Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-243
Chương 241: Hai nhà Hoắc Kiều, ân đoạn nghĩa tuyệt
Ôn Noãn đỏ mặt đẩy anh ra: “Không có!”
Cô không thể nằm được nữa, ra khỏi giường rồi đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Hoắc Minh cũng theo sau.
Họ đã từng là vợ chồng, anh đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Ôn Noãn cũng không hề né tránh, khi cô đang mặc áo len, anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, trong lòng em vẫn còn trách anh!”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Có một số thứ thực sự không thể nói quên là sẽ quên được ngay.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, chúng ta đều cần thêm thời gian.”
Anh khẽ ậm ừ, có thể nói chuyện với nhau đã là tốt hơn trước rất nhiều, lúc này dù họ ở một mình nhưng anh cũng không làm gì cô, dù sao bây giờ ngoài là người phụ nữ mà anh mong muốn, cô còn là mẹ của Tiểu Hoắc Tây.
Những hành động không đứng đắn đó chỉ có thể được thực hiện vào thời điểm thích hợp.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Minh vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi đến, một tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tay kia nhận điện thoại: “Bố?”
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông không tốt lắm: “Hoắc Minh, con đưa Ôn Noãn về nhà đi!”
Hoắc Minh muốn hỏi.
Hoắc Chấn Đông bảo anh đưa điện thoại cho Ôn Noãn, rồi nói vài câu với cô, Ôn Noãn gật đầu: “Vâng, một lát nữa chúng con sẽ qua đó!”
Cúp điện thoại.
Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi: “Đã nói gì vậy?”
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Nhà họ Kiều đang gây sự ở bên đó, đòi tôi nhất định phải ghép tủy cho Kiều Cảnh Niên!”
Hoắc Minh rất tức giận.
Khoan nói đến việc tủy xương của Ôn Noãn hoàn toàn không thích hợp, kể cả cho dù có thích hợp thì chẳng lẽ phải hiến tủy cho ông ấy ư?
Ôn Noãn thấy vẻ mặt của anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Hình như bây giờ anh rất có thành kiến với ông ta?”
Hoắc Minh cởi áo choàng tắm.
Anh vừa thay áo sơ mi và quần tây ngay trước mặt Ôn Noãn, vừa giải thích: “Về nhà rồi em sẽ biết! Dù sao cũng không phải chuyện dễ chịu gì, giờ đây bố anh và Kiều... Cảnh Niên cũng không liên hệ nhiều với nhau nữa!"
Ôn Noãn đoán rằng còn có nguyên nhân khác.
…
Gia đình ba người trở về nhà họ Hoắc.
Vừa vào cửa đã thấy bà cụ Kiều đang khóc lóc om sòm, bà Kiều và Kiều An cũng ở đó.
Bà cụ Kiều vừa khóc vừa nói: “Nếu không phải năm xưa Cảnh Niên vì cứu Minh Châu nhà các người, thì cũng sẽ không bị vô sinh không thể có con, hiện giờ sức khỏe của ông ấy không tốt, muốn lấy tủy xương của Ôn Noãn để ghép, nhưng các người lại ba lần bốn lượt từ chối, thật sự quá vô lương tâm!
Hoắc Minh đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng. nói: “Vậy sao các người không đến cầu xin nhà họ Lục đi?”
Nhà họ Lục?
Nghĩ đến Lục Khiêm, sắc mặt bà cụ Kiều lập tức cứng đờ.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống, cười lạnh: “Các người không dám tới nhà họ Lục, chắc hẳn cũng biết mình có lỗi với Ôn Noãn, tại sao không tự mình kiểm điểm, lại còn đến nhà họ Hoắc chúng tôi làm loạn?”
Bà cụ Kiều cắn chặt vào vấn đề kia: “Cảnh Niên đã từng cứu Minh Châu!”
Bà Hoắc đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Đúng vậy, năm xưa Cảnh Niên đã cứu Minh Châu! Nhưng các người có biết vì sao Minh Châu lại rơi xuống nước không?”
Cả nhà họ Kiều đều choáng váng.
Kiều An nắm chặt tay: Chẳng phải Hoắc Minh Châu vẫn còn sốt mê man sao, chẳng lẽ đã nhớ ra được gì rồi?
Vẻ mặt bà Hoắc chán ghét: “Là Kiều An của nhà các người đã đẩy Minh Châu rơi xuống nước! Năm xưa tôi và Chấn Đông nửa tin nửa ngờ, nhưng hai năm trước chúng tôi đã mời bác sĩ thôi miên cho Minh Châu và khôi phục lại cảnh tượng lúc đó, chứng minh là Kiều An đẩy con bé!”
Đương nhiên Kiều An không nhận.
Cô ta nhìn Hoắc Minh, một mực phủ nhận: “Em không làm!”
Không ai để ý đến cô ta.
Bà cụ Kiều đương nhiên muốn bênh người mình, bây giờ bà ấy còn muốn dùng phần ân tình này ép Ôn Noãn hiến tủy cho Cảnh Niên... Đột nhiên, cảnh tượng này vô cùng mất mặt!
Hoắc Minh cau mày: “Tủy của Ôn Noãn vốn dĩ không phù hợp!”
Cái gì?
Bà cụ Kiều không tin.
Bà ấy hoài nghi nhìn Ôn Noãn, đau lòng nói: “Có phải con cũng giống mẹ con, ôm hận với Cảnh Niên nên không chịu cứu ông ấy?”
Ôn Noãn tức giận cười: “Khi tôi mới 20 tuổi đã vào ngân hàng tủy xương! Nếu phù hợp thì đã được thông báo từ lâu rồi.”
Bà cụ Kiều lập tức ngã nhào xuống đất.
Bà ấy ngơ ngác nhìn Ôn Noãn, cảm thấy xa lạ.
Đứa trẻ này không cứu được Cảnh Niên, Cảnh Niên của bà ấy phải làm sao bây giờ?
Bà ấy nhìn sang Hoắc Tây.
Ánh mắt của bà cụ Kiều sáng lên: “Hoắc Tây và Cảnh Niên cũng có quan hệ huyết thống, con bé...”
Ôn Noãn còn chưa lên tiếng, Hoắc Minh đã nổi nóng.
Anh đạp thẳng xuống: “Bà là cái thá gì! Lại dám lợi dụng Hoắc Tây”
Bà cụ Kiều là một người phụ nữ ngu dốt.
Bà ấy lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Hoắc Chấn Đông đau đầu.
Trước đây, ông cho rằng Kiểu Cảnh Niên là một quý ông khiêm tốn, nhưng bây giờ có vẻ như ông ấy thậm chí không thể giải quyết được mọi việc trong nhà, mặc cho người trong nhà làm xằng làm bậy.
Ông ngăn Ôn Noãn lại, tự mình ra mặt: “Nếu phù hợp trong ngân hàng tủy xương, Ôn Noãn đồng ý hiến tủy, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản con bé, đó là sự thương hại của con bé đối với người xa lạ! Nhưng con bé sẽ không bao giờ ghép tủy cho Kiều Cảnh Niên với thân phận là người con, huống chi là Hoắc Tây... Con bé mới bao nhiêu tuổi, bà có mặt mũi nào mà nói ra lời như vậy?”
Bà cụ Kiều không cam tâm.
Bà cụ Kiều lên tiếng: “Chấn Đông, hãy nể tình quan hệ nhiều năm của hai nhà!”
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nói: “Đó đều là yêu cầu đơn phương của các người! Tôi không tin bà và Kiều Cảnh Niên không biết chuyện Kiều An đẩy Minh Châu xuống nước, nhưng các người lại giấu không cho chúng tôi biết, bắt nhà họ Hoắc chúng tôi không ngừng trả ơn cho các người!”
Vì điều này mà hại Hoắc Minh suýt chút nữa phải ly tán vợ con.
Trong những năm gần đây, họ đã trả giá nhiều đến mức nào?
Mà lúc nhà họ Kiều gặp khó khăn, còn có thể trơ tráo như không có chuyện gì xảy ra, yêu cầu báo ơn!
Hoắc Chấn Đông gọi quản gia lại, nói rõ ràng ngay tại chỗ.
“Từ giờ trở đi, nếu nhà họ Kiều tới, không cần mở cửa.”
Chương 242: Hai người định để Hoắc Tây không danh không phận mãi sao?
Khi Kiều Cảnh Niên đến, vừa hay nghe được những lời này.
Ông ấy đứng ở cửa phòng khách, vô cùng xấu hổ, giọng nói run run: “Chấn Đông, ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vẻ mặt ốm yếu xanh xao của ông ấy, trong lòng cũng không đành!
Nhưng ông là chủ gia đình.
Ông là bố vợ của Ôn Noãn, là ông nội của Tiểu Hoắc Tây, nhà họ Hoắc không thể tiếp tục dây dưa với nhà họ Kiều nữa, nếu không sẽ là sự bất công lớn nhất đối với hai mẹ con Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông bất chấp đau lòng, gật đầu: “Đúng vậy! Quan hệ của chúng ta chấm dứt từ đây!”
Kiều Cảnh Niên nắm chặt tay nắm cửa, cả người lảo đảo ngã xuống.
Ông ấy và Hoắc Chấn Đông làm bạn đã nhiều năm, vậy mà... Cũng đi đến tình cảnh này, thật sự ông ấy là kẻ thất bại như vậy sao, tại sao ông ấy luôn không thể giữ được những người bên cạnh mình?
Khi ông ấy yêu cầu giải thích, Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Là đàn ông, thì khi cần dứt khoát phải dứt khoát! Năm xưa nếu Lục Tiểu Noãn hiểu lầm, ông có thể kịp thời đuổi theo thì sao lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? Ông yêu người này nhưng lại cảm thấy có lỗi với người kia, sai hết lần này đến lần khác! Ông muốn nhận lại Ôn Noãn, nhưng lại tham lam muốn con bé trở thành chị em tốt với Kiều An, Cảnh Niên… Ông thật sự quá hồ đồ!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Ông ấy nhìn Ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây bên cạnh cô.
Cuối cùng ông ấy cũng được gặp mặt cô.
Trước khi chết, ông ấy chỉ có một tâm nguyện, vì vậy run giọng hỏi: “Ôn Noãn, con có thể gọi bố một tiếng bố được không?”
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn ông ấy chăm chú.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dây dưa dông dài nên từ chối thẳng: “Ông Kiều, bảo trọng!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên lại tái nhợt.
Ông ấy mỉm cười buồn bã, lấy từ trong ngực ra một món đồ nhỏ xinh, đó là một món đồ chơi nhỏ bằng kính ông ấy mua và muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây, nhưng do ngón tay run rẩy nên đã rơi xuống đất.
Mảnh vỡ sắc nhọn làm xước bắp chân non nớt của Hoắc Tây.
Máu đỏ tươi từ từ chảy ra!
Hoắc Minh nhanh chóng bế Hoắc Tây lên, dùng khăn giấy giữ chân cô bé, sau đó nhỏ giọng nói với Ôn Noãn: “Trong cặp sách nhỏ của con bé có enzyme cầm máu!”
Ôn Noãn lập tức mở ra, lấy một viên cho Tiểu Hoắc Tây uống vào!
Máu trên chân cô bé vẫn đang từ từ chảy xuống, Hoắc Tây sợ máu nên vùi mình vào trong ngực Hoắc Minh, nhõng nhẽo kêu đau, đòi bố thương...
Hoắc Minh dỗ cô bé, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Vô tình, cũng hơi thiếu kiên nhẫn đối với Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên khẽ giật mình.
Ông ấy không biết sẽ như vậy, ông ấy chỉ muốn tặng món đồ chơi cho đứa trẻ.
Hoắc Chấn Đông cũng rất đau lòng, lạnh nhạt nói: “Ông không biết nên tôi không trách ông! Cảnh Niên… Về đi, về sau đừng quấy rầy Ôn Noãn nữa, đứa trẻ này đã chịu khổ đủ rồi, để con bé sống yên ổn đi!”
Kiều Cảnh Niên thất thểu rời đi.
Khi bước tới cửa, bà cụ Kiều không khỏi phàn nàn: “Chỉ là một vết xước nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ lên! Ánh mắt của Hoắc Minh như thể muốn nuốt sống con vậy!”
Bà Kiều cũng nói: “Đứa trẻ đó quá yếu ớt rồi!”
Kiều Cảnh Niên không nói gì.
…
Trong phòng khách lớn của nhà họ Hoắc.
Người vừa rời đi, Hoắc Chấn Đông đã ôm Tiểu Hoắc Tây hôn lấy hôn để, lòng đau như cắt: “Hoắc Tây của chúng ta còn đau không?”
“Đau!” Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Hoắc Tây nhăn lại: “Ông nội, thổi.”
Nhân vật có tiếng như Hoắc Chấn Đông nắm lấy bàn chân nhỏ rồi đau lòng mà thổi nhẹ.
Cuối cùng thì cô bé cũng đã được dỗ cho tươi cười.
Hoắc Chấn Đông ôm cháu gái, nói với Ôn Noãn: “Đứa trẻ này có ngoại hình rất giống con! Nhưng tính tình thì giống hệt Hoắc Minh!”
Khi nói điều này, vẻ mặt ông tràn đầy niềm tự hào.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Nhưng trong lòng cô lại lo lắng.
Hoắc Minh nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tây thuộc nhóm máu gấu trúc, lại mắc chứng rối loạn đông máu, anh là trực hệ không thể truyền máu, loại máu này cũng rất hiếm trong ngân hàng máu, nên Hoắc Tây được chăm sóc đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường.”
Anh không giải thích rõ ràng, nhưng Ôn Noãn biết.
Trong hai người họ, sẽ có người phải hy sinh sự nghiệp để đồng hành cùng Tiểu Hoắc Tây.
Cô khẽ ừ.
Bà Hoắc cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, liếc nhìn con trai rồi gọi Ôn Noãn đi đến vườn nhỏ uống trà.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại ba ông cháu!
Hoắc Chấn Đông ôm Tiểu Hoắc Tây rồi nhìn con trai: “Hoắc Minh, con nghĩ thế nào? Hai người định để cho cục cưng Hoắc Tây của bố không danh không phận sao?”
Hoắc Minh cười: “Bố, việc này phải trải qua một quá trình chứ? Giờ con cũng đâu thể nào bắt ép Ôn Noãn đến văn phòng đăng ký kết hôn được! Hơn nữa, bây giờ chúng con đang sống cùng nhau, khá tốt đấy!"
Tiểu Hoắc Tây thì thầm: “Mẹ vẫn ngủ chung với con!”
Hoắc Minh:...
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Con còn nhìn Hoắc Tây như vậy à?”
Ông cúi đầu, dùng giọng trìu mến nói với cháu gái nhỏ: “Để ông nội trị hai người họ!”
Tiểu Hoắc Tây cười khúc khích.
Cô bé ngồi trên đùi Hoắc Chấn Đông, hôn lên mặt ông nội, hôn bên này lại hôn bên kia, khiến râu đâm lên khuôn mặt trắng nõn non nớt...
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cảm thấy mềm nhũn.
Ông ôm đứa nhỏ có mái tóc xoăn màu trà, nghiêm túc hỏi: “Hoắc Minh, khi nào thì con mới tiếp quản sự nghiệp của bố? Bố thấy Ôn Noãn cũng có sự nghiệp phải làm, chi bẳng để bố chăm sóc con của các con!”
Hoắc Minh sao có thể không biết ông đang suy nghĩ gì?
Anh nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Tây Á đã đủ khiến con bận rồi! Nếu thêm Hoắc thị nữa... Bố, con sẽ kiệt sức mất!”
Hoắc Chấn Đông cười ha hả: “Không khiến con mệt chết được đâu! Bố thấy hiện giờ con tràn đầy năng lượng!”
Đôi mắt ông sáng như đuốc, vừa nhìn thoáng qua đã biết bọn họ không phải là đôi vợ chồng thực sự!
Chỉ dối lừa Tiểu Hoắc Tây thôi!
Ha ha!
Đồ ăn hại, vô dụng!
Bên kia, bà Hoắc dẫn Ôn Noãn đi uống trà.
Bà Hoắc được chăm sóc chu đáo, vẫn cao quý xinh đẹp nhưng vì chuyện của con cái nên giữa lông mày bà luôn có chút ưu sầu.
Câu gọi bác gái kia, Ôn Noãn vẫn không gọi ra khỏi miệng.
Cô vẫn gọi tiếng mẹ, sau đó châm thêm trà cho bà Hoắc, khi hạ mắt, vẻ mặt dịu dàng.
Bà Hoắc nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn muốn tới thăm tụi con, nhưng lại sợ quấy rầy cuộc sống của các con! Ôn Noãn... Thân là một người mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể tha thứ cho Hoắc Minh, lúc trước nó quả thật đã làm sai! Nhưng nếu cơn giận trong lòng con vẫn chưa nguôi, mẹ cũng mong con có thể dạy dỗ tính khí kiêu ngạo của nó!"
Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Noãn.
Làm sao Ôn Noãn có thể chống đỡ được sự dịu dàng và yêu thương như vậy?
Cô ngước mắt lên nhìn bà Hoắc...
Đúng lúc này, Hoắc Minh đi tới, anh đứng bên người Ôn Noãn, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai cô, trầm giọng ôn hòa nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, vào ăn đi!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Bà Hoắc rất vui khi thấy họ hòa hợp với nhau, nhưng bà vẫn luôn có tâm sự trong lòng.
Tuy thỉnh thoảng Minh Châu có gọi điện nhưng nhìn chung, con bé không trở về nhà.
…
Buổi chiều, Hoắc Tây ngủ lại trong biệt thự.
Ôn Noãn hẹn Bạch Vi đi uống trà chiều, Hoắc Minh phải đến công ty nên thuận đường đưa cô đến điểm hẹn.
Trên xe, anh nghiêng đầu hỏi: “Em có mệt không?”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Ý anh là Hoắc Tây?”
Hoắc Minh vuốt nhẹ dây an toàn, không lên tiếng... Anh sợ hôm nay nhìn thấy Kiều An, Ôn Noãn sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.
Anh muốn bày tỏ lòng trung thành với cô nhưng dường như Ôn Noãn không thèm để ý.
Hoắc Minh chưa bao giờ cảm thấy lo được lo mất như vậy.
Muốn hết lòng cưng nựng một người trong lòng bàn tay, lại không biết cô có bằng lòng hay không.
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại: “Con bé rất đáng yêu!”
Nên tại sao lại thấy mệt mỏi chứ? Chưa kể việc dành thời gian cho cô bé, cho dù phải hy sinh tất cả cô cũng sẵn lòng.
Hoắc Minh không hỏi thêm, đạp ga đưa cô đến quán cà phê.
Bây giờ anh rất coi trọng Ôn Noãn, cũng tôn trọng bạn bè của cô.
Anh cùng xuống xe với cô, đi vào chào hỏi Bạch Vi, còn sờ đầu con trai của Bạch Vi rồi mới rời đi.
Khi anh đi xa rồi, Bạch Vi mỉm cười: “Anh ta bây giờ khác hẳn!”
Ôn Noãn gọi một ly cà phê đá.
Nhẹ nhàng khuấy lên, nhấp một ngụm rồi bật cười: “Có gì khác biệt?”
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không giống trước kia! Trước kia Hoắc Minh như vầng trăng cô độc trên bầu trời, vô cùng khó tiếp cận, nhưng bây giờ lại hạ xuống nhân gian rồi...”
Cô ấy dùng tay ra hiệu cho Ôn Noãn: “Cậu làm tốt lắm!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Bạch Vi vỗ tay cô: “Cậu đừng có mà coi nhẹ đấy! Nói thật, anh ta đối xử với cậu rất tốt! Cứ tiếp tục thử thách, nếu cảm thấy không tệ thì hốt đi! Cậu nhìn thân hình ấy, khuôn mặt ấy đi… Đi đâu để tìm chứ?"
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tớ ở bên anh ấy chỉ vì khuôn mặt và thân hình đó sao?”
Bạch Vi liếc nhìn con trai, hạ giọng nói: “Nhìn anh ta như vậy, về mặt đó hẳn là rất dữ dội phải không!”
Ôn Noãn nhấp một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Cô nhìn Cảnh Thụy…
Cũng may đứa nhỏ này không sâu sắc như Tiểu Hoắc Tây nên không để ý!
Ôn Noãn vừa định nói chuyện với Bạch Vi thì vô tình nhìn lướt qua bên ngoài, bỗng cứng đờ.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh Châu!
Chương 243: Hoắc Minh Châu đã sinh một đứa con!
Bên cạnh quán cà phê là quán trà sữa.
Trước cửa có rất nhiều người đang đứng xếp thành hàng dài, Hoắc Minh Châu đứng ở giữa dòng người, tay cô ấy đang dắt tay một cậu bé khoảng hai tuổi.
Có lẽ cậu bé không vui vì đứng đợi lâu.
Hoắc Minh Châu bế đứa bé lên...
Ôn Noãn yên lặng nhìn.
Khóe mắt cô dần ươn ướt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Minh Châu đã được cưng chiều từ nhỏ, Ôn Noãn hoài nghi có lẽ trước đây cô ấy không biết uống trà sữa phải xếp hàng, nhưng bây giờ cô ấy đang bế một đứa bé hai tuổi trên tay, đứng xếp hàng dưới cái nắng gắt oi bức.
Cô ấy không phải đang mặc quần áo cao sang nào trên người nữa.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần jean đã được giặt đến phai màu.
Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, gần như không còn dấu vết được nuông chiều trên gương mặt...
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.
Bạch Vi nhìn theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy, thoạt nhìn cũng ngẩn cả người, cô ấy buột miệng nói: “Kia không phải là Hoắc Minh Châu sao? Tại sao... Tại sao bên cạnh cô ấy lại có một đứa bé?”
Với tính cách của Bạch Vi chỉ muốn lập tức lôi người ta về nhà.
Ôn Noãn giữ tay cô ấy lại: “Đừng!”
Cô là người từng trải, hiểu được suy nghĩ của Hoắc Minh Châu.
Đứa bé này không xuất hiện một cách vô cớ, cô ấy không muốn về nhà nhất định là vì muốn bảo vệ đứa trẻ này, sợ bố mẹ sẽ đau lòng thất vọng, sợ họ sẽ ép cô phá bỏ đứa bé này…
Ôn Noãn đè thấp giọng: “Bạch Vi, đừng làm lớn chuyện!”
Vừa hay, Tiểu Hoắc Tây làm nũng đòi gặp mẹ, tài xế đã đưa cô bé đến bên cô.
Cô bé chạy tới thì nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc.
Cô bé dựa vào lòng mẹ, đôi bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp mẹ, còn dỗ dành: “Mẹ ơi, đừng khóc!”
Bạch Vi thấy vậy thì vô cùng ghen tị: “Vẫn là con gái chu đáo hơn!”
Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu hãy ngồi thêm một lát, tớ đi gặp Minh Châu! Tạm thời cậu đừng nói chuyện này cho Cảnh Sâm biết, tớ sợ làm Minh Châu hoảng sợ rồi lại bỏ trốn mất.”
Bạch Vi cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, gật đầu: “Cậu hãy từ từ nói chuyện với cô ấy!”
Ôn Noãn dắt Tiểu Hoắc Tây ra ngoài.
Vừa hay Hoắc Minh Châu đã mua trà sữa xong, đang định ôm đứa bé rời đi, Ôn Noãn nhỏ tiếng gọi ở sau lưng cô ấy: “Minh Châu!”
Cả người Hoắc Minh Châu bỗng cứng đờ.
Cô ấy từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Noãn, còn có Tiểu Hoắc Tây bên cạnh.
Môi Hoắc Minh Châu run rẩy
Đã hai năm rồi, cô ấy gặp lại Ôn Noãn và cả Tiểu Hoắc Tây... Nhưng khi thấy họ thì cô ấy không khỏi nghĩ đến người đó.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới khẽ gọi: “Chị dâu!”
Giọng nói của cô ấy luôn mang vẻ tủi thân và buồn bã, cô ấy rất muốn vùi đầu trong vòng tay của Ôn Noãn, làm nũng như một đứa trẻ, nhưng cô ấy không thể, cô ấy không còn là Hoắc Minh Châu của ngày trước nữa.
Ôn Noãn cảm thấy đau lòng.
Cô từ từ bước tới, đưa tay sờ đầu đứa bé, rồi nói với Tiểu Hoắc Tây: “Đây là cô Út!”
Tiểu Hoắc Tây rất vui mừng.
Cô bé gọi với giọng mềm mại: “Cô Út!”
Cổ họng của Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại, cô ấy nhìn Tiểu Hoắc Tây chăm chú... Giờ phút này, giống như quay về ba năm trước, quay về đêm điên cuồng đó...
“Con đã lớn thế này rồi!” Cô ấy hôn Tiểu Hoắc Tây rồi nói với Ôn Noãn: “Đây là con của em, tên là Thước Thước!”
Ôn Noãn đưa Tiểu Hoắc Tây cho cô ấy, còn mình thì ôm lấy Thước Thước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ngắn màu trà đậm.
Cô không cần hỏi cũng biết đứa trẻ này là con của ai...
Tiểu Hoắc Tây: “Tóc của em ấy giống tóc của con, là màu trà đậm!”
Bầu không khí trở nên vi diệu!
Tiểu Hoắc Tây ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm mại nói: “Mẹ, mẹ có thể ôm em ấy, con không ghen... Con thực sự sẽ không ghen.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Con đi theo cô Út nhé!”
Hoắc Minh Châu có chút xấu hổ.
Nhưng Ôn Noãn quả thật không chịu để cô ấy đi, khẽ nói: “Chúng ta đến nhà em ngồi chơi nhé.”
…
Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Căn nhà thuê chỉ có bốn mươi mét vuông.
Trong nhà hơi bừa bộn, bày rất nhiều tạp chí, còn có cả quần áo của người lớn và trẻ em để thay và giặt... Nhìn rất lâu cũng không thấy có món đồ nào tử tế!
Ôn Noãn đau lòng đến muốn khóc!
Hoắc Minh Châu rót cho cô một ly nước, chia trà sữa cho hai đứa nhỏ uống, cô ấy thật sự không dư dả gì nên đứng xếp hàng cả nửa buổi chỉ mua được một ly cho Thước Thước.
Ôn Noãn ôm Thước Thước rồi nhỏ giọng nói: “Anh trai em nói em đã hai năm không về nhà! Là vì đứa bé này sao?”
Hoắc Minh Châu khẽ ừ.
Cô ấy nói nhỏ: “Sau khi em với người đó… Chia tay nhau, mới biết bản thân đã mang thai! Chú ấy không biết, chú ấy không thể cưới em!”
Ôn Noãn không bênh vực ai cả.
Cô chỉ thấy đau lòng cho Minh Châu và đứa bé mà thôi.
Đứa bé này đã hai tuổi mà thậm chí còn chưa có hộ khẩu!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, nói: “Em hãy về nhà với chị!”
Hoắc Minh Châu cúi đầu thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em không về được! Sau khi trở về thì em thế nào đây? Bố mẹ em và anh trai em sẽ không chỉ nuôi dưỡng Thước Thước như vậy, hẳn họ sẽ đòi lại công bằng cho em…”
Ôn Noãn nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không nên sao?”
Hoắc Minh Châu sửng sốt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Thước Thước, dịu dàng nói: “Hai người không thể sống mãi ở đây được!”
Hoắc Minh Châu vẫn từ chối.
Cô ấy ôm Tiểu Hoắc Tây rồi hôn lấy hôn để: “Hoắc Tây đã lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô Út gặp mặt con... Cô Út không có quà gì tặng cho con.”
Cô ấy tháo sợi dây chuyền trên cổ của mình ra.
Đó là món đồ duy nhất của nhà họ Hoắc mà cô ấy mang theo bên mình.
Cô ấy muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây.
Ôn Noãn quay mặt đi, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Hoắc Minh Châu cũng khóc!
Tiểu Thước Thước còn nhỏ, bị dáng vẻ của người lớn mà dọa đến rơi nước mắt, Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang nói con trai chảy máu sẽ không rơi nước mắt!”
Tiểu Thước Thước nhìn cô bé.
Tiểu Hoắc Tây hôn cậu: Cũng trắng trẻo như cô bé vậy, còn có mái tóc màu trà.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng không khuyên nhủ được.
Cô hứa với Hoắc Minh Châu sẽ không nói cho Hoắc Minh biết, Hoắc Minh Châu mới yên tâm, trước khi rời đi, Ôn Noãn đưa cho Hoắc Minh Châu toàn bộ số tiền hơn mười ngàn tệ trong túi, nói rằng ngày mai cô sẽ đến nữa.
Hoắc Minh Châu nhận lấy.
Lúc đó, cả cô ấy và Ôn Noãn đều ngơ ngác, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, cành vàng lá ngọc Hoắc Minh Châu lại cảm thấy nhẹ nhõm an ủi vì mười ngàn tệ!
Ôn Noãn không chịu nổi nữa.
Cô không kìm nén được, khi bước ra khỏi tòa nhà cũ nát, cô tựa mình dưới gốc cây, nức nở rất nhiều.
Tiểu Hoắc Tây dựa vào người cô, ôm lấy bắp chân cô.
Ôn Noãn quỳ xuống ôm cô bé, tiếp tục khóc.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cô: “Nếu bố biết, nhất định sẽ đau lòng!”
Ôn Noãn dần dần bình tĩnh lại.
Tất nhiên cô không thể để Minh Châu và đứa bé sống ở một nơi như vậy, cô cũng không tiện nói với Hoắc Chấn Đông, nếu vậy thì người làm bố làm mẹ sẽ thất vọng và buồn bã đến mức nào?
Cô cảm thấy chuyện này để Hoắc Minh giải quyết sẽ tốt hơn.
Ôn Noãn sờ sờ Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng nói: “Buổi tối khi bố về nhà, con nói với bố rằng mẹ đã khóc, con đã nhìn thấy cô Út nữa… Biết không?”
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, cố gắng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô bé mới hỏi: “Sao mẹ không nói thẳng với bố?”
Ôn Noãn:…
Mối quan hệ của cô và Hoắc Minh vẫn còn mông lung nửa vời, làm sao cô có thể khóc trước mặt anh...
Tiểu Hoắc Tây lắc đầu: Thế giới của người lớn thật phức tạp!
…
Tám giờ tối.
Hoắc Minh tăng ca xong về nhà, Ôn Noãn đang dạy Hoắc Tây đàn dương cầm.
Cô mặc một chiếc váy màu hoa sen, vòng eo thon gọn, để lộ cặp bắp chân trắng nõn dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Dáng vẻ Tiểu Hoắc Tây đàn dương cầm rất ra dáng.
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, định trêu ghẹo một chút.
Đột nhiên, ánh mắt của anh khựng lại...
Ôn Noãn thấy anh trở về thì dừng lại và dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Hoắc Minh cười: “Em đột nhiên dịu dàng như vậy, anh bỗng cảm thấy có chút không quen! … Nấu cho anh tô mì vậy!”
Ôn Noãn đi vào bếp.
Hoắc Minh cởi áo khoác ném sang một bên, bế Tiểu Hoắc Tây lên hỏi: “Mẹ bị sao vậy?”
Tiểu Hoắc Tây nhớ lại nhiệm vụ của mình.
Cô bé ngồi lên đầu gối của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại: “Hôm nay mẹ đã khóc!”
Hoắc Minh cau mày.
Tiểu Hoắc Tây lại ném thêm một quả bom nữa: “Mẹ đã nhìn thấy cô Út, còn có một cậu bé rất dễ thương.”
Minh Châu?
Cậu bé?
Hiện giờ Hoắc Minh dâng trào ý muốn giết người, nhưng anh vẫn bình tĩnh sờ đầu Tiểu Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Từ giờ trở đi, mỗi khi mẹ khóc đều phải nói với bố.”
Ôn Noãn bưng tô mì đi vào.
Hôm nay cô đặc biệt ân cần, thậm chí còn đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh cũng không hỏi cô trước mặt Tiểu Hoắc Tây, chỉ yên lặng ăn hết tô mì.
Đợi cho đến khi Tiểu Hoắc Tây ngủ say.
Anh bước vào phòng trẻ em, ngồi ở mép giường, nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây nói hôm nay em đã khóc! Đã lớn vậy rồi, còn làm mẹ đứa trẻ mà sao vẫn khóc nhè thế này, có phải vì anh đã thờ ơ với em không?”
Ôn Noãn ngồi dậy: “Anh muốn hỏi thì cứ hỏi, nói cái này làm gì!”
Hoắc Minh như cười như không: “Không phải em định thông qua Hoắc Tây để gửi lời nhắn cho anh sao? Dù sao thì anh cũng phải đau lòng em trước chứ!”
Ôn Noãn quay đầu nhìn.
Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngon lành.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở chăn ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Nhưng Hoắc Minh đã ngăn cô lại.
Giọng anh khàn khàn: “Đừng đứng dậy, cứ nói ở đây đi! Hoắc Tây sẽ không thức dậy đâu.”
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc: “Tôi đã gặp Minh Châu!”
Hoắc Minh giả vờ không biết, khẽ hừ nói: “Đây là chuyện tốt! Con bé đang ở đâu?”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của anh.
Cô thật sự không dám nói cho anh biết, dù sao thì người em gái yêu quý của mình đột nhiên có một đứa con, đổi lại là người khác cũng không thể chịu được!
Ôn Noãn muốn làm anh thoải mái, cô đặt tay lên vai anh, khẽ vuốt ve: “Anh đừng tức giận, bên cạnh cô ấy còn có một đứa con.”
Hoắc Minh nhìn tay cô.
Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ này của cô, nếu là lúc bình thường anh rất sẵn lòng bế cô đến phòng ngủ chính, anh tin đêm nay cô sẽ không từ chối anh.
Nhưng đêm nay anh không có tâm trạng...
Trong mắt Hoắc Minh phát ra tia lửa, nhưng giọng điệu lại bình thản vô cùng: “Đây là chuyện tốt! Đi một mà về hai!”
Ôn Noãn cũng khá hiểu anh.
Thấy anh sắp rời đi, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó!”
Trong lòng Hoắc Minh nổi lửa giận.
Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, tựa như giờ đây cô có thể vì Minh Châu mà dâng hiến mình cho anh vậy, điều này khiến anh vừa tức giận vừa buồn cười...
Anh đột nhiên kéo cô nằm dưới người mình rồi hôn cô.
Anh hôn cô thô bạo, khiến Ôn Noãn hơi khó chịu, nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể, để anh vui vẻ.
Hoắc Minh hôn đến sau gáy rồi dừng lại.
Anh tựa vào cổ cô, khẽ thở hắt: “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta cùng đến đó!”
Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đồng ý.
Cô từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lại khiến anh có chút rung động, không nhịn được lại vươn tay hôn cô triền miên rất lâu...
*
Đêm khuya.
Hoắc Minh thay quần áo đi ra ngoài, xe chạy vào một con hẻm cũ, khi mở cửa xe ra, mắt Hoắc Minh đột nhiên đau nhức.
Người em gái yêu quý của anh đang sống ở một nơi như thế này.
Anh nghiêng người gõ cửa.
Một lúc lâu sau, vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu từ bên trong: “Ai vậy?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp lấy điếu thuốc, đè thấp giọng nói: “Là anh! Mở cửa!”
Hoắc Minh Châu từ từ mở cửa ra.
Sắc mặt cô ấy tái đi, giọng nói run rẩy: “Anh Hai!”
Ôn Noãn đỏ mặt đẩy anh ra: “Không có!”
Cô không thể nằm được nữa, ra khỏi giường rồi đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Hoắc Minh cũng theo sau.
Họ đã từng là vợ chồng, anh đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Ôn Noãn cũng không hề né tránh, khi cô đang mặc áo len, anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, trong lòng em vẫn còn trách anh!”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Có một số thứ thực sự không thể nói quên là sẽ quên được ngay.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, chúng ta đều cần thêm thời gian.”
Anh khẽ ậm ừ, có thể nói chuyện với nhau đã là tốt hơn trước rất nhiều, lúc này dù họ ở một mình nhưng anh cũng không làm gì cô, dù sao bây giờ ngoài là người phụ nữ mà anh mong muốn, cô còn là mẹ của Tiểu Hoắc Tây.
Những hành động không đứng đắn đó chỉ có thể được thực hiện vào thời điểm thích hợp.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Minh vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi đến, một tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tay kia nhận điện thoại: “Bố?”
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông không tốt lắm: “Hoắc Minh, con đưa Ôn Noãn về nhà đi!”
Hoắc Minh muốn hỏi.
Hoắc Chấn Đông bảo anh đưa điện thoại cho Ôn Noãn, rồi nói vài câu với cô, Ôn Noãn gật đầu: “Vâng, một lát nữa chúng con sẽ qua đó!”
Cúp điện thoại.
Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi: “Đã nói gì vậy?”
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Nhà họ Kiều đang gây sự ở bên đó, đòi tôi nhất định phải ghép tủy cho Kiều Cảnh Niên!”
Hoắc Minh rất tức giận.
Khoan nói đến việc tủy xương của Ôn Noãn hoàn toàn không thích hợp, kể cả cho dù có thích hợp thì chẳng lẽ phải hiến tủy cho ông ấy ư?
Ôn Noãn thấy vẻ mặt của anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Hình như bây giờ anh rất có thành kiến với ông ta?”
Hoắc Minh cởi áo choàng tắm.
Anh vừa thay áo sơ mi và quần tây ngay trước mặt Ôn Noãn, vừa giải thích: “Về nhà rồi em sẽ biết! Dù sao cũng không phải chuyện dễ chịu gì, giờ đây bố anh và Kiều... Cảnh Niên cũng không liên hệ nhiều với nhau nữa!"
Ôn Noãn đoán rằng còn có nguyên nhân khác.
…
Gia đình ba người trở về nhà họ Hoắc.
Vừa vào cửa đã thấy bà cụ Kiều đang khóc lóc om sòm, bà Kiều và Kiều An cũng ở đó.
Bà cụ Kiều vừa khóc vừa nói: “Nếu không phải năm xưa Cảnh Niên vì cứu Minh Châu nhà các người, thì cũng sẽ không bị vô sinh không thể có con, hiện giờ sức khỏe của ông ấy không tốt, muốn lấy tủy xương của Ôn Noãn để ghép, nhưng các người lại ba lần bốn lượt từ chối, thật sự quá vô lương tâm!
Hoắc Minh đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng. nói: “Vậy sao các người không đến cầu xin nhà họ Lục đi?”
Nhà họ Lục?
Nghĩ đến Lục Khiêm, sắc mặt bà cụ Kiều lập tức cứng đờ.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống, cười lạnh: “Các người không dám tới nhà họ Lục, chắc hẳn cũng biết mình có lỗi với Ôn Noãn, tại sao không tự mình kiểm điểm, lại còn đến nhà họ Hoắc chúng tôi làm loạn?”
Bà cụ Kiều cắn chặt vào vấn đề kia: “Cảnh Niên đã từng cứu Minh Châu!”
Bà Hoắc đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Đúng vậy, năm xưa Cảnh Niên đã cứu Minh Châu! Nhưng các người có biết vì sao Minh Châu lại rơi xuống nước không?”
Cả nhà họ Kiều đều choáng váng.
Kiều An nắm chặt tay: Chẳng phải Hoắc Minh Châu vẫn còn sốt mê man sao, chẳng lẽ đã nhớ ra được gì rồi?
Vẻ mặt bà Hoắc chán ghét: “Là Kiều An của nhà các người đã đẩy Minh Châu rơi xuống nước! Năm xưa tôi và Chấn Đông nửa tin nửa ngờ, nhưng hai năm trước chúng tôi đã mời bác sĩ thôi miên cho Minh Châu và khôi phục lại cảnh tượng lúc đó, chứng minh là Kiều An đẩy con bé!”
Đương nhiên Kiều An không nhận.
Cô ta nhìn Hoắc Minh, một mực phủ nhận: “Em không làm!”
Không ai để ý đến cô ta.
Bà cụ Kiều đương nhiên muốn bênh người mình, bây giờ bà ấy còn muốn dùng phần ân tình này ép Ôn Noãn hiến tủy cho Cảnh Niên... Đột nhiên, cảnh tượng này vô cùng mất mặt!
Hoắc Minh cau mày: “Tủy của Ôn Noãn vốn dĩ không phù hợp!”
Cái gì?
Bà cụ Kiều không tin.
Bà ấy hoài nghi nhìn Ôn Noãn, đau lòng nói: “Có phải con cũng giống mẹ con, ôm hận với Cảnh Niên nên không chịu cứu ông ấy?”
Ôn Noãn tức giận cười: “Khi tôi mới 20 tuổi đã vào ngân hàng tủy xương! Nếu phù hợp thì đã được thông báo từ lâu rồi.”
Bà cụ Kiều lập tức ngã nhào xuống đất.
Bà ấy ngơ ngác nhìn Ôn Noãn, cảm thấy xa lạ.
Đứa trẻ này không cứu được Cảnh Niên, Cảnh Niên của bà ấy phải làm sao bây giờ?
Bà ấy nhìn sang Hoắc Tây.
Ánh mắt của bà cụ Kiều sáng lên: “Hoắc Tây và Cảnh Niên cũng có quan hệ huyết thống, con bé...”
Ôn Noãn còn chưa lên tiếng, Hoắc Minh đã nổi nóng.
Anh đạp thẳng xuống: “Bà là cái thá gì! Lại dám lợi dụng Hoắc Tây”
Bà cụ Kiều là một người phụ nữ ngu dốt.
Bà ấy lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Hoắc Chấn Đông đau đầu.
Trước đây, ông cho rằng Kiểu Cảnh Niên là một quý ông khiêm tốn, nhưng bây giờ có vẻ như ông ấy thậm chí không thể giải quyết được mọi việc trong nhà, mặc cho người trong nhà làm xằng làm bậy.
Ông ngăn Ôn Noãn lại, tự mình ra mặt: “Nếu phù hợp trong ngân hàng tủy xương, Ôn Noãn đồng ý hiến tủy, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản con bé, đó là sự thương hại của con bé đối với người xa lạ! Nhưng con bé sẽ không bao giờ ghép tủy cho Kiều Cảnh Niên với thân phận là người con, huống chi là Hoắc Tây... Con bé mới bao nhiêu tuổi, bà có mặt mũi nào mà nói ra lời như vậy?”
Bà cụ Kiều không cam tâm.
Bà cụ Kiều lên tiếng: “Chấn Đông, hãy nể tình quan hệ nhiều năm của hai nhà!”
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng nói: “Đó đều là yêu cầu đơn phương của các người! Tôi không tin bà và Kiều Cảnh Niên không biết chuyện Kiều An đẩy Minh Châu xuống nước, nhưng các người lại giấu không cho chúng tôi biết, bắt nhà họ Hoắc chúng tôi không ngừng trả ơn cho các người!”
Vì điều này mà hại Hoắc Minh suýt chút nữa phải ly tán vợ con.
Trong những năm gần đây, họ đã trả giá nhiều đến mức nào?
Mà lúc nhà họ Kiều gặp khó khăn, còn có thể trơ tráo như không có chuyện gì xảy ra, yêu cầu báo ơn!
Hoắc Chấn Đông gọi quản gia lại, nói rõ ràng ngay tại chỗ.
“Từ giờ trở đi, nếu nhà họ Kiều tới, không cần mở cửa.”
Chương 242: Hai người định để Hoắc Tây không danh không phận mãi sao?
Khi Kiều Cảnh Niên đến, vừa hay nghe được những lời này.
Ông ấy đứng ở cửa phòng khách, vô cùng xấu hổ, giọng nói run run: “Chấn Đông, ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vẻ mặt ốm yếu xanh xao của ông ấy, trong lòng cũng không đành!
Nhưng ông là chủ gia đình.
Ông là bố vợ của Ôn Noãn, là ông nội của Tiểu Hoắc Tây, nhà họ Hoắc không thể tiếp tục dây dưa với nhà họ Kiều nữa, nếu không sẽ là sự bất công lớn nhất đối với hai mẹ con Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông bất chấp đau lòng, gật đầu: “Đúng vậy! Quan hệ của chúng ta chấm dứt từ đây!”
Kiều Cảnh Niên nắm chặt tay nắm cửa, cả người lảo đảo ngã xuống.
Ông ấy và Hoắc Chấn Đông làm bạn đã nhiều năm, vậy mà... Cũng đi đến tình cảnh này, thật sự ông ấy là kẻ thất bại như vậy sao, tại sao ông ấy luôn không thể giữ được những người bên cạnh mình?
Khi ông ấy yêu cầu giải thích, Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Là đàn ông, thì khi cần dứt khoát phải dứt khoát! Năm xưa nếu Lục Tiểu Noãn hiểu lầm, ông có thể kịp thời đuổi theo thì sao lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? Ông yêu người này nhưng lại cảm thấy có lỗi với người kia, sai hết lần này đến lần khác! Ông muốn nhận lại Ôn Noãn, nhưng lại tham lam muốn con bé trở thành chị em tốt với Kiều An, Cảnh Niên… Ông thật sự quá hồ đồ!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Ông ấy nhìn Ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây bên cạnh cô.
Cuối cùng ông ấy cũng được gặp mặt cô.
Trước khi chết, ông ấy chỉ có một tâm nguyện, vì vậy run giọng hỏi: “Ôn Noãn, con có thể gọi bố một tiếng bố được không?”
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn ông ấy chăm chú.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dây dưa dông dài nên từ chối thẳng: “Ông Kiều, bảo trọng!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên lại tái nhợt.
Ông ấy mỉm cười buồn bã, lấy từ trong ngực ra một món đồ nhỏ xinh, đó là một món đồ chơi nhỏ bằng kính ông ấy mua và muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây, nhưng do ngón tay run rẩy nên đã rơi xuống đất.
Mảnh vỡ sắc nhọn làm xước bắp chân non nớt của Hoắc Tây.
Máu đỏ tươi từ từ chảy ra!
Hoắc Minh nhanh chóng bế Hoắc Tây lên, dùng khăn giấy giữ chân cô bé, sau đó nhỏ giọng nói với Ôn Noãn: “Trong cặp sách nhỏ của con bé có enzyme cầm máu!”
Ôn Noãn lập tức mở ra, lấy một viên cho Tiểu Hoắc Tây uống vào!
Máu trên chân cô bé vẫn đang từ từ chảy xuống, Hoắc Tây sợ máu nên vùi mình vào trong ngực Hoắc Minh, nhõng nhẽo kêu đau, đòi bố thương...
Hoắc Minh dỗ cô bé, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Vô tình, cũng hơi thiếu kiên nhẫn đối với Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên khẽ giật mình.
Ông ấy không biết sẽ như vậy, ông ấy chỉ muốn tặng món đồ chơi cho đứa trẻ.
Hoắc Chấn Đông cũng rất đau lòng, lạnh nhạt nói: “Ông không biết nên tôi không trách ông! Cảnh Niên… Về đi, về sau đừng quấy rầy Ôn Noãn nữa, đứa trẻ này đã chịu khổ đủ rồi, để con bé sống yên ổn đi!”
Kiều Cảnh Niên thất thểu rời đi.
Khi bước tới cửa, bà cụ Kiều không khỏi phàn nàn: “Chỉ là một vết xước nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ lên! Ánh mắt của Hoắc Minh như thể muốn nuốt sống con vậy!”
Bà Kiều cũng nói: “Đứa trẻ đó quá yếu ớt rồi!”
Kiều Cảnh Niên không nói gì.
…
Trong phòng khách lớn của nhà họ Hoắc.
Người vừa rời đi, Hoắc Chấn Đông đã ôm Tiểu Hoắc Tây hôn lấy hôn để, lòng đau như cắt: “Hoắc Tây của chúng ta còn đau không?”
“Đau!” Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Hoắc Tây nhăn lại: “Ông nội, thổi.”
Nhân vật có tiếng như Hoắc Chấn Đông nắm lấy bàn chân nhỏ rồi đau lòng mà thổi nhẹ.
Cuối cùng thì cô bé cũng đã được dỗ cho tươi cười.
Hoắc Chấn Đông ôm cháu gái, nói với Ôn Noãn: “Đứa trẻ này có ngoại hình rất giống con! Nhưng tính tình thì giống hệt Hoắc Minh!”
Khi nói điều này, vẻ mặt ông tràn đầy niềm tự hào.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Nhưng trong lòng cô lại lo lắng.
Hoắc Minh nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tây thuộc nhóm máu gấu trúc, lại mắc chứng rối loạn đông máu, anh là trực hệ không thể truyền máu, loại máu này cũng rất hiếm trong ngân hàng máu, nên Hoắc Tây được chăm sóc đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường.”
Anh không giải thích rõ ràng, nhưng Ôn Noãn biết.
Trong hai người họ, sẽ có người phải hy sinh sự nghiệp để đồng hành cùng Tiểu Hoắc Tây.
Cô khẽ ừ.
Bà Hoắc cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, liếc nhìn con trai rồi gọi Ôn Noãn đi đến vườn nhỏ uống trà.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại ba ông cháu!
Hoắc Chấn Đông ôm Tiểu Hoắc Tây rồi nhìn con trai: “Hoắc Minh, con nghĩ thế nào? Hai người định để cho cục cưng Hoắc Tây của bố không danh không phận sao?”
Hoắc Minh cười: “Bố, việc này phải trải qua một quá trình chứ? Giờ con cũng đâu thể nào bắt ép Ôn Noãn đến văn phòng đăng ký kết hôn được! Hơn nữa, bây giờ chúng con đang sống cùng nhau, khá tốt đấy!"
Tiểu Hoắc Tây thì thầm: “Mẹ vẫn ngủ chung với con!”
Hoắc Minh:...
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Con còn nhìn Hoắc Tây như vậy à?”
Ông cúi đầu, dùng giọng trìu mến nói với cháu gái nhỏ: “Để ông nội trị hai người họ!”
Tiểu Hoắc Tây cười khúc khích.
Cô bé ngồi trên đùi Hoắc Chấn Đông, hôn lên mặt ông nội, hôn bên này lại hôn bên kia, khiến râu đâm lên khuôn mặt trắng nõn non nớt...
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cảm thấy mềm nhũn.
Ông ôm đứa nhỏ có mái tóc xoăn màu trà, nghiêm túc hỏi: “Hoắc Minh, khi nào thì con mới tiếp quản sự nghiệp của bố? Bố thấy Ôn Noãn cũng có sự nghiệp phải làm, chi bẳng để bố chăm sóc con của các con!”
Hoắc Minh sao có thể không biết ông đang suy nghĩ gì?
Anh nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Tây Á đã đủ khiến con bận rồi! Nếu thêm Hoắc thị nữa... Bố, con sẽ kiệt sức mất!”
Hoắc Chấn Đông cười ha hả: “Không khiến con mệt chết được đâu! Bố thấy hiện giờ con tràn đầy năng lượng!”
Đôi mắt ông sáng như đuốc, vừa nhìn thoáng qua đã biết bọn họ không phải là đôi vợ chồng thực sự!
Chỉ dối lừa Tiểu Hoắc Tây thôi!
Ha ha!
Đồ ăn hại, vô dụng!
Bên kia, bà Hoắc dẫn Ôn Noãn đi uống trà.
Bà Hoắc được chăm sóc chu đáo, vẫn cao quý xinh đẹp nhưng vì chuyện của con cái nên giữa lông mày bà luôn có chút ưu sầu.
Câu gọi bác gái kia, Ôn Noãn vẫn không gọi ra khỏi miệng.
Cô vẫn gọi tiếng mẹ, sau đó châm thêm trà cho bà Hoắc, khi hạ mắt, vẻ mặt dịu dàng.
Bà Hoắc nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn muốn tới thăm tụi con, nhưng lại sợ quấy rầy cuộc sống của các con! Ôn Noãn... Thân là một người mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể tha thứ cho Hoắc Minh, lúc trước nó quả thật đã làm sai! Nhưng nếu cơn giận trong lòng con vẫn chưa nguôi, mẹ cũng mong con có thể dạy dỗ tính khí kiêu ngạo của nó!"
Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Noãn.
Làm sao Ôn Noãn có thể chống đỡ được sự dịu dàng và yêu thương như vậy?
Cô ngước mắt lên nhìn bà Hoắc...
Đúng lúc này, Hoắc Minh đi tới, anh đứng bên người Ôn Noãn, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai cô, trầm giọng ôn hòa nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, vào ăn đi!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Bà Hoắc rất vui khi thấy họ hòa hợp với nhau, nhưng bà vẫn luôn có tâm sự trong lòng.
Tuy thỉnh thoảng Minh Châu có gọi điện nhưng nhìn chung, con bé không trở về nhà.
…
Buổi chiều, Hoắc Tây ngủ lại trong biệt thự.
Ôn Noãn hẹn Bạch Vi đi uống trà chiều, Hoắc Minh phải đến công ty nên thuận đường đưa cô đến điểm hẹn.
Trên xe, anh nghiêng đầu hỏi: “Em có mệt không?”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Ý anh là Hoắc Tây?”
Hoắc Minh vuốt nhẹ dây an toàn, không lên tiếng... Anh sợ hôm nay nhìn thấy Kiều An, Ôn Noãn sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.
Anh muốn bày tỏ lòng trung thành với cô nhưng dường như Ôn Noãn không thèm để ý.
Hoắc Minh chưa bao giờ cảm thấy lo được lo mất như vậy.
Muốn hết lòng cưng nựng một người trong lòng bàn tay, lại không biết cô có bằng lòng hay không.
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại: “Con bé rất đáng yêu!”
Nên tại sao lại thấy mệt mỏi chứ? Chưa kể việc dành thời gian cho cô bé, cho dù phải hy sinh tất cả cô cũng sẵn lòng.
Hoắc Minh không hỏi thêm, đạp ga đưa cô đến quán cà phê.
Bây giờ anh rất coi trọng Ôn Noãn, cũng tôn trọng bạn bè của cô.
Anh cùng xuống xe với cô, đi vào chào hỏi Bạch Vi, còn sờ đầu con trai của Bạch Vi rồi mới rời đi.
Khi anh đi xa rồi, Bạch Vi mỉm cười: “Anh ta bây giờ khác hẳn!”
Ôn Noãn gọi một ly cà phê đá.
Nhẹ nhàng khuấy lên, nhấp một ngụm rồi bật cười: “Có gì khác biệt?”
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không giống trước kia! Trước kia Hoắc Minh như vầng trăng cô độc trên bầu trời, vô cùng khó tiếp cận, nhưng bây giờ lại hạ xuống nhân gian rồi...”
Cô ấy dùng tay ra hiệu cho Ôn Noãn: “Cậu làm tốt lắm!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Bạch Vi vỗ tay cô: “Cậu đừng có mà coi nhẹ đấy! Nói thật, anh ta đối xử với cậu rất tốt! Cứ tiếp tục thử thách, nếu cảm thấy không tệ thì hốt đi! Cậu nhìn thân hình ấy, khuôn mặt ấy đi… Đi đâu để tìm chứ?"
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tớ ở bên anh ấy chỉ vì khuôn mặt và thân hình đó sao?”
Bạch Vi liếc nhìn con trai, hạ giọng nói: “Nhìn anh ta như vậy, về mặt đó hẳn là rất dữ dội phải không!”
Ôn Noãn nhấp một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Cô nhìn Cảnh Thụy…
Cũng may đứa nhỏ này không sâu sắc như Tiểu Hoắc Tây nên không để ý!
Ôn Noãn vừa định nói chuyện với Bạch Vi thì vô tình nhìn lướt qua bên ngoài, bỗng cứng đờ.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh Châu!
Chương 243: Hoắc Minh Châu đã sinh một đứa con!
Bên cạnh quán cà phê là quán trà sữa.
Trước cửa có rất nhiều người đang đứng xếp thành hàng dài, Hoắc Minh Châu đứng ở giữa dòng người, tay cô ấy đang dắt tay một cậu bé khoảng hai tuổi.
Có lẽ cậu bé không vui vì đứng đợi lâu.
Hoắc Minh Châu bế đứa bé lên...
Ôn Noãn yên lặng nhìn.
Khóe mắt cô dần ươn ướt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Minh Châu đã được cưng chiều từ nhỏ, Ôn Noãn hoài nghi có lẽ trước đây cô ấy không biết uống trà sữa phải xếp hàng, nhưng bây giờ cô ấy đang bế một đứa bé hai tuổi trên tay, đứng xếp hàng dưới cái nắng gắt oi bức.
Cô ấy không phải đang mặc quần áo cao sang nào trên người nữa.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần jean đã được giặt đến phai màu.
Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, gần như không còn dấu vết được nuông chiều trên gương mặt...
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.
Bạch Vi nhìn theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy, thoạt nhìn cũng ngẩn cả người, cô ấy buột miệng nói: “Kia không phải là Hoắc Minh Châu sao? Tại sao... Tại sao bên cạnh cô ấy lại có một đứa bé?”
Với tính cách của Bạch Vi chỉ muốn lập tức lôi người ta về nhà.
Ôn Noãn giữ tay cô ấy lại: “Đừng!”
Cô là người từng trải, hiểu được suy nghĩ của Hoắc Minh Châu.
Đứa bé này không xuất hiện một cách vô cớ, cô ấy không muốn về nhà nhất định là vì muốn bảo vệ đứa trẻ này, sợ bố mẹ sẽ đau lòng thất vọng, sợ họ sẽ ép cô phá bỏ đứa bé này…
Ôn Noãn đè thấp giọng: “Bạch Vi, đừng làm lớn chuyện!”
Vừa hay, Tiểu Hoắc Tây làm nũng đòi gặp mẹ, tài xế đã đưa cô bé đến bên cô.
Cô bé chạy tới thì nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc.
Cô bé dựa vào lòng mẹ, đôi bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp mẹ, còn dỗ dành: “Mẹ ơi, đừng khóc!”
Bạch Vi thấy vậy thì vô cùng ghen tị: “Vẫn là con gái chu đáo hơn!”
Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu hãy ngồi thêm một lát, tớ đi gặp Minh Châu! Tạm thời cậu đừng nói chuyện này cho Cảnh Sâm biết, tớ sợ làm Minh Châu hoảng sợ rồi lại bỏ trốn mất.”
Bạch Vi cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, gật đầu: “Cậu hãy từ từ nói chuyện với cô ấy!”
Ôn Noãn dắt Tiểu Hoắc Tây ra ngoài.
Vừa hay Hoắc Minh Châu đã mua trà sữa xong, đang định ôm đứa bé rời đi, Ôn Noãn nhỏ tiếng gọi ở sau lưng cô ấy: “Minh Châu!”
Cả người Hoắc Minh Châu bỗng cứng đờ.
Cô ấy từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Noãn, còn có Tiểu Hoắc Tây bên cạnh.
Môi Hoắc Minh Châu run rẩy
Đã hai năm rồi, cô ấy gặp lại Ôn Noãn và cả Tiểu Hoắc Tây... Nhưng khi thấy họ thì cô ấy không khỏi nghĩ đến người đó.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới khẽ gọi: “Chị dâu!”
Giọng nói của cô ấy luôn mang vẻ tủi thân và buồn bã, cô ấy rất muốn vùi đầu trong vòng tay của Ôn Noãn, làm nũng như một đứa trẻ, nhưng cô ấy không thể, cô ấy không còn là Hoắc Minh Châu của ngày trước nữa.
Ôn Noãn cảm thấy đau lòng.
Cô từ từ bước tới, đưa tay sờ đầu đứa bé, rồi nói với Tiểu Hoắc Tây: “Đây là cô Út!”
Tiểu Hoắc Tây rất vui mừng.
Cô bé gọi với giọng mềm mại: “Cô Út!”
Cổ họng của Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại, cô ấy nhìn Tiểu Hoắc Tây chăm chú... Giờ phút này, giống như quay về ba năm trước, quay về đêm điên cuồng đó...
“Con đã lớn thế này rồi!” Cô ấy hôn Tiểu Hoắc Tây rồi nói với Ôn Noãn: “Đây là con của em, tên là Thước Thước!”
Ôn Noãn đưa Tiểu Hoắc Tây cho cô ấy, còn mình thì ôm lấy Thước Thước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ngắn màu trà đậm.
Cô không cần hỏi cũng biết đứa trẻ này là con của ai...
Tiểu Hoắc Tây: “Tóc của em ấy giống tóc của con, là màu trà đậm!”
Bầu không khí trở nên vi diệu!
Tiểu Hoắc Tây ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm mại nói: “Mẹ, mẹ có thể ôm em ấy, con không ghen... Con thực sự sẽ không ghen.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Con đi theo cô Út nhé!”
Hoắc Minh Châu có chút xấu hổ.
Nhưng Ôn Noãn quả thật không chịu để cô ấy đi, khẽ nói: “Chúng ta đến nhà em ngồi chơi nhé.”
…
Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Căn nhà thuê chỉ có bốn mươi mét vuông.
Trong nhà hơi bừa bộn, bày rất nhiều tạp chí, còn có cả quần áo của người lớn và trẻ em để thay và giặt... Nhìn rất lâu cũng không thấy có món đồ nào tử tế!
Ôn Noãn đau lòng đến muốn khóc!
Hoắc Minh Châu rót cho cô một ly nước, chia trà sữa cho hai đứa nhỏ uống, cô ấy thật sự không dư dả gì nên đứng xếp hàng cả nửa buổi chỉ mua được một ly cho Thước Thước.
Ôn Noãn ôm Thước Thước rồi nhỏ giọng nói: “Anh trai em nói em đã hai năm không về nhà! Là vì đứa bé này sao?”
Hoắc Minh Châu khẽ ừ.
Cô ấy nói nhỏ: “Sau khi em với người đó… Chia tay nhau, mới biết bản thân đã mang thai! Chú ấy không biết, chú ấy không thể cưới em!”
Ôn Noãn không bênh vực ai cả.
Cô chỉ thấy đau lòng cho Minh Châu và đứa bé mà thôi.
Đứa bé này đã hai tuổi mà thậm chí còn chưa có hộ khẩu!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, nói: “Em hãy về nhà với chị!”
Hoắc Minh Châu cúi đầu thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em không về được! Sau khi trở về thì em thế nào đây? Bố mẹ em và anh trai em sẽ không chỉ nuôi dưỡng Thước Thước như vậy, hẳn họ sẽ đòi lại công bằng cho em…”
Ôn Noãn nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không nên sao?”
Hoắc Minh Châu sửng sốt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Thước Thước, dịu dàng nói: “Hai người không thể sống mãi ở đây được!”
Hoắc Minh Châu vẫn từ chối.
Cô ấy ôm Tiểu Hoắc Tây rồi hôn lấy hôn để: “Hoắc Tây đã lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô Út gặp mặt con... Cô Út không có quà gì tặng cho con.”
Cô ấy tháo sợi dây chuyền trên cổ của mình ra.
Đó là món đồ duy nhất của nhà họ Hoắc mà cô ấy mang theo bên mình.
Cô ấy muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây.
Ôn Noãn quay mặt đi, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Hoắc Minh Châu cũng khóc!
Tiểu Thước Thước còn nhỏ, bị dáng vẻ của người lớn mà dọa đến rơi nước mắt, Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang nói con trai chảy máu sẽ không rơi nước mắt!”
Tiểu Thước Thước nhìn cô bé.
Tiểu Hoắc Tây hôn cậu: Cũng trắng trẻo như cô bé vậy, còn có mái tóc màu trà.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng không khuyên nhủ được.
Cô hứa với Hoắc Minh Châu sẽ không nói cho Hoắc Minh biết, Hoắc Minh Châu mới yên tâm, trước khi rời đi, Ôn Noãn đưa cho Hoắc Minh Châu toàn bộ số tiền hơn mười ngàn tệ trong túi, nói rằng ngày mai cô sẽ đến nữa.
Hoắc Minh Châu nhận lấy.
Lúc đó, cả cô ấy và Ôn Noãn đều ngơ ngác, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, cành vàng lá ngọc Hoắc Minh Châu lại cảm thấy nhẹ nhõm an ủi vì mười ngàn tệ!
Ôn Noãn không chịu nổi nữa.
Cô không kìm nén được, khi bước ra khỏi tòa nhà cũ nát, cô tựa mình dưới gốc cây, nức nở rất nhiều.
Tiểu Hoắc Tây dựa vào người cô, ôm lấy bắp chân cô.
Ôn Noãn quỳ xuống ôm cô bé, tiếp tục khóc.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu cô: “Nếu bố biết, nhất định sẽ đau lòng!”
Ôn Noãn dần dần bình tĩnh lại.
Tất nhiên cô không thể để Minh Châu và đứa bé sống ở một nơi như vậy, cô cũng không tiện nói với Hoắc Chấn Đông, nếu vậy thì người làm bố làm mẹ sẽ thất vọng và buồn bã đến mức nào?
Cô cảm thấy chuyện này để Hoắc Minh giải quyết sẽ tốt hơn.
Ôn Noãn sờ sờ Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng nói: “Buổi tối khi bố về nhà, con nói với bố rằng mẹ đã khóc, con đã nhìn thấy cô Út nữa… Biết không?”
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, cố gắng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô bé mới hỏi: “Sao mẹ không nói thẳng với bố?”
Ôn Noãn:…
Mối quan hệ của cô và Hoắc Minh vẫn còn mông lung nửa vời, làm sao cô có thể khóc trước mặt anh...
Tiểu Hoắc Tây lắc đầu: Thế giới của người lớn thật phức tạp!
…
Tám giờ tối.
Hoắc Minh tăng ca xong về nhà, Ôn Noãn đang dạy Hoắc Tây đàn dương cầm.
Cô mặc một chiếc váy màu hoa sen, vòng eo thon gọn, để lộ cặp bắp chân trắng nõn dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Dáng vẻ Tiểu Hoắc Tây đàn dương cầm rất ra dáng.
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, định trêu ghẹo một chút.
Đột nhiên, ánh mắt của anh khựng lại...
Ôn Noãn thấy anh trở về thì dừng lại và dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Hoắc Minh cười: “Em đột nhiên dịu dàng như vậy, anh bỗng cảm thấy có chút không quen! … Nấu cho anh tô mì vậy!”
Ôn Noãn đi vào bếp.
Hoắc Minh cởi áo khoác ném sang một bên, bế Tiểu Hoắc Tây lên hỏi: “Mẹ bị sao vậy?”
Tiểu Hoắc Tây nhớ lại nhiệm vụ của mình.
Cô bé ngồi lên đầu gối của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại: “Hôm nay mẹ đã khóc!”
Hoắc Minh cau mày.
Tiểu Hoắc Tây lại ném thêm một quả bom nữa: “Mẹ đã nhìn thấy cô Út, còn có một cậu bé rất dễ thương.”
Minh Châu?
Cậu bé?
Hiện giờ Hoắc Minh dâng trào ý muốn giết người, nhưng anh vẫn bình tĩnh sờ đầu Tiểu Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Từ giờ trở đi, mỗi khi mẹ khóc đều phải nói với bố.”
Ôn Noãn bưng tô mì đi vào.
Hôm nay cô đặc biệt ân cần, thậm chí còn đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh cũng không hỏi cô trước mặt Tiểu Hoắc Tây, chỉ yên lặng ăn hết tô mì.
Đợi cho đến khi Tiểu Hoắc Tây ngủ say.
Anh bước vào phòng trẻ em, ngồi ở mép giường, nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Tây nói hôm nay em đã khóc! Đã lớn vậy rồi, còn làm mẹ đứa trẻ mà sao vẫn khóc nhè thế này, có phải vì anh đã thờ ơ với em không?”
Ôn Noãn ngồi dậy: “Anh muốn hỏi thì cứ hỏi, nói cái này làm gì!”
Hoắc Minh như cười như không: “Không phải em định thông qua Hoắc Tây để gửi lời nhắn cho anh sao? Dù sao thì anh cũng phải đau lòng em trước chứ!”
Ôn Noãn quay đầu nhìn.
Tiểu Hoắc Tây đang ngủ ngon lành.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở chăn ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Nhưng Hoắc Minh đã ngăn cô lại.
Giọng anh khàn khàn: “Đừng đứng dậy, cứ nói ở đây đi! Hoắc Tây sẽ không thức dậy đâu.”
Ôn Noãn suy nghĩ một lúc: “Tôi đã gặp Minh Châu!”
Hoắc Minh giả vờ không biết, khẽ hừ nói: “Đây là chuyện tốt! Con bé đang ở đâu?”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của anh.
Cô thật sự không dám nói cho anh biết, dù sao thì người em gái yêu quý của mình đột nhiên có một đứa con, đổi lại là người khác cũng không thể chịu được!
Ôn Noãn muốn làm anh thoải mái, cô đặt tay lên vai anh, khẽ vuốt ve: “Anh đừng tức giận, bên cạnh cô ấy còn có một đứa con.”
Hoắc Minh nhìn tay cô.
Sao anh có thể không biết tâm tư nhỏ này của cô, nếu là lúc bình thường anh rất sẵn lòng bế cô đến phòng ngủ chính, anh tin đêm nay cô sẽ không từ chối anh.
Nhưng đêm nay anh không có tâm trạng...
Trong mắt Hoắc Minh phát ra tia lửa, nhưng giọng điệu lại bình thản vô cùng: “Đây là chuyện tốt! Đi một mà về hai!”
Ôn Noãn cũng khá hiểu anh.
Thấy anh sắp rời đi, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó!”
Trong lòng Hoắc Minh nổi lửa giận.
Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, tựa như giờ đây cô có thể vì Minh Châu mà dâng hiến mình cho anh vậy, điều này khiến anh vừa tức giận vừa buồn cười...
Anh đột nhiên kéo cô nằm dưới người mình rồi hôn cô.
Anh hôn cô thô bạo, khiến Ôn Noãn hơi khó chịu, nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể, để anh vui vẻ.
Hoắc Minh hôn đến sau gáy rồi dừng lại.
Anh tựa vào cổ cô, khẽ thở hắt: “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta cùng đến đó!”
Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đồng ý.
Cô từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lại khiến anh có chút rung động, không nhịn được lại vươn tay hôn cô triền miên rất lâu...
*
Đêm khuya.
Hoắc Minh thay quần áo đi ra ngoài, xe chạy vào một con hẻm cũ, khi mở cửa xe ra, mắt Hoắc Minh đột nhiên đau nhức.
Người em gái yêu quý của anh đang sống ở một nơi như thế này.
Anh nghiêng người gõ cửa.
Một lúc lâu sau, vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu từ bên trong: “Ai vậy?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp lấy điếu thuốc, đè thấp giọng nói: “Là anh! Mở cửa!”
Hoắc Minh Châu từ từ mở cửa ra.
Sắc mặt cô ấy tái đi, giọng nói run rẩy: “Anh Hai!”
Bình luận facebook