• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hồn Ma Kỹ Nữ (2 Viewers)

  • Chương 25: Đám Thổ Phỉ Này

Còn chưa đợi tên mặt tròn kịp bỏ chạy, tiếng hô hoán phía sau càng lúc càng gần kề, cuối cùng đã sắp đuổi tới nơi.

Thanh Liên Nhi vừa nghe tiếng động, lập tức trở nên căng thẳng hỏi bà cố tôi, tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây?

Bà cố còn chưa nói gì, Lưu Kim Toả đã rút khẩu súng trong túi ra, mở miệng mắng chửi, bọn khốn kiếp, ta liều với chúng.

Bà cố cũng rút súng ra khỏi túi nhưng vẫn giấu ở trong ngực áo, nói với Lưu Kim Toả, đừng hoảng, trước tiên chúng ta đợi một lát, xem bọn họ có bao nhiêu người đã.

Lưu Kim Toả ở trong bóng tối nói, đợi bọn họ đến tìm chúng ta thì mọi chuyện đã muộn rồi.

Bà cố kéo tay Lưu Kim Toả nói, không muộn, bọn họ thấy chúng ta chỉ là ba người phụ nữ, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, tỷ yên tâm đi.

Lưu Kim Toả nghe bà cố nói vậy, lúc này mới kiềm được kích động muốn xông ra ngoài, lại ngồi xuống lần nữa.

Thanh Liên Nhi nhịn không được kéo tay bà cố tôi nói, tiểu thư, em sợ.

Bà cố vỗ về cô nàng rồi nói, em cầm súng cho chắc, đừng sợ.

Trong lúc ba người trò chuyện, tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, đã vượt lên trước xe của họ. Cùng với tiếng bánh xe êm mượt, chiếc xe lớn từ từ dừng lại.

Sau khi dừng xe, thứ đầu tiên nghe thấy chính là tiếng chửi bới của mấy người đàn ông thô lỗ, không cần hỏi cũng biết người đang bị chửi chính là người đánh xe mặt tròn kia. Trong tiếng mắng chửi, bà cố tôi nghe thấy một tiếng “bốp”, người đánh xe bị tát một cú như trời giáng.

Một tên đàn ông giọng ồm ồm nói, con mẹ mày kêu mày dừng xe mày lại còn chạy nhanh như vậy, có phải muốn chết không?

Người đánh xe mặt tròn vâng vâng dạ dạ xin tha, xin lỗi mấy vị đại gia, tôi cứ tưởng rằng là quan binh đuổi tới.

Bà cố tôi ở bên trong lại nghe thêm một tiếng bốp nữa, đoán chừng người mặt tròn lại bị tát, tên đàn ông giọng ồm ồm lại tiếp tục mắng, mẹ nó còn quan binh nữa, mày tính lừa ai hả?

Người đánh xe mặt tròn không ngừng van xin, ra sức nói những lời ngon ngọt, đám thổ phỉ gào lên, giết hắn đi, lột da hắn ra. Nghe bọn thổ phỉ la như vậy, người mặt tròn lập tức sợ đến mất hồn mất vía. Trong miệng lúc thì đại gia lúc thì đại ca, gọi loạn cả lên, chỉ cần có thể để những tên này tha cho bản thân một mạng là được.

Trong xe, Lưu Kim Toả nghe tiếng la hét bên ngoài, hỏi bà cố tôi, chúng ta làm sao đây?

Bà cố lắng tai nghe một lúc, chỉ nghe thấy tiếng la hét của bọn thổ phỉ, nhưng không nghe thấy tiếng tháo chốt súng, bèn nói với Lưu Kim Toả, những người này chỉ hù doạ cậu ta thôi, không có gì đâu.

Quả nhiên, đám người này la hét một trận, tên đàn ông giọng ồm ồm lại hỏi, trong xe của ngươi có thứ gì đó?

Người mặt tròn nghe tên này hỏi vậy, nhất thời lắp ba lắp bắp, à thì là, cái đó, cả buổi cũng không nói ra được. Bà cố ở trong xe nghe thấy tiếng gõ mạnh, người mặt tròn đau đớn hét một tiếng sau đó ngã xuống đất.

Tên có chất giọng ồm ồm nói, lão Đường lão Tứ đi xem thử đi, bà cố tôi nghe thấy dưới đất ‘bịch’ một tiếng, rõ ràng có ai đó nhảy từ trên xe ngựa xuống. Kế đó vang lên vài tiếng bước chân, hai người đã bước đến bên cạnh xe, tấm mành trên xe ngựa bị vén lên, ánh sáng từ ngọn đèn lập tức chiếu vào, một khuôn mặt đen nhỏ xuất hiện ngoài mành cửa.

Tên mặt đen nhỏ đó nhìn thấy người ngồi bên trong là ba cô gái, thích thú nhướng mắt, quay đầu hét lên, đại ca trong xe có ba cô nương xinh đẹp.

Tên mặt đen hét xong, liền nghe thấy giọng nói ồm ồm của tên đàn ông nọ vang lên phía bên ngoài, bà cố tôi lại nghe thấy một tiếng ‘bịch’ nữa, tiếp tục có người từ trên xe ngựa nhảy xuống. Ngay sau đó, một tràn những tiếng bước chân vang vọng tiến đến bên cạnh xe của họ, tên mặt đen bước sang một bên nhường đường, một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, dáng người thấp bé, để râu quai nón, xuất hiện trước mặt ba người họ.

Tên râu quai nón này nhìn mấy người họ một cái, bật cười đến khàn cả giọng, cười xong lại hắng giọng nói, thật không ngờ, trong chiếc xe này lại có cảnh xuân tươi đẹp như vậy. Nói rồi lại cười thêm một tràn nữa, cười xong tên râu quai nón nói, ba vị cô nương đây đêm hôm khuya khoắt muốn đi đâu vậy?

Lưu Kim Toả trợn mắt với tên râu quai nón mắng, lão nương muốn đi đâu liên quan mẹ gì đến ngươi?

Tên râu quai nón bị Lưu Kim Toả mắng, chẳng những không hề tức giận, ngược lại càng cười vui vẻ hơn, quay đầu nói với những tên đang ở ngoài xe, tiểu cô nương này còn mắng ta là liên quan mẹ gì đến ngươi nữa, ha ha…Tên râu quai nón nói xong, bên ngoài liền vang lên một tràn cười lớn.

Đám thổ phỉ này cười hả hê một trận xong, tên râu quai nón lại nói với mấy người bà cố tôi, này, đã đến đây rồi thì đừng đi nữa, theo ta lên núi, bảo đảm lo cho cô ăn uống no thoả, sau đó sinh cho ta một bầy con, các người chính là mẹ của chúng. Tên râu quai nón nói xong câu này, lại điên cuồng cười lớn, đám người ngoài xe cũng bật cười theo.

Lúc bọn họ cười ầm ĩ, Thanh Liên Nhi căng thẳng rút khẩu súng từ trong túi ra. Bà cố tôi nhìn thấy Thanh Liên Nhi rút súng, vô cùng bình tĩnh ấn nó xuống, khiến cho Thanh Liên Nhi nhất thời tỉnh táo lại vài phần.

Nguyên do Thanh Liên Nhi rút súng là bởi vì quá căng thẳng, cô nàng lo sợ tên râu quai nón còn có hành động tiếp theo nữa. Nhưng có bà cố tôi chống đỡ, Thanh Liên Nhi không còn sợ hãi như vậy nữa.

Có rất nhiều chuyện như này, bạn càng sợ hãi điều gì thứ đó sẽ càng xảy ra. Tên râu quai nón cười xong, vén tấm mành lên, nhìn trái nhìn phải, lại gọi tên mặt đen nhỏ nói, mang đèn đến cho ta.

Tên mặt đen nhỏ mang đèn đến cho tên râu quai nón, hắn ta cầm đèn chiếu vào bên trong xe ngựa, lúc thì nhìn bà cố tôi, lúc lại nhìn Lưu Kim Toả, sau đó quay qua nhìn Thanh Liên Nhi, nhìn xong lại cười hề hề, cả ba đều xinh đẹp không ai kém ai. Nói rồi, tên râu quai nón ra sức dùng hai chân trèo lên càng xe, vẫn cầm đèn trên tay chiếu vào trong xe cười hề hề nói, ta đến gần xem thử thôi, đừng sợ.

Tên râu quai nón nói rồi cầm đèn bước tới trước hai bước, tới lều xe. Hắn ngồi xổm trước lều xe nhìn ba người họ nói, xem ra lão Tôn ta đây thật có diễm phúc, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được rồi. Tên râu quai nón này tự xưng là lão Tôn, hắn sờ sờ hàm râu, hỏi bà cố tôi, cô nương, bao tuổi rồi?

Bà cố tôi ngẩng mặt nhìn hắn nói, vừa mới qua xuân, 18.

Tên râu quai nón thấy dáng vẻ thẹn thùng của bà, nét mặt vui mừng khôn xiết, trong miệng lẩm bẩm nói, 18 vừa hay 18 vừa hay, cô nương 18 như một đoá hoa rực rỡ. Hắn ta khen ngợi bà cố tôi xong, lại nhìn qua Thanh Liên Nhi hỏi, tiểu cô nương, còn cô?

Thanh Liên Nhi không can đảm được như bà cố tôi, cô nàng nhìn nhìn tên râu quai nón, nhất thời không nói được lời nào. Thanh Liên Nhi càng không nói nên lời, tên lưu manh này lại càng thích thú. Hắn ta cứ luôn cười hề hề, nhìn dáng vẻ khổ sở của Thanh Liên Nhi, tên râu quai nón đưa tay ra nâng cằm của cô nàng lên.

Thanh Liên Nhi thấy hắn ta đưa tay về phía mình, trong lòng hoảng sợ, rút súng ra chĩa vào tên râu quai nón hét lên, ngươi muốn làm gì?

Tên râu quai nón còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, lòng thầm nghĩ ba cô gái này xinh đẹp như vậy, nếu như đem họ về núi, thì những người trên núi còn không vui sướng đến phát điên sao? Kế đến hắn lại nghĩ, ba cô gái này mỗi người một vẻ giữ ai làm của riêng thì tốt hơn nhỉ? Thế nhưng điều hắn không ngờ tới là, cô gái trông có vẻ yếu đuối và trẻ tuổi nhất lại đột nhiên rút súng ra.

Tên râu quai nón chợt bừng tỉnh vì bị chĩa súng vào người, giấc mộng đẹp đẽ kia cũng như bong bóng xà phòng vỡ tan tành. Có điều tên râu quai nón này rất nhanh đã trấn tĩnh lại, cười hề hề nói với Thanh Liên Nhi, tiểu cô nương, súng không thể tuỳ tiện chơi đùa được, lỡ như cướp cò làm bản thân bị thương thì không tốt lắm đâu.

Râu quai nón vừa nói vừa chỉnh lại chiếc mũ da chó trên đầu. Lại nói với Thanh Liên Nhi, khẩu súng này nếu cô không biết dùng, ta dạy cô, nào, đưa cho ta.

Thanh Liên Nhi nghe tên này nói vậy, cạch một tiếng kéo cò, cất tiếng lanh lảnh nói, không cần ngươi dạy, ngươi lập tức cút ngay cho ta, nhanh.

Râu quai nón nhìn thấy động tác này của Thanh Liên Nhi, biết được Thanh Liên Nhi quả thật biết cách dùng súng. Có điều khi Thanh Liên Nhi làm động tác này cổ tay không ngừng run rẩy, còn có vẻ mặt vô cùng căng thẳng, tên râu quai nón vừa nhìn đã biết có lẽ là người mới. Nhưng bất luận thế nào, cho dù có là người mới, thì cũng là người biết cách dùng súng. Tên râu quai nón nghe Thanh Liên Nhi nói xong thì lùi lại 2 bước rồi nói, em gái, đừng nóng, ta xuống ngay đây.

Râu quai nón nói rồi liền lùi lại hai bước, nhảy xuống xe. Xuống xe xong hắn ta đưa đèn trong tay lại cho tên mặt đen nhỏ, nói với đám người bên ngoài, bên trong có một cô gái đột nhiên chĩa súng vào ta, các người nói xem có doạ người hay không chứ?

Đám người bên ngoài nghe vậy, ai nấy đều bật cười ha ha.

Mọi người cười xong, tên râu quai nón nói, ta thích loại con gái máu lửa như vậy đấy. Không được, hôm nay lão tử phải tìm cách quay lại, phải để cô ta từ từ hưởng thụ mới được. Râu quai nón nói xong, cả đám người bên ngoài lại bật cười lớn.

Cười nói với đám người đó một lúc, tên râu quai nón lấy tay rút từ trong thắt lưng da ra một khẩu súng, đi đến trước cửa xe, chĩa súng vào Thanh Liên Nhi nói, các cô gái, nào, nhìn xem súng của cô to hay súng của lão Tôn to hơn.

Thanh Liên Nhi thấy tên râu quai nón xuống xe, lại nghe bên ngoài vang lên một tràn những tiếng cười cợt, bên tai còn nghe thấy hắn ta nói mấy lời không sạch sẽ nữa lập tức vừa giận vừa nóng, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Lúc này nhìn thấy tên râu quai nón quay lại với khẩu súng trên tay, Thanh Liên Nhi trong lòng lo lắng, giơ súng bắn vào hắn ta.

Có điều khẩu súng Thanh Liên Nhi cầm chính là khẩu Browning 1910 của Tiểu Phan An, mặc dù Tiểu Phan An khá thích khẩu súng này, nhưng do điều kiện có hạn, không thường hay bảo dưỡng, một số linh kiện trong đó đã bị mài mòn rất nghiêm trọng. Bởi vì Tiểu Phan An vô cùng quen thuộc với nó, cho nên lúc dùng dù cho linh kiện bị mài mòn, hiệu quả vẫn không đổi.

Nhưng nếu khẩu súng rơi vào trong tay Thanh Liên Nhi vậy thì không được rồi, mặc dù lúc luyện tập bình thường cũng ổn, chỉ là hiện giờ đang căng thẳng, Thanh Liên nhi vừa bóp cò, sức lực không đủ, viên đạn bị kẹt lại một nửa.

Có điều động tác này của Thanh Liên Nhi quả thật đã doạ tên râu quai nón sợ đến mất hồn, hắn ta vốn cho rằng Thanh Liên Nhi cầm súng chỉ là để hù doạ mình một chút thôi, không ngờ cô nàng lại thật sự nổ súng.

Không chỉ tên râu quai nón không ngờ, mà bà cố tôi và Lưu Kim Toả cũng không ngờ đến. Vốn dĩ bà cố tôi và Lưu Kim Toả đã suy tính xong cả rồi, chỉ cần Thanh Liên Nhi nổ súng, họ cũng sẽ lấy súng ra, liều một phen với đám thổ phỉ này. Nhưng điều mà hai người họ không ngờ đến là, phát súng này của Thanh Liên Nhi vậy mà lại không ra đạn.

Râu quai nón bị phát súng của Thanh Liên Nhi doạ sợ đến nỗi ôm đầu ngồi xổm xuống dưới xe. Nào ngờ ngẩng đầu lên mới phát hiện phát súng này không có đạn bắn ra, hắn ta vô cùng tức giận, lại nhảy lên xe, túm lấy Thanh Liên Nhi lôi cô nàng xuống.

Bà cố tôi và Lưu Kim Toả sao có thể để tên này lôi Thanh Liên Nhi xuống xe chứ, nhưng tiếc rằng sức lực của hai người họ gộp lại cũng không bằng tên đàn ông khoẻ mạnh này. Tên râu quai nón lôi Thanh Liên Nhi xuống xe, hung hăng đánh lên đầu cô nàng một cái, mắng, con đàn bà thối, mẹ nó dám nổ súng bắn ta, doạ chết lão tử đây. Bây giờ lão tử sẽ cho ngươi mở mang hiểu biết, rốt cuộc là súng của ai lợi hại, mẹ nó.

Râu quai nón vừa nói, vừa kéo Thanh Liên Nhi vào trong một bụi lau rộng lớn. Thanh Liên Nhi liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô ấy làm sao có thể chống lại hắn ta được. Đám thổ phỉ nhìn thấy một màn đặc sắc này, ai nấy đều bật cười khoái chí. Dường như cảnh tượng này đối với bọn họ mà nói rất là kích thích.

Thanh Liên Nhi vừa vùng vẫy vừa khóc lớn, luôn miệng kêu lên, tiểu thư cứu em, tiểu thư cứu em. Nhưng Thanh Liên Nhi càng giãy giụa càng khóc lóc, đám thổ phỉ này lại càng cười vui vẻ hơn.

Lúc này bà cố tôi đang làm gì chứ? Đang tìm súng chứ còn gì nữa. Vừa nãy lúc giằng co giành lại Thanh Liên Nhi từ trong tay tên râu quai nón, Thanh Liên Nhi thì không giành lại được, súng cũng chẳng thấy đâu. Bà cố ở trong xe vừa lần mò vừa tìm kiếm, khó khăn lắm mới tìm thấy khẩu súng dưới yên ghế trong góc xe. Cầm súng trong tay, bà cố và Lưu Kim Toả một trước một sau bật nhảy xuống xe.

Nghe thấy tiếng gào khóc của Thanh Liên Nhi, bà cố hét lên với tên râu quai nón, thả cô ấy ra.

Đám thổ phỉ đang cười rất vui vẻ, quay đầu lại liền nhìn thấy bà cố tôi và Lưu Kim Toả đang chĩa súng vào bọn họ và tên râu quai nón, ai nấy đều thu lại vẻ cười cợt, lặng lẽ móc súng ra, nhắm vào bà cố tôi và Lưu Kim Toả.

Râu quai nón nhìn thấy hai cô gái vừa nhảy xuống xe cũng có súng thì bắt đầu nghi hoặc, dùng khẩu súng đang cầm trên tay nâng chiếc mũ da cẩu trên đầu nói, mấy khẩu súng này các người lấy đâu ra vậy?

Bà cố tôi không hơi đâu giải thích với tên râu quai nón, chỉ nói với hắn, thả người ra, lập tức thả ra, nếu không lão nương sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.

Râu quai nón ngoác miệng nói với bà cố tôi, lẽ nào cô cũng dám nổ súng với ta sao? Cô không sợ bọn ta….

Vốn dĩ ý của tên râu quai nón là nếu như cô dám nổ súng bắn ta, súng trong tay những huynh đệ của ta ở đây cũng không phải chỉ để trưng. Thế nhưng lời còn chưa nói xong, trên không trung vang lên một tiếng ầm cực lớn, đầu của hắn ta nhất thời mát lạnh, râu quai nón sờ thử một cái, chiếc mũ da chó đã không còn trên đầu nữa rồi.

Phát súng này đã doạ tên râu quai nón sợ chết khiếp, hắn ta ngã bệt xuống đất, một lúc lâu sau cũng chưa ngồi lên được.

Có điều sau khi phát súng này được bắn ra, bà cố tôi cũng sợ hết hồn. Vốn dĩ đám thổ phỉ đang ngồi trên lưng ngựa, từng tên một lại lần lượt ngã xuống đất, sau đó la hét loạn xạ. Chuyện này cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là, ai nấy sau khi ngã xuống đều lộ ra một cái đuôi.

Lưu Kim Toả và bà cố tôi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Người đánh xe mặt tròn kêu lên thất thanh, vậy mà lại là hoàng bì tử. Bà cố tôi có chút khó hiểu, lẽ nào đám thổ phỉ này toàn bộ đều là hoàng bì tử giả thành?

(*Hoàng bì tử: một loài chồn trong truyền thuyết ở vùng Đông Bắc)

Người mặt tròn thấy đám thổ phì này là hoàng bì tử, lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến phía sau đám hoàng bì tử, giơ chân lên đá. Nhưng điều khiến người mặt tròn không ngờ chính là, con hoàng bì tử đó xoay người bò dậy, đưa chân ra đá lại cậu ta một cái, người mặt tròn vậy mà lại bị hoàng bì tử đá cho té lăn xuống đất.

Sau khi con hoàng bì tử này đá người đánh xe mặt tròn xong, còn trèo lên người cậu ta, nhe răng toét miệng chửi rủa loạn xạ một trận. Người mặt tròn sợ hãi tột độ, bò dậy cong mông chui thẳng xuống gầm xe.

Bà cố thấy đám hoàng bì tử vẫn còn hung hăng như vậy, bèn cầm súng nhắm vào một con hoàng bì tử bắn thêm phát nữa. Chỉ nhìn thấy lông trên đầu nó bay tứ tung, biến thành một mảng trống rỗng.

Mười mấy con hoàng bì tử có mặt ở đó nghe thấy tiếng súng vang lên lần nữa, con nào con nấy đều sợ chết khiếp, mở miệng kêu la loạn xạ, lăn lộn trên mặt đất.

Bà cố tôi cũng không thèm đếm xỉa đến đám hoàng bì tử này, mở miệng gọi Thanh Liên Nhi, bảo Thanh Liên Nhi mau qua đây. Thanh Liên Nhi cũng bị cảnh tượng này doạ đến ngẩn người, đặc biệt là tên râu quai nón đang bắt lấy cô nàng, đột nhiên biến thành nửa người nửa chồn, hai mắt xanh lè, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

Thanh Liên Nhi nghe tiếng bà cố tôi gọi, bò dậy ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ bà. Kinh hồn bạt vía kêu lên một tiếng tiểu thư, rồi oà khóc nức nở.

Bà cố quay đầu lại an ủi Thanh Liên Nhi mấy câu, chĩa súng vào con hoàng bì tử cầm đầu, hỏi, các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Con hoàng bì tử hai mắt xanh lè nhìn bà cố tôi lên giọng nói, có bản lĩnh thì ngươi lấy súng bắn chết lão gia, lão gia không sống được thì ngươi cũng đừng hòng sống.

Nói thật thì nếu bảo bà cố bắn chết nó, trong một thời gian ngắn bà cũng không thể hạ quyết tâm được. Nhưng nếu bảo con hoàng bì tử này mở miệng dĩ nhiên là nó cũng sẽ nhất quyết không chịu, chuyện này khiến bà nhất thời có chút phiền não. Nhưng lúc này may mà có Lưu Kim Toả, cô ấy đứng dậy nhấc chân đá vào mặt hoàng bì tử một cái, cú đá này đã khiến hai lỗ mũi của hoàng bì tử chảy máu ròng ròng.

Con hoàng bì tử này bị Lưu Kim Toả đá một cái, bịt mũi lại hét toáng lên, miệng còn muốn mắng gì đó, Lưu Kim Toả không đợi nó mở miệng, lại vung một cú đá lên mặt.

Hoàng bì tử bị Lưu Kim Toả đá ngã nhào xuống đất, máu từ trong bàn tay đang che mũi ào ào tuôn ra. Nhìn thấy bộ dạng này của nó, Lưu Kim Toả ngồi xổm xuống chĩa súng vào đầu của hoàng bì tử nói, hỏi ngươi chuyện gì thì ngươi cứ thành thật mà trả lời, đừng có cái này cái kia, không giết chết ngươi, hai phát súng này chỉ cần bắn gãy chân ngươi, về sau bảo đảm ngươi muốn đi đâu cũng không đi được, chỉ có thể bò trên mặt đất.

Hoàng bì tử nghe Lưu Kim Toả nói, mở to hai mắt nhìn cô ấy, không dám nói năng linh tinh nữa. Xử lý xong tên cầm đầu, Lưu Kim Toả cầm súng chĩa vào con hoàng bì tử vừa nãy hoá thành tên mặt đen nhỏ, ngươi qua đây.

Con hoàng bì tử mặt đen đó liên tục đảo mắt, nhìn con cầm đầu đang nằm dưới đất, lại nhìn Lưu Kim Toả, ủ rũ nguẩy đuôi bước đến bên cạnh Lưu Kim Toả.

Lưu Kim Toả hỏi, chuyện các ngươi biến thành thổ phỉ, rốt cuộc là thế nào? Bao lâu rồi?

Hai mắt của con hoàng bì tử mặt đen này lại đảo loạn một vòng nữa, nghĩ một lát, cuối cùng đem sự thật kể hết với Lưu Kim Toả.

Theo lời kể của tên này, bọn họ là nhóm hoàng bì tử chiếm cứ địa bàn ở trấn Phượng Đài. Trấn Phượng Đài còn được gọi là núi Phượng Hoàng, nghe nói trên núi từng có một con phượng hoàng đậu lại, nên được gọi là núi Phượng Hoàng, thật ra đó chỉ là một gò đất nhỏ cao hơn 80 mét.

Vốn dĩ, đám hoàng bì tử bọn họ ở trên núi sống rất tốt, nhưng không biết từ lúc nào, trên núi xuất hiện một đám thổ phỉ, đám thổ phỉ này không có việc xấu nào là không làm, cướp của giết người, hãm hiếp phụ nữ. Phong thuỷ của núi Phượng Hoàng bị bọn thổ phỉ này phá vỡ sạch sẽ, hoàng bì tử ở nơi này hầu như đều rất khó sống tiếp.

Nhưng sau đó có một đám thổ phỉ khác ngứa mắt bọn thổ phỉ này, trong một đêm đen gió lớn đã mò lên núi, giết sạch tất cả họ không chừa một ai.

Oan hồn của đám thổ phỉ bị giết ở trên núi kêu gào ngày đêm, khiến những con hoàng bì tử ở đây bứt rứt không chịu được. Cuối cùng hoàng bì tử cùng nhau đồng tâm hiệp lực, đánh đuổi oan hồn của đám thổ phỉ này ra khỏi ngọn núi. Sau khi oan hồn bị đuổi đi, hoàng bì tử cũng không thể khôi phục lại cuộc sống như trước kia, bởi vì phong thuỷ của trấn Phượng Đài đã bị phá huỷ, những con hoàng bì tử ăn không có ăn uống không có uống, ngày tháng sau này không biết phải làm sao để vượt qua.

Một con hoàng bì tử già đưa ra chủ ý, nói rằng hiện giờ thế gian đang rơi vào hỗn loạn, tại sao chúng ta không biến mình thành thổ phỉ, trà trộn vào thế giới loài người? Chúng ta có thể giành được thì giành, có thể trộm được thì trộm, chỉ cần sống tốt qua ngày là được. Đám hoàng bì tử nghe con hoàng bì tử già nói vậy, nhất loạt tán thành, thế là một đội quân hoàng bì tử hoá thân thành thổ phỉ đã ra đời.

Nghe những lời mà hoàng bì tử mặt đen kể xong, bà cố tôi nhíu mày hỏi, các ngươi biến thành thổ phỉ bao lâu rồi?

Hoàng bì tử mặt đen nhăn nhó nói, đã 2, 3 năm rồi.

Lưu Kim Toả cầm súng hỏi, trong 2, 3 năm này các ngươi chưa từng bị ai phát hiện ra sao?

Hoàng bì tử mặt đen lại đảo mắt nói, trước giờ chưa từng, à không, à không, hôm nay không phải đã bị các người phát hiện rồi sao?

Lưu Kim Toả trừng mắt hỏi, ngoại trừ bọn ta còn ai nữa? Mau nói, không nói ta bắn chết ngươi.

Hoàng bì tử mặt đen chớp chớp đôi mắt nhỏ, sợ hãi nói, trừ các người, thì là tên tiểu tử hôm qua đó.

Bà cố tôi và Lưu Kim Toả nghe lời này thì kinh ngạc nói, tên tiểu tử hôm qua?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom