• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236: Ôn Noãn, anh muốn lấy lòng em!

Chín giờ tối, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu ra ngoài.

Cô bé ăn hai bát cơm.

Hôm nay Ôn Noãn rất chiều chuộng cô bé, cô tắm cho cô bé, sấy tóc và kể chuyện trước khi đi ngủ cho cô bé, Tiểu Hoắc Tây biết cô sẽ ở lại qua đêm thì vui vẻ ngủ thiếp đi.

Ôn Noãn tắt đèn ngủ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Cô muốn nói chuyện với Hoắc Minh nên đi vòng quanh và tìm thấy anh trong phòng sách, anh đang ngồi trong căn phòng tối tăm, không hút thuốc mà chỉ ngồi yên lặng.

“Hoắc Minh!” Ôn Noãn gọi tên anh.

Dường như anh kinh ngạc, sau đó đứng dậy đi về phía cô, tay đóng cửa lại: “Con bé ngủ rồi?”

Ôn Noãn gật đầu, cô đang định nói với anh thì bị anh ôm vào lòng.

Hoắc Minh đẩy cô lên khung cửa.

Anh đẩy hơi mạnh khiến lưng Ôn Noãn bị đập đau chút, nhưng cô nhận ra tâm trạng anh không ổn, vì vậy cô đè nén, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Anh ậm ừ lơ đãng.

Sau đó, anh cúi xuống chậm rãi và vùi mặt vào cổ cô… Một lúc lâu sau, Ôn Noãn cảm thấy hơi ẩm ướt khó chịu.

Nhưng cô không đẩy anh ra!

Lúc này, cô mới nhận ra anh không phải bất khả chiến bại.

Chuyến đi đến Anh lần đó không chỉ cô mà cả anh cũng phải trả cái giá khôn lường.

Có lẽ vì cô cũng cảm thấy như vậy, hoặc vì họ cùng nuôi một đứa trẻ nên lúc này trái tim cô có phần mềm mại, cô nhẹ nhàng đặt tay lên gáy anh, vuốt ve nhẹ nhàng.

Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ.

Anh ngước mắt nhìn cô trong bóng tối, đôi mắt đen như mực.

Trong ánh sáng mờ ảo không ai nhìn rõ ai, nhưng bầu không khí này là tuyệt nhất, cuối cùng anh không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô.

Cái chạm nhẹ đó thật ngây ngô.

Sau khi chạm vào, hơi thở của anh nóng hơn.

Ôn Noãn áp lưng vào cửa, cô bất lực nhìn anh, đáng ra cô đến đây để nói chuyện của Tiểu Hoắc Tây…

Hoắc Minh lại chạm vào môi cô.

Đôi môi mang theo mùi thuốc lá bao bọc lấy môi cô, dần dần tiến sâu vào…

Anh vẫn ham muốn cao như vậy!

Nhưng lúc này anh không nỡ làm điều đó, anh hôn cô thật cẩn thận và trân trọng, thăm dò cô vừa sâu vừa nông để cô cảm thấy thoải mái…

Nhịp tim của anh như sắp rời khỏi lồng ngực.

Sự ngây ngô chỉ khao khát được hôn tưởng như đã mất từ lâu lại xuất hiện…

Anh hôn cô rất lâu.

Có lẽ nửa tiếng, hoặc có lẽ là hai, ba tiếng.

Anh chỉ đè cô lên khung cửa và dùng nhiều cách khác nhau làm hài lòng cô…

Đến khi kết thúc.

Anh khàn giọng nói: “Muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, anh lấy quần áo cho em!”

Ôn Noãn vẫn dán lên khung cửa.

Cô không thể cưỡng lại sự dịu dàng không gượng ép đó, đến giờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, nếu không phải anh đặt một tay lên eo cô, cô đã ngã xuống đất rồi…

Hoắc Minh khẽ vuốt eo cô, khẽ nói: “Nếu muốn thì lên phòng ngủ chính đi!”

Ôn Noãn đương nhiên từ chối.

Cô nhẹ nhàng nói: “Em ngủ với Hoắc Tây, anh lấy quần áo cho em!”

Hoắc Minh bật đèn phòng sách lên và vuốt ve cánh tay cô: “Giặt đồ ở chỗ anh cũng được! Quần áo của em ở trong phòng thay đồ, anh phải xử lý vài chuyện trong phòng sách!”

Cuối cùng, Ôn Noãn lấy quần áo và tắm trong phòng dành cho khách.

Cô ngủ cùng Hoắc Tây một đêm.



Ngày hôm sau, bầu không khí giữa họ hoàn toàn khác.

Hoắc Minh đối xử với cô dịu dàng hơn và mập mờ hơn nhiều.

Ôn Noãn cố gắng phớt lờ anh.

Cô dậy sớm làm bữa sáng cho Tiểu Hoắc Tây, sau đó gọi cô bé dậy, Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ, mềm mại ỷ lại cô…

Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Việc của mình thì tự làm!”

Ôn Noãn định nói.

Anh nhìn cô chăm chú và cười nhẹ: “Mẹ hiền chiều hư con!”

Lúc này, Ôn Noãn thấy bóng dáng của Hoắc Chấn Đông từ trên người anh, cô than thở trong lòng, có lẽ do lớn tuổi nên tràn ngập hương vị tình cha!

Nhưng cô không sợ anh, cô muốn dành tất cả sự dịu dàng trong lòng cho Tiểu Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây vốn hơi sợ bố và bắt đầu tự xúc cơm, nhưng bây giờ bỗng nhiên mẹ cắt trứng cho cô bé, còn đút cho cô bé ăn khoai tây nghiền!

Tiểu Hoắc Tây buông thìa xuống ngay lập tức.

Không chỉ vậy, cô bé còn trèo lên đùi Ôn Noãn, muốn ngồi ăn trong lòng cô!

Hoắc Minh nhàn nhạt liếc cô bé một cái.

Anh đã dạy Hoắc Tây có nguyên tắc riêng: cưng thì cưng nhưng phải tự lập.

Tiểu Hoắc Tây căng thẳng, cô bé miễn cưỡng leo xuống chậm rãi, ngồi xuống bắt đầu tự xúc cơm, ăn hết một nửa thì Hoắc Minh không cau mày nữa.

Ôn Noãn không khỏi nói: “Con bé còn nhỏ mà!”

Hoắc Minh uống cà phê đen, trầm giọng nói: “Đôi khi con bé còn ngoan hơn em!”

Ôn Noãn im lặng.

Hoắc Minh nhìn vẻ mặt của cô, anh sợ cô tức giận, dù sao tối hôm qua họ mới hôn nhau rất thân mật, quan hệ đã tiến thêm một bước lớn, vì vậy anh không muốn xảy ra tranh cãi về vấn đề dạy dỗ con cái ngay lúc này.

Anh nói rất nhẹ nhàng: “Một đứa trẻ cần có người đồng hành, em không thể làm hết mọi việc cho đứa trẻ được!”

Anh còn nhắc đến một bài học tiêu cực: “Nhìn Minh Châu là biết!”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Cô nhìn Hoắc Minh, có lẽ anh cũng nghĩ đến đứa em gái lười nhác kia, vẻ mặt anh u ám không rõ ràng.

Thấy sắc mặt Ôn Noãn, anh hạ giọng: “Con bé không sao, chỉ là đang trốn thôi!”

Anh đã từng đi tìm Cố Trường Khanh.

Nói chuyện một hồi, anh xác định Minh Châu bỏ nhà không liên quan đến Cố Trường Khanh!

Ôn Noãn rất thích Hoắc Minh Châu, cô nhẹ nhàng nói: “Sau này em nhờ người tìm con bé!”

Hoắc Minh cười nhẹ.



Họ đã trở nên hòa hợp rất nhiều, cho nên khi đến phòng khám gặp bác sĩ tâm lý, buổi giao tiếp cũng suôn sẻ.

Bác sĩ tâm lý đã cho Tiểu Hoắc Tây làm một bài kiểm tra.

Sau đó, Tiểu Hoắc Tây được đưa sang phòng chơi bên cạnh cùng một chuyên gia.

Bác sĩ đánh giá hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Sự bất thường gần đây của cô bé có lẽ liên quan đến việc bà Hoắc đột ngột trở về… Trẻ con rất nhạy cảm, đặc biệt là việc bố mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng tâm lý nhất định với cô bé!”

Khóe mắt Ôn Noãn ươn ướt.

Hoắc Minh ôm chặt vai cô, anh hiểu, không người phụ nữ nào có thể mạnh mẽ trong chuyện như vậy.

Bác sĩ nhìn hai người và đưa ra lời khuyên chân thành: “Nếu hai người không có bạn đời thì tốt nhất hãy cố gắng quay lại, cha mẹ sống chung với nhau sẽ tạo thành chỗ dựa lớn cho tâm lý của Hoắc Tây, thậm chí còn có thể khỏi bệnh hoàn toàn!”

Hoắc Minh gật đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét!”

Bác sĩ nói thêm với Ôn Noãn, cuối cùng đưa hồ sơ bệnh án cho cô.

Ôn Noãn ngồi đó lật xem từng trang đến mức cảm xúc gần như sụp đổ.

Khi Hoắc Tây hai tuổi gần như tuần nào cũng đến đây.

Khí đó, thậm chí ngay ngày hôm sau cô bé mắc chứng tự kỷ…

Ôn Noãn khép lại bệnh án.

Cô không thể kìm nén cảm xúc, lúc này cô mới biết vì sao Hoắc Minh không nói cho cô biết, có lẽ nếu để Hoắc Tây cho cô, chưa chắc cô có thể chăm sóc tốt cho con bé…

Cô khóc, dạo này cô cứ khóc hoài.

Hoắc Minh ôm cô, khẽ nói: “Con bé đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói con bé vẫn còn cơ hội bình phục.”

Ôn Noãn dựa vào vai anh.

Cô thì thầm: “Hoắc Minh, em nghĩ kỹ rồi!”

Tim anh đập mạnh, anh kìm nén sự phấn khích trong lòng và hỏi: “Em nghĩ kỳ cái gì?”

Ôn Noãn đứng thẳng lưng, khóe mắt ướt át nhìn anh: “Tạm thời chúng ta giả làm vợ chồng son đi!”

Hoắc Minh:…

Anh không thể tin mà hỏi lại: “Em bảo em nghĩ kỹ rồi là như vậy sao? Ôn Noãn, em nghĩ lại nụ hôn tối qua đi, em thấy chúng ta cần phải giả vờ sao? Chúng ta… Chẳng lẽ em không muốn có anh sao?”

Nếu không phải phải đến chữa bệnh cho con, lời nói của anh sẽ không dè dặt như vậy sao!

Ôn Noãn có cân nhắc của bản thân.

Chuyện xảy ra tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, cô thừa nhận, nụ hôn đó thực sự khiến cô động lòng.

Nhưng sự hấp dẫn giữa họ phần lớn là do Hoắc Tây và vì cả hai đều cần sự an ủi, dưới cảm xúc như vậy rất dễ nảy sinh tình cảm.

Cô đã từng phạm sai lầm nên cô không muốn qua quýt như vậy nữa.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tạm thời em chỉ có thể cho anh như vậy thôi! Nếu anh không muốn…”

“Anh đồng ý!”

Anh nhẹ giọng lặp lại: “Anh đồng ý!”

Sao anh không muốn được, cuối cùng cô mới mở lòng và sẵn lòng tiến thêm một bước với anh thay vì thân ai nấy lo như trước…

Kết thúc khám và chữa bệnh.

Hoắc Minh có một cuộc họp quan trọng, lên xe anh nhìn vào kính chiếu hậu nói với Ôn Noãn: “Em và Hoắc Tây cùng đến công ty anh đi!”

Ôn Noãn do dự một chút.

Tiểu Hoắc Tây háo hức nhìn cô: “Bánh quế ở công ty bố cực ngon!”

Ôn Noãn lập tức đồng ý.

Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga, cười khẽ: “Hoắc Tây, mặt con còn to hơn mông bố!”

Tiểu Hoắc Tây thoải mái dựa vào người Ôn Noãn, hơi hất mái tóc xoăn nâu lên: “Bố ơi, tại sao bố không so sánh mặt với mặt mà lại so sánh với mông?”

Hoắc Minh:…

Ôn Noãn:…

Thật lâu sau, Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Vậy nên đừng quá lo lắng! Con bé rất thông minh và đáng yêu!”

Hoắc Minh vừa lái xe vừa nói chuyện với Ôn Noãn về Tiểu Hoắc Tây, giống như một cặp vợ chồng bình thường.

Ôn Noãn vẫn chưa quen lắm.

Hoắc Minh dừng xe, anh tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nói: “Thứ bảy theo anh về nhà!”

Ôn Noãn không từ chối nữa.

Để đóng giả vợ chồng với Hoắc Minh, trong mọi trường hợp, cô phải lấy danh nghĩa là vợ anh… Cô không biết mình có đưa ra quyết định vội vàng hay không, nhưng cô không hối hận.

Hoắc Minh dẫn hai người đến công ty.

Toàn bộ tập đoàn Tây Á đều bùng nổ.

Bà Hoắc đã trở lại, hình như có ý định quay lại với nhau!

Hoắc Minh dẫn hai người một lớn một nhỏ lên tầng cao nhất, thư ký Trường đã đợi sẵn trước cửa thang máy, cô ấy tươi cười đến mức mặt cứng đờ: Tổng Giám đốc hình như sắp theo đuổi vợ thành công! Chẳng qua…

Thư ký Trương đi đến, mỉm cười và nói: “Cô Chu Chi Vận đã đến công ty và đang đợi ngài ký hợp đồng!”

Hoắc Minh nhíu mày: “Phó Giám đốc không phụ trách đại diện ký à?”

Thư ký Trương ho nhẹ: “Cô Chu rất kiên trì!”

Ôn Noãn không ngốc!

Cô đoán cô Chu này chính là ngôi sao nữ được truyền thông săn đón lần trước và là người đứng cùng Hoắc Minh ở lễ ăn mừng, rõ ràng Hoắc Minh rất đào hoa.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn là biết cô đang nghĩ gì!

Anh nói với thư ký Trương: “Mời cô Chu đến đây! Mang thêm đồ ăn nhẹ vào.”

Thư ký Trương mỉm cười rời đi.

Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên ghế sô pha, rồi cười nhạt với Ôn Noãn: “Anh không biết cô ta! Nếu em không vui thì anh sẽ cho em xem… Anh cũng sẽ chứng minh bản thân trong sạch!”
Chương 237: Vậy mà cô là vợ của Tổng Giám đốc Hoắc!

Ôn Noãn không thể bị lừa.

Cô ậm ừ: “Em không có gì mà không vui! Đó là đời sống riêng tư của anh.”

Hoắc Minh cười nhẹ: “Cô ta không phải đời sống cá nhân của anh, phải là em và Hoắc Tây mới đúng!”

Anh nhìn Tiểu Hoắc Tây: “Bố nói đúng không?”

Tiểu Hoắc Tây trèo lên đầu gối bố và nhìn Ôn Noãn với ánh mắt “kẻ vô tâm”.

Ôn Noãn:…

Đang nói chuyện thì thư ký Trương bước vào.

Cô ấy bưng khay đựng những cái bánh hạt thông yêu thích của Tiểu Hoắc Tây và một vài đồ ngọt trên đó.

Đằng sau là ngôi sao nữ dáng người cao gầy, Chu Chi Vận.

Ảnh hậu Chu là người phụ nữ rất tự tin.

Cô ta từng đạt giải thưởng về kỹ năng diễn xuất và được đánh giá là trong sạch trong giới.

Ngày đó ở Hồng Kông, cô ta đã bỏ lỡ Hoắc Minh, cho nên ký hợp đồng chính thức hôm nay, cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Thư ký Trương giơ tay: “Cô Chu, mời ngồi!”

Chu Chi Vận hơi mỉm cười, đang định ngồi xuống, nhưng ánh mắt cô ta đứng lại.

Một người đã ngồi trên ghế sô pha.

Là một người phụ nữ ưa nhìn, trẻ trung và khí chất tốt, khác với vẻ gầy gò của các ngôi sao nữ trong giới giải trí, cô ấy có độ gầy vừa phải, mảnh mai nhưng sờ vào có thịt.

Chu Chi Vận căng thẳng.

Đây là tình nhân của anh Hoắc?

Trong lúc cô ta đang do dự, đứa bé trên trèo xuống đùi Hoắc Minh, nắm lấy tay thư ký Trương và ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ ăn.

Tiểu Hoắc Tây ăn một miếng, sau đó mềm mại nói: “Cô giáo Ôn, cô ăn với con đi!”

Cô giáo Ôn?

Chu Chi Vận thở phào trong lòng: Hóa ra chỉ là gia sư!

Cô ta không thèm để ý Ôn Noãn nữa, ngồi lên sô pha, nhìn Hoắc Minh vừa dịu dàng vừa quyến rũ: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi muốn bàn chi tiết hợp đồng với ngài!”

Hoắc Minh nhìn thoáng qua cô ta.

Anh bước đến máy pha cà phê, cho hạt cà phê vào và bắt đầu pha ca phê.

Ôn Noãn thích uống cà phê nên anh thuê người đặt một chiếc máy pha cà phê cổ của Ý ở đây, sau này cô có thể uống Mandheling nguyên chất bất cứ lúc nào cô đến.

Lúc này anh mặc một bộ vest cổ điển và cởi áo khoác ra.

Áo sơ mi xanh đậm và quần âu đen.

Chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo khoe đường nét trên cơ thể anh một cảnh hoàn hảo và mạnh mẽ, cộng với sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, Chu Chi Vận cảm thấy sau khi tìm kiếm mải miết, cuối cùng cô ta đã tìm được một người đàn ông phù hợp với bản thân.

Lúc này được anh pha cà phê, cô ta cảm thấy rất đương nhiên.

Tuy Hoắc Minh là doanh nhân ưu tú, nhưng cô ta cũng là một diễn viên hạng nhất, cô ta cảm thấy mình rất xứng đôi với anh.

Cô ta còn muốn lấy lòng con gái anh.

Chu Chi Vận ngồi vào trước bàn tròn nhỏ, cô ta định ăn bánh quế rồi tìm một số chủ đề chung với Tiểu Hoắc Tây.

Cô ta vừa mới đưa tay ra, chiếc bánh quế cuối cùng bị Tiểu Hoắc Tây cướp mất rồi đưa vào miệng Ôn Noãn, cô bé còn mềm mại hỏi: “Mẹ ơi, ăn ngon không ạ?”

Mẹ?

Không phải… Không phải gia sư à?

Chu Chi Vận cũng từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng bây giờ lại rất xấu hổ. Cô ta nhìn Ôn Noãn lần nữa, không dám vô lễ như lúc nãy nữa, nhưng cô ta vẫn thầm hy vọng.

Anh Hoắc đã ly hôn, có lẽ họ gặp nhau chỉ vì con cái thôi.

Lúc này, Hoắc Minh đi tới.

Một tách cà phê đặt trước mặt Ôn Noãn, giọng điệu rất ôn hòa: “Uống nhiều không tốt, chỉ được uống nửa cốc!”

Chu Chi Vận hoàn toàn suy sụp!

Tách cà phê đó không phải cho cô ta!

Cô ta không khỏi bất bình và mất bình tĩnh: “Tại sao?”

Cô ta không tin người đàn ông này không biết suy nghĩ của cô ta, đêm đó ở Hồng Kông, cô gõ cửa phòng anh, anh mở cửa thấy cô ta cũng rất khách sáo, dù không cho cô ta vào nhưng anh cũng không nói lời cay nghiệt. Nhưng sau đó, cô ta nghe nói anh đã rời khỏi Hồng Kông ngay đêm đó.

Từ trước giờ Hoắc Minh luôn công tư phân minh.

Anh vỗ nhẹ vai Ôn Noãn: “Em đưa Hoắc Tây sang phòng nghỉ chơi một lát, anh bàn chuyện công việc!”

Ôn Noãn biết anh sẽ không gây khó dễ phụ nữ, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên.

Hoắc Tây ghé vào vai cô làm mặt quỷ!

Hoắc Minh quay lại bàn làm việc, bấm máy liên lạc: “Phó Giám đốc Lý, anh qua đây một chút!”

Phó Giám đốc Lý vội vàng đồng ý.

Hoắc Minh không để ý đến cô Chú, anh mở tài liệu ra xem vài trang rồi nói vài câu với thư ký Trương.

Đúng lúc này, Phó Giám đốc Lý đi tới.

Vừa đến nơi, Hoắc Minh chỉ vào Chu Chi Vận, lạnh nhạt nói: “Cô Chu muốn nói chuyện hợp đồng, anh bàn với cô ấy đi! Nhân tiện… Lúc trước phí đại ngôn là 12 triệu một năm đúng không? Tài chính gần đây eo hẹp, hạ xuống 10 triệu đi, cô Chu không chịu thì tìm người khác!”

Phó Giám đốc Lý sững sờ.

Thế là thế nào?

Hoắc Minh đã hạ lệnh đuổi khách: “Cô Chu, từ nay cô liên hệ Phó Giám đốc Lý!”

Anh đã ra mặt cho cô ta một lần, nhưng cô ta không biết tiến hay lùi, anh cũng không cần giữ lại thể diện cho cô ta nữa.

Anh tìm người phát ngôn chứ không phải tìm người thứ ba!

Chu Chi Vận vô cùng xấu hổ.

Hiện tại cô ta mới nhận ra lời từ chối đêm đó thực sự không phải chiêu trò của Hoắc Minh, vốn dĩ anh không coi trọng cô ta và cũng không nhớ cô ta.

Do cô ta suy nghĩ nhiều.

Cô Chu không thể làm phật lòng Hoắc Minh, cho dù xấu hổ đến mấy hay bị cắt tận 2 triệu, cô ta vẫn nói khách sáo: “Tổng Giám đốc Hoắc, hợp tác vui vẻ!”

Hoắc Minh chỉ gật đầu lạnh lùng.

Anh cũng không nhìn cô ta thêm một lần nào nữa!

Cô Chu không khỏi thất vọng!



Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Minh bước vào phòng nghỉ.

Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.

Ôn Noãn nằm bên đỡ đầu cô bé, ngón tay thon dày vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoắc Tây, vẻ mặt rất tập trung và dịu dàng.

Hoắc Minh cởi giày, nằm sau lưng Ôn Noãn.

Anh ôm eo thon của cô và lẩm bẩm: “Anh thật sự không tuyển cô ta!”

Thật ra Ôn Noãn cũng biết.

Nếu anh có lòng riêng thì đã có rất nhiều cơ hội ở Hồng Kông.

Nhưng cô không muốn xen vào chuyện riêng tư của anh, bởi giữa họ chẳng có gì ngoài Hoắc Tây.

Cô im lặng.

Anh cũng hiểu ý cô, nhưng anh vẫn không vui vì cô không quan tâm!

Anh cố ý trêu chọc cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô nhẹ nhàng trượt xuống, anh lại gần cắn vào sau vành tai mềm mại của cô: “Ôn Noãn, em rất biết chọc tức anh!”

Ôn Noãn nhắc nhở: “Hoắc Minh, đừng đánh thức Hoắc Tây.”

Hoắc Minh hiếm khi có cơ hội như vậy, anh xốc chăn đắp lên hai người, bàn tay không tự chủ mà lả lướt trên người cô…

Tiểu Hoắc Tây hé mắt nhìn trộm.

Sau đó, cơ thể nhỏ bé trở mình, ngáy khò khò…

Ôn Noãn hoảng sợ.

Cô bắt lấy tay Hoắc Minh, lặng lẽ nhìn anh.

Hoắc Minh đan ngón tay của anh với cô, ghé sát vào trán cô và thì thầm: “Anh rất muốn! Ôn Noãn, anh không tin mấy năm nay em không nghĩ đến anh, kể cả không nghĩ đến anh, em cũng sẽ nhớ anh…”

Ôn Noãn đá chân anh.

Giọng cô khàn khàn: “Anh không làm việc à?”

Anh miễn cưỡng cọ vào gáy cô rồi mới rời giường.

Sau khi anh đi, Ôn Noãn ôm Tiểu Hoắc Tây vào lòng, hôn cô bé rồi nhắm mắt lại —

Hoắc Minh luôn muốn quan hệ với cô, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ tận dụng luôn! Ôn Noãn không phải kiểu người bảo thủ, nhưng ngoài việc không buông bỏ được quá khứ, cô rất sợ mang thai.

Nỗi đau đớn khi sinh ra Hoắc Tây vẫn hằn sâu trong ký ức trên cơ thể cô…
Chương 238: Kiều Cảnh Niên bị ung thư máu!

Sáu giờ tối.

Hoắc Minh đưa vợ về nhà.

Tiểu Hoắc Tây chơi đã thấm mệt, Hoắc Minh ôm cô, Ôn Noãn nhẹ nhàng bên cạnh anh.

Ở đại sảnh tầng một, nhân viên tập đoàn Tây Á đều vô cùng tò mò.

Vẻ mặt của tổng giám đốc thật dịu dàng!

Đi đến bãi đỗ xe, Hoắc Minh đặt bé con vào ghế ngồi cho em bé, lúc này mới đứng thẳng người chống nóc xe, để Ôn Noãn ngồi vào.

Khi Ôn Noãn lên xe, anh chạm vào vai cô.

“Sao vậy?” Ôn Noãn khó hiểu.

Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Ngày mai anh phải tăng ca, em và Hoắc Tây đi với anh nhé!”

Ôn Noãn nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh.

Cô suy nghĩ một lúc: “Buổi sáng tôi dẫn Hoắc Tây đi gặp mẹ tôi, buổi chiều mới đi được!”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Cô cho rằng anh không vui, nhưng anh lại ôm vòng eo nhỏ của cô, cúi người hôn lên môi cô ngay trước cửa tập đoàn Tây Á người ra người vào.

Ôn Noãn liếm môi: “Anh đừng tùy tiện hôn tôi!”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Một lúc sau, anh cười: “Em lên xe đi, anh hút điếu thuốc!”

Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Tiểu Hoắc Tây, lúc này hơi nghiện thuốc.

Ôn Noãn cũng không phản đối, lên xe trước.

Hoắc Minh cúi đầu châm thuốc lá, tuy nhiên mới hút một nửa anh đã dập tắt quăng đi, mở cửa bước lên xe.

Chiếc xe Maybach màu đen từ từ lái đi…

Trong bãi đỗ xe, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong chiếc xe BMW màu trắng, không ai khác ngoài Kiều An.

Cô ta u ám nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Hoắc Minh.

Ôn Noãn đã trở về!

Đứa bé kia vẫn sống rất khỏe mạnh, một nhà ba người bọn họ nhìn thật sự vô cùng hạnh phúc!

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nhăn nhó, đốt ngón tay cầm lái cũng trắng bệch.

Cô ta rất hận!

Ba năm qua, cô ta chưa một lần được gặp Hoắc Minh.

Còn anh vẫn luôn nhớ tới Ôn Noãn!

“Mình kém hơn cô ta điểm nào sao?” Kiều An lạnh lùng mở miệng.

Người ngồi bên cạnh cô ta là tiểu thịt tươi, được cô ta nuôi bằng tiền, lúc này dán lên người muốn hôn lấy lòng cô ta: “Ai có thể hơn được chị chứ?"

Kiều An bực bội đẩy cậu ta ra.

Nhưng tiểu thịt tươi cũng có chút năng lực nghiệp vụ.

Cậu ta không thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy vinh hạnh, mất cả buổi cuối cùng cũng kích thích được ham muốn của Kiều An, hai người vội vàng đến một khách sạn năm sao, thuê phòng, lăn lộn hai tiếng mồ hôi đầm đìa.

Sau cuộc mây mưa.

Kiều An rút ra một xấp tiền, ném lên giường.

Cô ta đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng, lái xe trở về căn biệt thự Kiều Cảnh Niên đặt mua ở thành phố B.

Ban đêm, bà Kiều vẫn chưa ngủ.

Bà ta nhìn thấy Kiều An trở về, đang muốn hâm nóng đồ ăn khuya cho cô ta, thấy dấu hôn trên cổ cô ta thì nổi giận: “Con còn định lêu lổng đến khi nào? Con nghiêm túc tìm người kết hôn, chẳng phải sẽ tốt hơn so với bây giờ sao?”

Lúc Kiều An ly hôn, cô ta nhận hai chục triệu đô la Mỹ.

Ba năm, cô ta tiêu không còn một đồng.

Bà Kiều vô cùng khó chịu, càm ràm cả buổi.

Kiều An không quan tâm ngồi lên ghế sô pha, châm điếu thuốc, từ từ nhả khói: “Mẹ, mẹ cứ lải nhải mãi! Tiêu hết tiền, chỗ bố không phải vẫn còn sao? Mặc dù bây giờ bố không thể biểu diễn, nhưng mấy năm trước kiếm được không ít tiền!”

Kiều Cảnh Niên xuất hiện ở cầu thang.

Ông ấy giận đến mức run người.

Đời này của ông ấy thất bại nhất chính là nhận nuôi Kiều An, mấy năm qua đứa nhỏ này đã hư hỏng đến mức không thể tưởng tượng.

Ăn ngủ với đàn ông, sống xa hoa lãng phí.

Dù cho Kiều Cảnh Niên có nhiều vàng bạc, cũng không đủ cho cô tiêu xài.

Giọng Kiều Cảnh Niên lạnh lùng nói: “Những thứ kia cũng không phải của riêng con! Con còn một đứa em gái!”

“Em gái sao?”

Kiều An như đang nghe truyện cười: “Bố, bố bị hồ đồ rồi sao? Ôn Noãn sẽ nhận người bố này làm bố sao? Cô ta có nhà họ Lục, có nhà họ Hoắc, sẽ coi trọng người bố không có gì đặc biệt này sao?”

Cô ta nói trúng vào nỗi đau của Kiều Cảnh Niên.

Năm đó ông ấy có lỗi với Tiểu Noãn, sau đó lại làm tổn thương đứa con máu mủ của bọn họ, Ôn Noãn không muốn gặp lại ông ấy.

Ông ấy từng bay đến Thuỵ Sĩ.

Thế nhưng chỉ dám nhìn Ôn Noãn từ xa, sợ cô ghét bỏ.

Kiều Cảnh Niên tức giận, ho ra một ngụm máu ngay tại chỗ, vết máu từ khóe miệng của ông ấy từ từ nhỏ xuống từng giọt, doạ bà Kiều, bà ta hét to chạy lại: “Cảnh Niên… Cảnh Niên… Ông làm sao vậy?”

Cơ thể Kiều Cảnh Niên từ từ ngã xuống.

Trong lúc ý thức trở nên mơ hồ, ông ấy nhẹ nhàng thốt lên: “Tiểu Noãn!”

Sắc mặt bà Kiều trắng bệch…

Đêm khuya.

Một tờ báo cáo về tình trạng cơ thể của Kiều Cảnh Niên.

Ung thư máu giai đoạn cuối.

Mấy người phụ nữ nhà họ Kiều và vài người họ hàng cũng ở đây, dù sao Kiều Cảnh Niên vẫn còn khối tài sản hơn một tỷ, người chưa đi trà chưa nguội.

Bác sĩ thờ ơ nói: “Tình trạng sức khỏe của ông Kiều không thể kéo dài thêm được nữa, ông ấy cần được cấy ghép tủy xương ngay lập tức! Gia đình của ông cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để làm xét nghiệm đối sánh, nếu có thể tìm được người thân phù hợp trong gia đình thì càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ phải đợi trong ngân hàng tủy xương. Với tình hình sức khỏe của ông Kiều, không chắc có thể đợi được đến lúc đó!"

Bà cụ Kiều đau lòng cho con trai, bất chấp kêu gọi bạn bè thân thích đi làm xét nghiệm.

Kiều An không cùng huyết thống, ngón tay bồn chồn: “Nếu không thích hợp, không phải còn Ôn Noãn sao? Cô ta là con gái ruột của bố, con tin khả năng cô ta thích hợp là lớn nhất!”

Bà cụ Kiều không muốn con trai mình chết.

Bà ấy trao đổi với Kiều Cảnh Niên, chuẩn bị gọi điện cho Ôn Noãn.

Kiều Cảnh Niên không đồng ý.

Ông ấy nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đừng nói nữa! Con không cần đứa nhỏ kia ghép tủy cho con.”

Ông ấy không còn mặt mũi nào!

Bà cụ Kiều giậm chân: “Cảnh Niên… con thật hồ đồ! Con chính là cha ruột của cô ta, không có con cô ta ở đâu ra? Con đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta, chẳng lẽ cô ta không nên báo đáp con sao?”

Vẻ mặt Kiều Cảnh Niên hốt hoảng.

Sinh ra và nuôi dưỡng sao? Ông ấy có làm sao?

Ông ấy có lỗi với Lục Tiểu Noãn, càng có lỗi với Ôn Noãn… Ông ấy không yêu cầu Ôn Noãn ghép tuỷ, thế nhưng ông ấy muốn gặp cô một lần, cũng muốn gặp đứa bé kia!

Ông ấy là ông ngoại…

*

Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự.

Xe dừng lại, anh nghiêng người nhẹ giọng nói: “Ngày nào đó vận chuyển đồ một lần, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Ôn Noãn gật đầu, chuẩn bị mang theo một ít quần áo đã giặt sạch tới đây.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm vô lăng: “Hôm nào chúng ta cùng đi làm chứng nhận nhé?”Chứng nhận?

Ôn Noãn nhìn Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Quan hệ của chúng ta còn phải làm chứng nhận sao?”

Hoắc Minh cười: “Em không muốn làm chứng nhận với anh, vậy em định làm với ai?”

Ôn Noãn không bị lừa.

Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, muốn ôm Tiểu Hoắc Tây xuống.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Để anh bế.”

Ôn Noãn không phản đối, Tiểu Hoắc Tây không nhẹ, khi bế cô thật sự phải cố hết sức.

Hoắc Minh vừa bế, Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, mở con mắt mơ màng, nhưng trên người lại không có sức lực, nhẹ nhàng nằm ngủ sấp.

Ôn Noãn kéo ngón tay út của cô bé.

Lòng cô dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy cây đàn dương cầm trong phòng khách lớn thì sự dịu dàng này lập tức vỡ tan.

Cô nhìn về phía Hoắc Minh.

Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Không phải Hoắc Tây muốn học đàn sao? Nguyên cây đàn dương cầm này đặt ở chung cư cũng lãng phí, không bằng chuyển qua đây để em có thể dạy con bé vào buổi tối!”

Ôn Noãn tức giận: “Đây là điều quan trọng sao?”

Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây xuống, xoa đầu nhỏ của cô bé để cô bé tự mình chơi.

Sau khi con bé bỏ đi, anh không biết xấu hổ hỏi lại: “Có phải là em nhớ tới chuyện chúng ta từng làm trên đây không?... Hoắc Tây không biết!”

Ôn Noãn lườm anh.

Cô cảm thấy không thể nhượng bộ anh thêm được nữa.

Ôn Noãn lập tức đặt mua một cây đàn dương cầm khác, còn cây đàn này, nên đặt chỗ nào thì đặt chỗ đó!

Làm xong mọi thứ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Nhưng lúc này Tiểu Hoắc Tây lại trèo lên ghế đàn dương cầm, ngồi thẳng lưng, bắt đầu đánh đàn…

Ôn Noãn:…

Hoắc Minh cười rất dịu dàng, anh đến bên tai cô: “Vài ngày trước, anh mang con bé qua nhà bên kia, con bé đã đánh rồi! Sao vậy… Xấu hổ sao?”

Ôn Noãn biết anh cố ý.

Cô không tiếp tục chủ đề này, ngồi bên cạnh Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé.

Tiểu Hoắc Tây có năng khiếu vô cùng tốt, học rất ra dáng!

Ôn Noãn xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tạm thời tha thứ cho bố của Tiểu Hoắc Tây.

Buổi tối, cô dỗ Tiểu Hoắc Tây xong, không khỏi nghĩ đến một chuyện.

Hoắc Minh Châu!

Ôn Noãn nhẹ nhàng bước ra ngoài, đến phòng khách gọi điện thoại: “Cậu ơi, con có chuyện muốn nhờ cậu giúp!”
Chương 239: Anh với cô chỉ là tình một đêm

Đêm dài.

Lục Khiêm đang sống ở thành phố C, vừa xã giao xong, uống rượu say xỉn dựa vào ghế sô pha.

Người giúp việc mang trà giải rượu lên.

Ông ấy quơ tay ý bảo không cần, người giúp việc biết điều lui xuống.

Giọng Lục Khiêm ôn hoà: “Làm sao vậy? Tên khốn kia lại bắt nạt con sao?”

Ôn Noãn lắc đầu: “Không phải ạ! Con có chuyện muốn nhờ cậu giúp… Dạ, là Minh Châu! Con nghe Hoắc Minh nói cô ấy bỏ nhà đi hai năm chưa về, muốn nhờ cậu giúp con để ý cô ấy một chút.”

Cô vừa nói xong, Lục Khiêm nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ông ấy cởi bỏ hai nút áo sơ mi, giọng về đêm rất dịu dàng: “Cô ấy đi hai năm không về nhà sao?”

Ôn Noãn khẽ dạ.

Lục Khiêm yên lặng, bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề, hồi lâu sau, Lục Khiêm trầm giọng nói: “Vừa hay ngày mai cậu đi công tác ở thành phố B, đến thăm Tiểu Hoắc Tây một chút!”

Ôn Noãn: Trùng hợp như vậy sao?

Lục Khiêm đã cúp máy, nếu không… ông ấy sẽ mất bình tĩnh!

Bóng đêm đen kịt.

Những chuyện cũ ông ấy đã cố gắng quên đi lại hiện lên trong lòng. Ông ấy nhắm mắt lại, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại.

[Chú Lục cầu xin chú, đừng tức giận anh cháu.]

[Chú Lục… Tiểu Hoắc Tây sẽ không gặp chuyện gì chứ?]

[Chú Lục, chú uống say rồi! Chú đừng uống nữa... Đừng... chú Lục...]



Lục Khiêm uống rượu say mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ giống với đêm mất khống chế ấy.

Đêm đó, ông ấy đặt người con gái nhỏ hơn mình 16 tuổi dưới thân, dường như điên cuồng chiếm lấy.

Minh Châu nằm trong ngực ông ấy, vừa khóc vừa gọi: “Chú Lục!”

Nhưng không đánh thức được con thú bên trong Lục Khiêm.

Đêm đó, ông ấy khiến Hoắc Minh Châu bị thương.

Bóng đêm càng ngày càng nặng nề.

Lục Khiêm yên lặng châm điếu thuốc.

Ông ấy biết thân phận của mình, tốt nhất không nên làm liên lụy người kia, ông ấy không thể mang lại tương lai cho Minh Châu, hơn nữa ông ấy còn lớn hơn cô 16 tuổi!

Rốt cuộc cô ấy cũng từng có một khoảng thời gian với Lục Khiêm, lúc rời đi lại đau buồn đến vậy.

Ông ấy luôn muốn biết Minh Châu có khoẻ hay không.

Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình cứng như sắt, nhưng trong nửa năm sống chung kia, từng tiếng “chú Lục” đã khiến trái tim ông ấy mềm nhũn…

Lúc Minh Châu rời đi, ông ấy biết ông thật sự không bỏ được! Thế nhưng ông còn làm gì được đây?



Ngày hôm sau, Lục Khiêm đến thăm.

Ôn Noãn không tới công ty của Hoắc Minh, buổi sáng cô đưa Tiểu Hoắc Tây đến bệnh viện, buổi chiều trở về biệt thự.

Lục Khiêm đến lúc hai giờ chiều.

Ông ấy không đề cập đến Hoắc Minh Châu, ngược lại là Ôn Noãn kể chút tình hình.

Ông ấy chơi với Tiểu Hoắc Tây, dường như không chú ý đến… Khoảng năm giờ, ông ấy tạm biệt Ôn Noãn: “Cậu còn phải quay về thành phố C, không thể ở lại ăn cơm tối được!”

Ôn Noãn ngạc nhiên: “Cậu không rảnh ăn một bữa cơm sao?”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, cười nhạt: “Còn có việc! Lần sau nhé!”

Ôn Noãn cảm thấy tâm trạng của ông ấy đang không được vui.

Thế nhưng ông ấy không muốn nói, một người cháu như cô hỏi nhiều cũng không hay.

Lục Khiêm lại hôn Tiểu Hoắc Tây, nhanh chóng rời đi.

Ông ấy lên xe, yên lặng ngồi xuống, tài xế nhẹ nhàng hỏi: “Ông Lục, bây giờ mình đi đâu?”

Lục Khiêm nhẹ nhàng mở bàn tay ra.

Trên đó có một vết sẹo mờ!

Ông ấy nói nhỏ: “Đi Thiên Nguyên đường số 19!”

Tài xế theo ông ấy đã lâu, đương nhiên biết được một số chuyện, ông Lục chưa bao giờ nói qua, nhưng trong vòng nửa năm của mấy năm trước, mỗi tuần ông Lục đều đến thành phố B ở lại một hai đêm.

Căn hộ kia, chính là kim ốc của ông Lục.

Một tiếng sau, xe dừng ở nhà Lâu Hạ trên đường Thiên Nguyên, Lục Khiêm tự mình bước lên.

Căn nhà rộng khoảng 120 mét vuông, trang trí rất xa hoa.

Đã rất lâu ông ấy không đến, khắp nơi đều là bụi, có thể thấy được nữ chủ nhân cũng đã lâu không đến đây.

Lục Khiêm phủi sạch bụi trên ghế sô pha.

Ông ấy yên lặng hút thuốc.

Thực ra không phải ông ấy không nghĩ đến việc kết hôn với Hoắc Minh Châu.

Thứ nhất là vì tuổi cô ấy quá nhỏ, thứ hai là giữa bọn họ còn nhiều thứ hơn tình một đêm! Hơn nữa thân phận ông ấy lại phức tạp, Hoắc Minh Châu tính tình đơn thuần, thật sự không thích hợp làm bà Lục.

Một lúc lâu sau, Lục Khiêm gọi điện thoại cho thư ký của mình, giọng hơi khàn.

“Thư ký Liễu, giúp tôi điều tra thêm tung tích của Hoắc Minh Châu!”

Ở đầu dây bên kia, thư ký Liễu giật mình.

Anh ta không nghĩ đến cấp trên sẽ nhắc lại cái tên này.

Lục Khiêm lạnh nhạt nói: “Đi thăm dò đi!”

Thư ký Liễu tỉnh táo lại, trả lời ngay: “Vâng, tôi đã biết!”

Lục Khiêm cúp máy, kéo cửa rời đi.

Xuống lầu, những phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, ông ấy vẫn là ông Lục kín đáo…

*

Trời sập tối.

Hoắc Minh về nhà, vừa xuống xe đã nghe người giúp việc nói ông Lục tới nhà.

Giọng anh lạnh nhạt tỏ vẻ đã biết.

Sau khi tìm kiếm xung quanh, anh tìm thấy Ôn Noãn ở trong phòng bếp.

Ôn Noãn đang làm bữa tối, những nguyên liệu nấu nướng kia là vì Lục Khiêm đến mà chuẩn bị. Hoắc Minh không khỏi hơi ganh tỵ, từ khi gặp lại đến nay cô cực kì ít khi xuống bếp, hôm nay lại chuẩn bị nhiều món ăn vì Lục Khiêm như vậy.

Cô tập trung nấu ăn, vẻ mặt dịu dàng.

Hoắc Minh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp cô ở phòng bếp.

Anh đưa áo khoác cho người giúp việc, đến bên người Ôn Noãn: “Cậu tới nói gì thế?”

Ôn Noãn làm món mì sợi cá quế.

Cô liếc anh, cố ý nói: “Đây là cậu tôi, không phải cậu của anh!”

Hoắc Minh thấy được ý cười trong mắt của cô, không khỏi có chút rung động, cũng không so đo với cô: “Anh giúp em!”

Ôn Noãn không dám sai bảo anh: “Anh chơi với Hoắc Tây là được rồi!”

Hoắc Minh trầm giọng: “Anh càng muốn ở với em!”

Trong phòng bếp người giúp việc cũng biết điều rời đi.

Hoắc Minh mạnh dạn ôm lấy eo thon của cô, cọ môi vào gáy cô, mập mờ nói: “Bà Hoắc, thịt chỗ này của em thật mềm!”

“Tôi không có!”

“Làm sao không có? Chúng ta đã ngủ qua nhiều lần, lại đăng ký kết hôn còn có em bé!”

Anh quả thật già mồm già miệng.

Ôn Noãn bị anh quấy rối mấy lần, cô chân thành đề nghị anh: “Anh đi khám nam khoa đi! Thật sợ người có tâm lý biến thái!”

Hoắc Minh thấy chuyển biến tốt.

Anh hôn lên khuôn mặt của cô: “Anh đi tắm rửa!”

Nhưng anh vừa mới ra khỏi phòng bếp, thì người giúp việc lặng lẽ nói với anh : “Ông Kiều đến! Muốn gặp bà chủ một lần.”

Hoắc Minh nhíu mày.

Anh nhẹ nhàng xắn tay áo sơ mi lên, dặn dò người giúp việc: “Tôi ra xem một chút! Đừng nói cho bà chủ biết.”

Người giúp việc vội vã gật đầu.

Hoắc Minh châm thuốc, từ từ đi về cửa lớn biệt thự.

Chuyện Kiều Cảnh Niên bị bệnh, anh nghe được một ít từ bố anh, bố anh không nói gì, đương nhiên anh cũng sẽ không nói cho Ôn Noãn…

Đi đến cửa.

Kiều Cảnh Niên nhìn thấy anh thì vội vàng tiến lên: “Minh!”

Hoắc Minh từ từ nhả khói, cười nhẹ: “Tôi bằng lòng gọi chú một tiếng chú Kiều! Nhưng sau này đừng đến đây, cũng đừng tìm Ôn Noãn nữa!”

Kiều Cảnh Niên cảm thấy mất mát.

Ông ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên, chậm chạp nói: “Chú không cần Ôn Noãn ghép tuỷ, chú chỉ muốn gặp con bé một lần!”

Trong tay ông ấy mang theo quà.

Có cho Ôn Noãn, cũng có cho Tiểu Hoắc Tây.

Ánh mắt Hoắc Minh nhẹ nhàng lướt qua, nụ cười nhạt dần: “Không cần cô ấy ghép tủy, lúc này tới gặp cô ấy vì chuyện gì?”

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên cứng đờ, ông ấy khó khăn mở miệng: “Do chú suy nghĩ chưa thấu đáo!”

Hoắc Minh không còn quá tôn trọng ông ấy nữa.

Thứ nhất là vì Ôn Noãn, thứ hai là nhà họ Hoắc khẳng định năm đó chính Kiều An đã đẩy Hoắc Minh Châu xuống nước, thật ra vợ chồng nhà họ Kiều biết, nhưng họ lại coi nó là ân tình, lợi dụng nhà họ Hoắc nhiều năm!

Hoắc Minh đuổi khách: “Sau này đừng đến nữa! Tôi không muốn Ôn Noãn lại bị tổn thương!”

Kiều Cảnh Niên còn muốn cầu xin.

Hoắc Minh lại không hề lay động, quay người rời đi.

Cửa sắt đóng lại, chặn Kiều Cảnh Niên ở bên ngoài, trong tay ông ấy ngoài quà còn có một quyển nhật ký, ghi chép ký ức tuyệt đẹp của ông ấy và Lục Tiểu Noãn.

Hoắc Minh muốn giấu Ôn Noãn.

Nhưng khi anh trở lại phòng bếp, Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Là Kiều Cảnh Niên tới sao?”

Hoắc Minh không ngờ cô lại biết.

Ôn Noãn cười nhạt: “Mẹ tôi và ông ta nằm cùng một bệnh viện nên đã nói cho tôi biết! Hoắc Minh, thật ra anh không cần lo lắng việc ghép tủy của tôi, bởi vì năm 20 tuổi tôi đã có ý định hiến tủy xương cho người cần, tư liệu tuỷ xương đã sớm có trong kho, vốn dĩ không thích hợp với ông ta!”

Cho nên Ôn Noãn không có những lo lắng này.

Ôn Noãn nói xong, bỗng dưng Hoắc Minh ôm lấy cô, cô hơi kinh ngạc: “Hoắc Minh?”

Hoắc Minh nói rất nhẹ vào tai cô: “Ôn Noãn, sau này em có thể nói cho anh những chuyện này được không? Chuyện gì em cũng kể một chút cho anh, chúng ta giống vợ chồng bình thường, tất cả mọi chuyện đều cùng nhau chia sẻ!”

Ôn Noãn đẩy anh ra, tiếp tục nấu cơm.

Cô lạnh nhạt nói: “Thật sao? Cô người mẫu kia, anh cũng không nói với tôi!”

Cô vừa nói xong đã bị anh ôm đặt lên bồn rửa

Hoắc Minh dùng sức giữ lấy gáy cô, hôn cô một cách thô bạo…
Chương 240: Bố mẹ đang yêu nhau!

Ôn Noãn đón nhận nụ hôn.

Nụ hôn đến quá bất ngờ lại vô cùng thô bạo, cô dè dặt không dám đổ thêm dầu vào lửa.

Hoắc Minh hôn từ môi xuống đến cổ, sau đó di chuyển đến sau tai, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, thật ra em vẫn còn để bụng phải không? Trong lòng em vẫn còn có anh, chỉ là em vẫn chưa thể buông bỏ được... phải không?”

Hai tay của Ôn Noãn chống lên vai anh.

Tư thế này thực sự rất xấu hổ.

Cô từ từ bình tĩnh lại rồi nói với anh: “Anh thả tôi xuống! Anh làm như vậy thì người giúp việc sẽ bàn tán dị nghị mất, anh muốn tôi đối mặt với họ như thế nào, hơn nữa, chúng ta cũng không phải một đôi vợ chồng thật sự!”

Hoắc Tây còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng những người giúp việc trong nhà thì không thể nào không đoán được ra.

Hoắc Minh cắn nhẹ: “Bọn họ đều là người trưởng thành nên có thể hiểu được! Hơn nữa, vợ chồng đã ly hôn tái hợp lại với nhau đều có một quá trình cả, hiện giờ chúng ta đang trong quá trình đó, khi yêu đương hẹn hò không thể chỉ dùng miệng nói suông được, thân mật một tí là chuyện bình thường!”

Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.

Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đang nhìn gì vậy? Nếu thật sự thương anh thì hãy giúp anh...”

Ôn Noãn nhìn thoáng qua phía dưới.

Cô nhẹ nhàng phớt lờ đi, thay vào đó nói: “Anh không làm luật sư nữa, nhưng kỹ năng nói chuyện của anh chẳng tệ đi chút nào.”

Hoắc Minh khẽ cười.

Anh bế cô xuống, để cô nấu ăn, anh bình tĩnh lại một lúc rồi mới bước ra ngoài.

Hoắc Minh rời khỏi.

Tâm trạng Ôn Noãn hơi bối rối.

Thật ra cô chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh lại rời bỏ ngành luật?

Nhưng lời nói vừa vụt tới miệng, cô lại nuốt xuống, cô tin chắc Hoắc Minh cũng biết ý cô, nhưng cả hai đều không đề cập đến chủ đề này...

Ôn Noãn cũng thừa nhận cô còn tình cảm với anh.

Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng không bị lãnh cảm, nếu không có cảm giác gì thì chắc chắn cô có vấn đề rồi!

Nhưng, nó quá nhanh!

Trước đây cả hai luôn chia tay rồi tái hợp, nếu cô lại đến với anh một cách dễ dàng như thế, sau này gây gổ không vui sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Tây...

*

Ôn Noãn hơi bối rối.

Tuy bữa tối ăn không ngon miệng nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây thì trong lòng cô lại tràn ngập sự dịu dàng.

Buổi tối, cô dựa vào đầu giường dỗ Hoắc Tây ngủ.

Cô bé nhỏ nhắn cuộn tròn người trong vòng tay cô, nhắm mắt lại.

Ôn Noãn đọc truyện cổ tích “Cô bé lọ lem” một cách dịu dàng.

Tiểu Hoắc Tây khẽ hé mắt: “Lần trước khi bố đọc truyện này, bố nói bố là hoàng tử của mẹ!”

Ôn Noãn ho nhẹ.

Hoắc Minh thật không biết xấu hổ chút nào!

Tiểu Hoắc Tây hài lòng thở dài: “Hoàng tử và công chúa cuối cùng cũng sẽ kết hôn!”

Ôn Noãn nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô bé rồi hôn một cách trìu mến.

Tiểu Hoắc Tây khò khè.

Ôn Noãn tưởng cô bé sắp ngủ nên đặt truyện cổ tích xuống cũng chuẩn bị đi ngủ, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại đột nhiên hỏi một câu: “Bố mẹ thì sao?”

Ôn Noãn ôm cô bé, nhẹ nhàng nói: “Bố mẹ đang yêu nhau!”

Tiểu Hoắc Tây ôm cô thật chặt.

Đúng lúc này, Hoắc Minh bưng sữa đi vào, vừa hay nghe được những lời này.

Anh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, như cười như không.

Mặt Ôn Noãn hơi nóng, cô ôm Hoắc Tây nói: “Uống hết sữa rồi mới được đi ngủ!”

Tiểu Hoắc Tây rất buồn ngủ, không chịu uống sữa.

Hoắc Minh ngồi ở bên giường, hôn lên má cô bé, khàn giọng nói: “Để con bé ngủ vậy! Em uống hết sữa đi!”

Ôn Noãn không muốn uống.

Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên, giọng nói hơi khàn: “Hay anh đút em uống cái khác?”

Ôn Noãn đắn đo một chút.

Cô vẫn cầm ly sữa, uống từ từ.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, mái tóc nâu dài xõa ngang vai.

Nơi xương quai xanh lộ ra một vùng da mịn màng.

Hoắc Minh nhìn chăm chú thật lâu.

Ôn Noãn uống xong sữa, trả lại ly cho anh, cô không dám chọc vào anh, lập tức nằm xuống giường: “Tắt đèn đi!”

Hoắc Minh nghiêng người tắt đèn.

Sau đó anh hôn cô chúc ngủ ngon, thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, khi nào em sẽ ngủ chung với anh?”

Ôn Noãn hạ giọng: “Đừng có mà tơ tưởng!”

Môi anh di chuyển đến môi cô, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, khẽ trêu: “Đêm nào anh cũng nghĩ về điều đó!”

Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rời đi.

Khi Hoắc Minh mở cửa, Ôn Noãn nghe thấy bên ngoài trời đang mưa.

Trời mưa rất lớn, rất hiếm thấy trong mùa này!



Ban đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng sấm.

Tiếng sấm vang rền.

Tia sét xẻ đôi bầu trời đêm, xuyên qua mọi cửa sổ trong thành phố, tia chớp khiến trong nhà lóe lên từng đợt.

Tiểu Hoắc Tây cũng tỉnh dậy, cuộn người trong vòng tay cô, khẽ hét lên.

Ôn Noãn ôm cô bé an ủi: “Đừng sợ!”

Tiểu Hoắc Tây sợ hãi.

Cô bé cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, nằm trong vòng tay Ôn Noãn, khẽ lên tiếng gọi đòi bố.

Ôn Noãn muốn ôm cô bé qua đó...

Nhưng bây giờ chỉ cần mở cửa ra thì bên ngoài sẽ vang lên tiếng sấm gầm đan xen những tia sét.

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tung cửa sổ.

Gió lớn và mưa to lập tức tràn vào, khiến toàn bộ căn phòng ngủ ướt sạch trong nháy mắt, trên sàn gần cửa sổ thậm chí còn đọng nước nhiều đến nỗi có thể nuôi được cá!

Ôn Noãn không quan tâm được nhiều nữa.

Cô lập tức dùng một chiếc chăn nhỏ quấn cả người Hoắc Tây, định bế cô bé đến chỗ Hoắc Minh.

Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi thì cửa phòng ngủ mở ra.

Hoắc Minh mặc áo choàng tắm, từ trong bóng tối đi về phía bên này, đón lấy Tiểu Hoắc Tây trong tay Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mất điện rồi! Nguồn điện dự phòng cũng bị hỏng! Đến ngủ ở phòng anh!”

Ôn Noãn không thể cãi lại, cô cũng sợ hãi.

Một tay Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây, một tay ôm Ôn Noãn đi vào phòng ngủ chính.

Chắc là vì có bố ở đây nên Tiểu Hoắc Tây không còn sợ hãi như trước, cô bé ôm chặt lấy cổ bố, đến trên giường cũng không chịu buông.

Hoắc Minh nghiêng người nằm xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô bé.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tiểu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh hơn dưới tiếng vỗ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh.

Bàn chân nhỏ đặt trên cơ bụng của anh.

Hoắc Minh vẫn vỗ nhẹ lưng cô bé...

Anh hơi ngước mắt lên nhìn Ôn Noãn ở phía đối diện.

Trong thời tiết xấu như vậy, họ ngủ chung một giường, ở giữa cách nhau một đứa bé, là một sinh linh nhỏ mà họ đã cùng nhau sinh ra.

Trong lòng Hoắc Minh mềm mại.

Anh ôm Hoắc Tây, vươn một tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Ôn Noãn.

“Đã ngủ chưa?”

Đương nhiên Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô cảm giác được anh chạm vào tay mình, còn khẽ nắm lấy. Rõ ràng chỉ có một chút hơi ấm từ đầu ngón tay anh, nhưng lại có cảm giác như đang đốt cháy trái tim cô.

Cô bối rối nhắm mắt lại: “Tôi chuẩn bị đi ngủ đây!”

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.

Hoắc Minh nói rất dịu dàng: “Nếu Hoắc Tây không có ở đây, nhất định anh sẽ để em dựa vào lòng anh!”

Sau đó Ôn Noãn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là anh vẫn nắm lấy tay cô không buông.



Sáng sớm.

Khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Minh, không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

Bởi vì vừa mới thức dậy, cả người Ôn Noãn mềm nhũn.

Cô khẽ nói: “Tôi đi làm bữa sáng cho Hoắc Tây!”

Cô vừa dứt lời, cổ tay thon nhỏ đã bị anh giữ lại, sau đó cô không biết anh làm cách nào mà nhích người đến bên cạnh cô, đợi cô bừng tỉnh lại thì đã nằm ở dưới người anh rồi...

Hoắc Minh không nói gì.

Anh giữ tay cô, ngăn cô cử động, rồi từ từ cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng rồi sâu dần và triền miên rất lâu...

Anh ghé vào tai cô nói: “Buổi tối mất điện không có điều hòa, em lại ăn mặc như thế này nằm trên giường của anh, Ôn Noãn... Chuyện này em không thể hoàn toàn trách anh được!”

Ôn Noãn trừng mắt nhìn anh: Anh ăn nói thật ngang ngược!

Anh thực sự muốn, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại ở bên cạnh.

Anh không dám làm càn, anh thò tay vào trong váy ngủ bằng lụa của cô, trêu ghẹo cô để cô thoải mái... Tình huống này thật sự nguy hiểm, Ôn Noãn không nhịn được mà cắn vào vai anh: “Hoắc Minh, dừng lại!”

Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Xấu hổ à? Ngoan... Đừng lên tiếng!”

Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Mồ hôi của Hoắc Minh rơi từng giọt xuống cần cổ của cô...

Yết hầu của anh lên xuống mê người, kìm nén bản thân!

Nhưng kìm nén đã nhiều năm, người phụ nữ mà anh hằng mong muốn giờ đây lại ở ngay dưới người, còn trong trạng thái khêu gợi như vậy, nếu vẫn nhịn tiếp được thì anh cũng không còn là đàn ông nữa.

Hoắc Minh nằm sấp bên tai Ôn Noãn, sốt ruột dỗ dành: “Có thể không?”

Ôn Noãn cũng có cảm giác.

Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cũng có nhu cầu, nếu bình thường thì thôi, nhưng bây giờ lại bị anh trêu ghẹo thành ra như này... Tuy nhiên cô vẫn kìm nén, thì thầm: “Không được!”

Cô sợ, sợ lại có thêm đứa con...

Hoắc Minh đoán được cô đang nghĩ gì, vươn tay mở tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ mới toanh.

Anh dùng một tay mở nó ra, hơi lạ lẫm...

Ôn Noãn nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Hoắc Minh!”

Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm mang nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành!

Ôn Noãn gần như không nhịn được nữa.

Hoắc Minh nhịn không được, đang chuẩn bị buông thả bản thân hoàn toàn, làm một màn dây dưa sau nhiều ngày không gặp... Tiểu Hoắc Tây trở mình rồi ngồi thẳng dậy: “Bố, con muốn đi vệ sinh!”

Cả người Hoắc Minh cứng đờ.

Anh xoay người nằm sang một bên, mọi suy nghĩ mây mưa đều biến mất!

Ôn Noãn cũng vậy.

Cô đỏ mặt, chỉnh lại váy ngủ rồi muốn xuống giường rời đi.

Hoắc Minh đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, khàn giọng nói: “Bình thường con bé đều tự mình đi vệ sinh, nhưng tối qua ngủ được ít lại mơ màng nên bây giờ sẽ rất dính người!”

Anh giải thích nhiều như vậy là vì anh muốn giữ cô lại.

Mặc dù sau đó không thể làm gì được nữa, nhưng bây giờ Ôn Noãn trông rất ngoan và nhu thuận, đã lâu rồi anh không được nhìn thấy.

Anh muốn cô nằm trên giường anh.

Ôn Noãn không rời đi bởi vì dáng vẻ của cô lúc này cũng không thích hợp ra ngoài.

Lỡ như để người giúp việc nhìn thấy...

Hoắc Minh đoán được suy nghĩ của cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi!”

Nói xong, anh đứng dậy bế Tiểu Hoắc Tây vào phòng tắm.

Tiểu Hoắc Tây đi vệ sinh xong, tự mình kéo quần áo lên rồi chạy ra ngoài, ngã vào trong ngực Hoắc Minh, làm nũng một lúc!

Hoắc Minh hôn cô bé: “Tự mình đánh răng rửa mặt đi!”

Tiểu Hoắc Tây có khả năng tự chăm sóc bản thân rất tốt, cô bé chạy về phòng trẻ em đã được thợ sửa xong.

Hoắc Minh ngồi bên mép giường.

Ôn Noãn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn anh chăm chú.

Anh cũng vậy.

Vừa rồi chỉ cọ xát một chút thôi đã cướp cò bén lửa, giờ phút này trong ánh mắt của cả hai đều có chút mê mang. Nhưng bây giờ họ đã làm bố làm mẹ trẻ con, không thể buông thả như lúc trước muốn làm gì thì làm, bất kể thời gian như trước đây.

Hoắc Minh có lời muốn nói.

Anh nhìn Ôn Noãn, nói nhỏ: “Tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty, em đi cùng anh nhé!”

Ôn Noãn sửng sốt.

Đương nhiên cô biết ý nghĩa đằng sau nó, cô khẽ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ!”

Hoắc Minh dịu dàng nói: “Vì sức khỏe tâm lý của Hoắc Tây! Ôn Noãn, em hãy cân nhắc kỹ!”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào anh.

Cô nói rất chân thành: “Tôi sợ khi Hoắc Tây khỏi bệnh rồi thì tâm lý của anh lại không khỏe mất!”

Hoắc Minh cười khẽ: “Em đau lòng sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom