• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hồn Ma Kỹ Nữ (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 9: Uống Rượu Hoa

Bà cố mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đó của ông cố, bà lần mò khắp lượt từ trên mặt xuống dưới cằm nói, tôi mẹ nó lẽ nào đang nằm mơ à. Bà cố tôi vừa nói xong câu đó, lật người ngồi dậy.

Rõ ràng đây nào phải mơ. Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, gió xuân mát rượi ban nãy, đó mới chính là mơ. Bà cố nghĩ lại, lúc trước bà cùng Thanh Liên Nhi, còn có Lưu Kim Toả leo lên Diệu Phong Sơn, sau đó đến Thanh Mộc Quán. Lúc bọn họ leo lên núi trời còn đổ tuyết, cho nên bây giờ không phải là mơ.

Thế nhưng nếu như không phải là mơ, vậy Thẩm Lão Tam này từ đâu mà đến? Bà cố nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy da mặt đau rát, bà nhìn Thẩm Lão Tam hỏi, vừa nãy là ai đánh ta?

Ông cố kéo bà cố đứng dậy, cây ngay không sợ chết đứng nói, là ta đánh.

Bà cố nghe thấy vậy thầm nghĩ, ta vượt nghìn dặm xa xôi đến đây tìm ngươi, ngồi tàu hoả, băng rừng vượt tuyết, leo lên đỉnh núi, kết quả tìm được ngươi rồi, ngươi còn tát ta một cái. Nghĩ đến đây, trong lòng bà lập tức dâng lên cảm giác chua chát, nước mắt đã lưng tròng. Có điều bà tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể khóc trước mặt đàn ông được. Thế nhưng bà cố càng nghĩ vậy, trong lòng lại càng uất ức, nước mắt lại càng lưng tròng.

Rốt cuộc thì vành mắt cũng có hạn, không thể chứa nỗi nhiều nước mắt như vậy, những giọt nước mắt cứ thế lần lượt trào ra, chớp mắt đã rơi đầy trên hai má.

Ông cố nhìn thấy bà cố khóc lóc như vậy, cười hì hì nói, nàng khóc cái gì?

Bà cố một bụng uất ức, nhưng không biết phải nói với ai. Lúc này nhìn thấy người đàn ông trước mặt chẳng những không an ủi mình mà lại còn cười cợt vui vẻ, trong lòng bà càng ấm ức hơn. Dứt khoát cao giọng khóc thật to, vừa khóc vừa mắng, cần tên chó như ngươi quản sao.

Nghe bà cố mắng như vậy, ông cố ngược lại càng cười dữ hơn, nói, không ngờ tuổi tác còn nhỏ như vậy, lại mắng người thuần thục thế kia.

Bà cố trong lòng ấm ức đến không chịu nổi, tiếp tục oà khóc lớn, căn bản không thể dừng lại được. Nghe thấy ông cố lại giễu cợt mình, bà cố nhấc chân lên đá, vừa đá vừa mắng, ta không cần ngươi quản, mau cút đi.

Bà cố càng như vậy, ông cố lại càng cười lớn hơn. Nhìn thấy ông cố cười thành bộ dạng đó, chỉ hận không thể lập tức xé xác người đàn ông này ra, bà cố thò tay nắm vạt áo của người trước mặt định xé, nhưng nào có chỗ nào xé được.

Ông cố ngưng cười, xoay người cởi áo ngoài đang khoác trên người mình xuống, chòng lên người bà cố. Sau khi khoác áo xong ông nói, nếu như nàng không khóc, bọn họ ở phía sau nàng cũng sẽ không cười nữa.

Bà cố nghe nói vậy, ngớ người mất một lúc, đến khi phản ứng được quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Thanh Liên Nhi, Lưu Kim Toả, Tiểu Phan An, còn có một người lạ mặt nữa, đang đứng sau lưng, nhìn bà cười khúc khích.

Bà cố nhìn thấy nhiều người như vậy, nhất thời cảm thấy thật muốn độn thổ cho xong. Lật đật lau nước mắt, thế nhưng nước mắt đã lau sạch rồi, uất ức trong lòng vẫn còn mãnh liệt, không cách nào tháo gỡ. Thanh Liên Nhi vội chạy tới, cầm một cái khăn tay lau nước mắt cho bà cố tôi, vừa lau vừa nói, lúc nãy cô mà bước thêm hai bước nữa thì đã rơi xuống vách núi rồi, là Tam thiếu gia đã cứu cô đấy.

Bà cố không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn nhìn, không nhìn thì chẳng sao, vừa nhìn một cái suýt chút nữa hồn cũng muốn lìa khỏi xác. Chỉ thấy nơi bản thân đang đứng là một gò đất, cách đó không xa chính là vách núi. Dựa theo ánh sáng của tuyết trắng phản xạ đến, bà cố có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nơi bản thân đang đứng hiện giờ chỉ cách vách núi đó chừng vài bước chân. Mà từ chỗ vách núi đến vị trí bản thân đang đứng, tuyết trên mặt đất lộ rõ dấu vết của sự lôi kéo rất dữ dội.

Bà nghĩ đến cảm giác vừa nãy trong giấc mơ, lập tức hiểu ra, có lẽ là bản thân lúc sắp đi đến vách núi thì được ông cố kéo trở lại.

Có điều bà không hiểu lắm, khung cảnh lúc nãy trong giấc mơ rốt cuộc là thế nào?

Ông cố dường như nhìn ra được những nghi hoặc trong lòng bà, chỉ vào hai người đang quỳ gối phía sau Tiểu Phan An nói, lúc nãy những mộng cảnh mà nàng đã thấy, chính là hai tên này dùng quỷ thuật tạo ra.

Bà cố nhìn hai người đang quỳ phía sau Tiểu Phan An, một người đàn ông trung niên mập mạp và một tiểu đạo cô.

Lúc này hai người quỳ trong nền tuyết trắng, tên mập không ngừng run rẩy, tiểu đạo cô kia ngược lại vẫn rất ung dung, ưỡn thẳng người, lúc thì nhìn cái này, lúc lại nhìn cái kia.

Bà cố nhìn ông cố nói, làm sao chàng biết bọn ta ở đây?

Ông cố vò đầu nói, có người báo mộng cho ta.

Hoá ra ông cố và Tiểu Phan An thật sự đã đến Bắc Bình sớm hơn bọn họ một ngày. Sau khi đến nơi, giống như Lưu Kim Toả từng nói, bọn họ đã trực tiếp tìm đến nhà của Hoàng Tiểu Cải.

Vốn dĩ ý định của ông cố tôi là sau khi thu xếp ổn thoả mọi việc xong, ông muốn lập tức đi tìm Tiểu Diễm Thu. Nhưng Tiểu Phan An lại nói, Bắc Bình rộng lớn như vậy, chúng ta làm sao biết Tiểu Diễm Thu đang ở đâu?

Ông cố thật sự không biết Tiểu Diễm Thu đang ở đâu, thế nhưng lúc Tiểu Diễm Thu ra khỏi nhà họ, đã từng nói với ông cố, đoàn kịch Trình Tường của bọn họ sẽ đến Bắc Bình hát kịch cho một gia đình, còn nói cho ông cố biết người đó là ai, hiện đang đảm nhiệm chức quan gì ở Bắc Bình. Có điều rốt cuộc Tiểu Diễm Thu cũng chỉ là một cô gái 17, 18 tuổi, mặc dù nói đúng tên họ rồi, nhưng chức quan là gì thì lại mơ hồ không rõ. Hoàng Tiểu Cải ở Bắc Bình là người quen biết rộng, thế nhưng khi nói đến tên họ, cậu ta lại nói người này không còn ở Bắc Bình nữa mà đã đến Nam Kinh rồi.

Ông cố vừa nghe câu này liền cảm thấy tiêu rồi, người đã không còn ở Bắc Bình, muốn may mắn tìm được đoàn kịch thì biết đi đâu mà tìm?

Hoàng Tiểu Cải bèn an ủi ông cố, dù sao cậu cũng đến Bắc Bình rồi, chẳng lẽ còn sợ không tìm được người sao? Trước tiên cứ cùng chúng ta vui chơi mấy ngày, sau đó ta sẽ giúp cậu nghe ngóng thử xem.

Ông cố nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.

Tối đó ông cố bị Hoàng Tiểu Cải và Tiểu Phan An kéo đi uống rượu hoa. Chỗ vui chơi này khiến ông cố cảm thấy rất không hợp. Nói sao nhỉ, dù gì thì ông vẫn chỉ là một chàng trai mới lớn 16,17 tuổi. Mặc dù nói rằng ông cố và Tiểu Diễm Thu đang có tình ý với nhau, nhưng hai người vẫn đang độ tuổi thiếu niên, đều không nghĩ nhiều đến phương diện này, cho nên cũng chưa từng làm chuyện tằng tịu gì đó với nhau.

Mặc dù ông cố vẫn chưa từng trải qua chuyện đó, nhưng Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải lại chính là cao thủ tình trường chính hiệu. Hai người tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng thời gian lăn lộn giang hồ lại không hề ngắn, vậy nên những chuyện gặp dịp thì chơi cũng khiến họ vô cùng thích thú.

Lúc uống rượu hoa, Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải nhìn thấy ông cố tôi có chút ngập ngừng. Hai người cứ như ong rót mật, liên tiếp rót rượu cho ông cố tôi. Nhưng điều cả hai không ngờ đến đó là tửu lượng của ông cố đã được chân truyền từ ông tổ, dù có uống thế nào cũng không say.

Không say thì không say, thế nhưng uống đến một mức nhất định, ông cố tôi cũng buông thả rồi. Trái một bình phải một bình, uống nhiều vô kể. Hoa thì không cảm nhận thấy, nhưng rượu thì lại bị uống đến rất sảng khoái. Ông cố thì uống rất thoả thích, nhưng cả bàn này, Tiểu Phan An cộng thêm Hoàng Tiểu Cải và mấy cô gái nữa, tất cả đều bị ông ép uống đến gục cả xuống bàn. Uống đến mức này, ông cố liền cảm thấy không còn thú vị nữa. Tay cầm bình rượu, tay cầm cốc rượu, một mình đứng trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay lả tả trên bầu trời.

Đêm ngắm tuyết lại có thêm rượu ngon, thế nhưng dường như vẫn còn thiếu gì đó. Ông cố vốn đang nhớ đến Tiểu Diễm Thu, nhưng trong đầu không tự chủ được lại hiện ra hình ảnh bà cố tôi đang mặc hồng y, đầu đội khăn trùm đỏ, yên lặng ngồi trên giường.

Nghĩ đến đây, ông cố tự tát mình một cái, sao lại sớm nắng chiều mưa như vậy, bản thân chạy đến Bắc Bình tìm Tiểu Diễm Thu, trong đầu lại nghĩ đến cô gái tên Thạch Ấu Đường này làm gì?

Tuyết rơi đến nửa đêm, Tiểu Phan An là người đầu tiên mơ màng tỉnh dậy. Chân nọ xọ chân kia chạy ra ngoài sân tiểu tiện. Giải quyết xong, Tiểu Phan An nhìn đám nam nữ đang nằm gục trên bàn, lại nhìn ông cố tôi đang ngồi lặng lẽ bên bệ cửa sổ, dứt khoát giơ ngón tay cái lên hướng về ông cố. Khoảnh khắc đó địa vị của ông cố tôi ở trong lòng Tiểu Phan An lại tăng thêm một bậc.

Tiểu Phan An gọi Hoàng Tiểu Cải dậy, ném lại mười mấy đồng bạc, sau đó ngồi xe quay về nhà cậu của Hoàng Tiểu Cải.

Sáng sớm hôm sau, nhìn tuyết rơi đầy trời, ông cố không nhịn được thở dài, tình này cảnh này mà không được leo núi ngắm nhìn thì thật đáng tiếc.

Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải đều là người thô lỗ, họ không biết leo núi ngắm tuyết thì có gì là tuyệt diệu. Thế nhưng ông cố của tôi mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng ở trong lòng Tiểu Phan An lại có địa vị rất lớn, nghe ông cố nói muốn leo núi ngắm tuyết, Tiểu Phan An lập tức búng tay nói với Hoàng Tiểu Cải, thu xếp.

Thế là ba người họ cũng ngồi xe lừa, đủng đỉnh đi đến Diệu Phong Sơn. Mới đầu Hoàng Tiểu Cải muốn đến chùa Đàm Chá, nhưng người đánh xe nói đường đến chùa không dễ đi, không bằng chuyển hướng đến Diệu Phong Sơn đi. Hơn nữa sau khi đến Diệu Phong Sơn rồi, bước lên từng bậc thềm đến đỉnh núi, mỗi một cảnh sắc đều khiến người ta cảm thấy thoả mãn.

(*Chùa Đàm Chá tọa lạc ở phía tây Bắc Kinh, cách trung tâm thành phố hơn 30 km. Chùa được xây dựng vào năm 307 (thời Tây Tấn). Ban đầu chùa có tên là “chùa Gia Phúc”. Vào thời Thanh, Hoàng đế Khang Hi đổi tên chùa thành “chùa Tụ Vân”. Nhưng vì phía sau chùa có Long đàm, trên núi có cây Chá, nên dân gian gọi chùa là “chùa Đàm Chá”)

Hoàng Tiểu Cải nghe người đánh xe nói vậy thấy cũng phải. Bèn thay đổi lộ trình đi đến Diệu Phong Sơn.

Đến nơi, ba người leo lên đỉnh Ngọc Hoàng, bọn họ cũng đã tiêu rất nhiều tiền hương hoả khi tá túc ở đây. Hôm đó, cả ba ngồi uống rượu quanh bếp lửa, ngắm nhìn tuyết rơi đầy đỉnh núi, thật là một khung cảnh đẹp đến mê người.

Trước cảnh sắc này, Hoàng Tiểu Cải đề nghị kết bái với ông cố tôi, nhận ông làm đại ca. Tiểu Phan An ngăn Hoàng Tiểu Cải lại, nói, cậu uống nhiều rồi, đợi ngày mai khi tỉnh táo hẳn chúng ta kết bái cũng không muộn. Hoàng Tiểu Cải sống chết không đồng ý, nhất quyết đòi kết bái ngay, nói gì mà, chỉ dựa vào chút tửu lượng này ta cũng muốn nhận Thẩm Tam Gia là đại ca rồi.

Tiểu Phan An và ông cố tôi đều cho rằng những lời của Hoàng Tiểu Cải đều là lời nói ra trong lúc say xỉn, nhưng cuối cùng ba người vẫn ở trong gió tuyết, cùng quỳ xuống, lảo đảo lạy thiên địa cùng kết bái, nói là tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, sau đó ba người trở thành huynh đệ tốt của nhau.

Sau khi dập đầu quỳ lạy xong, Hoàng Tiểu Cải vùi đầu luôn vào trong tuyết không đứng dậy được. Tiểu Phan An kéo cậu ta lên, lúc này vậy mà lại nghe thấy tiếng ngáy của Hoàng Tiểu Cải. Không còn cách nào khác hai người bèn kéo cậu ta vào trong phòng, ném lên giường, để cậu ta mặc sức mà ngủ.

Tiểu Phan An cầm bình rượu lên lại uống với ông cố tôi thêm hai bình nữa, hai người nói chuyện phiếm một lúc. Tiểu Phan An nói, bây giờ gặp thời loạn, huynh đệ chúng ta không biết lúc nào mới thấy được ngày thái bình.

Mặc dù lúc đó ông cố vẫn còn trẻ, nhưng cũng không có chí hướng gì lớn lao, chỉ cảm thấy lấy được Tiểu Diễm Thu, hai người ân ân ái ái, sinh một đàn con như vậy đã là chuyện rất tốt rồi. Hơn nữa những lúc rảnh rỗi ông cũng đã đặt xong tên cho những đứa trẻ, con trai thì tên là Thẩm Minh, Thẩm Chiêu, Thẩm Quân, con gái thì tên Thẩm Thoa, Thẩm Xuyến, Thẩm Ngọc.

Vả lại dù là trai hay gái đều sẽ cho chúng đọc thật nhiều sách, không thích đọc sách cũng không sao, cầm kì thi hoạ cứ tuỳ ý học một thứ, học đến thuần thục thì tốt, có thể làm trò tiêu khiển. Lúc đó, ông cố vốn không hề có ý nghĩ muốn kế thừa gia nghiệp của tổ tông. Chỉ cảm thấy trong nhà có nhiều tiền như vậy, nhiều đất đai như vậy, bản thân cũng không có gì tốt, đọc quyển sách mình thích, đi con đường mình muốn đi, vậy thì được rồi.

Dĩ nhiên lúc tận hưởng những việc này nhất định phải mang theo Tiểu Diễm Thu.

Dự định của ông cố vốn dĩ rất tốt đẹp, có điều sau khi đến Bắc Bình, không tìm được tin tức của Tiểu Diễm Thu, thật khiến người ta thất vọng biết bao.

Hiện tại nghe Tiểu Phan An nói những lời này, ông cố đáp, thật sự là thời loạn, muốn tìm một người cũng tìm không được.

Tiểu Phan An vốn muốn cùng ông cố tôi nói về chí hướng lớn lao, bị ông cố nói câu này xong, lại không biết phải đi tới nơi nào. Một ngụm máu trong cổ họng không nhịn được suýt chút đã phun ra. Có điều Tiểu Phan An chỉ cho rằng ông cố tuổi còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo, nên không nói nhiều về chủ đề này nữa. Nói thêm một vài chuyện khác nữa xong, hai người quay về lại phòng, dần chìm vào giấc ngủ.

Ông cố vốn đã uống rượu, ngã xuống giường liền ngủ rất nhanh. Thế nhưng lúc đang mơ màng ngủ, ông chợt nhìn thấy một người đến đứng trước giường mình, người đó mặt đen đầu tóc cũng đen, không nhìn rõ ngũ quan. Đứng trước giường không nói năng gì, đưa tay ra đẩy mạnh ông cố tôi.

Ông cố không biết chuyện gì xảy ra, uống rượu xong cả người đều nóng ran, đầu óc choáng váng, đang muốn đánh một giấc thật đã, tên này đột nhiên đẩy ta một cái làm gì chứ? Nghĩ đến đây, ông vung tay đánh văng người này ra xa.

Sở dĩ ông cố có thể đánh tên đó văng ra xa, là bởi vì ông đang nằm mơ, cũng là một giấc mơ đã được sắp đặt sẵn.

Thế nhưng người đó bị ông đánh xong chạy đi rồi, một lát sau lại quay lại, tiếp tục đẩy ông cố tôi.

Ông cố bị làm phiền như vậy, lại vung tay lần nữa, khiến người đó như cũ bị văng ra xa.

Có điều chưa đến một lúc, người này liền trở lại, lần này còn dùng cả hai tay để đẩy ông tôi, hoặc có thể nói không phải là đẩy, mà là lay. Cứ thế, ông cố bắt đầu phát cáu lên, lực tay lần này cộng thêm lời nguyền của sấm, trực tiếp đánh bay tên đó ra rất xa.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại quay lại lần nữa. Năm lần bảy lượt như vậy, ông cố không chịu nổi nữa, nhấc mông ngồi dậy mắng chửi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ông cố ngồi dậy xong, mới phát hiện mình đã tỉnh ngủ rồi. Tên mặt đen vừa nãy đẩy mình, cả việc mình đánh hắn hết lần này đến lần khác, tất cả đều là nằm mơ.

Thế nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông nhận ra thật sự có người đang đứng trước giường mình. Người đó giống hệt người ở trong mộng, tóc đen mặt đen, nhìn không rõ ngũ quan, cứ đứng đó không nói gì.

Ông cố tôi vừa nhìn thấy người này, biết ngay đây là âm hồn của một người vừa mới chết, chưa thể nói chuyện được. Âm hồn mới này nội trong 7749 ngày sẽ không thể nói chuyện được, qua được 7749 ngày mới có thể nói.

Ông cố nhìn âm hồn đang đứng trước giường liền mở miệng hỏi, chúng ta có quen nhau sao?

Âm hồn đó nhìn chầm chầm vào ông cố sau đó lắc đầu.

Trong lòng ông cố thầm nghĩ, vậy chúng ta có thù oán gì sao?

Âm hồn đó lại lắc đầu như cũ.

Ông cố lại hỏi, vậy ngươi tìm ta làm gì? Hỏi xong ông mới nhớ lại rằng hắn ta không biết nói chuyện. Ông cố lại hỏi, ngươi hôm nay đến tìm ta là có chuyện muốn cầu cứu sao?

Lần này âm hồn đó lắc đầu, sau đó lại vội vã gật đầu. Sau khi làm xong động tác này, hắn ta vẫy tay với ông cố tôi, xoay người bước ra ngoài cửa. Ông cố nhìn âm hồn đó hỏi, ngươi muốn ta đi theo ngươi?

Âm hồn đó gật đầu với ông.

Ông cố tôi ngồi ở mép giường vò đầu, ta cùng đi với ngươi cũng được, nhưng ta vẫn còn hai người bạn nữa.

Âm hồn đó duỗi tay ra, làm động tác đẩy đẩy.

Ông cố lại hỏi, ý của ngươi là bảo ta đánh thức họ dậy?

Âm hồn đó liên tục gật đầu.

Ông cố nghĩ một lúc rồi nói, ngươi lại không thể nói bản thân đang gặp chuyện gì, ta giúp người cũng không phải không được. Nhưng lại không yên tâm bỏ lại hai người này ở đây.

Lúc ông cố còn đang chần chừ, âm hồn đó đã giậm chân xuống đất mấy cái.

Ông cố nhìn thấy hành động này, hỏi, người đang rất vội sao?

Âm hồn này không chỉ gật đầu, mà hai tay còn cật lực ra hiệu cho ông cố tôi, sau đó chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Ông cố suy xét trước sau một lượt rồi nói, được thôi, ta đi với ngươi một chuyến.

Ông cố nói xong câu này, âm hồn đó nhảy về phía trước đập tay một cái.

Ngay lúc này, Tiểu Phan An mơ hồ hỏi ông cố tôi, lão tam đệ nói chuyện với ai vậy?

Ông cố thấy Tiểu Phan An đã tỉnh, bèn đẩy đẩy hắn rồi nói, huynh dậy đi, chúng ta đi làm việc này đã.

Tiểu Phan An nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, còn chưa muốn ngồi dậy. Vẫn là ông cố tôi phải đến kéo hắn dậy, sau khi kéo Tiểu Phan An ngồi lên rồi, lại đi gọi Hoàng Tiểu Cải. Hoàng Tiểu Cải lúc này mặc dù vẫn còn say rượu, thế nhưng làm việc nghĩa không chùn bước vội vàng mặc quần áo mang giày vào, cùng ông cố tôi và Tiểu Phan An bước ra cửa.

Đêm tuyết trên đỉnh Diệu Phong Sơn, gió bấc rất ác liệt. Phả lên mặt tựa như lưỡi dao cắt. Tiểu Phan An trên người mặc áo choàng dài bằng vải bông, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông sói, đầu đội mũ lông, nên cũng không cảm thấy lạnh.

Thế nhưng Hoàng Tiểu Cải chỉ mặc một chiếc áo bằng lụa, đầu đội mũ phớt, chân còn mang một đôi giày da. Điều này đã khiến hắn gần như sắp đóng băng. Có điều ông cố tôi nghĩ ra một cách, ông từ trong túi lấy ra một tấm bùa, dán lên lưng Hoàng Tiểu Cải, một lúc sau Hoàng Tiểu Cải liền thấy ấm lên hẳn.

Tiểu Phan An nhìn thấy ông cố tôi còn có mánh khoé thế này, nhịn không được tấm tắc khen ngợi.

Ba người đi trong gió tuyết hơn một giờ, băng qua một ngọn núi, trong ánh sáng phản chiếu của những bông tuyết trắng xoá, họ nhìn thấy phía xa có một cây đại thụ. Ông cố vừa nhìn thấy cái cây này, cảm thán một tiếng, thầm nghĩ, cái cây này có vấn đề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom