Người nổ súng đương nhiên là Tiểu Phan An.
Hoàng Tiểu Cải sớm đã nhìn thấy Tiểu Phan An muốn móc súng ra, nhưng lại sợ lúc Tiểu Phan An hành động bị hai người kia nhìn thấy, cho nên mới chuyển sự chú ý của bọn họ lên người mình, bắt đầu giả vờ cãi nhau ầm ĩ với Tiểu Phan An. Tiểu Phan An cũng nhận ra ý định của Hoàng Tiểu Cải, hai người tâm linh tương thông, bắt đầu tranh cãi kịch liệt.
Thế nhưng ai mà ngờ được Lưu Kim Toả lại cho rằng bọn họ cãi nhau thật, còn lên tiếng giúp em trai mình nữa. Có điều càng như vậy lại càng khiến cho cuộc cãi vã của họ trông giống thật hơn. Lúc tên đàn ông trung niên và tiểu đạo cô đó còn đang bàn luận việc phân chia 6 người họ, Tiểu Phan An đã mò thấy khẩu súng mà hắn giấu ở thắt lưng.
Kỹ năng dùng súng của Tiểu Phan An quả thật không phải chỉ là nói khoác, ngay khi chạm được vào khẩu súng, đã bắn liền một lúc 5 phát. Trong 5 phát súng này, mỗi phát đều bắn trúng vào đám dây leo. Chỉ là hai phát súng cuối độ chính xác có giảm đi một chút, mặc dù vẫn trúng vào dây leo, nhưng lại không khiến nó lập tức đứt ra.
Thanh Liên Nhi và Hoàng Tiểu Cải vẫn bị treo lắc lư trên cây. Tiểu Phan An, Lưu Kim Toả và cả ông cố tôi đều ngay lập tức từ trên không trung ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống, Tiểu Phan An và ông cố tôi nhanh chóng bò dậy. Tiểu Phan An đứng dậy xong, vốn muốn bắn vào tên đàn ông kia và tiểu đạo cô. Thế nhưng hai người bọn họ phản ứng cực nhanh, ngay khi họ giơ tay lên không trung một cành dây leo lại rũ xuống, trực tiếp cuỗng mất khẩu súng trên tay Tiểu Phan An.
Đồng thời, dưới chân ba người cũng mọc lên chi chít gai nhọn, muốn di chuyển lại không biết nên bước vào đâu. Điều này khiến cho kế hoạch muốn kéo bà cố quay về của ông cố tôi trở nên thất bại, mắt thấy bà cố lại nhấc chân muốn bước về phía trước, ông cố hét lớn một tiếng, lấy tay nặn hai quả cầu tuyết dưới đất, ném vào sau gáy bà. Hành động này khiến bà cố bất chợt dừng lại, lần dừng lại đó đã cho ông cố thêm một ít thời gian.
Tận dụng chút khoảng trống này, ông cố vội vàng lấy từ trong ngực áo ra mấy tấm bùa, vung lên không trung, sau đó lập tức niệm hai câu chú. Một câu là tịnh thiên địa thần chú: Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán; động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên; bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên; linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên; càn la đáp na, động cương thái huyền; trảm yêu phược tà, độ nhân vạn thiên.
Tịnh thiên địa thần chú này là để trừ khử uế khí của đất trời. Sau khi niệm chú xong, những bụi gai trên mặt đất liền biến mất không còn bóng dáng.
Ngay sau đó, ông cố lại niệm Ngũ Lôi chú. Ngũ Lôi chú này là một câu chú vô cùng lợi hại, chuyên đánh tan yêu ma quỷ quái trong trời đất.
Ngọc thanh thuỷ thanh, chân phù cáo minh; thôi thiên nhị khí, hỗn nhất thành chân; ngũ lôi ngũ lôi, cấp hội hoàng ninh; nhân huân biến hoá, hống điện tấn đình; văn hô tức chí, tốc phát âm thanh; lang lạc tư tân độc thẩn miêu lô xuân ức sát nhiếp, cấp cấp như luật lệnh.
Đọc xong câu này, trên trời bỗng vang lên tiếng sấm nổ vang rền. Ông cố lập tức đưa tay lên không trung, những tấm bùa chú tung bay phấp phới, sau đó vụt thành ánh sáng chói mắt, vô số tia chớp như có ai đó điều khiển, đánh thẳng lên người tên đàn ông trung niên và tiểu đạo cô kia.
Thật ra từ lúc ông cố niệm chú, hai người này đã đứng chết trân tại chỗ rồi. Bọn họ không thể ngờ rằng một tên thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy lại là một người tu đạo. Hơn nữa vừa mở miệng đã có thể trực tiếp niệm được hai câu chú đó.
Phải biết rằng muốn niệm được loại chú này, nhất định phải tập trung tinh thần, hơn nữa trong lúc niệm không được nghỉ lấy hơi, tất cả mọi câu trong đó đều phải được đọc liên tục trong một hơi.
Niệm hai câu chú này xong, tên đàn ông trung niên và tiểu đạo cô bị tia sét đánh trúng người, nằm vật xuống đất run rẩy. Cùng lúc đó đám dây leo quấn chân của Hoàng Tiểu Cải và Thanh Liên Nhi cũng bị sét đánh trúng, hai người đồng thời rơi xuống nền tuyết trắng xoá.
Niệm chú xong, ông cố cũng không có thời gian lo nghĩ những chuyện khác, ông biết bà cố vẫn còn đang muốn nhấc chân nhảy đến vách núi. Liền lập tức xoay người, chạy hai bước đến bên vách núi, kéo bà cố quay lại.
Lúc vừa mới chạy đến, bởi vì bản thân dùng hết tốc lực, nếu không phải ở đó có rất nhiều bụi cỏ gai, thì có lẽ ông cố đã rơi luôn xuống bên dưới rồi. Điều này khiến ông cố sợ đến toát mồ hôi lạnh, vậy nên sau khi kéo bà cố trở về, trong lòng ông rất sốt ruột, nhìn thấy bà cố vẫn không tỉnh, chỉ có thể mạnh tay tát bà hai cái.
Bà cố biết được đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, lúc thì vui, lúc lại thấy buồn. Vui vì ông cố đã cứu bà, buồn là bởi ông vì cứu bà mà đã tát bà hai cái. Bây giờ đã vì chuyện này mà cho mình hai cái tát, ngày tháng sau này liệu có đánh mình thêm lần nào nữa hay không, vẫn rất khó nói.
Lúc bà cố đang suy nghĩ miên man, Tiểu Phan An bên này đã túm lấy tóc tên đàn ông trung niên, chĩa súng vào ông ta la mắng, ngươi mẹ nó tên mù mắt chó này, cũng không nhìn xem lão tử ta là ai, người nào cũng muốn hại.
Tên đàn ông quỳ rạp dưới đất, đôi mắt thất thần, mặc cho Tiểu Phan An nắm đầu lắc lư qua lại. Tiểu đạo cô trái lại ngẩng cao cổ nghiêng mặt hung hăng nhìn Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải.
Tiểu Phan An nhìn ánh mắt hung tợn của tiểu đạo cô, duỗi chân đạp cô ấy xuống nền đất, chĩa súng vào đầu tiểu đạo cô nói, đồ chó cái, nhìn, ta kêu người nhìn lần nữa, để ta đem người bán vào phố Bát Đại, để nghìn người vạn người chà đạp ngươi, xem ngươi còn dám giương mắt nhìn ta như vậy không.
Lời này của Tiểu Phan An quá sức thô tục, bà cố và Thanh Liên Nhi nghe vào tai lập tức ngượng không chịu nổi.
Ông cố bước đến nhìn tên đàn ông trung niên, lại nhìn sang tiểu đạo cô, nói với Tiểu Phan An, huynh có bán cô ta đi cũng vô dụng, cô ta đâu phải người, là yêu quái.
Tiểu Phan An hả một tiếng, nhìn ông cố tôi hỏi, yêu quái? Vậy càng tốt, chúng ta có thể trực tiếp lập miếu, mọi người ở Bắc Bình đều sẽ biết Tiểu Phan An ta bán được yêu quái, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ông cố bị câu này của Tiểu Phan An chọc cười, nói, huynh đừng gấp, hai người này có thể biến hoá thành người như vậy chứng tỏ thời gian tu luyện không ngắn. Để ta cho huynh xem chân thân của họ, xem huynh còn muốn bán nữa hay không?
Tiểu Phan An nghe ông cố tôi nói vậy, chớp chớp mắt, hai người này còn có chân thân sao?
Ông cố chỉ vào hai cây đại thụ một trước một sau trong Thanh Mộc Quán nói, thật ra hai cái cây này chính là chân thân của bọn chúng. Có điều bây giờ bọn họ đã thành tinh, có thể tự do đi lại. Nói xong, ông lại lấy từ trong túi áo ra hai lá bùa, vung lên không trung, hai lá bùa này lập tức bốc cháy.
Nói ra cũng thật kì lạ, ngọn lửa từ hai lá bùa này bốc lên lại là khói xanh ngọc. Phản chiếu lên trên mặt hai người một hình thù hết sức quái dị.
Tên đàn ông trung niên và tiểu đạo cô nhìn một cái, mặt liền biến sắc, tiểu đạo cô đó vẫn còn trấn tĩnh được một chút, ngược lại tên kia đã nằm rạp xuống dưới đất phục lạy, miệng không ngừng kêu la, đại sư tha mạng, tiên sư tha mạng, lão gia tha mạng.
Ông cố khịt mũi nói, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng dáng vẻ ban đầu của ngươi là gì, mau hiện ra cho mọi người xem thử.
Tên đàn ông trung niên và tiểu đạo cô quay sang nhìn nhau, trên mặt trên trán cả hai đều đổ đầy mồ hôi, sau đó chậm rãi gật đầu. Đồng ý xong, cả 6 người đang đứng ở đó đều cảm thấy trước mắt là một đoá hoa, còn người đàn ông lại biến thành một thân cây thô ráp xù xì, hai tay hai chân giờ trở thành những cành cây lớn, đầu lại giống như một con quái vật hình thù là một gốc cây nhỏ.
Thấy tên đàn ông trung niên biến thành như vậy, Hoàng Tiểu Cải và Tiểu Phan An vẫn còn đỡ, mặc dù trong lòng có kinh ngạc, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả lại bị thứ trước mắt doạ đến mặt mày tái mét, vô thức dựa vào nhau. Ngược lại bà cố tôi dường như không có phản ứng gì.
Ông cố nhìn thấy bà như vậy trong lòng cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn không mở miệng hỏi.
Lại nói đến tiểu đạo cô đó, sau khi tên đàn ông trung niên hiện nguyên hình, cô cũng đã biến đổi thành một diện mạo khác. Có điều 6 người bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, lại cảm thấy xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều so với trước. Chỉ thấy một tiểu cô nương vô cùng xinh xắn trong chiếc áo choàng màu đỏ, có hai cái sừng trên đầu đang xuất hiện trước mặt mấy người họ.
Ngay cả Tiểu Phan An đã trải qua vô số chuyện, nhìn thấy cô nương có dáng vẻ như vậy trong lòng cũng khẽ lay động, ngay tức khắc cảm thấy hối hận, vừa nay tại sao mình lại đá cô ấy chứ. Hoàng Tiểu Cải càng ngẩn người hơn, nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái, miệng không ngừng nói, thật xinh đẹp.
Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả nhìn thấy dáng vẻ này cũng phải sửng sốt, mặc dù bọn họ đều là phụ nữ, nhưng trong lòng cũng âm thầm ngưỡng mộ, trên thế gian này sao lại có một tiểu cô nương đẹp như vậy chứ?
Bà cố lại mở miệng nói, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, tại sao lại cứ muốn hại người chứ?
Bà cố nói một câu, đã kéo đám người đang mê mẩn trước vẻ đẹp của cô gái này quay về thực tại.
Cô gái nghe bà cố nói vậy, khịt mũi đáp, ta có hại người hay không liên quan gì tới cô?
Ông cố tôi ý vị sâu xa nói, cô có hại người hay không quả thật không liên quan đến cô ấy, có điều hai người tu đạo khó khăn lắm mới có một ngày được thành người, không dễ dàng gì mới đi được vào chính đạo, cô hại một người không cần mất nhiều thời gian đã quay trở về đường cũ rồi. Trở thành một nhành cây khô vùi mình trong đất đá, không biết phải trải qua bao nhiêu nghìn năm, vạn năm mới lại có được cơ duyên này.
Cô gái hừ một tiếng, chỉ biết nói những lời dễ nghe như vậy, có tác dụng gì chứ?
Ông cố nghe vậy biết được cô gái này nói nhiều cũng vô ích, bèn đáp, được, đã như vậy rồi, chúng ta còn có thể làm gì nữa chứ?
Nói rồi ông cố lấy từ trong túi áo ra một túi vải màu vàng, bên trong túi là mấy viên ngọc chạm khắc thành hình người. Những thứ này được khắc rất tỉ mỉ, từng em bé nho nhỏ, đầu tròn tai to trông vô cùng đáng yêu.
Tiểu Phan An không biết ông cố tôi định lấy thứ này ra làm gì, bèn mở miệng hỏi. Ông cố nói với Tiểu Phan An, đây là ngọc tì bà, chuyên dùng để gọi cô hồn dã quỷ, cũng có thể bắt hồ yêu, quái vật.
Tiểu Phan An nghe ông cố tôi nói đến đây thì hỏi, vậy đệ định giết chết bọn họ à?
Tiểu Phan An nói xong câu này, còn không đợi ông cố tôi mở miệng, tên đàn ông trung niên cả người thẳng đơ nằm rạp dưới đất, dập đầu với ông cố tôi sau đó lớn tiếng kêu đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng.
Hoàng Tiểu Cải nhìn thấy hành động này của ông ta thì nói, đám yêu quái các ngươi thật giống như trong truyện cười vậy, gặp người tu hành liền kêu đại tiên, tiên nhân cứu mạng.
Cô gái nhỏ với hai chiếc sừng xanh biếc trên đầu nói, đấy là vì đạo sĩ của Thanh Mộc Quán bị ức hiếp.
Tiểu Phan An nghe cô gái này nói vậy, khẽ ngẩn người nói, xem ra hai người trong chuyện này có ẩn tình nhỉ.
Lúc này Hoàng Tiểu Cải run cầm cập giậm chân nói, chúng ta vào trong nói đi, lão tử đây sắp chết cóng rồi.
Ông cố quay sang nhìn mới nhận ra, vừa nãy lúc Hoàng Tiểu Cải bị treo lên, lá bùa sau lưng cậu ta đã rơi mất rồi, chẳng trách lại cảm thấy lạnh như vậy.
Tiểu Phan An nhìn ông cố tôi, ông cố lại nhìn sang bà cố, chỉ thấy trên đầu bà lúc nãy bị ông ném trúng hai quả cầu tuyết, trên tóc dính đầy tuyết vụn. Một cơn gió lạnh thổi lướt qua khiến đầu tóc trở nên rối bù, gương mặt trắng hồng nhỏ nhắn cũng bị cóng đến tím tái. Trái tim ông vô thức bị siết chặt lại, bèn nói, được, chúng ta vào trong rồi nói.
Hoàng Tiểu cải nghe ông cố nói vậy, nhanh chóng đi đến trước mặt tên đàn ông kia, dùng chân đạp lên cái đầu gỗ đó, hét lớn, đừng dập đầu nữa, đứng lên, vào trong nói chuyện. Nói xong lại đến bên cạnh cô gái nhỏ, đỡ cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng chậm rãi nói, đứng lên đi, đừng quỳ nữa, chúng ta vào trong thôi.
Sáu người hai yêu cùng tiến vào trong đạo quán, lần này không đến khách đường nữa mà vào thẳng phòng chính trong nội viện.
Phòng chính trong nội viện vẫn sáng đèn, trong phòng bày biện rất nhiều đồ đạc, bàn ghế giường ngủ đều có đủ cả, trên mấy khay nhỏ còn có ít quả táo, bên bếp lò đặt một ấm trà, hơn nữa trong lò còn một ít than đang cháy toả ra hơi nóng ấm áp.
Tiểu Phan An không khỏi tò mò hỏi, yêu quái các người cũng sợ lạnh à?
Hai tên yêu quái đều không trả lời.
Sáu người bước vào trong phòng, dưới sự sắp xếp của Tiểu Phan An, bà cố tôi, Lưu Kim Toả còn có Thanh Liên Nhi, sẽ đến ngồi ở bên phải bếp lò. Hoàng Tiểu Cải và ông cố tôi thì ngồi ở bên trái, Tiểu Phan An thì chọn ngồi ngay cạnh bếp lò.
Sau khi mấy người họ ngồi xuống rồi, Tiểu Phan An liền hỏi hai tên yêu quái, nói, các ngươi đã hại bao nhiêu người rồi?
Tên đàn ông trung niên nhìn cô gái nhỏ, lại đưa đôi mắt rụt rè nhìn Tiểu Phan An và ông cố tôi, run rẩy nói, 5, 5 người, không đúng, 6 người.
Tiểu Phan An nghe xong đập bàn hét lớn, thành thật một chút cho ta, là 5 hay 6 người?
Cô gái nhỏ ngẩng cao đầu ngửa cổ nói, 5 người.
Tiểu Phan An nhìn cô ta nói, cô đúng là một tiểu cô nương thẳng thắn, nói, làm sao hại người?
Cô gái nhỏ lắc lư cặp sừng trên đầu nói, cũng không thể nói là chúng ta hại bọn họ được, là họ muốn hại chúng ta, nên chúng ta mới hại lại họ.
Tiểu Phan An thấy cô gái nói năng lộn xộn bèn mắng, cô mẹ nó nói linh tinh cái gì đó, nói lại đàng hoàng cho ta.
Cô gái nhỏ nghĩ một lát, đem ngọn nguồn mọi chuyện kể rõ cho mọi người.
Theo như lời kể của cô gái nhỏ, cô ấy đã ở trên ngọn núi này cùng với tên đàn ông kia hơn 200 năm rồi. Trong hơn 200 năm này, thế sự xoay vần, thói đời đổi thay, bọn họ đã chứng kiến không ít thứ.
Thế nhưng nói đến việc bọn họ tu hành thành người, cũng chính là sự thay đổi xảy ra trong những năm gần đây. Điều này phải nói từ đạo sĩ thật sự của Thanh Mộc Quán.
Lúc Thanh Mộc quán được dựng lên, trong quán rất vắng vẻ, lúc đông đúc nhất cũng chỉ có 8, 9 người. Khi triều đại nhà Thanh không còn nữa, Thanh Mộc Quán này chỉ còn lại duy nhất 2 sư đồ, một người là đạo sĩ trung niên, người còn lại là một tiểu đạo cô.
Hôm đó trời cũng đổ một trận tuyết lớn, đạo sĩ đang ở trong phòng nhóm lửa, trên bếp lò còn nướng vài củ khoai, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khóc rất khẽ. Đạo sĩ mở cửa ra, phát hiện trước cửa là một đứa trẻ sơ sinh được bọc rất kín đáo. Trên trời tuyết rơi không ngừng, mũi miệng của đứa trẻ rất nhanh đã bị tuyết che phủ.
Đạo sĩ ôm đứa trẻ vào lòng, bế vào trong phòng, cẩn thận rót nước ấm từng chút một, không dễ dàng gì mới cứu được mạng của nó. Từ lúc đó đứa trẻ đã ở lại đạo quán này, cùng đạo sĩ nương tựa vào nhau, mặc dù nói hai người là sư đồ, nhưng tình cảm lại giống như cha và con gái.
Năm tiểu đạo cô 15, 16 tuổi, đạo sĩ đó nói, con không thể cứ ở mãi trong đạo quán này được, nên gả cho người ta rồi. Tiểu đạo cô không muốn gả đi, nhưng đạo sĩ nói, con không lấy chồng, đợi đến lúc ta già rồi, lấy ai chăm sóc cho con đây?
Tiểu đạo cô không còn cách nào khác, chỉ có thể để đạo sĩ làm chủ cho mình, đến một ngôi làng dưới núi tìm bà mối lo liệu hôn sự. Thế nhưng tìm được mấy người, cô ấy không chê xấu thì cũng chê già, không thì cũng chê người ta ngốc.
Có điều những người này đều cho rằng tiểu đạo cô rất xinh đẹp, mặc dù họ có cảm thấy cô ấy đẹp đến thế nào cũng vô dụng, nhưng kể từ lúc đó tin đồn về vẻ đẹp của tiểu đạo cô đã được lan truyền khắp nơi, một truyền hai, hai truyền ba, sau đó truyền đến tận Bắc Bình.
Trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Thanh Mộc Quán đã được truyền đi rộng rãi, rất nhiều công tử thế gia tìm đến Thanh Mộc Quán, không vì nguyên do nào khác, chỉ vì muốn một lần được nhìn thấy dung nhan của tiểu đạo cô. Mặc dù điều này khiến hương hoả của Thanh Mộc Quán trở nên thịnh vượng hơn, nhưng cũng mang đến rất nhiều bất tiện cho cuộc sống của đạo sĩ và tiểu đạo cô. Càng có nhiều lời đàm tiếu lọt đến tai của hai người họ, nói rằng sở dĩ tiểu đạo cô không muốn xuất giá là bởi vì cô có tình cảm mờ ám với nguời đạo sĩ.
Điều này khiến tiểu đạo cô rất tức giận, nhưng giận dỗi cũng có thể làm được gì? Người đạo sĩ khuyên cô, đừng nghe những tin đồn nhảm nhí ấy nữa, không sao đâu.
Mặc dù sinh hoạt bị ảnh hưởng, nhưng cuộc sống của sư đồ hai người cũng được cải thiện, có cơm ăn áo mặc, còn có đồ dùng, quả thật đã tốt lên rất nhiều. Cũng xem như là có được có mất. Thế nhưng không ngờ đến rằng, người đó lại xuất hiện.
Nghe nói đó là một kép hát có tiếng, không chỉ nổi danh ở Bắc Bình, mà còn ở hầu khắp trên cả nước Trung Quốc. Sau khi tiểu đạo cô nhìn thấy người này, liền không thể quên được, ngày đêm đều nghĩ tới hình dáng của hắn.
Người đạo sĩ nhìn ở trong mắt, lo ở trong tim. Thế nhưng ông cũng biết đây là một đoạn nghiệp duyên không có kết quả, người đó đã thành gia lập thất rồi, còn có hai người vợ lẽ. Tiểu đạo cô trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một đoá hoa trắng tinh khiết bên đường, dù có tốt đến mấy, cũng chỉ là thứ đồ ở ven đường mà thôi.
Người đó một đi không trở lại, tiểu đạo cô bèn nói với đạo sĩ rằng cô muốn đến Bắc Bình tìm hắn. Đạo sĩ chấp nhận để tiểu đạo cô đi, đồng thời nói với cô ấy, tìm không được thì phải lập tức quay về.
Tiểu đạo cô đi rất nhanh, quay về cũng rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày đã từ Bắc Bình trở về.
Sau khi quay về, cô nói với người đạo sĩ, thành Bắc Bình chiến tranh nổi dậy, khắp nơi đều là binh hoang mã loạn. Lúc thì là họ Trương đánh với họ Đoàn, lúc lại là họ Viên đánh với họ Tôn, rốt cuộc không rõ là ai đánh ai.
Tiểu đạo cô nói với đạo sĩ về thế sự loạn lạc ở Bắc Bình, cũng kể cho ông ấy nghe về những phồn hoa ở nơi ấy. Thế nhưng người đạo sĩ lại rất giận dữ mắng cô ấy rằng, ngươi đã đi đến kinh thành rồi thì cứ đi luôn đi, còn quay về đây làm gì, mau cút nhanh.
Tiểu đạo cô bị đạo sĩ mắng mấy câu, trong bụng ấm ức, cô không biết ông ấy bị làm sao, cũng không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, cô ấy cho rằng bởi vì bản thân đã thích người kép hát đó, khiến cho đạo sĩ buồn lòng, bèn nhanh chóng giải thích với ông ấy. Ai ngờ người đạo sĩ vẫn tiếp tục mắng cô, những lời nói khó nghe đều nói ra hết, sau đó bảo cô mau cút, đừng bao giờ quay lại nữa, còn nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô ấy nữa.
Tiểu đạo cô trẻ tuổi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không thể cứ vô duyên vô cớ mà đi như vậy được, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi biết được chân tướng sự việc, tất cả đều đã muộn rồi.
Bình luận facebook