Chử Đồng mới vừa rồi cũng đã nghe được hết thảy, cô nằm ở trên giường, lẳng lặng giãn nét mặt ra, nhìn Giản Trì Hoài cười giống như một đứa bé, một hồi lâu sau, Chử Đồng vươn tay về phía Giản Trì Hoài, anh nhanh chóng hiểu ý liền bước tới đỡ cô ngồi dậy.
Giáo sư Tống cười híp mắt nhìn về phía Giản Trì Hoài, “chờ bảo bối nhà cậu sinh ra đời, có phải nên tặng cho tôi một phần lễ lớn không? Tôi dù sao cũng là người đầu tiên thấy được nó mà.”
“Nhất định.” Môi mỏng của Giản Trì Hoài nhẹ mím lại, nét vui vẻ trong mắt không cần phải giấu giếm.
Hai người bước ra khỏi phòng siêu âm B, Chử Đồng nhìn vào những tờ đơn trong tay anh đang cầm, “bây giờ có cần phải lấy máu nữa không?”
Giản Trì Hoài không chút do dự đem những thứ đó ném vào trong thùng rác bên cạnh trong tích tắc, “không xét nghiệm nữa, chúng ta về nhà.”
Trên đường trở về Bán đảo hào môn, Chử Đồng liền thấy Giản Trì Hoài bấm điện thoại gọi về nhà, đầu kia chắc là người giúp việc bắt máy, Giản Trì Hoài nhờ gọi Tưởng Linh Thục ra nghe điện thoại, cũng không lâu lắm, cô nhìn thấy khóe miệng người đàn ông nhẹ cong lên, đem tin vui này thông báo cho Tưởng Linh Thục biết.
Chử Đồng yên lặng rũ mắt xuống, bụng của cô vẫn còn bằng phẳng như lúc ban đầu, nếu không đi làm cuộc kiểm tra này, ai có thể biết được bên trong đang có một sinh linh đang lặng lẽ lớn lên?
Tưởng Linh Thục nghe được tin tức này, kích động không chịu được, “bây giờ các con đang ở đâu?”
“Con và Chử Đồng đang về nhà.”
“Mau tới nhà một chuyến để mẹ xem một chút.”
Giản Trì Hoài không nhịn được cười, “mẹ, có cái gì mà xem? Cũng đâu phải là ẵm trên tay, lại nói cô ấy đi chơi gần nửa ngày rồi, phải trở về nghỉ ngơi.”
“Ừ, ừ, đúng rồi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm để giữ thai, hôm nào mẹ sẽ đi qua thăm các con.”
Giản Trì Hoài cúp điện thoại, vừa lái xe vừa nhìn chằm chằm điện thoại di động, có chút không yên lòng. Ngón tay không ngừng lướt tới lướt lui trên màn ảnh, hình như còn muốn gọi điện thoại cho ai nữa, Chử Đồng nghiêng người qua cầm lấy điện thoại di động của anh, “bây giờ trên người em có đến hai cái mạng, tập trung lái xe đi, được không?”
Giản Trì Hoài không khỏi bật cười, bàn tay lúc đầu cầm điện thoại di động đặt lại lên tay lái, “anh đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ba mẹ em để thông báo một tiếng hay không.”
“Vâng, đương nhiên là nên rồi, mẹ em so với em còn nôn nóng hơn nữa, nói rằng nếu em cứ vẫn không mang thai thì sẽ phải cho em uống thuốc bắc...” Nét vui vẻ trên cánh môi Chử Đồng còn chưa hoàn toàn hiện ra liền cứng đờ lại, “mới vừa rồi anh còn do dự có phải là đang băn khoăn về chị của em không?”
“Anh không có vấn đề gì, chủ yếu là em thôi, ở trong mắt anh thì thấy không có gì cả, em cảm thấy thế nào?”
“Nếu đứa bé đã tới thì cũng không cần phải cố tình giấu giếm, chị của em sớm muộn gì cũng sẽ biết. Bây giờ chị ấy bình thản đón nhận tất cả, nếu chúng ta giấu nhẹm không nói ngược lại tỏ ra bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Giản Trì Hoài gật đầu đồng ý, “vậy cuộc gọi này em tự mình xử lý đi.”
Chử Đồng thông báo qua loa với người trong nhà, chỉ nói sơ sơ là mới vừa phát hiện ra, Lý Tĩnh Hương vui mừng đến không chịu được, Chử Đồng cúp điện thoại xong, nhìn hướng về phía Giản Trì Hoài, “tại sao em cứ cảm thấy phản ứng của em trái lại rất ít so với mọi người?”
“Em không vui sao?”
“Em rất hào hứng.”
Giản Trì Hoài quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, “chứ không phải là tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp à?”
Chử Đồng kề sát vào Giản Trì Hoài, tựa đầu lên bả vai của anh, “em có chút sợ hãi, em cảm thấy em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cứ coi như là em một chút chuẩn bị cũng không có đi, nhưng mà anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, anh sẽ làm thật tốt.”
Chử Đồng nghe xong, thật sự cảm thấy trong lòng thư thái ra không ít, hai người trở về Bán đảo hào môn, mới vừa dừng xe lại xong, Lý Tĩnh Hương và Chử Nguyệt Tình đã tới rồi. Hai người từ trên xe taxi bước xuống, Chử Đồng vừa mới cảm thấy thoải mái chợt vặn chặt chân mày lại, “chị, không phải đã bảo chị ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt sao?”
“Biết được tin con mang thai, chị con nằng nặc đòi cùng mẹ tới đây.” Lý Tĩnh Hương cũng xót xa con gái lớn, “mới bị sảy thai chưa được chừng mười ngày đã chạy tới chạy lui rồi.”
Chử Đồng trông thấy thần sắc của Chử Nguyệt Tình tối xuống, cô vội vàng tiến lên khoác qua cánh tay của Chử Nguyệt Tình, “chị, vào phòng đi, mẹ, có thì có, mẹ cũng đừng quá lo lắng, chú ý tránh bị cảm lạnh là được rồi.”
Mọi người lần lượt bước vào trong phòng, Lý Tĩnh Hương ngồi ở bên cạnh Chử Đồng không ngừng vội vã mở miệng hỏi, “Đồng Đồng, hôm nay mới vừa khám xong sao? Mang thai được bao lâu rồi?”
“Chỉ mới một tháng thôi.”
Giản Trì Hoài cầm một tấm chăn mỏng giúp Chử Đồng đắp kín hai chân, sự vui mừng của Lý Tĩnh Hương bộc lộ rõ trong từng câu nói, “con có đặc biệt thèm ăn món gì không? Hôm nào mẹ làm xong mang tới đây cho con.”
“Mẹ không cần phải chạy tới chạy lui đâu, bên này không phải đã có người giúp việc rồi sao?” Chử Đồng ngồi một lát đã cảm thấy buồn ngủ, Chử Nguyệt Tình vươn tay về phía cô, “đi lên lầu nằm đi.”
Chử Đồng đứng dậy trở lại phòng ngủ, cảm nhận sự ấm áp trong phòng càng khiến cho cô trở nên thoải mái, cô dựa vào đầu giường, Chử Nguyệt Tình rót nước cho cô, Chử Đồng nhìn lại, “chị, em không khát, chị mau ngồi xuống đi, đừng đi tới đi lui nữa.”
“Bây giờ chị không cần phải thận trọng nữa.” Chử Nguyệt Tình nhẹ giọng nói.
Lòng Chử Đồng chợt cảm thấy chua xót, Chử Nguyệt Tình ý thức được những lời mình vừa nói đã ảnh hưởng đến tâm tình của em gái, cô vội vàng sửa lời lại, “năm nay còn chưa qua hết thì đã có chuyện tốt như vậy, thật là vui.”
“Em cũng không biết cục cưng này tới là trong kế hoạch hay là ngoài ý muốn nữa.”
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình rơi vào trên bụng cô, “trong kế hoạch hết mà, dù sao Giản Trì Hoài vẫn luôn muốn được làm ba, hơn nữa cha mẹ đôi bên cũng đều đang mòn mỏi trông chờ nó tới.”
Chử Đồng thật ra chỉ muốn ngăn chặn đề tài này lại, “chị, sang năm mới, chị ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, trước đây em đã từng tiếp xúc qua mấy khoá học thú vị cũng không tệ lắm, có thể học cách cắm hoa hoặc làm bánh ngọt...”
Cô không muốn cuộc trò chuyện của hai cô đều tập trung sự chú ý lên đứa bé của cô, đem so sánh hai người với nhau, chị cô rốt cuộc cũng sẽ thấy cảnh mà tủi thân.
Vậy mà, cũng giống như trước kia Chử Nguyệt Tình mang thai vậy, mặc dù ta cảm thấy mang thai là chuyện giữa hai vợ chồng, nhưng chung quanh luôn có những người lớn còn tỏ ra hào hứng hơn so với ta, ví dụ như... Tưởng Linh Thục chẳng hạn.
Câu nói của Chử Nguyệt Tình đáp lời Chử Đồng còn đang cắm trong cổ họng, bên ngoài cửa phòng ngủ liền truyền tới ba tiếng gõ cửa dồn dập, Chử Đồng nói một tiếng ‘vào đi’, Tưởng Linh Thục đẩy cửa bước vào, phía sau còn dẫn theo Giản Lệ Đề khoác một chiếc áo choàng màu hồng nhạt. Động tác của Giản Lệ Đề còn nhanh hơn so với Tưởng Linh Thục, cô chạy đến mép giường, trước tiên lên tiếng chào hỏi, “chị Tình Tình, chị dâu.”
Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Linh Thục, “mẹ.”
Tưởng Linh Thục ‘ừ’ một tiếng đáp lời, lúc trông thấy Chử Nguyệt Tình, sắc mặt hơi thay đổi, hai người cũng không chào hỏi nhau, Giản Lệ Đề ngồi ở mép giường, “chị dâu, chúc mừng, chúc mừng, anh của em cuối cùng cũng đã toại nguyện rồi!”
Chử Đồng mỉm cười, “thế nào mà còn đặc biệt chạy tới đây.”
“Đương nhiên rồi, đây là chuyện lớn của nhà họ Giản chúng ta mà, người thừa kế tương lai, tổng giám đốc nhỏ, có thể không háo hức được sao?”
Tưởng Linh Thục nhìn con gái, khóe miệng cong lên, niềm vui sướng trong lòng muốn giấu cũng không giấu được, “Chử Đồng, thân thể cảm thấy thế nào?”
“Mẹ, con rất khoẻ, hiện tại không còn cảm giác không thoải mái nữa.” Chử Đồng ngoan ngoãn đáp lại.
Giản Lệ Đề áp sát vào cô, sau đó hướng về phía Tưởng Linh Thục đang đứng, “mẹ, ban đầu lúc mẹ sinh anh con, được thưởng công không ít nhỉ? Chờ đến khi chị dâu con sinh được bé trai, mọi người dự tính thưởng cái gì đây?”
Chử Đồng nghe xong vội vàng lên tiếng, “Lệ Đề!”
Tưởng Linh Thục cười khẽ, “Lệ Đề nói đúng, đây vốn là quy tắc của nhà họ Giản, Chử Đồng, con cứ an tâm mà dưỡng thai là được rồi, bất luận là nam hay nữ, mẹ và cha con cũng đều thích.”
“Mẹ, con không cần thưởng công gì cả.”
“Chị dâu, chị bị ngốc à, không cần cái gì mà không cần, mẹ em lúc sinh được anh em, phần thưởng là một tòa biệt thự cộng thêm rất nhiều tiền đấy, đúng không mẹ?” Giản Lệ Đề hướng Tưởng Linh Thục nhẹ nháy mắt, “sau đó lại sinh được em, mẹ à, phần thưởng có nhiều con số không như vậy, mẹ có đếm hết được không?”
Tưởng Linh Thục hướng cô chỉ chỉ, “con đấy, nếu cảm thấy hâm mộ thì con cũng nhanh chóng lên đi, sau này ba con với anh con cũng sẽ thưởng công cho con.”
Chử Nguyệt Tình ngồi bên cạnh, một câu nói cũng không chen vào được, mang thai chính là như vậy, được tất cả mọi người nâng niu, được người thân hai bên cưng chiều. Cô ở trong một bầu không khí như vậy hiển nhiên là không thể hoà nhập nổi, nhưng cô lại không có cách nào để đứng dậy rời đi. Chử Đồng vỗ nhẹ lên đầu vai Giản Lệ Đề, chuyển sang đề tài khác, “năm mới có đi đâu chơi không?”
“Không có, chỉ đi chúc tết người lớn họ hàng thôi, bất quá sau này em ngược lại có thể thường xuyên đến đây chơi, em thích trẻ con mà.”
Giản Trì Hoài từ bên ngoài bước vào, “cháu gái của em còn chưa sinh ra đâu, không cần phải thường xuyên chạy tới đây.”
“Anh, anh phải là người hiểu em rõ nhất chứ!” Giản Lệ Đề bất mãn lên tiếng.
Giản Trì Hoài bước tới mép giường, Chử Đồng chợt nhớ tới một câu nói trước kia của Giản Trì Hoài, “yên tâm đi, anh của em rất thương yêu em, còn nói muốn coi em như con gái để cưng chìu.”
“Em biết, anh của em trước kia đối xử với em chính là như vậy.” Giản Lệ Đề đứng dậy, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Giản Trì Hoài, “con gái của anh sắp sinh ra đời, anh sẽ thương ai hơn vậy?”
“Sau này sẽ có người yêu thương em.”
Giản Lệ Đề cau mày lại, “chưa gì đã thiên vị rồi?”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, “ở đây chơi với Chử Đồng thì được, nhưng không thể ồn ào, cũng không được tùy tiện lôi kéo chị ấy đi ra ngoài.”
Buổi tối, Lý Tĩnh Hương vẫn đang ngồi trong phòng ngủ, người giúp việc bước vào nói rằng bữa tối đã chuẩn bị xong. Ăn cơm xong, Lý Tĩnh Hương và Chử Nguyệt Tình đi về trước, Giản Trì Hoài gọi tài xế đưa họ về. Dọc theo đường đi, Lý Tĩnh Hương không ngừng trò chuyện với Chử Nguyệt Tình, sắc mặt cô mệt mỏi nhưng vẫn luôn đáp lại từng câu một.
Về đến nhà, Lý Tĩnh Hương lịch sự đưa tiễn tài xế, hai mẹ con đứng trước toà nhà, ánh mắt Chử Nguyệt Tình xa xa hướng về phía trước, “mẹ, bây giờ Đồng Đồng mang thai, có phải tảng đá lớn trong lòng mẹ đã có thể buông xuống được rồi hay không?”
Lý Tĩnh Hương liếc nhìn cô con gái lớn, bà đúng là có suy nghĩ như vậy, trước kia luôn cho rằng Chử Nguyệt Tình không bình thường, hai mẹ con cũng không thể nói chuyện nghiêm túc với nhau được. Hôm nay cô đột nhiên tỉnh táo như vậy, Lý Tĩnh Hương ngược lại trong nhất thời cũng giật cả mình, một hồi lâu sau mới gật đầu nói, " đúng vậy, có con rồi, lòng mẹ cũng yên tâm hơn. Trước kia chỉ sợ hai nhà xa cách nhau quá lớn, một ngày nào đó chúng nó sẽ chia tay. Sau đó, ngược lại thấy Trì Hoài đối xử với Đồng Đồng rất tình cảm, nhưng trước sau giữa chúng nó vẫn luôn vướng mắc chuyện của con, từng bước một đều nơm nớp lo sợ mà đi, đến bây giờ coi như đã có được kết quả tốt đẹp, vì thế mẹ đặc biệt phấn khởi.
“Đúng vậy,” Chử Nguyệt Tình đón lời của Lý Tĩnh Hương mà nói tiếp, “Đồng Đồng thật hạnh phúc.”
Lý Tĩnh Hương kéo tay của Chử Nguyệt Tình qua, “Tình Tình, số của con thật không tốt, nhưng dù sao bây giờ em gái của con cũng đã ổn định, sau này chúng nó sẽ quan tâm giúp đỡ con, con còn trẻ, vẫn có thể vượt qua được.”
“Dạ.” Chử Nguyệt Tình nhẹ đáp một tiếng. Lý Tĩnh Hương kéo cô bước vào trong, “vào nhà thôi, ba con đoán chừng đã từ nhà vườn trở về rồi.”
Chử Nguyệt Tình thong thả bước đi, bóng đèn ở cửa vào toà nhà mờ tối. Bước sang năm mới, vẫn còn có thể nghe được từng đợt tiếng pháo trúc, Chử Nguyệt Tình quay đầu nhìn lại, thấy cánh cửa đen kịt, chỉ còn hai cái bóng bị kéo ra thật dài. Trông thấy người khác hạnh phúc, cô liền nghĩ đến Cố Thanh Hồi, nghĩ đến đứa bé của cô. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết bao? Mọi người xung quanh đều đang cười nói vui vẻ, nhưng lòng cô lại đang chảy máu, rơi nước mắt, chỉ là không ai nhìn thấy được mà thôi.
Giang Ý Duy ngồi xe bảo vệ trở về nhà, trợ lý cầm mấy túi quần áo trong tay, “mấy ngày nữa lại phải đi làm, một năm trôi qua thật mau.”
“Đừng nói là mấy ngày, xuân đi xuân tới, đợi đến khi người ta hoa tàn bướm bay cũng không xa lắm.”
Trợ lý bật cười, “đi thôi, tôi giúp cô xách quần áo.”
“Quên đi, để đó cho tôi.” Giang Ý Duy nhận lấy túi quần áo, “bây giờ là kỳ nghỉ của cô, còn bắt cô chạy tới chạy lui mãi sao.”
Trợ lý ngồi xe quay về, mấy ngày nay Giang Ý Duy trở về biệt thự ở, ba mẹ cũng đang ở đây, cô vừa định cửa mở ra bước vào, liền thấy một chiếc xe từ trong bóng tối trượt ra, mà cô cũng nhận ra được ngay đó là xe của ai.
Giang Ý Duy chợt nổi lên một chút mong đợi, người đàn ông lái xe đến bên cạnh cô, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, “mới về à.”
“Anh có chuyện gì sao?”
“Hôm giao thừa tại sao lại gọi điện thoại cho anh?”
Trái tim của Giang Ý Duy âm thầm bị khoét ra một lỗ, “không cẩn thận gọi lộn số.”
“Nếu gọi lộn số, em đại khái có thể trực tiếp ấn tắt, tại sao còn đi nói chuyện với cô ta?”
Giang Ý Duy nghe vậy chợt cười khẽ, trong con ngươi lặng lẽ tràn ngập sự giễu cợt, “tôi đang định cúp máy thì Du tiểu thư lên tiếng không buông tha, tôi còn chưa kịp mở miệng thì người ta đã cảnh cáo tôi một trận, chắc là do nhân duyên của Ân thiếu với phụ nữ ở bên ngoài quá tốt, vì thế Du tiểu thư mới có thể không yên lòng như vậy.”
“Đừng có lôi kéo anh vào những chuyện vớ vẩn đó, anh chỉ hỏi em một câu, em gọi cho anh cú điện thoại kia có phải là do không kiềm chế được? Nhớ anh sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Giang Ý Duy rũ mi mắt xuống, “Ân Thiếu Trình, ba mẹ tôi đều đang ở đây, nếu họ nhìn thấy anh, anh sẽ không thể ung dung mà rời đi được đâu.”
“Họ cũng biết chuyện của chúng ta sao?”
Nét cười trên khoé miệng Giang Ý Duy càng hiện ra ngập tràn ý tứ sâu xa, ban đầu cô qua lại với Ân Thiếu Trình, ôm một trái tim thật lòng thật dạ, khi ba mẹ hỏi tới, cô cũng không hề giấu giếm, sau đó bị lưu sản, cũng là mẹ cô đến đây chăm sóc, họ làm sao có thể không biết chuyện đây? “Tính tình của ba tôi thật sự không tốt, anh đi đi.”
“Em lên xe đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau một chút.”
“Tôi với anh chẳng còn gì để nói cả, Ân Thiếu Trình, bây giờ rốt cuộc là tôi đang dây dưa anh hay là anh bám lấy tôi đây?”
Ân Thiếu Trình vặn chân mày, anh không muốn đối mặt với cô vợ chưa cưới đang ở nhà, có thể tưởng tượng được đối với Ân Thiếu Trình anh phụ nữ cho tới bây giờ cũng không phải là số ít. Anh cũng không biết tại sao, cứ cho là ma xui quỷ khiến đi, Giang Ý Duy càng xa cách anh, anh lại càng không muốn buông tay.
Nhưng Giang Ý Duy nói những lời này cũng không phải là hù dọa Ân Thiếu Trình. Nếu quả thật bị người trong nhà nhìn thấy, đoán chừng có thể sẽ xách cây lau nhà bước ra đánh cho Ân Thiếu Trình một trận. Cô xoay người muốn đi vào nhà, Ân Thiếu Trình đẩy cửa xe ra bước xuống, Giang Ý Duy quay đầu lại, hướng anh trừng mắt, “không cho phép bước lên trước một bước nữa!”
Người đàn ông xấu xa cười một tiếng, “em cấm được anh sao?”
“Ân Thiếu Trình, anh sẽ hối hận.”
Ân Thiếu Trình theo sát tiến lên hai bước, “Ân Thiếu Trình anh làm việc, coi như là hối hận, vậy thì cũng tự gánh chịu thôi, Giang Ý Duy...”
Cô gái đẩy cổng sắt ra, nghiêng đầu nhìn hướng Ân Thiếu Trình, “lời này là do anh nói đấy.”
“Ừ, anh nói.”
Giang Ý Duy bước vào trong, cũng không đóng cửa lại, Ân Thiếu Trình nghênh ngang đi tới cửa, chợt thấy Giang Ý Duy đang đi về phía mình, trong tay dắt theo một con chó nâu có thân hình to lớn, con chó kia nhe răng nanh ra, “gâu gâu gâu --” chân trước mạnh mẽ bổ về phía trước, nếu không phải nhờ Giang Ý Duy giữ lại, Ân Thiếu Trình đã sớm bị nó xô ngã nhào xuống đất rồi. Giang Ý Duy hơi buông lỏng sợi dây trong tay một chút, con chó xông lên phía trước đuổi theo mấy bước, Ân Thiếu Trình chật vật mở cửa xe ra, đến cửa sổ cũng đều đóng lại hết.
Giang Ý Duy đứng ở bên ngoài cười khẽ, hai chân trước của con chó hung hăng cào mấy cái lên cửa sổ thuỷ tinh, Giang Ý Duy kéo kéo sợi dây, “đi thôi, vào nhà bảo ông ngoại cho mày ăn thịt nướng nha.”
Nơi cổ họng Ân Thiếu Trình nhẹ nuốt xuống, ngơ ngẩn nhìn mấy dấu chân chó trên cửa sổ xe. Về đến nhà, Ân Thiếu Trình bị con chó kia sủa doạ đến mức lúc này trong lòng vẫn còn đang hoảng hốt, Tiểu Du bước tới, hai người cũng không nói với nhau câu nào, Ân Thiếu Trình tắm táp xong xuôi nằm lên giường, Tiểu Du do dự liên tục, đi tới mép giường, “chúng ta kết hôn sớm đi.”
“Có ý gì?”
“Em mang thai rồi.”
Ánh mắt Ân Thiếu Trình lạnh lùng nhìn về phía cô ta, “rồi sao?”
“Anh muốn cho bụng của em nổi to lên sao? Tháng sau liền kết hôn ngay đi, thừa dịp bây giờ còn chưa nhìn ra.”
Ân Thiếu Trình chợt cười lạnh, “kết hôn? Con của em là của tôi sao?”
Tiểu Du hơi đổi sắc mặt, vươn tay ra chỉ Ân Thiếu Trình, “lời này của anh là có ý gì?”
“Có ý gì sợ là trong lòng em rõ ràng nhất rồi, chúng ta bình thường ngay cả số lần gặp mặt nhau cũng không nhiều, còn chưa có kết hôn, đương nhiên cũng không cần thiết phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì đó, tôi đã từng chạm vào em, em muốn nói nó không phải là con của tôi cũng được, cứ để cho nó lớn lên trong bụng em. Nuôi đến khi có thể làm giám định huyết thống, nếu quả thật là con của tôi, tôi sẽ lập tức cưới em.”
Tiểu Du giận đến mức cánh môi cũng run rẩy, “những lời như thế cư nhiên bị anh nói ra khỏi miệng.”
“Tiểu Du, trước khi đính hôn chúng ta đã thoả thuận xong rồi, em ở đây chơi bời bên ngoài, tôi không quan tâm, bây giờ em chơi đến mức gây ra hậu quả, còn định bắt tôi dọn dẹp tàn cuộc cho em sao? Em cho Ân Thiếu Trình tôi là cái gì, thùng rác à?”
“Vậy anh muốn như thế nào, huỷ bỏ hôn ước? Chỉ sợ nhà họ Ân các người sẽ không ngẩng nổi đầu lên được nữa đâu?”
Ân Thiếu Trình thản nhiên nhún vai, “Ân Thiếu Trình tôi cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến mặt mũi, đứa bé này nếu giữ lại, chính em tự quyết định, dĩ nhiên, nếu như nó thật sự là con của tôi, tôi sẽ nhận.”
Dù sao cũng đã từng có một sinh mạng nhỏ bé như vậy lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, anh mới vừa tỏ ra mừng rỡ liền bị Giang Ý Duy vô tình bóp chết mất.
Tiểu Du không lên tiếng, cô ta nắm quả đấm lại thật chặt, ánh mắt rơi vào trước bụng.
Đối với Chử Đồng mà nói thai kỳ của cô khá là thoải mái. Sau khi mang thai hơn hai tháng, khẩu vị càng ngày càng tốt, không có chút cảm giác khó chịu nôn mửa nào cả, giống hệt như người bình thường. Cô muốn đi làm, Giản Trì Hoài đương nhiên không đồng ý, nói rằng ba tháng đầu hết sức quan trọng, nhất định phải ở nhà dưỡng thai.
Cô mỗi ngày đều rảnh rỗi, nhàm chán vô cùng, nhưng đối với truyền thông Tây Thành mà nói gần đây có một việc khá là chấn động.
Chuyện là một vị luật sư trẻ tuổi khá nổi tiếng bị tố cáo, trước đó Chử Đồng cũng đã xem qua mấy bài báo liên quan tới anh ta, chỉ biết là tài năng của anh ta trước toà cực cao, hơn nữa gia đình rất hạnh phúc trọn vẹn, người vợ là quản lý cấp cao ở một xí nghiệp, còn có một cậu con trai rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ, bí mật giấu bên trong lại bị hung hăng vạch trần ra ngoài.
Thì ra đứa bé của đôi vợ chồng này không phải là con ruột, năm đó, thử đủ mọi cách để có con đều thất bại khiến họ hầu như sắp tuyệt vọng, sau đó thông qua một đường dây khác, cuối cùng cũng được toại nguyện. Nhưng ý trời lại trêu người hết lần này tới lần khác, người hiến tinh sau đó lại gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, tuổi còn trẻ nhưng lại bị vô sinh, rơi vào đường cùng, nghĩ đến còn một đứa bé sống sót trên đời này. Hai bên dĩ nhiên là ai cũng không chịu buông tay, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể lôi nhau ra toà án.
Chử Đồng nhẹ lắc đầu, thật là đủ châm chọc. Vị luật sư kia có danh tiếng lại có tiền, hình tượng người đàn ông hoàn hảo không thể nghi ngờ, hôm nay rõ ràng là bị người ta hung hăng đánh cho vào mặt.
Thật ra cũng không cần chờ đến khi tòa án xử, Chử Đồng cũng có thể đoán ra được, vụ án này bị cáo nhất định sẽ không thể thắng được.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, pháp luật có quy định rõ ràng, bên hiến tinh và bên nhận tinh căn bản không thể gặp mặt nhau được, đừng nói chi là bị đối phương biết được thông tin cá nhân. Bị cáo kia làm sao tìm ra được họ đây? Có phải sâu xa bên trong còn ẩn giấu những chuyện liên quan đến lợi ích hay không?
Giản Trì Hoài từ trường học trở về, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Chử Đồng ngoan ngoãn nằm trên giường, ánh mắt người đàn ông quét một vòng quanh căn phòng, “lén lút lên mạng phải không?”
“Đâu có? Không phải là quy định mỗi ngày chỉ có thể lên mạng hơn nửa canh giờ sao?” Chử Đồng hướng về phía cái máy vi tính đặt trên bệ cửa sổ chỉ một cái, “anh xem, hôm nay còn chưa có động tới, phải đợi anh trở về, em mới dám lên.”
Giản Trì Hoài ngồi hướng mép giường, vươn tay ra đặt lên bụng Chử Đồng, “bảo bối đâu rồi, có ngoan không?”
“Vô cùng ngoan ngoãn, em không mệt mỏi cũng không buồn ói, nhìn tinh thần của em thì sẽ biết.”
Giản Trì Hoài hài lòng nhẹ xoa đầu Chử Đồng, “vậy là tốt rồi, khó có khi thấy được em có thể ngoan ngoãn ở nhà như thế này.”
“Không còn cách nào khác, vì đứa con, tình yêu của người mẹ là to lớn nhất.”
Giản Trì Hoài cúi người xuống, khẽ hôn lên trán cô, “biết em vất vả, bồi thường cho em.”
Chử Đồng khẽ đẩy ngực anh, “đi tắm đi, lát nữa là có thể ăn cơm tối.”
“Ừ.” Người đàn ông nghe lời, trông thấy anh bước vào trong phòng tắm, Chử Đồng vội vàng vén chăn lên đứng dậy, cô rón ra rón rén đi tới bệ cửa sổ, mới vừa rồi gia nhập vào một diễn đàn, cô còn chưa bắt đầu thăm dò thì Giản Trì Hoài đã trở về.
Thế giới rộng lớn, thật sự là không có chuyện lạ gì mà không có, có lẽ chỉ có mình không ngờ đến chứ không có nghề gì mà người khác không làm được.
Thật ra thì cách thức hoạt động của đường dây này cũng không khác biệt lắm so với nhóm người buôn thận, chỉ là đường dây này gọn gàng nhanh chóng, cũng không đến mức hãm hại người ta mà thôi.
Sau khi Chử Đồng tham gia vào, nhân viên quản lý lập tức liên lạc với cô trước, “xin hỏi là bản thân ngài cần hay là thay mặt giúp người khác?”
Ngón tay Chử Đồng gõ thật nhanh trên bàn phím, “tự tôi cần.”
“Được, trước khi ngài vào diễn đàn này chắc hẳn cũng đã tìm hiểu rõ rồi, chỗ của chúng tôi chọn lựa cách thức trực tiếp nhất, ngài đối với đằng trai có yêu cầu gì không?”
Chử Đồng hiểu rõ ý tứ trong lời nói, hai chữ ‘hiến tinh’ ở đây đã mất đi ý nghĩa vốn dĩ của nó, “tôi cần đối phương chiều cao hơn 1.85 m, vóc người tốt, ngoại hình đẹp, thân thể khỏe mạnh, dịu dàng săn sóc.”
Đối phương gửi lại một mặt cười, “yêu cầu như thế về mặt giá tiền sẽ cao hơn một chút.”
“Tiền không thành vấn đề.” Chử Đồng thích nhất là đánh những chữ này, dù sao cũng chỉ là gài bẫy thôi mà, cũng không phải thật sự bỏ ra.
“Sau khi chúng ta thoả thuận giao dịch xong, giá cả một lần tính xong trả hết, cho đến khi ngài mang thai thì ngưng. Những ông bố ở chỗ chúng tôi đều được trải qua sàng lọc chọn lựa nghiêm khắc, thân thể tư chất đều phải vượt qua kiểm tra thử thách, tuyệt đối bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng.”
Nói chuyện thật đúng là trắng trợn, Chử Đồng xoa xoa bụng của mình, cô dù sao cũng là một phụ nữ có thai đấy.
Trong phòng tắm, chợt truyền tới một trận động tĩnh, Chử Đồng trò chuyện quá mức nhập tâm, đến tận khi Giản Trì Hoài bước ra, cô bị dọa sợ đến mức vội vàng đóng khung chat lại. Thật đúng là kỳ quái, máy vi tính tựa như bị nhiễm virut, làm thế nào cũng không thể tắt máy được. Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên thấy cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, Chử Đồng vội vàng cười híp mắt, “nửa giờ hôm nay em còn chưa có xài đâu.”
Không được, phải tắt máy bằng tay thôi, Chử Đồng ấn ngón tay xuống nút nguồn, cư nhiên phát hiện cũng không tắt được!
Mà khung chat của cô và đối phương đang hiện ra ở trước mặt, Giản Trì Hoài chỉ cần bước tới là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bình luận facebook