Tiểu Phan An không nghĩ Phùng Vận Tài lại đem nội tình chuyện này nói ra nhanh như vậy, trong tưởng tượng của Tiểu Phan An, hắn ta thể nào cũng phải vòng vo một hồi.
Thế nhưng Tiểu Phan An vẫn không tiếp lời Phùng Vận Tài mà nói, ai muốn mượn thì cứ tới lấy đi, cái đầu to của ta ở đây, phải không huynh đệ?
Mặc dù Tiểu Phan An không tiếp lời, nhưng ông cố tôi rõ ràng đã cảm nhận được bầu không khí bắt đầu thay đổi, loại cảm giác giết chóc đó nhanh chóng kề sát sau lưng.
Phùng Vận Tài hừ lạnh một tiếng nói với Tiểu Phan An, vậy nếu như ta muốn mượn cái đầu của huynh để đổi lấy vinh hoa phú quý thì sao?
Phùng Vận Tài nói xong câu này, liền nghe ầm một tiếng, Lưu Kim Toả đập bàn đứng dậy, sau đầu của Lưu Kim Toả thắt một bím tóc lớn, trên tóc mai cài một đoá hoa bằng nhung màu đỏ, đóa hoa nhung này là của bà cố tôi tặng cho cô ấy. Sau khi Lưu Kim Toả đứng dậy, quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, khẽ cười rồi nói, ta nghe nói khoảng thời gian này mọi người ở trên núi không được yên ổn cho lắm thì phải, nhị đương gia, cậu muốn mượn đầu của em trai ta để dùng không vấn đề gì, chúng ta đều là người một nhà, nhưng cậu muốn mượn bao lâu, vẫn nên tính rõ một chút.
Lưu Kim Toả nói xong câu này, ông cố tôi vỗ bàn mấy cái nói, đúng đúng, phải tính rõ chứ, ít nhất cũng nên lập một tờ chứng, cái đầu này mượn thế nào trả thế nào, mượn mấy ngày, lời lãi bao nhiêu, đúng không?
Tiểu Phan An nghe ông cố nói, lập tức phối hợp, ầy, chứng từ đúng là phải lập. Nói đến đây, Tiểu Phan An chỉ vào tên nhị đương gia nói, ngươi muốn khi nào mượn, khi nào thì trả lại?
Thật ra lúc này Phùng Vận Tài đã nổi sát tâm rồi, tập hợp lực lượng tinh nhuệ trên núi Thanh Thạch bên trong sơn động, cả trong lẫn ngoài đều đang có người bao vây đám người của Tiểu Phan An. Lúc đầu trước khi Tiểu Phan An lên núi, hắn còn lo lắng Tiểu Phan An mang theo súng bên người, lỡ như đến lúc đó nảy sinh xung đột Tiểu Phan An không nể tình trước đây bắn mình một viên, vậy thì rất phiền phức.
Sau đó lại nghe Tiểu Phan An nói trên người không có vũ khí, hắn liền cảm thấy an tâm, cũng không kiêng nể gì nữa lập tức muốn trở mặt với Tiểu Phan An, cho nên mới nói ra chuyện muốn mượn đầu của Tiểu Phan An đổi lấy vinh hoa phú quý. Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Lưu Kim Toả và ông cố tôi đột nhiên lại yêu cầu lập chứng từ, hắn không biết họ là đang nói đùa hay là thật sự có ý đồ khác?
Nghe Tiểu Phan An hỏi, Phùng Vận Tài nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ông cố tôi thấy Phùng Vận Tài im lặng liền đứng dậy nói, các anh em núi Thanh Thạch, ta đã đến đây hai lần rồi, mọi người chắc hẳn cũng quen biết ta, biết ta là người thế nào, cũng biết mối quan hệ giữa ta và đại đương gia ra sao. Vốn dĩ chuyện nhị đương gia muốn mượn đầu của đại đương gia là chuyện của các huynh đệ trên núi, ta không nên xen vào nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, theo cách nghĩ của ta nhị đương gia mượn đầu của đại đương gia để đổi lấy phú quý, chuyện này không có gì là sai cả, chúng ta sinh ra trên đời đều có cha sinh mẹ dưỡng, ai mà không muốn được sống những ngày tháng tốt đẹp chứ? Nhưng chuyện mượn đầu không phải là chuyện đùa, nếu nhị đương gia đem đầu của đại đương gia đi, tất cả anh em trên núi đều có thể được sống qua những ngày tháng tốt đẹp, người người đều có tiền để tiêu, ai nấy đều có vợ để cưới, vậy thì không vấn đề gì, nhưng nếu nhị đương gia mang đầu của đại đương gia đi rồi, ta muốn hỏi nhị đương gia một câu, ngài là muốn hưởng vinh hoa phú quý một mình, hay muốn dẫn theo các huynh đệ ở đây cùng hưởng?
Phùng Vận Tài nghe ông cố tôi hỏi vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Trước tiên hắn nhất định sẽ không nói muốn bản thân một mình hưởng lợi, nhưng nếu mở miệng nói sẽ dẫn theo các anh em cùng hưởng, câu này thật sự không dám nói ra. Bởi vì nếu như hắn nói vậy, chẳng khác nào thừa nhận hắn muốn mượn đầu của Tiểu Phan An để làm chuyện này thật.
Bên trong núi hỗn loạn, thứ mà thổ phỉ bọn họ xem trọng nhất chỉ có một chữ chính là chữ nghĩa. Nếu như không giữ được chữ nghĩa này thì người thủ lĩnh thật sự rất khó để tạo dựng uy danh cho bản thân mình. Trương Bộ Vân cho bọn họ tiền đông dương, cho họ lương thực, thuốc phiện, những điều này không phải giả, Phùng Vận Tài đã nhận tất cả những thứ này nhưng không hề chia lại cho mọi người mà chỉ sai người xuống núi mua rượu thịt thết đãi bọn họ.
Vốn dĩ nếu như Tiểu Phan An vẫn tiếp tục làm thủ lĩnh, Phùng Vận Tài làm như vậy cũng là hợp lý lẽ. Nhưng nếu lúc này hắn mạo muội giết chết Tiểu Phan An, vậy thì chuyện tiếp theo đây có chút khó ăn nói rồi, đây gọi là danh bất chính ngôn bất thuận.
Trên núi có mấy trăm huynh đệ, trước khi Tiểu Phan An quay về, Phùng Vận Tài đã làm xong công tác tư tưởng với bọn họ. Có điều khi đối diện với hiện thực, hắn ta có chút lo lắng, điều hắn lo nhất chính là liệu mấy trăm huynh đệ trên núi này có phải toàn bộ đều nghe theo mệnh lệnh của hắn không? Lỡ như đến lúc đó có người lâm trận lại phản bội vậy thì phải làm sao?
Những lo lắng trước đó của Phùng Vận Tài, cộng thêm câu hỏi của ông cố tôi, khiến hắn nhất thời không biết làm sao mở miệng. Nhưng đã đến nước này rồi, không nói cũng không được, nói không mượn đầu Tiểu Phan An nữa cũng không được, chỉ có thể làm một việc đó chính là trở mặt.
Con người này làm việc chú trọng nhất chính là khí thế, tại sao lại có câu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chứ? Chính là đạo lý này. Nếu như lúc bắt đầu khí thế mạnh mẽ sung mãn thì phải nhân lúc này được đà làm tới, như vậy hiệu quả sẽ vô cùng tốt. Nhưng nếu như ngay từ khi bắt đầu lại để mất khí thế thì về sau sẽ không có hiệu quả tốt như vậy nữa.
( *Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Hiện giờ Phùng Vận Tài đang đứng trước tình huống khó xử, trở mặt không được, không trở mặt cũng không được. Ngay lúc hắn ta còn đang phân vân, một tên đầu trọc mặt đầy sẹo bên cạnh đã huých hắn một cái. Phùng Vận Tài xoay đầu nhìn tên đó, tên đầu trọc liền ngầm gật đầu.
Phùng Vận Tài hít sâu một hơi, đưa ra quyết định nói, Tiểu Phan An, đầu của huynh ta nhất định phải mượn, bởi vì ta muốn có một lời giải thích với các huynh đệ trên núi, ta không thể để mọi người cứ mãi là bọn thổ phỉ danh bất chính ngôn bất thuận, ta phải dẫn họ xuống núi sống một cuộc sống sung sướng, cho nên cái đầu này của huynh có thể quyết định được cuộc sống ấm no cho bọn ta, ta nhất định phải mượn được nó, hơn nữa còn là có mượn không trả.
Phùng Vận Tài nói xong câu này, một cái sơn động lớn như vậy, mấy trăm người đang đứng đột nhiên im lặng như tờ.
Tiểu Phan An nghe vậy biết rằng đây chính là trực tiếp trở mặt rồi, được thôi, cũng không cần nể nang gì nữa, liếc nhìn ông cố tôi, ông cố cũng nhìn Tiểu Phan An một cái. Nhận được tín hiệu từ ông cố, Tiểu Phan An ngẩng mặt lên trời cười ha ha nói với Phùng Vận Tài, không nghĩ ra được đầu của Tiểu Phan An ta lại đáng giá như vậy, đã liên quan đến cuộc sống sung túc của các huynh đệ vậy ta nhất định phải cho mượn rồi. Tiểu Phan An nói đến đây, lại nhìn Phùng Vận Tài nói, đã là mượn đầu của ta, vậy thì cũng không cần các huynh đệ đây ra tay, chuyện chặt đầu này ta tự mình làm, Phùng Vận Tài mang dao ra đây.
Phùng Vận Tài không biết trong hồ lô của Tiểu Phan An bán thuốc gì, sau khi nhìn trái nhìn phải thì ánh mắt chợt sáng lên.
(người ta dùng “葫芦里装的什么药” nghĩa là Bên trong hồ lô bán thuốc gì? để hình dung những người cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.)
Tiểu Phan An thấy Phùng Vận Tại không lên tiếng, lại thúc giục lần nữa, Phùng Vận Tài, không phải ngươi muốn mượn đầu của ta sao? Bây giờ ta đưa đầu cho ngươi, kêu ngươi lấy dao, ngươi lại không dám đưa à?
Phùng Vận Tài nghe Tiểu Phan An nói vậy, vội quay đầu, ánh mắt lại hấp háy, đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ, tên đầu trọc mặt đầy sẹo lấy từ trong thắt lưng ra một cây dao nhọn, ném lên bàn. Con dao đó lăn trên mặt bàn vài cái, lăn đến trước mặt Tiểu Phan An một khoảng không xa.
Tiểu Phan An duỗi tay bắt lấy con dao trên bàn, thổi hơi lên lưỡi dao, chỉ nghe phù một tiếng. Tiểu Phan An khen một câu, dao tốt, xoay con dao trong tay hai cái, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Phùng Vận Tài, vân vê cán dao. Vừa nghe một tiếng xẹt vang lên trong sơn động, Phùng Vận Tài lăn người một cái, ngã xuống dưới đất.
Cùng lúc đó, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn cũng lần lượt ngã lăn xuống theo.
Thế nhưng Phùng Vận Tài ngã xuống xong, một lúc lâu sau mới phát hiện không có chuyện gì xảy ra, bên trong sơn động lại vang lên một tràn cười vang dội.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiểu Phan An vẫn đang ngồi yên trên bàn, tay vẫn cầm con dao đó chỉ vào hắn cười lớn, các huynh đệ, mọi người thử nói xem sao gan của Phùng Vận Tài lại nhỏ như vậy chứ?
Tiểu Phan An nói xong, bên trong lại vang lên một trận cười ầm ĩ.
Phùng Vận Tài giận sôi máu, từ dưới đất bò dậy, rút từ trong thắt lưng ra một khẩu súng, nói với Tiểu Phan An, ngươi ức hiếp người quá đáng.
Tiểu Phan An nhìn Phùng Vận Tài rút súng ra, cười lạnh một tiếng, ồ, nhị đương gia, ngươi trở mặt rồi à, còn dám cầm súng chĩa vào ta, không phải đang muốn mượn cái đầu này sao? Còn mượn nữa hay không?
Tiểu Phan An hỏi xong, Phùng Vận Tài lại không biết làm thế nào trả lời, không biết nên mượn thì tốt hay không mượn sẽ tốt hơn.
Tiểu Phan An không đợi Phùng Vận Tài mở miệng liền nói với hắn, vì các huynh đệ trên núi Thanh Thạch, hôm nay ta sẽ chặt cái đầu của mình đặt lên chiếc bàn này. Tiếp sau đó, ta sẽ xem xem Phùng Vận Tài ngươi làm cách nào dùng đầu của ta đổi lấy cuộc sống sung túc cho các huynh đệ trên núi, các huynh đệ mọi người nói xem có được hay không?
Tiểu Phan An vừa nói xong, tất cả mọi người đều hét lên, được được, đại đương gia nói hay lắm. Tiếng reo hò kéo dài một lúc, Tiểu Phan An đưa tay lên ra hiệu, những người đó lập tức im lặng.
Sau khi bên trong yên tĩnh trở lại, Tiểu Phan An cầm con dao nhọn trong tay nhìn Phùng Vận Tài với vẻ khinh thường nói, Phùng Vận Tài, ngươi nhìn kĩ cho ta. Nói rồi, Tiểu Phan An vung con dao trong tay lên, cắm thẳng vào cổ mình.
Con dao găm vào cổ, máu lập tức ào ạt chảy ra rơi đầy xuống chiếc bàn trước mặt Tiểu Phan An. Lưu Kim Toả nhìn thấy cảnh tượng đó, hét lớn một tiếng, đệ đệ. sau đó ngã ngửa xuống đất ngất xỉu.
Ông cố tôi ngồi bên cạnh Lưu Kim Toả, thấy cô ấy ngã xuống đất lập tức đưa tay ôm Lưu Kim Toả vào lòng, nhanh nhẹn lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc, nhét vào miệng cô ấy. Tiếp theo đó lại bưng bát nước trên bàn lên, đút mấy ngụm nước vào miệng Lưu Kim Toả. Làm xong những chuyện này, ông cố để bà cố đến chăm sóc cho Lưu Kim Toả.
Thật ra lúc này bà cố tôi và Thanh Liên Nhi cũng đang kinh hãi tột độ, tận mắt chứng kiến Tiểu Phan An dùng dao đâm vào cổ mình, vậy mà vẫn còn có thể trò chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh, bà cố đã choáng đến sắp ngất luôn rồi. Thanh Liên Nhi đứng phía sau bà cố sắc mặt trắng bệch, dựa vào ghế thở dốc.
Ông cố nhìn thấy hai người như vậy, không còn cách nào, chỉ đành lấy ra thêm hai viên thuốc để họ uống vào, sau khi hai người uống xong ông cố cũng không nói gì, chỉ bảo bà cố tôi và Thanh Liên Nhi chăm sóc tốt cho Lưu Kim Toả.
Lại nhìn sang Tiểu Phan An bên này, con dao đang cắm từ cổ xuyên qua sau gáy. Không chỉ máu trên cổ phun ra như suối, mà máu trên miệng cũng đang ồ ạt ứa ra. Tiểu Phan An vừa phun máu vừa cười, trong miệng ậm ờ không rõ là đang nói cái gì.
Đám thổ phỉ trên núi Thanh Thạch đã làm ra không ít chuyện giết người cướp của, nhưng chứng kiến cảnh Tiểu Phan An vừa cắm dao vào cổ vừa cười nói vui vẻ, ai nấy đều sợ hãi kinh khiếp.
Tiểu Phan An cầm dao quét mắt lướt qua một loạt những người đang có mặt, lại quay sang nhìn Phùng Vận Tài, bật cười một cách dữ tợn.
Phùng Vận Tài vốn tưởng rằng Tiểu Phan An nói sẽ lấy dao cắt cổ mình chỉ là lời nói đùa, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Tiểu Phan An tự găm dao vào cổ mình, hắn đã kinh hãi đến không nói nên lời. Đợi đến khi Phùng Vận Tài phản ứng lại được, Tiểu Phan An đã rút dao trên cổ ra, một nửa cái cổ đã bị cắt lìa, máu từ cổ ào ạt tuôn như con đê bị vỡ, phun tràn khắp nơi. Đám người bên cạnh Tiểu Phan An nhất loạt kinh hãi hét lên, sau đó lần lượt lùi ra sau.
Nửa cái đầu trên người bị cắt lìa, Tiểu Phan An cầm dao trong tay, vẫn còn ngoác miệng cười ha ha, hệt như tu la dạ xoa dưới địa ngục. Tiểu Phan An cầm dao áng chừng vài lần, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, máu rơi đầy trên mặt bàn. Sau khi phun máu xong, hàm răng trắng tinh đã nhuộm thành màu đỏ rực, vẫn còn nhe ra cười hề hề. Tiểu Phan An đưa dao ra sau, túm lấy tóc mình, dùng hết sức, tiếp theo đó mọi người có mặt đều nghe được âm thanh cứa vào da thịt vang lên giòn giã.
Vào thời khắc cuối cùng, Tiểu Phan An hét lớn một tiếng, lên. Mọi người đều nhìn thấy Tiểu Phan An dùng tay trái nhấc đầu mình lên, giữa đầu và cổ hắn vẫn còn dính một chút thịt, hắn liền giơ con dao trong tay cứa thêm hai nhát nữa, đầu và cổ lần này đã thật sự tách rời ra.
Giây phút đầu của Tiểu Phan An bị cắt lìa, cả sơn động lặng ngắt như tờ.
Tiểu Phan An tự cắt đầu mình xuống, ném con dao nhọn lên trên bàn, tiếp đó dùng hai tay bưng đầu, nặng nề thảy lên bàn. Một tiếng ầm vang lên, tất thảy mọi người đều kinh khiếp hoảng sợ.
Bà cố tôi cau mày, đưa tay ôm lấy ngực, suýt nữa thì ngất đi. Hơn nữa, bà nhìn thấy từ trên cái cổ đã bị cắt đứt ấy máu tuôn ra như thác đổ, không nhịn được nhợn một cái. Thanh Liên Nhi không bình tĩnh được như bà cố tôi, nhìn thấy cái cổ đứt lìa ấy của Tiểu Phan An, lập tức xoay đầu nôn thốc nôn tháo.
Sau khi Tiểu Phan An đem đầu của mình đặt lên bàn, hai tay chống trên bàn, cơ thể cũng không bị ngã xuống đất, vẫn ngồi nguyên trên ghế như cũ.
Lúc này, bên trong sơn động ngoại trừ ánh lửa lập loè, tất cả đều như bất động, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng rất rõ ràng.
Ông cố tôi chậm rãi đi tới trước hai bước, đến bên bàn chỉ vào đầu của Tiểu Phan An nói với Phùng Vận Tài, bây giờ đầu của huynh đệ ta đã chặt xuống rồi, ngươi đến lấy đi.
Phùng Vận Tài thấy Tiểu Phan An vậy mà lại thật sự chặt đầu của mình, không chỉ chặt xuống, mà còn tự tay mang đầu đặt lên bàn, trong lòng cực kì chấn động. Lúc này nghe ông cố tôi bảo đến lấy đầu, hắn cũng không dám đưa tay ra.
Tên đầu trọc mặt đầy sẹo nhìn cái đầu trên bàn, mắt đảo tới đảo lui lại nhìn sang Phùng Vận Tài. Bịch một tiếng nhảy lên bàn, duỗi tay đến chỗ cái đầu đó. Ông cố tôi dang tay ra, mọi người đều nghe thấy đùng một tiếng, tên đầu trọc liền ngả ngửa ra sau, cả người từ trên bàn lăn xuống đất.
Ông cố hừ một tiếng nói, chủ nhân của ngươi còn chưa động thủ, lúc nào đến lượt ngươi rồi?
Tên đầu trọc mặt sẹo từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy trên trán có thêm một vết rách, mặt mày kinh hãi nhìn ông cố tôi.
Ông cố vốn không để ý đến hắn, mà vẫn đang nhìn Phùng Vận Tài, hiện giờ đầu của đại đương gia đang đặt ở ngay đây, ngươi có dám lấy hay là không?
Lúc này Phùng Vận Tài đã đổ mồ hôi đầy trán, khẩu súng đang cầm trên tay cũng không ngừng run rẩy. Hắn luôn cảm thấy chuyện Tiểu Phan An tự chặt đầu mình có chút không đáng tin, nhưng cụ thể không đáng tin chỗ nào hắn cũng không rõ lắm. Bất luận thế nào, cái đầu đang đầm đìa máu kia cũng đang đặt trên bàn. Hắn nên lấy hay không lấy đây? Não của Phùng Vận Tài đang xoay vòng vòng, lúc này tên đầu trọc bò dậy, đứng sau lưng hắn, thì thầm câu gì đó.
Phùng Vận Tài nghe tên đó nói xong thì nghiến răng, đem súng nhét lại vào trong thắt lưng, bật nhảy lên bàn, từng bước từng bước đi đến chỗ cái đầu của Tiểu Phan An, hắn duỗi tay ra, nắm lấy cái đầu giơ lên.
Thành thật mà nói, lúc Phùng Vận Tài nhấc cái đầu lên hắn đã phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, chỉ cảm thấy trên tay vừa trơn vừa dính, sợ không nắm chặt được, lát nữa cái đầu sẽ rơi xuống. Hơn nữa Phùng Vận Tài luôn lo lắng một điều, chính là lúc này con mắt trên đầu của Tiểu Phan An đột nhiên mở ra. Có điều càng sợ thứ gì thứ đó càng tới, lúc Phùng Vận Tài xách cái đầu lên đang định nói gì đó, hắn nhìn lướt qua đầu của Tiểu Phan An một cái, chỉ thấy hai con mắt trên cái đầu đó mở to, đang nhìn hắn cười ha ha.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Phùng Vận Tài hét lên một tiếng, quăng cái đầu ra xa, cả người từ trên bàn ngã vật xuống đất. Lúc Phùng Vận Tài từ trên bàn ngã xuống đất miệng không ngừng hét lên, có ma có ma. Vừa hét hắn vừa rút súng trong thắt lưng ra, bắn vào đầu Tiểu Phan An. Thế nhưng súng của Phùng Vận Tài còn chưa kịp bóp cò, đã nghe trong không trung một tiếng nổ ầm, sau âm thanh đó, đầu của Phùng Vận Tài chảy ra một dòng máu tươi, cả người gục xuống đất.
Mọi người thấy Phùng Vận Tài đã chết, sau đó nhìn qua mới biết người nổ súng chính là bà cố tôi.
Bà cố tôi nổ súng bắn chết Phùng Vận Tài hoàn toàn là do căng thẳng quá mức. Bà nhìn thấy Tiểu Phan An chết thảm như vậy, lại nhìn thấy Phùng Vận Tài rút súng, lúc này thần kinh đã căng thẳng đến cực độ không nhịn được nữa, cho nên liền dùng súng bắn Phùng Vận Tài. Mà phát súng này lại trúng ngay vào đầu hắn.
Chuyện mới phát sinh này khiến cả sơn động bỗng trở nên hỗn loạn, chỉ trong một thời gian ngắn tiếng lách cách tháo chốt súng vang đội, tất cả mọi người đều đã cầm súng lên. Bọn họ không biết nên chĩa súng vào ai, có người chĩa vào bà cố tôi, cũng có người chĩa vào ông cố.
Ông cố nhìn rất nhiều người đang chĩa súng vào mình như vậy lại không có chút lo lắng gì, chậm rãi ấn hai tay vào nhau rồi nói, mọi người đừng nóng, bây giờ ta sẽ cho các người xem một màn ảo thuật.
Ông cố vừa nói, vừa bê cái đầu của Tiểu Phan An từ dưới đất lên.
Ông cố cầm cái đầu trên tay nói với những người bên trong sơn động, nhìn đi, nhị đương gia của các người đã chết, đại đương gia cũng chết rồi, bây giờ ta đem cái đầu này nối lại vào người của đại đương gia, giúp đại đương gia các người sống lại, các người cảm thấy có được hay không? Đương nhiên, vừa nãy ầm ĩ một trận các người đều nhìn thấy rất rõ rồi, là Phùng Vận Tài ép đại đương gia chặt đầu xuống. Ân oán giữa đại đương gia và nhị đương gia của các người không có chút liên quan gì đến những người đang ở đây cả. Hãy tin rằng nếu như ta giúp đại đương gia sống lại rồi, huynh ấy vẫn sẽ xem các người là huynh đệ của núi Thanh Thạch như trước đây, cùng thăng quan phát tài, mọi người nói xem có được không?
Ông cố tôi nói xong, tất cả mọi người đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không một ai lên tiếng.
Ông cố thấy bọn họ im lặng, bèn mở miệng nói tiếp, các người mau chóng quyết định đi, nếu không lát nữa hồn phách của đại đương gia đi xa rồi, ta muốn giúp cũng không được.
Ông cố nói xong, vài người trong đám đông bắt đầu lên tiếng, cứu sống đại đương gia.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng phụ hoạ theo, cứu sống đại đương gia, cứu sống đại đương gia.
Ông cố nghe xong những lời này, chậm rãi đưa tay ra ấn xuống nói, được, nghe theo mọi người, nhưng trước hết mọi người phải đáp ứng yêu cầu này của ta, tất cả bỏ súng xuống, đừng để lát nữa có người cầm súng bắn chết ta, vậy thì đại đương gia của mọi người cũng sẽ không cứu được. Ông cố nói xong câu này, một tay cầm lấy đầu của Tiểu Phan An, tay kia nắm lấy tay bà cố tôi, giật lấy khẩu súng từ trong tay bà. Sau khi lấy khẩu súng trong tay bà cố xuống, ông cố chầm chậm đem nó đặt lên bàn.
Những người này nhìn thấy ông cố làm vậy, cũng từ từ cất súng vào.
Ông cố thấy vậy lúc này mới ôm đầu Tiểu Phan An đến chỗ thi thể của hắn. Ông ngẩng đầu đi xung quanh thân người của Tiểu Phan An 3 vòng, sau đó nhắm mắt lại niệm chú, thỉnh xin Ngọc Hoàng Đại Đế, nhất đoạn thiên ôn lộ, nhị đoạn địa ôn môn, tam đoạn nhân hữu lộ, tứ đoạn quỷ vô môn, ngũ đoạn ôn lộ, lục đoạn âm binh lộ, thất đoạn tà sư đạo, bát đoạn tai ôn ngũ miếu thần, cửu đoạn vu sư tà giáo lộ, thập đoạn ngô sư hữu lộ hành. Kể từ khi sư phụ chặn lối, người đến có đường, tất cả tà sư tà pháp ma quỷ đều không có cửa, nếu có người mặt xanh đỏ đến thi pháp, bày thiên la địa võng không dung tình, kính cẩn mời nam đẩu lục tinh, bắc đẩu thất tinh, khẩn xin thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh.
Niệm chú xong ông cố lấy đầu Tiểu Phan An đặt lên thân thể hắn, hét một tiếng, Thập La Diêm Vương điện, mau quay về.
Ông cố vừa niệm chú xong, chỉ thấy Tiểu Phan An hai mắt lập tức mở to, miệng cười ha ha nói, Tiểu Phan An ta sống lại rồi.
Bình luận facebook