ đến nhà vệ sinh!”
Bạch Vi giữ cô lại nói đùa: “Sao lại nôn thế? Có khi nào mang thai hay không?”
Ôn Noãn nhớ lại mặc dù Hoắc Minh ham muốn rất nhiều, nhưng mỗi một lần đều dùng biện pháp, cô liền không lo lắng về phương diện này: “Không có khả năng!”
Bạch Vi cũng không nhiều chuyện.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh, vẫn cảm thấy khó chịu, nôn oẹ hai lần.
Đúng lúc này một người quen cũ xuất hiện, chính là Đinh Tranh đã biến mất một thời gian dài.
Đinh Tranh gầy đến đáng sợ, ngược lại trên người đeo đầy vàng bạc.
Cô ta nhìn Ôn Noãn cười lạnh: “Thật là trùng hợp!”
Ôn Noãn nhìn cô ta trong gương, chậm rãi đứng thẳng người, lau tay: “Thật tình cờ! Cô đến đây ăn cơm sao?”
Đinh Tranh cũng có chút không được tự nhiên.
Từ khi nhà họ Diêu biết được sự thật, Diêu Tử An cũng không cần cô ta, đuổi cô ta và con cô ta ra ngoài. Cô ta định quay về giới dương cầm nhưng không ai chịu nhận, muốn tìm người ra dáng đàn ông kề vai sát cánh, cũng tìm không ra.
Hiện tại đang sống tạm bợ cho qua ngày tháng.
Đinh Tranh ghen tị với Ôn Noãn, cô ta biết sự nghiệp của Ôn Noãn đang rất phát triển, hơn nữa còn được nhà họ Lục nhận tổ quy tông.
Lục Khiêm của nhà họ Lục kia, nhiều cô gái muốn gả, chen lấn đến vỡ đầu.
Thế nhưng nghe nói người đàn ông kia cưng chiều Ôn Noãn đến tận trời!
Miệng Đinh Tranh cũng không còn lanh chanh: “Cô không còn đắc ý lâu đâu!”
Ôn Noãn không tranh cãi với cô ta, cô chỉ hỏi một câu: “Đứa bé kia đâu?”
Mặt Đinh Tranh nhăn nhó: “Đến trường giáo dục cho trẻ rồi!”
Trường giáo dục…
Ôn Noãn biết đó nghĩa là gì, hẳn là trại trẻ mồ côi!
Đinh Tranh thật ác độc!
Trong lòng Đinh Tranh run rẩy, nhưng trên mặt lại cố hết sức thể hiện dáng vẻ không quan tâm, cô ta quay về phía tấm gương trang điểm lại, từng lớp phấn kia kia không bám vào, giống như là muốn rơi xuống, cô ta càng dặm càng chét nhiều hơn.
Cuối cùng Đinh Tranh nghiến răng: “Chính là số mệnh của nó! Ai biểu nó không phải là con của Diêu Tử An!”
Ôn Noãn không biết nói gì.
Đúng lúc này, một người miệng đầy răng vàng, đeo một dây chuyền lớn bằng vàng bước ra từ nhà vệ sinh nam, vừa nhìn thấy Đinh Tranh liền ôm cô ta trêu chọc: “Ăn một bữa cơm, em đến nhà vệ sinh hơn mấy lần, có phải bị tào tháo rồi không?”
Đinh Tranh liền phối hợp nói mấy lời thô tục, liếc mắt đưa tình.
Chỉ là lúc rời đi, sắc mặt cô ta rất khó coi.
Sống tốt hay không tốt, mỗi người tự hiểu.
Ôn Noãn có phần cảm thán.
Cô định nói chuyện này với Bạch Vi, nhưng vừa nghĩ đến cái tên răng vàng lại không nhịn được buồn nôn muốn ói, cô vịn bồn rửa tay nôn khan cả buổi, mới khó chịu ngước mắt lên.
Cô chính là người phụ nữ trưởng thành, dù chủ quan nhưng vẫn nhận ra không đúng.
Hình như kinh nguyệt của cô bị trễ 10 ngày.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lấy tay che bụng dưới, nơi này không phải là có một đứa bé chứ, là con của Hoắc Minh?
Quản gia gượng cười, sau đó nhìn qua Ôn Noãn… Chuyện của cô cả và vị nhà họ Hoắc kia, tất cả người lớn nhỏ trong nhà đều biết.
Lục Khiêm hơi đắn đo, cho người tiến vào.
Một dãy 18 chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, 88 phần quà đắt tiền, đều có đôi có cặp…
Lục Khiêm chỉ vào những món này hỏi: “Đây là tặng quà hay là cầu hôn?
Người đại diện của nhà họ Hoắc cười nhẹ.
Bà cụ đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khiêm nói nhỏ bên tai bà: “Con từng gặp người này, đẹp trai lịch thiệp, chấp nhận được!”
Bà cụ rất tin tưởng đứa con trai, gật đầu.
Lục Khiêm lấy một nửa quà tặng, không có ý định đồng ý.
Ông ấy làm như vậy, cũng giúp Ôn Noãn có vị thế trong nhà họ Lục!
Cô cháu ngoại này của ông ấy rất quý giá, nhà giàu nhất phương Bắc cũng đến cầu hôn, ông ấy muốn Ôn Noãn giữ vững vị trí cô cả của nhà họ Lục này!
Trong lòng Ôn Noãn xúc động.
Hoắc Minh, anh làm như vậy là có ý gì?
Đến tận buổi tối cô mới có thời gian, đang muốn gọi điện cho anh, ngược lại Hoắc Minh lại gọi đến trước.
Ôn Noãn bắt máy.
Giọng điệu anh dịu dàng lạ thường: “Em ở thành phố C chơi vui chứ?”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng được!”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói vào vấn đề chính với anh: “Sau này đừng đến nhà họ Lục tặng quà, tôi sợ…”
“Sợ người khác hiểu lầm sao?”
“Ôn Noãn, anh vốn dĩ muốn cầu hôn em, nhưng cậu của em từ chối!”
…
Trong đêm khuya, âm thanh mê người của Hoắc Minh vang lên: “Anh phải làm gì bây giờ, dường như anh theo đuổi em ngày càng khó! Ôn Noãn, em có muốn anh đến đó không?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Nhận người thân chính là nhận người thân, không liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ.
Hoắc Minh rõ ràng đang đục nước béo cò*.
*đục nước béo cò: việc tìm kiếm lợi ích cá nhân, thường là một cách không minh bạch hoặc không trung thực.
Ôn Noãn giữ vững tinh thần.
Cô nói khẽ: “Tôi có việc, chờ tôi về thành phố B rồi hãy nói!”
Bên kia Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, có phải em… đang từ chối anh bước vào cuộc đời của em hay không?”
Đời này của nhà họ Lục, cô là đứa con gái duy nhất.
Thái độ của Lục Khiêm chính là muốn cô về thành phố C, nếu Ôn Noãn bằng lòng, vậy bọn họ…còn có cơ hội sao?
Anh hỏi xong, hai bên cũng không nói gì.
Ôn Noãn biết anh muốn hứa hẹn, nhưng bây giờ cô thật sự không thể cho anh!
Cô không muốn vì xúc động nhất thời, lại lần nữa qua loa gửi gắm tình cảm bản thân, hoàn toàn trao bản thân đi.
Cuối cùng, Hoắc Minh cúp máy.
…
Ôn Noãn ở nhà họ Lục ba ngày rồi trở về thành phố B.
Tài xế đưa cô về nhà, một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở chỗ đó, cửa sổ mở ra, một cánh tay thon dài gác tại chỗ đó, đang không ngừng hút thuốc.
Chính là Hoắc Minh.
Anh nhìn thấy Ôn Noãn, mở cửa bước xuống xe, nhận lấy đống hành lý trong tay cô: “Về rồi à?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Họ đã không gặp nhau gần nửa tháng, bây giờ nhìn nhau có chút xa lạ.
Hoắc Minh giẫm tắt khói thuốc, lên lầu trước cô.
Lúc đầu Ôn Noãn muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh thì cô đành nuốt xuống, lên theo anh.
Khi Ôn Noãn mở cửa, Hoắc Minh liền nhịn không được ôm lấy cô từ đằng sau.
Cơ thể cô cứng đờ.
Hoắc Minh có thể cảm giác được, anh sát vào tai cô: “Anh không chạm vào em, chúng ta đã rất lâu chưa ăn cơm cùng nhau, ăn mì gà sợi có được không?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô mở cửa bước vào, Hoắc Minh đi theo sau lưng cô, nhìn một vòng hỏi: “Chú chó của chúng ta đâu?”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Sống ở thành phố C.”
Hoắc Minh xoay người cô lại, nhẹ nhàng đè cô trên sô pha nhỏ, trầm giọng hỏi: “Em cũng định cho nhóc ấy mang họ Lục hay sao?”
Ôn Noãn cảm thấy anh thật vô vị.
Cô đẩy anh ra rồi xuống phòng bếp phía dưới, chính cô cũng chưa ăn cơm trưa, muốn ăn gì đó nóng.
Hoắc Minh hâm ly sữa bò cho cô.
Anh dựa bên cạnh bồn rửa, như rất hờ hững nói: “Nghe nói hạng mục ở thành phố H đã triển khai rất thành công.”
Ôn Noãn gật đầu: “Không sai! Tôi cho Chu Mộ Ngôn ở lại nơi đó hai tháng, hạng mục do cậu ta hoàn toàn chịu trách nhiệm… Anh không cần lo cậu ta không đủ năng lực, Tổng giám đốc Chu sẽ theo dõi cậu ta, thời điểm mấu chốt sẽ giúp cậu ta một chút!”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Một tháng này, Ôn Noãn như lột xác.
Anh rất thích nhưng lại không thoả mãn, anh muốn khiến cô hoàn toàn là của riêng anh.
Sự xuất hiện của Lục Khiêm đã khiến anh mất bình tĩnh.
Nhân cơ hội cô đang rửa rau, anh ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “Sau này em sẽ đến thành phố C đúng không?”
Ôn Noãn dừng lại: “Ừ, đang dự định như vậy!”
Lòng Hoắc Minh có chút nặng nề, nhưng anh lại nhẫn nại hỏi: “Sau đó rồi sao, xem mắt theo sự sắp xếp của nhà họ Lục? Ôn Noãn, anh phải làm gì bây giờ? Em xếp anh ở vị trí nào cơ chứ?”
Nói chuyện cả buổi, cuối cùng anh cũng hỏi trọng tâm.
Vẫn là muốn hứa hẹn với cô!
Ôn Noãn không phải người mạnh mẽ.
Cô trải qua cay đắng của tình yêu, cô cũng biết Hoắc Minh thích cô, thế nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân, thích nhau…không nhất định cũng phải ở bên nhau.
Ở bên anh quả thực rất vui vẻ, nhưng đâu ai biết sau này sẽ thế nào, có phải một đêm nào đó anh sẽ lại nhận cuộc điện thoại của nhà họ Kiều, sau đó lại vứt bỏ cô.
Ôn Noãn tiếp tục rửa rau.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vòi nước chảy róc rách…
Hoắc Minh hiểu ý của cô.
Anh từ từ buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút thuốc!”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn: “Bớt hút thuốc lại đi, lần gần nhất thấy anh không rời tay khỏi khói thuốc.”
…
“Em đang quan tâm anh sao?”
…
Ôn Noãn xoay người, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, chúng ta còn phải sống chung với nhau 9 tháng nữa, tôi quan tâm anh một chút cũng không gì lạ!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên bồn rửa.
Đá cẩm thạch lạnh ngắt, khác hẳn con người nóng bỏng đang đứng trước mặt, Ôn Noãn không chịu nổi cảm giác này, cô chống đầu vai anh, nhẹ giọng phản kháng: “Hoắc Minh, đừng ở chỗ này!”
Hoắc Minh giữ chặt cằm cô, hôn cô.
Môi lưỡi dây dưa, hôn điên cuồng.
Ôn Noãn không cho phép, ra sức giãy dụa, nhưng anh dường như cố ý muốn làm ở chỗ này, sau lúc lâu cô cuối cùng cũng nghe theo anh, thân thể mềm mại dán vào người anh, hai tay ôm chặt cổ anh.
Âm thanh dây thắt lưng phát lên rất nhỏ, anh hoàn toàn chiếm hữu cô…
Anh đã nhịn thời gian dài nên hiển nhiên một lần vẫn chưa đủ, anh chiếm lấy cô cả một buổi chiều. Ôn Noãn cảm thấy Hoắc Minh hơi điên rồi, lúc kết thúc hai bên đều có phần mơ hồ…
Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là nửa đêm.
Bên cạnh cô không có ai.
Ôn Noãn mở to mắt, trong bóng tối yên lặng sững sờ…
Họ đã vượt qua ranh giới.
Vốn dĩ quy định thời hạn một năm, anh chưa đủ thỏa mãn nên cưỡng ép cô nhiều lần, còn cô… Ôn Noãn bình thường nói khó nghe, cô cũng biết cô dễ mềm lòng, nếu không đêm nay cô sẽ không cho phép anh qua đêm ở chỗ này.
Hoắc Minh…
Cô muốn thử bên anh anh một lần nữa sao?
Ôn Noãn định để thời gian trả lời!
Sau lúc đó, Hoắc Minh không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần anh hẹn hò với cô một lần, có hôm ở biệt thự của anh, có hôm ra ngoài ăn cơm…
Đếm từng phút trôi qua, không biết tự lúc nào đã đến Giáng Sinh.
Dì Nguyễn còn ở thành phố C chưa về.
Ôn Noãn bay qua đó hai lần, mỗi lần ở nơi đó hai ba ngày, mỗi tháng cô cũng sẽ đi thành phố H, đến xem thành tích của sói nhỏ, cậu ta làm rất tốt!
Ôn Noãn cảm thấy đời người rất đẹp.
Cô hẹn Bạch Vi ăn cơm, ăn cơm tại nhà hàng Huy Châu.
Bụng bầu của Bạch Vi đã tám, chín tháng, sắp sinh, đi đâu cũng có người hầu hạ, Cảnh Sâm xem cô ấy như tổ tiên mà cúng bái, quan hệ của bọn họ với bố mẹ nhà họ Cảnh cũng đã dễ chịu đi một chút.
Ôn Noãn múc thêm cho cô ấy một chén canh bổ nữa.
Bạch Vi tự nhéo mặt mình nói: “Cậu nhìn tớ đã béo ra thành dạng gì này! Ôn Noãn, tớ mặc kệ, hôm nay không có Cảnh Sâm ở đây tớ muốn ăn món hơi cay, chúng ta đặt món Hồ Nam để người ta giao thức ăn đến!”
Ôn Noãn liếc cô ấy một cái: “Ở chỗ này mà còn gọi thức ăn ngoài, cậu thấy cần thiết không?”
Bạch Vi bóp mũi uống canh bổ.
Uống xong cô ấy lè lưỡi, bắt đầu tám chuyện: “Cậu biết gì chưa, Hoắc Minh Châu đã thực sự chia tay với Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh hành hạ cô người yêu bé nhỏ kia thật thê thảm, đừng nói sau này lăn lộn trong giới giải trí, chính là ra ngoài kiếm ăn cũng không ai dám nhận!”
Ôn Noãn không thấy gì lạ, cô cười: “Cố Trường Khanh trước giờ đã vậy!”
Chẳng qua cô thật vui mừng giùm Hoắc Minh Châu, cô ấy là một cô gái đơn thuần, xứng đáng với những điều tốt hơn.
Không biết vì nghĩ tới Cố Trường Khanh hay không mà dạ dày Ôn Noãn có hơi không thoải mái.
Cô nói với Bạch Vi: “Cậu ngồi chờ một lát, tớ đến nhà vệ sinh!”
Bạch Vi giữ cô lại nói đùa: “Sao lại nôn thế? Có khi nào mang thai hay không?”
Ôn Noãn nhớ lại mặc dù Hoắc Minh ham muốn rất nhiều, nhưng mỗi một lần đều dùng biện pháp, cô liền không lo lắng về phương diện này: “Không có khả năng!”
Bạch Vi cũng không nhiều chuyện.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh, vẫn cảm thấy khó chịu, nôn oẹ hai lần.
Đúng lúc này một người quen cũ xuất hiện, chính là Đinh Tranh đã biến mất một thời gian dài.
Đinh Tranh gầy đến đáng sợ, ngược lại trên người đeo đầy vàng bạc.
Cô ta nhìn Ôn Noãn cười lạnh: “Thật là trùng hợp!”
Ôn Noãn nhìn cô ta trong gương, chậm rãi đứng thẳng người, lau tay: “Thật tình cờ! Cô đến đây ăn cơm sao?”
Đinh Tranh cũng có chút không được tự nhiên.
Từ khi nhà họ Diêu biết được sự thật, Diêu Tử An cũng không cần cô ta, đuổi cô ta và con cô ta ra ngoài. Cô ta định quay về giới dương cầm nhưng không ai chịu nhận, muốn tìm người ra dáng đàn ông kề vai sát cánh, cũng tìm không ra.
Hiện tại đang sống tạm bợ cho qua ngày tháng.
Đinh Tranh ghen tị với Ôn Noãn, cô ta biết sự nghiệp của Ôn Noãn đang rất phát triển, hơn nữa còn được nhà họ Lục nhận tổ quy tông.
Lục Khiêm của nhà họ Lục kia, nhiều cô gái muốn gả, chen lấn đến vỡ đầu.
Thế nhưng nghe nói người đàn ông kia cưng chiều Ôn Noãn đến tận trời!
Miệng Đinh Tranh cũng không còn lanh chanh: “Cô không còn đắc ý lâu đâu!”
Ôn Noãn không tranh cãi với cô ta, cô chỉ hỏi một câu: “Đứa bé kia đâu?”
Mặt Đinh Tranh nhăn nhó: “Đến trường giáo dục cho trẻ rồi!”
Trường giáo dục…
Ôn Noãn biết đó nghĩa là gì, hẳn là trại trẻ mồ côi!
Đinh Tranh thật ác độc!
Trong lòng Đinh Tranh run rẩy, nhưng trên mặt lại cố hết sức thể hiện dáng vẻ không quan tâm, cô ta quay về phía tấm gương trang điểm lại, từng lớp phấn kia kia không bám vào, giống như là muốn rơi xuống, cô ta càng dặm càng chét nhiều hơn.
Cuối cùng Đinh Tranh nghiến răng: “Chính là số mệnh của nó! Ai biểu nó không phải là con của Diêu Tử An!”
Ôn Noãn không biết nói gì.
Đúng lúc này, một người miệng đầy răng vàng, đeo một dây chuyền lớn bằng vàng bước ra từ nhà vệ sinh nam, vừa nhìn thấy Đinh Tranh liền ôm cô ta trêu chọc: “Ăn một bữa cơm, em đến nhà vệ sinh hơn mấy lần, có phải bị tào tháo rồi không?”
Đinh Tranh liền phối hợp nói mấy lời thô tục, liếc mắt đưa tình.
Chỉ là lúc rời đi, sắc mặt cô ta rất khó coi.
Sống tốt hay không tốt, mỗi người tự hiểu.
Ôn Noãn có phần cảm thán.
Cô định nói chuyện này với Bạch Vi, nhưng vừa nghĩ đến cái tên răng vàng lại không nhịn được buồn nôn muốn ói, cô vịn bồn rửa tay nôn khan cả buổi, mới khó chịu ngước mắt lên.
Cô chính là người phụ nữ trưởng thành, dù chủ quan nhưng vẫn nhận ra không đúng.
Hình như kinh nguyệt của cô bị trễ 10 ngày.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lấy tay che bụng dưới, nơi này không phải là có một đứa bé chứ, là con của Hoắc Minh?
Bình luận facebook