Quyển 3 - Chương 1 - Nơi Tam ca thường xuyên lui tới, ở đâu?
Tin tức có liên quan tới nhóm người buôn thận lần này thu hoạch được thắng lợi to lớn, gây được tiếng vang trong xã hội, người dân càng tỏ ra phản ứng mãnh liệt, trong chuyên mục pháp chế của Dịch Lục Soát, đề tài này càng được đặc biệt quan tâm hơn, xếp vào trang chuyên đề. Còn có các các giáo sư tiếng tăm của các trường Đại học, Cao đẳng lấy vụ án này ra làm đề tài, triển khai một loạt lại tiếp một loạt những nghiên cứu và thảo luận.
Vụ án buôn thận này, chính bản thân nó đã nhạy cảm phi pháp, đối với rất nhiều thân nhân của người mắc bệnh mà nói, đây là một tia hy vọng không thể nghi ngờ, dù sao đó cũng là một con đường tắt có thể cứu mạng để tiếp tục cuộc sống. Thế nhưng, chuyện gì cũng đều có hai mặt, mặt tốt đẹp của nó càng phơi ra bên ngoài nhiều thì lại càng ẩn chứa mặt xấu xa đen tối ở bên trong hơn, tự nhiên cũng sẽ từ từ phát triển, giống như một loại vi khuẩn sinh sôi nảy nở điên cuồng! Liên quan đến lợi ích không nhỏ, sau lưng sự tự nguyện, càng ngày càng có nhiều sự không tình nguyện, thành ra nếu nói đến vật hy sinh cứu mạng, ngoài những người được cứu ra, trên thực tế, càng ngày càng nhiều gia đình vì thế mà tan rã, sụp đổ, từ nay về sau rơi xuống địa ngục trong sự tuyệt vọng.
Tài sản dưới danh nghĩa của Cố Thanh Hồi cũng bị đóng băng để điều tra, dựa vào những gì anh đã khai báo, cảnh sát cũng điều tra ra được một số tiền lớn trong tài khoản không công khai của anh. Số tiền đó nếu muốn trả hết khoản vay để mua ngôi biệt thự kia vẫn còn dư sức, nhưng ban đầu anh đã có ý định muốn che giấu, vì không muốn khiến cho người khác nghi ngờ nên cũng không lựa chọn cách trả đứt khoản tiền đó.
Vụ án của Cố Thanh Hồi thật không khéo lại xảy ra vào đúng dịp cuối năm, hôm nay chính là giao thừa, những người phải đi làm ăn xa ở tận ngoài ngàn dặm xa xôi đều quay trở về nhà, tận hưởng sự đoàn tụ ấm áp sau bao ngày xa cách. Chử Đồng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất đang đóng chặt, rèm được che kín hoàn toàn, hệ thống sưởi khí trong phòng mở ra rất dễ chịu, trên tấm kính cửa sổ phủ lên một tầng hơi nước mờ ảo nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy được những bông tuyết lớn đang tuôn rơi xuống ở bên ngoài.
Giản Trì Hoài ra lệnh cho cô phải dưỡng bệnh thật tốt, không cho phép bước xuống giường, biết cô có tâm sự, Giản Trì Hoài nhẹ giọng nói, “năm nay không cần phải đi chúc tết ba mẹ anh đâu, anh đã gọi điện thoại rồi.”
“Hả? Vâng.”
“Lát nữa anh bảo tài xế đưa ba mẹ và chị của em tới đây cùng đón giao thừa với chúng ta.”
Chử Đồng cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng trong lòng lại có do dự, “chị của em sẽ không chịu tới đâu.”
“Chị ấy đồng ý rồi.”
“Thật ư?” Chử Đồng như thể đang nghe một chuyện không tưởng.
“Đêm giao thừa nên có nhiều người đông vui một chút, hôm nay cho phép em rời giường, anh đã chọn giúp em một bộ váy thật đẹp để mặc rồi.” Mắt thẩm mỹ của Giản Trì Hoài từ trước đến giờ luôn không tệ, chiếc váy kia không phải được chọn lựa từ trong phòng để quần áo mà thật ra chính là do nhân dịp năm mới nên đã đặc biệt đặt may riêng cho cô. Một chiếc đầm liền thân màu đỏ rực rỡ, đường may bên eo rộng rãi nên sẽ không siết chặt vào vết thương của cô. Giản Trì Hoài đẩy Chử Đồng tới trước tấm gương, “đẹp lắm.”
“Quá đỏ.”
“Đâu có, nó khiến làn da của em rất nổi bật.” Giản Trì Hoài lại dẫn Chử Đồng đi tới trước bàn trang điểm, để cô ngồi xuống chỗ của mình, hai tay đặt trên đầu gối, anh chọn một màu son giống hệt màu của chiếc váy kia, Chử Đồng mấp máy cánh môi, “cái màu son này bình thường em không hay dùng.”
Ngón trỏ thon dài của Giản Trì Hoài nâng cằm của cô lên, “đừng nói chuyện, một hồi nữa coi như sẽ mất đẹp đấy.”
Anh cúi người xuống, cẩn thận tô theo cánh môi của Chử Đồng, tất nhiên là cô không dám cử động, không tới một lúc sau, Giản Trì Hoài nâng gương mặt của Chử Đồng lên, nhìn ngắm hai bên một chút, “đẹp rồi.”
Cô nhìn vào trong gương, làn da của Chử Đồng trắng nõn mịn màng, hoàn toàn không cần phải dùng phấn phủ, trên môi điểm xuyết một chút sắc đỏ, khí sắc cả người cũng tăng lên, cô cười khẽ phủ môi, “đúng là đẹp thật.”
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng gõ cửa của người giúp việc, “Giản tiên sinh, có khách đến.”
Chử Đồng nghiêng đầu chải chuốt tóc tai cho gọn gàng, sau đó đứng dậy, “đi thôi, ba mẹ em đã đến rồi.”
Hai người đi xuống lầu dưới, vợ chồng nhà họ Chử và Chử Nguyệt Tình thay dép xong đang đứng ở trong phòng khách, Chử Đồng bước lên trước, bày ra tư thế ôm hôn, “ba, mẹ, chị.”
Lý Tĩnh Hương bước tới đầu tiên, nhẹ ôm lấy con gái, “tại sao lại mặc quần áo mỏng manh như vậy? Không sợ lạnh cứng chân luôn à.”
“Trong nhà không lạnh đâu, Giản Trì Hoài bảo con mặc mà, còn khen đẹp nữa.”
Đôi mắt của Chử Nguyệt Tình bị sắc đỏ kia khiến cho chói loá, thật là sung sướng hạnh phúc, cô cong khóe miệng có chút gượng gạo lên, “đúng là rất đẹp.”
Chử Đồng bước tới, hai tay giơ lên nhẹ rơi vào đầu vai Chử Nguyệt Tình, “chị, để lát nữa em bảo người giúp việc làm cho chị mấy món ăn mà chị thích nhất nha.”
Lý Tĩnh Hương nhìn cô nâng hai tay lên, vội vàng bước tới. “Con làm như vậy vết thương không khó chịu sao? Bỏ tay xuống đi.”
Chử Đồng ‘oh’ một tiếng, Giản Trì Hoài mời Chử Cát Bằng ngồi xuống, người giúp việc pha trà xong bưng lên, bàn tay Lý Tĩnh Hương không dám chạm vào hông của Chử Đồng, “có đỡ hơn chút nào không? Một dao kia đâm xuống sẽ chảy ra bao nhiêu là máu đây.”
Chử Nguyệt Tình lẳng lặng nhìn trong mắt, chưa tới mấy ngày, cha mẹ cô thương xót tiếc nuối thay cho Cố Thanh Hồi, còn đối với Chử Đồng thì trách móc, tức giận, tất cả đều biến mất hết. Cũng đúng, một là người ngoài, một là con gái ruột thịt, thật sự không hề giống nhau chút nào.
Cô có chút xúc động, chỉ là nghĩ tới nếu Cố Thanh Hồi vẫn còn đang ở đây, thật tốt biết bao? Bọn họ cũng có nhà của riêng mình, không cần phải đón tết ở nhà của người khác, không cần phải bị gò bó, ép buộc như thế này.
Giản Trì Hoài đưa cho Chử Cát Bằng một điếu thuốc, lại mời ông uống trà, Chử Cát Bằng hút một hơi, “thuốc lá này không tệ, mùi rất thơm.”
“Con biếu ba mấy bao, còn có hai hộp trà lá, lát nữa lúc trở về, ba nhớ mang theo.”
“Ừ, ừ, ừ.” Chử Cát Bằng tươi cười, cũng không ngần ngại gì.
Chử Đồng trông thấy Chử Nguyệt Tình đứng im tại chỗ, biết rõ trong lòng chị cô nhất định là đang nhớ lại những chuyện đau lòng, cô tiến lên kéo tay của chị cô qua, “chị, em dẫn chị ra ngoài ban công.”
Ngoài ban công nhỏ ở tầng trệt, sát sân vườn, bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Chử Đồng đứng ở bên cửa sổ chỉ ra bên ngoài, “chị, em cũng đang bắt đầu làm vườn đấy, có đẹp không?”
“Với tính cách đểnh đoảng này của em, không tới hai tháng có thể sẽ bị em chăm chết mất.”
Bàn tay Chử Đồng thân mật đặt lên đầu vai chị mình, “vậy chị phải thường xuyên tới đây trông coi giúp em nha, chúng ta sẽ vẫn giống như trước kia vậy, cùng đi ra ngoài dạo phố, ăn uống.”
“Ừ.”
Chử Đồng nghiêng đầu, chăm chú nhìn về phía gò má của Chử Nguyệt Tình, “chuyện đã qua cứ để cho nó hoàn toàn trôi qua được không chị?” Cô muốn nói, chị của cô xứng đáng có được một người yêu tốt hơn. Nhưng Chử Đồng không nói nên lời được, ở trong mắt bọn họ, Cố Thanh Hồi là kẻ làm đủ mọi việc ác không thể tha thứ, mà đối với Chử Nguyệt Tình, người đã từng yêu anh ta sâu sắc mà nói, trong trí nhớ tất cả chỉ còn lưu lại những ký ức tốt đẹp.
Chử Nguyệt Tình cũng không biểu lộ ra chút cảm xúc nào khác thường, “vốn đã là quá khứ rồi, chị rất ổn.”
Mọi người vào ngồi trong phòng khách, mấy người giúp việc thì bận rộn trong phòng bếp, thức ăn bát đũa cho bữa tối lần lượt được chuẩn bị xong xuôi, Giản Trì Hoài kéo Chử Đồng đứng dậy, anh bước tới trước tủ đựng rượu, từ bên trong lấy ra mấy bao tiền lì xì đưa cho Chử Đồng, ý bảo cô đi phát cho mọi người.
Chử Đồng đem bao tiền lì xì lần lượt phát cho những người giúp việc, bọn họ liên tiếp nói cám ơn, Chử Đồng nhìn đồng hồ, “mọi người mau trở về nhà đón tết đi, vất vả rồi.”
“Dạ, cám ơn Giản tiên sinh, Giản phu nhân.”
Giản Trì Hoài xoay người lại cầm ba bao tiền lì xì đưa cho Chử Đồng, cô vừa nhìn cũng biết bên trong đựng không ít tiền, tấm vải đỏ bọc thân túi, đem so sánh với bao lì xì nhỏ ban nãy, cầm trong tay cảm giác nặng trịch hơn hẳn. Vào phòng khách, Giản Trì Hoài mời mọi người ngồi xuống, chờ sau khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, Chử Đồng bước qua, lần lượt phát những bao tiền lì xì lớn kia cho mọi người.
Lý Tĩnh Hương kinh ngạc nhìn xuống, “cái này... Phải là do ba mẹ tặng cho các con mới đúng, thế nào trái lại...”
“Mẹ, vất vả cả năm qua, đây là hiếu thảo kính biếu cho ba mẹ.”
Chử Nguyệt Tình liếc nhìn, biết bên trong có không ít tiền, cô ra vẻ như đang nói đùa, “ngay cả chị cũng có, hôm nay chị tới đây chẳng phải là lời to rồi sao?”
Chử Đồng hướng Giản Trì Hoài nhìn nhìn, sau đó xoè tay ra, người đàn ông nhẹ liếc mắt, “làm gì vậy?”
“Của em đâu?”
Giản Trì Hoài đẩy tay của cô ra, “em không có.”
“Tại sao?” Lúc Chử Đồng mới vừa cầm mấy bao tiền lì xì kia cũng rất ngưỡng mộ, “bây giờ em đang nghỉ phép, không có nguồn tài chính.”
“Được, lát nữa lì xì riêng cho em.”
Chử Cát Bằng và Lý Tĩnh Hương đều cười, Giản Trì Hoài bước qua rót rượu cho Chử Cát Bằng, bao tiền lì xì kia đặt ở bên cạnh cảm thấy không được tiện, Chử Cát Bằng cầm lên, quả thật đúng là rất nặng, ông hướng về phía Lý Tĩnh Hương ở bên cạnh, “này, cất vào trong túi xách của bà đi.”
Chử Đồng và Giản Trì Hoài ngồi ở vị trí chủ nhà, Chử Đồng nhìn thấy Chử Nguyệt Tình động đũa rất ít nên thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô, cũng không nói chuyện gì nhiều, chỉ là yên lặng quan tâm. Rượu rót xong ba lượt, Giản Trì Hoài và Chử Cát Bằng đang ngồi trò chuyện với nhau, anh vui vẻ ôn hoà, thấy Chử Nguyệt Tình ở đối diện có chút ngây ngốc, anh không khỏi hỏi một vài câu, “còn chị, tương lai có dự tính gì không?”
Lúc Chử Nguyệt Tình ý thức được là đang hỏi mình, giật mình một cái, sau đó tỉnh táo lại, “ở nhà mãi cũng không phải là cách, sang năm tôi muốn đi làm.”
“Chị thích công việc như thế nào?”
“Thư ký hoặc trợ lý, cứ làm thử trước đã.”
Giọng nói của Giản Trì Hoài không lạnh không nhạt, nhưng cũng không phải là nói cho có lệ, đây là thói quen của anh, anh và người khác nói chuyện từ trước đến giờ luôn là như vậy, “nếu chị cảm thấy được, tôi có thể sắp xếp cho chị.”
Chử Nguyệt Tình cười cười nhẹ lắc đầu, “rốt cuộc muốn làm gì vẫn còn chưa nghĩ ra đâu, nếu cần tôi sẽ tìm anh.”
“Được.” Giản Trì Hoài trả lời, liếc nhìn Chử Đồng ở bên cạnh, thấy cô đang cầm nĩa chọc vào đĩa tôm hùm, Giản Trì Hoài bình thản vươn tay ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, “không được ăn, không tốt cho vết thương đâu.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ăn xong cơm tối, Chử Nguyệt Tình cũng không hào hứng mấy, tỏ ra có chút buồn ngủ, hơn nữa đối với ba mẹ, thân thể Chử Đồng vẫn còn yếu, chơi không ra trò trống gì nên cũng sớm chia tay ra về.
Chử Đồng nhìn đồng hồ, mới qua 9 giờ một chút, “đi dạo ngắm cảnh tết không?”
Giản Trì Hoài đã tỏ ra hết hứng thú, “lên lầu lấy bao tiền lì xì.”
Chử Đồng vô cùng hăng hái, đi theo Giản Trì Hoài lên lầu, anh thật sự không có chuẩn bị bao tiền lì xì cho cô, trực tiếp lấy tiền mặt từ trong két sắt ra, còn đếm lại, sau đó đưa cho Chử Đồng, “đúng bằng số tiền của mọi người, không thiệt thòi em đâu.”
Chử Đồng vươn tay ra nhận lấy, cả xấp đều là con số lớn, không cần tính toán giá trị, chỉ đếm số tờ, tám mươi tám tờ, “thật là may mắn.”
Giản Trì Hoài ngắm nhìn bộ dáng thoả mãn của cô, “vết thương hết đau chưa?”
“Cũng may, so với vết thương chẳng đáng là gì, em là một kẻ thấy tiền sáng mắt mà.”
Một người lại tự mở miệng đánh giá bản thân mình như vậy, Giản Trì Hoài là lần đầu tiên được nghe thấy, Chử Đồng cất tiền vào trong ngăn kéo, cô cẩn thận ngồi lên giường, tầm mắt không khỏi nhìn về phía ngoài cửa sổ, “tâm trạng của chị em cũng tạm ổn rồi, lúc ngẩn người ra, nhất định là đang nhớ đến Cố Thanh Hồi.”
“Cuộc sống như thế cũng khó tránh khỏi.”
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng Chử Đồng đang bị thương, bây giờ không thích hợp để ra ngoài hoạt động, nhìn ra ngoài tuyết đã rơi xuống phủ đầy một tán cây, cô túm chặt áo ngủ, mặc dù hơi ấm trong nhà luôn đầy đủ nhưng lại vẫn có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Giản Trì Hoài nằm trên giường, nhìn chăm chú về phía bóng lưng của cô, “ngủ đi.”
“Không buồn ngủ.”
“Giường cũng sưởi ấm cho em xong rồi.”
Sắc mặt Chử Đồng khẽ buông lỏng, xoay người bước vào trong phòng, Giản Trì Hoài kéo tay của cô đỡ cô lên giường. Chử Đồng tựa sát vào đầu vai anh, “anh nói xem cuộc sống như thế này, nếu như Cố Thanh Hồi không phạm pháp, không bị bắt, người một nhà chúng ta sẽ thật vui vẻ sum họp ở chung một chỗ, thật là tốt biết bao?”
Giản Trì Hoài tiến tới hôn lên mặt của cô, “trên đời này không có lý thuyết ‘nếu như’, bây giờ không cho phép em suy nghĩ lung tung nữa.”
“Lúc này so với giờ ngủ vẫn còn sớm lắm, vậy em nên làm gì?”
“Làm một chút chuyện đã lâu rồi không được làm,” Giản Trì Hoài nói xong, cẩn thận đỡ Chử Đồng ngồi trên đùi, cô nhìn nhìn, kinh ngạc một lúc rồi mới bình tĩnh lại, “Giản Trì Hoài, chuyện này không thể được, trên người em còn đang bị thương đấy.”
“Không cần em phải cử động, lực độ di chuyển tuyệt đối sẽ không vượt quá việc em ngồi trên xe riêng, huống chi hôm nay là giao thừa, tối nay nếu không làm có nghĩa là suốt cả một năm qua không được làm.”
Chử Đồng nghe được lời lẽ nguỵ biện này, cảm thấy buồn cười, “cũng không phải là suốt cả một năm qua anh chưa từng được ăn thịt.”
Hai tay người đàn ông vịn hông của cô, rốt cuộc là vẫn muốn, chỉ là trên người cô đang bị thương, anh không dám có động tác gì lớn, mới đầu còn có thể chịu đựng, nhưng vì quá hưng phấn, khó tránh khỏi tăng thêm sức lực, nhưng lại không thể không kiềm chế lại.
Một hồi lâu sau, giữa động tác nghỉ lấy hơi, Chử Đồng vươn tay ra giúp anh lau mồ hôi, Giản Trì Hoài kéo tay của cô xuống, “vẫn chưa hết hứng.”
“Chịu đựng đi!”
Thừa dịp Giản Trì Hoài đang tắm, Chử Đồng gọi điện thoại cho Giang Ý Duy, bên kia qua một lúc lâu sau mới nhận máy, “alo.”
“Giang Giang, năm mới vui vẻ.”
“Chử Đồng, mình đang uống rượu đây, cậu ở đâu? Cùng đi không?”
Chử Đồng kéo chăn qua đắp lên người, “đã mấy giờ rồi, mình sắp đi ngủ, cậu cũng vậy, đừng về nhà trễ quá.”
“Ngủ sớm vậy sao? Oh --” Giang Ý Duy cố tình kéo dài âm điệu, “mình biết rồi, là nôn nóng cùng Tứ ca tạo người hả?”
“Cậu bớt nói đi.”
“Với mình còn giấu giếm gì nữa, à này, mình thật vất vả mới được nghỉ ngơi, mấy ngày nữa đi chơi với mình được không?”
Chử Đồng mở miệng đồng ý, “vậy cũng được, đến lúc đó rồi hãy nói.” Chử Đồng cúp điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, Giang Ý Duy vẫn còn đang ở quán bar vui chơi, bên cạnh chỉ có một trợ lý trẻ tuổi, cô cũng không chơi quá muộn, lúc bước ra khỏi quán bar, bước chân có chút không ổn, trợ lý vươn tay ra đỡ lấy cô.
Giang Ý Duy nhìn đồng hồ, “cũng không còn sớm nữa, tôi đã hứa với ba mẹ chỉ có thể đi ra ngoài hai giờ, cô cũng mau quay về đi, hôm nay là đêm giao thừa, không nên lôi kéo cô tới đây.”
“Không sao, ăn xong bữa cơm tất niên tôi cũng không muốn đi dạo ngắm cảnh tết, đi chơi như vậy vô cùng vui vẻ.”
Trợ lý lái xe trở về, Giang Ý Duy đứng ở ven đường, cô xòe bàn tay ra, ngắm nhìn bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng tan ra. Ở phía đối diện tài xế nhẹ ấn kèn xe, Giang Ý Duy vung tay xuống, ra hiệu đợi thêm một lát nữa. Cô đem hai tay đặt lên miệng nhẹ hà hơi, ngón tay rất nhanh đã khôi phục linh hoạt lại, cô lấy điện thoại di động ra từ trong túi xách.
Đêm giao thừa, Ân Thiếu Trình nhất định sẽ ở cùng với người nhà, ở cùng với vị hôn thê trải qua đêm này, dù cho anh và vị Du tiểu thư kia không hề có tình cảm với nhau nhưng trong những tình huống như thế này anh cũng phải luôn ở bên cạnh cô ta.
Giang Ý Duy nâng mặt lên, đèn đường trải ra một mảnh mênh mang, cô hít sâu một cái, mượn rượu gọi điện thoại đến cho Ân Thiếu Trình. Sau tiếng chuông ngắn ngủi, bên kia là một giọng nữ truyền tới, “alo?”
Hẳn là vị Du tiểu thư kia rồi. Giang Ý Duy không nghĩ tới lại là cô ta nghe điện thoại, người phụ nữ ở đầu bên kia ‘alo’ hai tiếng, thật lâu vẫn không nghe được lời đáp lại, đang giữa lúc Giang Ý Duy cho là đối phương sắp cúp máy, lại nghe được Du tiểu thư mở miệng, “tôi không cần biết cô là ai, đều là phụ nữ với nhau, tôi cũng không quan tâm bình thường Thiếu Trình có quan hệ như thế nào với cô, nhưng hôm nay là giao thừa, cũng nên chừa cho mình chút mặt mũi, tối nay bất kể vì sao cô lại gọi cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bước chân ra ngoài đâu.”
Giang Ý Duy nhất thời cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn biết là do mình tự chuốc lấy. Trong ngày thường cô luôn nhẫn nhịn đến mức đau khổ, một lần cũng không hề chủ động tìm đến Ân Thiếu Trình, mà hôm nay lại là đêm giao thừa, lòng mong muốn được nói một câu ‘Năm mới vui vẻ’ mãnh liệt tới như vậy, nhưng không nghĩ đến lại là oan ức tới nghe chửi.
Du tiểu thư lên tiếng hừ lạnh, “tôi và Ân Thiếu Trình ngày mùng một tháng năm sẽ kết hôn, đến lúc đó tôi sẽ bảo anh ấy gửi thiệp mời cho cô.”
“Không cần,” Giang Ý Duy cũng không sợ hãi rụt rè nữa, đối phương nếu đã không gọi thẳng tên cô là Giang Ý Duy, hẳn là trong danh bạ của Ân Thiếu Trình tên của cô đã được sửa lại, Giang Ý Duy lạnh giọng cắt đứt lời của Du tiểu thư, “tôi không có hứng thú gọi anh ta ra ngoài, cô nói với anh ta, quần áo của anh ta ở chỗ của tôi cũng đã được thu dọn xong rồi, anh ta hoặc là tự mình tới lấy về, hoặc là tôi sai người đưa đến phòng làm việc của công ty anh ta vậy.”
Du tiểu thư vừa nghe xong, giận đến mức tóc tai cũng sắp dựng đứng lên, “cô tự xử lý đi, vứt bỏ cũng được.” Đưa đến phòng làm việc? Còn ra thể thống gì nữa?
“Vứt bỏ?” Trong giọng nói của Giang Ý Duy hiện lên đầy vẻ luyến tiếc, “quần lót vẫn còn mới tinh, tôi đã nhờ người ta gói lại, dù sao đó cũng là do chúng tôi cùng nhau đi mua, còn nữa, quên chúc Ân phu nhân một câu ‘năm mới vui vẻ’.”
Giang Ý Duy cúp điện thoại, thầm mắng một tiếng ‘xui xẻo’, sau đó bước nhanh về phía chiếc xe đang dừng ở ven đường.
Ở bên kia, Ân Thiếu Trình tắm xong bước ra, thấy vị hôn thê đang tức giận ngồi ở mép giường, “gọi điện thoại cho ai vậy?”
Du tiểu thư chìa điện thoại di động về phía anh, anh liếc nhìn nhật ký cuộc gọi, “cô ấy gọi tới đây sao?”
“Nếu không thì ai?”
Người đàn ông nhẹ cong khóe miệng lên, cũng không thèm giải thích một câu, cầm lấy điện thoại di động đi tới ngồi xuống ghế salon ở cách đó không xa, Du tiểu thư vô cùng tức giận, “cô ta bảo anh qua đó cầm quần áo về, bao gồm cả quần lót.”
“Anh không có quần áo ở chỗ của cô ấy.”
“Ân Thiếu Trình, rốt cuộc anh có ý gì?”
Ân Thiếu Trình mới vừa cùng cha mẹ người lớn trong nhà ăn cơm xong, lại theo họ uống khá nhiều rượu, lúc này chỉ muốn yên tĩnh, “đừng ầm ĩ nữa.”
“Ân Thiếu Trình, anh thật là quá đáng.”
“Hoặc là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hoặc là bây giờ anh đi ngay lập tức.” Ân Thiếu Trình đứng dậy, Du tiểu thư ‘này’ một tiếng, sau đó đem toàn bộ câu nói tiếp theo nuốt trở lại, hôm nay dù sao cũng là giao thừa, nếu anh ta cứ như vậy mà rời đi, cô ta cũng không có cách nào để giải thích với người trong nhà.
Ân Thiếu Trình thử gọi lại cho Giang Ý Duy mấy cuộc nhưng không có lần nào nghe được tiếng bắt máy.
Chử Đồng vốn thuộc dạng người mau lành vết thương, sau khi vết thương ở thắt lưng được khâu lại, dưới sự trông chừng của Giản Trì Hoài đã hồi phục lại rất nhanh.
Qua mùng năm tháng giêng, Giản Trì Hoài mới cho phép Chử Đồng tuỳ ý xuống giường đi lại, chỉ là vẫn không thể để cho cô bước chân ra khỏi nhà. Giang Ý Duy tới nhà chúc tết, Chử Đồng đã hứa sẽ cùng cô đi ra ngoài ngồi một chút, năn nỉ Giản Trì Hoài cả buổi, cuối cùng vẫn phải bắt tài xế đi cùng mới nhận được sự chấp thuận.
Ngồi trên xe, Giang Ý Duy không ngừng nhìn xuống thắt lưng của cô, “cậu bị thương tại sao không nói cho mình biết?”
“Chuyện nhỏ mà, không phải đã khỏi rồi sao?”
“Ăn một dao như thế, đau lắm nhỉ?” Giang Ý Duy nhẹ lắc đầu, “thật sự không hiểu nổi cậu, đi săn tin tức đến tính mạng cũng không cần nữa.”
“Suỵt, lời này mà bị Giản Trì Hoài nghe được, cả nửa năm mình cũng đừng mơ bước chân ra khỏi cửa.”
Giang Ý Duy nghe vậy, không khỏi bật cười, “mình dẫn cậu đến một quán cà phê đặc biệt tao nhã lịch sự, đồ ăn nhẹ ở đó thật là tuyệt, ngon miệng vô cùng.”
“Được.”
Tài xế đưa hai người đến nơi, Chử Đồng đi theo sau lưng Giang Ý Duy bước vào, Giang Ý Duy ngồi chọn món ăn, Chử Đồng ngắm nhìn bốn phía, đúng là không tệ.
“Giang Giang, sang năm mới vẫn muốn đóng phim sao?”
“Dĩ nhiên,” Giang Ý Duy một tay chống cằm, “đêm giao thừa vừa rồi mình bị lên cơn, lại đi gọi điện thoại cho Ân Thiếu Trình.”
“Sau đó thì sao?”
Cô tự giễu nhẹ nhún vai, “bà xã anh ta bắt máy.”
Chử Đồng thấy thần sắc cô buồn bã, cũng không tiện an ủi, chỉ có thể chuyển sang đề tài khác. Ngoài cửa, sau một chuỗi tiếng chuông gió chợt vang lên, dăm ba người đàn ông tiến vào. Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu bước thẳng lên lầu hai, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đám người đang ngồi trong quán. Giang Ý Duy và Chử Đồng đang ngồi trò chuyện, mấy người đàn ông ban nãy lần lượt bước lên lầu, sau khi có một người trong số đó nhìn thấy các cô, bước chân chợt dừng lại.
Cà phê và đồ ăn nhẹ của Giang Ý Duy còn chưa kịp bưng lên, cô và Chử Đồng đang ngồi nói nói cười cười, bất thình lình thấy có một người đàn ông thẳng tắp bước tới, sau đó dừng lại ở cạnh bàn. Giang Ý Duy cảm thấy kỳ quái, “anh là?”
“Giang tiểu thư, mời cô rời khỏi đây ngay.”
Khuôn mặt Giang Ý Duy tràn đầy vẻ khó hiểu, thật là không thể tưởng tượng được, chỉ là dù sao vẫn đang ở nơi công cộng, cô cũng không tiện bộc phát ra, “xin hỏi, chúng ta quen biết nhau sao?”
“Tam ca đã tới, cô cũng biết mà, anh ấy không muốn thấy mặt cô, thay vì đợi đến khi khiến anh ấy sinh lòng ghét bỏ, cô nên tự rời đi thì hay hơn.” Lời nói của người đàn ông này quả thực không để lại chút đường sống. Chử Đồng nghe được câu này, không khỏi cau mày lại, “quán cà phê này là do Tam ca nhà anh mở sao?”
“Không phải.”
“Nếu không phải, anh đứng ở đây ra oai làm gì? Cũng đâu có bắt anh trả tiền.”
Người đàn ông ngược lại cũng không hề tức giận, chỉ liếc nhìn Giang Ý Duy, “tôi hoàn toàn chỉ có ý tốt nhắc nhở mà thôi, Tam ca mới vừa rồi bước lên lầu vẫn chưa có chú ý đến các cô, bất quá lát nữa đi xuống cũng không dám bảo đảm đâu.”
Giang Ý Duy hơi đổi sắc mặt, cầm túi ở trên bàn lên, “Chử Đồng, chúng ta đi thôi, mình dẫn cậu tới một quán khác.”
“Đồ ăn đã gọi còn chưa bưng lên đâu, Giang Giang, cậu việc gì phải đi?”
Giang Ý Duy khẽ vuốt mái tóc dài, “người có tiền có quyền không chọc nổi đâu, đi thôi.”
Chử Đồng đứng dậy theo, cô cảm thấy kỳ quái, trước kia cũng biết Tam ca này không phải là dạng hiền lành gì, “Giang Giang, cậu thế nào mà đắc tội với anh ta vậy?”
“Cũng không phải là thù oán gì to tát sâu đậm,” Giang Ý Duy vẫy chiếc xe đang đậu ở cách đó không xa, “cụ thể mình cũng không nói ra được, bất quá cậu đừng suy đoán lung tung nữa, cũng không phải là kiểu đắc tội liên can tới quan hệ nam nữ đâu.”
Một Ân Thiếu Trình cô cũng chịu đựng quá đủ rồi.
“Vậy người này cũng thật sự là quá đáng rồi, chẳng lẽ trên mặt đất nơi mà anh ta thường xuyên lui tới, còn phải chắc chắn không cho phép có một ngọn cỏ nào mọc lên được sao?”
“Bất quá có một tin tức liên quan tới anh ta, cậu nhất định là không biết nhỉ?” Giang Ý Duy kéo Chử Đồng qua, “nghe nói gần đây trên mạng đồn đại rằng anh ta đang tìm một cô gái, công khai... Biết có gì đặc biệt không?”
“Cái gì?”
“Trên mông có một nốt ruồi.”
“Phụt --”
- --------------------------------------------------
Truyện của mình chỉ được đăng trên wattpad. Tất cả những trang web còn lại đều là sao chép.
Bình luận facebook